1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Hiện đại] Quỷ dạ xoa - Hắc Khiết Minh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 20

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      rồi. Khi trời sáng, chân thấp chân cao rời trước mắt .


      Đầu tiên về phía tây, sau đó vòng lại vòng lớn, đến tận khi trời tối mới quay về rừng rậm, khóc lóc lên núi, trở lại hang động tăm tối.


      Dù sao cũng phải là lần đầu tiên dối .


      Nhưng nếu như phải ở lại đây, vậy cũng muốn ở lại.


      Dù phải ở lại hang động u này, cho dù phải tiếp tục rửa chân, lau chùi, rửa thùng phân cho Ô Liệp, cho dù bị đám quái phỉ nhổ đánh đập, cũng chấp nhận.


      thề bảo vệ , tuyệt đối để đám Ô Liệp phát tồn tại của .


      Đêm hôm đó là trăng tròn.


      Đám ma tụ tập ở cửa Thương Khung, chờ ăn thịt nữ pháp sư.


      nghe thấy bọn chúng cười, nghe thấy bọn chúng hoan hô, nghe thấy bọn chúng hò hét cuồng loạn như uống mê dược.


      quan tâm, quan tâm. co rúc ở góc u, khóc. ngu ngốc mới cho rằng mình bị những pháp sư kia phát , mới cho rằng bằng là có thể bảo vệ , mới cho rằng có thể ở bên , mang cao chạy xa bay.


      là con người.


      phải.


      ai có thể chấp nhận cho ở bên .


      đủ mạnh, đủ dũng cảm, đủ để bảo vệ bị thương tổn.


      quá yếu ớt…


      Mỗi ngày qua , giống như cái xác hồn. Cho dù bị đánh, cũng thấy đau, cho dù bị sỉ nhục, cũng thấy buồn.


      Trong mùa đông dài dằng dặc như kéo dài vĩnh hằng, chỉ khi lên mặt đất lấy đồ cúng mới cảm thấy phấn chấn chút bởi vì có thể trốn trong hang lén nhìn trộm .


      Tử Kinh sai, có mấy pháp sư cùng .


      Bọn họ coi như phạm nhân. Trong tuyết, cũng trắng như những bông tuyết đó vậy. thấy nụ cười của nữa, cũng thấy hát. Có đôi khi mơ thấy nằm thảm cỏ xanh mượt như nhung.


      lén lút ra khỏi hang, muốn chạm vào nhưng móng vuốt sắc bén lại làm khuôn mặt mịn màng của bị thương.


      tỉnh lại, điên cuồng mài móng vuốt, cố gắng làm cho nó ngắn chút, nhưng nó luôn nhanh chóng mọc lại y như cũ.


      Trước kia muốn mình trở thành , trở thành ma, nhưng bây giờ chỉ muốn trở thành người.


      Nếu như là người, có thể ở bên .


      Nhưng phải.


      phải.


      Trong bóng tối, rơi lệ.


      Có lẽ dù thế nào vẫn cứ chỉ là rác rưởi, rác rưởi vô dụng.


      Có lẽ vẫn chỉ là…


      Nó.


      Cửa Thương Khung. còn ra hình người yên lặng nằm bàn đá. Mặc dù tình nguyện nhưng vẫn bị phái tới đưa thức ăn cho ta. Đây cũng phải là lần đầu tiên, biết đây cũng phải lần cuối cùng.


      mới đặt đồ ăn xuống, ta vội vàng cầm cây củ cải lên gặm.


      Mấy ngày nay ta chợt nghe theo những lời khuyên từ mấy tháng trước của , phải ăn mới có thể cầm cự được, ít nhất là phải chịu đau về thể xác.


      Nhưng ta quá yếu, mới cắn miếng cầm nổi củ cải nữa.


      Củ cải màu trắng rơi xuống đất, lăn xuống bậc thang.


      giúp ta nhặt lên. ta nhìn chằm chằm , hai má hõm sâu, mặt còn có vết thương xấu xí chưa phục hồi mờ mờ.


      “Sao ngươi có thể chịu được tất cả những chuyện này cơ chứ?”


      ta thẫn thờ hỏi, giọng văng vẳng trong hang động.


      Từ mấy tháng trước, ta còn khóc lóc cầu xin nữa.


      Từ mấy tháng trước, ta còn cố chuyện với nữa. Cho tới bây giờ.


      “Sao ngươi có thể quen được với những chuyện này cơ chứ?”


      Vì nguyên nhân nào đó, ta chưa bao giờ ra Tử Kinh. Có lẽ là vì chứng minh ta vẫn là người. ta vốn muốn biết đáp án từ . Cầm lại củ cải từ tay , ta run rẩy tiếp tục ăn. xoay người rời , lại nghe thấy ta .


      “Tại sao ngươi có thể tự do lại.”


      quay người, ngẩng đầu nhìn ta.


      qua quá lâu, trở nên còn giá trị lợi dụng. phải ta, đối với đám quái, trở thành đồ ăn thừa từ rất rất lâu trước kia rồi.


      Nhưng cho rằng ta muốn nghe điều này. ta nhất định muốn biết phải chờ bao lâu, mà lại biết phải trả lời thế nào, bởi vì chính cũng còn nhớ nổi khi ấy mất bao lâu mình mới có thể rời khỏi cửa Thương Khung này.


      phải chờ rất lâu. Người mang dòng máu của thần tộc như ta chắc chắn còn phải chờ lâu hơn .


      Có lẽ là vì đồng tình, cũng có lẽ là bởi vì ta bán đứng bạn bè, nhìn có cùng hoàn cảnh như mình, khàn khàn :


      “Ta quên tất cả. tốt nhất cũng nên làm thế.”


      ta nhìn chằm chằm , oán hận : “Ta thể quên được, cũng muốn quên.”


      Kỳ lạ là ra có thể hiểu tâm trạng của ta. Dù sao cũng từng trải qua thời kì giống như vậy.


      khuyên bảo nữa, chỉ xoay người rời .


      Nhìn quái hờ hững kia, nổi giận, đột nhân đưa tay túm lấy chân .

      nhiều tháng rồi ta cố chạm vào , cho rằng ta sớm bỏ cuộc, hoàn toàn ngờ ta làm như vậy, kịp đề phòng bị ta bắt được.

      Trong khoảnh khắc, chui vào đầu lại là ngàn vạn hình ảnh.


      Giống như bước vào bùn nhão, bị nuốt trọn.


      Sấm mùa xuân, mưa mùa hè, gió mùa thu, tuyết mùa đông.


      Cờ chiến tung bay theo gió,vương tọa đẽo từ ngọc thạch.


      Máu tươi, phản bội, ngày đêm nối tiếp…


      sợ hãi dùng sức rút chân về nhưng muộn, ta nhìn thấy quá nhiều.


      Mặt trắng bệch, ngã sấp xuống đất, thở dốc từng hơi. Cảm giác kinh khủng kia như ngàn vạn côn trùng rắn rết bò khắp trong cơ thể , mỗi tấc da thịt .


      muốn nôn, nôn cảm giác kinh khủng kia ra nhưng nôn ra được gì.


      Sau đó giống như mạng nhện, bắt đầu đan lại.


      “Ngươi phải quái?” ta ngẩng đầu lên, kinh sợ nhìn , khẳng định: “Ngươi phải quái.”


      Vì nguyên nhân nào đó, cảm thấy hoảng sợ.


      , muốn nghe! muốn nhớ lại quá khứ! quay đầu muốn lại nghe thấy ta hô to: “Ngươi là người!”


      kinh ngạc, cứng đờ tại chỗ, quay người lại, bật thốt lên: “ gì?”


      ta nhìn chằm chằm, nhưng ngay sau đó lại đánh nát hy vọng của , “, ngươi phải người.”


      có ý gì?” Rốt cuộc nhìn thấy gì? muốn biết, lại sợ hãi biết.


      Trực giác muốn mau mau rời , nhưng ta là người!


      ta thế. nghe được.


      muốn mình là người!


      Trong bóng tối, Dạ Ảnh run rẩy, khát vọng lại sợ hãi nhìn chằm chằm ta, “ rốt cuộc cái gì? nhìn thấy gì? Tại sao ta là người?”


      ta lảo đảo bò dậy, xích tay chân phát ra tiếng vang nặng nề.


      Đôi mắt khuôn mặt tái nhợt có chút bối rối, ta thào : “Ngươi phải người, còn là người nữa rồi. Ngươi vốn là người, nhưng ngươi vì quyền lực mà vứt bỏ…”


      , trong mắt ta lóe lên bối rối rồi lại sực tỉnh, kinh ngạc lại khiếp sợ.


      Nhìn , ta như nhận ra điều gì đó, đột nhiên cười rộ lên.


      “Trời ạ! Ngươi giống tên khốn Cung Tề đó, đều muốn có được sức mạnh, đều cùng cho rằng mình có thể giao dịch với đám ác ma này. Nhưng ngươi thành công, ngươi bị bạn bè phản bội!”


      Mấy câu ngắn ngủi lại mang đến quá nhiều ký ức.


      sai rồi, đáng lẽ nên chạy trốn. muốn nghe, nhưng ta lại tiếp tục , cười đến chảy nước mắt. “Ngươi là tên ngu tự cho là thông minh! Ngươi cho rằng ngươi có thể có được tất cả, cuối cùng lại bị bán đứng!”


      xoay người chạy như bay ra ngoài, nhưng giọng ta cứ bám theo .


      “Ngươi muốn mưu phản, muốn có được sức mạnh, nhưng trái lại lại trở thành nguồn gốc sức mạnh cho đám quái. Ngươi muốn trở thành quái, nhưng thể vượt qua giới hạn cuối cùng, ngươi dám ăn thịt người, cũng chưa từng uống máu người! Ngươi dám, ngươi là đồ nhát gan!”


      chạy ra khỏi cửa Thương Khung, ta lại chịu buông tha , khàn cả giọng hô to.


      “Ngươi phải người! Cũng phải ! Ngươi lên cũng chẳng xuống, kẹt ở giữa! Ha ha ha ha!”


      ta cười điên cuồng.


      Tiếng cười trào phúng vang vọng trong hang động, như ác quỷ đuổi theo , chịu ngừng.


      vẫn luôn nghe được tiếng cười của ta.


      chạy đến đâu, trốn đâu, cũng thể thoát khỏi tiếng cười nhạo, mỉa mai của ta.


      ‘Ngươi phải người! Cũng phải ! Ngươi lên cũng chẳng xuống, kẹt ở giữa…’


      Chuyện cũ như đê vỡ nhấn chìm . Đó là máu cùng thịt chồng chất xây lên, ra sức giãy giụa trong vũng bùn máu thịt kia, cố gắng lại quên nhưng tài nào quên được…


      Cuộc sống…


      từng có cuộc sống của con người.


      Cuộc sống rực rỡ chói mắt, vô cùng hoa mỹ.


      cưỡi ngựa xông pha sa trường, tiếu ngạo hồng trần; từng đứng cao vời vợi, độc bá phương.


      Nhưng quá khứ hào hùng đó đều giống như cát trong tay, nắm giữ được.


      từng có tất cả, rồi lại biến mất nhanh chóng.
      rúc vào góc tối, nhắm mắt, bịt tai, giống như làm như vậy có thể ngăn cản những ký ức kia, đuổi chúng nó ra khỏi đầu.


      “Con mẹ nó đồ rác rưởi! Ngươi làm cái quái gì thế hả?”


      Đột nhiên tiếng rít gào khó chịu của Ô Liệp truyền đến. bị đạp phát, khiến bay ra khỏi góc tối tự cho là an toàn.


      Chờ đón chính là thùng phân hôi thối, đổ đầy lên người .


      tức giận muốn đứng lên phản kháng, nhưng cái chân khổng lồ kia trong chớp mắt giẫm đầu .


      Bởi vì đau đớn, đau khổ cầm lấy cái chân giẫm lên , cố gắng vặn ngã đối phương, nhưng quái chết tiệt kia lại bất động như núi, thậm chí nhận ra phản kháng của . Móng vuốt của vốn thể nào làm thương tổn Ô Liệp dù chỉ chút.


      “Thùng phân sắp đầy, còn mau rửa sạch. Dám trốn ở đây lười biếng hả?”


      Nước mắt khuất nhục trào ra, có thể nghe được tiếng sọ não phát ra tiếng rắc rắc, tên khốn này muốn giẫm nát đầu .


      Ô Liệp tức giận quát: “ lấy cái thùng mới lại đây, rửa sạch cái thùng này! Nếu còn có lần sau, ta bắt ngươi nuốt cả cái thùng luôn!”


      Ô Liệp xong, dùng chân dính phân và nước tiểu chùi lên người , xong xuôi mới xoay người rời .


      rất hận mình vô dụng, rất hận tất cả những gì đẩy đến mức này.


      muốn xông tới giết lũ khốn nô dịch , sỉ nhục . Nhưng từng thử, rất lâu trước đây từng thử, nhưng chỉ đổi lấy càng nhiều trận đòn và vết thương.


      là rác rưởi vô dụng. dùng hết toàn lực cũng đánh lại ngón tay của Ô Liệp.


      Lúc này, rất muốn chạy trốn.


      Chỉ cần chạy trốn phải chịu ức hiếp, bị đánh, bị sỉ nhục nữa.


      có thể chạy trốn, chạy rất xa, xa đến mức ai có thể tìm ra .


      Sau đó, nghĩ tới Tử Kinh.


      Tử Kinh.


      Nếu như ở đây, chịu trách nhiệm lấy đồ cúng đổi thành Ô Liệp. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng Tử Kinh bị Ô Liệp kéo vào trong hang, sợ muốn nôn ra.


      “Còn nhùng nhằng cái gì? Nhanh chút! Con mẹ nó ngươi thối giống như phân! Rửa xong cút xa chút!” Tiếng chửi rủa ù ù vang vọng trong hang.


      che giấu phẫn uất cùng hận thù trong mắt, vội vàng đứng dậy, mang theo thùng phân rời .


      sao, sao!


      tự nhủ với mình hết lần này tới lần khác.


      Chỉ cần là vì , cái gì cũng có thể chịu được, cái gì cũng làm.


      sao.
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 21

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      “A Tháp Tát Cổ Linh.” Giọng trầm vang vọng trong hang. như cười như nhìn tên đáng thương vẻ mặt tối tăm xách theo giỏ thức ăn về phía .


      “Đó là tên ta.”


      trả lời, chỉ im lặng lên bậc thang.


      Khi tới gần, có vẻ vô cùng cảnh giác. có thể nhìn thấy sợ hãi che giấu được. Tên này bất đắc dĩ mới phải tới, tự nguyện, giống quái khác, sợ . Bởi vì biết lai lịch của , cũng biết được nhược điểm của .


      “Tử Kinh.” khẽ khi tới gần , đặt giỏ thức ăn xuống.


      Đúng như đoán, cứng đờ, ngẩng phắt lên nhìn .


      Đôi mắt đen như màn đêm, sâu như vực thẳm.


      “Ngươi muốn ấy, đúng ?” mỉm cười, khe khẽ ra khát vọng sâu nhất trong nội tâm .


      ta cười, lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo như rắn bò dọc sống lưng.


      muốn vứt đồ mà chạy nhưng tài nào nhúc nhích được.


      “Tử Kinh dịu dàng, ngọt ngào, lại lương thiện…”


      Những câu chữ ngọt như đường tràn qua tai , thấm vào tim .


      “Vì ngươi ấy từ bỏ tự do, cam tâm tình nguyện cả đời bị nhốt ở đây, làm con rối cho đám pháp sư…”


      Hơi lạnh dập dờn sau cổ.


      chịu nổi, há miệng thở dốc, chống cự đôi mắt sâu thẳm của ta, cho phép mình đắm chìm.


      Nhưng trông thấy Tử Kinh trong đó.


      Tử Kinh mỉm cười với , Tử Kinh ôm , Tử Kinh khóc cầu xin rời … Tử Kinh. Tim thắt lại, đau đớn, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt.


      đáng thương, quá yếu ớt nên thể bảo vệ người mình , chỉ có thể khóc mình trong bóng tối…” ta đưa tay vuốt ve khuôn mặt thô ráp của .


      Bàn tay nhắn xanh trắng lạnh lẽo như băng.


      “Ngươi ấy, đúng ?”


      Đó là bí mật sâu trong lòng , thậm chí ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ, ngay cả thừa nhận với chính mình cũng dám.


      đau khổ há miệng, nỉ non khàn khàn: “ phải…”


      “Vậy sao ngươi lại khóc?” ta nghiêng đầu, giống như thương xót lau nước mắt mặt .


      “Sao lại khóc?”


      Giọng ta ,


      Lại như con dao nung đỏ, in dấu trong lòng .


      muốn chạy trốn, muốn né tránh, nhưng lại tài nào dời mắt hay nhúc nhích cơ thể được.


      “Ta biết… Ta biết…” nghẹn ngào, run rẩy.


      Như đồng tình với hoàn cảnh của , ta rút tay về, chủ động dời tầm mắt.


      Giống như con rối đứt dây, ngã rạp xuống, ôm đầu co người, bất lực run rẩy, khóc.


      “Ta biết… Ta biết…” Tiếng nức nở nghẹn ngào, trầm thấp, bi thảm của vang vọng trong hang.


      “Ngươi biết, ngươi chỉ dám thừa nhận.” Từng câu từng chữ của ta như nện vào lòng .


      làm sao dám thừa nhận? Làm sao dám?


      chỉ là rác rưởi vô dụng, dơ bẩn, đê tiện lại hèn mọn, ngay cả bảo vệ còn làm được, ngay cả ở bên cạnh cũng làm bẩn .


      làm sao dám thừa nhận? Làm sao dám?


      Nhìn tiểu quỷ khóc thành tiếng, trong lòng Linh ngoại trừ thương cảm đa phần vẫn là lạnh lẽo.


      nhìn thấy quá khứ của , biết lai lịch của , ngạo khí và tài cán của tên này từng thua Cung Tề.


      Nhưng tất cả đều bị ma cảnh đen tối này mài mòn từng chút từng chút .


      Những ma kia dùng mọi cách mài mòn nhân tính của , tự ái của , ngạo khí của , kết quả là ngay cả hận cũng bị mài sạch .


      tuyệt đối muốn giống như .


      Tuyệt đối .


      nhất định phải ra ngoài, nhất định phải rời khỏi đây.


      muốn trả thù Cung Tề, trả thù những kẻ bán đứng , trả thù những kẻ phản bội . muốn trả lại tất cả những gì bọn chúng gây ra cho . muốn báo thù, tuyệt đối giống như , ở đây chờ chết! Dù cho phải vứt bỏ nhân tính. Dù sao, sớm còn là người, còn cần nhân tính làm gì?


      nở nụ cười trào phúng.


      “Ngươi biết ngươi ấy, ngươi muốn ấy.” Linh lần nữa nghiêng người về phía , khẽ dỗ dành: “Ngươi biết. Ta có thể giúp ngươi, giúp ngươi có được ấy.”


      chấn động, ngừng nức nở.


      , ta có thể giúp ngươi có được Tử Kinh.”


      Có được Tử Kinh.


      Có thể? Có thể? có thể sao?


      Như người lạc đường trong sa mạc đột nhiên thấy được nước nhưng lại nghi ngờ đó chỉ là ảo ảnh. bất an nhưng thể kháng cự, vẫn từ từ mong mỏi, ngẩng đầu lên.


      Nữ pháp sư mỉm cười, nhàng khẽ: “Ta có thể giúp ngươi trở nên mạnh mẽ, dũng cảm, giúp ngươi mạnh hơn tất cả ma ở nơi này.”


      Mạnh hơn tất cả ma ở nơi này sao?


      Câu kia giống như tia sáng trong bóng tối. trợn trừng mắt, hy vọng hừng hực dấy lên trong lòng: “ sao?” run giọng hỏi.


      “Đương nhiên là .” nhìn vẻ mặt chờ mong của , : “Ta là nữ pháp sư Bạch Tháp, chỉ cần ta muốn ta có thể nhìn thấy suy nghĩ và quá khứ của tất cả những người bị ta chạm vào. Ngươi biết, đúng ? Ta thấy được.”


      Quả biết, thậm chí ta còn biết cả bí mật chưa bao giờ ra.


      “Chỉ cần ngươi giúp ta, ta có thể giúp ngươi.” Ánh mắt ta sáng ngời, khuyên lơn.

      nuốt nước miếng, hỏi: “Giúp… Giúp thế nào?”


      ta tiến đến bên tai , : “Trong phòng Đại nhân có cái hộp màu vàng…”


      !” ta còn chưa xong sợ đến mức trắng bệch mặt, vội vàng lùi lại: “Ta muốn!”


      ta điên rồi.

      biết, có thể nhìn thấy điên cuồng và thù hận dồn nén trong đôi mắt u của ta.


      ta cam lòng bò về phía , bất chấp kháng nghị của , vội vàng , “Trong hộp chứa sách nguyền rủa của Ma Nhân. Trong đó ghi lại chú ngữ mở khóa sắt cho ta, còn cả cách để có được sức mạnh…”


      Xích sắt vang lên theo cử động của ta.


      Giọng vội vàng của ta hiểu sao lại thê lương.


      được!” sợ hãi lắc đầu, “Ta thể vào phòng đại nhân, được!”

      ta giận dữ nhìn chằm chằm, nắm chặt tay, “Tại sao được? Chỉ cần có quyển sách ấy, ta và ngươi được giải thoát, ngươi sợ cái gì? Sợ chết sao? Ngươi chết được ? Qua nhiều năm như vậy ngươi còn gì chưa từng phải chịu, ngươi sợ cái gì?”


      ôm đầu, kịch liệt run rẩy, “ hiểu, hiểu, còn có đáng sợ hơn chết, đáng sợ hơn chết…”


      Tên khốn nhát gan này!


      hận thể túm cổ , bắt buộc nhìn vào mắt , bắt buộc làm theo ý .


      Nhưng thôi miên làm trở nên chậm chạp, gặp biến cố kịp phản ứng.


      Chuyện này chỉ có mới làm được.


      Những quái kia vốn để vào mắt, bọn chúng sai đưa đồ ăn đến cho cũng bởi vì chỉ có ăn vụng .


      dám.


      Bọn chúng đều biết.


      Cho nên cũng chỉ có mới có cơ hội lẻn vào phòng Ma Nhân, ăn cắp sách nguyền rủa.


      Bởi vì quái nào để ý đến , quái nào cảm thấy có cái gan đó.


      là rác rưởi vô dụng nhất, tiểu quỷ đê tiện nhất ở nơi này.


      tính toán lâu như thế, dễ gì mới nghĩ ra được cách này. thể thất bại, thể để cho thất bại, chỉ còn lại hy vọng duy nhất là . phải để cho tỉnh táo trộm quyển sách kia về. “Ngươi đúng là thất bại. Qua nhiều năm như vậy chưa bao giờ có ai ngươi vụ lợi, thậm chí ngay cả khi ngươi còn là người cũng chưa từng có.” lạnh lùng , vẻ mặt mỉa mai, “ dễ gì mới có người ngươi nhưng ngươi ngay cả can đảm cố gắng cũng có.”


      tức tối nhìn chằm chằm ta, “Ta phải quái, thậm chí cũng phải người! Ta có cách nào bảo vệ nàng….”


      “Ngươi có!” ta nổi trận lôi đình : “Chỉ là ngươi dám! Ngươi thà tiếp tục ở lại đây, mặc cho những ma kia sỉ nhục, mặc cho Tử Kinh đơn cả đời!”


      Tử Kinh…


      Trái tim thắt lại.


      Nước mắt lại lần nữa trào ra.


      “Đúng vậy, Tử Kinh.” ta hạ giọng, tới gần, khuyên nhủ: “ phải ngươi muốn bảo vệ ấy sao? phải muốn được ở bên ấy sao? phải muốn có sức mạnh sao? Nghĩ mà xem, nếu ngươi có được sức mạnh, có thể ôm ấy vào lòng bảo vệ ấy, còn ai có thể làm hại ấy nữa….”


      muốn bảo vệ , khát vọng sức mạnh to lớn.


      thậm chí có thể tưởng tượng được cảm giác ôm Tử Kinh vào trong lòng.


      “Nghĩ mà xem, nếu như ngươi có sức mạnh, nếu như ngươi có thể bảo vệ ấy, nếu như ngươi có thể quang minh chính đại cùng ấy sóng vai dưới ánh mặt trời….” có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ấy. “ ấy mỉm cười với ngươi, vươn tay ra với ngươi, nằm trong lòng ngươi, thuộc về ngươi…” có thể tưởng tượng được.


      Linh đưa tay bưng lấy mặt , dịu dàng .


      “Sau đó, ấy ngươi…”


      Từng câu từng chữ như sấm ù ù trong tai.


      Tim thắt lại, khỏi nhắm nghiền hai mắt, toàn thân bởi vì quá mức khát vọng mà run rẩy.


      Tử Kinh.


      có thể nhìn thấy , dù là trong bóng tối vẫn luôn có thể nhìn thấy ràng.


      khát vọng như thế, khát vọng đến mức ngay cả trái tim cũng run lên bần bật.


      “Ta biết ngươi quên tất cả. Nhưng Tử Kinh giúp ngươi tìm lại tự tôn, ấy cũng giúp ngươi tìm lại dũng khí. Ta biết ngươi vốn có những gì, trải qua những gì, nhưng ngoại trừ ấy ngươi còn gì để mất nữa đây?”


      Đúng vậy, ngoại trừ Tử Kinh còn gì để mất nữa?


      muốn Tử Kinh, muốn !


      mở mắt, nhìn vu nữ gầy yếu trước mắt, khàn khàn cầu.


      phải hứa cho ta sức mạnh…”


      “Ta xin hứa, nhất định cho ngươi sức mạnh.” Trông thấy quyết tâm trong mắt , mỉm cười hài lòng. Nhìn vu nữ cười kia, nghĩ chắc hẳn điên rồi mới đồng ý giúp ta. Nhưng muốn sức manh, muốn Tử Kinh.


      “Nếu như ta thất bại…”


      , ta biết ngươi nhất định làm được, dù sao ngươi cũng là Chiến thần dũng mãnh nhất của vương triều ta từ trước tới nay.”


      Sắc mặt trắng bệch.


      “Người kia chết rồi!” vội vàng ngắt lời ta.


      Nhưng dù như thế, vẫn thấy được trong đôi mắt chưa khô nước mắt của dũng khí từng có khi xưa.


      Linh nhếch môi, vuốt mặt , : “Ngươi muốn như vậy cũng được, chỉ cần mang sách nguyền rủa về là tốt rồi, phải vì ta, phải vì ngươi, vì ấy.”


      .


      biết, vì .


      đưa tay ra ôm kẻ ghê tởm đê tiện như .


      “Phải đợi trăng tròn.” khàn khàn nhắc nhở.


      Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trông thấy sợ hãi lóe lên rồi biến mất trong mắt ta.


      “Ta biết.” ta khẽ run lên rất . Da thịt trắng như tuyết của ta dưới ánh trăng mờ gần như trong suốt. Nhìn vị tổ tiên biến mất trong truyền thuyết mấy trăm năm trước, Linh thở ra: “Ta biết…”


      Lại tới ngày trăng tròn. Vầng trăng tròn vành vạnh bị bao quanh bởi điềm xấu, như giam mặt trăng vào chiếc lồng. Tử Kinh nhìn lên mặt trăng tròn như chiếc đĩa, trong lòng hiểu sao có chút bất an. biết Dạ Ảnh… Có ổn ?


      Đông xuân tới, tuyết sớm tan.


      Cây cối trong rừng lại khoác lên chiếc áo xanh, còn trụi lủi như trước, giống như ma bị phong ấn ra sức vùng vẫy khỏi đất lạnh, ngửa mặt lên trời hò hét.


      Rừng rậm vì hơi ấm mùa xuân còn trầm nữa.


      Nhưng hơi ấm này tài nào sưởi ấm được .


      Gần đây luôn cảm thấy lạnh.


      Rất mạnh. Như có cái gì đánh cắp mất sức mạnh của . bất giác kéo chặt chăn người. Nằm ở giường, cả đêm ngủ được. Nhìn vầng trăng chầm chậm di chuyển ngoài cửa sổ, kiềm chế được tự hỏi biết Dạ Ảnh có nhìn vầng trăng này hay ?


      Có phải tới cao nguyên rộng lớn phía tây rồi ? Đến nơi có tự do?


      có khỏe ?


      Có ăn được ? Có biết cách nấu ?


      dạy nhóm lửa nấu cơm, dạy phân biệt dược thảo, dạy cách sống trong núi.


      Nhưng luôn mơ thấy khóc, luôn nhìn thấy ánh mắt bất lực của , luôn nghe thấy khàn khàn lặp lại câu kia!


      ‘Nơi đó… có nàng…’


      Mỗi lần nghĩ đến, trái tim đều giống như bị đao cắt.


      Mấy tháng này, càng ngày càng hoài nghi liệu có phải mình làm sai rồi hay .


      có thể sống mình sao? Liệu có bị thương nữa ? có tìm được chỗ tránh mưa che nắng ?


      Hay giống như lời trưởng lão…


      sớm quên ?


      Giữa biết bao lời khuyên bảo của các pháp sư, chỉ có câu này khiến đau lòng nhất.


      Dù cho biết quên mới là tốt nhất đối với . còn cuộc đời rất dài, còn rất nhiều thứ để nhớ, nhưng vẫn ích kỷ muốn nhớ.


      Tử Kinh nhắm mắt lại, ôm chút ích kỷ nho này, tuy rằng… nhớ…. càng khiến đau khổ hơn mà thôi.


      Mặc cho nước mắt chảy xuống.
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 22

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      thành công. Linh nhìn chằm chằm người kia từ trong bóng tối chạy như bay đến, gần như thể tin được. muốn khóc nhưng vào giây phút này ngay cả sức để khóc vì vui sướng cũng chẳng còn. thể cử động, đứng dậy được nổi. Qua đêm trăng tròn, bị giày vò đến mức còn hình người. Vết thương của mặc dù bắt đầu khép lại nhưng cơ thể vẫn quá yếu, ngay cả chống người ngồi dậy cũng nổi.


      lặng lẽ nơm nớp lo sợ bò lên bệ đá.


      nâng chảy máu đầm đìa dậy, móc từ trong lớp áo rách nát ra chiếc hộp vàng , lo lắng : “Ta lấy được thứ đó rồi, phải nhanh lên.”


      “Cái hộp…” tựa vào người , cố sức run rẩy : “Mở ra…”


      mở cái hộp ra.


      Ánh sáng lập tức tràn ngập cửa Thương Khung. Những chữ viết cổ chằng chịt chiếu lên vách đá. hoàn toàn đọc được, nhưng ta hiểu. nhìn chữ vách đá, thở gấp . “Trái… Bên trái… “


      Lúc này mới phát ta còn sức quay đầu, đành đỡ ta xoay người, vừa sợ hãi nhìn chằm chằm vào cửa hang.


      Mặc dù sau đêm trăng tròn, đám ma luôn say rượu, phải ngủ mấy ngày liền. Nhưng phải quái nào cũng ngủ.


      dễ gì mới nhân lúc trăng tròn quái trong phòng đại nhân để ra tay.


      Dọc đường suýt chút nữa bị đại nhân bắt được, nhưng bên kia ầm ĩ náo loạn khiến đại nhân phân tâm, mới chạy được tới đây.


      “Nhanh lên, phải nhanh lên!” sợ hãi giọng thúc giục . “Có lẽ ta bị đại nhân thấy được rồi, say nhìn ta, nhưng có thể sinh nghi.”


      Khoảnh khắc tìm được lời nguyền kia cũng biết, bởi vì kích động đến thở dốc.


      tìm được rồi? Phải ? Phải ?” vội vàng : “Nhanh lên, nhanh lên, chúng ta có nhiều thời gian.”


      Linh nhìn chằm chằm những câu chữ ghi lại cách để có được sức mạnh, trong đầu trống rỗng.


      Người có được sức mạnh trong quá trình biến đổi có thể chết.


      Nếu như chịu nổi sức mạnh ấy bị nó nuốt trọn.


      ngờ lại tìm được phương pháp giải lời nguyền bất tử. Đáng lý phải cười, nhưng lại cười nổi. Ngay từ đầu lừa . vốn định dùng lời nguyền này với mình. tin người khác, bao giờ tin nữa. Ngay cả kẻ có cùng hoàn cảnh với như cũng tin.


      muốn có sức mạnh, nhưng phương pháp được ghi lại trong này cũng có thể hại chết .


      Bởi vì có rủi ro nên vị đại nhân kia mới dám dùng. thà trốn dưới lòng đất tối tăm, mượn đồ cúng của loài người để chữa thương từ từ.


      biết chuyện này, tính đến khả năng này.


      muốn chết!


      còn có thù phải báo!


      Bỗng dưng xa xa truyền đến tiếng gầm tức giận rung trời.


      Cả tòa núi đều lay chuyển.


      Đại nhân phát ra rồi.


      Dạ Ảnh sợ tới mức gần như muốn bỏ chạy. Sợ hãi khiến giữ chặt lấy , gào lên: “Nhanh lên!”


      phân vân quá lâu. muốn ở lại nơi này. phải cho sức mạnh!


      Nếu như Dạ Ảnh chết chỉ sợ cũng vĩnh viễn bị giam ở đây. Nhưng phải đánh cược lần!


      Hạ quyết tâm, Linh dùng hết tất cả sức lực niệm lời nguyền cổ xưa.


      Sức mạnh tuôn ra. Xương cốt kêu lên răng rắc, da nứt toác rồi tái sinh. Toàn thân phồng lên nóng rực như bị lửa địa ngục thiêu đốt. đau đớn khóc thét, lăn lộn đất. Tiếng thét của khiến Ma Nhân chú ý.


      có thể nghe được giọng lạnh như băng, nghe được đám quái bị đánh thức, khủng hoảng sợ hãi la hét, chạy tứ tán trong đường hầm.


      có thể cảm giác được ràng đám ma điên cuồng chạy về phía này.


      run rẩy, tiếp tục niệm chú, cho đến chữ cuối cùng.


      Khi dừng lại Dạ Ảnh lăn xuống bậc thang cũng hấp hối nằm mặt đất.

      Đừng chết. Van xin ngươi đừng chết.


      khẩn cầu, gào thét trong lòng.


      nằm mặt đất nhúc nhích, nơi đó bị ánh mặt trời chiếu tới, cả người đều bốc khói giống như miếng thịt bị nướng cháy.


      Tiếng vang ù ù càng lúc càng gần.


      thất bại. Tuyệt vọng như hắc ám bao phủ. co ro mặt đất, ngay cả khóc cũng khóc nổi.


      Sau đó, miếng thịt bị đốt trụi kia bắt đầu động đậy. Đầu tiên là tay, rồi tới chân.


      ngừng thở nhìn lấy tay chống người ngồi dậy, quỳ mặt đất thở dốc, ho ra từng hơi khói đen.


      Dưới cái nhìn chăm chú của , đứng lên.


      Làn da cháy đen bởi vì động tác của mà bắt đầu bong ra từng mảng, rơi xuống lả tả, lộ ra làn da bóng loáng như mới.


      Tóc biến thành bụi bay , tóc mới mọc ra đen như mực, mềm mại như tơ.


      Dưới ánh bình tinh, vặn cổ, vươn mình.


      Cơ bắp mạnh mẽ phập phồng dưới làn da tỳ vết của . Lớp vảy màu xanh hông và cánh tay phản xạ ánh mặt trời lấp lánh.


      ngẩng đầu lên, trong ánh nắng chiếu vào cửa Thương Khung, hít hơi sâu rồi từ từ thở ra.


      Ngay lúc ấy, bỗng ầm tiếng, cửa ra vào bị đám ma phá vỡ, con mãng xà khổng lồ còn to hơn hang động này phá tan tường đá, mở cái miệng to như chậu máu xông về phía . Mảnh đá vỡ bay tứ tung, bụi mù mịt.


      “Cẩn thận! “ hét lên. nghe thấy, nhưng chỉ trong chớp mắt bị nuốt vào bụng. Con rắn kia quá khổng lồ.


      sợ hãi nhìn con rắn khổng lồ mắt đỏ ngầu, cực kỳ tức giận trước mặt, khỏi run rẩy.


      biết nó nhìn thấy, mắt nó bị thương trong cuộc chiến.


      Nhưng cũng biết, nó biết vị trí của .


      dám động đậy, sợ mình cũng bị nuốt chửng.


      Nhưng ngay sau đó, con rắn khổng lồ đau đớn cuộn thành cục, rít lên. đột nhiên nghe thấy thanh kỳ quái, giống như tiếng lưỡi dao cực kỳ sắc bén cắt lên thịt, khiến da đầu tê rần.


      Roẹt!


      Thân rắn cứng vô cùng bị móng sắc xẻ ra.


      Trong đống thịt nhầy nhụa, toàn thân đầy máu.


      Tay còn cầm thứ gì đó đập.


      Đó là tim, tim của con rắn khổng lồ.


      nhìn chằm chằm quả tim như nhìn thứ thú vị, sau đó thản nhiên đưa quả tim vào miệng, nhai nuốt.


      chiếm được sức mạnh, sức mạnh gì sánh kịp!


      Toàn thân cứng ngắc, tài nào nhúc nhích được, sợ hãi mình trở thành đối tượng bị ăn tiếp theo. Nhưng vẫn nhìn thấy mất rồi. liếm móng vuốt, quay đầu nhìn run rẩy bàn đá, trong con ngươi tối đen lóe lên ánh vàng.

      “Ngươi là ai?” hỏi.


      “Ngươi… nhớ?” nhìn chằm chằm ma quỷ toàn thân là máu, cho là đùa, nhưng nhìn có vẻ giống đùa.


      nhướng mày, vẻ mặt kiên nhẫn.


      Giây phút ấy, nhận ra rằng quên tất cả.


      vượt qua bờ vực sinh tử, chiếm được sức mạnh, nhưng sức mạnh quá lớn khiến quên mất quá khứ.


      mở miệng, run rẩy ra hai chữ bảo mệnh.


      “Tử… Tử Kinh…”


      Hai chữ này khiến tim ấm áp.


      Ánh mắt của lập tức trở nên mềm mại.


      còn nhớ được Tử Kinh? nhìn chằm chằm , sau đó phát nhớ , nhìn có vẻ hơi mờ mịt, chỉ là nét mặt dịu rất nhiều.


      Phát có phản ứng với Tử Kinh, trong đầu lập tức lên rất nhiều suy nghĩ. Khi mở miệng lần nữa, phát mình có thể trôi chảy.


      “Ta là Tử Kinh.”


      lừa gạt , hề có chút áy náy. muốn chết, muốn báo thù, muốn rời khỏi đây, cho dù muốn giết người phóng hỏa cũng sẵn lòng!


      mỉm cười, để nước mắt tràn đầy hốc mắt rơi xuống, duỗi tay về phía .


      “Mà chàng là A Tháp Tát Cổ Dạ Ảnh.”


      Cái tên này có ấm áp quen thuộc khiến người ta khát vọng.


      bị hấp dẫn, vô thức lên bậc thang, tiến về phía .


      “Chàng là Chiến thần của ta, chúng ta bị phản bội, bị đưa đến chỗ ma, ngày đêm chịu khổ…”


      chống người dậy, nhìn , run rẩy ra những lời nửa nửa giả.


      “Nhưng chàng cam lòng, ta cam lòng, cho nên chàng dùng tính mạng đổi lấy sức mạnh…”


      mơ hồ nhớ được từng có phản bội.


      đỡ lấy khuôn mặt nhuộm đầy máu tươi của , vừa khóc vừa cười, tràn ngập hận thù, : “Chúng ta muốn báo thù, chúng ta chịu đựng tất cả chính là vì muốn báo thù. Chàng trở thành thánh , ma vương! Chúng ta thống lĩnh bầy chà đạp những kẻ phản bội chúng ta, hủy diệt quốc gia chết tiệt kia!”


      thích chủ ý này.


      Rất thích.


      vươn tay, nhàng kéo cái, dây xích người đứt rời. Khi ôm người con phải nhận hết mọi tra tấn này vào lòng cảm nhận được run rẩy tài nào khống chế được. sợ hãi ấy khiến bất giác thốt lên lời hứa hẹn ngay cả cũng cảm thấy kinh ngạc: “Đừng sợ, ta bảo vệ nàng.”


      ***

      xảy ra chuyện. Khi tiếng rít gào ù ù đầu tiên truyền đến Tử Kinh phát trong núi xảy ra chuyện. Mặt đất chấn động, khí rối loạn. Tất cả côn trùng chim thú đều bay ra khỏi rừng rậm.


      Hôm nay là thời gian lên núi. Trời vừa sáng theo các pháp sư vào rừng.


      Vừa nghe thấy tiếng tru kinh người, lập tức mới các pháp sư kinh sợ.


      “Mọi nười quay về, mở kết giới trong thôn! Nhanh lên!”


      xong, xoay người định chạy về phía trước.


      “Tử Kinh” An Ba Kim lo lắng giữ lại. “ muốn đâu?”


      “Gọi người bảo vệ khu rừng.” Tử Kinh nhìn , còn có những khuôn mắt quen thuộc lại hốt hoảng sau lưng , trấn an: “ sao đâu, ta xử lý, đó là lý do ta ở đây.”


      An ba Kim buông tay ra.


      Tử Kinh mỉm cười, xoay người chạy vào trong rừng rậm. Núi rung ù ù. nghe được giọng lạnh lùng truyền tới từ nơi xa. Dù có chuẩn bị nhưng khi đất rung lên vẫn trượt ngã. bò dậy, chạy qua suối nước nóng, chạy qua cây thần, vừa chạy qua từng người bảo vệ vừa niệm câu chú thuộc lòng.


      Theo lời niệm chú của , rừng rậm rung chuyển, dây leo từ dưới mặt đất trồi lên, sinh trưởng rất nhanh, uyuển chuyển bò lên thân cây, tạo thành tấm lưới dày đặc sau lưng . Ngay cả khi thể nào xuyên qua được chúng nó vẫn quấn lấy cây thần, tiếp tục đan chặt vào nhau.


      Khi niệm chú bên cạnh người bảo vệ từng người từng người đứng lên, duỗi thẳng tứ chi, giũ sạch tầng bụi đất, theo sau lưng làm rung chuyển cả mặt đất.


      bình tĩnh, tiếp tục thẳng về phía trước, hề quay đầu lại.


      Khi dây leo kết chặt thành tường cao lời niệm chú của cũng văng vẳng trong rừng rậm.


      vừa niệm cổ chú vừa thẳng tới nơi thờ phụng.


      Tiếng tru đột nhiên biến mất.


      Trong rừng rậm trong rừng rậm u lặng ngắt như tờ.


      Hòn đá khổng lồ ở nơi thờ phụng chậm rãi đứng dậy trước lời niệm chú của nó. Nó đứng sừng sững, kéo đứt dây leo người, đất đá rơi xuống. Nó cúi đầu nhìn hang động đen ngòm thấy đáy dưới thân mình mấy trăm năm qua, chờ đợi. Bốn người bảo vệ còn lại vượt qua , làm thành vòng tròn. Bọn họ cao lớn còn hơn cả cây thần, che kín cả bầu trời. Mặc dù trước kia A Mã từng dạy đánh thức vị trong số đó, nhưng hôm nay năm vị có mặt đông đủ khiến khó tránh khỏi kinh hãi nhưng đồng thời cũng cảm thấy an tâm.


      sao đâu.


      tự với mình, bọn họ là do các pháp sư tham chiến năm đó tạo ra để phòng ngừa đám ma phá vỡ kết giới, ra ngoài làm loạn nhân gian.


      Bọn họ chờ, cũng thế.


      Suy nghĩ này mới lên trong đầu đột nhiên cảm nhận được đất dưới chân chuyển động như có cái gì muốn phá đất chui ra. Khí đen đậm đặc rỉ ra từ lòng đất.
      Như kéo vào vũng lầy tăm tối.


      Tử Kinh cho chúng nó cơ hội thành hình.


      niệm trấn hồn khúc.


      Người bảo vệ đồng loạt giậm chân phải, uỳnh tiếng, ánh sáng màu vàng ra từ chân của bọn họ, khuếch tán ra xung quanh như sóng nước. Trong nháy mắt áp chế tất cả.


      Quá yên tĩnh. sẵn sàng nghênh đón quân địch. Bỗng dưng, từ trong hang động tối thấy đáy lao ra thứ. định mở miệng ra lệnh cho người bảo vệ giết ma này, nhưng lại sững lại khi nhìn mặt người kia.


      Dạ Ảnh.


      nên chần chờ, đáng lý phải ra lệnh cho người bảo vệ giết . Nhưng đó là Dạ Ảnh. Mặc dù trở nên cường tráng hơn, cao hơn.


      Nhưng đúng là Dạ Ảnh.


      chần chờ.


      Chỉ trong giây lát, tới trước mắt. Khi còn chưa kịp phản ứng duỗi móng vuốt sắc bén, chút do dự, đâm mạnh vào ngực .


      Đau đớn kịch liệt.


      “Dạ… Dạ Ảnh?”


      Tử Kinh kinh ngạc nhìn , thậm chí thể thở được.


      Nhìn quái tuấn mỹ vô trù lại lạnh lùng tàn khốc ai sánh bằng trước mắt, chỉ cảm thấy hỗn loạn lại bàng hoàng.


      Tại sao lại ở đây? Tại sao lại ra từ trong hang động? Tại sao lại ra tay giết ?


      “Tại… Tại sao?” đau đớn .


      nhíu mày, hoang mang nghiêng đầu nhìn , tay phải còn cắm trong lồng ngực ấm áp của , nắm trái tim đập của .


      sai sao? sai sao? Nước mắt tuôn trào như suối.


      hối hận’. Lời cảnh cáo của Trưởng lão như sấm bên tai.


      tin, nhất quyết tin.


      Nhưng mới đảo mắt tàn khốc đâm vào tim , nắm chặt trái tim .


      Sao có thể ngu muội như thế? Sao có thể để tất cả những chuyện này xảy ra? Sao lại có thể sai lầm đến nhường này?


      Dạ Ảnh nhìn trước mắt, trong mắt có bối rối.


      này hơi quen.


      Đáng lý nên moi tim ta, nhưng tay mới cắm vào lồng ngực cảm thấy đúng. Khi máu tươi ấm áp chảy ra nhuộm đỏ quần áo , thấm ướt cánh tay của , hiểu sao khủng hoảng bắt đầu quấn lấy .


      Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của , nắm trái tim đập càng ngày càng yếu của , cảm giác phạm phải sai lầm lớn khủng khiếp dần dần nuốt lấy .


      “Ngươi là ai?” hỏi.


      Ba chữ còn đau hơn móng vuốt cắm vào lồng ngực.


      đưa tay cố gắng vuốt ve khuôn mặt của , lại vô lực.


      quên sao? ra quên… ràng từng bảo vệ , ràng từng … Bi thương Vô tận bao phủ .


      cho ta biết ngươi là ai?”


      Dòng máu ấm áp của chảy đầy tay . hoảng sợ gầm thét uy hiếp.


      Đáng lý nên cảm thấy áy náy vì sai lầm mình gây nên,


      còn sức ra lệnh cho người bảo vệ, ma bị phong ấn lần nữa xuất thế khiến nhân gian hóa thành Luyện Ngục.


      Nhưng lại chỉ cảm thấy đau lòng, bởi vì quên.


      “Huynh …” Hai mắt đẫm lệ nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ, khàn khàn : “Huynh bảo vệ ta…”


      bi thương nhìn , trước khi bóng tối vô tận kéo đến, cam lòng .


      “Tại sao lại quên… Tại… Sao…”


      Giọng , cuối cùng như tan trong gió.


      Cảm giác kinh hoàng bao phủ .


      Tim ngừng đập trong tay .


      Gió ngừng thổi.


      gì? cái gì?


      Trong tay bất động, yên ắng, nóng như kim loại bị nung đỏ. run rẩy, buông trái tim ấm áp của ra. ngã xuống phía sau như búp bê bằng vải rách. nhìn chằm chằm , chỉ cảm thấy sợ, rất sợ.


      ‘Ta nhất định bảo vệ nàng.’


      ‘Ừ. Ta biết. Nhưng huynhphải béo lên chút, cường tráng lên chút mới có sức chứ.’


      Trong đầu lên hình ảnh trọn vẹn.


      cho cơm, chữa thương cho , đưa tay ôm lấy


      Nhìn chằm chằm nằm mặt đất, cơn lạnh chạy dọc sống lưng.


      sợ hãi, lùi bước.


      ‘Ta tên Tử Kinh.’


      Giọng dịu dàng, nhàng.


      …” vô thức lùi thêm bước nữa, run rẩy phủ nhận.


      nằm mặt đất ngừng thở nhưng vẫn mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn .


      ‘Xin chào, Dạ Ảnh.’


      nghe thấy giọng dịu dàng của .


      ‘Xin chào, Dạ Ảnh.’


      nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của .


      Nhưng có, hề mỉm cười, hề vươn tay ra với . nằm đó, máu trước ngực còn chảy. giết . tay vẫn nhiễm đỏ dòng máu ấm áp của .


      ‘Ta tên Tử Kinh.’





      Mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm , điên cuồng phủ nhận trong đầu, nhưng trí nhớ vẫn ào ào quay về.


      Tiếng khóc thét thê lương từ trong lồng ngực trào ra.
      thuytDung Nguyễn 1995 thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      oi sao ket thuc chuong ma dau kho the ha

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      @thuyt chưa kết thúc mà nàng, còn quyển hạ nữa.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :