1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

] Cổ đại ] Dụ Lang - Minh Nguyệt Đang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương thứ nhất (tiếp)

      Lúc bông tuyết bay đầy trời, cũng là ngày Thẩm Thất xuất giá. Xưa nay nàng thích mùa đông, thích y phục cồng kềnh chịu nổi, cho nên khắp nơi Thẩm phủ đều đốt lò hương, chỉ vì để vị Thất nương này cảm thấy khắp nơi như mùa xuân. Bất quá hôm nay lại là ngoại lệ, Thẩm Thất trộm xốc khăn voan và mành lên, từ trong khe hỡ nhìn bông tuyết bay đầy trời ở bên ngoài, giống như những bông tuyết này chính là khách nhân đến chúc mừng nàng, chỉ cần nàng nghĩ tới người kia, trong lòng tràn đầy hơi nóng, cho nên cảm thấy mùa đông này lạnh bao nhiêu.

      Mặc dù mũ phượng, khăn quàng vai gần như muốn đè cong cổ của nàng, nhưng nàng cũng chút vui. Trước đây lúc tỷ tỷ nàng xuất giá, nàng cũng từng tò mò thử qua giá y của các nàng, chỉ cảm thấy phi nhân* có thể chịu được, còn từng khoe khoang khoác lác tuyệt đối chịu loại thống khổ này, giờ lại cam tâm tình nguyện mặc giá y rất nặng nề. Mặc dù nghi thức rườm rà phiền lòng, nhưng nàng vẫn tĩnh tâm vâng theo, cuối cùng là ở trong phòng tân hôn chờ đợi người kia. (* phi nhân: người bình thường, ý chỉ có người bình thường mới có thể chịu được)

      Ban đêm lâu sau mới nghe được có tiếng bước chân bắt đầu vào. Thẩm Thất cả kinh trong lòng, vội vàng sửa sang lại khăn voan đầu, đoan trang ngồi chờ.

      "Vương gia." Hỉ nương ở bên đôn thân hành lễ.

      Thẩm Thất chỉ nhìn thấy đôi giày thêu Bàn Long đỏ rực xuất trước mắt mình, tiếp đó hai mắt tỏa sáng, khăn voan được Hàn Sâm dùng cán cân vén lên. Thẩm Thất nhìn thấy Hàn Sâm mặc áo bào tân lang đỏ rừng rực, cảm thấy tối nay y đặc biệt xinh đẹp. Trước kia nàng cảm thấy đào kép (diễn viên, con hát) mặc áo bào tân lang đỏ thẫm giống như trào tiếu (trò cười, khôi hài), ai vừa mắt, giờ lại cảm thấy Hàn Sâm mặc rất đẹp, cái này có lẽ chính là tình nhân trong mắt đều là Tây Thi.

      Hỉ nương chúc mừng, sau khi ra đống lời may mắn lui ra ngoài, phòng tân hôn to như vậy chỉ lưu lại hai người Thẩm Thất và Hàn Sâm nhìn nhau, Thẩm Thất cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, tự như tiếng sấm vậy.

      "Phu quân." Giọng yếu ớt gần như nghe thấy từ trong miệng Thẩm Thất toát ra, nàng thích gọi y là phu quân, đó là ông trời của nàng, mặt đất của nàng, so với gọi là Vương gia biết thân mật gấp bao nhiêu lần. Thẩm Thất thẹn thùng nhìn chằm chằm Hàn Sâm, nhưng lại thấy trong mắt y có tia chán ghét chớp mắt trôi qua, Thẩm Thất trừng mắt nhìn, vẻ mặt của Hàn Sâm lại là nụ cười ấm áp, làm sao có ý chán ghét. Thẩm Thất chỉ cho là nàng nhìn lầm rồi, vì chưa từng có người nào lộ ra vẻ mặt chán ghét đối với nàng, có cũng chỉ là kinh diễm.

      "Ái phi." Hàn Sâm tới bên mép giường ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thất.

      Thẩm Thất nhíu mày, xưng hô này nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, tuy rằng nàng gả cho y làm vợ, chính là Lan Lăng Vương Phi, kêu tiếng ái phi cũng sai, nhưng tại sao lại nghe có chút xuôi tai.

      "Nên uống rượu hợp cẩn rồi." Hàn Sâm ngồi xuống ở bên người Thẩm Thất, đưa cho nàng ly rượu.

      Thẩm Thất đỏ mặt tiếp nhận, vòng qua tay , uống rượu trong chén, cũng biết là do rượu làm hại, hay là lò hương trong phòng quá nóng, ở dưới cái nhìn chăm chú chớp mắt của Hàn Sâm, Thẩm Thất chỉ cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, trong lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi. Nàng thể cúi đầu, tránh cái nhìn chăm chú của Hàn Sâm, từ bên cạnh lấy ra cây kéo vàng , cắt chùm tóc của mình, sau đó lại đem cây kéo đưa cho Hàn Sâm.

      "Nàng làm cái gì vậy?" Hàn Sâm cười hỏi.

      Mặt Thẩm Thất đỏ lên, căn bản giống khuê tú hào môn ngạo mạn như ngày thường, "Giao ti kết long phượng, lũ màu kết vân hà, tấc đồng tâm lũ, trăm năm trường mệnh hoa." Thẩm Thất xấu hổ đọc bài thơ.

      "Nàng học được những thứ thô tục này ở đâu, đều là dân chúng dân gian đoán mò, chẳng lẽ đem tóc kết đồng tâm, có thể trăm năm hòa hợp sao?" Hàn Sâm có chút khinh thường cười cười.

      "Chính là đồ có dấu hiệu tốt," Thẩm Thất ngẩng đầu bĩu môi bất mãn vui , "Chàng muốn sao?"

      Hàn Sâm bất đắc dĩ cười tiếng, có chút tình nguyện cũng cắt chùm tóc, Thẩm Thất cao hứng bừng bừng đem hai chùm tóc hợp lại thắt thành kết, dùng túi gấm khéo léo tinh xảo cất kỹ. Đợi nàng thu xếp xong chuyện này, quay đầu nhìn lại, Hàn Sâm lại dùng ánh mắt khiến thân thể người ta nóng lên nhìn vào nàng. "Ái phi, nếu như chúng ta kết tóc đồng tâm, có phải cũng nên kết thân thể làm hay ?" Hàn Sâm lấn người lên trước. Thẩm Thất đỏ mặt, hai má luôn luôn hồng nhạt nhuộm đến trong cổ áo của nàng, chỉ trơ mắt nhìn Hàn Sâm ôm mình lên giường, buông màn giường xuống, sau đó nhìn y tự tay cởi nút áo của mình, cả người giống như mất hết khí lực, chỉ có thể run .

      Hết chương thứ nhất.
      Trâu thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ hai. Họa mi nông sâu đúng lúc

      Hàn Sâm giống như cảm thấy, chỉ khóa lên ánh mắt của nàng di chuyển, ngón tay linh hoạt tháo váy ngoài của nàng xuống.

      "Thiếp sợ." Thẩm Thất phát bắt được tay của Hàn Sâm, tuy rằng trước khi xuất giá có người đặc biệt đến giúp nàng truyền thụ việc cần phải làm của đêm này, nhưng nàng vẫn sợ hãi.

      Hàn Sâm nhàng cười tiếng, nụ cười vốn nên tuyệt trần thoát tục thanh nhã, nhưng cố tình mang theo tia tà khí nên lời, thậm chí là ác ý, Thẩm Thất càng thêm mê muội ở trong đó.

      Hàn Sâm vẫn gì, thậm chí mang theo ác ý dùng sức xé quần áo trong của nàng ra, để lộ ra tiểu y. Thẩm Thất biết y cố ý giở trò xấu, nhưng cả người nàng lại có bất kỳ lực đạo nào. Tay của Hàn Sâm khẽ nắm lấy ngực của Thẩm Thất, khiến nàng nhất thời run lên, nơi này chưa từng bị người nào chạm qua, Thẩm Thất vừa thẹn vừa vội, "Đừng." Nước mắt theo gương mặt xuống. Ngày thường nàng uy phong quen rồi, làm sao bị người bắt nạt như vậy.

      Đáng tiếc động tác của Hàn Sâm chẳng những dừng lại, nghiễm nhiên có xu thế càng lúc càng mãnh liệt, Thẩm Thất thấy y ác ý xoa nắn, mặc dù cảm thấy đau đớn, nhưng cảm giác nhục nhã này lại khiến người ta thể chịu đựng được, cho nên Thẩm Thất càng phát ra ủy khuất. Nàng cảm thấy Hàn Sâm nên đối với nàng như vậy, y nên nhường nàng, sủng ái nàng, sao có thể bắt nạt nàng như vậy, ràng nàng ‘đừng’. Nước mắt của Thẩm Thất giống như thác nước, mà Hàn Sâm lại hề có khuynh hướng dừng tay.

      Thẩm Thất nổi giận, giãy dụa muốn ngồi dậy xuống giường, lại bị Hàn Sâm từ phía sau ôm lấy eo, xoay người ngã ở người y, chợt lại bị y đặt ở dưới thân, ngón tay kia lại càng linh hoạt, chia hoa rẽ liễu dịch đến ở giữa chân của nàng.

      Thẩm Thất giãy dụa càng thêm dữ dội, nước mắt chảy xuống, Hàn Sâm vẫn buông tha cho nàng, tay càng lúc càng quá phận, Thẩm Thất xấu hổ đến mức hận thể lập tức chết , lại thấy Hàn Sâm tham lam mút nước mắt của nàng, giống như nước mắt kia là linh đan diệu dược của y. Thẩm Thất bị tay của Hàn Sâm bắt nạt đến sít sát, cả người càng phát ra cảm giác khô nóng khó chịu, trong miệng rên rỉ ra tiếng, nước trơn dầy đặc, giống như có thể từ trong tiếng rên rỉ kia nhéo ra nước. Thẩm Thất càng lúc càng xấu hổ muốn chui xuống đất, nhưng tiếng rên rỉ kia, nàng càng đè nén càng vỡ vụn, trong nước trơn dầy đặc mang ra những sợi tơ bạc càng làm cho tâm người ta run lên.

      Trong lúc mơ mơ màng màng Thẩm Thất chỉ cảm thấy giữa hai chân có thêm vật, nàng sớm vì giãy dụa quá độ mà mệt mỏi, tại chỉ có thể vặn vẹo cho có, giờ như thịt cá mặc người chém giết. Đợi Thẩm Thất cảm thấy ngón tay của Hàn Sâm bắt đầu thăm dò vào nơi riêng tư khiến nàng đau đớn lập tức cả kinh thẳng eo lên, cầm lấy cổ tay của Hàn Sâm, "Van cầu chàng..." thanh trầm thấp mềm mại, khổ sở cầu xin, làm sao còn có uy phong cao cao tại thượng của ngày thường. Cho tới bây giờ đều là người ta van xin nàng, còn nàng chưa từng ăn nhũn nhặn qua như vậy.

      Hàn Sâm lại nở nụ cười, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Thẩm Thất, mạnh mẽ cạy mở môi của nàng ra, giày vò môi lưỡi của nàng, đem kinh hô đau đớn bất ngờ xảy ra của nàng tất cả nuốt vào trong miệng. Thẩm Thất chảy nước mắt đánh lên người Hàn Sâm, nhưng y vẫn buông nàng ra, chỉ hơi tạm dừng động tác chút.

      Thẩm Thất trì hoãn giọng , bắt đầu đẩy y ra, nào biết lại đổi lấy đáp ứng càng mãnh liệt hơn, bị y giày vò đến chết sống lại, đến khi mặt trời mọc mới dừng lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      "Chủ —— tử —— "

      Thẩm Thất đỏ mặt, vội vàng đem cánh tay lộ ra bên ngoài thu trở về, Hàn Sâm rời khi nào nàng biết, nhưng như vậy cũng tránh cho nàng nhìn thấy y lại ngượng ngùng.

      Tiền nhi ý vị thâm trường nhìn Thẩm Thất liếc mắt cái, trong con ngươi tròn tròn hàm chứa trêu đùa, "Vương gia cũng rất thương ngài rồi, nhìn xem đem chủ tử ngài chỉnh..."

      Thẩm Thất liếc Tiền nhi cái, trách mắng, "Lắm miệng, chàng mới phải thương..." Thẩm Thất nhớ tới cảm giác khô nóng khi y hôn lên da thịt của mình tối hôm qua, mặt lại bắt đầu đỏ lên, số lần đỏ mặt đời này của nàng cộng lại cũng nhiều hơn mấy ngày gần đây.

      "Nhanh như vậy chủ tử tốt giúp gia rồi?" Tiền nhi nâng Thẩm Thất vô lực mềm mại đứng dậy đến bồn tắm.

      "Miệng lưỡi lợi hại, ngày nào đó để cho chàng thu nhận em xem em còn chê cười ta hay ?" Thẩm Thất nhàng nhéo Tiền nhi cái, nàng và Tiền nhi cùng nhau lớn lên, tuy là chủ tớ, nhưng tình cảm so với tỷ muội trong nhà lại thân hơn chút, để nàng theo Hàn Sâm cũng phải là chuyện có khả năng, chỉ cho là có thêm người ngăn cản y, cũng tránh cho những nữ nhân đứng đắn ở bên ngoài tiến vào phủ.

      Quả nhiên Tiền nhi liền đỏ mặt, so với quả táo cũng khác hơn là bao, "Chủ tử." Tiền nhi dậm chân, kéo dài cuối, xem ra cũng phải là muốn.

      "Bồn tắm này thực thoải mái." Thẩm Thất nhíu mày, lúc nàng ở trong Thẩm phủ, mình viện, bên trong còn có bể tắm lớn gần bằng Trừng Hoài viên, mặc dù ở trong thành dẫn được ôn tuyền, nhưng hạ nhân ngừng nấu nước chuẩn bị cho nàng, cho nên cũng đầy đủ tương xứng với ôn tuyền. Nàng nghĩ tới phủ Lan Lăng Vương lại sơ sài như vậy, tẩm phòng của nàng và Hàn Sâm cư nhiên còn bằng cầm thất (phòng để cổ cầm)trước kia nàng luyện cầm, trang trí cũng sơ sài hơn rất nhiều.

      "Phủ Lan Lăng Vương này làm sao có thể so với trong phủ của chúng ta." Tiền nhi bắt đầu trả lời.

      " bậy, nơi này chính là trong phủ của chúng ta, lời như thế này về sau đừng để cho ta nghe thấy nữa." Kỳ trong lời của Thẩm Thất còn có tầng ý, đó chính là tuyệt đối thể vương phủ bằng Thẩm phủ, đây là thời kỳ cần phải quản chế nghiêm, là chuyện phải rơi đầu. Huống chi nam nhân xưa nay sĩ diện, Thẩm Thất tuyệt đối thể để cho Hàn Sâm có chút khó chịu, cho dù nàng muốn lục tìm cả vườn này, cũng chỉ có thể chậm rãi từng bước .

      "Dạ." Tiền nhi cẩn thận trả lời.

      Thẩm Thất tắm rửa xong, mới vừa mặc quần áo, mặt còn vẻ hồng hào do mới vừa tắm, liền nhìn thấy Hàn Sâm bước chân vào trong phòng.

      "Sao chàng lại tới đây?" Thẩm Thất có tia kinh ngạc, nhìn thấy y nàng lại nhớ tới đêm hôm qua, lại bắt đầu có tiền đồ xấu hổ cúi đầu.

      "Xem ra bổn vương là người có phúc, lại thấy được mỹ nhân xuất dục đồ." Hàn Sâm cười nhạt tiếng.

      Thẩm Thất căng thẳng trong lòng, biết lời của y chứa đầy hàm ý, hay là lời vô tâm. Sau việc ngày hôm ấy, đại ca nàng giải thích phen, thỉnh người mang Hàn Sâm thay quần áo, lại nghĩ tới Thẩm Thất đúng lúc cũng ở đó, toàn bộ đều là hiểu lầm, nhưng biết Hàn Sâm có tin hay .

      Hàn Sâm cầm tay Thẩm Thất dắt đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, đưa tay cầm lấy loa tử đại bàn, bỗng chốc Thẩm Thất lại nhớ tới điển cố của cổ nhân Trương Sưởng họa mi*, hai má lập tức ửng đỏ. (* vẽ lông mày)

      "Phu quân muốn giúp thiếp họa mi sao?" Thẩm Thất vô cùng ngờ Hàn Sâm nhu tình như thế.

      "Nghe ở phương Nam Tử Dạ Ngô Ca hát 'Lúc phương huyên mới nở, biết là cỏ vô ưu, hai hàng lông mày chưa họa, sao có thể lang ôm', hai hàng lông mày của ái phi chưa họa, bổn vương sao có thể ôm được mỹ nhân." Hàn Sâm mỉm cười.

      "Chàng..." Thẩm Thất thẹn thùng vạn phần, cũng được, trốn cũng xong, Tiền nhi ở bên khanh khách cười ra tiếng.

      "Các người đều bắt nạt ta!" Thẩm Thất dậm chân vào sau tấm bình phong, Hàn Sâm lập tức theo vào, Tiền nhi biết điều lui xuống.

      Thẩm Thất gục ở trong chăn, làm thế nào cũng chịu, đến khi Hàn Sâm kéo nàng vào trong lòng, mới ỡm ờ đứng dậy.

      "Đều là do bổn vương tốt, đánh hay mắng bổn vương mặc nàng bắt nạt được ?" Hàn Sâm thấp giọng dụ dỗ Thẩm Thất.

      Thẩm Thất chỉ cảm thấy chuyện vui mừng nhất của đời người cũng có cái gì hơn cái này, nếu hai người có thể mỗi ngày liếc mắt đưa tình, đời người này còn có gì để hối tiếc?

      "Chàng vẽ lông mày tệ, thường xuyên vẽ lông mày cho những nương khác sao?" Thẩm Thất cong môi .

      " dám dám, mới thử vẽ lông mày cho nàng chút, nàng thét lên ta bắt nạt nàng, bổn vương còn dám vẽ cho những nương khác sao?" Nụ cươi chưa từng biến mất khuôn mặt Hàn Sâm.

      Thẩm Thất "hì hì" tiếng bật cười, nhìn tư thế Hàn Sâm hoạ mi, liền biết y dối, nhưng lúc này nàng tình nguyện nghe y dối, ít nhất y chịu gạt nàng, dù sao so với việc y vẫn tốt hơn.
      Trâu thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ hai (tiếp)

      Hai người lại tình chàng ý thiếp dính cùng chỗ hồi lâu, Hàn Sâm mới đứng dậy rời , Thẩm Thất chỉ mảnh mai vô lực tựa vào bên giường, khóe miệng chứa đựng nụ cười, rất hận vì thể sớm gặp được Hàn Sâm, giờ nhân sinh như vậy mới có mùi vị.

      Hai ngày kế tiếp, Hàn Sâm đều đem hết toàn lực rút thời gian bồi Thẩm Thất, hai người thân mật khiến rất nhiều người ao ước.

      "Ngày mai nên về nhà rồi?" Hàn Sâm ôm Thẩm Thất, tựa ở giường bên cửa sổ nhìn trăng sáng. (nhà ở đây là nhà của Thẩm Thất ý)

      "Ừ." Thẩm Thất cong người nằm ở trong ngực y, giống như con mèo đáp lại tiếng, còn đem đầu chui vào trong lòng của Hàn Sâm, tìm góc độ thoải mái nhất nằm xuống.

      Sáng sớm ngày tiếp theo Thẩm Thất rời giường trang điểm, vội vã muốn về nhà mẹ đẻ. Nữ tử bình thường nếu như gã cho trượng phu giống như vũ đại lang* chỉ sợ về nhà mẹ đẻ cũng tích cực như vậy, ngược lại còn có chút hổ thẹn, nhưng Thẩm Thất gả cho Hàn Sâm, khẩn cấp dẫn phu lang về nhà để cho đám tỷ muội ao ướt thèm thuồng, mong muốn khắp thiên hạ đều chia vui cùng nàng. (* vũ đại lang theo t hiểu chắc là lang quân quyền quý vũ dũng)

      Sau khi dùng xong điểm tâm, Thẩm Thất vui mừng rạo rực tiến lên dắt tay Hàn Sâm ra ngoài đình, chút cũng sợ người bên ngoài chê cười nàng rất dính người. Nơi cửa hiên sớm có gã sai vặt chuẩn bị xe ngựa đứng đợi sẵn, người hầu bên người Hàn Sâm là Biện Trác cũng vội vàng dắt tới con ngựa bờm đen bóng loáng tỏa sáng đứng chờ, con ngựa kia toàn thân đen bóng giống như màn đêm tối kịt, tìm ra cọng lông khác màu, chỉ là ở trán có cái bớt màu trắng hoa mơ, giống như nốt chu sa ở trán mỹ nhân vậy, tăng thêm mị sắc. Thẩm Thất đưa mắt nhìn sang, liền biết đây là ngựa Hàn Sâm hay cưỡi, vả lại rất là thích, có người chuyên trách hầu hạ, vô cùng tận lực.

      "Hôm nay bổn vương cưỡi ngựa, ngồi xe ngựa cùng với Vương phi." Hàn Sâm nhìn Biện Trác .

      mặt Biện Trác có tia kinh ngạc, Thẩm Thất yên lặng nhìn ở trong lòng, khi nàng dụng tâm với Hàn Sâm, đương nhiên cũng để tâm đến người thân cận ở bên cạnh y. "Có phải Vương gia quen ngồi xe ngựa hay ?" Thẩm Thất nhìn Hàn Sâm.

      " sao, ngày thường có ái phi bồi ngồi cùng, đương nhiên có thói quen ngồi xe ngựa." Trong mắt Hàn Sâm lên nụ cười hài hước, khiến Thẩm Thất cảm thấy mình lại bị cười cợt, sắc mặt đỏ ửng, trong lòng lại vui mừng ngất ngây.

      Hàn Sâm giúp đỡ Thẩm Thất lên xe ngồi xuống. Đứng ở bên ngoài nhìn xe ngựa này chút cũng thấy hoa lệ, chỉ rộng hơn chút so với xe ngựa bình thường, nhưng vào bên trong nhìn lại, vô cùng mỹ lệ, so với sương phòng của tiểu thư khuê các cũng thua kém bao nhiêu, tất cả dụng cụ cần có đều có đầy đủ, và đây là đồ cưới của Thẩm Thất.

      Thẩm Thất ngồi ở giường chính diện với Hàn Sâm, chỉ cảm thấy Hàn Sâm rất kỳ quái, nàng nhìn y hề chớp mắt, : "Làm sao vậy, mặt thiếp dính gì sao?"

      Vẻ mặt Hàn Sâm nghiêm túc lấn đến gần, " có."

      "Vậy có cái gì đẹp mắt hay sao?" Thẩm Thất quyệt miệng.

      "Đương nhiên là có đẹp mắt, sắc đẹp như thế này nhìn cả đời cũng thấy phiền chán." Hàn Sâm dứt khoát bưng khuôn mặt của Thẩm Thất lên, sát lại gần nhìn kỹ. Thẩm Thất xấu hổ vội vàng quay đầu, số lần thẹn thùng đời này của nàng cộng lại cũng hơn ba ngày nay.

      "Đừng né, đừng né. Để bổn vương nhìn kỹ, xem ba ngày này có nuôi béo nàng , nếu gầy quá, đến Thẩm phủ, chẳng phải bổn vương bị nhạc mẫu đại nhân oán giận chết sao?" Hàn Sâm nghiêng đầu nhìn Tiền nhi hầu hạ ở bên, "Tiền nhi, ngươi chủ tử nhà ngươi mập hay là gầy?"

      "Chủ tử được Vương gia thương như vậy, đương nhiên so với trước kia ở Thẩm phủ càng thêm mượt mà rồi." Tiền nhi nào dám đánh giá Thẩm Thất là béo hay là gầy, vị chủ tử này luôn luôn đối với dung mạo của mình đặc biệt để ý a.

      "Vẫn là Tiền nhi ăn dễ thương. Đúng là ái phi càng thêm mượt mà, xem màu lông này, tươi sáng hơn nhiều a." Hàn Sâm vuốt ve tóc mai của Thẩm Thất.

      Thẩm Thất tức giận vuốt ve tay của y, "Đây là Vương gia khích lệ sao? Chàng làm như Thất nhi là con ngựa hả?"

      Hàn Sâm ghé vào bên tai Thẩm Thất cái gì đó, Thẩm Thất xấu hổ giả vờ đánh y mất cái, "Vương gia, làm sao chàng có thể..." Hàn Sâm chỉ ở bên cười, sau đó giống như đăng đồ tử ngả ngớn nâng cằm Thẩm Thất lên, "Nhìn đôi môi trơn bóng này, giống như đóa hoa tươi mới trong mùa xuân, bổn vương rất là thích." thanh của Hàn Sâm càng lúc càng thấp, đến khi môi của y thiếu chút nữa là chạm vào môi của Thẩm Thất hai chữ " thích" kia chỉ có Thẩm Thất mới có thể nghe ràng.

      Thẩm Thất nhắm hai mắt lại, đôi môi khẽ run rẩy, chỉ cảm thấy từng đợt khí nóng ẩm ướt đánh úp về phía nàng, khi đôi môi kia đặt lên môi của Thẩm Thất nàng nghe được tiếng hít khí ngắn ngủi ở bên cạnh, lập tức ý thức được Tiền nhi còn ở trong xe, vội vàng đẩy Hàn Sâm ra, "Vương gia, Tiền nhi còn ở đây."

      "Vậy Tiền nhi vắng mặt là có thể đúng , bằng đuổi nàng ấy ?" Hàn Sâm cam lòng ở bên môi Thẩm Thất thầm.

      "Vương gia." Giọng của Thẩm Thất mang theo cầu xin, dịu dàng khéo léo nhu hòa, rất khiến cho tâm người ta ngứa ngáy khó chịu.

      Cuối cùng Hàn Sâm cũng ngồi thẳng người lại. Thẩm Thất nhìn về phía Tiền nhi, nha đầu kia sớm quay đầu , chỉ là hai lỗ tai đều đỏ lên. Bỗng nhiên Thẩm Thất nhớ tới chuyện nàng từng đề cập qua muốn để cho Hàn Sâm nạp Tiền nhi làm thiếp. Việc này tốt cho Tiền nhi, cũng tốt cho Thẩm Thất. Thay vì cả ngày nơm nớp lo sợ vị hôn phu có cấu kết cùng với nha hoàn bên người hay , còn bằng dứt khoát thành toàn, như vậy vị hôn phu của nàng khen nàng có thể chứa người, nha hoàn bên cạnh cũng cảm kích nàng cả đời, toàn tâm toàn ý làm việc cho nàng, như vậy chẳng phải hai bên đều tốt.

      Mẫu thân Thẩm Thất cũng khuyến khích phụ thân Thẩm Thất nạp tỳ nữ bên người nàng làm thiếp, thiếp thất kia chiếu cố mẫu thân Thẩm Thất ít, cũng giúp đỡ Thẩm phu nhân lôi kéo trái tim lão gia phải sao? Huống hồ Thẩm Thất là người vô cùng có lòng tin, có chút lo lắng Tiền nhi có thể lấy sủng sái của nàng, bất quá mỗi tháng lúc thân thể nàng bất tiện mới có thể gần gũi với Hàn Sâm*, dù sao so với việc Hàn Sâm ra ngoài tìm thức ăn dân dã vẫn tốt hơn. (* chỗ này ý là mỗi tháng dì cả của Thẩm Thất tới Tiền nhi mới có thể gần gũi với Hàn Sâm)

      Nghĩ đến đây, thừa dịp cơ hội này, Thẩm Thất lập tức : "Vương gia, Tiền nhi chê cười thiếp. Tiền nhi cũng trưởng thành, từ bé theo thiếp, bằng Vương gia..."

      Thẩm Thất còn chưa xong, Hàn Sâm nhéo nhéo cái mũi của nàng cắt đứt lời nàng, "Ngu ngốc, chuyện của mình mới xong xuôi mấy ngày, liền quan tâm đến Tiền nhi của nàng rồi, bổn vương biết tình cảm của hai người rất tốt, nỡ tách ra, bổn vương cũng để cho Tiền nhi ủy khuất, bằng ở trong đám cận thị (thị vệ hầu hạ thân cận) của bổn vương chọn cho Tiền nhi vị hôn phu, bổn vương làm chủ để nàng làm chính phòng, trong ngày thường cũng có thể lưu lại bên cạnh nàng."

      Thẩm Thất ngẩn người, đương nhiên Hàn Sâm thể nào nghe ra ý tứ của nàng, y như vậy chỉ có thể y vô tâm với Tiền nhi, Thẩm Thất cũng biết nên vui hay nên lo lắng. Chỉ là trong lòng nàng lại ra từng hồi ngọt ngào, cả đời nữ tử đều muốn gặp được phu quân ham nữ sắc, cái này là chuyện may mắn nhất đời, mặc dù Thẩm Thất mơ mộng hão huyền muốn độc chiếm Hàn Sâm, nhưng nghe y cự tuyệt như vậy, trong lòng lại có chút vui mừng, chỉ cảm thấy thực có lỗi với Tiền nhi.

      Ánh mắt của Thẩm Thất thoáng nhìn qua Tiền nhi, Tiền nhi kiên cường nghẹn nước mắt, lưng có tia run rẩy. "Tiền nhi..."

      "Tiền nhi tạ ơn đại ân của Vương gia, tạ ơn đại ân của chủ tử." Thân thể Tiền nhi cứng ngắc, cúi đầu ở sạp.

      "Ừm." Hàn Sâm qua loa đáp tiếng.

      Trong xe vốn vui vẻ hòa thuận nhất thời trở nên có chút lúng túng. Thẩm Thất khó xử vén rèm xe lên, bỗng nhiên khẽ kêu lên: "Dừng xe."

      Thẩm Thất vui mừng chỉ vào cửa hàng ở phố đối diện : "Nương thiếp rất thích ăn bánh phù dung của ‘Cố Thực phường’, bằng mua ít đem về ?"

      Đương nhiên Hàn Sâm cự tuyệt, tự mình ôm Thẩm Thất xuống xe ngựa, sau đó lấy mạng che mặt che ở mặt nàng, "Bổn vương thích người khác nhìn chằm chằm vào ái phi."

      Nếu như trước đây có người với Thẩm Thất như vậy, trượng phu tương lai của nàng đem nàng quản đông quản tây, nàng tuyệt đối giễu cợt ba tiếng, nhưng hôm nay, vô luận Hàn Sâm làm cái gì, đều khiến nàng cảm thấy ngọt ngào gấp bội.

      "Chàng biết , đồ của ‘Cố Thực phường’ này rất ngon, bọn họ có loại trà là lạ, chỉ dùng trà vụn và sữa làm thành, thiếp rất thích uống trà có vị bạc hà." Mặc dù Thẩm Thất xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn như cũ ở trước mặt công chúng lôi kéo tay của Hàn Sâm. "Cái này rất mới mẻ."

      "Cha thiếp thích thịt kho tàu của Xích Cẩm lâu, đại ca của tiếp thích Hoa Điêu* của Bạch Vân lâu..." Thẩm Thất giới thiệu từng cái , chỉ hy vọng Hàn Sâm có thể nhớ kỹ, nàng hy vọng Hàn Sâm có thể thích mỗi người trong Thẩm gia của nàng. Hàn Sâm chỉ lắng nghe, cười mà .[*rượu hoa điêu (đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc)]

      "Vương gia, chàng thích cái gì?" Lúc hỏi câu này, Thẩm Thất và Hàn Sâm vừa mới bước chân vào Cố Thực phường, mà đồng thời lúc này, bên trong Cố Thực phường truyền ra tiếng vang rất lớn, giống như là thanh của vật gì ngã mặt đất.

      Thẩm Thất tập trung nhìn vào, trong đại sảnh của Cố Thực phường, nữ tử áo xanh lụa trắng đưa lưng về phía bọn họ, chân của nàng đặt cái vò làm bằng bạc.

      "Mai tiểu thư bị bỏng chứ? Ta cho lấy vại nữa." Vẻ mặt của chưởng quầy Cố Thực phường kinh hãi lo lắng. Trong khí tràn ngập hương trà bạc hà mê người.

      "Mai tỷ tỷ." Thẩm Thất kinh ngạc kêu lên.
      Trâu thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3. Hương hoa mai tự khổ hàn


      Trong lúc vô tình tay của Hàn Sâm sớm buông lỏng tay của Thẩm Thất. Chỉ là Thẩm Thất có chú ý tới, lực chú ý của nàng hoàn toàn bị Mai Nhược Hàm hấp dẫn.

      Lưng Mai Nhược Hàm cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, nàng mang mạng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Ánh mắt kia giống như bao hàm hồ nước xanh biếc, sóng hồ cuộn trào ở trong mắt nàng, chỉ sợ thuận theo động tác của nàng liền vỡ đê, nhưng đôi mắt hồ nước của nàng hiểm hiểm dừng lại, làm cho người ta nhìn thấu bão táp trong lòng nàng, lại thương tiếc nàng kiềm chế.

      Thẩm Thất thể thừa nhận, lúc này ánh mắt của Mai Nhược Hàm xinh đẹp hơn cả ngôi sao, cả người yếu đuối giống như sắp bị hồ nước đè sập. Mai Nhược Hàm xoay người, mang theo tia hận ý nhìn chằm chằm Thẩm Thất, chữ cũng ra, chỉ là lúc bước nhanh qua người Hàn Sâm trong nháy mắt đó ánh mắt lộ ra lưu luyến rời, để lộ tiếng lòng của nàng.

      "Lúc nãy Mai tiểu thư gọi trà gì?" Bỗng nhiên Hàn Sâm lên tiếng hỏi chưởng quầy.

      "Là trà bạc hà."

      "Hâm nóng bình đưa đến Mai phủ ." Con ngươi của Hàn Sâm khóa lên người của chưởng quầy kia, chưởng quầy bị khí thế của y dồn ép, nhanh chóng cúi đầu đồng ý.

      Thẩm Thất cắn môi đứng ở sau lưng Hàn Sâm, trong lòng tràn đầy mất hứng, mất hứng vì Hàn Sâm còn nhớ Mai Nhược Hàm, cũng mất hứng vì ánh mắt kia của Mai Nhược Hàm. Ánh mắt kia khiến Thẩm Thất có tia hoảng sợ, nàng sợ Mai Nhược Hàm khiêu khích mình, chỉ là Mai Nhược Hàm vẫn luôn thanh cao ngạo mạn, bây giờ đổi thành bộ dạng điềm đạm đáng này, lại càng khiến người ta đau lòng, ngay cả Thẩm Thất nàng cũng sinh ra chút cảm giác áy náy, huống chi là Hàn Sâm.

      Lúc này Hàn Sâm xoay người lại, " phải muốn mua bánh phù dung sao?"

      Thẩm Thất còn tức giận, chỉ cắn môi mà lời nào, ràng muốn cho Hàn Sâm biết nàng mất hứng.

      mặt Hàn Sâm vẫn là nụ cười như tuyết tan, "Nàng cần gì phải làm khó nàng ấy?" Trong giọng này mang theo rất nhiều trách cứ.

      Thẩm Thất vô cùng ủy khuất trong lòng, nàng đâu phải làm khó Mai Nhược Hàm, nếu như nàng biết Mai Nhược Hàm cũng ở đây đánh chết nàng cũng muốn vào, nàng muốn đời này Hàn Sâm thể tiếp tục nhìn thấy Mai Nhược Hàm.

      Thẩm Thất càng nghĩ càng giận, xoay người liền ra ngoài, nghe thấy Hàn Sâm gọi nàng nàng lại càng tức giận hơn, vịn tay của gã sai vặt leo lên xe ngựa, để cho xa phu lập tức lái xe rời .

      Nhưng xa phu kia thấy Hàn Sâm ra nào dám chạy , chỉ mực kéo dài thời gian. Đến lúc Hàn Sâm ra, Thẩm Thất nhìn qua cửa sổ thấy y có chút vẻ lo lắng nào, trong lòng lại càng nổi giận, cắn cắn môi, hạ quyết tâm để ý tới y.

      "Ái phi, có muốn trà bạc hà nóng hổi hay ?" Hàn Sâm đem bình trà sữa nâng đến trước mặt Thẩm Thất. Thẩm Thất hừ lạnh tiếng, quay người sang bên kia.

      "Xem ra nàng khát, vậy ta giúp nàng cất nó." Hàn Sâm để bình trà xuống.

      Thẩm Thất chỉ cảm thấy y mạnh mẽ kéo bả vai của mình về phía y, mạnh mẽ đến mức nàng thể chống cự lại, chỉ có thể bị bắt nhìn vào y. Từ Thẩm Thất quen với việc được người ta cưng chiều dỗ dành, nào có người dám trong lúc nàng tức giận lại mạnh mẽ kéo nàng đối mặt, càng nghĩ trong lòng càng ủy khuất hơn.

      Nước mắt tựa như đứt đoạn lăn ra từ trong đôi mắt sáng ngời của nàng, càng lăn càng nhanh. Lông mi đôi mắt to run lên chính là tố cáo Hàn Sâm bắt nạt nàng.

      Hàn Sâm thở dài tiếng, áp sát lại gần mặt của Thẩm Thất, dùng đầu lưỡi liếm nước mắt của nàng.

      Thẩm Thất vừa tức vừa thẹn, chớp chớp mắt, ngược lại quên chuyện khóc lóc ban nãy.

      "Thấy nàng tức giận, phải bổn vương vì mua trà bạc hà nàng thích nhất mới đuổi theo muộn sao?" Hàn Sâm nhéo nhéo cái mũi của Thẩm Thất.

      Thẩm Thất vừa xấu hổ lại vừa kinh ngạc, kinh ngạc là vì Hàn Sâm nhìn thấu nàng tức giận là do y đuổi theo. Quả thực, ở trong mắt Thẩm Thất, Mai Nhược Hàm cũng chỉ là cái đệm , dù sao ván đóng thuyền, nàng mới là Lan Lăng Vương Phi, đây mới là . Thẩm Thất tức giận là do Hàn Sâm lập tức tiến lên dỗ dành nàng khi nàng vui, cũng đuổi theo giống như trong suy nghĩ của nàng. Cái này ngược lại càng kích thích tính tình của Thẩm Thất.

      Thẩm Thất dò xét Hàn Sâm cái, trong miệng muốn nhả ra câu “Mai tiểu thư của chàng cũng thích uống trà bạc hà” mười phần vị chua này, nhưng lại cứng rắn bị nàng dừng lại. Nhớ đến giờ nàng mới là người thắng cuộc, hà tất tính toán chi li với Mai Nhược Hàm, ngược lại nhắc nhở Hàn Sâm tồn tại của Mai Nhược Hàm này. Cho nên Thẩm Thất vội vàng nuốt xuống câu này.

      "Đừng khóc? Nếu khóc nữa mẫu thân đại nhân của nàng cho là bổn vươn bắt nạt nàng, muốn làm chủ cho nàng hưu vi phu." Hàn Sâm cầm tay Thẩm Thất cười .

      "Thiếp cứ khóc, chính chàng bắt nạt thiếp." Thẩm Thất vừa cười vừa lau nước mắt ở khóe mắt.

      "Đúng, hàng đêm ta đều bắt nạt nàng." Hàn Sâm ghé vào bên tai của Thẩm Thất .

      "Chàng..." Thẩm Thất xấu hổ đến dậm chân, lại hết cách với y.

      "Trà bạc hà này nàng uống?" Hàn Sâm lập tức đổi chủ đề.

      " uống." Thẩm Thất vẫn còn xấu hổ và tức giận.

      "Cũng được, mùa đông uống trà bạc hà lạnh tốt cho dạ dày của nàng."

      Câu này của Hàn Sâm lập tức làm cho trong lòng Thẩm Thất trăm hoa đua nở, cái này bày tỏ y tâm lo lắng cho mình, bởi vì người quan tâm đến thân thể của ngươi chính là thực để ý đến ngươi. Huống chi Hàn Sâm chỉ trả lại cho Mai Nhược Hàm bình trà bạc hà, có thể thấy được y quan đến đến thân thể của nàng ta, nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Thất liền dễ chịu hơn. Trong mắt lập tức lên ý cười.

      Về chuyện Thẩm Thất trở về nhà thăm cha mẹ, đương nhiên là cả nhà đều vui vẻ hoà thuận, xưa nay cha mẹ vợ nhìn con rể đều là càng nhìn càng hài lòng, về phần phụ thân Thẩm Quang Diệu của Thẩm Thất vốn là trúng ý vị rể tài này, tuy rằng Lan Lăng Vương vì kim thượng sở hỉ, nhưng ở trong mắt Thẩm Quang Diệu cái này cũng chỉ là rồng bơi nước cạn thời vận tốt mà thôi, ông tự nhận cả đời này chưa bao giờ nhìn lầm, cho nên lúc trước mới có thể thúc giục Thẩm Thất quay về Lan Lăng. Về phần huynh trưởng Thẩm Thất, trừ bỏ vị Tam ca có sở thích đoạn tụ kia ra, còn lại đối với Hàn Sâm đều rất thành tâm, tất cả chuyện này đều làm cho Thẩm Thất cảm thấy hài lòng. Chỉ là lòng người nên quá mức tham lam mà thôi.
      Trâu thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tiền nhi nhìn cái gương trước mắt soi đến soi , bên trong lộ ra diễn cảm bất mãn của chủ tử, có cách nào lý giải được.

      "Chủ tử, người nhìn cái gì vậy?"

      "Tiền nhi, em hai mắt của ta đẹp hay là của Mai Nhược Hàm đẹp?" Thẩm Thất ở trước cái gương rề rà buổi sáng, lúc nhíu mày, lúc vui mừng hớn hở, lúc bày ra vẻ mặt ‘sương mù che phủ trời núi’, nhưng làm thế nào cũng làm ra được ánh mắt thống khổ dịu dàng khiến người đứt ruột đứt gan giống như Mai Nhược Hàm, Thẩm Thất có tia thất bại.

      Thân thể của Tiền nhi lảo đảo cái, cảm thấy dường như Thẩm Thất thay đổi, nàng chưa bao giờ hỏi ra vấn đề tự ti này. "Đương nhiên là của chủ tử đẹp."

      Thẩm Thất dẩu môi, "Quên ." Nàng dám chắc Tiền nhi như vậy. "À, lời ngày đó của Vương gia, ngươi đừng để trong lòng." Thẩm Thất thầm chột dạ, bởi vì tư tâm của nàng cũng kích động.

      "Tiền nhi dám. Nô tì cũng hy vọng xa vời với Vương gia, mỗi ngày nhìn thấy chủ tử người bị Vương gia chọc đến cười khóc lẫn lộn, chuyện dày vò như vậy tim gan của Tiền nhi chịu nổi." Tiền nhi bĩu môi .

      "Được rồi, ít nhảm ." Thẩm Thất cười mắng. "Đợi sau này em có phu quân, nhìn xem còn dám chê cười ta hay ?" Thẩm Thất điểm lên trán của Tiền nhi.

      Thẩm Thất mới xong lời này liền nhìn thấy Hàn Sâm tiến vào phòng, người hầu hầu hạ y cởi mũ trùm đầu ra, "Bên ngoài rất lạnh sao?" Thẩm Thất nhanh chóng đón Hàn Sâm vào, nàng lấy tay của y để vào trong lòng bàn tay của mình sau đó đặt vào trong ngực sưởi ấm, "Đều do ông trời, tháng hai rồi còn cho rơi nhiều tuyết như vậy."

      Hàn Sâm khẽ cười mặc cho Thẩm Thất cầm lấy tay của y, "Chả trách người ta nhuyễn ngọc ôn hương, quả nhiên là vừa mềm vừa thơm." Tay của Hàn Sâm xấu xa ở trong áo choàng của nàng nắn nắn.

      "Vương gia." Thẩm Thất ngượng ngùng hờn dỗi, Tiền nhi thức thời lui ra ngoài.

      "Đừng động, cứ để yên như thế này lát ." Hàn Sâm kéo Thẩm Thất đến bên giường nằm xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Thẩm Thất đâu phải là người chịu yên, có việc gì cũng phải dành ra ba phần thời gian, giờ Hàn Sâm rất bận rộn, sáng sớm ra khỏi nhà, đến gần tối mới trở về. Thẩm Thất ngóng trông muốn đem chuyện của cả ngày chia với y, cho nên cái miệng hề nhàn rỗi, hôm nay đến nhà ai, thôn trang kính đồ gì, thành Lan Lăng xảy ra chuyện cổ quái ly kỳ gì, vân vân.

      Lúc đầu Hàn Sâm còn im lặng nghe, thỉnh thoảng "Ừ" tiếng, càng về sau lại cau mày, "Bổn vương muốn yên lặng lát."

      Thẩm Thất nhất thời im lặng, bất mãn nhìn Hàn Sâm, cả ngày y đều ở đây, vừa trở lại còn cho phép nàng chuyện, Thẩm Thất cảm thấy ủy khuất. Huống chi nàng có chuyện muốn , chính là chuyện của hoa mai xã tổ chức trong tháng hai, bởi vì lúc trước Thẩm Thất chỉ chú ý đến hôn , bên hoa xã thấy nàng có lòng dạ nào cho nên hoa mai xã trong tháng liền gác lại, đến tháng hai này, bởi vì năm nay thời tiết lạnh, cho nên mới nghĩ tới cần phải lo liệu hoa mai xã lần nữa. Bởi vì hoa mai xã mang chữ ‘mai’, mà Mai Nhược Hàm lại thích hoa mai, cho nên mỗi lần đều mời nàng ấy làm xã chủ. Nếu giống như những năm trước còn tốt, nhưng đến năm nay bởi vì chuyện xưa của Hàn Sâm và Mai Nhược Hàm, Thẩm Thất hề cam nguyện, nhưng cái này sớm thành tục lệ, cho nên cũng phản bác được.

      Thẩm Thất có chuẩn bị tốt, rốt cuộc có nên với y, thỉnh y cùng hay . Mặc dù hoa xã là do đám nữ tử các nàng trong lúc hứng khởi mà tạo thành, nhưng sau mấy năm, sớm trở thành cái cớ để cho đám con cháu quý tộc thế gia trong thành Lan Lăng tụ tập mỗi tháng, có giới hạn nam và nữ, mỗi lần đều vô cùng náo nhiệt, thiếp khó cầu. Dẫn Hàn Sâm theo, lại sợ y và Mai Nhược Hàm dây dưa , nhưng mang y theo, lại giống như Thẩm Thất nàng sợ Mai Nhược Hàm, giờ Thẩm Thất cũng khó cả đôi đường.

      Bất quá nếu Hàn Sâm như vậy, Thẩm Thất với y. Chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Sâm, y cũng mở mắt, tất cả đều nhìn thấy. Thẩm Thất hết cách, chỉ có thể sững sờ nhìn y, nhưng cái nhìn này liền vào mê hoặc.

      Thẩm Thất nhàng sáp người lại, dùng môi vẽ vòng lên bên môi của Hàn Sâm, tuy cử chỉ lẳng lơ này các khuê nữ như nàng nên có, nhưng Thẩm Thất rất thích cọ xát bên người Hàn Sâm, cho dù bị nhìn thấy cũng sao.

      "Đừng làm rộn." Hàn Sâm phất phất tay, nhưng vẫn mở mắt.

      Thẩm Thất tránh thoát tay của y, lại trượt môi xuống chỗ hầu kết của Hàn Sâm, tinh quái vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, chỉ cảm thấy hầu kết kia trơn trượt, Hàn Sâm mở to mắt, lập tức đè Thẩm Thất ở dưới thân, "Là ai mỗi ngày đều la hét bổn vương bắt nạt nàng bây giờ lại tới trêu chọc bổn vương?"

      Thẩm Thất ở dưới người y hì hì cười. Hai ngươi dính cùng chỗ, y phục của Thẩm Thất cởi đến nửa vai, lại nghe thấy gã sai vặt ở ngoài cửa cung kính : "Vương gia, Vương phi thỉnh dùng bữa tối."

      Thẩm Thất để ý tới, nào biết Hàn Sâm lại ngừng động tác, chỉnh y phục của nàng lại, xoay người xuống giường.

      "Vương gia." Thẩm Thất có tia kinh ngạc.

      Hàn Sâm xoay người nhìn nàng cười , "Dùng bữa mới có khí lực phải sao?"

      Thẩm Thất xấu hổ đến mức giậm chân, nhưng trong lòng lại có tia kinh ngạc và hơi lạnh. Thẩm Thất nhớ lại lời của Nhị tỷ nàng trong ngày về nhà thăm cha nương đó.

      "Sau khi Thất nương thành thân, càng ngày càng mềm mại như nước, chỉ sợ Lan Lăng Vương gia cũng đủ." Đại tỷ Thẩm Như Tuyết .

      "Chỉ là ở dưới mí mắt lại đen vòng, có phải buổi tối ngủ ngon hay ?" Nhị tỷ Thẩm Băng ý nhún nhún vai.

      "Nhị tỷ, tỷ gì vậy?" Thẩm Thất nhanh chóng quay đầu .

      " cần xấu hổ, sau khi thành thân chuyện này vốn là tự nhiên, tin muội hỏi đại tỷ ." Thẩm Băng Ý hài hước cười, "Nghĩ lại lúc tỷ vừa mới thành thân, rể của muội là người cái gì cũng biết tiết chế, có đôi khi bữa trưa và bữa tối cùng ăn chỗ."

      "Ban ngày các người cũng..." Dù sao Thẩm Thất cũng chỉ mới thành thân, thẹn thùng của nương gia vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

      "Muội biết thôi, nam nhân ấy à, chỉ cần muốn làm chuyện đó, quản ban ngày hay ban đêm, càng quản đến chuyện ăn cơm này." Thẩm Băng Ý ngừng , đây là đối thoại từ trước đến nay Thẩm Thất chưa từng nghe qua.

      Bất quá nhìn biểu hôm nay của Hàn Sâm, Thẩm Thất biết Hàn Sâm thích hay là có nguyên nhân gì khác. Bọn họ ràng ... Nhưng y lại có thể dừng lại, thư thả tự nhiên, vả lại cũng thấy vẻ chán nản cái gì. Thẩm Thất chỉ có thể nghĩ đến chỗ tốt, đó chính là Hàn Sâm hoàn toàn là người thích nữ sắc, cái này đối với thê tử của y mà , chẳng phải là chuyện tốt gì.

      Sáng sớm ngày tiếp theo Hàn Sâm lại ra ngoài, bởi vì chuyện hôm qua nên Thẩm Thất vui, ấm ức ở nhà cho cá ăn. Tiền nhi tới cho nàng biết y phục nàng muốn mặc trong hoa mai xã bên Phồn Tú Trang may xong. Nàng vứt toàn bộ thức ăn cá vào trong ao, cười cười đứng dậy, cuối

      cùng cũng có chuyện hợp ý.

      “Tiền nhi, em đến phòng thu chi thu hồi tiền quần áo lại đây.” Thẩm Thất có chút hưng phấn.

      Tiền nhi đáp tiếng ra ngoài, đầy lát liền bưng khuôn mặt ủy khuất trở về.

      “Sao thế?” Thẩm Thất buồn bực, trong phủ này ai có thể làm cho Tiền nhi bị ủy khuất.

      “Phòng thu chi kia số lượng quá lớn, thể chi.” Tiền nhi nổi giận , “Nhưng khiến người ta mất mặt chết được, chủ tử, Phồn Tú trang bên kia làm sao bây giờ, có nên chi tiền riêng của người trước hay ?”

      được.” Thẩm Thất vừa nghe liền tức giận. Nàng mua cho mình bộ y phục, phòng thu chi trong phủ này cư nhiên dám cự tuyệt, đây cũng là bác bỏ mặt mũi của nàng, sau này nữ chủ nhân là nàng còn lập uy như thế nào. Thẩm Thất ở Thẩm gia làm mưa làm gió quen, ai dám bác bỏ ý của nàng. Nàng và Hàn Sâm thành thân được mấy ngày, liền cho rằng Vương phủ này cũng như Thẩm phủ, khắp nơi đều thuận theo ý của nữ chủ nhân là nàng.

      Tiền nhi cũng phải là người để người ta tĩnh tâm, thấy chủ tử tức giận, càng thêm mắm thêm muối : “ tiền tiêu mỗi tháng của chủ tử là trăm quan, trang phục ăn uống cũng phá lệ mua sắm rồi, cho dù thỉnh thoảng có chi số nhiều, chiếu theo lệ cũ của phủ Vương gia, đều thể cao hơn năm trăm quan, còn bộ y phục của chủ tử ngài mua hao phí ngàn quan, rất…” Nào biết Tiền nhi càng nhiều Thẩm Thất càng trầm tĩnh, “Việc này em đừng quản, ta từ có đạo lý. Chuẩn bị chút, ta muốn ra ngoài.”

      “Có phải chủ tử muốn tìm phòng thu chi kia hay ?” Tiền nhi theo bên người Thẩm Thất lâu, đương nhiên cũng chịu nổi ủy khuất, ước gì chủ tử lấy lại công đạo. Tiền nhi vừa , vừa cầm cái áo khoác gấm da cáo ta khoác lên cho Thẩm Thất.

      Thẩm Thất liếc xéo Tiền nhi cái, nàng cần gì phải tự hạ thân phận đến phòng thu chi làm ầm ĩ? Thẩm Thất chỉ xem phòng thu chi kia như những hộ gia đình chưa từng thấy qua. “ bảo phòng bếp hầm canh, chúng ta đến Tu Trúc lâu.”

      Tu Trúc lâu là thư phòng của Hàn Sâm, ngày thường nếu như y ở trong phủ phần lớn thời gian đều ở đó, từ khi Thẩm Thất xuất giá cho đến nay vẫn chưa từng qua, hôm nay thừa dịp việc này, nàng vừa vặn có cớ qua, Thẩm Thất ước gì thời thời khắc khắc đều dính ở bên người Hàn Sâm, nàng nghĩ nhất định phải hảo hảo ngún nguẩy nũng nịu với Hàn Sâm, trong phủ này cư nhiên có phòng thu chi dám bác bỏ ý của nàng.

      Tiền nhi cũng là đứa bé lanh lợi, lập tức đến phòng bếp thúc giục đem canh tới đây.

      Tu Trúc lâu ở góc Đông Nam của phủ Lan Lăng Vương, ở sau rừng trúc, đối diện mặt sau là hồ lớn, là tiểu lâu cao hai tầng, Hàn Sâm thích gian yên lặng có quấy nhiễu này, cho nên để làm thư phòng. Trước cửa lâu có hai thị vệ đứng canh giữ, thấy Thẩm Thất đến lập tức cong người hành lễ, “Thuộc hạ tham kiến Vương phi.”

      “Đứng lên .” Thẩm Thất khẽ nâng tay, phủ Lan Lăng quản chế tương đối nghiêm, quy củ rất nhiều, đây là điều trước khi vào cửa Thẩm Thất hề nghĩ tới, bất quá nàng cũng rất hài lòng. Giống như hai thị vệ trước cửa này, cho dù có người hay có người đều đứng nghiêm thẳng tắp, có bị mũi chích cũng tuyệt đối nhúc nhích nửa phần.

      Thẩm Thất bước lên muốn vào đại sảnh nhưng hai thị vệ kia lại lập tức tiến lên ngăn cản lại, “Nương nương xin dừng bước, Vương gia phân phó, nhàn tạp nhân đẳng được mời thể vào.”

      Thẩm Thất chớp chớp mắt, Tiền nhi lập tức lên tiếng : “Vương phi sao có thể tính là nhàn tạp nhân đẳng?”

      “Vậy thỉnh các ngươi thay mặt thông truyền (thông báo truyền lại).” Ngược lại Thẩm Thất có tức giận, dịu dàng .

      “Vương gia nghị ở bên trong, phân phó bất luận kẻ nào cũng được quấy rầy.” Vị thị vệ mặt chữ điền ở bên trái , có chút ý định muốn vào trong xin chỉ thị, diễn cảm cung kính nhưng lại bộ dáng mời người rời .

      “Nếu như ta vẫn muốn vào sao?” Tính tình tiểu thư của Thẩm Thất lại nổi lên, hôm nay bị phòng thu chi cự tuyệt , chẳng lẽ còn phải bị hai thị vệ này ngăn cản?

      Hai thị vệ gì, chỉ giống như hai ngọn núi đứng thẳng ở trước cửa, ý định vững chắc cho vào. Tiền nhi lập tức dựng thẳng mi, chỉ vào hai thị vệ kia mắng, “Hai người các ngươi là thứ gì hả, cư nhiên dám ngăn cản chủ tử nhà ta, đợi chút nữa Vương gia ra xử đẹp các ngươi.”

      Hai thị vệ kia vẫn nhúc nhích, có đem Tiền nhi để vào mắt, đương nhiên cũng đem Thẩm Thất để vào mắt. Tiền nhi tiếp tục kháy, Thẩm Thất cũng ngăn cản. Người ở bên trong nghe được động tĩnh lớn như vậy, chắc hẳn cũng nên ra rồi.
      Last edited: 13/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :