1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ đại ] Bệnh vương độc sủng kiều thê - Vi Lạp

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Đường Tĩnh nhìn gấp gáp như vậy trong lòng như có con nai chạy loạn, lo lắng bất an, sợ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, chuyện cũng trở nên yên lòng.

      Hiên vương phi đối với chuyện như vậy trở thành thói quen, an ủi Đường Tĩnh: "Đệ muội yên tâm, Vương gia nhà ta cũng thường như vậy, ở triều đình luôn thay đổi trong nháy mắt, biết lúc nào xảy ra chuyện gì, chúng ta nên yên tâm là hơn."

      Tuy là như vậy nhưng Mộ Dung Thiên Thần vội vàng như vậy như biểu tình khẩn trương, làm người ta cảm thấy yên lòng. Hàn huyên lúc Đức phi cảm thấy mệt mỏi định nghỉ ngơi: "Người già nhanh chống đỡ được, mới vậy mà mệt mỏi. Các người ngồi chơi, Bản cung nghỉ lát." Đức phi cười .

      "Buổi tối còn có yến hội, vẫn nên nghỉ ngơi tinh thần mới tốt được." Hiên vương phi cũng cười , cúi người chuẩn bị rời .

      Thấy vậy Đường Tĩnh cũng đứng lên, hành lễ cùng Hiên vương phi rồi cùng nhau rời khỏi. Hai người tùy ý tới Ngự hoa viên. Tuy là cuối thu nhưng Ngự hoa viên vẫn ngập tràn hoa cỏ, muôn hoa khoe sắc, sinh khí bừng bừng.

      "Những bông hoa này đẹp, người xe, bọn chúng xinh đẹp gì sánh bằng." Đường Tĩnh nhớ đến những loài hoa quý hiếm bị tuyệt chủng ở kiếp trước liền vui vẻ kêu toi, Hiên vương phi liếc mắt nhìn Ngự hoa viên cái, nở nụ cười : "Ở Ngự hoa viên đều là các loài hoa trân quý đủ chủng loại, có thể đẹp được sao?"

      "Là ta quá ngạc nhiên rồi." Đường Tĩnh cúi đầu, có chút xấu hổ.

      "Vẫn là những bông hoa này tốt, năm nay tàn năm sau lại nở, vẫn đẹp như cũ. Ngươi già già, mãi mãi con người thể sánh bằng." Có lẽ vì Hiên vương gia ở bên cạnh, Đường Tĩnh cảm thấy xung quanh người Hiên vương phi đều bao phủ tầng ưu thương, càng tăng thêm khí chất ôn nhu của nàng ấy.

      "Bất quá may mà Thần vương gia nạp thiếp, muội muội vẫn được độc sủng."

      tới đây Đường Tĩnh cũng hiểu nàng ám chỉ điều gì, khỏi đồng tình với Hiên vương phi, cả đời vô tư dâng cho Hiên vương gia, cũng có được trái tim của người, bạc đầu chẳng xa cách, chỉ có thể chờ đợi ân sủng của Hiên vương gia.

      Đường Tĩnh dùng bán tay trái đặt lên bàn tay nàng ấy: "Tỷ tỷ là người phúc hậu, dù có bao nhiêu người mới nhưng chắc chắn tỷ tỷ vẫn là người được lòng Vương gia nhất."

      an ủi lại còn chúc phúc: "Vậy phải mượn lời chúc phúc của muội muội rồi." Nàng mỉm cười, làm sao hiểu ánh mắt của nàng ấy, chỉ là từ lúc quyết định gả cho , cuộc đời nàng định phải sống trong chờ đợi, nhưng nàng vì oán hối.

      Yến hội bắt đầu, Hiên vương phi giúp Hoàng hậu xử lý việc vặt nên phải rời , Đường Tĩnh có việc gì làm nên dự định ở Ngự hoa viên với Mộ Dung Thiên Thần.

      Đại điện nghị kết thúc, vài vì Vương gia từ tử ra.

      "Ngũ đệ hôm nay xuất sắc, hiến được nhiều thượng sách như vậy.” Mới ra khỏi điện, Mộ Dung Thiên Tứ liền châm chọc khiêu khích, vốn đạt được khích lệ, tại đều bị Mộ Dung Thiên Thần cướp , làm sao cam tâm.

      Mộ Dung Thiên Thần cười với , đồng ý: “Đều là việc thần đệ nên làm, có gì là xuất sắc.”

      xong cũng để ý tới phản ứng của Mộ Dung Thiên Tứ mà ngẩng đầu về phía trước.

      Mộ Dung Thiên Tứ nhìn bóng lưng rời , ánh mắt lạnh lùng. Lúc nghị cả đầu đều là hình ảnh Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Thần cùng nhau rời , lại cách nào dời được, nên thể tỉnh táo, để cho Mộ Dung Thiên Thần có cơ hội đoạt công lao của .

      Ánh trăng sáng chiếu rọi vùng đất tối, giống như phủ thêm tầng ánh sáng màu bạc cho vùng đất. Đường Tĩnh ngẩng đầu nhìn vòng trăng tròn bầu trời, nhớ tới cha mẹ ở xa, tại bọn họ có phải cũng đứng dưới trăng nhớ nàng hay ?

      Mộ Dung Thiên Tứ trong lòng buồn bực thể phát tiết, ở trong cung đấu đá lung tung, gặp người nào mắng người đó. tới lui liền tới Ngự hoa viên, vừa vặn gặp được Đường Tĩnh.

      Đường Tĩnh tùy ý dựa vào lan can, áo trắng theo gió nhàng tung bay, ánh trăng sáng rực, lụa mỏng dưới ánh trăng, làm nổi bật làn da trắng như tuyết, áo bay phất phới, giống như trích tiên làm cho người ta thể dời mắt. Mộ Dung Thiên Tứ từ lần trước gặp nàng hoàn toàn hối hận, lúc trước nàng đuổi sau lưng vì sao thấy được vẻ đẹp của nàng?

      Hôm nay vừa vặn có cơ hội, chỉnh sửa vạt áo, tiêu sái vào trong đình, thu hồi buồn bực trong lòng, cười tươi với Đường Tĩnh: “Ngũ Vương phi sao mình ngồi đây ngắm trăng, Thần vương gia đâu?” xong giả bộ nhìn quanh như tìm Mộ Dung Thiên Thần.

      Đường Tĩnh thầm than xui xẻo, chuyện lần trước ở tiệm may vẫn rành rành trước mắt nàng, làm sao lại gặp ở chỗ này, lần này có ai giúp nàng rồi.

      Đường Tĩnh rũ mắt, áp chế chán ghét trong mắt, ngẩng đầu phúc thân cười : “Thái tử cát tường, Vương gia nghị còn chưa trở về.”

      xong từ từ lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách với Mộ Dung Thiên Tứ.

      “Vậy sao, Bản cung ra ngoài cùng , vẫn chưa tới tìm ngươi, phải lại trêu hoa ghẹo nguyệt đấy chứ?” bên thầm, Mộ Dung Thiên Tứ từ từ lại gần Đường Tĩnh, thân hình cao lớn càng nổi bật vẻ bé của Đường Tĩnh.

      Quả nhiên nữ nhân đều là động vật nhạy cảm, chẳng qua hỏi Mộ Dung Thiên Thần đâu, nàng bắt đầu lấy lòng mình. Bất quá vừa đúng ý , nàng có thể dễ dàng Mộ Dung Thiên Thần cũng có thể mình, huống hồ nàng vốn thích mình. Hôm nay nhất định phải thừa dịp này bắt được Lý Linh Lan, giang sơn và mỹ nhân đều phải có.

      Nghĩ tới đây, Mộ Dung Thiên Tứ càng nghiêng người tới, bức Đường Tĩnh đến góc đình, mặt chỉ cách mặt Đường Tĩnh thước, tay trái chống lên lan can, tay phải đặt bên hông Đường Tĩnh.

      Đường Tĩnh cúi đầu nhìn móng heo kia trong lòng xoắn xuýt có nên ra tay hay , ở trong cung ra tay đánh con trai quý nhất của Hoàng đế, mạng có giữ được hay đây? Nếu như ra tay, nhìn móng heo này, càng quá phận, liên quan đến danh dự của nàng, kiểu ăn được này nhưng ở nơi này cuộc sống của nàng vẫn còn dựa vào danh dự tốt đẹp, nếu còn mạng cũng còn, chết cũng có người lập đền thờ trinh tiết.

      Suy nghĩ cẩn thận, bên nào nặng bên nào , Đường Tĩnh vươn tay phải muốn ra tay bóng dáng cao lớn từ trời hạ xuống, hất tay phải của Mộ Dung Thiên Tứ dùng lực kéo ra: “Ngươi to gan.” thanh quen thuộc truyền vào lỗ tai Đường Tĩnh, Đường Tĩnh nâng mắt, gương mặt lên vui vẻ, cười tươi, đến.

      Chương: Cố nhân gặp nhau

      “Ngươi muốn sống nữa phải ?” Dám động tới nữ nhân của , gương mặt Mộ Dung Thiên Thần tràn đầy tức giận, bật ra lời có nhiệt độ, nháy mắt Đường Tĩnh cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ thấp, còn lãnh khốc hơn lần đầu tiên nàng nhìn thấy .

      Mộ Dung Thiên Thần vốn định đến cung Đức phi tìm Đường Tĩnh, giữa đường gặp Dịch Phong vội vã, ngăn Dịch Phong lại.

      “Ngươi ở bên cạnh Vương phi bảo vệ nàng còn chạy loạn trong cung làm cái gì?”

      “Vương gia, Vương gia…” Dịch Phong thở dồn dập, chạy hơn nữa Hoàng cung rốt cuộc cũng gặp được Vương gia.

      ở nơi bí mật gần đó nhìn thấy Thái tử tiếp cận Vương phi liền lo lắng thay Vương phi. Bất quá thân phận Thái tử tôn quý, thể động thủ với Thái tử đành lập tức tới tìm Vương gia.

      “Thái tử, Thái tử…”

      “Chuyện gì mau .” lữ Vương phi xảy ra chuyện gì.

      “Thái tử ở trong Ngự hoa viên.” Dịch Phong , cân nhắc tìm từ.

      “Chuyện gì mà ấp a ấp úng?” Mộ Dung Thiên Thần lạnh lùng quát.



      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/

      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/

      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/
      Last edited by a moderator: 18/11/16

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      "Thái tử ở đó... đùa giỡn Vương phi." Dịch Phong hơi xong, cúi đầu chờ Vương gia xử phạt.

      Vương gia nhà nâng Vương phi trong lòng bàn tay, quý trọng vạn phần, sợ có gì sơ xuất, tại nghe được tin tức này, vạn nhất xả giận lên người . Đợi lâu có động tĩnh gì, Dịch Phong ngẩng đầu lên, làm gì còn bóng dáng của Vương gia?

      Mộ Dung Thiên Thàn vội vàng chạy tới Ngự hoa viên liền nhìn thấy Mộ Dung Thiên Tứ thân thiết cùng Đường Tĩnh ở cùng chỗ, Đường Tĩnh bộ dáng hề sợ hãi nhìn Mộ Dung Thiên Tứ, lửa giận ngút trời, lòng muốn giết Mộ Dung Thiên Tứ đều có.

      Nhớ tới cảnh vừa nhìn thấy, Mộ Dung Thiên Thần động thân, gắt gao bóp chặt Mộ Dung Thiên Tứ nằm mặt đất, nhiều lần chạm đến nghịch lân của , xem ra muốn chết!

      “Khụ, khụ, buông tay.” Mộ Dung Thiên Tứ nghĩ gan lớn như vậy, dám động thủ với ở Ngự hoa viên, gương mặt đầy hung dữ: “Bản cung thấy ngươi nhịn được rồi.”

      Đến bây giờ còn biết hối cải, Mộ Dung Thiên Thần càng tức giận, càng dùng sức, Đường Tĩnh vội vàng giữ chặt cánh tay Mộ Dung Thiên Thần: “Vương gia, bình tĩnh .” Nơi này là Hoàng cung, thể ở trong này gây chuyện, cơ hội thu thập còn nhiều.

      Mộ Dung Thiên Thần quay đầu, nhìn ánh mắt cầu xin của Đường Tĩnh, trong lòng bình tĩnh lại, may mắn đuổi tới đúng lúc, nàng vẫn bình an vô .

      Dần buông Mộ Dung Thiên Tứ ra, hung hăng đạp cước, cảnh cáo : “Sau này cẩn thận chút, cách xa Lan nhi chút.” thanh lạnh lùng lộ ra sát khí, làm cho người ta dám nhìn thẳng.

      Vung Mộ Dung Thiên Tứ ra, nắm lấy bàn tay Đường Tĩnh, đùng đùng kéo nàng rời .

      Mộ Dung Thiên Tứ vùng vẫy mãi mới đứng lên, lần nữa nhìn bóng lưng Mộ Dung Thiên Thần, trong mắt ra cảnh tượng ngày hôm nay luân phiên bị vũ nhục, Mộ Dung Thiên Tứ khi nào phải chật vật như vậy? Trong mắt lộ ra hung quang, thề: Nhất định phải để cho Mộ Dung Thiên Thần phải trả giá lớn vì hôm nay.

      Yến hội sắp bắt đầu, Mộ Dung Thiên Thần có thời gian tính sổ với Đường Tĩnh, trước đưa nàng tham gia yến hội.

      “Chàng chậm chút, ta theo kịp rồi.”

      “Ta tức giận.” Mộ Dung Thiên Thần quay đầu , nhưng vẫn chậm lại.

      “Nhưng phải ta chọc giận chàng, còn tức giận ta cái gì?” Đường Tĩnh lẩm bẩm.

      dính dáng tới nàng? Vậy ta hỏi nàng, đứng gần nàng như vậy vì sao nàng động thủ, mấy ngày nay luyện võ sao?”

      “Ta biết… nhưng ở trong cung động thủ… Ta sợ gây thêm phiền toái cho chàng mà thôi.” Đường Tĩnh cảm thấy ủy khuất, nàng cũng muốn đứng gần tên Thái tử bỉ ổi đó.

      “Lần sau ta động thủ có được ?”

      Mộ Dung Thiên Thần nhàn nhạt liếc nàng cái; “Nàng còn muốn lần sau?”

      có, có, lần sau ta thấy lập tức bỏ chạy.”

      Nghe nàng như vậy, Mộ Dung Thiên Thần mới bình tĩnh lại, sủng nịnh : “Nếu có lần sau, nàng phải nhớ kỹ, mặc kệ là ai đều động thủ trước, có chuyện gì đều có ta, cần sợ gây thêm phiền toái.”

      “Được.” Đường Tĩnh thống khoái đáp ứng, trong nháy mắt cảm nhận được nam nhân nhà nàng rất có hương vị nam nhân.

      Vấn đề được giải quyết, hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu, vừa vừa cười hướng đến nơi cử hành yến hội.

      đường gặp phải Tứ Vương gia Mộ Dung Thiên Cẩn cũng đến đó.

      “Tứ ca, lâu gặp.” Mộ Dung Thiên Thần chủ động chào hỏi.

      “Ừ.” Mộ Dung Thiên Cẩn cười đáp lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Tĩnh.

      Đường Tĩnh khẩn trương hành lễ, nhàng gọi Tứ ca.

      “Ta biết nên gọi ngươi là Đệ muội hay là tiểu huynh đệ đây?” Mộ Dung Thiên Cẩn thản nhiên hỏi, bên trong giọng đầy tự giễu, ra người luôn tâm tâm niệm niệm, ngừng tìm kiếm lại là nữ nhân của đệ đệ.

      “Ngươi cũng biết mấy ngày nay Bổn vương vẫn mực tìm ngươi.” Ngày đó sau khi từ biệt, ngươi còn chút tin tức, để cho ta tìm kiếm khổ.

      Đường Tĩnh giật mình ngẩng đầu, làm sao có thể nhận ra, ngày đó nàng mặc nam trang. “Làm sao ngươi nhận ra được?” Đường Tĩnh nhớ lại, nhịn được mà hỏi.

      “Như thế nào nhận ra?” Mộ Dung Thiên Cẩn cười khổ, còn dồn hết tâm trí để nhận ra sao? Ở chung với nàng lâu nhưng từng nhất cử nhất động khi đó của nàng khắc sâu trong đầu .

      Lúc nàng và Mộ Dung Thiên Thần tới nhận ra rồi. Nàng tự cho là che giấu cực kỳ tốt nhưng hề biết ngày đó nàng dễ dàng lộ ra thẹn thùng của con vạch trần thân phận của nàng, dần khắc sâu trong lòng .

      Mấy ngày nay phái người tìm nàng khắp nơi, tìm tất cả các nơi trong kinh thành đều thấy nàng, nếu phải còn cửa tiệm kia, còn hoài nghi đây có phải là giấc mộng hay ? Nếu là mộng tình nguyện mãi mãi tỉnh lại, vì giấc mộng đó đẹp, trong mộng quá hạnh phúc.

      Đáng tiếc hôm nay tỉnh mộng phát ra đó là ác mộng, mòn giày sắt chẳng tìm được, rốt cuộc tìm được nàng lại chậm, người ta là người có chồng, ngươi phải đối với người ta như thế nào đây. Đây là bất đắc dĩ, chỉ có thể vận mệnh trêu ngươi, gặp sai người sai thời điểm.


      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của Nhiếp Chính vương:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/

      Huyết Phượng cung :
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/

      Tà đế hậu tuyệt đế lãnh thế:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/
      Last edited by a moderator: 18/11/16

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Mộ Dung Thiên Cẩn lâm vào trầm tư, biểu tình có chút bi thương. Cục diện có chút xấu hổ. "Tứ ca?" Mộ Dung Thiên Thần thăm dò , vừa mạnh mẽ trừng mắt nhìn Đường Tĩnh, dùng ánh mắt cho nàng: "Đều tại nàng ra cửa gặp hoa đào."

      Đường Tĩnh nhìn thấy ánh mắt của , khiêm tốn cúi đầu, lập tức ngẩng đầu: "Vậy phải làm thế nào đây?" Nàng lại biết vị Vương gia này đơn thuần như vậy, lừa gạt liền thương tâm như vậy.

      "Ta làm sao biết được, nàng tự dẫn hoa đào tự mình giải quyết." Ánh mắt trao đổi trong trung va chạm nhau, kịch liệt phun lửa.

      Rất lâu sau, lâu đến nỗi Đường Tĩnh bị Mộ Dung Thiên Thần dùng ánh mắt mắng đến thương tích đầy mình Mộ Dung Thiên Cẩn mới hoàn hồn, Đường Tĩnh xấu hổ nhận lỗi: “ xin lỗi, là ta lừa ngươi.”

      “Tứ ca.” Mộ Dung Thiên Thần xen vào, muốn thay nàng giải thích, còn chưa xong Đường Tĩnh lại mở miệng:

      “Nhưng ngươi cũng với ta, chúng ta huề nhau.” Bên trong đôi mắt lóe sáng.

      “Ngươi…” Mộ Dung Thiên Thần hoàn toàn vô lực, nàng luôn là Vương phi thông tuệ làm sao lại so đo điều này, thấy Tứ ca của tại rất thương tâm sao?

      Mộ Dung Thiên Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đều , cứ như vậy .” Coi như là giấc mộng, lúc tỉnh lại mỗi người mỗi nơi, về sau còn liên quan nữa.

      Mộ Dung Thiên Cẩn khôi phục bộ dáng tuấn tú, về phía trước. A Phúc phía sau trừng mắt Đường Tĩnh cái, chạy theo chủ tử của .

      Đường Tĩnh cúi đầu, có chút khó chịu, Mộ Dung Thiên Thần thấy nàng như vậy cũng nỡ thêm điều gì, thở dài: “ thôi, yến hội sắp bắt đầu rồi.”

      Đến nơi cực kỳ náo nhiệt, đám quan viên tụm năm tụm ba cùng chỗ, nhóm phu nhân mang theo nữ nhi kết thành đám, giới thiệu với nhau, thổi phồng, muốn mượn cớ hôm nay tìm cho nữ nhi con rể ưng ý. Các thiếu nữ tốp năm tốp ba có quan hệ hữu hảo kết bạn với nhau, . Ngự hoa viên nhất thời trở nên nhộn nhịp.

      Xem tình cảnh này Đường Tĩnh có chút nhức đầu. Trước kia ở bộ đội tất cả mọi người thẳng phía trước, có gì đó, nàng có thói quen người với người khẩu phật tâm xà, bằng mặt mà bằng lòng.

      Vừa mới lâm trận liền có băng đảng của Nhị vương gia tới hỏi thăm tin tức. Hiên vương gia có ở đây bọn họ xem như là tâm phúc của Mộ Dung Thiên Thần. Đường Tĩnh nhìn nụ cười gương mặt Mộ Dung Thiên Thần ứng phó với đám người đó, đau lòng hỏi: “Những năm qua đều như vậy sao?”

      Đuổi đám đại thần, Mộ Dung Thiên Thần mới có thời gian trả lời vấn đề của Đường Tĩnh: “Dĩ vãng những trường hợp như vậy ta đều tham gia, ta thích.”

      tham gia Hoàng thượng cũng đồng ý sao?”

      “Tại sao lại đồng ý?” Mộ Dung Thiên Thần hừ lạnh.

      “Ta là nhi tử có cũng được có cũng chẳng sao ông ta sao lại đồng ý?”

      “Vậy sao năm nay chàng…”

      “Ta nghĩ nàng thích, cho nên mang theo nàng tới xem.”

      “Ta thích.”

      thích?” Mộ Dung Thiên Thần nhíu mày, thấy Nhị hoàng tẩu rất thích tụ hội cùng đám phu nhân, nàng như vậy mới có thể thể thân phận cao quý của mình. cho rằng nữ nhân đều thích biểu cao quý và giàu có của mình trước mặt người khác.

      Vương gia được sủng ái, có thể cho Đường Tĩnh được bao nhiêu, trường hợp như thế này lấy thân phận Vương gia có thể mang cho nàng chút hư vinh và nịnh hót, để cho nàng vui vẻ. Mấy ngày qua nàng đều vui, muốn cho nàng vui vẻ chút.

      Sớm biết như vậy mang nàng tới đây. “Nàng như vậy, yến hội bắt đầu lúc ta liền mang nàng , được ?” nụ cười gương mặt Mộ Dung Thiên Thần nồng đậm, ấm giọng : “Được.”

      “Thái hậu nương nương giá lâm.”

      “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương giá lâm.”

      “Đức phi nương nương, Trân phi nương nương giá lâm.”

      Hai người vừa tán gẫu xong thái giám điều khiển chương trình lập tức truyền.

      Ngự hoa viên lúc nãy còn ồn ào tiếng người nháy mắt yên lặng như tờ, mọi người quy củ quỳ xuống đón chào.

      “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Thái hậu nương nương thiên tuế. Hoàng hậu nương nương thiên tuế! Đức quý phi vạn!” Đường Tĩnh bất đắc dĩ thở dài, nàng tới nơi này quỳ qua bất kì người nào, là người đại quỳ xuống đối với nàng mà có chút khó khăn, nhưng nhập gia tùy tục, nàng cùng Mộ Dung Thiên Thần quy củ quỳ xuống.

      Từ từ thực nghi thức, Thái hậu mặc người quần áo kim phượng, khoan thai đằng trước. Hoàng đế mặc long bào màu vàng cùng với Hoàng hậu nương nương cử chỉ tao nhã đằng sau. Các phi tần khác dựa theo cấp bậc, phẩm chất theo phía sau, kéo thành đoàn. Đường Tĩnh xấu xa nghĩ, gả Hoàng đế này có… có nhiều phi tử như vậy sợ có ngày tinh tận mà chết sao.

      “Các khanh bình thân, hôm nay là ngày nhà nhà đoàn viên, mọi người cần câu nệ quân thần lễ nghĩa, vui vẻ ăn uống.”

      Mọi người đáp lời. Đường Tĩnh cùng mọi người đứng lên,hơi hơi nâng mắt, cũng trộm đánh giá vị quân vương này. Ngũ quan đoan chính, mày kiếm sắt sáng, gương mặt có chút tang thương, ngược lại chút nếp nhăn. Sinh hoạt của Hoàng đế lâu ngày làm cho càng có uy nghiêm của người đứng cao, càng thêm phần thành thục gợi cảm, câu hồn đoạt phách.

      Đường Tĩnh vụng trộm liếc mắt nhìn Mộ Dung Thiên Thần bên cạnh, Hoàng gia gen tốt như vậy trách được sinh ra nhiều Hoàng tử tuấn lãng như vậy.
      Last edited by a moderator: 18/11/16

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      "Thái tử ở đó... đùa giỡn Vương phi." Dịch Phong hơi xong, cúi đầu chờ Vương gia xử phạt.

      Vương gia nhà nâng Vương phi trong lòng bàn tay, quý trọng vạn phần, sợ có gì sơ xuất, tại nghe được tin tức này, vạn nhất xả giận lên người . Đợi lâu có động tĩnh gì, Dịch Phong ngẩng đầu lên, làm gì còn bóng dáng của Vương gia?

      Mộ Dung Thiên Thàn vội vàng chạy tới Ngự hoa viên liền nhìn thấy Mộ Dung Thiên Tứ thân thiết cùng Đường Tĩnh ở cùng chỗ, Đường Tĩnh bộ dáng hề sợ hãi nhìn Mộ Dung Thiên Tứ, lửa giận ngút trời, lòng muốn giết chết Mộ Dung Thiên Tứ đều có.

      Nhớ tới cảnh vừa nhìn thấy, Mộ Dung Thiên Thần động thân, gắt gao bóp chặt Mộ Dung Thiên Tứ nằm mặt đất, nhiều lần chạm đến nghịch lân của (kiểu chạm đến giới hạn), xem ra muốn chết!

      "Khụ, khụ, buông tay." Mộ Dung Thiên Tứ nghĩ gan lớn như vậy, dám động thủ với ở Ngự hoa viên, gương mặt đầy hung dữ: "Bản cung thấy ngươi nhịn được rồi."

      Đến bây giờ còn biết hối cả, Mộ Dung Thiên Thần càng tức giận, càng dùng sức, Đường Tĩnh vội vàng giữ chặt cánh tay Mộ Dung Thiên Thần: "Vương gia, bình tĩnh ." Nơi này là Hoàng cung, thể ở trong này gây chuyện, cơ hội thu thập còn nhiều.

      Mộ Dung Thiên Thần quay đầu, nhìn ánh mắt cầu xin của Đường Tĩnh, trong lòng bình tĩnh trở lại, may mắn đuổi tới đúng lúc, nàng vẫn bình an vô .

      Dần buông Mộ Dung Thiên Tứ ra, hung hăng đạp cước, cảnh cáo : "Sau này cẩn thận chút, cách xa Lan nhi chút." thanh lạnh lùng lộ ra sát khí, làm cho người ta dám nhìn thẳng.

      Vung Mộ Dung Thiên Tứ ra, nắm lấy bàn tay Đường Tĩnh, đùng đùng khéo nàng rời .

      Mộ Dung Thiên Tứ vùng vẫy mãi mới đứng lên, lần nữa nhìn bóng lưng Mộ Dung Thiên Thần, trong mắt ra cảnh tượng ngày hôm nay luân phiên bị vũ nhục, Mộ Dung Thiên Tứ khi nào phải chật vật như vậy? Trong mắt lộ ra hung quang, thề: Nhất định phải để cho Mộ Dung Thiên Thần phải trả giá lớn vì hôm nay.

      Yến hội sắp bắt đầu, Mộ Dung Thiên Thần có thời gian tính sổ với Đường Tĩnh, trước đưa nàng tham gia yến hội.

      "Chàng chậm chút, ta theo kịp rồi."

      "Ta tức giận." Mộ Dung Thiên Thần quay đầu , nhưng vẫn chậm lại.

      "Nhưng phải ta chọc giận chàng, còn tức giận ta cái gì?" Đường Tĩnh lẩm bẩm.

      " dính dáng tới nàng? Vậy ta hỏi nàng, đứng gần nàng như vậy vì sao nàng động thủ, mấy ngày nay luyện võ sao?"

      "Ta biết... Nhưng ở trong cung động thủ... Ta sợ gây thêm phiền toái cho chàng mà thôi." Đường Tĩnh cảm thấy ủy khuất, nàng cũng muốn đứng gần tên Thái tử bỉ ổi đó.

      "Lần sau ta động thủ có được ?"

      Mộ Dung Thiên Thần nhàn nhạt liếc nàng cái: "Nàng còn muốn lần sau?"

      " có, có, lần sau ta thấy lập tức bỏ chạy."

      Nghe nàng như vậy, Mộ Dung Thiên Thần mới bình tĩnh lại, sủng nịnh : "Nếu có lần sau, nàng phải nhớ kỹ, mặc kệ là ai đều động thủ trước, có chuyện gì đều có ta, cần sợ gây thêm phiền toái."

      "Được." Đường Tĩnh thống khoái đáp ứng, trong nháy mắt cảm nhận được nam nhân nhà nàng rất có hương vị nam nhân. (bó tay với bà, lâu giờ ổng có hương vị nữ nhân à???)

      Vấn đề được giải quyết, hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu, vừa vừa cười hướng đến nơi cử hành yến hội.

      đường gặp phải Tứ Vương gia Mộ Dung Thiên Cẩn cũng đến đó.

      "Tứ ca, lâu gặp." Mộ Dung Thiên Thần chủ động chào hỏi.

      "Ừ." Mộ Dung Thiên Cẩn cười đáp lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Tĩnh.

      Đường Tĩnh khẩn trương hành lễ, nhàng gọi Tứ ca.

      "Ta biết nên gọi ngươi là Đệ muội hay là tiểu huynh đệ đây?" Mộ Dung Thiên Cẩn thản nhiên hỏi, bên trong giọng đầy tự giễu, ra người luôn tâm tâm niệm niệm, ngừng tìm kiếm lại là nữ nhân của đệ đệ.

      "Ngươi cũng biết mấy ngày nay Bổn vương vẫn mực tìm ngươi." Ngày đó sau khi từ biệt, ngươi còn chút tin tức, để cho ta tìm kiếm khổ.

      Đường Tĩnh giật mình ngẩng đầu, làm sao có thể nhận ra, ngày đó nàng mặc nam trang. "Làm sao ngươi nhận ra được?" Đường Tĩnh nhớ lại, nhịn được mà hỏi.

      "Như thế nào nhận ra?" Mộ Dung Thiên Cẩn cười khổ, còn dồn hết tâm trí để nhận ra sao? Ở chung với nàng lâu nhưng từng nhất cử nhất động khi đó của nàng khắc sâu trong đầu .

      Lúc nàng và Mộ Dung Thiên Thần tới nhận ra rồi. Nàng tự cho là che giấu cực kì tốt nhưng hề biết ngày đó nàng dễ dàng lộ ra thẹn thùng của con vạch trần thân phận của nàng, dần khắc sâu trong lòng .

      Mấy ngày nay phái người tìm nàng khắp nơi, tìm tất cả các nơi trong kinh thành đều thấy nàng, nếu phải còn cửa tiệm kia, còn hoài nghi đây có phải là giấc mộng hay ? Nếu là mộng tình nguyện mãi mãi tỉnh lại, vì giấc mộng đó đẹp, trong mộng quá hạnh phúc.

      (Khổ nỗi đào 3 hố nam phụ nào cũng... nẫu cả ruột)

      Đáng tiếc hôm nay tỉnh mộng phát đó là ác mộng, mòn giày sắt chẳng tìm được, rốt cuộc tìm được nàng lại chậm, người ta là người có chồng, ngươi phải đối với người ta như thế nào đây. Đây là bất đắc dĩ, chỉ có thể vận mệnh trêu người, gặp sai người sai thời điểm.

      Mộ Dung Thiên Cẩn lâm vào trầm tư, biểu tình có chút bi thương. Cục diện có chút xấu hổ. "Tứ ca?" Mộ Dung Thiên Thần thăm dò , vừa mạnh mẽ trừng mắt nhìn Đường Tĩnh, dùng ánh mắt cho nàng: "Đều tại nàng ra cửa gặp hoa đào."

      Đường Tĩnh nhìn thấy ánh mắt của , khiêm tốn cúi đầu, lập tức ngẩng đầu: "Vậy phải làm thế nào đây?" Nàng lại biết vị Vương gia này đơn thuần như vậy, lừa gạt liền thương tâm như vậy.

      "Ta làm sao biết được, nàng tự dẫn hoa đào tự mình giải quyết." Ánh mắt trao đổi trong trung va chạm nhau, kịch liệt phun lửa.

      Rất lâu sau, lâu đến nỗi Đường Tĩnh bị Mộ Dung Thiên Thần dùng ánh mắt mắng đến thương tích đầy mình Mộ Dung Thiên Cẩn mới hoàn hồn, Đường Tĩnh xấu hổ nhận lỗi: " xin lỗi, là ta lừa ngươi."


      "Tứ ca." Mộ Dung Thiên Thần xen vào, muốn thay nàng giải thích, còn chưa xong Đường Tĩnh lại mở miệng:

      "Nhưng ngươi cũng với ta, chúng ta huề nhau." Bên trong đôi mắt lóe sáng.

      "Nàng..." Mộ Dung Thiên Thần hoàn toàn vô lực, nàng luôn là vương phi thông tuệ làm sao lại so đo điều này, thấy Tứ ca của tại rất thương tâm sao?

      (Thế tên nào vờ uống độc để lấy lòng ngta đây???)
      Last edited: 8/8/17

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Mộ Dung Thiên Cẩn gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta đều , cứ như vậy ." Coi như là giấc mộng, lúc tỉnh lại mỗi người nơi, về sau còn liên quan nữa.

      Mộ Dung Thiên Cẩn khôi phục bộ dáng tuấn tú, về phía trước. A Phúc phía sau trừng mắt Đường Tĩnh cái, chạy theo chủ tử của .

      Đường Tĩnh cúi đầu, có chút khó chịu, Mộ Dung Thiên Thần thấy nàng như vậy cũng nỡ thêm điều gì, thở dài: " thôi, yến hội sắp bắt đầu rồi."

      Đến nơi cực kì náo nhiệt, đám quan viên tụm năm tụm ba cũng chỗ, nhóm phu nhân mang theo nữ nhi kết thành đám, giới thiệu với nhau, thổi phồng, muốn mượn cớ hôm nay tìm cho nữ nhi con rể ưng ý. Các thiếu nữ tốp năm tốp ba có quan hệ hữu hảo kết bạn với nhau, , Ngự hoa viên nhất thời trở nên nhộn nhịp.

      Xem tình cảnh này Đường Tĩnh có chút nhức đầu. Trước kia ở bộ đội tất cả mọi người thẳng phía trước, có gì đó, nàng có thói quen người với người khẩu phật tâm xà, bằng mặt bằng lòng.

      Vừa mới lâm trận liền có băng đảng của Nhị vương gia tới hỏi thăm tin tức. Hiên vương gia có ở đây bọn họ xem như là tâm phúc của Mộ Dung Thiên Thần. Đường Tĩnh nhìn nụ cười gương mặt Mộ Dung Thiên Thần ứng phó đám người đó, đau lòng hỏi: "Những năm qua đều như vậy sao?"

      Đuổi đám đại thần, Mộ Dung Thiên Thần mới có thời gian trả lời vấn đề của Đường Tĩnh: "Dĩ vãng những trường hợp như vậy ta đều tham gia, ta thích..."

      " tham gia Hoàng thượng cũng đồng ý sao?"

      "Tại sao lại đồng ý?" Mộ Dung Thiên Thần hừ lạnh.

      "Ta là nhi tử có cũng được có cũng chẳng sao ông ta sao lại đồng ý?"

      "Vậy sao năm nay chàng..."

      "Ta nghĩ nàng thích, cho nên mang theo nàng tới xem."

      "Ta thích.

      " thích?" Mộ Dung Thiên Thần nhíu mày, thấy Nhị hoàng tẩu rất thích tụ hội cùng đám phu nhân, nàng như vậy mới có thể thể thân phận cao quý của mình. cho rằng nữ nhân đều thích biểu cao quý và giàu có của mình trước mặt ngườì khác.

      Vương gia được sủng ái, có thể cho Đường Tĩnh được bao nhiêu, trường hợp như thế này lấy thân phận Vương gia có thể mang cho nàng chút hư vinh và nịnh hót, để cho nàng vui vẻ. Mấy ngày qua nàng đều vui, muốn cho nàng vui vẻ chút.

      Sớm biết như vậy mang nàng tới đây. "Nàng như vậy, yến hội bắt đầu lúc ta liền mang nàng , được ?" nụ cười gương mặt Mộ Dung Thiên Thần nồng đậm, ấm giọng : "Được."

      "Thái hậu nương nương giá lâm."

      "Hoàng thượng hoàng hậu nương nương giá lâm."

      "Đức phi nương nương, Trân phi nương nương giá lâm."

      Hai người vừa tán gấu xong thái giám điều khiển chương trình lập tức truyền.

      Ngự hoa viên lúc nãy còn ồn ào tiếng người nháy mắt yên lặng như tờ, mọi người quy củ quỳ xuống đón chào.

      "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Thái hậu nương nương thiên tuế. Hoàng hậu nương nương thiên tuế! Đức quý phi vạn." Đường Tĩnh bất đắc dĩ thở dài, nàng tới nơi này quỳ qua bất kì người nào, là người đại quỳ xuống đối với nàng có chút khó khăn, nhưng nhập gia tùy tục, nàng cùng Mộ Dung Thiên Thần quy của quỳ xuống.

      Từ từ thực nghi thức, Thái hậu mặc người quần áo kim phượng, khoan thai đằng trước. Hoàng đế mặc long bào màu vàng cùng với Hoàng hậu nương nương cử chỉ tao nhã đằng sau. Các phi tần khác khác dựa theo cấp bậc, phẩm chất theo phía sau, kéo thành đoàn. Đường Tĩnh xấu xa nghĩ, gà Hoàng đế này có... Có nhiều phi tử như vậy sợ có ngày tinh tận mà chết sao.

      "Các khanh bình thân, hôm nay là ngày nhà nhà đoàn viên, mọi người cần câu nệ quân thần lễ nghĩa, vui vẻ ăn uống."

      Mọi người đáp lời. Đường Tĩnh cùng mọi người đứng lên, hơi hơi nâng mắt, cụng trộm đánh giá vị quân vương này. Ngũ quan đoan chính, mày kiếm mắt sáng, gương mặt có chút tang thương, ngược lại chút nếp nhăn. Sinh hoạt của Hoàng đế lâu ngày làm cho càng có uy nghiêm của người đứng cao, càng thêm phần thành thục gợi cảm, câu hồn đoạt phách.

      Đường Tĩnh vụng trộm liếc mắt nhìn Mộ Dung Thiên Thần bên cạnh, Hoàng gia gen tốt như vậy trách được sinh ra nhiều Hoàng tử tuấn lãng như vậy."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :