1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

] Cổ đại ] Dụ Lang - Minh Nguyệt Đang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ chín. Chỉ khủng dạ tâm hoa thụy khứ

      Tuy rằng thầm trong lòng, miên man suy nghĩ, nhưng Thẩm Thất cũng phải là người dây dưa, ngày bận rộn sớm mệt mỏi, nghĩ nghĩ lại mí mắt dần dần nặng xuống.

      Đến canh , trong phòng nghị có người đánh ngáp, chỉ có Hàn Sâm là tinh thần phấn chấn, liên tục lật xem sổ sách mấy ngày nay, thỉnh thoảng hỏi hai ba câu, nhưng câu nào cũng gãi đúng chỗ ngứa, vô cùng hung hiểm, người cấp dưới nhanh chóng phấn chấn lại tinh thần trả lời câu hỏi. Bọn họ quen với tình huống này rồi, bởi vì công việc của Hàn Sâm rất nhiều, mà thời gian đến trấn Thạch Đầu lại có hạn, lúc nào cũng nóng lòng ngày làm thành hai ngày, đến canh ba tuyệt đối nghỉ ngơi.

      Sớm có gã sai vặt chuẩn bị trà đậm
      mang vào, mỗi người đều dồn sức uống ngụm, lắc lắc đầu cho tỉnh tinh thần, tiếp tục cẩn thận ứng phó với chuyện kế tiếp. Lúc lão bản của hiệu thuốc Kính Đức đường nhìn thấy Hàn Sâm lật xem sổ sách của ông chợt nhíu mày, trái tim thắt chặt lại.

      Mọi người nhìn thấy Hàn Sâm bỗng nhiên đứng lên, đều cho rằng xảy ra lỗi lớn nên tất cả đứng lên theo, bày ra bộ dạng chuẩn bị ra chiến trường, nào biết Hàn Sâm lại tới trước màn trúc, hề có ý hỏi tội.

      Lúc này Hàn Sâm đứng đây là vì cảm thấy Thẩm Thất im lặng quá lâu, giống với tính khí ngày thường của nàng, cho nên Hàn Sâm đặc biệt đến nhìn xem, vén mành lên muốn vào lại thấy cái giường nằm ngang ở phía trước, Thẩm Thất cuộn tròn ở giường, chìm vào giấc ngủ. đưa tay sờ sờ, cả người nàng lạnh buốt, Hàn Sâm nhíu mày càng chặt hơn, bất đắc dĩ thời dài tiếng.

      “ Hôm nay đến đây thôi.”

      Hàn Sâm vừa dứt lời, lập tức khiến mọi người ở đây đều thất kinh, lúc nhìn thấy y ôm Thẩm Thất bừng tỉnh hiểu ra, nghiêng đầu dám nhìn, chỉ đều nhìn nhau cười tiếng.

      Thẩm Thất ngủ rất say, lúc Hàn Sâm ôm nàng nàng chỉ chậm rãi cọ cọ chút, tìm vị trí thỏai mái ở trong lồng ngực của y, cái mũi còn vô ý thức hít hà, đại khái là ngửi thấy mùi hương quen thuộc cho nên lại an ổn ngủ tiếp.

      Cái này ngược lại đổi thành Hàn Sâm hầu hạ Thẩm Thất cởi áo ra, giống như đại nương lên kiệu hoa.

      Lần đầu tiên, Thẩm Thất muốn bất tỉnh nhưng lại được.

      Thẩm Thất thấy sắc mặt Hàn Sâm tốt, tại chỉ có hai người bọn họ, nàng sợ Hàn Sâm đến tính sổ có lời, cho nên nhanh chóng : “ Thiếp muốn tắm, cả ngày nay bị cát bụi bay vào dính đầy người.” nàng dò xét sắc mặt của Hàn Sâm, thấy y có biểu gì, lập tức ra ngoài gọi gã sai vặt đem nước nóng đến.

      Những thứ này đều có sẵn, bởi vì bọn họ biết theo tục lệ, nước luôn luôn được đặt ở lò nóng. Thẩm Thất vừa phân phó, rất nhanh bên kia chuẩn bị xong. Hàn Sâm lấy quần áo đến gian bên cạnh tắm rửa, Thẩm Thất ở trong phòng của phòng ngủ dùng nước tắm.

      Hàn Sâm trở về phòng nằm xuống giường gần khắc, lúc này Thẩm Thất mới mè nheo từ bên trong ra. Nàng tìm thấy quần áo sạch, cho nên ở trong tủ treo quần áo lấy ra áo bào lụa mỏng màu trắng văn* mai của Hàn Sâm mặc vào, ở eo buộc qua loa chút (* hoa văn). Nàng chân tay bò lên giường, vốn muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hàn Sâm, nhưng nào biết y nằm nghiêng ở giường đọc sách, vừa nhìn thấy nàng liền đặt sách sang bên.

      Thẩm Thất cảm thấy có cái gì đó đúng, bởi vì ánh mắt của Hàn Sâm nhìn nàng khác với ngày thường rất nhiều, sững sờ nhìn nàng giống như quen biết. Nàng nhìn thấy hầu kết của Hàn Sâm giật giật, giống như nuốt, “ Vương gia khát nước sao?”

      Hàn Sâm mở miệng đáp “ Ừm, có chút khát.”

      Thẩm Thất thấy y mặc dù trả lời, nhưng ánh mắt lại nhìn vào mình, thuận theo ánh mắt của y nhìn xuống, lúc này mới phát tầm mắt của y dừng ở ngực của mình. Áo bào nàng mặc lên lại giống như trẻ em mặc quần áo của người lớn, rất là rộng, bởi vì nàng nằm úp sấp cho nên cảnh xuân ở dưới cổ áo y nhìn cái liền xót thứ gì, Thẩm Thất đỏ mặt nhanh chóng che cổ áo lại. Hàn Sâm cũng còn tỏ vẻ , chỉ là ánh mắt kia lại dời đến nơi khác, Thẩm Thất nhìn theo, chính là chân mình, bởi vì di chuyển , cả bắp đùi đều lộ ra ngoài áo choàng, trắng nõn óng ánh như ngọc ngay cả chính nàng cũng dám nhìn xem.

      “ Chàng…” Thẩm Thất vốn muốn trách Hàn Sâm vài câu, nhưng nào biết y lại xoay người cái đem nàng áp ở dưới thân thể của y, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập. Thẩm Thất ngờ đêm khuya như vậy, y còn có thể lực để ân ái.

      “ Đêm, đêm khuya.” biết tại sao, lúc này Thẩm Thất có chút sợ y, cảm thấy lúc này y giống như ngày thường.

      “ Đêm khuya, chẳng phải chính là lúc ta cao chúc chiếu sáng hồng trang sao?” Hàn Sâm ở bên tai Thẩm Thất thầm lẩm bẩm, thuận thể ngậm lấy vành tai của nàng.

      Câu “ cao chúc chiếu sáng hồng trang” kia là danh ngôn của Tô đại học sĩ Vịnh Hải Đường, “ chỉ sợ đêm dài hoa ngủ thiếp, cố đốt cao chúc chiếu hồng trang” Lúc này bị hàn Sâm cắt câu lấy nghĩa như vậy, ngược lại có thêm chút ý mập mờ, khiến Thẩm Thất vừa thẹn vừa sợ. nàng ấy tự nhiên từ chối hai cái, nào biết lại tăng thêm hứng thú của Hàn Sâm, thô bạo kìm chặt tay của nàng có chút bá vương ngạnh thượng cung. Vậy là Hải Đường trải qua mưa gió rồi.

      Cành hoa run rẩy, nhị hoa tràn ra, gió xuân chống đỡ Ngọc Môn quan, vòng eo đung đưa lên xuống.
      Last edited by a moderator: 14/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ chín (tiếp)

      Sáng sớm hôm sau, lúc Hàn Sâm dậy Thẩm thất còn mơ màng, đêm qua biết y lấy hưng phấn từ đâu, ngay cả đêm động phòng hoa chúc cũng có tình thú như vậy, biết dày vò nàng bao nhiêu lần, đến khi tiếng gáy hùng dũng của gà trống vang lên mới buông tha cho nàng. Hàn Sâm rời giường, Thẩm Thất liền tỉnh dậy, ngọ ngoạy muốn rời giường, nhưng hai chân lại mềm nhũn thể nào nâng thân lên được.

      "Ngủ thêm chút nữa ." Hàn Sâm tự buộc đai lưng lên.

      " cần, thiếp sợ." Tòa nhà này nhuộm màu cổ xưa, ít người còn trống trải, Thẩm Thất cảm thấy đây phải là nơi mình nên ở.

      Hàn Sâm quay đầu lại ngồi ở mép giường, " mệt sao?"

      Thẩm Thất bị câu hỏi này của y làm cho xấu hổ đến mức muốn rụt đầu vào trong cổ, nàng chỉ có thể hờn dỗi liếc y cái

      "Để bổn vương xem nàng có bị thương ?" Hàn Sâm vươn tay xuyên qua giữa hai chân của Thẩm Thất, nàng sợ tới mức vội vàng khép hai chân lại.

      " cần đâu." Thẩm Thất mở to hai mắt, quyệt miệng lắc đầu.

      "Tại sao lại cần, nếu bị thương cần phải thoa thuốc chứ, nếu lúc nàng được tự nhiên, chẳng phải bị người ta nhìn thấu." Hàn Sâm tựa như giễu cợt tựa như đùa, câu bức Thẩm Thất đến có đường lui. Y mạnh mẽ tách hai chân của Thẩm Thất ra kiểm tra, nàng thể chống cự lại, chỉ có thể xoay mặt dám nhìn vào y.

      "Hơi nộn* chút." Hàn Sâm mặt nhăn nhíu mày. (* từ này là non nớt, mềm => bk ý HS là gì nên t để nguyên lun >"<)

      Thẩm Thất vốn bị câu đầu đuôi của y dọa sợ chút, nhưng lập tức phản ứng lại, "Chàng, đều phải tại chàng, chàng còn những lời này..." Mặc dù Thẩm Thất và Hàn Sâm thành thân được mấy tháng, nhưng thể diện vẫn như lúc còn là nương, làm sao có thể chịu nổi lời trêu ghẹo này của Hàn Sâm. Thẩm Thất đẩy Hàn Sâm ra, cố nén khó chịu đứng dậy rửa mặt chải đầu mặc quần áo.

      Những điều này đều do việc , chỉ là trong lòng nàng oán hận lời cợt nhả sáng nay của Hàn Sâm, cho nên lúc chải đầu liền đùa bỡn chút, giống như làm thế nào cũng kết được búi tóc.

      Hàn Sâm nhìn thấy đương nhiên chỉ có thể tiến lên hỗ trợ, "Chưa từng thấy nữ nhân nào ngay cả búi tóc cũng biết kết."

      Mắt to ngập nước của Thẩm Thất lưu chuyển liếc Hàn Sâm cái, "Vương gia kết hay là kết."

      Mặc dù Hàn Sâm linh hoạt bằng Tiền nhi, nhưng kết búi tóc cũng có khó khăn gì, y giúp Thẩm Thất chọn cây trâm hoa mơ bạch ngọc cắm vào trong búi tóc.

      Thẩm Thất lại lấy Tử Loa đại* đưa đến trong tay Hàn Sâm. (* than vẽ lông mày của phụ nữ thời xưa)

      "Nàng đúng là ỷ lại người khác." Hàn Sâm nhéo nhéo cái mũi của Thẩm Thất, đành phải giúp nàng vẽ lông mày.

      "Từ lúc các nàng đến đây, lâu rồi Vương gia chưa vẽ lông mày cho thiếp." Thẩm Thất bĩu môi, đôi môi hồng diễm vểnh lên, Hàn Sâm trả lời, chỉ hung hăng hôn lên môi nàng phen, hôn đến khi nàng cảm thấy đau mới buông ra.

      Thẩm Thất cũng biết điều, biết Hàn Sâm thích những chuyện tranh đoạt tình nhân này cho nên cũng gì thêm, sau đó phía sau Hàn Sâm ra ngoài. Lúc ra ngoài mới phát ra tối qua có mưa, trong vườn tàn hồng* đất. (* hoa lá rơi tàn tạ)

      " là hoa nộn bất kinh nhu, xuân phong tốt vị tu." Hàn Sâm nhìn tàn hồng đất cảm thán, ánh mắt lại chuyển sang nhìn chằm chằm vào Thẩm Thất. Thẩm Thất đọc lại hai câu kia của y, sau đó kết hợp hai câu lại, lập tức đỏ mặt lên, "Hàn Sâm." Thẩm Thất giậm chân cái, sau khi trải qua năm lần bảy lượt bị y trêu ghẹo, ngay cả tôn xưng Vương gia cũng gọi, gọi thẳng kỳ danh.

      Liên tục bị trêu chọc, đương nhiên Thẩm Thất chịu theo Hàn Sâm nữa, kỳ thực nàng muốn ở lại trong phòng nghị ngột ngạt nhàm chán kia, cho nên liền dẫn theo Biện Trác dạo trấn Thạch Đầu vòng.

      Lần dạo này ngược lại có thu hoạch phong phú, ngờ trấn Thạch Đầu này tuy trấn ở biên giới, nhưng lại là cứ điểm quan trọng giao thông giữa Tây Hoa, Đông Hoa và Giang Nam, ba nơi ba hoàn cảnh khác nhau, bốn thành đô cần phải qua nơi này, thương khách nối liền dứt, giàu có và đông đúc của nơi này kém Lan Lăng bao nhiêu.

      Bởi vậy, ngay cả bữa trưa Thẩm Thất cũng trở về dùng, ở chỗ này chọn chiêu bài vàng là Hồng Hội lâu, nếm thử món ăn của Đông Hoa, có mùi vị rất khác biệt, đáng quý chính là, còn có món ăn của Bắc Hồ ( người Tây Bộ Ô Tôn, Nguyệt thị, Bắc Bộ Nhu Nhiên, Giang Nam Đông Hồ gọi chung là Bắc Hồ), đơn giản xấu xí, nhưng vô cùng tươi mới độc đáo. Bởi vậy, Thẩm Thất vô cùng vừa ý với trần Thạch Đầu này, kiên quyết sau này nếu Hàn Sâm có đến đây nhất định phải theo.

      Lúc Thẩm Thất trở về chỗ của Hàn Sâm trăng treo lên ngọn cây, còn thoả ước mong nguyện.

      "Tại sao lại chơi đến ngay cả bữa trưa cũng trở về dùng?" Hàn Sâm ngồi ở trước bàn cơm hỏi.

      Thẩm Thất chớp chớp mắt, ngờ Hàn Sâm còn biết quan tâm đến bữa trưa của mình, trong lòng ngọt liệm, nàng tiến lên ôm lấy cổ Hàn Sâm : " chơi rất vui vẻ, ở chỗ này cái gì cũng có, lần sau tiếp tục dẫn thiếp tới đây được ?" Cái này nàng cũng thử dò xét nhìn xem thái độ của Hàn Sâm, nàng sợ chuyện lần này xảy ra ngoài ý muốn y chán ghét nàng, ngộ nhỡ lần sau y giấu nàng đến đây tốt chút nào.

      "Tiếp tục dẫn nàng đến đây, chẳng phải bổn vương tán gia bại sản sao?" Hàn Sâm hề động đậy.

      Thẩm Thất thấy y quả quyết cự tuyệt, liền nhìn về phía địa phương hấp dẫn nào đó nghĩ, " có, có, mặc dù hôm nay thiếp mua nhiều, nhưng cũng phải chỉ mua cho mình thiếp." Nàng rất sợ Hàn Sâm tin, còn đặc biệt để cho gã sai vặt chuyển đồ vào.

      Nhìn đống thứ như tòa núi ở trước mặt, sắc mặt của Hàn Sâm thực có chút khó coi.

      Thẩm Thất ở sau lưng y lặng lẽ thè lưỡi, nàng thích là mua, rốt cuộc nàng mua những thứ gì ngược lại nàng cũng lắm, nhìn điệu bộ này của y là biết tốt rồi, nàng vội vàng tiến lên rút ra thứ.

      "Xem cái này nè, áo trấn thủ* làm bằng lông hồ ly trắng, chính là dùng nách hồ ly thượng đẳng nhất để làm, áo này rất hiếm, năm cũng khó tìm được cái, thiếp thấy La tỷ tỷ sợ lạnh, cho nên đặc biệt mua cho tỷ ấy." Thẩm Thất chớp chớp mắt, mang theo cầu xin và lấy lòng nhìn Hàn Sâm. (* thường chỉ áo len, áo bông cộc tay)

      Lúc này đối với Thẩm Thất mà , quả thực phải là chuyện dễ, nàng luôn luôn thích chào đón La thị và Triệu thị, lúc này mua đồ đương nhiên là để lấy lòng Hàn Sâm. Nàng cũng vì chính mình mà tính toán chút, nếu chắc chắn là người nhà, mà nàng thể cho sắc mặt hòa nhã, vậy đành phải dùng đồ vật để chăm sóc, La thị kia xuất thân nghèo hèn, có gia sản, kém xa nàng và Triệu thị, mua cho nàng áo trấn thủ quý báu này, nhất định có

      thể làm cho nàng vui mừng.

      “Tại sao lại muốn mua cho nàng ấy?” Vẻ mặt Hàn Sâm tin, bất quá ngữ khí tốt hơn nhiều, “ phải là sợ nên tạm thời đổi chủ ý đấy chứ?” Đây là Thẩm Thất nàng vốn mua cho mình, nhưng tạm thời lại là tặng cho La thị.

      “Mới phải đâu.” Thẩm Thất kiều nhăn nhăn cái mũi, “Dáng người của La tỷ tỷ mập hơn thiếp, chàng xem, nếu thiếp mặc cái áo này, phải giống như thiếp khoác cái lồng đèn à?”

      Thẩm Thất vội vàng lấy ra thêm nhiều thứ, có mua cho Triệu thị mấy món đồ mới lạ của Bắc Hồ, bởi vì nhà Triệu thị là thương nhân lớn, cho nên đồ vật bình thường nàng ấy để vào mắt, ngoài ra còn mua cho nàng ấy vài đặc sản của quê hương nàng, phần tâm tư này của Thẩm Thất cũng coi như là vô cùng đúng chỗ. Thẩm Thất biết Hàn Sâm lòng muốn giữ cân bang cho hậu viện, ngày thường nàng cho hai vị kia nhìn sắc mặt, mặc dù y nhưng lại mất hứng, cho nên Thẩm Thất luôn luôn nghĩ phải làm thế nào để thay đổi, giờ lại tốt, chỉ cần bỏ ra của cải cần bỏ ra tình cảm, cũng rất sảng khoái.

      Ngoài ra, Lưu ma ma cũng có vài thứ, Trương Tín Chi thường xuyên gặp ở thư phòng cũng có luôn, những người này đều là tâm phúc bên cạnh Hàn Sâm. Cả thủ tướng hầu hạ xung quanh thư phòng Thẩm Thất cũng bày tỏ, mấy người trong trong ngoài ngoài có chút quan trọng cũng có lễ vật.

      “Nàng tiêu tiền ngược lại rất biết cách.” Hàn Sâm hơi giễu cợt cười cười. Những món đồ này tuy là vật , nhưng chúng đều là đồ tinh phẩm, Thẩm Thất là người quen dùng đồ tốt, đồ vật bình thường nàng hề để vào mắt, lễ vật xuất từ trong tay nàng hiển nhiên cũng tồi. Tỷ như mật ong muốn tặng cho thị thư * hầu hạ bên cạnh Hàn Sâm, đó là mật ong Tuyết Liên đặc biệt chọn núi cao, có giá trị xa xỉ. Ngay cả người như vậy cũng tặng thứ tốt, vậy đồ vật của những người khác có thể nghĩ cũng biết. (*người chăm lo việc ghi chép)

      Bất quá lần này ngược lại Hàn Sâm nhìn thấy chỗ tốt và tính cách của nàng, ngày thường tùy tiện, nào có thời gian quan tâm người khác nghĩ như thế nào, nhưng trong lòng lại có bản ghi chép. Thị thư kia cũng chỉ ngẫu nhiên nhắc tới lần cái gì mà dạ dày tốt, nàng liền nhớ kỹ.

      Thẩm Thất hề từ nào đối với bình luận của Hàn Sâm, chỉ có cười càng thêm nịnh nọt.

      Đương nhiên Hàn Sâm cũng bó tay với nàng, “Nàng tốt rồi, mua nhiều đồ như thế, ngay cả quần áo để thay cho mình cũng mua?” Thẩm Thất rất có cảm giác giác ngỗ vỗ trán, “Ai nha, chàng , thiếp quên mất.” Thẩm Thất lại cười tiếng, “Con người của thiếp lúc nào cũng vội cho người ta, luôn luôn quên chính mình.”

      Hàn Sâm thể bật cười, lời mặt dày như vậy cũng chỉ có Thẩm Thất mới ra được. “Nàng còn dám ?” Thẩm Thất đắc ý hất hất cằm, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai hôn môi Hàn Sâm cái, đỏ mặt lui ra, ý tứ này rất ràng là muốn ngăn miệng Hàn Sâm lại, mặc kệ y tình nguyện hay tình nguyện, dù sao cũng thừa nhận Thẩm Thất nàng là người vô tư quên mình.

      “Vậy còn của bổn vương đâu?” Hàn Sâm vươn tay ra.

      Thẩm Thất nghĩ tới y chủ động đưa tay đòi quà, chỉ là nàng có mua cho y. Đây là lưu lại hậu chiêu, sau này có thể kéo Hàn Sâm cùng nhau ra ngoài dạo, đương nhên cái này xem như là si tâm vọng tưởng, nàng cũng chỉ tuy tiện nghĩ thử mà thôi. Nguyên nhân nhất chính là, Hàn Sâm có thói quen tiết kiệm, Thẩm Thất tự mình biết chuyện của mình, dám mua cho Hàn Sâm, chỉ sợ mua cho y chẳng những y cần, về sau mỗi ngày nhìn thấy đồ vật kia lại nhớ tới Thẩm Thất nàng là người tiêu tiền như nước, là được mất mười.

      “Là như vậy, mấy thứ kia đều là tặng cho người ta, lễ vật này thể chiếu khán, về phần chúng ta, giờ thói đời khốn khổ, rối loạn, đương nhiên có thể giảm cái giảm cái, cho nên….” Thẩm Thất rất đắc ý, là lanh lẹ nên lời, hôm nay đến phiên nàng giảng đạo lý cho Hàn Sâm.

      Hàn Sâm nhéo nhéo hai má Thẩm Thất, “Nàng là…” y giống như tức giận, nhưng bỗng nhiên lại chuyển đổi sắc mắt, ngữ điệu bình tĩnh trở lại, “Cho dù có nhiều loạn lạc nàng cũng cần sợ.”

      Thẩm Thất cho rằng ý của Hàn Sâm là y nhất định bảo vệ nàng, cho nên nàng liền hỏi “Tại sao”, muốn Hàn Sâm chính miệng thừa nhận.

      “Bởi vì người nàng có chỗ lì lợm, có thể dùng làm tấm chắn.” Hàn Sâm lại cười cười nhéo nhéo hai má Thẩm Thất. Nàng nhất thời hiểu , đây là da mặt nàng dày, “Chàng…” Thẩm thất tức giận tới mức giậm chân.
      Last edited by a moderator: 21/3/15
      Trâu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 10. Bán giang xào xạc bán giang hồng

      Thẩm Thất cũng là người có tính khí, bị Hàn Sâm chọc tức nên lúc ăn cơm thèm để ý tới y. Hơn nữa Hàn Sâm cũng dỗ nàng mấy câu, cho nên nàng có bậc thang để xuống.

      Sau khi Hàn Sâm dùng bữa tối xong, lúc y đứng dậy muốn rời Thẩm Thất mới thực nóng nảy, cũng vội vàng đứng lên, nước mắt lưng tròng nhìn bóng lưng của Hàn Sâm, trong lòng thầm mắng ‘đúng là người nhẫn tâm mà’. Đến khi Hàn Sâm ra cửa, Thẩm Thất còn tưởng rằng tất cả phải là trò đùa y bỗng nhiên xoay người lại cười cười: “Tại sao tối nay sợ ngủ mình?”

      Thẩm Thất cắn cắn môi, muốn mạnh mẽ kìm nén bật cười, muốn làm ra bộ dáng cao ngạo tức giận, nhưng lòng của nàng sớm vui mừng rồi, cắn môi cười lên theo y ra ngoài. Đêm nay cần ăn vạ ngủ ở cạnh cửa nữa, chẳng những thế, Hàn Sâm còn sai người giúp Thẩm Thất trải chăn sạp giường nàng ngủ tối hôm qua, nệm gấm chăn êm, được xưng là nơi thoải mái nhất trong phòng nghị .

      Thẩm Thất biết có đôi lúc Hàn Sâm nhịn được mà để ý đến nàng, nhưng cũng hao tâm tổn sức dỗ nàng, chỉ thỉnh thoảng dùng cử chỉ thân mật mực gọi nàng, coi như đây là số mệnh . vật khắc vật, kiếp này xem như nàng gặp hạn rồi.

      đêm này, Hàn Sâm vẫn nghị xuyên đêm. Thẩm Thất cũng ngủ được giấc dài, nàng hiểu tại sao mỗi ngày đều có nhiều việc cần phải bận rộn xử lý như vậy. Đến khi Hàn Sâm qua gọi nàng dậy nàng lại làm bộ ngủ say, muốn dựa vào trong lòng y thêm chút nữa.

      Đợi đến lúc Hàn Sâm ôm nàng trở về phòng mới làm ra vẻ mê mang tỉnh dậy, có chút cảm giác biết mình ở nơi nào. Hàn Sâm chỉ nhìn nàng cười cười, Thẩm Thất bị y nhìn như vậy có chút sợ hãi, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở bên để y bắt bẻ việc nàng giả bộ ngủ.

      “Thiếp tắm.”Thẩm Thất vội vàng xoay người.

      Lúc ra, xấu hổ buồn bực ban nãy được che dấu ít, đem áo dài sa màu tím của Hàn Sâm ở trước mắt y buộc chặt lại, có chút cảnh cáo nhìn y, đừng bày ra bộ dạng mất hồn khinh cử vọng động nữa. Sau đó lại như nữ nhân giận dỗi cười : “Chàng đừng hòng giở chủ ý mưu ma chước quỷ gì.” Chỉ là lúc này lại ‘ tiếng thắng có tiếng’, so với lời ra càng thêm diêm dúa.

      đúng là “Tố ngực vị tiêu tàn tuyết, thấu khinh la”.

      Thẩm Thất thấy Hàn Sâm sững sờ nhìn chằm chằm vào mình khỏi đắc ý, nhưng mặt lại làm ra diễn cảm biết y nghĩ gì. Nàng mưu lợi như vậy sợ rằng Hàn Sâm khinh thường nàng.

      Lúc Thẩm Thất đến gần Hàn Sâm, y đưa tay ra kéo nàng ôm vào trong lòng, “Nha đầu nàng giảo hoạt.” Dứt lời, mắt phượng khẽ khiêu lên, thân thể cũng theo đó mà lên.

      “Thiếp hiểu chàng gì?” Thẩm Thất liếc Hàn Sâm cái, chính là con vịt chết còn mạnh miệng.

      “Vậy tiếp theo nàng có biết bổn vương làm gì ?” Hàn Sâm cắn cắn vành tai của Thẩm Thất, bàn tay to xoa xoa tuyết phong.

      “Đừng.” Thẩm Thất thối lui, lời này của nàng cũng phải là dỗi. Nàng lầm tưởng Hàn Sâm thích bộ dáng nàng mặc áo dài nam, cố tình trêu chọc y, nhưng lại có ý định để cho y được như ý, cái này gọi là “thà trộm còn hơn trộm mà trộm được”, mắt thấy sắp phải trở về, nhân tiện phá khẩu vị của y.

      Hàn Sâm để ý tới nàng, ngón tay trượt xuống đến chỗ dưới bụng của Thẩm Thất.

      “Đừng, vẫn còn đau.” Thẩm Thất nũng nịu , trong mắt tràn đầy hờn dỗi và bất mãn, vểnh đôi môi đỏ au lên.

      Hàn Sâm cắn môi của Thẩm Thất cái, “Biết đau, thế mà còn dám trêu chọc bổn vương”. Bất quá động tác của hai tay cũng dừng lại.

      Thẩm Thất chỉ “haha” cười tiếng, sau đó còn làm ra vẻ “ngáp” cái, bày tỏ mình buồn ngủ. Để mình Hàn Sâm nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.

      Chỉ là vừa cảm giác còn chưa ngủ được bao lâu, trời vừa sáng liền bị Hàn Sâm thúc giục rời giường để trở về Lan Lăng.

      Lúc trở về vương phủ, đương nhiên tránh khỏi hồi bận rộn, vội vàng tặng những lễ vật kia. Thẩm Thất để Tiền nhi đem lễ vật đưa cho La thị và Triệu thị, còn quên phân phó câu, “Bảo các nàng cần đến tạ ơn, cứ ta mệt là được rồi.”

      Đến lúc chạng vạng tối, Tiền nhi mới đem những lễ vật kia tặng xong. “Chủ tử, vương gia đến Tẩm Mai viện rồi, biết vị kia có gì tốt, xuất thân bần hàn, bộ dạng cũng quá bình thường.”

      Thẩm Thất lên tiếng, trong lòng cũng cảm thấy có chút trống rỗng, vừa trở về Lan Lăng, Hàn Sâm còn là trượng phu của mình nàng khi ở trấn Thạch Đầu.

      “Chủ tử, người muốn nghĩ biện pháp để đối phó sao?” Tiền Nhi ở bên xúi giục.

      “Em rảnh đến mức nhàm chán rồi hay sao? Ít mưu ma chước quỷ .” Thẩm Thất trừng mắt nhìn Tiền nhi cái, nha đầu này ở bên cạnh nàng lâu, cho nên mới chịu được chút thua thiệt, gặp cái đinh trong mắt liền muốn rút ra, đáng tiếc hai cái đinh trước mắt Thẩm Thất làm thế nào cũng rút ra được. Hàn Sâm xử lý công việc luôn luôn công bằng, phải cũng cảnh cáo nàng nên hành động thiếu suy nghĩ rồi sao, phải trong mắt y ba người các nàng đều giống nhau sao?

      Thẩm Thất cứng rắn giảm giọng điệu.

      “Chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là mẫu đơn xã.” Tháng tư là thời điểm hoa Mẫu Đơn nở, cũng là tháng Thẩm Thất ra đời, hằng năm đều là thời điểm náo nhiệt nhất của hoa xã.

      Năm nay Thẩm Thất nhập chủ (gả vào) phủ Lan Lăng Vương, mẫu đơn xã kia đương nhiên cũng từ Thẩm phủ dời về Vương phủ.

      “Hằng năm đều phải lo liệu chuyện này, nhọc chủ tử lo lắng.” Mỗi năm đều do Tiền nhi giúp đỡ chuẩn bị vô cùng thuần thục, cho nên khó tránh khỏi tự phụ chút.

      “Năm nay ta muốn làm khác với mọi năm.” Thẩm Thất gọi Tiền nhi lại gần rồi, thấp giọng phân phó hồi.

      Tiền nhi lộ ra sắc mặt vui mừng “Chủ tử, nếu làm như vậy nhất định Vương gia vui mừng.

      Rốt cuộc phải làm thế nào Hàn Sâm mới có thể vui vẻ đây? Trong mắt Thẩm Thất, thứ làm cho y có thể vui vẻ cũng chỉ có thể là “tiền”, nếu đổi thành người khác, nàng nhất định xì mũi xem thường, chẳng thèm qua lại với những hạng người đó. Chỉ là nếu đổi thành Hàn Sâm, nhất định Thẩm Thất cảm thấy đây là ưu điểm có gì sánh được của y.

      Lúc trước, Thẩm Thất quen tiêu xài phung phí, khó nghe chính là cho dù có núi vàng núi bạc cũng phải chịu bó tay với nàng. Nhưng sau khi gả cho Hàn Sâm – phu quân trông coi làm chủ tiền bạc nàng tiêu tiền cũng ổn định lại chút, dù sao nếu nàng xài tiền nhiều quá Hàn Sâm cũng ngăn cản nàng lại. Đây cũng coi như là có nỗi lo về sau.

      Hơn nữa, Hàn Sâm tiết kiệm chỉ vì bản thân y mà còn là vì an nguy của bá tánh thiên hạ, Thẩm Thất cảm thấy có phu quân như vậy là chuyện vô cùng tự hào.

      Bởi vì những nguyên nhân này, nàng bắt đầu tiền, thậm chí có lúc vì tiền mà thần hồn điên đảo. Trước đây nàng còn cảm thấy xấu hổ khi về tiền bạc, nhưng bây giờ nàng cũng còn kiêng kị gì nữa.
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương mười (tiếp)

      Edit: Panh Hoang


      “Ngươi muốn bái thiếp của Mẫu Đơn xã cần phải trả tiền?” Đỗ thị kinh ngạc mở to mắt, giống như nhận ra Thẩm Thất vậy.

      “Việc này làm sao có thể, hoa xã của chúng ta sao lại trở thành sân diễn được.” Hoàng thị cũng đồng ý, Tô thị, Hoa thị cũng phụ họa theo.

      “Sân diễn là nơi thấp hèn để người mua vui, các ngươi việc gì cứ phải vơ lên đầu mình.”

      Thẩm Thất bĩu môi. “Đây là chúng ta làm việc thiện, tạo phúc cho muôn dân của Tây Hoa chúng ta. Những người dân chạy nạn bị Bắc Hồ xua đuổi, áo đủ mặc cơm đủ ăn, nghe có khối người bán cả con cái , chẳng lẽ các ngươi nghe xong mà cảm thấy khó chịu, đều là nương sinh phụ mẫu dưỡng. Hơn nữa, phí mua bái thiếp cũng chỉ là bớt chút tiền mua đồ trang sức trong ngày thường, nếu như mình làm cũng coi như giúp cho thiên hạ việc thiện to lớn, sau này người trong kinh thành nghe thấy tên của hoa xã chúng ta, cũng phải giơ ngón tay cái lên khen ngợi.”

      Trong những người này chỉ có Hoa thị là mang danh tốt, hàng năm phát cháo cũng đều giành lấy vị trí thứ nhất, cho nên nghe thế cũng gật gật đầu. “Hơn nữa các nam nhân nữ nhân chúng ta ngoài ngâm thơ vẽ tranh, xâu chỉ thêu hoa ra, cái gì cũng biết. Đợi sau khi chúng ta làm xong chuyện này, để xem bọn họ còn có thể gì, như vậy chúng ta có thể oai phong trước mặt bọn họ rồi.”

      Hoàng thị sợ nhất là trượng phu của mình, thường xuyên bị trượng phu gì mà tóc dài kiến thức ngắn, nghe Thẩm Thất xong cũng khỏi động tâm.

      “Chuyện làm việc thiện như vậy, đương nhiên cần phải để cho những người có năng lực phải nguyện ý tham gia vào, nhưng nếu như thể vào cửa nhàn tạp nhân đẳng* cũng có thể ở ngoài xem náo nhiệt cũng được.” Thẩm Thất dừng chút, “Hơn nữa, chúng ta còn cho phép những người đắc tội với chúng ta trước kia lấy công chuộc tội, lần này cho bọn bị phạt chút, chẳng qua cũng chỉ có vài người, bằng chúng ta nhân cơ hội này xóa bỏ cũng tốt.” (*người có chức vụ nhất định)

      nhiêu đó cũng hiểu, Đỗ thị nhanh chóng gật đầu. Lần trước cũng vì trượng phu Đỗ Tam của nàng tuân thủ theo quy củ dẫn tiểu thiếp đến hoa xã, Thẩm Thất tức giận hạ lệnh tiễn khách đuổi , về sau bất cứ hoa xã nào cũng dám mời đến nữa. Đây chính là bị quần thể tầng lớp cao nhất của Lan Lăng gạt bỏ ở ngoài cửa. Vài lần Đỗ thị tìm cơ hội làm lành cũng được, lần này Thẩm Thất miệng mềm, Đỗ thị sao có thể nịnh hót, “Rốt cuộc người vẫn là Linh Lung tâm nghĩ ra kế hay.”

      “Mai tỷ tỷ, ý của ngươi thế nào?” Thẩm Thất nhìn sang Mai Nhược Hàm vẫn luôn im lặng hỏi.

      Mai Nhược Hàm và Hàn Sâm từng có giao tình sâu nặng, đương nhiên biết chuyện này khiến Hàn Sâm vui vẻ, cho nên nàng cũng gật đầu, “Ý này rất tốt.”

      Mấy người này đều là nòng cốt của hoa xã, có các nàng gật đầu, những người khác đương nhiên cũng chỉ có thể hùa theo.

      Thẩm Thất sai người chế bái thiếp bằng vàng gởi đến cho mỗi phủ, bái thiếp nàng còn đặc biệt in lên dòng chữ "Mẫu Đơn Thất", người khác thể nào làm giả được. Người đưa bái thiếp sau khi trở về mang theo bạc, người tham gia mỗi người trăm lượng bạc, đây coi như là giá nội bộ của hoa xã. Chỉ có Đỗ Tam của Đỗ phủ là đặc biệt, phải trả năm trăm lượng bạc mới được lấy bái thiếp.

      Về phần những người mới phất lên vẫn được vào cửa, nhưng cũng được sắp xếp chỗ ngồi cho phù hợp với họ.
      ----
      Trước kia hoa xã rất nhiều quy củ, phải con cháu của thế đại gia tộc, căn bản trong phạm vi hoa xã. Nhiều người mới phất lên hâm mộ danh tiếng lâu, lại thủy chung tiếp cận được cái trung tâm vòng luẩn quẩn tiền tài lợi ích ở Lan Lăng này, lần này có cơ hội như thế, tự nhiên chịu buông tha. Bái thiếp này, Giá cả chợ đen cao nhất cũng đến ngàn năm trăm lượng.

      Hàn Sâm vào, Thẩm Thất ở Thanh Nghiên viện thời điểm này có chút dám tin vào hai mắt của mình, nhìn mấy rương ngân bảo sáng rực, Thẩm Thất chính là cầm thỏi lại thỏi mà thưởng thức, tươi cười rạng rỡ. Đến nỗi người kia có phần thể tin, cũng phải bởi vì đống bạc này, mà chính là bởi vì biểu tình của Thẩm Thất, người đến tiền liền bĩu môi. Đại tiểu thư bộ dạng thướt tha giờ lại có chút để tiền vào trong mắt y như thần giữ của.

      Lúc Hàn Sâm tiến vào, Thẩm Thất cũng có để ý, nàng lòng dạ đều tiến vào bên trong rương nguyên bảo, cảm thấy được trong lòng hoan hỉ,phấn chấn,ngây ngất. Cảm giác giống như mình làm người còn có chút tác dụng. Kiếm tiền quả nhiên so với tiêu tiền thoải mái hơn, cái này cũng xem như là khoản tiền đầu tiên trong đời mà Thẩm Thất kiếm được, tuy rằng lai lịch phải rất quang minh, nhưng nàng lại nhận thức được nguyên nhân Hàn Sâm kia tiền như vậy, chính mình trở về dốc lòng kiếm đầy, thực hận thể đem những rương nguyên bảo này giấu .

      "Ở đâu có nhiều bạc như vậy?" Hàn Sâm lên tiếng hỏi.

      Thẩm Thất lúc này mới hồi phục lại tinh thần, "Tiền nhi, kiếm người mang những thứ này ra đằng sau ." Thẩm Thất bỏ qua lời của Hàn Sâm đáp, tiền này tự bản thân Thẩm Thất ra sức, do buôn bán có được, tuy rằng lai lịch phải rất quang minh, , bất quá nàng cũng coi như giúp những người nhà giàu kia tích chút đức, cho nên chút cũng áy náy. Bất quá cái ý tứ này cũng thể cho Hàn Sâm, huống chi lần này nàng tổ chức Mẫu Đơn xã vốn là muốn cho Hàn Sâm kinh hỉ.

      "Tại sao ?" Hàn Sâm khó có khi tò mò về chuyện tình của Thẩm Thất.

      Thẩm Thất giúp cởi ra ngoại bào, thay đổi thường phục, "Trong lúc rãnh rỗi, bảo Tiền nhi đem ngân phiếu đổi thành ngân lượng chơi đùa." Thẩm Thất rất u oán mà liếc Hàn Sâm cái, đến hỏi liền hỏi, vẻ mặt chính mình như oán phụ nơi khuê phòng.

      "Nghĩ như thế nào lại làm việc này chứ?"

      "Vương gia phải thế đạo khó khăn sao, ta sợ số tiền trong trang kia về sau biết quyên đâu , cho nên đổi tiền mặt có thành bạc để chẳng phải an toàn sao ?" Thẩm Thất quả cũng là nghĩ như vậy.

      "Ngươi ngược lại thông minh." Hàn Sâm trào phúng cười cười, "Trong nhà để nhiều nguyên bảo như vậy, sau này rối loạn, còn phải đến cướp ngươi đầu tiên. Ngươi lại đến nơi nào để đổi số vàng bạc kia”

      Thẩm Thất nghe ý tứ của Hàn Sâm, giống như là khinh thường đống kim ngân này, chính là ngày thường tiết kiệm như vậy để làm gì?"Vậy chàng lên làm sao bây giờ?"

      Hàn Sâm trầm ngâm chút, "Hiếm khi trong đầu nàng suy nghĩ được thế đạo khó khăn. Chính là cho bây giờ thực rối loạn, bạc kia có thể làm cơm ăn làm áo mặc sao? Chỉ sợ bao nhiêu người trông giữ núi vàng núi bạc đều đói chết."

      Thẩm Thất gật gật đầu, thoáng chút đăm chiêu. Ngày kế rời giường sớm, đem Hàn Sâm đường đưa đến bên ngoài Tu Trúc lâu.

      "Nhanh thu xếp Mẫu Đơn xã của nàng ." Hàn Sâm ngăn cản hành động của Thẩm Thất nghĩ muốn theo chui vào Tu Trúc lâu.

      Thẩm Thất quệt quệt miệng, như vậy ràng là cự tuyệt, là tổn thương nội tâm người khác mà, nàng giành nhiều thời gian như vậy cũng chưa từng mềm lòng qua mời nàng vào lần. Bất quá Thẩm Thất phải người bỏ dở nửa chừng, quệt miệng , đến lúc lâu sau mượn cớ tặng trà bánh là có cơ hội Tu Trúc lâu.

      Cá gã sai vặt Thuận Tam kia có chút trù trừ đón nhận điểm tâm, nhưng rốt cuộc vẫn là mở miệng, "Nương nương, Vương gia ngài sống ở Phương Bắc, có thói quen dùng điểm tâm sáng của Phương Nam này, thỉnh nương nương cần tiếp tục hao tâm tổn trí."

      Thẩm Thất có chút xấu hổ đem hộp điểm tâm thu hồi, chính là xấu hổ mặt hoàn toàn là khí hồng, ngay cả đôi mắt cũng có chút đỏ. Bất quá lần này tức giận ngay tại chỗ mà phẫn nộ bỏ .

      Hàn Sâm nghĩ rằng vắng vẻ hiu quạnh, nào biết tới buổi trưa, hồ bên ngoài Tu Trúc lâu bỗng nhiên truyền đến hồi tiếng đàn, khúc ca nhàng uyển chuyển, giống như nữ tử miền Nam nhàng như gãi ngứa được lòng người, lại thúc giục người buồn ngủ, chính là thích hợp lắng nghe sau giờ nghỉ trưa. Đem cuộc chuyện ở Tu Trúc lâu biến thành mệt mỏi, buồn ngủ.

      Hàn Sâm ở cửa sổ lầu ngắm nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy chiếc bè trúc đặc biệt, mới tinh, chính là mới làm lay động hồ. Hai mươi ba cây trúc đơn giản ghép lại cùng chỗ, phía thêm vào cái lều tranh cực kỳ sơ sài, dùng lụa trắng bao trùm, mặt hồ gió thổi hiu hiu, Trúc xanh lụa trắng hợp thành cái bè cùng bầu trời trông thực xinh đẹp

      Lại đem Thẩm Thất đuổi lên, Giữa đơn giản và hoa lệ, nhìn như mâu thuẫn nhưng lại thập phần hòa hợp, người xem vui vẻ thoải mái. Bất quá đây là những người khác cảm thấy tinh thần vui vẻ, sung sướng . Chỉ có Hàn Sâm biết Thẩm Thất đột nhiên cột cái bè như vậy chắc nàng sợ trong lúc thuyền đem tầm mắt của hướng về cái lều thuyền kia vậy thể nhìn thấy Thẩm Thất nàng.

      Thẩm Thất đưa tay rời đàn cổ, đắc ý hướng Hàn Sâm vẫy vẫy tay, trước khi Hàn Sâm tức giận, lợi dụng bè trúc nhanh nhẹn mà , phất phất ống tay áo, kém phần rực rỡ.

      Chính là cả buổi chiều, trong Tu Trúc lâu mọi người làm việc đều có chút hốt hoảng.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11.1: Nghìn cây vạn cây lê nở hoa

      Editor: Snowflake HD



      Đôi khi ngẩn ngơ cũng khiến người ta bị nghiện, dường như người ở Tu Trúc lâu sớm thích ứng với kiểu ngẩn ngơ này, nên ai đứng dậy khuyên răn cả.

      Cả ngày hôm nay Thẩm Thất lại tiếp tục buồn phiền ngồi ở Tu Trúc lâu, trong lòng vô cùng tức giận nhẫn nại của Hàn Sâm, nàng vốn liên tưởng ra mọi tình huống và suy tính sẵn các câu đối thoại rồi.

      Ví dụ như lúc Hàn Sâm hỏi nàng, nàng chỉ cần tủi thân nhìn , "Lâu rồi có đánh đàn nên có chút quen tay, cho nên sau giờ ngọ tìm nơi yên tĩnh để luyện tập."

      Nếu Hàn Sâm lại hỏi nàng, " còn nơi nào để hay sao, sao nhất quyết phải đến Tu Trúc lâu?"

      Nàng cứ tiếp tục giả bộ oan ức, "Trong phủ khắp nơi đều thấy hồ với nước, Vương gia muốn ta nơi nào đây?"

      Tiếc là bốn, năm ngày y chang câu đó, mà chút phản ứng Hàn Sâm cũng có, buổi tối đến phòng của nàng, nửa câu cũng đề cập tới, đây phải là làm cho Thẩm Thất bị nghẹn chết à.

      Cho dù người khác thấy vẻ mặt của Thẩm Thất rất thoải mái, gió xuân cây liễu bè trúc, ngọc xanh cổ cầm lụa trắng, mỗi động tác đều toát ra vẻ dịu dàng uyển chuyển, nhưng giờ phút này nàng chỉ cảm thấy thực buồn ngủ, cộng thêm ánh nắng rọi xuống có chút nóng bỏng, da của nàng cũng bị đốt đến nhức nhói luôn đây. Tệ hơn nữa là tay nàng bắt đầu đau rồi.

      Thẩm Thất xoa xoa đầu ngón tay của mình, trông thấy Thuận Tam từ lầu ba xuống truyền lời, "Nương nương, Vương gia kỹ nghệ đánh đàn của nương nương tiến bộ rất nhiều, nên muốn nhờ nương nương đánh khúc nhạc."

      Thẩm Thất muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy Thuận Tam định gì đó, gương mặt nàng ửng đỏ vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt đảo qua vòng, tiếp tục kiềm chế lửa giận. Thẩm Thất quay sang phía Tiền nhi, ghé sát tai nàng ta thầm mấy câu, Tiền nhi liền di chuyển bè trúc dạt vào bờ, lại thấp giọng căn dặn Thuận Tam vài câu.

      Thuận Tam trợn tròn hai mắt lắc đầu, đến khi nhìn qua nụ cười của Thẩm Thất vừa dịu dàng lại có chút ý muốn cầu xin, lập tức gật đầu.

      Ngày hôm sau Thẩm Thất tận mắt chứng kiến Thuận Tam tự mình ngã từ cây cao xuống, có chút đành lòng.

      Hàn Sâm nghe thấy tiếng ồn bên dưới định xuống coi thử thấy Thẩm Thất lên, chọc chọc ngón tay vào trán Tiền nhi, "Tiền nhi, sao ngươi lại hồ đồ như vậy, đòi đến nơi này để thả diều, làm hại Thuận Tam ngã bị thương rồi nè, phạt ngươi ba tháng có tiền tiêu vặt, còn mau gọi đại phu."

      Thẩm Thất nghiêm túc trách mắng Tiền nhi, Tiền nhi sợ hãi lập tức chạy gọi đại phu. "Làm sao bây giờ, là do Tiền nhi nhờ Thuận Tam lấy giúp nàng con diều khiến cho té đến bị thương, làm hại chàng có người hầu sách." Thẩm Thất áy náy đến trước mặt Hàn Sâm cọ cọ xin lỗi.

      Hàn Sâm hé mắt, chuyện, quay đầu vào lầu trong. Thẩm Thất chân chó lập tức đuổi theo, "Vương gia, hay để ta giúp chàng mài mực , coi như thay Tiền nhi lấy công chuộc tội."

      Hàn Sâm trả lời, nhưng cũng phản đối, Thẩm Thất coi như ngầm đồng ý, xem ra lần này nàng đúng bước cờ rồi.

      "Đóng cửa lại."

      Dù nghe ra trong giọng Hàn Sâm có chút u ám, nhưng mà tại Thẩm Thất hưng phấn vì nàng có thể tiến thêm được bước, cho nên cũng quá để ý, ngoan ngoãn đóng cửa lại. Quan sát bố trí trong thư phòng của Hàn Sâm phen, chỉ có thể là cực kì đơn giản. Ở giữa đặt cái bàn gỗ tử đàn sáu thước mặt bàn đặt phượng văn kiều án, còn có ngọc thạch chặn giấy theo thứ tự ngăn nắp, cây mộc lan cổ, hương thơm từ nghiên mực lan tỏa cũng giống như những thư phòng bình thường khác, bên cạnh pho tượng bạch ngọc điêu khắc là đôi cá tinh xảo đẹp đẽ. Sau bàn treo bức tranh chim ưng trắng, là hoa văn do chính tiên đế vẽ. Bên trái bàn là tủ sách cao ngất, bên phải đối diện với cửa sổ, bên ngoài chính là hồng trì nơi Thẩm Thất hay đánh đàn soạn nhạc, dưới cửa sổ là cái giường gỗ tử đàn , Hàn Sâm làm nó để khi nào mệt có thể chợp mắt ở đó. d.d.l.q.d

      Thẩm Thất hết sức tò mò với mọi thứ của Hàn Sâm, ánh mắt tập trung quan sát chung quanh, vô tình lướt qua ánh mắt tràn đầy hàn ý của Hàn Sâm. Nàng vội vàng tới, cướp lấy thỏi mực trong tay , tùy tiện mài lấy.

      Nàng đường đường là thiên kim tiểu thư, nào có mài mực bao giờ, việc này nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng mà làm rồi mới thấy muốn mài cho mực rơi tung tóe đâu phải chuyện dễ dàng, rất nhanh sau đó ngón tay Thẩm Thất bị nước mực làm cho đen sì, còn cẩn thận để vài giọt bắn lên bàn. Thẩm Thất ngại ngùng nhìn gương mặt Hàn Sâm, "Lần sau ta mài giỏi hơn. Ngày mai, ta có thể đến mài mực cho chàng được nữa ?"

      Hàn Sâm cười chế giễu, "Sao lại được chứ, nếu như bổn vương câu được, chắc nàng hủy luôn cái Tu Trúc lâu này nhỉ?" Giọng điệu càng lúc càng tăng cao, giống ngày thường trầm thấp dịu dàng.

      Thẩm Thất thầm nghĩ ổn rồi, có lẽ đoán ra cái vở kịch kia.

      "Quả nhiên độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà. Ta chưa từng nghĩ rằng nàng có thể độc ác như vậy, trăm phương ngàn kế muốn bước vào phòng sách này, đến mức nhẫn tâm hại Thuận Tam bị thương."

      Thẩm Thất nghĩ tới hình tượng của nàng trong lòng Hàn Sâm lại rớt xuống như vậy, vừa buồn vừa giận, nước mắt lập tức rơi xuống, " phải, ta cố ý hại ."

      "Chẳng lẽ do tự nguyện té gẫy chân hay sao?" Hàn Sâm hừ lạnh tiếng.

      "Chính là tự nguyện." Đến thời điểm này, Thẩm Thất cũng dám giấu giếm, chỉ sợ nàng thực trở thành kẻ độc ác. Hàn Sâm lạnh lùng nhìn nàng cái, Thẩm Thất vội vàng kể hết mọi chuyện cho nghe, nàng sắp xếp để Thuận Tam bị thương thế nào, rồi làm thế nào để nàng được phép vô phòng sách này hầu hạ. Vừa vừa rơi lệ, trông rất đáng thương.

      "Nàng là thiên kim tiểu thư, danh phận cao quý, nhưng vì muốn vào phòng sách này, mà thương tiếc mạng sống của nô tài, nàng sợ đôi chân cả đời cũng được hay sao? Chỉ vì lợi ích bản thân, nàng có thể làm ra loại chuyện tàn nhẫn như thế này? Cả đời này nàng chỉ muốn kiếm thú vui cho mình, quan tâm người khác sống hay chết có phải hay ?"

      Hàn Sâm sai, cả đời Thẩm Thất chỉ tìm vui thú thỏa mãn cho bản thân, để ý chuyện người khác sống chết ra sao, bình thường nàng để tâm đến, nhưng lúc này bị Hàn Sâm vạch trần, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, nước mắt càng rơi ra mãnh liệt, trước mắt mơ hồ, cái gì cũng thấy , vội đưa tay lên lau, lau thôi, quệt hồi vẫn chỉ có màu đen.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :