1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Hiện đại] Quỷ dạ xoa - Hắc Khiết Minh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 10

      Editor: Tô Hồ Ly
      Betor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      Mưa xuân qua, tiếng ếch kêu ồm ộp khắp nơi. Ở lũng sông trong rừng sâu, trăm hoa đua nở. Tại nơi thờ cúng, hương hoa theo gió truyền khắp nơi. Mây trắng trời xanh tạo thành rất nhiều hình thù kỳ lạ.


      Dù ở nơi sâu nhất trong lòng đất, nó vẫn ngửi được mùi hoa ấy, cảm giác được gió xuân ấm áp, dường như ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ánh nắng bảy sắc xuyên qua lá rừng.


      Nó rất muốn lên mặt đất, nhưng nó dám, sợ trốn quá nhiều chủ nhân phát .


      Sau ngày hôm ấy, chỉ cần có cơ hội nó lại chạy đến nơi thờ phụng.


      Trước khi trở về, để tránh gây chú ý, sau khi vào hang nó luôn bôi bẩn mình, khi tìm lại ra suối nước nóng tắm rửa. dạy nó biết đường, cho nó áo tơi và mũ để nó có thể lại dưới ánh mặt trời, phải trốn khắp nơi nữa.


      Về sau còn cho nó đôi găng tay để nó phải sợ hai tay bị phơi dưới ánh mặt trời nữa, còn cắt lỗ ở đầu ngón tay nó để móng vuốt nó có thể thò ra. Tuy rằng tắm rửa sạch là chuyện rất nguy hiểm, có thể có quái phát qua tháng nó mập lên, phát nó trộm đồ, phát nó kết bạn với con người. Nhưng nó muốn nghĩ nó bẩn thỉu hôi hám, nó muốn lại chạm vào nó, mỉm cười với nó. thích nó sạch , nó biết.


      Bởi vậy, dù phiền phức đến thế nào nữa nó vẫn tiếp tục luôn phiên làm mình bẩn rồi lại tắm.


      Nhớ tới nụ cười của , nó bất giác đứng ngẩn ra giữa đường, lặng lẽ cười cách ngu ngốc.


      “Mẹ kiếp! Rác rởi! Đừng đứng chắn đường!”


      gã tiểu đưa tay đập đầu nó, lớn tiếng chửi.


      “Bảo ngươi quét đất mày cũng lề mề, còn đứng đó cười như thằng ngu, buồn nôn muốn chết!”


      Nó bị đánh văng vào tường, tuy khó chịu nhưng chỉ cắn răng, cúi đầu đứng sang bên để gã tiểu đó qua.


      “Đừng để ý tới nó. Nhanh lên, nhanh lên. Xích Vĩ đại nhân tự mình mang nữ pháp sư có dòng máu Thần tộc về! Chậm chân là ngay cả khúc xương cũng chẳng còn đâu!”


      “Hừ! Thần cái gì? Ngươi muốn chết sao? Nếu bị người khác nghe thấy, truyền tới tai đại nhân, ngươi chết có chỗ chôn đâu!”


      Tiểu liếc mắt nhìn nó, nó càng lùi rụt lại, cúi thấp đầu, nắm chặt cây chổi, run rẩy. “Ha, nó dám đâu, dù có dám đại nhân cũng tin.”


      “Hừ, ta cũng nghĩ là nó dám! Nhanh lên, thôi, dù ăn được thịt, uống được máu, nhặt khúc xương liếm cũng tốt. Nữ pháp sư ấy là hậu duệ thừa kế huyết mạch của ‘bộ tộc kia’, nghe ăn nàng ta trở nên mạnh hơn!”


      sao?”


      “Đương nhiên là , ngươi chưa ngửi được mùi thơm kia à, mùi kia khiến ta chảy nước miếng ròng ròng đây này.”


      ra mùi thơm này là tỏa ra từ nàng ta sao? Sáng sớm ta ngửi thấy rồi, thôi chết, những kẻ khác nhất định cũng ngửi thấy, chúng ta mau, mau!”


      Hai gã tiểu thèm để nó vào mắt, ngay cả uy hiếp nó cũng lười, vội vã chạy tới phía trước.
      Nó đợi bọn chúng xa mới dám ngẩn đầu.


      Mùi thơm?


      Nó ngẩng đầu hít vài cái trong khí, lại chỉ ngửi được mùi ẩm ướt mục rữa, còn hương hoa từ mặt đất rất xa truyền tới, nhưng mùi hương ấy cũng nhạt gần như tan biến.


      Đúng lúc này lại có vài quái điên cuồng lao đến đại sảnh tụ tập. Tiếng đám ma ở đại sảnh ồn ào náo loạn văng vẳng trong đường hầm.


      Nữ pháp sư có dòng máu thần tộc? ra Xích Vĩ đại nhân thành công. Nó hơi hiếu kì, lén chạy đến đại sảnh. Chỉ thấy trong đại sảnh chật kín ma từ tiểu cho đến ma nhân, tất cả đều gầm gừ rít gào đùn đẩy chen lấn. Nó nhìn thấy được phía trước, còn bị đạp vài lần, bị xem là nơi trút giận đấm mấy phát, nó cuống quýt lui ra.


      Trời ạ, gần như tất cả ma đều chạy tới.


      Đúng lúc này, nó chợt nhận ra đây là cơ hội tốt để chuồn êm!


      Nó vốn tìm lý do gì để ra!


      Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều ở đây, nhìn tình hình có lẽ giải tán ngay được. Người ở đây nhiều như vậy, chủ nhân để ý nó biến mất đâu.


      Nó chớp mắt lùi bước rồi lại bước.


      Hoàn toàn ai chú ý tới nó.


      Tất cả ma đều liều mạng chen lấn, nó xoay người, đầu tiên là bình tĩnh , sau đó chạy, dùng cả tay lẫn chân chạy ra cửa hang.


      thanh ồn ào xa dần.


      Mùi ẩm ướt và thối rữa cũng bị nó bỏ lại phía sau.


      Nó tới cửa ra, lấy mũ và áo tơi nó giấu trong hang mặc vào. Mặt trời vừa lên, sương trắng vẫn còn phủ kín rừng rậm. Nhưng sao, áo tơi cho nó có thể giúp nó ngăn ánh mặt trời. Nó vui vẻ đội chiếc mũ rộng lớn, khoác áo tơi, ra khỏi hang, chạy tới suối nước nóng. Nó muốn tắm rửa sạch , sau đó ra khỏi rừng chờ .


      Trong rừng, chim chóc vỗ cánh bay. Nhện cành kết mạng, hoa nở rộ sườn núi. Gió ấm áp như tay . cho nó chỉ mũ đội đầu và áo tơi. cho nó là tự do lại dưới ánh mặt trời.


      Tắm xong, nó vui vẻ chạy trong rừng. Khi nó thấy cây mơ trăm năm kết quả đầy cây nhịn được nhảy lên, đưa tay hái được vài quả mơ rồi bỏ vào trong miệng.


      Quả mơ chua chua ngọt ngọt, nuốt vào lại thấy vị ngọt thơm.


      Nó ngồi cây ăn xong mấy quả mơ, sau đó ngửi được mùi thịt.


      tới.


      Nó xoay người đứng cây, trong tán lá cây rậm rạp nhìn theo hướng mùi hương truyền tới. ra nó chưa nhìn thấy cái gì, nhưng nó biết tới. Nó nhảy xuống, nhưng chạy vài bước lại dừng, nó quay lại hái mấy quả mơ rồi chạy tiếp.


      Chạy về phía .


      Thấy nó, Tử Kinh tươi cười, vẫy tay với nó, “Dạ Ảnh, xin chào.” Nó chạy rất nhanh, tới gần trước mặt rồi dừng lại. Tử Kinh biết nó vẫn còn hơi xấu hổ.


      Nó đội mũ và mặc áo tơi, ở trong rừng nhìn giống như tinh linh núi.


      bước tới nhìn vẻ mặt lúng túng của nó dưới mũ.


      “Cái này…” Nó đưa mơ trong tay cho , “Cho .”


      Bàn tay khô quắt của nó đầy mơ vừa hái xuống.


      “Cho ta?” hơi ngạc nhiên.


      “Ừ.” Nó gật đầu, giọng khàn khàn: “Ăn ngon lắm.”


      Khuôn mặt dưới mũ nhìn có vẻ hồi hộp lại hơi xấu hổ, nhưng trong mắt lại tràn đầy mong chờ. cảm giác tên bỗng dâng lên trong lòng. Đây phải lần đầu tiên nhận được quà, nhưng là lần đầu tiên nhận được quà quái tặng. Nàng nở nụ cười, vui vẻ đưa tay cầm quả mơ cho vào miệng, cắn cái.


      “Ngon ?” Nó hỏi.


      “Ừ.” gật đầu cười : “Rất ngon.”


      Thấy thế nó thở phào nhõm, toét miệng cười với .


      “Cho hết.”


      “Tất cả luôn sao?” hơi sửng sốt, ngờ những chia trái cây cho mà còn cho tất cả.


      biết, đối với nó, thức ăn quan trọng hơn tất cả mọi thứ.


      Miệng nó càng toe toét, cười ngây ngô, đưa toàn bộ mơ trong tay tới trước mặt , nghiêm túc gật đầu: “Tất cả.”


      Tử Kinh nghẹn lời, nhận lấy số mơ, cẩn thận ôm vào lòng.


      “Cảm ơn.”


      cười, hơi lo lắng.


      thích?”


      “Ta rất thích.” Thấy có vẻ bất an, vội vàng lên tiếng đảm bảo, “Ta rất vui vì cậu tặng mơ cho ta, đấy, cảm ơn cậu hái mơ cho ta.” cong môi, cảm động vui vẻ cất mơ vào trong túi đeo bên hông, chìa tay nắm tay nó, cười : “Đến đây, hôm nay ta mang theo thịt heo muối, chúng ta đến suối nước nóng nướng thịt, ăn với mơ nhất định rất ngon.”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 11

      Editor: Tô Hồ Ly
      Betor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      mặt nước phản chiếu khuôn mặt. Nó hết nhìn trái lại nhìn phải, sau lưng có ai cả, chỉ có nhóm lửa. bảo nó múc nước để nấu canh; nó thích uống canh.


      Nó lại nhìn mặt nước, gương mặt đó đối diện với nó.


      Cũng lo sợ, nghi hoặc, bất an như nó.


      Nó nghiêng đầu.


      cũng nghiêng đầu.


      Nó nhíu mày.


      cũng nhíu theo.


      Đó là nó. là nó. Nó hoảng sợ lùi ra phía sau, cũng như vậy. Khuôn mặt hoảng sợ, vẻ mặt kinh hãi. Là nó.


      Nó sững sờ nhìn chằm chằm , cũng sững sờ nhìn lại nó.


      .


      Khuôn mặt đó có chút quen thuộc, lại hơi khác.


      “Dạ Ảnh?”


      Nó quay đầu nhìn .


      “Sao vậy?” tò mò hỏi.


      Nó hốt hoảng lắc đầu, cầm ống trúc to như cánh tay khuấy tan khuôn mặt trong nước kia, khuấy tan .


      Ống trúc nhanh chóng đầy nước, nó quay đầu chạy lại chỗ .


      Nhưng khuôn mặt đó in sâu vào trong đầu, mãi mà biến mất.


      Nó hơi lo lắng, kể cả ăn no xong vẫn chưa yên lòng.


      Nó hoảng sợ, bất giác quay lại bờ suối.


      Mặt nước lăn tăn phản xạ ánh sáng mặt trời, khiến nó cảm thấy hơi ấm, nhưng tổn thương nó.


      Nước suối giống ánh sáng người , ánh sáng phản xạ lại quá chói mắt. Nó ngồi xổm bên bờ suối, cúi đầu nhìn gương mặt có hơi mơ trong nước. Trước đây tắm nó chưa bao giờ chú ý đến bóng trong nước, cho tới hôm nay. Nó nhận ra khuôn mặt này. Rất lâu trước đây, nó từng thấy khuôn mặt này, khi đó, gương mặt này gầy như vậy, cũng xấu như vậy.


      Đó là khuôn mặt của nó.


      Mặt của .


      “Dạ Ảnh, cậu có sao ?”


      Nó ngẩng đầu, thấy cũng tới từ lúc nào chẳng hay. lo lắng nhìn nó.


      Nó cúi đầu xuống, bóng ở trong nước chạm tay lên vai nó, nhàng hỏi.


      “Xảy ra chuyện gì sao?”


      Tay ấm áp như thường, nó vươn tay chỉ khuôn mặt quen thuộc trong nước, giọng khàn khàn : “Đó là ta… “


      Tử Kinh hơi sửng sốt, nhìn mặt nước, thấy bóng của nó và .


      Tầm mắt ưu thương của nó chạm tới tầm mắt ở trong nước.


      “Đó là ta.”


      lại lần nữa, giọng rất như bí mật.


      “Ừ, là cậu.” nhìn nó trong nước, gật đầu. Nó ngẩng đầu nhìn , sợ hãi hỏi: “Ta phải là rác rưởi sao?”


      ngẩn ra, nhìn nó ngửa đầu ngây ngô có vẻ thấp thỏm bất an, đột nhiên hiểu vì sao trước đây nó nhát gan như vậy, bởi vì… Nó cảm thấy mình là rác rưởi. Tim bỗng thắt lại.


      đè nén nước mặt chực trào ra, nhìn nó, dịu dàng nhưng kiên định .


      , cậu phải rác rưởi.”


      sao?” Nó ngập ngừng hỏi.


      .” gật đầu, cam đoan với nó, “Cậu phải là rác rưởi, tuyệt đối phải.”


      Nó nở nụ cười khẽ ngượng ngùng.


      Nụ cười ấy hiểu sao khiến muốn khóc.


      khóc, kìm chế được, nhưng giang hai tay cho nó cái ôm.


      Ta là . phải nó. Cho dù về tới hang động, về với bóng tối, vẫn vui vẻ đến mức muốn khoa tay múa chân. Mày phải là rác rưởi, tuyệt đối phải! nhất định là người quan tâm nhất thế giới này. Chỉ cần nghĩ tới , dường như cả việc lau sàn, quét bụi cũng khổ như vậy. Tử Kinh.


      tên Tử Kinh.


      nhớ kỹ.


      Bất giác cười ngây ngô.


      nhớ, đó là tên loài hoa.


      Loài hoa này màu hồng nhạt, cánh hoa mềm mại như cánh bướm, dường như có thể vỗ cánh bay lên bất cứ lúc nào.


      Rất lâu trước đây, từng nhìn thấy loài hoa này đương lúc nở rộ, gần như quên.


      Nhưng gần đây, trí nhớ khi xưa bắt đầu xuất từng ít .


      dần dần nhớ lại từng đoạn từng đoạn ký ức ngắt quãng, ký ức khi còn ở nhân gian.


      đóa hoa, đám mây, vài gương mặt mơ hồ.


      Lướt qua trong chớp mắt.


      Có lúc những kí ức vụn vặt này khiến sợ hãi, phẫn nộ, nhưng nhớ , chỉ là chút cảm xúc phẫn nộ còn sót lại.


      thích nhớ lại quá khứ, cho nên tiếp tục mặc kệ chúng như xưa nay vẫn làm, để mình chuyên tâm vào mình mà thôi. Tử Kinh. Tử Kinh dịu dàng hiền lành, Tử Kinh nấu cơm cho ăn. nhắm mắt lại nhớ đến , chỉ cần nhớ là được rồi, muốn khắc ghi ở trong lòng.


      “Rác rưởi!”


      Hai chữ xóa tan khuôn mặt xinh đẹp của , nó sợ hãi mở mắt nhìn chủ nhân tới.


      lấy chậu nước rửa chân tới đây!”


      Nó vội vàng múc nước, quỳ xuống bên giường, cởi giày rồi rửa chân cho chủ nhân.


      Bàn chân to của chủ nhân mới rửa được nửa, chủ nhân bỗng nheo mắt, cúi đầu ngửi nó.


      “Rác rưởi, người thờ phụng lần này hình như rất thơm.”


      Nó túa mồ hôi lạnh, tim đập điên cuồng.


      Hai trăm năm trước từng có người thờ phụng bị Xích Vĩ đại nhân mê hoặc, kéo vào hang, bị ăn sạch cả da lẫn xương.


      Nó biết, chủ nhân trước đây cũng từng ăn người thờ cúng.


      “Ta… ta biết…” Nó cúi đầu, liếm đôi môi khô khốc, ấp úng : “Ta chưa thấy bao giờ… Lúc ta tới, con người… Con người rồi…”


      Trước khi nó tới đây, chủ nhân phụ trách lấy đồ cúng. Vì tiếp xúc với ánh mặt trời và thầy cúng có thể bị thương nên quái nào muốn làm. Đối với ma mà , loài người thấp hèn chỉ có hai loại. Thơm và thối. Thơm ăn ngon, thối khó ăn, nhưng có còn hơn . Ngăn cản bọn họ chỉ có cánh cửa vô hình các thầy cúng và pháp sư tạo nên mà thôi.


      Nó có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng độc ác của chủ nhân quét qua cổ và đầu nó.


      phải sợ, phải sợ, nó rụt người, hoảng sợ tự nhủ.


      Trước khi trở về nó làm bẩn mình, lăn vòng trong đống rác, tất cả đồ cho nó nó đều giấu trong rừng.


      che giấu hết mùi của , chủ nhân biết.


      Ngay cả vậy ánh nhìn lạnh như băng vẫn khiến nó như đứng đống lửa, như ngồi đống than.


      “Hừ.” Ô Liệp hừ lạnh. “Ngươi quá trưa mới lấy?”


      “Mặt, trời, mặt trời quá…” Nó run rẩy : “Ta.. ta bị bỏng…”


      “Đồ vô dụng.” hừ tiếng khinh thường, đạp nó phát. “Bưng nước xéo xa chút, đừng chướng mắt ta!”


      Chậu nước rửa chân bẩn thỉu bắn tung tóe, văng lên mặt nó, nhưng nó quan tâm, chỉ vội vàng bưng chậu nước chạy .


      Đổ chậu nước vào khe nước, nó cảm thấy nhõm vì vừa thoát chết, nó gần như muốn ngồi xuống nôn ra. sao, sao… Nó cất chậu gỗ xong, cuộn mình trong góc phòng u, ôm gối, cố nén cảm giác buồn nôn.


      Nó nhất định phải cẩn thận, cẩn thận.


      , phải nó, là .


      phải rác rưởi, phải rác rưởi.


      nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn, mới có thể bảo vệ , mới để bị phát , để bị ăn thịt.


      Cậu phải là rác rưởi.


      nhắm mắt lại, nhớ đến .


      Giọng của an ủi , cam đoan với .


      Tuyệt đối phải.


      Đúng, phải, ta phải.


      Ta là , phải là nó.


      Ta phải rác rưởi, phải.


      Nước mắt lặng lẽ chảy xuống khóe mắt.


      ở trong bóng tối lạnh giá, giả vờ như vẫn ôm . Cái ôm ấm áp đủ để vượt qua mùa đông khắc nghiệt nhất. ôm chặt đầu gối, ôm chặt mỗi câu chữ , ôm chặt ánh lửa ấm áp duy nhất còn sót lại trong cuộc đời u ám thối nát của . Sau đó, trát càng nhiều bùn lên người, khiến mình càng bẩn thỉu, chỉ cần có thể bảo vệ , dù phải nằm trong đống rác cũng cam nguyện.


      Chỉ cần có thể bảo vệ

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 12

      Editor:mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      Mùa hạ. Ánh mặt trời lóng lánh trong nước. mặt sông sóng gợn lăn tăn, thỉnh thoảng có thuỷ điểu bay vút qua sông. Quá trưa, Tử Kinh ở bờ sông vớt giỏ trúc bắt cá nghe được tiếng trẻ con gọi.


      “Tử Kinh! Tử Kinh!”


      đứng dậy quay đầu nhìn, thấy người đàn ông cao lớn đánh xe lừa tới. xe lừa ngoại trừ còn hai đứa bé trai tíu tit vẫy tay với .


      Xe còn chưa tới hai đứa bé vội vàng nhảy xuống.


      “A La, Ngõa Lạt! “ nở nụ cười, ôm hai đứa, cười : “Mấy tháng gặp hai đứa nhoáng cái lớn thế này rồi!”


      “Bởi vì bọn đệ ăn rất nhiều cơm mà.” Hai đứa bé vui vẻ nhào vào trong lòng , đồng thanh .


      còn chưa mở miệng đứa hơn vội vã : “Tử Kinh, Tử Kinh, bọn đệ có thể xuống sông ? Bọn đệ có thể xuống nước nghịch ?”


      Đứa lớn cướp lời, : “Cha phải hỏi tỷ, tỷ đồng ý mới được.”


      mỉm cười gật đầu, “Ừ, có thể. Mùa mưa qua nhưng vẫn phải cẩn thận đó, đừng cách bờ quá xa.”


      tốt quá!” Hai đứa bé hoan hô tiếng, lập tức bỏ quên , cởi quần áo nhảy xuống nước. Tùm hai tiếng, mặt nước tóe lên rất nhiều bọt nước.


      Mặc dù còn nhưng khả năng lặn rất tốt, chốc chốc lại ngoi lên như hai con cá ở trong sông chơi đùa.


      Nhìn hai đứa vui vẻ cũng khiến người ta cũng muốn cười theo.


      Xe lừa lúc này mới đến bờ sông, người đàn ông đánh xe dừng xe lại, giơ tay lên xòe ra trước mặt , cười xán lạn: “Ái chà! lâu gặp! “


      “Ca Nỗ đại ca, lâu gặp.” cười, lên tiếng chào hỏi .


      “Xin lỗi, đáng lẽ ta nên trực tiếp đưa mang thứ đó đến nhà muội nhưng hai thằng nhóc này kiên quyết muốn tới bờ sông nghịch nước.


      sao.” đưa tay che ánh mặt trời, ngửa đầu nhìn người đàn ông cao lớn này, mỉm cười: “Vất vả cho huynh quá.”


      Ca Nỗ là thợ mỏ từ phía tây tới. Tộc bọn họ xưa nay luôn đào thạch cho thầy cúng pháp sư. Thạch đào lên phải qua tộc của Ca Nỗ gia công mới có thể đưa tới chỗ . Bình thường đều là mấy tháng tới lần, nhưng bởi vì chiến tranh nên số lượng thạch tiêu hao tăng nhiều nên Ca Nỗ mới phải tới hàng tháng.


      “Đừng khách sáo.” cười hào sảng, đưa tay xoa đầu : “Muội đừng suy nghĩ quá nhiều, nghĩ quá nhiều có tóc bạc đấy.”


      ngẩng đầu lên, mỉm cười. Chỉ có còn có thể coi như bé mười tuổi.


      cười : “Nào lên , ta đưa muội về. Hai thằng nhóc kia cứ để chúng nó nghịch thêm lát nữa.”


      Tử Kinh cầm lấy sọt cá, dưới giúp đỡ của nhảy lên xe, vừa lên vừa nhìn quanh, hỏi: “Chị dâu đâu? Sao thấy tỷ ấy?”


      “Nàng ấy sắp sinh nên ta để nàng ấy ở nhà.” Ca Nỗ nhìn , cười : “Nàng ấy cũng rất muốn đến, nhưng ta sợ nàng ấy sinh đường. dễ gì mới thuyết phục được nàng ấy ở lại.”


      “Tỷ ấy có khỏe ?”


      “Cũng được, ngày ăn được mấy bát cơm cơ.” cười ha hả: “Lúc mang thai hai đứa kia cũng vậy, ăn rất nhiều.”


      “Ăn nhiều là tốt.” cười : “Nếu chị dâu ăn được, người đầu tiên lo lắng là huynh đấy.”


      “Cũng phải, ha ha ha ha!”


      Ca Nỗ cười ha ha, đánh xe lừa, chỉ chốc lát sau vào thôn, dừng lại trước nhà . nhảy xuống xe, vác bao tải nặng trịch xe xuống, lên tầng. cũng theo lên, trong khi sắp xếp lại thạch vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Ca Nỗ đại ca và người nhà của ở lại chỗ qua đêm. Người gia tộc bọn họ phải pháp sư, cũng phải thầy cúng. Mặc dù biết là người giữ cửa, bọn họ lại hề sợ hãi.


      Ca Nỗ giúp mang củi lên tầng, vừa chuyện phiếm cùng vừa nấu nước nóng cho hai đứa bé.


      Hoàng hôn hai đứa bé chạy trở về.


      Bọn họ cùng ăn cơm, cùng tán chuyện, đùa.


      Trong căn nhà tràn ngập tiếng cười hiếm hoi.


      Tối muộn, sao sáng giăng đầy trời. đắp chăn cho hai đứa bé, bọn chúng ngủ say nét mặt vẫn tươi cười. bỗng nhớ tới Dạ Ảnh trong núi.


      vẫn luôn như cái bóng, nhát gan, sợ sệt, trốn ở chỗ tối.


      Mỗi ngày qua , dần mở lòng với , từ từ học cách tin tưởng .


      Có khi lại đột nhiên ngẩn người.


      biết nhớ lại chuyện trước kia, nhưng lại muốn cho . nhắc tới những chuyện vui, chỉ học lại những thứ lãng quên.


      Ví dụ như chải đầu, làm chín thịt mới ăn, ví dụ như… Mỉm cười…


      “Huynh làm gì vậy?” Có ngày, thấy lại ngồi bên mép nước, nhìn bóng mình trong nước kìm được lo lắng, tiến tới hỏi thăm.


      ngẩng đầu lên, có chút xấu hổ : “Ta … Tập mỉm cười…”


      suýt bật cười, sau đó mới phát nghiêm túc.


      luyện tập mỉm cười, bởi vì nhớ cách mỉm cười.


      “Ta cười kỳ quái…” bối rối , lại cúi đầu xuống, nhìn mặt nước, toét miệng, cử động cơ mặt.


      Cười đối với người bình thường mà là chuyện vô cùng tự nhiên, nhưng trước đây ngay cả cười cũng dám, sợ người xung quanh tức giận.


      Cho nên mới muốn tập mỉm cười.


      lo mình cười tốt, sợ mọi người thích .


      Ca Nỗ đại ca chưa bao giờ gặp phải loại vấn đề này.


      Nhìn người đàn ông nằm chiếu, tay chân giang hình chữ đại, ngáy o o, mỉm cười bước qua chân Ca Nỗ rời khỏi phòng, vào phòng bếp.


      Từ sau khi phát vui vẻ khi nhận được quả mơ, mỗi lần lên núi Dạ Ảnh luôn hái đống. dễ gì mới thuyết phục được như vậy là đủ rồi.


      Nhưng khi đó số mơ nhận được đầy mấy cái giỏ trúc. Sợ người trong thôn phát , dám tặng cho người khác, chỉ có thể giữ lại ăn. Thời gian trước ngâm số mơ tặng.


      Tử Kinh lấy từ hũ ra quả mơ đặt vào chén, rót nước ấm, sau đó bưng chén trà mơ về vào phòng mình.


      Nếu như có thể, rất muốn giới thiệu Ca Nỗ với Dạ Ảnh. Ca Nỗ biết niềm vui của cuộc sống, biết cách cười to. Huynh ấy nhất định biết cách dạy Dạ Ảnh cười.


      Nhưng dám, Ca Nỗ là người, Dạ Ảnh là quái.


      thể mạo hiểm để bọn họ gặp nhau. Thành kiến giữa người và quái quá sâu quá nặng, thậm chí cho rằng những vết thương cũ người Dạ Ảnh là do con người tạo thành.


      ‘Đó là ta.’


      khẽ.


      ‘Ta phải rác rưởi.’


      Nhớ tới nét mặt của , tim thắt lại.


      thể mạo hiểm để cho bị thương lần nữa, là bạn của .


      từng thấy người trong thôn đối phó quái thế nào, hy vọng bị đối xử giống như vậy


      phải rác rưởi, là bạn của .


      Ngồi ở cạnh cửa sổ, Tử Kinh nâng chén trà nghi ngút hơi nóng, từ từ uống. Hương vị Này có chút chua, có chút ngọt, nhưng rất ấm, có mùi thơm mùa xuân. nên mang hũ lên núi, dạy pha trà mơ. có thể chôn hũ mai ngâm xuống đất, muốn ăn đào lên.


      Nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, mỉm cười.


      nghĩ, nhất định rất vui.


      gần như có thể trông thấy vẻ vui sướng của khi nhận được mơ ngâm.


      Mỗi lần đưa đồ cho đều giống như nhận được bảo bối vô cùng quý báu. Giống như cho chỉ là đôi bao tay cũ, chiếc lược gỗ, cái bao da nho , cái dây buộc tóc… Giống như cho phải những vật dụng hàng ngày bình thường mà là bảo bối khảm vàng bạc châu báu kỳ lạ quý hiếm.


      luôn quý trọng nhận đồ cho , luôn có vẻ mặt như nhận được bảo vật.


      Điều này khiến muốn cho càng nhiều, bất kể là nắm cơm hay là đôi đũa trúc đơn giản.


      chậm rãi uống tiếp ngụm mơ ngâm chua ngọt.


      chờ mong vẻ mặt khi ăn viên mơ ngâm đầu tiên.


      ***


      Mặt nhăn tịt lại. Phát chén hết sạch, sửng sốt, giật mình . “Trời ạ, huynh cho vào miệng hết sao?”


      nên nhịn nhưng vẻ mặt biết nên nhổ ra hay nuốt vào của quá buồn cười. nhịn được bật cười, vội vàng cầm chén đưa đến trước mặt , : “Quá chua, mau nhổ ra.”


      muốn, đây là đồ ăn cho.


      Nhìn chằm chằm, mặc dù chua đến mức sắp chảy nước mắt, vẫn kiên quyết nuốt đống mơ ngâm chua muốn chết kia xuống.


      “Đồ ngốc.” cười ngất, nhanh chóng cầm ống trúc cho , “Mau uống nước .”


      cầm lấy ống trúc tu ừng ực.


      Uống lấy uống để mấy ngụm nước, mới thở phào nhõm, nhưng trong miệng luôn tràn đầy vị chua khiến nước miếng ngừng chảy ra.


      “Quá chua.” chớp mắt, nhìn cười ngừng kia, .


      “Xin lỗi.” Tử Kinh lau nước mắt ở khóe mắt. “Nhưng ta ngờ huynh dốc cả chén mơ ngâm vào miệng, ta nghĩ huynh ăn thử quả trước cơ.”


      “Cái này chua quá.” lẩm bẩm oán trách.


      “Ta biết, rất xin lỗi. ” vừa xin lỗi vừa cười, cầm nắm cơm cho . “Mơ ngâm thể ăn trực tiếp, phải pha nước ấm hoặc ăn với cơm. Nó giúp giảm vị dầu mỡ, rất ngon đấy.”


      nhận lấy cơm nắm, nhìn đầy nghi ngờ.


      đó, huynh ăn cơm trước, ta pha trà cho huynh uống.” vừa vừa cầm khăn vải xách bình đun nước lên, rót chút nước ấm vào trong cốc.


      cắn cơm nắm thịt miếng, tay kia quên đặt thịt nướng mặt đá đốt nóng theo cách lúc trước dạy , vừa nghiêng đầu nhìn lắc nước ấm trong cốc. Quả mai lắc lắc trong nước, hơi nóng bốc lên tỏa ra mùi thơm chua ngọt nhàn nhạt.


      Cơm nắm trong tay thoáng cái bị ăn hết. pha trà nhét nốt thịt đá vào trong miệng.


      “Nào, uống ngụm thử xem.”


      Có kinh nghiệm lần trước, lúc này đây cẩn thận khẽ nhấp ngụm.


      Hương vị Chua ngọt vào miệng nhưng phải loại chua khiến da đầu tê dại mà là vị chua mang theo chút thanh ngọt.


      Vị chua ngọt này khiến người ta thèm ăn.


      có chút kinh ngạc nhìn cái cốc trong tay. Quả mơ vẫn nhấp nhô trong nước.


      “Thế nào?” chờ mong hỏi: “Ngon đúng ?”


      gật gật đầu, “Ừ, rất ngon.”


      mỉm cười ngọt ngào, “Chờ sau khi uống xong, quả mơ có thể lấy ra ăn, chua nữa. Nếu Ngươi muốn uống chua chút thả hai quả, nếu muốn uống nhạt thả quả như thế này là được.” Tử Kinh cũng rót chén cho mình, “Lúc bình thường chỉ cần chôn hũ xuống đất là được, có thể giữ rất lâu đó.”


      chua sao?


      Uống xong ly nước, đưa tay chọc chọc quả mai nhăn nheo sau đó đưa tay lên liếm, kinh ngạc nhìn .


      chua.” nhìn .


      bật cười.


      lấy quả mai từ trong chén ra cho vào miệng. Thịt quả mềm nhũn, lưu lại vị chua ngọt, ăn rất ngon.


      Tử Kinh lấy ít mơ từ trong hũ ra cốc, đồng thời giải thích cho : “Giờ huynh bôi chút nước mơ lên thịt nướng thử xem.”


      ngoan ngoãn nghe theo. Khi cho thịt nướng dính nước mơ vào trong miệng nhai hai cái khỏi trợn tròn mắt, kinh ngạc.


      “Ngon quá!” nhìn tán thưởng, vui vẻ : “ lợi hại! Ăn rất ngon! Ta thích! ” Vẻ mặt khoa trương của làm cười ngừng. biết rất thích. Gần đây dần dần dám thể ghét của ở trước mặt , cũng sợ hãi nhát gan như trước nữa.


      “Ta cũng thích. ” cười .


      Nghe như vậy càng vui vẻ hơn, liên tiếp hỏi: “Có ? Có ?”


      , ta thích ăn kèm như thế này nhất.”


      toét miệng, nhe răng cười, liên tục gắp vài miếng thịt nướng vào trong bát .


      “Vậy nàng ăn nhiều chút!”


      “Ta ăn hết nhiều như vậy, huynh ăn , ta no rồi.”


      cười tủm tỉm đưa cả bát cho .


      “Nàng chắc chứ?” nhìn bát ngập thịt lại nhìn , muốn ăn nhưng lại sợ đói.


      “Chắc chắn.” có lòng như vậy rất vui. cười nhìn : “Ta no lắm rồi huynh ăn . Để nguội ngon nữa. Ta giúp huynh pha trà mơ.”


      Nghe vậy lúc này mới nhận lấy chén thịt kia, vui vẻ bắt đầu ăn.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 13

      Editor:mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      Tử Kinh nhìn mặc áo tơi, ngồi bên cạnh đống lửa vui vẻ ăn thịt, bất giác nở nụ cười.


      Mấy tháng này được cho ăn, dần dần có da có thịt, gầy đét như xưa nữa. Vết thương người cùng mặt gần như biến mất hết, nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn rất nhiều. biết nghe lời tắm sạch . Gần đây thậm chí bắt đầu biết chải đầu, buộc tóc để tóc tai bù xù nữa. Bởi vì dần dần có tự tin, từ từ đứng thẳng lưng lên, khom người, gù lưng, nhìn cao lớn hơn rất nhiều.


      Con ngươi của màu đen pha vàng.


      Trước kia đôi mắt vừa đen vừa đục, nhưng gần đây thỉnh thoảng thấy mắt trở nên trong veo, khiến ánh vàng trong mắt càng thêm ràng.


      Có đôi khi nhìn bóng dáng cao lớn của , lầm tưởng rằng là con người chứ phải quái.


      biết đây chẳng qua chỉ là ảo giác của mà thôi.


      Nhưng tin tưởng thay đổi của là tốt, kết bạn với là đúng.


      quái và tinh linh cũng có gì khác nhau, con người ra cũng vậy.


      Làm người nên tự cao, làm quái cũng nên tự ti.


      Người và quái ra khác nhau phải ở bề ngoài, sức mạnh hay tuổi thọ mà là hiểu lầm.


      Người có thể làm ác, quái cũng có thể hướng thiện.


      Nhìn vẻ mặt đơn thuần của , kìm được, :


      “Dạ Ảnh. “


      “Sao?” nuốt nốt miếng thịt cuối cùng, chớp mắt nhìn . cười nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của . “Cảm ơn huynh bằng lòng tin tưởng ta.”

      hơi sững sờ sau đó nở nụ cười, câu làm mũi chua xót, “Cảm ơn nàng bằng lòng làm bạn với ta.”


      Chỉ là câu cảm ơn nhưng lại khiến cho đỏ mắt. lo lắng khóc, biết nếu khóc nên làm cái gì. May mắn sao khóc mà trái lại còn nở nụ cười, giang tay ôm . Khoảnh khắc đó lại luống cuống giống như lần trước, sau đó nhớ ra nên phản ứng như thế nào.


      giơ hai tay lên, nhàng ôm vào lòng.


      Đúng vậy, chính là như vậy.


      dám dùng sức sợ móng tay sắc bén làm bị thương.


      Cho dù tắm rửa sạch , ưỡn thẳng sống lưng, vẫn cảm thấy mình dơ bẩn, mặc dù chỉ là ôm , vẫn cảm thấy như mình làm bẩn báu vật trong lòng.


      Nhưng tài nào kháng cự mong muốn ôm , giả vờ như thuộc về .


      Dù chỉ ôm cách lớp áo tơi, vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của , cảm nhận được nhiệt độ cơ thể . người có mùi thơm của ánh mặt trời. Ôm tựa như ôm gió xuân ấm áp. từng cho là mình có cách nào cảm thụ ánh mặt trời nữa. từng cho là bao giờ quan tâm đến những chuyện đời này nữa.


      từng cho là còn quan tâm mình biến thành cái gì nữa.


      thậm chí quan tâm mình bị gọi là rác rưởi, quan tâm mình trở thành phế vật đê tiện hèn mọn. Nhưng giang tay ra với , cho ấm áp.


      khiến lần nữa nhìn thấy chính mình.


      Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, trong lòng dường như thuộc về .


      Ấm áp thuộc về , ánh sáng thuộc về .


      thể rung động trong lòng, chỉ muốn giữ lại giây phút tốt đẹp này.


      muốn siết chặt hai tay, nhưng dám.


      Sau đó, lùi lại, ngẩng đầu lên, mỉm cười với .


      Nhìn cười, chỉ cảm thấy tim mình thắt lại.


      “Ta nhất định bảo vệ nàng.”


      bật thốt lên lời hứa hẹn mà cần nghĩ.


      kinh ngạc bởi lời đột ngột ấy nhưng vẫn cảm động vô cùng. “Ừ, ta biết.” Tử Kinh giơ tay lên, vuốt mặt , mỉm cười , “Nhưng huynh phải béo lên chút, trở nên mạnh mẽ cường tráng hơn chút mới có sức chứ.”


      “Ta trở nên mạnh mẽ. “ nghiêm túc .

      nở nụ cười, trở lại dọn dẹp đồ ăn.


      biết coi lời .


      Nhưng sao, tự biết là tốt rồi.


      ngồi bên cạnh giúp tay, nghe ngâm nga, thầm thề trong lòng, muốn trở nên mạnh mẽ, cường tráng, càng cao lớn, lợi hại hơn.


      nghe thấy giọng hát khe khẽ. ngẩng đầu lên, trông thấy ngâm nga theo .


      tiếp tục hát, cũng ngừng.


      Tử Kinh cho rằng cũng hề nhận ra rằng mình ngâm nga theo tiếng hát của .


      hát rất , gần như bị lấn át hết bởi tiếng hát của . vẫn hát khẽ, đồng thời mỉm cười. hát. Mặc dù chính cũng nhận ra. cùng thong thả dạo trong rừng, về hướng bìa rừng.


      lén ngừng lại, vẫn ngâm nga khe khẽ, giọng khàn khàn hát chính xác lời bài hát kia.


      Hiển nhiên thuộc lời.


      Sau đó phát ra hát nữa, thế là vội vàng im bặt, đỏ mặt, bối rối quay đầu nhìn .


      muốn miễn cưỡng , cho nên giả vờ phát , chỉ tiếp tục ngâm nga phần còn lại của bài hát.


      Ban đầu, dám gì.


      Nhưng lát sau, nhịn được lại khẽ hát theo.


      Tiếng hát rất , rất .


      Nhưng cảm thấy đó là tiếng hát hay nhất từng được nghe.


      hi vọng có ngày có thể tự do, thoải mái, can đảm lớn tiếng hát.


      thích tản bộ cùng , ưu nhàn lại tự tại. Mỗi lần ở cạnh , nhìn quý trọng mọi thứ xung quanh, có thể quên hết ưu phiền, quên cuộc chiến tranh dần mở rộng, quên vẻ mặt lo lắng tối tăm của các thầy cúng, quên đáng buồn và bất lực là mình là người hiến tế. luôn khát vọng nhìn thế giới này, giống như ngọn cỏ, nhành hoa đều là những báu vật đáng quý. Khi cho rằng chú ý, ngồi ở tảng đá, nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thổi qua.


      Mỗi lần như vậy, nét mặt giống như nằm mơ, giấc mơ mình được bay lượn.


      Có đôi khi ngẩn ngơ nhìn mây trắng trời rất lâu.


      “Rất đẹp sao?”


      lần từng hỏi.


      “Ừ.” lơ đãng gật đầu, sau đó lại tiếp tục ngẩn ngơ nhìn những đóa mây bị gió thổi bay, ngừng thay đổi hình dạng.


      Cho dù là con bươm bướm nhàng bay múa, đóa hoa dại ven đường đều khiến chú ý.


      Có lẽ ban đầu là giúp , nhưng càng về sau phát mình mới là người nhận được nhiều hơn.


      khiến nhận ra mình vốn cũng có nhiều thứ đáng quý trọng như thế.


      Trước kia đối với ăn cơm, uống trà, ngủ đều là đương nhiên.


      chưa bao giờ phải ăn đói mặc rách, các thầy cúng chăm sóc rất cẩn thận.


      Nhưng từ sau khi quen biết , mới phát ra có thể ăn no là chuyện rất hạnh phúc; Có thể cười thoải mái là chuyện rất hạnh phúc; có thể nhìn thấy hoa nở hoa tàn là chuyện rất hạnh phúc; Có thể ca hát là chuyện rất hạnh phúc…


      khiến học được cách thưởng thức thế giới này, khiến quý trọng tất cả những gì có.


      cười, tiếp tục rảo bước trong rừng, ngâm nga bài hát mới, để làn điệu này bay bổng trong rừng rậm. biết nhớ bài hát này, ngày nào đó bất giác hát cùng .


      ***

      Thế vô thường, thể nào muôn đời thay đổi. đáng ra sớm biết, nhưng lại quên mất đạo lý này.


      “Ô Liệp! Ô Liệp!”


      Nghe được tiếng rít gào vang vọng trong hang động, sợ tới mức từ góc tường nhảy dựng lên. Chủ nhân phản ứng còn nhanh hơn , bỗng nhiên xuất trước mắt , ngay lập tức chạy tới đường hầm, xông qua đại sảnh. ngoan ngoãn chạy theo đằng sau chủ nhân, tới hang động có đỉnh, nhìn thấy được bầu trời đêm.


      nhận ra nơi này, đây là cửa Thương Khung.


      Ban ngày bệ đá ở trong hang động này là nơi duy nhất nhận được ánh mặt trời.


      Trước kia quái phạm sai lầm cũng bị kéo đến đây, chịu hình phạt mặt trời hỏa thiêu.


      Cửa Thương Khung cũng lớn, ra chỉ to hơn đầu chút, nhưng thế cũng đủ rồi. Bình thường mọi người cũng muốn tới gần nơi này. Bây giờ là ban đêm nên có ánh mặt trời. Nhưng ngay cả như vậy vẫn dám bước vào bởi vì Xích Vĩ đại nhân đứng ở đó. Ngay cả chủ nhân lúc sắp vào cũng hơi chần chờ chút, nhưng chỉ có chút mà thôi, chủ nhân nhanh chóng chạy tới bên cạnh Xích Vĩ đại nhân.


      Chủ nhân cũng dám tùy tiện xen ngang vào tranh chấp giữa hai vị đại nhân, chỉ đứng dưới bậc thang trước bệ đá.


      ngồi co lại bên cạnh cửa, lén thò đầu ra nhìn quanh.


      Trong hang ngoại trừ Xích Vĩ đại nhân còn có Bạch Lân đại nhân, hai người bọn họ đứng cãi nhau trước bệ đá.


      “Ngươi ta có thể chịu được chú thuật kia.” Bạch Lân lạnh mặt, “ ta khôi phục quá chậm, càng ngày càng chậm.”


      ta có thể, nhưng ta cần thức ăn.” Xích Vĩ vung đuôi, vui .


      “Chúng ta có cho ta thức ăn.” Bạch Lân bất mãn : “Nhưng ta ăn, cho dù bắt buộc ta ăn ta cũng nhổ ra hết.”


      “Đó là bởi vì ta ăn được thức ăn của chúng ta.” Xích Vĩ nhấc nằm bệ đá, nâng cằm ta lên.


      “Cho ta thức ăn của loài người, ta ăn.” Xích Vĩ cười nhạt, với kia, “ ta còn muốn sống, đúng ?”


      yếu ớt tái nhợt kia mở mắt ra. Dù đứng rất xa vẫn có thể trông thấy phẫn hận như lửa trong mắt ta. ta há miệng nhổ bãi nước bọt lên Xích Vĩ đại nhân. Trong hang lặng ngắt như tờ, sợ tới mức dám phát ra chút tiếng động nào, chủ nhân đứng ở dưới bậc thang nhịn được run rẩy. Nhưng Xích Vĩ lại cười, lè lưỡi liếm sạch nước miếng mặt.


      “Cảm ơn, có thể nhổ nhiều hơn, ta ngại ăn nhiều chút đâu.”


      “Tránh xa ta ra.” ta nghiến răng nghiến lợi.


      Xích Vĩ càn rỡ cười to, buông ta ra, xoay người lại với Bạch Lân, “Thấy chưa, ta vẫn rất ổn mà.”


      Con người to gan kia khi còn người đỡ lập tức yếu ớt ngã về bệ đá.


      Xích Vĩ xuống cầu thang, Ô Liệp lập tức lên phía trước, khúm núm bày ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt.


      “Xích Vĩ đại nhân, ngài tìm ta ạ?”


      tìm thức ăn con người có thể ăn tới đây.” Xích Vĩ .


      “Bây giờ sao?”


      thừa, phải bây giờ chẳng lẽ phải đợi tới lúc trời sáng? Còn mau!” Xích Vĩ trừng mắt, mắng.


      “Dạ dạ dạ, ta ngay, ngay.”


      Chủ nhân liên tiếp gật đầu, cuống quít chạy ra, trông thấy lập tức trút giận lên đầu , quát: “Rác rưởi, còn mau tìm thức ăn của con người.”


      Nếu là ngày xưa, nhất định căm hận nhưng bây giờ là buổi tối mà biết phải tìm đồ ăn của loài người ở đâu. Thế nên vâng tiếng, quay người chạy ra nơi thờ phụng. Trong suối có cá, cây có trái cây, còn biết chỗ nào có tổ ong, có thể lấy được mật. chỉ tiếc bây giờ là buổi tối mà phải ban ngày.


      Nếu như là ban ngày, có lẽ có thể gặp được Tử Kinh.


      nghĩ đến chuyện ở lại đến ban ngày rồi mới trở về, nhưng Xích Vĩ đại nhân chờ, chủ nhân chờ, dám mạo hiểm lần lựa.


      Hơn nữa phải hôm nào Tử Kinh cũng lên núi.


      Nhưng vẫn kiềm chế được chạy đến vách núi bìa rừng nhìn ra thôn xóm dưới chân núi phía xa.


      Con sông uốn lượn tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng.


      biết ở căn nhà lớn phía bắc thôn.


      Giây phút ấy, rất muốn xuống núi tìm , lén nhìn chút cũng được.


      Khát vọng này mãnh liệt.


      gần như bước ra khỏi rừng nhưng cuối cùng vẫn vì sợ mà dừng bước.


      Trong thôn kia có rất nhiều thầy cúng và pháp sư, nếu bị phát tuyệt đối chết.


      Tử Kinh luôn cảnh cáo được lại gần thôn phải có nguyên nhân.


      lê bước chân nặng nề, ủ rũ xoay người quay lại rừng rậm. Cảm giác thất vọng vì thể xuống núi luôn bao phủ . Trong trong đêm tối chậm chạp thu thập thức ăn, đến khi trời sắp sáng mới mang theo thức ăn trở về.


      ta là pháp sư. loài người bị xích ở cửa Thương Khung là nữ pháp sư bị Xích Vĩ đại nhân mang về. Đó là pháp sư có máu của thần tộc. Khi mang thức ăn trở về mới phát chuyện này.


      Chủ nhân ngủ, bị phái mang thức ăn tới cho ta. Bởi vì trời sáng ai muốn mạo hiểm tới gần cửa Thương Khung.


      né tránh ánh mặt trời chói mắt, men tường, vượt qua điểm được chiếu sáng, bò lên cầu thang, đặt thức ăn lên bệ đá.


      Lúc ấy, ta nhìn như sắp chết.


      ta gầy đến mức còn ra hình người, tay chân bên ngoài quần áo còn có sẹo. biết vì sao, từng nghe những quái khác .


      nhịn được đưa tay chọc chọc khuôn mặt xanh trắng tiều tụy của ta.


      ta mà chết cũng xong đời. Xích Vĩ đại nhân tuyệt đối ném vào nham thạch nóng chảy trong lòng đất. Khiến chết có chỗ chôn. Ban đầu ta nhúc nhích. Nhưng ngay sau đó ta túm lấy tay nhanh như chớp. sợ hết hồn, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.


      Nhưng kỳ lạ là dường như ta cũng hoảng hồn.


      “Ngươi…” ta nhìn chằm chằm , đôi mắt đen trợn to, “Ngươi là ai?”


      sững sờ, chưa kịp trả lời thấy ta :


      “Tại sao ngươi quen Tử Kinh?”


      Câu hỏi ấy như tiếng sấm vang lên trong hang động.


      Sắc mặt trắng xanh, rụt phắt tay về, kinh ngạc nhìn ta, bối rối , “Tử… Tử Kinh nào? Ta hiểu gì…”


      “Ta nhìn thấy, ta nhìn thấy ấy tới tìm ngươi, cùng ngươi ăn cơm.” Mắt ta vừa đen vừa to, sâu như hồ nước.


      ta nhìn thấy? ta là pháp sư, ta có máu của thần tộc!


      Có lẽ ta nhìn thấy được nhờ chạm vào . Nhớ tới chuyện này hoảng sợ lùi lại, nhìn chằm chằm ta, tức giận phủ nhận, “Ta biết cái gì. đừng bậy bạ!”


      Giống như trong bóng đêm nhìn thấy tia sáng, ta chống người ngồi dậy, bỏ qua sĩ diện cầu xin , “Xin ngươi, thả ta . Ta là bạn của Tử Kinh. Van xin ngươi thả ta…”


      ta là bạn của Tử Kinh? , thể nào.


      Nhưng ta là pháp sư, mà Tử Kinh lại ở trong thôn của thầy cúng và pháp sư, các pháp sư đều đến gặp nàng.


      Giây phút ấy, chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, da đầu tê rần.


      “Van xin ngươi thả ta !” ta đau khổ cầu xin.


      ta nữa khiến thủ vệ ngoài cửa chú ý.


      Mặc dù phải quái nào cũng hiểu ngôn ngữ của loài người, nhưng dám mạo hiểm.


      thể để quái khác phát ra Tử Kinh, thể để cho nữ pháp sư này tiếp tục hươu vượn. bỗng nhiên tiến lên, bịt miệng ta.


      “Câm miệng! Ta thể thả , đừng lung tung.” hốt hoảng lại tức giận .


      ta giận dữ nhìn chằm chằm, nước mắt nóng bỏng chảy xuống mu bàn tay bẩn thỉu của .


      câm miệng lại, có nghe ?” sợ hãi giọng cảnh cáo, “ thêm gì nữa hại chết nàng. là bạn của nàng đúng ? muốn nàng cũng bị bắt tới đây sao? muốn nàng cũng phải chịu những tra tấn này sao?”


      Trong mắt nữ pháp sư này xuất sợ hãi.


      đau khổ thở dốc, nghẹn ngào, “Đúng vậy, nếu bọn chúng bắt được nàng chắc chắn đối xử tốt giống như đâu. Bọn chúng dùng nàng uy hiếp , đe dọa , đến khi dám phản kháng nữa!” dường như có thể thấy bọn chúng đối xử với Tử Kinh thế nào, tra tấn Tử Kinh thế nào, chỉ để cho nữ pháp sư này ngoan ngoãn nghe lời.


      Nàng mất nụ cười, nàng hận , hận bạn của nàng, hận tất cả mọi thứ đời, nàng cảm thấy sống bằng chết.


      biết, biết… thấy quá nhiều, quá nhiều rồi…


      Những hình ảnh kia trông rất sống động, rất ràng, giống như xảy ra ngay trước mắt.


      Giống như bị bỏng, vội hất tay ra, sợ hãi ngã xuống đất.


      muốn chạy trốn, muốn nhớ lại, lại nghe phía sau truyền đến giọng run rẩy của nữ pháp sư kia:


      “Ngươi biết… Bọn chúng làm gì với ta đâu…”


      cứng đờ, bước chân hốt hoảng cũng khựng lại.


      “Ta biết.” ngồi co lại trong bóng tối, quay người lại nhìn nữ pháp sư gầy yếu đến thảm thương dưới ánh mặt trời, khàn khàn : “Ta biết bọn chúng làm gì , quen dần thôi.”


      Quen? quen! Có điên mới quen được với chuyện này!


      tài nào tin nổi vào tai mình lại nghe thấy tiếp.


      “Ta quen đấy thôi.”


      được nên lời, kinh sợ nhìn chằm chằm kẻ co ro lại trong bóng tối.

      “Thức ăn.” mang hoa quả tới trước mặt , “Mau ăn . ăn cũng khiến bọn chúng tha cho được đâu mà chỉ càng làm bọn chúng tức giận hơn, tìm nhiều cách tra tấn hơn mà thôi.”


      tức giận ném hoa quả . Hoa quả lăn xuống bậc thang, quả còn văng trúng .


      tức giận nhìn chằm chằm, bỗng nhiên lên, cắn răng , “Ăn , ăn mới có sức.”


      “Giết ta…” tức giận nhìn , “Nếu như ngươi thể thả ta vậy hãy giết…”


      mỉa mai cao giọng : “ gọi là lời nguyền bất tử thể chết được. Ta thể giết được , ăn cũng chết, chỉ có thể vĩnh viễn ở đây kéo dài hơi tàn. Nếu ăn ít nhất hồi phục nhanh hơn, đau đớn như vậy, ít nhất là trước khi ‘chuyện đó’ bắt đầu lần nữa có thể bò dậy…”


      “Sao ngươi biết? Ngươi từng bị nhốt ở đây? Ngươi rốt cuộc là ai?”


      tức giận lại hiểu, cố gắng túm lấy , muốn ‘nhìn thấy’ nhiều hơn nữa nhưng lại nhanh chóng lui ra.


      “Ta biết.” Trong bóng tối trầm nhìn chằm chằm, “Ta nhớ.”


      “Ta có thể nhìn thấy.” dụ dỗ , “Ta có thể giúp ngươi nhớ lại.”


      Nhìn nữ pháp sư tái nhợt gầy yếu này tiến lên mà còn lùi lại.


      “Ta muốn nhớ lại.” run rẩy, cao giọng : “Có số chuyện quên tốt hơn.”


      sợ hãi nhìn ta, sợ đến mức ngay cả tim cũng run rẩy. muốn chạy trốn, bỏ chạy xa, bao giờ quay lại đây nữa. ta khiến nhớ lại những chuyện muốn nhớ. Nhưng sợ ta ra chuyện Tử Kinh mang đồ ăn cho , sợ ta ta biết Tử Kinh. Cho nên bắt buộc mình đứng nguyên tại chỗ, trong bóng tối, khàn khàn cầu xin, “Nếu còn là người xin đừng làm liên lụy đến nàng.”


      mặt ta có tức giận, tuyệt vọng cùng đau đớn vô tận.


      “Cút! Ngươi cút ra ngoài cho ta!” ta cầm hoa quả trước mặt ném về phía .


      bị ném trúng, ta vốn kiệt sức rồi.


      Trước khi hoa quả bay được tới chỗ rơi xuống bàn đá.


      Nhìn nữ pháp sư rơi lệ đầy mặt, biết ta ra, tạm thời .


      ta còn là người, còn có kiêu ngạo, tự ái của ta.


      im lặng xoay người, lách qua ánh sáng từ đỉnh chiếu xuống, rời khỏi đây.


      ta ra, nhưng chỉ là tạm thời mà thôi.


      Bí mật có thể bị tiết lộ bất cứ lúc nào khiến sợ tới mức đau quặn dạ dày, ngũ tạng lục phủ đều như sắp nôn ra hết.


      thể tới cửa Thương Khung nữa, thể để ta lại nhìn thấy nữa, có lẽ ta quên mất tồn tại của .


      Về tới hang động u, rúc vào góc, trốn tránh nghĩ.


      Đúng vậy, ta quên , còn có thể tự quên chính mình cơ mà. Chỉ cần tới nữa, ta quên, quên tất cả… thể làm gì được cho nữ pháp sư kia, cho nên chỉ có thể nhắm mắt lại, bịt tai, để ý. phải trốn, phải trốn, phải trốn, phải trốn, phải trốn! Trốn rồi liên quan tới nữa, trốn rồi liên quan tới nữa. Chỉ cần trốn qua khoảng thời gian này cũng được.


      sao, sao đâu. trốn được, trốn được là tốt rồi, trốn được là tốt rồi, trốn được là sao nữa rồi!


      ôm đầu, trong lòng ngừng tự thuyết phục mình. Nhắm mắt lại, cố gắng ngủ nhưng những ký ức rời rạc ngừng xuất .


      Ác mộng ập đến như cơn lũ.


      tài nào ngủ say chỉ có thể choàng tỉnh hết lần này tới lần khác, run rẩy ôm đầu co lại trong góc…


      Trốn tránh.
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 14

      Editor: Tô Hồ Ly
      Betor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      thấy đâu nữa. Mấy hôm trước, Tử Kinh cho rằng chạy tới nơi khác, nên vẫn chưa quá để ý. Khu rừng này rất lớn, thể lúc nào cũng đợi được, nhưng chưa từng biến mất lâu như vậy. Từ lần cuối cùng gặp đến bây giờ nửa tháng, cho dù thổi sáo lá cũng thấy theo tiếng mà đến nữa, thức ăn để lại nơi thờ phụng sớm bốc mùi chua, bắt đầu thối rữa.


      Mười ngày trước, cho rằng bị thương, tìm khắp rừng, sợ ngã vào chỗ thấy được, hấp hối.


      Từng ngày trôi qua, càng lúc càng sợ.


      Cho dù quyết định rời khỏi nơi này, cũng cho rằng từ biệt.


      Nhất định bị thương nên mới xuất .


      Từ ngày đó trở , mỗi ngày đều tìm từ lúc mặt trời mọc cho đến hoàng hôn.


      Vào thu, gió lạnh thổi tới, lá cây trong rừng dần đổi sắc, màu vàng, màu đỏ phủ khắp núi rừng. Trong gió thu thổi sáo lá gọi , tìm tất cả những nơi có thể tìm, lại thấy bóng dáng đâu. Lẽ nào cẩn thận ra ngoài bị các thầy cúng phát đả thương? Nhưng nghe thấy bất kì ai về chuyện có quái lảng vảng quanh đây.


      Hay làm bị thương phải người, mà là quái?


      Trời sắp tối rồi.


      Nhìn sắc trời tối dần, biết mình thể ở lại chỗ này nữa. Sau khi trời tối, thể ở trong kết giới, dù muốn cũng dám, nếu như nán lại quá muộn, các pháp sư khác lên núi tìm.
      thể quấy rầy bọn họ.


      có thể ở trong kết giới, dạy cách ra khỏi rừng, có thể ra ngoài tìm xung quanh kết giới, có khả năng ngã xuống sườn núi.


      ra khỏi rừng, quyết định cố gắng tìm thêm chút.


      Khi men xung quanh kết giới kiểm tra, đột nhiên liếc thấy trong bụi cây cao vượt đầu người có cái gì đó động đậy, vội vàng xoay người lại.


      “Dạ…”


      vừa gọi vừa chạy tới, bỗng có cái gì đó trong bụi cây đột nhiên nhảy tới trước mặt .


      Vật đó đen sì, phải Dạ Ảnh, là con người. Đàn ông. tuy rằng cũng quần áo nhếch nhác, bẩn thỉu, nhưng tay cầm thanh đao sứt mẻ, chân mang đôi giày cỏ rách rưới. Đao gần như chém phải , càng thêm hoảng sợ, né tránh ngã xuống đất.


      “Con đàn bà kia! Đừng nhúc nhích! Ngươi dám chạy ta giết ngươi!” túm lấy tóc , thanh đao kề lên cổ , hung ác gầm gừ, trong mắt ánh lên thần sắc đáng sợ.


      Tử Kinh chưa từng nghĩ mình gặp phải cướp ở ngọn núi này. Ở đây thưa người, ngoại trừ thầy cúng pháp sư hầu như có ai vào sâu trong núi như vậy. Người ở thôn lân cận càng dám tùy ý tới gần.


      dám giãy giụa, nhưng nhịn được hỏi: “Ngươi từ đâu tới?”


      “Mẹ nó, ngươi bớt lại!” kéo giật tóc , hung ác hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi mình sao? Đồng bạn của ngươi đâu?”


      Vẻ mặt độc ác nhìn như nhìn miếng thịt.


      Người đàn ông này làm sợ.


      mở miệng, dối chớp mắt.


      “Ở phía sau, tới ngay lập tức, ngươi tốt nhất mau rời !”


      Giây phút đó người đàn ông này hơi luống cuống, nhưng đúng lúc này, phía sau ló ra người đàn ông khác.


      ta dối, ta thấy ai kẻ!” Người đàn ông uy hiếp , buông tóc ra, dùng sức tát cái. “Tiện nhân!”


      bị đánh rách môi, đau đến suýt khóc. Trong lúc choáng váng nếm được vị của máu, ngẩng đầu nhìn người đàn ông còn lại bề ngoài cũng nhếch nhác giống như tên kia. Bọn họ mặc quần áo giống nhau, cầm đao có hình dáng cũng giống nhau.


      thấy giỏ trúc lưng lăn ra cơm nắm, lập tức ngồi xổm xuống, cầm cơm nắm nhét vào miệng, vừa ăn vừa : “Ngươi nhanh lên, lát nữa đến lượt ta vui vẻ chút, đừng lề mề, chừng người trong thôn đến tìm ta.”


      Trong nháy mắt, hiểu ra, bọn là là lính đào ngũ trong trận chiến.


      Bọn chúng muốn cường bạo !


      Người đàn ông giữ nghe vậy ném đao xuống, tay nắm cổ , tay linh hoạt xốc váy lên.


      được! Thả ta ra!”


      ra sức vùng vẫy, sợ hãi dùng tay đẩy gã kia ra, lại đẩy được, chỉ làm càng ghìm chặt cổ .


      tài nào thở được, cũng thể phát ra tiếng, gắng sức đánh đá người đàn ông kia, nhưng tất cả giãy giụa đều vô dụng với . A mã và các thầy cúng dạy cách đối phó với quái, lại dạy làm thế nào để đối phó với con người. đè chân đá lung tung của , hơi thở ồ ồ phả lên mặt . cào mặt , đổi lại là tiếng chửi mắng liên tục và những cú đánh như mưa. Trong lúc hỗn loạn, đá gã phát, tên đào binh kêu tiếng đau đớn, cầm đao, đâm vào bụng .


      Đau đớn gần như cướp mất toàn bộ ý thức của .


      sợ hãi nhìn tất cả trước mắt, rừng cây tối tăm, khuôn mặt méo mó hung ác, đều bị hoàng hôn nhuộm lên màu sắc kì dị quái đản.


      Đau đớn thở nổi khiến bóng tối dần dần bao phủ đôi mắt .


      Lúc này, lần đầu nhận ra rằng chết ở chỗ này, hơn nữa dù chết, bọn chúng vẫn cường bạo .


      buồn cười là phải vì quái, mà là vì con người.


      bị chọn làm người trông coi quái, để con người có thể an cư lạc nghiệp, mà lúc này lại phải chết trong tay của con người?


      Đây là kiểu cuộc sống quái quỷ gì vậy?


      Bóng tối cướp tia sáng cuối cùng,


      cảm nhận được nước mắt nóng bỏng trong khóe mắt, khoảnh khắc mất ý thức, trong đầu lên khuôn mặt ngẩn ngơ, há miệng, nhìn trời xanh mây trắng.


      Dạ Ảnh…


      Trong bóng tối đột nhiên mở mắt. Nỗi bất an mơ hồ bao phủ lấy . Lúc đầu, tưởng là bởi vì nữ pháp sư kia. Nhưng trăng tròn qua, đám quái giải tán, nghe thấy tiếng tranh giành thức ăn kinh khủng ấy nữa.


      Trước kia hề để ý, nhưng ta nhắc nhớ lại quá khứ đau khổ kia, dù chỉ có chút nhưng lại hầu như chiếm toàn bộ tâm trí của .


      Ban đầu, tưởng lại điên mất.


      Nhưng nhớ Tử Kinh, Tử Kinh ấm áp.


      để mình nhớ lại nụ cười của , nhớ lại giọng hát của .


      Tử Kinh.


      hơi hoảng sợ, bò dậy trong góc phòng.


      Tử Kinh.


      muốn gặp , muốn tìm , an ủi , hát cho nghe.


      Khát vọng được gặp vượt qua cả nỗi sợ bị chủ nhân phát , vượt qua nỗi sợ lại bị gọi đến cửa Thương Khung.


      run rẩy bò ra khỏi góc tối, chạy khỏi sơn động. Sắc trời tối, nhưng vẫn còn chút ánh sáng mặt trời. Hộp bàn đá chứng tỏ tới rồi . mặc áo tơi và bao tay, trong lòng vẫn cứ bất an. Trời còn chưa tối hẳn, có thể còn ở gần đây.


      Gió gào khóc.


      Gió mạnh rung động núi rừng, lá cây chịu nổi cuồng phong, bị xé lìa khỏi cành, bay lên trời, đàn chim giật mình bay tán loạn.


      Bỗng dưng, xa xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi.


      Là Tử Kinh.


      ngẩng đầu nhìn về phía thanh truyền tới, biết là , gió mang đến tiếng hét của .


      xảy ra chuyện, rất sợ.


      chút suy nghĩ, xông ra khỏi cửa hang, lòng nóng như lửa đốt dựa theo phương hướng từng dạy , chạy ra khỏi rừng.


      Bóng tối bao phủ trước mắt.


      Trong lúc sợ hãi, nghe được từ phương xa truyền đến tiếng gì đó tựa như tiếng dã thú phẫn nộ gầm thét. Gần như ngay lập tức, tiếng gầm tới bên tai. Rầm tiếng, bàn tay to lớn kiềm chế buông lỏng, theo đó là tiếng hét thảm thiết. ho khan, vội hít hơi lớn. Trong miệng có vị máu tươi, tầm nhìn vẫn tối đen như trước, cảm giác đè nặng người biến mất, chỉ có tiếng kêu gào tức giận kinh hoàng.


      “Mẹ nó! phải mày có ai à!”


      “Giết ! Mau giết !”


      nghe thấy tiếng thét của hai tên đào binh, còn có tiếng nức nở nghẹn ngào của người.


      “Tử Kinh, Tử Kinh… “
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :