1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

] Cổ đại ] Dụ Lang - Minh Nguyệt Đang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ bốn. Tại sao chủ tử thiếu tiền

      Thẩm Thất đợi lát, quả nhiên có người ra, nhưng phải là Hàn Sâm, mà là Biện Trác."Nương nương, Vương gia mời ngươi về trước."

      Mặt Thẩm Thất trắng bệch, cắn chặt răng xoay người muốn , lại thấy Tiền nhi : "Chủ tử, bát canh này..."

      Thẩm Thất khẽ vươn tay, bát canh lập tức đổ mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, " ai cảm kích vậy thôi." Thẩm Thất bước nhanh rời , từ trước đến nay nàng chưa hề mất mặt như ngày hôm nay. Tiền nhi cũng chẳng thèm dọn dẹp, nhanh chóng theo Thẩm Thất.

      Thẩm Thất trở về phòng liền nhào lên giường, vùi mặt vào trong chăn.

      "Chủ tử, Vương gia là quá đáng, biết ngài ở bên ngoài, cư nhiên còn để ngài trở về, cái này cũng rất... Em thấy Vương gia đối với chủ tử ngài căn bản chính là..." Tiền nhi bắt đầu thầm.

      "Em bậy bạ gì đó, thư phòng là trọng địa, nữ quyến vốn nên vào, hôm nay là ta vượt khuôn phép." Thẩm Thất đứng dậy nhíu mày .

      "Bây giờ chủ tử nghe vô lời của Tiền nhi rồi." Tiền nhi tự hỏi nàng thân là người đứng xem, tâm ý của Vương gia đối với chủ tử nhà mình so ra kém nửa phần tâm ý của chủ tử đối với y.

      Thẩm Thất lại chôn đầu vào trong chăn lần nữa, tiếp tục để ý đến Tiền nhi. Chẳng qua lời của Tiền nhi khiến nàng có tia kinh tâm. Thẩm Thất cảm giác quả mình có chút thích nghe Tiền nhi xấu Hàn Sâm, cảm giác sau khi nàng bị Hàn Sâm cự tuyệt, trong lòng bắt đầu oán hận. Chỉ là nàng lại thể lo lắng, ngộ nhỡ đây là Hàn Sâm cố ý sao? Thẩm Thất nhanh chóng lắc đầu, cảm thấy Hàn Sâm phải là người có lòng dạ thâm sâu, cho dù lòng dạ y thâm sâu cũng dùng người nàng.

      Thẩm Thất cứ như vậy cuộn tròn ở giường, từ đầu chiều đợi đến khi mặt trời lặn mặt trăng nhô lên mới trông thấy Hàn Sâm thong thả tao nhã vào. Thẩm Thất tức giận đến mức hận thể cắn nát răng của mình, y biết nàng mất hứng thế mà lại tới khuyên giải dỗ dành.

      "Sao thế, chủ tử nhà ngươi còn giận?" Hàn Sâm tiếp nhận khăn nóng từ trong tay Tiền nhi, lau lau tay.

      Tiền nhi đưa mắt nhìn sang bên giường, " có, thân thể của chủ tử có chút khó chịu." Tiền nhi cúi đầu, thối lui ra bên ngoài, lúc mới gặp Hàn Sâm nàng cảm thấy y dịu dàng hòa nhã, thường xuyên mang theo nụ cười có dáng vẻ kiêu ngạo, có thể người dễ đối phó, giờ mới phát , ngay cả ánh mắt của y nàng cũng dám nhìn, trong lòng e ngại y.

      Hàn Sâm xốc màn giường lên ngồi ở bên giường, " ra là thân thể ái phi khỏe, mới lỡ tay làm đổ bát canh có phải ?" Thẩm Thất vốn muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy mình đúng, thân phận của nàng như vậy, sao có thể giống như người đàn bà chanh chua ở trước mặt mọi người ném bát, sau khi việc xảy ra nàng cũng ảo não, nhưng cái này cũng thể khiến nàng tức giận, cho nên nàng trở mình, đưa lưng về phía Hàn Sâm. Thẩm Thất vốn chờ Hàn Sâm giọng khuyên bảo, nhưng lại nghe được tiếng bước chân của y ra ngoài, lập tức trở mình ngồi dậy, mang theo thanh khóc lóc run rẩy : "Chàng..." Nước mắt nhịn được nữa liền rơi xuống.

      Hàn Sâm dừng chân xoay người lại. Thẩm Thất nhìn thấy mặt y có nụ cười dịu dàng của thường ngày, chỉ lạnh lùng giống như viên ngọc lạnh, trông rất đẹp mắt, nhưng lại lạnh người. Thẩm Thất có chút chột dạ, chỉ cắn môi, chảy nước mắt, mắt rưng rưng nhìn Hàn Sâm.

      Hàn Sâm thở dài tiếng, trở lại bên giường nhéo nhéo cằm của Thẩm Thất, cười : "Nhất định là ái phi nhớ bổn vương, cho nên thân mình khó chịu mới đánh vỡ bát canh, đều là lỗi của bổn vương."

      Thẩm Thất thấy y quay lại, thần sắc cũng khôi phục từ trước, trong lòng thả lỏng, cười ra tiếng , "Đương nhiên là trách chàng, đều tại chàng."

      "Tại sao hay đỏ mặt như vậy?" Bỗng nhiên Hàn Sâm nâng mặt Thẩm Thất lên.

      Mặt Thẩm Thất lại đỏ hơn, chủ yếu là vì lời đùa ban nãy của Hàn Sâm quả thực có chút giống với tiếng lòng của nàng, nàng nhớ y, lúc nào cũng muốn nhìn thấy y. Chỉ là tình hình này quá mức quỷ dị, ràng là nàng nên hưng sư vấn tội, nhưng càng về sau lại giống như người sai là nàng, bản thân nàng vẫn có chút chột dạ.

      "Thiếp mới nhớ chàng, thiếp có chuyện tìm chàng." Thẩm Thất đẩy Hàn Sâm ra, hỏi đằng trả lời nẻo.

      "Hửm." Hàn Sâm kéo dài cuối.

      Thẩm Thất dựa vào trong lòng Hàn Sâm, kể lại chuyện phòng thu chi kia cho Hàn Sâm nghi, trong lúc kể cũng thiếu thêm mắm thêm muối phòng thu chi kia đuổi Tiền nhi như thế nào, tôn trọng mình ra sao, dù sao cũng chính là muốn đem chữ ‘quản lý’ kia giải bày ra.

      Hàn Sâm nghe xong cũng có phản ứng gì, "Nàng có biết ngàn quan tiền kia đủ để cho mười mấy người trong phủ tiêu xài trong năm ."

      Thẩm Thất có chút kinh ngạc từ trong lòng Hàn Sâm ngẩng đầu lên, nàng thấy ngàn quan tiền bộ y phục tính là chuyện lớn, so với y phục nàng mặc lúc trước cái này tính là gì, năm trước bộ y phục được làm bằng lông vũ của trăm con chim giá vạn quan tiền nàng cũng chớp mắt mà bỏ tiền ra mua. Nhưng Hàn Sâm thân là hoàng tử, cư nhiên xem trọng ngàn quan tiền như vậy, khiến Thẩm Thất có chút có tư vị. Thái ấp của Hàn Sâm có hai vạn năm nghìn hộ, còn có mấy thôn trang, Thẩm Thất tin y thiếu tiền.

      "Nhưng thiếp thích bộ y phục kia." Thẩm Thất bắt đầu làm nũng.

      Hàn Sâm đẩy Thẩm Thất ra khỏi ngực, nắm lấy hai bả vai của nàng mặt lạnh : "Ái phi nên nhìn xem dân chúng ở Hoa Hà phía Bắc chút, đừng là quần áo, có thể tìm thấy lá cây che thân cũng là chuyện may mắn rồi."

      "Lá cây cũng có?" Thẩm Thất bị lời của Hàn Sâm hấp dẫn lực chú ý.

      "Lá cây sớm bị bọn họ dùng để lót dạ."

      Mặt của Thẩm Thất lại bắt đầu đỏ lên, bất quá lần này là tức giận, đại khái nàng hiểu được ý của Hàn Sâm, nàng nghe xong những lời này trong lòng cũng chịu nổi, nhưng nàng chưa từng thấy qua thảm cảnh kia, căn bản thể tưởng tượng được, trong tiềm thức đó chỉ là chuyện của người khác, lúc này nàng biết Hàn Sâm dứt khoát cự tuyệt ý của nàng."Thiếp mặc kệ, ta muốn mua." Thẩm Thất vểnh môi.

      Hàn Sâm chỉ đứng thẳng ở bên giường, ôm lấy tay lời nào, lạnh lùng nhìn Thẩm Thất. Thẩm Thất cũng chuyện, thua người thua trận, nàng cũng nhìn vào Hàn Sâm, chỉ là có chút dám nhìn vào mắt của y.

      "Vương gia, Vương phi nên dùng thiện rồi." thanh của Tiền nhi ở ngoài cửa truyền vào.

      Hàn Sâm dừng chút, "Dùng thiện trước ."

      "Thiếp ăn." Thẩm Thất vừa nhìn liền biết Hàn Sâm cự tuyệt trá hình, tức giận liền đánh chỗ, cảm thấy y quan tâm đến mình. khi ở tuyến cương, chuyện có rất nhiều hạt vừng hạt đậu cũng có thể so với núi nặng so với biển sâu.

      Hàn Sâm ngừng bước chân lại, thẳng ra cửa.

      "Chủ tử, ngài thực ăn cơm sao?" Tiền nhi thấy Hàn Sâm rồi mau chóng vào phòng.

      "Ai , em bảo phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn bưng vào phòng, ta muốn dùng thiện với chàng." Thẩm Thất cau mày, quyệt miệng.

      Dùng xong thiện, Thẩm Thất nghiêng người nằm ở giường, ngóng trông, nhưng đợi đến khi trăng treo giữa trời vẫn thấy Hàn Sâm trở về.

      "Chủ tử, xem ra Vương gia tới." Tiền nhi ở ngoài cửa tiến vào.

      "Dò hỏi xem chàng ở đâu?" Thẩm Thất có chút khẩn trương, đây phải là điềm tốt.

      "Vương gia ngủ lại ở thư phòng."

      "Em chắc chắn?" Thẩm Thất nâng giọng, chỉ sợ có người thừa dịp lúc bọn họ cãi nhau chen vào, huống hồ trước kia Hàn Sâm cũng phải là có thanh danh phong lưu.

      "Tiền nhi đứng ở bên ngoài Tu Trúc lâu, coi chừng Vương gia tắt đèn rồi mới trở về." Tiền nhi xoa tay, dậm chân, chỉ sợ là lạnh đến cứng người rồi.

      "Vất vả cho em rồi, Tiền nhi tốt của ta." Thẩm Thất ôm lấy Tiền nhi, nỗi buồn và chán nản lập tức bị chìm xuống.
      Trâu thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương thứ bốn (tiếp)

      Đến buổi tối hôm sau, Hàn Sâm vẫn trở về phòng, Thẩm Thất tức giận đến cơm tối cũng ăn, nhốt mình ở trong phòng nằm khóc. Đến sáng sớm ngày kế tiếp, Tiền nhi tìm khối băng xoa mắt cho nàng, như vậy mới có thể ra ngoài.

      "Chủ tử, ngài cùng Vương gia đến hoa mai xã? Như vậy phải những người kia đều biết ngài và Vương gia bất hòa sao?" Tiền nhi có chút lo lắng cho thể diện của Thẩm Thất.

      "Sao ta có thể vì để cho những người kia chê cười mà giả bộ hòa thuận với chàng chứ?" Tính tình tiểu thư của Thẩm Thất lại nổi lên, lần đầu tiên cãi nhau sau tân hôn, nàng thể làm người đầu tiên khuất phục, nếu sau này bị bắt nạt chết sao? Tiền nhi giật giật khóe môi, nhưng sau cùng vẫn lên tiếng, bất quá trong lòng nàng hiểu , việc xấu trong nhà thể ra ngoài, Thẩm Thất làm như vậy chưa hẳn là thỏa đáng.

      " thôi Tiền nhi, ngơ ngác cái gì, hoa mai yến vẫn chờ ta mở yến đấy." Thẩm Thất kiên nhẫn .

      Tiền nhi nhanh chóng khoác áo choàng lên cho nàng sau đó ra ngoài sân. Hai người ở chỗ rẻ của hành lang lại đụng phải Hàn Sâm tới, xem ra hẳn là y đến trong sân của nữ quyến, lúc này trong sân ngoại trừ Thẩm Thất ra cũng có người khác.

      "Vương gia vạn phúc." Tiền nhi cúi người hành lễ.

      Thẩm Thất "hừ" tiếng, nghiêng người quay mặt sang hướng khác nhìn Hàn Sâm.

      "Các ngươi đều lui xuống ." Hàn Sâm ôn hòa nhưng lại cho phép cự tuyệt, những hạ nhân kia cùng Tiền nhi đều lui xuống. Chỉ có trong lòng Tiền nhi hiểu , Vương gia này khắp nơi đều chú ý đến mặt mũi ở vương phủ, hôm nay xem tình hình này đoán chừng là muốn giải hòa, chỉ là chưa chắc Vương gia thương người nào đó, chung quy vẫn là chạy trốn thoát khỏi nguyên nhân giữ thể diện cho vương phủ.

      Thẩm Thất thấy mọi người đều lui xuống, trong lòng thầm cao hứng, nàng sớm dự đoán được người thỏa hiệp sau cùng nhất định là Hàn Sâm, nàng ầm vui vẻ trong lòng, nhưng mặt lại càng lúc càng lạnh như băng.

      Hàn Sâm đến phía sau Thẩm Thất, hai tay vòng qua eo của nàng, đem cằm đặt lên vai của nàng, "Vẫn còn tức giận?" Hơi thở của Hàn Sâm phun ở cổ nàng khiến nàng ngưa ngứa, khẽ vặn vẹo chút, thế nhưng y lại càng ôm chặc hơn, nàng khó chịu trong lòng, cơ thể và đầu óc lại bằng lòng nghe theo, chỉ là chuyện mà thôi.

      " cái túi hẹp hòi." Hàn Sâm cọ cọ cái mũi của Thẩm Thất.

      "Chàng là cái túi khí lớn." Thẩm Thất quay đầu lại trách mắng liếc Hàn Sâm cái, "Giường ở thư phòng ngủ rất ngon sao?"

      " ngủ ngon, mới ngủ có hai đêm mà thắt lưng của bổn vương đứng thẳng lên được rồi." Hàn Sâm còn làm bộ cúi người xuống, đấm đấm lưng. Thẩm Thất nhịn được mà cười ra tiếng.

      "Cười là tốt rồi, bổn vương còn có phần lễ tặng cho ái phi, bày tỏ xin lỗi." Hàn Sâm quay đầu lại gọi Biện Trác, Biện Trác "vèo" cái liền xuất , trong tay còn nâng lên cái hộp.

      Mặc dù Thẩm Thất kinh ngạc thân thủ của Biện trác, nhưng nàng lại biểu ra ngoài, ở trước mặt Hàn Sâm nàng tỏ vẻ dường như chưa từng thấy qua cảnh đời, nhưng vì để cho Hàn Sâm đắc ý, Thẩm Thất chỉ có thể phụng phịu giả vờ quan tâm đến lễ vật là cái gì, rất bình tĩnh mở cái hộp ra. "Ơ, phải là chàng đồng ý..." Nằm trong cái hộp chính là quần áo Thẩm Thất muốn.

      "Vốn là đồng ý, chỉ là hôm nay lúc bổn vương ngang qua cửa hàng kia tò mò muốn biết dạng quần áo gì có giá ngàn quan."

      "Vậy là chàng cảm thấy đáng đúng ?" Thẩm Thất hờn dỗi liếc Hàn Sâm cái, bộ dạng đắc ý ‘Thiếp sai’.

      Hàn Sâm lắc lắc đầu, "Khó mà , chỉ là bổn vương sợ người khác mặc quần áo này lãng phí tâm ý của ái phi."

      "Làm sao chàng biết?" Thẩm Thất có chút tò mò, sau đó hồ nghi nhìn Tiền nhi cái.

      Tiền nhi chột dạ cười tiếng. Hàn Sâm : "Nàng đứng trách Tiền nhi, nàng ấy cũng trung thành vì chủ." Hàn Sâm lừa gạt Thẩm Thất, Tiền nhi sợ hai người bọn họ cứ giằng co mãi, sợ trong tiệc hoa mai việc xấu trong nhà lộ ra ngoài, cho nên đặc biệt tìm thời gian đến bẩm báo với Hàn Sâm, quần áo kia là Thẩm Thất tự mình vẽ ra đưa cho cửa hàng thêu làm, nếu như trả tiền chỉ sợ mất thể diện rất lớn.

      Thẩm Thất đưa lưng về phía Hàn Sâm, nhìn Tiền nhi cười lên chớp chớp hai mắt, tán thưởng nàng ấy làm rất tốt.

      "Mau thay quần áo , bằng đến muộn." Hàn Sâm thúc giục .

      Tức giận tích trữ hai ngày nay của Thẩm Thất trong phút chốc liền biến mất, ngoan ngoãn trở về phòng thay quần áo. Chỉ cần Hàn Sâm mở miệng trước câu, nàng liền cảm thấy mình là người thắng, người chiến thắng kiêu ngạo. Sau khi Thẩm Thất vào tấm bình phong vẫn chưa thấy Tiền nhi tới hầu hạ, bèn kêu lên: "Tiền nhi, em còn rề rà cái gì vậy hả?" Nghe thấy tiếng bước chân từ cạnh cửa vang lên, Thẩm Thất liền cúi đầu bắt đầu cởi ngọc khấu eo.
      Trâu thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ bốn (tiếp)

      Phía sau có bàn tay tiếp nhận đai lưng, bàn tay khác lại đàng hoàng cư nhiên để lên bả vai trơn nhẵn của Thẩm Thất, Thẩm Thất cũng nhận ra ngón tay thon dài kia, " phải chàng thúc giục sợ đến trễ sao?" Mặc dù trong miệng nàng như vậy, nhưng thân thể lại dựa vào phía sau, đứng đắn ngã vào trong lòng của người mới tới.

      Hàn Sâm khẽ cắn vành tai Thẩm Thất, "Cái này cũng chậm hai ngày rồi còn muộn sao?"

      "Chàng..." Thẩm Thất bị lời cợt nhả của Hàn Sâm khiến cho cả người tê dại, càng có sức phản kháng gì, đành phải tùy y trêu chọc.

      "Chúng ta —— —— đến ——" thanh của Thẩm Thất đứt quãng, từng chữ mơ hồ, lúc đến cuối căn bản là ra được, ý kia của nàng cũng minh bạch. Nhưng Hàn Sâm giống như nghe theo, ngược lại cảm thấy như vậy càng thêm thú vị, bức nàng quỳ sấp ở giường, bắt đầu giở trò.

      Thẩm Thất vừa xấu hổ vừa dạ, có nửa phần phản kháng, chỉ có thể bị y dùng tư thế xấu hổ bắt nạt, đến lúc kết thúc thở hổn hển được y ôm nằm giường. Thẩm Thất cảm thấy bình thường Hàn Sâm thoạt nhìn ôn hòa nho nhã, nhưng ở giường lại quá mức bá đạo, sát phạt quả quyết, bản thân mình có bất kỳ con đường phản kháng thương lượng nào.

      Thẩm Thất nghỉ ngơi chút mới lấy lại sức. "Lần này đúng là muộn." Nàng đấm đấm ngực của Hàn Sâm.

      " muộn, cũng được." Hàn Sâm chơi đùa sợi tóc ở trước ngực Thẩm Thất.

      Thẩm Thất vốn muốn được, nhưng nghĩ lại, đều đời việc như ý tám chín phần mười, nàng lại hài lòng với món đồ kia, thể thừa cơ hội này khoe khoang phen, huống chi nàng nhất định phải cự tuyệt nhớ nhung Mai Nhược Hàm. Tình hình hoa mai xã lần này mặc dù ngoài mặt Mai Nhược Hàm là chủ nhà, nhưng Thẩm Thất nàng mới là nhân vật chính của hoa xã kia, kiên quyết có đạo lý .

      "Vậy người khác hỏi vì sao thiếp nên như thế nào?" Thẩm Thất liếc nhìn Hàn Sâm.

      Hàn Sâm cười : "Ăn ngay là được."

      "Chàng..." Thẩm Thất cắn lên lỗ tai của Hàn Sâm trút căm phẫn.

      "Xem ra nàng quyết định muốn ra ngoài rồi, có phải hay ?" Hàn Sâm nhấc chân đè Thẩm Thất xuống.

      "Ai , muốn ra ngoài, muốn ra ngoài." Thẩm Thất nhanh chóng buông lỗ tai Hàn Sâm ra.

      Hai người mè nheo hồi lâu cuối cùng cũng ra cửa, đợi đến lúc bọn họ tới Mai phủ, sớm có người đón chào."Ôi, bà của tôi sao lại đến muộn như vậy?" Chính là nàng dâu đích (dòng trưởng, dòng chính) của Đỗ gia Lan Lăng cũng là người của hoa xã chào đón, sau khi xong lại nhìn Hàn Sâm che miệng cười cười, cúi người hành lễ.

      Thẩm Thất quen với Đỗ thị hô to gọi lớn, "Sáng dậy có chút khó chịu cho nên mới đến muộn." Thẩm Thất sớm nghĩ ra lí do thoái thác, xong liếc xéo Hàn Sâm cái, trong mắt của y lên ý cười chỉ có nàng mới hiểu được.

      "Khó chịu?" Ánh mắt của Đỗ thị đảo qua phần bụng của Thẩm Thất, khanh khách cười ra tiếng, "Biết rồi, trách ngươi."

      Thẩm Thất bị Đỗ thị như

      thế liền hiểu ra, mặt hơi đỏ lên, nàng nghĩ đến nhanh như vậy có hài tử, nhưng nếu như có thể cùng y có hài tử, ngược lại chuyện vui, cho nên Thẩm Thất có chút mong đợi nhìn Hàn Sâm, lại nhìn thấy diễn cảm như có điều suy nghĩ của y.

      " nhanh lên, có đồ mới mẻ đẻ cho ngươi chơi đùa này." Đỗ thị kéo Thẩm Thất , cũng mặc kệ Hàn Sân, đơn giản là vì khách nam cùng chỗ với khách nữ, mặc du Hàn Sâm là hoàng tử Vương gia, nhưng thế lực của Tây Hoa , ngay cả danh hiệu của hoàng đế ở thành Lan Lăng này cũng được phổ biến, huống chi là y, cho nên Đỗ thị cũng sinh ra kính nể đối với y.

      Thẩm Thất cẩn thận mỗi bước nhìn Hàn Sâm, lại thấy y tự nhiên đến, sớm có công tử ca đấu gà cưỡi ngựa của thành Lan Lăng nghênh đón. Thẩm Thất nhìn ở trong mắt, lo lắng ở trong lòng, chỉ sợ những quần áo lụa là* kia kéo Hàn Sâm đến những nơi sạch .

      (* quần áo lụa là: chỉ trang phục của con em nhà giàu sang quyền quý)

      "Thất nương, hồi hồn." Đỗ thị quơ quơ tay ở trước mặt Thẩm Thất.

      Lúc này Thẩm Thất mới thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn yên lòng, trước kia hoa xã này nàng thích nhất là Đỗ thị, tính tình hai người đều hoạt bát hăng say, lại ưu thích khoe khoang, chuyện gì cũng có thể gom lại thành đống, tại nàng có chút chào đón nàng ta, biết mình muốn theo Hàn Sâm nhưng nàng ta lại cố tình kéo đến chỗ này.

      "Suy cho cùng vẫn là phu thê mới cưới mà, lát cũng tách ra được." Đỗ thị bĩu môi, " nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay à nha, lúc trước là ai quẳng xuống ngoan thoại* sau khi thành gia bị nam nhân nắm mũi dắt ?"

      (*ngoan thoại: lời mạnh mẽ, nghiêm khắc)

      "Ta đâu phải bị nắm mũi dắt ?" Thẩm Thất liều chết nhận.

      "Là nắm mũi dắt , phỏng chừng Vương gia dắt lỗ mũi của ngươi ngươi cũng theo." Đỗ thị khó có được cơ hội cười nhạo Thẩm Thất.

      "Nếu là ta, ta cũng nguyện bị Lan Lăng Vương gia nắm mũi dắt , bộ dạng của Vương gia rất tuấn tú đấy." Tô thị - thành viên khác của hoa xã theo , đều là thành người thân, cho nên khi chuyện cũng cố kỵ nhiều.

      "Cái này cũng đúng, Ngũ thiếu gia của Thẩm gia coi như là tuấn tú rồi, nghĩ đến Vương gia còn tuấn tú hơn so với , trận mà cầu kia đánh là hay." vị khác là Hoàng thị theo.

      Mấy người líu ra líu ríu nghị luận, dụ dỗ Thẩm Thất mở cờ trong bụng, ánh mắt ngừng nhìn về chỗ dành cho khách nam, đáng tiếc cách cái núi giả, nhìn thấy được gì cả, chỉ có thể mê mẩn.

      " phải có vật mới mẻ sao?" Sức mạnh khiến Thẩm Thất hứng thú dào dạt tụ họp sớm còn như ngày xưa, giờ nàng lòng dạ chính là muốn ở cùng với Hàn Sâm, thời khắc rời xa nhau.

      "Là Lâm nhi, bảo bối do ca ca của nàng giành được trong tay của thương nhân Ba Tư." Hoàng thị cố gắng giảo mồm.

      Thẩm Thất nhận lấy thiết côn dài từ trong tay Đỗ thị, "Dùng như thế nào?"

      Đỗ thị đắc ý : "Cái này gọi là ống nhòm, dùng cái này, có thể nhìn thấy những nơi xa." Nàng vừa vừa làm mẫu cho Thẩm Thất.

      Thẩm Thất là người thông minh, Đỗ thị chỉ điểm chút nàng liền hiểu ra, cầm lấy để ở trong tay thưởng thức, mấy người ầm ĩ la hét Thất Bảo lâu của Mai phủ, đó là lâu cao nhất ở Mai phủ, lên lầu có thể quan sát khắp nơi, dùng ống nhòm này là thích hợp nhất.

      Thẩm Thất vừa cầm ống nhòm, vừa lơ đãng : "Tại sao hôm nay thấy Đỗ Tam thiếu nhà các ngươi?" Trước lúc chưa thành thân, Thẩm Thất thích nhất là trêu ghẹo Đỗ thị, bởi vì sau khi nàng và Đỗ Tam thiếu thành thân đều rất hay cùng nhau, lúc trước Thẩm Thất xem thường nhất chính là Đỗ thị cho Đỗ Tam thiếu cưới thiếp.

      "Chàng...." Đỗ thị khiêu cao cuối, bộ dạng rất hài lòng nhưng lại khó mà .

      Thẩm Thất cũng truy vấn nữa, bởi vì câu trả lời tự động xuất trong ống nhòm, "Ơ, Đỗ Tam nạp tiểu thiếp?" Đỗ thị xuất thân từ danh môn Hà Gian, về nhà chồng hai năm quan hệ với Đỗ Tam cũng tệ, Thẩm Thất ngờ hôm nay lại thấy Đỗ Tam vứt Đỗ thị sang bên, mang theo tiểu thiếp đến hoa xã, ràng chính là làm tổn hại đến thể diện mang theo chính thất, hôm nay Đỗ Tam mở đầu phá lệ, trừ bỏ tổn hại đến Đỗ thị ra, quả thực chính là khiêu khích đối với hoa xã.

      "Để ta nhìn xem hồ ly tinh kia." Đỗ thị muốn cắn nát răng, đôi mắt cũng bắt đầu phiếm hồng.

      Hoàng thị, Tô thị chung quanh cũng bắt đầu ồn ào, "Ôi, nữ tử kia tại sao nhìn quen mắt như vậy, rất giống người chúng ta quen biết."
      Last edited: 27/1/15
      Trâu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ năm. Ra ngoài đều là nhìn hoa nhân

      Đương nhiên Thẩm Thất sớm nhìn ra, nhưng có nhiệt tình giống như Hoàng thị và Tô thị lanh mồm lanh miệng cùng có nhãn lực* này. (* năng lực phân biệt)

      "Đúng vậy đó, loại người này mặt ngoài thoạt nhìn đơn thuần kiêu ngạo nhưng thực chất bên trong lại dụ dỗ người, nam nhân nào bị nàng ta dụ dỗ chứ, các ngươi đều phải cẩn thận chút đấy." Đỗ thị chua lòm .

      giờ Thẩm Thất mới hiểu được tại sao ngay từ đầu Đỗ thị lại chào đón Mai Nhược Hàm, xem ra vị Đỗ Tam này cũng là quả lựu dưới váy Mai Nhược Hàm, vả lại còn si tình, chỉ vì tiểu thiếp có bộ dạng giống năm phần lại ném chính thê của mình sang bên.

      "Ngươi cứ như vậy mà mặc kệ nữ nhân kia cưỡi đầu ngươi sao?" Thẩm Thất liếc Đỗ thị cái.

      Mới tới đây, liền thấy có thị nữ tiến vào hầu hạ, " nương nhà nô tỳ để nô tỳ tới đây đưa chút đồ ăn vặt cho mấy vị phu nhân."

      "Vẫn là nương nhà ngươi suy nghĩ chu đáo, món ăn vặt này cũng rất độc đáo." Thẩm Thất nhìn những thức ăn trong đĩa đều ấn chữ mai, có cánh hoa mai, có mùi vị hoa mai, ngay cả hạt dưa cũng là vị hoa mai.

      Đỗ thị vừa nhìn liền tức giận, " ăn, chẳng lẽ chúng ta là quỷ chết đói đầu thai, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn thôi sao?"

      Đợi thị nữ kia bị đuổi , Thẩm Thất mới : "Ngươi ở chỗ này ngang ngược ngún nguẩy cái gì, Mai nương người ta trêu chọc đến ngươi, ngươi có bản lĩnh trở về đối phó với nữ nhân kia ?" Thẩm Thất muốn nhìn nữ nhân này bực tức ở chỗ này, nhưng lại muốn làm người chà đạp.

      "Đối phó nữ nhân kia? Ngươi biết Đỗ Tam cưng chiều nàng ta bao nhiêu, ta chỉ mới liếc cái, Đỗ Tam sợ ta ăn thịt nàng ta đấy." Đỗ thị nước chua đầy bụng, nước mắt bao lấy hốc mắt.

      Hoàng thị và Tô thị cũng thở dài theo, xem chừng cũng gặp phải vấn đề tương tự, "Nam nhân đều như vậy, luôn tìm những thứ mới mẻ, nhưng khi chết ngươi mới là người được để bài vị trong Từ Đường."

      Đỗ thị lau lau nước mắt, "Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy."

      Thẩm Thất nhìn nhìn ngược lại dám nghĩ đến có ngày Hàn Sâm như thế hay , nhưng nàng nghĩ mình nhất định thể chịu phận bất hạnh như đám người Đỗ thị. Ước chừng có chút cảm giác thỏ chết cáo khóc*, Thẩm Thất cầm ống nhòm ra lan can, viện cớ thừa dịp này đánh giá xung quanh, tránh xa Đỗ thị bực dọc kia. Đỗ thị và hai người Tô Hoàng vẫn ở trong phòng thảo luận. (* tương tự câu ‘ con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ’)

      Thẩm Thất hoàn toàn dự đoán được nàng nhìn thấy Mai Nhược Hàm ở trong ống nhòm, chủ nhân của ngày hôm nay rất lâu thấy xuất , ở trong rừng mai kia còn có nam nhân, áo choàng màu tím, Thẩm Thất cực kỳ quen thuộc.

      Mặc dù ở trong ống nhòm Thẩm Thất nhìn thấy ánh mắt của Mai Nhược Hàm, nhưng nghĩ cũng có thể nghĩ đến ánh mắt đó động lòng người như thế nào. Hai người kia chỉ đối mặt nhìn nhau, rất có khổ tình cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ. Thẩm Thất thấy Mai Nhược Hàm bỗng nhiên nhào vào trong lòng Hàn Sâm, Hàn Sâm sững sờ chốc lát, nhàng đẩy nàng ra, Thẩm Thất cảm thấy còn có chút an ủi, lại thấy Hàn Sâm dường như nhìn về phía mình liếc mắt cái, nàng phản xạ lùi về sau, nhưng lại nhớ tới nàng ở chỗ cao cách nơi đó rất xa, chắc chắn Hàn Sâm thể phát được, cho nên liền ổn định tâm thần. màn kế tiếp, khiến nàng cảm thấy trái tim như bị người ta nắm chặt, còn đặt ở trong chảo dầu nóng. Thẩm Thất nhìn hai người ôm hôn kia biết nên phản ứng như thế nào.

      "Vương phi, ngươi nhìn cái gì đấy, sao lại chuyên tâm như vậy?" thanh của Đỗ thị vang lên ở phía sau lưng Thẩm Thất.

      " có gì, chỉ cảm thấy đồ vật này rất thú vị, cho nên nhìn xem chung quanh chút." Thẩm Thất kinh ngạc với giọng bình tĩnh của mình, màn vừa rồi kia, nàng muốn cho bất luận kẻ nào nhìn thấy. Bởi vì những cái này thực lâu dài, sớm hay muộn nàng cũng cắt đứt đường nhớ nhung Mai Nhược Hàm, cho nên cần thiết để cho đám người Đỗ thị nhìn thấy quẫn cảnh của nàng.

      "Nếu như ngươi thích, vậy cầm lấy ."

      "Vậy đa tạ." Thẩm Thất quay đầu nhìn Đỗ thị cười sáng lạn.

      "Aiz, trong những người chúng ta, chỉ có ngươi là cần lo lắng cho họ Mai kia nhất, nàng ta ấy à, ngay cả đầu ngón tay cũng bằng ngươi, xem Vương gia đối xử với ngươi tốt, ngay cả quần áo cũng tự mình mua tới cho ngươi." Đỗ thị ê ẩm .

      Chuyện Hàn Sâm mua quần áo cho Thẩm Thất, Thẩm Thất biết là ai truyền ra ngoài, nhưng lúc này để cho người ta nhìn thấy bộ dạng phu thê đằm thắm của nàng và Hàn Sâm cũng tệ, có đôi khi lớp giấy này ràng rất hư ảo, nhưng cũng thể xé ra. "Có phải nên dùng thiện rồi ?"

      "Đúng rồi, ban nãy có người đến thỉnh chúng ta dùng thiện đấy, đến sảnh Hoa Tuyết."

      Đoàn người Thẩm Thất bắt đầu ra ngoài, ở bên cạnh sảnh Hoa Tuyết, Thẩm Thất thấy Hàn Sâm bỗng nhiên từ chỗ rẽ lại đây, nàng vốn muốn nghênh đón, nhưng nghĩ đến màn lúc nãy, nhất thời ngừng cước bộ. Nào biết lúc Hàn Sâm ngang qua đám người các nàng cũng chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua các nàng, sau đó gật gật đầu liền qua. Thẩm Thất hơi hơi mấp máy miệng, nhưng kêu lên. Đơn giản là vì cái nhìn ban nãy của Hàn Sâm đối với nàng quá mức lạnh nhạt, giống như nàng chỉ là gốc cây ven đường, căn bản vào được trong mắt của y.

      Hàn Sâm rồi, bên kia lại chậm rãi ra người, chính là Mai Nhược Hàm.

      "Mai tỷ tỷ." Thẩm Thất ngọt ngào kêu tiếng.

      Mai Nhược Hàm lại giống như bị kinh ngạc kêu to tiếng, thiếu chút nữa té ngã, "À, là Thẩm gia muội muội."

      Thẩm Thất thấy bộ dáng ‘có tật giật mình’ của Mai Nhược Hàm, trong lòng liền hiểu là chuyện gì, chỉ sợ trước trận kia, nàng ta và Hàn Sâm luôn luôn dính cùng chỗ, Thẩm Thất biết Hàn Sâm lén lút dịu dàng, trong lòng trực tiếp nổi lên đau xót.

      Mai Nhược Hàm cúi người, tìm cái cớ rời trước, Đỗ thị ở sau lưng nàng ta nhổ ngụm nước miếng : " biết tại sao nam nhân đều thích bộ dạng này của nàng ta? Gió thổi chút liền ngã có cái gì thú vị chứ."

      Thẩm Thất lại hận mình thể giống như Mai Nhược Hàm, ôn nhu yếu ớt, khiến người ta thương, chỉ là từ nàng được phụ thân mẫu thân xem như bảo bối, thuốc bổ quý hiếm gì đều đưa cho nàng dùng, từ đến lớn chưa từng bị bệnh gì. "Bớt tranh cãi , thôi, quản được nam nhân nhà mình, ngoại trừ trách mình ra còn có thể trách ai."

      Đỗ thị bất mãn theo phía sau nàng.

      "Thất Thất, có phải hôm nay muội tới muộn ." Thẩm Thất vừa mới bước ra sảnh Hoa Tuyết liền nhìn thấy Ngũ ca của mình hướng về phía mình vẫy vẫy tay.

      "Vâng, sáng nay rời giường có chút khó chịu." Thẩm Thất qua, ở Thẩm gia chỉ có Ngũ ca là hiểu nàng nhất.

      Thẩm Thanh Thu vươn tay sờ sờ cái trán của Thẩm Thất, "Trời lạnh thế này tại sao lại mặc ít như vậy?" Thẩm Thanh Thu nhíu mày nhìn nhìn Thẩm Thất, cởi áo khoác lông cừu của mình xuống khoác lên người Thẩm Thất, "Vũ Tu, lấy lò ấp cho Thất nương." Vũ Tu là gã sai vặt bên người của Thẩm Thanh Thu.

      "Muội lạnh, Ngũ Ca." Thẩm Thất hờn dỗi .

      " bậy, xem tay của muội lạnh như băng thế này." Thẩm Thanh Thu cầm hai tay Thẩm Thất, động tác như vậy vốn thích hợp, nhưng từ tình cảm của và Thẩm Thất rất tốt, cho nên mọi người cũng kinh sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

      Trước kia Thẩm Thất cảm thấy sao, nhưng từ sau khi xuất giá lâu rồi nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, bỗng nhiên bị nắm chặt như vậy, chợt có chút quen, vụng trộm dò xét Hàn Sâm cái, lại thấy y cũng nhìn mình, bộ dạng như có điều suy nghĩ, khóe miệng chứa đựng nụ cười có hàm ý vô cùng mỉa mai.

      "Muội dùng bữa, Ngũ Ca." Thẩm Thất thu hồi ánh mắt, rút tay về, quay đầu nhìn Hàn Sâm nữa. Chỉ nghe thấy Thẩm Thanh Thu với Hàn Sâm ở phía sau: "Vương gia, lát nữa dùng xong thiện, chúng ta đánh trận mã cầu như thế nào, lần trước ta phục."

      "Lần trước cũng chỉ là bổn vương may mắn giành chiến thắng, Ngũ ca cần để ở trong lòng, lát nữa bổn vương còn có chút chuyện, chỉ sợ thể bồi Ngũ ca tận hứng."

      Tâm của Thẩm Thất sớm bắt đầu nghĩ đến lát nữa Hàn Sâm có chuyện gì, phải là lén lút với Mai Nhược Hàm chứ? Cho nên lúc dùng cơm căn bản nàng ăn thức ăn gì. Ăn xong cơm liền vội vã ra cửa tìm Hàn Sâm.

      "Ái phi tìm bổn vương?" thanh của Hàn Sâm bỗng nhiên truyền đến bên tai Thẩm Thất.

      Thân thể Thẩm Thất cứng đờ, cố ý đếm xỉa đến Hàn Sâm, "Hừ."

      "Tại sao lại tức giận, cái túi hẹp hòi, bổn vương muốn , ái phi cũng muốn cùng bổn vương sao?"

      Thẩm Thất vốn muốn để ý đến Hàn Sâm, nhưng nghe y như thế, càng yên lòng, đành phải theo y đến tạm biệt chủ nhân. "Huynh muốn ?" Trong giọng của Mai Nhược Hàm có ý đành lòng.

      "Ừm."

      "Sau này Mai tỷ tỷ có rảnh cũng đến quý phủ của chúng tôi chơi chút ." Thẩm Thất cười , trong lòng nàng có vấn đề, mặt lại càng bày ra biểu thân cận.

      "Ừm." Tạm biệt xong, Mai Nhược Hàm nhìn Thẩm Thất, rốt cuộc nàng vẫn oán giận Thẩm Thất.

      Sai khi Thẩm Thất lên xe ngựa, liền nằm ở bàn, để ý tới Hàn Sâm.

      "Người nào to gan dám trêu chọc nàng tức giận như vậy?" Hàn Sâm ôm lấy Thẩm Thất từ phía sau lưng.
      Trâu thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ năm (tiếp)

      Thẩm Thất xoay người lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, muốn hỏi câu đầu tiên, lại thấy y cười ấm áp nhìn vào mình, nhưng nụ cười kia lại giống như tầng sương mù, chỉ cần nàng hỏi ra, nụ cười kia lập tức biến mất. Mà ánh mắt của y nhìn mình, giống như ‘nàng cứ , nàng cứ ’. Thẩm Thất có trực giác, khi nàng ra, có lẽ tất cả thay đổi, thể vãn hồi.

      Thẩm Thất nhìn Hàn Sâm, thậm chí có thể nghĩ đến đáp án của y, "Ta thích nàng ấy, chỉ có điều ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ để chia rẽ chúng ta. Nếu như ngươi mở mắt nhắm mắt chúng ta có thể sống chung với nhau, bằng ..." Thẩm Thất dám nghĩ tiếp, lúc này nàng cũng dám hỏi ra khỏi miệng, sau khi bị ủy khuất nhiều như vậy, nàng lại thể chất vấn tiếng.

      Cho nên Thẩm Thất lại nằm ở bàn, nước mắt tích tích chảy xuống bàn.

      "Tại sao lại khóc, chẳng trách người ta đều con phương Nam đều làm từ nước, ta thấy nàng là làm từ tuyết, ấm áp liền bắt đầu tan chảy ra." Hàn Sâm nâng mặt Thẩm Thất lên, lau nước mắt của nàng.

      Thẩm Thất ủy khuất trong lòng, thấy y như vậy lại càng thêm ủy khuất hơn, "Oa" tiếng liền khóc lên. Hàn Sâm chỉ vỗ lưng an ủi nàng, hỏi vấn đề gì, giống như tất cả nguyên nhân y đều hiểu trong tim.

      "Khóc đủ rồi, khóc xong có đói bụng hay ?" Hàn Sâm thấy tiếng khóc của Thẩm Thất giảm mới lên tiếng, nâng mặt nàng lên giúp nàng lau nước mắt. Hai tay của Thẩm Thất che lấy mặt của mình, "Đừng nhìn, khẳng định là xấu muốn chết." Thẩm Thất cần nhìn cũng biết chắc chắn hai mắt của mình sưng lên giống như quả đào.

      " xấu, xấu, nếu như nàng xấu, vậy trong thiên hạ có nữ tử xinh đẹp." Hàn Sâm cười tiếng kéo tay Thẩm Thất xuống.

      "Vậy chàng..." Thẩm Thất vốn muốn mau mồm mau miệng : chẳng lẽ Mai nương của chàng cũng đẹp sao? Nhưng cuối cùng lại nuốt trở về, nàng muốn giống như đám người Đỗ thị những lời chua lòm này, khiến cho nam nhân ngột ngạt. "Quả thiếp có chút đói bụng." Thẩm Thất nhanh chóng thay đổi đề tài.

      "Ha ha, chúng ta săn thú, bắn trúng mới có đồ ăn." Hàn Sâm kêu lên ngừng xe ngựa.

      "Săn thú, tại?" Thẩm Thất mở to hai mắt.

      "Đúng vậy, vốn là sáng nay muốn mang nàng , nhưng nàng lại muốn đến hoa mai xã kia, tuy rằng đồ ăn tinh xảo, nhưng ở trong những trường hợp kia lại thể ăn no được."

      Thẩm Thất nghe y như thế, giống như tất cả đều là lỗi của nàng, nếu như nàng hoa mai xã, có lẽ y và Mai Nhược Hàm có những chuyện kia. "Bây giờ cũng xế chiều rồi, còn có thể săn được bao lâu?" Thẩm Thất vểnh môi.

      Hàn Sâm điểm lên cánh môi của nàng, "Yên tâm , chẳng lẽ nàng sợ bổn vương săn được con mồi, để nàng đói bụng." Hàn Sâm bế Thẩm Thất xuống xe, "Nàng muốn cùng bổn vương cưỡi chung con ngựa hay là mình cưỡi con?"

      Thẩm Thất vốn là người biết cưỡi ngựa, hơn nữa kỹ thuật cưỡi cũng tệ lắm, nhưng nàng chợt nhớ tới Mai Nhược Hàm nhu nhược liền , "Thiếp biết cưỡi ngựa."

      Hàn Sâm xoay người lên ngựa, vươn tay bắt lấy Thẩm Thất, y nhàng kéo cái, liền kéo Thẩm Thất vào trong ngực y. Thẩm Thất tựa vào lồng ngực của y, mặt lên nụ cười thực được ý muốn.

      Thẩm Thất thấy người theo Hàn Sâm sớm dắt chó săn đứng đợi ở bên, xem ra y có dự định săn thú. Đoàn người tới khu rừng ở ngoại ô, gã sai vặt cưỡi ngựa dắt theo chó săn đuổi con mồi đến chỗ của Hàn Sâm, y rút mũi tên ở trong túi đeo phía sau lưng ra, phát trúng đích, chẳng trách cho dù sắc trời tối, y cũng có thể tự tin săn đủ con mồi như vậy.

      "Ái phi có muốn học hay ?"

      Thẩm Thất thấy Hàn Sâm oai hùng dũng, vốn cũng nóng lòng muốn thử, nhưng nghĩ đến đây là săn thú quá mức máu tanh, nữ tử học thiếu khí nhu nhược, để cho y sau này nhớ tới mình là người lòng dạ ác độc thoả đáng, chỉ có thể : " cần, rất dọa người."

      Hàn Sâm cười cười, "Vậy hôm nay dọa ái phi, chúng ta ăn cơm." Dứt lời, y kéo kéo ngựa, mang theo Thẩm Thất trở về, dừng lại trước quán rượu có chút thu hút nào ở ven đường.

      "Lão Vương, đem những con mồi này làm thành bàn đồ ăn cho chúng ta." Biện Trác xuống ngựa liền đem những coi mồi săn được ném cho lão bản quán rượu.

      Thẩm Thất nhíu nhíu mày, nhìn cái bàn đen thui đến phát sáng kia chịu ngồi xuống, "Nàng tới nơi này chưa?" Hàn Sâm cởi áo khoác ra trải ở ghế dài, "Ngồi , nếu muốn ăn món ăn dân dã, tay nghề của Vương lão bản là tốt nhất."

      Thẩm Thất thấy Hàn Sâm hăng hái như vậy, cũng tiện gì, chỉ là nàng chưa từng ăn đồ ăn ở nơi sơ sài như vậy, cũng biết Hàn Sâm là Vương gia tại sao lại đưa người tới nơi này.

      "Ôi, dáng vẻ của tiểu nương tử kia là đẹp." giọng nam to thô từ bàn bên cạnh truyền tới. "Lão tử lớn ngần này vẫn chưa từng thấy ai xinh đẹp như tiểu nương tử này."

      Thẩm Thất nghe xong liền muốn bắt đầu tức giận, nâng mắt lên nhìn Hàn Sâm, còn y lại có phản ứng gì, "Làm sao chàng..." Ở dưới bàn, Thẩm Thất đá đá vào chân của Hàn Sâm.

      "Nàng đấy, người ta khen nàng đẹp, nàng tức giận cái gì." Hàn Sâm cũng để chuyện này vào trong lòng.

      Nhưng ở trong mắt Thẩm Thất Hàn Sâm cần nàng, nàng là thê tử của y, bị người ta trêu chọc thế nhưng y lại thờ ơ.

      "Chàng, , chàng..." Thẩm Thất là tiểu thư khuê các, làm sao có thể gặp qua loại người thô kệch này, đương nhiên chịu nổi, nếu phải theo bên cạnh Hàn Sâm, chỉ sợ nàng sớm để gã sai vặt bên cạnh mình lên đánh cho hán tử kia trận rồi, chỉ là giờ ở trước mặt Hàn Sâm, nàng chỉ cảm thấy ủy khuất, nước mắt lại bắt đầu tràn ra.

      Hàn Sâm lại mỉm cười đột nhiên hôn lên môi của Thẩm Thất cái, nàng sợ tới mức nhanh chóng che miệng lại, lập tức vùi đầu vào trong lòng Hàn Sâm, "Làm sao chàng..."

      "Lúc nàng tức giận, bổn vương cảm thấy nàng đẹp nhất." Ngược lại Hàn Sâm cảm thấy ngượng ngùng, thực có chút cảm giác cao thủ tình trường.

      tại đương nhiên Thẩm Thất tức giận, đỏ mặt cúi đầu, ai cũng dám nhìn.

      "Lão Vương, đem dã thú mới săn được ban nãy làm ra mâm tặng cho mấy vị bàn bên cạnh , đa tạ bọn họ khen ngợi phu nhân ta." Hàn Sâm lớn tiếng . Mấy hán tử kia liên tục cảm ơn, bọn họ cũng là người thành , chỉ cảm thấy Thẩm Thất quá mức xinh đẹp cho nên mới nhiều chuyện vài câu, thực tế cũng có ý muốn mạo phạm.

      Lúc món ăn dân dã được đưa lên, mùi thơm xông vào mũi, khẩu vị của Thẩm Thất cũng mở lớn, so với bình thường ăn nhiều hơn nữa bát cơm. "Ngon , lúc nàng dùng cơm đẹp hơn so với lúc thường." Hàn Sâm giúp Thẩm Thất lau khóe miệng.

      Thẩm Thất có chút ngượng ngùng cười cười, nàng vẫn quen thân mật ở trước mặt người khác, nhưng khi nhìn thấy Hàn Sâm kiêng kỵ người ngoài sủng ái nàng như vậy, nàng cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào. thoải mái của lúc nãy tan thành mây khói.

      Lúc trở về vương phủ, ràng Thẩm Thất tỉnh dậy, nhưng lại dựa vào trong lòng Hàn Sâm giả vờ ngủ, để cho y bế mình xuống ngựa, lại bế mình trở về phòng.

      "Chủ tử... " Thấy Thẩm Thất trở về, Tiền nhi lập tức tiến lên nghênh đón, lúc nhìn thấy Thẩm Thất ngủ ở trong lòng Hàn Sâm ngay tức khắc im lặng, sợ quấy nhiễu đến nàng.

      " sao, nàng giả ngủ." Hàn Sâm cười với Tiền nhi.

      Lúc này Thẩm Thất thể tiếp tục giả bộ nữa, "Ai thiếp giả ngủ?" Nàng đá đá chân, "Chỉ là mới bị Tiền nhi đánh thức thôi."

      "Nếu tỉnh tại sao còn xuống?" Hàn Sâm cười lên nhìn nhìn cánh tay của Thẩm Thất còn vòng cổ của y.

      Lúc này Thẩm Thất mới đỏ mặt buông tay ra, từ trong lòng Hàn Sâm nhảy xuống, "Tiền nhi, hầu hạ ta rửa mặt chải đầu." Thẩm Thất gần như là chạy trối chết, để lại Hàn Sâm ở sau lưng nàng cười sang sảng. Tiền nhi che miệng, dám cười ra tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :