1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại] Cách tuần phủ lừa thê - Ký Thu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6(3):

      Phải là muốn chơi muốn học . Nàng thầm nghĩ: "Hi Lan, nghe đệ đệ nhiều nhưng vẫn mạch lạc thế này, muội vẫn còn thường trêu đệ ấy ngốc, nên đổi thôi."

      Cầu Hi Lan ghét bỏ bĩu môi, "Ngốc vẫn là ngốc thôi, chỉ là đệ ấy cũng đến nỗi quá ngốc, nhưng vẫn là ngốc, tỷ nhìn bộ dạng gật gù đắc ý của đệ ấy còn bảo là ngốc."

      Nàng vươn ngón tay gõ vào đầu đệ đệ, Cầu Hi Trúc ngơ ngác nghiêng đầu sang bên, bị nàng gõ đầu lắc qua lắc lại.

      "Đệ ngốc, nhị tỷ xấu." Tiểu hài tử cũng nóng nảy, phồng má trừng mắt nhìn nhị tỷ của mình.

      "Đúng, nhị tỷ xấu, chúng ta để ý tới muội ấy nữa, đại tỷ mang đệ mua dây như ý, chúng ta cùng thắt dây." Cầu Hi Mai giả bộ muốn bỏ lại muội muội, chỉ mang tiểu đệ .

      Chẳng qua là Hi Trúc khiến nàng thất vọng, miệng tuy rằng vẫn chu lên nhưng vẫn quên cầm tay Cầu Hi Lan cùng , ai cũng bỏ lại.

      Hi Lan vốn thông minh thấy thế, vui ve khóe miệng dương lên hạ xuống lúc lâu, nắm ngược lại tay của đệ đệ, cười vui vẻ với tỷ tỷ, bọn họ ba người nhà, vĩnh viễn rời xa nhau, bỏ ai cũng được.

      đệ muội chơi đùa khiến cho Cầu Hi Mai nhịn được cười ra tiếng, tình thương chỉ tăng lên chứ giảm, đều khảm vào tận tâm can rồi.

      Đột nhiên, đằng trước cách đó xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng ngựa hí, đám người bàn tán, ta câu, ngươi câu vây thành vòng tròn, đứng chỉ trỏ, nàng khỏi cau mày.

      "Đụng chết người rồi, đụng chết người rồi, con ta thù oán với các ngươi, vì sao các người lại đâm vào ,.... Hu hu hu, tâm can bảo bối của ta! Người nào nhẫn tâm muốn mạng của ngươi như vậy, nương cùng liều mạng..."

      đường lớn, vị phụ nhân mặc quần áo vải thô ôm thiếu niên y phục màu xanh người đầy máu, ngồi dưới đất gào khóc, quan tâm có bao nhiêu người vây xem, bà ta khóc cả mặt đều là nước mắt, chật vật thôi, vừa khóc vừa gào mắng.

      Thanh y thiếu niên tầm 11, 12 tuổi, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, môi trắng bệch còn chút máu, mí mắt của khẽ run lên, nhìn như muốn mở ra nhưng có sức, trán máu ngừng chảy ra, chảy khắp mặt, nhìn có vẻ ghê người.

      Phía sau mẹ con hai người là chiếc xe ngựa, xa phu xe cũng sợ tới mức tay chân run rẩy, rèm gấm vén lên, tiểu nương thanh tú ra, phong thái đoan trang trầm tĩnh, cử chỉ trầm ổn.

      "Vị đại nương này, là do chúng ta lại xe quá mức vô ý, con ngựa nghe lời đá lung tung, ngộ thương tới công tử là có lỗi, chủ nhân nhà ta cảm thấy hổ thẹn, đây là chút bồi thường xin nhận lấy." Ài, phu nhân nhà nàng khi ra ngoài liền thành mãnh hổ, bốc đồng mười phần.

      Phụ nhân biết chữ, thấy đối phương đưa ra tờ giấy màu sắc, khóc lớn hơn kêu oan cho con mình.

      "Người nhà nào a, ra tay độc ác đụng vào người khác cũng cho câu trả lời thỏa đáng, thấy chúng ta là tiểu hộ, nghĩ dùng tờ giấy ra giải quyết, ông trời ơi! Người mở to mắt ra nhìn xem, chúng ta trêu chọc ai, vô duyên vô cớ gặp họa..."

      "Đại nương ngươi... ngươi đừng khóc nữa! Hãy nghe ta , chúng ta có tâm muốn giải quyết tình, tuyệt có ý muốn qua loa, ngươi yên tĩnh lại, đừng khóc khàn cổ họng..." Phụ nhân này đưa tiền cho còn chê ít.

      Bạch Đồng cất ngân phiếu bị phụ nhân đẩy , cho rằng bà ta muốn bạc.

      "Nghe xem, nghe xem, đây là tiếng người sao? Con ta vẫn còn nằm ở đây nhúc nhích, nàng ta lại lạnh lùng muốn giải quyết mẹ con chúng ta, bà con ơi! Mọi người hãy câu công đạo , đây phải là muốn bức chết người sao." Phụ nhân trong lúc đau lòng, có nghe được lời Bạch Đồng , khóc ngừng, vừa khóc vừa mắng.

      "Đại nương, ngươi..." Bà ta sao lại biết lý lẽ như vậy, muốn nháo lớn lên sao?

      " đúng là có lương tâm, người ta dễ dàng gì mới nuôi được
      [​IMG]


      Chương 6(4):


      "Đại nương đừng vội, trước tiên nhìn thử thương thế của lệnh lang , nhìn vết thương kia của , chúng ta phải cầm máu trước ." Sắc mặt xám trắng nhưng hô hấp vẫn dễ dàng, vết thương đầu có vẻ nặng, nhưng có thể chưa bị thương đến bên trong.

      "Phu nhân là..." Thấy có người quan tâm, tiếng khóc của phụ nhân dần, lấy khăn lau nước mắt.

      "Tôi phải là đại phu, chẳng qua là từng xem qua sách thuốc, chỗ này có vài viên thuốc, viên uống, viên nghiền nát rắc lên vết thương, có thể cầm máu." May mắn nàng có thói quen mang theo ít thuốc bên người, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, lần này cần dùng đến.

      "Cảm ơn, phu nhân là người tốt, nếu con tôi cứu được, tôi bảo dập đầu cảm tạ ngài." Phụ nhân vừa khóc vừa cười đem viên thuốc nhét vào miệng con trai, thấy có thể nuốt được, bà ta mừng đến mức nước mắt lại bắt đầu rơi, là gặp được quý nhân.

      Nàng lắc đầu cười, "Đại nương đừng khiến tôi giảm thọ, chỉ là tiện tay là mà thôi, chỗ tôi có ít nhân sâm vụn, bà để cho dùng bổ khí, chừng lát là tỉnh lại, bà cũng đừng khóc nữa."

      tỉnh liền tỉnh , thiếu niên mặt chút máu sau khi ngậm nhân sâm lúc liền tỉnh lại, tuy vẫn còn khó khăn nhưng tỉnh lại được.

      ra chỉ là bị cụng đầu nên ngất , lại thêm bị kinh hách nên mới bị bóng đè, muốn tỉnh nhưng chân tay lại có lực, nghe thấy tiếng ồn ào nhưng thể mở miệng được, toàn thân cứng ngắc thể động đậy, muốn để nương an tâm nhưng có cách nào cả.

      Chẳng qua là sau khi nuốt viên cầm máu, cảm thấy khí lực quay trở lại, cùng với miếng sâm, lập tức cảm thấy tỉnh táo hơn.

      "A, tỉnh, tỉnh, Thành Ca nhi của ta, con cảm thấy chỗ nào khỏe, nhanh cho
      [​IMG]
      ThiênMinh, bellchuong, Chris3 others thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Gặp mẹ chồng tương lai.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7(1):

      "Ngươi cái gì, họa sĩ Mai Hi vốn tên là Cầu Hi Mai, là con dâu tri huyện, trượng phu của nàng là Định Lập Hi có công danh gì?"

      Chợt nghe họa sĩ có chồng, lại còn là con dâu nhà quan, Quản Nguyên Thiện kinh ngạc còn có chút khó chịu, trong ngực giống như bị khuyết góc, thoải mái.

      Chẳng qua là thể hiểu ra ngoài, giống như có ảnh hưởng gì, ai nhìn thấy mất mát nho trong đáy mắt , lúc đầu nhìn trúng tài vẽ tranh của nàng, sau đó cách đối đáp châm thấy máu của nàng khiến nổi lên lòng hiếu kỳ, lúc này cho người lén điều tra tình hình của nàng.

      từ đầu biết nàng là nữ nhân, nữ giả trang nam ra ngoài bày tranh bán chữ chắc chắn có khó khăn, đơn giản là trong nhà có người bị bệnh nặng, thay thế người đó, hoặc là sinh kế trong nhà khó khăn, thể giấu thân phận nữ nhi để xuất đầu lộ diện, cầu ấm no nhất thời.

      ngờ tới nàng năm nay tuổi lớn mà lấy chồng, gả cho con cả của quan lục phẩm, địa vị chính thất phải nữ nhi dân chúng bình thường so được.

      Chỉ là đường đường là con dâu huyện thái gia tại sao lại phải bán tranh ở chợ, nàng thiếu tiền sao? Liều lĩnh để kiếm tiền, nàng sợ danh dự bị tổn hại sao?

      Thôi, mỗi nhà cảnh, có lẽ nàng cần tiền nhưng lại tiện với nhà chồng, nếu gặp , liền trả thù lao nhiều chút, để cho kinh tế của nàng tốt hơn, việc nhà của người khác quản được, cũng muốn quản.

      Nhưng mà Quản Nguyên Thiện càng giả vờ thèm để ý, trong đầu lại càng nghĩ nhiều hơn, nghĩ có phải là nàng bị bà bà khắt khe, tiền tiêu bị cắt giảm, lại có trượng phu phóng đãng kiềm chế, coi trọng chính thê, đem đồ cưới của nàng tiêu hết, lại có thêm tiểu thiếp phô trương, lấn đến đầu chính thất, vét sạch vốn riêng của nàng, bởi vậy nàng mới phải đặt xuống tôn nghiêm ra ngoài cầu đường sống.

      càng nghĩ càng xa, trong lòng giống như bị tảng đá đè nặng, chuyển được tâm trạng của rất kém, rất lâu cũng tiêu được.

      "Nghe thành thân chưa tới nửa năm nàng liền bị bệnh, bệnh tình chuyển chuyển lại luôn tốt, nghe vẫn còn phải dùng thuốc trị liệu." Thuộc hạ tiếp tục bẩm báo.

      "Ngươi thấy nàng chỗ nào giống như người bị bệnh?" Giọng của Quản Nguyện Thiện có chút trào phúng, càng khiến người khác nghe ra đành lòng.

      nữ tử chỉ mới 15, 16 vì sao lại phải giả trang nam tử ra ngoài kiếm ăn, nỗi khổ trong đó thể cho người ngoài biết, thương tiếc nàng phải cẩn thận dè dặt, càng bội phục nàng cả gan làm loạn, tự nhiên dám ở chợ nơi chỗ người qua kẻ lại kiếm sinh ý.

      "Tôi thấy nàng có vẻ thiếu bạc, khi Nhị công tử cầm ngân phiếu trong tay, hai mắt nàng rất sáng, giống như nhìn thấy tổ tông vậy, nhìn mệnh giá sai liền đút vội vào túi." Động tác nhanh khiến người nhìn phải há hốc mồm.

      "Nếu như ta trừ lương của ngươi trả, ngươi có tìm ta liều mạng ? Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, lợi làm.

      Mạc Hiểu Sinh gãi đầu, "Tôi khác, tôi cần bạc là vì muốn cưới lão bà, sinh vài đứa con trai để khai chi tán diệp."

      "Nếu như sinh được?" Nữ nhân phải là heo mẹ. Đây là câu cửa miệng của lão nương nhà , bà là trong những ít người tán thành con dâu cần sinh nhiều.

      Hàng thị cho con dâu trưởng sinh nhiều, sau khi sinh tôn tử đầu tiên bà muốn hai người cách 2, 3 năm mới được sinh tiếp, hơn nữa nam nữ là đủ rồi, cần cưỡng cầu con nối dõi mà phá
      [​IMG]

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 7(2):

      "Nhị công tử sợ cái gì?" Là sợ giữ miệng chứ gì!

      "Là sợ ngươi mất tiền đồ tốt, ngươi tài trí hơn người làm cái chức gia sư muôn đời phải là minh châu bị phủ bụi sao."

      Văn gia sư cười đến ý vị sâu xa, vuốt hai chòm râu, "Vinh hạnh, vinh hạnh, là tiểu nhân suy nghĩ nhiều, hiểu tình hình thực tế, còn tưởng Nhị công tử đường đường là nam tử, sao lại đối với Mai Hi họa sĩ kiến giải cao siêu! May mà người cùng với đoạn tụ có nửa điểm quan hệ."

      có lần cho rằng Nhị công tử là đoạn tụ, cho nên mới nhìn vừa mắt các tiểu thư khuê các, vì từ chối kết hôn mà rời ra kinh thành.

      "Ai cơ? Ai có ham mê đoạn tụ? Thiện nhi, phải văn gia sư con đấy chứ?"

      Giống như mật thám xuất quỷ nhập thần, vượt tường qua nóc, lên trời xuống đất, hề phát ra thanh, Hầu gia phu nhân đột nhiên xuất , người là bộ y phục dạ hành kỳ lạ, tóc được búi thành bó, hành động thuận tiện.

      Trong phòng nghị , Mạc Liêu Môn nhìn lên thấy phu nhân... Ặc, trang phục độc đáo, sắc mặt mọi người khẽ biến nhanh chóng đứng dậy, cười có chút cứng ngắc.

      "Phu nhân ngài tới, người cùng nhị công tử nhiều ngày gặp, chắc là muốn tâm riêng với nhau, chúng tiểu nhân cáo lui trước, quấy rầy phu nhân và nhị công tử chuyện.

      chỉ có Cao Thịnh Hầu sợ lão bà, bọn họ cũng sợ phu nhân! Ký ức về cái ném qua vai kia vẫn còn rất mới mẻ, lưng ngã bị thương lại có chút đau, cho nên Hàng thị vừa xuất , già, trẻ lập tức hết, chỉ còn lại Quản Nguyên Thiện miễn [​IMG]

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :