1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Nữ đế khờ phu - Vân Phi Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Gặp rắc rối chột dạ

      Chuyện Vũ Văn Dật Thần xuống bếp nấu cơm cũng có gì đáng ngạc nhiên. Mặt ngoài người khác đều biết ngốc, có vẻ cái gì cũng học, nhưng thực tế, cái gì cũng học, bởi vì cứ cái gì cho là có tác dụng, đều học. ra cũng biết, giống như tự mình làm cơm, hoặc là tự tay là hòm thuốc , băng ghế, hoặc là dùng kim khâu lại bổ bổ, tuy rằng tinh thông, nhưng đều làm được.

      Lúc rảnh rỗi nhất, đến hạ thành. xem bệnh miễn phí cho người nghèo là để người ta cảm kích , hơn nữa nghĩ tiếp xúc với nhau trong thời gian dài, có thể trở nên quen thuộc, cho nên khi có chuyện gì , đều khiêm tốn hiếu học đến hỏi ý kiến người khác, mà đối phương cũng giảng giải cho .

      Có lẽ đối với đám quan lại đệ tử rất nhiều chuyện của đều là cảm thấy khinh thường lướt qua, nhưng thân là người thầy thuốc, gặp mạng sống yếu ớt hơn, lại tiếp xúc với những hoàn cảnh ngay cả cơm cũng có mà ăn, tự nhiên cảm thấy mọi việc đời đúng là đoán trước được, bởi vậy, ở trong mắt , đời này những người xem thuận mắt quá ít, thân phận tôn quý cũng thấy đó là vinh hoa đời người, giống như Mạc thị ban đầu, đó là ví dụ đẫm máu. thủy chung cho rằng trong cuộc đời, cầu người bằng cầu mình, nhiều lần gặp phải, ở trong hoàn cảnh khốn khó nhiều thêm con đường sống.

      Mặt khác Vũ Văn Dật Thần còn có tính toán của mình, phải biết rằng vẫn ngầm suy tính muốn mang mẫu thân mình cùng nhau rời . Nếu như ngày đó xảy ra, nghĩ chắc chắn cha nổi giận, mà đương nhiên trở thành đối tượng bị lùng bắt của gia tộc Vũ Văn. Tuy rất tình nguyện, nhưng thể thừa nhận gia tộc Vũ Văn có thể ngang ở Duyên Huyên quốc , thế lực to lớn trải rộng cả nước, tuyến đường chuẩn bị trốn trấn hẻo lánh, phải trèo đèo lội suối, cũng chuẩn bị lưu lạc đến nước khác để sinh sống. Cho nên luôn làm công tác chuẩn bị, nghĩ đến có khả năng mang theo núi vàng núi bạc, ngân phiếu dù mang nhiều tới đâu cũng có lúc tiêu hết, có thử buôn bán vài lần nhưng luôn rơi vào cảnh thâm hụt tiền vốn, có biện pháp, có người nào hoàn hảo được. vẫn tính toán lúc ra ngoài xem bệnh cho người ta để kiếm tiền, nếu như đến nước nào mà thấy chỗ đấy đẹp, mẫu thân bằng lòng ở chỗ đó, bọn họ có thể tìm ngôi nhà để sinh sống, nếu ở trong núi sâu, với cuộc sống cư, cần tự túc tự cấp, học nhiều thêm tài nghệ, tương lai có thể sống tốt thêm chút, cho nên thể việc gì cũng để cho Lan di làm. lưu luyến cuộc sống giàu có, cuộc sống hướng tới là cuộc sống hạnh phúc.

      Đừng nhìn phòng bếp trong tẩm viện của , ra cái gì cũng có, rau dưa bột mì các loại gia vị đều đủ cả,công lao này cũng nhờ cha và nhóm thúc thúc của vào bữa tối đều là thời gian thích ngồi lải nhải với , khiến có cảm giác thèm ăn, thường xuyên là bữa tối vừa kết thúc bao lâu lại đói bụng, muốn sai khiến người khác làm, nên luyện có ý tưởng luyện tập nấu cơm thuận tiện lấp đầy bụng, cần cái gì trong phòng bếp cũng có đầy đủ.

      Có lần lúc mỗ khờ nấu cơm cẩn thận bị tiểu đường đệ phát những muốn làm cơm cho ăn, còn làm ồn với muốn tiến vào phòng bếp, cũng thu nạp luôn, đầu bếp của những tửu lâu nổi tiếng phải đều là đàn ông sao? Vì vậy cũng cố ý làm cho tiểu đường đệ bàn đồ ăn suốt đời khó quên, cái hương vị đó khiến tiểu đường đệ khiến tiểu đường đệ từ trước đến nay có gì tốt cho đến bây giờ cũng có ai ở trước mặt đề cập đến chuyện nấu cơm, bởi vì ngay cả bữa cơm kia Vũ Văn Dật Tân cũng muốn nhớ đến, lại càng muốn là đề cập.

      Vũ Văn Dật Thần nhanh nhẹn làm công tác chuẩn bị, hai người cần đồ ăn phức tạp lắm, muốn làm cải trắng xào với thịt băm, lại xào thêm ít khoai tây, bởi vì tâm tình tốt, còn muốn uống chút rượu, vừa vặn chuẩn bị thêm ít lạc để nhắm rượu.

      tưởng Tiểu Vũ biết nấu ăn, bởi vì nàng mang lại cho cảm giác từng là đứa chịu qua khổ cực, nhưng vì nàng là khách, cũng là người có lòng, tất nhiên luyến tiếc để nàng hỗ trợ, nghĩ rằng nếu muốn nắm lấy trái tim nam nhân, đầu tiên phải bắt lấy dạ dày, như vậy đổi lại đối với nữ nhân hẳn là cũng như thế ?

      Vũ Văn Dật Thần quay lưng về phía Địch Vũ Liễn thấy biểu cảm của nàng đều giống như mới nhìn thấy lần đầu, đương nhiên cũng biết trực giác của hoàn toàn sai lầm, Địch Vũ Liễn sống đến bây giờ, đừng nấu cơm, ngay cả phòng bếp ở trong cùng và phủ đệ mình nàng cũng biết ở chỗ nào, càng đừng đến việc ghé qua đó, thời điểm ra ngoài hành quân đánh giặc, cũng đều có người chuẩn bị sẵn đồ ăn cho nàng, cho nên người khác chưa ăn qua thịt heo, cũng gặp qua heo chạy, nhưng nàng ngay cả bộ dáng heo chạy cũng chưa gặp qua.

      Nàng nhìn động tác của Vũ Văn Dật Thần , đột nhiên cảm giác được cái gì mà nhíu mi lại, lén lút đến chỗ người ngoài nhìn thấy được, đứng vững , chờ đợi.

      Tốc độ nấu cơm của Vũ Văn Dật Thần luôn rất nhanh, nhưng lúc mới gọt xong củ khoai tây, muốn gọt củ khác, lại cảm giác được bên ngoài có tiếng bước chân đến, ngay sau đó chưa thấy bóng người, nghe thấy tiếng bay đến trước: “Đại đường ca! Đại đường ca! Chúng ta đến thăm huynh!”

      Nghe vậy, khóe miệng Vũ Văn Dật Thần nhịn được run rẩy, đầu óc hoạt động, biểu của tiểu đường đệ giống như lâu chưa gặp vậy, còn dùng hai chữ “hỏi thăm”!? vừa nghĩ, đồng thời nhanh chóng bỏ con dao và khoai tây xuống, xoay người ra dấu im lặng với Địch Vũ Liễn, sau đó ra ngoài, chặn Vũ Văn Dật Tân lại ở bên ngoài phòng bếp.

      “Xem , ta chắc chắn là đại đường ca ăn chưa no!” Vũ Văn Dật Tân quay đầu đắc ý với Vũ Văn Dật Luân đứng bên, sau đó lại quay đầu, với đại đường ca: “Đại đường ca, bụng đỡ đau chưa? Xem đệ mang cái gì cho huynh ăn này!” Bàn tay đưa ra khay đồ ăn giống như hiến vật quý: “ Còn nữa, đai bá lo lắng cho huynh, sai người mang thuốc đến, nhị đường ca cầm!”

      Ai, hai đệ đệ quý chạy đến chỗ cũng sao, nhưng phải là lúc này! Vũ Văn Dật Thần nhớ thương Địch Vũ Liễn còn ở trong phòng bếp, tất nhiên muốn nhanh chóng đuổi hai đệ đệ , còn rất ràng: “Ta đói bụng, cũng bệnh….” Các đệ có thể về, ta muốn nghỉ ngơi….đáng tiếc, thể hết câu.

      Giọng quang quác của Vũ Văn Dật Tân lạ vang lên “Vậy huynh ở phòng bếp làm gì hả?”

      đùa nghịch.” cần nghĩ ngợi

      “Phòng bếp có cái gì chơi vui sao?” Cho xin , đại đường ca, đệ vất vả khổ cực mang đến, dược kia, nếu có bệnh đừng uống.

      Biết tính cách của tiểu đường đệ đạt được mục đích bỏ qua,Vũ Văn Dật Thần rất bực mình để hai người kia vào phòng chờ , còn quay trở về phòng bếp, ra dấu với Địch Vũ Liễn ý bảo nàng chờ lát, thấy nàng gật đầu, mới yên tâm bước qua cửa phòng bếp.

      càng muốn tốc chiến tốc thắng, lại càng thấy khó khăn, bởi vì sau khi tiểu đường đệ mở tráp đựng đồ ăn ra cứ bô ô ba la dứt “ Đại đường ca, đệ với huynh, vừa rồi đại bá có dặn đệ….”

      Vừa nghe mở đầu như vậy cũng đồng nghĩa với việc thể rời nhanh chóng, mặt Vũ Văn Dật Thần tái .

      Tiểu đường đệ ạ, nhân duyên của ngươi xấu đều là bị người ghi hận, chậm trễ việc theo đuổi người trong lòng, khiến oán hận mà! mà xem, trời tối rồi tiểu đường đệ của về ôm nương tử , lại ở đây quấn quýt lấy huynh trưởng làm cái gì? Trong lòng Vũ Văn Dật Thần oán thầm, lại chỉ có thể nuốt và trong, nghĩ biện pháp để tiểu đường đệ ngắn gọn lại.

      Bị ở lại phòng bếp Địch Vũ Liễn nghe thấy Vũ Văn Dật Thần cùng bọn đệ đệ của vào phòng, cân nhắc tẩm viện của có người hầu hạ, với lại có người đến, sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất ai đó nhìn thấy nàng, nhận ra thân phận của nàng tốt lắm, về sau nhất định phải nhớ mang theo khăn che mặt.

      mình nàng ngồi đợi trong chốc lát, hai người kia còn chưa , Vũ Văn Dật Thần thoát thân được, dần dần, nàng thấy nhàm chán, liền di chuyển xung quanh phòng bếp. Nàng xem xét bếp lửa, lại đến bên, ngắm bàn toàn cải trắng, ăn vụng chút, hương vị tồi, lại nhìn đến đồ ăn bàn, thấy đám khoai tây được Vũ Văn Dật Thần còn chưa cắt xong, nhớ lại động tác vừa rồi của , thấy rất đơn giản, cảm giác nóng lòng muốn thử xông ra, bèn động thủ, tay trái đặt củ khoai tây lên thớt, tay phải cầm lấy dao thái, học theo động tác của Vũ Văn Dật Thần, cũng cầm dao thái xuống như vậy, mất hứng nhìn miếng khoai tây bị thái rất dầy, tạm dừng chút, lại cắt tiếp, vẫn như vậy, cố gắng cất là đều tay nhưng phải quá mỏng là quá dày, hoặc là có hình thù kì quái.

      Cảm thấy bực mình thả khối khoai tây chỉ còn gần nửa kia trở lại bàn xong, cầm lấy mấy lát khoai tây thái thành sợi, lại thảm bại, so sánh với khoai tây ở bàn mà Vũ Văn Dật Thần thái , chênh lệch là quá lớn.

      ràng thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng sao động vào lại khó như vậy, mỗ nữ buồn bực, dùng hết kiên nhẫn cuối cùng, dưới căm giận, quy kết cho dao thái sử dụng tốt, lập tức ném dao thái lên bàn, thái nữa!

      tiếng “răng rắc” thực vang dội, thân thể Địch Vũ Liễn càng căng thẳng, há hốc mồm nhìn chằm chằm khối đồ ăn kia, trầm mặc, lại cuống quýt vứt khối khoai tây có mặt khó coi kia , cầm đồ ăn khác bàn đến, nhìn sang bên tay trái, lại nhìn nhìn nơi tay phải, cuối cùng nhìn xuyên qua đám đồ ăn trừng mắt nhìn chỗ dùng để thái, lần đầu tiên có cảm giác muốn rơi lệ, thể thừa nhận rất ràng- bàn đồ ăn bị phân thành hai khối.

      A, làm sao bây giờ, nàng gặp rắc rối rồi! Nàng vừa hối hận lại sám hối, tại sao lúc thái đồ ăn nàng lại theo thói quen dùng nội lực vậy!? Dùng nội lực còn chưa tính, nàng lại còn dùng phương pháp lấy mạng người khi thái đồ ăn, chặt!? Bàn để đồ ăn đâu!? Chặt cũng được , vì sao lại ở chính giữa!?

      Sợ người trong lòng tức giận, lại chột dạ vì làm sai, trong lòng nàng hoảng hốt, phản xạ muốn hủy”Thi” để lại dấu vết, ngắm bếp lửa bên cạnh, làm thôi, làm làm đến cùng, nàng thể nội lực cao thâm đối với đồ ăn, từng khối từng khối đều quẳng vào trong bếp. Lúc ném xong, thấy trong tay rỗng tuếch mới có phản ứng, a a a! Nàng vậy mà ngay cả chút đồ ăn cũng giữ lại cho Vũ Văn Dật Thần, thế này phải là tệ hơn sao!? Chẳng lẽ muốn nàng thấy bàn đồ ăn trống rỗng hả?



      Chương 19: Nước sôi lửa bỏng


      việc ngoài ý muốn về cái thớt khiến cho Địch Vũ Liễn giống như tiểu hài tử bàng hoàng vì làm sai chuyện, chân tay nàng luống cuống thiếu chút nữa muốn đập cái bàn hoặc ghế để làm thành cái thớt đồ ăn. thể trách nàng có loại ý nghĩ này, bởi vì bàn ghế bằng gỗ ở phòng bếp này đều do Vũ Văn Dật Thần tự tay làm, nguyên liệu để làm giống nhau, độ dày so với cái thớt cũng sai biệt lắm.

      Nhưng mà, may là xúc động này của Địch Vũ Liễn dần dần hạ xuống, làm ra hành động này, bằng sau khi Vũ Văn Dật Thần quay về, khẳng định là muốn rơi lệ, chắc chắn ngờ được mới ra ngoài chuyến trở về tại sao thấy cái gì nữa?

      Nàng bình ổn lại cảm xúc, bắt đầu tìm hiểu ở phòng bếp, chỗ nào có thể tìm đều tìm hết, may mắn nàng tìm được khối gỗ có thể che dấu “ Chuyện tốt” nàng gây ra.

      Nội tâm đen tối xuất ra, sắp xếp lại đồ ăn bàn, tiêu hủy khối khoai tây khó có thể lọt vào mắt nàng kia, quẳng đến góc bếp, giống như đứa làm chuyện xấu, còn cố ý cầm thanh củi, vùi lấp khối khoai tây vào đống rác, vứt thanh củi vào chỗ cũ, đến chỗ chậu nước, rửa tay sạch , lại nhìn cửa phòng Vũ Văn Dật Thần bên kia đóng chặt, vụng trộm mang thùng đựng rác ra ngoài phòng bếp, sau đó nhàng quay về phòng bếp, ngồi trở lại ghế, thành ngồi chờ người trong lòng về.

      Phỏng chừng rất khó dừng cái máy hát Vũ Văn Dật Tân kia, cứ ngừng nghỉ, lại biết họa từ miệng mà ra, quá nhiều kết quả là đắc tội Liễn vương đại nhân gian phòng khác, dám chiếm lấy thời gian ở chung quý báu giữa nàng và Vũ Văn Dật Thần , mỗ vương gia có thể tức giận sao? Vì thế , ngừng hề biết rằng Liễn vương khủng bố quyết định ngày mai muốn ở trong vương phủ hảo hảo hưởng thụ chút “Chăm sóc đặc thù”, cho nên mỗi ngày tiểu đường đệ của người nào đó đều mệt như chó săn, lúc rời khỏi vương phủ cũng chỉ đủ sức lực để về nhà ăn hai bát cơm rồi lăn ra ngủ, còn thừa thời gian để chiếm dụng thời gian làm việc lớn là dụ chồng của Địch Vũ Liễn, cùng gặp loại đãi ngộ này cũng thể thiếu Vũ Văn Dật Luân. chứng minh, làm ngọn nến( bóng đèn) cản trở nam nữ nhau chỉ có đạo đức, mà còn có thể bị người oán hận. oán hận rất sâu, nhất là khi tẩu tử ( chị dâu)tương lai lại là người dễ chọc!

      Càng chờ càng vui, Địch Vũ Liễn xuyên qua cua sổ hung hăng trừng mắt với cánh cửa kia cái, bĩu môi xoay đầu vào phía trong phòng nhìn bên kia nữa, đập vào măt lại là củ khoai tây, lúc này lại tìm được nơi trút giận rồi, tay ngứa ngáy, áp xuống được cơn giận trong lòng, trong nháy mắt đao lóe lên, tia chớp bắn ra, vừa dùng lực, tạo thành những lát khoai tây xinh xắn.

      Những phiến khoai tây vừa mỏng vừa đều, Địch Vũ Liễn đứng dậy đến trước mặt, nhìn nó, lúc này cho rằng quả nhiên là do dao thái tốt, nhìn mà xem, lần này nàng thái rất tốt! Phát chuyện tình mới mẻ, cộng thêm việc cảm thấy nhà chán, chỉ thấy nàng cầm đao , dùng chiêu thức giết người, sử dụng đao pháp ảo diệu “xắt” khoai tây, xắt ra từng miếng đẹp mắt, lại “sưu sưu” lại tiếp tục dùng đao để thái, dưới phấn khởi, bàn khoai tây đều bị nàng dùng phương pháp như vậy biến thành sợi.

      Nhìn những sợi khoai tây kia , còn thái đẹp hơn cả Vũ Văn Dật Thần, Địch Vũ Liễn thực vừa lòng, đồng thời phát trong viện có tiếng động, nháy mắt vọt đến sau cửa, thu đao lại xong, bất động.

      Rốt cục Vũ Văn Dật Thần cũng đuổi được bọn tiểu đệ , chạy về chỗ phòng bếp , lo lắng Địch Vũ Liễn có thể tức giận hay , cho nên vừa vào cửa liền hô: “Tiểu Vũ, thực xin lỗi, đều do tiểu đường đệ của ta ngừng, hôm nay hiểu sao nhị đệ của ta đặc biệt nhiều, nàng hẳn là chờ sốt ruột rồi!”

      sao.”

      “Ta làm nhanh thôi, hẳn là nàng rất đói bụng, ăn trước điểm tâm này , đồ Dật Tân mang đến hơn nửa bị ăn, chỗ này còn nguyên vẹn, chúng ta chưa động vào, oa! Tiểu Vũ, đây là nàng thái sao?” Vũ Văn Dật Thần cầm bánh bao đến trước bàn đồ ăn, nhìn Địch Vũ Liễn cầm cái lên ăn, lại nhìn bàn đồ ăn, vẻ mặt ngạc nhiên.

      “Ừ….Đúng vậy….” Địch Vũ Liễn có chút khẩn trương nhìn , biết vì sao lại ngạc nhiên.

      Đao pháp của nàng lợi hại! Thái được tốt như vậy!” Lại cho rằng tài nấu ăn của nàng tồi, vẻ mặt khen ngợi nhìn nàng, bỏ khoai tây thái sợi vào nước.

      “Vậy à” Địch Vũ Liễn tiếng trả lời, được người trong lòng khen ngợi, nội tâm nở hoa còn kèm theo đắc ý nho , xem việc đao pháp này là được chuyển hóa từ chiêu thức giết người.

      Hai người lại bắt nấu cơm, nàng gắt gao nhìn.

      Cuối cùng là băm thịt, Vũ Văn Dật Thần thuật tay rửa sạch cái thớt thái đồ ăn, hoài nghi nhìn ngắm cái thớt trong tay, sao cứ cảm thấy cái thớt cải lão hoàn đồng, trở thành đồ mới nhỉ?

      Địch Vũ Liễn nhìn chớp mắt động tác của , cảm thấy chột dạ, cần nghĩ ngợi vươn tay, nắm lấy áo , lên tiếng : “Ta đói bụng.”

      Giọng mềm mại còn mang theo ý tứ làm nũng, lại nhìn vẻ mặt nàng mang theo vẻ đáng thương hề hề, nhất thời mê hoặc mỗ khờ thất điên bát đảo, cộng thêm việc người trong lòng đói, nháy mắt nghi ngờ về cái thớt thái đồ ăn bị ném ra sau đầu, thuận tiện để đồ rửa sạch qua bên, mừng như điên tiếp tục xào rau nấu mì cho người trong lòng.

      Nàng đứng ở sau lưng lén lút thở hơi, sau đó nhanh chóng, thực chịu khó “Hỗ trợ” cất cái thớt , lai nhu thuận đứng ở bên, kì thực mặt dấu được tia chột dạ.

      Sau đó thế giới hai người có ai quấy rầy rất thoải mái, Địch Vũ Liễn thực cổ vũ Vũ Văn Dật Thần mâm đồ ăn đều ăn sạch , còn có vẻ chưa no, mà có nàng làm bạn, khẩu vị cũng tốt hơn bình thường.

      Sau khi ăn xong thấy rửa bát, Địch Vũ Liễn kiên trì, giúp rửa bát. Hậu quả chính là, nàng giống như đứa cứ chuyện gì mới mẻ cũng muốn thử tính cách này ngờ rằng gây nên việc, bát đĩa đều lời từ biệt với , vỡ tan tành. Cuối cùng hề cảm thấy uể oải vì việc này, còn rưng rưng mắt an ủi nàng.

      Đống bát đĩa này sao lại trơn như vậy? Hại nàng khổ sở! ràng đám bát đĩa này trong lòng mỗ khờ nam ngoài ý muốn bị đối xử bất công .

      Dùng thuốc xong, lại đút mứt quả cho nàng, thời gian gặp mặt trôi qua, lưu luyến rời đưa nàng về từ đường của Liễn vương phủ, cuối cùng lời từ biệt, hai người quay về chỗ của mình nhưng ở trong lòng đều cảm thấy ngọt ngào.

      Cứ như vậy, từ ngày hôm nay màn nghiệp lớn cùng nhau quải phu [thê] ngọt ngào chính thức bắt đầu , mà bọn hạ nhân Liễn vương phủ lại bắt đầu chuẩn bị bước sang trang sử nước sôi lửa bỏng thấm đẫm nước mắt.

      Đầu tiên là nhóm đầu bếp trong Liễn vương phủ. Từ trước đến giờ chưa bao giờ được gặp mặt Liễn vương khủng bố bọn họ biết vì sao vận may tuyên cáo xong, bởi vì tại bọn họ chỉ có cơ hội gặp nàng, còn có thể nhìn thấy mỗi ngày, ngày ba bữa, sót bữa nào, làm hại bọn họ run sợ đồng thời lo lắng có phải Liễn vương suy sụp hay , sao có thể rảnh rỗi đến xem bọn họ nấu cơm?
      Trâu thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19: Nước sôi lửa bỏng

      việc ngoài ý muốn về cái thớt khiến cho Địch Vũ Liễn giống như tiểu hài tử bàng hoàng vì làm sai chuyện, chân tay nàng luống cuống thiếu chút nữa muốn đập cái bàn hoặc ghế để làm thành cái thớt đồ ăn. thể trách nàng có loại ý nghĩ này, bởi vì bàn ghế bằng gỗ ở phòng bếp này đều do Vũ Văn Dật Thần tự tay làm, nguyên liệu để làm giống nhau, độ dày so với cái thớt cũng sai biệt lắm.

      Nhưng mà, may là xúc động này của Địch Vũ Liễn dần dần hạ xuống, làm ra hành động này, bằng sau khi Vũ Văn Dật Thần quay về, khẳng định là muốn rơi lệ, chắc chắn ngờ được mới ra ngoài chuyến trở về tại sao thấy cái gì nữa?

      Nàng bình ổn lại cảm xúc, bắt đầu tìm hiểu ở phòng bếp, chỗ nào có thể tìm đều tìm hết, may mắn nàng tìm được khối gỗ có thể che dấu “ Chuyện tốt” nàng gây ra.

      Nội tâm đen tối xuất ra, sắp xếp lại đồ ăn bàn, tiêu hủy khối khoai tây khó có thể lọt vào mắt nàng kia, quẳng đến góc bếp, giống như đứa làm chuyện xấu, còn cố ý cầm thanh củi, vùi lấp khối khoai tây vào đống rác, vứt thanh củi vào chỗ cũ, đến chỗ chậu nước, rửa tay sạch , lại nhìn cửa phòng Vũ Văn Dật Thần bên kia đóng chặt, vụng trộm mang thùng đựng rác ra ngoài phòng bếp, sau đó nhàng quay về phòng bếp, ngồi trở lại ghế, thành ngồi chờ người trong lòng về.

      Phỏng chừng rất khó dừng cái máy hát Vũ Văn Dật Tân kia, cứ ngừng nghỉ, lại biết họa từ miệng mà ra, quá nhiều kết quả là đắc tội Liễn vương đại nhân gian phòng khác, dám chiếm lấy thời gian ở chung quý báu giữa nàng và Vũ Văn Dật Thần , mỗ vương gia có thể tức giận sao? Vì thế , ngừng hề biết rằng Liễn vương khủng bố quyết định ngày mai muốn ở trong vương phủ hảo hảo hưởng thụ chút “Chăm sóc đặc thù”, cho nên mỗi ngày tiểu đường đệ của người nào đó đều mệt như chó săn, lúc rời khỏi vương phủ cũng chỉ đủ sức lực để về nhà ăn hai bát cơm rồi lăn ra ngủ, còn thừa thời gian để chiếm dụng thời gian làm việc lớn là dụ chồng của Địch Vũ Liễn, cùng gặp loại đãi ngộ này cũng thể thiếu Vũ Văn Dật Luân. chứng minh, làm ngọn nến( bóng đèn) cản trở nam nữ nhau chỉ có đạo đức, mà còn có thể bị người oán hận. oán hận rất sâu, nhất là khi tẩu tử ( chị dâu)tương lai lại là người dễ chọc!

      Càng chờ càng vui, Địch Vũ Liễn xuyên qua cua sổ hung hăng trừng mắt với cánh cửa kia cái, bĩu môi xoay đầu vào phía trong phòng nhìn bên kia nữa, đập vào măt lại là củ khoai tây, lúc này lại tìm được nơi trút giận rồi, tay ngứa ngáy, áp xuống được cơn giận trong lòng, trong nháy mắt đao lóe lên, tia chớp bắn ra, vừa dùng lực, tạo thành những lát khoai tây xinh xắn.

      Những phiến khoai tây vừa mỏng vừa đều, Địch Vũ Liễn đứng dậy đến trước mặt, nhìn nó, lúc này cho rằng quả nhiên là do dao thái tốt, nhìn mà xem, lần này nàng thái rất tốt! Phát chuyện tình mới mẻ, cộng thêm việc cảm thấy nhà chán, chỉ thấy nàng cầm đao , dùng chiêu thức giết người, sử dụng đao pháp ảo diệu “xắt” khoai tây, xắt ra từng miếng đẹp mắt, lại “sưu sưu” lại tiếp tục dùng đao để thái, dưới phấn khởi, bàn khoai tây đều bị nàng dùng phương pháp như vậy biến thành sợi.

      Nhìn những sợi khoai tây kia , còn thái đẹp hơn cả Vũ Văn Dật Thần, Địch Vũ Liễn thực vừa lòng, đồng thời phát trong viện có tiếng động, nháy mắt vọt đến sau cửa, thu đao lại xong, bất động.

      Rốt cục Vũ Văn Dật Thần cũng đuổi được bọn tiểu đệ , chạy về chỗ phòng bếp , lo lắng Địch Vũ Liễn có thể tức giận hay , cho nên vừa vào cửa liền hô: “Tiểu Vũ, thực xin lỗi, đều do tiểu đường đệ của ta ngừng, hôm nay hiểu sao nhị đệ của ta đặc biệt nhiều, nàng hẳn là chờ sốt ruột rồi!”

      sao.”

      “Ta làm nhanh thôi, hẳn là nàng rất đói bụng, ăn trước điểm tâm này , đồ Dật Tân mang đến hơn nửa bị ăn, chỗ này còn nguyên vẹn, chúng ta chưa động vào, oa! Tiểu Vũ, đây là nàng thái sao?” Vũ Văn Dật Thần cầm bánh bao đến trước bàn đồ ăn, nhìn Địch Vũ Liễn cầm cái lên ăn, lại nhìn bàn đồ ăn, vẻ mặt ngạc nhiên.

      “Ừ….Đúng vậy….” Địch Vũ Liễn có chút khẩn trương nhìn , biết vì sao lại ngạc nhiên.

      Đao pháp của nàng lợi hại! Thái được tốt như vậy!” Lại cho rằng tài nấu ăn của nàng tồi, vẻ mặt khen ngợi nhìn nàng, bỏ khoai tây thái sợi vào nước.

      “Vậy à” Địch Vũ Liễn tiếng trả lời, được người trong lòng khen ngợi, nội tâm nở hoa còn kèm theo đắc ý nho , xem việc đao pháp này là được chuyển hóa từ chiêu thức giết người.

      Hai người lại bắt nấu cơm, nàng gắt gao nhìn.

      Cuối cùng là băm thịt, Vũ Văn Dật Thần thuật tay rửa sạch cái thớt thái đồ ăn, hoài nghi nhìn ngắm cái thớt trong tay, sao cứ cảm thấy cái thớt cải lão hoàn đồng, trở thành đồ mới nhỉ?

      Địch Vũ Liễn nhìn chớp mắt động tác của , cảm thấy chột dạ, cần nghĩ ngợi vươn tay, nắm lấy áo , lên tiếng : “Ta đói bụng.”

      Giọng mềm mại còn mang theo ý tứ làm nũng, lại nhìn vẻ mặt nàng mang theo vẻ đáng thương hề hề, nhất thời mê hoặc mỗ khờ thất điên bát đảo, cộng thêm việc người trong lòng đói, nháy mắt nghi ngờ về cái thớt thái đồ ăn bị ném ra sau đầu, thuận tiện để đồ rửa sạch qua bên, mừng như điên tiếp tục xào rau nấu mì cho người trong lòng.

      Nàng đứng ở sau lưng lén lút thở hơi, sau đó nhanh chóng, thực chịu khó “Hỗ trợ” cất cái thớt , lai nhu thuận đứng ở bên, kì thực mặt dấu được tia chột dạ.

      Sau đó thế giới hai người có ai quấy rầy rất thoải mái, Địch Vũ Liễn thực cổ vũ Vũ Văn Dật Thần mâm đồ ăn đều ăn sạch , còn có vẻ chưa no, mà có nàng làm bạn, khẩu vị cũng tốt hơn bình thường.

      Sau khi ăn xong thấy rửa bát, Địch Vũ Liễn kiên trì, giúp rửa bát. Hậu quả chính là, nàng giống như đứa cứ chuyện gì mới mẻ cũng muốn thử tính cách này ngờ rằng gây nên việc, bát đĩa đều lời từ biệt với , vỡ tan tành. Cuối cùng hề cảm thấy uể oải vì việc này, còn rưng rưng mắt an ủi nàng.

      Đống bát đĩa này sao lại trơn như vậy? Hại nàng khổ sở! ràng đám bát đĩa này trong lòng mỗ khờ nam ngoài ý muốn bị đối xử bất công .

      Dùng thuốc xong, lại đút mứt quả cho nàng, thời gian gặp mặt trôi qua, lưu luyến rời đưa nàng về từ đường của Liễn vương phủ, cuối cùng lời từ biệt, hai người quay về chỗ của mình nhưng ở trong lòng đều cảm thấy ngọt ngào.

      Cứ như vậy, từ ngày hôm nay màn nghiệp lớn cùng nhau quải phu [thê] ngọt ngào chính thức bắt đầu , mà bọn hạ nhân Liễn vương phủ lại bắt đầu chuẩn bị bước sang trang sử nước sôi lửa bỏng thấm đẫm nước mắt.

      Đầu tiên là nhóm đầu bếp trong Liễn vương phủ. Từ trước đến giờ chưa bao giờ được gặp mặt Liễn vương khủng bố bọn họ biết vì sao vận may tuyên cáo xong, bởi vì tại bọn họ chỉ có cơ hội gặp nàng, còn có thể nhìn thấy mỗi ngày, ngày ba bữa, sót bữa nào, làm hại bọn họ run sợ đồng thời lo lắng có phải Liễn vương suy sụp hay , sao có thể rảnh rỗi đến xem bọn họ nấu cơm?
      Trâu thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19 ( Tiếp)



      Vốn dĩ lúc nấu cơm bị nhìn chằm chằm thoải mái, nếu người này lại là Liễn vương, vậy đó phải là thoải mái nữa, mà là khinh khủng. Nghĩ đến ánh mắt nàng lộ ra vẻ u, cả người đều tỏa ra khí lạnh, khiến cho mỗi ngày đầu bếp trong phủ đều xúc động oán hận ông trời tại sao lại để cho mình sinh bệnh.

      Cái này cũng tính là gì,khủng bố nhất là lúc đầu bếp thái đồ ăn,đột nhiên Liễn vương ở bên người còn giơ tiểu đao ra, khiến cho nhóm đầu bếp thoáng nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong lòng đều kinh hoảng, tiểu đao kia còn vung lên, cứ dán vào hết người này đến người kia, lấy dao thái đồ ăn ra khỏi thớt. , bọn họ bị dọa chạy dọa ngất vài lần, đều cảm thấy kì tiểu đao kia là muốn phóng lên người bọn họ, còn đám đồ ăn kia vì bất hạnh nên mới bị ngộ thương. Mỗi khi thái đồ ăn mà Liễn vương cảm thấy tốt, tiểu đao kia xuất , làm hại đầu bếp mỗi ngày lúc rãnh rỗi đều chăm chỉ luyện đao công, tuyệt đối thể để cho Liễn vương có cơ hội xuất ra tiểu đao kia!

      Thời gian khủng bố, lại có những lúc trầm! Những lúc như vậy, đám đầu bếp lại gói bánh trẻo, bánh bao, làm thịt viên linh tinh, Liễn vương đại nhân nhìn bọn họ chằm chằm đao thái trong tay vung lên “đóa! Đóa ! Đóa!”! Tư thế đó, lại trang bị thêm sát khí trầm lạnh lùng, rất khó có thể khiến cho bọn thuộc hạ thể hoài nghi, kì thực, là do kẻ nào đó chọc đến chủ tử nhà mình đúng ? Cho nên Liễn vương đại nhân xem người đó như thịt băm, chuẩn bị gói làm bánh bao!

      Đầu bếp cảm thấy ổn, bọn người hầu trong phủ cũng rất buồn bực, bởi vì biết bắt đầu từ khi nào, nhiệm vụ khiến thần kinh bọn họ căng thẳng nhất, đó là nhóm lửa! Gàn đây Liễn vương xuất quỷ nhập thần có thới quen đốt cháy phòng bếp, mỗi lần cháy sạch đều lan đến gần phạm vi chỗ sân của Vũ Văn phủ, việc này chỉ khiến trong phủ Liễn vương trở nê khẩn trương, mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến láng giềng bên cạnh là Vũ Văn phủ. Vũ Văn phủ đều lo sợ ngày nào đó, cái người hỉ nộ vô thương kia khó chịu liền ném lửa sang Vũ Văn phủ, mỗi người đều oán giận tại sao lại dọn đến ở gần phủ nhà mình.

      Trong lòng tồn tại bóng ma sợ hãi với Liễn vương, cho nên khi cỗ kiệu của bọ Vũ Văn Hạo Nhiên qua phủ Liễn vương, kiệu phu đềukhông tự chủ tăng nhanh tốc độ, mạnh mẽ như bay, thẳng ra là chạy. Mà khi huynh đệ Vũ Văn Hạo Nhiên thấy nàng ở trong triều, thái độ rất ôn hòa, chỉ sợ chọc phải nàng, hơn nữa vì con mình, Vũ Văn Hạo Nhiên cũng dám làm cho Vũ Văn Dật Thần thay đổi chủ ý, bởi vì có khả năng nơi trưởng tử của mìnhở là chỗ gần phủ Liễn vương nhất, Liễn vương vì lo lắng an toàn của nên phóng hỏa phủ Vũ Văn. Cũng vì vậy, ba huynh đệ Vũ Văn Hạo Nhiên nghi ngờ nghiêm trọng Liễn vương cố ý phóng hỏa! thể đổi chỗ ở, nên dĩ nhiên ba vị trưởng bối muốn sắp xếp thêm nô bộc thị vệ cho Vũ Văn Dật Thần , cũng hiểu được vì sao Liễn vương lại biết được tin tức này, còn hỏi bọn họ có phải muốn sắp xếp thêm người cho Vũ Văn Dật Thần , đề nghị bọn họ sắp xếp, còn bằng để nàng an bài người tốt hơn, khiến cho đầu Vũ Văn Hạo Nhiên lắc như cái trống bỏi, sống chết chịu thừa nhận mình có loại suy nghĩ ấy trong đầu, trong lòng hộc máu hủy bỏ việc thêm người, cực kì nghi ngờ Liễn vương thầm theo dõi người nhà Vũ Văn.

      thực tế, Địch Vũ Liễn là vô tội, muốn Vũ Văn Hạo Nhiên sắp xếp người vào trong viện Vũ Văn Dật Thần là vì muốn gặp người trong lòng, mà chuyện làm nháo nhào cả phủ cũng là vì nàng học nấu cơm, có thể để người trong lòng ăn cơm của mình nấu. Bởi vì mỗi buổi tối Vũ Văn Dật Thần đều tự mình nấu cơm, những bữa tối tiếp theo nàng đều dùng cơm với , ăn cơm nấu, chỉ khiến nàng hứng thú với nấu nướng, còn bới vì nghi ngời lúc làm cơm khiến cho tâm tình nàng rất tốt, ó ý nguyện rất mãnh liệt muốn làm cơm cho ăn.

      Cứ như vậy, nàng từng cho điều thứ tư của quải phu đại pháp là muốn đầu bếp cao siêu nhà mình nấu đồ ăn, mượn hoa hiến phật mỗi ngày mang đến cho Vũ Văn Dật Thần thưởng thức, dùng đồ ăn để bắt lấy tim , nhưng tại đổi lại là nàng tự tay làm.

      Nhưng mà nàng muốn khiến người ta biết, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp học trộm tài nghệ của đầu bếp nhà mình, lại vụng trộm tự tay làm, vì thế những ngày nước sôi lửa bòng của người hầu trong phủ Liễn vương cũng vì vậy mà kéo đến.

      Sauk hi nàng thiêu hủy vài phòng bếp độc lập, rửa mặt nhiều lần, rốt cục nàng cũng học xong việc nhóm lửa như thế nào, nắm giữ độ lửa, khinh công lại tăng lên đáng kể, dù sao khi lửa chịu khống chế, nàng cũng phải chạy trốn. Đáng mừng là vương phủ cua nàng thực rất lớn, cho nên gây họa cho người khác trong phạm vi náu nướng, thiêu chỗ còn có thể đổi chỗ khác.

      Những ngày ước sôi lửa bỏng của nhóm đầu bếp trong phủ cũng giảm dần, thậm chí có lúc, rốt cục cũng đến phiên bốn người vốn là tâm phúc nhóm Tiểu Phúc Tử.

      Tâm phúc là cái gì? Theo như bọn Tiểu Phúc Tử , tâm phúc chính là được chủ tử tin tưởng, tài cán của mỗi người đều là vì chủ tử vượt lửa băng sông. Nhưng tâm phúc của Địch Vũ Liễn xem ra chỉ dùng để thử đồ ăn nàng làm.

      Quả nhiên việc này chỉ có tâm phúc mới có thể làm! Mỗi khi bốn người kia thấy cái thứ đen tuyền biết là gì gì đó, hoặc là cùng món ăn nhưng hai mươi lần làm ra hai mươi hương vị khác nhau, hoặc là lúc bốn người cùng chạy vào nhà vệ sinh, bốn người đều yên lặng rơi lệ, vùi đầu khổ sở ăn, going như tự an ủi chính mình.

      Hết cách, ai bảo bọn ho được ở gần chủ tử, biết được bí mật lớn của nàng, đây là cái giá lớn phaỉ trả, tóm lại, bọn họ vào địa ngục ai vào nữa hả?

      Mỗi lần sau khi ăn xong, bọn họ muốn ra cảm nhận của mình, nhưng làm sao thốt ra được. Muốn dối gạt lương tâm chủ tử làm đồ ăn ngon, vì giảm bớt việc mình ăn nhiều rau, đó là điều thể!

      Bởi vì chủ tử nàng rất thông minh, cho tới bây giờ nàng vẫn hỏi có thể ăn được hay , mà nàng chỉ hỏi Vũ Văn Dật Thần thích ăn sao? Ngẫm lại mà xem, nếu vấn đề là việc thể ăn được, nhìn cái thứ xanh lè kia bọn họ có thể ăn, về phần Vũ Văn Dật Thần, có thể ăn, bọn họ có thể khẩu vị mỗi người giống nhau, chết cùng phải là bọn họ thấy ăn ngon, vậy nên chủ tử cũng thể trách tội bọn họ đúng ? Nhưng lại hỏi Vũ Văn Dật Thần vó thích hay , bọn họ chỉ có thể trả lời thành , cố gắng chỉ ra những chỗ chưa được, khiến cho tài nấu nướng của chủ tử tăng lên, miễn cho vị đại thiếu gia kia thể ăn, làm vương gia nhà mình mất hết mặt mũi, người bọn họ nỏi lên tầng da gà.

      Chuyện khiến cho bốn người rơi lệ đó là Vũ Văn Dật Thần kén ăn, cho nên Địch Vũ Liễn cái gì cũng học làm, khiến cho khẩu vị của bốn người sau khi thử món ăn mà hương vị mười lần đều giống nhau thiếu chút nữa mắc bệnh kén ăn, may mắn đối với nấu nướng Địch Vũ Liễn cũng phải ngu ngốc, lúc nàng để ý học, sau nhiều lần luyện tập, ít nhất có thể làm cho Vũ Văn Dật Thần theo trình tự tăng lên thích.

      Còn có chuyện khiến cho bốn người tiếp tục yên lặng rơi lện chính là thời kì Địch Vũ Liễn mới luyện đao pháp. Bình thường mỗi khi nàng thái tốt, liền nhịn được rút đao ra để làm thịt, ừ, thái đồ ăn kia, cái này cũng có gì, chân chính là có đoạn thời gian nàng lại ngẫu nhiên tức giận xuất ra thanh trường kiếm của mình, dùng để thái đồ ăn thành sợi, cắt thành từng khối từng khối, sau đó luyện tập nấu cơm cho bọn ăn, kết quả là dám nhắc nhở chủ tử bọn họ thể ăn đồ ăn được thái bằng thanh kiếm chém qua vạn người kia, cho nên khoảng thời gia đó suýt chút nữa bọn họ nôn ra cả ruột, mà chủ tử nhà mình lại chuẩn bị làm đồ ăn cho Vũ Văn Dật Thần lại mua nguyên bộ đồ làm bếp mới, đối lập mãnh liệt, rất khó có thể khiến bốn người họ oán hận. Cũng may vốn bận tâm bảo dưỡng thanh kiếm kia, đối với nhiều thứ lại vô dụng, hơn nữa sau khi nàng dùng dao thái đồ ăn trở nên đẹp mắt, khoảng thời gian ác mộng này cũng chấm dứt.

      Căn cứ vào lịch sử đau thương đẫm máu của việc thử đồ ăn, mỗi khi bốn người bọn Tiểu Phúc Tử gặp Vũ Văn Dật Thần, rất khó để thể oán niệm cách trắng trợn với , ảo tưởng có thể tác động đến khuôn mặt thoạt nhìn vô tội kia đánh thành cái bánh bao, đáng tiếc chỉ có thể nghĩ thể ra tay.

      Nhiều nhất chỉ có thể ai oán với ta, trong lòng mặc niệm: Đầu sỏ gây nên à, đầu sỏ ngốc nghếch, oán hận , bởi vì hạnh phúc ăn uống của là được thành lập trân thống khổ của bọn họ!
      Trâumelodyevil thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Dạo này rất bận nhưng vẫn cố tranh thủ làm chương mới cho mọi người.
      http://***************.com/images/smilies/icon_tears.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_tears.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_tears.gif

      Chương 20: Đầy trời nhắn lại

      Lời đồn chỉ là để giải trí, nhưng nếu như có người toan tính vào, càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, cho nên trong khi nhóm người ở trong Liễn vương phủ ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, cũng cam lòng để mình bị lạc hậu, bát quái ngừng, bàn tán khắp nơi.

      Đầu tiên, từng nghe Liễn vương phái người san bằng thanh lâu, cản trở hành động khai trai ( Ý là đêm đầu tiên ý ạ) của A Đấu là vì thuộc sở hữu của Liễn vương, mỗi ngày đều có kịch bản mới thay thế kịch bản cũ. Lời đồn này từ lúc vô tình mà tạo thành hoàn toàn biến thành do nàng ở sau lưng thao túng. Bởi vì điều quan trọng nhất của quải phu đại pháp đó là: Tiêu diệt những tình địch tiềm tàng, bóp chết toàn bộ cơ hội cưới người khác của người trong lòng! Về phần hiệu quả như thế nào, có thể từ việc mỗi ngày mỗ khờ nam kể với nàng hôm đó đám nữ tử xem là ôn dịch, thậm chí trưởng bối của các nương thấy cũng vội tránh có thể biết. Đối với việc này, Địch Vũ Liễn thực hài lòng!

      Tiếp đó, trong yến hội truyền ra lời đồn , thực ra Liễn vương là nữ tử. Lời đồn đại truyền tới tai dân chúng đủ loại kịch bản, còn truyền tới tai các đại thần và hoàng tộc thống nhất kịch bản. Có người nghe người nhà Mạc thị năm đó bị lưu đày nơi sơn cốc nữ nhi bị lưu đày ở lãnh cung năm đó sinh là công chúa, còn kể lại chuyện tình xảy ra năm đó của Địch Vũ Liễn như , nhất là người trước khi bị hoàng thượng tự tay giết chết ra câu kia, lại có giải thích cho rằng theo như lời Ngưng Hương năm đó: “ phải hoàng tử.” cũng phải có ý tứ là thập lục hoàng tử phải là con của hoàng thượng, mà là “” thực ra là “nàng” ( trong tiếng trung nam và nữ đều đọc là “tha” chỉ có điều viết khác nhau), hẳn là Ngưng Hương muốn “ Nàng phải là hoàng tử”. Vì vậy, Địch Vũ Liễn thể bội phục quân địch lại có thể thông minh đến vậy. Nghĩ đến việc người phe bên kia có thể tra ra được toàn bộ chuyện xảy ra năm đó ở lãnh cung, tái lại tình cảnh lúc đó, tiến đến việc tìm ra điểm đáng ngờ, đoán được chân tướng, càng làm cho nàng bội phục là đối phương lỗ mãng dùng lợi thế nắm trong tay, ngược lại tránh ở chỗ tối. Phát tán lời đồn đại, khiến cho phụ hoàng hoài nghi. Tuy cho tới giờ nàng vẫn chưa nhìn ra được phụ hoàng đối với lời đồn nghĩ như thế nào, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy có lợi cho nàng, điều này khiến nàng thể đồng thời vừa dụ chồng, còn phải tiêu phí tinh lực đối phó với việc bị kẻ địch bắn lén.

      Nhưng mà hoàn hảo, những lúc như thế này, năng lực xuất chúng của thuộc hạ cũng bộc lộ ra. Bên trái có Ảnh Lam sử dụng thuật dịch dung, nàng có thể ở trước mặt đám triều thần và các hoàng tử lộ ra “ yết hầu”, tiếp theo từ chỗ ngự y mà hoàng thượng sắp xếp truyền ra tin tức, thị thiếp của Liễn vương có thai, vì thế, nàng tỏ vẻ vui mừng tổ chức yến hội. Nghe trong bữa tiệc đó, tuy rằng vẻ mặt Liễn vương đại nhân vẫn lạnh lùng như trước, nhưng vẫn thể ra bản năng háo sắc của nam nhân, mỹ nữ vờn quanh, trái ôm phải ấp, chút nào để ý đến ở trước mặt các vị hoàng huynh, sủng hạnh và tiểu mỹ nhân, nghe động tác phóng đãng khiến đám hoàng tử mười ngày nửa tháng gặp mặt nữ nhân. Đương nhiên, lúc đấy Liễn vương và mỗ khờ nam trải qua khoảng thời gian ấm áp của hai người. Tóm lại, những người đó muốn tin tưởng đó là , nhìn chằm chằm vào hạ thân của Liễn vương, ánh mắt của đám hoàng tử giống như có thể nhìn xuyên qua, lúc này sau khi Liễn vương làm số hành động, rốt cục khiến cho lời đồn đại tự biến mất, các hoàng tử liên quan đều tức hộc máu.

      May mắn nhất là khi đó tâm tư Vũ Văn Dật Thần đều nghĩ đến việc trời tối để gặp người trong lòng, chưa từng liên tưởng đến lời đồn, chính xác là, căn bản có chú ý qua là có lời đồn đó.

      Liễn vương có thể phóng đãng sủng hạnh nữ tử, lại có thể phá hủy thanh danh ở bên ngoài của A Đấu, có thể là nam nữ dám đến gần, cũng bởi vậy từ yến hội ở Liễn vương phủ truyền ra trong vương phủ có dấu vị quốc sắc thiên hương, Liễn vương rất coi trọng nữ tử thần bí này, càng gợi lên tâm tư bát quái của người khác, lời đồn đại cũng tiến lên giai đoạn mới.

      Nghe đồn nàng được Liễn vương mang về từ biên cảnh, hai người trong lúc đó xưng hô huynh muội, cách khác vị Liễn vương khủng bố đó vậy mà lại kết bái với người khác sao? Ai cũng tin! Vì vậy, Địch Vũ Liễn liền cho “ Tiểu Vũ” thân phận hoàn mỹ ở trong phủ, lại ngờ chờ đến khi truyền đến tai Vũ Văn Dật Thần, có thể những lời đồn đứng đắn qua lễ rửa tội, hoàn toàn thay đổi thành đủ loại kịch bản. Phổ biến nhất là Liễn vương cưỡng ép nàng ở lại phủ, tính cách nàng cương liệt, liều chết theo, ngược lại khiến Liễn vương cảm thấy hứng thú, ra thói hư tật xấu của nam nhân, thứ chiếm được mới là tốt nhất, cho nên nảy ra trò chơi sủng ái đoạt tâm, chứng cứ là ngày đó trang sức đưa tới chỗ nàng cũng bị hạn chế bởi địa vị. Cũng vì vậy, mặc dù Vũ Văn Dật Thần mừng thầm Liễn vương còn chưa thực được ý đồ với Tiểu Vũ, nhưng cũng rất tin tưởng việc người trong lòng bị Liễn vương như hổ rình mồi, tùy thời đều có thể gặp phải tình cảnh bị sói ăn thịt, bởi vậy, ý tưởng được thúc đẩy, thể y thuật cao minh với nàng rồi sau đó là giới thiệu độc thuật cường đại, khiến cho trong khoảng thời gian này lúc Địch Vũ Liễn trở về cầm theo chút độc dược kì quái.

      Bởi vì lời đồn đại chưa đạt được kết quả như Địch Vũ Liễn muốn, nàng cảm thấy tốt, vừa vặn lúc ấy nhóm hoàng huynh ở sau lưng nàng ngừng làm ra hành động, dám tung chuyện nàng là nữ tử ra ngoài, có thể đoán được là nàng thuận tiện liền mang những độc dược kì quái như ” Gà trống kêu”, “ Ếch nhảy múa” “hầu tử gãi ngứa” dùng người bọn họ. Tác dụng cũng như tên gọi, đoạn thời gian ấy, tình trạng của đám hoàng tử nối tiếp nhau, trở thành trò giải trí của Địch Vũ Liễn, sau khi dùng hết, ràng là Vũ Văn Dật Thần chủ động cho nàng, lại biến thành nàng chủ động hỏi , hơn nữa việc này càng làm cho nàng cảm thấy càng tự hào vì người trong lòng.

      Khi nữ tử thần bí được Liễn vương sủng ái xuất , Vũ Văn Dật Thần được gọi là A Đấu này càng được người ta chú ý. bao lâu, mọi người đều đồn rằng A Đấu ghen, muốn mang hết bản lĩnh ra để làm Liễn vương vui, muốn so sánh với nữ tử thần bí, xem ai được Liễn vương thích hơn. Bằng chứng của tin đồn này là sau khi mang vải vóc trân quý vào trong xong, A Đấu mỗi ngày ở trong phủ cũng thêm bộ đồ màu tím mới.

      Đồn rằng “ A Đấu tân trang bản thân, dùng sức đấu với nữ tử thần bí” những lời này truyền đến tai Vũ Văn Dật Thần, thiếu chút nữa làm hít thở được, muốn ra ngoài hét lên ‘ Cái đấy ràng là Tiểu Vũ của đưa có cái gì được hả? Đương nhiên, lời này chỉ có thể thầm hò hét trong lòng, thầm oán giận gần đây vì sao bọn thị vệ lại cẩn thận mà làm hư quần áo của chứ, tuy rằng có thể vì vậy mà được mặc đồ mới do người trong lòng mang đến, nhưng quá mức thường xuyên khiến cho nhóm thúc thúc và phụ thân chú ý. Cuối cùng đầu sỏ đắc tội Địch Vũ Liễn chột dạ phải thu liễm, nhưng lại muốn buông tha việc muốn cảm nhận ôn nhu săn sóc của nàng dành cho , cho nên hạ lệnh cho bọn thủ hạ làm rách lỗ quần áo của Vũ Văn Dật Thần, để nàng có thể vì người trong lòng học khâu lại, cái này cũng là loại lạc thú.

      Lời đồn đại bát quái khiến cuộc sống của dân chúng trở nên dễ chịu hơn, mà trong lúc này, trong triều còn xảy ra vài chuyện lớn.

      Chưa hết năm, thám tử truyền đến tin tức, khiến khí trong triều trở nên mười phần khẩn trương. Vợ chồng Hắc Kì vương mất tích ở Hắc Nhai lại xuất , đúng là mang theo cái khiến người ta lo ngại, lấy nữ vi tôn, truyền thừa nữ đế, xuất tin tức muốn làm đám hỏi với ngoại quốc là Đông Huyền quốc và Hắc Nhai quốc. Nghe đồn hai nước có ước định bí mật, cho nên có đại quân ở bên ngoài biên cảnh Hắc Nhai quốc. Vốn định hủy bỏ việc săn bắn vào ngày mười lăm tháng sau, Vũ Văn Hạo Kì dẫn đại quân đóng giữ ở biên cảnh, phòng ngừa đối phương rục rịch tiến sát từng bước. Nhưng mà việc này sợ bóng sợ gió hồi, ở Hắc Nhai quốc lại diễn ra nội loạn, uy hiếp dưới tình huống đó mà được giải trừ.
      Trâu thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :