1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Cách tuần phủ lừa thê - Ký Thu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 10(4):

      "Tình hình trước mắt đúng là vậy, Phòng đại nhân hạ sốt, chỉ còn hơi nóng , dùng thêm hai thang thuốc nữa là ông ấy tỉnh lại." Lúc đó Hi Lan, Hi Trúc sốt cao gần bảy ngày đêm, nàng ngừng tìm cách hạ nhiệt đồng thời dùng thuốc cũng hạ được sốt, nếu phải là do nàng mua được thuốc bổ để nâng cao sức khỏe, hai đứa cũng vì sức khỏe quá yếu mà chết.

      "Vậy sao nàng còn ra , để cho hạ nhân trong thôn trang tiếp nhận, chuyện tiếp theo phải việc của nàng, nàng cách tao lão đầu đó xa chút, đừng để bị bệnh." Tuy rằng có chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, vẫn có khả năng lây lan, thể để nàng mạo hiểm.

      Phòng lão nhân là người bước nửa chân vào quan tài quan trọng bằng mạng của nàng, có thể cứu được là may mắn, cứu được đó là số mệnh, cần phải lấy bản thân để đền bù.

      Tao lão đầu? Cầu Hi Mai bật cười lắc đầu, cơ thể do mấy ngày liên tục chăm sóc cho người bệnh mà có chút suy yếu, vừa mới đứng lúc thấy choáng váng, "Người đánh xe kia sao rồi?"

      "Vẫn nằm giường, chẳng qua là so với Phòng lão nhân tốt hơn nhiều, có thể tự mình ăn cơm, cần người khác bón cho, chấm đỏ người cũng dần mất , sinh mủ." xem như nhặt về được mạng, trị liệu sớm, nếu chắc phải chuẩn bị quan tài sớm.

      "Vậy có hỏi được gì từ hay ? Mới có ít người bị nhiễm dịch hay lan ra nhiều nơi, triều đình có cần phái người tới phòng dịch..." Nhớ đến cảnh tượng bi thảm thây nằm khắp nơi, Cầu Hi Mai tự chủ được mà rùng mình.

      Chỉ có trải qua cảnh ôn dịch tàn sát mới có thể hiểu được khủng khiếp sống chết trong nháy mắt, biết người xung quanh đều chết hết, Chu lão bá hai ngày trước còn dùng tẩu thuốc đánh con trai, hai mắt vẫn còn mở to như hỏi: Vì sao lại là tôi, thuốc ở đâu? Tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa nhìn con trai cưới vợ...

      Mà người còn sống tuy là sống, nhưng lại vô vọng chỉ còn biết chờ chết, chỉ có dược khó cầu, cho dù có dược cũng cứu được người thân, chỉ có thể nhìn họ chết , từ đau khổ đến vô cảm, đến cuối cùng chỉ còn nghĩ đến xem ai là người tiếp theo, chính mình còn có thể sống được bao lâu.

      Ánh mắt trống rỗng, tuyệt vọng, từ từ lõm xuống, ai cười, chỉ còn đờ đẫn rơi lệ, nhìn về phương xa.

      "Hi Nhi, đùng nóng vội, ta đều hỏi qua, vốn là có tam tì bốn phò theo Lễ Quốc Công, đường bọn họ qua thôn tên là thôn Hạnh Hoa, trong thôn có rất nhiều sinh bệnh, xú lão đầu cổ quái nổi cơn, muốn lưu lại xem thôn dân bị mệnh gì..."

      Kết quả là đám phò tí theo ngã bệnh, cuối cùng ông cũng bắt đầu nóng lên, ho khan ho ra cả mái, xa phu thấy thế sợ chính mình cũng nhiễm bệnh, thúc giục Phòng Phục Lâm rồi khỏi, khi đó ông là được người ta nâng lên xe, kết quả được nửa đường liền phát bệnh, ông bắt đầu nôn ra, mồ hôi chảy nhiều, người có chút mơ hồ, ông với xa phu muốn uống nước, uống xong lại nôn ra, mãi cho đến khi cả người hư thoại xơ lụi ở trong xe, hôn mê bất tỉnh gọi thế nào cũng dậy.

      "Xa phu quýnh lên tìm người cứu chủ tử của , nhưng mà quen đường lối từ đông qua tây rồi bị lạc đường, đánh bậy đánh bạ chạy vào cánh rừng chúng ta ở, căn cứ vào lời xa phu , mấy hạ nhân kia sợ là chịu được..."

      Bọn họ phát bệnh trước Lễ Quốc Công, nếu như trị liệu đúng lúc, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

      "Quản nhị ca, huynh theo lời ta , từ trong ra ngoài đều lấy nước dấm chua vẩy lên, trải vôi mặt đất, tuyệt đối để Hi Lan, Hi Trúc đến gần nơi này, huynh hai đứa phải ngoan, phải nghe lời, cần lo lắng cho ta..." Cầu Hi Mai vốn muốn là đừng để bị nhiễm bệnh, nhưng mà lời nó đến miệng lại rút về.

      Nàng sợ hãi mọi chuyện lại lặp lại lần nữa, Hi Lan, Hi Trúc của nàng so với lúc đó còn hơn 2, 3 tuổi, đối với bệnh tật có cách nào chống cự được, nàng thể, cũng để cho bọn họ phải chịu tội thêm lần nữa, phải phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra.

      Quản Nguyên Thiện nghe thấy nàng vẫn còn
      [​IMG]

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 11(1):

      Khi Cầu Hi Mai và Quản Nguyên Thiện vội vàng tra án tham ô, lại vội vàng cứu Phòng Phục Lâm, Hồng Tuyết Bình đến.

      Nàng ta là thứ nữ di nương Hồng gia, biết dỗ dành thế nào được đại Lỗ thị nhận nàng làm dòng chính nữ, thậm chí vì để cho nàng thân thể mảnh mai có chỗ để dưỡng bệnh tốt, cố ý gửi thư cho muội muội tiểu Lỗ thị, muốn tiểu Lỗ thị thu lưu nàng ta với lý do là dưỡng bệnh, Giang Nam khí hậu hợp lòng người thích hợp cho việc đó.

      Quả nhiên, nàng ta vừa đến Giang Tô cảnh sắc tú lệ, nghe thuốc bệnh cũng tốt lên phân nửa, nàng ta còn thở gấp, đêm còn đổ mồ hôi, sắc mặt hồng nhuận, Giang Nam là nơi đất lành tạo ra mỹ nhân.

      Mới đến quá nửa tháng, Hồng Tuyết Bình có vô số thủ đoạn khiến Lỗ thị được dỗ dành đến mức đầu óc choáng váng, khiến cho tiểu Lỗ thị vẫn luôn ghét nghèo giàu thương nàng ta như chính con ruột, trang sức, y phục, nàng ta muốn gì có cái đó.

      Nàng ta rất thông minh, chỉ mình tiểu Lỗ thị bị lung lạc, ngay cả người Đinh phủ cũng ngoại lệ bị nàng ta lôi kéo, hơn nữa còn đưa ra ít chủ ý được người khen hay, khiến cho Đinh Vượng Hải vẫn luôn dậm chân tại vị trí tri huyện tiến thêm được bước, lên làm quan tri châu ngũ phẩm.

      Nhưng nàng ta chỉ muốn được hai vị trưởng bối Đinh phủ thích, nàng ta càng muốn tìm mối lương duyên ở Giang Nam giàu có, nàng ta cũng đến tuổi lấy chồng, nàng ta cũng muốn giống như nương của mình phải làm thiếp, bị người khác xem thường.

      Mà nàng ta có hứng thú với những mối hôn nhân gia tộc, muốn tìm nam nhân bản thân vừa mắt, hơn nữa còn muốn có xuất thân tốt, gia thế tốt, tốt nhất là con cháu quan gia có tiền, lại có tài, có thể cùng nàng ta ngâm thơ làm câu đối, ôn nhu đối với nữ nhân, quan trọng nhất là bộ dạng phải tuấn tú, tuyệt đối thể là dưa méo táo nứt, con cả càng tốt, sau ngày gia sản do thừa kế.

      hề nghi ngờ, trước mắt biểu ca Đinh Lập Hi là đối tượng tốt nhất, tương lai là con cả của tri châu tất nhiên nổi tiếng, lại là tâm can bảo bối của tiểu Lỗ thị, dù tương lai thể con đường quan lớn, nhưng tốt xấu gì cả đời cũng lo ăn mặc, có dùng cũng hết bạc.

      Trước mắt nàng ta tìm được đối tượng nào tốt hơn Đinh Lập Hi, tạm thời chấp nhận, dù sao Giang Nam đại quan nhiều, hơn nữa phần lớn các cậu ấm tuổi tác tương xứng với nàng đều đính hôn, nếu như có người nào tốt hơn, gả cho biểu ca cũng tồi.

      "Biểu muội cẩn thận, sức khỏe của muội tốt lắm, đừng ra gió, đường để nha hoàn đỡ, nếu để bị ngã biểu ca đau lòng." Đinh Lập Hi trời sinh tính phong lưu thừa dịp biểu muội chân bước vững thân thể nghiêng ngả, đưa tay đỡ lấy eo của nàng ta, ngả ngớn nhéo cái.

      Nhưng biết đó là kỹ xảo đưa vào tròng của Hồng Tuyết Bình, nàng ta căn bản hụt chân, là nhìn thấy đến gần mới làm bộ đứng vững, cố ý ngã vào trong lòng .

      người tình nguyện đánh, bên tình nguyện chịu, ngược lại vừa xứng đôi, hai người mắt mày lại đưa tình.

      "Đa tạ biểu ca quan tâm Bình nhi, Bình nhi đúng là số khổ, có được thân thể khỏe mạnh, khiến cho biểu ca và dì lo lắng." Giọng của nàng ta ôn nhu mềm mại, muốn mà còn chối khẽ ghé vào lòng Đinh Lập Hi, lại tỏ vẻ kinh hoảng đỏ mặt, lúc vươn tay ra muốn ôm lại tránh ra, cho đồ ngon nhưng cho ăn đủ.

      "Ai nha đầu khỏe mạnh tốt, ta thích tiểu mỹ nhân nhược liễu phù phong như muội, dáng vẻ mềm mại khiến người ta mến." Tóc mềm như mây, hàng mi cong cong, cụ cười kiều mỵ, khiến người khác thể dời mắt.

      Đinh Lập Hi bị Hồng Tuyết Bình có hương vị phong tình khác lạ mê hoặc, nàng ta chỉ liếc mắt cái cũng khiến cảm thấy nhũn hết cả người, tim đập dồn dập.

      Đem nàng ta so sánh với vợ trước, Cầu Hi Mai
      [​IMG]
      ThiênMinh, thuyt, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 11(2):

      Nếu biết đấy là thủ đoạn của Hồng Tuyết Bình lợi dụng để đạt được thứ mình muốn từ tay tiểu Lỗ thị biết còn cảm thấy nàng ta xinh đẹp khả ái, hồn nhiên thiện lương nữa hay ?

      " , sao vẫn còn thiếu mấy thứ nhặt này sao? Hi nhi, con đưa biểu muội con đến Trâu Bảo Trai chọn mấy thứ đừng để người khác dèm pha, biểu tiểu thư Đinh phủ chúng ta ta sao có thể ngay cả cái trâm chân châu cũng có chứ." Ha ha, bà cả người đều là cẩm y hoa phục, khí chất làm sao có thể thua các phu nhân xuất thân quan gia chứ.

      Tiểu Lỗ thị thích so bì cùng người khác, biết được vài chữ tự nhận mình phải là vợ thương gia, mà là phu nhân nhà quan cả người đầy quý khí, hành xử nhất định phải là khí thế của phu nhân nhà quan, thích nhất là nghe người khác nịnh hót.

      Hồng Tuyết Bình nắm được nhược điểm này liền hết sức nâng bà ta cao, dù sao cũng mất tiền, tiểu Lỗ thị thích nghe nàng hùa vào, hồi tiểu Lỗ thị liền vui vẻ đến mức choáng váng, cảm giác đường giống như bay.

      "Vậy ai trả tiền?" Tiền tiêu vặt của cũng còn nhiều lắm, đưa tay muốn xin mẫu thân bạc.

      Đinh Lập Hi cũng thấy hành vi của nam tử hai mươi tuổi thành thân lần lại vẫn lấy tiền của mẹ ruột là xấu hổ, dù sao sớm muộn cũng là của .

      Tiểu Lỗ thị vừa nghe, có phần tức giận vì có tiền đồ. "Lấy từ chỗ của ta, cần quan tâm, thích cái nào lấy cái đó, Bình nhi nhà chúng ta chính là phúc tinh, có phúc lớn, nó vừa đến, lão gia nhà chúng ta liền được thăng quan rồi."

      Từ tri huyện chuyển lên làm tri châu, nhảy bậc, trượng phu thăng quan đường tài lộ cũng lên thao, làm thê tử sao có thể vui chứ, dù sao ai ghét làm quan lớn.

      " rộng lượng, nương chính là bồ tát sống, nhi tử con là thần tài qua cửa, đưa bạc đến tay tiểu biểu muội." nghĩ tới nương vẫn luôn keo kiệt lại có thể chớp mắt mà lấy ra kim nguyên bảo như vậy.

      Bà phi tiếng, " mau , đừng ở đây chướng mắt ta, lúc nữa ta đổi ý, con đồng cũng lấy đước đâu."

      Trong lòng tiểu Lỗ thị được Hồng Tuyết Bình dỗ ngon dỗ ngọt, càng nhìn càng thấy thuận mắt, cả người đều hướng về phía nàng ta.

      Mua vài đồ trang sức có là gì? Cũng phải mua nổi, thể diện của cháu cũng là thể diện của bà, sau này ra ngoài, ai dám cười sau lưng rằng bà phóng khoáng, đủ khéo, đứa cháu này cũng đủ thắng mười phu nhân nhà quan khác.

      "Vậy chúng con đây, nương đừng đau lòng nha."

      Đinh Lập Hi cầm bạc cùng Hồng Tuyết Bình ra ngoài, bọn họ xe ngựa của nhà, cố kỵ nam nữ bất đồng, bởi vì bọn họ rất vui lòng, biểu ca buổi muội vừa lúc nhìn trộm, ngươi liếc nhìn ta, ta nhìn ngươi cái nhìn nhìn lại, mặt mày đều là ý cười.

      Xe ngựa khoảng
      [​IMG]

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 11(3):

      Từ từ, xích mãng?

      Con cháu hoàng gia lấy hình rồng để thể tôn quý, còn đa số các nhà công hầu lại dùng hoa văn hình rắn, chẳng lẽ là con cháu thế gia huân quý?

      Hồng Tuyết Bình suy tính trong lòng, cho dù là vừa mới gặp nhau, nàng ta vẫn muốn trèo lên cành cao, gả vào nhà phú quý, để cho bản thân được sống tốt hơn, nàng ta buông tha bất cứ cơ hội nào để có thể bám vào cành cao.

      "Đa tạ ơn cứu mạng của công tử, tiểu nữ có gì báo đáp." Đành phải lấy thân báo đáp, nàng ta ở trong lòng thêm lời kịch cũ kỹ.

      Vừa ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt kinh diễm của nam tử rơi vào trong mắt Hồng Tuyết Bình, nàng ta càng thêm đắc ý phô trương vẻ nữ tính, vẻ mặt giả vờ thẹn thùng e lệ.

      "...Ách, có việc gì là tốt rồi, cần đa lễ..." Nam tử vô thố đỏ tai, cử chỉ bối rối giống như tiểu tử lần đầu biết .

      " biết công tử tên là gì, nhà ở đâu, đại ân thể cảm tạ hết, ngày sau mang đại lễ tới cửa đáp tạ." Nàng ta xấu hổ khẽ cúi đầu, lộ ra khoảng gáy trắng nõn, vài giọt mồ hôi lấm tấm, càng làm nổi bật lên chiếc cổ thon dài.

      Nhìn cảnh trước mắt, yết hầu của chuyển động lên xuống, nuốt nước miếng, " nương hữu lễ, tại hạ họ Quản tên Nguyên Thư, nhà ở kinh thành, là con của Cao Thịnh Hầu, có việc tìm huynh trưởng nên đến đây, nương có chuyện cần tại hạ giúp đỡ có thể đến nha môn tuần phủ hỏi."

      "Cao Thịnh Hầu..." ngờ, gặp họa được phúc, câu được cá lớn.

      Hồng Tuyết Bình lập tức bị tên tuổi "Cao Thịnh Hầu" mê hoặc, bất chấp là con vợ cả, thứ xuất, nàng ta chỉ biết là gặp được đại vận, có mục tiêu tốt hơn, nào còn cần con của quan địa phương nhoi, chút do dự biểu ca Đinh Lập Hi bị nàng ta ném ra sau đầu.

      "Sao vậy, biểu muội, có chuyện gì xảy ra?" Đinh Lập Hi trả tiền xong ra ngoài, nhìn thấy biểu muội vẻ mặt khó xử chuyện với nam tử xa lạ, lập tức cảm thấy vui, ghen ghét, tay kéo biểu muội đến cạnh mình.

      Đáy mắt Hồng Tuyết Bình lên chán ghét, nàng ta giả vờ chấn kinh hốc mắt đỏ lên, "Biểu ca,... đáng sợ, muội suýt chút nữa bị xe ngựa đụng phải, may mắn có Quản công tử cứu giúp, đúng lúc cứu muội từ dưới vó ngựa."

      "Cái gì, muội suýt bị đụng sao?" vô cùng sợ hãi.

      "Cũng may là hữu kinh vô hiểm, nếu huynh còn được gặp muội rồi." Nàng ta giống như vô ý nhìn về phía Quản Nguyên Thư há hốc mồm, cười .

      "Là vậy sao? Vậy đa tạ Quản công tử, chúng ta còn có việc, cáo từ." Đinh Lập Hi nhìn ánh mắt của nam tử kia, lăn lộn ở giữa đám nữ nhân lâu như vậy sao biết đây là ý gì, lại càng vui, rất vô lễ mà dẫn người rời , cho phép hai người chuyện thêm, đẩy biểu muội lên xe nhà mình.

      Hồng Tuyết Bình xảy ra chuyện gì, Cầu Hi Mai ở biệt trang tất nhiên biết, mà giờ "hưởng thụ" Quản
      [​IMG]

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 11(4):

      "Huynh cần dùng giọng điệu dỗ trẻ con để dỗ ta uống thuốc, ta chắc chắn uống, chờ lúc, chờ thuốc còn nóng ta uống." Nàng phát giọng của nàng như làm nũng với , giọng mềm mại như làn nước.

      cười , "Thuốc để lạnh càng đắng."

      "...Huynh độc ác." Nàng bất mãn chu miệng, nhìn chén thuốc bốc khói mùi thuốc nồng đậm, cảm giác giống như ngậm hoàng liên trong cổ.

      Ài, vì sao thuốc nhất định phải đắng như vậy, sách thuốc chỉ dạy người phối thuốc như thế nào, sao viết làm thế nào để biến thuốc đắng thành ngọt.

      "Muốn ta đút cho sao? Hi Nhi." Quản Nguyên Thiện ngồi giường, hai mắt nhìn chằm chằm đôi môi đỏ chu sa.

      Cái nhìn chăm chú này hiểu sao khiến cho tim nàng đập liên hồi, hoảng hốt có chút được tự nhiên. "Quản nhị ca, huynh ngồi gần quá rồi..." Người nàng nóng quá, sắp bốc cháy rồi. "Nàng cái gì?" giả vờ nghe thấy nàng gì, rồi tiến gần thêm chút, kề vai sát vai nàng, còn ngửi được mùi hương nhàn nhạt từ tóc nàng.

      Cầu Hi Mi sắp xấu hổ đến chết, hai gò má đỏ bừng như thoa phấn, nàng cắn răng đoạt chén thuốc tay uống hơi. "Ta uống xong rồi."

      Đắng quá, đắng quá, đắng muốn chết, cả miệng đều là vị đắng...Oa? Đây là cái gì, chua chua ngọt ngọt?

      "Thưởng cho nàng, đỡ cho nàng lại nhăn nhó trừng ta, ta nhìn đau lòng." Quản Nguyên Thiện che dấu nở nụ cười ôn nhu, trong mắt đều tràn đầy thâm tình.

      "Quản nhị ca, ta..." Nàng thể ra lời cự tuyệt, bởi vì sớm bước vào lòng nàng, căn bản muốn cãi lại lòng mình.

      Ngón tay dài khẽ vuốt môi nàng, lúc nặng lúc . "Tâm ý của ta nàng cũng biết, lòng ta chỉ hướng về mình nàng, Hi nhi, ta muốn nắm tay nàng cả đời."

      Nàng vừa nghe xong, hốc mắt lập tức phiếm hồng, liều mình lắc đầu. "Ta xứng với huynh, đáng để huynh động lòng, ta... trèo cao được..."

      "Xuỵt! Nghe ta , ta muốn ở bên cạnh nàng, tuyệt đối có ý coi thường, ta hai ba tuổi, đến tuổi lấy vợ sinh con, mà ta chỉ để ý nàng, muốn cưới nàng làm vợ." Biển người mênh mông, nàng là phong cảnh đẹp nhất, muốn bỏ qua nàng, để rồi tiếc nuối cả đời.

      "Nhưng mà ta từng hòa ly."

      Quản Nguyên Thiện cười yếu ớt khẽ vỗ mặt nàng." có sao, người ta thích là nữ tử tên Cầu Hi Mai, phải là điều gì khác."

      "Huynh...huynh là con của Cao Thịnh Hầu, chúng ta đăng môn hộ đối, trưởng bối trong nhà chấp nhận ta làm con dâu, huynh vô cùng khó xử..." đối tốt với nàng đủ để cho nàng hoài niệm cả đời, nàng thể vì bản thân xuất thân thấp kém mà liên lụy đến .

      Nghe vậy, cất tiếng cười to, "Ngoại từ bà nội của ta, nàng cần lo lắng có người nào phản đối, cái gì mà ý kiến môn hộ đều là sáo rỗng, quan trọng là lòng, nhà ta có nhiều quy củ loạn thất bát tao như vậy, nhiều lắm là chịu lão thái thái lải nhải mà thôi."

      "Có ý gì?" Nàng giật mình.

      "Cha ta luôn nghe lời mẹ ta, bà nội cũng có cách nào bảo được cha ta, nàng thấy mẹ ta là người coi trọng gia thế sao? Bà luôn cười nhạt với nhà đối diện, khinh bỉ ánh mắt thế tục, bà thường người với người chỉ cần ở chung vui vẻ là được, vật ngoài thân đều là giả, sinh mang theo tới,
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :