1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ đại ] Bệnh vương độc sủng kiều thê - Vi Lạp

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 17: Phủ thừa tướng gặp chuyện

      Bởi vì cục diện có chút xấu hổ, đôi mắt Lý Chung Lương xoay xoay, tính kế trong lòng, cười : "Vương phi và mẫu thân của nàng nhiều ngày gặp, nhất định rất nhớ nàng, có nhiều lời muốn với nàng, bằng ngươi ra hậu viện cùng mẫu thân và đám di nương ôn chuyện. Cựu thần cùng Vương gia ở đây chuyện phiếm." sớm dặn Triệu di nương, chỉ cần đến hậu viện phải lấy được tin tức của Lý Linh Lan.

      Đường Tĩnh mỉm cời, xem ra cái lão hồ ly này vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn tìm hiểu tin tức từ nàng, bát quá nàng và mẫu thân nhiều ngày gặp có nhiều chuyện riêng tư muốn , ánh mắt quét về Lý Chung Lương, gật đầu: " sớm về sớm."

      Lý Chung Lương sắc mặt trầm, Đường Tĩnh cho , kế hoạch của thất bại, bắt đầu tính toán biện pháp mới, dù thế nào trước lúc bọn họ rời đều phải láy được kết quả, hoặc là khuyên Lý Linh Lan tiếp tục cống hiến sức lực cho Thái tử, nếu khong chỉ có thể mất tin cậy của Thái tử, chừng cả gia tộc đều giữ được.

      Đường Tĩnh gật đầu, tới phòng Chu thị ở hậu viện. Vừa tiến vào cửa, Chu thị lôi kéo tay nàng, nhìn trái nhìn phải đánh giá nàng, tay phải xoa xoa đầu nàng, trong mắt ngấn lệ, vui mừng : "Nữ nhi của ta trưởng thành, nhìn xem, lập gia đình, cũng trầm ổn hơn nhiều. Ở Vương phủ quen chưa, Vương gia đối với con có tốt , có làm khó con hay , có phát giận với con hay ..." Liên tiếp mấy vấn đề làm cho Đường Tĩnh dở khóc dở cười, biết nên như thế nào.

      đợi Đường Tĩnh trả lời, Chu thị lại dặn dò Đường Tĩnh, ngàn vạn lần được trêu chọc Vương gia tức giận... Gương mặt Chu thị và mẹ nàng đều hiền lành giống nhau dung hợp vào chõ, đều hòa ái dặn dò nàng như vậy. Trước kia mỗi lúc nàng về nhà thăm mẹ đều hỏi cái này cái kia sợ nàng bị ủy khuất, lòng của người mẹ khắp thiên hạ đều vì con vì mình.

      Mẫu thân của Lý Linh Lan quan tâm nàng làm cho xa xa của Đường Tĩnh gần như còn, nàng bổ nhào vào lòng Chu thị gào khóc giống như hài tử lạc đường rốt cuộc khó khăn cũng gặp được mẹ, nghĩ hết những ủy khuất của mình cho mẹ. Đường Tĩnh hiểu có chuyện gì xảy ra, có lẽ nghĩ tới gặp được mẫu thân, nước mắt rơi ngừng được.

      Nữ nhi vui buồn thất thường tác động đến trái tim người mẫu thân, Chu thị cảm thấy chua xót, bàn tay vuốt Đường Tĩnh khóc: "Đứa ngốc, đề là mẫu thân sai. Nếu phải vì mẫu thân, ngươi phải khổ sở như thế này, là mẹ liên lụy tới ngươi. Tính tình ngươi thẳng thắn như vậy, lại thích gây chuyện, làm thế nào mới tốt đây? Nếu ở Vương phủ quen, nghe mẫu thân khuyên, rời khỏi Thần vương phủ ."

      Đường Tĩnh yên lặng nghe Chu thị , ngừng khóc khó hiểu nhíu mày: "Mẫu thân, người cái gì?" Lời Chu thị nàng cảm thấy mơ hồ, gả cho Thần vương sao lại vì Chu thị, phải vì Thái tử sao?

      "Ngươi cái đứa này, từ chuyện gì cũng giấu trong lòng, chuyện lớn như vậy cũng thương lượng với mẫu thân liền tự tiện quyết định." Chu thị oán trách.

      Đường Tĩnh càng nghe càng hồ đồ, chuyện gì nàng lại tự quyết định rồi hả? "Mẫu thân, người cái gì, làm sao ta nghe hiểu?" Đường Tĩnh nghi hoặc hỏi.

      "Lại còn giả ngu với mẫu thân." Chu thị lườm nàng cái, hỏi lại nàng: "Vậy ngươi vì sao phải gả cho Thần vương gia?"

      Đường Tĩnh bất đắc dĩ trừng mắt, nàng cũng rất muốn biết cái gì đây.

      "Mẫu thân."

      "Được rồi, dù thế nào ta và ca ca của ngươi đều bình an vô , ca ca ngươi cũng có thể bảo vệ chính mình, nghe lời mẫu thân, rời khỏi Thần vương phủ ."

      lại Đường Tĩnh cũng hiểu ra chút: "Nàng gả cho Thần vương phải vì Thái tử mà vì người nhà."
      Đường Tĩnh nhìn Chu thị có chút buồn cười: "Mẫu thân, ta ở Thần vương phủ sống rất tốt, ngươi cần lo lắng."

      "Còn với mẫu thân, ngươi tâm tâm niệm niệm với Thái tử, làm sao cam tâm gả cho Thần vương phủ. Mẫu thân tuy là phụ nữ, nhưng cũng biết Thái tử và Thần vương phủ thủy hỏa bất dung, ngươi làm sao có thể sống tốt?" Chu thị cho rằng Đường Tĩnh trấn an nàng, vẫn tin.

      Đường Tĩnh buồn rầu nhíu mai, thế nào nàng mới tin tưởng đây, nàng sống rất tốt.

      "Mẫu thân, ngươi tin tưởng t, ta ở Thần vương phủ sống rất tốt. Thần vương, Thần vương đối với ta rất tốt, ngươi yên tâm bớt lo ."

      Nhớ tới Mộ Dung Thiên Thần, Đường Tĩnh có chút thẹn thùng, Chu thị thấy hai gò má nàng đỏ bừng giống như láo, hơi hơi thở ra, : " khi như vậy, ngươi sống với Thần vương cho tốt, ngàn vạn lần đừng dở tính trẻ con có biết ?"

      "Nhớ rồi, mẹ nhiều. Đường Tĩnh lôi kéo cánh tay Chu thị nhàng tựa vào đầu vai nàng, trong lòng cảm thán những ngày có mẫu thân thương tốt.

      Hai người hàn huyên chuyện nhà, Đường Tĩnh thỉnh giáo nàng nhiều vấn đề khó giải quyết ở Vương phủ, vốn chỉ oán giận tố khổ nhưng Chu thị có thể phân tích cho Đường Tĩnh làm cho nàng nhìn nàng ấy với cặp mắt khác xưa.

      "Mẫu thân?" Đường Tĩnh giật mình nhìn Chu thị, nàng nhìn vẫn đề thông suốt dài lau, người thông tuệ như vậy làm sao có thể sống khổ sở ở đây.

      Chu thị mỉm cười nhìn Đường Tĩnh: "Như thế nào, rất ngạc nhiên sao?"

      Đường Tĩnh gật đầu, thực là phi thường ngạc nhiên.

      Chu thị thở dài, hết cách: "Mẫu thân dù sao cũng là thiên kim phủ tướng quân, từ xem hậu trạch tranh đấu làm sao biết những thứ này? Vốn cho rằng cướp đoạt bảo hệ mẫu tử chúng ta bình an, nhưng nghĩ tới kết quả lại hại ngươi. Haiz..."

      "Vậy tại mẫu thân như thế nào?"

      " tại? Đại ca ngươi bình an vô , ngươi sống tót, mẫu thân cực kì yên tâm." Ngụ ý nàng muốn trỗi dậy mà vẫn như vậy sống tiếp.

      Mộ Dung Thiên Thần và Chu thị đều đề cập tới người đại ca này, Mộ Dung Thiên Thần vẫn luôn hảo cảm với , làm cho Đường Tĩnh rất tò mò, rất muốn gặp .

      Vừa muốn tiếp gì đó tiểu nha đầu vào với bọn họ cơm trưa chuẩn bị xong, mời các nàng tới dùng cơm trưa. Đường Tĩnh còn chưa xong: "Thời gian trôi qua nhanh như vậy, ta còn muốn tán gẫu thêm với mẫu thân lúc nữa."

      "Ha ha, còn có thời gian, ăn cơm trước ."

      tới tiền thính có nhiều người đến đông đủ. Mộ Dung Thiên Thần ngồi ở chính giữa, Lý Chung Lương ngồi bên trái của , ở giữa còn để lại vị trí, theo thứ tự là các thiếp thất cùng con cái theo thứ tự ngồi xuống. Đường Tĩnh đỡ Chu thị ngồi xuống trước, sau đó ngồi vào vị trí bên phải MDTT còn để trống. Tất cả yên lặng ngồi cho đến khi MDTT mọi người mới cầm đũa ăn cơm.

      Thức ăn Phủ thừa tướng đương nhiên thể ngon miệng như ở Thần vương phủ, Đường Tĩnh bị Thần vương nuôi dưỡng cho nên khẩu vị có chút kém, chỉ chọn mấy miếng thịt ăn qua loa. MDTT buồn cười nhìn nàng lựa chọn mài thứ, chọn mấy đũa rau gắp vào chén nàng, "Ăn nhiều chút."

      Đường Tĩnh nhìn thoáng qua, thả lại trong chén MDTT, ghét bỏ : " cần." Đồ ăn khó ăn như vậy lại bảo nàng ăn, vẫn là tự giữ lại cho .

      Lý Chung Lương nhìn bọn họ như vậy liền chấn động, nàng làm sao dám như vậy với Thần vương. Chu thị cũng thầm lo lắng, mới dặn nàng được tùy hứng nhưng chớp mắt lại chống đối với Thần vương, vạn nhất Thần vương thẹn quá hóa giận làm sao cho tốt đây.

      Nhìn Thần vương chút để ý gắp mấy đũa đồ ăn đó cho vào miệng ăn, thấp thỏm trong lòng Chu thị mới hạ xuống, xem ra Lan nhi dối, Thần vương đối với nàng rất tốt.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 17.2

      Lúc mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần, mấy hắc nhân từ trời nhảy xuống hướng đến Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Thần. Nhiều người bị dọa chấn kinh, chạy trốn xung quanh, ngay cả Lý Chung Lương cũng bị dọa , chỉ lo trốn mà quên kêu thị vệ.

      Mộ Dung Thiên Thần đón lấy hắc y nhân xông tới, bên vừa đánh vừa nhắc nhở Đường Tĩnh, " theo ta."

      Đường Tĩnh gật đầu, cũng gia nhập vòng chiến đấu. Hắc y nhân ngày càng nhiều, Mộ Dung Thiên Thần có chút bất lực, mắt thấy Mộ Dung Thiên Thần khắp nơi đều là địch, Đường Tĩnh trở tay đẩy chưởng tới hắc y nhân bên người, tính toán tới giúp .

      hắc y nhân tính toán cơ hội, thừa dịp Đường Tĩnh và hắc y nhân tranh đấu, từ phía sau đâm Đường Tĩnh.

      Chu thị nhìn đám người đánh nhau, kéo ma ma ở bên cạnh , nhưng nàng lo lắng cho Đường Tĩnh nên vẫn rời . Nhìn thấy hắc y nhân đâm vào Đường Tĩnh liền hô to: "Lan nhi, cẩn thận."

      Đường Tĩnh xoay người muốn tránh hắc y nhân phía sau cho nàng chưởng, đẩy nàng về phía trước.

      Mộ Dung Thiên Thầnnghe tiếng cũng quay đầu, tránh mấy hắc y nhân bên cạnh, tới chỗ Đường Tĩnh muốn kéo nàng ra.

      Nhưng hắc y nhân đột nhiên thu kiếm lại đâm về phía Mộ Dung Thiên Thần, thân thể Đường Tĩnh phản ứng nhanh hơn so với não, đẩy Mộ Dung Thiên Thần che chắn trước mặt . MDTT thấy kiếm sắp đâm vào ngực Đường Tĩnh, động tác liên tiếp ra, có cơ hội ngăn cản: "Lan nhi!"

      Mộ Dung Thiên Thần đau lòng hô to, tiến lên ôm lấy nàng. Kiếm đâm vào bên ngực trái của Đường Tĩnh, máu tươi chảy ròng, cùng với màu xiêm y, máu ngực nhuộm đỏ y phục nàng, hết sức chói mắt.

      Chu thị sốt ruột chạy đến trước mặt Đường Tĩnh: "Lan nhi."

      Mộ Dung Thiên Thần nhàng thả Đường Tĩnh xuống đất, với Chu thị: "Chú ý tới nàng." sau đó tiến về đám hắc y nhân.

      Hắc y nhân bên cạnh bị cả người đầy sát khí hù dọa, liên tiếp lùi về phía sau.

      Hắc y nhân tính toán mọi chuyện tốt định chạy trốn, nhưng nhanh chân bị Mộ Dung Thiên Thần bắt lấy. dùng lực túm lại, dùng tay trái giữ chặt . Hắc y nhân mở to mắt, nhìn Mộ Dung Thiên Thần như la sát từ địa ngục đến đòi mạng, ánh mắt hoảng sợ, cảm giác khí trong lồng ngực ít , cái chết ngày càng gần... nhắm mắt chờ đợi cái chết nhưng đột nhiên Mộ Dung Thiên Thần buông tay ném qua bên: "Muốn chết cũng dễ dàng như vậy." Tổn thương nữ nhân , muốn cho bọn chúng sống bằng chết.

      MDTT thu thập xong tên, quay đầu nhìn những tên khác, thủ lĩnh đám hắc y nhân cũng sợ hãi, nhưng lấy tiền của người khác... tại cũng chỉ có thể kiên trì tiếp."Các huynh đệ, xông lên." dùng khí thế hô to, nhưng tay cầm đao của run lên.

      Đám hắc y nhân đồng loạt xông lên, Mộ Dung Thiên Thần hừ lạnh tiếng, bắt đầu phản kích.

      Lý Chung Lương thấy tình tốt, vụng trộm chạy theo góc tường muốn gọi người. lúc Dịch Phong chạy tới Mộ Dung Thiên Thần giết người đỏ cả mắt, trừ bỏ tên hắc y nhân ám sát Đường Tĩnh còn ai. Ám về về phía trước: "Vương gia, thuộc hạ đến trễ."

      Vốn Dịch Phong theo bên cạnh để bảo vệ an toàn của nhưng Mộ Dung Thiên Thần và ĐT ngại bọn họ ở bên cạnh vướng bận nên bảo bọn họ và thị vệ ở bên cạnh chờ, nghĩ lại xảy ra chuyện này, tại cảm thấy hối hận thôi. Nhớ tới ĐT đỡ đao kia, muốn đánh mình mấy cái.

      Dịch Phong ở đó chờ Mộ Dung Thiên Thần trừng phạt, nhưng Mộ Dung Thiên Thần nhìn , coi như khí mà bước nhanh đến chỗ ĐT, ôm lấy nàng rồi hô to: "Gọi Thái y!" Dịch Phong mới nhìn thấy Vương phi bị thương, vội vàng tìm Thái y.

      Chương: Ấm áp

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 18: Ấm áp

      Hồ thái y còn chưa ăn xong cơm trưa bị Dịch Phong vội vàng kéo đến Phủ thừa tướng. Vốn tưởng người trong phủ thừa tướng xảy ra chuyện còn có chút kênh kiệu. Nhưng nhìn thấy Thần vương ngồi trước giường cẩn thận ôm lấy Thần vương phi, trước ngực Thần vương phi cắm thanh đao ba tấc, phần lớn cắm sâu vào ngực. Trong lòng phát ổn, mắng Dịch Phong kéo tới, thân thể Vương phi gầy gò như vậy rất khó chữa trị, huống hồ vết thương còn nằm trước ngực.

      "Vương gia, Thái y tới."

      "Cựu thần bái..."

      "Đừng nhiều lời vô nghĩa, mau đến xem Vương phi như thế nào."

      Thái y ngẩn ra, chưa bao giờ thấy Thần vương tức giận như vậy, thèm quan tâm hành lễ mà nhanh chóng bắt mạch cho Đường Tĩnh.

      "Bẩm Vương gia, mạch Vương phi hữu lực, chỉ cần rút kiếm tĩnh dưỡng cơ thể là tốt, có gì đáng ngại."

      "Vậy còn thất thần làm gì, nhanh kéo ra." Mộ Dung Thiên Thần quát lên, bên trong tràn đầy phẫn nộ và đau lòng.

      "Nhưng..." Thái y khó xử, nhưng vết thương là chỗ...

      "Vương gia, vẫn nên để dân phụ tới." Chu thị lập tức hiểu được chỗ khó xử của Thái y, lên tiếng.

      Thần vương nhìn chằm chằm vào miệng vết thương người Đường Tĩnh, đau đớn : "Bổn vương tự mình kéo. Các ngươi ra ngoài trước , Hồ thái y, ngươi đứng ở ngoài cửa."

      "Vâng." Tất cả mọi người đều tận lực phát ra thanh, lần lượt ra ngoài.

      Mọi người ra, Mộ Dung Thiên Thần nhàng đặt Đường Tĩnh nằm ngang lên giường, tay xoa xoa khuôn mặt chút huyết sắc của nàng, lúc này nàng giống như mỹ nhân ngủ say, dám đụng tới, tay từ từ trượt xuống, đỡ lấy kiếm, đôi môi căng lên, dùng lực rút ra.

      Hôm nay Đường Tĩnh làm cho hết sức rung động, chưa bao giờ nghĩ tới có người chắn kiếm cho . Lúc cây kiếm cắm vào thân thể nàng, cảm thấy đau đớn tột đỉnh, thậm chí còn đau hơn so với đâm vào bản thân, nhìn nàng từ từ ngã xuống, loại đau đớn này càng kịch liệt hơn, giống như lục phủ ngũ tạng bị xé nát. Cuộc đời hai mươi mấy năm qua ngoại trừ có Hoàng huynh làm bạn đều độc, ai quan tâm tới phế nhân như . Nhưng nàng xuất làm cho được bao dung và trân trọng. So với việc nàng trả giá vì , Mộ Dung Thiên Thần cảm thấy bé đáng kể.

      "Nàng nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại, Mộ Dung Thiên Thần nguyện phụ cả thiên hạ cũng chỉ tốt với mình nàng."

      Mấy ngày nay phủ Thừa tướng trở nên tăm tối, toàn phủ đều rơi vào áp suất thấp. Nhị tiểu thư hồi phủ thăm người thân gặp thích khách ám sát, Thần vương lo lắng tuyên bố nếu Vương phi tỉnh, toàn bộ phủ phải chôn cùng. Trong lúc này, phủ thừa tướng người người cảm thấy bất an, khẩn trương cầu mong Thần vương phi sớm tỉnh lại.

      Cơ sở ngầm ở Vận thành phân bố khắp nơi, Thần vương phi ở phủ thừa tướng gặp chuyện nhanh chóng truyền khắp Vận thành. Hiên vương gia nghe tin cũng mang theo Hiên vương phi Ngọc Tử Khâm vội vàng đến phủ Thừa tướng. Nếu như trước đây để ý tới, chừng còn trộm mừng thầm. Nhưng kể từ lần đó chuyện với Mộ Dung Thiên Thần, thấy đệ đệ này của động tâm với Lý Linh Lan rồi. Mà Lý Linh Lan này cũng lòng đối tốt với đệ đệ của , có hai lòng. Nghe lần này cũng vì cứu Thiên Thần nên mới bị thương. Nếu hai người bọn họ nhau, vậy cũng cầu gì, coi nàng như người trong nhà mà đối đãi.

      Hậu viện phủ Thừa tướng.

      Lý Chung Lương ngồi trong phòng Triệu di nương cáu kỉnh, vốn muốn lợi dụng Lý Linh Lan ở Thần vương phủ tìm ít tin tức có ích, nhìn ái mộ của nàng với Thái tử mà tận tâm làm việc vì Thái tử. nghĩ tới nữ nhi vô dụng này của lại đóng giả thành , làm ngược lại, Thần vương gia còn kéo lửa lên người bọn họ, vạn nhất nàng chết ở phủ Thừa tướng lẽ còn muốn cả gia tộc của chôn theo nàng sao?

      "Lão gia, ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp, vạn nhất Lý Linh Lan kia có chuyện may xảy ra, lẽ chúng ta phải chết cùng nàng sao?" Triệu di nương khóc sướt mướt với Lý Chung Lương, nàng ta bị dọa còn khí thế bức người như thường ngày. Nàng muốn chết, nàng còn muốn dựa vào địa vị của Phủ thừa tướng tìm vị hôn phu tốt cho nữ nhi, nàng cũng muốn mẹ quý nhờ con, hoàn toàn nắm giữ phủ Thừa tướng, để cho nữ nhân kia được sống yên ổn. Nàng vì nữ nhi của nữ nhân đó làm cho cả người bị rơi vào nước sôi lửa bỏng.

      "Ồn ào cái gì, phải nàng còn chưa chết sao?" Lý Chung Lương nhíu mày chán ghét . Tâm tình của tốt, nàng ta còn nháo thêm làm cho thêm phản cảm.

      "Lão gia, lão gia.." Ngoài cửa hạ nhân kêu lớn.

      "Có chuyện gì?" Lý Chung Lương phiền chán hỏi, tại ngay cả hạ nhân cũng ngày càng có phép tắc.

      "Lão gia, Hiên vương gia và Hiên vương phi tới, đến thăm Thần vương phi."

      Vừa nghe đến Vương gia, Lý Chung Lương liền đau đầu, lão phật gia còn chưa người khác lại tới. vội vàng đẩy cửa ra. " tại người ở đâu?"

      " tới cửa rồi."

      "Vậy còn thất thần làm cái gì, nhanh theo ta ngênh đón." Lý Chung Lương sốt ruột ra ngoài, quan tâm Triệu di nương, để mình nàng ta ở trong lòng khóc lóc.

      Đến cửa chính Hiên vương gia và Hiên vương phi về phía sảnh. Lý Chung Lương nhanh chóng tiếp đón, sợ hãi hành lễ: "Cựu thần tiếp giá chậm, mong Vương gia, Vương phi thứ tội.

      Hiên vương gia thản nhiên liếc cái: "Lý thừa tướng mau đứng lên, hôm nay Bổn vương tới chủ yếu là thăm Thần vương phi, nhanh dẫn đường."

      Lý Chung Lương và Hiên vương gia tới chỗ Mộ Dung Thiên Thần, vừa mới đút xong thuốc cho Đường Tĩnh, Mộ Dung Thiên Thần đưa chén thuốc cho Hồ thái y ở bên cạnh, đứng dậy hành lễ. Mộ Dung Thiên Hiên ngăn lại, nhịn được mà nhíu mày, tại toàn thân Mộ Dung Thiên Thần quần áo nhăn rúm, râu ria lùm xùm, hoàn toàn lôi thôi lếch thếch, nghĩ tới đệ đệ cũng đến nông nỗi này.

      Nghiêng đầu nhìn người giường, "Đệ muội như thế nào, thương thế nghiêm trọng sao?"

      đến đây, Mộ Dung Thiên Thần hổ thẹn cúi đầu: "Thái y có gì đáng ngại nhưng vẫn bất tỉnh, có lẽ là trách đệ bảo vệ nàng tốt, còn để nàng bảo vệ đệ. Nhị ca, có phải đệ rất vô dụng hay ?"

      tại Mộ Dung Thiên Thần hoàn toàn mất dáng vẻ kiêu ngạo, chỉ giống người bình thường chờ thê tử nhanh chóng tỉnh lại.

      Mộ Dung Thiên Hiên vỗ vỗ bờ hai của , an ủi: "Làm sao có thể vô dụng được! Có lẽ thân thể đệ muội quá yếu đuối, cần phải nghỉ ngơi cho tốt."

      "Đúng vậy, Thần vương cần quá lo lắng, Thần vương phi là người cát nhân thiên tướng, nhất định tốt đẹp." Từ lần trước ở chỗ Đức phi gặp Lý Linh Lan, nàng rất có hảo cảm đối với nữ tử tâm địa thiện lương này, tại càng lộ ra hâm mộ, biết là hâm mộ vì nàng ấy thay phu quân chắn kiếm hay hâm mộ nàng ấy được Thần vương rời bỏ dốc lòng chăm sóc, nhìn bộ dáng này của Thần vương, có lẽ từ lúc nàng ấy bị thương đều tấc rời.

      Đưa mắt nhìn phu quân của mình tâm tư kín đáo mang theo mấy phần xa cách, tuy rất kính trọng nhưng chưa bao giờ dịu dàng săn sóc. Có lẽ mỗi người đều có số mạng của chính mình, nàng hối hận, chỉ là hâm mộ Lý Linh Lan có thể lấy được trái tim của Thần vương, bạc đầu rời.

      Có bọn họ an ủi, Mộ Dung Thiên Thần có chút an tâm. Nhưng Mộ Dung Thiên Hiên bị nhiều ràng buộc nên hết sức lý trí. lạnh nhạt nhìn Lý Chung Lương ở bên cạnh: "Chẳng lẽ thủ vệ phủ Thừa tướng lại kém như vậy, thích khách có thể quang minh chính đại vào sao?" Dựa vào quan hệ Thái tử và ông ta rất khó để có người cố ý bày ra.

      Lý Chung Lương bị nhìn lạnh cả người. Nếu biết kết quả như vậy có chết cũng để nữ nhi này về nhà lại mặt, cần rước tai ương vào người. Huống hồ cho dù có ngu cũng biết loại chuyện ám sát này càng vứt sạch càng tốt, nếu biết làm sao còn ở trong phủ mình động thủ.

      "Hiên vương gia minh, cựu thần là văn thần sao có thủ vệ hoàn mỹ được, chỉ có thể làm trông cửa mà thôi, làm sao có thể ngăn cản đám thích khách được huấn luyện nghiêm chỉnh." Lý Chung Lương ngừng lại, nhìn Hiên vương gia tức giận mới tiếp.

      "Lan nhi là nữ nhi của cựu thần, chuyện phát sinh đến mức này cựu thần cũng cảm thấy đau lòng." xong còn quên bày ra bộ dáng đau lòng, cho dù ai nhìn thấy cũng nghĩ là phụ tử tình thâm, làm cho người khác đành lòng gì.

      Mộ Dung Thiên Hiên tin , lão hồ ly này tung hoành quan trường mấy chục năm lời có bao nhiêu là . cũng biết ta ngốc đến nỗi tự động thủ ở trong phủ của mình.

      "Xảy ra chuyện như vậy Bổn vương rất lo lắng an nguy sau này của phủ Thừa tướng. Như vậy , Bổn vương phân phó lượng thị vệ võ công cao cường từ trong phủ, chỉ để gác cửa còn có thể phòng thích khách."

      Mộ Dung Thiên Hiên còn cố ý nhấn mạnh từ thích khách, Lý Chung Lương nghe xong thầm kêu tốt, ra có quyết định như vậy. Hỏi nguyên nhân là giả, nghĩ muốn an bài người ở phủ Thừa tướng mới là , nhưng mỗi lời của Mộ Dung Thiên Hiên đều có lý, câu nào cũng vì mà suy nghĩ, thể cự tuyệt chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

      Mộ Dung Thiên Thần ở bên cạnh chỉ nhìn chằm chằm giường, đối với chuyện của bọn họ thèm để ý, tại trong lòng chỉ có Vương phi của , chỉ hy vọng nàng mau tỉnh dậy mà cầu gì khác.

      Mộ Dung Thiên Hiên nhìn Lý Chung Lương dễ dàng đáp ứng, thỏa mãn gật đầu. tại người đệ đệ này của lòng dạ đặt lên người Vương phi, chỉ có thể tự mình xử lý chuyện này giúp (Mộ Dung Thiên Thần). Như nghĩ tới điều gì liền hỏi Mộ Dung Thiên Thần: "Đệ định để cho nàng ấy ở lại Phủ thừa tướng dưỡng thương hay có tính toán khác?"

      "Vốn nghĩ hồi phủ nhưng Thái y Lan nhi nên chịu xóc nảy, chỉ có thể ở đây dưỡng thương. Đệ phái người bảo vệ ở bên ngoài rồi." Nghe xong, Mộ Dung Thiên Thần nhíu mày, dù cho nhiều thị vệ hơn nữa cũng an toàn bằng vương phủ của . Nhưng Thần vương phủ cách nơi này quãng đường xa.

      " bằng đến Vương phủ của ta dưỡng thương, khoảng cách cũng xa sợ xóc nảy." Mộ Dung Thiên Hiên nhìn Mộ Dung Thiên Thần vẫn ngừng nhìn về phía giường, lên tiếng hỏi.

      Mộ Dung Thiên Thần nghĩ lúc rồi gật đầu, "Cũng được, Hồ thái y, ngươi thấy thế nào?"

      Thấy Hồ thái y gật đầu, Mộ Dung Thiên Hiên bắt đầu để mọi người thu thập này nọ chuẩn bị lên xe ngựa, để cho bọn họ theo mình hồi phủ.

      Lý Chung Lương thấy Hồ thái y gật đầu nên thở phào nhõm hơi, rốt cuộc có thể tiễn , sau này cần lo lắng đề phòng mạng sống nữa rồi.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 19: Phía sau hoa viên gặp đám tiểu thiếp

      Đường Tĩnh tỉnh lại là ba ngày sau, nàng từ từ mở mắt liền nhìn thấy Xuân Ngọc canh giữ bên cạnh nàng, giọng kêu tiếng: "Xuân Ngọc."

      Xuân Ngọc nhìn thấy nàng tỉnh lại đột nhiên đứng dậy, kinh hỉ hét lên: "Vương phi, rốt cuộc người cũng tỉnh."

      Đường Tĩnh nâng mắt nhìn nàng cười cười: "Ta ngủ rất lâu sao?"

      "Đúng vậy, ba ngày, làm chúng ta lo lắng. Người biết ba ngày này Vương gia ăn uống ở bên cạnh người chợp mắt. Ngay cả thuốc đều là tự làm, cho chúng ta nhúng tay."

      Nghe đến chuyện này, cảm thấy được bọn họ quan tâm, trong nháy mắt Đường Tĩnh cảm nhận được ấm áp như mùa xuân, hốc mắt có chút nóng lên, cười : "Vậy Vương gia đâu?"

      "Hiên vương gia đành lòng Vương gia ăn uống, sợ thân thể của chịu nổi cho nên để nghỉ ngơi."

      "Hiên vương gia đến đây lúc nào?"

      "Tiểu thư, chúng ta ở Hiên vương phủ, người ở phòng Hiên vương phi." Tinh tế đánh giá phen, mùi hoa mẫu đơn thoang thoảng, cửa khắc hoa có ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua. Khắp phòng bài trí đẹp đẽ cao quý, khắp nơi lộ ra tinh xảo phải là phong cách của Thần vương phủ, quả phải là phòng của nàng.

      Đường Tĩnh gật đầu: "Tại sao ta ở chỗ này?" Lấy tay chống vào bên cạnh giường muốn đứng dậy, trước ngực đau đớn làm cho nàng nhịn được mà đau đến nhe răng.

      "Vương gia Vương phủ cách xa Phủ thừa tướng, sợ người bị xóc nảy cho nên ở nơi này dưỡng thương, mấy ngày nay Hiên vương phi vẫn đến thăm người." Xuân Ngọc vừa đồng thời cẩn thận đỡ Đường Tĩnh ngồi xuống, sau đó săn sóc để cái gối phía sau.

      "Lan nhi, rốt cuộc nàng cũng tỉnh lại." Mới nghe hạ nhân bẩm báo, Mộ Dung Thiên Thần như ngọn gió xông tới ôm lấy Đường Tĩnh.

      "A..." Vừa vặn đụng tới vết thương trước ngực, Đường Tĩnh đau hét thành tiếng.

      "Như thế nào vậy Lan nhi, ta làm nàng đau sao, nhanh, nhanh gọi Hồ thái y." Vẻ mặt Mộ Dung Thiên Thần khẩn trương, chân tay luống cuống kiểm tra lượt.

      Đường Tĩnh giữ chặt tay , khóe miệng nhàn nhạt ý cười: " cần gọi Thái y, ta có việc gì, chàng quên ta là đại phu sao."

      "Cái này được, để Thái y đến xem ta mới yên tâm." Mộ Dung Thiên Thần muốn để cho Thái y kiểm tra, Đường Tĩnh lay chuyển được nên đành nghe theo.

      Đợi Hồ thái y xác nhận có chuyện gì vẫn hỏi có gì quan trọng cần chú ý, dưỡng thương như thế nào, cần uống thuốc gì sao... Hồ thái y bị hỏi á khẩu trả lời được, Mộ Dung Thiên Thần bắt ép dọa dẫm mới ứng phó kê mấy vị thuốc đông y bổ dưỡng.

      Đường Tĩnh ở bên cạnh nhìn nghe Hồ thái y chuyện, giống như đứa trẻ mới học nghe phu tử , hết sức ngoan ngoãn, giữa hai hàng lông mày tràn đầy ý cười.

      Hiên vương gia và Hiên vương phi nghe Đường Tĩnh tỉnh cũng vội vàng tới thăm nàng. Đường Tĩnh nhìn người đứng khắp phòng cúi đầu xin lỗi: "Để mọi người lo lắng rồi."

      "Ngươi cứu mạng Thiên Thần, ra chúng ta phải nên cảm ơn mới đúng." tại tỉnh chúng ta cũng yên tâm." Hiên vương gia cười , trong lời lộ ra mấy phần cảm kích.

      Hiên vương phi đến bên cạnh nàng, cười : " cái gì vậy, đều là người nhà, lo lắng cũng là chuyện nên làm. Ngươi cứ ở đây dưỡng thương, cái khác cần nghĩ tới, muốn ăn cái gì cho ta biết, nhất định để cho ngươi thỏa mãn."

      Đường Tĩnh nhìn bọn họ cảm động mỉm cười, vừa muốn gì Mộ Dung Thiên Thần bắt đầu có ý đuổi người: "Lan nhi mới tỉnh lại cần phải nghỉ ngơi, người xem nhanh rời khỏi ." chút để ý tới ở Vương phủ của người khác, còn cố tình làm bậy.

      Bọn họ biết Đường Tỉnh mới tỉnh lại, vợ chồng son còn có nhiều lời muốn , cho nên ở lâu, chỉ dặn Đường Tĩnh an tâm dưỡng thương rồi rời .

      Những người khác rời , gương mặt Mộ Dung Thiên Thần tràn đầy ý cười kéo xuống giống như người khác thiếu tiền của . Đường Tĩnh nghi hoặc nhìn , vừa rồi còn tốt sao lại biến sắc còn nhanh hơn trời thay đổi thời tiết vậy.

      Ngồi bên cạnh Đường Tĩnh, ôm lấy nàng: "Vì sao lại chắn giúp ta kiếm, nàng có biết lúc đó trái tim của ta như muốn nhảy ra ngoài..."

      "Ta..."

      "Lan nhi, có phải ta rất vô dụng hay , ngay cả nữ nhân của mình cũng bảo vệ tốt. Nhìn nàng ngã mặt đất, ta hy vọng người ngã xuống là ta, ta tình nguyện thịt nát xương tan cũng nguyện để nàng bị chút thương tổn. Nàng mê man mấy ngày, ta vẫn mực nghĩ nếu võ công của ta tốt hơn, có phải nàng bị thương tổn."

      Nghe lời , Đường Tĩnh chấn kinh từ trong ngực bò ra, ngửa đầu nhìn biểu tình đau khổ của , cả người chìm trong hồi ức thống khổ thể tự thoát ra. Có trời mới biết nàng nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn bị thương mà thôi.

      Hai tay Đường Tĩnh nâng mặt , nghi vấn hỏi: "Đây là Thần vương trong ấn tượng của ta, kiêu ngạo bất kham hay sao? nhanh, ngươi mang phu quân của ta ở đâu rồi?"

      Mộ Dung Thiên Thần bắt lấy tay nàng, " Lan nhi, xin lỗi, gả cho ta cũng thể mang lại hạnh phúc cho nàng."

      Nhìn bộ dáng nghiêm túc của , nàng ngồi thẳng người: "Vậy chàng cho ta biết, cái gì gọi là hạnh phúc? Chẳng lẽ đeo vàng đội bạc mới là hạnh phúc sao? Hay là quyền thế ngập trời mới là hạnh phúc?"

      "Chẳng lẽ đúng sao?"

      "Vậy theo như chàng , Phụ hoàng của chàng rất hạnh phúc sao? Đào Uyên Minh cư rừng núi hạnh phúc sao?"

      Mộ Dung Thiên Thần chau mày suy nghĩ, mấy vấn đề này chưa từng có đáp án chính xác, nghĩ tại bị Đường Tĩnh hỏi ngược lại nên có chút lo lắng, biết trả lời thế nào.

      "Làm sao , ta cho chàng. Mỗi người đều có định nghĩa về hạnh phúc, thể cái này hạnh phúc cái kia hạnh phúc. Hạnh phúc của ta rất đơn giản, chỉ cần người ta khắp nơi bao dung ta, tha thứ cho tính tình của ta, chịu đựng tức giận của ta. Những thứ này chàng đều làm được và ta cảm thấy hạnh phúc." Trong mắt Đường Tĩnh tràn ngập chân thành nhìn ra chút giả dối.

      "Lúc thay chàng đỡ kiếm đó ta nghĩ được nhiều, chỉ hy vọng chàng bị thương, ta nghĩ ta có thể tránh được, nghĩ tới kiếm của còn nhanh hơn so với tưởng tượng của ta. Cho nên cần lại tiếp tục tự trách, trong lòng ta - chàng là người hữu ích nhất."

      Mộ Dung Thiên Thần thở dài, trong lòng buồn bực bởi vì nàng thoải mái vậy mà càng buồn hơn: "Ta là nam nhân, bảo vệ nữ nhân của ta là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Sau này dù gặp khó khăn gì cũng thể dành lên trước, cứ đứng phía sau ta, ta giải quyết toàn bộ. Nếu nàng có gì ngoài ý muốn, ta càng khó sống hơn nàng, nếu nàng chết ta cũng muốn sống mình."

      Đường Tĩnh mỉm cười gật đầu: "Được, để cho ta nếm thử cảm giác tiểu nữ tử bình yên đứng đằng sau trượng phu hưởng phúc."

      Thời gian như ngừng lại tại thời khắc này, tấm màn che theo gió đong đưa, chim vàng ngoài cửa xướng lên bài ca vui vẻ hạnh phúc.

      Lúc Đường Tĩnh dưỡng thương, Hiên vương phi thường tới thăm nàng, hỏi han ân cần hay cùng nàng chuyện giải buồn. Nàng giống như người tỷ tỷ quan tâm mọi mặt Đường Tĩnh, cho nên trong lòng Đường Tĩnh rất thích nàng ấy.

      Vết thương của Đường Tĩnh dần tốt hơn, cho nên mỗi ngày đều đến hoa viên vài vòng. Hôm nay Ngọc Tử Khâm cùng Đường Tĩnh hoa viên tản bộ, tuy trời đến cuối thu, nhưng hoa viên vẫn tràn đầy sức sống.

      "Hoa viên Hiên vương phủ đúng là đẹp, thua Ngự hoa viên trong Hoàng cung." Mỗi lần tới đây Đường tĩnh đều hết sức vui vẻ ca ngợi mấy câu.

      Hoa viên của Hiên vương phủ có cây cầu giống như ở Giang nam, cảnh sắc nơi nơi khác nhau. Mỗi cây cầu điêu khắc vài loài hoa hiếm lạ, còn khắc cả phi long qua cầu làm cho người ta sáng mắt.

      Hiên vương phi nghe xong dùng khăn che miệng cười: "Lời này phải cho Thần vương nghe, bảo đảm ngày mai hoa viên Thần vương phủ cũng đầy cảnh sắc như vậy."

      Dung nhan thanh lệ của Đường Tĩnh có chút ngại ngùng: "Tỷ tỷ trêu chọc ta."

      " phải trêu chọc muội, tại ở kinh thành ai mà biết Thần vương sủng ái Vương phi? Nghe Vương gia nhà chúng ta , Thần vương cố ý giữ lại tên thích khách đâm muội, mỗi ngày đều cho người hành hạ cho chết, nghe để rửa hận cho muội." trong giọng tràn đầy hâm mộ.

      Đường Tĩnh mở to mắt: "Còn có chuyện này sao?" Mộ Dung Thiên Thần với nàng.

      "Đúng vậy, nghe người chỉ còn lại chút sức lực, bất quá ta đáng đời, người như vậy chết hết tội." Ngọc Tử Khâm cho rằng nàng tin, còn vài thứ nàng nghe được trong miệng Mộ Dung Thiên Hiên.

      "Cho nên muội muội có phúc khí, người chuyên sủng cần để ý tới chuyện phiền lòng. Muội coi đám oanh oanh yến yến này mỗi ngày đều kiếm chuyện, ta nhìn các nàng mà thấy phiền."

      Đường Tĩnh nâng mắt nhìn mấy nữ tử trẻ tuổi ăn mặc xinh đẹp tới. Đến gần mới thấy mỗi người đều có đặc sắc riêng, bên phải là nữ tử mặc bộ váy màu xanh lam quần thêu chỉ bạc, ở giữa thắt lưng thêu bông sen, áo khoác gấm thêu hoa mẫu đơn. Bên trái nữ tử cẩm y màu trắng, ở góc váy thêu hoa mai đỏ, làm cho người ta cảm giác thanh nhã, nhìn hết sức gần gũi. Mấy người đồng thời quỳ xuống: "Thỉnh an Vương phi, Thần vương phi."

      Thần vương phi bật cười: "Đều đứng lên ."

      Mấy người đồng loạt đứng dậy, nữ tử mặc áo lụa màu xanh lam mỉm cười đứng bên cạnh Đường Tĩnh: "Thân thể Thần vương phi tốt sao? Vốn muốn thăm ngươi nhưng nghe cần tĩnh dưỡng nên quấy rầy. Chúng ta mấy người đều rất bội phục ngươi." xong mắt còn đảo qua Hiên vương phi, ánh mắt u oán như nén giận nàng ấy cho bọn họ thăm Đường Tĩnh. Hai người khác cũng tràn đầy căm phẫn, để cho người khác thăm còn mình ngày nào cũng quấy rầy người ta để làm quen.

      Tất nhiên Đường Tĩnh cũng biết suy nghĩ của các nàng, bất quá là muốn ly gián quan hệ của nàng và Hiên vương phi, tranh đấu bên trong Hiên vương phủ nàng cũng muốn bị kéo vào. Đường Tĩnh thản nhiên cười với các nàng: " khỏe hẳn, bất quá Vương gia nhà ta muốn người liên quan tới quấy rầy mà thôi." Ý tứ là Thần vương gia vậy, thể kì quái Thần vương gia, đồng thời kéo Hiên vương phi ra khỏi đám thiếp thất này.

      Đường Tĩnh vì các nàng là thiếp thất mà khinh thường, đương nhiên nàng hiểu vận mệnh thể nắm trong lòng bàn tay, có lẽ các nàng ấy cũng biết làm gì, mấy người phụ nhân cùng hầu hạ phu, lại gả cho Vương gia, hầu như đều thể lấy được thương của phu quân. Nàng cũng đồng tình với các nàng ấy, bất quá chỉ quen bộ dáng ai so được của các nàng ấy, còn muốn kéo nàng vào để tranh thủ tình cảm, lợi dụng tình cảm của nàng.

      Mấy người nghe được ' liên quan' sắc mặt đều có chút cổ quái, trong đó nữ tử nhìn đơn thuần dịu dàng lại trào phúng cười: " ra trong mắt Thần vương phi chúng ta là người liên quan, xem ra lòng tốt bị coi thường đây." Ngữ khí chanh chua, Đường Tĩnh nhìn giống như con buôn, quả nhiên thể xem vẻ bề ngoài, tổ tiên sai chút nào.

      "Được rồi, đừng vô lễ trước mặt Thần vương phi, còn lui xuống." Hiên vương phi bày ra khí thế đương gia chủ mẫu, giọng quát. Mấy người tự trêu chọc vui liền phẫn nộ phất tay rời .

      Hiên vương phi quay đầu cười xin lỗi với Đường Tĩnh: "Để muội cười chê rồi."

      Đường Tĩnh lắc đầu, hai người coi như có việc gì, lại tiếp tục .

      "Ta nghĩ muội muội lại như vậy." được vài bước, Hiên vương phi dừng lại quay đầu . Nàng vẫn cho rằng Đường Tĩnh là nữ tử cực kì dịu dàng, giống như đóa phù dung trắng tao nhã lịch , nghĩ nàng cũng ra ' liên quan" thô tục này.
      (thô tục chỗ nào vậy???)
      Đường Tĩnh dừng chân, nhàng cười: "Tỷ tỷ cho rằng muội nên cái gì?"

      "Ta nghĩ muội nhắc đến Thần vương."

      "Nếu muội nhắc tới Thiên Thần, phải tỷ hận chết muội?"

      Chính xác Đường Tĩnh chỉ cần câu vui, nước miếng nơi hậu viện này có thể dìm chết Hiên vương phi. Vương phi này đâu còn uy nghiêm chừng còn bị Mộ Dung Thiên Hiên ghét bỏ.

      "Ha ha, tuy muội trải qua việc tranh thủ tình cảm với nhiều nữ nhân nhưng cũng đại khái hiểu được mấy phần." Kiếp trước Đường Tĩnh ở trong bộ đội đặc chủng học qua tâm lý học phải để , mấy người phụ nhân kia phải muốn thăm nàng, chẳng qua muốn mượn danh nghĩa của Mộ Dung Thiên Hiên để làm quen, tranh giành cái danh hiền lương mà thôi.

      Hiên vương phi tán thưởng nhìn Đường tĩnh, " nghĩ tới muội muội lại nhìn thấu như vậy." Qủa là nữ tử tâm tư nhanh nhẹn.

      "Tỷ là vương phi của vương phủ, làm sao có thể để cho bọn họ tác oai tác quái, vì sao quản cho tốt?" Mấy ngày nay Đường Tĩnh đều nghe Xuân Ngọc ra mấy lời tin đồn tiểu thiếp ở Hiên vương phủ tranh đấu nhau, dùng đủ loại chiêu thức mới mẻ độc đáo, mỗi ngày Đường Tĩnh đều vui vẻ thôi.

      "Quản?" Hiên vương phi như nghe được chuyện cười, cười nhạo tiếng: "Làm sao quản? Bọn họ đều là người Vương gia lấy về, ta quản như thế nào?"

      "Nếu Vương gia đồng ý, hậu trạch phải chướng khí mù mịt sao?"

      " phải ai cũng như bọn họ, bọn họ có người là nữ nhi của trọng thần triều đình thể động vào, có người sinh con cho Vương gia nên Vương gia nỡ." Hiên vương phi bi thương xoa bụng, "Chỉ tại cái bụng của ta tốt, thành thân mấy năm cũng thể sinh cho Vương gia đứa con."

      "..." Đường Tĩnh còn lời nào để , đương nhiên nàng hiểu đứa con nối dõi đối với nữ tử có ý nghĩa như thế nào.

      "Tỷ tỷ để đại phu kiểm tra xem như thế nào sao?" Đường Tĩnh cẩn thận hỏi.

      "Làm sao tìm, chỉ là đại phu ta có vấn đề gì." Hiên vương phi thở dài, lôi kéo Đường Tĩnh tiếp.

      "Nếu tỷ tỷ tin muội, muội có thể kiểm tra giúp tỷ tỷ."

      "Muội biết y thuật sao?" Hiên vương phi dừng bước, thể tin nhìn Đường Tĩnh.

      Đường Tĩnh cười cười: "Chỉ là trước đây có cao nhân chỉ điểm, hiểu biết chút ít." Ba nàng ở cổ đại này cũng được coi là cao nhân rồi, nàng lại là thiên tài, có thể mặt đỏ tim đập khen ngợi ba nàng là thiên tài.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 20: Thương thế tốt hơn, hồi phủ

      Trong thư phòng

      Mộ Dung Thiên Hiên đưa cho Mộ Dung Thiên Thần bản mật hàm, "Đây là tin tức mấy ngày nay Phong Vũ lâu tìm hiểu được, đệ xem ."

      Mộ Dung Thiên Thần nhìn thoáng qua: "Là người nào?"

      "Đệ nghĩ là ai?" Mộ Dung Thiên Hiên đùn đẩy mật hàm, từ từ uống trà.

      Tuy đoán được kết quả nhưng Mộ Dung Thiên Thần vẫn thể tin được, đôi mắt ngày thường nhu hòa đầy sương mù như hồ sâu thấy đáy, gương mặt lạnh lùng cũng nhiễm tầng sương.

      "Vì sao ngay cả Vương phi của đệ cũng buông tha, đệ thấy gần đây sống quá nhàn nhã rồi." Lời sau cùng giống như nghiến lên.

      "Lần này tính sai rồi, để cho trắc phi vô dụng của ra tay." Mộ Dung Thiên Hiên cười lắc đầu, hiển nhiên đồng ý với cách làm này của Mộ Dung Thiên Tứ. (Ai biểu ổng ấy làm vậy??? Tự cho là đúng...)

      "Ca là Trắc phi của làm? Vì sao tự mình ra tay?"

      "Cái này đệ phải hỏi rồi." Mộ Dung Thiên Hiên vô tội nhún vai, cũng phải là Mộ Dung Thiên Tứ, làm sao có thể biết được trong đầu tên ngốc đó suy nghĩ cái gì.

      "Kế tiếp đệ định tính toán như thế nào?" Mộ Dung Thiên Hiên hứng thú hỏi, theo tình hình này, đắc tội với đệ đệ của phải là lựa chọn sáng suốt.

      "Nếu nghĩ như vậy phải trả giá lớn." Mộ Dung Thiên Thần lành lạnh cười, quả đấm nắm chặt, gân tay nổi lên.

      " tại cơ thể của đệ chuyển biến tốt, ngại giúp Phụ hoàng thống trị thiên hạ nữa."

      "Đệ tính toán như vậy?" Mộ Dung Thiên Hiên giật mình hỏi, nghĩ tới Lý Linh Lan lại ảnh hưởng tới như vậy. Mấy ngày nay ở trong phủ thầm quan sát Lý Linh Lan, nàng đúng là tao nhã hiền lương, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng muốn cho nàng biết chuyện vào triều. Trầm tư hồi lâu, Mộ Dung Thiên Hiên mới mở miệng:

      "Đệ có biết điều ta mong muốn nhất là chuyện để đệ tiến vào vòng tranh đấu triều đình này, nàng xứng đáng sao?"

      "Với đệ mà , vì nàng tất cả đều xứng đáng. Đối với đệ, cái gì cũng quan trọng bằng an nguy của nàng. Lòng đệ quyết, ca cần khuyên đệ."

      Nếu đến mức này, Mộ Dung Thiên Hiên cũng muốn gì thêm, đứng dậy, vỗ vai Mộ Dung Thiên Thần rồi ra khỏi thư phòng, chỉ để lại mình Mộ Dung Thiên Thần giống như điêu khắc, lâm vào trầm tư.

      Phòng Hiên vương phi

      Đường Tĩnh rút tay bắt mạch cho HIên vương phi, môi mỏng mím lại, bắt đầu trầm tư: đúng, mạch tượng hoàn toàn bình thường.

      Hiên vương phi nhìn Đường Tĩnh cau mày, hiểu nàng cũng chẩn đoán được gì.

      Vốn có bao nhiêu hy vọng, cho nên cũng thất vọng lắm, nhiều năm như vậy nàng quen loại cảm giác mất mác này rồi. Hy vọng càng lớn thất vọng cũng càng lớn, cho nên nàng cũng ôm ấp bao nhiêu hy vọng, cái loại hy vọng rơi từ thiên đường ngã xuống vực sâu nàng tận hưởng nhiều lắm rồi, mỗi lần tim như bị đao cắt, nàng muốn lại tiếp tục lĩnh hội.

      lúc sau Đường Tĩnh mới ngẩng đầu với Xuân Ngọc đứng đối diện: "Các ngươi xuống trước , ta có chuyện riêng muốn với Hiên vương phi." Xuân Ngọc gật đầu cùng nha đầu của Ngọc Tử Khâm ra ngoài.

      Đợi các nàng rồi Hiên vương phi rốt ruột đứng lên, quấn quýt hỏi: "Vì sao lại để cho các nàng ra ngoài, có phải thân thể của ta có vấn đề gì ?"

      Đường Tĩnh kéo tay nàng, ý bảo nàng ngồi xuống: "Tỷ tỷ nên gấp gáp, ta chỉ có mấy vấn đề hỏi tỷ mà thôi, ta sợ bọn họ được tự nhiên."

      Đường Tĩnh vậy làm cho nàng có chút yên tâm, thở ra hơi rồi ngồi xuống, có chút xấu hổ cười cười: "Là ta quá ngạc nhiên, muội có vấn đề gì cứ hỏi."

      "Dì cả của tỷ tỷ..., à, , là nguyệt tín khi nào đến?" Đường Tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng làm cho nàng có chút khó xử: "Hầu như tháng nào cũng tới."

      "Chuẩn xác sao?"

      Hiên vương phi gật đầu, "Cực kì chuẩn."

      "Vậy... vậy lúc nào Hiên vương gia tới phòng của tỷ?"

      " có quy luật, bất quá tháng tới phòng của ta 3, 4 lần."

      Nghe xong Đường Tĩnh rũ mắt, nếu như vậy hai lần phải là được, nếu là do Hiên vương vậy thiếp thất khác sao lại có con nối dõi. Xem ra y thuật của nàng thiếu sót, ngày khác phải thỉnh giáo Qúy thúc nhiều hơn.

      Sau đó Đường Tĩnh viết cho nàng phương thuốc đưa cho Hiên vương phi: "Đây là phương thuốc, ăn vào sau khi có nguyệt tín nửa tháng, liên tục ba ngày. Tốt nhất ba ngày này để cho Hiên vương gia tới phòng của tỷ." Dựa vào thủ đoạn và tâm cơ nhiều năm làm chủ mẫu của Ngọc Tử Căng, Đường Tĩnh tin tưởng chuyện đơn giản như vậy nàng ấy nhất định có thể làm được.

      Hiên vương phi nhận lấy phương thuốc, nhìn Đường Tĩnh: "Muội muội, ngươi với ta, có phải thân thể của ta có vấn đề gì sao?"

      Đường Tĩnh khó xử lắc đầu: "Thứ lỗi cho ta tài sơ học thiển, đoán ra vấn đề trong thân thể của tỷ tỷ" Dừng chút, nàng lại tiếp: "Có lẽ thời cơ chưa tới, nếu tỷ và hài tử có duyên phận nhất định đến. Cho nên tỷ tỷ yên tâm chớ buồn." Kê xong phương thuốc Đường Tĩnh ngồi lúc rồi rời khỏi.

      Mùa thu hoa viên của Vương phủ có sức sống như mùa hạ, nhiều đóa hoa ít cao quý bắt đầu rũ xuống, tàn phai trong gió rồi rơi xuống đất. Chỉ có mấy cây hoa cúc vẫn ngạo nghễ vươn tay đón ánh mặt trời.

      Đường Tĩnh dạo qua hoa viên, nhớ lại những lời Hiên vương phi vào đêm trung thu từng , quả "tuổi trẻ như ánh mặt trời, hoa nở hoa phải tàn" giống như mấy người thiếp thất diễu võ dương oai tức giận với nha hoàn của mình, như đóa hoa cúc vươn ra đón ánh mặt trời, lãnh ngạo kiều diễm.

      Đường Tĩnh cười trào phúng, cho dù bông cúc có tràn trề sức sống đến mấy cuối cùng cũng có ngày tàn phai. Có phải đến ngày nàng bị thất sủng, đến lúc đó có người mới đến thay thế nàng?

      Ở cùng chỗ với Mộ Dung Thiên Thần lâu như vậy, bọn họ chưa từng qua vấn đề này. Cho dù nàng, trong lòng vẫn là nam nhân theo truyền thống, tam thê tứ thiếp là suy nghĩ mọc rễ chắc chắn, thể vì nàng mà thay đổi, nhưng nàng lại muốn cùng người khác chia sẻ trượng phu của mình.

      Qủa mùa thu tới, mọi người đều nhuốm tâm trạng bi thương. Đường Tĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời đám mây, thở dài hơi rồi quay về phòng.

      Sau khi trở về phòng, nàng vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, Mộ Dung Thiên Thần trở về phòng thấy Đường Tĩnh ngồi cạnh bàn lấy tay chống đầu vừa lắc đầu vừa nhíu mày, ngay cả tới gần cũng phát .

      Mộ Dung Thiên Thần nhàng khoác tay lên vai nàng: "Có chuyện gì khó khăn để cho Bổn vương nghĩ kế thay nàng."

      Đường Tĩnh nâng mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên Thần, đôi mắt trong suốt của chỉ có bóng dáng của nàng, quan tâm trong mắt nhìn cái là có thể thấy được.


      "Trong mắt chàng chỉ có ta phải ?" Đường Tĩnh giọng thào, thanh trầm bổng giống như bất lực, hỗn loạn chút tự tin.

      "Đương nhiên, trong mắt ta, trong lòng ta đều là nàng." Mộ Dung Thiên Thần ngồi xuống.

      "Ta muốn chàng ra." Đôi mắt lóe lên kiên định.

      "Được, trong mắt Mộ Dung Thiên Thần ta chỉ có Đường Tĩnh, thỏa mãn chưa, làm sao vậy, làm sao lại nhảy cảm như vậy?"

      Đường Tĩnh yên lặng nghe, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên Thần, gằn từng tiếng: "Nếu ngày cần biết vì nguyên nhân nào chàng muốn kết hôn với nữ nhân khác, nếu thế mong chàng cho ta biết, ta rời , ta muốn cùng nữ nhân khác chia trượng phu của mình."
      (để rồi coi nha…)

      xong bày ra biểu tình giống như thấy chết sờn, nàng biết tại nơi tam thê tứ thiếp này cách nghĩ của nàng rất nghịch lý, nhưng có câu rất đúng 'thà độc thân cao ngạo còn hơn hôn nhân hèn mọn, nàng thà rằng cao ngạo rời khỏi nơi này cũng cần ủy khuất chia sẻ trượng phu của mình.

      "Ta có thể hiểu được đây là phương thức nàng ta." gương mặt Mộ Dung Thiên Thần tràn đầy ý cười.

      "Sao?" Đường Tĩnh mở to mắt, nhìn Mộ Dung Thiên Thần đầy khó hiểu, làm sao lại khác trong suy nghĩ của nàng, phải nên đưa cho nàng tờ hưu thư sao?

      'Ngốc, chẳng lẽ tình cảm của ta đối với nàng cho tới bây giờ nàng vẫn hiểu sao?" biết từ lúc nào Lý Linh Lan mọc rể nảy mầm trong lòng , mà lúc nàng bị thương biết nàng quan trọng với như thế nào, thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng của

      " phải Lan nhi vô duyên vô cớ hỏi như vậy, cho ta biết có chuyện gì xảy ra?" hổ là gen Hoàng gia tốt, suy xét vấn đề nhanh nhẹn, chính xác. Đường Tĩnh oán thầm, chuyện hôm nay ở hoa viên đụng tới mấy phụ nhân cho Mộ Dung Thiên Thần.

      Mộ Dung Thiên Thần gật đầu, "Cho nên nàng vì Hoàng tẩu bị tổn thương mà bất công?" Mộ Dung Thiên Thần thở ra, cho là đúng.

      "Nàng biết triều đình thế lực rối ren, Hoàng huynh vì cân bằng thế lực khắp nơi mà phải cưới số nữ nhi của trọng thần trong triều, cũng là bất đắc dĩ. Theo ta biết, Hoàng huynh vẫn luôn tôn trọng Hoàng tẩu, chưa bao giờ bạc đãi nàng ấy, cho nên nàng cần vì nàng ấy mà oán giận." Mộ Dung Thiên Thần vừa trấn an Đường Tĩnh vừa tính toán rời khỏi Hiên vương phủ, nhìn Lan Nhi của ở đây trở thành bộ dáng này, làm sao còn bộ dáng tự tin lạc quan như trước kia.

      Ngày hôm sau, Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh từ biệt Mộ Dung Thiên Hiên.

      "Như thế nào lại ở thêm vài ngày, có phải có chỗ nào tiếp đãi tốt hay ?" Hiên vương phi kéo tay Đường Tĩnh lưu luyến rời, nàng ở vương phủ có người hiểu được lòng mình, Đường Tĩnh vừa chu đáo vừa nhanh nhẹn, có gì đều có thể cùng nàng ấy tán gẫu giống như muội muội trong nhà, nàng nỡ để nàng ấy .

      "Đúng vậy, làm sao ở lại mấy ngày chờ Đệ muội khỏi hẳn." Mộ Dung Thiên Hiên cũng hỏi Mộ Dung Thiên Thần.

      "Ở ít ngày, vẫn về phủ mình mới có chút an tâm." Ít nhất Lan nhi của buồn thương cảm.

      "Còn nữa, mấy ngày nay quấy rầy rồi."

      Mộ Dung Thiên Hiên mỉm cười, đấm cái trước ngực Mộ Dung Thiên Thần. Hai người nhìn nhau cười, huynh đệ cần khách sáo.

      Đường Tĩnh ở bên cạnh nhìn bọn họ, ở Hoàng gia rất khó có được chân tình của người thân.

      " thôi, xe ngựa chuẩn bị rồi." Mộ Dung Thiên Thần săn sóc phủ thêm áo choàng rồi ôm lấy nàng ra ngoài.

      Xe ngựa được đoạn cách HIên vương phủ khá xa nhưng Hiên vương phi còn ngóng nhìn, Mộ Dung Thiên Hiên về phía trước: "Như thế nào, nỡ sao?"

      "Đúng vậy." Hiên vương phi gật đầu.

      "Linh Lan cùng thiếp chuyện phiếm giải buồn, nàng ấy đúng là nỡ."

      "Được rồi, cần nỡ như vậy, nàng còn có ta mà."

      "Vâng, còn có Vương gia ở cùng nô tì." Hai người nắm tay nhau về phủ.

      Cho dù trong lòng Mộ Dung Thiên Hiên có nhiều nữ nhân nhưng chỉ có Hiên vương phi mới nắm giữ vị trí quan trọng trong trái tim .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :