1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Hiện đại] Quỷ dạ xoa - Hắc Khiết Minh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 5

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)


      Tách! Giọt nước lạnh như băng từ vách hang ẩm ướt rơi xuống đất, lại bắn lên người nó. Tách! Nó tránh giọt nước lạnh lẽo, chỉ co rúm lại mà ngồi núp ở góc tối, dám để cho các chủ nhân ầm ĩ phía trước chú ý.


      Trong hang động cao lớn đèn đuốc sáng trưng.


      Ở giữa đặt chiếc bàn tròn bằng đá đen, ngồi xung quanh là đám hung thần ác sát.


      Các tiểu quần áo chỉnh tề bưng đồ ăn lên bàn; tảng đá lớn phía trước, các nữ dáng vẻ thướt tha mềm mại, mặc váy múa sặc sỡ, thổi sáo, đánh đàn, khiêu vũ.


      Đám ma tham lam ăn thức ăn bàn, gặm miếng thịt biết tên, sau đó ném xương thừa ra phía sau.


      Nó thỉnh thoảng bị xương ném trúng, nhưng ngay cả tránh cũng dám.


      Thỉnh thoảng, hột hoặc xương còn có thể dính lại chút thịt. vài tiểu đẳng cấp thấp ngồi ở cạnh tường tranh nhau đống vụn thừa. Chúng nó giống như đàn chó đói mấy ngày tranh khúc xương, thỉnh thoảng còn đánh nhau bể đầu chảy máu. Ban đầu, rất rất lâu trước kia, nó còn cố gắng tranh với mọi người, nhưng nó bao giờ tranh được với những quái khác, còn bị đánh, bị chà đạp.


      quái tranh thắng đánh nó, quái tranh thua cũng đánh nó.


      Hai lần, ba lần… Sau vài lần, nó cũng dám ra tay tranh thức ăn nữa.


      Dần dà, cho dù đồ ăn có ném trúng nó, dù cho đói bụng đến gần chết, nhưng nó ngay cả đưa tay cầm lên cắn cái cũng dám.


      Mỗi lần ăn cơm, nó chỉ có thể nhìn mọi người giành ăn, mình ở lại đến cuối cùng liếm xương bị ăn đến sạch bóng, chỉ cần thỉnh thoảng có thể nếm được chút vụn thịt nó cũng rất vui rồi.


      Ngay khi các tiểu ầm ĩ tranh giành đột nhiên bàn lớn phía trước truyền đến tiếng vang lớn!


      Tất cả tiểu đều sợ tới mức dám nhúc nhích, tấu nhạc cùng khiêu vũ cũng ngừng lại, trốn sang bên.


      ma nhân đầu có hai sừng tức giận vỗ bàn tròn khổng lồ, rít gào.


      “Tên khốn! Vậy mà ngươi dám bảo con người rất dễ thuyết phục? Nhìn mưu kế lãng xẹt của ngươi , cái gì mà chỉ cần với Vương của con người rằng chúng ta có thể giúp thắng trận đánh này, nhất định đồng ý giao nữ pháp sư Bạch Tháp, kết quả sao? giờ bên chúng ta chết hai, bị thương , ngươi lại vẫn muốn tiếp tục phái người thử?”


      “Chỉ chết có hai tên, bị mấy vết thương , có gì ghê gớm đâu?” Ma nhân bị mắng nhàn nhã ngồi tại chỗ, dùng cái đuôi dài ngoáy lỗ tai, vừa nâng chén uống rượu vừa : “Nữ pháp sư Bạch Tháp là đời sau của ‘bộ tộc kia’, máu thịt của ta có thể sánh với tiên đan thần dược!”


      “A Tháp Tát Cổ cũng là đời sau của ‘bộ tộc kia’, ăn phải là được rồi sao, cần gì phải mất công bắt nữ pháp sư kia!”


      “Rầy rà, ăn cả là được!” tên khác kêu gào.


      “Ăn cả? Ngươi lại muốn tuyên chiến với ‘bộ tộc kia’ sao?”


      “Tại sao được? Đánh đánh! Ai sợ ai! Tên nhát gan!”


      “Ngươi cái gì?”


      Đám ma nhân lập tức nhe răng trợn mắt với nhau.


      Hai người khởi xướng đầu tiên còn nhảy lên bàn tròn, đánh nhau.


      “Ta làm thịt tên khốn nhà ngươi!”


      “Đến đây! Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?”


      quái đầu có sừng da màu xanh lục há cái miệng to như chậu máu xông về phía trước, quái da hồng lại dùng cái đuôi dài quét tới, đánh mạnh bụng quái da xanh.


      “Giết ! Giết !!!”


      Đám ma ở bên lớn tiếng reo hò, hai người bàn lại cắn xé ẩu đả.


      Máu thịt văng tung tóe.


      Cũng biết qua bao lâu, thắng bại thấy ràng. quái da hồng có đuôi bẻ gãy chiếc sừng đầu quái da màu xanh lục, cắn mất miếng thịt vai đối phương, chân giẫm lên người , há miệng định nuốt chửng đối thủ, phía trước lại truyền đến giọng lạnh lùng. “Xích Vĩ.” Giọng lạnh đến mức làm người ta phát run, khiến cả hang động đều lặng ngắt như tờ.


      quái da hồng cứng đờ, khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn đại nhân ngồi ở chủ vị.


      “Buông ra.” Đại nhân da trắng há cái miệng đỏ tươi, nhàn nhạt .


      Nhìn đại nhân, Xích Vĩ mặc dù khó chịu nhưng vẫn ngừng tay. chưa chịu lùi lại mà giẫm lên Thanh Giác, trầm : “Đại nhân, Cung Tề mặc dù thừa kế máu của ‘bộ tộc kia’ nhưng cực kỳ loãng, ăn cũng vô dụng. Nhưng nữ pháp sư Bạch Tháp giống, ta thừa kế dòng máu đậm đặc. Ta thấy ta, cách xa ba dặm cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm ấy người ta. . . “


      Nghĩ đến mùi vị tuyệt vời kia, nước miếng của liền chảy ra.


      duỗi đầu lưỡi đỏ lòm liếm miệng, tham lam nhìn đại nhân : “Máu thịt của ta nhất định có thể giúp tộc ta thoát khỏi cấm chú của ‘bộ tộc kia’ và loài người hạ, mở cảnh cửa Ma cảnh, để chúng ta có thể quay trở lại nhân gian.”


      Thanh Giác đánh thua, mặc dù bị Xích Vĩ giẫm dưới chân nhưng vẫn căm giận gầm : “Nữ pháp sư Bạch Tháp chỉ có , cũng chỉ đủ cho người trong chúng ta có khả năng sống dưới ánh mặt trời!”


      Xích Vĩ liếc xéo , nhe răng cười: “, chỉ ta là đủ rồi, chỉ cần hạ lời nguyền cho ta bất tử, đến lúc đó, ngươi muốn ăn bao nhiêu lần cũng được.”


      Thanh Giác trợn mắt, “Nhưng giờ ngươi Cung Tề vốn chịu giao nữ pháp sư ra….”


      Xích Vĩ vung đuôi ngắt lời Thanh Giác. Thanh Giác nổi giận rít lên, ở dưới chân giãy giụa, nhưng tài nào nhúc nhích được. Xích Vĩ híp mắt, quặp móng vuốt chân, khiến móng vuốt cắm vào lồng ngực rắn chắc của Thanh Giác.


      Thanh Giác đau đến mức vẻ mặt vặn vẹo, Xích Vĩ cúi đầu xuống, đưa cái đuôi linh hoạt tới bên miệng, vừa liếm máu Thanh Giác dính đuôi vừa híp mắt, cúi đầu nhìn Thanh Giác, ranh ma : “ nhất định đồng ý, ta nghe được dục vọng mãnh liệt của tên loài người kia, muốn thắng, rất muốn rất muốn, chỉ cần thua thêm mấy trận chiến, chịu thôi.”


      “Ngươi chắc chứ?”


      Đại nhân lần nữa lên tiếng khiến Xích Vĩ ngẩng đầu lên.


      dùng đôi mắt , nhìn đại nhân làn da bóng loáng trắng noãn, trả lời: “Chắc chắn.”


      “Vậy .” Đại nhân lạnh lùng liếc nhìn , “Nhưng lần này ngươi phải tự mình .”


      Xích Vĩ cứng đờ.


      Bọn chúng muốn xuyên qua phong ấn đến được nhân gian chỉ có thể sử dụng hồn thể, rất hao tổn sức lực, hơn nữa còn bị hạn chế do bản thể thể rời khỏi ma cảnh. Nhưng hồn thể rất yếu ớt, sơ ý chút có thể bị loài người giết chết, nếu ở lại quá quá lâu, chạm phải ánh mặt trời, thân thể của cũng bị thương, thậm chí chết.


      Nhưng đè nén quá lâu, cũng nhịn quá lâu rồi.


      ngẩng đầu lên, nhìn đại nhân.”Được, ta tự .”


      “Nếu thành công, ta tất có thưởng.” Đại nhân đứng dậy, xoay người rời .


      “Tạ ơn đại nhân.”


      Xích Vĩ nhảy xuống khỏi bàn, cũng quay đầu .


      Thanh Giác bị giẫm dưới chân , cho đến lúc này mới có thể đứng lên.


      ta xấu hổ, cũng dám làm xằng làm bậy nữa, đành phải mang theo đám thủ hạ, quay đầu rời từ hướng khác.


      Đám ma nhân cạnh bàn tròn đều tự mang theo người mình rời .


      Đám tiểu vốn vội vàng ăn thừa nhanh chóng dọn dẹp ly chén bàn, chỉ chốc lát sau tất cả quái trong hang động đều hết, chỉ còn lại mỗi nó ở góc tường.


      Đến khi các đại ma tiểu hết, nó mới dám từ từ đứng lên, bắt đầu quét dọn hang động khổng lồ này.


      Trong hang động đen ngòm, ngọn đèn dầu màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây có vẻ vô cùng sáng, phủ màu xanh u ám lên tất cả mọi vật.


      Nó gom xương, hột, cùng các loại đồ thừa khác lạimột chỗ.


      Trước kia nó đều thừa cơ liếm xương, nhưng gần đây nó lại luôn nghĩ đến cơm tẻ mềm mềm thơm ngọt kia.


      Ọc ọc…


      Chết tiệt, đói bụng quá.


      Méo mó có hơn , nó cầm quả trái cây bị đè nát mặt đất lên, ném vào trong miệng.


      “Thằng rác rưởi này! Còn dám lười!”


      Trái cây vừa mới vào miệng chưa kịp nhai cái chân to đạp tới. Nó lập tức bị đá xa, nếu phải hang động trống trải sớm va vào tường rồi. Nhưng chủ nhân dừng lại, chỉ sải bước tới, tiếp tục giơ chân đạp nó.


      “Rác rưởi! Những trái cây này là thứ ngươi có thể ăn sao? Đồ bỏ , con mẹ nó ngươi nghĩ mình là ai? Ta cho ngươi biết, cho dù đồ ăn ở đây thối rồi, trở thành bùn rồi, ngươi cũng được phép bỏ vào miệng!”


      Mặc dù đau muốn chết, nó cũng dám trốn, chỉ có thể ôm đầu cuộn chặt người, run rẩy xin lỗi. “Xin lỗi, xin lỗi. . . Ta dám, lần sau dám nữa!”


      “Lần sau? Còn có lần sau?”


      Chủ nhân giận giữ quát, tiếng vang văng vẳng trong hang động, giẫm gãy chân nó.


      Nó đau đến khóc nhưng vẫn sợ hãi vội vàng sửa: “Xin lỗi, có có lần sau, ta dám, dám!”


      “Mẹ nó! Đánh ngươi đều phí sức của ta!” quái đầu có sừng màu đen khó chịu ngừng lại, nước miếng tung bay, quát nó: “Nhanh quét dọn sạch !”


      dám chần chờ, dù cho toàn thân đau muốn chết, nó vẫn lập tức bò dậy, nhịn đau, chân thấp chân cao kéo theo cái chân gãy vội vàng dọn dẹp sàn nhà dơ dáy bẩn thỉu.


      “Nhanh lên!” ta đá đoạn xương thô to mặt đất vào giữa gáy nó. Nó bị đoạn xương đánh trúng, dúi về phía trước, ngã vào đống rác trước mặt.


      “Ha ha ha ha!” Đám tiểu bưng thùng dầu vào thay dầu cho đèn trông thấy vậy, nhịn được cười lên. “Nhìn xem, thứ rác rưởi kia trở thành rác rồi!”


      “Ai nha, nó bình thường hôi thối muốn chết, rác còn thơm hơn nó, ngươi như vậy là sỉ nhục rác đấy.”


      “Đúng vậy, tên kia cả người hôi thối, rác còn thơm hơn nó!”


      Mấy tên tiểu quái hi hi ha ha cười nhạo nó.


      Khi nó cắm đầu ngã vào đống rác đặc sánh, tràn đầy nước miếng, cặn, xương, bùn, nghe được những lời đùa cợt mỉa mai cảm giác tức giận mơ hồ, quen thuộc xông lên đầu.


      Nhưng khi nó nghe được tiếng bước chân chủ nhân tới gần, sợ bị đánh lần nữa, nó lập bò dậy, tay run run thu dọn đống rác.


      Nó là kẻ vô dụng nhất trong tất cả quái, ngay cả tư cách rửa chén đĩa, thay dầu thắp đều có, chỉ có thể phụ trách dọn dẹp rác sàn nhà.


      Trước đây rất lâu, nhận thức này từng khiến nó buồn bực khổ sở phẫn hận; nhưng hôm nay, nó sớm mất cảm xúc kia, cho dù có, cũng dám biểu ra.


      Nó cam chịu quét sạch sàn nhà dơ bẩn dưới giám sát của chủ nhân.


      Ngay khi nó quét dọn xong Ma Nhân mặc đồ trắng từ lối chính giữa ra.


      “Ô Liệp.”


      Chủ nhân vừa thấy người nọ, lập tức chạy tới, khúm núm mỉm cười.”Bạch lân đại nhân, ngài gọi ta?” Bạch Lân đại nhân, vốn chẳng phải đại nhân, là kẻ phụ trách hầu hạ vị Ma Nhân đại nhân .


      Mặc dù cách rất xa nhưng nó bao giờ dám ngẩng đầu lên nhìn, Bạch Lân đại nhân phải người nó có thể xem nhìn, cho nên nó cúi đầu, tiếp tục quét sạch đống rác trước mặt.


      “Đồ đến, bảo tên rác rưởi kia ra cửa cầm về.”


      “Vâng, ta lập tức bảo nó .”


      Chủ nhân quay đầu, quát: “Này! Ngươi điếc à! Mau lăn lại đây cho ta!”


      dám chậm trễ, dùng cả tay lẫn chân vội vàng chạy tới, khóe mắt lại liếc thấy Bạch Lân đại nhân che mũi, vẻ mặt ghét bỏ nhìn nó.


      Cái nhìn kia rất lạnh, khiến tim nó run lên.


      Sau đó xoay người sang chỗ khác, nhanh chóng rời .


      Nó biết, Bạch Lân đại nhân cho rằng chỉ nhìn nó thôi cũng làm bẩn mắt .


      Chủ nhân vênh váo tự đắc hất cằm, từ cao nhìn nó : “Mau ra cửa mang thứ đó về.”


      Chỉ có vào những lúc thế này, chủ nhân mới có vẻ mặt đắc ý, cũng đánh nó. Bởi vì, chỉ có nó mới có thể lại gần cửa vào ban ngày, tiểu quái khác đều được, mà ngay cả chủ nhân cũng được. Bọn họ còn sợ ánh mặt trời hơn nó. Mặc dù quái nào dám thừa nhận, nhưng nó biết, bọn họ cũng sợ loài người cấp thấp kia, bởi những kẻ phong ấn họ tại nơi này chính là loài người.


      Nó gật đầu lia lịa, nhanh chóng xoay người vào con đường nối ra cửa hàng.


      Chuyện ai muốn làm, bọn họ đều giao cho nó, bởi vì nó còn chút xíu tác dụng như vậy cho nên đám ma mới chịu đựng nó.


      Đó là nguyên nhân chủ yếu nhất tại sao nó còn có thể sống sót ở nơi này.
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 6

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      Ngoài hang động, có tiếng nhạc dịu dàng. Nó sững sờ, gió mang đến tiếng nhạc, mang đến mùi hương của kia, còn có mùi thơm của thức ăn. Bụng nó kêu ọc ọc như sấm.


      Nó chần chờ, lại vẫn từ từ tới gần cửa hang, nhưng quên cẩn thận thân trong bóng tối.


      Người thảm cỏ quả nhiên là kì lạ kia.


      hái chiếc lá, đưa tới bên bờ môi thổi.


      Đột nhiên, ngừng lại. Dường như biết nó ở đây, rũ mắt, lên tiếng. “Ta cảnh cáo ngươi, đừng tới gần khu rừng này nữa.”


      Nó giật mình, nhưng rũ mí mắt, nhìn nó, chỉ thở dài, mở giỏ trúc ra. “Ta ba ngày tới, ngươi bị nhốt ở đây nhất định rất đói bụng đúng .” để nắp sang bên, quay lưng . “Trước ăn tạm chút, lát nữa ta đưa ngươi ra ngoài.”


      biết mình có nên ra hay .


      lại bắt đầu thổi chiếc lá tay giống như nãy giờ chưa hề gì vậy.


      thanh kia vô cùng trong trẻo, bay bổng trong gió.


      ở dưới ánh mặt trời, nhưng giỏ trúc lại để dưới bóng cây ở sau lưng .


      này biết rất nhược điểm của nó.


      nên ra ngoài, nhưng người loại cảm giác quen thuộc, cảm giác người tốt, cảm giác kia như cây kim đâm vào nó, khiến nó hơi bất an. Nó thích cảm giác này.


      Nhưng, đồng thời cảm giác ấy cũng khiến nó biết làm hại nó.


      Lần đầu tiên có lẽ có hơi khó, lần thứ hai khá hơn, huống hồ đây là lần thứ ba, nếu muốn hại nó sớm hại, cần gì phải chờ đến lúc này?


      Thời gian, sớm qua giữa trưa.


      đáng lý phải rời từ lâu rồi nhưng lúc này lại vẫn còn ở đây, ngồi đợi nửa bên thảm cỏ còn ánh sáng mặt trời chiếu tới. Lúc ấy, nó nhận ra là cố tình ở đây chờ nó. này lo lắng cho nó. Trái tim bỗng dưng đập như điên, nó vội xua cảm giác kia, nhìn chằm chằm vào giỏ đựng thức ăn, lại nhìn kia, sau đó mới ra cửa hang cầm đồ ăn trong giỏ lên ăn.


      xoay người, cũng quay đầu lại, chỉ lẳng lặng thổi chiếc lá trong tay.


      Nó ăn hết nắm cơm nắm này đến nắm cơm nắm khác. Dường như biết lần trước nó ăn đủ nên lần này mang nhiều hơn, hơn nữa ngoại trừ canh còn có thêm hai quả trái cây màu đỏ tươi.
      ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, nó ở trong bóng cây u.


      Ánh mặt trời lấp lánh.


      Gió nhàng thổi qua.


      Tiếng nhạc thổi ra từ chiếc lá vây quanh nó.


      Nó ăn ngấu ăn nghiến những món ăn kia, nhưng dần dần lại bất giác chậm lại.


      Nghe tiếng nhạc dịu dàng, nhìn lên trời xanh mây trắng trước mắt cùng tán cây xanh rờn lắc lư theo gió , biết tại sao lại có cảm giác an bình lạ thường.


      Trong lúc ngẩn ngơ, nó dường như quay lại rất rất lâu trước kia.


      Lúc ấy, nó còn có thể chạy dưới ánh mặt trời, săn bắn ở trong núi rừng.


      Là lúc nào nhỉ? Nó nhớ. Lá xanh nhàng lướt theo gió, hết chiếc lá này tới chiếc lá khác. nhớ… Nó cầm cơm nắm, ngơ ngác nhìn những chiếc lá xanh rơi xuống, có chút ngỡ ngàng.


      Pháp trận quanh nơi thờ phụng có chỗ nào hỏng. Nếu ma phá pháp trận mỗi hòn đá, mỗi cây thần mộc, đều ở nguyên vị trí của chúng. Tử Kinh nhàng thở ra, là quá lo lắng. Nhưng lúc lên núi, ngờ rằng mình thấy chiếc giỏ trúc trống .


      Nhưng giỏ trúc quả trống , hơn nữa còn được đặt ngay ngắn chỉnh tề.


      Điều ấy chứng tỏ tiểu quái còn ở nơi này.


      Cho nên, kiểm tra tất cả phong ấn quanh hơi thờ phụng, xác định cửa ra vào cũng có vấn đề gì mới ngồi thảm cỏ, thổi sáo lá, chờ xuất .


      biết, quái tò mò, nếu nghe thấy nhất định đến.


      Đột nhiên, tiếng động sau lưng ngừng lại.


      nghe thấy tiếng ăn nữa, Tử Kinh cho là ăn xong rồi, thổi nữa, xoay người lại, chỉ nhìn thấy quái ốm tong teo kia ôm lấy mình, ngồi xổm thảm cỏ, ngây ngốc, miệng há ra, nhìn trời. nhận ra xoay người, tầm mắt trống rỗng có tiêu cự, trong bàn tay gầy còm còn nắm cơm nắm ăn nửa.


      Nhìn kỹ, mới phát con quái này lớn hơn so với trong trí nhớ của .


      Chỉ là rất rất gầy, gầy đến gần như chỉ có da bọc xương, mặt của lõm xuống, xương sườn ngực gồ lên mồn dưới làn da.


      Hơn nữa có thói quen khom lưng, ngồi xổm rụt người lại, cho nên mới khiến cho rằng còn .


      Tóc của vừa đen vừa dài, mặc dù rối bù nhưng vẫn che được hơn nửa thân hình gầy còm của .


      quái này bẩn thỉu kinh người.


      Sau đó, nhìn thấy chân phải bị gãy của , xương đâm thủng làn da lòi ra ngoài, làm hoảng hồn.


      Chân của gãy, xương xuyên qua làn da đen sì, miệng vết thương dính rất nhiều bùn đất cáu bẩn, chỉ có vết máu khô mà có nhiều chỗ còn ướt, máu đỏ tươi rỉ ra.


      sợ hãi ngẩng đầu nhìn .


      Nhưng quái kia lại chẳng mảy may quan tâm tới vết thương của mình, chỉ vẫn ngơ ngác nhìn về phía xa, vẻ mặt hoang mang.


      Dáng vẻ ấy của giống như đứa bé lạc đường. Có lẽ bởi vì ra khỏi rừng rậm nhưng tìm được đường về nhà, cho nên mới quay trở lại nơi này. Vết thương chân thể cứ để như vậy được. Tử Kinh móc khăn tay ra, e dọa sợ , dám trực tiếp chạm vào , đành khẽ gọi. “Này… “


      Mặc dù cố giọng nhưng vẫn hoảng sợ nhảy dựng lên, vừa nhe răng trợn mắt gầm gừ , vừa lùi về sau đoạn xa.


      Hành động này khiến cái chân bị thương của càng chảy ra nhiều máu hơn. Máu tươi rơi thảm cỏ, nhìn hết sức chói mắt.


      Động tác của rất nhanh, nháy mắt thấy tăm hơi, nhưng vết máu cỏ cho , ở đâu.


      “Ngươi đừng sợ.” ngồi im tại chỗ, nhúc nhích, nhìn quái chỉ trong chớp mắt trốn ra sau cây đại thụ, dịu dàng : “Ta làm hại ngươi đâu.”


      cử động, nhưng cũng ra, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm đầy tính tự vệ như dã thú.


      “Ta chỉ muốn bôi thuốc cho ngươi thôi.” tiếp.


      thò nửa đầu ra cảnh giác nhìn chằm chằm.


      Tử Kinh nhìn , hỏi thăm: “Chân của ngươi bị thương, ta bôi thuốc, băng bó cho ngươi, được ?”


      rụt đầu về.


      kiên nhẫn chờ. Gió chầm chậm thổi khiến tán lá cùng cỏ xanh rập rờn như sóng, vang lên tiếng sàn sạt. Sau đó, chầm chậm thò đầu ra, cảnh giác, sợ hãi, bất an nhìn làn váy . dám nhìn , Tử Kinh đoán, sợ. Tử Kinh để tay thấp, duỗi tay về phía , dịu dàng : “Nào.”


      nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mở ra của , nhanh chóng liếc , lại hạ tầm mắt xuống, tiếp tục nhìn tay .


      Tiểu quái này giống như động vật hoang dã vậy.


      đối với rất tò mò, lại dám tin .


      Tử Kinh nóng vội xông tới, chỉ tiếp tục chờ, nhàng .


      “Nào.”


      có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn bò ra, trong bàn tay bẩn thỉu còn nắm cơm nắm bung ra mới ăn được nửa.


      Đầu tiên là bước , sau đó là bước nữa.


      nhúc nhích, duy trì tư thế mở tay ra, chờ lại đây.


      Mặc dù chân của bị gãy, luôn dùng cả tay lẫn chân, kéo theo cái chân bị thương, bò tới.


      là tiểu quái, chờ đến trước mặt, gần ngay trước mắt, Tử Kinh mới phát , chỉ là quá gầy, nếu đứng dậy, nhất định cao lớn hơn .


      Đến trước mặt, cũng nhìn thẳng vào mắt , cúi đầu, nhìn chằm chằm bàn tay bé trắng nõn của . Tử Kinh nhàng thở ra. rất căng thẳng, hơn nữa có chút sợ hãi, nhưng tới trước mặt . Tử Kinh nhàng cầm tay , lần này, run rẩy sợ hãi, nhưng rút tay về. Da của thô ráp khô cứng, sờ cứng như thuộc da.


      ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn .


      “Xin chào.”


      Vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, đôi mắt vốn mờ mịt trống rỗng nhuộm lên chút cảm xúc.


      Nhưng lại nhanh chóng cúi đầu, nhìn thảm cỏ, giống như nhìn nhiều chút bị mắng vậy.


      Tử Kinh cũng miễn cưỡng , chỉ cúi đầu xuống, đổ nước từ ống trúc thấm ướt khăn tay, cẩn thận lấy khăn lụa lau cáu bẩn cùng vết máu cái chân bị thương của .


      Khả năng phục hồi của quái hơn con người rất nhiều, lo chết vì vết thương ở chân. Nhưng biết nếu nắn xương gãy về đúng vị trí, vết thương lâu lành hơn. quái có lực mạnh có thể phục hồi rất nhanh, nhưng loại tiểu như mất rất lâu, rất đau, thậm chí khỏi được.


      Sau khi lau sạch vết bẩn cùng phần lớn vết máu, ngẩng đầu lên, nhìn : “Ta muốn nắn lại xương của ngươi, cố nhịn nhé.”


      ngước mắt lén nhìn , trả lời. đoán hiểu, né tránh cầm chân . Hít sâu hơi, Tử Kinh cầm lấy cái chân gầy nhẳng của , tách miệng vết thương của ra chút, sau đó kéo thẳng xương chân của , dùng sức đẩy xương gãy về đúng vị trí. Hành động này khiến vết thương vỡ ra chảy càng nhiều máu hơn.


      “A!!!”


      đau đớn kêu, đột nhiên đưa tay đẩy ra.


      Nhưng ở dưới ánh mặt trời, tay của vừa ra khỏi bóng râm lập tức bị ánh nắng làm bị thương, dây chuyền hộ thân người cũng lóe lên ánh sáng, thiêu đốt .


      “A… A… A… A!”


      rút tay về nhanh như chớp, đau đớn ôm cái chân gãy cùng tay lăn lộn đất.


      Tử Kinh bị đẩy ngã ra đằng sau, móng vuốt của cào rách áo , làm bị thương đầu vai .


      sợ hết hồn, vội vàng ngồi dậy, chỉ thấy tay phải cùng trước ngực đều bốc khói giống như bị bỏng, còn nổi bong bóng, kinh hãi.


      Bất chấp vết thương vai, Tử Kinh vội cầm ống trúc lên, rót số nước còn lại lên tay và ngực .


      cuộn mình thảm cỏ, tức giận nức nở.


      Nhưng nhìn ra được, nước mát làm dịu vết thương của .


      “Ngươi chờ ta chút, ta lấy nước!” nhảy dựng lên, cầm ống trúc vội vàng chạy vào rừng, tìm được con suối gần đó, đựng đầy ống trúc rồi lại vội vàng chạy về. thấm ướt khăn tay, lại rút dao găm giấu ở bên hông, cắt lấy phần mép váy, thấm ướt, sau đó chia ra trùm lên mu bàn tay cùng ngực . Nhưng Tử Kinh mới đưa tay tới gần, đột nhiên há miệng cắn lên tay phải của .


      Ánh sáng lại lóe lên.


      Lúc này sớm có chuẩn bị, nhanh chóng dùng tay trái cầm dây chuyền trừ tà sáng lên cổ, để nó tổn thương .


      Răng lún vào thịt .


      Tử Kinh kêu lên tiếng đau đớn.


      rất đau, nhưng biết nhất định còn đau hơn.


      Ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm , gương mặt đau tới vặn vẹo, toàn thân ngừng run rẩy.


      “Xin lỗi, sao đâu, ngươi đừng sợ.” nhét dây chuyền vào trong áo, mỉm cười với : “Ngươi xem, ta giấu nó rồi, ta làm ngươi bị thương đâu.”


      vẫn cắn , chịu nhả ra, trong miệng lại phát ra tiếng gầm như dã thú.


      Tử Kinh nhịn đau, dịu dàng giải thích: “Ta cố ý làm đau ngươi, nhưng xương của ngươi phải được nắn lại mới mau khỏi được.”


      Trong mắt chứa đầy nước mắt, cảm nhận được chần chờ cùng run rẩy của . “Ngươi bị thương rồi, rất đau đúng ?” Tử Kinh để cho tiếp tục cắn tay mình, nhìn thẳng vào mắt , cầu. “Để ta giúp ngươi, được ?”


      Nó nên cắn đứt tay ta! Máu của ta rất nóng, tràn đầy miệng nó. Nó nhìn chằm chằm , nghĩ, kể từ đó, loài người này biết nó dễ bắt nạt, ta dám xem thường nó nữa!


      chỉ là con người! Chỉ là con người cấp thấp!


      Nó tức giận lại khủng hoảng nhìn chằm chằm .


      thế nào, nó cũng là quái, nó mới sợ ta!


      Nhưng… đánh nó, còn để nó cắn, còn thu dây chuyền trừ tà lại.


      “Để ta giúp ngươi.” nhàng lặp lại.


      Nhìn này, nó chần chờ, sau đó bất chấp tiếng gầm gừ của nó, đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt bẩn thỉu của nó.


      “Ta van ngươi.” Trái tim nó run lên. chạm vào rất . lau nước mắt ở khóe mắt nó, khẽ: “ sao đâu, ngươi đừng sợ . . . ” Từng câu từng câu hiểu sao trấn an nó.


      sao đâu, ai làm đau ngươi đâu. . . Nào, ngoan, nhả ra… “


      Nhìn đôi mắt trong vắt như nước của , nghe giọng mềm mại như gió xuân của , nó bất giác há miệng ra, cắn nữa.


      “Cảm ơn.” xong lại dịu dàng mỉm cười.
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 7

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      Nhìn kia, nó cuộn người mặt đất, run rẩy vì đau đớn.


      Nó vốn tưởng rằng để ý vết thương của mình trước, nhưng , bỏ chiếc khăn tay và vải ướt vào trong nước, lại đắp lên vết thương của nó, đến khi tay và ngực nó bốc khói, cũng nổi bọng nước nữa.


      Vải ngâm nước quả làm giảm đau đớn của nó, nó cũng từ từ bình tĩnh lại.


      nhàng vuốt trán nó.


      Nhiệt độ trong lòng bàn tay ấy hiểu sao an ủi nó.


      thoải mái.


      Nó ngơ ngác nhìn , chỉ cảm thấy bàn tay sờ lên đầu mình ấm áp, rất ấm áp… Ngay cả đám quái còn chê nó bẩn, nhưng lại giúp nó chữa thương, còn an ủi nó. Trong giây phút, nó cảm thấy như được vùi mình vào nơi ấm áp an toàn, đau đớn chẳng biết từ lúc nào lặng lẽ biến mất, mí mắt nó nặng dần, muốn nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp dưới vuốt ve của . Nhưng ngay sau đó, thu tay về.


      Khi thu tay về nó có chút thất vọng, hy vọng tiếp tục sờ nó.


      Nó mở mắt ra, chỉ thấy kia đứng lên, nhàng : “Ngươi ở yên đây, ta tìm mấy thứ đến nẹp chân của ngươi.”


      đứng dậy, rút con dao dắt thắt lưng, nhặt cành khô chắc chắn to vừa phải, vặt hết lá, lại giật đoạn dây leo từ vách đá, sau đó quay lại bên cạnh nó.


      Nhìn chạy tới chạy lui kia, nó từ từ ngồi dậy, khom người, liếm láp vết thương ngưa ngứa cái chân gãy của mình.


      Sau đó, tới bên cạnh nó, quỳ xuống.


      biết có biết rằng ánh mặt trời lặng lẽ di động, rời khỏi phạm vi có ánh sáng rồi hay .


      “Ta giúp ngươi buộc cành cây này vào chân, như vậy ngươi lại dễ dàng hơn, được ?” hỏi.


      Nó khịt mũi, cảnh giác nhìn dây chuyền trừ tà cổ . Mặc dù cho dây chuyền vào trong áo, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phần .


      “Chỉ cần ngươi tấn công ta, pháp trận dây chuyền cũng phát động.” Dường như nhận ra tầm mắt của nó, liền giải thích. Nó vẫn nhìn chằm chằm dây chuyền cổ , sau đó lại nhìn cánh tay bị thương của . Răng nó để lại hai lỗ máu cánh tay của, còn chưa băng bó.


      Chưa bao giờ có ai ưu tiên chăm sóc nó, biết tại sao, điều này làm cho ngực nó có chút nóng nóng.


      Nhìn dịu dàng trước mắt, nó đưa cái chân bị thương ra.


      Thấy thế, thở phào nhõm, vội cẩn thận dùng dây buộc cành cây vào chân nó.


      Nó nghiêng đầu, hai cánh tay đều co lại quặp ở trước ngực, cảnh giác nhìn động tác của .


      “Sau khi buộc cái này vào, ngươi bị đau.”


      vừa vừa lấy dược thảo tùy thân mang theo từ trong ngực ra, đập nát bôi lên vết thương của nó: “Thuốc này giúp ngươi mau khỏi.”


      Nó nhìn vết thương bị đắp thuốc, theo bản năng tiến tới ngửi ngửi.


      Thứ kia có mùi cỏ xanh.


      Nó thích cái mùi này.


      “Đừng liếm đấy nhé.” mỉm cười nhắc nhở. “Đó phải thức ăn đâu.”


      Nó ngước mắt nhìn tốt bụng này, trong lòng có chút áy náy.


      Nó cắn , lại để ý. Nhìn vết thương cánh tay , nó cần suy nghĩ lập tức cúi đầu xuống, hối lỗi liếm liếm vết thương chảy máu cánh tay . giật mình. Nó chỉ muốn giúp cầm máu, sau đó mới chợt nhớ ra con người thích quái đụng vào bọn họ. Nó vốn tưởng rằng đánh nó, sợ hãi càng rụt rè hơn, thậm chí chuẩn bị chạy trốn.

      .
      Nhưng chỉ bật cười, còn đưa tay ra xoa đầu nó.


      “Cảm ơn.”


      Nó sững sờ nhìn , cổ họng và trái tim hiểu sao bỗng thắt lại.


      cảm ơn nó. Lần thứ hai.


      Nước mắt muốn trào ra, ai ngờ bụng nó lại phát ra tiếng vang vì quá đói vào đúng lúc này.


      Ọc ọc!


      sửng sốt, tiếng cười như chuông bạc văng vẳng trong rừng rậm.


      “Xin lỗi, ngươi còn chưa ăn no đúng ?” rút tay về, cầm giỏ trúc tới, lấy nắm cơm đưa cho nó, “Mau ăn .”


      Giây phút ấy, cảm xúc khó hiểu bỗng dâng lên trong lòng.


      Nó mất lúc mới nhớ ra, cái loại cảm giác này gọi là “Xấu hổ”.


      Nhưng nó rất đói, nắm cơm lúc trước ăn dở rơi xuống đất, bị chính nó đè nát rồi. Nó nhận lấy nắm cơm, ăn ngấu nghiến. mỉm cười nhìn nó ăn cơm, sau đó mới bắt đầu xử lý vết thương tay mình. Gió thổi lá cây kêu sào sạt.


      Ánh mặt trời lại lặng lẽ di chuyển.


      “Ta tên Tử Kinh.” .


      Khi nó nuốt xuống miếng cơm cuối cùng mỉm hỏi: “Ngươi tên là gì?”


      Tên?


      Nhìn kia, nó liếm hạt cơm trong tay.


      Rất lâu trước kia, nó quả từng có cái tên.


      Nó cho rằng mình quên từ lâu, nhưng khi hỏi cái tên kia từ nơi sâu nhất trong trí nhớ lập tức lên.


      “Ảnh… “


      Nó sợ hãi mở miệng, khàn khàn dùng ngôn ngữ của con người ra cái tên từ rất lâu trước kia mọi người từng dùng để gọi nó.


      “Dạ Ảnh.”


      Bóng đêm mông lung. Về đến nhà Tử Kinh đốt ngọn đèn dầu, mình ăn tối. bát cơm, đĩa thức ăn, nồi canh nóng. Ngồi ở cửa hiên, vứa uống canh nóng vừa ngắm nhìn núi cao dưới ánh trăng.


      Mây bay tới rồi lại bay .


      Ra khỏi rừng rậm mất gần nửa ngày; xuống núi lại phải thêm canh giờ.


      Mỗi khi lên núi thờ cúng về đến nhà luôn là gần nửa đêm.


      , tên Dạ Ảnh.


      biết tiếng người, phải quái nào cũng biết tiếng người, đoán từng có người dạy . Nhưng quá trôi chảy, cũng thích .


      vì sao mình bị thương.


      ép hỏi , chỉ để lại trong rừng rậm nghỉ ngơi, cũng cảnh cáo được vào hang thờ cúng, ngày mai lại mang thức ăn tới.


      Có lẽ như vậy rất nên, nhưng sợ bị thương còn chưa lành ra khỏi rừng lại gặp phải những dã thú hoặc quái khác.


      Thân thể của rất linh hoạt, cho rằng tự ngã từ cây hoặc vách núi xuống, hơn nữa ngoại trừ gãy chân, người còn có vết thương khác, chỉ bởi vì quá đen, cho nên có vài vết thương chú ý nhìn ra thôi. Tử Kinh uống nốt ngụm canh nóng cuối cùng, đứng dậy về phòng. Hôm nay có người tìm đến , dù có bình thường cũng lập tức tới sau khi về đến nhà. đường tuy có ngọn đèn dầu, nhưng thấy bóng dáng ai cả.


      Các pháp sư đều ngủ rồi.


      ngồi ở phòng ngoài, nương ánh đèn dầu, kiểm tra vết thương cánh tay mình.


      để lại tay hai vết răng, ở núi cũng xử lý qua, nghiêm trọng lắm. cắn đứt gân tay , chảy máu nhiều.


      rửa sạch vết thương, bôi thuốc trị thương, băng bó lại.


      Trước khi ngủ vo nhiều gấp đôi gạo, sau để vào trong nước.


      Tiểu quái kia gầy chỉ còn da bọc xương.


      Sáng mai, nấu nhiều chút, lại mang lên núi cho ăn.


      Dù sao, cũng có ai quy định được cho quái ăn.


      biết lách quy định, cũng biết nếu chuyện nuôi quái bị các thầy mo và vu nữ biết chắc chắn gây ra sóng to gió lớn.


      Nhưng cũng biết đời này phải quái nào cũng ranh ma xấu xa. Từ những tích được các thầy mo kể lại, cảm thấy số người ra còn xấu xa hơn quái. Nhưng phải ai cũng nghĩ như . Trước kia từng suy nghĩ và nghi vấn của mình cho thầy mo nuôi lớn . Ông chỉ cười, đồng ý, cũng phản đối. Khi còn , lần đầu tiên nhìn thấy thầy mo gọi tinh linh giúp đỡ liền phát quái và tinh linh giống nhau. Ngày hôm sau vào núi với thầy mo kìm chế được mà hỏi.


      “A mã, quái và tinh linh có gì khác biệt?”


      Thầy mo nắm tay bé của trong rừng rậm, dừng bước, cúi đầu nhìn .


      quái làm chuyện xấu cho nên mới bị gọi là quái.”


      hoang mang cau mày, hiếu kỳ hỏi lại.


      “Vậy nghĩa là quái làm chuyện xấu chính là tinh linh sao? Bọn họ ra giống nhau đúng ạ?”


      Ông ấy sửng sốt, qua rất lâu mới xoa đầu , khàn giọng trả lời.


      “Đúng vậy.”


      Ông nở nụ cười vừa hiền lành vừa chua xót.


      “Bọn họ ra là giống nhau.”


      Đến nay vẫn nhớ vẻ mặt khi đó của a mã.


      Nằm giường, nhắm mắt lại, cho đến khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu vẫn quanh quẩn giọng khàn khàn của a mã.


      ra là giống nhau…
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 8

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      Xin chào, Dạ Ảnh.


      Nó cầm lấy khăn lau, lau sạch sàn nhà của chủ nhân, lau được nửa, nghĩ đến gọi tên nó, chào nó, nó bất giác dừng tay, ngẩn người. lại đến.


      còn mang cơm.


      Nó cúi đầu nhìn chân mình, cành cây dùng nẹp chân cho nó còn sót lại chiếc lá.


      ra, sau khi xương được đẩy về vị trí chân nó dần khỏi, ngoài da gần như nhận ra vết thương nữa rồi, chỉ còn xương có hơi đau.


      Nó nên tháo cành cây ra, nhưng quái nào chú ý tới chân nó được người ta nẹp lại, quái nào quan tâm nó bị làm sao, cho nên nó cứ để cành cây và dây leo ở chân.


      ‘Ngươi đừng lung tung, ngày mai ta mang cơm tới, ngươi ở đây nghỉ ngơi, chờ vết thương khỏi rồi hẵng .’


      Giọng dịu dàng của lặng lẽ quanh quẩn bên tai.


      Trong lúc ngẩn ngơ, nó dường như có thể cảm nhận được cái chạm nhàng của . Chủ nhân nằm ở giường ngủ say, ngáy to như sấm, truyền ra cửa, vang vọng trong hang. Nhìn chằm chằm cánh cửa thông với phòng chủ nhân, suy nghĩ đột nhiên lên trong đầu. Nó có thể lén , chủ nhân biết, mỗi lần ta ngủ đều phải ngủ rất lâu, nó chỉ cần trở về trước khi chủ nhân tỉnh lại là được.


      Ý nghĩ này khiến nó hoảng sợ.


      được được! Nếu như bị phát , nó bị đánh chết mất!


      Nhưng mà, mang cơm đến.


      Nghĩ đến cơm nắm thơm ngào ngạt, nó vô thức liếm đôi môi khô khốc, nuốt nước miếng.


      sao đâu, cho dù bị chủ nhân phát , nó cũng có thể là vì lấy cống phẩm loài người đưa đến!


      Đúng vậy, đúng vậy! Chính là vậy!


      Dục vọng muốn được ăn xông lên đầu, bởi vì tìm được lý do mà càng mạnh hơn, nó chầm chậm lùi khỏi góc hang, lén la lén lút chạy vào đường hầm thông ra cửa hang.


      Dọc đường , nó chỉ gặp mấy tên tiểu giặt quần áo bên cạnh mạch nước ngầm.


      Nó run rẩy men theo góc tường, cố để bọn chúng chú ý đến nó. Bọn chúng nhìn nó, quái nào chú ý đến nó.


      dễ gì mới qua được mạch nước ngầm, qua phòng bếp, đại sảnh, nó căng thẳng đến mức đầu đầy mồ hôi, mấy lần muốn bỏ cuộc nửa đường, lại bởi vì đói và khát vọng mà tiếp tục tới. Cuối cùng, nó đến cửa đường hầu, vừa bước lên con đường tối đen kia, nó lập tức chạy như điên. Chỉ chốc lát sau, nó tới cửa hang. Vẫn chưa tới giữa trưa, ngoài hang có bóng cây, nó thò đầu ra, vẫn chưa đến, bên ngoài bóng người.


      Hôm nay thời tiết hơi u.


      Mây mù bao phủ núi rừng.


      Biết cho rằng nó là quái lạc đường, cho nên nó dám đợi trong hang. Nó ra khỏi hang, ngồi co lại ở dưới gốc cây, chờ.


      biết tại sao, nó cảm thấy thời gian trôi qua lâu quá.


      Dường như phải đợi cả nửa ngày mặt trời mới có thể di chuyển chút.


      Nó đứng ngồi yên, cực kỳ mong đợi, ngừng nhìn ngửi nghe về phía trong rừng rậm.


      Tại sao còn chưa tới? Tại sao còn chưa tới?


      Nó đợi lại đợi, trông mong, thậm chí còn chịu nổi mà vào rừng vài bước, lại sợ hãi lạc đường mà quay về.


      Khói đào mấy hôm trước đốt hoàn toàn tan hết, nếu nó vào rừng lạc đường mất.


      Mây trời bay tới rồi lại bay , sau đó lại thêm đám bay tới.


      Bóng cây chầm chậm di chuyển, nó sốt ruột qua lại dưới bóng cây. Mây càng lúc càng nhiều, sắc trời dần tối. Chờ mãi chờ mãi, nhưng vẫn xuất , nó từ qua lại biến thành ngồi bệt xuống đất, đến cuối cùng uể oải cúi đầu xuống. giọt mưa, rơi xuống.


      Giọt mưa rơi đầu nó.


      Lại giọt, lại giọt.


      Nó nhìn chằm chằm móng vuốt bẩn thỉu đen đúa của mình.


      ‘Ngày mai ta mang cơm đến.’


      ràng vậy mà.


      Mưa rơi xuống nhanh chóng khiến nó ướt sũng.


      Nước mưa lạnh như băng thấm ướt tóc, chảy khắp người, từng dòng nước bẩn từ người nó chảy xuống, tụ thành vũng nước đen sì bên chân nó.


      Mặc dù nhìn thấy mặt trời, nhưng nó biết giữa trưa rồi.


      Nó giống như tảng đá, chẳng mảy may nhúc nhích, ngồi co lại dưới tàng cây.


      Con người quả nhiên thể tin.


      Nó nhìn cành cây và dây leo chân phải, oán hận nghĩ.


      Con người chết tiết! Tiếng mưa rơi rả rích ồn ào, giống như cười nhạo nó. Chết tiệt! Nó cầm cành cây, tức giận ném mạnh về phía tảng đá. Cành cây rắc tiếng, gãy làm đôi, rơi xuống đất.


      Tảng đá vẫn sừng sững như núi.


      Mưa vẫn tiếp tục rơi.


      Đối với thế giới này mà , phẫn nộ của nó quan trọng chút nào.


      Nó muốn nhảy lên tảng đá, gào lên với trời, muốn cắn thứ gì đó, phá hư thứ gì đó, phát tiết phẫn nộ của nó, nhưng vẫn dám.


      Lúc này nó chán nản ngồi xuống.


      Chủ nhân sai, nó là rác rưởi vô dụng, đến chết cũng vậy.


      đến cũng chẳng có gì lạ, nó vừa xấu vừa ngu vừa vô dụng, còn bẩn thỉu.


      Có thể loài người kia chỉ nhất thời thương hại nó thôi, loài người đều là lũ ngu ngốc.


      Nó buồn rầu uể oải đứng trong mưa, trong bùn lầy, lê bước về phía cửa hang.


      Cuối cùng, nó cũng chỉ còn chỗ đó để về.


      trong làn mưa. Khi qua rừng rậm tới nơi thờ cúng lập tức thấy được bóng dáng kia. “Dạ Ảnh.” Thấy dường như muốn vào trong hang, kinh hãi, vội kêu to.


      Bóng dáng khom người, còng còng kia dừng bước.


      vào nơi thờ cúng, lo lắng hỏi.


      “Ngươi có sao ? Sao tìm chỗ tránh mưa?”


      từ từ xoay người lại, đôi mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm vào .


      Mái tóc đen xoã tung của ướt sũng, dán mặt và người .


      “Làm sao vậy? Là ta, Tử Kinh đây.” mỉm cười, nâng mũ lên, nhìn , : “Bởi vì trời mưa, cho nên ta mặc áo tơi, ngươi nhận ra ta sao?”


      Mắt vẫn trợn tròn, miệng còn hơi há ra.


      Phát cành gỗ chân biến mất, hỏi: “Gậy nẹp của ngươi đâu? Hỏng rồi sao?”


      ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương chân , lại phát vết thương hoàn toàn khép lại.


      Khả năng của phục hồi quái quả nhiên rất tốt. Mặc dù thế, vẫn có chút yên lòng, đưa tay vuốt chân , lo lắng ngẩng đầu hỏi: “Chân ngươi có còn đau ?” Nhưng ngẩng đầu, mới phát vẫn há hốc miệng, ngơ ngác nhìn , nước mưa làm tóc và mặt ướt sũng, chảy khắp khuôn mặt bẩn thỉu lấm lem của . Tiểu quái này nhìn ngốc. “Dạ Ảnh?” buồn cười hỏi lại: “Chân của ngươi còn đau ?”


      ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm.


      “Có thể được ?” hỏi lại.


      vẫn trả lời, chỉ sững sờ.


      Nhìn có vẻ vẫn ổn, bèn hỏi nữa, đứng lên.


      “Thôi, đau là tốt rồi, nhưng như vậy được, ngươi bị lạnh mất.” Tử Kinh dắt tay , “Đến đây, ta dẫn ngươi tới chỗ này.”


      Nó giật nảy mình, nhìn chằm chằm vào trước mặt và bàn tay bé mềm mại của .


      cầm tay nó tự nhiên như thể hoàn toàn để ý đến vẻ bẩn thỉu và nhếch nhác của nó, chỉ dắt nó vào trong rừng rậm.


      Nó bất giác để cho nắm tay, ngơ ngác, thậm chí có chút vụng về theo về phía trước.


      Tay của rất mềm, rất , cho dù ở trong mưa vẫn hơi ấm.


      dẫn nó trong màn mưa xuyên qua rừng rậm, đoạn đường dài, thỉnh thoảng rẽ rồi lại tiếp tục về phía trước. Chỉ trong chốc lát, nó thấy nơi thờ phụng mất hút phía sau. Trời mưa khiến rừng rậm càng u. Mặc dù vẫn là ban ngày nhưng luôn chứa chút u ám. Hơi thở ấm áp của biến thành khói trắng trong mưa, sau đó nhanh chóng tan biến. Nó biết muốn dẫn nó đâu, lại càng biết vì sao mình hề thấy sợ hãi. Bàn tay bé trắng nõn của ở trong trời mưa rừng rậm u nhìn đặc biệt nổi bật, giống ngọn đèn dầu le lói.


      kìm chế được, hơi siết bàn tay to như vuốt khô của mình, nhàng nắm lại tay , vẫn quên liếc trộm cái, sợ rút tay về.


      dường như phát , vẫn nắm tay nó, tiếp tục dẫn nó về phía trước.


      Nó khẽ thờ thảo, an tâm tiếp tục nắm bàn tay bé của .


      Mặc dù trời mưa ngớt nhưng nó lại cảm thấy như mình nắm lấy ánh sáng ấm áp, hề lạnh lẽo chút nào.


      Xúc cảm ấm áp ngừng lặng lẽ truyền từ tay tới.


      Nước mắt đột nhiên trào lên hốc mắt.


      Trong rừng rậm, ngoại trừ tiếng mưa rơi tí tách chỉ có tiếng bước chân của và nó.


      biết tại sao nó vô cùng hy vọng mưa đừng ngừng, hi vọng đoạn này đường có thể mãi mãi.


      Nhưng mà phía trước dần xuất ánh sáng, dưới chân nó cũng từ ươn ướt lầy lội lá mục chồng chất biến thành cỏ xanh mềm mại.


      mang nó ra khỏi nơi sâu nhất của rừng rậm. Sợ phát thích nó, ghét bỏ nó vô dụng, nó vội vàng lau nước mắt. Nơi này vẫn còn nằm trong phạm vi kết giới, nhưng u như phía bên trong kia. mặt đất có cỏ, cây cũng có dây leo, sau đó nó nghe thấy mùi lưu huỳnh. Lá cây phía trước mất mảng, lộ ra phần của bầu trời bao la.


      Mưa còn rơi, nhưng khí trở nên ấm áp hơn rất nhiều.


      dừng bước bên dòng suối chảy róc rách.


      “Đến rồi.” quay đầu lại mỉm cười với nó, chỉ vào suối nước phía trước. “Ngươi xem.”


      Nước suối tuôn ra từ dưới đất bên cạnh khối đá lớn, mặc dù trong mưa nhưng vẫn có khói trắng bay lên. Nước nóng từ mặt đất tạo thành ao thiên nhiên, sau đó tràn ra xuống nơi có địa hình thấp hơn, chảy thành dòng suối .


      “Nào, mau xuống đây. Ngươi yên tâm, nước này chỉ ấm thôi làm ngươi ngươi bị bỏng đâu.”


      Con suối này vừa khéo được cây đại thụ bên cạnh che cho nửa bầu trời, cho dù hết mưa, ánh mặt trời xuất , nó ở đây cũng bị ánh nắng chiếu tới.


      Nó kinh ngạc nhìn .


      Tử Kinh nhìn mỉm cười, cổ vũ xuống nước.


      “Yên tâm, nước sâu, chỉ tới eo thôi.”


      chần chờ, cúi đầu, duỗi ra móng vuốt, dùng đầu ngón tay thử nước ấm. Hơi nóng, nhưng bị bỏng. “ sao đâu, nếu ngâm chân thôi cũng được, giống thế này này.” Thấy lại bất an ngẩng đầu nhìn mình, Tử Kinh biết sợ, liền buông tay ra, tự nhiên bỏ giày, ngồi xuống bên tảng đá lớn thả chân vào trong nước nóng. những thế còn tháo giỏ trúc sau lưng xuống, lấy ra hai nắm cơm, đưa cho nắm, chính cũng cắn miếng cơm nắm trong tay.


      cầm lấy cơm nắm, nhìn có vẻ vẫn có chút bất an. nhìn ngâm chân trong nước, lại nhìn vừa ăn cơm vừa mỉm cười với .


      Sau lúc lâu, bắt chước ngồi xuống, cẩn thận bỏ chân vào trong nước nóng.


      Ban đầu, dường như có chút giật mình, nhưng sau khi xác định nước suối tuyệt đối làm bị bỏng, bắt đầu thả lỏng, há miệng ăn cơm nắm trong tay.


      Tử Kinh vui vẻ mỉm cười, hỏi: “Rất ấm đúng ?”


      vừa ăn vừa gật đầu với .


      ăn ngấu ăn nghiến, thoáng cái ăn xong cơm nắm trong tay, lấy nắm cơm khác từ giỏ trúc cho .


      “Yên tâm, còn rất nhiều, ngươi từ từ ăn.”


      Vì muốn đựng được nhiều, thay vì cầm giỏ trúc chuẩn bị giỏ trúc đeo lưng, bên che bằng vải dầu thấm nước. Cũng may là thế, nếu mưa thế này cơm nắm biến thành cháo nát mất.


      như vậy, vẫn ăn rất nhanh, giống như sợ bị người ta cướp mất vậy. thêm gì nữa, biết rất đói bụng, sợ là đổi được thói quen ăn ngấu nghiến ngay được.


      Mưa vẫn rơi, nhưng chút, mưa phùn giăng kín trời, rơi xuống nhàng như bay. ăn hết nắm này đến nắm khác, mỗi lần ăn xong, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to, chảy nước miếng, khát vọng nhìn chằm chằm.


      lấy cho mấy lần, sau đó mới phát dám tự mình đưa tay lấy.


      Tử Kinh nghĩ có lẽ sợ tức giận.


      sao, ngươi có thể tự lấy, ta làm rất nhiều mà.” xốc vải dầu giỏ trúc lên cho thấy. “Nhìn xem.”


      Nhìn thấy giỏ đầy cơm nắm, trợn tròn mắt, nước miếng lập tức chảy ra.


      cười, “Những thứ này vốn làm cho ngươi hết đấy. Mấy ngày tới sợ rằng ta tới thường xuyên được, cho nên ta làm nhiều chút, tầng dưới cùng còn có lương khô, ta tới ngươi có thể ăn lương khô.”


      Những thứ này là cho nó hết?


      Nó kinh ngạc nhìn .


      này làm cho nó? Còn nhọc công khổ sở mang lên núi? Còn sợ nó bị đói nên chuẩn bị cả lương khô?


      “Nào, tự lấy , đừng khách khí.” dịu dàng mỉm cười với nó.


      Nhìn , cổ họng nó siết lại, hốc mắt bất giác ươn ướt. Dưới của cổ vũ , nó sợ hãi đưa tay cầm lấy nắm cơm từ giỏ trúc, bắt đầu ăn. Nó nhớ nổi, bao lâu rồi mình ăn no, càng nhớ nổi, lần trước có nấu cơm cho nó là từ khi nào. Nó sớm quên hết, nhớ nổi trước kia từng có con người hay quái nào đối xử với nó tốt như vậy hay chưa. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.


      Giây phút ấy, nó nhịn nổi nữa, nước mắt rơi đầy mặt.


      Nó vừa ăn vừa khóc. Nước mưa, nước mắt hòa vào nhau, chảy đầy mặt no.


      Tử Kinh giả vờ như thấy bả vai run run, hai má đẫm nước mắt của nó, gỉa vờ nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào.


      Tiểu quái này có lẽ lạc đường quá lâu rồi, trong khoảng thời gian đó nhất định phải chịu ít uất ức.


      nghĩ, cần phát tiết.


      Cho nên, chỉ là lẳng lặng ngồi ở bên cạnh , vừa ngâm chân, ăn cơm, vừa ngâm nga điệu dân ca nữ pháp sư dạy .
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thượng – Chương 9

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)

      khóc lúc lâu mới dần thở bình thường lại được, nhưng đương nhiên vẫn quên tiếp tục ăn cơm.


      Giọt mưa rơi tí tách mặt nước.


      Nhìn dường như khá hơn rồi, vừa ăn cơm còn vừa gãi tóc vì bị mưa xối mà dính vào đầu. ngừng ngâm nga, nhịn được, hỏi: “Rất ngứa sao?”


      Nó sững sờ, quay đầu nhìn .


      “Đầu của ngươi đó.” chỉ chỉ, cười hỏi: “Tóc dính bết lại như vậy rất khó chịu đúng ?” Nó chớp mắt, nuốt nốt miếng cơm cuối cùng, có chút xấu hổ rụt tay gãi về.


      “Ngứa lắm à?” hỏi lại. Nó nhìn giỏ trúc còn nhiều cơm nắm ở bên cạnh, nuốt nước miếng.


      “Ngươi ngồi xuống nước, ta giúp ngươi gội đầu, được ?”


      Gội đầu? Giúp nó?


      Câu này của khiến nó ngỡ ngàng, nó nhớ lần cuối mình tắm rửa hoặc gội đầu là khi nào.


      “Ngươi có thể vừa ăn cơm, ta giúp ngươi gội. Gội xong ngứa nữa.”


      Có thể vừa ăn vừa gội?


      Gội hay nó quan tâm, nhưng nhìn dáng vẻ hứng khởi của . . .


      Đưa tay cầm nắm cơm thứ tám, nó liếc , chần chờ chút, sau đó ngoan ngoãn trượt xuống tảng đá lớn, ngồi vào trong nước.


      Quả giống như , nước sâu, chỉ đến eo nó mà thôi.


      Nó ngồi xuống, cặn bẩn người khuếch tán trong nước, nước suối quanh nó đều đổi màu, may là dòng chảy nhanh chóng đưa nước bẩn chảy ra ngoài.


      Nó quay đầu lại nhìn , chỉ thấy loài người kia lại nở nụ cười.


      “Yên tâm, làm đau ngươi đâu.” Nụ cười của hiểu sao khiến tim nó đập thình thịch. Nó quay đầu lại, chậm rãi ăn nốt cơm nắm trong tay. Nước suối ấm.


      “Ngươi chờ chút.” đứng dậy, đến gần đó hái chút bồ hòn và dâm bụt về, cho thêm chút nước, vò nát trong lòng bàn tay, chỉ chốc lát sau tạo ra dịch thể trơn ướt cùng rất nhiều bọt màu trắng.


      bôi dịch thể và bọt lên tóc , xoa bóp mái tóc ướt dính bết lại vào nhau.


      Đó là cả kỳ công.


      Tóc rối bù, dính rất nhiều cặn bẩn, thậm chí có cả bùn đất, cỏ khô, vải rách, vấy mỡ, còn có rất nhiều thứ bẩn biết tên, có chỗ còn kết thành từng khối từng khối. Nhưng vẫn kiên nhẫn, chậm rãi gỡ mái tóc dài rối bù của , giúp gội sạch .


      vốn cho rằng kiên nhẫn.


      Nhưng chỉ ngoan ngoãn ngồi trong suối nước nóng, ăn cơm nắm trong tay.


      dùng ngón tay tách từng lọn tóc , gội sạch.


      Nước nóng nhanh chóng nhiễm bẩn, sợ bị mưa xối đau đầu, múc ít ước ấm từ từ xối tóc .


      ngon ngoãn giống như đứa bé.


      Có lẽ do ngâm nước rất ấm hoặc có lẽ do quá buồn chán nên sau khi ăn xong cơm nắm trong tay, trong lúc giúp gội đầu bắt đầu kỳ cọ thân thể dơ bẩn của mình, kỳ ra tầng cặn bẩn. Mưa dần tạnh. bao lâu sau mây mù tan hết. ánh nắng le lói từ trong đám mây chiếu xuống, vàng óng như màn che.


      Sau khi hết mưa, tiếng nước chảy róc rách càng ràng hơn, tiếng mưa rơi vội vàng dầy đặc dần biến thành tiếng giọt nước tí tách lên lá.


      Lo bị ánh mặt trời chiếu đến nên ngay từ đầu chọn chỗ bên cạnh tảng đá, lá nơi này tuy rậm rạp như trong rừng sâu nhưng qua giữa trưa tảng đá che khuất phần lớn ánh nắng, cung cấp bóng râm cho dung thân.


      mất nhiều công súc, giúp gội nhiều lần, mới có thể tách mái tóc dài của ra gội sạch .


      Nước suối ấm áp cũng dần trở nên trong suốt.


      Tử Kinh vắt khô tóc , rất muốn lau cho nhưng có khăn, chỉ đành thôi.


      buông mái tóc sáng bóng mềm mại khẽ .


      “Xong rồi.”


      xoay người lại, có chút xin lỗi, sợ hãi nhìn , khàn giọng : “Cảm ơn.”


      Tiểu quái này chỉ tắm mà còn rửa mặt, nhưng rửa sạch hết. Hiển nhiên là vẫn còn chưa quen tắm rửa. cười đưa tay lau vết bẩn mặt . “Đừng khách sáo.”


      Nhìn loài người dịu dàng này nó chỉ cảm thấy tim mình lại lần nữa bị cái gì đó siết lại.


      “Tại sao. . . ” Nó khàn khàn dùng ngôn ngữ của loài người, có chút bất an lại hiếu kỳ hỏi: “Tại sao ngươi đối tốt với ta như vậy?”


      “Bởi vì chúng ta là bạn.” mỉm cười, trả lời chút do dự.


      Bạn?


      Là nó, là nó mà lũ quái phỉ nhổ, mọi người truy đánh sao?


      Nó kinh ngạc, thể tin được nhìn , vừa khát vọng lại vừa sợ hãi hỏi.


      “Ngươi… Ngươi muốn làm. . . Làm bạn với ta?”


      “Đương nhiên.” gật đầu chắc nịch, mặt nở nụ cười xinh đẹp.


      trả lời kiên quyết như thế.


      Lúc ấy nước mắt suýt nữa lại trào ra.


      “Nào, đứng lên .”


      cười, vươn tay với nó. Nó biết mình rất vô dụng, nhưng vẫn nhịn được nức nở hai tiếng, mới ngước đôi mắt đẫm lệ, đặt bàn tay to xấu xí của mình lên bàn tay bé trắng nõn xinh đẹp của , để giúp nó trèo lên bờ. Mặc dù tay chân nó dài, ra chỉ cần bước cái là có thể lên. Nhưng nó muốn nắm tay , muốn nắm lấy bàn tay chữa thương cho nó, nấu cơm cho nó ăn, giúp nó gội đầu, lại chấp nhận coi nó là bạn.


      “Được rồi, đừng khóc, ngoan ngoan.” xoa đầu nó, an ủi nó. “Ngươi cần lo lắng, chờ vết thương lành lại là ngươi có thể trở về nhà, lần tới nhớ phải cẩn thận.”


      Nghe như vậy, nó lên bờ, khóc càng dữ dội hơn, nước mắt tuôn như mưa, thi nhau rơi xuống.


      “Làm sao vậy? Ngươi ổn chứ?” Nhìn quái mặc dù ốm tong teo nhưng chỉ ngồi cũng gần cao hơn , lại khóc như trẻ con ba tuổi, giơ tay lên lau nước mắt cho . “Sao vậy, ta sai cái gì sao?”


      Khuôn mặt gầy còm của nó bởi vì khóc mà vặn vẹo, thút tha thút thít, đáng thương, .


      “Ta. . . Ta có… Ta có nhà . . . “


      “Sao có thể?” kinh ngạc nhìn .


      “Ta nhớ. . . ” Nó nghẹn ngào nhìn , dùng giọng khàn đục, khóc : “Ta nhớ… nhớ được… “


      Trong rừng rậm u giăng tầng sương mù mỏng. Ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên thân cây biết đổ từ năm tháng nào, nó đổ bên cạnh suối, mục nửa, phía rêu xanh hoa cỏ mọc rậm rạp. Nhìn quái ngồi ngay trước mắt, biết tại sao, Tử Kinh nghĩ tới chuyện về nhà là vì nhớ nổi đường về nhà.


      Nhìn quái gào khóc trước mắt, mặc dù biết như vậy là đúng nhưng nhịn được, lên tiếng.


      sao, nhớ ra cũng sao.”


      chụp mũ lên đầu , an ủi: “Ngươi đừng khóc nữa, mặc dù ta thể mang ngươi về nhà, nhưng kể cả sau khi vết thương của ngươi lành, ngươi vẫn có thể ở lại đây.”


      Nó sửng sốt, mở to đôi mắt ngập nước nhìn .


      Tử Kinh với : “Pháp trận nơi này có hai tầng trong ngoài. Pháp trận tầng trong chính là rừng rậm bên trong kia, pháp trận tầng ngoài là cánh rừng này. Trong rừng rậm tầng trong dù là người hay quái hoặc động vật đều thể ra được. Rừng tầng ngoài động vật có thể tự do ra vào, nhưng quái và người vẫn bị pháp trận hạn chế, chỉ có thể vào mà ra được.”


      Tử Kinh cởi áo tơi người ra khoác cho , giúp che ánh nắng, : “Ngươi có thể sống ở rừng tầng ngoài, ở đó có nước, có thức ăn, có động vật, cũng có hang động cho ngươi trú, ngươi có thể ở lại đây.” Tử Kinh càng nghĩ càng cảm thấy như vậy ổn. duỗi ngón trỏ, nhấn mạnh: “Nhưng ngươi nhất định phải hứa với ta chuyện, nếu đồng ý sau này ta lên núi mang theo thức ăn tới cho ngươi.”


      Nghe mang “Thức ăn” đến mắt nó càng trợn tròn hơn.


      Nó nuốt nước miếng, hỏi: “Chuyện gì?”


      chăm chú nhìn , “Nếu như quá tháng ta tới… “


      đến đây, ngừng lại, hỏi: “Ngươi biết cái gì là ‘ tháng’ ?”


      “Hả?” Nó há miệng nhìn , vẻ mặt ngây ngốc.


      cười, “Buổi tối, trăng càng ngày càng tròn rồi lại dần dần khuyết, khi trăng lại tròn lần nữa đó là tháng, hiểu ?”


      Trăng? Nó nhớ, đó là thứ buổi tối tỏa sáng trời.


      Nó ngậm miệng lại, gật đầu.


      Tử Kinh cầm tay nó : “Nếu như tháng ta tới vậy cũng có nghĩa là ta chết, đến lúc đó ngươi hãy lập tức rời khỏi đây, đừng quay đầu, cũng đừng tới gần thôn dưới núi và những người lên núi.”


      Nó chần chờ, khàn khàn : “Nhưng… Ta ra được.”


      “Ta dạy ngươi.” Tử Kinh khẽ mỉm cười, “Ngươi có thể hứa với ta chuyện này ?”


      Cho dù chịu dạy nó, nó cũng dám rời khỏi đây, nhưng nó cũng dám cho biết, nó là từ trong hang ra. Đời người rất ngắn, chớp mắt là qua.


      chết rồi sao biết được nó có giữ lời hay .


      dối đối với nó vốn phải việc khó.


      Cho nên, nó nhìn trước mắt, chút do dự khẽ gật đầu.


      Lời hứa của nó, làm lại nở nụ cười.


      Nụ cười của như gió xuân.


      Nó cũng vô thức toét miệng.


      Sau đó mới phát mình cười với .


      quá lâu rồi nó cười, lúc nhếch miệng tác động tới các cơ mặt lâu ngày dùng, chúng nó rất cứng ngắc, nó biết nụ cười của mình nhất định rất xấu xí, chừng còn rất đáng sợ.


      E mình dọa tới , nó vội che dấu nụ cười mặt, nhưng lại đưa tay vuốt ve mặt nó lần nữa.


      “Này. . . “


      nhàng vuốt ve khuôn mặt thô ráp cứng rắn của nó, dường như biết nó ngượng ngùng và sợ hãi, dịu dàng :


      sao đâu, ngươi có thể cười.” Đôi mắt trong veo như suối, dịu dàng phản chiếu bóng hình xấu xí của nó. Trái tim trong lồng ngực như bị bàn tay mềm mại ấm áp của bao phủ. Nước mắt nhanh chóng làm mơ hồ tầm mắt. Nó lại lần nữa vụng về cử động khóe miệng.


      Mỉm cười.


      Đó là nụ cười rất cứng ngắc.


      Nụ cười của có chút ngốc nghếch, có chút vặn vẹo, cứng ngắc, nhưng hiểu sao lại khiến xúc động.


      Nghĩ đến nụ cười của tim bất giác thắt lại, đau đớn.


      Rất lâu trước đây, nhất định cũng biết cách cười như thế nào, chỉ là may lãng quên mà thôi.


      Nhưng nụ cười ấy rất chân thành.


      Có lẽ nên để ở lại trong rừng rậm, nhưng bị thương, có chỗ nào để .


      , cần người bạn.


      hạ được quyết tâm đuổi , cũng cho rằng có khả năng phá hỏng pháp trận chứ đừng đến chuyện chạy vào hang thờ phụng. Nếu dám vào sớm vào trong đó tránh mưa rồi, nhưng , chắc hẳn cũng biết nên tránh xa hang động u đen tối đó.


      Như vậy, còn nguyên nhân gì thể để ở lại đây?


      Chưa từng có ai nuôi quái trong pháp trận, nhưng từng nghe có vài người nuôi tinh linh, mà tinh linh ra cũng giống quái. biết đây là lấy cớ, nhưng cảm thấy có ác ý. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, chỉ cảm nhận được sợ hãi và hoảng hốt của . bị lạc, cho nên mới nhớ được đường về nhà, lang thang khắp nơi.


      quái sống rất lâu, biết lang thang cõi đời này bao lâu, từng gặp phải chuyện gì? người có rất nhiều vết sẹo, cho dù là đối với quái những vết sẹo ấy cũng quá nhiều quá đáng sợ.


      Có lẽ, quyết định này của là sai, nhưng tin! tin tưởng người và quái có thể chung sống hòa bình.


      Vậy hãy bắt đầu từ kết bạn .


      mỉm cười, đưa tay lau nước mắt cho .


      Gió thổi lá kêu sào sạt như thầm khe khẽ.


      Nhìn loài người trước mặt, nó biết, nó sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ ít ỏi của mình chỉ để nhìn mỉm cười với nó.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :