1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

] Cổ đại ] Dụ Lang - Minh Nguyệt Đang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11.2: Nghìn cây vạn cây lê nở hoa

      Editor: Snowflake HD


      Thẩm Thất nhớ lại chuyện ngày xưa lúc nàng tính kế Hàn Sâm và Mai Nhược Hàm, trong lòng càng thoải mái, lời cũng dám ra, đè nén tiếng khóc trong miệng, dám phát ra tiếng nức nở. Bả vai rụt lại, vô cùng khổ sở.

      Đến lúc Thẩm Thất cảm thấy mình khóc cũng khá lâu rồi, sắc mặt Hàn Sâm mới nhìn tốt hơn chút. "Đừng khóc nữa, nàng xem khuôn mặt tại của nàng ." Trong lời của Hàn Sâm có chút ý cười, Thẩm Thất cảm thấy bản thân như được sống lại lần nữa.

      Nàng vội vàng đưa tay lau lấy khuôn mặt của mình, biết lý do tại sao mà bỗng nhiên bật cười. Lau mặt cũng có gì buồn cười à.

      "Được rồi được rồi, đừng lau nữa." Hàn Sâm đưa cho Thẩm Thất cái khăn tay . Nàng cầm lấy lau vòng mặt, cái khăn trở thành đen sì, mới biết bản thân bôi hết mực lên mặt. cần soi gương cũng biết chắc chắn khuôn mặt mình giờ cực kì buồn cười. mảng đen như mực, lại có đường nước mắt chảy ở chính giữa, nhất định rất mắc cười. Thẩm Thất lập tức xoay người ra phía sau, dùng khăn lau mạnh, múc lâu sau mới dám quay lại nhìn .

      Hàn Sâm thở dài tiếng, ngoắc tay bảo nàng đến. Thẩm Thất tới chỗ , vừa đáng thương vừa lấy lòng cười cười nhìn , từ trong tay nàng Hàn Sâm lấy lại khăn tay, hơi dùng sức giúp nàng lau sạch vết mực xung quanh khóe mắt.

      "Đau." Thẩm Thất há miệng "A..." tiếng.

      Hàn Sâm trợn mắt liếc nàng cái, nàng ngay lập tức im lặng, định câu, " dám nữa đâu" để lấy lòng, nhưng nghĩ đến lỡ tí nữa mình chịu đựng được sao, nên câu đó đành nuốt lại trong bụng, đầu lẫn mặt đều cúi sát xuống đất.

      Thẩm Thất chính là loại người được đằng chân lại muốn lên đằng đầu, thấy sắc mặt Hàn Sâm giãn ra, nhịn được vội hỏi, "Ngày mai ta đến mài mực cho chàng được ?" Thẩm Thất kéo tay áo Hàn Sâm, nếu sớm biết bị mắng tới như vậy, lại vừa hại Thuận Tam gãy chân, hao tốn nhiều công sức nhưng đổi lại bị ghét thêm, đúng là tiền mất tật mang.

      "Trình độ mài mực của nàng như thế này, nàng còn có mặt mũi đến nữa ư?" Hàn Sâm tức giận.

      "Ta tập, đêm nay ta tập mài mực, được ?" Thẩm Thất bắt đầu trơ mặt, đợi Hàn Sâm trả lời nàng, nhào thẳng vào trong lòng , "Ta đến xin lỗi và bồi thường cho Thuận Tam, Vương gia tha thứ cho ta được ?" Thẩm Thất ra vẻ đáng thương ôm cổ Hàn Sâm, nhàng lắc lư.

      Cái này là đến giới hạn của Thẩm Thất rồi, nhân vật như nàng lại tới trò chuyện hỏi thăm hạ nhân quá sức khiêm nhường. Hàn Sâm mở miệng, Thẩm Thất tranh thủ tiếp: "Quyết định như thế , chúng ta giao kèo rồi nhé." Thẩm Thất nhảy từ trong ngực Hàn Sâm ra, chạy tới cửa, quay đầu lại câu thế đấy.

      Bữa tối hôm đó, Thẩm Thất cho người đến chỗ
      [​IMG]



      Chương 12.1: Suối nước chảy về đông hướng về tây

      Editor: Snowflake HD


      “Là Vương gia cho bọn ta thiếp mời.” Triệu thị nũng nịu , có chút ý khoe khoang, nàng ta vẫn còn tức chuyện lần trước Thẩm Thất cho người mời người Hàn Sâm .

      Thẩm Thất bị những lời này làm cho phát nghẹn, tức đến đau cả ngực. Nàng ngờ ngoài việc lo kiếm bạc Hàn Sâm còn nhớ tới việc cho hai vị mỹ nhân này tiêu xài, ít nhất là phải bỏ ra hơn trăm lượng mới mua được thiếp mời kia, nghĩ lại chuyện nàng mua bộ quần áo mới thôi nổi cáu với nàng, bây giờ mua hẳn hai tấm thiệp cho thiếp thất, trong lòng Thẩm Thất chua xót.

      Còn nữa, Hàn Sâm phải biết luật lệ của hoa xã, làm như vậy chẳng khác nào tăng sỉ diện cho La, Triệu thị mà lại làm mất mặt Thẩm Thất. Nhưng phương pháp này là do Thẩm Thất đề xuất, thiếp mời cũng do đích thân nàng đánh dấu, nếu nàng thu hồi, gánh mọi trách nhiệm.

      “Vương gia ở đâu?” Thẩm Thất quay đầu lại hỏi Tiền Nhi. Bởi vì tối qua Hàn Sâm nghỉ ngơi ở chỗ Triệu thị, cho nên Thẩm Thất đến sớm đến Thanh Uyển để bắt đầu chuẩn bị lễ cho Mẫu đơn xã, nàng thấy La, Triệu thị đều đến, nhưng Hàn Sâm vẫn chưa chịu xuất . Hơn nữa nàng cũng muốn tìm Hàn Sâm để hỏi cho ra lẽ.

      Tiền nhi lắc đầu, ánh mắt Thẩm Thất vô tình nhìn về phía Triệu thị.

      “Đêm qua vương gia có đến Sùng lan viện.” xong Triệu thị vẫn thấy Thẩm Thất nhìn nàng, giống như cố tình ngăn cản cho nàng ta tìm vương gia.

      Thẩm Thất rũ lông mi, quay về phía Tiền nhi giọng phân phó vài câu, Tiền nhi vâng tiếng rồi rời . Thẩm Thất định mở miệng chuyện với La, Triệu thị, nhưng Đỗ thị lập tức ngắt lời.

      “A, hai vị mỹ nhân tỷ tỷ này là ai vậy, sao chưa từng gặp qua nhỉ?” Đỗ thị phe phẩy quạt lụa, đánh chủ ý lên người Thẩm Thất.

      Thẩm Thất bị câu hỏi của nàng làm cho cứng họng, nếu Đỗ thị mở miệng hỏi nàng thể giới thiệu, nhưng nếu giới thiệu hai người này là gậy ông đập lưng ông rồi.

      “Là người quen của vương phi sao?”

      Nhìn thấy nụ cười nhếch miệng của Đỗ thị, Thẩm Thất biết nàng ta sớm có câu trả lời, chỉ cố ý làm nàng khó xử. Chắc là còn tức giận chuyện Thẩm Thất làm cho Đỗ Tam phu quân của nàng ta mất mặt. Nữ nhân này cũng là, nếu ghét phu quân nàng lấy thêm thiếp, đừng đồng ý cho người khác sắp xếp.

      “Đây là La trắc phi và Triệu trắc phi.” Ngược lại Thẩm Thất rất bình tĩnh trả lời.

      “Ồ—“ Đỗ thị nửa chừng, phần sau dù nàng ta ai cũng hiểu, nàng nhìn Thẩm Thất chằm chằm, để xem nàng ta muốn giải
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12.2: Suối nước chảy về đông hướng về tây

      Editor: Snowflake HD


      Lúc Thẩm Thất trở lại Lan Lăng vương phủ, hận thể ngay lập tức chạy tới Tu Trúc lâu truy hỏi Hàn Sâm, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống. phải nàng muốn , chỉ là khi nghĩ tới Hàn Sâm, nàng có thể tưởng tượng ra ánh mắt của , nhất định bảo nàng cố tình gây rồi trách móc nàng, sau đó thất vọng bỏ .

      Thẩm Thất chịu nổi ánh mắt thất vọng của .

      “Chủ tử, vương gia về phía Sùng lan điện của Triệu thị.”

      “Bộp” tiếng, Thẩm Thất nghe thấy thanh lòng mình tan nát, nàng vung cánh tay áo, cái cốc hoa điểu ngũ sắc bàn lập tức rớt xuống đất, phát ra tiếng vỡ thanh thúy, phản ứng đầu tiên của Thẩm Thất là lấy chân đạp lên, muốn xem thử là nàng đau chân hay đau lòng.

      “Chủ tử.” Tiền nhi bật khóc, ôm lấy Thẩm Thất chịu buông. “Chủ tử, người đừng như vậy, chúng ta tìm vương ra hỏi cho có được ?”

      Nước mắt Thẩm Thất rơi xuống nhưng vẫn cố tình hung dữ với Tiền nhi, “Ngươi mau ra ngoài.” Nàng cố gắng bật khóc thành tiếng, mới ra được những lời này.

      Thẩm Tiền đứng im động đậy, Thẩm Thất tiện thể đẩy nàng ra ngoài, đóng sập cửa lại, nàng tựa người vào cửa, từ từ trượt xuống, vùi đầu vào hai đầu gối, hai tay ôm chặt đầu gối.

      Thẩm Tiền ở ngoài điên cuồng gõ cửa, cũng la hét bảo nàng mở cửa ra.

      lâu sau, Thẩm Thất mới mở cửa, cười cười nhìn Tiền nhi, “ thôi, chúng ta ra Hoài viên cưỡi ngựa.”

      Tiền Nhi nhìn khuôn mặt tươi cười ra vẻ có chuyện gì của Thẩm Thất, trong lòng còn sợ hãi hơn trước, cũng dám ngăn cản. Trong lòng nàng trăm vạn lần hy vọng đừng bao giờ gặp phải người như vậy, có thể khiến bản thân muốn sống được muốn chết xong.

      Đêm hôm khuya khoắt Thẩm Thất đến rừng Hoài viên, sai người mang ngựa đến cho nàng, lúc đầu còn cưỡi chầm chậm, càng về sau càng chạy càng nhanh, nàng chạy thẳng ra ngoài, Tiền nhi ở phía sau hoảng sợ hét lên, trong khí chỉ nghe thấy tiếng cười Thẩm Thất còn sót lại, như thanh của chiếc chuông bạc rất êm tai.

      Ai Thẩm Thất biết cưỡi ngựa? Năm nàng năm tuổi được mệnh danh là đệ nhất Thất tiểu mã.

      Trời gần sáng, Tiền nhi mới sốt ruột hơn mong Thẩm Thất sớm quay lại. Thẩm Thất vì cưỡi ngựa mà tóc bay loạn xạ, rối tung buông xuống hai vai, sắc mặt tái nhợt, giống như chỉ qua đêm mà nàng gầy rất nhiều.

      “Chủ tử, chủ tử, người sao chứ?” Đôi mắt Tiền nhi khóc đến sưng húp như quả đào.

      Nhưng Thẩm Thất cũng khá hơn nàng là bao. “ sao, sao, mau rửa mặt, xuống hầm lấy đá tới, trườm đôi mắt cho ta.”

      Tiền nhi hầu hạ Thẩm Thất chải đầu rửa mặt, rồi hai người mới quay về vương phủ.

      “Chủ tử, người muốn đến Tu Trúc lâu sao?” Tiền nhi có chút kinh ngạc, ngờ Thẩm Thất vẫn giả bộ như có gì để đến Tu Trúc lâu. Đêm qua trong thâm tâm Tiền nhi nguyền rủa Hàn Sâm vô số lần, hận bạc tình như vậy. Tới Tiền nhi là người ngoài như vậy, huống chi là Thẩm Thất? Cho nên Tiền nhi rất khó hiểu hành động của nàng.d.d.l.q.d

      “Ừ.” Thẩm Thất gật đầu.

      Tiền nhi đứng phía sau Thẩm Thất giậm chân.

      Thời điểm Thẩm Thất vào Tu Trúc lâu, nàng nhìn hai thủ vệ trước mặt cười cười, nàng cảm thấy bản thân mình làm rất tốt. ai nhìn ra nàng ổn. Thẩm Thất đẩy cửa vào thư phòng, Hàn Sâm ngồi ghế đọc sách.

      Lúc Hàn Sâm ngẩng đầu lên, Thẩm Thất nghĩ nàng có thể đối mặt với bằng nụ cười tươi tắn, ra vẻ chuyện ngày hôm qua chẳng là gì cả, đáng tiếc nàng cười nổi rồi, nước mắt ngừng rơi xuống.

      Thẩm Thất vội vàng xoay người đóng cửa lại, cũng nhìn Hàn Sâm, lấy tay tùy tiện lau nước mắt, ngồi thẳng chiếc giường mà hằng ngày nàng vẫn ngồi, vẫn giả vờ lấy sách ra đọc, bàn tay ngừng lau nước mắt, bàn tay liên tục giở sách.

      Nước mắt cũng sớm làm ướt quyển sách.

      Đến cuối cùng vẫn là Hàn Sâm thở dài tiếng, ngồi đối diện Thẩm Thất, nhìn nàng đóng sách lại, giơ hai tay ra. Thẩm Thất trừng mắt nhìn lâu, rốt cuộc vẫn có khí phách lập tức chìa hai tay ra, ngồi vào trong lòng .

      Bả vai run run, nước mắt lại ngừng, vốn là nàng trừng mắt nhìn, nhưng do nước mắt chảy quá nhiều, nên chẳng có chút khí thế.

      “Nàng muốn khóc tới mù luôn sao?” Hàn Sâm nhéo cái mũi đỏ rực của Thẩm Thất.

      Thẩm thất há miệng cắn tay Hàn Sâm, cắn đến
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      13. Chỉ có Mẫu Đơn mới là quốc sắc thiên hương

      Editor: Snowflake HD


      "Tại sao người ta lại tặng quà cho nàng?" Hàn Sâm trẻ dễ dạy hỏi.

      Thẩm Thất lập tức nổi giận, chẳng lẽ muốn nàng thẳng là sắp tới sinh thần của nàng, hỏi có nhớ hay , hỏi định tặng cho nàng thứ gì, chuyện này tuyệt đối là thể, dù sao nàng cũng biết xấu hổ chứ.

      Thẩm Thất nhìn thấy bộ dạng biết gì của Hàn Sâm, trong lòng muốn bóp chết , tâm tư lập tức chua xót, nước mắt đáng lí ra nên rơi xuống, nhưng đáng tiếc mấy ngày nay nàng khóc quá nhiều, nên bây giờ thể rơi ra thêm giọt nào nữa, nàng vì muốn che giấu xấu hổ buồn bực trong lòng, chỉ có thể nhào lên người Hàn Sâm, dùng miệng cắn vào lỗ tai của Hàn Sâm.

      Hàn Sâm bao giờ ngờ tới Thẩm Thất lại dám làm như vậy, nhất thời kịp phòng bị kĩ, bị nàng cắn cái, "Ai ôi, nàng sắp cắn đứt lỗ tai ta rồi."

      Thẩm Thất thấy Hàn Sâm che kín lỗ tai chịu buông, trái lại cười khanh khách , "Ai nha, vậy phải làm sao mới tốt đây? Cắn rớt lỗ tai bên này trông rất xấu xí nha!" Thẩm Thất đưa khuôn mặt áp sát vào Hàn Sâm, trong mắt chứa đầy đau lòng cùng tự trách, "Cắn cả hai bên, chắc đẹp hơn chút nhỉ?" Thẩm Thất thừa dịp Hàn Sâm để ý lại nhào tới cắn lỗ tai bên kia của .

      Đáng tiếc lần này có được như ý, "Đúng là thiên hạ độc nhất chính là lòng phụ nữ mà!" Hàn Sâm vừa tránh sang bên, vừa : "Nàng là chó hay sao, lại còn cắn người."

      "Nếu vậy chàng chính là xương chó đó!" Thẩm Thất hừ tiếng, nghe Hàn Sâm cười to, mới phát ra nàng vừa tự thừa nhận mình là chó, càng lúc càng thêm tức, Thẩm Thất lại càng cắn được lỗ tai Hàn Sâm tha.
      bên tình thế bắt buộc phải né, còn bên cắn được cam tâm, Thẩm Thất cắn được lỗ tai Hàn Sâm, nhưng mỗi lần xông tới đều đụng chúng mặt hoặc cổ của Hàn Sâm, khí dần trở nên quái dị.

      Ngồi người Hàn Sâm lúc Thẩm Thất đột nhiên cứng người, tình thế bây giờ khó động cũng được, động cũng xong, hai má ửng hồng, như hoa sen dưới ánh bình minh.

      Hàn Sâm chậm rãi ngồi dậy, "Tức giận?" Ánh mắt nhìn thẳng Thẩm Thất, ngược lại làm cho Thẩm Thất dám nhìn , " ràng mới là cái người " biết xấu hổ" kia.

      "Tốt, ta di chuyển là được, đưa lỗ tai đến cho nàng cắn, sao hả ——" Thanh này vừa thấp vừa chậm, hơi thở thổi tới bên tai Thẩm Thất, khiến cho Thẩm Thất cảm thấy khó chịu.
      "Vương Gia chàng khát nước chưa, để ta châm trà cho chàng uống." Thẩm Thất lập tức ra câu, sau đó xoay người tưởng rằng có thể xuống "Ngựa".

      Hàn Sâm im lặng mở miệng, động tác có vẻ chậm chập, nhưng cực kỳ thông thạo giữ chặt lấy cổ tay của Thẩm Thất, nhàng kéo cái, liền trói chặt nàng trong ngực, " người phu nhân có sẵn Quỳnh Tương Ngọc Dịch sao lại cho ta uống hử?"

      Thẩm Thất vẫn tiếp tục giãy giụa, " được, được làm
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      13.2: Chỉ có Mẫu Đơn mới là quốc sắc thiên hương

      Editor: Snowflake HD


      "Đây là cái gì?" Nhưng mà Hàn Sâm chỉ hơi nhíu mày hỏi.

      Thẩm Thất chớp chớp đôi mắt, có chút khó hiểu. Dù cho nàng xuất thân giàu có, từ phải lo việc thiếu tiền xài, nhưng nếu có khoảng tiền lớn như vậy xuất trước mặt cũng là việc hiếm thấy. Thế mà Hàn Sâm nhìn nó khác gì nhìn lá cây bình thường.

      "Đây là toàn bộ tiền quyên góp của Mẫu Đơn xã, mặc dù nhiều, nhưng cũng là ý tốt của người Lan Lăng chúng ta, hy vọng có thể cứu giúp được bá tánh khổ sở phần nào." ra Thẩm Thất thấy nhiêu đó là cực kỳ nhiều rồi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khiêm tốn.

      " tệ, các ngươi định dùng nó làm gì?" Hàn Sâm mỉm cười coi như là khích lệ Thẩm Thất.

      Thẩm Thất đảo mắt, "Phát cháo miễn phí ở Hà Bắc thế nào?" Đây là theo trái bầu vẽ cái gáo.

      "Ừ, tệ." Hàn Sâm hết sức đồng ý gật đầu cái, "Chừng này bạc phát cháo miễn phí được bao lâu?"

      Vấn đề này khiến Thẩm Thất bối rối, có thể hỏi nàng hoa Mẫu Đơn thiên hạ gồm bao nhiêu loại, có thể hỏi nàng có bao nhiêu cách chế biến chân vịt, nhưng lại hỏi nàng tám vạn lượng này mua được bao nhiêu cháo trắng, nàng lại cách nào trả lời.

      "Đủ năm ?" Thẩm Thất hỏi lại.

      Hàn Sâm lên tiếng, chỉ cười cười, "Vậy sau năm nữa thế nào? Nàng muốn nuôi bọn họ cả đời, để bọn họ suốt đời uống cháo trắng sao?"

      Thẩm Thất cảm thấy Hàn Sâm rất coi thường mình, "Vậy chàng thử xem dùng bạc này làm gì, mới đạt được hiệu quả tốt nhất?"

      "Cho người con cá, bằng dạy người cách bắt cá."

      Lời này Thẩm Thất nghe cũng hiểu, muốn người dân Hà Bắc bị nạn, dĩ nhiên chính là thiên hạ phải thái bình. Từ xưa đến nay thái bình cũng đến từ chiến tranh ."Vậy quyên góp cho quân đội là xong!" Lại , chỉ câu kia mà khiến Thẩm Thất nghĩ ra ý tưởng này, là quá giỏi rồi.

      Hàn Sâm gật cái, "Ừ, tệ. Chúng ta thử tính xem, giả sử quân đội gồm vạn người, tiền lương mỗi tháng của mỗi binh lính, tiền lương thực, vũ khí, cộng thêm lều trại, chén nồi linh tinh, trung bình là năm lượng bạc, vậy mỗi tháng chúng ta phải chi cho vạn người là năm vạn lượng bạc, nàng nghĩ số bạc này duy trì được bao lâu?"

      Thẩm Thất nhíu mày cái, "Những năm lượng bạc cơ à?" bình thường nàng cũng biết đến việc này.

      "Được rồi, vậy mỗi tháng ta cho nàng năm lượng, nàng có nguyện ý sẵn sàng chiến đấu dũng hay ?"

      Thẩm Thất lập tức im lặng gì nữa, ngồi nghĩ kĩ mới thấy tám vạn hai kia cũng chả là cái gì. "Vậy phải làm sao đây?" Chẳng lẽ lại trả số bạc này về chỗ cũ?

      "Tự nàng tìm cách , ta ra ngoài chút ." Hàn Sâm cũng có ý tứ muốn kéo Thẩm Thất ra khỏi vũng lấy này.

      Chẳng qua là lúc quay trở lại thấy Thẩm Thất nằm ở giường, đôi mày thanh tú nhíu chặt, thở dài thở ngắn, vẻ mặt giống như sắp đến ngày tận thế, liền hỏi, "Thế nào, vẫn chưa tìm được cách sao?"

      Thẩm Thất “xoạch” cái ngồi dậy, "Đương nhiên có rồi, hay là phát cháo miễn phí ." Nàng sợ Hàn Sâm xem thường nàng, bởi vì biện pháp này bị bác bỏ trước đó, vội giải thích: "Mặc dù cứu được bọn họ suốt đời, nhưng có thể trì hoãn trong thời gian, lỡ may thế hệ về sau sống tốt hơn, chẳng phải là việc may mắn sao. Với người chết cũng có về sau nữa."

      Hàn Sâm khẽ gật đầu cái. "Nếu nàng nghĩ ra rồi vậy còn buồn cái gì chứ?"

      Thẩm Thất gãi đầu, "Dĩ nhiên ta buồn rồi, buồn vì biết vận chuyển số bạc này đến Hà Bắc làm sao, ta sợ đến nửa đường bị cướp. " tại Hà Bắc chiến tranh ngừng, cực kỳ an toàn.

      "Ừ." Hàn Sâm đồng ý.

      "Nếu như có thể đổi ngân phiếu ở Hà Bắc tốt rồi." Thẩm Thất mong đợi . Bây giờ chiến tranh liên miên, hầu hết các tiền trang đều trong tình trạng nguy ngập ăn bữa nay lo bữa mai, bản xứ dùng ngân phiếu nữa, bình thường cũng chỉ trao đổi với những người uy tín cùng nghề.d.d.l.q.d

      Hàn Sâm lên tiếng.

      Thẩm Thất tiếp tục : "Nếu có cái tiền trang uy tín nhất thiên hạ tốt rồi, mang ngân phiếu qua Hà Bắc an
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14.1: Cánh cửa hy vọng bắt đầu mở

      Editor: Snowflake HD


      “A…” Thẩm Thất gật đầu, lúc sau gặp tên nô bộc lén lút trốn ra ngoài khi đó mới sựt tỉnh, cái miếu dành cho người xuất gia ở, Hàn Sâm vào trong đó chuyện gì cơ chứ?

      Thẩm Thất bước ra cửa, định gọi tên nô bộc kia lại hỏi chuyện, thấy mấy tên nô bộc khác đứng ở ngã rẽ gian phòng thầm to chuyện gì đó.

      hiểu vương gia nghĩ thế nào lại bỏ rơi vị phu nhân xinh đẹp để đến Tịnh Liên tinh xá?” Giọng này chính xác là của tên nô bộc vừa nãy.

      “Có điều ngươi biết rồi, vị phu nhân kia đẹp có đẹp, nhưng nào có giống những tiểu ni làm người ta mất hồn trong Tịnh Liên tinh xá? Các ngươi chưa từng qua chỗ trăng hoa, khiến cho người ta sung sướng nha, vừa nhắc đến nóng toàn thân rồi.” đến chuyện kia còn nghe tiếng chậc chậc.

      Nghe vậy, Thẩm Thất cũng hiểu cái nơi Tịnh Liên tinh xá kia là nơi nào, chắc là chỗ của các nương phong trần.

      “Đúng rồi, ta còn dám nhìn thẳng vào phu nhân.” Tên nô bộc ban nãy chuyện với Thẩm Thất lại .

      “Mỹ nhân bậc nhất trong Tịnh Liên tinh xá còn thua xa so với phu nhân, ai cũng bảo bọn họ quốc sắc thiên hương, nghe còn là nhân tình thân thiết của vương gia, mỗi lần vương gia đến đều tới chỗ nương kia, e rằng lâu nữa rước về thiếp thôi.”

      Cuối cùng Thẩm Thất cũng nghe thêm được nữa, Tịnh Liên tinh xá kia khiến tinh thần nàng phải xúc động mãnh liệt, rất tốt ni am muốn sỉ nhục Phật giáo, dám làm ra cái chuyện hèn hạ như vậy, còn muốn quyến rũ Hàn Sâm, Thẩm Thất tuyệt đối thể tha thứ.

      Thẩm Thẩm lén lui về phòng, vài ba câu rồi lấy cớ cho nha hoàn hầu hạ ra ngoài, thay đổi nam trang rời khỏi nhà. Ban đầu nàng chỉ muốn cải nam trang để tìm thú vui thôi, ngờ tại đến lúc dùng đến.

      Hỏi thăm Tịnh Liên tinh xá kia ở chỗ nào, rồi Thẩm Thất thuê cái kiệu đến. Trong thâm tâm nàng nghĩ định đến đó náo loạn chút, miễn sao để lộ nội tình là được. Ở trấn Thạch Đầu Hàn Sâm dùng tên giả, mọi người gọi là Vương lão gia, cho nên Thẩm Thất cũng phải lo lắng người khác biết nàng là Thẩm Thất.

      Ai ngờ đến Tịnh Liên tinh xá nàng mới biết, phong cảnh nơi này vô cùng đẹp, giấu sau cây dương liễu to, là bức tường ngói trắng, mang phong cách cổ xưa tao nhã lịch , giống nơi trăng hoa vui vẻ.

      Thẩm Thất cầm lấy vòng đồng cửa gõ xuống, người mặc truy y (*áo lụa) của các nữ ni thường mặc ra, nhìn vào người lạ mặt là Thẩm Thất, nhân tiện hỏi: “Thí chủ tìm ai?” Đứng chặn ở cửa, có ý định mở ra.

      Thẩm Thất suy đoán chắc nơi này chỉ tiếp khách quen, “Ta tìm Vương Đại Lão gia, ta là bằng hữu , hẹn trước đến đây.” Thẩm Thất rất hài lòng về tài dối của bản thân, dễ như trở bàn tay.

      Nữ ni kia mở cửa.

      Đường vào thành Lục Liễu, cũng có phồn hoa rực rỡ như vậy, mang phong cách cổ xưa mười phần, hề có chút khí chất của chốn phong trần mua vui. Làm cho dự định ban đầu tính chửi nhau cãi lộn của Thẩm Thất bay đâu mất, cảm thấy bản thân nên cư xử khách khí nho nhã ở nơi này.

      qua cây cổ thụ, lại thấy ni khác ngồi ghế đá nghỉ ngơi, lúc Thẩm Thất đến, nhìn thấy nàng chậm rãi rút chiếc vớ trắng ra, xoa xoa ngón chân trắng như ngọc, “ đứng cả buổi mệt chết được.” Giọng yểu điệu, mềm mại, làm rung động lòng người.

      Thẩm Thất nhìn những ngón chân xinh đẹp kia, cho dù bản thân nàng là nữ, cũng tránh khỏi có suy nghĩ lệch lạc. Nàng lúc này vẫn bận quan sát xung quanh, giống như tới để treo hoa nghẹo nguyệt,
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :