1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Hoàng tử thật làm loạn - An Kỳ (10c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: (2)

      Đoạn Tử Di dựa người ở ghế La Hán, lười biếng ngạo nghễ liếc nhìn Trịnh Mẫn Chi.

      muốn đem vết thương ở chân của mình "Làm hỏng", tạm thời tìm phiền phức cho đối phương

      Có lẽ là tâm tình thay đổi, khiến cho lực chú ý cũng thay đổi theo, bắt đầu nhận thấy được chút chuyện trước kia nhận ra được, ví dụ như: Trịnh Mẫn Chi này.

      Bởi vì nhìn vừa mắt, trước kia (ĐTD) lại chỉ lo tìm phiền phức cho đối phương, chưa từng nhìn kĩ (TMC), chỉ biết Trịnh Mẫn Chi thanh tú như nữ nhân.

      Hôm nay nhìn kỹ lại, mới phát ——

      đâu chỉ thanh tú giống như nữ nhân? quả so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn!

      Bởi vì từ cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy ràng, Trịnh Mẫn Chi buông tầm mắt xuống lông mi như lông vũ vừa dài vừa dày ; cái mũi thon gọn xinh đẹp, khiến cho càng thêm có tư vị của nữ nhân; mà cánh môi phấn nộn vừa phải, giống như thoa son, tươi đẹp ướt át, làm cho Đoạn Tử Di nhìn thấy hô hấp dồn dập.

      đại nam nhân, lại có đôi môi hồng như vậy, khó trách thoạt nhìn giống như nữ nhân.

      Còn có da tay của —— đừng chưa từng thấy qua người nam nhân nào, có làn da trắng noãn tỳ vết như tuyết, cho dù là nữ nhân, cũng khó có người có được.

      Chậc chậc, điều kiện như vậy, nếu như là nữ nhân, nhất định là đại mỹ nhân làm cho người ta ái mộ, nhưng lại cố tình lại là thân nam nhi, đây chính là trời cao cố ý trêu đùa?

      "Vi thần thất lễ." Trịnh Mẫn Chi hơi đứng dậy, đổi lại góc độ, kiểm tra vết thương trong xương sườn của Đoạn Tử Di chỗ.

      Bởi vì là xương sườn trong bắp đùi, phải càng thêm gần đối phương.

      Mà khi Trịnh Mẫn Chi tới gần, Đoạn Tử Di ngửi được cỗ mùi thơm nhàn kéo tới.

      Mùi thơm này khác với nữ nhân bình thường, mùi son phấn bôi loạn lên người, giống như là hỗn hợp thảo dược cùng mùi hoa, cực kỳ đặc biệt, nhưng rất là dễ chịu, khiến cho nhớ tới sau giữa trưa ở thảo nguyên nở nhiều loại hoa rất tươi tốt.

      khỏi hít sâu hơi, tham lam hít vào nhiều hơn.

      Lúc này, Trịnh Mẫn Chi cúi đầu nhìn thanh nẹp cố định có lỏng ra hay , lơ đãng lộ ra phía đoạn da thịt trắng nõn như tuyết.

      Cái cổ thon dài xinh đẹp trắng nõn kia, lại khiến Đoạn Tử Di có loại kích động, nghĩ lấy hết quần áo của đối phương, nhìn chút thân thể phía dưới, có phải hay cũng trắng nõn như tuyết tỳ vết như vậy. . . . . .

      Đoạn Tử Di chớp mắt nhìn chằm chằm, cho đến khi muốn nuốt nước bọt, lại cảm thấy khó khăn mới phát ra mình nhìn quá mức chuyên chú, thậm chí quên cả hô hấp

      Cả người cứng ngắc, nhạy bén nhận ra, trong cơ thể của mình dấy lên luồng hỏa khí .

      Đó đương nhiên là phải nóng nảy, cũng phải là tức giận, mà là phát ra từ sâu trong linh hồn, tự nhiên khao khát.

      cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì trong quá khứ ngọn lửa này, chỉ có nhìn thấy mỹ nữ cực kỳ mê người mới có thể sinh ra, mà Trịnh Mẫn Chi căn bản phải nữ nhân!

      Chẳng lẽ là bị bệnh ở giường lâu, thể được, cho tới bụng đói ăn quàng, ngay cả đại nam nhi cũng tính toán nuốt luôn vào bụng? !

      Ý tưởng này làm giật mình, để cho nghĩ muốn lập tức tìm nữ nhân tới tắt lửa.

      Chỉ tiếc, chân của có thương tích, trong thời gian ngắn chỉ có thể"Nghĩ đến" , thể" được" . . . . . .

      Đoạn Tử Di vội vàng quay đầu ra, bưng lên ly trà ở bàn thấp, ngụm uống vào; bởi vì chưa ghiền, dứt khoát nâng chung trà lên, trực tiếp há to miệng đổ vào.

      mặt dùng để dập tắt ngọn lửa, mặt khác là để cho mình dời lực chú ý, đừng chịu ảnh hưởng quá bởi Trịnh Mẫn Chi .

      Trịnh Mẫn Chi có chút kỳ quái, nhìn Đoạn Tử Di ừng ực uống trà.

      Theo biết, vị Tam hoàng tử này uống, cũng phải là loại trà bình thường, mà là trà thượng hạng Quân Sơn Ngân.

      Trà ngon cần phải uống từng ngụm , tinh tế phẩm trà, như thế nào lại giống như trâu đói khát, miệng to nuốt ừng ực?

      (TMC) nghiêng đầu, ngẫm nghĩ lát, bắt đầu phỏng đoán nguyên nhân làm cho (ĐTD) như thế này ."Tam điện hạ, có phải ngài cảm thấy choáng váng đầu óc, miệng đắng lưỡi khô hay ?"

      "Cố chút." Uống hết ấm trà, Đoạn Tử Di để trà xuống, hơi phiền não trực tiếp lấy ống tay áo, lau khóe miệng dính nước trà.

      "Có thể là Tam điện hạ nằm tại giường lâu, thiếu hụt hoạt động, cho nên dễ nóng tính." Mặc dù theo bề ngoài của , tình trạng của coi như tốt, nhưng cũng có nghĩa trong cơ thể có hỏa khí.

      " có lỗi, xin Tam điện hạ đưa lưỡi ra, để cho vi thần kiểm tra chút." Trịnh Mẫn Chi đưa ra cầu

      Đoạn Tử Di cảm thấy phiền, nhưng là có cùng cãi cọ, liền ngoan ngoãn đưa lưỡi ra, để cho nhìn thoải mái.

      "Ừm, cũng tượng đỏ lên." Trịnh Mẫn Chi lại đưa ra cầu khác."Lại làm phiền Tam điện hạ, để cho vi thần nhìn xem mắt của ngài."

      Đoạn Tử Di cũng còn phản đối, tùy kiểm tra.

      Trịnh Mẫn Chi lên trước nghiêng người sát lại, lấy ngón cái cùng ngón trỏ, nhàng vạch mí mắt của Đoạn Tử Di ra, nghĩ nhìn tròng trắng mắt của có hay đỏ lên.

      Trịnh Mẫn Chi thể chất lạnh, hơi lạnh da tay đụng chạm đến mí mắt của Đoạn Tử Di, lại mang đến cỗ cảm giác tê dại.

      Đoạn Tử Di phản ứng rất lớn, theo bản năng giơ tay ra, bắt được tay của Trịnh Mẫn
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: (1)

      Editor: Nam Cung Nguyệt


      tức giận.

      Trịnh Mẫn Chi vào cửa bao lâu, Đoạn Tử Di liền nhận thấy được chuyện này.

      Hôm qua tan rã trong vui, sáng sớm hôm nay, Trịnh Mẫn Chi vẫn hết sức có trách nhiệm đến đây xem thương thế của .

      Lúc vào cửa, vốn là sắc mặt của Trịnh Mẫn Chi dễ nhìn, lại bắt gặp bộ mặt xuân tình của Viễn Hương, quần áo chỉnh tề ở trong phòng ngủ của , mặt càng thêm biến sắc, giống như kết tầng băng dày.

      Cho kiểm tra vết thương động tác của Trịnh Mẫn Chi mặc dù vẫn nhàng chậm chạp như cũ, cũng có cố ý làm đau coi như trả thù, nhưng từ vẻ mặt thối cũng nhìn ra được, vui diènánluewuydon.

      , thậm chí có thể , là vô cùng vui.

      Da mặt của Đoạn Tử Di rất dày, nhưng có nghĩa là thích có người ở trước mặt bày ra mặt thối, hơn nữa người nọ là Trịnh Mẫn Chi, càng làm cho cảm thấy thể chịu được.

      Tại sao Trịnh Mẫn Chi vô cùng thích lấy mặt thối đối đãi với ? gặp qua đối phương cùng những người khác chuyện, cũng còn coi là ôn hòa lễ phép, cũng giống như đối đãi với , sắc mặt lạnh lùng, xa cách như vậy.

      Cố tình người khác như thế nào đối đãi, đều để ý tới, nhưng lại cách nào chịu được Trịnh Mẫn Chi đối với lạnh nhạt.

      "Trịnh thái y. . . . . . Hình như tâm tình được tốt lắm." Đoạn Tử Di đặc biệt cố ý giẫm đạp lên nỗi đau của .

      phải hình như, là ! Hừ!

      Đừng tưởng rằng mình thấy tức giận, mình ngoan ngoãn im lặng trêu chọc .

      Trịnh Mẫn Chi xoay người phối dược, đối với khiêu khích chất vấn của Đoạn Tử Di ngoảnh mặt làm ngơ.

      "Là tối hôm qua ngủ ngon sao?"

      Có liên quan gì tới ngươi?

      Trịnh Mẫn Chi như cũ trầm mặc , chỉ là mím môi, đem mấy vị thảo dược phơi khô bỏ vào trong bát mài .

      Trong lúc nhất thời, trừ bỏ thanh rập khuôn có quy luật của dược bị mài ra, thanh khác diènánluewuydon.

      Nếu là những người khác, liên tiếp đụng hai lần rất đinh (*), sớm bỏ qua, nhưng Đoạn Tử Di phải là người bình thường, có năng lực ý chí siêu phàm, cùng với da mặt siêu dày của , coi như cầm đinh tới, chỉ sợ cũng thể xuyên qua.

      Đinh (*): Chỉ những việc khó giải quyết

      " đáng tiếc, bởi vì ta tối hôm qua ngủ rất tốt, sau khi ‘ hoạt động gân cốt ’, luôn đặc biệt ngủ ngon, ngươi phải ?"

      Đoạn Tử Di cố ý giả bộ vô sỉ tươi cười, rốt cuộc lại làm cho cơn tức mà Trịnh Mẫn Chi khổ cực chịu đựng bộc phát.

      "Ngủ ngon?" cười lạnh." Ta nhớ lúc đầu vì Tam điện hạ chẩn bệnh và chữa trị, từng dặn dò qua, trong lúc dưỡng thương, thể làm nhiều chuyện kịch liệt, tránh cho vết thương nứt ra chuyển biến xấu. Mà cái gọi là chuyện quá mức kịch liệt, tự nhiên cũng bao gồm chuyện phòng the, ta cho là Tam điện hạ chắc chắn biết đạo lý này!"

      vừa mở miệng chính là chỉ trích lưu tình, hề để tâm đối phương là Tam hoàng tử tôn quý

      Hoàng tử như thế nào?

      Hoàng tử mà có thể muốn làm gì làm như vậy, tùy ý phá hư chữa trị của khổ cực làm đến nay ?

      Trịnh Mẫn Chi chỉ cần vừa nghĩ tới, tình cảnh phóng túng cùng thị thiếp lăn lộn ở giường, có lý do liền tức giận.

      vô cùng tức giận.

      hiểu, Đoạn Tử Di vì sao luôn luôn chọc giận , làm hỏng tỉnh táo mà vất vả mới bồi dưỡng ra được?

      "Ta hiểu được, nhưng khuê phòng vô cùng vui mừng, muốn nhịn, rất khó nha! Cách lúc khỏi bệnh còn thời gian, cũng thể vẫn làm cho ta chịu đựng , cái này hợp tình hợp lý? Lại cũng dễ dàng nhịn được vấn đề xảy ra, Trịnh thái y ngươi cũng là nam nhân, cần phải hiểu được phần khổ não kia, đúng ?" Đoạn Tử Di rất hùng hồn diènánluewuydon.

      "Ta. . . . . . Ta hiểu được!" Trịnh Mẫn Chi sửng sốt chút, khó khăn quay đầu ra, nhưng thể khắc chế đỏ ửng từ cổ lên gò má trắng nõn, nhìn cực kỳ kiều diễm động lòng người.

      đại nam nhân xinh đẹp đến như vậy, quá vô lý!

      Đoạn Tử Di nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, hô hấp dồn dập, thân thể tự chủ được nóng lên.

      Vốn tưởng rằng tối hôm qua phát tiết dục hỏa, lần này mình khôi phục như bình thường, nhưng lúc này, nhìn bộ dáng Trịnh Mẫn Chi đỏ mặt, lại để cho nổi dậy khát vọng hiểu.

      Rốt cuộc là tại sao vậy? Trịnh Mẫn Chi nhưng là nam nhân!

      Chẳng lẽ bị bệnh đoạn tụ chi phích (**), nam nhân? Đoạn Tử Di trong lòng hốt hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn cợt nhã, để cho đối phương nhìn ra hỗn loạn trong lòng."Trịnh thái y như thế nào hiểu được? Chẳng lẽ Trịnh thái y chưa từng có qua loại dục hỏa đốt người này, thống khổ nóng lòng phát tiết?"

      đoạn tụ chi phích (**): đồng tính

      hỏi cay
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: (2)

      "Tam hoàng đệ, mau tới nhìn chút xem đại hoàng huynh mang cho ngươi cái gì, có thể làm cho toàn bộ buồn bực đều biến mất, còn có thể nhiệt huyết sôi trào." Đại hoàng tử Đoạn Tử Nhượng thần bí , lấy ra bao bố , vẻ mặt mờ ám đưa cho .

      "Đây là cái gì?" Đoạn Tử Di đề phòng nhìn chằm chằm bao bố.

      Nhìn vẻ mặt đại hoàng huynh của cười đến gian xảo, trong lòng liền thấy ổn

      "Đương nhiên là —— có thể làm cho ngươi phấn chấn tinh thần lên rất tốt! Ngươi nhìn xem. . . . . ." Đoạn Tử Nhượng mở bao bố ra, lấy quyển sách mỏng bên trong ra; bìa sách vẽ, chính là bức tranh làm cho người ta mặt đỏ tim đập —— Xuân Cung Đồ!

      Chắc hẳn phải vậy, nội dung càng thêm đặc sắc vô cùng.

      Nhưng Đoạn Tử Di rất ngứa mắt."Ta là bị gãy chân, ngươi đưa ta cái này làm gì?" Đại hoàng huynh cho là tại còn có thể tùy tâm sở dục, thoải mái như thường sao? biết tại có "Kỹ thuật" lên khó khăn sao?

      "Chính là thể, mới xem sách này; trông mơ giải khát, có chút ít còn hơn có nha. Ta đưa quyển sách này cho ngươi, cũng là vì khích lệ ngươi. Có mục tiêu cường đại, ngươi nhất định có thể nhanh chóng đứng lên." Đoạn Tử Huấn xong bộ dáng có tình nghĩa.

      "Cảm tạ! Tốt nhất mục tiêu duy nhất của ta, chính là cố gắng dưỡng tốt chân bị thương, đem những động tác trong sách, toàn bộ diễn luyện lần." Đoạn Tử Di cười lạnh.

      Ba huynh đệ, mang đồ tới, giống nhau là bình thường đấy!

      chuyển sang Đoạn gia lão Tứ, chút nào mong đợi : "Ngươi lại mang cho ta cái gì? Qủa cầu? Yên ngựa?"

      "Ta làm sao có thể mang những đồ phàm tục đó cho ngươi?" Đoạn gia lão Tứ Đoạn Tử Thầm lòng hướng Phật, ngay cả nụ cười cũng lóe lên tia đạm bạc, rất có mùi vị cao tăng.

      " Bây giờ chân của ngươi có thương tích, cách nào nhúc nhích, chính là thời cơ tốt để tỉnh ngộ chính mình. Ngã Phật Từ Bi, đây là Đạt Ma Kim Cương Kinh, Tam Hoàng Huynh nhân cơ hội này nghiên cứu tốt, tìm hiểu nhân sinh." Đoạn Tử Di dùng hai tay, đưa lên quyển kinh thư trân quý.

      Đoạn Tử Di vừa nghe, thiếu chút nữa cầm cuốn kinh thư kia lên, ném qua đầu .

      chết Kim Cương Kinh!"Ngươi dứt khoát dạy ta xuất gia ! Cái gì Đạt Ma Kim Cương Kinh? Châm lửa hỏa thiêu!"

      "Vậy cũng được! Đây là năm đó Đạt Ma tổ sư chính tay viết bản nháp lưu lại, vô cùng trân quý!" Đoạn Tử Thầm bộ mặt đau lòng thu hồi kinh thư.

      Chuyện này. . . . . . Đây là người thân sao? Những người này, có cái gọi là huynh đệ
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: (1)
      Editor: Nam Cung Nguyệt


      "Tam điện hạ?"

      "Hả? Lại muốn uống thuốc rồi?" Nghe được Trịnh Mẫn Chi khẽ gọi, Đoạn Tử Di lười biếng quay đầu, hề có sức sống mà nhìn .

      Dù sao cuộc đời của chỉ còn lại những thứ này, phải ăn cơm, ngủ, chính là hoán dược, uống thuốc.

      Chờ ở trước mắt vĩnh viễn là những chuyện buồn tẻ vô vị; tuy phải cả đời tốt lên, nhưng luôn cảm giác mình, sắp chịu đựng nổi rồi dienadlẻuydon.

      Thời gian sống tối tăm, vì sao lại dài như vậy?

      "Tam điện hạ, vi thần mời người làm cái này, xin ngài nhìn chút có dùng được hay ?"

      Đoạn Tử Di có cảm giác hứng thú chút nào nhìn sang, nhưng nhìn thấy đồ vật kỳ quái cả người khỏi chấn động, "Đó là cái gì?"

      Đó là cái ghế —— nhưng lại thể là cái ghế, bởi vì phía dưới của nó, lại có bốn cái bánh xe dienadlẻuydon.

      "Ta gọi nó là xe lăn. Ta mời người đem bánh xe lắp ở ghế là được cái ghế chuyển động được, như vậy cho dù hai chân của ngài bất động, cũng có thể tự do ra ngoài hoạt động. Ngài, có muốn thử chút hay ?" Trịnh Mẫn Chi khích lệ .

      "Vi thần mời người đem chỗ bậc thềm toàn bộ đều dùng tấm ván gỗ lót ở bên cho thuận tiện, như vậy ngài có thể từ trong nhà, đẩy xe lăn ra. . . . . . A! Có lẽ ngài cần mời người giúp đẩy tay. . . . . ."

      " cần, ta có thể tự mình tới!" Đoạn Tử Di bởi vì hưng thú trỗi dậy, mà giọng cao lên.

      Rốt cuộc có thể ra ngoài hóng mát chút, còn cần dựa vào người khác, có thể nào bỏ qua cơ hội tốt này?

      "Cái này sử dụng thế nào?" nóng lòng chờ đợi được muốn thử.

      "Vi thần đến thuyết minh. . . . . ."

      Đoạn Tử Di vốn là thông minh, lực lĩnh ngộ cao, Trịnh Mẫn Chi giải thích thêm chút, liền rất nhanh hiểu dienadlẻuydon.

      "Là như vậy sao?" Đoạn Tử Di đem người của lên xe lăn, sau đó thử lấy tay, chuyển động hai bên bánh xe; quả nhiên gắng ra sức, xe lăn liền lên phía trước.

      " di chuyển được! Ngươi xem, nó di chuyển được!" Đoạn Tử Di ngạc nhiên mở to mắt, giống như đứa bé lấy được món đồ chơi mới, mặt mày hớn hở.

      Trịnh Mẫn Chi nhìn, cũng khỏi mỉm cười.

      Đoạn Tử Di bắt đầu chuyển động bánh xe, ở ngoài phòng vòng vòng, nhưng gian bên trong nhà hơn, thể được, vội vàng muốn ra bên ngoài, thực cái xe lăn thần kỳ này dienadlẻuydon.

      thử đẩy xe lăn, leo lên dốc ở cửa, muốn vượt qua cánh cửa.

      Người hầu ở bên muốn giúp đỡ, cũng đồng ý.

      "Ta tự mình tới!" cự tuyệt người bên cạnh trợ giúp.

      "Lên dốc khó khăn chút, xuống dốc liền dễ dàng hơn nhiều." Trịnh Mẫn Chi .

      "Chuyện này có khó khăn gì?" thích săn thú, lực cánh tay cực mạnh, chỉ là đẩy bánh xe leo lên dốc , đối với , giống như ăn rau cải trắng rất đơn giản dienadlẻuydon.

      xong, thoải mái mà vượt qua dốc ở cửa, tới hành lang dài.

      hành lang dài đoạn, Đoạn Tử Di lại dùng dốc ở cửa, xuống tiến vào đình viện, chuyển động ở đương phủ lên những tảng đá xanh.

      Vừa mới bắt đầu, Đoạn Tử Di còn có chút vụng về, nhưng từ từ nắm giữ kỹ xảo sử dụng xe lăn, rất nhanh liền vô cùng thuần thục, còn hiểu được kỷ xảo biến đổi.

      "Ha ha! Trịnh Mẫn Chi ngươi xem, cái xe lăn này, chẳng những có thể di chuyển như vậy, còn có thể di chuyển như vậy!" Đoạn Tử Di phát , mình hề cứng nhắc gọi là Trịnh thái y nữa, mà là hô lên tên đầy đủ của rất nhiệt tình.

      "Ngài làm cho tốt lắm." Trịnh Mẫn Chi mỉm cười quan sát, bởi vì có thể thấy lại nụ cười của , mà cảm thấy vui mừng.

      Đoạn Tử Di nghe giọng của ôn hòa mang theo tươi cười, liền ngẩng đầu nhìn lại.

      Trịnh Mẫn Chi khó có được lộ ra nụ cười lòng, còn có ánh mắt dịu dàng cưng chiều nhìn mình, tựa như từ mẫu âu yếm nhìn đứa bé.

      Nụ cười này, thanh tú dịu dàng dienadlẻuydon.

      Trái tim của Đoạn Tử Di kịch liệt run lên, cảm giác hô hấp dồn dập, bởi vì bị thương mà tâm tình cứng nhắc, lại đập rất nhanh .

      Giống như cảm giác bị sét đánh mãnh liệt, tiến dến đầu óc của , để cho đầu óc tựa hồ trở thành bãi nước, có hiệu quả, chỉ có thể si ngốc nhìn Trịnh Mẫn Chi dịu dàng tươi cười, rất lâu sau đó, thể mở miệng.

      Nụ cười của , là đẹp.

      Đoạn Tử Di si mê nheo mắt lại, tham lam chăm chú nhìn đối phương, căn bản thể dời mắt chỗ khác được.

      thích Trịnh Mẫn Chi kín đáo bảo thủ, lại khôi hài dịu dàng cười yếu ớt.

      Chỉ cần cặp mắt đen như ngọc xinh đẹp kia nhìn mình chằm chằm, cũng cảm giác trong lòng giống như có ngàn vạn vì sao rơi xuống, hô hấp gấp gáp, tim đập thùng thùng, khiến cho vừa hưng phấn, lại kích động.

      Tiếp theo, khẽ nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến chuyện.

      Vì sao mình tham nhìn nụ cười của như thế?

      Là bởi vì đẹp sao?

      Nhưng xung quanh có vô số tỳ nữ xinh đẹp, có người nào mà phải cười rất đẹp, tuyệt mỹ động lòng người?

      Trịnh Mẫn Chi cười chỉ có ý vị thanh thuần, thiếu rất nhiều kiều diễm.

      Những người kia hết thảy giống nhau, hề có tính cách riêng đều là nụ cười duyên lấy lòng, sớm nhìn thấy nên muốn xem, như thế nào lại hiếm lạ nụ cười của tiểu thần y bảo thủ ?

      Nhưng là, quan tâm! thích người kia cười.

      Tại sao thích cười?

      Đoạn Tử Di lặp lại suy tư, nghĩ nghĩ lại, cuối cùng mới giật mình —— phải là mình thích Trịnh Mẫn Chi rồi chứ ?

      phải thích khuôn mặt nhu xinh đẹp tuyệt trần của , cũng phải là bởi vì được thỏa mãn tình dục, mà ý chí hỗn loạn, là ràng , từ đáy lòng thích .

      Thích tiểu thần y bảo thủ , thích nghiêm túc, thích lạnh nhạt, khó có thể nắm lấy.

      tham lam nhìn đối phương khi chuyên chú chẩn bệnh cho , thậm chí ngay cả lúc nghiêm mặt dạy dỗ mình, cũng làm cho cách nào khắc chế mê muội.

      Chỉ cần vừa nghĩ tới có thể mất Trịnh Mẫn Chi, liền cảm giác đau đớn giống như là muốn đem khối huyết nhục thân thể tách ra.

      xong rồi! thế nhưng người nam nhân?

      Đừng phụ hoàng mẫu phi, huynh đệ, thần tử dân chúng thấy thế nào, ngay cả chính , cũng thể nào tiếp thu được mình người nam nhân là .

      Quan Phật tổ nha! làm sao có thể nam nhân?

      Đoạn Tử Di bị đả kích lớn, giống như bị người khác cứng rắn đánh
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: (2)

      Trịnh Mẫn Chi khẽ nghiêng đầu, đem nửa tóc đen hơi dài vén đến đằng trước, lấy ngón tay từ từ chải từng sợi.

      Động tác nhàng, vẻ mặt quyến rũ kia, hiển nhiên lại giống như nữ nhân.

      Nữ nhân?

      Làm sao có thể? Tất cả mọi người đều biết, Trịnh Mẫn Chi là nam nhân.

      Cho dù da trắng nõn nà như nữ nhân; thân hình nhắn như nữ nhân; tướng mạo xinh đẹp dịu dàng như nữ nhân, nhưng —— ràng là nam nhân nha!

      Nhưng mà lúc này có búi tóc khô khan, lại cởi ra bộ quần áo bảo thủ kia, thoạt nhìn —— , rất giống nữ nhân.

      Đoạn Tử Di ánh mắt sửng sốt, lơ đãng rơi vào trước ngực của Trịnh Mẫn Chi, sau đó chấn động mạnh cái, cho là mình nhìn lầm rồi.

      xoa mắt nhìn lại —— quả sai, nhìn lầm!

      Tối nay trăng như như , đem cả vùng đất chiếu lên mơ hồ, tầm mắt cũng ràng, chỉ là đối với Đoạn Tử Di thích săn thú thị lực tốt, đây là tự hào của từ trước đến giờ dienámnlẻuydon.

      ngay cả hình bóng động vật ra xa dặm, cũng nhìn thấy ràng, huống chi chỉ là người cách xa mấy chục bước chân?

      Nhìn thấy trước ngực của Trịnh Mẫn Chi , sưng lên!

      Trước kia ngực của Trịnh Mẫn Chi phẳng giống như tấm gỗ, đột nhiên có đường cong lung linh —— nếu phải trước ngực đột nhiên mọc ra hai khối thịt, chính là cũng có mỗi nữ nhân người cũng mọc ra hai khối thịt, hơn nữa là vị trí tương đối thích.

      Để xác nhận, (Đoạn Tử Di) lên nhìn —— quả nhiên!"" (Trịnh Mẫn Chi) , có hầu kết.

      Bởi vì thường ngày bị quần áo bảo thủ ngăn trở, cho nên mới có phát ra.

      Đoạn Tử Di dám đánh cuộc, "" (Trịnh Mẫn Chi) chỉ phía có hầu kết mà nam nhân cần có, phía dưới cũng có món đồ chơi nam nhân đều có kia.

      Lần này, cuối cùng hiểu dienámnlẻuydon.

      "" (Trịnh Mẫn Chi) da trắng nõn nà, bởi vì nàng chính là nữ nhân;"" (Trịnh Mẫn Chi) thân hình nhắn, bởi vì nàng chính là nữ nhân;""(Trịnh Mẫn Chi) tướng mạo xinh đẹp dịu dàng, bởi vì nàng chính là nữ nhân.

      Trịnh Mẫn Chi —— căn, bản,là, , nữ, nhân!

      Đoạn Tử Di hiểu này, trong lúc nhất thời, trong lòng ngũ vị tạp trần, có tức giận vì bị lừa , cũng có vui mừng khi phát thân thể của vì mình thích nữ nhân .

      buồn phiền, sao nàng lại nhẫn tân đùa giỡn, biết cho là mình nam nhân có bao nhiêu khó chịu, khổ sở.

      cũng rất vui mừng vì mình cũng bị đoạn tụ chi phích (**), bởi vì , quả nữ nhân!

      đoạn tụ chi phích (**): đồng tính


      tốt quá!

      Đoạn Tử Di vốn định xông ra, ôm chặt nàng hung hăng hôn môi, ở bên tai nàng bày tỏ trong thời gian này, nội tâm của rất khổ sở, nhưng mà nghĩ đến nàng có thể nhìn đến nỗi khổ sở của , nhẫn tâm chân tướng cho , để mặc như kẻ ngu, nhốt chính mình giữa khổ sở cùng dằn vặt, lại buồn phiền.

      nên hận nàng, nhưng lại làm được, bởi vì nàng.

      Nhưng hành động nàng đáng giận, cứ quên như vậy sao?

      ! cam lòng, cũng luyến tiếc buông tha cho tư vị thoải mái khi trêu chọc tiểu ngự y khô khan .

      Trịnh Mẫn Chi luôn giả bộ ra vẻ đạo mạo như vậy, nhiêm nghị dễ gần gũi, nếu là chính mình vạch trần ngụy trang của nàng, bỏ từng món trang phục của nam tử kia, như thế nào?

      Đoạn Tử Di nghiêm trọng thoáng qua chút mong đợi và sốt ruột dienámnlẻuydon.

      Nàng kiều mỵ đáng như thế, nếu là trêu chọc nàng, là rất xin lỗi mình.

      Hừ hừ, nếu nàng dám giấu giếm chuyện mình là nữ nhân, ngụy trang thành nam tử lừa gạt , như vậy, để cho nàng cũng nếm thử chút, tư vị bị người đùa giỡn !

      ***

      Trịnh Mẫn Chi ngồi ở ghế đá, ngửa đầu nhìn trăng ở sau mây mỏng như như .

      Mới vừa tắm rửa xong, bởi vì trở lại trong phòng cảm thấy buồn bực, Trịnh Mẫn Chi mới đến trong sân hóng mát chút.

      Đêm khuya rất yên tĩnh, ——, , phải là nàng, mới dám chỉ mặc áo lót, liền ra ngoài.

      Cả ngày bị trói buộc thân quần áo, nàng cũng muốn dung túng mình, thoải mái hưởng thụ hề câu nệ.

      Vì che giấu mình là nữ nhân, thường ngày nàng chỉ cần vừa ra cửa phòng, nhất định quấn lên vải buộc ngực, áo khoác có cổ áo cực cao, giấu cần cổ mảnh khảnh có hầu kết .

      Vào đông cũng còn đỡ, nhiệt độ hơi thấp chút, nếu như là mùa hè, nhiệt độ cao,
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :