1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Hiện đại] Quỷ dạ xoa - Hắc Khiết Minh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển hạ – Chương 15

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)


      Ngày đó, gió nắng ấm, trời xanh như biển. Hàng cây hai bên đường bắt đầu đâm những chồi non mơn mởn. bỗng mỉm cười, nghĩ: mùa xuân sắp đến rồi. dừng xe ở cửa ra vào của công ty, trước khi xuống xe, quay đầu lại với , “Chờ em chút, em vào lấy quần áo, ra ngay thôi.”


      giữ lại, nghiêng người hôn , đến khi toàn thân như nhũn ra, mới chịu buông. đỏ mặt xuống xe, vào công ty, cầm quần áo giặt xong mang tới cho khách.


      Trước khi vào cửa, quay đầu trông thấy ngồi trong xe còn nhìn.


      Nhìn .


      Trong lòng cảm thấy ấm áp.


      Đây là cuộc sống bình thường, kìm chế được mong ước tương lai cũng tiếp tục như vậy.


      Trong phòng giặt đồ, người đến người như mọi ngày. cầm quần áo, quay lại hành lang. Mới bước ra cửa, hành lang bỗng có người đàn ông lạ mặt xông tới. còn chưa kịp phản ứng, người nọ há miệng phun ra luồng khí hôi thối. Mùi này cực kỳ khó chịu, cướp sức lực của , nín thở cũng kịp, trong nháy mắt gục xuống. Xích Vĩ đỡ lấy , nhanh chóng móc ra pháp bảo lấy được từ chỗ Đại Nhân, lập kết giới.


      Thứ này, có thể che giấu khí của và ả đàn bà này, khiến tên rác rưởi kia tìm được bọn họ.


      khiêng người phụ nữ kia lên vai, vội vàng rời từ cửa sau.


      thấy nữa. Tiếng động của , hơi thở của , trong nháy mắt hoàn toàn biến mất. Tim như ngừng đập, mở cửa xuống xe, nhanh chóng xông vào tòa nhà. Qua cửa, hành lang, đến phòng giặt đồ, nhưng ở đó.


      bắt lấy người nhận quần áo đứng sau quầy, bối rối hỏi: “Đông Thu Nhiên đâu?”


      “Hả?” Người nọ sợ hết hồn, nhưng vẫn trả lời: “Thu Nhiên? ấy vừa mới cầm quần áo rồi, làm sao vậy?”


      thấy nữa, thấy ấy nữa… ” buông con người kia ra, chỉ cảm thấy khủng hoảng. nhanh chóng mở rộng tất cả tri giác, cố gắng tìm kiếm . ở đâu? ở đâu? nghe thấy , cảm nhận được , ngửi thấy , thấy bất cứ dấu vết nào của ! , thể nào, sao có thể đột nhiên biến mất như thế được?


      nhất định ở đây, nhất định vẫn ở đây!


      Nhưng tìm được, trong khoảnh khắc, sợ hãi hoang mang lo sợ, gần như muốn nổi giận.


      như rơi xuống vực sâu đáy, xung quanh tia sáng. càng mở rộng tri giác ra xung quanh, từ trăm mét đến mấy cây số.


      có, thấy nữa, giống như chưa bao giờ tồn tại, giống như chỉ là ảo giác của .
      , , !


      ở đâu? ở đâu? Tại sao thấy nữa? Tại sao


      “Chết tiệt, tên đầu heo nào ném hết quần áo xuống đất đây!”


      cầm quần áo, đến, chưa dứt lời đột nhiên dừng lại.


      nhìn chằm chằm ta, ta nhìn chằm chằm .


      Ngay sau đó, ta ném quần áo, xoay người bỏ chạy, xông lên nóc nhà, muốn chạy trốn.


      ta chạy rất nhanh, nhưng nhanh bằng . có bất kỳ người nào, hoặc quái nào, có thể nhanh hơn . bắt được ta ở tầng thượng, bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của nữ pháp sư kia, ghì ta lên tường, tức giận gầm thét: “Tại sao ngươi ở đây? Ngươi có mục đích gì? Ngươi giấu ấy ở đâu?” ta kết ấn trước ngực, ánh sáng lóe lên, đẩy ra. trúng chiêu, buông tay ra, bị đánh bay ra ngoài.


      ho khan, nhưng biết đòn này có thể ngăn ta tạm thời nhưng thể làm ta bị thương. Tên da dầy chết tiệt!


      muốn chạy, nhưng thể chạy thoát khỏi ta, chỉ đành vừa sợ vừa uy hiếp quát: “Đừng có tới gần tôi! Tên chết tiệt! Tôi chỉ là đến đây làm việc thôi, tôi hiểu gì…”


      ta hiểu mới là lạ! Mấy ngàn năm trước, nữ pháp sư này lợi dụng được thời gian, lừa gây chiến, lừa dẫn dắt đại quân chinh phạt khắp nơi. Sau này nhờ Xích Vĩ, mới phát ra ta dối. Nhưng lúc ấy, chiến tranh kết thúc, ta cũng biến mất tăm, chỉ để lại đống Thần tộc đấu đá với cả ngàn năm.


      ta thể nào vô duyên vô cớ lại xuất tại nơi này!


      “Đông Thu Nhiên!” nổi gân xanh, sải bước tới gần ta, gào thét: “Ngươi giấu Thu Nhiên ở đâu? ấy vừa mới ở đây! Nếu phải ngươi, tại sao ấy lại đột nhiên biến mất?”


      “Tôi giấu ấy, tôi vừa mới tới làm!” tức giận chửi ầm lên, mắng xong mới sửng sốt. “Khoan, gì? Thu Nhiên biến mất?”


      kinh ngạc của ta giống giả dối, lại càng làm sợ hơn. Nếu phải ta, vậy là ai? giơ móng vuốt, lạnh lùng : “Ngươi đừng đánh trống lảng, mau trả ấy lại cho ta, nếu ta giết ngươi!”


      “Tốt nhất là giết tôi !” phẫn hận gào thét. lạnh mặt, vô tình vung vuốt xuống!


      Đột nhiên, trước mắt xuất cây gậy đen nhánh, chàng trai mặc trang phục thời Đường, cầm gậy chặn móng vuốt của , che chở ta.


      nhận ra tên này, là người bắt quái, Thần tộc. đỏ mắt, càng tấn công dữ dội hơn, rít gào.


      “Lũ khốn kiếp! Trả ấy lại cho ta! Trả ta…”


      Chết tiệt, hiểu lầm lớn rồi!


      Tần Thiên Cung thấy phát điên, luống cuống tay chân vừa ngăn cản vừa tránh, vừa hô: “Này này này! nhầm rồi, Đông Thu Nhiên phải bị chúng tôi bắt , là quái, có nghe hay ? Là quái khoác da người!”


      đột nhiên cứng đờ, móng vuốt vung đến nửa ngừng giữa trung.


      “Ngươi gì? !”


      Thấy cuối cùng cũng dừng lại, Tần Thiên Cung lùi bước, thở hổn hển hai cái, : “Tên kia nguyên hình có đuôi, da đỏ, đúng ? Tôi nhớ tên Xích Vĩ. mang theo kết giới di động, che giấu mùi, cho nên mới phát . Buổi sáng tôi nhìn thấy vào công ty, khi Đông Thu Nhiên biến mất, cũng đồng thời biến mất, tôi dùng cái mông nghĩ cũng biết là bắt.”


      Tên Xích Vĩ hèn hạ này, dám cả gan động vào người của . giận dữ, gầm lên: “ ở đâu?”


      “Đợi chút, để tôi xem.” Tần Thiên Cung lôi từ trong ngực ra quyển sổ, lật lật, tìm được bản ghi chép.”Đây rồi, chỗ trốn gần đây nhất của , ở đây!”


      ta còn chưa dứt lời, quyển sổ trong tay bị cướp mất.


      “Này!”


      Người đàn ông trước mắt nhảy xuống khỏi nóc nhà, bay về phía đông nam, trong chớp mắt thấy bóng dáng nữa.


      “Tên này đúng là nóng vội.” Tần Thiên Cung xoay người, mỉm cười với nhếch nhác kia, “ có sao ?”


      “Có.” giận dữ nhìn ta, “Tại sao Xích Vĩ lại bắt cóc Thu Nhiên?”


      “Tôi cũng đâu phải , làm sao tôi biết được?”


      Vẻ mặt ta vô tội, nhưng còn lâu mới tin, nhất định là tên này lén giở trò.


      “Tôi cũng xem sao, đề phòng có chuyện xảy ra. muốn cùng ?” ta hỏi.


      “Hỏi thừa!”


      Hạnh phúc mỏng như giấy, chỉ cần lưỡi dao khứa qua rách. Thần may mắn luôn lạnh lùng với luôn, chưa bao giờ mang đến may mắn cho , luôn ở lúc bắt đầu cảm thấy an toàn lại đâm nhát. Giống như lúc này vậy.


      Nhìn cảnh tượng trước mắt, sợ hãi chịu nổi.


      Sau khi ngã xuống, vẫn có ý thức, vẫn nhìn thấy được, nhưng thể nhúc nhích.


      Gã bắt cóc khiêng ra cửa sau. vốn tưởng rằng có người phát , bởi khiêng như thế bình thường. Nhưng giữa ban ngày ban mặt, đường người đến người , nhưng ai phản ứng. Sau đó mới phát , ai nhìn thấy được ta.


      Ngay sau đó, khiêng bay lên trời.


      thể tin được, sợ tới mức mặt trắng bệch. Nếu như có thể lên tiếng, nhất định hét lên, nhưng nhanh chóng bay qua thành phố, vào trong núi.


      Đây nhất định là mơ, cơn ác mộng quái đản.


      tự với mình, nhưng mang đáp xuống trước biệt thự cũ kỹ trong núi, ném xuống đất. Đau đớn tàn khốc cho biết đây là . đau đến mức suýt khóc, lại vẫn thể cử động được, chỉ có thể nằm oặt mặt đất như bùn nhão. Trong rừng cây, côn trùng chim chóc đều yên tĩnh, giống như trong chớp mắt mọi thứ đều biến mất. thở dốc nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, lại thấy giơ tay, bắt đầu từ đỉnh đầu, lột lớp da của mình xuống, chỉ là mặt mà là toàn thân.


      Cảnh tượng kinh khủng này khiến muốn nôn. muốn nhắm mắt nhưng được.


      lột bỏ lớp da, tùy tiện ném lớp da hôi thối ấy sang bên, lộ ra thân thể màu đỏ, sau đó cơ thể bắt đầu phình to, cao lớn gấp đôi so với hình dạng lúc đầu.


      Bây giờ thấy , tên kia phải người. Bề ngoài rất kỳ quái, làn da màu đỏ, đôi mắt xanh đậm, còn có chiếc đuôi dài đầy vảy như thằn lằn.


      hít hơi sâu, có vẻ sảng khoái.


      Hiển nhiên mặc bộ quần áo quá so với cơ thể, hoặc là nên là… Lớp da quá ?


      Nó ở ngay bên cạnh , mắt có thể nhìn thấy phần của mặt trong lớp da, đỏ lừ, ướt đẫm, ngửi được mùi máu tanh và mùi thối phân hủy.


      Là da !


      Da người! Khoảnh khắc nhận ra điều này, sợ đến mức da đầu tê rần. Đúng lúc này, tên màu đỏ kia lại về phía , ngồi xổm xuống hít hơi. Thân thể nặng nề đột nhiên trở nên nhàng hơn. Dường như… quái trước mắt hút khí độc khống chế .


      Hoảng sợ nhìn chằm chằm quái kia, cố gắng bò dậy, lại vẫn có sức, chỉ có chống dậy nửa người, run rẩy hỏi:


      “Ngươi… Ngươi là ai? Bắt tôi… Để làm gì?”


      móc chiếc điện thoại từ túi quần áo của lớp ra, toét cái miệng to như chậu máu, mỉm cười : “Đừng sợ, ta làm gì ngươi đâu, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn gọi điện thoại bảo tên rác rưởi kia tìm nữ pháp sư mang sách đến đây.”


      “Gọi… Gọi ai?” hoang mang, biết cái gì.


      “Tên rác rưởi ở cùng ngươi.”


      sửng sốt, bật thốt lên hỏi: “Dạ Ảnh?”


      “Đúng vậy, mau, mau cho , bảo mang quyển sách nguyền rủa đến đây trao đổi ngươi. Chờ đem sách đến, ta thả ngươi .” dùng đôi mắt sắc xanh đậm nhìn , dụ dỗ: “Ta chỉ muốn quyển sách kia thôi, đó là của ta, là trộm mất. Ngươi gọi trả sách cho ta, chỉ cần đưa sách cho ta, ta thả ngươi .”


      nhìn chằm chằm , quái này thực cho rằng tin lời ?


      biết Dạ Ảnh có trộm sách của hay , nhưng quái khoác da người như quần áo này giữ lời hứa, thả . Mắt vẩn đục, giống hệt cha . rất sợ hãi, quả rất sợ, nhưng cho rằng , cũng cho rằng giữ lời.


      … “


      trợn mắt, rít: “Ngươi gì?”


      Cả người run lên, lại vẫn kiên quyết đáp: “Tôi muốn.”


      tức giận tát cái, đau đến chảy nước mắt, lại đợi kịp thở, tay xách lên, rít gào uy hiếp.


      “Mau gọi, nếu ta ăn thịt ngươi!”


      quái này đùa, ăn , ăn tươi nuốt sống, nhưng tuyệt đối để Dạ Ảnh cũng rơi vào tay tên quái ăn thịt người này.


      giận dữ nhìn , đáp: “Muốn ăn ăn ! Đừng mơ tôi gọi!”


      “Đồ đàn bà ngu ngốc…”


      Xích Vĩ giận tím mặt, muốn tát cái nữa, lại đột nhiên cảm nhận được sát khí đáng sợ.


      Lông tơ người dựng đứng, quay đầu lại chỉ thấy tên rác rưởi kia hiểu sao lại tìm được nơi này. sợ tới mức chân nhũn ra, cuống quít duỗi móng vuốt bóp cái cổ mảnh khảnh của . Tên rác rưởi kia đáp xuống sân đầy lá rụng, nhìn chằm chằm căn biệt thự cũ nát, vẻ mặt hung ác. Thấy tầm mắt tên kia nhìn mình, Xích Vĩ mới nhớ ra kết giới còn hoạt động, tên rác rưởi kia nhìn thấy ! thở phào, xách người phụ nữ kia định chạy , ai ngờ ả đàn bà này lại rút chiếc bút bi từ trong túi, dùng sức đâm vào mắt !


      bịt mắt kêu thét, buông lỏng tay giữ .


      chạy về phía , hét to.


      “Dạ Ảnh! Chạy mau…”


      Xích Vĩ ra sức rút bút trong mắt ra, đuôi dài hất lên, quấn lấy cổ của , kéo lại, nhưng vẫn chậm bước.


      Mặc dù bắt được , nhưng giây đó khiến chạy ra ngoài phạm vi kết giới.


      Ngay sau đó, bị đánh ngã xuống đất.


      đòn này bởi vì xác định được vị trí của , phạm vi lớn, cho nên miễn cưỡng đỡ được, nhưng pháp khí khống chế kết giới bị nghiền nát.


      Kết giới vừa mất, lập tức hình. Vì bảo vệ tính mạng, siết đuôi, giữ chặt người phụ nữ kia, dùng chắn phía trước, sợ hãi nhìn tên kia giơ tay muốn tấn công lần nữa, rít gào uy hiếp.


      “Đứng tới đây! Đừng tới đây!” Mặt đầy máu, dùng con mắt còn lại nhìn chằm chằm tên kia, gào thét: “ được lại đây, ngươi dám lại đây, ta giết ta!”


      “Ngươi dám?” Dạ Ảnh nheo mắt, nổi gân xanh, muốn tiến lên giết chết tên khốn kiếp nhát gan này, lại lo lắng ngộ thương Thu Nhiên. Nếu phải móng vuốt của Xích Vĩ để sau lưng , sớm ra tay chặt đứt đuôi .


      cầm chặt cái đuôi vòng quanh cổ, hai mắt đẫm lệ nhìn , gần như thể thở nổi.


      to gan!” trợn mắt gầm gừ, nhìn chằm chằm tên khốn kia dám dùng làm lá chắn.


      Xích Vĩ sợ hãi lùi dần về phía sau, nhưng việc đến nước này, nếu tiếp tục tên rác rưởi kia chắc chắn cũng tha cho .


      Hơn nữa, tên kia ngừng tiến lên chứng tỏ quan tâm ả đàn bà này.
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển hạ – Chương 16

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)


      bất chấp, quát: “Nếu như ngươi muốn cứu ta hãy tìm nữ pháp sư kia, dùng quyển sách nguyền rủa ngươi trộm để trao đổi!”


      “Sách gì?” nhíu mày.


      “Hợp chi thư!” Xích Vĩ sợ hãi lùi thêm bước nữa, chuyển sang thuyết phục : “Chính là quyển sách ngươi trộm . Ngươi bị nữ pháp sư thôi nên cho nên ngươi quên tất cả mọi chuyện. Trước kia ta cũng rồi, nữ pháp sư kia đẫ lừa ngươi, bởi vì muốn lợi dụng ngươi gây chiến giúp ta, nhưng ta chỉ làm có thế thôi đâu.”


      Xích Vĩ cảnh giác nhìn , : “Ả pháp sư ấy hại ngươi quên người phụ nữ này, hại ngươi tự tay giết ta!”


      “Ngươi bậy bạ gì đó?” Sắc mặt lạnh lùng, tuy như thế nhưng trong đầu lại đau ỉ.


      “Ngươi biết ta linh tinh.” Xích Vĩ cẩn thận nhìn , : “Sau khi ngươi giết ta phát điên, nữ pháp sư nhân cơ hội thôi miên ngươi, lợi dụng ngươi báo thù cho ta, gây chiến cho ta. ta mới là người ngươi nên đối phó, phải ta!”


      Đầu đau quá, đau đến mức như sắp vỡ ra.


      Hình ảnh đáng sợ theo từng câu từng chữ đan xen trong đầu.


      Hại ngươi tự tay giết ta!


      , có!


      Khuôn mặt đẫm lệ mơ hồ xuất trong đầu.


      Huynh nhất định phải … Nhất định phải … Van cầu huynh… Hứa với ta… Hứa với ta…


      Ai? Đó là ai? Thu Nhiên?


      ngước mắt nhìn bị xích Vĩ dùng đuôi nâng giữa trung.


      tái mặt, mất hết huyết sắc, nước mắt bởi vì đau đớn mà chảy xuống gò má.


      Trong hoảng hốt, thấy móng vuốt sắc nhọn của mình cắm vào ngực , bóp trái tim còn đập của .


      !


      sợ tới mức lảo đảo lùi lại, xúc cảm trong tay lại ràng như . ‘ cho ta biết, nàng là ai?’ nghe thấy mình hoảng sợ hỏi. Tại sao… Tại sao… Khuôn mặt của xuất trong đầu bỗng biến thành Thu Nhiên. nhìn thấy đau khổ, nghe thấy nghẹn ngào, câu hỏi cứ quanh quẩn dứt.


      ‘Tại sao lại quên…’


      Đầu đau muốn nứt, trái tim như ngừng đập.


      Ngươi tự tay giết ta!


      !


      cố gắng phủ nhận, trí nhớ lại ùa đến như sóng dữ.


      Rừng rậm, suối nước nóng, hoa!


      cười, khóc, dịu dàng khẽ hát!


      ‘Xin chào, Dạ Ảnh.’


      sợ hãi, lại nghe thấy Xích Vĩ cam lòng uy hiếp.


      “Ngươi muốn ta chết đúng ? Ta chỉ cần quyển sách kia, chỉ cần ngươi lấy được quyển sách ấy ta trả lại người phụ nữ này cho ngươi. Trừ phi ngươi muốn cả hai kiếp ta đều chết tay ngươi!” Thu Nhiên bị cái đuôi siết chặt, đầu choáng váng, gần như thở nổi, nhưng vẫn nghe từng câu từng chữ. quái này cái gì vậy? rốt cuộc cái gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? kinh hãi nghĩ, tầm mắt và suy nghĩ lại bắt đầu nhòa dần. , muốn chết, vẫn chưa muốn…


      Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, muốn mất ý thức, nhưng điểm đen lại che kín trước mắt.


      Ngay lúc sắp hôn mê, lại nghe thấy tiếng quát kinh thiên động địa của .


      “Ta có! Ngươi láo! Ngươi láo!!!”


      Cái đuôi siết chặt lấy đột nhiên buông ra, ngã xuống đất.


      Đuôi của tên quái da đỏ bị thứ gì đó cực kỳ sắc bén chặt đứt, máu phun lên mặt . hé mắt chỉ thấy tay Dạ Ảnh đặt ngực kia quái, vẻ mặt dữ tợn.


      “Ta giết ấy, có!”


      Xích Vĩ kinh ngạc nhìn người đàn ông nổi giận trước mắt. ngờ tên này lại để ý tới an nguy của người phụ nữ kia, đột nhiên ra tay. ho ra máu, sợ hãi cầu khẩn: “Đừng… Thả ta!”


      “Ta có!” để ý đến lời cầu xin của , tức giận bóp nát tim quái kia, điên cuồng hét lên: “Ta có!”


      quái trợn mắt, đau đớn khóc thét, lập tức tắt thở. Thu Nhiên sợ đến mức nhúc nhích nổi. rút bàn tay nhuốm đầy máu ra, máu tươi đầm đìa từ tay chảy xuống.”Ta có… “


      nhìn bàn tay nhuốm máu của mình, lẩm bẩm.


      “Ta có… “


      Nước mắt chảy xuống khuôn mặt nhuốm máu của .


      Bởi vì sợ hãi, khẽ run, cảnh tượng quỷ dị kinh khủng trước mắt quen thuộc như thế, như ác mộng giấu ở sâu trong linh hồn.


      Gió lạnh thổi tới cuốn bay lá khô lên trời.


      Đau đớn chôn dấu lâu rục rịch trồi lên.


      , muốn!


      ‘Ta nhất định bảo vệ nàng…’


      thở dốc, bịt chặt hai tai, cố gắng nghe lời hứa hẹn ấy nhưng lại ngăn cản được.


      Lá bay vang lên tiếng xào xạc.


      ‘Tử Kinh, Tử Kinh…’


      Ký ức từ sâu trong linh hồn trỗi dậy, tàn bạo chà đạp . ‘Ta bảo vệ ngọn núi này, ta tiếp tục lên núi hiến tế, ta tình nguyện ở lại đây, ta lập gia đình, sinh con, cả đời cũng rời , đến chết cũng ở lại đây…’ nhìn thấy vô số gương mặt, nghe thấy mình khẩn cầu. ‘Ta cầu xin mọi người! Nể tình Dạ Ảnh từng cứu ta lần… Xin hãy cho huynh ấy con đường sống…’


      ‘Ta xin ngài… Ta xin ngài… Ta xin ngài…’


      nhìn thấy mặt , vết thương chồng chất, chật vật nhếch nhác, đẫm nước mắt.


      ‘Nàng cùng… Chúng ta cùng…’


      nghẹn ngào, nhớ lại tình cảm xa xưa.


      ‘Ta thể… Ta rất muốn, nhưng ta thể…’


      , muốn. nhắm mắt lại, nhưng những giọng này, những quá khứ kia, lại chịu buông tha .


      ‘Nhưng ở đó… có nàng…’


      bi thương .


      ‘Chỗ đó, có nàng.’


      Trái tim thắt lại, nước mắt lặng lẽ lăn xuống.


      thở dốc, lại kìm được đau khổ như trào ra từ từng tế bào.


      hối hận…’


      , ta hối hận…’


      cảm kích , nhưng ngay sau đó, lại trông thấy, cảm thấy được, tay của cắm vào ngực , bóp lấy trái tim .


      thở nổi, chỉ cảm thấy đau, đau khổ lấp đầy trong tim.


      cho ta biết, ngươi là ai?’


      Hối hận và đau đớn trong tim ràng đến mức gần như muốn xé rách .


      quên, quên, quên tất cả!


      Tại sao? Tại sao lại quên? Tại sao lại quên? Sao huynh có thể quên ta?


      thấy run lên, quay đầu lại nhìn , mới phát mình hô lên thành tiếng.


      Mặt trắng bệch, kinh ngạc nhìn chằm chằm , như bị người ta chém đao.


      Trong mắt có hoang mang, nhưng đa phần là hoảng sợ.


      khóc nhìn , đau đớn tràn đầy ra. kìm chế được đau khổ chôn dấu ngàn năm, chỉ có thể để nó trào ra.


      “Sao có thể quên em, sao có thể? !”


      bàng hoàng nhìn , bị oán hận của đả kích.


      Tiếng hét của văng văng trong khí, đinh tai nhức óc. người có máu, giống như năm đó. có thể nhìn thấy, tay cắm vào lồng ngực , cảm nhận được trái tim dần ngừng đập trong tay mình, khi rút tay ra ngã xuống đất, ngừng thở. sợ hãi lùi về phía sau, nước mắt trào ra.


      , giết ‘ ấy’, quên em!”


      phủ nhận, đau khổ gào thét.


      Trí nhớ giả tạo vì chất vấn của mà xé rách, lộ ra tàn khốc. ôm đầu đau dữ dội, quỳ rạp xuống đất, tất cả mông lung đều ra.


      Loài người phản bội, quái đánh đập, mất ánh sáng!


      ‘Đồ rác rưởi!’


      Đây phải ! Đây phải ! phải thứ rác rưởi nhát gan nhu nhược! phải…


      ‘Huynh phải rác rưởi…’


      Giọng dịu dàng ấy khiến nước mắt lại chảy xuống, trái tim như bị bóp nghẹt.


      Sau đó, nhìn thấy khuôn mặt , nụ cười của . Tên của ấy lên ràng trong tim.


      “Tử Kinh… “


      Tử Kinh lương thiện dịu dàng, Tử Kinh nấu cơm cho . run rẩy, nhớ lại. Trời ạ, là Tử Kinh! giết , đáng ra phải bảo vệ , lại tự tay giết ! Hoảng sợ trào ra từ mỗi tế bào.


      Sao có thể ngu xuẩn như thế? Sao có thể làm vậy với ?


      ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn rưng rưng chỉ trích .


      ‘Sao có thể quên em, sao có thể?!’


      Ù ù như sấm, vang dội khiến tim như bị đốt cháy.


      “Thu Nhiên… “


      Chính là Tử Kinh.


      Ánh mắt đau xót của hai người xuyên qua thời ngàn năm giao nhau.


      ôm lấy mình, đau đớn nhìn , nước mắt ướt áo, giống như có thể nát vụn bất cứ lúc nào.


      hốt hoảng đứng dậy, về phía , muốn chạm vào , muốn ôm , muốn xin lỗi giải thích với .


      Ngay lúc đưa tay lại, lại rụt lại, kích động run rẩy .


      “Đừng! Đừng đụng vào tôi!”


      sững sờ, bàn tay ngừng giữa trung.


      “Đừng… Đụng vào tôi . . . ” Trong mắt có khổ, có hận, còn có vô tận đau xót. “ . . . ” rưng rưng nhìn , run rẩy : “ … Tôi muốn nhìn thấy nữa… “


      Thế giới chao đảo.


      Từng câu từng chữ giống như lưỡi dao sắc bén, cắm vào tim .


      ở ngay trước mặt, nhưng thể nào chạm tới.


      Gần trong gang tấc lại cách xa ngàn dặm.


      Con ngươi của co rút lại, tài nào thở nổi, cũng thể cử động.


      Tay , còn có móng vuốt sắc bén, nhuộm đầy máu, dơ bẩn hèn mọn.


      Nhìn người con vừa khóc vừa oán hận nhìn , cổ nghẹn lại, thốt nên nổi lời.


      bảo , bảo .


      tới, lại chỉ đổi lấy càng nhiều hối hận, càng nhiều đau xót.


      Khi đó phải người cũng chẳng phải quái, nhát gan bẩn thỉu, nhưng học được bài học!


      , …” quỳ trước mặt , muốn chạm vào mặt , rồi lại dừng lại, chỉ có thể run rẩy : “ … “


      Hai mắt đẫm lệ nhìn , nhẫn tâm lặp lại: “Tôi muốn phải nhìn thấy nữa, nghe hiểu sao?” Nét mặt của bởi vì câu kia mà biến sắc; trái tim cũng bị xé nát. làm tổn thương , biết, nhưng ngoại trừ đau khổ của bản thân tài nào nghĩ được tới chuyện nào khác, chỉ có thể tức giận gào lên: “ ! !”


      hận , nhưng nỗi sợ mất càng khiến sợ hãi hơn.


      muốn mất em lần nữa… muốn…”


      hạ quyết tâm, bất chấp phản đối của , ôm lấy nhảy lên trời, mang trở về, trở về nơi duy nhất trong mấy ngàn năm qua có thể gọi là ‘nhà’.


      Tất nhiên, đó là ngôi nhà tự tay bố trí vì .
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển hạ – Chương 17

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)


      “Thả tôi ra! Đồ khốn! Buông ra.” ôm , bay vùn vụt qua cả thành phố, đáp xuống ban công nhà mình, sải bước vào trong nhà, vào phòng tắm rộng lớn.”Thả tôi xuống!” tức giận hét lên.


      buông tay, chỉ ôm vào trong lòng, xả nước ấm.


      Dòng nước ấm áp từ vòi sen tuôn ra, xối lên đầu lên mặt hai người, rửa trôi máu người , nhưng thể rửa trôi dòng nước mắt ngừng trào ra từ đôi mắt .


      “Thả tôi ra!” đưa tay đẩy , lại đẩy nổi, vững chãi giống như tường đồng vách sắt.


      .” ôm chặt, nhân lúc còn yếu, nhân lúc có nhiều sức lực phản kháng. “ xin lỗi, rất xin lỗi, cố ý… “


      “Tránh ra! Tôi muốn nghe!” được nửa, đưa tay bịt tai, đau khổ gào thét. Nhưng giọng xuyên qua hai tay, ngừng truyền đến. ôm lấy , cùng đứng dưới vòi hoa sen, vội vã giải thích bên tai : “ chỉ muốn được ở bên em, chỉ muốn bảo vệ en, chỉ muốn có sức mạnh để bảo vệ em!”


      quên tôi!” oán giận chỉ trích, “ quên!”


      Người cứng đờ, cố nhịn đau, khàn khàn giải thích: “ chưa bao giờ muốn quên em! biết biến thành như vậy, biết quên em, nếu như biết, tuyệt đối đồng ý giúp nữ pháp sư trộm sách. chỉ có mình em, chỉ còn mình em mà thôi… Mất em rồi, có được sức mạnh để làm gì?”


      cần, muốn tin, muốn lại tin lần nữa.


      Nhiều buồn, nhiều đau, nhiều khổ, tràn ngập tim .


      Nước mắt ngừng rơi.


      “Đừng nữa! Đừng nữa!” nhắm mắt lại, đẩy , khóc : “ tránh ra, tránh ra! mình tôi sống rất tốt, ràng mình tôi vẫn có thể sống tốt! Tôi cần ! có nghe ? Tôi cần !!!”


      ôm gào khóc nghẹn ngào, sợ hãi ra khao khát trong lòng: “Nhưng cần! cần em!”


      sững sờ, nhắm chặt hai mắt, càng bịt chặt tai nhưng vẫn ngăn được giọng .


      cần em… Van xin em, đừng đẩy ra, hãy cho thêm cơ hội, hãy nghe … ” ôm lấy mình run rẩy ngừng trong ngực, cầu khẩn, từ bỏ tất cả kiêu ngạo và tự tôn, “Em là người duy nhất quan tâm, người duy nhất muốn có, nguyện đánh đổi tất cả để có em! Nhưng khi ấy có gì cả, có gì cả, thậm chí thể bảo vệ em… ” khàn khàn bên tai : “Em bảo , cho nên , chỉ có những ký ức ở bên em mới giúp sống sót trong vực sâu u tối kia. Nếu như biết cái giá phải trả để có được sức mạnh là mất trí nhớ về khoảng thời gian ở bên em tuyệt đối đồng ý… Chứ đừng chi … “


      nghẹn ngào, nước mắt lăn xuống: “Chứ đừng đến… Làm tổn thương em… “


      Giọng gần thể nghe thấy, nhưng lại nghe rất ràng.


      có thể cảm nhận được run rẩy của , nghe thấy đau đớn trong giọng .


      ràng có nước ấm xối xuống nhưng vẫn biết người đàn ông kề sát bên tai mình khóc. Nước mắt của còn nóng hơn nước, lên bàn tay , lên vai , nóng như vàng nung.


      “Xin lỗi… quên em… cố ý, chưa bao giờ muốn làm tổn thương em… chưa bao giờ muốn quên… Nhưng dám đối mặt… muốn tin…”


      thể phát ra thành tiếng, trọn vẹn thành câu, thể nào biểu đạt hối hận khi tự tay cướp sống của .


      “Em chết… Là tại … ” Nhớ lại chuyện đó gần như lăng trì , ôm lấy người con mình , đau đớn tan nát cõi lòng, khàn giọng thổ lộ: “Đau lắm… Đau lắm… thể chịu nổi… em… Em là báu vật duy nhất của … Sao lại quên em… Sao có thể tự tay cướp tính mạng em… Sao có thể ngu xuẩn lạnh lùng như thế… ” Đau đớn tỏa ra từ ràng đến thế. muốn nghe, nhưng thể nào nghe; muốn cảm nhận, nhưng thể nào trốn tránh. hít hơi sâu, run giọng thừa nhận, “ dám thừa sai lầm lầm của mình… Cho nên trốn tránh… Cho nên lại quên… “


      Đau đớn ấy rung chuyển tim .


      run rẩy, khóc thành tiếng, nhưng vẫn chịu ngẩng đầu mở mắt.


      nghẹn ngào bên ai : “Em sai, rất muốn chết, vẫn muốn chết, lại chết được… Những năm qua, cho rằng mình có tất cả nhưng lại sống có ý nghĩa, biết mình thiếu cái gì, trong lòng lỗ hổng, cố gắng lấp đầy nó, nhưng được. tìm kiếm khắp nơi nhưng tìm được, khắp nơi đều tìm được. Đến khi gặp lại em lần nữa… Gặp em, mới phát , luôn tìm kiếm, là em… “


      , muốn tin nữa, tin!


      từng tin, nhưng dối , phản bội tin tưởng của , còn quên .


      bỏ ngoài tai tất cả những gì , nhưng vẫn đau đến mức thể nổi, chỉ có vừa khóc vừa cầu khẩn, “Buông tôi ra, xin , thả tôi…”


      thể.” Tim thắt lại, bởi vì nước mắt và những gì , bị đâm vào được máu tươi chảy ngừng.” thể… Xin lỗi… thể mất em… “


      ôm lấy vẫn nức nở nghẹn ngào, cầu khẩn: “ em, thực xin lỗi… Em muốn hận cũng được, nhưng đừng … Đừng rời khỏi … Đừng rời khỏi … “


      khóc đến thở nổi, tài nào chịu nổi tình cảm mãnh liệt kích động trong lòng. Ngay sau đó, trước mắt bỗng tối sầm, ngất , nhưng giọng hoảng sợ của vẫn cứ văng vẳng, chịu buông tha trái tim


      Trăng sáng cao soi sáng màn đêm lạnh lẽo. Ban đêm ở thành phố nhìn thấy được sao, chỉ có ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng.


      Khi tỉnh lại, vẫn cứ ngỡ đây chỉ là cơn ác mộng.


      mặc đồ ngủ, tóc gội, cơ thể thoải mái, hai tay sạch có vết máu.


      Nhưng người đàn ông cùng nằm ở giường, nhìn , trong mắt bao hàm xin lỗi và sợ hãi.


      tàn khốc ràng đến thế, giống bị cái xác nằm trong hòm tiêu bản, ràng đến chân tơ kẽ tóc.


      Rất muốn giả vờ như tất cả chỉ là ác mộng. Nếu như có thể quên… Nếu như có thể quên… nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi. giơ tay lau nước mắt cho , khàn giọng lặp lại: “ xin lỗi…”


      siết chặt chăn, đau lòng thôi, chỉ có thể xoay người trốn tránh, rúc vào trong chăn.


      ra ngoài… ” đau đớn cầu, “ cho tôi , ít nhất hãy để tôi yên lặng mình…”


      im lặng, nhúc nhích, nhưng nỗi đau của dường như lan tỏa trong khí, lặng lẽ bám lấy , làm cũng đau.


      càng cuộn chặt người lại, kháng cự.


      hận , hận tên ích kỷ này, tự với mình, nước mắt lại ngừng rơi.


      tiếp tục cuộn người nằm giường, muốn quên, muốn trốn tránh.


      Nhưng luôn đứng đó, nhắc nhở , dù im ắng lặng lẽ, những lời vẫn cứ văng vẳng trong phòng.


      hận .


      ngừng tự với mình, lại biết


      Bởi vì , cho nên mới hận.


      Kiếp trước, , quái. tin tưởng , hi vọng được sống. Vốn cho rằng được tự do, thế nhưng lại quên, quên mất . Những lời hới của cũng như hư ảo. Kiếp trước, chết trong tay , oán hận vô tận làm khép kín trái tim mình, bao giờ tin tưởng lời hứa của người khác nữa.


      Ai biết, luân hồi chuyển thế, tu chưa tới, lại quay về tay , lại chìm vào lưới tình rối rắm này.


      Nhưng muốn, muốn lặp lại lần nữa.


      muốn tin nữa, tin tình , cần tình !
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển hạ – Chương 18

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)


      Trời sáng rồi lại tối. lời, ăn cái gì, sắc mặt tái nhợt. nấu bát cháo trứng gà, cầu xin .


      “Xin em, ăn chút gì .”


      im lặng nhắm mắt, tiếp tục co người lại.


      “Ít nhất hãy uống nước.”


      giường nhúc nhích, tái nhợt gầy yếu, như có thể trút hơi thở cuối cùng bất cứ lúc nào. chịu mở miệng. biết nên làm sao, muốn mất , nhưng tiếp tục như vậy, cơ thể chịu nổi.


      “Phải làm thế nào, em mới chịu tha thứ cho ?” khàn khàn . hít hơi sâu, sau đó mở mắt, nhìn , vẻ mặt đờ đẫn, đáp: “Để tôi mình, mình qua hết cả đời này, tôi tha thứ cho .”


      Sắc mặt trắng bệch, như bị sét đánh.


      “Tôi cần tình , tôi cần , tôi chỉ muốn bình yên.”


      đau đến mức nổi nên lời, chỉ có thể nhìn vẻ mặt hờ hững của .


      “Trưởng lão , quái là quái bởi vì chúng vĩnh viễn bao giờ thỏa mãn, biết kiềm chế, lòng tham đáy . . . Ông ấy cho tôi biết, tôi lại tin. . . xem là ông ấy sai hay là tôi sai?”


      biết phải trả lời thế nào.


      muốn cho biết, trưởng lão sai rồi, đúng, nhưng có cách nào làm .


      Giọng rất , giống như bay trong gió, lại chữ chữ như đao, dạy đau đớn tận cùng.


      em.”


      Mặt vô cảm, lời nhàng lạnh lùng, “Nếu như tôi, vậy để tôi .”


      Câu ấy như đâm vào tim . Đặt bát cháo xuống, chua xót . “ quái, rất tham lam.” xoay người, ra ngoài. nên cảm thấy đắc ý, ép được phải ra ngoài, chiếm được chút thắng lợi .


      Nắm chặt ga giường, nhìn cánh cửa đóng chặt, nước mắt lại lã chã rơi.


      Bỗng dưng, cảm giác được phía sau có người.


      Quay đầu lại, chỉ thấy Linh.


      Nữ pháp sư Bạch Tháp. A Tháp Tát Cổ Linh. biết ấy vào phòng bằng cách nào, lặng lẽ đứng cạnh cửa sổ, người vẫn mặc tạp dề công ty vệ sinh. Vẻ ngoài của ấy thay đổi là bao, vẫn xinh đẹp như xưa, trong đôi mắt ngập tràn xin lỗi.


      chưa từng gặp Linh lúc trưởng thành.


      ‘Rất xin lỗi.’ Trong đầu có giọng vang lên. Hai mắt đẫm lệ, trong lòng hỏi lại. ‘Vì sao? Tất cả rốt cuộc là vì sao?’


      Linh nhìn , thành trả lời.


      ‘Tôi chỉ muốn sống sót, tôi cam lòng.’


      cười cay đắng.


      sống sót rồi đó thôi, chúc mừng.’


      Khuôn mặt xinh đẹp của nữ pháp sư kia vì lời trào phúng này mà trắng bệch.


      ‘Tôi biết những tổn thương do mình gây ra câu xin lỗi mà biến mất.’


      mệt mỏi hỏi.


      ‘Nếu biết, còn đến đây làm gì?’


      Đáy mắt nữ pháp sư trào lên bi thương, lại vẫn .


      ‘Bởi vì tôi muốn đền bù sai lầm của mình, dù chỉ chút cũng tốt.’


      biết nên gì, chỉ có thể im lặng.


      Linh nhìn , đưa tay ra, vẻ mặt dịu dàng.


      ‘Nếu như muốn , tôi có thể giúp .’


      Trái tim bởi vì lời đề nghị này mà đột nhiên thắt lại, rất đau. , muốn lại buồn bã vì , muốn lại đau lòng vì nữa. Thương đau do tạo ra luôn in đậm trong linh hồn, đau như thiêu đốt, muốn phải cảm thụ.


      ‘Tôi muốn .’


      rưng rưng nhìn nữ pháp sư kia, xuống giường, cầm bàn tay trắng nõn lạnh lẽo ấy.


      Trong mắt Linh có thương hại, nhưng thêm gì nữa, chỉ nắm tay , xoay người, đưa tay kia ra.


      Cửa sổ thủy tinh sát đất đột nhiên tỏa ra như sóng nước, lặng lẽ xuất lỗ hổng.


      Gió đêm lùa vào lạnh như băng.


      run rẩy, trong khoảnh khắc ấy, trong đầu lại nhớ tới lời cầu xin khe khẽ của .


      ‘Đừng bỏ … Đừng bỏ …’


      dám quay đầu lại, cắn răng, vứt bỏ giọng kia, theo Linh ra ngoài.


      Nữ pháp sư đưa bay lên bầu trời đêm, giọng bi thương khe khẽ của lại mãi văng vẳng tan.


      ‘Đừng bỏ … Đừng bỏ …’


      Cuối cùng, chịu nổi, quay đầu lại.


      Trong đêm, ngồi mình trong phòng khách, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nước mắt vẫn rơi.


      Ngay sau đó, rừng trúc ngăn cản tầm mắt , nhưng chỉ thoát chốc ấy cũng đủ để bóng dáng đơn đau khổ của in dấu sâu sâu trong tim .


      Linh đưa đến quán cà phê. Hoa hồng nở đầy vườn; bồ đề che trời. “Ông chủ nơi này họ Tần, vợ ta Khởi Lệ, là bạn của tôi.” Linh đáp xuống đất, nắm tay vào nhà. “Phòng tầng là cho thuê, nơi này cái gì cũng có, ba bữa tôi bảo Khởi Lệ đưa lên.”


      Linh đứng ở phòng khách, đưa chìa khóa cho .


      “Tôi lấy chút đồ ăn, muốn ăn cái gì?”


      “Tôi . . . Đói.”


      Linh nhìn khuôn mặt tái nhợt của , khuyên, chỉ : “Vậy nghỉ ngơi . yên tâm, ở đây ai quấy rầy , cho dù ta đến đây cũng vào được. Nơi này có kết giới, bên ngoài bày pháp trận, quái vào được.”


      biết, khí nơi này giống bình thường, có yên tĩnh dễ chịu lạ kỳ.


      Linh rời , vào phòng ngủ.


      Trong phòng, có chăn ga, có giường. cực kỳ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, chỉ có thể nằm giường, đắp chăn, nhắm mắt lại… Bên tai vẫn văng vẳng tiếng . Đau như vĩnh ngừng. Trong đêm tối, nằm im nhúc nhích, từng câu từng chữ lại xoáy vào đáy lòng.


      ‘Trong lòng lỗ hổng, cố gắng lấp đầy nó, nhưng được. tìm kiếm khắp nơi nhưng tìm được, khắp nơi đều tìm được. Đến khi gặp lại em lần nữa… Gặp em, mới phát , luôn tìm kiếm, là em…’


      co rúm lại, cố quên lời . Nhưng hình ảnh gặp ác mộng lại hiển .


      ở đâu? ở đâu?’


      thấy. . . thấy… Tại sao thấy…’


      ‘Trả cho tôi… Trả lại cho tôi…’


      rốt cuộc tìm cái gì?’


      nghe thấy mình hỏi, cảm nhận được bàn tay run rẩy của xoa lên má .


      ‘Em… tìm em…’


      đè lên tim, dùng sức đè mạnh lên trái tim như muốn nứt ra, nhưng vẫn bật ra tiếng nấc khẽ nghẹn ngào.


      Đêm hôm đó, mơ mơ màng màng. Trong đêm, trong mộng, kiếp trước, kiếp này, đều là hình ảnh , tràn ngập tiếng của . ‘Đừng khóc… Đừng khóc… em… em…’


      Trong quán cà phê rất yên tĩnh.


      Ông chủ đứng ở trong quầy bar, nhìn nữ pháp sư hấp tấp làm loạn, lặng im .


      Rất lâu, mới chậm rãi .


      biết mình làm gì ?” sớm dặn đừng nhúng tay vào.


      “Che chở ấy.” Linh nhìn ta, giải thích: “ , tôi phải đền bù.”


      gần như muốn thở dài, lại chỉ nhạt nhẽo đáp: “ phải dùng cách này.”


      ta là quái, có lợi với ấy.” tức giận : “Tôi chỉ có thể dùng cách này.”


      “Khi để hai người họ gặp nhau, đáng lẽ nên nghĩ đến điều này.” đâm trúng chỗ đau.


      “Tôi nghĩ rồi chứ, nhưng ấy chịu ai, tôi chỉ có thể đánh cuộc phen.” ủ rũ cúi đầu, mếu máo lẩm bẩm: “Ai biết lại thất bại… “


      Linh ngồi ở bên quầy bar, cúi đầu trong lòng thầm chửi bới. Đều tại tên Tần Thiên Cung ngu ngốc kia khuyên vớ khuyên vẩn… Cái gì mà để Thu Nhiên ở bên Dạ Ảnh, chỉ cần bọn họ nhau, có thể xoa dịu đau khổ kiếp trước, Thu Nhiên tha thứ cho Dạ Ảnh, Dạ Ảnh cũng có thể sửa sai hướng thiện. Thiện cái đầu mẹ !


      sớm mọi chuyện dễ dàng như vậy, tên kia lúc trước là phế vật. Tử Kinh kiếp trước cùng lắm là coi ta như thú cưng, làm sao có thể ta?


      Nhưng Tần Thiên Cung cứ khăng khăng ta bây giờ là quái, đẳng cấp cao hơn, đẹp trai hơn, cường tráng hơn, dễ khiến người ta sa vào lưới tình hơn. Sau khi Thu Nhiên ta dễ dàng tha thứ hơn.


      Đúng là cứt chó, tốt nhất là có người quái! Tốt nhất là có người !


      Trái tim chua xót, giận giữ nghĩ: nhất định là đầu bị nước vào, mới có thể nghe theo những lời vớ vẩn của tên Tần Thiên Cung kia.


      Giờ hay rồi, Dạ Ảnh Thu Nhiên, nhưng Thu Nhiên lại ta, cũng chịu tha thứ, chỉ muốn sống yên bình mình cả đời.


      “Tôi cần tình , tôi cần , tôi chỉ muốn bình yên.”


      Nghĩ đến cuộc cãi vã vừa rồi nghe trộm được, mặt sa sầm.


      Trời mới biết phải làm thế nào mới khiến Đông Thu Nhiên sống bình an cả đời mình, cho dù có khả năng giúp đỡ Thu Nhiên xóa ký ức, để ấy quên tên kia, cũng thể để Thu Nhiên ở đây trốn tên quái kia cả đời. Đâu thể bắt với Thu Nhiên là: Xin lỗi, thể ra ngoài dạo lung tung được, nếu bị quái bắt đấy. lấy tay che mặt, ngồi ở quầy bar, nhíu mày, tức giận bực bội. Chết tiệt, biết ngay chiêu này của Tần Thiên Cung dùng được mà, nếu câu xin lỗi là được tha thứ những năm qua còn cần khổ cực như vậy sao? giờ mọi việc thành ra thế này cũng biết giải quyết sao đây. Tên khốn Tần Thiên Cung kia thấy tình hình ổn mặc kệ trốn mất tăm mất tích rồi!


      “Chết tiệt. . .”


      Tần Vô Minh nhìn nữ pháp sư phẫn uất, suýt chút nữa lại thở dài.


      ấy cho rằng mình cược thua, cho rằng tình chỉ có đen trắng, chỉ có hai đáp án.


      biết nữ pháp sư này hiểu, vẫn chưa cảm thụ được, ấy quá vội vàng cho nên nhìn thấy được thực.


      Bởi vì , mới có thể hận; bởi vì , mới đau khổ.


      ấy hiểu, vẫn hiểu.


      giải thích, phải đợi chính ấy nhận ra, chờ linh hồn bi thương tầng kia nghỉ ngơi hồi phục.


      Cho nên tiếp tục lau cốc, đợi.


      Sáng sớm tỉnh lại, như du hồn loạng choạng vào phòng tắm, rửa mặt đánh răng. trong gương thân thể gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt. Gương mặt đó, phải Tử Kinh; thân thể này, phải Tử Kinh. Tên là Thu Nhiên, Đông Thu Nhiên.


      phải Tử Kinh.


      là Thu Nhiên.


      tự với mình, lại trông thấy huyễn ảnh của , tới bên cạnh, đưa tay lau nước mắt , dịu dàng ôm lấy , mặt có vô tận hối hận đau xót.


      đau khổ nhìn , lại kìm lòng được đưa tay, muốn chạm vào mặt . Cái bóng mềm mại bi thương này lại tan biến trong nháy mắt.


      Trong tích tắc, hoảng hốt, rối loạn.


      Trở lại, chỉ thấy bóng tối lan tràn, tràn ngập khắp nơi.


      Trong bóng tối vô hạn ấy chỉ có mình .


      cảm thấy đau, thở nổi, phát mình còn ở trong mơ, nhìn những kiếp trước, luân hồi ngừng.


      Bởi vì, tin, đóng cửa trái tim mình.


      Mấy ngàn năm qua, đời đời đều thê lương lạnh lẽo, đời đời đều trống vắng độc Sau đó, trông thấy , trong bóng tối ngừng khóc, hoảng loạn tìm kiếm bóng dáng khắp nơi. thấy… thấy… ban ngày sát phạt, nhưng trong giấc mơ hằng đêm lại tìm kiếm bóng dáng .


      ở đâu? ở đâu?


      khóc, như muốn đào tim móc phổi.


      Đến khi dám ngủ nữa, dám mơ nữa, ép mình tỉnh, ngàn năm ngủ, chỉ còn đơn.


      rất muốn chết, luôn muốn chết, lại chết được…’


      Ở trong mơ, ôm mặt khóc; tỉnh lại vệt nước mắt vẫn còn.


      Ánh mặt trời tan nát dưới đất.


      Trong mơ hồ, dường như lại nghe thấy tiếng khẩn cầu, trông thấy đơn ngồi mình rơi lệ.


      Đừng bỏ … Đừng bỏ


      Sai sao?


      sai lầm rồi sao?


      … Có phải là làm sai rồi ?
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển hạ – Chương 19

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)


      Đó là cấm địa.


      Cây bồ đề, hoa bỉ ngạn, nhà đá đỏ.


      nhìn cửa hàng yên tĩnh, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh ứa ra.


      từng nghe về nơi này, biết người đàn ông trong truyền thuyết kia… Tần Vô Minh.


      ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa, kẻ nào dám tới gần nơi này.


      Nơi này, là cấm địa do Ngục vương thống trị.


      đứng ở đầu đường, cơn lạnh chạy dọc sống lưng.


      nghe thấy hoa , nghe thấy chúng nó phẫn hận, oán giận, xì xào bàn tán.


      muốn vào, muốn tới gần, nhưng ở đó.


      Đêm qua, về phòng, phát biến mất, gần như phát cuồng.


      thấy đâu nữa, có người mang , có người bên ngoài giúp đỡ, thể nào rời khỏi căn phòng đó. lúc cực kỳ bi thương trong cơn cuồng nộ, lại ngửi được khí còn lưu lại, là nữ pháp sư kia chết tiệt, đáng hận kia! A Tháp Tát Cổ Linh. ta là con cháu của huynh trưởng phản bội , đưa cho ma. Dù nhớ lại tất cả, nhưng những ký ức khi còn làm người trở nên mơ hồ. từng là người, sau đó là quỷ, rồi lại thành .


      Với , Dạ Ảnh khi là người quá xa xưa, lâu đến mức cho dù nhớ lại cũng còn quá để ý, chỉ để ý Thu Nhiên, Tử Kinh.


      Điều khiến nổi giận là nữ pháp sư chết tiệt kia lại dám khiến mất người con mình lần nữa.


      Thâm thù đại hận xưa kia so với việc mất chỉ bé giống hạt cát.


      cười lạnh tiếng.


      Cười tự giễu chính mình, lại giảm bớt được đau khổ trong lòng.


      Nhìn cây bồ đề tắm trong ánh mặt trời, ngôi nhà tranh tối tranh sáng, hít sâu hơi, lại vẫn cảm nhận được . Gần như vậy mà vẫn cảm thấy được khí, nhưng biết, ở đó.


      Linh được Tần Vô Minh che chở là bí mật công khai trong giới ma.


      ta chỉ có thể mang Thu Nhiên tới nơi này, ta chắc chắn cho rằng quái như tới, cũng dám tới. Tới nơi này bị kéo thẳng xuống cấm địa Vô Gian A Tì.


      sợ là giả. còn muốn sống, cam lòng, cho nên mới từ bỏ tư cách làm người, địa vị, tự tôn, trở thành quỷ để ma sai bảo, sau đó lại bởi vì mà cam tâm tình nguyện biến thành quái. còn muốn ở bên Thu Nhiên, cho nên mới sợ. muốn chui đầu vào lưới, bị giam vào địa ngục Vô gian. Nhưng ở đó.


      , cho dù bắt xuống Hoàng Tuyền, cũng sẵn lòng.


      Cho nên, hít hơi sâu, sau đó về phía trước, vào trong ngõ phố, về phía cấm địa.


      từ đầu đường, đến cuối hẻm, đứng ở ngoài sân, bên cạnh hàng rào gỗ .


      Mặc dù vẫn ở bên ngoài, nhưng hơi lạnh kinh khủng ùa tới.


      Trong sân, có côn trùng cũng có chim, chỉ có vô số hoa hồng dữ tợn, cho dù ở phía dưới tán cây bồ đề mềm mại, cũng vẫn ngừng oán hận gào thét, khóc lóc rên rỉ.


      đẩy cửa ra, vào.


      Mới bước, dưới bàn chân trần cảm nhận được ngọn lửa xanh cực nóng thiêu đốt .


      Quần áo vẫn nguyên vẹn, ngọn lửa xanh dưới bàn chân giống như hư ảo.


      Chúng nó làm tổn hại đến vật trong thực, nhưng đối với lại mang tới sát thương cực lớn.


      đau đến kìm chế được, dù cho dùng hết toàn lực, vảy che dấu người vẫn dần dần hình, tất cả móng vuốt tay chân vươn ra. nhịn đau, lại bước bước, giẫm lên lớp bùn nhìn như ẩm ướt kỳ thực lại nóng rát.


      Ngọn lửa xanh mãnh liệt thiêu đốt.


      biết là cái gì khiến chú ý. Sau đó mới phát ra là khí. khí vặn vẹo, tạo thành tiếng vang, rất quen thuộc loại cảm giác này, đó là tiếng khí phát ra khi pháp trận bị người bên ngoài xâm nhập.


      mở mắt ra, lập tức hiểu ra, đến rồi.


      Trái tim thắt lại.


      Nhìn cửa sổ quay ra sân, ngừng thở, bất giác siết chặt góc khăn phủ gối.


      muốn nhắm mắt lại, lại cảm giác được trận rung chuyển khác, nghe thấy đau đớn kêu rên.


      cưỡng chế tiến vào kết giới cực mạnh này.


      khí lại chấn động, lại hừ tiếng, tim cũng run lên theo.


      hết lần này tới lần khác, cưỡng chế chạm vào kết giới, khiến khí lại dao động. xuống giường, đến bên cửa sổ. Tấm rèm dài chạm đất che khuất , dưới ban công ngoài cửa sổ, bước qua sân, ngọn lửa màu xanh hừng hực cháy dưới chân , quấn lấy khắp người . Những chỗ chân bước lên đều cháy đen. Tay chân lộ bên ngoài quần áo phủ kín vảy màu xanh, móng vuốt sắc bén cũng vươn ra.


      cắn răng, lại bước bước, chấn động khí, rung chuyển kết giới.


      Ngọn lửa càng mạnh hơn, càng dữ dội hơn, ngăn cản tiến vào.


      bởi vì đau đớn kịch liệt mà khẽ gầm tiếng.


      che miệng, ấn chặt tim, muốn lùi lại nhưng tài nào cử động được.


      rất đau, biết rất đau, trán nổi gân xanh, khóe mắt cũng có ánh lệ, nhưng nước mắt bốc hơi trong chớp mắt.


      cảm thấy nóng, nhưng biết như vậy, bị bao vây trong ngọn lửa kia.
      Vảy và da ở hai chân bị ngọn lửa đốt tới quăn xoắn, trở thành than đen.


      Mỗi bước, lớp than lại bong ra từng mảng, vảy và da nhanh chóng mọc ra, nhưng dưới thiêu đốt hừng hực của ngọn lửa lại lần nữa cháy đen bong tróc, ngừng lặp lặp lại. chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau, lại chịu lùi bước. thở dốc, siết chặt nắm tay, gào thét, lại về phía trước bước. Tim theo đó mà thắt lại, đau đớn. Nước mắt rơi xuống như chuỗi hạt châu đứt dây.


      Đừng . . .


      Đừng nữa… Đừng tiến lên nữa…


      đau lòng nghẹn ngào, lặng lẽ cầu khẩn trong lòng. nhưng vẫn chịu đựng lửa nóng thiêu đốt, từng bước, kiên quyết va vào kết giới, tiếp tục tiến lên phía trước.


      qua hơn nửa sân, đứng trong những khóm hoa bỉ ngạn đỏ như máu, đau đớn thở hổn hển, hơi thở ra cũng biến thành khói trắng.


      lại chầm chậm bước bước, có chút lảo đảo.


      bắt đầu trở nên suy yếu, ngọn lửa lại càng dữ dội, càng rực rỡ.


      Hoa hồng dữ tợn đung đưa bên cạnh dứt.


      lấy lại thăng bằng, đứng thẳng con đường mòn giữa sân, lại bước bước, nhưng cuối cùng vẫn chịu nổi khuỵu xuống. nhanh chóng dùng tay phải chống đỡ, nửa quỳ, run rẩy, nhưng ngay cả tay chạm đất, đầu gối quỳ xuống đất, đều bị lửa thiêu đốt.


      quái bị ngọn lửa xanh thiêu cháy, chật vật như thế, lại siết lấy tim , níu lấy hồn . căng người, đứng thẳng lên, tiếp tục bước về phía trước, lại lần nữa khuỵu ngã. Thấy vậy, tim muốn nứt ra, đau như bị lửa đốt. Tại sao lại ngốc như vậy? Tại sao còn tiếp tục ? đẩy ra lần nữa! Tại sao còn đến?


      cầm lấy tấm rèm, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, ấn lên trái tim đau đớn, khóc thành tiếng.


      Ngục hỏa Vô Gian, bước liếm da, hai bước nuốt tim, ba bước đốt hồn!


      đau đớn quỳ rạp xuống đất, đối chọi với Quỷ Hỏa Minh vực, chỉ cảm thấy da tróc thịt bong, ngũ tạng đều cháy, thiêu đốt tinh thần.


      Nhưng ở đây, vừa tiến vào liền cảm nhận được.


      ở đây.


      chỉ cần tiếp tục , nhất định có thể tìm được , nhất định có thể.


      gào thét, ra sức đứng lên lần nữa, lảo đảo bước bước, rồi lại quỳ rạp xuống.


      Mảnh đất này hút sức mạnh của , mỗi bước đều khiến yếu . Mỗi chỗ người chỉ cần tiếp xúc với mặt đất đều bị ngọn lửa xanh thiêu đốt, từ chân trần, hai tay, đến hai đầu gối, bỏ sót chỗ nào. có thể nhìn thấy tay mình run, móng vuốt cắm vào đất bùn, vảy tay cháy đen bong ra từng mảng hết lần này tới lần khác. Chúng nó hồi sinh càng ngày càng chậm, sức mạnh của biến mất, trào ra như đê vỡ. bao lâu rồi chật vật như thế? bao lâu rồi hèn mọn như thế?


      gần như muốn bật cười, nhưng nỗi đau bị lửa thiêu đốt, đau bằng mất .


      bằng, bằng…


      Cho dù phải bò, cũng phải bò .


      hít sâu hơi, lần nữa lấy tay chống người dậy. người đàn ông từ cửa tiệm tầng ra.
      Người kia tuấn mỹ vô song, nét mặt lạnh lùng, mắt nhìn xuống , hỏi.


      biết mình làm gì ?”


      “Tôi…” ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đó, đồng tử màu vàng co lại, khàn khàn : “Đến tìm người.”


      Người đàn ông tuấn mỹ mặt có chút biểu cảm, chỉ hỏi: “ đau sao?”


      cố gắng nâng người dậy, lại còn sức đứng lên, chỉ có thể nửa quỳ, nhìn người nọ, thành thừa nhận.


      “Rất đau.”


      “Nếu đau, tại sao còn tiếp tục ?”


      ấy, còn đau hơn.” cắn răng, nhịn đau.


      có nghĩ tới những người bị ngươi giết, cũng đau ?”


      “Tôi rất lâu giết người rồi. quái rất nhiều, người .” nhìn người đàn ông đó, trong ngọn lửa xanh, cao giọng : “ ấy là người cuối cùng, từ sau khi ấy chết trong tay tôi, tôi thể ra tay với con người nữa. Tôi có làm con người bị thương, nhưng giết người.”


      “Nhưng từng giết; sau khi thành quái, dù tự tay giết nhưng cũng sai khiến ma tàn sát ngàn vạn sinh linh.” Tần Vô Minh chỉ vào ngọn lửa người , “Tạo nghiệp, phải nhận quả đắng, đây là nghiệp hỏa của . nghiệp, có hỏa.”


      giận dữ, cam lòng gầm khẽ: “Bị phản bội, phải tôi muốn! Biến thành , phải tôi muốn! Những năm qua, những gì tôi phải chịu chẳng lẽ còn đủ?”


      Tiếng gầm của ù ù, văng vẳng trong gian.


      Tần Vô Minh hờ hững đáp.


      đủ.”


      Giọng rất khẽ, lại đánh mạnh vào ngực .


      Tần Vô minh nhìn bi phẫn, : “ phải sống đau khổ là có thể chuộc lại quá khứ, có thể trả bù đắp nghiệp chướng…”


      muốn nghe những lý luận suông này nữa, muốn tiếp tục dông dài, muốn nghe người này có tư cách. muốn gặp , muốn cầu xin , nhưng người này lại ngăn cản ! “Trả tôi!” Trong nháy mắt, dùng hết tất cả sức lực, đứng dậy vung móng vuốt về phía kẻ lạnh lùng kia, giận dữ gầm lên: “Trả Đông Thu Nhiên lại cho tôi!”


      Tần Vô Minh nâng tay lên.


      lập tức bị giữ lại, móng vuốt vẫn giơ giữa trung, đụng vào được sợi tóc của tên khốn kiếp trước mắt này.


      Tần Vô Minh nhàng hạ tay xuống, buộc lần nữa quỳ xuống.


      giận dữ, kháng cự, lớn tiếng gào thét.


      “Trả tôi….”


      Ngọn lửa bởi vì kháng cự của mà càng trở nên mãnh liệt, đốt lên tới tóc, lông mày .


      Mặc dù dốc hết sức, vẫn chịu được, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, lún sâu vào bên trong đất bùn. lại vẫn thở dốc, cố chấp gầm thét.


      “Trả ấy lại cho tôi!”


      cũng giống như những hồn phách hồ đồ ngu xuẩn kia.”


      đếm xỉa đến cơn giận dữ của , tay phải Tần Vô Minh khẽ đè xuống, ép tên quái kích động kháng cự kia xuống thấp hơn, ấn sâu thêm vào trong đất.


      “Nếu chịu hối cải, vậy ở lại .” Còn chưa dứt lời, trong đất bùn ẩm ướt trồi lên những chồi xanh, trong ngọn lửa cháy hừng hực chồi biến thành dây leo, đầy gai sắc nhọn, trói chặt tay, eo của , thậm chí quấn lên cánh tay giơ lên cao của . Dây leo nhanh chóng buộc chặt, gai sắc cắm vào thân thể , cũng kéo tay xuống. Mỗi dây leo đều bởi vì chống cự giãy dụa của mà càng đâm sâu vào thân thể , mỗi cây gai nhọn hoắt đều lún sâu vào trong thịt da, khiến máu tươi chảy ngừng.


      bị lôi vào đất bùn, bị dây trói chặt, đau đớn giày vò, trở nên yếu ớt, lại vẫn đỏ mắt gọi.


      “Trả tôi… Trả tôi… “


      Từ chân mọc ra rễ, da dần biến thành màu xanh, mái tóc đen dần dần hóa thành đỏ.


      Lúc này, biết, sắp trở thành hoa hồng lá, giống như những bông hoa đỏ tươi tức giận dữ tợn kia.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :