1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Hiện đại] Quỷ dạ xoa - Hắc Khiết Minh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển hạ – Chương 05

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      “Đừng!!!” đưa tay ấn chuông, ngờ lại nghe thấy tiếng kêu khóc đau đớn ấy. Hôm nay vốn phải thời gian đến quét dọn, căn cứ vào phép lịch nên dùng chìa khóa mở cửa. Rất có thể ta còn ngủ, cho nên mới ấn chuông.


      Nhưng tiếng hét thảm thiết ấy khiến hết hồn, cách cánh cửa nghe to nhưng rất rợn người.


      kịp nghĩ dùng chìa khóa mở cửa xông vào.


      Phòng khách có người, phòng bếp có người, chạy tới phòng ngủ.


      Cửa đóng nhưng khóa.


      trực tiếp mở cửa, vốn tưởng rằng thấy cảnh tượng nào đó thảm thiết lắm, ví dụ như bị ta bị kẻ xấu uy hiếp, chém bảy tám nhát… Nhưng phía sau cửa có ai khác, chỉ có mình ta.


      Người đàn ông đó ngồi ở giường, mặt đẫm nước mắt, mặt còn sót lại đau đớn và ngỡ ngàng vô tận.


      Chết tiệt, ta chẳng sao cả, chỉ là ngủ, lại gặp ác mộng mà thôi. Tình huống giờ có chút khó xử, chỉ biết đứng đực tại chỗ. ta nhìn chằm chằm, nước mắt lăn gò mà, lên mu bàn tay ta. ta cúi đầu xuống, nhìn giọt nước mu bàn tay, sau đó đưa tay vuốt nước mắt mặt như thể tới lúc này phát mình khóc.


      có sao ?”


      Câu hỏi này khiến cả đều giật mình.


      từ trước đến nay phải người thích lo chuyện bao đồng, nên ra ngoài, nhưng vẻ mặt hoang mang của ta như đứa bé lạc đường.


      ta nhìn chất lỏng mu bàn tôiy, vô cùng kinh ngạc.


      Đây là cái gì?


      Nước mắt… Sao?


      khóc sao? Đùa gì thế?


      Nghe được câu hỏi của , gần như muốn thốt nên lời mắng chửi đuổi , nhưng biết tại sao cứ nghẹn lại ở cổ.


      ngẩng đầu lên, trông thấy cứng ngắc lại lạnh lùng đứng ở cửa, khàn khàn đáp lại câu khiến chính mình sợ hãi.


      “Tôi biết…”


      cái gì vậy? Sao lại biết? Nhưng biết. chưa bao giờ khóc, trong trí nhớ của , là vô địch, chưa bao giờ khóc! Đó là chuyện chỉ loại tiểu quỷ gan hèn nhát, vô dụng mới làm! Nhưng chết tiệt, vẫn có thể cảm nhận được sợ hãi và hoang mang còn sót lại, tim cũng vì nguyên nhân nào đó mà đập điên cuồng.


      gặp ác mộng.” .


      thể nào.” nhìn chằm chằm, khàn giọng phủ nhận, “Tôi nằm mơ.”


      vốn ngủ, làm sao có thể nằm mơ?


      “Ai cũng nằm mơ thôi.” tiếp.


      trông thấy trong mắt thoáng lóe lên chút thương hại.


      “Tôi biết.” lật chăn, xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt, lại nghe thấy .


      “Người chỉ cần ngủ nằm mơ, chỉ là chúng ta nhớ thôi.”


      cứng đờ, nhìn chằm chằm mình trong gương, chợt nhớ ra.


      ngủ, lại lần nữa.


      Nhưng nắm mơ, chưa bao giờ từng nằm mơ, ít nhất nhớ là vậy.


      có gì tốt cả, nằm mơ cũng là cách giải tỏa áp lực.” Giọng vọng vào phòng tắm nhưng có thể nghe thấy tiếng bước chân rời . Áp lực? có áp lực? Đừng đùa! cười nhạt với những gì , lau vết nước mắt mặt, thay quần áo ra ngoài. đứng ở phòng bếp, nhìn thứ ở trong nồi. Ngày hôm qua lại thử nấu cháo trứng gà lần nữa. Nhưng ràng làm theo lời mà thứ chết tiệt này vẫn dính vào đáy nồi, chỉ có thể ăn nửa, mà lại có mùi khét.


      biết tại sao có chút buồn bực.


      “Tôi nấu theo cách chỉ.” vì thẹn quá mà hóa thành giận, : “Nhưng tự nó cứ dính vào.”


      quên quấy.” ngẩng đầu lên nhìn , chỉ ra lỗi sai.


      khó chịu nhìn chằm chằm, khẽ gằn: “ đâu là phải quấy.


      Chết tiệt! Thái độ của tốt, thích có thái độ như vậy


      hơi luống cuống, sau đó lại càng buồn bực hơn, sao phải quan tâm ta có thích hay ?


      bực bội nhíu mày, cảm thấy khó chịu với chính mình.


      Nhưng ngay sau đó, lại lần nữa ngoài dự liệu của , khẽ cong môi mỉm cười.


      “Xin lỗi, tôi tưởng rằng ai cũng biết.”


      lòng xin lỗi, có trào phúng mỉa mai.


      lòng mỉm cười. nhìn chằm chằm, nghe được trái tim cuồng loạn. chỉ mỉm cười trong chớp mắt. Ấp ám tác động tới tim thoáng chốc biến mất khiến gần như thốt lên ra lệnh cho cười. Nhưng điều ấy sợ rằng chỉ chọc giận thôi. hiểu vì sao mình lại quan tâm, cũng quá muốn hiểu, chỉ đứng ở phòng khách nhìn trong phòng bếp, hỏi.


      “Tại sao lại ở đây.” Theo lịch là ngày mai mới phải tới quét dọn.


      “Tôi tới trả tiền cho .”


      theo thói quen cạo nồi cháo, thuận tay cho nồi vào bồn rửa bát, lấy nước sôi đổ vào cho phần cháy nhanh bục ra.


      Nghe vậy đột nhiên cứng đờ, chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy sợ hãi. ngăn chặn sợ hãi đột nhiên xuất , lạnh lùng : “ cầm tiền phải làm việc, tôi chấp nhận đơn phương vi phạm hợp đồng.”


      “Chúng ta vẫn chưa ký hợp đồng.” nhắc nhở .


      “Chỉ là chưa ký hợp đồng mới thôi.” Cổ họng thít lại.


      hợp đồng cũ có ghi chỉ cần tôi thông báo cho khách hàng trước bảy ngày, công ty có thể phái những nhân viên khác thay thế.” ôn hoà cho ta biết, “Trong công ty còn có nhiều nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp khác lễ phép hơn tôi rất nhiều, phù hợp với cầu của hơn.”


      ” Tôi muốn đổi người.” kiềm chế, lặp lại.


      im lặng, nhìn nồi inox đầy nước. Mặc dù sớm biết ta có vấn đề nếu nghĩ quẩn như vậy, nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy mặt yếu ớt của ta vẫn làm có chút mềm lòng. Nhất là khi việc ta ngừng thử nấu cháo hiểu sao cứ ám ảnh .


      nên để ý đến chuyện của ta nữa, nên tiếp tục dây dưa, nhưng ta muốn ăn cơm, ta ra vẫn chưa muốn chết.


      ‘Tôi biết…’


      ta . Giọng khàn khàn, vẻ mặt hoang mang.


      Có lẽ ta muốn thừa nhận, nhưng ta vô thức phát ra tín hiệu cầu cứu.


      ta cần bạn cho nên mới muốn cho . Ngay cả người mới gặp lần ta cũng muốn bám víu, giống như người chết đuối biển giữ chặt khúc gỗ cứu mạng.


      Phiền .


      hy vọng mình có thể giả vờ như nhìn thấy.


      tắt vòi nước, có chút buồn bực quay đầu nhìn người đàn ông có vẻ bực bội kiên nhẫn lại cố gắng giữ yên lặng kia.


      “Tiền trả .”


      “Tôi…”


      “Yên lặng. Tôi còn chưa xong.” nhíu mày, giơ tay lên, ngăn cản ta. ta có chút tức giận nhưng vẫn ngậm miệng lại, “Tiền trả , ngày hôm qua tôi chỉ là quá tức giận nên mới hờn dỗi đòi tiền.” thu tay về, chống eo, nhìn ta : “Tôi ở lại, nhưng có điều kiện.”


      ta nhíu mày, chờ .


      phải tôn trọng tôi.” nhìn ta, : “ được sỉ nhục tôi nữa.”


      “Tôi có.” ta cứng ngắc .


      có.” Hít hơi sâu, cho ta biết: “ định giá người khác, định giá tôi, đó chính là sỉ nhục.”


      Loài người vốn có bảng giá mà.


      rất muốn mở miệng cãi lại , nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , lập tức nuốt lại những lời này.


      “Tiền phải tất cả, thể định giá người ta.” răn dạy, “Bây giờ, xin lỗi tôi .”


      ta kinh ngạc nhìn chằm chằm.


      lạnh mặt, thúc giục, “Nhanh lên, kiên nhẫn của tôi có hạn.” này đúng là quá được voi đòi tiên! còn lâu mới xin lỗi, xin lỗi con người kiêu ngạo vô lễ.


      khỏi buồn rửa bát, qua kệ bếp, ra cửa. Ngay lúc này đột nhiên phát mình lại giẫm lên vết xe đổ, trong lòng hoảng hốt, bước nhanh đến, giữ lại.


      muốn đâu?”


      quay đầu nhìn , vẻ mặt hờ hững.


      “Về nhà.”


      trợn mắt, biết mình nên để nhưng lại muốn buông tay.


      có thể nhốt lại, bắt buộc ở lại đây. Nhưng muốn, muốn bắt buộc , muốn tự nguyện. biết suy nghĩ này từ đâu đến nhưng nó luôn quanh quẩn trong đầu .


      ta chịu buông tay, Đông Thu nhiên Nhìn tay ta, nhìn vẻ mặt tức giận của ta, đành phải cho ta cơ hội nữa.


      “Xin lỗi tôi .”


      Đó gần như là ra lệnh.


      nhìn thẳng , trong mắt có kiên định, chút sợ hãi.


      Sau đó nghe được mình khàn khàn : “Tôi xin lỗi…”

      Vẻ mặt ta cứng ngắc, giống như bị ba chữ kia làm cho nghẹn chết. Nhưng tốt xấu gì cũng là xin lỗi. nhận lời xin lỗi ấy, vẻ mặt lạnh lùng dịu , nhìn ta, : “Tôi xin lỗi ngày hôm qua đánh .”


      ngờ cũng xin lỗi, sửng sốt.


      “Thấy chưa. Xin lỗi khó đúng ?” muốn rút tay về nhưng lại phát vẫn cầm chặt buông, đành tức giận : “Có thể buông tôi ra ?”


      muốn, nhưng vẫn buông tay ra.


      xoa cổ tay bị kéo đau, nhìn người đàn ông vẻ mặt phức tạp kia, “Tôi nấu cơm cho , nếu như muốn tôi cũng có thể dạy .”


      ta ngớ ra nhìn , được gì.


      biết tại sao khi ta sững sờ nhìn lại có chút ngốc nghếch.


      Thở dài, hỏi lại: “ có muốn ăn gì ?”


      Muốn ăn?


      trước mắt dường như luôn làm những chuyện ngoài dự đoán của . nhìn , trái tim hiểu sao thắt lại, khàn khàn đáp: “Cháo trứng gà.” cũng nghĩ thế.


      Nhưng đáp án này khiến cảm động.


      Trong thùng rác có gì, có vỏ đồ, có thức ăn thừa.


      Mặc dù nhìn ta có vẻ vẫn rất cường tráng, nhưng cho rằng từ sau hôm ấy ta vẫn chưa ăn gì.


      xoay người về phòng bếp, lấy từ trong tủ ra xoong nồi mới, vo gạo, lại lần nữa nấu cháo trứng gà cho ta.


      dạy ta từng bước nấu cháo. “Nước sôi phải quấy như thế này cháo mới dính vào đáy nồi.” vừa vừa dùng muỗng nhàng quấy cháo, làm mẫu cho ta xem, “Lần trước quên làm vậy nên cháo mới dính nồi.”


      Người đàn ông bên cạnh lại đến gần thêm bước.


      vốn cho là ta quay lại phòng khách, nhưng , ta vào phòng bếp, dần dần tới gần. Nếu ta ở đây dạy luôn cho tôi vậy. “Giống thế này, để lửa lúc rồi cho .” vặn bếp, sau đó đậy nắp rồi, rồi tới bên bồn rửa bát, rửa sạch nồi dính cháo.


      “Sau đó sao?” ta nhìn rửa nồi, nhịn được, hỏi.


      vừa rửa vừa : “Sau đó có thể tạm thời mặc kệ nó, lấy hai quả trứng đập vào.”


      ta xoay người muốn lấy trứng nhưng lại nhìn thấy hộp trứng trống rỗng kệ bếp, hơi khựng lại, hiểu sao có chút ngượng ngùng xoay người lại, “Hết trứng rồi.”


      sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn ta.


      “Hết rồi?”


      Ngày hôm qua dùng hết rồi.”


      …” mở miệng, sau đó dừng lại.


      vốn định bảo ta mua nhưng biết loại đại thiếu gia như ta có biết đâu mua . Nhu yếu phẩm trong sinh hoạt của ta như giấy vệ sinh, túi rác, dầu gội đầu, sữa tắm… Mọi thứ đều do hàng tuần mua cho ta lần. Huống hồ tên này cả ngày tự giam mình ở trong nhà, nghĩ quẩn cũng đúng. Trạch nam bình thường ít nhất còn có thể ở nhà đọc truyện tranh, hoặc lên mạng chơi game, nhưng ta . Mặc dù ta có máy vi tính nhưng trước giờ chưa thấy ta sử dụng. Nhà ta cũng có bất cứ hộp giấy hay sản phẩm đồ chơi điện tử nào. Cho nên ngừng sau đó tắt bếp, nhanh chóng sửa lời: “ mua trứng với tôi.”
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển hạ – Chương 06

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      sửng sốt, bất giác nhíu mày, “ muốn tôi cùng với ?”


      muốn ăn cháo trứng gà đúng ?” hỏi.


      đương nhiên muốn.


      “Tôi phải tới siêu thị, cách đây tận mấy cây số, lái xe chở tôi .”


      cởi tạp dề, ra vẻ được từ chối.


      muốn phá hỏng hài hòa khó có, theo , cầm lấy chìa khóa xe đặt trong ngăn bàn ở cạnh cửa, sau đó mới chợt phát mình nghĩ gì.


      Hài hòa? muốn duy trì hài hòa?


      Chẳng lẽ lúc ngủ, mặt trời đổi thành mọc từ hướng tây sao?


      tốt nhất nên mặc thêm áo vào.” mặc áo khoác, thấy như chỉ định mặc áo sơ mi màu đen bằng tơ tằm ra ngoài liền kiềm chế được lên tiếng nhắc nhở , “Bên ngoài hơi lạnh đấy.”


      Lạnh? cảm thấy lạnh chút nào. nhìn , muốn lại biết nên cái gì, đâu thể với bởi vì quái cho nên cảm thấy lạnh được. Mặc dù có chút giống như ra lệnh vẫn quay vào nhà, tiện tay lấy chiếc áo khoác lông cừu màu đen từ trong tủ quần áo.


      “Còn khăn quàng cổ.” Giống như có mắt thần, giọng từ ngoài cửa vọng vào.


      nhíu mày nhưng vẫn cầm chiếc khăn quàng cổ, ra khỏi phòng ngủ, lạnh mặt : “Đừng ra lệnh cho tôi.”


      “Đây phải là ra lệnh, chỉ là tốt bụng nhắc nhở.” chờ ở cửa ra vào, hai tay đút túi áo, hỏi lại, “ có mang theo sổ tiết kiệm ?”


      “Tôi mang làm gì?”


      đến trước mặt , lông mày vẫn nhíu lại, rất giống bé trai năm tuổi bị mẹ bắt ra ngoài.


      tức giận : “Như vậy tôi mới có thể đến ngân hàng trả lại tiền cho .”


      xỏ đôi giày vướng víu vào, qua bên cạnh , kéo cửa ra ngoài, chỉ vứt lại câu.


      “Tôi cần.”


      “Tôi cũng cần.” đứng nguyên tại chỗ.


      “Vậy vứt , ném vào bồn cầu.” quay đầu lại, thẳng về phía thang máy.


      Vứt? Là mười triệu đấy! Quan niệm về tiền bạc của tên này rất kinh khủng.


      “Vứt hoặc cho , tùy muốn làm gì làm.” kiên nhẫn .


      nghẹn lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm bóng lưng chết tiệt của . Thang máy đến, cánh cửa lặng lẽ mở ra. vào, quay người lại, nhìn vẫn đứng ở cửa trước, lại nhíu mày, “ rốt cuộc có muốn ?”


      Người đàn ông này rất đáng ghét.


      có chút bực bội bước ra cửa, đóng cửa giúp ta rồi tới thang máy.


      Khiến người ta kinh ngạc là ta lại vì đợi mà giữ nút mở cửa, còn tưởng rằng ta để cửa đóng luôn cơ.


      Đến khi bước vào mới thu tay, để cửa đóng lại.


      Thang máy xuống tầng hầm.


      Trong lúc ấy , “ đồng tiền bức tử trang hảo hán, nên tiêu tiền hoang phí như vậy. Người quan tâm đồng tiền cuối cùng lại vì đồng tiền mà đau khổ đấy.”


      “Tôi tưởng tiền phải tất cả.”


      nhếch môi, lại thấy nghiêm túc : “Đúng vậy, tiền phải tất cả.” lặp lại. Cửa mở, ra trước, rồi dừng bước ở ngoài cửa, quay người lại nhìn , “Tiền tuy phải vạn năng, nhưng tuyệt đối thể có tiền.”


      “Cho nên?”


      lấy lại tiền .” .


      Nhìn có vẻ hết sức nghiêm túc, lưng thẳng tắp chỉ làm cho nhìn có vẻ càng thêm gầy yếu.


      tin cần tiền.


      đời này, ai cũng cần tiền.


      Tiền, ai chê ít.


      Nhưng người phụ nữ trước mặt lại cần tiền.


      Trong mắt có tang thương hợp tuổi, hiểu sao khiến tim rung động.


      đúng là ngoan cố.” ra thang máy, vứt bỏ cảm giác biết tên ấy.


      “Cảm ơn lời khen của .” Lại lần nữa tỏ vẻ mỉa mai.


      “Đấy phải lời khen.” về phía chiếc xe thể thao màu đen. Mặc dù thích máy móc nhưng xe là thứ cần thiết trong xã hội đại ngày nay, cũng có vài cái, chuẩn bị cho mọi tình huống, ví dụ như lúc này.


      “Tôi cho rằng đó là khen.” đuổi theo, khi nhìn thấy chiếc xe thể thao khựng lại, “ có cái xe nào bình thường chút sao?” nhìn chằm chằm con quái vật màu đen kia, “Cái nào giống như của Batman ấy.”


      Ví von này khiến mỉm cười, chỉ vào chiếc BMV bên cạnh: “Tôi còn có của Jame Bond đây.”


      Trông thấy nụ cười của sửng sốt. ra còn có khiếu hài hước đấy.


      “007 sao? Tôi muốn, ít ra nhìn bề ngoài vẫn còn bình thường.”


      đến chiếc xe màu bạc bên cạnh, mở cửa xe, ngồi vào.


      mở cửa bên kia, ngồi vào, sau đó lẩm bẩm, “Nó lắp tên lửa chứ?”


      cười ra tiếng, vừa lái xe ra khỏi ga ra hòa vào dòng xe đông đúc đường, vừa trả lời, “ đáng tiếc, có.”


      tốt quá, tôi muốn ngồi thứ biết phun lửa.”


      Câu ấy khiến nụ cười môi tiếp tục kéo dài.


      nghĩ đó là tượng tốt, có lẽ chỉ thiếu bạn mà thôi.


      ***

      được, trứng gà phải mua loại này.”


      “Tại sao?”


      “Loại này là gà hữu cơ, tiêm thuốc kháng sinh, dinh dưỡng mà ăn lại ngon.” đến siêu thị, đẩy xe hàng, bắt để trứng lại, cầm loại chọn.


      Cố gắng giảm tốc độ, chậm rãi.


      Vốn tưởng rằng mua được trứng rồi tính tiền nhưng lại tiếp tục đẩy xe hàng về phía trước.


      “Tôi cho là chúng ta chỉ đến mua trứng thôi.” theo sau , .


      “Nhà sắp hết giấy vệ sinh rồi, thuận tiện mua luôn.”


      Tuy vậy nhưng lại cho vào xe rất nhiều đồ ăn: Bột mì, bí đỏ, dâu tây, trứng muối, mì sợi, đậu phụ, cà rốt, cà chua, dưa chuột, hành, gừng, tỏi, sau đó là ớt, rong biển, cá, nấm hương…


      Chẳng mấy chốc xe hàng đầy ắp.


      “Những thứ này nhìn có vẻ giống giấy vệ sinh.” nghi hoặc.


      “Đó là bởi vì chúng nó phải giấy vệ sinh.” cười, tiếp tục đẩy xe, cùng lúc ấy tay ngừng cho muối, xì dầu, dầu vừng, dầu ô liu, dầu hạt nho vào.


      “Tôi biết chúng nó phải giấy vệ sinh.” sau lưng , đoán rằng cười, “Chẳng lẽ cho rằng tôi biết giấy vệ sinh là cái gì à?”


      “Đương nhiên .” rẽ sang dãy khác lấy bịch khăn giấy, : “Hàng ngày đều dùng, sao có thể biết. Tôi lấy những thứ này là bởi vì tôi muốn ngày mai lại phải mua lần nữa. Chiều nay vốn là thời gian nghỉ ngơi của tôi, tôi đến giúp mua sắm công, chỉ xách đồ thôi là đủ.”


      vừa vừa xoay người cầm túi giấy vệ sinh to từ giá hàng, thuận tay đưa cho , “Cái này to quá bỏ vào xe được, cầm hộ tôi.”


      vô thức cầm lấy túi giấy, tiếp tục theo sau mông , nhìn tiếp tục cho đồ vào xe chở hàng đầy ắp.


      Lượn hết vòng quanh siêu thị, cuối cùng lại về khu thực phẩm: “ có kiêng gì ? ăn thịt bò, dê, gà hay cá?”


      Đến khi hỏi mới phát những thứ này cho . còn tưởng rằng muốn mua cho mình.


      ra là cho


      sững sờ nhìn , trong lòng ngạc nhiên. thấy trả lời, quay đầu thúc giục: “Có ?”


      nên cho ăn, mua cũng vô dụng, rất lâu muốn ăn bất cứ thứ gì rồi. Nhưng ăn cháo trứng gà nấu. Rất ngon, hơn nữa còn muốn ăn nữa.


      Có lẽ thức ăn nấu cũng có thể kích thích khẩu vị của .


      Nhìn chờ đáp án, nghe thấy mình : “ có.”


      Nghe vậy cầm hộp gà đất, hộp cá lư, và miếng thịt ức bò lớn, sau đó lại lấy thêm túi gạo hữu cơ, thuận tay lại đưa cho .


      “Cầm lấy.”


      theo phản xạ nhận lấy, nhìn thấy lại tiếp tục về phía trước thế là vội vàng đuổi theo.


      Ở khu đồ đông lạnh, lấy thêm hộp bơ, hộp bột custard, ở khu đồ uống lấy bình sữa tươi đưa cho , cuối cùng lại thêm hộp yogurt mới hài lòng.


      “Được rồi, chúng ta thanh toán.”


      theo xếp hàng, sau đó trông thấy tủ rượu thủy tinh phản chiếu bóng hình mình mới chợt nhận ra giờ tay xách bao giấy vệ sinh ngoài vỏ in hình con cún con, tay còn lại cầm bình sữa tươi lớn, dưới nách còn kẹp túi gạo.


      Bộ dáng của có chút buồn cười, rất giống tên ngốc làm bận rộn cả ngày còn bị vợ sai ra siêu thị mua đồ. Đáng lý phải cảm thấy khó chịu, chỉ ra lệnh cho mà con dám sai bảo , coi như con người. Nhưng… thấy khó chịu chút nào.


      lần lượt bỏ đồ trong giỏ lên quầy tính tiền, nhân viên thu ngân trông thấy cần giấy vệ sinh tay đặt lên quầy, vừa quét mã vạch vừa mỉm cười hỏi: “Cùng nhau sao?”


      “Đúng.” gật đầu, nhận lấy sữa tươi từ trong tay , muốn buông cả bao gạo ra, sau đó đưa tay ra: “Thẻ.”


      rút thẻ từ trong túi tiền ra đưa cho .


      đưa cho thu ngân để ấy quẹt.


      Thu ngân vừa quẹt thẻ vừa nhịn được liếc nhìn chàng đẹp trai lạnh lùng kia, chuyện phiếm với : “Chồng cùng sắm đồ tết à? Thích , chồng tôi ngay cả bảo ta mua chai nước tương ta cũng lười.”


      ậm ờ cho qua, nhanh chóng bỏ đồ tính tiền xong vào túi mua hàng, ngoài cười nhưng trong lòng cười : “ ấy bình thường cũng rất lười, quen là được.”


      nhướng mày, nhưng cãi lại.


      Thu ngân trả thẻ lại cho , mỉm cười : “Cảm ơn quý khách, hoan nghênh lần sau lại tới.”


      cầm thẻ đút vào túi áo, phía trước lại nhanh chóng nhét giấy vệ sinh và gạo lại cho , nhân thể cũng nhét luôn hai túi hàng đầy ắp vào tay : “ thôi.” xong quay đầu bước , thậm chí thèm chờ . Xách theo túi lớn túi , sải bước đuổi theo đường mà giống như chạy bộ kia. Làm vậy cũng khó, những thứ này đối với nặng, nhưng đối với khác.


      Mặc dù nhét đống đồ cho nhưng chính cũng xách bốn túi đồ ăn và đồ linh tinh.


      Túi mua hàng hằn sâu vào các ngón tay , mặc dù có chút khó khăn nhưng vẫn như gió.


      “Tôi biết tôi là chồng đấy.” đến bãi đỗ xe, rút chìa khóa xe, mở cốp sau.


      cho hết đồ trong tay vào cốp, trả lời: “Tôi cũng là chồng tôi, chỉ lười giải thích thôi. Nếu để ý, tôi có thể quay lại giải thích với ấy.”


      thực ra ngại.


      Cho nên nhún vai, “ cần.”


      bà lão xách giỏ đồ qua bên cạnh , gật đầu mỉm cười với .


      sửng sốt, bên cạnh lễ phép đáp lại bằng nụ cười.


      Chưa bao giờ có người gật đầu mỉm cười với .


      Mọi người luôn sợ hãi, cho dù thu móng vuốt, dấu lớp vảy, hòa vào đám người, những con người nhát gan kia đều theo bản năng né tránh , dám lại gần . bà mẹ dắt con trai năm tuổi qua, quả quýt trong tay thằng bé rơi xuống, lăn tới, dừng ở bên chân . đẩy , “Nhặt giúp .”


      bất giác cúi người nhặt quả quýt. Thằng bé chạy tới, sợ hãi đứng trước mặt , tha thiết nhìn quả quýt trong tay .


      “Đứng đực ra đấy làm gì, trả lại cho người ta.” nhắc nhở.


      trả quả quýt lại cho thằng bé.


      “Cảm ơn chú.” Thằng bé vui vẻ, hai tay cầm quả quýt, cảm ơn .


      kinh ngạc, ngẩn ra.


      “Xin lỗi.” Mẹ thằng bé tới, vẻ mặt áy náy.


      im lặng biết nên cái gì, bên cạnh lại giúp trả lời.


      sao.” xua tay, “Đừng để ý.”


      “Tiểu Hoa, con cảm ơn chú chưa?”


      “Con rồi.”


      “Thằng bé rồi.” và thằng bé đồng thanh, thế là cùng cười. tiếp tục im lặng. Bà mẹ bật cười, khen ngợi bảo bối nhà mình, “Ngoan lắm. Tạm biệt chú con.”


      “Tạm biệt chú.” Thằng bé lanh lợi .


      “Cảm ơn hai người.” Mẹ thằng bé gật đầu mỉm cười với họ lần nữa rồi mới dắt con .


      Đứa bé trai kia xa thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn , vẫy tay, giống như quả ông chú tốt bụng.


      đóng cốp xe, trông thấy còn mỉm cười với đứa bé kia mới phát


      Bà lão cười với là vì . Đứa bé kia cảm ơn cũng là bởi vì .


      Bởi vì giúp nhìn giống con người, cảm giác cũng giống con người.


      biết nên nghĩ như thế nào.


      thích loài người, nhát gan, vô dụng, cuộc đời ngắn ngủi, dễ chết.


      Nhưng đây là lần đầu tiên có người xa lạ mỉm cười với , phải bởi vì sức mạnh của , phải bởi vì thân phận của , phải bởi vì tiền và quyền của , chỉ là bởi vì .


      Cảm giác… Có chút kỳ lạ…


      Nhưng ra cũng tồi, hề cảm thấy… Ghét.
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển hạ – Chương 07

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      ta là kẻ bốc đồng, kiêu ngạo, cực đoan, gần như hận đời, nhưng đồng thời cũng yếu ớt kỳ lạ. cũng phải lại, chính ra cũng khá hơn là bao, biết người bên ngoài cũng đánh giá ăn chua ngoa, quá lạnh lùng, lại cứng đầu.


      Bận rộn cả ngày, về đến nhà liền ngâm mình trong bồn tắm. Nước nóng khiến ý thức và thân thể cùng thư giãn.


      Dòng nước dần dần xua mệt mỏi cả ngày.


      Nửa tháng trước sau khi mua sắm giúp ta, lại nấu cháo trứng gà, dạy cách làm bánh sandwich đơn giản, hôm đó ăn rất vui vẻ. vốn tưởng rằng đồ ăn đơn giản như vậy chính ta cũng tự làm được, nhưng ngày hôm sau tới lại phát ta tiếp tục ăn gì.


      “Tôi làm ngon.”


      ta nhíu mày trợn mắt ra vẻ đều tại dạy tốt làm muốn lấy chuôi dao gõ cho ta phát, nhưng ta tiếp, “ ngon như làm.” Giọng điệu và vẻ mặt đều phải phàn nàn.


      nên thấy mừng vì những lời khen vốn chẳng phải khen ấy, nhưng thể khống chế được tâm trạng hớn hở cứ đột nhiên dâng lên.


      Đàn ông lười biếng đều là do phụ nữ chiều hư như thế cả.


      Nhưng là nhân viên vệ sinh kiêm đầu bếp của ta, tuần trước mang hợp đồng mới đến cho ta ký.


      cho ta biết mặc dù có nhưng ta vẫn phải tự mình học nấu cơm, nếu kẻ lắm tiền đến mức cần làm như ta quá rảnh rỗi rồi lại suy nghĩ lung tung.


      Hai tuần trôi qua, mặc dù ta thử làm vài món ăn đơn giản dạy nhưng lại chịu ăn.


      ta ngon nhưng lại cảm thấy hề tệ.


      Tiền của ta còn ở trong tài khoản của , ta chịu cho biết tài khoản của ta.


      ta vẫn nhất quyết chịu .


      bắt đầu cân nhắc đến chuyện quyên góp từ thiện dưới danh nghĩa của ta.


      muốn có quá nhiều dây dưa với ta nhưng đồng thời lại thể bỏ mặc ta.


      Trong hợp đồng mới cầu tới nhà ta nấu ăn hàng ngày, tăng thêm thời gian quét dọn, mỗi ngày ít nhất phải hơn hai tiếng. Ngày ngày tới nhà ta khiến càng thấy cuộc sống của ta buồn chán đến nhường nào. Suốt hai tuần qua ngoại trừ lần bị bắt buộc ta chưa bao giờ ra ngoài, ta cũng xem TV, lên mạng, điện thoại của ta cũng chưa bao giờ kêu, ít nhất là chưa thấy.


      cho rằng là đối tượng duy nhất ta chuyện hàng ngày. Có lẽ trước đây đến quét dọn ta cố ý tránh bởi vì muốn chuyện.


      Có khi nhìn ta bất giác hiếu kỳ, rốt cuộc gặp phải chuyện gì mới mới khiến cho ta trở thành tự kỷ như bây giờ.


      nên quan tâm ta, nhưng khi ta cho rằng chú ý ta đứng ở bên cửa sổ phòng ngủ nhìn đám người phía dưới. Mỗi lần như vậy đều nhìn thấy trong mắt ta đơn chết lặng đáng sợ. Giống như linh hồn ta ở đây, giống như thế giới này đối với ta chẳng còn ý nghĩa gì, mà ta cũng muốn sống nữa.


      hiểu rốt cuộc ta bị làm sao nữa. ràng ta có tất cả nhưng lại tự giam mình ở trong phòng.


      Sau đó khi ta ngẩng đầu lên nhìn lại thấy cảm xúc thể định nghĩa trong mắt ta, như thể có thứ gì đó giống như mạng nhện trói chặt lấy ta, mà ta hi vọng có ai có thể tới cứu mình.


      Mỗi lần trông thấy vẻ mặt cầu cứu kia đều muốn chạy trốn.


      Nhưng dáng vẻ đó của ta rất giống mười lăm năm trước. còn nhớ tuyệt vọng khi run rẩy leo lên tầng cao, còn nhớ năm đó gió lạnh thổi giật mép váy , lùa qua bên tai , giống như thầm: Chỉ cần nhảy xuống, cái chết có thể mang đau khổ và nhiệt độ cơ thể của nhắm mắt lại, hít sâu hơi. Năm đó thể chìa tay giúp đỡ kia, ít nhất bây giờ có thể thử giúp ta chút.


      Chỉ cần cẩn thận chút, cẩn thận giữ khoảng cách với ta, đừng trở nên quá quan tâm là được.


      Chờ ta bỏ ý định tự tử, có thể rời , tiếp tục cuộc sống yên bình của .


      Chỉ cần đủ cẩn thận…


      Tắm xong khiến thân thể ấm áp lên rất nhiều nhưng bụng lại rầm rì đói. Bởi vì cả ngày đều bận rộn ở bên ngoài nên thường mua đồ ăn sẵn, cũng sắm tủ lạnh. Mặc dù gió lạnh gào thét bên ngoài nhưng sau khi cân nhắc vẫn quyết định mặc thêm áo, ra cửa hàng tạp hóa đầu đường mua chút thức ăn nóng.


      mua ly ca cao nóng và chiếc sandwich, nhưng ngờ khi về đến nhà, ác mộng xưa kia sau ba năm tám tháng lại xuất trước mặt .


      biết vì sao lão ta tìm được . Vì tránh né tên khốn kiếp này chuyển nhà nhiều lần. Từ sau khi lão ta đánh mẹ bị trọng thương, bất chấp phản đối của người mẹ yếu ớt sưu tập chứng cớ xin bảo vệ của tòa án mới khiến lão ta dám quấy rầy hai mẹ con nữa. Nhưng cũng chỉ được thời gian mà thôi. Ba năm trước đây mẹ mất, sau khi xong xuôi tang lập tức dời xa quê hương, nhưng hiển nhiên lão ta vẫn tìm bằng mọi cách. Cửa nhà bị cạy, gã đàn ông hèn mọn bỉ ổi như sói như hổ lục tung căn nhà hẹp của .


      Rất khó tưởng tượng lại có người sống vài thập niên nhưng vẫn chịu lớn khôn như vậy. Trong ký ức của , nhìn thấy lão ta đối xử với mẹ như thế nào, qua mấy chục năm lão ta vẫn chỉ là kẻ vô tích , chỉ biết ăn cắp và phá phách.


      “Nếu như ông muốn tìm tiền chỗ đó có đâu.” lạnh lùng .


      Người đàn ông kia đột nhiên quay người lại, trong mắt đầy tơ máu, vẻ mặt hung ác. Dù bị bắt gặp nhưng mặt lão ta vẫn có chút áy náy, giật mình nào, chỉ có bực bội và vội vàng.


      “Tiền đâu? Tao biết mày có tiền, mày giấu tiền ở đâu?”


      “Tiền ăn tháng này tôi cho ông rồi còn gì. Tôi rồi, tiền ăn tôi cho nhưng muốn nhiều hơn có đâu.” khinh bỉ nhìn lão ta, “Nếu ông muốn đánh bài tự mình tìm việc .”


      “Con bất hiếu này!” Lão ta tức giận tới gần , ngửi thấy mùi rượu khiến người ta buồn nôn.


      “Tao nhọc công khổ sở nuôi mày lớn như vậy, mày đừng mơ dùng mấy đồng cắc đòi đuổi tao .”


      “Ông nuôi tôi?” Tên phế vật biết xấu hổ này khiến muốn phỉ nhổ. tức giận chỉ trích: “Nuôi tôi là mẹ, là người phụ nữ nhọc công khổ sở giặt quần áo giúp việc cho ông còn bị ông đánh, bị ông trộm tiền. Tôi chưa bao giờ tiêu xu nào của tên nát rượu cờ bạc như ông. Nếu phải nể mặt mẹ, nếu phải pháp luật quy định tôi phải nuôi ông ngay cả xu tôi cũng cho ông.”


      Lão ta giơ tay lên muốn đánh .


      Nhưng sớm đoán được, nghiêng người tránh quả đấm của lão ta, hắt cả cốc ca cao nóng tay lên mặt lão ta.


      Lão ta đau đớn kêu lên, lại càng nổi giận điên cuồng vung nắm đấm.


      Mặc dù sớm có chuẩn bị nhưng trong lúc hỗn loạn vẫn bị đánh trúng.


      mặt đau đớn, trong lòng sợ hãi.


      “Con khốn! Sớm biết thế năm đó tao nên bóp chết mày!”


      Tiếng rít gào tức giận chấn động khí, tương tự như những đêm kinh hoàng năm xưa.


      Dưới đe dọa của lão ta, suýt nữa theo phản xạ co người lại, giống nhát gan nhiều năm trước, chỉ có thể co ro trong góc tường, khóc lóc chịu đựng bạo lực. Nhưng trưởng thành, vì để bị đánh nữa sớm học cách tự vệ.


      Khi lão ta lại vung nắm đấm về phía , liền đập ba lô nặng trịnh vào người lão ta, nắm chìa khóa giữa kẽ tay, đấm mạnh lên mặt lão. Tiếng kêu thảm thiết của lão lần nữa vang khắp hành lang. xoay người chạy trốn, biết mặc dù đòn tấn công của mình có tác dụng nhưng thể nào đánh bại lão ta. Lão ta to hơn, khỏe hơn . vốn tưởng rằng kịp chạy ra đường lớn nhưng mọi chuyện đơn giản như tưởng tượng. chưa ra khỏi ngõ lão ta đuổi kịp.


      Lão ta túm được mái tóc dài của , kéo giật lại.


      đau kêu ra tiếng, bị hất ngã xuống đất, nước mắt trào ra. căng người chuẩn bị những nắm đòn sắp giáng xuống.


      Nhưng lão ta đột nhiên buông tóc ra, khóc thét.


      hé mắt quay đầu lại, trông thấy người đàn ông chưa bao giờ ngờ nhìn thấy vào giờ phút này.
      chàng trạch nam tự kỷ đáng ra phải ở trong căn nhà cao cấp của ta giờ nắm lấy cánh tay tên khốn kia, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ.


      ta mặc từ xuống dười toàn màu đen, gần như hòa vào bóng tối trong ngõ .


      Lão đàn ông kia đau đớn khóc thét tức giận giơ tay kia lên, chửi bới tấn công .


      “Mẹ mày!”


      thèm tránh. cho là bị đánh trúng liền hốt hoảng bò dậy, hô to: “Đừng!!!”


      Lão ta dừng tay, cũng . đấm lão ta phát, còn bóp gãy tay lão. có thể nghe thấy tiếng thứ gì đó vỡ nát. Trong đêm tối tiếng răng rắc vỡ vụn nghe vô cùng ràng, khiến người ta rợn tóc gáy.


      “A!!! Tay của tôi… Tay của tôi…”


      Lão ta khóc lóc nức nở, quỳ xuống đất cầu xin: “Đau quá, đau quá! Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi dám nữa, buông tay… Xin cậu… Tôi van cậu… Buông tôi ra…”


      hờ hững nhìn người đàn ông quỳ dưới đất, giống như trước mắt chỉ là con kiến hôi.


      quay đầu, nhìn trắng bệch cả mặt, vô cảm hỏi.


      muốn tôi giết lão ta ?”


      muốn lão chết, hận thể khiến tên khốn kiếp này lập tức chết .


      Nhưng khuôn mặt mẹ lại ra trước mắt.


      hận người này, nhưng mẹ lão, vĩnh viễn cũng thể nào hiểu nổi. Nhưng trước khi mất mẹ cầu chăm sóc lão.


      .” khàn giọng .


      “Tại sao?” nhàn nhạt hỏi.


      nhìn người đàn ông lạnh lùng này, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ lúng túng. khó chịu, khàn khàn thừa nhận: “Bởi vì ông ta là bố tôi.”


      tỏ vẻ gì, có khinh thường hay coi rẻ, có đồng tình hay thương hại, chỉ buông lão ta ra.


      Lão ta ôm tay nằm mặt đất, nức nở.


      “Tay của tôi… Tay của tôi…”


      nhìn gã đàn ông co quắp, nước mắt đầy mặt, sợ hãi ngừng run rẩy. Con quái vật lớn nhiều năm đánh đập và mẹ giờ phút này bé, co ro như con chuột nhát gan.


      rất muốn đạp tên ti tiện này mấy phát. hận tên phế vật mang đến cho sinh mạng rồi lại vứt bỏ , nhưng có cách nào hoàn toàn chặt đứt mối quan hệ giữa họ.


      “Đời này chuyện ngu xuẩn nhất ông làm chính là phụ mẹ tôi. Bà ấy là người ngốc nghếch duy nhất còn tin tưởng ông thế giới này.” run run lấy ví từ trong ba lô, ném cho lão ta mấy ngàn tệ: “ bệnh viện, đừng đến quấy rầy tôi nữa. Nếu lần sau tôi đích thân giết ông.”


      Đồng tiền bay trung, còn chưa rơi xuống, lão ta vội vã dùng tay bị thương bắt lấy. Cánh tay gãy đung đưa bên người, dù đau nhưng lão ta vẫn muốn nhặt tiền.


      Bộ dáng kia đáng buồn đến cực điểm. đau lòng xoay người rời , liếc mắt nhìn lấy cái.


      Người đàn ông kia giống như bóng đen trong đêm tối im lặng theo sau lưng . nghe thấy tiếng bước chân của nhưng biết ở đó. quay đầu lại, thẳng về căn hộ như vừa bị bão quét qua.


      ở đây năm, đây là nơi ở lại lâu nhất từ sau khi thành niên.


      Căn hộ này rất , phòng nhà vệ sinh, cho dù tính cả ban công cũng to bằng căn phòng bếp của người đàn ông đứng sau lưng , nhưng đây từng là cái ổ có thể an tâm trở về ngủ.


      Đáng tiếc còn nữa rồi.


      quay người lại, trông thấy người đàn ông quần áo phong phanh kia đứng ở cửa ra vào.


      Cảm giác nhục nhã như mưa to chảy khắp toàn thân.


      Từ phải đối mặt với tình cảnh này, còn tưởng rằng mình sớm có thể vô cảm với cái nhìn của người ngoài…


      Theo bản năng vô thức đưa tay ôm lấy mình, nén nước mắt, ưỡn thẳng sống lưng.


      “Tại sao lại ở đây?” cho là trước giờ ra ngoài.


      “Tôi có chuyện ở gần đây, vừa đúng lúc qua.” .


      tin lắm, nhưng thể hỏi tiếp. ta biết địa chỉ của , huống hồ ta mặc nhiều, nếu như ta mặc phong phanh như thế này theo dõi quả là ý kiến khôn ngoan.


      mặc quá ít.” nhắc nhở .


      chớp mắt, : “ xe có điều hòa, tôi định ra ngoài lâu.”


      Cho nên ta thực chỉ là ngang qua sao?


      Thôi, còn sức đoán nữa.


      cho cùng ta cứu , cứu bị đánh.


      “Xin lỗi để phải chứng kiến trò cười này.” hít sâu hơi, đứng trong căn phòng gần như biến thành đống rác, duy trì chút tự tôn còn sót lại, nhìn ta : “Tôi rất muốn pha cho ly trà, nhưng tôi nghĩ chén đều bị ném vỡ hết rồi.”


      “Giường của hỏng rồi.” nhìn chiếc đệm rách tươm.


      quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của , đệm bị dao rạch nát, bông trong đó lòi hết ra ngoài.


      “Lão ta cho rằng tôi giấu tiền trong đó.” cười cay đắng, giọng khàn khàn


      thể ngủ ở đây.” nhìn khắp căn hộ bị lục tung gần như còn chỗ nào lành lặn. đồng ý. Chỉ cần liên quan tới cờ bạc, tên kia có nghị lực kinh khủng, vì tiền lão ta còn có thể quay lại. biết hơi ai hết.


      “Tôi ở khách sạn.” Ngày mai về quét sạch , sau đó trả nhà cho chủ thuê, chuyển tới nơi khác.


      có thể ở chỗ tôi.” đề nghị.
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển hạ – Chương 08

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      sửng sốt, quay đầu nhìn ta.


      “Tôi vẫn còn phòng trống.” ta hờ hững : “Dù sao cũng để .”


      há hốc miệng nhìn người đàn ông này, biết ta có mục đích gì. đủ xinh đẹp, dáng người bình thường, với điều kiện của ta muốn tìm phụ nữ chắc chắn ra ngoài đống sẵn sàng chết vì ta.


      Đương nhiên, có lẽ ít người cảm thấy lo lắng với tình trạng tinh thần ổn định của ta.


      Nhưng trong thành phố xô bồ này, ai mà chẳng có chút khuyết điểm.


      phải lại, suy nghĩ cái gì vậy? Có lẽ ta chỉ thương hại thôi.


      “Tôi trả nổi tiền thuê nhà đâu.” cố nặn ra mấy chữ từ trong suy nghĩ hỗn loạn.


      “Tôi cần tiền thuê nhà, chỉ cần nấu cơm cho tôi là được.”


      “Tôi vốn nấu cơm cho rồi.” nhắc nhở ta.


      ta nhíu mày, kiên nhẫn : “Tôi muốn ăn nóng chứ phải những thứ hâm lại bằng lò vi sóng.”


      sớm nên nghĩ đến chuyện ta thoả mãn với thức ăn hâm lại. Cho nên ta chỉ muốn tìm đầu bếp miễn phí 24/24 thôi sao? nên cẩn thận nhưng đêm nay muốn ở mình trong khách sạn. luôn bị những thanh nhất đánh thức, sợ người kia lại lén theo dõi , tới làm loạn cả đêm, sợ phải đối mặt với tình cảnh khó xử và bạo lực vô tận này lần nữa.


      Mà chỗ của ta rất yên tĩnh, dưới tầng có bảo vệ, nhà ở tận tầng 30, còn có những thiết bị cách tốt nhất, phía dưới ồn thế nào nữa cũng ảnh hưởng.


      tìm được nơi nào để trốn tốt hơn chỗ ta.


      muốn đồng ý, mặc dù muốn thừa nhận nhưng rất sợ, sợ phải mình đối mặt với cơn ác mộng ngày xưa.


      Người đàn ông trước mắt này cứu .


      Có lẽ ta cũng phải người tốt nhưng ta chưa bao giờ dùng bạo lực với , ta muốn làm tổn thương chính mình còn nhiều hơn tổn thương .


      Sau đó nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lùng rũ xuống ấy của ta tia khát vọng khó nén.


      Ngay lúc này đột nhiên hiểu ra vì sao ta lại mời . ta rất đơn. Ngoại trừ thức ăn nóng, ta còn muốn ở mình.


      “Tôi chỉ cần vài ngày, chờ tôi tìm được nhà chuyển .” vô thức xoa cánh tay mình, khàn giọng nhấn mạnh: “Còn nữa, khách của tôi chỉ có mình , tôi còn phải làm, thể có mặt 24/24.”


      Thế nghĩa là đồng ý rồi.


      ta cho cơ hội đổi ý, chỉ gật đầu: “ thu dọn đồ đạc, tôi lái xe.”


      Biển hiệu nhấp nháy trong đêm. Trong ngõ tối, gã đàn ông kia biến mất chỉ để lại mùi rượu hôi hám. có chút tiếc nuối vì tên khốn ấy mất.


      Trong căn nhà lộn xộn kia, thấy vô thức run rẩy. rất sợ tên khốn vừa rồi, đáng lẽ ra nên giết lão ta, nhưng muốn làm sợ.


      run rẩy khiến muốn ôm vào lòng, giúp ngừng run.


      hiểu tại sao mình lại quan tâm , nhưng vẫn quan tâm.


      Lặng lẽ vào bóng tối, nhảy lên nóc nhà trọ cũ kỹ như bóng ma. Trong đêm tối trăng và gió lạnh nhảy qua nóc các tòa nhà cao tầng nhanh như chớp.


      dối . lái xe tới, xe của vẫn ở dưới ga ra tầng hầm.


      Mới vừa rồi còn nằm ở giường, lắng nghe thanh của , cố gắng vào giấc ngủ.


      Suýt chút nữa ngủ mất rồi, thậm chí dường như còn mơ thấy mình ngâm mình ở suối nước nóng. có thể nghe được tiếng nước, cảm giác được sóng nước phản chiếu ánh sáng rọi mí mắt.


      Sau đó choàng tỉnh. nghe được giọng tức giận của , nghe thấy cãi cọ với tên kia, nghe thấy bị đánh, nghe thấy kêu đau và sợ hãi.


      xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, qua phòng khách, mở cửa thủy tinh sát đất thông ra ban công, cần nghĩ ngợi nhảy vào bầu trời đêm, xuyên qua cả thành phố, lao về phía .


      biết tại sao đau đớn trong giọng khiến rất khó chịu, cảm giác kia gần giống như là đau.


      Rất lâu rồi chưa từng cảm nhận được đau đớn.


      Nhưng nghe bị đánh lại cảm thấy đau.


      Khi theo tiếng tìm được phẫn nộ đột nhiên xuất khiến gần như muốn giơ móng vuốt xé nát cổ họng tên khốn kiếp túm tóc kia. Con người đáng để ra tay, rất lâu rồi chưa giết người. Nhưng thấy bị thương, khiến cuồng nộ tràn ngập mỗi tế bào trong cơ thể , muốn giết tên khốn đó! là của , ai có thể làm tổn thương thứ thuộc về . muốn giết tên tạp chủng ấy. Nhưng ở giây cuối cùng, kiềm chế kích động kia.


      đoán muốn bị máu tươi bắn tung tóe lên người. Đấy là chuyện đương nhiên xảy ra nếu muốn cắt đứt cổ tên khốn kia, chém đứt cái tay kia cũng vẫn khiến máu bắn ra, làm vậy chắc chắn vẫn khiến sợ.


      Cho nên kiềm chế.


      muốn làm sợ, vì nguyên nhân nào đó cũng .


      Khi nghe thấy mình mời ở cùng ra cũng rất kinh ngạc. thích con người nhưng lại ghét ý kiến ấy chút nào, thậm chí còn vô cùng…. Chờ mong?


      nhàng hạ xuống ban công nhà mình như con cú, qua cửa gian giữa, sau đó cầm chìa khóa xe vào thang máy, xuống tầng hầm để xe. gần như có chút vội vã, lái xe qua nửa thành phố, quay lại căn nhà trọ chật hẹp của .


      vừa dừng xe cũng xuống tới nơi.


      chỉ mang theo vali hành lý nho cao tới đùi.


      nghĩ cũng còn bao nhiêu thứ dùng được. Dù chỉ liếc qua lượt cũng đủ để trông thấy tên kia cắt nát tất cả quần áo của , những thứ khác cũng khá hơn là bao.



      Trông thấy , khựng lại ở cửa ra vào, mặt lên chút do dự. Khoảnh khắc đó, cho rằng nếu phải ở đây có lẽ tự mình rời rồi.



      mở cửa xe, hơi chần chờ nhưng vẫn tới, đặt vali vào ghế sau, sau đó tự mở cửa lên xe, ngồi ở bên cạnh .


      nhấn ga, thuần thục lái xe ra khỏi ngõ .


      Suốt dọc đường gì, cũng nhiều lời.


      Nửa đêm xe trong thành phố rất ít, lái thẳng về nhà mà gặp bất cứ trở ngại nào.


      lái xe xuống gara tầng hầm, tự mình lấy hành lý từ ghế sau ra rồi cùng vào thang máy.


      ấn số tầng, nhìn đèn tự động nhảy.


      Lưng vẫn thẳng tắp, giống như chỉ cần hơi khom xuống gãy rồi tan thành cát bụi mất.


      Cửa mở, ra ngoài trước, rút chìa khóa mở cửa vào nhà.


      hơi khựng lại ở cửa, sau đó mới tới.


      Khoảnh khắc đó, đứng ở cửa, mặt lại xuất vẻ yếu ớt giống như đứa bé lạc đường giữa cánh đồng hoang, biết nên làm thế nào, biết nên đâu.


      có thể ở phòng cho khách.” nhắc nhở. Giọng khiến bừng tỉnh khỏi suy nghĩ. từ từ xoay người cởi giày, sau đó kéo theo hành lý đến căn phòng chưa bao giờ có người ở từ khi nơi này xây. Căn phòng này ngoại trừ đồ gia dụng cơ bản còn gì cả, tuy có chút lạnh lẽo nhưng nó có phòng tắm riêng.


      mở vali, gần như chết lặng, sửa sang lại chút quần áo ít ỏi chưa bị xé rách. Treo bộ quần áo cuối cùng lên mới chợt nhớ ra vẫn chưa cảm ơn ta.


      hít hơi sâu, ra khỏi phòng, trông thấy ta đứng ở bên quầy bar.


      quầy bar có hai cái cốc, ly đầy, ta rót ly thứ hai.


      ta rót ly rượu cho .


      bước tới, ngồi lên ghế chân cao trước quầy bar, khi ta đẩy ly rượu tới trước mặt , cầm lên uống hớp.


      Rượu kia giống như lửa, làm cổ họng nóng rát. ho khan, sau đó bật cười.


      “Sao vậy?” ta nhíu mày nhìn .


      lau nước mắt bên khóe mắt, khẽ cười : “ có gì, chỉ là tôi đột nhiên nghĩ đến ra cơ bắp người phải chỉ để cho đẹp.”


      “Đúng vậy.” Khóe miệng ta nhếch lên. cười, nhìn ta cười nước mắt lại đột nhiên chảy xuống. “Xin lỗi, rượu cay quá…” gượng cười chống chế, nước mắt tiếp tục rơi. Mặt bị đánh sưng lên, dưới ánh đèn sáng ngời nhìn rất ràng. Nước mắt lăn tới vết sưng ngừng, để lại vệt nước mắt.


      Tim hiểu sao lại thắt lại.


      hề nghĩ ngợi đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt .


      Ngón tay lạnh lẽo lướt qua vết sưng đỏ, nhàng nâng cằm .


      xót xa bất ngờ ấy khiến nín thở, cứng đờ.


      “Sưng lên rồi.” ta nhíu mày như nhìn thấy thứ gì đó chướng mắt.


      nên lùi lại, nhưng muốn.


      Từ sau khi mẹ mất lâu lắm rồi có ai dịu dàng chạm vào như vậy. Mặc dù vẻ mặt ta hờ hững, lạnh lùng có chút gì gọi là thương cả.


      Nhưng tình nguyện mơ mộng, tình nguyện giả vờ, ảo tưởng rằng vào giờ phút này, trải qua nhiều năm chờ đợi rốt cục mơ ước của cũng thành . Có người như hoàng tử dũng cảm, vung bảo kiếm xé tan bóng tối bạo lực, tới cứu vớt .


      nhắm mắt lại, đè nén ảo tưởng lúc thơ bé, nhưng vẫn run rẩy vì an ủi của ta.


      Đông Thu Nhiên, đừng mơ hão nữa. Cho dù ta là hoàng tử mày cũng phải là công chúa cần được cứu vớt. Mày là dân đen, có ông bố nát rượu cờ bạc, người mẹ thà bị đánh cho đến chết cũng dám can đảm ly hôn.


      Cấp hai từng bị dồn vào đường cùng tới mức muốn tự tử, người đàn ông xa lạ cứu , thuyết phục sống tiếp. Từ sau khi tự sát thành, quyết định phải kiên cường, rời khỏi căn nhà đáng sợ kia. cần sống trong đe dọa uy hiếp, sống dưới bạo lực giới hạn nữa. thể thuyết phục mẹ rời , chỉ có thể tự cứu lấy mình trước.


      Xưa nay luôn độc lập.


      Mở mắt ra, bắt buộc mình lùi về, rời khỏi phạm vi tay ta có thể chạm đến, lấy viên đá từ xô đá trước mặt ta bọc bằng cái khăn sạch sau đó đắp lên vết sưng.


      ta thu tay về như thể nhận ra lảng tránh của , chỉ cầm lấy chén rượu trước mặt mình nhấp ngụm.


      “Bị tên khốn kiếp như vậy làm phiền tại sao lại muốn mười triệu kia?” ta nhìn vết sưng mặt , tò mò hỏi, “ có thể dùng khoản tiền kia đuổi lão ta.”


      Những lời này chứng minh cuộc sống của ta khác biệt như mây và bùn.


      “Lão ta nghiện cờ bạc.” cười giễu, “Nhiều tiền hơn nữa cho kẻ nghiện cờ bạc cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Mười triệu và mười xu cũng chẳng khác là bao, chỉ cần trong chớp mắt là lão ta có thể tiêu sạch. Lão ta cũng vì mười triệu mà buông tha cho tôi, trái lại càng đòi hỏi nhiều hơn mà thôi. Năm đó lão ta thậm chí từng lấy tôi uy hiếp mẹ tôi, nếu cho lão ta tiền lão ta bán tôi …” dừng giây, nắm chặt chén rượu, sửa lời: “Đổi tiền.”


      biết vốn định gì. Con người đều ích kỷ, vì lợi riêng, chuyện gì cũng làm được.


      hít sâu hơi, đặt chén rượu xuống, chua xót nhưng thành thực : “Nếu như được chọn, thay vì cho lão ta tiền tôi thà ném vào bồn cầu còn hơn.”


      có thể tìm người xử lý lão ta.”


      ta đề nghị, như thể chuyện phiếm.


      cười khẽ tiếng, “ tôi từng nghĩ tới chuyện đó, nhưng làm vậy là trái pháp luật. Hơn nữa tôi cũng muốn vì lão ta mà phải ở tù cả đời.”


      đưa tay vén lọn tóc dài rủ xuống ra sau tai, động tác nhàng lại khiến da đầu đau đớn. đau đến run lên, giọt nước mắt lại kiềm chế được lăn xuống. tức giận mắng: “Chết tiệt, đáng lẽ tôi nên nuôi tóc dài…”


      “Tại sao?” ta hỏi.


      cứng đờ, rất lâu sau mới : “Như vậy… Lão ta dễ dàng đánh tôi hơn.”


      Tóc dài chỉ khiến lão ta dễ bắt được , khiến thể nào tránh được đòn roi của lão. cho rằng mình sớm học được bài học. Từ cấp hai còn để tóc dài nữa. Nhưng ba năm tám tháng tự do khiến tưởng rằng nó trôi vào dĩ vãng, ký ức ố vàng chỉ giương nanh múa vuốt trong ác mộng. bận rộn với cuộc sống của mình, mặc cho mái tóc ngày dài hơn. luôn tự nhủ là do mình rảnh cắt mà thôi, nhưng thích ngắm mình với mái tóc dài trong gương, nó làm cảm thấy tự do và độc lập, ác mộng rời xa. Đáng tiếc tất cả chỉ là ảo ảnh.


      hít sâu hơi quyết định ngày mai cắt tóc.


      buông ly rượu, mang theo chiếc khăn bọc cục đá, trượt xuống khỏi ghế, nhìn thẳng ta : “Tôi nghĩ tôi nên cảm ơn .”


      ta nhàng lắc chất lỏng trong ly, chỉ : “Nhớ nấu cơm là được.”


      “Tôi .” xoay người về phía phòng, lại nghe thấy ta ở phía sau .


      cần thay đổi vẻ ngoài của .”


      sửng sốt, quay đầu nhìn ta.


      ta cầm ly rượu, nhắc nhở , “ cần vì lão ta, điều ấy khiến lão ta cảm thấy lão ta thắng, đừng để lão ta thao túng .”


      ta rất đúng.


      Trong thời niên thiếu, luôn sống dưới bóng ma bạo lực của người kia, cũng muốn bị lão khốn ấy ảnh hưởng, thao túng nữa.


      “Tôi để tóc dài.” .


      “Rất tốt.” ta hài lòng gật đầu, khóe miệng hơi cong lên, “Tôi thích để tóc dài, khi thả xõa rất đẹp.” thẳng thắn của ta khiến biết gì, chỉ có thể im lặng xoay người trở về phòng. Cục đá mát lạnh thấm vào da thịt , khuôn mặt hiểu sao có chút nóng.


      nhàng khép cửa phòng, sau đó khóa lại.


      biết ta nghe thấy tiếng khóa, để ta cho rằng nhát gan hẹp hòi còn hơn để ta hiểu lầm khóa cửa là mời mọc.


      để xõa tóc rất đẹp…


      Chỉ là lời khen , nên cảm thấy vui mừng, nên chờ mong.


      Có quá nhiều chuyện cần giải quyết, tốt nhất cần thêm gánh nặng tình cảm.


      sống mình cũng rất tốt, như bây giờ chẳng hạn. muốn có quá nhiều liên hệ với người khác, muốn quan tâm tới bất cứ ai, muốn cảm nhận đau lòng và tuyệt vọng vô hạn.


      Người đàn ông ngoài cửa kia là người tuyệt đối thể chạm tới.


      ta là đại thiếu gia giàu có, chỉ là nhân viên quét dọn.


      Chim sẻ biến thành phượng hoàng chỉ có trong phim, bé lọ lem cũng chỉ là truyện cổ tích, kết thúc hạnh phúc mãi mãi chỉ có trong thần thoại. ta thể nào có hứng thú với , cho dù có cũng chỉ là vui đùa chút. muốn, tuyệt đối thể giống như mẹ , dốc hết tất cả người sau đó ngừng chịu đựng tổn thương dưới danh nghĩa tình .


      Thân thể bị thương khỏi.


      Nhưng trái tim bị tổn thương .


      biết, biết hơn ai hết. tận mắt chứng kiến ví dụ sống.


      Mẹ bởi vì tình mà héo rũ.


      tuyệt đối muốn giống như bà.


      giờ, cứ như vậy là tốt rồi.


      khóa ta ở ngoài cửa, cũng khóa chặt trái tim bắt đầu yên.


      xoay người cầm cục đá đắp lên mặt, vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo.


      Khi trời rạng sáng mới tắt đèn, nằm lên chiếc giường lớn mềm mại.


      nhắm mắt lại, ngoài cửa phòng lặng ngắt như tờ.


      để xõa tóc rất đẹp…


      Giọng ta lặng lẽ vang lên bên tai, khiến tim run lên khe khẽ.


      Đừng nghĩ nữa. tự với mình lại tự chủ được than tiếng. Nếu như chỉ là ở trong mơ, ảo tưởng mọt chút cũng sao. Ảo tưởng rằng ta có tình ý với , quan tâm , thích để tóc dài, bởi vì … Xinh đẹp. Lời khen ấy đối với ta có lẽ có ý nghĩa gì nhưng đối với khác.


      Đồng cảm cũng tốt, thương hại cũng được.


      lén đặt lời khen ấy vào chiếc hộp trong tim, giấu .


      nghe thấy bất cứ tiếng ồn ào nào, xe, người, chỉ có yên tĩnh dễ chịu.


      ta chắc ngủ rồi.


      Nhưng trong nhà còn người khác hiểu sao khiến an tâm hơn. độc.


      Trong bóng tối, dần thả lỏng, chìm vào tấm đệm êm ái. Lúc sắp chìm vào giấc ngủ mới chợt nhớ ra chuyện kỳ lạ.


      Người đàn ông đó giày.


      Cả buổi tối nay, ta vẫn luôn để chân trần…
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển hạ – Chương 09

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)


      giày.”


      “Tôi thích giày.”


      “Tôi là đêm qua, lúc ở nhà tôi.” Người đàn ông ăn trứng tráng sữa cùng thịt hun khói kia dừng lại giây, sau đó ngước mắt nhìn , chớp mắt : “Tôi có, giày da, đôi màu đen.”


      ta có.


      Lúc đầu cũng tưởng nhớ nhầm nhưng buổi sáng hôm nay khi dậy trông thấy sàn nhà có dấu chân từ ban công vào phòng khách đến tận cửa, còn cả vết sau khi ta trở về, từ cửa đến quầy bar.


      Nhưng ta khẳng định chắc như đinh đóng cột như thế làm phải nghi ngờ lục lại ký ức mơ hồ.


      Đêm qua có quá nhiều chuyện, cũng chú ý, có lẽ nhìn nhầm .


      Có lẽ… Vậy ta ra ban công làm gì? Đêm qua bên ngoài có mưa mặc dù đến mức lầy lội nhưng mấy ngày nay vẫn có bụi. Có thể là buổi sáng ta ra ban công sau đó vào nên mới để lại vết. ta ra ban công mà chẳng để làm gì phải tượng tốt, cũng muốn vạch trần lời dối của ta.


      hỏi nữa.


      ta vừa mới dậy, mái tóc dài vẫn hơi rối. rót chén sữa ấm cho ta, đặt thêm đĩa salad, sau đó rời .


      muốn đâu?” ta hỏi.


      “Về dọn đồ đạc.” cầm lấy ba lô, lục tìm chìa khóa và ví tiền, xác định chúng nó đều ở bên trong mới : “Khóa cửa hỏng rồi, tôi phải gọi người đến sửa, dọn dẹp lại sạch , mới có thể kết thúc hợp đồng với chủ nhà. Việc này càng giải quyết sớm càng tốt.”


      còn chưa ăn.”


      “Đó là bữa sáng của , phải của tôi.” cầm lấy áo khoác, “Tôi mua sandwich đường .”


      phân chia hai người ràng như vậy hiểu sao khiến trán nổi gân xanh, cần nghĩ ngợi bật thốt lên: “Tôi muốn ăn mình.”


      sửng sốt, dừng lại động tác mặc áo khoác, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta. Người đàn ông ngồi bên bàn cơm vẻ mặt tức giận. biết ta giận hay là giận chính mình bất cẩn lỡ miệng ra khát vọng sâu trong nội tâm.


      “Ngồi xuống.” ta ra lệnh, vẻ mặt khó chịu. nhíu mày nhắc nhở: “ quên mời.”


      Khóe mắt ta giật giật, nắm chặt dao nĩa nhưng vẫn : “Mời ngồi xuống.”


      cởi áo khoác, quay lại bên cạnh bàn, lấy cho mình suất, sau đó kéo ghế ngồi xuống nhưng vẫn phàn nàn, “Tôi còn phải làm, hại tôi muộn giờ mất.”


      .” ta lại cúi đầu, xiên thức ăn trong đĩa, tuyên bố: “Tôi lái xe đưa .”


      lại sửng sốt, “ muốn đưa tôi ? Tại sao?”


      Như vậy nếu tên khốn kia vẫn còn ở đó mai phục, mới có thể cho lão ta thêm trận.


      “Chỉ là thuận tiện thôi.” dối chớp mắt, “Tôi có bạn ở gần đó, tôi phải tới đấy có việc.”


      Ngày hôm qua ta cũng như vậy.


      Có lẽ ta có bạn ở gần đó, có lẽ ngày hôm qua ta giày, có lẽ ta tự kỷ như nghĩ? biết tại sao phải mình lại để ý, xua cảm giác kỳ lạ đó, lấy cho mình chút salad và ly sữa tươi. Tám giờ, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu xuống. thực ra rất bất ngờ khi ta dậy sớm như vậy. vốn định sau khi dậy lập tức ra ngoài, nhưng nghe thấy tiếng ta mở cửa mới thuận tay làm bữa sáng cho ta.


      nên ăn nhiều chút, gầy như cái sào vậy.” ta phê bình, đồng thời đẩy giỏ bánh mì ra trước mặt .


      có chắc là có bạn ?” theo thói quen đáp trả, châm chọc lại ta câu nhưng vẫn cầm lấy miếng bánh, xé ít cho vào miệng.


      ta hoàn toàn thèm để ý, : “ muốn tôi gọi bọn họ lập tức tới đây trình diện ?”


      Tên này quả nhiên có bạn, cho dù có chỉ sợ cũng là bạn nhậu vì tiền của ta mới tụ tập.


      cần, tôi rảnh nhìn duyệt binh.” bác bỏ đề nghị của ta, cầm lấy sữa tươi uống hớp lớn, lát sau mới chợt nhận ra nên chua ngoa như vậy, dù sao ta cũng giúp đỡ .


      Nhưng lời của lại khiến ta mỉm cười.


      biết rốt cuộc là có chỗ nào buồn cười nhưng ít ra tâm trạng của ta dường như tốt hơn.


      Nụ cười ấy khiến trái tim nguội lạnh của có chút mềm mại. ta chậm rãi thưởng thức bữa sáng làm, tức giận mặt biết biến mất từ bao giờ, thay vào đó là vẻ vừa lòng. cảm thấy kỳ quái. Mặc dù vì công việc nên từng học nấu ăn nhưng cũng có tay nghề như đầu bếp, thức ăn nấu cũng chỉ bình thường mà thôi, thế nhưng ta lại ăn ngon lành.


      Nhìn ta ăn lại khiến có cảm giác… Vui vẻ?


      Hai chữ ấy làm ngẩn ngơ.


      ly thủy tinh phản chiếu nụ cười của .


      kinh ngạc, vội vàng hạ khóe môi, cúi đầu trộn salad, tự cảnh cáo mình.


      Đông Thu Nhiên, buổi tối nằm mơ được nhưng ban ngày đừng mơ mộng hão huyền.


      có chút buồn bực, xiên rau xà lách đưa vào miệng, nhai ngấu nghiến.


      vùi đầu ăn, bắt mình tập trung vào bữa sáng để ý đến người đàn ông đối diện vừa ăn vừa vô thức đưa tay cầm bình sữa tươi rót đầy ly sữa uống hết nửa của .


      ***


      Vốn dĩ chẳng phải tiện đường.


      về nhà trọ thu dọn đồ đạc, ta thả xuống xe sau đó lái xe . cho là ta tìm bạn ta nên nghĩ nhiều. tìm thợ khóa đổi khóa mới, sửa sang lại gian phòng lượt. Vất vả dọn dẹp xong cuôi, đóng cửa lại, liên lạc chủ nhà, giao chìa khóa mới, hủy hợp đồng, cầm tiền đặt cọc xong mới rời . Ai ngờ vừa ra khỏi ngõ lại phát xe ta đậu ở bên cạnh công viên.


      sững sờ, nhưng đó quả là xe của ta, vẫn là biển số xe ấy.


      ta xe, nhìn bốn phía, phát góc áo của ta ở rừng cây trong công viên.


      vô thức tới.


      Quả nhiên là ta. ta đứng giữa mấy gốc đại thụ, cởi giày, chân trần đứng thảm cỏ xanh tươi tốt.


      Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, gió nhàng thổi.


      ta ngẩng đầu, nhắm mắt, vẻ mặt dịu dàng bình thản, giống như lắng nghe khúc nhạc êm đềm.


      Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, phủ lên người ta, tóc ta khẽ bay khi gió thổi tới. Cành lá đung đưa, ánh sáng cũng như nhảy múa người ta.


      Dáng vẻ yên bình như tắm trong ánh mặt trời, để gió mơn man.


      Khoảnh khắc đó, ta giống như phải con người, hòa vào khung cảnh thiên nhiên như bức tranh.


      Trong lúc ngẩn ngơ, như nghe được tiếng lá cây quanh mình khẽ thầm. Đột nhiên, ta mở mắt ra, quay đầu nhìn . Cách thảm cỏ xanh tươi, cách bụi hoa dâm bụt còn chưa nở, cùng lùm thất lý hương. Sau đó, ta xoay người nhặt giày lên. Khoảnh khắc ấy, biết, phải ta tiện đường, vốn dĩ chẳng phải .


      ta cởi giày, hiển nhiên là đứng ở đây được lúc rồi.


      ta cố tình chở tới.


      Trái tim đập thình thịch, có chút hoảng hốt.


      Cổ họng đột nhiên thít lại, nghe được tiếng tim đập ong ong trong tai, cảm giác được máu toàn thân chảy điên cuồng.


      Người đàn ông như bức tranh kia về phía , mặt có bất kỳ xấu hổ và ngượng ngùng nào dù bị vạch trần. Nhưng chính lại có cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy, rồi lại mê mẩn đến thể dời tầm mắt. ta đến trước mặt , bất giác ngửa đầu nhìn ta.


      hiểu, ràng người dối là ta, tại sao người cảm thấy mặt đỏ lại là mình?


      Vạt áo của ta mở rộng, để lộ nửa lồng ngực.


      biết mình nên cái gì? Hỏi ta tại sao ở đây? Hỏi ta có phải đợi hay ? Nhưng cổ họng cứ thít lại, nổi lời. thể hỏi, sợ hãi, sợ nhận được đáp án mình muốn lẫn muốn. Cho nên, chỉ có thể cố nặn ra câu nhắc nhở cứng ngắc. “ bị cảm mất.” ta nhìn , trong mắt có cảm xúc khó hiểu, nhưng lại hỏi câu.


      “Kế tiếp muốn đâu?”


      Hiển nhiên ta muốn làm tài xế miễn phí cho , nên từ chối ta, nhưng chẳng mấy khi ta ra ngoài chở , dù sao cũng tốt hơn để ta tự nhốt mình trong căn hộ lạnh lẽo kia.


      Nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt, đè nén vui sướng trong lồng ngực, cố bình tĩnh trả lời.


      ăn cơm trưa trước, sau đó tới ca chiều.”


      ta gật đầu, sau đó về phía xe mình.


      Khi ta nhìn nữa mới bắt đầu thở được.


      Sau đó mới phát , khi ta tới gần vô thức nín thở.


      Chết tiệt, còn tưởng rằng miễn dịch với đàn ông đẹp trai rồi!


      Trước kia cũng từng có vài thần tượng là khách hàng của , cho dù là đối mặt với siêu sao được vạn người mê, cũng chưa bao giờ có cảm giác mặt đỏ tim đập loạn xạ như vừa rồi.


      Công ty cho nhận những khách hàng kia cũng là bởi vì miễn dịch với trai đẹp. Nhưng bây giờ có thể thấy vẫn còn mắt thưởng thức. Đây quả phải tin tức tốt. Hít sâu hơi, xoay người, theo ta, tự nhủ với mình. Đừng suy nghĩ quá nhiều rồi, ta chỉ rảnh rỗi lại thương hại mà thôi.


      Buổi sáng tỉnh lại bởi mùi thơm của thức ăn, lúc ra thấy ở trong phòng bếp. đến bên cạnh bàn ăn, ngồi xuống, nhìn bóng lưng bận rộn của . Từng đĩa thức ăn nóng hổi được bày trước mặt , cầm dao nĩa bắt đầu ăn.


      Như mong muốn, cũng ngồi xuống, ăn phần bữa ăn của .


      bất giác vừa ăn vừa nhìn chằm chằm giống mấy ngày qua.


      là người con kiên cường, kiên cường đến mức làm cho người ta đau lòng.


      Qua vài ngày, vết sưng đỏ mặt chuyển thành thâm tím, nhìn càng thêm chướng mắt.


      Có lẽ vì phải đối mặt với bạo lực quá nhiều, cho nên mới hình thành cá tính mạnh mẽ như thế.


      biết tại sao mình phải quan tâm như vậy, đối với đáng lẽ chỉ là công cụ giúp ngủ được, nhưng lại phải như thế. thích , trong số rất ít người dám chất vấn , dám ở trước mặt giữ vững lập trường của mình. khiến có cảm thấy quen thuộc. Gió, lẳng lặng thổi vào, làm bay tóc của . Tia nắng lónglansh nhảy múa sàn nhà màu trắng.


      Khi phát ăn hết đĩa salad, mà ta dùng ánh mắt nghi hoặc lại hoang mang nhìn chăm chú.


      “Trước kia tôi từng gặp rồi sao?”


      Tim vì ánh nhìn chăm chú ấy mà đập lỡ nhịp.


      “Đương nhiên.” đứng dậy, dám nhìn ta nữa, vội vàng dọn dẹp đồ ăn bàn, nhắc nhở ta: “Tôi là nhân viên vệ sinh của , làm nửa năm rồi, công ty có lẽ cho đưa sơ yếu lý lịch của tôi, trong đó có ảnh chụp.”


      “Tôi là trước đây.”


      “Vậy có.” bỏ bát đĩa vào bồn rửa.”Cho dù có, tôi cũng nhớ.”


      biết tại sao, câu trả lời của khiến lòng khó chịu.


      Nhìn này rửa bát dưới ánh nắng, bất giác nhíu mày.


      Vài năm qua, rất ít khi chú ý tới loài người, ngay cả hoạt động của quái cũng ít tham gia, nếu như có từng gặp đáng lý phải nhớ mới đúng. sống lâu như vậy, gặp quá nhiều người, có khi cũng lười nhớ khuôn mặt người khác. Nhưng cái cảm thấy quen thuộc phải là vẻ ngoài của mà là hành vi cử chỉ. có mùi hương quen thuộc, phải bên ngoài, mà là loại cảm giác thể ràng.


      Đặc biệt khi yên lặng, tỏ ra chanh chua, khi lắng nghe làm việc, nhìn lại loại cảm giác quen thuộc ấy lại càng sâu sắc…


      Có lẽ, từng gặp , chỉ có điều phải ở kiếp này mà là kiếp trước của , trước khi chuyển thế.


      Bề ngoài con người thay đổi nhưng linh hồn và bản chất .


      cố gắng nhớ lại, nhưng dù có cố thế nào cũng thể nhớ được từng có ai giống như , cho cảm giác yên tĩnh, an bình lại thoải mái quen thuộc này. . .
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :