1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

] Cổ đại ] Dụ Lang - Minh Nguyệt Đang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14.2: Cánh cửa hy vọng bắt đầu mở

      Editor: Snowflake HD


      Hàn Sâm có chút kinh ngạc ngẩng đầu, chợt tươi cười, “Biểu đệ này của ta bị mẫu chiều cho hư mà, trong nhà ta vẫn còn mấy người biểu đệ, tính tình cực kì hiền lành, người cũng rất xinh đẹp, ngày khác ta giới thiệu cho La huynh vậy.” Hai người đồng loạt nâng ly rượu, trong bữa tiệc cười vui vẻ, giống như Hàn Sâm quên mất cái đống phiền phức kế bên là Thẩm Thất.

      La Liễu Thanh tuy rằng có chút cam lòng, nhưng biết Hàn Sâm bao giờ nhường những thứ thích, cũng phải loại người gây khó khăn cho người ta để đoạt nam sủng, lâu lâu chỉ có thể đưa mắt ngắm nhìn Thẩm Thất, cho đỡ thèm.

      Tịnh Liên đặt đàn tỳ bà xuống, qua bên này rót rượu, mùi hoa mộc lan xông vào mũi, lúc này mới hoảng hốt nhìn bầu trời.

      Đến khi trăng lên đỉnh đầu, Thẩm Thất và Hàn Sâm mới cùng nhau rời khỏi đó, Tuệ Tâm tìm giúp Thẩm Thất chiếc kiệu, còn Hàn Sâm cỡi ngựa về. Trở về phủ, mới gặp nhau.

      Dưới ánh trăng nhìn gương mặt tức giận của người kia, có chút nào gọi là dịu dàng, gian yên ắng càng tăng thêm vẻ lạnh lùng, Thẩm Thất lập tức : “Ta biết sai rồi, ta biết sai rồi. Lúc về phòng, ta phải viết <Nữ Giới> hay tiếp tục viết <Gia Huấn>, hay là phải quỳ Từ đường?” Tự giác vẫn tốt hơn.d.d.l.q.d

      Hàn Sâm nhìn Thẩm Thất lâu, ràng chưa bất cứ cái gì quở trách nàng cả, nhìn Thẩm Thất thể thêm được gì nữa, nhưng ý của Thẩm Thất có thể hiểu, chắc chắn bảo nàng gặp rắc rối rồi.

      Cùng nhau quay về Lăn Lang, Hàn Sâm hạ lệnh cấm túc Thẩm Thất nửa tháng, lúc đó nàng mới phát , quả nhiên là rắc rối lớn, trách được nhìn nàng lâu như thế. Nàng vốn nghĩ rằng bắt nàng quỳ ở từ đường hai canh giờ thôi, năm xưa ở Thẩm phủ nàng hay chọc giận cha mẹ, nên bị phạt quỳ ở Từ đường rất nhiều, coi như cũng có ít kinh nghiệm cho việc này, nàng cũng giống mấy ca ca, dù có ai trông chừng nàng vẫn có thể quỳ thẳng đứng. Chưa từng nghĩ tới Hàn Sâm độc ác như vậy.

      Thẩm Thất nghiêng đầu hỏi: “Lúc ta bị giam, Vương gia có đến chỗ ta ?”

      Hàn Sâm liếc Thẩm Thất cái, quát: “Còn mau vào.”

      Thẩm Thất tức giận bỏ , nửa tháng này đâu cũng được, thể tìm người chuyện phiếm, thể dạo phố, quan trọng nhất là, thể nhìn thấy Hàn Sâm!!!

      “Chủ tử, Vương gia cũng nhẫn tâm quá , bỏ mặc người nửa tháng quan tâm, lần sau về nhà nô tì méc với phu nhân.” Tiền
      [​IMG]



      Chương 15.1: Mỹ nhân gặp nhau ở lập quỳnh hiên

      Editor: Snowflake HD


      Có điều từ nay về sau, Triệu thị dám đến trước mặt Thẩm Thất ra uy nữa, bởi vì nàng phát ra vị Vương Phi này có nhận thức chung về việc giữ thể diện như những thiên kim khuê tú khác. Thẩm Thất có thể bất chấp đạo lí tranh cãi với nàng, nhưng nàng lại thể trực tiếp chống đối với chính thất, chỉ có thể than vãn mấy câu ở trước mặt La thị, cảm thấy Thấm Thất giống như nữ nhi sinh ra trong thế gia vọng tộc, rất có lòng khoan dung độ lượng.

      "La tỷ tỷ, ngươi thử xem là nàng keo kiệt hay so đo, ghen tuông đố kị, đầu đuôi cũng dám đùa giỡn loại lòng dạ hẹp hòi thấp kém này ở trước mặt gia như vậy, tạo sao gia lại coi như nhìn thấy chứ?" Triệu thị ấm ức thêm, đối với việc Hàn Sâm thiên vị Thẩm Thất nàng cũng rất bất mãn. "Nếu là trước kia ngài ấy phải như vậy đúng ?" Triệu thị hỏi cẩn thận.

      La thị trả lời, vẫn nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Sau bữa cơm trưa Tử Sung liền dạo ngự hoa viên, sau đó nàng tìm trái tìm phải đều thấy đâu, lúc sau lại thấy Tử Sung theo Thẩm Thất ra khỏi Thanh Nghiên viện.

      "Sao con lại dám đến chỗ này?" La thị có chút nóng nảy, " phải dặn con được lung tung đến nơi nào khác rồi sao?"

      "Qủa cầu rơi vào trong đó." Tử Sung ở trong ngự hoa viên chơi mã cầu, La thị biết Hàn Sâm rất giỏi về việc này, cho nên hi vọng Tử Sung cũng có thể thông thạo.

      "Có ăn thứ gì lung tung hay ?" La thị phủi phủi y phục Tử Sung, giống như muốn phủi hết tất cả những thứ tốt vậy.

      " có. Thẩm mẫu phi là người xinh đẹp thế nhưng lại quá keo kiệt." Tử Sung bỉu môi.

      "Nàng ta như thế nào?" La thị yên tâm cười cười.

      " bàn của nàng ràng có đủ cao lương mỹ vị, Tiền nhi cho ta chút đồ ăn, Thẩm mẫu phi lại cho."

      La thị ngưng mắt suy nghĩ chút, "Nguyên lai nàng thế nào, Tử Sung?"

      Trí nhớ của Tử Sung luôn rất tốt, "Nàng , Tiền nhi, đừng để cho đứa ăn bậy cái gì. Đúng là như vậy đó, mẫu thân." Tử Sung dựa vào trong ngực La Thị.

      La thị đưa mắt nhìn thoáng qua , "Nam tử hán sao có thể động tí lại núp trong ngực mẹ, còn mau lo đọc sách , lúc phụ vương đến khảo bài mà ngươi lại thuộc nương phạt ngươi đó."d.d.l.q.d

      Tử Sung vừa mới lộ chút bộ dạng trẻ con bị La thị phá vỡ, lập tức giống như tiểu đại nhân tới.

      Trong lòng La thị nghĩ, trách được Thẩm Thất ngày đó mãn phủ tặng lễ, lại để Tử Sung ra về mình, chắc là sợ Tử Sung bừa về mình, xem ra nàng ta cũng phải có đầu óc giống như lời Triệu thị , hôm nay ràng đến đoạt Vương Gia ở hai nơi, mà hai người nàng với Triệu thị hai người đều khoe khoang thân phận, phải là dám tiếng sao?

      "La tỷ tỷ?" Triệu thị vẫn tiếp tục hỏi.

      La thị lắc đầu cái, "Ta muốn xem Tử Sung học hành thế nào." xong nhanh chóng rời , để lại Triệu thị ở sau lưng giọng oán trách, “Đúng là người hiền lành."

      Tại hai viện này Thẩm Thất toàn thắng trở về, nhưng ở nơi khác lại chắc. Nàng trăm ngàn lần ngờ rằng da mặt mình dày, thế mà lại có người da mặt còn dày hơn.

      Người mặt dày này Hàn Sâm sớm đoán được, chỉ đoán được thôi, mà còn tuyệt nhiên chịu giúp nàng.

      Thẩm Thất nghĩ tới, trách được lần này thái độ của Hàn Sâm lại rộng rãi khác thường như vậy, chủ động hỏi mình có muốn trấn Thạch Đầu hay . Đêm hôm trước, Hàn Sâm bỗng nhiên mở miệng : "Ngày mai ta muốn trấn Thạch Đầu." Lúc ấy Thẩm Thất lập tức sửng sốt, nàng có chút kinh ngạc cho đến tận bây giờ Hàn Sâm muốn nơi nào đều thông báo với nàng, lần nào cũng là do nàng dây dưa ngớt đòi theo cho bằng được . Bất quá suy nghĩ này cũng nhanh chóng bị niềm vui khác chiếm lấy, từ chuyện lần trước so đo với Triệu thị cho đến về sau, rất lâu Hàn Sâm chủ động chuyện với nàng, cũng là Thẩm Thất nàng ép lắm mới bất đắc dĩ trả lời qua loa câu.

      Hôm nay đột nhiên trời quang mây tạnh, Thẩm Thất làm sao có thể vui mừng, "Ta có thể sao?" Lúc đó Thẩm Thất cảm thấy trong mắt Hàn Sâm nhìn nàng có chút ý cười, nàng chỉ cho
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 15.1: Mỹ nhân gặp nhau ở lập quỳnh hiên

      Editor: Snowflake HD


      "Phu nhân có thể tin, ngày trước Tịnh Liên cũng là con nhà lành, bởi vì gia cảnh khốn đốn, đại ca tàn nhẫn bán tiểu nữ cho Vu tinh xá, nhưng mà Tịnh Liên muốn làm nữ nhân dưới tay người ta, cho nên tấm thân này chỉ trao cho mỗi gia. Mỗi lần sư phụ bắt tiểu nữ tiếp khách." đến chỗ này Tịnh Liên dừng chút, mặt hơi đỏ lên, "Tịnh Liên thà chết chứ theo, giờ càng lúc càng ép chặt, Tịnh Liên sợ rằng thể vì gia mà giữ cho thân mình thanh bạch nữa rồi, nếu như phu nhân rủ lòng thương xót, Tịnh Liên chỉ có con đường chết." Từng giọt từng giọt nước từ khóe mắt Tịnh Liên chảy ra, Thẩm Thất nhìn người trước mắt chỉ có cảm giác, nếu mình đồng ý chính là tội nhân lớn nhất trong thiên hạ.

      Thẩm Thất quan sát biểu tình của Tịnh Liên giờ, nghĩ thầm về sau ở trước mặt Hàn Sâm nàng thể làm cho nước mắt chảy rào rào nữa, ít ra cũng phải nặn ra từng viên từng viên, như vậy càng khiến người ta động lòng thương.

      Nhớ tới Hàn Sâm, Thẩm Thất thể nào đoán ra được ý đồ của , rất ràng là sớm biết chuyện này, lại chịu xử lí, phải đợi cho Tịnh Liên nhịn được mà đến cầu xin chính mình. Là Hàn Sâm cảm thấy nàng cố tình làm bậy xông vào nơi danh tiếng quá xấu kia, cho nên ngầm cầu mình giải quyết Tịnh Liên này sao?

      Hàn Sâm biết tâm tư của Thẩm Thất nàng, vậy mà vẫn ép buộc nàng lấy thêm tiểu thiếp cho , việc này chẳng khác gì đạp phát vào trái tim Thẩm Thất. Thẩm Thất mặt tức giận cái bộ dạng thanh bạch kia của Tịnh Liên, tức giận hoàn cảnh bi thảm của nàng ta, buộc nàng thể có lòng trắc , mặt vừa tức sau khi Tịnh Liên vào, về sau mỗi tháng lại có thêm người muốn nàng chia sẻ Hàn Sâm, mặt vừa phẫn nộ Hàn Sâm đối với nàng tàn nhẫn.

      "Vậy ngươi cùng ta trở về Lan Lăng thôi." Thẩm Thất cố nén tức, mới có thể ra câu như vậy. Xem như là chấp nhận thân phận Tịnh Liên.

      "Tịnh Liên liễu yếu đào tơ dám làm mất thể diện ở trước mặt phu nhân, chỉ mong khi gia đến trấn Thạch Đầu, Tịnh Liên có thể góp chút sức lực."

      Hai mắt Trầm Thất trừng to như chuông đồng, lòng thương cảm cho nàng ta trong nháy mắt cũng còn, "Ngươi là hai đầu đại?" Hai đầu đại đối với thiếp thất đúng là thể nào tốt hơn. Ở trong phủ Trấn Thạch Đầu, Hàn Sâm cùng Thẩm Thất vừa , Tịnh Liên nàng kia chính là chủ nhân. Ở đó thoải mái nhàn nhã, rất sung sướng, cần phục vụ chính thất, dưới có thể cầm quyền ra lệnh. Dựa vào cái gì Thẩm Thất nàng phải trở về gặp hai vị kia?


      Thẩm Thất quen nhìn dáng vẻ lẳng lơ của Tịnh Liên, quen nhìn bộ dáng sạch của nàng, tóm lại là nhìn cái gì cũng quen. Càng cách nào chịu được cái thái độ quá tự tin cưỡng ép mình rồi lại giả bộ đáng thương ban nãy của nàng ta.

      Thẩm Thất quả thực là bị buộc đến đường cùng. Thời điểm nàng nhìn thấy Hàn Sâm, hận thể xé ra ăn.

      "Từ lâu Vương Gia biết Tịnh Liên kia đến đúng ?" Thẩm Thất nổi giận đùng đùng chạy vọt vào thư phòng.

      Bên trong vẫn còn hai người đứng chờ trả lời, khí nhất thời trở nên cực kì lúng túng, phía Hàn Sâm lẳng lặng gật đầu ra chỉ thị, họ mới vội vàng chạy ra ngoài.

      "Nếu nàng , nàng ta cũng đến, ta cũng gánh thêm phiền phức như thế này." Hàn Sâm so với Thẩm Thất còn rầu rĩ hơn nhiều.

      Đó vốn chỉ là hành động gặp dịp chơi, tiền hàng hai bên thỏa thuận xong, lại bị Thẩm Thất xen vào chính giữa, để cho Tịnh Liên kia có cơ hội dựa dẫm vào nhà quyền thế. Huống hồ Tịnh Liên cảm thấy có thê thất biết giữ lễ nghi liêm sỉ như Thẩm Thất, người nam nhân nào có thể chịu được, nàng ta càng cảm thấy mình mới là giải ngữ hoa(*) của Hàn Sâm.

      (*) Ngữ hoa: người phụ nữ biết thông cảm, chia sè

      Thẩm Thất bị Hàn Sâm chọc giận đến giậm chân, lại cách nào lại được . Thẩm Thất cho rằng nàng chính là người tự nhảy vào cái bẫy giăng sẵn.

      "Nàng xử trí thế nào?" Hàn Sâm nâng mày hỏi.

      Thẩm Thất đột nhiên cười rộ lên. "Dĩ nhiên là cấp thêm cho Vương Gia mỹ thiếp, Vương Gia nên cảm ơn ta như thế nào đây?" Thẩm Thất cũng là dối tìm niềm vui
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15.2: Mỹ nhân gặp nhau ở lập quỳnh hiên

      Editor: Snowflake HD


      "Phu nhân có thể tin, ngày trước Tịnh Liên cũng là con nhà lành, bởi vì gia cảnh khốn đốn, đại ca tàn nhẫn bán tiểu nữ cho Vu tinh xá, nhưng mà Tịnh Liên muốn làm nữ nhân dưới tay người ta, cho nên tấm thân này chỉ trao cho mỗi gia. Mỗi lần sư phụ bắt tiểu nữ tiếp khách." đến chỗ này Tịnh Liên dừng chút, mặt hơi đỏ lên, "Tịnh Liên thà chết chứ theo, giờ càng lúc càng ép chặt, Tịnh Liên sợ rằng thể vì gia mà giữ cho thân mình thanh bạch nữa rồi, nếu như phu nhân rủ lòng thương xót, Tịnh Liên chỉ có con đường chết." Từng giọt từng giọt nước từ khóe mắt Tịnh Liên chảy ra, Thẩm Thất nhìn người trước mắt chỉ có cảm giác, nếu mình đồng ý chính là tội nhân lớn nhất trong thiên hạ.

      Thẩm Thất quan sát biểu tình của Tịnh Liên giờ, nghĩ thầm về sau ở trước mặt Hàn Sâm nàng thể làm cho nước mắt chảy rào rào nữa, ít ra cũng phải nặn ra từng viên từng viên, như vậy càng khiến người ta động lòng thương.

      Nhớ tới Hàn Sâm, Thẩm Thất thể nào đoán ra được ý đồ của , rất ràng là sớm biết chuyện này, lại chịu xử lí, phải đợi cho Tịnh Liên nhịn được mà đến cầu xin chính mình. Là Hàn Sâm cảm thấy nàng cố tình làm bậy xông vào nơi danh tiếng quá xấu kia, cho nên ngầm cầu mình giải quyết Tịnh Liên này sao?

      Hàn Sâm biết tâm tư của Thẩm Thất nàng, vậy mà vẫn ép buộc nàng lấy thêm tiểu thiếp cho , việc này chẳng khác gì đạp phát vào trái tim Thẩm Thất. Thẩm Thất mặt tức giận cái bộ dạng thanh bạch kia của Tịnh Liên, tức giận hoàn cảnh bi thảm của nàng ta, buộc nàng thể có lòng trắc , mặt vừa tức sau khi Tịnh Liên vào, về sau mỗi tháng lại có thêm người muốn nàng chia sẻ Hàn Sâm, mặt vừa phẫn nộ Hàn Sâm đối với nàng tàn nhẫn.

      "Vậy ngươi cùng ta trở về Lan Lăng thôi." Thẩm Thất cố nén tức, mới có thể ra câu như vậy. Xem như là chấp nhận thân phận Tịnh Liên.

      "Tịnh Liên liễu yếu đào tơ dám làm mất thể diện ở trước mặt phu nhân, chỉ mong khi gia đến trấn Thạch Đầu, Tịnh Liên có thể góp chút sức lực."

      Hai mắt Trầm Thất trừng to như chuông đồng, lòng thương cảm cho nàng ta trong nháy mắt cũng còn, "Ngươi là hai đầu đại?" Hai đầu đại đối với thiếp thất đúng là thể nào tốt hơn. Ở trong phủ Trấn Thạch Đầu, Hàn Sâm cùng Thẩm Thất vừa , Tịnh Liên nàng kia chính là chủ nhân. Ở đó thoải mái nhàn nhã, rất sung sướng, cần phục vụ chính thất, dưới có thể cầm quyền ra lệnh. Dựa vào cái gì Thẩm Thất nàng phải trở về gặp hai vị kia?


      Thẩm Thất quen nhìn dáng vẻ lẳng lơ của Tịnh Liên, quen nhìn bộ dáng sạch của nàng, tóm lại là nhìn cái gì cũng quen. Càng cách nào chịu được cái thái độ quá tự tin cưỡng ép mình rồi lại giả bộ đáng thương ban nãy của nàng ta.

      Thẩm Thất quả thực là bị buộc đến đường cùng. Thời điểm nàng nhìn thấy Hàn Sâm, hận thể xé ra ăn.

      "Từ lâu Vương Gia biết Tịnh Liên kia đến đúng ?" Thẩm Thất nổi giận đùng đùng chạy vọt vào thư phòng.

      Bên trong vẫn còn hai người đứng chờ trả lời, khí nhất thời trở nên cực kì lúng túng, phía Hàn Sâm lẳng lặng gật đầu ra chỉ thị, họ mới vội vàng chạy ra ngoài.

      "Nếu nàng , nàng ta cũng đến, ta cũng gánh thêm phiền phức như thế này." Hàn Sâm so với Thẩm Thất còn rầu rĩ hơn nhiều.

      Đó vốn chỉ là hành động gặp dịp chơi, tiền hàng hai bên thỏa thuận xong, lại bị Thẩm Thất xen vào chính giữa, để cho Tịnh Liên kia có cơ hội dựa dẫm vào nhà quyền thế. Huống hồ Tịnh Liên cảm thấy có thê thất biết giữ lễ nghi liêm sỉ như Thẩm Thất, người nam nhân nào có thể chịu được, nàng ta càng cảm thấy mình mới là giải ngữ hoa(*) của Hàn Sâm.

      (*) Ngữ hoa: người phụ nữ biết thông cảm, chia sè

      Thẩm Thất bị Hàn Sâm chọc giận đến giậm chân, lại cách nào lại được . Thẩm Thất cho rằng nàng chính là người tự nhảy vào cái bẫy giăng sẵn.

      "Nàng xử trí thế nào?" Hàn Sâm nâng mày hỏi.

      Thẩm Thất đột nhiên cười rộ lên. "Dĩ nhiên là cấp thêm cho Vương Gia mỹ thiếp, Vương Gia nên cảm ơn ta như thế nào đây?" Thẩm Thất cũng là dối tìm niềm vui
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Gặp lại khó chia tay càng khó hơn

      Editor: Snowflake HD


      Mắt thấy Hàn Sâm lại muốn quở trách Thẩm Thất thêm vài câu, Biện Trác vội vàng lấy túi lương khô ở lưng ngựa xuống, lúc này mới phát lương khô đều mềm nhũn trong nước, “Thần bắt mấy con ếch, trời mùa hè mưa nhiều nên bọn chúng thường hay xuất .”

      “Ếch?” Ngày trước Thẩm Thất ngồi ở bên bờ hồ trong nhà có nhìn thấy mấy con, tiếng kêu của bọn chúng rất đáng ghét, da lại màu xanh lè, dính dính, nhìn thôi cũng mắc ói rồi.

      Tay chân Biện Trác vô cùng nhanh nhẹn, vừa bắt xong ếch lập tức lột da chúng, làm hết những việc đó chỉ mất chưa tới nén nhang. Các thị vệ khác xuyên thân ếch qua lưỡi kiếm rồi nướng lửa, Hàn Sâm cũng qua cầm lấy cái để nướng, Thẩm Thất vẫn bên cạnh Hàn Sâm, nhưng mà nhìn máu tươi ếch đầm đìa cũng chẳng phải là chuyện gì vui vẻ, tuy nhiên mưa đêm, đống lửa, lại có Hàn Sâm bên cạnh, nàng cảm thấy cho dù có xảy ra chuyện gì, vẫn là chuyện đáng hạnh phúc.

      Hàn Sâm để ý đến nàng, quay đầu bàn bạc với Biện Trác, nhưng do mải mê chuyện, nên quên mất bản thân mình nướng ếch, mãi đến khi Thẩm Thất vừa nhắm mắt định ngủ ngửi thấy mùi khét lập tức la lên, mới chợt phát .

      “Khét rồi khét rồi.” Thẩm Thất hoảng sợ , đối với nàng mà nướng thịt khét là chuyện chưa bao giờ trải qua, cũng có nghĩa là nàng cần ăn. Nghĩ lại bộ dạng máu tươi đầm đìa kia, nàng lập tức thấy buồn nôn.

      Hàn Sâm hết cách với Thẩm Thất, cho dù trời có sập xuống người bọn họ đối với nàng chỉ giống như là nhìn thấy chuyện mới mẻ thú vị, căn bản là thèm để ý đến hậu quả.

      thị vệ bên cạnh đưa con ếch nướng xong cho Hàn Sâm, lắc tay, “ cần, các ngươi ăn .” gỡ con ếch cháy xuống, bẻ nửa cho Thẩm Thất, còn bản thân ăn nửa con ếch cháy kia, mặt ra bất cứ biểu tình khó chịu nào, làm cho Thẩm Thất nghĩ rằng ếch cháy ăn rất ngon.

      Thẩm Thất nửa tin nửa nghi ngờ cầm lấy nửa thân ếch trong tay cắn xuống cái, nàng cố gắng nuốt thứ trong miệng, mùi máu tanh lập tức bốc lên mũi, cũng biết có phải do trong lòng nàng vốn dĩ sợ hãi thứ này hay , chung ếch nướng muối dầu, cái gì cũng có, cực kì khó ăn. “Khó ăn quá, ta ăn đâu.” Thẩm Thất ‘Bốp’ tiếng cầm con ếch trong tay ném xuống đất.

      Hàn Sâm kinh hãi liếc nhìn Thẩm Thất cái, trong lòng Thẩm Thất chợt thấy lạnh, thường thường mà Hàn Sâm càng lẳng lặng nhìn người khác, thủ đoạn sau này của càng độc ác. ra Thẩm Thất biết hành động ném ếch xuống đất là tốt cho lắm, bởi vì mọi người ở đây đều ‘Im lặng’ nhìn nàng, đương nhiên ý tứ trong mắt họ là đồng ý. Cũng do Thẩm Thất có chút giận, giận trong mắt Hàn Sâm hề có nàng, chỉ lo chuyện với người khác.

      Vào lúc yên tĩnh thế này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Thẩm Thất quyết định cho dù là ai ở ngoài gây ầm ĩ, bọn ta cũng khuyên giải họ cho tốt.

      “Ta ra ngoài xem có chuyện gì.” Thẩm Thất tìm việc làm để che giấu xấu hổ của bản thân.

      đám người ngoài miếu muốn vào tránh mưa, xem ra là những người dân tị nạn chạy trốn, đoán chừng khoảng hai mươi ba mươi người, bao gồm phụ nữ, trẻ em, người già yếu, còn có những người bệnh ngừng ho khan khiến người khác phải bực mình, những hạ nhân bên ngoài xua đuổi những người này chỗ khác.

      Ngửi thấy những mùi hôi thối người bọn họ Thẩm Thất lập tức nhíu mày, ban đầu còn định cho họ vô nhưng bây giờ thu hồi quyết định, trời bỗng vang lên tiếng sấm, hài tử trong đám bọn họ bỗng oa oa cất tiếng khóc. Trong lòng Thẩm Thất chợt yếu mềm, nàng hy vọng có được hài tử để chăm sóc nhưng được, cho nên rất thương cảm về mặt này, coi như tích lũy phúc đức .

      “Cứ để bọn họ vào .” Thẩm Thất mở miệng, những tùy tùng kia tất nhiên phải lui xuống.

      Trong đám bọn họ có mấy hài tử chừng bốn năm tuổi la lên rồi chạy vọt vào, “Oa, chỗ kia có ếch kìa!” Mấy hài tử đó nhanh chóng chạy đến chỗ con ếch mà Thẩm Thất ném xuống đất ban nãy, sau đó nắm tóc, xé áo, để giành ăn ếch.

      Thẩm Thất cực kì sửng sốt nhìn bọn họ, Hàn Sâm cũng kinh ngạc nhìn theo, Thẩm Thất chợt có nguyện vọng, mong sao tất cả trẻ em
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Tây lâu vọng nguyệt kỷ hồi viên

      Editor: Snowflake HD


      Tuy cách rất xa nhưng Hàn Sâm có thể nhận ra người kia chính là Thẩm Thất, dù bị ngăn cản bởi con sông, nhưng nhìn thấy vô cùng , bóng dáng xinh đẹp dịu dàng. Thẩm Thất đoán chừng Hàn Sâm nhận ra nàng, lập tức vui vẻ đứng bên kia sông vẫy tay, quyết định này của nàng rất đúng đắn. Nếu theo bên cạnh Hàn Sâm, chắc chắn bị mắng rồi bắt trở về, nhưng giờ cách xa con sông, thể chạy tới chỗ nàng, nàng muốn tiễn bao xa tiễn, lại chẳng phải nghe chửi.

      Thẩm Thất cũng biết Hàn Sâm nhất định nổi giận, thử tưởng tượng ra bộ dáng bực tức của , càng tăng thêm vui vẻ.

      Thẩm Thất nhìn thấy có hai quân sĩ cưỡi ngựa muốn băng qua sông để ngăn cản nàng, nhưng do đáy sông quá sâu, thể nào qua được, lần này Hàn Sâm cũng hết cách với nàng, Thẩm Thất càng tỏ ra đắc ý, ngờ Hàn Sâm cũng có ngày hôm nay. Nhưng cuối cùng, Hàn Sâm cưỡi ngựa nữa mà thẳng vào trong xe ngựa ngồi, Thẩm Thất mới dừng lại, nhìn thấy Hàn Sâm, vậy đưa tiễn còn có ý nghĩa gì.

      quá đáng mà, nàng cũng chỉ muốn nhìn thấy thôi.

      Thẩm Thất đứng bờ bên kia đôi mắt ước lệ, nàng thử luyện tập giống như Tịnh Liên khóc từng giọt từng giọt, nhưng giờ đây Hàn Sâm chẳng thể nhìn thấy được. Dù sao nàng cũng sớm quyết định, nếu chết, chẳng lẽ nàng có thể sống mình?

      Nàng làm thế này, chỉ là muốn nhìn nhiều thêm chút thôi, như vậy cũng quá xa xỉ được sao.

      Hàn Sâm bỏ , lần đầu tiên Thẩm Thất hiểu được ý nghĩa câu của cổ nhân ngày gặp như cách ba thu, trước kia nàng luôn cho rằng do cổ nhân đau xót chuyện tình cảm nên mới chợt ra câu ưu sầu như vậy.

      Bây giờ là giữa hè, nhưng Thẩm Thất lại treo cành mai trước cửa sổ, cái này bình thường nàng chỉ làm vào mùa đông. Mỗi sáng trong lúc Thẩm Thất trang điểm, nàng đều tô chút son môi lên cánh hoa, nhưng cho dù nàng nhuộm hết cả cành mai, Hàn Sâm cũng chưa trở về.

      Thời điểm phân nửa hoa mai trong phủ đều bị nhuộm màu, Thẩm Thất cũng lục lọi xong mọi ngóc ngách của Lan Lăng Vương phủ, tuy nhiên vẫn tìm thấy tin tức Hàn Sâm. Mặc dù phía Nam liên tiếp báo tin thắng trận, nhưng như vậy chẳng bằng cho nàng nhìn thấy Hàn Sâm cái nàng còn vui mừng hơn.

      Cứ như thế, cho đến khi quân lính chạy về cấp báo Lan Lăng Vương đánh tan quân địch đường quay trở về, Thẩm Thất gần như dám tin, “ vậy ư, ở nơi nào, qua Lâm Dương chưa?” Nếu qua Lâm Dương, vậy cách Lan Lăng cũng xa khoảng chừng nửa ngày đường.

      Cho dù Hàn Sâm chưa tới Lâm Dương, nhưng Thẩm Thất sớm kìm chế nổi mừng rỡ, ra ngoài, sai hạ nhân thuê khách điếm ở Lâm Dương. Khi đội quân của Hàn Sâm vào Lâm Dương, cả Lâm Dương đều chấn động.

      Nhìn khuôn mặt tuấn ôn hòa, nam tử đời này hiếm ai có thể đánh cho đám phản phân tơi bời hoa lá, hơn nữa phải loại người thô kệch xấu xí, mà là ngọc thụ lâm phong, xinh đẹp như thần, hỏi xem có ai muốn chiêm ngưỡng nam tử như vậy chứ. Huống chi đội quân của giành được thắng lợi, xứng đáng để mọi người reo hò nhảy múa. Dân chúng Lâm Dương từ sớm tinh mơ đứng chật ních đường.

      Thẩm Thất đứng lầu hai nhìn lá cờ đến, đám đông bên dưới bắt đầu xúc động, có người ngừng hò hét, ngừng vẫy tay, vui mừng cùng chân thành như vậy, khiến cho nàng cũng xúc động theo.

      “Ta nên xuống dưới đó, ta cũng cần phải reo hò mới được. Tiền nhi, trời biết rằng ta nhất định là người la lớn tiếng nhất trong số bọn họ.” Thẩm Thất cười đến mức khuôn mặt đỏ bừng.

      “Chủ tử, miệng người mở rộng đến mang tai rồi, khó coi a.” Tiền nhi muốn nổi điên chung với Thẩm Thất.

      “Nhiều chuyện.” Thẩm Thất cười với Tiền nhi câu, nhìn bóng dáng càng ngày càng gần kia, cho dù rất mờ nhạt, tuy nhiên Thẩm Thất vẫn có thể nhận ra người đó chính là Hàn Sâm. cần nhìn Thẩm Thất cũng đoán được vị tướng quân kia mặc áo giáp bạc cưỡi hắc mã, cái mũ đỏ tươi,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :