1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Hiện đại] Quỷ dạ xoa - Hắc Khiết Minh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương kết

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      phải ngươi! phải ngươi! phải ngươi!


      ôm đầu, bịt tai lại dừng được gào lên cho đến khi cổ họng chảy máu.
      phải ngươi! phải ngươi! Ngươi thể nào là…”


      quỳ rạp xuống đất, thân thể lảo đảo, ôm đầu tức giận gào khóc, cuồng loạn gầm lên: “ phải ngươi! phải ngươi! phải ngươi! Ngươi phải là nàng! phải ngươi! Ta biết ngươi là ai! Ta biết nàng là ai! Ta biết! Ta biết!”


      Đầu đau muốn nứt ra.


      Nước mắt nóng bỏng.


      Trái tim đau như bị thiêu đốt.


      sợ hãi ngừng rít gào phủ nhận, lại đè nén được đau lòng, cầm được nước mắt: “ phải lỗi của ta! phải lỗi của ta! phải ta! phải ta! Ta biết! Ta biết gì hết!”


      Đột nhiên trong khí truyền đến giọng êm ái mà quyến rũ: ‘Đúng vậy, phải lỗi của chàng…’


      “Đúng, đúng! phải lỗi của ta, phải ta! Ta biết! Ta nhớ!” Sợ hãi phải đối mặt với sai lầm, sợ hãi chân tướng tàn khốc, liều mạng nghe theo những lời bao che kia.


      ‘Đúng vậy. Chàng biết ta là ai, ta chỉ là người cản đường… có gì quan trọng…’


      Giọng kia gần ngay bên tai, hấp dẫn, thầm.


      lệ rơi đầy mặt thào tự , ôm đầu loạng choạng, mê muội tự thôi miên mình, “Chỉ là người cản đường…Chỉ là người cản đường mà thôi…. quan trọng…”


      ‘Quên , quên ta , quên đau… Chàng biết cách mà…’


      “Quên , ta quên, quên đau… Quên đau nữa…. Ta quên, ta quên, ta quên…”


      ‘Có nhớ ? Chàng bị phản bội. Chàng bị lấy ra để trao đổi sức mạnh, chàng muốn báo thù… Chàng có được sức mạnh, sức mạnh vô địch. Chàng muốn trở thành thánh , ma vương…’


      “Đúng, ta có được sức mạnh…”


      ngẩng đầu lên, trông thấy mặc váy đen đứng ở trước mặt , cúi người đỡ mặt , mỉm cười với . Nụ cười dịu dàng này an ủi . “Đúng, chàng có được sức mạnh.” mỉm cười, khẽ : “Nào, còn cười cái?”


      “Ta có được sức mạnh…” tự với mình, cũng với , cười vặn vẹo.


      xem những mảnh vỡ ký ức đau đớn tận cùng kia, khiến chúng nó tan rã, khiến chúng nó mơ hồ…


      tiếp tục cười, bắt đầu quên.


      vuốt mặt của , lau nước mắt mặt : “Nào, hít sâu hơi, cảm nhận sức mạnh trong thân thể chàng, mạnh mẽ như thế, tuyệt vời như thế, phải sao?”


      bất giác hít hơi sâu, sức mạnh cường đại trong thân thể của dồi dào như biển, cuồn cuộn dứt, lấp đầy từng bộ phận.


      “Sức mạnh này khiến người ta mê say, cảm giác rất tuyệt, phải sao?” nhàng đầu độc .


      sai. Cảm giác có sức mạnh rất tuyệt.


      để mình chìm trong sức mạnh say lòng người đó, nghĩ gì nữa.


      dám nghĩ.


      Đau đớn thấu tận tim gan bắt đầu tan biến, bị chôn dấu sâu. trước mặt lại mỉm cười, dụ dỗ: “Có nhớ ? Chàng là Chiến thần dũng mãnh nhất của ta, chàng muốn giúp ta thống lĩnh bầy chà đạp những kẻ phản bội chúng ta, hủy diệt quốc gia chết tiệt kia, đúng ?”


      “Đúng.” cười, nước mắt còn rơi nữa. có được sức mạnh, phải phá hủy đất nước ruồng bỏ .


      cười càng vui vẻ hơn.


      “Rất tốt.”


      kéo đứng dậy, sau đó niệm chú ngữ học từ .


      Tất cả tảng đá hình người vào trận đồng loạt lùi bước, sau đó ngồi xuống, lại lần nữa chìm vào im lặng vĩnh hằng.


      mở phong ấn và kết giới nơi thờ phụng, dây leo trong nháy mắt héo rũ.


      Khí đen lập tức tràn ngập trong khí, biến thành hình dạng dị, đông nghìn nghịt kín cả khu rừng.


      “Nhìn xem, bọn họ đáng biết bao!” cười duyên, ôm lấy cánh tay , dõng dạc tuyên bố: “Từ giờ trở tất cả bọn họ đều là của chàng, chàng chính là vua của bọn họ! Đây chẳng phải là nguyện vọng bấy lâu của chàng sao?”


      Đúng, là vua!


      Thần kinh run lên.


      Đây mới là nguyện vọng bấy lâu của ! vung tay lên, ngàn vạn ma cùng quỳ xuống, hô vang: “Ngô vương Dạ Ảnh, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”


      vô thức ngẩng đầu lên, hít hơi sâu, cảm thấy dễ chịu. Đúng vậy, là vua! Nhìn khôi phục vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, cười, giơ tay lên chỉ vào phương bắc.


      thôi! Giết bọn chúng! Giết những kẻ vong ân phụ nghĩa! Giết những kẻ khốn kiếp ức hiếp chúng ta! Để chúng nhìn thấy sức mạnh của chàng, sợ hãi thuần phục dưới chân chàng!”


      ngẩng đầu lên, gầm tiếng.


      Quần ma đồng loạt rít gào, chấn động sơn hà.


      Chân khẽ điểm, bay qua rừng rậm, thống lĩnh ma, khí phách tung hoành.


      Trong rừng lại trở nên yên tĩnh.


      đứng nguyên tại chỗ, nhưng sau đó xoay người.


      chết vẫn nằm đó, đôi mắt nhắm vẫn còn vương nước mắt.


      “Nhìn xem, đây là váy tỷ tặng ta.”


      Linh giơ ống tay áo màu đen lên, xoay vòng, khoe với chết, mỉm cười, : “Rất đẹp đúng ? Vốn là màu trắng nhưng nhuộm máu của ta, nhuộm đỏ, nhuộm đỏ, nhuộm đỏ, cuối cùng trở thành màu đen rồi. Màu đen cũng rất đẹp.”


      Nhìn chết nhắm mắt, nụ cười của trở nên vặn vẹo, trở thành thù hận, “Tỷ có biết, từng nếu như ta còn là người đừng làm liên lụy đến tỷ.”


      nhìn người bạn tốt trước đây, cười ha hả. “Đáng tiếc, ta còn là người, còn, còn, ha ha ha ha! Ha ha ha ha!” Linh cười điên cuồng, bay lên trời, rời khỏi rừng rậm.


      Trong rừng rậm lần nữa quay về với tĩnh lặng. Sương mù u lặng lẽ lan ra. mở to mắt, vẫn luôn mở to mắt. Gió làm khô nước mắt , thổi lá rụng xuống.


      Lá rơi vô tận dần dần bao phủ đất, bao phủ người bảo vệ, bao phủ và hận bị người quên lãng.


      Còn có… Tử Kinh…

      – Hết quyển thượng –
      A Tháp Tát Cổ Dạ Ảnh
      Là hoàng thân của vương quốc A Tháp Tát Cổ xưa kia.
      Muốn soán ngôi huynh trưởng nhưng lại bị bạn bè phản bội, bị huynh trưởng hiến cho ma, trở thành nô lệ của ma. Bị chà đạp, phải người cũng chẳng phải .
      Được người giữ cửa – nữ pháp sư Tử Kinh giúp đỡ, tìm lại được tự tôn nhưng lại bị Linh mê hoặc, phạm phải sai lầm kinh khủng.


      Tử Kinh
      Người thờ phụng đồng thời cũng là người giữ cửa của Mê Vụ Sâm Lâm.
      Ngay từ được các pháp sư dạy chú thuật, pháp trận, là đồng môn với Linh. Biết điều khiển người đá Thượng Cổ, có khả năng phong ấn.
      đường dâng tinh hồn trấn áp ma quen biết Dạ Ảnh. Vì bảo vệ Dạ Ảnh bị các pháp sư giết chết tự nguyện ở lại bảo vệ Mê Vụ Sâm Lâm, độc cả đời.
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển hạ
      Quyển hạ – Chương 01

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      “Nếu như muốn nhảy xuống phiền chờ tôi rồi tiếp tục.” giọng nữ hờ hững vang lên ở phía sau. sửng sốt, quay đầu, trông thấy . có nghe thấy ta vào, nhưng chú ý, loài người đáng để chú ý, cho đến khi lên tiếng.


      gì?” nhìn chằm chằm, nhíu mày.


      “Nếu như muốn nhảy xuống phiền chờ tôi rồi tiếp tục.”


      lặp lại, thiếu chữ.


      Giây phút đó cho rằng mình nghe lầm, nhưng lặp lại vô cùng ràng. hiểu sao lại khiến á khẩu trả lời được.


      trước mắt buộc khăn trùm đầu, mặc tạp dề công ty vệ sinh màu cà phê, trước ngực đeo bảng tên, hai tay găng tay cao su, thậm chí còn cầm cái khăn lau và chai nước tẩy.


      quả có thuê công ty vệ sinh đến quét dọn, tuần ba lần nhưng chưa bao giờ gặp. muốn chuyện với người khác, cho nên bình thường đều rời chờ tới giờ rồi về. quên mất hôm nay là ngày nhân viên tới quét dọn định kỳ.


      “Tôi muốn làm nhân chứng, rất phiền phức.” quơ quơ khăn lau, “Mỗi lần xảy ra loại chuyện này đám phóng viên đều giống như châu chấu, đuổi cũng . Nhưng yên tâm, tôi làm rất nhanh, tôi chỉ cần lau cửa thủy tinh, thay ga giường, cọ phòng tắm, đổ rác và giặt quần áo trong rổ. Lập tức ngay!”


      rất nhanh, vẻ mặt vô cảm.


      bất giác xoay người đối mặt với , kinh ngạc nhìn đứng trước cửa thủy tinh sát đất. Nghe cách dường như ta cho rằng muốn nhảy lầu, lại ra vẻ liên quan đến mình, hi vọng người tự sát là tạm hoãn lại ?


      muốn tôi chờ quét dọn xong rồi mới nhảy lầu?” kiềm chế được, thốt lên.


      “Mười phút là xong ngay.” chớp mắt, tay chống eo, thản nhiên , quên bổ sung: “Dù sao cũng muốn chết nhưng tôi còn phải tiếp tục kiếm sống, đám phóng viên theo đuôi tôi mấy ngày liền, quấy nhiễu cuộc sống và công việc của tôi. Nếu xui xẻo có khi tôi còn bị tình nghi là người đẩy xuống, bị cảnh sát bắt, hỏi cung ngừng đến khi tôi mất việc.”


      chớp chớp mắt, nhưng lại tiếp tục ra chuỗi liên hoàn như súng máy mà thở gấp.


      “Cho nên, phiền chờ tôi mười phút để tôi làm xong công việc lần này, thuận lợi rời khỏi đây, quay về công ty, lĩnh nốt số tiền lương nhoi đối với nhưng rất hậu hĩnh đối với tôi để tiếp tục cuộc sống nghèo khó nhưng vẫn tạm ổn của tôi. Trừ phi ngại tôi bán tin tức cho tạp chí lá cải, tăng thêm ít thu nhập.”


      trợn tròn mắt, tiếp tục được gì.


      “Đương nhiên…” Thấy gì, vẫn chân trần đứng bờ tưởng, thở dài, bất lực nhún đôi vai gầy guộc: “Nếu muốn chờ mấy phút quý báu này tôi cũng có thể ngay lập tức. Nhưng xin làm ơn làm phước lát nữa nhảy xuống đừng có rơi trúng tôi. Chờ tôi xa chút , dạo này tôi hơi xui xẻo.”


      nhìn thẳng bằng đôi mắt hơi xếch lạnh lùng.


      còn chưa kịp trả lời tức giận liếc mắt, xoay người , băng qua cửa thủy tinh mở rộng, trở về phòng khách.


      cởi bao tay, tháo khăn trùm đầu, để dụng cụ vào ngăn tủ trong phòng bếp.


      Vì nguyên nhân biết tên nào đó, nhảy xuống khỏi bờ tường, vào nhà.


      Trông thấy vào, ngừng tay.


      Người đàn ông này ưu nhã như mèo, lặng lẽ mà lại nhàng.


      Có lẽ là bởi vì cơ thể ta rất cường tráng và mạnh mẽ, chưa bao giờ thấy ai có thể mặc quần áo bằng tơ tằm mà bị ẻo lả như vậy. Còn chưa đến chuyện ta có mái tóc đen như mực dài quá eo.


      Chỉ tiếc ta cũng u buồn giống như mèo vậy. ta đến trước mặt mà đứng ở bên quầy rượu trong phòng bếp kiểu mở. “Tôi định tự sát.”


      nhìn , ngừng giây, sau đó hết sức khách khí dùng giọng điệu lễ phép đáp: “Rất vui vì nghe vậy.”


      này tin.


      chớp mắt lấy cái, nhưng biết, tin lời , nhưng cũng có thái độ nào khác.


      cho là muốn chết.


      muốn chết? Người có tất cả như mà muốn tự tử sao?


      buồn cười.


      có thể ở lại quét dọn.” Nhìn tự cho là đúng này, cảm thấy thú vị.


      “Cảm ơn.” nhìn , thản nhiên đáp, thái độ kiêu ngạo cũng hèn mọn.


      Sau đó, im lặng, để ý tới nữa, chỉ tiếp tục lấy dụng cụ ra, buộc lại khăn trùm đầu, đeo bao tay, bắt đầu quét dọn.


      Động tác của rất nhanh, nhanh chóng lại gọn gàng linh hoạt, từ xuống dưới, từ ngoài vào trong, theo thứ tự quét sạch gian phòng hơn ba trăm mét vuông này.


      Đầu tiên lau bụi ngoài cửa thủy tinh, thay ga trải giường, dọn rác trong nhà vệ sinh, giặt quần áo, còn nhanh chóng cọ rửa bồn tắm lớn và bồn rửa mặt của , lau nước đọng gương, cuối cùng mới dùng máy hút bụi hút sạch bụi, lông, vụn do dọn dẹp. Khi dọn dẹp, ngồi ghế sofa trong phòng khách nhìn làm. từ đầu tới cuối hề liếc nhìn cái.


      Chẳng bao lâu sau quét dọn xong, lại lần nữa thu dọn dụng cụ, cởi bao tay và khăn trùm đầu, cất gọn.


      tốn hơn mười phút, nhưng thực cũng vượt quá nhiều.


      này gầy như cây chổi.


      chắc chắc chỉ mới hơn hai mươi, đầu lại búi búi tóc tròn như bác , mặt cũng có chút son phấn.


      Từ đầu đến chân đều làm cho người ta có cảm giác lãnh đạm và khắt khe, rất giống tảng đá vừa từ núi rơi xuống, các cạnh vẫn còn sắc nhọn, chưa từng bị núi non mài mòn.


      Vốn tưởng rằng dọn dẹp xong vội vàng chào , yên tĩnh mang theo rác và quần áo bẩn rời , để lại tiếp tục với sở thích nhảy lầu.


      Nhưng xoay người, lấy từ trong tủ quầy ra cái nồi chưa bao giờ dùng, cho nước và gạo vào.


      Trời mới biết, thậm chí còn biết trong nhà có gạo. vo sạch gạo, cắt hai miếng gừng, bắc bếp, bật bếp đun nước. Rất lâu rồi chưa ăn gì. sớm còn hứng thú với thức ăn, dù ăn cái gì đều có vị như nhai sáp nến. nên ngăn cản , nhưng . ngạc nhiên khiến ngồi im sofa, nhìn kia loay hoay với đống đồ làm bếp mới tinh của .


      Nhấc nồi, đánh quả trứng vào trong nồi, rắc chút muối, tắt bếp, đổ cháo vào trong bát, thêm chiếc thìa, sau đó đặt lên bàn trước mặt .

      “Đây là cái gì?”


      “Cháo trứng gà.” đứng thẳng người, mặt cảm xúc nhìn , “Có đôi khi chỉ là đói mà thôi. Ăn chút đồ nóng, cân nhắc chút tìm được cách giải quyết. Nếu , cho dù muốn chết ít nhất cũng ăn xong rồi chết, đừng để mình biến thành quỷ đói.”


      Trời ạ, ngay cả Khô Lâu tinh còn ăn uyển chuyển hơn ta.


      xoay người, ngừng chút, lại quay lại nhìn , : “Có người cho tôi biết, đời người chính là quá trình ngừng học tập từ những sai lầm. Kiếp này phạm phải sai lầm nếu sữa chữa kiếp sau chắc chắn lại phạm phải. Tôi tin quỷ thần nhưng nếu đó là đúng là quá khổ sở, tôi thà rằng giải quyết hết ngay trong kiếp này.”


      ngờ này lại dạy dỗ đấy.


      “Tôi định tự sát.” khó chịu lặp lại.


      nhìn hai giây, “Vậy tốt.” Sau giây phút khựng lại ngắn ngủi ấy, chớp mắt , “Xin lỗi hiểu lầm .”


      này xin lỗi có chút thành ý nào hết.


      “Cảm ơn để cho tôi quét dọn.” lại .


      đợi trả lời, xoay người rửa nồi, lau khô kệ bếp, phơi khăn lau, rời khỏi phòng bếp, đến cửa trước, cầm ba lô đặt ở bàn, ngồi ghế giày.


      Sau đó, đứng dậy mặc áo khoác, mang theo túi quần áo và rác ra ngoài, lẳng lặng đóng cửa lại.
      Trong phòng quay về với yên tĩnh.


      Đáng tiếc thế giới vẫn ầm ỹ.


      nghe được tiếng ấn thang máy, yên lặng chờ thang máy lên.


      Cháo trứng gà trước mắt tỏa hơi nóng nghi ngút mang theo mùi cơm ngòn ngọt.


      Nhìn chén cháo kia, hừ lạnh tiếng, hiểu mình bị làm sao mà lại để cho ta phách lối trước mặt như thế.


      cầm lấy chén cháo kia, quyết định đổ vào bồn rửa bát.


      Nhưng bát cháo trắng noãn như những đóa hoa nở, phát sáng dưới ánh đèn.


      Mùi cơm bay vào mũi, chui vào tim phổi. Ngoại trừ gừng và trứng, còn có chút muối, cho thêm bất cứ gia vị dư thừa nào. Mùi này có cảm giác hoài niệm. bất giác cầm lấy thìa, múc miếng cho vào miệng.


      Cửa thang máy mở ra, vào.


      Vị cháo trong veo, trứng trơn mềm, rất ấm bụng.


      nghe thấy mệt mỏi dựa vào thang máy, thở dài.


      lại từ từ múc miếng cháo trứng gà đưa vào miệng.


      Rất ấm.


      Ấm áp lan ra trong dạ dày trống rỗng lâu ngày.


      hiểu sao an ủi .


      ra thang máy, qua đại sảnh tầng , ném rác vào trong thùng rác, mang theo túi quần áo gật đầu tạm biệt nhân viên quản lý và bảo vệ, bước sàn đá cẩm thạch, đẩy cửa thủy tinh, rời khỏi tòa nhà cao cấp xa hoa này.


      Bên ngoài gió lạnh thấu xương.


      quấn chặt khăn quàng cổ lỏng dần, đến trạm xe điện ngầm gần đó.


      ‘Tôi định tự sát’. Giọng trầm lắng của văng vẳng trong đầu. Người kia vừa rồi ràng có vẻ muốn sống nữa, có điên mới tin lời ta. Vì đề phòng, đứng ở vỉa hè ngẩng đầu lên nhìn tầng cao nhất của tòa nhà.


      Tầng kia vẫn sáng đèn.


      bờ tường có bóng người muốn nhảy xuống.


      Đến lúc này mặt đất có bất kỳ thi thể và vết máu nào chứng tỏ ta bắt đầu ăn chén cháo kia.


      nên xen vào việc của người khác, nên giả vờ như biết, khi phát ra ta phải rời ngay sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát. Đó mới là hành động khôn ngoan.


      Nhưng khi nhìn thấy ta đứng ở bờ tường ban công, vẻ mặt vô cùng đau khổ thể coi như thấy.


      nhận ra vẻ mặt tuyệt vọng trống rỗng ấy. từng bị dồn đến mức phải đứng sân thượng, đau đớn tới mức chỉ muốn nhảy xuống cho xong chuyện, cần phải lo nghĩ bất cứ chuyện gì nữa.
      Cuối cùng, vượt qua được, nhảy xuống.


      hiểu, loại người có tiền có thế, mặt lại đẹp trai đến mức có thể làm siêu sao như ta có gì mà làm được? quay mặt , tiếp tục về phía trước. Mặc dù hiểu nhưng cũng biết rằng thế giới này dù là ai chăng nữa cũng có khó khăn và phiền não riêng của mình. hi vọng sau khi ta ăn chén cháo kia, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời phát ngõ cụt nào cũng có đường ra, nhưng vì quá vội vàng nên chúng ta nhìn thấy mà thôi.


      Vầng trăng sáng bầu trời hoàn toàn bị mây che khuất.


      bộ trong gió rét, lướt qua đám người vui vẻ chìm trong khí giáng sinh.


      Hi vọng người kia nghĩ quẩn nữa. ta là khách hàng tuyệt vời, phần lớn thời gian đều ở nhà. ta ở mình, muốn lau dọn sạch căn nhà cao cấp kia vô cùng đơn giản. Đơn giản đến mức khiến hàng tháng lĩnh tiền lương quét dọn lần bốn tiếng, tháng tám lần thậm chí cảm thấy chột dạ.


      Bình thường tốn bốn tiếng để dọn xong hết cả căn nhà, nhưng hôm nay chỉ lát là xong rồi.


      Nếu ta ngừng, vô cùng tiếc nuối.


      Nhưng chỉ vậy mà thôi, cố hết sức, nếu như ta ăn cháo xong vẫn muốn chết cũng bất lực, chỉ có thể chúc ta may mắn.


      phải người tốt, mỗi ngày làm việc thiện cũng chỉ đến mức độ này mà thôi. rảnh bận tâm đến chuyện sống chết của tay nhà giàu, còn có cuộc sống của mình. ta muốn chết cũng liên quan tới .
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển hạ – Chương 02

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      ăn hết bát cháo kia, tắt đèn nằm giường sạch . Chẳng hiểu tại sao đôi tai bén nhạy vẫn tự động dõi theo tung tích của . ngồi tàu điện ngầm, lại chuyển xe bus, sau đó xuống xe bộ, co ro qua khu chợ, vào nhà trọ có thang máy, vất vả leo hơn mười tầng, tay run run móc chìa khóa ra, mở cửa vào nhà.


      rót cho mình chén nước ấm, mở túi ni lông, bắt đầu ăn.


      Trong bóng tối, mở mắt ra.


      Lúc này mới phát tiếng vang nho đều đều ngừng xuất lúc ở đây là vì đói bụng.


      đói mà vẫn nấu cháo cho xong mới .


      Đột nhiên nhận ra hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài.


      Nếu như vô tình lúc nghĩ muốn nhảy lầu chạy mất rồi, nhưng , gọi lại.


      Mặc dù từng câu từng chữ đều có vẻ mỉa mai nhưng quả khiến xuống khỏi bờ tường. Thậm chí còn nấu cháo cho . Cháo ở trong dạ dày đến giờ vẫn cảm thấy ấm.


      Trong bóng tối, nhắm mắt lại lẳng lặng lắng nghe thanh của . ăn rất chậm rất chậm, giống như đồ ăn trong tay là mỹ vị hiếm có, mỗi miếng đều nỡ nuốt vào bụng.


      có thể nghe thấy thanh của từ phía bên kia thành phố, ăn cơm uống nước, rửa mặt, đánh răng, tắm gội, sau đó giường trùm chăn.


      Có vài thanh phân biệt được, nhưng đa số có thể biết làm gì, giống như thể chỉ ở ngay cách vách, giống như khi rời để lại sợi dây vô hình khiến có thể tìm theo.


      biết tại sao mình muốn nghe nhưng tài nào cắt đứt được liên kết nho này.


      Thế giới này vô cùng ầm ỹ, có thể để thanh khác lấn át .


      Nhưng người yên tĩnh lạ kỳ.


      kiềm chế được muốn lắng nghe.


      Có thể là vì xem tv, cũng nghe radio, thậm chí nghe thấy tiếng bật máy tính.


      Sau đó phát ra cũng mang di động.


      lại nhàng thở dài hơi.


      Giống như lưng vẫn luôn mang theo gánh nặng ngàn cân, đến khi nằm xuống mới có thể nghỉ ngơi. Tiếng thở dài như vang lên khẽ khàng bên tai. Chẳng bao lâu sau ngủ say. Nghe tiếng thở đều đều của , cho rằng lẽ mình mắc bệnh.


      Chẳng qua chỉ là con người hạ đẳng mà thôi.


      Nhưng tập trung vào yên tĩnh của khiến quên những thanh khác.


      Bất giác, xoay người nằm nghiêng, thả lỏng giữa thế kỷ hai mươi mốt vô cùng ầm ỹ.


      thấy nữa. Tiếng thở đều đều biến mất. đột nhiên mở mắt ra mới phát trời sáng bảnh, lại là chuyện lạ khác khiến người ta ngạc nhiên.


      kinh ngạc từ từ ngồi dậy, vuốt mặt, nhìn chằm chằm bầu trời sáng ngoài cửa sổ, phát mất dấu là bởi vì ngủ.


      ngủ thiếp từ lúc nào hay.


      Hơn nữa ít nhất cũng ngủ được mấy tiếng.


      quên lần trước mình ngủ là lúc nào. Vài chục năm? Vài trăm năm? Hay hơn ngàn năm? quên. sớm quên cách nghỉ ngơi chứ đừng đến ngủ. từng vì thể ngủ được mà nổi trận lôi đình, muốn tỉnh mãi, muốn vĩnh viễn phải nghe nhiều thanh như vậy, nhưng lại khống chế được. Khi xưa, từng hô bằng dẫn bạn uống rượu mua vui chỉ mong quên ầm ỹ ồn ào kia. Nhưng làm vậy chỉ có thể tạm thời dời chú ý của chứ thể đem lại yên tĩnh mà mong muốn.


      hai trăm năm trở lại đây, tiếng ồn máy móc phát ra càng nhiều.


      từng nghĩ tới chuyện hủy diệt tất cả, nhưng cũng muốn sống ở thế giới chỉ còn lại ma quỷ quái. Thần tộc cũng cho phép hủy diệt thế giới.


      Huống hồ, mệt mỏi cũng chán ngán rồi.


      biết vì sao cảm thấy tất cả còn quan trọng nữa, cho nên mặc cho những tiếng ồn kia tiếp tục, cũng vứt bỏ mong muốn ngủ yên. Cho tới hôm nay…


      Ngoài cửa sổ, mây mù dày đặc, thấp gần như ở ngay đỉnh đầu.


      xuống giường, đến bên cửa sổ.


      đường cái người đến người , những bóng người bé kia như con kiến qua lại bận rộn.


      ma đều trốn vào bóng tối, chờ đêm đến. còn tưởng rằng bao giờ có thể ngủ ngon giấc nữa. ra chỉ cần tập trung chú ý vào người, xem những thanh khác là được. muốn bật cười, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái. ngờ đáp án lại đơn giản như thế.


      kệ báo cửa hàng đặt chồng báo. Nếu như ta chết dù TV đưa báo cũng đăng, ví dụ như “Ông trùm giàu có bí nhảy lầu tự sát”.


      Lại qua hai ngày nữa phải tới nhà ta dọn dẹp, chỉ muốn chuyến phí công mà thôi.


      “Chị Nhiên!”


      bàn tay nhắn vỗ lên vai .


      quay đầu lại, nhìn thấy tầm hai mươi tuổi vui vẻ nhai kẹo cao su.


      “Chị mua báo à? Em cứ tưởng chị đọc báo chứ.” cũng mặc tạp dề công ty vệ sinh giống , vui vẻ cười hì hì.


      Nhìn thấy này đột nhiên nhớ ra, nếu người nọ chết công ty thông báo cho , “. Chị chỉ nhìn qua thôi.” xoay người, bỏ qua thôi thúc muốn mua, bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa.


      này chị Nhiên, chị có nên nghĩ đến việc mua di động , em tìm chị rất lâu đấy.” đút tay vào trong túi tạp dề, sải bước đuổi theo , “Có di động rất tiện.”


      “Thuận tiện để cho người khác quấy rầy 24/24 sao?” kéo cửa chính công ty, cầm túi quần áo hôm qua thẳng tới phòng giặt là.


      thể vậy được, nếu chị muốn nghe có thể tắt mà.”


      “Chị muốn.” hờ hững từ chối.


      “Nếu có người có việc gấp muốn tìm chị làm sao?”


      “Bọn họ có thể nhắn lại ở công ty. Huống hồ, ở cái thời đại này ai mà chẳng có việc gấp? Chị chỉ có hai tay, chuyện gấp đến mức nào nữa chị cũng chỉ có thể làm từng việc từng việc .”


      “Nếu chị có việc gấp cần gọi điện thoại sao?” cam lòng hỏi lại.


      vừa vừa , “Em có điện thoại ?”


      “Đương nhiên là có.” lấy từ trong túi tạp dề ra chiếc điện thoại màu hồng gắn đầy hạt cườm lấp lánh đến mức sáng mù mắt người nhìn, đưa tới như hiến vật quý. “Là kiểu mới nhất đấy, màn hình HD, còn có thể lên mạng xem phim.”


      “Cho chị mượn gọi cuộc.” đưa tay.


      vui vẻ đưa cho . nhận lấy nhưng gọi, chỉ dừng bước lại trả điện thoại cho , “Làm như vậy đấy.”


      “Hả? “ sững sờ.


      “Nếu như chị có việc gấp muốn gọi điện thoại, mượn người bên cạnh là được.”


      há hốc miệng.


      suýt bật cười, lắc lắc đầu, xách túi quần áo vào phòng giặt là chuyên nghiệp, giao quần áo cần giặt cho nhân viên trong đó.


      Nhân viên dùng máy vi tính đánh hóa đơn, ghi loại quần áo, sau đó in ra, tờ cho , tờ dán lên quần áo cần giặt.


      xoay người phát bé kia vẫn đứng ở bên cạnh, lại hỏi.


      “Nếu như người bên cạnh cũng có điện thoại sao?”


      mượn mấy hàng quán gần đó.”


      “Nếu có hàng quán, ở nơi hoang vu sao?” chưa từ bỏ, ỉ ôi ngừng như chim gõ kiến, “Sau đó chị phát bệnh tim, cần gọi điện thoại cầu cứu sao?”


      “Như vậy đó là số của chị rồi.” nhún vai, thản nhiên đẩy cửa công ty ra.


      tới nơi làm việc kế tiếp.


      nhìn bóng lưng rời , có đôi khi biết là rộng lượng hay cực đoan nữa.


      “Chỉ là điện thoại mà thôi…” nghe thấy bé kia lầm bầm sau cánh cửa, vừa bực mình vừa buồn cười nghĩ. Đúng vậy, chỉ là điện thoại mà thôi cũng đâu phải mạng sống, hiểu sao mội người lại phải kè kè bên mình như mạng sống vậy.


      Mây mù giăng kín trời, nhưng khí rất khô.


      hi vọng tối nay cũng mưa.


      thích khí trời khô mát chút.


      Lên tàu điện ngầm hoàn toàn quên mất chàng giàu có nghĩ quẩn kia rồi.


      bận rộn cả ngày, quét sạch ba căn nhà tối hôm qua tổ chức tiệc. Sau mỗi dịp nghỉ, khắp nơi đều là chén bát ngổn ngang.


      Đây là thành phố đầy lo toan, mọi người đều cần vui chơi hoan lạc để quên hoàn cảnh .
      nhanh chóng dọn dẹp căn nhà bẩn thỉu bừa bộn, trả lại cho khách hàng sạch .


      Mặc dù đây được coi là nghề thoải mái, nhưng phát mình rất thích công việc này.


      Công ty vệ sinh làm rất chuyên nghiệp, chuyên môn phục vụ khách hàng cao cấp. Nhân viên vào công tác đều phải qua kiểm tra lý lịch và tham gia huấn luyện dọn dẹp nội trợ chuyên nghiệp. Đương nhiên bởi vì phục vụ khách hàng có chút tầng cấp nên tiền lương cũng cao hơn nhân viên vệ sinh bình thường rất nhiều. Là nhân viên vệ sinh cấp A chuyên nghiệp nhất trong công ty, cũng cần khả năng giao tiếp quá cao. nhiều chuyện, xuất thân trong sạch, làm việc thành , cũng thấy người sang bắt quàng làm họ với khách hàng, càng vọng tưởng mình có thể gả vào nhà giàu, bay lên đầu cành làm phượng hoàng.


      Mặc dù khó liên lạc quả làm đánh mất ít khách hàng, cũng từng vì vậy mà bị trách mắng, nhưng đa số khách hàng đều thích yên lặng cũng như tác phong làm việc nhanh chóng của .


      Bọn họ coi như cái bóng tự động dọn dẹp nhà cửa, cũng tình nguyện làm cái bóng cần giao tiếp xã giao, đối đáp trôi chảy với người khác.


      quét dọn cho những con người xa lạ kia, mua thức ăn, giặt quần áo, quen bọn họ, cũng muốn quen.


      Tiền kiếm được đủ cho sống, đủ cho ăn, như vậy là được rồi.


      cũng chỉ mong như vậy.





      Trong công ty vệ sinh, nắm điện thoại lấp lánh nhìn bóng dáng gầy yếu xa dần ngoài cửa, thở dài hơi.


      biết mình làm sai rất nhiều chuyện, nhưng thực thích đối mặt với chính hậu quả mình tạo thành.


      Những năm gần đây này, ngừng cố gắng đền bù sai lầm, có những sai lầm được sửa chữa, được tha thứ; có những sai lầm chưa. Trước kia, kia có tâm hồn trong sáng, linh hồn dịu dàng. ấy biến thành vẻ lạnh lùng quái gở này đều do làm hại.


      biết lạnh như băng tuyết kia có còn nhớ cái gì là dịu dàng nữa hay .


      Bởi vì , kia còn tin vào người khác nữa.


      Mấy năm trước, tìm được ấy, cố gắng thay đổi vận mệnh của ấy, xoa dịu vết thương lòng của ấy. Nhưng dù làm như thế nào đều vô ích.


      kia bị tổn thương quá sâu, bao giờ tin tưởng vào ai nữa.


      ấy ai, tình nguyện độc cả đời.


      thất bại nhiều lần.


      Chết tiệt, vốn nghĩ rằng chỉ cần ấy có thể ai đó, ấy phải tiếp tục đau khổ nữa. Bất kỳ ai cũng được, chỉ cần ấy người, có thể kết thúc công việc rồi.


      Nhưng dù đưa những người đàn ông cực phẩm tới mức nào đến trước mặt ấy, ấy cũng ngoảnh mặt làm ngơ.


      Hết cách, chỉ đành dẫn đường ấy gặp lại kẻ khiến sợ hãi kia.


      Sau đó, chờ bị hận.


      đáng ghét.


      người đàn ông đến bên cạnh . “ có chắc tên kia điên lên giết phứt ấy ?” buồn bực hỏi.


      chắc.” ta nhún vai, “Nhưng quan sát lâu rồi, cho rằng làm hại ấy.”


      Trông thấy vẻ mặt xem thường của , ta dừng lại chút rồi bổ sung: “Khi xưa em nhân lúc yếu đuối lợi dụng nhược điểm của mới thành công. Nhưng qua mấy ngàn năm, tâm chí còn yếu ớt như xưa nữa rồi. cần em cũng biết, em tận mắt thấy, mặc dù nhớ ra nhưng trong vô thức biết mình thiếu cái gì.”


      Mặc dù là đối địch với quái kia nhưng luôn nhịn được mà thông cảm với tên đáng thương ấy.


      “Hơn nữa em từng thử những người khác rồi, vô dụng, phải sao? Linh hồn của ấy bị tổn thương quá sâu cho nên chịu để cho vết thương khép lại. Ngoan cố thấy nhiều rồi, lúc này chỉ có thể đánh cược phen thôi.”


      kêu rên, chịu nổi, hỏi: “Làm sao biết ấy mở lòng với . Tên kia trước đây chỉ là kẻ nhát gan lên cũng chẳng xuống, lại vô dụng ngu ngốc. biết chừng, khi xưa ấy chỉ là thương hại .”


      thực ra cũng biết, loại chuyện này có đảm bảo 100%. Nếu có cũng cần vất vả như vậy rồi.” ta cười khổ, hỏi lại: “Nhưng ngoại trừ thử, em còn cách nào khác ?”


      á khẩu, cam nguyện hai chữ: “ có.”


      nghĩ ra cách nào khác, có thể thử đều thử hết rồi.


      cũng .” chỉ nghĩ ra được cách hòn đá ném hai con chim này thôi. “Huống hồ, đây là em nợ .” Câu này khiến sa sầm mặt. Phát mình chọc trúng chỗ đau của , gượng cười hai tiếng, vội vàng bổ sung: “Nếu như có thể nhân cơ hội này giải quyết nghiệp chướng, em cũng là công đôi việc, đúng ?”


      “Chiêu này tốt nhất hãy hữu hiệu.” Nàng lầu bầu.


      “Nếu như hữu hiệu cũng đành phải thu thôi.”


      Người đàn ông đó với vẻ mặt cợt nhả, lại hoàn toàn cho rằng đùa.


      liếc nhìn ta, lạnh lùng uy hiếp, “Nếu bẫy tôi, hại tôi chữa lợn lành thành lợn què, tôi tuyệt đối khiến sống bằng chết.”
      “Tiểu Linh muội muội, muốn giúp em, em nỡ lòng nào dùng lòng tiểu nhân của em đo bụng quân tử của ?” ta tỏ vẻ uất ức.


      “Giúp tôi? Là muốn ăn bơ làm biếng có, hừ.”


      quay đầu, quyết định tìm trai ta, mặc dù có thể phải nghe cằn nhằn nhưng nếu xảy ra chuyện ít nhất Tần Vô Minh còn có thể dựa vào chút. Nhưng để phòng ngừa, nên tìm Khởi Lệ làm chỗ dựa trước hơn.





      Ánh trăng như bạc.


      Mây lững lờ trôi bầu trời đêm. đứng ở tầng cao, nghe thành phố ầm ĩ náo loạn. Gió lạnh thổi tung bay vạt áo , mái tóc dài của .


      đường cái phía dưới kia đám người vui chơi ồn ào đông nghìn nghịt.


      Tiếng nhạc rock phát ra từ dàn loa làm chấn động khí.


      Bọn họ cùng vẫy tay, thân thể đầy mồ hôi chuyển động theo tiếng nhạc, cười, la hét, mặt là vẻ mê dại.


      Dù cách 30 tầng nhà vẫn luôn nghe thấy những thanh ồn ào này.


      vốn ở đó, cùng những con người điên cuồng, cùng ma quỷ quái.


      Nhưng tất cả đều nhàm chán.


      Sau đó, nhìn thấy ánh trăng lấp ló giữa những tầng mây. cảm xúc tên nào đó khiến cho càng thêm bực bội, muốn tiếp tục ở lại nơi ầm ỹ, nhìn những người kia ngừng nhảy nhót, a dua nịnh hót, quyến rũ nữa. Cho nên rời khỏi đó, về căn phòng tầng cao nhất. Đáng tiếc đây là thời đại ồn ã, dù ở đâu cũng nghe thấy tiếng ồn.


      Thính lực quá tốt, dù cho có thiết bị cách cũng cho được yên tĩnh nghỉ ngơi.


      Trong thành phố cuồng loạn này, loài người cũng giống như điên rồ, bọn họ trắng đêm ngủ, ngày 24 tiếng đồng hồ ở mỗi góc nghách đều có người cười vui, cãi nhau, khóc lóc. Bọn họ thậm chí còn truyền sóng điện cả đêm, phát radio cho những người khác nghe.


      biết nghe người khác chuyện có ý nghĩa gì, nhưng hiển nhiên là loài người cảm thấy có.


      Vài năm sau, bọn họ phát minh ra TV, thế giới càng trở nên ầm ỹ, hỗn loạn hơn.


      Ban đầu còn cảm thấy thú vị, nhìn con người diễn trò, ca hát, truyền phát tin tức trong cái hộp , nhưng chẳng bao lâu sau bắt đầu thấy chán.


      Trăm năm qua, thế giới lúc nào cũng có những phát minh mới, nhưng rất khó để kéo dài được hứng thú của .


      Tất cả những thứ mới phát minh phát ra mùi tanh tưởi phát ra tiếng ồn vô tận.


      TV, điện thoại, máy vi tính, khóa điện, điều khiển từ xa, radio, đèn điện, gần như tất cả những thứ có liên quan đến điện đều phát ra tiếng ồn tần số thấp. thậm chí có thể nghe thấy tiếng đèn giao thông đường chuyển đèn.


      Nhìn những tòa nhà chọc trời xung quanh cùng xe cộ như nước dưới những con đường giao nhau lẫn lộn phí dưới, nhíu mày. Trước kia thèm để ý tới những thứ này, nhưng gần đây càng ngày càng thể xem .


      Chúng nó khiến bực bội.


      Có đôi khi muốn phóng mồi lửa thiêu trụi tất cả, chỉ mong giấc ngủ yên.


      Có lẽ nên vung tay lên phá huỷ cả thành phố này, để được yên tĩnh chút.


      Đó là ý kiến tồi, chỉ tiếc làm vậy khiến Thần tộc chú ý, càng được yên bình.


      Mấy ngàn năm qua bọn họ tuy thể diệt trừ , nhưng đồng thời cũng khiến yên. Thỉnh thoảng vui đùa cùng bọn họ chút cũng được, nhưng gần đây chẳng thèm tranh đấu với mấy kẻ dai như đỉa ấy nữa rồi.


      từng là vua của ma, thống lĩnh đại quân trăm vạn ma, nếm thử mỹ thực thế gian, uống loại rượu ngon nhất đời, có núi vàng núi bạc, còn có sức mạnh và quyền lực tuyệt vời.
      Nhưng trong lòng chỗ trống.


      Cực kỳ lâu trước kia cho rằng đó là dục vọng, cho nên đói khát chiếm đoạt, cắn nuốt tất cả, cố gắng lấp đầy chỗ trống vô tận kia.


      Nhưng bất kể làm thế nào cũng thể lấp đầy chỗ trống trong lòng. Dù làm cái gì, quyền lực, phụ nữ, mỹ thực, rượu ngon, vàng bạc châu báu, thậm chí là sức mạnh chưa bao giờ cạn kiệt kia cũng thể khiến cảm thấy yên bình, tìm được thỏa mãn. chán, chỉ chiến tranh mà là tất cả.


      vứt bỏ tất cả, rời chiến trường giết chóc, trung tâm quyền lực, để lũ ma tự tranh giành cướp đoạt. từng tới tận cùng thế giới, tới đỉnh núi cao nhất, đại dương sâu nhất, sa mạc rộng lớn nhất, nhưng đâu có thứ cần.


      Vì vậy, trở lại thành phố của loài người, lang thang hết thành phố này tới thành phố khác, giữa đám người, lại biết mình tìm kiếm cái gì.


      Có đôi khi thậm chí biết rốt cuộc vì sao mình tồn tại.


      Gió cuốn mây trôi, che khuất mặt trăng.


      nhắm mắt lại, hít hơi sâu, cố gắng để sức mạnh tràn ngập toàn thân, khiến sung sướng từng làm say lòng người ấy trào lên.


      Nhưng vô dụng.


      Sức mạnh tuy vẫn còn, vẫn dồi dào như biển, như vô cùng vô tận, nhưng lại vẫn cảm thấy khao khát, cảm thấy trống rỗng, cảm thấy… Muốn cái gì đó.


      hiểu, ràng muốn gió được gió muốn mưa được mưa, tại sao vẫn cảm thấy… đơn.
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển hạ – Chương 03

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      có điện thoại!” Mới vào cửa thấy ta đứng đợi sẵn, vẻ mặt lạnh lùng.


      cứ tưởng rằng ta ở nhà, công ty sáng nay ta gọi điện thoại tìm , nhưng có chuyện gì cúp rồi. Có điều, chuyện này cũng khiến xác định được là ta còn sống.


      Cho nên đến đây quét dọn.


      Đây là lần thứ hai ta ở nhà trong thời gian quét dọn từ khi ký hợp đồng đến nay.


      phải trong nhà có người quét dọn được, chỉ là bất ngờ mà thôi.


      Lần đầu tiên tới quét dọn gặp người đàn ông khác chứ phải ta.


      Lúc ấy người kia còn nhấn mạnh ba lần là tuyệt đối được làm phiền chủ nhà. Nếu chủ nhà ở nhà phải lập tức rời . Đáng ra nên ghi nhớ cảnh cáo ấy mới đúng.


      chỉ có điện thoại mà còn có cả di động.” Nếu như vừa rồi còn chưa phát giọng điệu lên án lúc này khiến cảm nhận được ràng bất mãn của ta.


      qua ta, tới nơi để đồ. “Nếu có chuyện tìm tôi có thể nhắn lại ở công ty.”


      Tất cả khách hàng của đều biết, muốn tìm hãy nhắn lại ở công ty, cố định trở về công ty kiểm tra những việc họ giao.


      ta nhíu mày theo, khó chịu nhìn chằm chằm.


      “Tôi muốn.”


      muốn hỏi ta tại sao, nhìn cái vẻ kia tám chín phần mười ta cho biết nguyên nhân.


      lãng phí thời gian tự chuốc lấy bực, buộc khăn trùm đầu, đeo bao tay, mặc tạp dề, hỏi thẳng: “Xin hỏi có chuyện gì ?”


      ta há miệng định rồi lại cứng đờ, vội vàng ngậm miệng lại.


      nhìn ta chằm chằm, chờ.


      Cả căn nhà lặng ngắt như tờ.


      Hay , người đàn ông nay ngay cả nguyên nhân tại sao tìm cũng chịu , cố gắng để mình lườm ta, : “Nếu còn chuyện gì nữa tôi có thể bắt đầu quét dọn được chưa?”
      ta trợn mắt trợn mắt, khoảnh khắc ấy cho là ta nổi giận với . trông thấy ràng ta cắn chặt răng, trán nổi gân xanh.


      “Tôi muốn ăn cháo.” ta cắn răng . Nếu như thái độ của ta khách khí chút, có lẽ cân nhắc đến chuyện nấu cho ta ăn, nhưng .


      “Tôi chỉ phụ trách quét dọn vệ sinh.” lạnh lùng , “Trong hợp đồng ký với công ty bao gồm nấu nướng.”


      “Vậy thêm vào!” ta nổi giận, ra lệnh: “Tôi muốn ăn cháo, ngay bây giờ.”


      Khách hàng vô lý phải chưa bao giờ gặp. Có ít người cho rằng chỉ cần có tiền chính là đại gia, lúc nào cũng khinh bỉ những nhân viên vệ sinh quét dọn như , cảm thấy nên vinh hạnh vì được phục vụ bọn họ, nên mang ơn, nơm nớp lo sợ phục dịch bọn họ, thể cãi lại, bằng chính là tội đáng chết vạn lần.


      Đáng tiếc tên này cũng thế.


      Ngày đó đáng lẽ ra nên để cho ta nhảy xuống quách cho rồi.


      Nhìn chằm chằm tên khốn kiếp kiêu ngạo vô lễ kia, vô cảm khách khí


      “Tiên sinh, rất xin lỗi, nếu như muốn thêm cả phục vụ nấu nướng chúng ta phải ký lại hợp đồng. Bây giờ tôi quét dọn trước, lần sau tới tôi mang theo hợp đồng. Nếu hài lòng với phục vụ của tôi, muốn lập tức đuổi tôi cũng được, tôi thông báo cho công ty đưa người khác tới, tin rằng trong công ty chúng tôi chắc chắn có người phù hợp với cầu của .”


      cố ý, cố ý làm khó ta. ta biết, đương nhiên càng biết hơn.


      Gân xanh trán ta giật giật, kiềm chế được tưởng tượng ra cảnh nó nổ tung, chắc máu phun ra nhỉ.


      Có lẽ nên đứng xa chút, cẩn thận kẻo bị máu của ta phun vào người.


      cho là ta trút giận lên đầu , giống như những người khác, lớn tiếng quát nạt đòi đuổi việc .


      Nhưng trong giây lát, ta lại xoay người, sải bước quay về phòng ngủ của ta.


      Đáng lẽ nên làm thịt ta vì dám khiêu khích ! Từ trước tới nay luôn là người khác khúm núm, vội vã phục vụ , rất lâu rồi có ai dám vô lễ với , còn dám can đảm cãi lại mệnh lệnh của .


      ‘Nếu hài lòng với phục vụ của tôi, muốn lập tức đuổi tôi cũng được…’


      Giọng lãnh đạm của cứ văng vẳng trong đầu khiến tức giận nguôi.


      Nếu có thể cũng muốn bảo ta cút ra ngoài, nhưng hai ngày trước cho rằng chỉ cần tùy tiện chú ý người là có thể được nghỉ ngơi. Hai ngày sau, thử vô số lần mới phát phải ai cũng được. Chỉ có . Giận dữ về phòng ngủ, đứng ở trước cửa sổ nhìn đám người rộn ràng đường, hiểu sao chỉ cảm thấy khó chịu.


      phố tấp nập người, nhưng ai cũng mang theo di động, ngay cả người già bảy tám chục tuổi cũng mang theo sản phẩm điện tử.


      Cho dù thỉnh thoảng có thể tìm thấy người mang điện thoại hoặc máy nghe nhạc khi về đến nhà người đó cũng bật máy tính lên mạng hoặc xem TV. ai yên lặng, tắm rửa xong ngoan ngoãn ngủ cả.


      Ngày hôm qua dễ gì mới phát ông lão nhã nhặn, về nhà chỉ đọc sách. Nhưng chú ý ông ta suốt cả đêm vẫn thể nào ngủ được.


      Sau đó mới phát chỉ có , phải ai cũng có thể.


      mất tung tích của .
      biết ở hướng nào, ước chừng xa bao nhiêu, thậm chí còn suýt kích động muốn tìm theo mùi của .


      Nhưng kiểu chuyện bé xé ra to này rất giống con chó ngu xuẩn, khinh thường làm.


      từng nghĩ tới chuyện gọi đám tiểu , ra lệnh cho bọn chúng bắt tới đây, tìm ra số điện thoại, địa chỉ của . Nhưng muốn để cho những thứ ma quỷ quái ti tiện kia biết thể ngủ được. Gọi đến công ty vệ sinh làm là cực hạn của rồi. thể tin được mình lại lục số điện thoại của công ty vệ sinh, còn gọi đến đó. Thế nhưng bọn họ lại có di động, nhà cũng có điện thoại. Bởi vì thể lập tức liên lạc được với cho nên cũng thể tới ngay, nếu như ta có việc gấp bọn họ có thể cử nhân viên khác tới.


      tìm được khiến nổi trận lôi đình.


      cúp điện thoại, gần như bóp nát nó.


      thực ra rất muốn đập nát điện thoại, nhưng thể nào lại cần con người ngu xuẩn đến như thế được. Kiêu ngạo tự tôn ngăn cản lửa giận tên đột nhiên xuất của .


      Chỉ là con người, con người chết tiệt mà thôi.


      Nhưng quỷ tha ma bắt là phải ai cũng được.


      Chỉ có .


      chờ ta tức giận sập cửa, nhưng mãi mà nghe thấy.


      ta sập cửa, thực tế ta còn đóng cửa. Nếu ta muốn cút hiển nhiên vẫn phải hoàn thành nốt công việc của . có thời gian để ý tới tên quái dị bận giở thói đại gia kia, cầm chổi và hót rác bắt đầu quét từ ban công vào. giống các nhà khác, ta bố trí ban công rộng lớn thành vườn hoa cao, ta thậm chí còn có nổi chậu hoa, cứ để ban công ấy trống .


      Ban công trống chỉ lát nền gỗ.


      Bởi vì ở tầng cao nên dù là bên ngoài nhưng cũng bẩn, chỉ có chút bụi mà thôi. Bình thường cách ba bốn ngày mới quét ban công lần.


      Tỉ mỉ quét sạch ban công xong, cầm chổi và hót rác vào, dùng máy hút bụi dọn sạch trong nhà. Khi vào phòng bếp kiểu mở sững sờ.


      Phòng bếp luôn gọn gàng sạch có mùi kỳ lạ, hơn nữa bàn còn bày ngổn ngang nồi bẩn, dưới đất là phần còn lại của thứ gì đó và hai cái nắp nồi bẩn lật ngửa.


      Thứ kia đặc sánh, nghĩ dùng khăn lau tốt hơn máy hút bụi. nên bỏ qua phòng bếp, dọn những nơi khác trước, để chỗ này lại đến cuối, nhưng kiềm chế được tới gần nhìn.


      Trong thùng rác có vỏ trứng; kệ bếp có gừng chưa cắt hết; bao gạo xé vỏ bị vứt trong chậu rửa cùng hai cái nồi bẩn và bát đũa thìa chưa rửa. nhìn chằm chằm thứ đặc quánh sàn và trong nồi, chúng nó nhìn có vẻ rất giống nhưng mùi hoàn toàn khác, màu cũng hơi lạ. Nhưng nghĩ biết đó là cái gì.


      Nồi vốn mới tinh, sáng đến mức có thể dùng làm gương dính nước cháo cháy đen, cần nghĩ cũng biết ta để lửa quá to, khiến cháo trào ra khỏi nồi, liên lụy đến cả cái bếp xinh đẹp.


      Nhìn cảnh tượng bi tráng trước mắt, đoán ta hẳn thử nhiều lần.


      thê thảm.


      chưa bao giờ ngờ được hóa ra có người còn biết nấu cháo.


      Mỗi người đều có sở đoản riêng, nhưng chỉ nấu cháo trứng gà mà có thể khiến phòng bếp thành ra thế này đúng là đáng buồn.


      ‘Tôi muốn ăn cháo,ngay bây giờ!’


      Tiếng ta khó chịu ra lệnh quanh quẩn bên tai.


      Nồi inox bếp còn hơi ấm, có lẽ ta vẫn cố thử cho đến tận buổi sáng hôm nay.


      ra khỏi phòng bếp, đẩy máy hút bụi tiếp tục dọn những căn phòng khác, cuối cùng mới đến phòng ngủ ta.


      , bởi vì có cây cối nên căn nhà này luôn có vẻ lạnh lẽo.


      ta chưa từng có khách, cũng cho người tôi ngủ lại, chưa bao giờ thấy dấu hiệu sinh hoạt của người khác ngoại trừ ta. Mà trước hôm nay, ta thậm chí còn sử dụng phòng bếp, túi gạo, trứng và gừng là hai ngày trước mua hộ khách hàng khác, lúc chẳng may để quên lại, còn trong phòng bếp của ta vốn chẳng hề có đồ ăn. Mặc dù có đồ làm bếp nhưng ta biết nấu cơm, vậy cho nên phòng bếp mới mới tinh như vậy.


      So với các khách hàng mời bạn bè về mở tiệc, quét dọn nhà ta nhàn hạ hơn rất nhiều.


      Nhưng cách khác, điều này cũng chứng minh ta có bạn bè.


      Trước kia cũng từng có bạn.


      Nhìn người đàn ông đứng cạnh cửa sổ, hai tay đút túi quần, nhìn chằm chằm dòng người dưới đường, trong lòng hiểu sao dâng lên chút thương hại.


      ta đúng là đáng thương và độc, nhìn như có được tất cả ra lại có gì.


      Bản thân ta cũng giống như căn nhà này, rộng rãi đẹp đẽ lại trống trải vắng lặng, tuy được xây bằng vật liệu tốt nhất, bài trí bằng đồ đạc tốt nhất nhưng hề có hơi người, có đồ trang trí, có cây cối, có đồ ăn, chỉ khiến cho người tôi cảm thấy lạnh lẽo, cứng ngắc và đơn.


      Khó trách ngày đó ta lại nghĩ quẩn, người đàn ông này vốn biết nên sống thế nào.


      Chắc hẳn trải qua thời gian dài có tiền tài và vẻ ngoài, luôn ở cao ăn ngồi trốc, chỉ biết ra lệnh, biết nhún nhường nên ta mới có lấy người bạn lòng.
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển hạ – Chương 04

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      vào phòng ngủ của ta, ta chẳng mảy may nhúc nhích, giống như pho tượng hóa đá.


      để lửa quá lớn.” biết là do ta từng thử nấu hay là bởi vì bóng lưng đơn của ta làm nhớ tới bản thân mình, tóm lại, lên tiếng. Nghe vậy ta hơi cứng người lại.


      tắt máy hút bụi, vừa trải phẳng ga giường xốc xếch của ta vừa : “Bảy chén nước, chén gạo, sau khi nước sôi lửa mười lăm phút, trước khi hạ nồi nhớ cho trứng vào, ngoáy đều rồi đổ ra bát là xong.”


      ta xoay người, chờ mong ta cảm động đến rơi nước mắt.


      trải xong ga giường, thay vỏ gối cho cái gối bị rơi xuống đất, vỗ cho mềm rồi lại đặt lên đầu giường, sau đó lại bật máy hút bụi.


      Làm xong, ra ngoài.

      Từ đầu tới cuối ta hề quay đầu lại.


      Có lẽ nên tức giận vì vô lễ của ta nhưng cũng muốn kết bạn với ta hoặc nhận cảm kích của ta. Chỉ là thương hại ta mà thôi.


      Nhưng cũng phải lại, người đáng thương tất có chỗ đáng hận.


      Những lời này thực con mẹ nó chí lý.


      Khi ta ra khỏi phòng dọn dẹp xong tất cả bao gồm cả đống đồ làm bếp bẩn. quỳ lau sàn phòng bếp, nhìn thấy hai chân ta xuất trước mắt hơi sửng sốt.


      Đúng là chuyện lạ, còn tưởng rằng ta đứng mãi ở đấy cho đến khi hóa thạch luôn cơ.


      muốn tốn nước miếng với ta, làm như thấy, lau nốt vết bẩn cuối cùng, sau đó đứng dậy đến bên bồn rửa bát giặt khăn lau.


      “Tôi đuổi .”


      Giọng điệu bố thí.


      dừng tôiy, xoay người đối mặt với ta, tay chống eo, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười : “Cần tôi quỳ xuống tạ chủ long ân ?”


      ta khoanh tay trước ngực, cằm hơi hất lên, vẻ mặt cao ngạo nhìn từ xuống: “ cần, vừa nãy quỳ rồi.”


      Khoảnh khắc ấy, muốn đánh người.


      nheo mắt, bắt buộc mình nén giận, : “Cảm ơn ý tốt của ngài nhưng dựa vào năng lực của tôi đủ để đảm nhiệm chức vụ này. Tôi đặc biệt có khiếu nịnh bợ, nếu ngài muốn có người quỳ ở dưới chân ngài tốt nhất nên mới cao nhân khác.”


      “Những người khác được.” ta nghiến răng nghiến lợi.


      Dựa vào cái tính khí này của ta, cho rằng chẳng ai được cả, “Tôi cũng được.” lạnh lùng xoay người, tiếp tục giặt khăn, muốn mau chóng làm xong công việc để rời khỏi đây.


      quyết định , trở lại nữa.


      biết tại sao điều này khiến bất giác hoảng sợ.


      đưa tay tắt vòi nước.


      Người đàn ông này đúng là trẻ con.


      hít sâu hơi, quyết định khuyên ta nên lý trí chút. Ai ngờ còn chưa kịp mở miệng nghe thấy ta .


      “Bao nhiêu tiền?”


      “Hả?” thể tin được vào tai mình, quay đầu lại nhìn ta chằm chằm.


      ta sắc mặt xanh mét, ra vẻ cố chịu đựng, nhíu mày hỏi: “Bao nhiêu tiền mới đồng ý làm tiếp?”


      quả thực thể tin được.


      đời này, bất cứ lúc nào cũng có người thiếu tiền, từng ít nhất lần vì tiền mà buộc phải nhẫn nhịn. cũng từng phải nén giận nhưng may là bây giờ thiếu tiền nữa rồi, ít nhất là thiếu khách hàng như ta.


      “Tôi thiếu tiền.”


      thể nào.” ta mỉa mai: “ đời này ai cũng thiếu tiền, mỗi người đều có bảng giá.”


      “Tôi có!” Ngọn lửa ngùn ngụt bốc lên: “Ít nhất mua nổi!” vứt khăn lau, cởi bao tay, xoay người rời .


      trăm vạn.” ta .


      quay đầu lại.


      ngàn vạn.” ta lại ra giá.


      cầm balo, giày.


      Chết tiệt, muốn .


      tái mặt nhìn cầm tay nắm cửa, tăng giá lần nữa.


      triệu!”


      dừng lại.


      Mỗi người đều có bảng giá.


      bỗng nhiên xoay người, đắc ý, cho đến khi trông thấy vẻ mặt nổi trận lôi đình của .


      hùng hổ sải bước về phía . Trong giây ngắn ngủi ấy cho rằng muốn đánh , nhưng chỉ cầm điện thoại tường phòng bếp đưa cho : “Tôi muốn mười triệu, gọi cho ngân hàng của , lập tức chuyển tiền.”


      nhìn chằm chằm vẻ mặt hung hãn của , có hơi bất ngờ.


      ngẩng đầu, nhíu mày, trong đôi mắt hơi xếch hừng hực lửa: “Sao? trả nổi?”


      Đó là khiêu khích. ra vẻ ‘Tôi thắng’.


      cầm lấy điện thoại, ấn số máy riêng cho ngân hàng.


      “Eric, tôi muốn chuyển tiền.”


      nhìn , trả lời câu hỏi của đầu bên kia điện thoại: “Mười triệu.”


      Ban đầu cho rằng ta chùn tay, cho đến khi ta đưa điện thoại cho nghe. “Đọc tài khoản của cho ta.”


      Tên này nhất định là điên rồi mới có thể cho mười triệu!


      cứng đờ nhìn ta chằm chằm, nghĩ rằng liệu có phải ta đùa .


      “Sao, tôi dám cho mà dám lấy à?” ta ra vẻ chờ xem trò vui.


      nhíu mày, cầm điện thoại, đọc số tài khoản ngân hàng của mình.


      “Xin hỏi tên chủ tài khoản?” Đối phương hỏi.


      nhìn trừng trừng tên đàn ông cao ngạo lúc trước, : “Đông Thu Nhiên.”


      “Viết như thế nào?”


      “Chữ Đông là chữ nhân bên cạnh chữ (mùa) đông, Thu trong mùa thu, Nhiên trong thiên nhiên.”


      ta khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào tường, trong mắt có đắc ý giấu được. Cùng lúc ấy, có thể khẳng định mười triệu đối với ta chỉ là hạt cát trong sa mạc. Nhân viên ngân hàng kia xác nhận lại tài khoản lần nữa, sau đó cho biết là chuyển tiền, phiền đưa điện thoại lại cho người đàn ông trả giá mười triệu kia.”


      ta cầm điện thoại, qua loa hai câu rồi cúp.


      “Tôi rồi, mỗi người đều có bảng giá.” ta nhìn , giễu cợt.


      đưa tay tát ta cái.


      Bởi vì quá đột nhiên nên ăn trọn cái tát, thậm chí kịp tránh.


      kinh ngạc nhìn chằm chằm, thể tin được chuyện vừa làm.


      Nhưng vừa tát lại có chút áy náy nào, trái lại còn hung dữ chỉ tay vào mặt , cảnh cáo.


      “Thứ nhất, nếu như chuyển mười triệu mười triệu đó chỉ là giá để tôi tới nơi này tiếp tục làm việc, có nghĩa là mua tôi. Thứ hai, đây là dạy biết phải tôn trọng nhân viên của dù chỉ là nhân viên vệ sinh mới tốt nghiệp trung học. Thứ ba, cho dù nhiều tiền hơn chăng nữa trước khi trả tiền cũng phải nhìn xem có phải mình vừa vứt vào bồn cầu hay . Bởi vì tôi con mẹ nó là đồ ngốc giữ lời cho nên ngày mai tôi vẫn mang theo hợp đồng mới tới làm chứ cuỗm mười triệu kia chạy mất!” hùng hổ xong, đợi kịp phản ứng liền cầm ba lô xoay người rời , còn đóng sầm cửa lại.


      ta nhìn chằm chằm cánh cửa, sững sờ lâu.


      Chuyện gì vừa xảy ra?


      Đáng lẽ phải tức giận, phải cảm thấy bị sỉ nhục, phải muốn giết con người dám to gan làm càn kia, nhưng biết tại sao lại chỉ cảm thấy kinh ngạc.


      lại dám đánh ? Còn mắng ?


      này tám phần là ăn gan hùm mật gấu.


      chưa bao giờ gặp ai giống như , cho dù phải quái mà chỉ là con người bình thường cũng có thể khiến ta đời nhà ma. Rốt cuộc đầu ta có vấn đề ở đâu vậy?


      Còn . uống nhầm thuốc hay sao mà lại để ta mạo phạm mình như vậy mà tức giận?


      Hoang mang nhướng mày, nhìn phòng bếp được quét dọn sạch tới mức phát sáng lấp lánh, nghe dùng ‘tam tự kinh’ đứng trong thang máy chửi bới tám đời tổ tông , đột nhiên bật cười thành tiếng.


      Quá lâu ai dám đối xử với như thế rồi.


      , rất thú vị.


      Phản ứng của ngoài dự đoán của , chưa thấy ai giống , có thể yên tâm thoải mái cầm tiền phi nghĩa cách đương nhiên như thế. bất giác ra ban công, đứng ở cạnh tường, nhìn ra khỏi tòa nhà. kia trong gió rét, hề quay đầu lại, mỗi bước đều giậm mạnh như thể muốn giẫm lên mặt người nào đó vậy.


      ‘Bởi vì tôi con mẹ nó là đồ ngốc giữ lời cho nên ngày mai tôi vẫn mang theo hợp đồng mới tới làm…’


      Giọng tràn ngập tức giận của cứ văng vẳng trong đầu.


      hài lòng nở nụ cười.


      , nhưng còn quay lại, và có thể nghỉ ngơi.


      Nhìn bóng dáng gầy gò kia biến mất ở góc đường, quay lại phòng, nằm lên chiếc giường gọn gàng sạch .


      luôn có được những thứ muốn.


      Luôn luôn.


      Lắng nghe tiếng trong thành phố, an tâm thở dài, nhắm mắt lại.


      ***


      Mười triệu. nhìn chằm chằm số tiền trong sổ tiết kiệm, biết mình làm cái gì. Ngủ giấc tỉnh lại, cho rằng tối qua chỉ là mơ. Để xác định, vẫn đến ngân hàng kiểm tra sổ tiết kiệm, ngờ tiền được chuyển vào. vẫn cho là chuyển khoản tiền lớn như vậy đơn giản, ít nhất cũng phải tự mình tới ngân hàng chứ?


      Nhưng chứng minh là phải.


      Nhìn chằm chằm rất nhiều số 0 trong sổ tiết kiệm, hiểu sao có chút choáng váng.


      Người đàn ông kia nhất định là điên rồi, buổi tối mấy hôm trước ta còn muốn tự sát, nếu phải gọi ta lại có lẽ ta nhảy xuống rồi.


      cần gì phải so đo với loại thần kinh tự đại ấy?


      Khép quyển sổ tiết kiệm với đống số 0, ném nó vào trong ba lô, quyết định ngày mai làm hỏi số tài khoản của ta, trả ta số tiền này.


      Rời ngân hàng, lên vạch kẻ cho người bộ, rẽ vào con đường khác, quét dọn nhà cho người phụ nữ độc thân.


      Vị quý tộc độc thân này vốn tự mình dọn dẹp, nhưng sau khi chức vụ càng cao, công việc cũng càng ngày càng bận rộn, nên đành thuê công ty vệ sinh. tới nơi này quét dọn hai năm cũng chỉ gặp chủ nhà năm sáu lần. Đa số khách hàng của đều là loại này. Công ty tuy cũng nhận loại khách hàng gia đình, nhưng đều giao cho người khác, bởi dọn dẹp cho gia đình cần biết ngoại giao với nữ chủ nhân, vậy nên tám khách hàng giao cho đều là độc thân.


      nhanh chóng dọn dẹp đống quần lót và quần tất vứt bừa bãi, phân loại rồi ném vào máy giặt sấy giặt sạch hong khô, dọn rác, lau đồ gia dụng, sau đó lột ga giường, thay mới. Trước khi còn gấp gọn gàng số quần áo được giặt sạch và hong khô vào tủ quần áo, mang ga giường và quần áo bẩn cần giặt về công ty


      Nhưng kể cả trong lúc làm việc, vẫn thể nào nghĩ đến mười triệu kia được.


      Lúc chờ lấy đơn giặt quần áo, sổ tiết kiệm trong ba lô lưng đột nhiên như nặng ngàn cân.


      thích mang theo tiền phải của mình, áp lực siêu lớn.


      Mặc dù phải tiền mặt nhưng nếu có người cầm súng chĩa vào đầu , nhất định lập tức mật mã, giao luôn sổ tiết kiệm và con giấu cho tên đó. Đến lúc đó nếu muốn trả chỉ sợ chỉ sợ cũng trả nổi.


      Tối qua, nên dây vào ta, nên biết tâm trạng ta ổn định. Nhưng người đàn ông kia quả khiến rất tức giận.


      Bình thường phải loại người thừa cơ chiếm của, là do quá tức giận mới chập mạch ra giá.


      cho là dù ta có tiền cũng trả. Người bình thường dù giàu nứt đố nổ vách cũng chẳng ai tùy tiện ném mười triệu như vậy.


      Nhưng ta trả, còn trả quá nhanh. Từ lâu thấm thía đạo lý ai cho ai cái gì, vốn muốn cầm số tiền kia. Ngày hôm qua quá kích động, giờ tỉnh táo lại mới thấy bất an. Chết tiệt, để tránh phiền toái, nên lập tức trả tiền cho ta hơn.


      Cầm đơn giặt quần áo, lên tầng, về bàn làm việc của mình, mở máy tính, nhấc điện thoại ấn số điện thoại hợp đồng.


      ai nhấc máy.


      nhìn đồng hồ tường, giờ là 12 giờ trưa, nếu phải ta ra ngoài tức là còn ngủ, rút dây điện thoại. Giờ quét dọn ta sắp xếp đều là từ năm đến mười giờ tối, bởi vì khi đó ta luôn có ở nhà. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của , điều này chứng tỏ 80% ta là loại cú đêm.


      lật trang kế tiếp, cố gắng tìm điện thoại của công ty hoặc số điện thoại di động của ta, nhưng bất giờ là ta ghi nghề nghiệp, cũng viết tên công ty.


      sững sờ.


      Người lúc trước liên lạc với nhân viên đảm trách khác.


      Bởi vì chọn cách thanh toán trước nên chỉ cần trả tiền, công ty kiểm tra xem thông tin khách hàng đăng ký có phải hay . Nhưng rất ít khi nhìn thấy hồ sơ ít thông tin đến mức này.


      ta chỉ điền địa chỉ, điện thoại và cái họ vừa nhìn thấy kỳ lạ: A Táp Thát Cổ. Hiển nhiên ta phải dân tộc thiểu số là con lai. cũng nghĩ vậy. Đường nét khuôn mặt của ta rất sâu, có thể nhận ra là có huyết thống nước ngoài. hợp đồng chỉ có số điện thoại, là số vừa gọi.


      có thể đợi đến ngày mai.


      Nhưng vấn đề là khi đó ta chưa chắc ở nhà. Mặc dù mang hợp đồng mới đến, nhưng biết đâu ta bỗng dưng chập mạch, đợi đến tự ‘thăng thiên’, đến lúc đó biết phải xử lý sao với mười triệu này nữa.


      Hơn nữa cũng muốn mang theo quyển sổ tiết kiệm mười triệu lại lại đường.


      Tắt máy vi tính, lại gọi cho ta lần nữa.


      ta vẫn nghe. hít hơi sâu, xách ba lô ra ngoài, quyết định đánh cuộc rằng ta vẫn ở nhà, chỉ là rút dây điện thoại mà thôi.


      ***
      Giấc mơ nhàng đột ngột ập đến theo làn gió. ngồi co lại trong bóng đêm, ngửi thấy hơi thở của mùa xuân.


      Đây là mùi hương tìm mấy ngàn năm. bất giác theo mùi hương ngọt ngào này, khát vọng nhìn bóng dáng mềm mại dưới ánh mặt trời. ở đâu? ở đâu? trốn ở dưới gốc cây, tìm kiếm khắp nơi nhưng tìm thấy ở đâu cả. ở đâu? ở đâu?


      Bởi vì tìm được mà nóng lòng, khóc, hốt hoảng chạy khắp khu rừng. Mặt đất dưới chân lại đột nhiên nứt ra, há cái miệng to như chậu máu, ngã xuống, vội túm lấy khoảng đất bên cạnh, nhưng có bàn tay nắm lấy chân ta kéo xuống.


      ….


      khóc, giãy giụa, cố gắng leo ra khỏi vũng bùn tanh mùi máu và tăm tối ấy. Nhưng lại lần nữa bị kéo về.


      Thả ta ra… Thả ta ra…


      ra sức giãy giụa, móng vuốt cào mặt đất thành vệt dài, nức nở nghẹn ngào khẩn cầu.


      Nhưng ai để ý.


      Đừng… Đừng…


      rơi xuống, lại lần nữa chìm vào vũng bùn đen đặc tanh hôi, được tạo nên từ máu.


      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :