1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Hiện đại] Quỷ dạ xoa - Hắc Khiết Minh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 15

      Editor: Tô Hồ Ly
      Betor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      Dạ Ảnh.



      Nước mắt đong đầy vành mắt, tầm nhìn từ sau khi có dưỡng khí dần khôi phục. mặc áo tơi, ngồi khóc bên cạnh , khuôn mặt ngẩn ngơ đầy hoảng loạn và nước mắt.


      “Xin lỗi, xin lỗi. . .” vừa khóc vừa xin lỗi, đưa tay muốn chạm vào , lại sợ móng vuốt làm bị thương.


      “Khốn kiếp! Con mẹ mày!”


      người đàn ông khác cầm đao xông lên.


      muốn nhắc cẩn thận, lại tài nào phát ra tiếng. muốn chống người dậy, xương sườn bị gãy cùng vết thương ở bụng lại khiến đau đến ngã xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn vai bị chém đao. đao kia chỉ khiến bị thương, mà còn làm mũ đầu rơi xuống. Ánh hoàng hôn rọi mặt , thiêu đốt , nhưng dường như cảm thấy, chỉ khóc và xin lỗi , “Xin lỗi. . . Xin lỗi. . . Tất cả là lỗi của ta. . . ”


      Nước mắt trào khỏi viền mắt, bởi vì đau đớn, cũng bởi vì đau lòng.


      bị thương, bị mặt trời chiếu đến, quái vốn nhu nhược, nhát gan, sợ đau này lại lo lắng cho .


      Tử Kinh ho ra máu, trong màn nước mắt, nhịn đau giơ tay lên giúp che ánh sáng rọi vào mặt.
      “Ta. . . Ta tìm được huynh . . .” Giọng lớn, cổ họng vẫn còn rất đau, khàn khàn , nước mắt ướt đẫm khuôn mặt: “Ta. . . Ta nghĩ rằng huynh bị thương. . . “


      “Ta có. . . Xin lỗi. . . Xin lỗi. . .” Mặt nhăn nhúm, nức nở, hoảng hốt, luống cuống, dùng lòng bàn tay nhàng lau lên khuôn mặt đẫm nước mắt của , gắng lau nước mắt cho .


      Bàn tay bé của run rẩy, khuôn mặt bị đánh bầm dập, vết thương bụng còn ngừng chảy máu.


      Khiến đau quá.


      nhất định rất đau, nhất định rất đau!


      Phẫn nộ tràn ngập đầu óc .


      bỗng nhiên xoay người, tức giận nhìn trừng trừng hai con người kia.


      Bọn chúng đánh , đường chạy tới nghe thấy tiếng bị đánh, mỗi phát đều giống như đấm vào ngực .

      Hai tên đào binh hoảng sợ nhìn chằm chằm khuôn mặt bốc khói của , đôi mắt đầy lệ ánh lên sắc đỏ, còn có móng vuốt sắc nhọn và răng nanh như dã thú của . Bọn chúng sợ mất mật. “. . . quái, là quái. . .”


      “Sợ. . . Sợ cái gì!” Tên túm ban nãy từ dưới đất bò dậy, lau máu khóe miệng, nắm chặt đao, quát đồng bọn: “Chỉ là con quái mít ướt! Chúng ta còn cái gì chưa từng thấy, chỉ là con quái thôi! Mau, chúng ta cùng xông lên, giết nó!”


      Theo tiếng hô, tên đó xông tới, đồng bọn của cũng vậy.


      Con người chết tiệt! Chúng làm hại ! Chúng đều phải chết!”


      rít gào, giương móng vuốt, xông tới hai tên khua đao.


      Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt. quái, giết người đơn giản như ăn cơm vậy.


      Khi quay lại bên cạnh , móng vuốt vẫn còn vương máu tươi. Tử Kinh biết đáng lẽ phải sợ, nhưng lại hề sợ chút nào. thế giới này, người cần sợ nhất chính là . thở dốc, lại ho ra búng máu. sắp chết. biết, cũng biết. Vết đao bụng ngừng chảy máu, chân phải bị trật, gãy mấy cái xương sườn, thể xuống núi được. Dù được, xuống núi nhanh nhất cũng phải mất hai canh giờ, nhưng còn chưa tới nơi chết giữa đường vì mất máu.


      ngồi bên , khóc như đứa trẻ.


      “Huynh. . .” khàn khàn, hỏi: “Nhớ chuyện huynh hứa với ta ?”


      khóc lắc đầu, ra sức lắc đầu.


      “Ta sắp chết… Huynh … Rời khỏi nơi này…” Đôi mắt đẫm lệ, cố gắng mấp máy đôi môi run rẩy hết, “… Càng xa càng tốt…”


      “Ta muốn… Ta muốn…” sợ hãi nhìn , nức nở, “Nàng được chết, nàng được chết…”


      Nghe , gần như muốn cười, lại chỉ làm nước mắt tuôn trào.


      “Đồ ngốc này… “


      sắp chết. Nếu như làm gì, nhất định chết ở đây. Dạ Ảnh khủng hoảng nghĩ, phải làm gì đó. Thế nhưng biết nên làm cái gì bây giờ, chảy máu, xương lại gãy…
      nhất định phải làm gì đó.


      thể mang về hang, cũng thể để ở lại trong núi, chảy máu đến chết.


      hốt hoảng nhìn xung quanh, tay chân luống cuống thào nức nở: “Ta cứu nàng, ta cứu nàng… “


      Sau đó, nhìn thấy khói bếp lượn lờ trong trời chiều hoàng hôn.


      Trong phút chốc, biết mình phải làm gì, phải mang xuống núi, trở về trong thôn kia.


      Ý nghĩ này khiến sợ hãi.


      thể rời khỏi rừng, muốn đến cái thôn đó.


      Nhưng sắp chết, tất cả mọi người trong thôn đều là thầy cúng và pháp sư, bọn họ cứu , bọn họ biết làm thế nào để cứu !


      Do dự chỉ trong chớp mắt, so với bị đuổi đánh, sợ chết hơn.


      cắn răng, quay đầu trở lại, hốt hoảng, cẩn thận ôm như ôm con búp bê dễ vỡ.


      “Ta cứu nàng… Nàng cố chịu đựng chút, ta lập tức mang nàng về thôn…” run rẩy .
      Tử Kinh cứng đờ, sợ đến mở mắt ra, bám vào lồng ngực của : “ được… được . . . Huynh đừng … Thả ta xuống… “


      Giống như muốn an ủi , cũng thuyết phục chính mình, cúi đầu nhìn , lặp lặp lại: “ sao, sao đâu… “


      biết rất sợ.


      Nhưng gắng gượng nở nụ cười xấu xí, cam đoan: “Ta cứu nàng, nàng chết.”


      được… Huynh đừng đến gần thôn. . .” cảm thấy sợ thay cho , “Dạ Ảnh. . . Thả ta xuống. . .”


      để ý tới phản đối của , chỉ cẩn thận nhàng ôm vào lòng, sau đó bắt đầu chạy băng băng.

      Mũ bị hỏng, mặt phơi bày dưới ánh mặt trời, ngừng bốc lên khói trắng, cháy xèo xèo.


      Tuy rằng là ánh chiều tà, nhưng ánh sáng mặt trời vẫn rất nóng, nóng làm đau quá.


      muốn chạy trốn, nhưng sắp chết, tất cả là do hại, bởi vì quá nhát gan, bởi vì chạy trốn, bởi vì nên muộn như vậy vẫn chưa trở về mà ở trong rừng tìm kiếm.


      lẽ ra phải tìm sớm hơn. biết lo lắng, biết tìm khắp nơi, nhưng rất sợ, sợ bị chủ nhân thấy, sợ lại bị bắt đưa thức ăn cho nữ pháp sư, sợ trở lại nơi kinh khủng kia.


      Tất cả là vì chạy trốn, tất cả là vì quá sợ hãi.


      vừa khóc vừa nhàng ôm chạy xuống núi. nhất định phải cứu , nhất định phải cứu ! Dù có chết, cũng phải cứu


      chịu buông ra. Nước mắt khiến cho tất cả đều trở nên mơ hồ. Cảnh vật bên cạnh lướt qua rất nhanh, hơn nửa mặt của bị ánh sáng mặt trời đốt cháy đen, muốn giơ tay lên dùng ống ty áo che nắng cho , lại có sức, chỉ có thể rơi lệ trong lòng .


      cẩn thận ôm , chạy như bay dưới trời chiều.


      chết, bị thầy cúng trong thôn giết chết.


      lẽ ra phải ra sức ngăn cản , nhưng sức lực lại dần dần biến mất theo lượng máu mất .


      “Đừng quan tâm đến ta… Đừng lo cho ta. . . Huynh chết mất. . .”


      , giọng lại yếu đến ngay cả cũng nghe được.


      sao, sao, nàng sao, sao đâu.” vẫn ngừng lặp lặp lại. “Ta cứu nàng, ta bảo vệ nàng…”


      quái ngoan cố… Ngu ngốc này…


      biết nên khóc hay cười, tâm tình phức tạp chồng chất trong lòng. nên kiên quyết bảo chạy , nhưng lại vì bỏ lại mình mà cảm thấy vui vẻ, cảm thấy an lòng. Ý thức bắt đầu mơ hồ. Mặt trời buổi chiều như quả cầu lửa, chìm dần xuống biển mây phía xa. chạy rất nhanh, cảm thấy mình như bay mây, dường như đau đớn cũng còn quá khó chịu nữa.


      ôm xuống núi, khi quả cầu lửa hoàn toàn biến mất trong đám mây, chìm xuống sau núi, thu lại tia sáng cuối cùng, rốt cục cũng tới được thôn làng dưới chân núi.


      Trời tối, đường trong thôn ai lại.


      Trong quán trọ, ngọn đèn dầu sáng lên.


      sợ hãi nhìn ngôi nhà sáng nhất, sau đó hít hơi sâu, chạy về phía đó.


      mở mắt được, quá mệt mỏi, nhưng biết muốn làm gì, nghe được tiếng chuyện của các pháp sư phía xa xa, nhưng cũng còn đủ sức gì nữa, chỉ có thể để mặc ôm mình, chạy tới quán trọ đầy pháp sư.


      muốn cản , lại làm được.


      “Này, có chuyện gì vậy?”


      Chợt có người nhô đầu ra từ cửa sổ tầng hai.


      suýt chút nữa bị dọa chết khiếp, cho là mình ngay lập tức bị bao vây tấn công, lại nghe thấy người đàn ông kia nheo mắt hỏi.


      “Tử Kinh? Là Tử Kinh sao? ấy bị thương à?”


      hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên, khi nhìn người đàn ông nheo nheo mắt kia hiểu được, bởi vì mặc áo tơi, người nọ tưởng lầm là con người. Trời tối, thị lực của con người được tốt, cách xa như vậy, bọn họ nhìn được.


      “Đúng, nàng bị thương!” lấy can đảm, cất giọng: “Mau… mau xuống giúp tay!”


      Giọng hơi run, mong đối phương phát .


      Người hoảng hốt chửi tiếng rồi rụt đầu lại, nghe được tiếng bước chân vội vã của ta.


      run rẩy, cẩn thận đặt trong lòng xuống bậc thang, sau đó trước khi con người xuống tầng mở cửa, nhảy lên nấp nóc nhà đối diện.


      Con người kia xuống tầng, ôm lấy , nghi ngờ nhìn xung quanh.


      Sợ bị nhìn thấy, hoảng sợ rụt đầu về.


      bao lâu sau, nghe thấy thầy cúng kia chạy tới nhà lớn, lớn tiếng hô hoán giúp đỡ, lúc này mới có gan len lén thò đầu ra.


      Cả ngôi làng đều vì vậy mà rối loạn, tất cả đèn trong thôn đều được con người thắp sáng, tất cả pháp sư, bất kể là nam hay nữ đều chạy ra. thấy bọn họ ôm vào nhà, cũng từ nóc nhà, cẩn thận leo qua.


      Khi bọn họ nhốn nháo ra vào nhà lớn, cũng rất muốn chạy vào, nắm tay , ngồi bên cạnh . Nhưng dám. chỉ có thể sợ hãi trốn nóc nhà đối diện nhà lớn nhìn lén. Nước mắt chảy xuống gương mặt cháy đen của . . . Đau quá, đau quá! Đau quá, đau quá!


      Thế nhưng kiềm được nước mắt, chỉ có thể mặc chúng chảy ra ngừng.


      Suốt đêm ngồi nóc nhà rời , sợ trong phòng truyền ra tiếng khóc, sợ nàng bởi vì chết mà lại bị mang ra.


      Tử Kinh, Tử Kinh…


      yên lặng khóc, đôi mắt trong màn đêm nhìn chằm chằm vào căn phòng sáng ngời, ngay cả chớp mắt cũng dám.


      vẫn chờ, vẫn chờ. Chờ từ khuya đến sáng sớm. Khi mặt trời mọc, chạy tới nấp trong gian nhà trống.


      biết phải về, ở lại đây rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát . cũng làm được gì, nhưng muốn rời , muốn cùng , ở bên cạnh , càng gần càng tốt. vẫn chờ, vẫn chờ. Ngày đầu tiên, bọn họ đưa ra, cũng nghe thấy tiếng người kêu khóc. Là chuyện tốt, chứng tỏ còn sống.


      Ngày thứ hai, nghe được các thầy mo bàn luận về thương thế của .


      chết.


      Đầu tiên bọn họ cầm máu cho , nhưng rất yếu, biết có thể chống đỡ bao lâu.


      bất an, lo lắng, run rẩy trong bóng đêm.


      Ngày thứ ba, nữ pháp sư ra tuyên bố, tình hình của ổn định.


      cuộn mình trong bóng đêm, ôm đầu khóc nức nở, gần như muốn xông ra ôm lấy những pháp sư đáng sợ kia.


      chết, còn sống… Còn sống…


      Tử Kinh, Tử Kinh…


      lén nức nở, khóc bởi vì vui mừng còn sống.
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 16

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)


      Leng keng… Leng keng.



      Ánh trăng sáng bầu trời đêm. Hương nhang lượn lờ bay lên, nhàng bay trong đêm tối. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy có người vào phòng, đốt đèn dầu, rồi lại ra ngoài.


      Leng keng, leng keng.


      Gió mát đêm thu thổi tới khiến chuông gió treo bên cửa sổ phát ra tiếng vang lanh lảnh.


      Ngọn đèn dầu chập chờn trước gió.


      Bóng sáng sáng tắt lắc lư tạo thành bóng đen dị mí mắt , giống như vẻ mặt đê tiện vặn vẹo của tên đào binh.


      cảm thấy mình lại bị đè lên, giống như chưa bao giờ thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ ấy. sợ hãi cố gắng giãy dụa nhưng tài nào nhúc nhích được.


      Khủng hoảng, sợ hãi lan khắp cơ thể.


      Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.


      muốn hét lên nhưng chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ như thể nghe thấy. Đừng… Đừng… Đây là mơ, là mơ thôi. tự với mình nhưng vẫn sợ tới phát khóc, làm thế nào cũng tỉnh lại được, chỉ có thể sợ hãi nín thở, chờ cú đấm tàn bạo như mưa rơi đánh vào mình. Bỗng dưng, gió lại nổi lên.


      Gió ngừng hương nhang khói trắng lại lượn lờ trong đêm tối chậm rãi lan ra.


      Đèn tắt.


      Bóng mí mắt lập tức biến mất.


      thở dốc, sợ hãi chờ đợi.


      Sau đó cảm giác được có người ngồi bên cạnh .


      Dạ Ảnh.


      biết là .


      hiểu sao bỗng thở phào nhõm.


      Dưới ánh trăng nhìn gầy yếu, tái nhợt, giống như hoa cỏ lau trong trời thu, xinh đẹp, mềm mại, nhàng đung đưa.


      nên vào, nhưng kiềm chế được. rất muốn gặp , xác định còn sống, còn thở.


      Tim còn đập.


      còn sống, nhưng khóc. đưa tay cẩn thận, vụng về dùng lòng bàn tay thô ráp lau nước mắt . Sau đó khom người, lặng lẽ quỳ xuống, nghẹn ngào khàn khàn bên tai , “Nàng đừng khóc… Đừng khóc…”


      .


      hữu của an ủi .


      “Ta bảo vệ nàng… Nàng đừng sợ…”


      Giọng khàn khàn, nước mắt rơi xuống khuôn mặt .


      Tiếc thương của , sợ hãi của tất cả bao hàm trong tiếng nức nở nghẹn ngào làm ấm lòng , thực khiến càng muốn khóc.


      “Thực xin lỗi, ta trở nên dũng cảm hơn, ta trở nên mạnh mẽ hơn, ta cố gắng… Ta cố gắng…”


      khẽ siết chặt tay , run giọng lặp lặp lại bên tai .


      “Chờ nàng khỏe lại ta hái rất nhiều rất nhiều hạt dẻ cho nàng, sau đó chúng ta có thể cùng nhau nướng ăn. Nàng hứa nướng cho ta ăn…”


      vì những lời đó của mà khóc, vì những lời đó của mà an tâm.


      vẫn luôn ở bên , mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân trốn, chờ mọi người hết lại ra.


      Đêm hôm đó ngừng thủ thỉ bên tai . nghe kể chuyện nướng hạt dẻ, kể những chuyện giữa họ trong mấy tháng ở bên nhau trong khu rừng này, kể những chuyện từ nay về sau có thể cùng làm, kể chuyện phát cây tử kinh phía bên kia rừng. dần dần thả lỏng trong tiếng khe khẽ của , chìm vào mộng đẹp.


      Trời gần sáng. Tiếng gà trống gáy khiến đột nhiên choàng tỉnh, lúc này mới phát mình bất cẩn ngủ quên bên cạnh . bị bắt được đúng là may mắn.


      sợ hết hồn vì vụng về của mình, cuống quít bò dậy.


      Ngoài cửa sổ, chân trời từ màu đen chuyển thành xanh trắng.


      phải .


      lưu luyến cúi đầu nhìn Tử Kinh nằm giường.


      ngủ say, thở đều, khóe mắt cũng có ánh lệ, chỉ có điều gương mặt có thêm mấy vết đen do đêm qua lau nước mắt cho .


      Bàn tay bẩn thỉu của làm bẩn .


      Chết tiệt. Ngày đó nghe thấy tiếng hét của nên chỉ kịp mặc áo tơi rồi chạy đến, có thời gian rửa ráy. Mấy ngay nay lại vì lo lắng cho , hoàn toàn quên mất việc người ngợm mình bẩn thỉu. có chút xấu hổ, rầu rĩ, bối rối, cầm khăn vải lau mấy lần mới lau sạch mặt cho . Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.


      vội vàng nhét khăn vải vào trong ngực, nhảy lên xà ngang cao lớn, trốn ở đó.


      nữ pháp sư đến, bà ta quỳ xuống xem xét tình trạng của Tử Kinh, xác định vẫn ổn, định đứng dậy ra ngoài lại phát có bùn mặt đất.


      Bà ấy lại ngồi xuống, sờ lên lớp bùn, cau mày khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn.


      vội rụt đầu về, nín thở.


      Nữ pháp sư đến bên cửa sổ, ngó ra ngoài sau đó lại quay vào.


      nghe được tiếng tim mình đập như sấm, gần như muốn làm nổ tung lồng ngực .


      Trời ạ, rất hôi, bà ta có thể ngửi thấy mất.


      sợ hãi muốn tông cửa sổ mà chạy, ngay khi cho rằng bà ta gọi người đến lục soát cả căn phòng bà ta lại ra ngoài.


      thở phào, lau mồ hôi mặt


      biết lát nữa có càng có nhiều người ra vào hơn, mặc dù xà ngang này rất lớn, mặt trời cũng chiếu vào được nhưng nếu tiếp tục ở lại đây sớm muộn gì cũng bị phát . nhảy xuống khỏi xà ngang, quyến luyến nhìn cái. phải về hang động, chờ đến tối lại tới. Lúc này nhân lúc còn có ai từ cửa sổ chạy ra ngoài, chuồn tắm rửa sạch , để lại chút mùi hôi thối nào.


      bệ cửa sổ có hai quả hồng màu cam. Quả hồng chín mọng, lá vẫn còn xanh tươi. Khi vừa tỉnh lại nhìn thấy chúng. Hai quả hồng lớn màu sắc rực rỡ đặt cửa sổ, phía sau là bầu trời xanh, nhìn như bức tranh.


      Đây phải do các pháp sư mang đến, bọn họ đặt hoa quả cửa sổ.


      Đó là mang đến.


      Nhìn hai quả hồng, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.


      Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Tử Kinh quay đầu lại nhìn thấy An Ba Kim bưng bát cháo đến.


      tốt quá, tỉnh rồi.” An Ba Kim mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh , “Hôm nay cảm thấy thế nào?”


      “Tốt hơn nhiều rồi.” Tử Kinh chống người ngồi dậy, nhận lấy bát cháo, “Cảm ơn tỷ.”


      Ba Kim tỷ tới từ ba ngày trước. Các pháp sư tới thôn trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều thay phiên đến chăm sóc . Từ khi bị thương đến bây giờ nửa tháng. Tình trạng của tốt hơn rất nhiều, mặc dù vết thương bắt đầu khép lại nhưng vẫn hay mệt mỏi. Sau khi tỉnh lại, với các pháp sư chuyện mình gặp phải đào binh, chỉ lược bỏ tồn tại của Dạ Ảnh.


      cho bọn họ là người qua đường cứu , cũng biết đó là ai.


      ai nghi ngờ , bọn họ chỉ sầu lo liếc mắt nhìn nhau, sau đó thay đổi đề tài.


      Hiển nhiên, mỗi người trong số họ đều biết hơn chiến tranh đến gần tới mức nào.


      chầm chậm ăn từng miếng cháo , hai tay bởi vì yếu mà hơi run rẩy.


      An Ba Kim bưng tới ấm nước nóng cho , thay hũ đầy than hồng duy trì độ ấm trong phòng.


      “Ơ, quả hồng này ở đâu ra vậy? Tối hôm qua đâu có thấy?”


      Tử Kinh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy An Ba Kim đến bên cửa sổ, nhìn quả hồng đặt cửa sổ, tò mò nhìn ra ngoài sau đó quay đầu lại hỏi .


      “Ta biết.” bưng bát, bắt buộc mình nhìn Ba Kim tỷ, mỉm cười : “Có thể là ai đó đến thăm bệnh mang tới lúc ta ngủ.”


      “Vậy sao? Sao lại đặt ở đây?” Bình thường phải đều đặt bàn trà sao?


      Mặc dù vẫn còn nghi ngờ nhưng An Ba Kim vẫn cầm hai quả hồng lên.


      “Ta mang rửa.”


      Tử Kinh nghe vậy mới thở phào, “Cảm ơn.”


      An Ba Kim mỉm cười với , “ ăn từ từ, cố gắng ăn nhiều chút.”


      “Được, ta .” Tử Kinh khẽ gật đầu với bà, đáp lại bằng nụ cười yếu ớt.


      An Ba Kim nhìn gầy yếu này trong lòng có chút nỡ, há miệng muốn gì đó cuối cùng lại thôi, chỉ cầm lấy hai quả hồng ra ngoài.


      Ngoài cửa sổ gió thu nhuộm rừng núi thành những màu sắc rực rỡ: hồng, cam, vàng… Gió thổi đến đâu lá cây lung lay theo đó. Lá rụng thường bị gió thổi vào phòng Tử Kinh.


      Mùa đông càng tới gần tình trạng của càng tốt lên.


      quấn thảm lông cừu ngồi cạnh cửa sổ nhìn ngọn núi kia, gió thổi qua khiến nó giống như sống.


      Cây trong rừng dập dờn theo gió, phát ra tiếng xào xạc như thầm.


      Gần đây thường cố ý ngồi bên cửa sổ, bởi vì biết như vậy Dạ Ảnh có thể nhìn thấy .


      Mỗi khi trời tối, để lại món đồ khác nhau bệ cửa sổ. Có khi là quả hồng, có khi là ống trúc đựng đầy mật, có khi lại là củ khoai. Sáng nay nhìn thấy quả quýt. Trước khi có người vào, nhanh chóng giấu nó trong ngực, chờ nữ pháp sư chăm sóc rồi mới ngồi cạnh cửa sổ, bóc quýt ra ăn. Tuy vỏ quýt màu xanh nhưng thịt quả lại là màu cam. bóc vỏ, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.


      Vị chua chua ngọt ngọt tan ra trong miệng.


      rất muốn gặp , lo cho vết thương của .


      biết vì nguyên nhân gì mà ngoại trừ đêm hôm đó ở lại trong phòng, cũng chưa từng xuất trước mặt nữa, chỉ nhân lúc ngủ đặt quà bệ cửa sổ.


      Có lẽ sợ bị các pháp sư bắt được.


      Tử Kinh khẽ thở ra, tựa đầu khung cửa sổ, nhìn ngọn núi cao lớn.


      biết suy nghĩ của mình quá tùy hứng.


      Nhưng muốn gặp


      hít sâu hơi, tự với mình, ít nhất còn có thể leo lên cửa sổ tầng hai.


      Nhưng ý nghĩ này cũng khiến cảm thấy tốt hơn chút nào. Vai trúng nhát đao, cho rằng có thể tự mình xử lý vết thương kia.


      quái, bị chém đao cũng bị thương quá nặng.


      Nhưng nhớ cảnh tượng máu tươi bắn tóe lên khi bị chém trúng. Trái tim cứng lại, Tử Kinh vuốt ngực, nhắm mắt. luôn nhớ tiếng tim đập thình thịch của vang lên bên tai khi ôm chặt chạy vội xuống núi. Đó là lần đầu tiên biết hóa ra quái cũng có tim.


      Tim cũng đập.
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 17

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      Sương chiều nặng nề. Chẳng mấy chốc, mặt trời hoàn toàn biến mất ở bên kia rặng núi. Trời tối hẳn, nữ pháp sư đưa cơm đến cho , sau khi ăn xong tự mình muốn mang về phòng bếp.


      Mấy ngày nay khá hơn rất nhiều, còn lúc nào cũng hoa mắt chóng mặt nữa.


      Nếu như có thể hy vọng mau chóng hồi phục.


      Bưng đồ ăn, qua hành lang, nhưng lại nghe thấy tiếng cãi cọ từ cánh cửa phía trước truyền đến.


      vốn để ý bọn họ cái gì, nhưng nghe thấy tên mình, sau đó mới phát bọn họ thảo luận có nên tìm người thay thế lên núi đưa cống phẩm hay .


      bất giác dừng bước.


      “Tử Kinh là đặc biệt, ấy được A Mã tuyển chọn, chỉ có ấy mới có năng lực đóng cửa.”


      “Đúng vậy, nơi đó phải ai cũng có thể đến, chúng ta cũng biết cách vào rừng.”


      “Ngươi biết đây phải vấn đề, các đời trước từng ghi lại phương pháp da cừu.”


      “Vậy ngươi tình nguyện lên núi sao?”


      Tất cả mọi người im lặng.


      “Rút thăm , chọn ngẫu nhiên người lên núi.”


      Đề nghị này rất tốt nhưng ai cũng sợ người bốc trúng là mình, thế nên tất cả lại lần nữa im lặng.


      Muốn vào núi dễ dàng, cho dù biết cách nhưng rất nhiều người từng trở lại.


      Càng làm cho người ta bất an là nếu như lần rất có thể trở thành người giữ cửa thay thế. Nếu có cái gì ngoài ý muốn, những người từng tám chín phần mười đều trở thành người giữ cửa kế nhiệm.


      ai muốn cả đời bị trói trong này, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ vì làm hàng xóm với đám ma kia.


      Bỗng dưng lại có người ngập ngừng đề nghị.


      “Hay là chúng ta lại chờ thêm chút…”


      “Đúng vậy, bây giờ mới nửa tháng thôi.”


      “Qua thời gian nữa xem sao…”


      Các pháp sư hoảng sợ tán thành.


      Đột nhiên An Ba Kim kích động lên tiếng.


      “Các người bị điên sao? thời gian nữa là bao lâu? Tử Kinh bị thương, qua mười ngày nửa tháng nữa thể nào khỏe lại được. Cho dù khỏe lại thể lực cũng đủ. Nếu giữa đường lại bị tập kích hoặc ấy té xỉu trong rừng sao? Nếu như quá tháng, xảy ra chuyện, đến lúc đó ai chịu trách nhiệm?”


      Các pháp sư im lặng lúc. nữ pháp sư già trong số đó thở dài, “Ta thấy vẫn nên rút thăm hơn…”


      cần.”


      Tất cả mọi người quay đầu.


      Tử Kinh vén rèm lên, nhìn những pháp sư biết từ . Pháp sư trong căn phòng này đều có chút thân phận, địa vị.


      Mỗi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn , mặt bọn họ đều thoáng lên cảm xúc phức tạp.


      mỉm cười, trấn an những bậc bề này, “Ta .”


      Ngượng ngùng, bất an, xấu hổ giao thoa mặt bọn họ, nhưng ràng nhất là nhõm.


      Mỗi người trong phòng này đều tận tâm tận lực cứu lúc trong lúc nguy kịch.


      Bọn họ phải là người xấu, Tử Kinh biết. Bọn họ chỉ là quá sợ hãi. Biết như thế nhưng trong nội tâm lại vẫn còn có chút buồn bã.


      “Nhưng vết thương của …” An ba Kim chần chờ .


      sao.” Tử Kinh nhìn bà, , “Ta tốt lên nhiều rồi, lên núi phải vấn đề.”


      Thầy cúng lớn tuổi nhất nhìn , khàn giọng hỏi: “ chắc chứ?” Trong đôi mắt già nua có áy náy cùng chút bất an.


      nhìn ông ấy và cả những pháp sư khác trong phòng, mỉm cười gật đầu, “Phải, ta chắc chắn.”


      ai hỏi nữa, kể cả Ba Kim tỷ.


      ai nhắc tới đào binh hoặc chuyện có thể té xỉu.


      mỉm cười, cáo lui.


      Gần như vào đúng giây phút ấy, mới phát ra sâu trong nội tâm vẫn ôm tia hi vọng, hi vọng chí ít có người ngăn cản hoặc đề nghị cùng .


      Nhưng , mỗi gương mặt quen thuộc đều dời mắt lúc nhìn tới.


      để thức ăn thừa vào bếp, sau đó quay về phòng mình.


      Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười , tán phét của các pháp sư trẻ tuổi trong quán trọ cách đó xa.


      Những pháp sư bề để tất cả các pháp sư trẻ ở quán trọ.


      Các pháp sư bề mời những pháp sư trẻ tham gia bởi vì bọn họ có kinh nghiệm cũng bởi vì bọn họ còn trẻ, còn cuộc sống tươi đẹp, nên lãng phí tính mạng ở nơi này.


      dập tắt đèn, để nguyên quần áo nằm xuống.


      Trong đầu suy nghĩ rối như tơ vò.


      Mặc dù trong đêm tối nhắm mắt nằm lúc lâu nhưng vẫn tài nào ngủ được. Bi thương của A Mã, tức giận của hai tên đào binh, bất an xấu hổ của các pháp sư, vẻ mặt tất cả bọn họ lộn xộn, giao thoa, trùng điệp trong đầu .


      Tiếng cười vui phía xa vẫn văng vẳng trong trời đêm. sợ lên núi, cũng sớm biết tư tâm của các pháp sư.


      Nhưng dù vậy, nước mắt vẫn kiềm chế được chảy xuống.


      vì thế mà cười cay đắng.


      Vốn tưởng rằng sớm quen, giờ mới biết hóa ra là phải.


      để ý đến việc phải ở lại nơi này, nhưng vốn tưởng rằng ít nhất có người quan tâm .


      phải bởi vì là người giữ cửa, phải bởi vì có năng lực đóng cửa, phải bởi vì biết cách ra vào khu rừng.


      Mà là quan tâm .


      Đơn thuần chỉ là quan tâm chứ phải vì năng lực và địa vị của .


      vốn tưởng rằng có… Vốn tưởng rằng có…


      Trong đêm tối nước mắt ngừng, ôm chặt lấy mình, chỉ cảm thấy bi thương vô hạn.


      Đột nhiên bàn tay bỗng xuất , chần chờ, vụng về lau nước mắt .


      Người nọ dùng ngón tay, là dùng bàn tay. sửng sốt, nhận ra là .


      Trong đêm tối, chậm rãi xoa đầu , vuốt mái tóc , vô cùng dịu dàng an ủi . phát ra bất kỳ thanh nào, ngay cả chạm vào cũng rất , rất , như sợ quấy nhiễu . dịu dàng của khiến cổ họng nghẹn lại.


      Tử Kinh mở mắt ra trông thấy quái ngồi bên giường trong bóng tối.


      Ban đầu phát ra tỉnh.


      cúi đầu, nhìn chăm chú vào vết xước kết vảy mu bàn tay .


      Trong đôi mắt u buồn của có cảm xúc tài nào diễn tả được, như là thương tiếc, đau lòng cùng nỡ…


      Sợ móng vuốt làm bị thương, nhàng giống như chạm vào cánh hoa mềm mại, lấy tay nhè vuốt ve mu bàn tay bị thương của .


      Tử Kinh nhìn , lúc này mới phát ra đời này quan tâm nhất phải những người dựa vào , cũng phải những quái sợ


      .


      Ít nhất còn có .


      Có lẽ thế là đủ rồi.


      Nước mắt lưng tròng, để những bi thương tích tụ trong lòng trào ra. Sau đó ngẩng đầu, tầm mắt chạm vào tầm mắt . giật nảy mình, co rụt lại, vội vàng xoay người như muốn né tránh. Khi ấy mới biết hóa ra tưởng rằng ngủ nên mới vào. biết tại sao lại sợ trở lại, vội túm lấy tay .


      “Đừng !”


      ra chỉ cần vung là có thể thoát. Nhưng , sợ làm ảnh hưởng đến vết thương người , cho nên khựng lại.


      “Huynh có sao ? Vết thương khỏi chưa?” lo lắng giọng hỏi: “Cho ta xem được ?”


      cần, cần!” vội lắc đầu.


      “Tại sao?” hiểu, muốn tiến lên lại thấy dùng tay kia che mặt, quay mặt sang bên, thân thể càng rụt về đằng sau.


      đột nhiên nhận ra.


      “Huynh trốn ta?”


      cứng đờ.


      cảm nhận được sợ hãi cùng lùi bước của .


      Trái tim bỗng nhiên chua xót, vì nguyên nhân cũng biết.


      buông tay ra. vội co lại, càng lùi sâu vào góc tối, giống như sợ lại tới gần.


      “Ta tưởng huynh trốn các pháp sư, hóa ra là… trốn ta.” Tử Kinh thào, nhìn bóng dáng dù ngồi rụt người vẫn rất cao lớn của , chỉ cảm thấy hoang mang và buồn bã.


      “Tại sao? “


      “Ta… Ta…” lắp bắp, mãi mà được nguyên do.


      “Vậy để ta xem vết thương của huynh.”


      cố gắng đứng dậy tới gần, lại vội vàng từ chối.


      cần! cần!” lắc đầu lia lịa, căng thẳng liếc qua cửa sổ ra vẻ muốn chạy, thậm chí còn giơ tay lên ngăn tới gần, “Nàng đừng tới đây! “


      Câu này làm tổn thương .


      ngừng lại.


      Sau đó mới phát giơ tay phải ngăn tới gần mà là để che mặt mình.


      Đêm quá tối, đèn tắt, thấy mặt .


      Nhưng vẫn đưa tay che.


      xảy ra chuyện gì? Mặt của huynh làm sao vậy? Để ta xem.” nhanh chóng tới gần , muốn kéo tay ra.


      “Đừng, đừng, nàng đừng nhìn!” cuộn mình trong góc, sống chết che mặt, cho kéo ra.


      kéo nổi cánh tay trở nên to khỏe của , sức quá lớn.


      “Dạ Ảnh!” tức giận, nhíu mày. run bắn lên. chưa bao giờ hung dữ với , chưa bao giờ. biết tức giận, có thể nhận ra được.


      cúi đầu, che mặt, chỉ cảm thấy muốn khóc.


      được! thể khóc nữa! phải dũng cảm, kiên cường hơn mới có thể bảo vệ !


      phải mít ướt! tuyệt đối muốn khóc nữa!


      Dạ Ảnh cố gắng nén nước mắt, lại vẫn có chút chật vật.


      Nhìn bộ dạng sợ hãi lại uất ức kia, Tử Kinh mền lòng, cố kéo tay ra nữa.


      Nhưng cũng muốn tiếp tục trốn tránh chính mình, cho nên đứng ở trước mặt , nắm chặt hai tay, “Xin lỗi… Ta chỉ là lo lắng cho huynh mà thôi…”


      cúi đầu, im lặng ngồi xổm trong góc.


      Nhưng dù ngồi, cũng gần cao hơn đứng.


      đành lòng, đưa tay vuốt mái tóc đen của .


      “Để ta xem, được ?”


      Vuốt ve dịu dàng này ít nhiều trấn an nhưng vẫn có chút sợ hãi.


      dịu dàng : “Dạ Ảnh… Cầu xin huynh…” Giọng mang theo bi thương khiến tim hiểu sao thắt lại.


      căng thẳng nuốt nước miếng, giọng khàn khàn: “Ta… Ta rất xấu…” Mấy ngày hôm trước chạy tắm rửa phát mình phát mình trở nên xấu xí. Hơn nửa khuôn mặt đều bị ánh mặt trời làm tổn thương, loang lổ hết cả. Nếu là trước kia chẳng thèm quan tâm, để ý mình trông như thế nào… Nhưng giờ lo lắng sợ , ghét bỏ .


      che mặt, khàn khàn : “Nàng… Nàng sợ…”


      đâu.” ngồi quỳ xuống, vuốt mu bàn tay , giọng hứa hẹn: “Ta sợ.”


      Tay của nhưng cũng ấm.


      Bất giác để nhàng kéo tay che mặt ra. Đầu tiên là tay trái, sau đó là tay phải.


      Sau đó, nâng cằm lên.


      căng thẳng ngừng thở, nhìn .


      Trong phòng rất tối, chỉ có ánh trăng mờ.


      thể nhìn thấy nhưng vẫn có thể nhìn thấy hơn nửa mặt bị phủ bởi lớp vảy đen sẫm, vô cùng vặn vẹo khô nứt.


      hít vào hơi.


      hơi co người lại, cuống quít nhắm mắt muốn cúi đầu.


      “Đừng.” dùng hai tay đỡ lấy mặt của , ngăn cản , dịu dàng : “Đừng che.” nhắm chặt mắt nhưng cúi đầu. tài nào làm trái lời . Nhưng dời tầm mắt, rút tay về. “Còn đau ?” dịu dàng hỏi.


      dường như sợ. lắc lắc đầu, ôm tia hi vọng, từ từ mở mắt ra.


      trước mắt nhìn . Tầm mắt kiên định mà hề né tránh của khiến tim thắt lại.


      “Ta… Rất xấu…” tự ti .


      Tử Kinh đau lòng lại cảm thấy buồn cười. Bàn tay nhàng mơn trớn vết thương kết thành vảy. “Huynh xấu, xấu chút nào.”


      nghiêm túc. có thể nhìn ra từ trong mắt .


      Trái tim vì mà trở nên ấm áp.


      “Huống hồ ta còn từng thấy huynh xấu hơn rồi cơ.”


      sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn .


      Bộ dáng ngốc nghếch của làm bật cười, giọng giải thích: “Khi vừa gặp, huynh chỉ gầy còn da bọc xương. Giờ tốt hơn nhiều rồi.”


      Vậy sao?


      ngẩn ngơ.


      “Nào.” Tử Kinh nắm tay , về phía cửa sổ, bất giác theo . cầm lấy khăn vải sạch bên cạnh giường, quay lại quỳ trước , nương ánh trăng nhàng lau mặt cho . dám đốt đèn, biết bóng bị chiếu rọi lên cửa sổ, người phía ngoài tò mò lên xem xét. Thời gian qua băng bó rất nhiều vết thương cho , biết nếu như đau nghĩa là gần khỏi rồi.


      Dưới ánh trăng mờ, nhìn thấy lớp vảy mặt khi lau quả nhiên bong ra từng mảng.


      kinh ngạc nhìn chuyên tâm giúp lau mặt, bất giác ngừng thở.


      Trăng thu trong vắt.


      Gió khẽ thổi bay tóc , lọn tóc đen lướt qua mũi .


      Trong lòng dâng lên cảm xúc tên quấn chặt lấy , khiến có chút khó chịu.


      rất bẩn, bẩn chịu nổi.


      chỉ thân thể còn có trái tim.


      là người lương thiện, chỉ là tiểu quỷ còn bằng quái thấp kém nhất.


      vĩnh viễn bao giờ có được người con trước mắt này.


      biết, biết, biết hơn ai khác, nhưng vẫn tài nào ngăn cản được khát vọng đối với .


      Tử Kinh ngước mắt, trông thấy nhìn , cũng nhìn thấy khát vọng trong mắt .


      bất giác ngừng tay. Trước đây từng nhìn như vậy, khi đó chỉ cảm thấy đau lòng, nhưng hôm nay lại có thêm thứ gì đó siết chặt trái tim. đó là cái gì. Dưới ánh trăng ngũ quan của ràng, ra vốn xấu.


      Đôi mắt màu vàng kim của phản chiếu khuôn mặt ngơ ngác của .


      Trong ánh mắt có khát vọng mang theo chút tuyệt vọng.


      Giống như vô thức, giơ tay lên.


      Tiếng tim đập dồn dập.


      chờ chạm vào , nhưng tay ngừng ở giữa trung.


      thể chạm vào mặt như hay dịu dàng vuốt ve . Móng vuốt của quá dài, quá sắc. Bàn tay đen cứng của mặt giống như hung khí.


      Ý nghĩ này khiến cứng đờ, nhưng khi muốn rút tay về lại nhàng bắt lấy cổ tay .


      quên cả thở, chỉ có thể si ngốc nhìn .


      nhìn , từ từ, từ từ, áp mặt vào lòng bàn tay .


      Khuôn mặt mềm mịn của đầu tiên là hơi lạnh, sau đó dần ấm lên. Hơi ấm này từ lòng bàn tay truyền đến lồng ngực .


      Ấm áp như thế, chân như thế.


      “Huynh xấu.” Giọng dịu dàng, trong đôi mắt trong veo là khuôn mặt . Khuôn mặt đó còn gầy guộc, còn hai má hõm sâu, xấu xí như quỷ. Gương mặt đó là .


      “Cho dù huynh rất xấu cũng sao.” chăm chú nhìn , “Ta để ý.”


      Sau đó thả lỏng bàn tay cầm cổ tay , khuôn mặt áp vào bàn tay to của , nhắm mắt, thở dài, giống như thích chạm vào, giống như trong tay có thể làm cảm thấy an tâm.


      “Cảm ơn huynh cứu ta.” .


      Câu chữ Êm ái như giọt nước rơi xuống mặt hồ êm ả, chậm rãi khuếch tán.


      Trong đêm tối yên tĩnh, cũng trong lòng .


      Cảm nhận ấm áp trong tay, nhìn khuôn mặt bé yếu ớt lại an tâm, dám hy vọng xa vời, lại kiềm chế được khẩn cầu dưới đáy lòng.


      Cái gì cũng được, chỉ cần có thể ở lại bên , muốn làm cái gì cũng được. Cho dù chỉ là chiếc vòng tay , cho dù chỉ là cây trâm tóc , chỉ cần có thể ở lại bên


      Chỉ cần có thể ở lại bên là tốt rồi…….
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 18

      Editor: Tô Hồ Ly
      Betor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      Thu đông tới. Dường như trong nháy mắt lá rụng hết. Cuồng phong gào thét mấy ngày, cuốn bụi bay mù mịt. Từ ngày Tử Kinh gặp chuyện may núi đến nay qua gần tháng.


      Buổi sáng hôm đó, các pháp sư trong thôn lo lắng nhìn rời , nhưng lại hề lo lắng, bởi vì Dạ Ảnh chờ ở đấy.


      Gần ra khỏi thôn, nhìn thấy . mặc áo tơi, thân trong rừng, cùng lên núi, đầu đội chiếc mũ mới cho . Khi tới khúc quẹo, thôn làng khuất, lập tức nhảy ra.


      “Ta bế nàng lên núi được ?” Thấy sắc mặt hơi tái, nhịn được hỏi.


      “Huynh chắc chắn?” lưng có vết thương, tuy giờ chỉ còn sẹo nhưng vẫn lo vẫn chưa khỏi hẳn.


      “Ừ.” gật đầu.


      “Vai của huynh hết đau chưa?” hỏi.


      đau.” chắc như đinh đóng cột: “ đó, hơn nữa ta bế nàng nhanh hơn.”


      Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của , mỉm cười, từ chối nữa. “Ừ, được rồi, làm phiền huynh.”


      hài lòng nhếch miệng cười, ngồi xổm xuống, nhàng bế lên, đển ngồi cánh tay phải rắn chắc của , sau đó dùng tay trái cẩn thận ôm ngang hông .


      Tử Kinh tựa vào ngực , cầm lấy bờ vai .


      Khi đứng lên, mới phát trở lên rất cao lớn và cường tráng.


      Tuy rằng phải bế nhưng có vẻ vô cùng thoải mái, giống như chỉ là bó hoa vậy.


      “Ta nhé.” .


      “Được.”


      ôm nhảy vút lên đến trăm thước, hoảng sợ, nhưng ôm rất vững, lo làm rơi xuống đất nhưng vẫn căng thẳng ôm chặt cổ .


      nhảy như bay sườn núi, nhảy mấy lần đến giữa sườn núi, giống như chỉ trong nháy mắt mang tới bìa rừng.


      Gió gào thét bên tai , quay đầu nhìn má nửa bên mặt trong gió, kinh ngạc thôi.


      Ngày đó, ôm chạy xuống núi mất khắc, nhưng bây giờ chỉ trong chốc lát mang vào rừng, sau đó đến nơi thờ phụng. Đến bãi cỏ, Dạ Ảnh cẩn thận đặt xuống. Bình minh còn chưa tan. Nắng sớm chiếu xuyên qua lá cây. Tử Kinh ngẩng đầu, sững sờ nhìn cao lớn lại cường tráng đứng thẳng người dậy, thốt được nên lời.


      Thấy gì, lo lắng cúi đầu, rầu rĩ nhìn .


      “Ta chạy quá nhanh sao? Vết thương của nàng đau à?”


      Nhìn khuôn mặt lo lắng của , suy nghĩ chợt lên trong đầu.


      Ngày đó chạy, chứ nhảy giống như ngày hôm nay.


      há miệng, bỗng hiểu được, ngày đó chạy là sợ nhảy thế này, lực rung quá mạnh động tới vết thương, làm chảy máu nhanh hơn.


      Nên thà chịu đựng để ánh sáng mặt trời đốt cháy đau đớn, cẩn thận che chở cho , chạy xuống núi, cũng muốn mạo hiểm nhảy xuống núi. Cho dù vậy có thể rút ngắn thời gian bị phơi dưới ánh mặt trời, có thể khiến bớt đau đớn.


      “Tử Kinh?” Trong mắt có bất an. “Nàng có sao ?”


      “Ta sao.” lắc đầu, cong khóe môi, nhìn , “Ta chỉ đột nhiên phát chuyện.”


      “Chuyện gì?” tò mò hỏi.


      “Huynh đẹp trai.” mỉm cười.


      sửng sốt, mặt lập tức đỏ bừng lên. bật cười, xoay người dỡ giỏ trúc sau lưng xuống, quỳ trước tảng đá, lấy hộp bên trong ra để lên bàn đá trống trong hang động. Khi đứng lên, khuôn mặt ngăm đen của vẫn còn hơi đỏ.


      Tử Kinh cười nhìn , “Trước đây ta vẫn muốn tới nơi, huynh đưa ta được ?”


      “Nàng muốn đâu?”


      “Đỉnh núi.”


      ngồi xuống, cẩn thận ôm lấy .


      Tử Kinh ôm cổ , để bế nhảy vọt lên.


      Ngọn núi này rất cao, mất lúc mới xuyên qua được tầng tầng biển mây, leo đến đỉnh núi.


      Nơi ấy có gốc cây khổng lồ đứng sừng sững.


      “Huynh có thể đưa ta lên ?” chỉ vào cành khô cây đại thụ, nhìn : “Ta muốn lên xem.”


      gật đầu, nhảy cái bắt được cành khô vững chắc, đặt ngồi lên.


      Dạ Ảnh để dựa vào thân cây, còn mình ngồi bên cạnh , đề phòng bị ngã.


      ngồi cành cây vững chắc phóng tầm mắt ra xa. Trước mặt là dãy núi trùng trùng, biển mây trắng ầm ầm sóng dậy. Ngôi làng dưới chân núi bị mây mù che phủ. Xa xa, mặt trời từ từ mọc lên ở phía đông. Biển mây như cuộn sóng dưới chân .


      rất lâu rồi chưa được ngắm mặt trời mọc.


      Nếu là trước đây, rất sợ, nhưng cả người được che kín, nón đầu cũng che hết ánh sáng mặt trời.


      Màu vàng của ánh dương chậm rãi ló ra từ mây và núi, chiếu sáng vạn vật, đầu tiên là màu cam vàng óng, sau đó là bảy sắc màu. Dường như trong nháy mắt, vạn vật tỉnh giấc.


      “Rất đẹp phải ?”


      quay đầu rũ mắt, chỉ thấy cầm tay , nhìn mỉm cười.


      “Phải”. cầm tay , khàn khàn đáp: “Rất đẹp.”


      vui vẻ mỉm cười.


      Sau đó nhận ra, muốn lên đây là để cho xem.


      Ánh mặt trời chiếu xuống người , nhìn dịu dàng mỉm cười, biết, bất kể tương lai có xảy ra chuyện gì, mãi mãi quên được nụ cười này.


      Tuyết rơi. Mặt đất bị bao phủ bởi màu trắng xóa. từ trong bóng tối bò ra ngoài hang mới chợt phát đất có tuyết đọng. Mấy ngày qua, chăm chỉ tới lui giữa hai nơi, mang lên núi, xuống núi, khoảng thời gian lén lút này vừa an nhàn vừa ấm áp.


      Mỗi khi rời khỏi về với bóng tối u ẩm ướt đều làm cảm thấy chán nản và đau khổ, nhưng sợ nếu mang đồ hiến tế về khiến Ô Liệp đích thân lên lấy.


      Chỉ cần còn là người giữ cửa, tuyệt đối thể mạo hiểm để Ô Liệp nhìn thấy .


      Đúng như đoán, trời vẫn còn u.


      cầm cái bao chứa tất cả tài sản của mình, trong đêm đen chạy đến suối nước nóng, sau đó nhảy xuống nước, dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa sạch .


      Có nhiều lúc muốn cho biết, ra từ trong hang động kia.


      cần phải cực khổ lên núi, có thể giúp mang đồ cúng về.


      Thế nhưng muốn ở bên nhiều hơn.


      muốn cùng ở trong rừng, ăn đồ nấu, nghe kể những chuyện nghe từ người khác. muốn ở mãi bên cạnh . Khát vọng này kêu gào, khuếch tán trong lòng . muốn cùng cao chạy xa bay. Đó là suy nghĩ to gan, ích kỉ và ti tiện.


      Trước đây, rời hang động khiến sợ hãi. Nhưng sau này phát , những ma kia quan tâm đến như tưởng.


      vốn lo mình càng ngày càng cường tráng bị các quái khác phát , nhưng chứng minh là suy nghĩ quá nhiều, ma vốn để thứ thấp bé như vào mắt.


      có đứng thẳng lưng cũng chỉ cao bằng nửa Ô Liệp.


      gầy hay béo, đối với bọn chúng mà có gì khác cả.


      Đúng vậy, nếu như mất tích quá lâu, Ô Liệp cho trận, nhưng chỉ trong trường hợp Ô Liệp nhận ra vắng mặt của .


      tồn tại của nữ pháp sư kia giống như mê dược làm đám ma mê muội, chúng luôn nghĩ đến ta.


      Mấy ngày trước, về muộn, cứ tưởng mình bị đánh trận tơi bời, thậm chí còn chuẩn bị sẵn túi thức ăn của con người, định mượn cớ tìm thức ăn cho nữ pháp sư kia.


      Nhưng Ô Liệp có ở đó, tên quỷ ti tiện kia bận lấy lòng đại nhân, mong sao tới ngày trăng tròn được xếp phía trước, được ăn thêm tí thịt, uống thêm ít máu.


      Hơn trăm quái bắt nạt vốn quên tồn tại của . Giây phút đó, phát mình có thể chạy trốn. có thể cùng Tử Kinh cao chạy xa bay đến thâm sơn xa xôi, sống yên ổn qua ngày. Bọn chúng phải mất thời gian mới phát biến mất, bọn chúng bị kết giới ngăn cản, thể ra khỏi nơi này. Chỉ cần đủ cẩn thận, có thể mang rời , trốn rất xa, chạy tới nơi hồn thể của bọn chúng thể tới.


      Lúc đó, an toàn.


      An toàn và tự do.


      Vừa nghĩ ra chuyện này, gần như kiềm chế được muốn chạy lên mặt đất, xuống núi tìm Tử Kinh, thuyết phục chạy trốn cùng .


      Nhưng nén niềm vui sướng và xúc động dâng trào trong lồng ngực xuống.
      tiếp tục công việc trong tay, dọn lớp bụi dày đất, lau sàn, bị quái coi thường sai bảo, bị nhìn thuận mắt đánh đập.


      Cho dù bị đánh đến vỡ đầu máu chạy, vẫn phản kháng.


      Cố nén hưng phấn, lẳng lặng chờ đợi, đợi đến ngày trăng tròn.


      Qua mấy lần kinh nghiệm, biết chỉ cần đến trăng tròn, ai để ý đến vắng mặt của .


      Bọn chúng điên cuồng vì nữ pháp sư.


      ‘Van ngươi, thả ta , ta là bạn của Tử Kinh!’


      ‘Xin ngươi thả ta!’


      Tiếng cầu xin của ta vang vọng trong đầu , nghĩ đến bị nhốt ở cửa Thương Khung, trong lòng đột nhiên bất an. trồi lên từ giữa dòng suối, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Tầng mây dày đặc bị gió thổi tan, mặt trăng sắp tròn treo đỉnh đầu.


      ‘Xin ngươi…’


      dùng sức vẩy nước người, cũng vẩy gương mặt tái nhợt kia.


      !


      kia liên quan tới .


      trải qua bao nhiêu vất vả mới bò ra khỏi vực sâu đáy.


      dễ gì mới thoát khỏi bóng tối đáng sợ.


      thân mình còn lo chưa xong, bao giờ…. Trở về nơi đó nữa.


      Mấy trăm năm qua, quên chính bản thân, chờ rất lâu, mới chờ được bọn chúng quên .


      ai có thể khiến trở lại nơi kinh khủng kia.


      bơi vào bờ, trèo lên bờ, mặc áo tơi, đội mũ, đeo bao tay.


      Đêm nay là trăng tròn.


      sớm tính toán, bây giờ xuống núi tìm Tử Kinh, nếu đồng ý, lập tức mang .


      Bọn chúng sau khi điên cuồng phải ngủ ít nhất ba ngày.


      Ba ngày sau, mang chạy ra khỏi phạm vi bọn chúng có thể tới.
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 19

      Editor: Tô Hồ Ly
      Betor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      Trời còn chưa sáng. Trong thôn vẫn yên tĩnh như thường. Lớp sương mù mỏng bao trùm khắp thôn. tràn đầy chờ mong, yên lặng nhảy tới cửa sổ phòng sau đó nhàng đẩy ván cửa để sẵn cho .


      Trong phòng có người khác, chỉ có nằm chiếc giường .


      Hũ sưởi sáng lên những đốm lửa trong bóng đêm, tỏa ra ấm áp.


      ngồi bệ cửa sổ, định vào lại bỗng dừng lại.


      Có cái gì đó ổn lắm.


      Trực giác dã tính nào đó nhắc nhở .


      nghe được tiếng hít thở.


      Hoặc phải nghe được tiếng hít thở.


      Khi đẩy ván cửa sổ trong phòng ngoại trừ còn có tiếng hít thở khác, đó phải kiểu hít thở có quy luật, mà là bỗng nhiên có người ngừng thở.


      Tiếng hít thở biến mất khiến lông tơ cổ dựng đứng. hẳn phải lập tức rời , nhưng chần chừ, nhớ tới Tử Kinh. Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, mũi tên từ phía sau bắn trúng vai . Mũi tên kia lực cực lớn, bị mũi tên kéo ngã vào trong phòng.


      “Dạ Ảnh.”


      Tử Kinh giật mình tỉnh lại, hốt hoảng đứng dậy. Thấy là , định tiến lên, bên cạnh lại có vô số pháp sư nhảy ra.


      Trong phòng sáng trưng.


      Vô số ánh đuốc sáng lên.


      Hai người trong số đó nhanh chóng kéo lại, những người khác cầm pháp khí trong tay vây quanh trúng tên nằm đất.


      “Buông ra, mấy người làm gì vậy! Dạ Ảnh!” hoảng sợ, muốn tới giúp .


      Trong bóng tối, muốn xông về phía , muốn bảo vệ , lại bị pháp khí trong tay pháp sư đánh trở về hết lần này đến lần khác.


      Sao lại thế này? Vì sao bọn họ ở trong phòng ? Làm thế nào mà họ phát Dạ Ảnh?


      Tử Kinh hốt hoảng muốn đẩy pháp sư giữ nhưng lại bị nắm chặt.


      biết tại sao bọn họ lại phát ra , còn giăng bẫy chờ tự chui đầu vào lưới.


      biết sao mình lại ngu xuẩn đến vậy, sao hết lần này đến lần khác dung túng đến thôn tìm ? biết ngày nào đó chuyện này bị phát . Nhìn bị các pháp sư đánh, đột nhiên hiểu ra. Bởi vì rất muốn gặp , chỉ muốn gặp ở trong rừng, chỉ vào ban ngày… khát khao lúc nào cũng được thấy , muốn thấy nụ cười ngốc nghếch của , muốn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của , thấy mà vui vẻ.


      thế giới này là người duy nhất quan tâm .


      “Buông ra!” hoảng sợ thét lên, lo cho . “Dạ Ảnh!”


      Ánh lửa bập bùng, tiếng trống thùng thùng.


      Các pháp sư niệm cổ chú.


      thanh đó khiến đầu đau muốn nứt ra.


      hoảng hốt sợ hãi, tức giận rít gào bọn họ, nhưng tới đâu cũng bị pháp khí trong tay pháp sư đánh trở về, mỗi lần đánh đều in dấu thiêu người .


      Đau quá! Đau quá!


      muốn chạy trốn, thế nhưng khóc, nhìn thấy qua ánh lửa chập chờn.


      Tử Kinh.


      muốn dẫn , phải bảo vệ !


      thở dốc, gầm thét, cố gắng lao tới bên .


      Ba pháp sư cầm cây trượng bằng đồng khắc đầy chú văn, đánh vào người , khiến ngã xuống đất. đứng lên, lại bị đánh ngã. Hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác, bị đánh đến vỡ đầu máu chảy, cả người đầy vết thương.


      “Dừng tay! được, đừng đánh! Đừng đánh!” Tử Kinh hốt hoảng kêu khóc.


      Tên xuyên qua vai , như đồng đỏ nung nóng thiêu đốt .


      Pháp trượng đáng sợ đánh đến bò dậy được nữa, chỉ có thể cách ánh lửa chật vật nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của .


      Xin lỗi…


      muốn xin tha thứ, mở miệng lại chỉ toàn ho ra máu.


      Bởi vì ngẩng đầu lên, trượng khác lại đập vào đầu .


      !”


      Sợ bị đánh đến chết, Tử Kinh ra sức giãy khỏi kiềm chế của các pháp sư, nhào về phía .


      Ba người cầm trượng có hai người kịp thu thế, đánh trượng vào lưng .
      trượng đó, mặc dù pháp sư kia thu lực nhưng vẫn khiến bong da tróc thịt. đau đớn hít vào hơi, ngay cả kêu đau cũng nổi, chỉ có thể run rẩy ôm chặt .


      Xung quanh truyền đến tiếng kêu sợ hãi của mọi người.


      “Mau dừng tay!” An Ba Kim kêu lên. Nhưng kịp nữa rồi, trượng khác lại hạ xuống. Bọn họ vừa nghĩ vậy liền thấy con quái bị đánh đến thoi thóp kia vươn tay ôm vào lòng, bảo vệ trong ngực, dùng tay đỡ trượng.


      Xì!


      Pháp trượng đánh vào cánh tay ngăm đen của , dấu in bốc khói trắng.


      bảo vệ .


      Con quái kia bảo vệ Tử Kinh.


      Đầu đầy máu, cả người chồng chất vết thương, tuy rằng sợ hãi đau đớn đến thở nổi, nhưng lại cẩn thận ôm chặt Tử Kinh đau đớn đến phát run. phẫn nộ nhìn chằm chằm các pháp sư, gầm thét, trong ánh mắt tối tăm đỏ ngầu có lệ quang dịu dàng.


      Bọn họ chưa từng thấy quái bảo vệ con người.


      quái đều vì tư lợi, ti tiện vô cảm, là súc sinh mất lí trí.


      quái luôn chỉ biết nghĩ đến bản thân trước tiên, bọn chúng luôn đặt lợi ích của mình lên đầu, nhưng con quái này lại bảo vệ .


      Dáng vẻ kia giống như dùng làm con tin, giống như dùng làm lá chắn.


      bảo vệ !


      Các pháp sư khiếp sợ nhìn , yên lặng lên tiếng. Trong gian phòng, ai dám cử động. Dạ Ảnh vừa sợ vừa phẫn nộ, cảnh giác nhìn chằm chằm các pháp sư, đứng vững nổi. Tay run, chân run, cố sức thở gấp, nhưng khói trong phòng khiến khó chịu. Bỗng hơi nóng xộc lên, cổ họng ngòn ngọt, ho sặc sụa. ho ra máu, ngã ra đất.


      đau đớn hít hơi, nhưng vẫn thể thở nổi.


      “Dạ Ảnh!” Tử Kinh nhịn đau vuốt ve , hoảng sợ hô: “Dạ Ảnh, huynh có sao ?”


      Bỗng dưng, thầy mo hoàn hồn, tiến lên phía trước.


      “Tử Kinh! điên rồi sao? Mau tránh ra!”


      chắn trước mặt , nhìn thầy mo, khuôn mặt tái nhợt, giọng run rẩy: “… Ta muốn. . . “


      biết làm cái gì ?”


      “Đương nhiên biết. . . ” hít sâu hơi, mắt rưng rưng nhìn các pháp sư trong phòng: “Ta ngăn mọi người giết huynh ấy.”


      quái!” nữ pháp sư chỉ trích.


      “Huynh ấy cứu ta!” Tử Kinh quay đầu nhìn bà ta, giải thích cho , “Ngày đó là huynh ấy cứu ta từ trong tay đào binh, quái cũng có quái tốt!”


      bị lừa, nhất định vì lợi dụng mới cứu .” thầy mo .


      Dạ Ảnh phẫn nộ trừng người đó, tức giận muốn cãi lại nhưng được, chỉ cố gắng hít thở khiến dùng gần hết sức lực. Cảm giác được tức giận, Tử Kinh nắm tay trấn an , quay đầu nhìn người đó: “Huynh ấy lợi dụng ta!”


      quái đều ích kỉ, bằng bọn chúng cũng bị gọi là quái.” nữ pháp sư khác nhắc .


      “Vậy bà cho ta biết, quái và tinh linh có gì khác nhau? quái và chúng ta có gì khác nhau?” khóc, hỏi các pháp sư trước mặt. “Chúng ta và bọn họ rốt cuộc có gì khác nhau? Mà chúng ta có thể cao cao tại thượng phán xét bọn họ, đuổi bọn họ, thậm chí là giết bọn họ?”


      quái ăn thịt người.” Thầy mo già đứng phía trước trầm giọng , “Cho nên chúng ta mới phải ngăn chặn bọn chúng.”


      “Nhớ A Mã của ?” An Ba Kim tiến lên, lo lắng nhìn , khuyên nhủ. “Lúc ông ấy còn trẻ từng có tinh linh bên cạnh, nhưng tinh linh của ông ấy biến thành quái.”


      hoảng sợ nhìn An Ba Kim.


      “Tinh linh của A Mã tẩu hỏa nhập ma, bắt đầu ăn thịt người.” An Ba Kim nhìn , giọng khô khốc. “Cho nên A Mã mới tự tay giết tinh linh biến thành quái của ông ấy.”


      Cái gì?


      Sắc mặt trắng bệch nhìn An Ba Kim, gần như thở nổi.


      Khuôn mặt đau thương của A Mã ra trước mắt. có thể cảm nhận được Dạ Ảnh ở phía sau run rẩy sợ hãi. “Tinh linh của A Mã tham muốn quá nhiều, vượt qua giới hạn, ngại ăn thịt người để đạt được mục đích, nên mới biến thành quái. Đó chính là khác biệt giữa chúng ta và bọn chúng. Chúng ta và tinh linh chỉ lấy những thứ chúng ta cần, quái lại tham lam muốn tất cả, ăn thịt người là phương pháp nhanh nhất để bọn chúng tăng sức mạnh, cho nên dù no bụng, bọn chúng vẫn muốn ăn thịt người.”


      Thầy mo già nhìn . “Sở dĩ quái là quái bởi vì quái vĩnh viễn cảm thấy thỏa mãn, vĩnh viễn biết kiềm chế, vĩnh viễn lòng tham đáy, bọn chúng phá vỡ cân bằng!”


      “Dạ Ảnh chưa từng cố ý làm tổn thương ta!” cất tiếng ngắt lời lão.


      Thậm chí ban đầu cắn cũng phải vì ăn muốn , nếu sớm xé xác , nuốt vào bụng.


      khóc nhìn thầy mo già nua, hỏi ngược lại: “Ông có thể khẳng định quái nào cũng ăn thịt người sao? Ông có thể khẳng định quái nào cũng xấu xa sao? Người còn có tốt có xấu, các người cho ta biết, ông cho ta biết, trong nhiều quái như vậy, quái nào ăn thịt người sao? quái nào hướng thiện sao? Ông có thể khẳng định, tất cả những việc này phải do chúng ta ngạo mạn phiến diện tự cho là đúng sao?”


      Nhìn hồ đồ, trưởng làng phẫn nộ trợn trừng mắt, nện trượng xuống đất, gầm lên.


      “Im miệng!” Ông ta giận dữ chỉ trích: “ nghiệt làm việc ác, trăm nghìn năm qua đều như thế! lại cố chấp mê muội phân biệt được đúng sai, bị tiểu này mê hoặc đầu óc, ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy!”


      im miệng, trái lại nhìn ông ta và đám người trong phòng, : “Chúng ta giết động vật để ăn thịt? Chúng ta đoạt hồn phách để cung phụng ma núi? Chúng ta hiến tế người trông coi, để bảo vệ bản thân mình? Tất cả mọi người trong chúng ta rốt cuộc có gì khác bọn họ? Chúng ta và bọn họ vốn giống nhau!”


      Đó là người nào dám , lại toạc ra như thế.


      Tử Kinh nhìn họ, gương mặt nào cũng khiếp sợ đến cùng cực, : “Huynh ấy cứu ta, nếu có huynh ấy, ta sớm chết rồi, nếu các người muốn giết huynh ấy, giết ta trước !”


      điên rồi!” Thầy mo già thở hổn hển gõ cây gậy, mái tóc trắng bạc bởi vì phẫn nộ mà lay động.


      Ông ta vừa dứt lời, quỳ xuống đất, nước mắt rơi như mưa, cầu xin.


      “Ta đời này chưa từng cầu bất cứ thứ gì…”


      nhìn từng gương mặt quen thuộc trong phòng, khàn khàn kiên định cam đoan: “Ta trông chừng ngọn núi này, ta tiếp tục lên núi cung phụng, ta cam tâm tình nguyện ở lại nơi đây, ta lập gia đình, sinh con, cả đời rời , đến chết vẫn ở lại nơi này…”


      Từng giọt lệ nóng hổi theo từng câu thề của , chảy xuống khuôn mặt tái nhợt của .


      “Cầu xin các người, chỉ cần các người thả huynh ấy , ta bảo huynh ấy rời xa nơi này, đến núi sâu người ở phía tây, ta đảm bảo huynh ấy tuyệt đối làm hại bất cứ ai!”


      !” Lão thầy mo tức giận đến run người.


      “Ta xin ông!” khom lưng rạp người dập đầu trước ông ta, giọng nghẹn ngào: “Nể tình Dạ Ảnh từng cứu ta mạng… Xin tha cho huynh ấy con đường sống…” dập đầu với từng nữ pháp sư và thầy mo trong phòng, vết thương lưng rịn máu nhuộm đỏ cả quần của .


      “Ta xin ông!”


      “Ta xin ông!”


      “Ta xin bà!”


      Các pháp sư phải là người vô tình.


      Bọn họ vốn có lòng áy náy với .


      quái kia ở sau lưng kéo chút hơi tàn, bọn họ chỉ cần cho thêm nhát trí mạng là có thể dễ dàng giết . Nhưng nhìn Tử Kinh lưng đầy máu, ngại đau đớn dập đầu cầu xin bọn họ, mọi người ở đây đều thể tàn nhẫn xuống tay với .


      “Được rồi!” Trưởng lão hét lớn.


      ngẩng đầu nhìn thầy mo già nhìn lớn lên, nước mắt lưng tròng.


      Thầy mo già nua cầm chặt pháp trượng, lớn giọng : “ hối hận.”


      biết, ông ấy cuối cùng nhượng bộ.


      Nước mắt nóng hổi trào ra như đê vỡ.


      , ta hối hận.” khụy người quỳ rạp trước mắt ông ấy, khóc thành tiếng cảm ơn: “Cảm ơn ông . . . Cảm ơn ông . . . Cảm ơn mọi người…”


      cần cảm ơn ta!” Trưởng lão tức giận : “ hãy bảo cút ! Sau này còn để chúng ta nhìn thấy giết cần lý do!”


      Các nữ pháp sư và thầy mo lần lượt rời . vội vàng dập tắt khói trừ tà lượn lờ, xoay người chăm sóc .


      Gió đêm kéo tới, xua tan khói hương.


      “Xin lỗi. . . ” Tử Kinh run rẩy vỗ về Dạ Ảnh nằm mặt đất, đau đớn cuộn người lại, người bị đốt cháy đen.


      “Xin lỗi. . . ” áy náy khóc, bôi thuốc cho .


      Thuốc mỡ lạnh lẽo làm đỡ hơn chút, vết thương của bắt đầu khép lại.


      khí trong trẻo lành lạnh làm hít thở thông nữa, rốt cuộc có thể hô hấp nhưng vẫn cảm thấy đau đớn.


      như dã thú bị thương, thở phì phò mặt đất, hơi thở biến thành khói trắng.
      Nước mắt của rơi mặt , chảy xuống.


      chật vật bò dậy, giơ tay lau nước mắt mặt .


      “Đừng khóc… Huynh đừng khóc…” Tử Kinh nhìn , tim như thắt lại, nước mắt tuôn trào như suối. “Huynh . . . ” Tay run run dịu dàng vuốt mặt , đau thương : “Đến ngọn núi phía tây sinh sống, ở đó rất rộng, người….”


      đau khổ nhìn , biết thể, nhưng vẫn nhịn được, run run khẩn cầu: “Nàng cùng ta… Chúng ta cùng nhau.”


      “Ta thể.” đau lòng nhìn , nước mắt làm nhòe tầm nhìn. Ta rất muốn, thế nhưng ta thể.”


      là người canh giữ, nếu cùng , pháp sư tuyệt đối bỏ qua cho , bọn họ đuổi theo bắt lại, lúc đó chắc chắn bị giết.


      “Ta ở lại đây!” có thể trốn trong rừng, chỉ cần xuống núi, vào thôn là được rồi.


      được!” Biết suy nghĩ chuyện gì, đợi xong sợ hãi ôm mặt : “Huynh nhất định phải , rời khỏi nơi này, được trở lại nữa, có nghe ?”


      muốn, muốn ở bên !


      “Huynh bắt buộc phải !” Tử Kinh hoảng sợ cầu xin . “Trưởng lão đùa, ông ấy phái người lên núi với ta, theo ta; lần sau, bọn họ tuyệt đối tha cho huynh đâu.”


      phải hoàn toàn thể thay thế, còn chuyện này hơn ai khác.


      Khi cần thiết, bọn họ vẫn chọn người đảm nhận vị trí người canh giữ tiếp theo. Những đối tượng có thể đảm nhận vị trí sợ bị chọn trúng ra sức bảo vệ . Cho dù là phải theo lên núi, hay săn đuổi . Bởi vì đó chỉ là tạm thời, phải cả đời. Thế nhưng nếu chết, đổi thành bọn họ.


      Cho nên A Mã mới phải lặn lội tìm người ở xa nơi nương tựa như , bởi vì có ai tự nguyện ở lại đây cả.


      Mười năm trước có, mười năm sau cũng .


      “Xin huynh hãy đồng ý!”


      muốn! muốn! muốn!


      muốn lớn tiếng cãi lại, muốn khóc xin , nhưng tài nào mở miệng.


      dập đầu với từng nữ pháp sư thầy mo mới đổi được cái mạng này của , có tư cách với rằng muốn!


      Tử Kinh xoa mặt , kiên cường nở nụ cười, trấn an : “Huynh hãy nghe ta , con người chỉ sống hơn chục năm ngắn ngủi, nhưng huynh còn cuộc sống rất dài, ta muốn lại nhìn thấy huynh bị thương. A Mã ta rồi, cao nguyên ở phía tây tuy bằng nơi này, nhưng có thảo nguyên mênh mông vô tận, núi non xinh đẹp, có người, huynh có thể chạy nhảy thỏa thích ở đó, có người bắt huynh, có người làm hại huynh …”


      cúi đầu, nhìn , giọng khàn khàn vang lên: “Thế nhưng nơi đó… có nàng…”


      Trời ạ. Nhìn khuôn mặt buồn bã của , nhìn đôi mắt rưng rừng đầy nước mắt, Tử Kinh bịt miệng, lòng rung động.


      “Nơi ấy, có nàng.” Giọng khàn khàn đau khổ của lại vang lên. Nghe từng câu từng chữ , hít sâu nhưng vẫn đè nén được đau đớn trong lòng, chối bỏ được tình cảm trào dâng từ sau trong đáy lòng.


      quỳ dậy, kiềm được ôm , ôm rất chặt, khóc : “Huynh nhất định phải . . . Nhất định phải . . . Xin huynh, hứa với ta . . . Hứa với ta . . . “


      ấm áp trong lòng run rẩy như lá trong gió.


      đau thương như vậy, thống khổ như vậy.


      Bởi vì .


      Trái tim như bị lửa thiêu.


      Nước mắt cố nén lặng lẽ chảy xuống.


      nhàng giơ hai tay ôm lần cuối.


      “Được, ta .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :