1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Hoàng tử thật làm loạn - An Kỳ (10c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Editor: Nam Cung Nguyệt

      Chương 7 (1)
      Nguồn : LQĐ


      "Long Châu Thảo?" Trịnh Mẫn Chi trong thư phòng viết sách thuốc liền ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Đoạn Tử Di.

      " Tại sao trong cung lại đột nhiên muốn Long Châu Thảo?" Nàng hoài nghi hỏi.

      "Ta cũng ràng lắm. Hình như là thê tử của đại hoàng huynh, với thê tử của nhị hoàng huynh, bị bệnh da rất nguy cấp, cả người ngứa khó nhịn. Thái y trong cung , phải có Long Châu Thảo mới có thể trị được, nhưng trong cung vừa vặn lại có Long Châu Thảo này."

      " Long Châu Thảo quả hiếm thấy."

      Thấy Trịnh Mẫn Chi gật đầu cái, Đoạn Tử Di mới thở phào nhõm, lộ ra nụ cười.

      phải là mò mà có bài bản trước, những thứ này tất cả đều phái người điều tra tư liệu trước đó diwdndamleutydon.

      "Cho nên." có chút hưng phấn : " Thái y trong cung , hy vọng có thể xin ngươi Long Châu Thảo, tới trị cho bệnh da của thê tử của đại hoàng huynh. . . . . . với thê tử của nhị hoàng huynh."

      "Ta cũng có Long Châu Thảo." Bởi vì nó hiếm thấy, nàng cũng dễ dàng có được.

      "Vậy làm sao bây giờ?" Đoạn Tử Di kêu lên: "Chẳng lẽ muốn hoàng tẩu của ta chịu nỗi khổ bị ngứa da, chữa trị sao?"

      "Ta chữa trị." Trịnh Mẫn Chi liếc mắt nhìn .

      " Long Châu Thảo này thích chỗ có bóng râm, sinh trưởng nhiều ở vách đá dựng đứng chỗ có nhiều bóng râm. Xung quanh núi Lộc Lâm Sơn rất hiểm trở, có thể có, nếu như tìm, có lẽ có thể hái được dược." Trịnh Mẫn Chi phân tích.

      " tốt quá! Vậy ta lập tức chuẩn bị, cùng ngươi hái thuốc." Đoạn Tử Di vui vẻ như muốn ra ngoài săn, xoay người liền muốn chỉnh đốn trang phục.

      "Chờ chút." Trịnh Mẫn Chi gọi lại diwdndamleutydon.

      Nàng chau mày lại, quan sát đối phương thân gấm vóc trắng như tuyết." Dược, tự ta hái là được, xin Tam điện hạ ở lại biệt uyển chờ tin tức."

      "Cái gì? Ngươi muốn bỏ rơi ta mình mà ?" Giọng điệu của , giống như nàng muốn đem vứt ở trong hoang mạc.

      "Ta mới qua, vùng núi này rất hiểm trở. Hái thuốc là việc nguy hiểm, cũng phải đùa giỡn, kính xin Tam điện hạ bỏ ý niệm."

      " được! Chính là bởi vì nguy hiểm, cho nên ta mới với ngươi! Ngươi mình, vạn nhất gặp nguy hiểm gì, kêu trời, trời biết, kêu đất, đất chẳng hay, vậy làm thế nào? Vùng Lộc Lâm Sơn này ta rất quen thuộc, có ta ở đây, nếu như thực xảy ra chuyện, ta vẫn còn có thể cứu ngươi."

      Trịnh Mẫn Chi rất muốn làm lễ phen làm cho nàng cảm động tới rơi lệ, nhưng nàng cho là, có cùng , ngược lại mang đến phiền toái cho nàng, liên lụy tới nàng diwdndamleutydon.

      "Quyết định như vậy ! Ta chuẩn bị ngựa, chúng ta lập tức lên đường." Đoạn Tử Di chưa bao giờ đồng ý cự tuyệt của người khác, muốn , liền kiên trì muốn .

      "Vậy chờ lát nữa , đường núi gập ghềnh hiểm trở, cưỡi ngựa bất tiện, mọi người tự ." Trịnh Mẫn Chi thở dài ngăn cản.

      là hoàng tử ăn sung mặc sướng từ bé đến lớn, ngay cả hái thuốc, cũng muốn cưỡi ngựa .

      Đoạn Tử Di mặc dù có chuẩn bị ngựa, nhưng cho đến khi sắp phải , Trịnh Mẫn Chi mới hiểu, thậm chí nửa hộ vệ cũng mang, liền định người ngựa, cùng mình hai người .

      vị hoàng tử tôn quý này, nếu là xảy ra điều gì may? Ai chịu trách nhiệm?

      "Tại sao dẫn người theo?" Trịnh Mẫn Chi nhíu lông mày, nhìn vui vẻ người đứng ở đằng kia, giống như bộ dáng trời sập xuống, mình cũng có thể đứng vững.

      Chẳng lẽ cho là lên núi hái thuốc, giống như ra cửa dạo đường ung dung tự tại?

      "Ai, nhiều người phiền toái, khó mà khống chế." Đoạn Tử Di kiên nhẫn khoát tay.

      "Ngươi suy nghĩ chút, chúng ta chỉ là hái vài cọng Long Châu Thảo, lại có hàng người dài theo phía sau, lập tức phải ai rớt giày, lại có người vấp chân, còn khả năng có người bị rắn cắn, muốn làm phiền ngươi chẩn bệnh. Sau đó thảo dược khắp núi, mọi người giẫm lên, chính xác, duy nhất gốc cây Long Châu Thảo trân quý, cứ như vậy bị người ta giẫm bẹp, vậy chúng ta lo lắng cho người khác, chuyến xa xôi, đến tột cùng có ý nghĩa gì? Huống chi, Lộc Lâm Sơn này chính là núi của hoàng gia, ai cho phép, có người tự tiện xông vào. Lại , nơi đây chừng so với trong cung còn an toàn hơn."

      Ít nhất bị thích khách cả ngày mai phục ám sát, đao kiếm chủy thủ bay đầy trời.

      Khó có được Đoạn Tử Di này là hoàng tử cả ngày cợt nhả, cũng ra được phen đạo lý như vậy diwdndamleutydon.

      Trịnh Mẫn Chi suy nghĩ chút, rất đúng.

      Chỉ là —"Nhiều người quả cản trở, nhưng hoàng tử ra ngoài, có thể nào có người nào bảo vệ? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện. . . . . ."

      "Yên tâm, nếu có chuyện, ta bảo vệ ngươi."

      Là ta bảo vệ ngươi ? Trịnh Mẫn Chi gì nhìn .

      Nàng rất muốn tiếp tục phản đối, nhưng nếu Đoạn Tử Di hết sức kiên trì, cuối cùng, như cũ chỉ có hai người bọn họ .

      Bọn họ mang bên mình lương khô, nước, cùng với chút dược đơn giản phòng rắn cắn, liền đến núi cao phía trước.

      Dọc theo đường , Đoạn Tử Di giống như con chim được thả ra khỏi lồng, chuyện ngừng, mà Trịnh Mẫn Chi chỉ trầm mặc chuyển động con ngươi, tìm kiếm bóng dáng Long Châu Thảo.

      Long Châu Thảo quả rất khó tìm, tìm hơn nửa ngày, đều có, chỉ là ngược lại tìm được mấy loại dược liệu cũng coi như quý hiếm diwdndamleutydon.

      Nàng đều lấy cuốc lấy cả gốc xuống, bỏ vào trong sọt.

      "Căn bản có ! ngọn núi này, có Long Châu Thảo sao?" Tam hoàng tử tôn quý bắt đầu nhịn được, ủ rũ cúi đầu ngồi ở đoạn cây khô, cắn cọng cỏ nhổ được ở bên đường, lẩm bẩm oán trách.

      Trịnh Mẫn Chi nhìn về phía xa màn sương dày đặc, nheo mắt lại, bắt đầu cảnh giác."Ngài tốt nhất mau đứng lên , chúng ta phải nhanh chóng lên đường."

      "Tại sao?" Đoạn Tử Di dừng lại, sau đó mới hỏi.

      "Bởi vì sắp có mưa to."

      "À?"

      Xoạt!

      Trịnh Mẫn Chi sai, núi khí hậu hay thay đổi, bao lâu có mưa lớn, bọn họ thậm chí còn kịp tìm chỗ trú mưa, bị mưa to xối vào ướt sũng.

      Hai người chạy ở trong mưa, vội vã tìm hang động có thể tránh mưa, nhưng chạy mãi vẫn tìm được chỗ trốn.

      " nơi này tốt lắm." Đoạn Tử Di lôi kéo nàng, vòng vo diwdndamleutydon.

      Trịnh Mẫn Chi thể nhận biết phương hướng, chỉ có thể chạy theo .

      " đúng, nhìn kỹ bên kia chút." Chạy đoạn đường, Đoạn Tử Di lại lôi kéo nàng, đổi lại phương hướng tiếp tục chạy, nhưng mới chạy được mấy bước, thế nhưng lại lôi kéo nàng chạy về."Cũng đúng, phải bên kia."

      Trịnh Mẫn Chi tức giận."Rốt cuộc muốn chhox nào? Ngài biết chỗ nào sao?"

      Đoạn Tử Di lúc này mới cười hì hì, thừa nhận với nàng: " ra — ta biết."

      "Ngài —" Trịnh Mẫn Chi bị làm tức giận đến mệt mỏi, "Thôi! Ta tự tìm."

      Trịnh Mẫn Chi hất tay của ra, tự
      [​IMG]

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 7 (2)

      Trịnh Mẫn Chi vừa nghe, hai gò má đột nhiên đỏ lên.

      Chẳng lẽ rình coi nàng tắm rửa thay quần áo?

      "Được, ta thừa nhận ta là nữ nhân. . . . . . Ngươi có thể để cho ta dậy chứ?" Đoạn Tử Di vẫn đè lên người nàng, nhiệt độ người ngừng truyền tới người nàng, làm nàng được tự nhiên

      Nàng nghĩ đến hai người đều là nam nhân việc này là cái gì, nhưng sau khi biết ra là đối phương biết được nàng là nữ nhân, vậy tư thế này, liền trở nên rất mờ ám, làm cho người khác suy nghĩ vẩn vơ.

      "Buông ngươi ra?" Đoạn Tử Di hừ ."Ngươi có biết, ta đợi ngày hôm nay bao lâu? Ta làm sao có thể buông ngươi ra đây? Mẫn Chi."

      "Ta từ lau muốn làm như vậy. . . . . ." hôn tai của nàng, nhàng cắn."Hôn ngươi, ôm ngươi, từng ngụm từng ngụm đem ngươi nuốt vào bụng."

      Hơi thở của ở bên tai nàng thở , khàn khàn thầm nghe giống như là âu yếm.

      Trịnh Mẫn Chi từ lớn lên như nam nhi, khi nào tiếp nhận qua tán tỉnh như vậy? Nàng sớm nhịn được toàn thân khẽ run, mềm nhũn vô lực.

      đoạt lấy bàn tay của nàng, bắt đầu được tấc lại muốn tiến thước(*), nhàng cởi áo của nàng."Ta sớm muốn lột thân nam trang đáng ghét này, ta thích bộ dáng ngươi mặc kiện bạch sam Hồng Mai kia, là đẹp." hồi tưởng lại diwendamnleuydon.

      được tấc lại muốn tiến thước(*): được voi đòi tiên

      "Ngươi. . . . . . Ngươi quả nhiên nhìn lén!" Trịnh Mẫn Chi xấu hổ đến mặt đỏ tới mang tai, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm.

      "Đó gọi là thưởng thức." Đoạn Tử Di mặt dày như vậy, đối với hành vi mình rình coi, xấu hổ chút nào.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi cũng biết ta là nữ nhân, cho nên mới cố ý những lời đó, làm những hành động mập mờ kia, còn bức ta cởi quần áo cùng ngươi nhâm ôn tuyền?" có sở thích xấu!

      "Ai cho ngươi lừa gạt ta, để cho ta cho là mình bị đoạn tụ chi phích (**), thích người đàn ông?" chỉ là để cho nàng tự nếm quả đắng thôi.

      đoạn tụ chi phích (**): đồng tính


      Nghe Đoạn Tử Di thích mình, Trịnh Mẫn Chi má hồng ửng đỏ, trong lòng ngừng sinh ra ngọt ngào diwendamnleuydon.

      thích nàng. . . . . . thích nàng!

      "Tiểu Mẫn , ngươi ràng là nữ nhân xinh đẹp, lại dùng cái bộ quần áo khó coi này che giấu vẻ đẹp của ngươi, ngươi cảm thấy phí của trời sao?" cởi áo khoác của nàng ra, ném sang bên, tiếp đó lại muốn lột ra quần áo trong ướt đẫm.

      " cần. . . . . ." Trịnh Mẫn Chi vội vàng giữ lại tay của , muốn khiển trách, lại mềm yếu vô lực.

      "Muốn! Tại sao muốn cự tuyệt ta? Ta rất muốn ngươi, ngươi hiểu chưa? Ngươi từng giống như ta, khát vọng ta?"

      "Ta. . . . . ." Trịnh Mẫn Chi quả len lén tưởng tượng qua.

      Nam nữ nhau, đến tột cùng là như thế nào? Bị ôm, là cảm giác gì?

      Bên ngoài, nàng chỉ có thể lấy thân nam nhi, như vậy nàng vĩnh viễn thể có cơ hội sinh con.

      Lúc này có lẽ là lần duy nhất mà nàng tự mình thử nghiệm cơ hội nam nhân, muốn buông tay sao?

      Chỉ do dự trong chốc lát, Trịnh Mẫn Chi liền quyết định diwendamnleuydon.

      Nàng cần mang theo tiếc nuối như vậy đến khi già , nàng muốn thử nghiệm, cùng nam nhân da thịt gần gũi, rốt cuộc là tư vị gì.

      Nhận thấy được thân thể của nàng vốn là cứng ngắc trở nên mềm mại, Đoạn Tử Di lộ ra nụ cười đắc ý, biết nàng khuất phục.

      nhàng cởi ra áo lót của nàng, mà phía dưới áo lót còn có lớp đai lưng — nàng dùng để buộc ngực.

      từ trước đến giờ có kiên nhẫn, muốn kéo ra từng lớp như vậy biết mất bao nhiêu thời gian, cũng nguyện ý.

      Vì vậy lấy ra tiểu đao tùy thân, nhàng mở ra, đai lưng buộc ngực màu trắng tựa như cánh hoa rơi xuống diwendamnleuydon.

      khát vọng đường cong động lòng người này lâu, nay trần truồng ra ngay trước mắt.

      "Ngươi là đẹp. . . . . ." Ở nơi ngực bị buộc, làn da có tiếp súc với ánh nắng của mặt trời, trắng tựa như tuyết đầu mùa, nhu nhược nõn nà, đẹp đến mức khiến người khác phải tán thưởng.

      Đoạn Tử Di nhịn được nhàng vuốt ve nó, dùng giọng trầm thấp khàn khàn, với nàng nàng say đắm.

      "Ta muốn xoa mỗi tấc da thịt người ngươi, thưởng thức thân thể nõn nà của ngươi, da thịt của ngươi trắng như tuyết ửng hồng. . . . . . Tựa như mật đào, ngọt như vậy, ngon miệng như vậy. . . . . ."

      nỉ non, làm cho Trịnh Mẫn Chi ngượng ngùng dứt, nhưng nàng thể suy nghĩ nhiều.

      Đoạn Tử Di triển khai công kích nhiệt liệt, đưa nàng vào cảnh tượng kiều diễm thể tưởng tượng được. . . . . .

      ***

      Sau khi làm xong.

      Cả người của Trịnh Mẫn Chi còn chút sức lực nào nằm sấp ở giường, ý thức vẫn còn choáng váng.

      ra đây chính là cái gọi là cá nước thân mật.

      kinh ngạc, cũng. . . . . .

      là xấu hổ.

      Bên ngoài mưa to ngừng, nhưng ở bên trong,bếp lò vẫn cháy.

      Đoạn Tử Di lấy ra sợi tóc rơi vai của nàng, hôn đầu vai mềm mại tinh tế của nàng, dùng giọng
      [​IMG]

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Editor: Nam Cung Nguyệt

      Chương 8 (1)


      Tiểu nhân!

      Gian xảo, xảo quyệt, tâm cơ thâm trầm, quỷ kế đa đoan kẻ tiểu nhân!

      Trịnh Mẫn Chi ngồi xe ngựa trở về Lộc Lâm biệt uyển, trừng mắt nhìn vẻ mặt sảng khoái của nam nhân nhàn nhã ngồi ở bên cạnh nàng nhìn phong cảnh, trong lòng ngừng chửi rủa .

      Buổi sáng ngày hôm nay, sau khi bọn họ thay quần áo, xử lý tốt, Đoạn Tử Di liền dẫn nàng xuống núi từ lối khác.

      ra là ở giữa núi, có con đường có thể để ba chiếc xe ngựa , hơn nữa còn có chiếc xe ngựa chờ ở phía sau, chuẩn bị đón bọn họ quay về Lộc Lâm Sơn.

      Đến lúc này, Trịnh Mẫn Chi biết nên khen suy nghĩ chu đáo, hay là chửi bới tâm cơ quá sâu, bụng quỷ kế diénabkeuydon.

      Cuối cùng, nàng quyết định hung hăng dạy dỗ ở trong lòng.

      "Đừng lén chửi ta ở trong lòng." Đoạn Tử Di đột nhiên quay đầu, ung dung cười tiếng với nàng.

      Trịnh Mẫn Chi ngờ, ngay cả mình có chửi ra ngoài miệng cũng biết, nhất thời lúng túng, ngay sau đó hừ tiếng, cắn môi quay đầu.

      "Ngươi đừng tức giận nữa." Đoạn Tử Di giống như con chó con làm nũng, đến bên cạnh nàng xin nàng tha thứ."Ngươi xem, ta mà phái xe ngựa đến đón chúng ta, chẳng lẽ để cho ngươi phải bộ sao?"

      "Ta tức về việc đó?" Nàng tức là bày mưu lừa nàng, đem nàng đùa giỡn xoay quanh !

      "Tóm lại, đừng tức giận nữa. Đợi trở lại Lộc Lâm Sơn, ta mời tú nương tốt nhất ở trấn Tang Điền, tới may đồ cho ngươi. Hồng, trắng, vàng, xanh, chỉ cần là kiểu dáng màu sắc mà ngươi thích, ta mời tất cả cho ngươi!"

      hào phóng tặng y phục xinh đẹp, cho giai nhân của mình diénabkeuydon.

      Điều này vốn là làm tất cả nữ nhân thế gian cảm thấy uất ức liền vui vẻ, nhưng nghe ở trong tai của Trịnh Mẫn Chi, lại như cảnh tỉnh nàng.

      Sắc mặt nàng đông cứng, nhìn đằng trước hồi lâu, mới mở miệng yếu ớt : "Ta thể đổi lại nữ trang."

      "Tại sao?" Đoạn Tử Di ngạc nhiên, tiếp theo lại tức giận ."Ngươi là nữ nhân của ta rồi, chẳng lẽ còn muốn trở về thái y quán chữa bệnh sao?"

      " sai. . . . . . Ta chính là có ý định này." Trịnh Mẫn Chi cứng ngắc trả lời.

      "Vậy tối hôm qua sao? Tối hôm qua ngươi cùng ta ở giường lăn lộn, là vì cái gì?" căng thẳng chất vấn.

      "Ngươi. . . . . . giọng chút!" Trịnh Mẫn Chi xấu hổ hận thể chui xuống gầm xe ngựa.

      "Ngươi sợ người khác biết? Yên tâm, giấ giếm được! Rất nhanh, toàn bộ dân chúng của Đại Lý cũng biết ngươi, Trịnh Mẫn Chi, là nữ nhân của ta, Đoạn Tử Di."

      "Ngươi —" Trịnh Mẫn Chi trừng mắt nhìn , lúc sau, ủ rũ quay đầu lại, nhìn đầu gối của mình.

      Nàng giọng : "Ngươi vẫn chưa sao? Ta thể ở bên cạnh ngươi. nay trong thiên hạ, đều biết ta là nam nhân, hơn nữa còn là ngự y cung đình; khi ta thừa nhận mình là nữ nhân, như vậy ta cùng với phụ thân của ta, chẳng phải là phạm vào tội khi quân? Theo lý, là phải bị xử trảm . . . . . ."

      "Có ta ở đây, ai dám động đến ngươi?" Đoạn Tử Di vừa nghe chữ đến" Trảm " liền tức giận diénabkeuydon.

      "Nếu như là phụ hoàng của ngươi, Đương Kim Thánh Thượng khăng khăng muốn chém chúng ta, ngươi có thể ngăn cản sao?" Nàng hỏi ngược lại."Huống chi quốc hữu quốc pháp, gia hữu gia quy, mặc dù ngươi là con thân sinh của hoàng đế, cũng thể tổn hại quốc pháp. Lại , phụ thân của ta là tuyệt đối có khả năng. . . . . . Đồng ý để cho ta khôi phục thân phận nữ nhi ."

      Vừa nghĩ đến điểm này, Trịnh Mẫn Chi liền cảm thấy chán nản." Mơ ước cả đời của phụ thân của ta, chính là có nhi tử có thể làm rạng danh gia tộc; hôm nay ta, coi như miễn cưỡng đạt tới kỳ vọng của phụ thân của ta, ông ấy tha thứ cho ta khi ta tự tiện ném thân phận này, để làm nữ nhân."

      " Phụ thân của ngươi là kỳ quái! Chẳng lẽ là nữ nhi, phải là đứa của ông ta sao?" Đều là cốt nhục của mình, là nhi tử là nữ nhi có gì khác biệt? Đoạn Tử Di muốn chửi mắng phụ thân của nàng trận.

      Trịnh Mẫn Chi bi thương mà : "Đối với ông ấy mà , nhất định có khác biệt. Cho nên ta thể ở lại bên cạnh ngươi, xin ngươi hãy cho ta trở về thái y quán."

      Đoạn Tử Di nghe vậy, lại tức giận thêm lần nữa."Nếu như phụ thân của ngươi là lão ngoan cố, vậy ngươi chính là tiểu ngoan cố! Hai cha con ngươi, cứng đầu giống nhau, khó có thể khai thông!"

      muốn mắng cả hai, nhưng bởi vì thấy được phụ thân của nàng, cũng chỉ có thể mắng nàng trước." Phụ thân của ngươi chỉ vì ý niệm ích kỷ muốn con trai, liền muốn ngươi nữ giả nam trang vào cung chữa bệnh, mà ngươi cũng ngốc nghe theo ông ta loay hoay, thao túng cuộc đời của ngươi. Trước kia ngươi là đứa bé, thể trách ngươi sợ hãi quyền uy của ông ta, dám phản kháng ông ta, nhưng hôm nay ngươi trưởng thành rồi, có cần thiết mọi chuyện đều nghe theo mệnh lệnh của ông ta, mặc cho ông ta điều khiển ? Ngươi phải làm chủ nhân của mình, cự tuyệt để cho ông ta điều
      [​IMG]

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Editor: Nam Cung Nguyệt

      Chương 8 (2)


      Mới để chén thuốc xuống, nàng liền nghe được ở bên ngoài, có người đè thấp thanh kêu: "Sư phụ, là ta."

      Là Chu Tấn!

      Trịnh Mẫn Chi nhận ra thanh của , cực kỳ kinh ngạc diénanleuydon.

      phải theo"Trịnh Mẫn Chi" trở về trong cung sao?

      " Phụ thân của ngài đến rồi, tại muốn gặp ngài ngay lập tức."

      Chu tấn câu tiếp theo, khiến huyết sắc mặt của nàng hoàn toàn biến mất.

      Phụ thân tới? Sao ông ấy lại tới Lộc Lâm Sơn?

      Còn có Chu Tấn, như thế nào lại thay phụ thân truyền tin tức?

      Quá nhiều nghi vấn quanh quẩn ở trong đầu của nàng, nhưng việc quan trọng nhất lúc này, chính là nhanh chóng thay nữ trang, để gặp cha nàng.

      Sau rừng cây của Lộc Lâm biệt uyển, có nam nhân trung niên chắp tay sau lưng, đứng ở nơi đó diénanleuydon.

      Trịnh Mẫn Chi vào rừng cây, Chu Tấn theo ở phía sau diénanleuydon.

      Khi nàng nhìn thấy phụ thân của mình bỗng dưng khẩn trương dạ dày xoắn lại thành đoàn, sợ phụ thân biết cái gì.

      " Phụ thân. . . . . ." Nàng chậm rãi đến gần, có chút khiếp sợ dưới đất thấp giọng kêu.

      Phụ thân của Trịnh Mẫn Chi là Trịnh Chiếu xoay người lại, bình tĩnh nhìn chăm chú nữ nhi của mình —— , là nhi tử.

      chỉ có nhi tử, có nữ nhi.

      Trịnh Chiếu ra ngày thường kém, nhưng khuôn mặt gầy gò ngăm đen bị năm tháng qua, lộ ra nếp nhăn rất sâu, biết tại sao, làm cho người ta có cảm giác nghiêm nghị .

      thực tế, đúng là như vậy, Trịnh Mẫn Chi rất kính sợ .

      Trịnh Chiếu quan sát trang phục nam nhân người nàng lát, đột nhiên đưa tay, dùng sức cho nàng bạt tai.

      "A!" Trịnh Mẫn Chi có chuẩn bị, bị đánh ngã xuống đất.

      " Phụ thân. . . . . ." Nàng che má, nhịn được thiếu chút nữa nước mắt chảy ra, ngửa đầu nhìn phụ thân của mình.

      "Câm mồm! Ngươi cho rằng ngươi đổi về nam trang, liền lừa dược ta? Chu Tấn cho ta biết, ngươi mặc nữ trang, gióng như dâm phụ vô sỉ, ngủ với Đoạn Tử Di làm việc giường, có đúng ?"

      Chu Tấn? Trịnh Mẫn Chi kinh ngạc quay đầu, nhìn Chu Tấn đứng ở bên vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, lại thấy hề tỏ vẻ áy náy, nhất thời hiểu diénanleuydon.

      Nàng vốn tưởng rằng đồ nhi trung hậu thành , ra là tai mắt mà cha nàng phái tới, theo dõi hành động của nàng.

      Cho nên từng cử động của nàng ở Lộc Lâm biệt uyển, toàn bộ đều qua , thông báo cho phụ thân của nàng.

      Phụ thân của nàng thế nhưng coi nàng giống như kẻ thù mà theo dõi nàng, Trịnh Mẫn Chi khỏi cảm thấy trái tim băng giá.

      " chuyện ! Chu Tấn có đúng ? Ngươi có phải hay giống như kỹ nữ, cùng Đoạn Tử Di qua đêm?"

      Trịnh Chiếu căm hận chất vấn, nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt kinh khủng, giống như nhìn thấy côn trùng mà mình chán ghét.

      " Phụ thân! Ngài. . . . . . Tại sao. . . . . . Lại như vậy?" Trịnh Mẫn Chi bị bộ dạng của làm cho kinh sợ.

      Phụ thân là người nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ giống như vậy, giống như kẻ điên mất khống chế.

      "Ngươi cho rằng ta từ vất vả bồi dưỡng ngươi, để cho ngươi học y, thừa kế y bát của ta, là vì cái gì? Chính là để cho ngươi đắm chìm, nằm giường của nam nhân, làm cho nam nhân lãng phí tài năng của ngươi sao?"

      "Nhưng. . . . . . Ta vào thái y quán, trở thành ngự y cung đình, ta cũng có phụ kỳ vọng của ngài, ta rất nỗ lực ——"

      "Ngươi cho là như vậy là đủ rồi? Thiên hạ của Trịnh thị chúng ta, ngươi muốn lấy lại sao?" Trịnh Chiếu
      [​IMG]

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Editor: Nam Cung Nguyệt

      Chương 9 (1)


      Trịnh Mẫn Chi lâm vào trạng thái đấu tranh mãnh liệt ở trong lòng trước đây chưa từng có.

      Nàng nếu muốn làm con của phụ thân nàng, phải giết Đoạn Tử Di; nếu nàng giết Đoạn Tử Di, phụ thân của nàng liền nhận nàng là con, mà nàng cũng muốn giết Đoạn Tử Di.

      Sao nàng có thể xuống tay được? Nàng Đoạn Tử Di rồi!

      Ngay từ đầu, nàng rất có ý kiến với Đoạn Tử Di, bởi vì chuyện cợt nhả, nghiêm chỉnh, vừa cợt nhã, vừa có nhiều mưu mô, đống tật xấu, nàng thường xuyên bị làm cho tức giận thiếu chút nữa là miệng sùi bọt mép.

      Nhưng trải qua đoạn thời gian ngắn ở chung, nàng chậm rãi phát , nhìn như ngiêm túc, nhưng đều chăm sóc nàng.

      Mặc dù cợt nhả, nhưng vô luận có bao nhiêu hạ lưu vô sỉ, còn lấy việc đùa giỡn nàng làm niềm vui, nàng chung quy có cách nào ghét .

      Thậm chí có lúc nhớ tới khi cười, khuôn mặt đắc ý như đứa trẻ sau khi đạt được thứ gì, trong lòng nàng liền nhịn được mềm mại.

      nghi ngờ chút nào, là nam nhân rất dễ dàng khiến người khác , cởi mở, thích cười, tuấn tú, còn là rất có kinh nghiệm trong việc chỉnh người, vẻ mặt đáng giả vờ vô tội, làm cho người ta đầu tiên là giận đến muốn cho bạt tai, rồi lại muốn ôm chặt lấy . . . . . .

      Nàng làm được diwensfjkuuydon.

      Liên tiếp mấy ngày, Trịnh Mẫn Chi đều là vì chuyện này mà thầm phiền não, cùng Đoạn Tử Di ở chung có khi khó tránh khỏi có lúc phân tâm.

      ". . . . . . Mẫn Chi?"

      phản ứng.

      "Mẫn Chi?" Đoạn Tử Di đẩy nàng, rốt cuộc làm cho Trịnh Mẫn Chi từ trạng thái mất hồn trở lại bình thường.

      "Hả?"

      " Nước miếng của ngươi vào trong canh rồi, ngươi có biết ?" làm vẻ mặt nghiêm chỉnh, chỉ bát canh mà nàng uống .

      "A? Có ?" Trịnh Mẫn Chi nghe vậy kinh hãi, hai gò má hồng lên.

      Nàng sờ khóe miệng, phát rất khô, nào có dấu vết của nước miếng? Giờ mới biết là mình bị đùa bỡn.

      "Ngươi gạt người!" Nàng trừng mắt nhìn Đoạn Tử Di .

      "Ai cho ngươi cùng ta dùng cơm cũng ngẩn người? Ở cùng với ta, nhàm chán như vậy sao?" vẫn là dáng vẻ rất hùng hồn kia.

      "Tin tưởng ta, ở cùng với ngươi, cảm xúc gì đều có thể có, chính là cảm thấy nhàm chán." Trịnh Mẫn Chi thản nhiên châm chọc.

      Nàng nếu có bị chọc giận gần chết, chính là bị chỉnh đến thành đoàn; nếu nữa chính là đêm kích tình, khiến cả người xụi lơ. . . . . .

      "Ta cũng vậy có tốt như vậy..., ngươi khen ta như vậy, ta rất ngượng ngùng." Đoạn Tử Di cười rất là đắc ý.

      Nàng có khích lệ sao?

      "Dùng cơm xong, chúng ta dắt ngựa bộ được ? cưỡi ngựa, dắt ngựa bộ có vấn đề." hưng phấn đề nghị.

      luôn giống như cơn gió, rất ít khi ngồi yên chỗ, khó trách trong thời gian chân bị gãy thể được, bị bệnh buồn bực.

      "Ta , ngươi , ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi." Trịnh Mẫn Chi quá hưng phấn, chỉ muốn trở về phòng nằm ..

      "Ngươi làm sao vậy? thoải mái sao?" Đoạn Tử Di trước tiên coi độ ấm trán của mình, sau đó nghiêng người để tay lên trán của nàng.

      "Ta sao." Trịnh Mẫn Chi hơi lúng túng , rồi gạt tay của ra.

      Nắm chặt bàn tay to lớn ấm áp của , nàng liền muốn buông tay; muốn nắm chặt bàn tay của , trong lòng nàng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      " Tử Di, ngươi đối với ta tốt. Có thể quen biết ngươi, ta rất may mắn, ngươi là người tốt nhất đời." Nàng cảm thán ra lời lòng.

      là như vậy, lòng quan tâm nàng, cưng chiều nàng vô điều kiện, cho nàng rất nhiều tình thương.

      Cho dù là phụ thân của nàng, mẫu thân của nàng, cũng làm cho nàng cảm giác, nếu như nàng chỉ là nữ nhi phải nhi tử, được quan tâm.

      Người bình thường vào lúc này, đều khiêm tốn : có, đâu có.

      Nhưng Đoạn Tử Di phải là người bình thường, chỉ thấy kiêu ngạo trả lời: "Đó là đương nhiên! đời có người hơn được Đoạn Tử Di ta sao?"

      kiêu ngạo trả lời, khiến Trịnh Mẫn Chi phì cười, nhịn được bật cười.

      Người này chính là kiêu ngạo như vậy, hiểu được khiêm tốn, nhưng trong mắt người là Tây Thi, ở trong mắt nàng, rất đáng , mê người diwensfjkuuydon.

      " Tử Di?" Trịnh Mẫn Chi say đắm si ngốc nhìn , dịu dàng kêu.

      "Hả?"

      "Nếu như chúng ta gặp nhau như vậy. . . . . . Ý của ta là nếu như ngươi phải là hoàng tử của Đại Lý Quốc, mà ta cũng phải là nữ nhân giả dạng nam trang làm ngự y, như vậy giữa chúng ta, đến tột cùng như thế nào?" Gần đây nàng mực nghĩ đến vấn đề này.

      Cái gọi định mệnh, kỳ diệu.

      Nếu như nàng phải nữ nhi của Trịnh Chiếu, giả nam trang, học y, tiến vào trong cung làm ngự y, hoặc là nàng vẫn học y, nhưng có vào cung, liền thể nào biết được .

      nếu phải hoàng tử của Đại Lý Quốc, chỉ là dân thường, như vậy vận mệnh của bọn họ, đem hai người đẩy ra.

      Nàng gặp được , cũng biết , hai người vẫn có cuộc sống của chính mình, gặp nhau. . . . . .

      Rất nhiều đoạn đan xen chặt, đúng lúc, bọn họ quen biết; chẳng những quen biết, còn thích
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :