1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Cách tuần phủ lừa thê - Ký Thu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 7(3):

      Người làm được chuyện xấu, khó có lần dối lập tức bị vạch trần, Quản Nguyên Thiện vươn bàn tay vuốt mặt, nặng nề thở dài hơi.

      "Trong nhà có chuyện? Thiện nhi, làm người luôn phải lưu lại đường lui, trách để cho cửa trước bị người ta chặn có đường trốn." Hàng thị dạy con, thỏ khôn luôn có ba hang, dối phải có ba phần , xác định chê vào đâu được mới đem lừa người, lưu lại lỗ kim cũng thành trò cười trong mắt người trong nghề.

      "Nương, người có muốn đổi y phục hay , tuy rằng trong mắt nhi tử, nương tuyệt đối là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng ánh mắt người ngoài giống, nhìn ra vẻ đẹp tao nhã của người." Quản Nguyên Thiện dùng từ ngữ hàm súc, nhắc nhở bộ quần áo của bà khiến người khác phải há hốc mồm.

      Hàng thị cười cái, " thẳng luôn là ta dọa đến khách là được rồi, ở đâu ra mà lòng vòng như thế, cũng sợ vòng qua vòng lại tự khiến chính mình choáng váng."

      Đùa cợt vài câu, Hàng thị để nhi tử cho người đến khách điếm tìm nha hoàn của mình, sau đó vào phòng Bạch Chỉ, Bạch Đồng thay đồ, áo khoác trắng lông thỏ, váy trắng thêu hoa sen, đầu cài cây trâm hồng bảo thạch tơ vàng, hai bên nhiều thêm đôi trâm bướm , trang điểm lên càng toát lên khí chất của phu nhân Hầu gia, quý khí bức người.

      Thay đổi hồi, quý phu nhân dung mạo tuyệt đẹp vào vườn hoa, nếu có hai con trai trưởng thành, đều cho rằng bà là khuynh thế giai nhân, nụ cười động lòng người, cười thêm cái nữa khiến người khác đánh mất hồn phách, thêm cái nữa câu cả linh hồn theo mất.

      "Vị Mai công tử này, thiếp thân là..."

      Cầu Hi Mai chăm chú vẽ chợt nghe thấy có người gọi nàng, nàng đặt bút vẽ xuống xoay người lại, muốn lấy thân phận nam tử hành lễ, nhưng đối phương lại đột nhiên "Oa" tiếng, nàng cảm thấy bồn chồn, nghĩ chẳng lẽ gặp phải người quen, ánh mắt khẽ ngước nhìn.

      Vừa mới đưa mắt lên nhìn, nàng bị dọa nhảy dựng lên, đúng là người quen.

      "Phu...phu nhân?"

      Bà đánh giá thân nam trang của tiểu nương tử, lại chậc chậc ra tiếng, lại lắc đầu than thở, xem ra đủ vừa mắt để người ta nhìn lần hai, lập tức ôm eo, lại ôm ngực.... Ách, là lấy tay sờ ngực so sánh.

      "Sao người lại ở đây?" Hàng thị chân chính muốn hỏi là sao ngươi lại giả trang nam nhân làm gì, lại có hóa trang giống như vậy, thiếu chút nữa là ngay cả bà cũng bị lừa.

      Cầu Hi Mai nhìn thoáng ra Quản Nguyên Thiện đứng bên, kiên trì cẩn thận : "Là, Là ta nhận lời Quản công tử tới vẽ tranh..."

      "Ngươi theo ta, chúng ta hảo hảo tâm ." Hàng thị bước lên mắt tay của nàng, bộ dáng nóng lạnh kéo người .

      "Phu nhân, người..." Có thể giả vờ biết nàng được , nàng còn muốn kiếm tiền để sống.

      "Nương! tay chút, chỉ là họa sĩ, người đừng làm khó dễ ." Cánh tay của nương có thể đánh được cả hổ, có thể biết sức kéo lớn như thế nào.

      Hàng thị chuyển mắt, nhìn ra trong mắt nhi tử có chút khẩn trương lo lắng, bà suy nghĩ chút. "Nương ngươi, ta thấy môi hồng răng trắng, da thịt mềm mịn, muốn nhận trai bao, ngươi tìm phụ thân ngươi tới bắt gian, ta muốn cắm sừng ."

      "Nương, chuyện này đùa được đâu." biết nên khóc hay nên cười.

      Phụ thân quả như vậy, chỉ cần là lời của nương , phụ thân từ trước đến giờ luôn nghi ngờ.

      Mà phụ thân xác nhận, già trẻ trai trong phủ liền gặp xui, ông ấy ép hỏi cả đám ai là gian phu, sau đó đem tất cả những người khả nghi đều cho đao, chết cũng tàn phế, sau đó mới ngẫm lại xem chính mình có phải là làm gì khiến lão bà đại nhân phát hỏa hay .

      "Con thấy ta giống như đùa sao? Xú tiểu tử, được theo, chúng ta muốn ở riêng, ngươi dám làm hỏng chuyện tốt của ta ta thiến ngươi." Nghĩ muốn nghe lén? Mơ tưởng.

      Này...này là sao, làm người mẫu thân lại tự nhiên uy hiếp nhi tử là muốn thiến ... Nối dõi tông đường, đây là mẫu thân thân sinh sao?

      Quản Nguyên Thiện nheo mắt cân nhắc hành vi quỷ dị của mẫu thân, hắc đồng u quang ám thiển, xoa mũi, nghĩ đến sau này, ánh mắt thâm trầm giống như giếng cổ, sâu thấy đáy.

      "Ngươi xem rốt cuộc là chuyện gì, nữ tử khuê phòng sao lại phẫn nam trang ra ngoài, ngươi có biết hậu quả khi thân phận bị bại lộ , hậu quả ngươi gánh chịu được, nên biết quan niệm đạo đức chết tiệt giờ bức tử nữ nhân chúng ta..."

      Bản thân bà tuân theo đạo, làm ra ít hành động dọa người, Hàng thị khó có được lần khuyên người xem trọng danh tiết.

      Chính là bà có hậu đài vững chắc, nhà mẹ đẻ là thế tộc, cha huynh đều là quan trong triều, trượng phu qua "nghiêm chỉnh huấn luyện" đều đứng về phía bà, hai đứa con trai đều có tiền đồ, ở trước mặt được hoàng thượng thích, bà mới có thể sợ lời đồn đại.

      Nhưng mà Cầu Hi Mai giống, lần trước tán gẫu bà ít nhiều biết được tình cảnh của nàng, nữ tử trẻ tuổi có chỗ dựa vững chắc, lại mới gả chưa đến năm, có con cái, ở nhà chồng có chỗ đứng, lại còn mang theo đôi đệ muội, người khác vài ba câu mới là chuyện lạ.

      Có khi vô tâm hữu ý, ở trong xã hội nam tôn nữ ti, đủ loại đạo đức bắt ép nữ nhân phải chịu thiệt, cùng là cùng người khác phái, hành vi của nam nhân gọi là lịch , mà nữ tử lại bị cái danh phóng đãng, thấp hèn, biết xấu hổ... câu "thất trinh" liền đủ đẩy người ta xuống vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục.

      Hàng thị trách tội chuyện Cầu Hi Mai giả trang họa sĩ, ngược lại thưởng thức nàng có dũng khí, nhưng mà thưởng thức cũng có rất nhiều lo lắng rằng nàng lớn mật đêm lại tai họa, nay hầu hết mọi người đều thể tiếp nhận nữ tử có tài.

      "Phu nhân, ta....ta có lý do thể , xin người đừng bắt tôi phải trả lời." Chưa làm được việc, nàng hy vọng càng ít người biết càng tốt.

      "Nha đầu ngốc, ngươi biết ta là ai ? Ta là nguyên phối phu nhân Cao Thịnh Hầu, ở trước mặt hoàng hậu, thái hậu đều có thể , ngươi có khó khăn gì đừng ngại cứ thẳng, ta vô cùng thích cặp đệ muội sinh đôi đáng của ngươi, tỷ tỷ của bọn nếu như có khó khăn gì ta nhất định giúp đến tận cùng." Bà nỡ nhìn hai tiểu tử kia khóc.

      Duyên phận giữa người với người là kỳ diệu, có người trải qua hơn nửa cuộc đời nhìn vẫn thấy ghét, có hảo cảm, giống như Hàng thị cùng bà bà Quản lão phu nhân, có người liếc mắt nhìn cái liền hợp ý, chỉ hận gặp sớm hơn, chỉ muốn lôi hết tim gan ra để kết giao.

      Hàng thị thể phủ nhân chính mình bị bộ dạng đáng của cặp song sinh Cầu Hi Lan, Cầu Hi Trúc làm cho mê hoặc, đối với Cầu Hi Mai càng thêm vài phần muốn thân cận, cũng do ngày đó nàng ra tay giúp đỡ có vài phần kính trọng, cho rằng nhân phẩm và tính cách của nàng khó gặp chuyện gì khó khăn, tuyệt đối thua bà xuất thân thư hương thế gia cả.

      "Người là phu nhân Hầu gia?" Nàng kinh ngạc.

      Hàng thị khí chất tao nhã khẽ gật đầu, "Đừng cái gì mà thể , ở trong mắt ta chuyện gì cũng có thể giải quyết, ngươi có vị hôn phu, mà lại mình xuất phủ vẽ tranh, ngươi tính làm gì, ngươi thiếu tiền sao?"

      "Đúng, tôi thiếu bạc." Cắn răng cái, nàng nhịn xuống xấu hổ .

      "Thiếu nhiều lắm sao?" Nếu chỉ là bạc, vậy ngược lại chỉ là việc .

      "Vô cùng thiếu." Vừa ra khỏi miệng, Cầu Hi Mai bỗng nhiên cảm thấy gánh nặng trong lòng được cởi ra.

      Bà vừa nghe, gần như muốn cười ra tiếng, "Tấm ngân phiếu kia của ta mệnh giá ngàn lượng, nếu ngươi cầm ta cũng thiếu, ta rất nhiều tiền, trong tráp còn tập ngân phiếu."

      Khuôn mặt Cầu Hi Mai khẽ cười, giống như hoa lê nở rộ, "Tôi vẫn là câu này, phải là tôi nên lấy hay , tôi có chân có tay có thể tự mình kiếm tiền,
      [​IMG]
      ThiênMinh, Phong Vũ Yên, Chris2 others thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Mẹ chồng xem con dâu, càng xem càng thích a....
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 8(1):

      người mẹ bà đành lòng nhìn con trai lớn vẫn cưới được vợ, Hàng thị có lòng tốt để nha hoàn trước hết mời Cầu Hi Mai đến phòng khác ngồi tạm, chính mình cùng con trai thẳng thắn, thẳng vào lý do Cầu Hi Mai cấp bách cần dùng bạc - nàng chờ cơ hội thích hợp để đề xuất hòa ly cùng phu gia.

      Về chuyện này, bị động được lợi hơn chủ động, do đối phương trước mới càng có lợi thế đàm phán, ví dụ đồ cưới, cùng với tiền trợ cấp sau khi hòa ly cùng phu gia.

      Đến từ đại, Hàng thị tuyệt đối để ý con dâu có còn nguyên hay , từng gả cho người khác.

      biết nhìn người phải là lỗi của nàng ấy, nàng ấy chỉ là xui xẻo trong hôn nhân, bị cha mẹ phối sai nhân duyên mà thôi.

      Bất luận là chỗ nào, mọi người có cơ hội làm lại, tiếp đến tốt hơn, từ sai lầm học được nhiều điều, mù mắt lần nữa.

      Dưới giáo dục của Hàng thị Quản Nguyên Thiện cũng quá coi trọng trinh tiết nữ tử...Ách, phải là thèm để ý, mà là giữa trinh tiết và phẩm cách, lựa chọn cái sau.

      Lệnh cha mẹ, lời mai mối, từ trước đến giờ nữ tử kết hôn đều phải là bản thân quyết định, Cầu Hi Mai cũng là thể gả vào Đinh phủ.

      Bởi vậy khi nghe nàng bày quán vẽ tranh, liều mình vẽ tranh là vì kiếm bạc chuẩn bị việc hòa ly, kinh ngạc, lại có chút khó tin, vào cửa tới năm sao nàng dám cả gan làm loạn ngưng trượng phu, nàng sợ ánh mắt thế tục chấp nhận được nàng sao?

      Nhưng mà sau khi kinh ngạc là mừng thầm, vô cùng vui mừng, trong ngực tràn ngập cảm giác vui sướng, Quản Nguyên Thiện nhịn được cười ra tiếng, hai mắt sáng như bảo thạch.

      vẫn luôn kiềm chế dám thể , chỉ vì tiểu nương tử có phu, cho nên nội tâm của tuy có hảo cảm nhưng lại thuyết phục chính mình đó phải là động lòng, phần tâm tư thể cho ai biết của đối với nàng là tai họa, có thể trở thành tiếc nuối nhưng thể tạo thành thương tổn.

      Nhưng mà từ trong miệng mẫu thân biết được chân tướng việc, đó quả là giống như trời rơi xuống cái bánh thịt, nện choáng váng, thể tin ông trời lại ưu ái như vậy, khiến điều băn khoăn hóa thành , để có thể thoải mái theo đuổi tình .

      sai, sau vài lần tiếp xúc, phát nàng chỉ thông mình, hơn nữa suy tính cẩn thận, tính tình tốt, mặc dù có chút cứng nhắc luôn có sách, mách có chứng, nhưng cũng thể nàng là người thực tế, khiến cho dần dần trầm luân vào, cái nhăn mày nụ cười của nàng cũng là phong cảnh mỹ lệ khiến thể dời mắt.

      Sau khi Quản Nguyên Thiện biết hết toàn bộ, lập tức tìm Cầu Hi Mai, ra thân phận của mình.

      "Huynh...Huynh huynh là Tuần phủ đại nhân kiêm Ngự đại phu, xuống Giang Nam là vì tra án?"Cầu Hi Mai kinh ngạc mở to mắt hạnh, có chút hoài nghi lỗ tai nàng xảy ra vấn đề, nghe nhầm rồi.

      Biểu tình của nàng so với nhìn thấy quỷ còn kinh hách hơn, lâu mới lấy lại được tinh thần.

      Tuần phủ là quan rất lớn ! Giám sát Ngự sử lại
      [​IMG]
      ThiênMinh, Phong Vũ Yên, thuyt2 others thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :