1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Hoàng tử thật làm loạn - An Kỳ (10c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Editor: Nam Cung Nguyệt

      Chương 5 (1)


      Xe ngựa quả như Đoạn Tử Di , lấy loại tốc độ tản bộ, nhàn nhã chậm rãi mà , cũng bởi vì rẽ hoặc dừng xe khẩn cấp, mà làm cho đụng đến vết thương, lúc này, Trịnh Mẫn Chi mới yên tâm chút.

      Đoạn Tử Di dĩ nhiên thể nào để cho mình bị giày vò, trong xe ngựa có trải nệm gấm êm ái, cũng thoải mái nằm hoặc là nửa nằm nửa ngồi, mà hôm nay tâm tình của tệ, cho nên thích ý nằm ở nhuyễn tháp, ngồi gần cửa sổ ngắm cảnh.

      "Tam điện hạ, coi chừng bị cảm lạnh." Ngày hôm nay thời tiết hơi lạnh, Trịnh Mẫn Chi sợ bị nhiễm phong hàn.

      "Cám ơn ngươi quan tâm." Đoạn Tử Di cười giống như đứa trẻ được khen thưởng."Chẳng qua thân thể của ta cường tráng, đừng phong hàn, từ đến lớn, ta ngay cả nhảy mũi cũng chưa từng bị."

      Đây đương nhiên là cách khoa trương, chỉ là Trịnh Mẫn Chi vẫn nở nụ cười.

      "Khó có được trừ vết thương ở ngoài chân ra, ngươi còn quan tâm tới thân thể của ta, ta rất cảm động." Đoạn Tử Di đột nhiên rất chân thành, giọng trầm thấp, ánh mắt nóng bỏng, liên tục dùng mắt phát ra sức quyến rũ mê người diendamleuqydon.

      Trịnh Mẫn Chi sững sờ, gò má trắng nõn thể khống chế đỏ lên.

      Nàng cuống quít quay mặt, né tránh sóng mắt công kích của , hô hấp dồn dập : "Tam điện hạ đừng như vậy.

      Trách nhiệm của vi thần chỉ là chữa trị cho Tam điện hạ, làm cho Tam điện hạ khỏe mạnh trở về trong cung, cũng là trách nhiệm của vi thần ."

      "Nha, phải ?" Đoạn Tử Di cho là đúng hừ tiếng, rất cố ý kéo dài giọng điệu hỏi: "Nhưng ta nhớ ngươi mới đến từng muốn bỏ lại ta, mình trở về trong cung. . . . . ."

      cho hết lời, nhưng Trịnh Mẫn Chi hiểu, nàng vừa tới nơi này nguyên tưởng rằng nàng là học đồ của Thái Y Viện, muốn đuổi nàng hồi cung, bởi vì khi đó nàng cũng rất vui khi phải tới nơi này, cho nên vui lòng xoay người rời .

      Tên gia hỏa này thích ghi hận!

      Trịnh Mẫn Chi thầm nghiến răng, chỉ có thể cười gượng bồi tội."Thực xin lỗi, chỉ là vi thần lúc ấy nghĩ thầm, Tam điện hạ nếu tin tưởng ta, đối với tương lai trị liệu cũng có ảnh hưởng; thay vì cố chấp ở lại, làm chậm trễ trị liệu của Tam điện hạ, chẳng bằng hồi cung, đổi vị thái y mà Tam điện hạ hài lòng tới đây."

      Nàng đem hành động lúc trước của mình rất chu toàn, hợp lý diendamleuqydon.

      Nhưng thể phủ nhận, tâm tình của nàng quả thay đổi.

      Từ bị động, tình nguyện, trở nên tích cực chủ động, thậm chí là từ đáy lòng, quan tâm tới an nguy của thân thể đối phương.

      Vì sao lại có chuyển biến lớn như vậy đây? Trịnh Mẫn Chi mình cũng cảm thấy kinh ngạc.

      Vừa bắt đầu, nàng quả nghĩ đến nơi này, cùng vị hoàng tử có quá nhiều danh tiếng phóng đãng ở bên ngoài này dính dáng.

      Nhưng về sau, sau khi nhận thức , hơn nữa chậm rãi hiểu , mới phát giác ra chỉ là người thích cười, thích giở trò như đứa bé, cũng phải là hoàng tử ngạo mạn kiêu căng.

      Thậm chí, Đoạn Tử Di có lúc làm cho nàng cảm thấy đáng .

      " sao?" Đoạn Tử Di hừ , chỉ là ngay sau đó nở nụ cười."Chỉ là may ngươi lưu lại, bằng , ta cách nào tưởng tượng được những người khác chữa trị ta như thế nào."

      " Trong Thái Y Viện mỗi vị thái y, đều có y thuật rất tốt, bọn họ cũng có thể trị liệu cho ngươi tốt." Trịnh Mẫn Chi chính trực .

      "Nhưng ta chỉ thích ngươi thôi!"

      Đoạn Tử Di mang theo vài phần làm nũng, khiến Trịnh Mẫn Chi nghe được mặt đỏ tới mang tai."Xin Tam điện hạ ngàn vạn đừng như vậy, để người ta nghe, làm cho người khác hiểu lầm!"

      Hai đại nam nhân, chuyện thích hay thích, làm sao có thể làm cho người khác hiểu lầm?

      "Thích là nha, chẳng lẽ ràng là thích, lại cứng rắn muốn dối, gạt người thích?" Đoạn Tử Di rất hùng hồn.

      "Chuyện này. . . . . ." Trịnh Mẫn Chi tranh cãi được , chỉ đành phải : "Tóm lại, đây là lời rất dễ dàng khiến người khác hiểu lầm, kính xin Tam điện hạ ít tốt hơn."

      " sao?" Đoạn Tử Di lẩm bẩm." tật xấu của ngươi nhiều."

      Trịnh Mẫn Chi vô lực diendamleuqydon.

      May mà sau đó lâu liền đạt được mục đích, bọn họ rốt cuộc có thể cần về chủ đề "Thích" , hoặc là" thích" vòng vo như thế.

      "Tịnh Tâm Trì" ở chỗ Tây Nam của Lộc Lâm biệt uyển, cách mười mấy dặm .

      Chỗ này là thái tử năm đó, nay là hoàng thượng, mang theo phi tử mình thích săn tình cờ phát .

      Tịnh Tâm Trì ra là ôn tuyền, nước hồ trong suốt, lại toát ra khí nóng tự nhiên, trong đêm lạnh ngâm mình, cảm giác cực kỳ thoải mái, tựa hồ ngay cả tâm hồn cũng bị rửa sạch, cho nên gọi là"Tịnh tâm trì" .

      Hoàng thượng thậm chí còn phái người đến bên hồ, xây Tịnh Tâm biệt quán (*), để cho mọi người thay y phục trang điểm.

      biệt quán (*): cung điện vua chúa dùng khi vi hành ngoài cung điện chính ở kinh thành ra

      Chỉ là, Đoạn Tử Di lại mang Trịnh Mẫn Chi tới Tịnh Tâm biệt quán, mà là biệt quán bên cạnh căn phòng .

      Đây là nhà gỗ đặc biệt, có cửa có cửa sổ, có ghế có bàn; mặt tường gỗ chất liệu vững chắc, thậm chí ngay cả dưới chân cũng là những tấm ván gỗ.

      Đoạn Tử Di , cái này gọi là noãn ốc diendamleuqydon.

      Vừa đến noãn ốc, Đoạn Tử Di lập tức kịp chờ đợi, cầu người hầu hầu hạ cởi quần áo.

      bao lâu, mấy tỳ nữ xinh đẹp liền đem cởi sạch .

      "Ngươi...ngươi làm cái gì?"

      Nàng. . . . . . Toàn bộ đều thấy được! Mắt của nàng. . . . . .

      Trịnh Mẫn Chi trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm —— a a, nàng nên nhìn!

      Nàng đột nhiên nghĩ đến, mới vội vàng quay đầu ra.

      "Cởi quần áo nha." Đoạn Tử Di chẳng những tự nhiên cởi trần chính mình, còn buồn bực : " Ngươi làm sao lại nhanh cởi quần áo? Dùng qua noãn ốc, đợi lát nữa xuống nước, ngươi rồi biết thoải mái như thế nào. Tịnh Tâm Trì là ôn tuyền, nghe người ta , ngâm ôn tuyền có thể thúc giục khí huyết vận hành, khiến cho xương bị gãy mau chóng phục hồi như cũ, cho nên ta mới đặc biệt tới đây. Nghĩ rằng ngươi nhất định chưa từng ngâm qua ôn tuyền, cho nên đặc biệt dẫn ngươi ới đây để biết, ngươi cũng đừng phụ phen khổ tâm của ta nha."

      hết sức chân thành,vô cùng cảm động, nhưng nếu cẩn thận nhìn lên, liền phát được trong con ngươi đen kia, cất giấu vài tia trêu chọc tinh nghịch.

      "Tạ ý tốt của Tam điện hạ, nhưng là, ta thể xuống ngâm được." Trịnh Mẫn Chi cứng nhắc cự tuyệt diendamleuqydon.

      "Tại sao? tới Tịnh Tâm Trì cũng xuống ngâm giống như tìm thấy bảo vật, lại tay mà về, là đáng tiếc." Đoạn Tử Di dùng giọng điệu giả bộ sợ hãi như "Ngươi đừng ngu".

      " cần, ta có hứng thú, Bảo [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Editor: Nam Cung Nguyệt

      Chương 5 (2)


      Cửa sổ xung quanh phòng khách của Tịnh Tâm biệt quán mở ra toàn bộ, làm thoáng khí, mà Đoạn Tử Di ngồi ở giường, mình canh chừng Trịnh Mẫn Chi còn chưa tỉnh lại.

      Trước tiên đút nàng ăn viên hoàn hồn đan, sau đó bưng lên nước nguội chuẩn bị tốt, nâng lên đầu của nàng, trực tiếp lấy miệng bình đưa vào trong miệng của nàng, cẩn thận đút nàng uống nước.

      Uống xong nước, thả lại ấm trà, nhưng có đặt đầu nàng lại gối, ngược lại đem lấy đầu của nàng cưng chiều ôm ở trước ngực, tỉ mỉ ngưng mắt nhìn vẻ mặt thanh tú dần dần khôi phục khí sắc bình thường.

      Ngón tay thon dài, dịu dàng lướt qua đôi mắt nhắm chặt của nàng, cái mũi thanh tú, gò má phấn nộn, cùng môi hồng nhuận với hơi thở mùi đàn hương, trong lòng hối hận mình đối với nàng quá tàn nhẫn, vừa tức nàng quá mức quật cường, chịu khuất phục .

      "Vì sao phải ngụy trang là nam nhân lừa gạt ta? Ngươi nhưng hiểu, ta có nhiều khát vọng với ngươi?" Đoạn Tử Di nhìn Trịnh Mẫn Chi hôn mê bất tỉnh, tự lẩm bẩm.

      "Ta muốn ngươi, ta chưa bao giờ từng nghĩ muốn nữ nhân như vậy, ngươi chấp nhận cũng tốt, trốn tránh cũng được, cũng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Con mồi mà ta nhìn trúng, chưa bao giờ ở trước mắt ta chạy trốn được, ngươi tốt nhất nên đồng ý chuyện này ."

      nheo lại mắt, hết sức chăm chú nhìn nàng lát, sau đó tựa như đóng dấu, đem lấy môi của chính mình, đóng dấu ở môi lạnh của nàng.

      "Ưmh. . . . . ." Lúc này, người hôn mê từ từ khôi phục ý thức.

      " tỉnh rồi hả ?"

      "Ừ. . . . . . A!" Trịnh Mẫn Chi vừa tỉnh lại, mở ra mắt, liền thấy khuôn mặt của đối phương sát mặt mình, đột nhiên chấn động, thiếu chút nữa sợ hãi kêu lên.

      "Là ta." Đoạn Tử Di mất hứng nhắc nhở, thế nào thích cái vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ kia .

      "Tam điện hạ. . . . . . A, ta thế nào. . . . . ." Trịnh Mẫn Chi lúc này mới phát ra, mình cái giường xa lạ, mà Đoạn Tử Di cũng cùng nàng ở cùng cái giường. . . . . .

      Trời! Nàng vội vàng ngồi dậy, nhưng chỉ cần đứng lên, đầu óc lập tức choáng váng, thiếu chút nữa lại ngã xuống.

      Đoạn Tử Di lập tức ôm lấy nàng."Coi chừng chút nhi! Ngươi mới tỉnh lại, động tác phải chậm chút." Đoạn Tử Di nhàng khiển trách.

      "Ta là làm sao vậy?" Trịnh Mẫn Chi lặng lẽ cúi đầu, liếc xuống cái.

      may là mảnh vải trước ngực nàng, có dấu hiệu bị cỡi ra.

      "Ngươi quên rồi sao? Ta lôi kéo ngươi cùng vào noãn ốc, ngờ ngươi lại ở bên trong nóng đến bất tỉnh." Đoạn Tử Di đem việc xấu mình phái người khóa cửa, thả nàng ra, hời hợt qua, cố ý đề cập tới.

      "Phải ?" Trịnh Mẫn Chi mới tỉnh lại lâu, khí huyết vẫn chưa hoàn toàn chuyển động đến toàn thân, trí nhớ còn có điểm mơ hồ dièndankeijrfuydon.

      Chỉ là trong chốc lát, ý nghĩ ràng chút, nàng lập tức nhớ tới tại sao mình té xỉu.

      "Ngươi lúc trước tại sao làm cho người ta khóa cửa, để cho ta ra ngoài?" Trịnh Mẫn Chi tức giận chất vấn.

      "Ah? Có chuyện này sao? Ta quên rồi." Đoạn Tử Di giả vờ quên.

      "Như vậy ta nhắc nhở Tam điện hạ ngài! Ngài phái người khóa cửa lại, đem ta nhốt trong noãn ốc ngừng nóng lên, hại ta bất tỉnh!" Bây giờ nghĩ lại, Trịnh Mẫn Chi vẫn còn rất tức giận.

      "Đừng giống như ta là người tim phổi, ta ở bên trong cùng với ngươi sao?" Đoạn Tử Di ủy khuất cãi lại.

      "Đúng a! Cởi sạch trần truồng, ngược lại rất mát mẻ." Trịnh Mẫn Chi châm chọc.

      "Ta vẫn ngươi cởi quần áo, là ngươi chịu."

      Vẻ mặt cùng giọng điệu của , đều cho nàng: ta là vô tội.

      Trịnh Mẫn Chi mím môi, lạnh lùng xoay đầu mở,
      [​IMG]

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Editor: Nam Cung Nguyệt

      Chương 6: (1)


      Vết thương của Đoạn Tử Di hồi phục vô cùng tốt, thậm chí trước dự đoán của Trịnh Mẫn Chi nửa tháng, hoàn toàn hồi phục.

      Khi Trịnh Mẫn Chi dỡ xuống thanh nẹp cố định, tuyên bố là hồi phục, Đoạn Tử Di rất vui mừng suýt nữa nhảy dựng lên, ôm Trịnh Mẫn Chi mãnh liệt hôn.

      Nhưng mà nhịn được, chân vừa mới hồi phục, cũng muốn lại làm gãy nó; nếu là ôm nàng mãnh liệt hôn, bị thưởng cái tát coi như xong, nhưng nếu tình lan truyền ra ngoài, chỉ sợ vĩnh viễn thoát khỏi được hiềm nghi đoạn tụ chi phích (**).

      đoạn tụ chi phích (**): đồng tính


      Trịnh Mẫn Chi đề nghị: "Tam điện hạ có thể thử từ từ đoạn đường, xem chút chân khi dùng sức có vấn đề hay ."

      "Ừ, để ta thử xem." Đoạn Tử Di chậm rãi bước , thử hai bước , có cảm giác kỳ lạ, vì vậy lớn mật gia tăng bước chân, cũng được nhanh chút, kết quả vẫn là rất bình thường có cảm giác kỳ lạ.

      "Ta tốt lắm! Ta khỏi hẳn rồi!" Đoạn Tử Di mừng rỡ mặt mày hớn hở, hận thể lập tức nhảy lên ngựa, cưỡi nó chạy mười vòng.

      Giống như nhìn ra ý niệm trong đầu , Trịnh Mẫn Chi cảnh cáo : "Vừa mới khỏi nên xương đùi còn vững chắc lắm, trước khi xương đùi hoàn toàn tốt lên, tốt nhất nên vận động kịch liệt. mấy chuyện như cưỡi ngựa chạy, cũng thể làm."

      "Như vậy, có thể cho gọi tỳ nữ xinh đẹp đến thị tẩm rồi sao?" Đoạn Tử Di cợt nhã diènádnletfguydon.

      Vẻ mặt của Trịnh Mẫn Chi cứng đờ, quay mặt ."Nếu như có thể, tốt nhất vẫn là tránh, mọi việc liên quan đến dùng lực ở chân, tốt nhất cũng tạm thời nên làm."

      "Ta đùa giỡn với ngươi thôi, ngươi cho rằng ta ngày có nữ nhân, liền sống nổi?" khát vọng cũng phải là cái tỳ nữ xinh đẹp gì, tại trừ Trịnh Mẫn Chi trước mắt, bất kỳ nữ nhân nào cũng đều vào được mắt của , vào được trong tim của .

      muốn nữ nhân, chỉ có nàng.

      Trịnh Mẫn Chi nhịn được thưởng ánh mắt xem thường. Muốn giỡn, cũng phải nhìn xem lúc nào!

      Nhìn chân của hoàn toàn hồi phục, nàng có loại buồn rầu cùng với đứa bé thích chia ly, dù sao ban đầu, nàng cũng tốn ít tâm huyết, tận tâm tận lực, mới chữa khỏi chân của diènádnletfguydon.

      " Sau này, ngươi phải quý trọng chân của mình, đừng làm cho nó bị thương nữa." Nàng đây là dặn dò, cũng là nhắc nhở.

      Đoạn Tử Di vừa nghe, liền phát đúng, lập tức tỉnh ngủ thân thể căng thẳng, nghi ngờ gay gắt hỏi: "Ngươi sao lại như vậy, giống như ngươi phải nơi khác."

      Liên tục coi chừng chân của , đồng thời theo dõi , để cho bị thương, phải là trách nhiệm của nàng sao?

      "Tam điện hạ chân cũng hồi phục, ta nên trở về trong cung, còn có rất nhiều chuyện chờ ta làm đấy."

      "Ngươi. . . . . ." Đoạn Tử Di chỉ về phía nàng, ngón tay dài run rẩy."Ngươi còn muốn rời khỏi ta?"

      còn tưởng rằng nàng ở bên cạnh vĩnh viễn chia cách diènádnletfguydon .

      "Ta tới đây, vốn là vì trị liệu chân bị thương của ngài, hôm nay vết thương ở chân của ngài cũng hồi phục, ta tự nhiên nên trở về." Trịnh Mẫn Chi cố ý hời hợt, muốn làm cho phát , nàng phạm phải đại kỵ của thầy thuốc, đối với bệnh nhân sinh ra tình cảm.

      " cho! Ta tuyệt đối cho phép!" Đoạn Tử Di ngang ngạnh, chịu thả người.

      "Cho dù Tam điện hạ phản đối, ta vẫn phải trở về thái y quán, ta còn có chuyện phải làm." Trịnh Mẫn Chi kiên trì.

      Nàng đối với phá lệ rất nhiều, tiếp tục nữa, chỉ sợ nàng còn cách nào đối phương, vì vậy rơi vào vực sâu đáy, vạn kiếp bất phục diènádnletfguydon.

      Đoạn Tử Di nghi ngờ chút nào, là nam nhân dễ dàng khiến nữ nhân . .

      tuấn mỹ, khôi hài, cởi mở, thích cười, còn thích chỉnh người, lại giả vờ vô tội lấy vẻ mặt đáng , làm cho người ta giận đến muốn cho bạt tai, lại muốn ôm chặt lấy .

      Trước lúc biết , nàng là gợn sóng, vô tâm muốn, lòng chỉ có hành y cứu người; nhưng khi phụng mệnh tới Lộc Lâm biệt uyển, cùng quen biết, nàng bị khơi dậy rất nhiều cảm xúc mà trong quá khứ chưa từng có.

      Nàng đầu tiên là vì khiêu khích của mà tức giận, sau đó vì thể được, ý chí sa sút mà thương hại, rồi sau đó lại vì lấy được xe lăn, vui mừng hớn hở giống bộ dáng của đứa bé mà thương, cuối cùng, thể khắc chế động lòng, trầm luân. . . . . .

      Nhưng nàng cần như vậy, cũng thể diènádnletfguydon.

      Giữa nàng và , có quá nhiều ngăn trở cùng chướng ngại.

      Mặc dù vượt qua chướng ngại giới tính nam nữ, vẫn có thân phận địa vị ngăn cách ở trung gian; coi như ngay cả thân phận địa vị ngăn cách cũng vượt qua, như cũ còn có. . . . . .

      Khoảng cách vĩnh viễn thể xóa bỏ được. Ai. . . . . .

      "Được, nếu như ngươi kiên trì trở về, vậy tranh thủ thời gian cùng ta dạo lúc." vốn định đợi thời gian nữa, du ngoạn phen, vậy mà vừa tới lâu liền té gãy chân?

      Mặc dù cơ hồ ra ngoài du sơn ngoạn thủy, nhưng mà nếu Trịnh Mẫn Chi kiên trì muốn , vậy cũng hết cách rồi, " cần. Mặc dù trở lại trong cung, ta cũng vậy thể nào đợi ngài, ta là ngự y, ta nhất định phải có trách nhiệm."

      "Ta để cho ngươi !" Đoạn Tử Di tức giận quát."Vô luận dùng phương pháp gì, ta đều làm cho ngươi ở lại, ở bên cạnh ta."

      "Ngài. . . . . ." lớn mật tuyên bố, khiến cho Trịnh Mẫn Chi vừa thẹn thùng vừa lúng túng, trái tim ngừng cảm thấy hạnh phúc, nhưng ngay sau đó lại giống như bị đánh cái tát, giựt mình tỉnh lại, khó chịu dứt.

      Nàng đột nhiên quát lớn mình: Trịnh Mẫn Chi, ngươi như thế nào? Sao lại có thể đắm chìm trong lưới tình với ? Chẳng lẽ ngươi hiểu, , khiến cho ngươi vĩnh viễn trầm luân sao?

      Mộng đẹp chợt tỉnh, hết sức phũ phàng diènádnletfguydon.

      Ngưng lát, Trịnh Mẫn Chi mới cứng đờ : " căn bản, đó là chuyện thể nào. Sáng sớm ngày mai, ta liền lên đường hồi
      [​IMG]


      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của Nhiếp Chính vương:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/

      Huyết Phượng cung :
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/

      Tà đế hậu tuyệt đế lãnh thế:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Editor: Nam Cung Nguyệt

      Chương 6: (2)


      "Thánh chỉ đến rồi?" Đoạn Tử Di từ bên trong ra, giống như sớm biết có thánh chỉ đưa đến, kinh ngạc chút nào.

      "Là ngươi?" Trịnh Mẫn Chi nhất thời hiểu, đạo thánh chỉ này chẳng biết tại sao lại tới, căn bản là giở trò quỷ!

      Nàng liếc bằng ánh mắt sắc bén, mà đối phương lại vẫn đắc ý cười với nàng, nửa điểm cũng cảm thấy xấu hổ.

      "Như vậy, ngươi được."

      Trịnh Mẫn Chi cứng đờ xoay người lại, muốn để ý tới diencfdleyuydon.

      Nàng tức giận trêu tức nàng, cũng giận chính mình, vì sao lại lâm vào trong vũng bùn như vậy, như thế nào cũng có cách nào thoát khỏi?

      "Ngươi sao lại giận ta?" Lửa giận của nàng, khiến Đoạn Tử Di cảm thấy rất uất ức.

      "Ngươi cho rằng ta há mồm tùy tiện chút, là có thể xin được thánh chỉ sao? Phải biết ràng, ta cũng hy sinh rất lớn."

      Mặc dù là hoàng tử, nhưng thánh chỉ cũng phải tùy tiện là có thể cầm tới tay, nếu phải là lấy điều kiện cam kết để thế chấp, đại hoàng huynh hẹp hòi tạm thời ngồi ngôi vị hoàng đế của , đồng ý thỉnh cầu của !

      vì nàng bỏ ra nhiều như vậy, biết nàng sao lại tức giận?

      Vị hoàng tử cao ngạo này biết khó khăn của dân gian, cho là mình hy sinh quá nhiều diencfdleyuydon.

      Nhưng Trịnh Mẫn Chi mặc kệ .

      Bởi vì vậy là Đàn Gảy Tai Trâu, uổng phí hơi sức.

      Giống như là biết chọc giận nàng, sau mấy ngày, vốn là Đoạn Tử Di bá đạo bốc đồng cũng ngoan ngoãn giống như con mèo , dám tới trêu chọc nàng, nhưng lại thường núp rình coi nàng, còn kỹ xảo vụng về lúc nào cũng làm cho nàng bắt được.

      Cái bộ dáng hài tử làm sai chuyện kia, làm cho trái tim Trịnh Mẫn Chi mềm nhũn, rất vô dụng hết giận.

      Thôi.

      muốn tức giận, có thể tức giận bao lâu? Chẳng lẽ giận cả đời sao?

      Cả đời. . . . . . Nàng còn muốn đến cái này.

      Giữa bọn họ, làm sao có thể có đời?

      nay, nàng cũng chỉ là món đồ chơi trong mắt đối phương, đợi khi chơi chán rồi, chỉ sợ lại đòi thánh chỉ, làm cho Hoàng đế nhanh chóng đem nàng đuổi ra xa. . . . . .

      Sắc đẹp kém còn thích nữa, huống chi, nàng hôm nay ngay cả "Sắc" đều phải diencfdleyuydon.

      Nghĩ đến tương lai mong manh, Trịnh Mẫn Chi khỏi nặng nề thở dài.

      ***

      Sau khi chính sách xin thứ lỗi có hiệu lực Đoạn Tử Di liền bắt đầu tiến hành kế hoạch bắt sống trái tim.

      "Đây là. . . . . . Cái gì?" Trịnh Mẫn Chi nhìn trước mắt, xiêm y hoa mỹ, thái độ vừa vui mừng, vừa than thở." là xinh đẹp!"

      Đó là bộ quần
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :