1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ đại ] Bệnh vương độc sủng kiều thê - Vi Lạp

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 14: Khiêu khích

      Hoàng đế đợi mọi người theo thứ tự ngồi xuống, mới trầm giọng : Các khanh miễn lễ, ban thưởng cho ngồi." Mọi người tạ ơn sau đó ngồi xuống, yến hội coi như bắt đầu. Trong bữa tiệc, Hoàng đế và các vị đại thần nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình, đài ca múa càng thêm nhiệt.

      Ngày đoàn tụ, gương mặt mỗi người đều đều vui vẻ. Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Thần cũng ngoại lên, là tiết trung thu đầu tiên mà bọn họ trải qua cùng nhau, cho nên đặc biệt để ý và quý trọng. Hai người cười cười ngẫu nhiên gắp đồ ăn cho ngau, uống rượu, nồng tình mật ý, ghen chết người nhìn.

      màn này rơi vào trong mắt Thái hậu và Đức phi, hai người nhìn nhau cười cười, gật đầu, viên đá nặng trong lòng rơi xuống. Hai người rốt cuộc cũng có câu trả lời thỏa đáng với Thục phi. Trong yến tiệc, các tiểu thư thấy màn như vậy đều ngừng hâm mộ, Lý Linh Lan vô tài vô đức, là tiểu thư được sủng ái làm sao Thần vương mến.

      Tuy Thần vương gia là ma ốm, có thực quyền, phải là lựa chọn tốt nhất cho vị trí phu quân. Trước kia Thần vương gia hầu như tham gia hoạt động nào, ít lộ diện bên ngoài, cho nên mọi người biết . Hôm nay vừa thấy đều bị dung nhan tuấn tú như ngọc làm cho khuynh đảo, lại thêm bộ dáng tinh tế dịu dàng và chu đáo với Đường Tĩnh vàng chinh phục hàng loạt thiếu nữ. Đều cưới vợ phải cưới vợ , lập gia đình sao phải như vậy, phải gả cho phu quân tốt. Tâm tư mọi người khẽ động, trong lòng đều có chủ kiến.

      Mộ Dung Thiên Cẩn ngừng rót rượu, muốn làm cho mình mất cảm giá. Khoảng cách và Mộ Dung Thiên Thần tương đối gần, hai người thân mật với nhau, tự nhiên nhìn thấy. Chính vì nhìn thấy cho nên càng khó chịu. Nhìn hai người thỉnh thoảng cúi đầu thầm , Đưỡng Tĩnh làm nũng như , trong lòng càng đau đớn. Giây phút này bắt đầu hâm mộ với Mộ Dung Thiên Thần, ông trời cho thân thể hư yếu nhưng lại cho người vợ hết sức như ý.

      A Phúc ở bên cạnh lo lắng bất an, ở bên Vương gia nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy Vương gia luống cuống nhưu vậy. Nhỡ may Hoàng thượng nhìn thấy rồi trách tội làm sao bây giờ. Đều tại nữ nhân kia, a Phúc phẫn hận liếc Đường Tĩnh, nhìn ra nữ nhân này có gì tốt có thể làm cho Vương gia nhà mê man như vậy, suốt ngày ưu tư.

      Lấy rượu để bên cạnh Mộ Dung Thiên Cẩn, a Phúc giọng khuyên giải: "Vương gia, uống ít chút. Nếu uống nữa mà say nhỡ may Hoàng thượng nhìn thấy..." Mộ Dung Thiên Cẩn nghe được gật đầu, trong lòng nhắc nhở chính mình, đêm nay cho sa sút hôm. Uống rượu hơi cạn sạch, rượu chảy vào yết hầu, đốt chảy cổ họng, nhưng thể nào đau bằng lòng . Từ nay về sau đặt nụ cười giống như ánh mặt trời của nữ nhân đó cười với vào trong lòng.

      Đó là trí nhớ duy nhất của bọn , nụ cười rực rỡ chỉ vì mà nở rộ.

      khúc qua , Vương Ngâm Tuyết đứng dậy cười vui vẻ: "Phụ hoàng, nhân ngày hôm nay đoàn viên, con dâu cũng muốn múa khúc, chúc cho Thái hậu, Phụ hoàng và Mẫu hậu vạn thọ vô cương."

      "Được, được, khó có được lòng hiếu thảo của ngươi." Vương Ngâm Tuyết vừa dứt lời, Thái hậu vui vẻ .

      "Vâng, vậy cháu dâu liền bêu xấu vậy."

      Vương Ngâm Tuyết tao nhã lên đài, nhảy múa theo ca khúc, điệu múa uyển chuyển hàm xúc xinh đẹp giống như tiên tử áo trắng chơi đùa trong bụi hoa, giống như trời có muôn vàn đóa hoa bay xuống, lọn tóc của nàng bay lượn, xoay tròn. Tuy Đường Tĩnh muốn gặp nàng ta nhưng thể thừa nhận nàng ta múa rất đẹp, nhịn được mà thốt lên.

      Múa xong, Hoàng hậu vui vẻ khích lệ: "Ngâm Tuyết múa rất tốt, Hoàng thượng cảm thấy thế nào?"

      "Ừ, rất tốt." Hoàng thượng cũng gật đầu..

      "Nhảy rất tốt, Trẫm biết ra Ngâm Tuyết có thể nhảy được thế này, Vương ái khanh, ngươi rất biết cách dạy con ."

      Lão nhân có gương mặt dữ tợn vội vàng đứng dậy, run rẩy chối từ: "Hoàng thượng quá khiêm nhường, tiểu nữ tài sơ học thiển, hôm nay bêu xấu rồi."

      "Haix, phải bêu xấu đúng ?" Hoàng thượng đưa mắt nhìn Vương Ngâm Tuyết cười hỏi: "Ngâm Tuyết, ngươi múa rất tốt, nên được thưởng, ngươi muốn được ban thưởng cái gì?"

      Vương Ngâm Tuyết nghe xong biết mục đích hôm nay của mình đạt được, có thể lấy lại trái tim của Thái tử là tốt rồi. Trong lòng cao hứng thôi, nhưng gương mặt vẫn rất bình thản, khiêm tốn cười : "Là Hoàng thượng quá khen, con dâu cực kì hài lòng, cầu gì hơn." xong đôi mắt nhìn sang Mộ Dung Thiên Tứ.

      Hoàng đế tất nhiên cũng thấy được, cười ha ha: "Thiên Tứ tìm được nàng dâu tốt. Đến, thưởng Thái tử và Thái tử Trắc phi vạn lượng vàng, trăm tấm tơ lụa." Mộ Dung Thiên Tứ khẩn trương đứng dậy cùng Vương Ngâm Tuyết dập đầu tạ ơn.

      Sau khi về chỗ ngồi, Mộ Dung Thiên Tứ ưỡn thẳng ngực, thở dài hơi nhõm, rốt cuộc hôm nay cũng có chuyện hài lòng. Hoàng hậu cũng hài lòng với kết quả này, Thái tử Trắc phi này so với Thái tử phi biết điều hơn, nàng nên cân nhắc làm sao bồi dưỡng nàng ta, để nàng ta có thể trở thành người hỗ trợ đắc lực giúp Thái tử đăng cơ.

      Quay lại chỗ ngồi Vương Ngâm Tuyết biết thời gian ngắn như vậy Hoàng hậu có quan điểm khác với nàng ta, nhưng nàng ta quan tâm điều đó, nàng nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên Tứ liếc mắt đưa tình nhìn Đường Tĩnh, ánh mắt độc ác bốc hỏa, trong lòng hừ lạnh: "Trò hay vẫn còn ở phía sau."

      Yến hội náo nhiệt cứ thế tiến hành, tất cả mọi người còn đắm chìm trong điệu múa tao nhã của Vương Ngâm Tuyết. Thái hậu tiếc nuối nhìn Hoàng thượng: "Nhìn vũ đạo của Ngâm Tuyết lại nhìn những thứ nà có chút nhàm chán." Hoàng đế gật đầu đồng ý: "Nhi tử cũng hiểu được, là Ngâm Tuyết nhảy quá tốt."

      thanh lớn , Thái tử và Trắc phi ngồi cách Hoàng đế xa vừa vặn có thể nghe được. Cánh tay của Vương Ngâm Tuyết dừng ở đĩa rau run lên, mừng thầm: " là ông trời giúp ta." Hoàng đế mực khen nàng, nàng có cơ hội mở miệng, sau khi về chỗ ngồi suy nghĩ vẫn thấy cơ hội, nghĩ tới Thái hậu lại chủ động nhắc tới.

      Vương Ngâm Tuyết từ từ thả đôi đũa trong tay, cười : "Thái hậu, Phụ hoàng, nghe Thần vương phi cầm kỳ thi họa đều tinh thông, ta nghĩ dựa vào thông tuệ của Thần vương phi, nhất định càng xuất sắc hơn nô tù, bằng để Thần vương phi cho chúng ta mở rộng tầm mắt, cũng làm cho Thái hậu bớt buồn chán."

      Đề xuất vừa nêu ra, vừa làm cho Đường Tĩnh khó xử vừa có thể thể hiếu thảo của nàng, có thể mũi tên trúng hai con chim.

      Mọi người nghe lời của nàng ta, thần thái khác nhau. Đầu tiên là phản ứng của Thái tử, cảnh cáo nhìn Vương Ngâm Tuyết, ý bảo nàng thu liễm chút. Biết Lý Linh Lan cái gì cũng biết còn thích lao đầu vào như vậy. hiểu vì sao hôm nay nàng và Mộ Dung Thiên Thần khiến cho mất mặt, nhưng vẫn muốn để nàng lên đài bị bêu xấu.

      Mộ Dung Thiên Thần nghe được phẫn hận thôi, giữa hai hàng lông mày là tầng hàn băng, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Thiên Tứ. Bất quá mới dạy dỗ chút, liền cam lòng, lập tức để Trắc phi của gây khó dễ cho Đường Tĩnh, coi thường cái 'quân tử' của ta, là có thù tất báo, tuyệt chịu thua thiệt.









    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 14.2

      Đường Tĩnh nhìn dáng vẻ đắc ý của Vương Ngâm Tuyết, trong lòng hừ lạnh, muốn nàng xấu mặt trước mặt mọi người cũng đơn giản như vậy. Là người đại sinh ra trong gia đình thế gia có truyền thống y học làm sao biết cầm kỳ thi họa.

      Quan niệm của ba nàng cực kỳ truyền thống, cho rằng con nên thục nữ rụt rè, cho nên từ cho Đường Tĩnh học những thứ này, ra sức làm cho nàng trở thành tiểu thư khuê các truyền thống. Đường Tĩnh đối với những thứ văn hóa Trung hoa này cảm thấy hứng thú cho nên cầm kỳ thư họa đều học qua. Nàng thích nhất là đàn trang, tiếng du dương của đàn trang tạo nên tình cảm sâu lắng, rửa sạch tâm linh.

      Mộ Dung Thiên Thần còn tìm lý do thoái thác có thể giúp Đường Tĩnh vượt qua khó khăn này chỉ nghe Vương Ngâm Tuyết mở miệng: "Phụ hoàng, Mẫu hậu, ca ca Ngũ vương phi là thế hệ kiêu hùng, dũng thiện chiến, dụng binh như thần, có thể là trí dũng song toàn, nàng là muội muội chắc chắn cũng là thiên tư thông minh, tài hoa hơn người, vậy Thần vương phi chắc hẳn cũng là người mang tuyệt kĩ, bằng hôm nay cho mọi người nhìn phen." Tuy với Hoàng đế nhưng ánh mắt đảo qua Đường Tĩnh hàm ý hết sức khiêu khích.

      Đường Tĩnh nháy mắt mấy cái, nàng và nàng ta có thâm cừu đại hận gì sao, lại làm khó nàng như vậy, biết thanh danh của mình vô tài vô đức vẫn ra cầu như vậy. Có vẻ hai người bọn họ cũng có gặp nhau, lẽ đố kị nàng xinh đẹp. Lửa cháy đến nơi, Đường Tĩnh có thời gian suy nghĩ miên man.

      Thái hậu nghe Vương Ngâm Tuyết như vậy, suy tư chút, cảm thấy nàng rất có đạo lý. Lúc ấy dựa theo tin đồn nàng mới cho rằng Lý Linh Lan chỉ là bao cỏ, nhưng thực tế nhìn thấy mỗi lần Đường Tĩnh giơ tay nhấc chan đều khác xa lời đồn, phủ định suy đoán trong lòng nàng. Lời đồn Lý Linh Lan vô tài vô đức chắc chắn phải là , nhìn cử chỉ hành vi của nàng ấy, nhất định thấy được nàng ấy rất được giáo dưỡng, có thể học được tài nghệ.

      Đồng ý : " bằng Thần vương phi biểu diễn phen, để cho tất cả mọi người đều thưởng thức." Ngữ khí bao hàm mong chờ, làm cho người ta đành lòng từ chối.

      Thái hậu lên tiếng, Mộ Dung Thiên Thần cũng biết gì hơn, nhưng thể để cho Đường Tĩnh bị bêu xấu. Che ngực giả bộ phát bệnh bên tai liền truyền đến tiếng : "Vậy nô tì đành bêu xấu, ngày đoàn tụ nô tì định đánh khúc nhạ, đánh tốt Hoàng tổ mẫu đừng chê cười."

      " cười, cười, nhanh đàn ." Nàng dâu lão Ngũ quả nhiên làm mình thất vọng, nàng càng thích nàng ấy, so với mấy đứa cháu dâu đều thích hơn.

      "Thần vương phi, ngươi cứ đàn, ai dám cười ngươi." Hoàng đế cũng mở miệng, cổ vũ cho Đường Tĩnh.

      Vâng ạ, Đường Tĩnh đứng dậy, Mộ Dung Thiên Thần giữ chặt nàng, lo lắng nhìn nàng, Đường Tĩnh nhàng vỗ tay , bảo yên tâm. Nếu hôm nay nàng đàn chỉ vứt bỏ thanh danh của nàng mà còn cả mặt mũi Ngũ vương phủ, vì điều này, nàng nhất định phải đàn, mà còn phải vượt qua Vương Ngâm Tuyết.

      Đường Tĩnh thản nhiên ngồi xuống cạnh đàn tranh, bàn tay ngọc nhàng khẩy, hai bàn tay tung bay ở mặt đàn đánh khúc "Xuân giang hoa nguyệt dạ." thanh tự nhiên, truyền vào trong tai khơi gợi thương nhớ, nhớ đến đến ngày hôm nay nàng phiêu bạt tới nơi này, tâm tình nhập vào, nhiều người liên tục gật đầu, ngừng tán thưởng.

      Đường Tĩnh toàn thân áo trắng dưới ánh mặt trăng tự nhiên khẩy đàn, hàng ngàn ngọn đèn dầu phía sau như tham gia náo nhiệt, giống như nàng chưa phát ra, cứ ngồi đó chìm đắm trong ca khúc, tĩnh động đều hài hòa với nhau, làm nhiều người phải say mê.

      "Được, được được, đàn rất tốt." Đường Tĩnh khẩy xong cuối, Hoàng đế vỗ tay, những người khác cũng nhao nhao vỗ tay tuy dối gạt lòng người nhưng nhiều người cũng bị tiếng đàn tranh của nàng thuyết phục, vỗ tay phát ra từ nội tâm.

      "Đúng vậy, Thần vương phi đàn rất hay, là cao thủ." Thái hậu cũng cười . Người vô ý người nghe hữu ý, nghe vậy, Hoàng hậu và Vương Ngâm Tuyết sắc mặt thay đổi, sắc mặt Vương Ngâm Tuyết khó coi nhất, tuyên bố của Thái hậu giống như Đường Tĩnh còn giỏi hơn nàng. Trong lòng Hoàng hậu thầm mắng Vương Ngâm Tuyết làm náo động còn chưa tính, còn so cao thấp này nọ để cho người khác nổi bật hơn, hỏng việc nhiều hơn thành công.

      Hoàng hậu cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt tươi cười: "Hoàng thượng, Thần vương phi đàn tốt như vậy, có phải cũng nên ban thưởng hay ?"

      "Đúng, đúng, đúng. Nên thưởng, vậy cũng thưởng vạn lượng vàng, trăm tấm tơ lụa." thèm hỏi ý kiến Đường Tĩnh, cũng kĩ thuật Đường Tĩnh tốt, lại càng nhắc tới Mộ Dung Thiên Thần, Hoàng hậu nghe xong ý cười càng sâu, ai nặng ai vậy là biết. Ván này vẫn là nhi tử của nàng thắng.

      Đường Tĩnh thở dài, phúc thân tạ ơn, từ từ về chỗ ngồi. Mộ Dung Thiên Thần nhìn Đường Tĩnh tới, điềm tĩnh tao nhã, phượng mâu vẫn đầy ánh sáng nhu hòa, xinh đẹp kinh diễm, so với ánh đèn xung quanh còn chói mắt hơn.

      dám tin nữ tử xinh đẹp hơn hoa này là thê tử của . Hôm nay để cho giật mình, vốn tưởng nàng biết ít, ngờ lại biết nhiều làm cho tưởng. có tài đức gia mà được ông trời rủ lòng thường, có thể lấy được thê tử như ý như vậy.

      Đường Tĩnh vẫy vẫy tay trước mắt Mộ Dung Thiên Thần: "Này này hoàn hồn, nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy, ta trở về đều biết?"

      Mộ Dung Thiên Thần lấy lại tinh thần, trước mặt xuất gương mặt tươi cười phóng đại của Đường Tĩnh, trong trung như đám mây trắng chút dính bẩn.

      "Nghĩ ra Vương phi của ta đúng là thâm tàng bất lộ, Bổn vương biết nàng lại đàn hay như vậy, ta đều chưa từng nghe qua." Trong giọng có chút ủy khuất và nồng đậm sủng ái.

      "Ha ha, tại phải biết sao. Sau này đàn cho người khác nghe nữa, chỉ đàn cho chàng nghe có được ?" Đường Tĩnh ngồi xuống, tựa vào bên cạnh Mộ Dung Thiên Thần, trước kia nàng từng ảo tưởng, làm người vợ tự tay đàn khúc cho nghe, cùng chia niềm vui cùng mình. Đừng thấy Đường Tĩnh là quân nhân khô cứng, trong lòng vẫn còn phần tiểu nghệ sĩ.

      "Được, vậy hồi phủ nàng phải đàn cho ta nghe." Mộ Dung Thiên Thần nghe được thanh mềm mại của nàng, khóe miệng nở nụ cười tươi rực rỡ.

      Mộ Dung Thiên Tứ nhìn chằm chằm vào Đường Tĩnh tới chỗ ngồi, hai mắt bốc hỏa, rốt cuộc nàng che giấu bao nhiêu? tại hối tiếc cũng kịp, nếu phát sớm chút vẻ đẹp của nàng, có phải kết quả khác hay ?

      Vương Ngâm Tuyết nhìn phu thê bọn họ hết sức ân ái, trong mắt càng phẫn hận thôi, sắc mặt hết sức thầm. Vốn mượn cơ hội này để cho Lý Linh Lan xấu mặt, nhưng lại nghĩ tới để cho nàng ta cướp mất nổi bật. Dưới cánh tay áo rộng rãi, khăn tay sớm bị vo thành nắm, lộ ra gân xanh mu bàn tay, trong lòng phẫn hận thôi. Nàng ngồi bên cạnh Thái tử, từng cử chỉ của Thái tử nàng nhìn thấy ràng, tất nhiên cũng hiểu được nổi lên hứng thú với Lý Linh Lan.

      Lý Linh Lan theo đuổi Thái tử, tất cả mọi người đều thấy ràng, chỉ tiếc Thái tử biết thương hương tiếc ngọc, hiếm lạ tình cảm của nàng ta. tại nếu Thái tử động tâm với nàng ta, nếu như Lý Linh Lan hết hy vọng, vậy địa vị của nàng ở phủ Thái tử tràn đầy nguy cơ. Trước mắt điều quan trọng nhất là phải giữ lại trái tim của Thái tử, nếu toàn bộ đều là suông... Nghĩ đến những thứ này, trong lòng Vương Ngâm Tuyết hạ quyết tâm nghĩ đến quyết định lớn mật.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 15: Lúc dạ yến được tiến hành

      Ánh trăng dịu chiếu lên vùng đất, ca múa lại tiếp tục náo nhiệt, trong Ngự hoa viên lên cảnh tượng sôi nổi, ai chú ý tới nhiều người phát sinh nhiều tâm tư. Đường Tĩnh trở thành tiêu điểm, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Đường Tĩnh đầy kinh diễm, ghẹn tỵ, thưởng thức. Gương mặt Mộ Dung Thiên Thần tràn đầy ý cười từ từ suy sụp xuống. Lan nhi là của mình , thích bị những nam nhân này dùng ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào Lan nhi.

      Yến hội có nhiều thức ăn ngon mà Đường Tĩnh chưa từng thấy qua, nhìn thèm dãi, ăn vào càng ngon hơn. Đường Tĩnh đắm chìm trong mỹ thực thấy biến hóa của Mộ Dung Thiên Thần. Mộ Dung Thiên Thần nhìn Đường Tĩnh ăn uống mà chú ý tới , lửa giận trong lòng càng tăng.

      Vẫn nhúc nhích nhìn Đường Tĩnh, nhìn mãi nàng mới dừng động tác trong tay, thả chiếc thìa trong tay, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Thiên Thần: "Làm sao vậy?" Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy mà nàng chú ý tới.

      " có gì, chỉ thấy nơi này hơi muộn, muốn rời khỏi."


      "Vậy chúng ta rời trước." Đường Tĩnh hề chú ý, dù sao cũng nhìn ít, ăn cũng ăn xong rồi.

      " sao, nàng cũng nán lại đủ, vậy chúng ta thôi." Nghe như vậy, biết .

      "Làm sao rời đây?" Nhiều người như vậy làm sao có thể rời khỏi đầu tiên?

      "Yên tâm, muốn rời nhất định có thể." Mộ Dung Thiên Thần đầy tự tin

      "Sao, tin tưởng như vậy?" Đường Tĩnh bĩu môi, có khả năng lớn như vậy, ở cùng lâu như vậy mà chưa từng thể .

      Mộ Dung Thiên Thần đắc ý nhíu mày, tay đột nhiên che ngực, sắc mặt có chút tái nhợt, chau mày: "Ừmm..." Phát ra tiếng thống khổ.

      "Chàng làm sao vậy?" Đường Tĩnh sốt ruột đỡ sắp ngã ngửa, giữa lông mày lên lo lắng. Vừa rồi còn tốt, làm sao đột nhiên thoải mái rồi.

      Đưa tay bắt mạch cho , thấy nháy nháy mắt với nàng, ngăn lại động tác của nàng.

      Nhớ tới lời vừa , Đường Tĩnh hiểu ra, ra là giả bộ phát bệnh, mệt cho cũng nghĩ ra được, vậy mà thương lượng với nàng, lỡ may lộ làm thế nào?

      Nghe được tiếng la của Đường Tĩnh, tất cả mọi người hẹn mà dừng động tác trong tay nhìn qua. Nhìn thấy Mộ Dung Thiên Thần ngã xuống, nhiều người thất kinh, cục diện trở nên lộn xộn. Hiên vương gia có ở đây, nếu Thần vương gia có chuyện gì xảy ra, bọn họ làm thế nào cho tốt, bọn họ đều là người thuộc băng đảng của Nhị vương gia.

      Thái hậu và Đức phi thấy thế có chút lo lắng, vội vã gọi Thái y. Chỉ có Hoàng đế ở cao mặt đổi sắc:" Sao lại thế này?" Chỉ là câu hỏi nhưng chút lo lắng, thậm chí là cảm giác gì, giống như người sắp ngất liên quan gì tới .
      Đường Tĩnh ổn định tinh thần ứng phó chuyện để Thái y bắt mạch cho , trong lòng oán thầm tên gia hỏa Mộ Dung Thiên Thần nham hiểm này, nghĩ ra chủ ý thối tha như vậy, chính mình té xỉu cũng lo, để cho nàng thu thập cục diện rối rắm này.

      lay chuyển được đám người này, Đường Tĩnh đành phải để thái y tóc dài râu bạc đức cao vọng trọng bắt mạch cho Mộ Dung Thiên Thần. Thái y kia đặt tay lên mạch tượng của Mộ Dung Thiên Thần liền nhíu mày, thời gian càng lâu mày nhíu càng sâu, người bên cạnh nhìn thấy trong lòng run sợ, sợ Thần vương gia bị bệnh nan y.

      Chỉ có trong lòng Đường Tĩnh hiểu được, độc trong cơ thể được nàng khống chế tốt, nếu bắt mạch cẩn thận, mạch tượng của khác gì người bình thường. Nếu là người bình thường giả bệnh làm sao thấy được cái gì?

      "Thái y, Vương gia nhà ta như thế nào rồi? Làm sao mãi vẫn tỉnh lại?" Đưỡng Tĩnh làm bộ gấp gáp, dùng khăn tay lau nước mắt, giống như Mộ Dung Thiên Thần tỉnh gào khóc.

      Thái y thi tay lau mồ hôi trán, xoay người chắp tay trước mặt Hoàng thượng, chỉ thân thể Thần vương gia suy yếu, hôm nay ăn quá nhiều, có gì đáng ngại. Sau đó kê nhiều thuốc bổ, dặn Đường Tĩnh mớm thuốc cho . Đường Tĩnh giả bộ nghe lời, thỉnh thoảng gật đầu làm bộ, lại lấy phương thuốc tiện ta ném vào trong thùng trúc.

      Đúng là lăng băng, mở nhiều loại thuốc đại bổ như vậy, nếu là người thân thể tốt cũng chỉ sợ chịu nổi huống chi là Mộ Dung Thiên Thần. Quan trọng hơn là phương thuốc có mấy vị thuốc cùng độc tố trong người Mộ Dung Thiên Thần tương xung, uống hết có tác dụng phụ gì nàng cũng biết. Là hiểu nhầm Mộ Dung Thiên Thần, có lẽ phải địch nhân của quá nhiều, hạ nhiều độc người như vậy, mà là băng đảng của quá yếu, cho ăn nhiều 'độc dược' như vậy.

      Đường Tĩnh nâng Mộ Dung Thiên Thần 'suy yếu' tới, phúc thân với Hoàng đế. "Phụ hoàng, thân thể Vương gia tốt, nô tì mang Vương gia về trước, mong Phụ hoàng thông cảm."

      " nhanh , nhanh , trở về cho Thần nhi nghỉ ngơi tốt." đợi Hoàng thượng lên tiếng Thái hậu vội vã .

      "Nhanh về ." Hoàng đế vẫy vẫy tay, khẩu khí mang theo nén giận, giống như trách bọn họ phá hủy bầu khí thịnh yến. Đột nhiên Đường Tĩnh ngẩng đàu, lạnh lùng của Hoàng đế làm Đường Tĩnh đau đớn. Đây là nhi tử ruột của hứn, từ lúc Mộ Dung Thiên Thần ngất xỉu vẫn lời quan tâm, còn có bộ dáng ghét bỏ, tục ngữ hổ dữ ăn thịt con, làm sao có thể máu lạnh với nhi tử của mình như vậy.

      Đôi mắt nhìn tới gương mặt Đường Tĩnh càng tối lại, Đường Tĩnh thở dài, ngày thường miệng cần Phụ hoàng, nhưng có nhi tử nào thèm để ý phụ thân tán thưởng và quan tâm minh. Buông Mộ Dung Thiên Thần nắm chặt tay, cầm lấy tay , giọng : "Chàng còn có ta."

      gì ngoài câu 'chàng còn có ta' bao hàm tình cảm của nàng với . Dù cho vật đổi sao dời, sông cạn đá mòn, ta rời bỏ chàng.

      Hai người ngồi lên xe ngựa, xe ngựa theo quỹ tích, chạy về Thần vương phủ...

      Trong xe ngựa, Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh hai mắt nhìn nhau, đôi mắt Mộ Dung Thiên Thần đen như mực, hết sức u ám, cùng với dung nhan như ngọc của làm người ta thương tiếc nên lời. Hôm nay Hoàng thượng như vậy làm cho hết sức thương tâm, có lẽ nàng chỉ thấy góc băng sơn, chừng khi còn chưa tới nơi này, tình diễn nhiều cảnh bi thương như vậy. Bỗng nhiên nàng nhắm chặt mắt, kiềm chế đau lớn trong lòng, tựa vào lòng Mộ Dung Thiên Thần, ngẩng đầu ấn môi lên môi .

      Kỹ thuật của Đường Tĩnh ngây ngô hôn lấy lòng , rất nhanh trở thành chủ động, hung hăng hôn nàng. Nụ hôn ôn nhu lưu luyến, giống như muốn dùng tình cảm này xóa tan áp lực ngày hôm na. Sau đó hai người lẳng lặng dựa vào nhau, trong xe hết sức ngọt ngào ấm áp.

      Sau khi hồi phủ, nhanh chóng kéo Đường Tĩnh về phòng

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 15.2

      "Làm cái gì mà gấp như vậy?" Đường Tĩnh hiểu chuyện gì lại gấp gáp như vậy. Mộ Dung Thiên Thần thèm gì, đột nhiên hôn môi Đường Tĩnh, so với nụ hôn xe, nụ hôn này càng kịch liệt triền miên. Rất nhanh thân mình Đường Tĩnh dựa vào người mềm như dòng nước, ôm lấy nàng, nàng thuận thế dựa vào người mới ngã xuống, Đường Tĩnh nhíu mày, hôm nay làm sao vậy, giống như con mèo động dục tham hoan đủ.

      (Kinh hồn chưởng, tiểu thần là mèo động dục, thế mà cũng ví được...)

      Mộ Dung Thiên Thần buông Đường Tĩnh ra, thâm tình nhìn nàng: "Lan nhi, chúng ta là phu thê."

      Đường Tĩnh thở , hiểu vì sao lại nhắc tới chuyện này, nàng nháy nháy mắt: "Đúng vậy, chúng ta là phu thê."

      "Cho nên chúng ta có danh phu thê cũng phải có quan hệ phu thê thực ."

      Oanh! Đầu óc Đường Tĩnh nổ tung, ngờ đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.

      "Làm sao lại nhắc tới chuyện này?" Gương mặt Đường Tĩnh đỏ lên, đôi mắt trong veo như nước, nhàng dập dờn mảnh nhu tình. Bọn họ phát triển ngừng, tình cảm sâu đậm, nàng cũng bài xích. Như lời , bọn họ là phu thê,rốt cuộc cũng có ngày này. Chỉ là đột nhiên bị nhắc tới làm nàng kịp thích ứng/

      "Lan nhi, nàng vẫn muốn sao?" Con ngươi Mộ Dung Thiên Thần nhiễm tầng u tối, như che đậy lớp bụi bặm. vẫn mực chờ nàng, nhưng hôm nay nhìn nhiều người như vậy mơ ước nhìn nàng, đợi nổi nữa, có lẽ nàng trở thành người của mới có thể yên lòng được.

      Đường Tĩnh lâm vào trầm tư, "Lan nhi, nàng muốn...." Đường Tĩnh cười trộm.

      "Ngốc..." Đột nhiên ngẩng đầu hôn , Mộ Dung Thiên Thần phản ứng lại, vui sướng vạn phần, hung hăng hôn nàng, ôm nàng lên giường...

      Tấm màn che màu hồng buông xuống, đêm xuân phơi bày. Ngay cả trăng cũng xấu hổ trốn vào phía sau đám mây...

      (Cha ơi, đêm xuân đáng giá ngàn vàn, tưởng còn bắt bà con đợi cơ chứ!!!)

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 16: Phủ thừa tướng

      Hôm sau, Đường Tĩnh khó khăn đứng dậy, toàn thân như bị bánh xe nghiền nát, so với ngày làm nhiệm vụ còn đau đớn hơn. Trong lòng mắng Mộ Dung Thiên Thần biết tiết chế, muốn nàng lần lại lần, nhưng vẫn có chút ngọt ngào.

      "Vương phi, người tỉnh sao?" Xuân Ngọc nghe được động tĩnh vội vàng chạy vào hầu hạ nàng mặc quần áo rửa mặt.

      "Vương gia đâu?" Đường Tĩnh thuận miệng hỏi.

      "Hiên vương gia tới, ở hoa viên nghị với Vương gia. Vương gia phân phó ta cần ầm ĩ giấc ngủ của gười, hôm qua người quá mệt mỏi rồi." Lại dẫn chuyện hôm qua 'quá mệt mỏi' tăng thêm giọng điệu, đêm triền miên kiều diễm hôm qua từng chút xẹt qua đầu Đường Tĩnh, dung nhan sau khi trang điểm nhất thời đỏ bừng. Nhìn Xuân Ngọc như có việc gì, chắc do nàng suy nghĩ nhiều, chừng đêm qua yến hội mệt mỏi, Đường Tĩnh có chút thả lỏng, nhàng dựa vào gường.

      "Hiên Vương gia tới lúc nào?"

      "Nghe Dịch Phong sáng sớm tới, hình như có việc gì gấp."

      "Ừ..." Đường Tĩnh gật đầu.

      " bình an trở về Hiên vương phi có thể yên tâm rồi."

      "Vương phi cũng quản nhiều, ngay cả chuyện của Hiên vương phi cũng để tâm." Xuân Ngọc cười .

      "Ừ, phải quản nhiều sao, ta còn muốn quản chuyện ngươi và Dịch Phong, ngươi là gì của , động tý là nghe , nghe ." Từ khi nàng giao chuyện ở hiệu thuốc bắc cho nàng và Dịch Phong, hai người càng gần gũi. Đường Tĩnh mỉm cười, chế nhạo Xuân Ngọc. Tiểu nha đầu này lá gan càng ngày càng lớn, dám chế nhạo nàng, nàng chế nhạo lại được rồi.

      "Vương phi." Xuân Ngọc dẫm chân, thả lại đồ trong tay chạy ra ngoài.

      "Được được, trêu chọc nữa." Đúng là tiểu nha đầu, động tý là thẹn thùng.

      "Nhưng mà..." Đường Tĩnh nghiêm túc : "Dịch Phong tệ, ngươi có thể suy xét. Ta vẫn coi ngươi là tỷ muội, cho nên hy vọng ngươi có thể có chỗ đến nơi đến chốn."

      "Vương pho, ta còn , ta vẫn muốn ở bên cạnh người."

      Nghe vậy, Đường mỉm cười. "Ngốc, sao có thể mãi mãi ở bên cạnh ta."

      Trước kia lúc cha mẹ tán gấu mới mình, lúc nào cũng làm nũng cha mẹ, cha mẹ cũng cười mình là đứa ngốc, nữ nhân trưởng thành đều phải lập gia đình, đối với tình cảnh này có chút tương tự. Đường Tĩnh cũng có cảm giác giống như con mới lớn, cảm nhận được tâm tình của cha mẹ.

      Hậu hoa viên.

      Mộ Dung Thiên Hiên và Mộ Dung Thiên Thần ngối đối diện nhau ở trong đình. Nhìn Mộ Dung Thiên Thần từ từ châm trà cho mình, Mộ Dung Thiên Thần càng tức giận hơn.

      Thần vương phi tài đức vẹn toàn, hai phu thê Thần vương gia tình cảm sâu đậm truyền đến khắp phố lớn ngõ , trở thành chuyện phiếm sau khi uống trà. Mộ Dung Thiên Hiên vừa hồi kinh nhe đến chuyện phu thê bọn họ ân ái như thế nào. Vốn phu thê bọn họ ân ái là chuyện tốt, nhiều năm qua đệ đệ của chịu khổ vì như vậy, đều hy vọng (MDTT) hạnh phúc hơn bất cứ ai. Nhưng hy vọng người cho (MDTT) hạnh phúc lại là mật thám của Thái tử phái tới. vừa rời khỏi mấy ngày phát sinh chuyện lớn như vậy, thiệt thòi vẫn son sắt thề với chính mình có chừng mực, chính mình có gì hoài nghi, yên tâm với đệ đệ này.

      " , mọi chuyện sao lại thế này?" Khẩu khí của Mộ Dung Thiên Hiên tốt.

      "Như nghe được." Mộ Dung Thiên Thần được ăn uống no say, tâm tình rất tốt, ngay cả chuyện cũng cực kỳ ôn nhuận, hề để ý bất mãn của MDTH. Đếm xuân ấm áo, mỹ nhân trong ngực tư vị phải là cái mỗi ngày đều có thể chạm, mình mới có thể hưởng thụ.

      Bộ dáng bất cần của làm cho MDTH càng tức giận cực điểm, nghĩ muốn đánh , nhưng nghĩ đến đệ đệ làm mình đau lòng nhất nên đành giọng khuyên: " mật thám phủ Thái tử giữ lại bên cạnh chỉ làm trễ nại đại . Ngươi nghe ta khuyên câu, cần để tâm tới nàng ta. Rừng núi đâu đâu thấy cỏ thơm, ngươi vì sao lại muốn..." biết khuyên giải thế nào đối với đệ đệ ngốc của .

      "Nàng phải là mật thám." MDTT lớn tiếng phản bác.

      MDTH ngẩn ra, đệ đệ của luôn bình tĩnh làm sao lại xúc động như vậy? Ý thức được bản thân thất thối, MDTT rũ mắt, hắng giọng, tường tận mọi chuyện gần đây với MDTH.

      "Chuyện này?" Đúng là khó tin tưởng, hoàn khố Lý Linh Lanh đúng là thâm tàng bất lộ, dám tin.

      "Cho nên nàng hại ta." MDTT như đóng đinh, trải qua những ngày này còn tin nàng đúng là ngu ngốc. Nàng lựa chọn tốt hơn nhưng vẫn chùn bước ở lại bên cạnh , chiếu cố chính mình. Nữ tử như vậy đáng để cho thương cả đời.

      "Huống chi ta là Vương gia có quyền thế, nàng có gì để mưu tính ta?"

      "Nếu như vậy, vậy ngươi giữ lại nàng cho tốt. Ta... ta về phủ trước." Vốn chạy đến hưng sư vấn tội, nghĩ lại bị MDTT cho á khẩu.

      Đường Tĩnh tới hậu hoa viên nhìn thấy MDTT toàn thân áo trắng thảnh thơi uống trà mình. Chỉ thấy từ từ châm trà cho chính mình, động tác phiền phức lại làm như nước chảy mây trôi ,liền mạch mà lưu loát. Hàng lông mày Đường Tĩnh nhếch lên, là cảnh đẹp ý vui.

      "Nghỉ ngơi tốt chưa, sao nghỉ lâu thêm chút, tối qua mệt mỏi sao?" Đường Tĩnh vào trong đình, thanh ôn nhuận truyền vào trong lỗ tai. Chống lại đôi mắt thân thiết của , Đường Tĩnh đỏ mặt, nhìn quanh bốn phía may mắn Hiên vương gia , nếu hù chết nàng rồi. Là ai người cổ đại đều ngại ngùng, nàng chắc chắn chưa từng gặp qua người như .

      Trước Trung thu tâm trạng của nàng tốt, vẫn hiểu tại sao. Sau này Quản gia nhắc nhở mới hiểu ra,rời nhà lâu như vậy có lẽ nàng rất nhớ người nhà. Đúng là trước tiết Trung thu nhiều việc, cho nên gác xuống chuyện này, tại đến lúc thực hứa hẹn của rồi.

      Tin tức Phu thê Thần vương gia muốn đến Phủ thừa tướng sáng sớm truyền đến phủ Thừa tướng. Buổi sáng hạ triều Thừa tướng liền quay về phủ cùng Triệu di nương chuẩn bị, sợ Thần vương và Thần vương phi có gì bất mãn. Chuẩn bị xong mới dẫn toàn người nhà đứng ở cửa ngênh đón phu thê bọn họ.

      Cho nên lúc Đường Tĩnh xuống xe ngựa nhìn thấy cảnh từng người đứng trước xe ngựa, mỗi người đều kiễng chân mong ngóng. Lý Chung Lương tiến lên hành lễ: "Cựu thần tham kiến Vương gia, Vương phi."

      Đám người phía sau ông ta lần lượt 'Tham kiến Vương gia, vương phi."

      Mộ Dung Thiên Thần khom lưng đỡ Lý Chung Lương, cười : "Thừa tướng hữu lễ, hôm nay ta mang Vương phi lại nhà, tiểu tế bái kiến nhạc phụ, đều là người nhà chớ cần đa lễ."

      Lý Chung Lương liền : "Vâng, vâng, vâng,Thần vương gia và Thần vương phi nhanh vào."

      Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh nhìn nhau cười cười, dắt tay nhau vào. Đường Tĩnh câu cũng , chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Mộ Dung Thiên Thần, nhưng người trong phủ thấy Đại tiểu thư thay đổi, cho chút khác biệt, toàn thân tỏa ra khí chất tao nhã thành thục, trước nay chưa từng có.

      Hai người vào đại sảnh nhìn vào chỗ ngồi, Lý Chung Lương và Phu nhân của và đám thiếp thấ muốn hành lễ với bọn họ. Mộ Dung Thiên Thần cười cười:

      "Đứng lên hết , là người nhà cần câu nệ." Đường Tĩnh cũng mỉm cười nhìn bọn họ.

      Mẫu thân của nàng Chu thị cùng Triệu di nương trái phải đứng song song bên cạnh Phụ thân nàng. Chu thị toàn thân áo trắng đơn giản, đầu cũng chỉ vấn cây trâm gỗ, ý cười che khuôn mặt tang thương, hòa ái nhìn Đường Tĩnh. Ngược lại, Triệu di nương toàn thân cẩm bào đỏ thẫm thêu mẫu đơn vàng, đầu trâm vàng khổng tước hai bên, tạo ra mấy phần sắc bén, hèn mọn nhìn Đường Tĩnh. Người sáng suốt có thể thấy được ai được sủng ái, khó trách Xuân Ngọc bất bình thay Chu thị, hôm nay nhìn Chu thị ăn mặc mộc mạc như vạy, bình thường ăn mặc như thế nào?

      Thản nhiên liếc nhìn Triệu di nương cái, Đường Tĩnh cười : "Hôm nay Triệu di nương mặc đẹp, mỹ nhân cả phòng đều sánh bằng." Triệu di nương cả kinh nhìn Chu thị mặc quần áo, lại nhìn Đường Tĩnh toàn thân váy vàng quần lụa mỏng, hối hận vì hôm nay ăn mặc long trọng như vậy. Thường ngày nàng quen ăn mặc hoa lệ, hôm nay thấy Lý Linh Lan về phủ chỉ nghĩ bản thân muốn khoe khoang địa vị của mình ở trong phủ nên mới mặc bộ cẩm bào đỏ thẫm, nghĩ tới Lý Linh Lan lại nháo ầm ĩ mà ra câu như vậy.

      Lý Chung Lương cũng nhìn quần áo nàng ta mặc, chỉ Vương phi bằng còn mặc màu đỏ thẫm chỉ có chính thất mới được mặc, đây phải trị gia nghiêm sao. Đối với Triệu di nương chỉ tiếc ràn sắt thành thép: "Còn nhanh thay." Bình thường là người thông minh lanh lời, thời khắc mấu chốt lại để xảy ra chuyện như vậy. Chu thị ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, bình thường đều bị người ta hất hàm sai khiến sao còn để ý đến chuyện này.

      Triệu di nương định xoay người thay quần áo, Đường Tĩnh lên tiếng ngăn cản: " cần, sau này chú ý là được rồi." Vốn định để nàng ta thay, chỉ nghĩ đánh đòn phủ đầu nàng ta chút mà thôi.

      Mộ Dung Thiên Thần từ lúc ngồi xuống vẫn thờ ơ lạnh ngồi ghế thưởng thức trà, cũng hiểu được tình huống ở Thừa tướng phủ, chỉ là chuyện nhà người khác tiện nhúng tay vào, cũng nghĩ muốn nhúng tay, cho nên tùy Đường Tĩnh xử lý. Nếu Thần vương phi để cho nàng có quyền lợi như vậy sao làm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :