1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Hiện đại] Quỷ dạ xoa - Hắc Khiết Minh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển hạ – Chương 20

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)


      Thu Nhiên đứng tầng, nước mắt rơi như mưa, tim đau như muốn nứt ra, đầu ngón tay bởi vì siết quá chặt để kìm chế mà cắm sâu vào trong lòng bàn tay. Thấy bất chấp, dù phải chịu đau cũng chịu , đau đến mức thể chịu đựng được, bất giác hét lên.


      “Đừng, dừng tay!”


      Còn chưa kịp suy nghĩ, xoay người chạy vội xuống tầng, bất chấp tất cả, quỳ xuống bên cạnh , ôm chặt , đếm xỉa ngọn lửa xanh vẫn thiêu đốt.


      “Thu Nhiên… Thu Nhiên…” Trông thấy , biết lấy đâu ra sức, hai tay vốn bị trói chặt lại giãy ra khỏi được dây leo, ôm chặt lấy . “ xin lỗi…” đau đớn : “ xin lỗi… em… Xin em hãy quay lại, đừng rời khỏi … Đừng…”


      Lửa vẫn cháy, đau, nhưng những vết thương nó gây ra cho lại vô cùng chân .


      “Em …” khóc, muốn giúp dập lửa, cố gắng kéo dây leo , nhưng dây leo này đối với là hư ảo, ngay cả chạm vào cũng được.


      quay đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông lạnh lùng kia, khóc xin.


      “Cầu xin , mau dừng tay… “


      Tần Vô Minh rũ mắt nhìn .


      có biết, nghiệp chướng của ta rất nặng ?”


      Cho đến lúc này, nhìn mặt ta, mới kinh ngạc phát ra người này chính là người đàn ông xa lạ năm đó cứu .


      nhiều năm, ta hề già chút nào, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng này vẫn y như trước.


      “Tôi biết… Nhưng ấy hối cải, sửa sai rồi…”


      vẫn luôn chịu thừa nhận, chỉ vì quá đau.


      Nhưng nhớ đối tốt với như thế nào, cho dù là trong khoảng thời gian nhớ , vẫn che chở, nâng niu, cưng chiều . biết, biết rất , tất cả hoàn toàn là lỗi của , nhưng lại vẫn trách , bởi vì quá hận, quá đau, quá sợ, sợ lại bị tổn thương, sợ lại lần nữa phải nếm trải nỗi đau xé cõi lòng. Cho nên trách , đẩy ra, muốn tha thứ.


      cho rằng cuối cùng từ bỏ, nhưng ngốc, vẫn chịu buông.


      cho rằng, chỉ cần đẩy ra, có thể thoải mái tiếp tục sống, nhưng tình cảm của lại như trăm ngàn sợi tơ quấn lấy , siết chặt hồn phách .


      Tơ tình oán giận dây dưa, cắt đứt, mà lại càng ngày càng chặt, chỉ còn ngốc nghếch của làm đau.


      thể làm gì khác, chỉ có thể xuống tầng.


      Ôm chặt Dạ Ảnh quỳ dưới đất chịu lửa thiêu đốt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, lệ như suối trào, khàn khàn : “Người phải thánh hiền, ai từng mắc sai lầm? xem, cuộc đời con người phải chính là ngừng học tập từ sai lầm sao. Đời này phạm sai lầm, nếu kịp thời sửa chữa, đời sau chắc chắn lại gặp phải. như vậy, ấy chịu khổ lâu, vì sao thể cho ấy cơ hội, để ấy chứng minh mình tỉnh ngộ sửa đổi?”


      Tần Vô Minh vẻ mặt bình thản, nhàn nhạt hỏi lại: “Cho dù tôi đồng ý thả ta , nhưng là người, ta là quái, ở bên ta có nổi ngày bình an. rồi cũng có ngày già chết, ta lại trường sinh bất lão, chỉ có thể ở bên nhau hơn mười năm ngắn ngủi. Như vậy, cũng cam tâm tình nguyện sao?”


      Tim thắt lại, gật đầu. Tần Vô Minh lại hỏi: “Nếu tôi , ta phải chịu phạt vì những nghiệp chướng mà mình gây ra, tôi thể thả ta dễ dàng như vậy, có đồng ý ở lại đây thay ta chịu phạt ?”


      “Tôi…” còn chưa kịp lên tiếng bị ngắt lời.


      !” Dạ Ảnh tức giận gầm lên, ôm chặt vào trong lòng, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, quát: “Tội của tôi, tôi tự chịu, đừng đổ lên đầu ấy!”


      Thu Nhiên nghẹn ngào, trong lòng ấm áp, vuốt ve vết thương chồng chất của . lại quay đầu, nhìn người đàn ông kia, bất chấp phản đối của Dạ Ảnh, nghiêm túc đáp lại: “Tôi tình nguyện.”


      “Tại sao?” Vô Minh hỏi.


      “Bởi vì… Tôi ấy.”


      Dạ Ảnh ôm , nghe vậy liền run lên. quay đầu lại, nhìn quái trước mắt, trông thấy trong đôi mắt màu vàng nhạt của dấy lên khát vọng, khiếp sợ, cùng kinh ngạc.


      vuốt ve khuôn mặt , rưng rưng thừa nhận: “Em . Bởi vì , cho nên mới oán; bởi vì , cho nên mới hận… “


      xin lỗi… “


      run rẩy ôm lấy , nước mắt lăn xuống. Sau đó, mới phát ngọn lửa tắt; nhưng dây leo vẫn trói chặt , hút lấy máu . ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông kia, lại càng sợ hãi, sợ người này cố ý cướp . “Tôi tình nguyện ở lại chịu phạt.” Giọng khàn khàn, thành tâm khẩn cầu, “Lỗi của tôi tôi tự gánh chịu… Xin , thả ấy … “


      Thu Nhiên hoảng hốt, lau nước mắt mặt , : “Em , em cùng , cùng chịu.”


      Dạ Ảnh run lên, trái tim vừa ấm vừa đau, hai người nhìn nhau, ôm chặt nhau rời.


      Thấy vậy, Linh ở trong tiệm mặc dù muốn chạm vào Lửa Địa Ngục cũng gần như chịu nổi muốn chạy ra cầu xin.


      Nhưng Khởi Lệ giữ tay , lặng lẽ lắc đầu.


      Chỉ thấy bên ngoài, Tần Vô Minh thu tay về.


      Dạ Ảnh ngẩng đầu, nhìn ta, sắc mặt có chút tái nhợt.


      “Tôi giam , cho thêm cơ hội.” Tần Vô Minh nhìn hai linh hồn bị thương trước mắt, “Nhưng tội lỗi của quá nặng, tôi thể thả đơn giản như vậy được, phải lòng giác ngộ, sửa sai hướng thiện, hơn nữa chuộc lại tội lỗi của , đền bù sai lầm.”


      “Tôi nên làm thế nào?” Chỉ cần có thể giữ lại bên mình, muốn làm cái gì cũng được.


      Xem ra, quái này vẫn còn cứu được. Tần Vô Minh hơi nhếch môi, nở nụ cười. Nụ cười của ta, như gió xuân, sưởi ấm trái tim hai người. “Thiên Cung.” ta gọi Thất đệ. Dưới tàng cây vốn người, xuất người đàn ông cười gian manh, ta chẳng hề xấu hổ lên phía trước, hỏi.


      “Đại ca, gọi đệ à?”


      Trông thấy ta, Dạ Ảnh cứng đờ.


      Tần Vô Minh nhìn Thất đệ và quá này, chỉ : “A Tháp Tát Cổ Dạ Ảnh, hãy nghe cho kỹ, kể từ hôm nay, tôi thu làm Dạ Xoa, theo Thiên Cung, chém phục ma, lấy công chuộc tội.”


      “Dạ Xoa?” sững sờ, gần như thể tin được, trong lòng dâng lên hi vọng.


      Tần Thiên Cung vẻ mặt cợt nhả : “Đúng vậy, bên cạnh tôi vừa khéo thiếu người trợ giúp, tôi quan sát lâu rồi, cho nên đích thân xuống dưới đó xin.”


      “Cho nên…” cúi đầu nhìn Thu Nhiên trong lòng cũng kinh ngạc nín thở chờ đợi, run rẩy hỏi ra khẩn cầu trong lòng hai người: “Tôi có thể ở bên Thu Nhiên?”


      “Có thể.” Tần Vô Minh .


      cần ở lại đây?” hỏi lại.


      cần.” Tần Thiên Cung cười gian, thêm quy định: “Nhưng nếu tôi gọi, phải đến, thế nào? muốn ở đây làm hoa, hay muốn làm thuộc hạ của tôi?” Mặc dù từ trước đến nay luôn chướng mắt tên này, nhưng nếu có thể ở bên , cho dù phải ở lại đây, cũng cam tâm tình nguyện chứ đừng đến chuyện có thể cùng ở lại nhân thế. “Dạ Ảnh nguyện làm Dạ Xoa.” ngước mắt, nhìn Ngục vương Vô Gian, chút do dự, thề: “Lấy công chuộc tội.”


      Tần Vô Minh nhìn , : “ nếu có thể khiến công lớn hơn tội, có thể được ở bên ấy đến đầu bạc.”


      Thu Nhiên nắm chặt tay Dạ Ảnh, nhìn người đàn ông kia, “Cảm ơn… “


      cũng khiêm tốn : “Tạ ơn Ngục Vương tác thành.”


      Vô Minh khẽ cười gật đầu, gì thêm nữa, xoay người vào trong tiệm.


      Tần Thiên Cung giơ tay lên, vốn còn định gì đó, nhưng đôi tình nhân trước mắt sớm thâm tình ôm nhau, tiến vào thế giới hai người, hại ta cứng đờ, ngại đứng ở đây làm kỳ đà cản mũi, đành phải theo đại ca vào trong tiệm. Hôm khác tìm tên này quy định sau.


      Ai ngờ mới vào cửa nghe thấy…


      “Có nhầm ?” Linh căm giận bất bình : “Mọi chuyện đều là tôi làm, công lao lại về ta! Sau khi xảy ra chuyện, ta còn chuồn mất!”


      Tần Thiên Cung nghe vậy, lớn tiếng kêu oan: “Phản đối! Phản đối! Tôi phản đối! Tôi vì khắc phục hậu quả còn chạy xuống dưới đó thuyết phục mấy tên ngoan cố phiền toái, cổ hủ bảo thủ kia, sắp gãy ba tấc lưỡi rồi!” Linh vừa trừng mắt vừa : “Cái miệng của dùng lúc này còn chờ đến lúc nào?” Tần Thiên Cung gào lên cãi nhau với .


      Nghe lão Thất và nữ pháp sư cãi nhau chí chóe, Tần Vô Minh chỉ cảm thấy buồn cười. vào trong quầy bar, chỉ thấy Khởi Lệ pha bình trà, rót chén cho , mỉm cười trêu chọc.


      “Em cho rằng trời đất có quy định, tội thể thay, quá khứ thể đổi, thể để người khác chịu hộ.”


      “Ừ.” nhận lấy chén trà, khẽ nhấp ngụm. “Đúng là như vậy.”


      lừa bọn họ.” Khởi Lệ nhìn khuôn mặt như vô tình trước mắt, chỉ ra trọng điểm.


      chớp mắt nhìn , nhàng cười khẽ: “Cho nên, ‘nếu’, chỉ giả thiết thôi. Em từng dạy , có đôi khi quá hồ đồ cần đẩy cái, chỉ điểm chút, mới có thể thấy bản thân, đối mặt với chính mình, sau đó mới có thể tiếp tục lên phía trước.”


      Cho nên, ai Ngục vương Vô Gian vô tình chứ? Quanh co lòng vòng như vậy chẳng phải là vì đôi tình nhân kia.


      dịu dàng của chỉ có hiểu.


      Thiên Cung và Linh còn ở bên cãi nhau, lại để ý, chỉ mỉm cười ngồi vào lòng , ôm lấy , mỉm cười. “Vất vả cho rồi.”


      “Ừ.” gật đầu, ôm vợ , thản nhiên : “Có em, khổ nữa cũng đáng.”


      Dưới tán cây bồ đề, ánh mặt trời ấm áp dịu dàng chiếu xuống.


      Rễ dưới chân lặng lẽ bong ra, làn da bị đốt cháy chầm chậm sinh mới thay thế, người bị dây leo siết ra vết, đâm ra lỗ máu, khôi phục rất chậm, rất chậm, nhưng cũng dần dần khép lại.


      “Tại sao. . . Lại ngốc như vậy?” Vuốt ve khuôn mặt bỏng loang lổ của , Thu Nhiên nghẹn ngào.


      “Em. . . Là điều duy nhất khao khát… ” Dạ Ảnh cầm bàn tay bé của , khàn khàn : “Nếu em thể tha thứ cho ở nhân thế hay Vô Gian đối với đều chẳng khác gì nhau… “


      nên quên em …” rưng rưng .


      muốn lại quên.” nhìn , trong đôi mắt màu vàng nhạt có ánh lệ lấp lánh: “ muốn… muốn trong lòng có lỗ hổng, bao giờ muốn nữa…”


      áy náy: “ xin lỗi… biết mình rất ích kỷ, nên ép em ở lại, nhưng biết… Nên đối mặt với tương lai vô tận có em như thế nào… muốn lại đơn mình… cần em, có em, sống còn đau khổ hơn chết… “


      Nhưng lời xin lỗi của lại làm rơi lệ. “Đừng khóc… Đừng khóc. . . ” đỡ lấy khuôn mặt , hôn lên nước mắt của , an ủi đau buồn trong tim .


      Trìu mến vuốt ve gương mặt xinh đẹp của , lòng : “ em, mất em cũng giống như đánh mất linh hồn… Chỉ có ở bên em mới thấy mình là hoàn chỉnh… Mới phải là con thú hoàn chỉnh…”


      Lời siết chặt lấy trái tim khiến nó nhói lên, nhưng đồng thời cũng xóa nhòa đau đớn ngày xưa.


      phải thú.” Bàn tay của đặt khuôn mặt khẽ run rẩy, hai mắt đẫm lệ, thừa nhận: “Cho dù phải, cũng sao hết.”


      Trước kia, bị quy củ trói buộc, dám thừa nhận tình cảm của mình dành cho , dám giãy khỏi gông xiềng thế tục, dám ở bên , mới khiến liều lĩnh, phạm phải sai lầm lớn.


      “Xin lỗi. . .” vừa khóc vừa xin lỗi, hôn lên môi , thổ lộ: “Em … Dù quái. . . Là thú . . . Em đều … Vĩnh viễn … “


      run rẩy, nghẹn ngào hỏi: “ sao?”


      .” gật đầu.


      kích động vươn tay ôm chặt vào trong ngực, nước mắt ngừng chảy ra, nhưng phải vì đau lòng, phải vì sợ hãi hoảng sợ nữa. Cách cửa sổ, trông thấy người đàn ông lạnh lùng kia cũng ôm người phụ nữ, trong mắt tràn ngập dịu dàng. Giây phút ấy, cảm động đến rơi nước mắt, biết mình tuyệt đối phụ cơ hội ta dành cho . ôm lấy người con mình , nhắm mắt lại, chân thành thề.


      Nguyện làm Dạ Xoa, chém phục ma, lấy công chuộc tội, đến chết bỏ!


      Dưới cây bồ đề, tranh tối tranh sáng.


      Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tầng lá cây xanh mướt, rơi xuống mặt đất, thỉnh thoảng lại chớp lên khi có cơn gió thổi tới.


      Thu Nhiên gối đầu vai , nhìn nắng vàng, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, nở nụ cười.


      Từ đầu đến cuối, đều vì mà vui, mà lo, mà khóc, mà cười.


      Muôn đời muôn kiếp, luôn cảm thấy linh hồn trống rỗng, hôm nay mới biết được, từ rất rất nhiều năm trước, linh hồn mình nằm trong tay , đến khi cẩn thận nâng niu, đến khi đáp lại, mới đau đớn nữa.


      “Em .”


      lặp lại.


      Khiến những lời thổ lộ tràn ngập thương nhàng quấn quanh hai người, vuốt lên đau xót kiếp trước…
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển hạ – Chương kết

      Editor: mèomỡ
      (https://bjchjpxjnh.wordpress.com)


      Nấu canh


      Đêm xuân vẫn còn se lạnh. Rạng sáng năm giờ, tự dưng tỉnh lại, người bên gối biết đâu. Trái tim khẽ siết lại, có chút sợ hãi. Có giây, sợ rằng mình chỉ mơ giấc mơ rất dài, lo mình chỉ vì quá nhớ mới nằm mơ, lo rằng vô tận triền miên, đều là ảo ảnh, tỉnh lại liền tiêu tan.


      Nhưng nơi này phải phòng thuê hẹp của , căn phòng này rất rộng, chiếc giường được phủ bằng tơ tằm mềm mại.


      Bên cạnh, cảnh đêm thành thị như vẽ, nằm trọn trong khung cửa sổ sát đất khổng lồ.


      Sau đó, ngửi được mùi thơm.


      xuống giường, tới cửa phòng, đưa tay mở cánh cửa đóng chặt.


      tích tắc, có chút căng thẳng, sợ cửa vừa mở ra mình tỉnh lại, trở lại căn phòng hẹp.


      Mỗi lần mở cửa, đều có chút lo lắng. Hít sâu hơi, mở cửa ra. chờ bị bắt quay về thực tàn khốc, nhưng . Thế giới thay đổi, vẫn đứng mặt đất, nằm ở giường, cảm thấy thất vọng. hành lang ngoài cửa là ánh đèn dìu dịu.


      hồi hộp ra ngoài, trông thấy người đàn ông kia đứng trong phòng bếp, bếp có nồi, kệ bếp có rau củ cắt sẵn.


      cúi đầu nhíu mày, nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, sau đó, dường như phát có mặt của , nhìn về phía .


      Lông mày nhíu chặt lập tức giãn ra, con ngươi vàng nhạt lóe lên chút lúng túng.


      nhận ra .


      tốt.


      May mắn, phải là mơ.


      Trong lòng cảm thấy an tâm, từ từ ấm lên.


      chậm rãi về phía .


      lâu lại mộng du nữa rồi.


      Nhưng thỉnh thoảng trong đêm, vẫn dậy, ra ngoài làm việc nhân lúc ngủ say.


      thực ra, điều này làm hoảng hốt, giống như đêm nay, luôn sợ đây chỉ là giấc mơ, hoặc chết trong lúc chiến đấu. Sau khi bị ngọn lửa xanh thiêu đốt, sức mạnh của yếu rất nhiều, còn vĩnh sinh bất tử, bị thương nữa.


      Nếu là như vậy, nghĩ rằng Linh xóa trí nhớ của , khiến quên hết mọi chuyện, quên .


      chưa bao giờ mang theo thương tích trở về, vết thương của luôn lành rất nhanh, nhưng thể hoàn toàn che giấu được hơi thở chém giết.


      đến trước mặt , nhìn gương mặt đẹp trai đến nghịch thiên kia, bất giác đưa tay khẽ vuốt ve, dịu dàng hỏi: “ làm gì thế?”


      cúi đầu nhìn , gương mặt ngăm đen lại lần nữa lên chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thành trả lời.


      “Nấu canh.”


      “Canh gì?”


      “Canh… Cái gì kháng ấy.” xong, cúi đầu liếc nhìn tờ giấy trong tay, có chút bực bội. “Chữ viết này ngoáy như gà bới, quỷ mới biết được đấy viết cái gì.”


      sửng sốt, cầm tờ giấy từ trong tay , cúi đầu nhìn. giấy viết kín tên các loại thuốc bắc: Nhân sâm, duệ linh, bạch thuật, sơn dược, thố ti tử, đương quy, địa hoàng, gừng…


      Các vị thuốc có tên giấy chất chồng kệ bếp, tò mò hỏi: “ lấy đơn thuốc và dược liệu ở đâu vậy.”


      “Từ Thất gia.” biết tại sao, mỗi lần nghe hai chữ “Thất gia” này đều cảm thấy giống như chửi bậy. Có lẽ là vậy, có chút ‘ý kiến’ với Tần Thiên Cung nhưng vẫn vô cùng tuân thủ lời hứa, mặc cho người kia sai bảo. nín cười, nghĩ nhiều, hiếu kỳ hỏi: “ lấy của ta làm cái gì?”


      “Trời lạnh, muốn nấu chút canh cho em.” Con người rất yếu ớt, nếu để ý bị cảm lạnh ngay.


      lại sửng sốt, cổ nghèn nghẹn, nước mắt suýt nữa lại trào ra.


      dịu dàng của luôn bất ngờ như vậy, ở những điểm nhặt nhất, tỉ mỉ nhất, làm cảm động.


      còn cưng chiều thế này hình thành thói quen xấu ỷ lại vào mất.


      vuốt mặt , : “Xin lỗi, làm em thức giấc rồi.”


      phải.” lắc đầu, chớp mắt để kìm chế nước mắt, mỉm cười, “Là tự em ngủ được, em cùng nấu canh, được ?”


      “Em nên ngủ nhiều chút.” .


      “Em ngủ đủ rồi.” nhìn , cầm tờ giấy kia, cười hỏi: “Huống hồ, hiểu Thất gia viết cái gì sao?”


      hiểu, cho nên đành phải nhượng bộ, “Em giúp ước lượng số lượng rồi trở về ngủ tiếp.”


      giúp bỏ dược liệu vào, hướng dẫn nấu thịt, thản nhiên : “Em muốn cùng nấu canh.” Trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp, từ chối nữa. thả phần dược liệu cuối cùng vào trong nồi, vặn lửa, đưa tay ra với , mỉm cười : “ nào, chúng ta ra ghế sofa.” Đó là ý kiến tồi. cầm tay , mặc cho dắt , leo lên ghế sofa ấm áp.


      rúc vào lòng , cảm thấy ấm.


      Mặc dù biết có thể ở bên bao lâu, nhưng sợ, tương lai ai biết trước được, nhưng chỉ cần có , cho dù chết cũng có gì đáng sợ.


      Nắm chặt bàn tay , gối lên lồng ngực , mỉm cười.


      ban công, trời hửng sáng.


      nằm bên nhau, xem hoa tử kinh nở, xem lá trúc dập dờn, xem gió thổi mây bay, nhìn trời sáng.


      Mấy phút sau, nghe được tiếng thở đều đều của .


      lặng lẽ đứng dậy, vào phòng bếp tắt bếp, cầm theo chiếc chăn tới, lần nữa chui vào lòng , nằm cùng ghế sofa, bước vào mộng đẹp…


      HOÀN
      Diệp Vịtthuyt thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chuc mung truyen hoan nha ban

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :