1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Cách tuần phủ lừa thê - Ký Thu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 9 (3):

      Vừa nhìn lại là đồ ăn của tiểu hài tử, Quản Nguyên Thiện có hứng thú cướp đồ ăn của tiểu quỷ ngốc này, địch nhân của là tiểu muội muội luôn giả vờ ngây thơ lương thiện, "Sao có của ta? Hi nhi, nàng bất công, ta cũng thân hư thể yếu, cần bồi bổ."

      Cầu Hi Mai ngẩn ra, suýt chút nữa đánh rơi bát cơm, nàng cười cũng được, tức cũng xong, liếc mắt nhìn "Khổ qua hạ hỏa, huynh nộ khí quá lớn, hạ hỏa là được, buổi sáng ăn quá nhiều dầu mỡ tốt cho sức khỏe, cháo trắng cùng với dưa muối vừa thanh đạm vừa ngon miệng."

      "Nàng ngược đãi dạ dày của ta." rất vừa lòng.

      Hai tiểu quỷ được ăn ngon hơn , khiến người thèm thuồng, những thứ như gạo, táo đỏ, nấm hương, ngân hạnh, long nhãn, hạt thông cùng với hoa quả sấy đều là gọi người khiêng tới, ăn nhiều chút có gì quá đáng sao?

      Bọn họ là kỳ thị người ngoài, xa lánh .

      "Ngược đãi..." Cầu Hi Mai thiếu chút nữa vì vẻ mặt ủy khuất của mà bật cười ra tiếng, đường đường đại nam nhân cao sáu thước tự nhiên lại so đo cùng với hài tử, "Gà hạt thông để cho huynh ăn cơm, tí nữa ta lại nướng cá cho huynh."

      Nàng mua được con cá lớn, lại cắt khối thịt heo, bạch diện cùng với bột ngô cũng cần phải chuẩn bị, trong nhà có thêm miệng ăn, lương thực rất nhanh hết, ba năm ngày lại phải mua bổ sung.

      Cầu Hi Mai tính toán giảm bớt rau, nàng nghĩ tới sức ăn của mình Quản Nguyên Thiện liền bằng ba tỷ đệ muội các nàng, lương thực trong nhà nửa rơi vào trong bụng .

      Nhưng cũng sai biệt lắm, nửa là do để vào, "Nhanh ăn , Hi Lan muội muội, Hi Trúc đệ đệ, lát nữa mang hai đứa tìm Thải Nguyệt chơi."

      "Thải Nguyệt là ai?" Cầu Hi Trúc cả miệng đầy trứng hàm hồ hỏi.

      "Ngốc, là bà bà! Quản ca ca tuổi lớn, trí nhớ kém, luôn nhớ , bà bà nếu Quản ca ca sớm lấy vợ con của ca ấy cũng phải lớn bằng chúng ta rồi." Vẻ mặt Cầu Hi Lan ngây thơ cắm vào tim Quản Nguyên Thiện con dao, đau thấy máu, muốn bẻ gãy cái cổ của nàng.

      "Nha, Quản ca ca vì sao thành thân?" Cầu Hi Trúc khờ dại hỏi.

      "Bởi vì ca ấy ai muốn, lấy được vợ." Cầu Hi Lan phục hậu chọc vào vết sẹo, khuôn mặt nhắn cười tít mắt.

      "Phốc!" Cầu Hi Mai nhịn được phun thẳng ngụm canh trong miệng ra, trong bụng vô cùng buồn cười.

      Mà Quản Nguyên Thiện đen mặt híp mặt, nhìn Cầu Hi Lan vẻ mặt vô tội, nghĩ xem đào hố sâu bao nhiêu mới có thể chôn được nàng.

      ai muốn.... ai muốn... Con mắt nào của tiểu quỷ này nhìn thấy ai muốn, trẻ con hiểu, là chướng mắt những kẻ dáng vẹ kệnh cỡm, đằng làm nẻo, các tiểu thư khuê các trong ngoài bất nhất, các nàng bên ngoài hiền thục ôn nhu, đại lượng động lòng người, nội tâm lại ngoan độc ác, tâm cơ thâm trầm, thành thân vì lợi ích của hai nhà chứ phải vì tình , trong mắt các nàng, trượng phu là phải nắm được trong tay, tốt đẹp tiến thêm bước phụ trợ nhà mẹ đẻ, giúp phụ thân, huynh đệ thăng quan tiến chức.

      Thành thân là chuyện cả đời,
      [​IMG]
      ThiênMinh, Phong Vũ Yên, Chris2 others thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 9 (4):

      "Đại nhân, người nhìn chỗ này xem, chi ra mười vạn tạ gạo, nhưng khi chuyển đến Giang Châu thực chất chỉ còn chưa đến năm vạn, phần chênh lệch đâu mất, mà thôn Tú Thủy lại vô duyên vô cớ xuất thêm năm mươi chiếc xe ngựa lúa mạch, giá của lúa mạch thấp, bằng nửa gạo trắng." Lúa mạch vẫn còn nguyên vỏ, tất nhiên so với gạo trắng rẻ hơn nhiều.

      "Hi nhi, phải là đừng gọi ta là đại nhân rồi hay sao? Gọi là Quản nhị ca dễ nghe hơn nhiều, cũng thể giao tình của chúng ta." Quản Nguyên Thiện nghiêng đầu, giọng giống như ra nước vậy. "Thôn Tú Thủy do ai quản lý? điều tra số gạo thiếu kia cho ta, còn có ai là người thao túng giá gạo, điều tra hai việc cùng nhau, nghĩ biện pháp để bọn họ bán tháo giá rẻ." Muốn trữ hàng để thu lời, làm cho bọn họ ngay cả gốc cũng thu về được.

      "Thôn Tú Thủy do Tri phủ Ôn Châu quản lý, Ôn Châu cách Giang Châu năm trăm dặm, thôn Tú Thủy nằm ở ranh giới hai vùng, chúng tôi điều tra qua đó là vùng núi, có chưa đến vạn người..." Mạc Hiểu Sinh cười gượng mồ hôi lạnh rơi xuống, điều tra thấy điều gì lạ, sao tiểu nương này lại tìm ra được manh mối cực như vậy.

      "Mai Hi, sao ngươi phát chỗ thích hợp? Ta ở thôn Tú Thủy đợi hai ngày, dân phong giản dị, dân chúng an phận, bọn họ có chỗ dựa vững chắc, đại bộ phận là thợ săn cùng chăn nuôi, chỉ có số là làm ruộng." Lúa giống chuyển đến thôn Tú Thủy trồng ở đâu, chẳng là muốn trồng ở giữa sườn núi..

      " được gọi là Mai Hi, muốn gọi cũng phải cung kính gọi là Mai tiên sinh." Hi nhi nhà là để tên mãng phu kia gọi sao? Miệng đầy mùi phân.

      "Bá đạo..." Đối với Quản Nguyên Thiện cố tình gây , Mạc Hiểu Sinh chỉ dám lầm bầm hai câu.

      "Các ngươi đặt vài cuốn sổ này cạnh nhau là hiểu ra, đó bị động tay động chân, đơn giản vốn nhìn ra chỗ nào khác biệt." Cầu Hi Mai lấy bút đánh dấu vài chỗ, điểm vào nét bút làm ký hiệu, những chỗ đó bị người chỉnh sửa, nhưng mà sau khi đối chiếu, sổ giáp có vào có ra, sổ ất xuất lương nhưng có hóa đơn, sổ bính kí lương ngày lại có thực thu, sổ ghi nhưng có người vẫn lấy được lương ra.

      ra rất đơn giản, chỉ là đổi trắng thay đen, dời hoa nối cây, trong quá trình vận chuyển, chỗ này bớt chút, chỗ kia bớt chút, cuối cùng khi chuyển đến chỗ cần chuyển chẳng còn mấy, mà quan viên tiếp nhận vốn cũng thu lương làm của riêng, làm giả giấy tờ đánh tráo.

      Căn cứ theo pháp luật triều đình, gạo tồn ba năm lấy ra bán theo giá cũ, gạo mới nhập, gạo cũ ra, mới cũ thay nhau, loại bỏ gạo cũ bình thường có mùi nấm mốc, giá bình thường phổ biến cao, ước chừng khoảng phần năm gạo mới, nhà nghèo có gạo mới mua gạo cũ.

      cách khác, quan thương quan viên trước bước lấy gạo mới bán giá cao, đợi đến ba năm sau mới dùng gạo cũ báo cáo với triều đình, lần buôn bán lời gấp bốn lần, khiến người ta liều lĩnh lựa chọn giữa tội khi quân và lợi lộc.

      "Ài, sao ta nghĩ tới điểm này, lúc trước xem sổ sách cũng cảm thấy có chỗ đúng, nhưng mà lật qua lật lại sổ sách bị chỉnh sửa vẫn là hiểu, hai mắt nhìn chằm chằm ta cho rằng mình quá đa tâm." Văn gia sư vuốt râu, cảm thán liên tục. ra là ông tìm lầm hướng.

      "Cha ta khi còn sống từng qua, gần thôn Tú Thủy từng có nạn trộm cướp, triều đình phái binh đoàn đến tiêu diệt nhưng thành mà lui, nghe có người mật báo trước, hai ngàn thổ phỉ sau đêm liền biến mất, mà thôn Tú Thủy lại xuất nhiều hộ săn bắn." Phụ thân nàng muốn xin Vương Khải đại nhân phái người điều tra, nhưng lâu sau phụ
      [​IMG]
      sanone2112, Chris, melodyevil2 others thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 10 (1):

      "Cái gì? Hàng muối bị cướp, đám ranh con kia biết tốt xấu lại còn đánh nhau ở bờ sông, nội bộ đánh nhau...."

      Màn đêm buông xuống, trắng sáng sao thưa, ếch trong ao kêu vang.

      Ánh nến phản chiếu bóng người lên cửa sổ, nến trong phòng bị gió thổi lay động, bóng dáng cửa sổ cũng lay trái lay phải, mơ hồ có thể nhìn ra được là bóng của nam nhân, có chút mập, tóc búi cao cài cây trâm tỳ hưu, nghe đó là trong những thần thú thượng cổ, vô cùng dũng mãnh thiện chiến, mà nó còn mang lại tài lộc rất lớn.

      Nhìn vật đoán lòng người, đây là người cố chấp trong việc tiền tài, đối với tiền bạc còn hơn cả mạng sống, chỉ cần là bạc trắng đều thu lại, núi vàng núi bạc chất đầy trong khố cũng đủ, vẫn còn muốn thu tiền tài ở khắp thiên hạ vào tay của .

      thậm chí còn mua vài dặm đỉnh núi, đào rỗng bên trong, đúc tường sắt, lấy gạch xây, tạo thành cái khố phòng tường đồng vách sắt, phòng đều có cửa đá cao cả trượng, mở ra cũng dễ, dùng để cất giữ ngân lượng chất đống bao nhiêu năm thu được.

      "Trần Tri phủ đánh gãy chân nhi tử của Giang tổng đốc, Trần huyện lệnh lại phá thuyền của đà chủ phân đà của Tào bang, lúc này căn bản biết có cứu sống được hay , có người bị đánh chạy về, giờ khu vực Giang Nam rất loạn..."Căn bản có chỗ nào được thanh tĩnh, người nào cũng hô đánh hô giết muốn đòi lại công đạo.

      "Giang Tô tuần phủ sao? Hoàng thượng phải phái tiểu tử Quản gia rồi sao, ra mặt giải quyết phân tranh?" Bạc của tất cả đều chìm xuống đáy biển rồi.

      "Bên kia có người hồi báo, thư nhận chức mang đến nha môn công đường, nhưng mà mãi vẫn thấy bóng dáng của tuần phủ đại nhân, chỉ có phụ tá của ra vào, hơn nữa mỗi lần nha môn chỉ giải quyết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, có việc tìm , quan điển sử chỉ câu: " rảnh, đại nhân vẫn đường du sơn ngoạn thủy.". Làm quan như vậy sao? Quả là quá đáng mà." Hoàn toàn phụ ưu ái của hoàng thượng.

      Dưới ánh đèn, lão nhân râu hơi bạc nheo đôi mắt sắc bén lại. " đúng, nhi tử của Cao Thịnh Hầu phải kẻ bỏ , đồng thời kiêm chức Giám Sát Ngự Sử, có khả năng để ý tới, trong bụng tiểu tử kia am hiểu nhất chính là giả heo ăn thịt cọp già."

      "Đại nhân, chúng ta có nên an bài để cho bọn họ an tĩnh lại ? Động tĩnh của bọn họ quá lớn chỉ sợ đối với chúng ta có lợi, còn nửa năm nữa sắp tới lần thu thuế..." Bọn họ có thể nhân cơ hội đục nước béo cò, lấy nhiều báo ít, dối là năm nay mất mùa, đem ngân lượng thu được bỏ vào túi.

      "Để lão phu suy nghĩ chút." cảm thấy có chỗ nào đó thích hợp, nhưng mà có cách nào hiểu ra được, Quản Nguyên Thiện là đảm nhiệm chức Giang Tô tuần phủ sao?

      Nhưng lão nghĩ quá nhiều, chỉ là tiểu tử Quản gia hơn nửa chỉ là tiểu tử thích nhàn rỗi, hồi tùy tiện tìm ra mấy chuyện hợp pháp rồi bày ra uy quyền của Giám Sát Ngự Sử, cho người cho rằng có tội vào tù, nán lại vài ngày sau tấu lên triều đình, do hoàng thượng định đoạt.

      làm quan nhiều năm, môn sinh có rất nhiều,
      [​IMG]
      ThiênMinh, sanone2112, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 10(2):

      Chỉ tiếc rèn sắt thành thép, Hàng thị nắm chặt lỗ tai của nhi tử mắng trận, cuối cùng mẫu tử liền tâm, đành lòng nhìn con đường truy thê của nhi tử bị tắc, vì vậy bà liền đề nghị để Cầu Hi Mai đến biệt trang ở ngoại ô.

      Nhân lúc đối phương thả lỏng phòng bị là thời điểm tiến công tốt nhất, bà tạo cơ hội cho nhi tử, còn lại là do có nắm chắc được hay .

      Cầu Hi Mai từ đầu muốn từ chối, nàng cảm thấy án tham ô gấp rút điều tra, nên vào lúc này, nhưng mà thay đổi được thỉnh cầu của đôi đệ muôi, nàng suy nghĩ lại rồi mới gật đầu, nỡ nhìn hai đứa thất vọng, điều nàng có thể cho bọn rất ít.

      Vừa bước vào mùa hạ, thời tiết càng ngày càng nóng bức, cả ngày bị nhốt trong phòng oi bức, dù là người lớn cũng chịu được huống hồ chỉ là trẻ .

      Vừa đến biệt trang, hai đứa liền thỏa thích chơi đùa.

      "Tỷ tỷ, tỷ mau nhìn xem, trong suối có cá nha! Chúng còn to hơn đầu của đệ nữa." Cầu Hi Trúc hưng phấn thôi, chỉ vào đàn cá bơi lội, nước suối trong có thể nhìn đến tận đáy.

      "Oa! Có nhiều trái cây, có đào, có mận, còn có mơ và hồng hạnh, tỷ tỷ, muội có thể hái xuống ăn sao?" Cho dù là ông cụ non Cầu Hi Lan cũng nhịn được thèm ăn, khuôn mặt hồng hào lộ ra vẻ mong chờ và vui vẻ. Sản vật của Giang Nam phì nhiêu, tôm cá, gạo, rau, hoa quả mùa nào cũng có, mùa đông qua, xuân về khắp nơi, mọi vật từ trong băng tuyết sống lại, theo xuân về hoa nở, cá tôm lớn dần, thu hoạch được nhiều, lương thực ngày càng sung túc.

      Mùa xuân hoa nở, mùa hè kết quả, đoàn người Cầu Hi Mai tới đúng lúc, từng quả mơ sau càng lá, chua ngọt ngon miệng, cây đào từng quả trĩu cành, cây mận cũng rất sai quả, chỉ tiểu hài tử động lòng, người lớn nhìn cũng thấy thích, hai đầy giỏ ngồi chiếu, lấy nước suối rửa sạch, ăn ngay tại chỗ.

      "Đừng chạy xa, phải nghe lời phu nhân."

      "Vâng, tỷ tỷ."

      Hàng thị rất thích đôi song sinh này, quả tận xương, vừa đến biệt trang liền mang bọn chạy chơi khắp nơi, cũng quan tâm mồ hôi ướt tóc mai, hay là bẩn quần áo, chơi đùa vô cùng vui vẻ, khắp đều là tiếng cười của tiểu hài tử.

      Ngay cả tiểu lão đầu Cầu Hi Mai bình thường luôn nghiêm túc cũng dần dần buông ra phòng bị trong lòng, hai má lúm đồng tiền khuôn mặt trắng trẻo, khiến khuôn mặt càng trở nên xinh đẹp hơn.

      "Quản đại nhân, ngài cần làm bất kỳ hành động lỗ mãng gì cả, thỉnh tự trọng." Nhận thấy tầm mắt nóng bỏng của nam nhân nào đó, Cầu Hi Mai đỏ mặt, trong lòng cố gắng kháng cự lại.

      "Còn gọi ta là Quản đại nhân ta hôn nàng, trước làm xấu danh tiếng của nàng, sau đó giày vò nàng." Đây là điều Quản Nguyên Thiện muốn làm từ lâu, nhưng sợ dọa người chạy mất.

      Nàng vừa nghe, mắt hạnh liếc ngang, mặt lại càng đỏ hơn. "Sao huynh lại vô lại như vậy, hạ lưu như vậy cũng dám ra, huynh mà cũng là mệnh quan triều đình sao?" Chẳng ra sao cả, biết tu đức, hoàn toàn là tên dê xồm.

      "Ta là tên
      [​IMG]
      ThiênMinh, sanone2112, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 10(3):

      "Huynh đừng nhìn ta với ánh mắt như muốn ăn thịt như vậy, ta... Ta thoải mái..." Cả người nàng nóng lên, giống như có cái gì đó muốn thoát ra.

      mỉm cười, ràng là ánh mắt thâm tình lại bị nàng nhìn thành ánh mắt của quái vật, "Ta muốn nhìn nàng, nhìn rất tốt, nhìn hoài chán."

      "Huynh, vô lại!" Trong đầu Cầu Hi Mai tìm được từ nào khác, từ trong đôi mắt đen của nàng nhìn thấy bóng dáng của mình, có chút vui vẻ, có chút biết phải làm sao.

      "Nàng phải sớm biết rồi sao?" cúi đầu, mũi của chỉ cách nàng đoạn rất , thấp thêm khoảng nữa là hôn được đôi môi mềm mại.

      "Nguyên Thiện..." Mặt nàng đỏ bừng lên.

      "Hi Nhi, ta chỉ vô lại với mình nàng, trong đám người chỉ nhìn bóng dáng duy nhất, trong mắt ta chỉ có nàng." rất hy vọng nàng là của mình.

      "Huynh..."

      Đúng lúc đó, đột nhiên chim rừng bay tán loạn, tiếng vó ngựa đạp đất, chiếc xe ngựa có màn che làm từ tơ lụa chạy loạn về phía họ, xa phu sắc mặt kích động quất roi, tiếng hét to kèm theo sợ hãi, giống như có cái gì đó đuổi theo, thể chạy.

      Đừng là xe ngựa, cho dù người có ít đồ đạc cùng khó lại trong rừng hoang, bởi vì căn bản có đường , mấy trăm mẫu đất xung quanh đều được Hàng thị mua lại, bình thường để đó dùng đến, chỉ ngẫu nhiên tới trang viên dạo chơi, bộ phận nông dân gần đây vẫn thuê để trồng trọt.

      Trang viên có trăm người làm chăm sóc, cần lo lắng tu sửa nhà cửa, trồng cây ăn quả hay nuôi cá, tôm đều chỉ những khoản , Hàng thị để vào mắt, bởi vậy mất dặm quanh đây cây cối đều xum xuê, giống như mảnh đất hoang, ban ngày người đến đây.

      Như vậy, chiếc xe ngựa này từ đâu mà đến? Lại còn chạy nhanh như vậy, vài lần vướng phải gốc đại thụ mà thiếu chút nữa bị lật.

      "Cứu, cứu mạng...Cứu lão gia nhà ta...Lão, Lão gia sắp chịu được... Cầu xin hai người hãy cứu lấy ông ấy..."

      Nhìn thấy có người ở phía trước, xa phu gần như tuyệt vọng giống như nhìn thấy đường sống, cái gì cũng có thể thử, nắm chặt dây cương, con ngựa thở phì phò, dừng lại trước mặt Quản Nguyên Thiện và Cầu Hi Mai kinh ngạc.

      "Xảy ra chuyện gì, sao lại chạy trốn gấp gáp như vậy? Thiếu chút nữa là đụng phải người rồi." Quản Nguyên Thiện có chút vui, tiến lên muốn xem tình huống ở trong xe.

      "Quản nhị ca, chờ chút." Sắc mặt Cầu Hi Mai trắng bệch nắm lấy tay , kéo ra phía sau, để cho tiến lên phía trước.

      "Hi Nhi?" Chẳng lẽ có bẫy?

      "Huynh nhìn tay của xa phu." Giọng của nàng hơi run run.

      "Tay của có gì đúng, chẳng qua là xuất vài chấm đỏ...Di, chấm đỏ?" Giống như nghĩ đến cái gì đó, Quản Nguyên Thiện biến sắc.

      "Là ôn dịch, nhiễm ôn dịch rồi..." Làm
      [​IMG]
      sanone2112, Phong Vũ Yên, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :