1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ đại ] Bệnh vương độc sủng kiều thê - Vi Lạp

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Đường Tĩnh nhu thuận gật đầu, "tuyệt đối thích." Trừ khi nàng điên rồi, y phục rườm rà, đường thấy khó khăn rồi.

      "Nếu thích cần mặc, thể ủy khuất Lan nhi chúng ta." Đường Tĩnh lấy lòng Mộ Dung Thiên Thần, cười .

      "Có thể sao?" Ánh mắt Đường Tĩnh sáng lên,óng ánh như giọt sương, ở dưới ánh mặt trời càng thêm lung linh.

      "Đương nhiên là được. Nếu Lan nhi thích ai có thể bắt ép được nàng. Xuân Ngọc, ngươi tìm bộ khác cho Vương phi." thanh ôn nhuận lộ ra kiên quyết và sủng nịnh.

      " tốt quá." Rốt cuộc cũng cần mặc y phục mệt chết người đó, Đường Tĩnh vui vẻ hô to.

      Chọn lâu, cuối cùng Đường Tĩnh cũng chọn bộ tượng nha bạch cẩm, bên hông buộc dây lụa cùng màu, mấy sợi rua lưu tô rơi xuống bên hông, hoa văn đám mây dưới làn váy uốn lượn, phát sáng như ánh sáng nở rộ, nhàng di động.

      "Bộ này như thế nào?" Đường Tĩnh chỉnh sửa xong liền hỏi Mộ Dung Thiên Thần.

      Mộ Dung Thiên Thần gật đầu: "Rất đẹp, Lan nhi mặc cái gì cũng đẹp."

      Nâng khuôn mặt Đường Tĩnh, hôn ở trán nàng cái, lại ôm lấy nàng đến bàn trang điểm, cầm lấy lược.

      "Chàng muốn làm gì vậy?" Đường Tĩnh khó hiểu.

      "Tất nhiên là búi tóc cho Lan nhi, lẽ Lan nhi nhìn ra sao?"

      "Chàng biết làm sao?" Đường Tĩnh tin.

      "Thử xem phải biết sao?"

      Mộ Dung Thiên Thần dùng lược vấn tóc, 3000 sợi tóc mềm mại trong tay lần lượt di chuyển, rất nhanh búi tóc đơn giản ở tay , Mộ Dung Thiên Thần cúi người.

      "Lan nhi, nàng nhìn đẹp ?"

      Đường Tĩnh nâng mắt nhìn trong gương, hai người ở trong gương ngọt ngào ôm nhau, nam nhân trang phục nguyệt sắc, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc, nữ tử cũng toàn thân màu trắng, đôi lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt như làn nước mùa xuân, đôi đào tô cũng đỏ, son phấn cũng đủ rực bức người, búi tóc cáo càng làm lộ vẻ tươi mắt thanh nhã.

      "Rất được, tay nghề của chàng khéo.” Từ tận đáy lòng Đường Tĩnh tán thưởng.

      Mộ Dung Thiên Thần nghe xong mỉm cười.

      “Còn thiếu thứ gì đó.” Từ trong tay lấy ra cây ngọc trâm phong cách cổ xưa màu trắng, cắm lên búi tóc của Đường Tĩnh,ngọc trâm hoa lan đơn giản nhưng là ngọc cổ thượng đẳng, hình thức tao nhã lịch , hoa lan điêu khắc tinh tế, sống động, lặng yên nở rộ, càng điểm tô cho trang phục tượng nha bạch cẩm của Đường Tĩnh, tôn lên vẻ đẹp tựa như thiên tiên của Đường Tĩnh, làm cho người ta khó có thể dời mắt.

      “Lan nhi xinh đẹp, muốn giấu nàng lại.” Chỉ có mới có thể nhìn thấy vẻ đẹp của Lan nhi, khuôn mặt nhắn của Đường Tĩnh phiếm hồng, gắt giọng:

      “Miệng lưỡi càng ngày càng ngọt, giống như mật vậy.”

      “Nếu thử làm sao kìm lòng được?” xong còn đưa mặt về phía trước.

      Đường Tĩnh nhàng đẩy ra: “Lưu manh.”

      “Chỉ lưu manh với nàng.” Mộ Dung Thiên Thần nhanh chóng phản kích.

      Đây là lần đầu tiên Đường Tĩnh tiến cung, ngồi ở xe ngựa hưng phấn yên, nàng từng đến cố cung Bắc Kinh, bị khí thế hùng vĩ và độ sộ của nó làm cho chấn kinh, Hoàng cung Thiên Dục cũng giống như cố cung Bắc Kinh sao, vậy nàng có thể có chút cảm giác thân thiết ? Bỗng nhiên Đường Tĩnh đối với cung yến lần này có chút chờ mong.

      May mắn Thần vương phủ cách Hoàng cung xa, chỉ khoảng nén nhang liền có thị vệ tới kiểm tra xe ngựa.

      “Thần vương gia cát tường.”

      Mộ Dung Thiên Thần gật đầu, tùy ý để bọn họ kiểm tra, Hoàng cung đúng là khác biệt.

      Đường Tĩnh thầm suy nghĩ, xốc màn che muốn nhìn bên ngoài chút.

      Mộ Dung Thiên Thần khép màn che lại, buồn cười : “Lát nữa tiến cung cho nàng xem đủ.”

      Đường Tĩnh lè lưỡi, ngoan ngoãn ngồi xuống.

      Nhưng kể từ khi về cung, Đường Tĩnh bị khí thế to lớn của hoàng cung Thiên Dục làm cho rung động, hoàng cung đồ sộ kết cấu chính đỉnh lần lượt thay đổi. Đỉnh điện màu ngói lưu ly, trang trí con rồng ngũ sắc và hỏa diễm châu. Phía trước có mười cột đá song song, mỗi cột đá điêu khắc hai con cự long lớn, chúng nó hướng lên , tạo thành hình tượng Cự long cưỡi mây đạp gió, đầu rồng hướng lên mái nhà, đuôi rồng hướng vào trong điện, càng làm thêm khí phách đế vương.

      Nàng cho rằng cố cung là kiến trúc kì tích trong lịch sử, nghĩ tới kiến trúc Hoàng cung này lại có khí thế thua kém chút nào, bên cạnh là đám cung nữ và thái giám đứng ngay ngắn trật tự, từng thị vệ tuần tra, Đường Tĩnh cảm nhận được uy nghiêm của Hoàng cung là loại uy nghiêm tối thượng của Hoàng quyền.

      Ở trong này, Hoàng đế là Thiên tử, bất cứ kẻ nào cũng phải lấy trung thành, tuyệt đối được làm trái. Đường Tĩnh bỗng nhiên sinh ra cảm giác bi ai, đây giống như nhà giam khổng lồ, vây khốn con người, có cánh cũng bay được, chỉ có thể sống nốt quãng đường còn lại cả đời, mấy phần chờ mong trong lòng Đường Tĩnh biến mất còn, chỉ còn lại thổn thức vô bờ.

      “Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”

      có gì, tại chúng ta đâu?”

      “Chúng ta thỉnh an Hoàng tổ mẫu trước, Hoàng tổ mẫu vẫn chưa gặp nàng, sau đó thỉnh an Đức phi nương nương, rồi ta mang nàng dạo trong cung, chờ khai yến, có được ?”

      “Được, tất cả nghe theo chàng.”

      Xuyên qua đại điện uy nghiêm, đập vào mắt là bức rèm che cảnh sắc giang nam, đình lầu lung linh tinh xảo, từng tảng đá hình thù kì quái, những hòn đá kì dị xếp cùng chỗ, lởm chởm, khí thế bất phàm. Đường Tĩnh giống như người ngoài lạc vào nơi rực rỡ, nhìn cái gì cũng thấy mới, nhìn hoa cả mắt, trong đầu chỉ còn lại chữ đẹp.

      “Đại điện và hậu cung chênh lệch lớn, nghĩ tới hậu cung cảnh đẹp như vậy.” Đường Tĩnh cảm khái.

      Mộ Dung Thiên Thần nghiêng đầu nhìn nàng, giải thích: “Đại điện là nơi nghị luận chính , tất nhiên phải trang nghiêm, hậu cung là nơi để ở, tất nhiên phải thoải mái.”

      Đường Tĩnh gật đầu, cho ánh mắt ‘chàng thông minh’, Hoàng đế lên triều mệt mỏi cả ngày tất nhiên phải nghỉ ngơi thoải mái, nếu lại gặp kiến trúc nguy nga như đại điện cho dù là ai cũng cảm thấy khó mà thả lỏng thần kinh bị buộc chặt.

      Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Thần mới đến cửa liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cười đùa.

      “Bên trong có quá nhiều người.” Đường Tĩnh kéo kéo tay áo Mộ Dung Thiên Thần, giọng.

      lẽ Vương phi còn sợ nhiều người thấy?” Mộ Dung Thiên Thần trêu ghẹo nàng, tự nhiên dắt tay nàng vào, bị nắm tay, lo lắng trong lòng trong nháy mắt an tĩnh lại.

      vào trong, mọi người trong phòng đều ngừng chuyện, tất cả đều nhìn về người tới, chỉ thấy Thần vương và Thần vương phi toàn thân áo trắng dắt tay nhau từ từ tới, mọi người sáng mắt. Thần Vương phi như con chim nép bên người Thần vương, hai người hết sức hài hòa.
      Last edited by a moderator: 18/11/16

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      "A.. đây phải là Thần vương gia của chúng ta sao? Rốt cuộc cũng chịu mang Vương phi tới nhìn Ai gia." Thái hậu cười trêu ghẹo, đôi mắt phượng nheo lại, tinh tế đánh giá Đường Tĩnh, nghe Hoàng đế hạ ban chỉ đích tiểu thư phủ Thừa tướng cho Mộ Dung Thiên Thần làm nàng cảm thấy tức giận.

      Lý Linh Lan hung hãn ương ngạnh, biết lễ nghĩa, thanh danh truyền vào Hoàng cung có xấu như thế nào, huống hồ nàng ta và Ngũ vương gia quen biết nhau, tại cho nàng ta và Tôn tử nàng thương nhất đính hôn với nhau, Tôn nhi của nàng nên phối với tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng tại... bảo nàng làm sao có thể tức giận.

      Nhưng hôm nay vừa thấy, lời đồn quả thể tin, toàn thân áo trắng giản dị, búi tóc đơn giản, có trang sức dư thừa. Đều từ cách mặc quần áo có thể nhìn thấy tính cách con người, mà cách ăn mặc này lạc vào đám người có thể thấy là đứa trẻ khiêm tốn thích phô bày. Lại lúc Mộ Dung Thiên Thần chuyện, nàng dịu dàng nghiêm túc đứng đó, kiêu ngạo nóng nảy, bình tĩnh đứng chỗ, thấy như thế nào cũng giống Lý Linh Lan trong truyền thuyết.

      "Hoàng tổ mẫu thông cảm, thân thể Tôn nhi dạo này tốt, may nhờ Vương phi dốc lòng chiếu cố cho nên thể sớm thỉnh an Hoàng tổ mẫu, vẫn mong Hoàng tổ mẫu thông cảm." Mộ Dung Thiên Thần thản nhiên giải thích, làm sao hiểu vì sao Thái hậu lại trách cứ Đường Tĩnh, mới mấy câu liền phủi trách nhiệm của Đường Tĩnh hơn nữa còn phải cảm ơn nàng.

      Thái hậu vừa nghe liền giật mình, đứa Tôn nhi lạnh nhạt này vậy mà giúp nàng ta chuyện, trong lòng nàng càng coi trọng Đường Tĩnh mấy phần.

      " tại tốt chưa?" Thái hậu lo lắng hỏi, trong lòng thay đổi lệch trời, nhưng quan tâm Mộ Dung Thiên Thần phải là giả.

      "Đa tạ Hoàng tổ mẫu quan tâm, có Vương phi chăm sóc, Tôn nhi đỡ hơn nhiều." Mộ Dung Thiên Thần trả lời.

      Thái hậu mỉm cười, cho dù trả lời nàng cũng phải khen Vương phi của , thấy vậy trong lòng cũng yên tâm, chỉ cần lòng với , nàng người tổ mẫu này sao phải so đo nhiều như vậy.

      "Được, Ai gia biết Vương phi của con tốt như thế nào, tại Ai gia cũng ăn được nàng, mau gặp Phụ hoàng của con ."

      Mộ Dung Thiên Thần đáp lời rồi xoay người ra, bỗng nhiên giọng bén nhọn vang lên: "Thần vương gia đối với Vương phi tốt, có thể sánh bằng Thái tử đối với Vương phi, làm cho người ta hâm mộ."

      Mộ Dung Thiên Thần quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào nàng ta, trong ánh mắt giá lạnh, so với nhũ băng còn lạnh hơn.

      Đường Tĩnh nhìn lại, là thiếu phụ xấp xỉ tuổi nàng, cung trang toàn thân màu hồng thêu hoa, đắc ý nhìn Đường Tĩnh.

      "Ngươi..." Ngươi to gan, Mộ Dung Thiên Thần còn chưa ra, bị Đường Tĩnh ngăn lại, tục ngữ chó cắn người người lợi hại, chân chính mới là nữ tử bên cạnh thiếu phụ đó vẫn cúi đầu yên lặng , bộ dáng đếm xỉa gì, nhìn như nhát gan sợ phiền phức, đợi Đường Tĩnh chú ý tới chợt thấy đôi mắt nàng ta lóe sáng, có lẽ chuyện vừa rồi thoát khỏi liên quan tới nàng ta.

      "Trước thỉnh an Phụ hoàng, Phụ hoàng còn chờ đấy." Ngữ khí Đường Tĩnh bình thường, như chuyện thời tiết.

      " được, nàng..." Mộ Dung Thiên Thần còn chưa chịu bỏ qua, ở đây mà nàng ta còn dám vũ nhục nàng, tuyệt đối để cho nàng ủy khuất.

      "Chàng tin tưởng ta là được, để ý người khác làm gì, nhanh , Phụ hoàng còn sốt ruột." Đường Tĩnh mở miệng, thanh nhàng .

      "Làm càn, Trân phi, tính ra ngươi là trưởng bối của bọn , như vậy còn ra bộ dáng gì nữa."Thái hậu vẫn thờ ơ lạnh nhạt đúng lúc lên tiếng.

      Trân phi cúi đầu, thân mình né về phía sau, tại nàng hối hận muốn chết, tự nhiên nghe tiện nhân Liễu phi , sau đó mới phát bản thân quá xúc động, lúc Thái hậu lên tiếng mới khẩn trương quỳ xuống đất: "Thái hậu thứ tội, nô tì nhất thời kích động, mong Thái hậu thông cảm."

      Thái hậu liếc nàng, với Đường Tĩnh : "Thần vương phi, hôm nay nàng mạo phạm ngươi, ngươi xem nên xử lý như thế nào?"

      Trân phi bên run cầm cập, ai chẳng biết Lý Linh Lan tàn nhẫn, tại rơi vào tay nàng ta còn có thể sống sao?

      "Thái hậu..."

      "Câm miệng, toàn bộ do Thần vương phi quyết định." Thái hậu quát lên.

      Đây là khảo nghiệm nàng mà, Đường Tĩnh chỉ lạnh lùng liếc nàng ta cái, nhàn nhạt : "Vương gia là trượng phu của nô tì, Thái tử và nô tì có quan hệ gì, tất nhiên Vương gia đối tốt với nô tì hơn Thái tử đối với nô tì, lời của Trân phi sai rồi, mong rằng về sau đừng như vậy."

      Sau đó với Thái hậu: "Nếu Trân phi nương nương biết sai, việc này cần truy cứu nữa, cần vì nô tì mà quấy rầy mọi người đón lễ.”

      Trân phi nghe xong giật mình, cảm thấy mấy phần may mắn, giọng: “Đúng, đúng, đa tạ Thần vương phi.” Hoàn toàn có chút khí thế phách lối như lúc nãy.

      “Lan nhi.” Mộ Dung Thiên Thần có chút tức giận, người ta như vậy mà nàng còn im lặng, còn bỏ qua như vậy.

      Thái hậu nghe xong giật mình liên tục, trong mắt đầy thưởng thức và tán thưởng, Tôn nhi của nàng có phúc khí, cưới được nàng dâu tốt. Vừa rồi nàng lên tiếng là muốn nhìn xem nàng ấy giải quyết như thế nào, tình huống gay cấn như vậy nhưng chuyện lại hết sức cẩn thận, nếu phá hủy hưng trí của mình, kì thực cho Trân phi hôm nay nàng là người rộng lượng có so đo.

      Người khác vũ nhục nàng, nàng còn có thể giải quyết êm đẹp như vậy, ngoài đứa cháu dâu này ai có thể làm được, ngay cả nàng dâu lão nhị khéo léo như vậy cũng thể làm hoàn mỹ như vậy.

      Cầm lấy chén trà nhấp miệng chút, “Nếu Thần vương phi như vậy, việc này chấm dứt ở đây , lão Ngũ, nhanh thỉnh an Phụ hoàng .”

      Mộ Dung Thiên Thần bất động, Thái hậu nhìn bướng bỉnh đứng đó, buồn cười : “Con yên tâm , có ta ở đây nàng dâu của con có chuyện gì.”

      “Tôn nhi cáo lui.” Có Thái hậu hứa hẹn, Mộ Dung Thiên Thần mới tình nguyện rời .

      “Nàng dâu lão Ngũ, ngồi .”

      Đường Tĩnh đáp lời vào phía sau tìm chỗ ngồi xuống, ngồi trong đám oanh oanh yến yến, mỗi người đều ăn mặc diễm lệ, xuất ra tất cả vốn liếng, ganh đua sắc đẹp, chỉ có Đường Tĩnh ôn hòa hữu lễ, tranh đoạt, ở trong đám phu nhân và danh môn khuê tú đặc biệt chói mắt như đóa hoa lẳng lặng nở rộ, cao quý thanh u, siêu phàm thoát tục. Đường Tĩnh nghe bọn họ khoe khoang gia thế, trang sức, hưng trí bừng bừng, chỉ có người khác hỏi nàng mới lễ phép trả lời vài câu. Còn lại đều yên lặng nghe mọi người . Thái hậu ngồi chuyện phiếm với người khác, thi thoảng cũng liếc qua mấy lần, liên tục gật đầu, đối với khiêm tốn của nàng cũng thỏa mãn mấy phần, mỉm cười : “Nàng dâu lão Ngũ cần cả ngày ở trong phủ, có thời gian rảnh lại nhiều chút, đến chuyện với lão thái bà này.”

      “Vâng.: Đường Tĩnh biết, coi như qua khảo nghiệm của vị Thái hậu này rồi.

      Vừa dứt lời, Mộ Dung Thiên Thần bước vào, Đường Tĩnh có chút kích động, tình đúng là thần kì, mới lúc thấy nhớ rồi.

      “Thỉnh an Hoàng tổ mẫu.”

      “Nhìn Thần vương gia chúng ta mà xem, mới lúc tới rồi, như thế nào, còn sợ chúng ta ăn hiếp Vương phi của con sao.” Ngoài miệng vậy nhưng trong lòng nở hoa, vợ chồng son bọn họ ngọt ngào, nàng so với ai cũng là người vui vẻ hơn.

      Đường Tĩnh cúi đầu, hận thể tìm được lỗ mặt đất chui xuống, ngay cả Thái hậu cũng trêu chọc bọn họ.

      Mộ Dung Thiên Thần ngược lại vẫn rất bình tĩnh: “Hoàng tổ mẫu gặp cháu dâu, nhưng Đức phi nương nương còn chưa gặp, Tôn nhi mang Vương phi thỉnh an Đức phi nương nương.”

      “À… đúng đúng đúng, xem trí nhớ của ta này.”

      “Nàng dâu lão Ngũ, cùng lão Ngũ thỉnh an Đức phi .”

      Đường Tĩnh đứng dậy hành lễ cùng Mộ Dung Thiên Thần ra ngoài, chú ý trong đám người có ánh mắt u oán bắn về phía nàng.

      “Tán gẫu chuyện gì với Hoàng tổ mẫu, có vui vẻ hay ?” Đường Tĩnh hung hăng trừng mắt nhìn , còn dám , bởi vì mà nàng còn mặt mũi gặp người rồi.

      Bọn họ mới đến cửa tẩm điện của Đức phi nương nương Mộ Dung Thiên Tứ magn theo Vương Thiên Tuyết vội vàng tới thỉnh an Thái hậu, Mộ Dung Thiên Tứ chú ý tới hai người nắm tay nhau ở phía trước, nữ tử nép vào nam tử, nam tử thỉnh thoảng cúi đầu mấy câu, hành động rất thân thiết, nhận ra đó là Lý Linh Lan và Mộ Dung Thiên Thần, sắc mặt trở nên khó coi, trong mắt lóe lên sắc bén, như con dao được mài dũa hết sức sắc bén.

      “Thái tử?” hiển nhiên Vương Ngâm Tuyết cũng chú ý tới hai người phía trước, nhận ra đó là Thần vương và Thần vương phi ở tiệm may lần đó, lần đó từ tiệm may hồi phủ, Thái tử còn vào phòng của nàng, bởi vì bọn họ mà nàng mất sủng ái cho nên trong lòng phẫn hận thôi, bất quá mặt vẫn mang theo nghi vấn gọi Thái tử, Thái tử quay đầu nhìn nàng ta cái, thần sắc khôi phục bình thường, đôi mắt bình thản: “ thôi, Hoàng tổ mẫu vẫn chờ chúng ta.”

      xong cũng thèm để ý tới nàng ta, lập tức vào. Vương Ngâm Tuyết sau bọn họ, trong lòng xoay chuyển ngàn lần, hôm nay nếu phải Thái tử phi bệnh thể xuống giường nàng chẳng biết lúc nào có thể gặp lại Thái tử, hạ quyết tâm, nhất định phải lợi dụng cơ hội ngày hôm nay, lần nữa lấy lại sủng ái của Thái tử.
      Last edited by a moderator: 18/11/16

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 13: Gặp lại Thái tử

      "Tôn nhi thỉnh an Hoàng tổ mẫu."

      "Nô tì thỉnh an Hoàng tổ mẫu."

      "Được, được, được, nhanh bình thân." Thái hậu vui vẻ để bọn họ đứng dậy.

      "Thái tử phi bệnh nặng lắm sao?"

      "Bẩm Thái hậu, bệnh của tỷ tỷ đỡ hơn nhiều, buổi sáng ra cửa còn dặn nô tì thỉnh an người."

      "Ừ, nàng có tâm là được rồi." Thái hậu khẽ gật đầu.

      "Hoàng tổ mẫu sáng suốt rung động lòng người, làm chúng con thể so sánh." Vương Ngâm Tuyết thấy Thái hậu phản ứng bình thường liền biết đây là trách tội Thái tử phi tới, bắt đầu lấy lòng Thái hậu.

      "Ha ha, nha đầu ngươi ngọt, trách được Tứ nhi đâu cũng mang theo ngươi bên người." Thái hậu cười lớn, ai mà thích nghe lời nịnh hót, huống chi nữ nhân già còn được người khác khen ngợi mỹ mạo. Vương Ngâm Tuyết nghe xong thẹn thùng nhìn Mộ Dung Thiên Tứ, sau đó cười với Thái hậu: "Hoàng tổ mẫu chỉ biết chê cười nô tì."

      Thái hậu chuyện với bọn họ, hề đề cập tới chuyện Mộ Dung Thiên Thần và Lý Linh Lan vừa . Tuy nàng ở hậu cung, nhưng chuyện ở đại điện vẫn biết vài phần, cũng biết huynh đệ bọn họ phân tranh, bất quá lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nàng thể bên nặng bên , chỉ cần tổn thương đến tính mạng, nàng cũng chỉ có thể mở mắt nhắm mắt, dù sao ngôi vị Hoàng đế chỉ có , sinh ra ở gia đình Đế vương đúng là bi ai.

      Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Thần tới chỗ Đức phi nương nương, trong phòng truyền đến tiếng cười, Đường Tĩnh kì quái, chẳng lẽ người cổ đại đều dễ dàng thỏa mãn như vậy sao, làm sao ở đâu cũng truyền đến tiếng cười?

      Vào trong có người toàn thân nhiều màu sắc cùng thiếu phụ vui vẻ chuyện phiếm, thiếu phụ phương mâu hơi đảo qua bọn , hai người ngừng mà nhìn bọn . Mới định hành lễ nữ nhân trung niên liền cười ngăn cản bọn :

      “Đến chỗ ta còn nhiều lễ nghĩa thế làm gì, nhanh miễn .”

      Xem ra nữ nhân trung niên là Đức phi, nàng còn tưởng Đức phi tuổi tác chênh lệch lắm, chắc cũng phải già rồi, nghĩ tới bảo dưỡng tốt như vậy, xem ra còn trẻ tuổi.

      “Còn đứng đó làm gì, nhanh nha.” Thấy hai người đứng yên, Đức phi thúc giục.

      “Đúng vậy, Thần vương lúc nào cũng biết lễ nghĩa, nhanh làm , đừng để cho Thần vương phi của chúng ta mệt mỏi.” Thiếu phụ trẻ tuổi cười phụ họa Đức phi, thanh thanh thúy, mềm mại như nước nhưng mang theo mấy phần uy nghiêm.

      Lời là vậy nhưng lần đầu gặp trưởng bối…Đường Tĩnh dùng ánh mắt hỏi Mộ Dung Thiên Thần, Mộ Dung Thiên Thần thần sắc nhàn nhạt: “ tới chỗ Đức phi nương nương cần nhiều lễ nghĩa như vậy.” Lôi kéo nàng ngồi xuống, nếu Mộ Dung Thiên Thần vậy, Đường Tĩnh hướng thiếu phụ trẻ tuổi gật đầu cái, xem như chào hỏi.

      “Nhị tẩu hôm nay tới sớm.” Mộ Dung Thiên Thần hỏi thiếu phụ kia.

      Nhị tẩu? Là thê tử của Mộ Dung Thiên Hiên.

      Nghe Hiên vương phi khéo léo, mạnh vì gạo bạo vì tiền, ở trong đám phu nhân trong triều kết nhân duyên, có danh vọng rất cao.

      Đường Tĩnh khỏi nhìn nàng nhiều thêm mấy phần, quả nhiên nổi tiếng bằng tự nhìn thấy, toàn thân cung trang màu đỏ, đầu đeo phượng hoàng ngũ sắc, tùy tiện ngồi chỗ nhưng mất trang trọng, nếu sau này Hiên Vương gia có thể đăng cơ, nàng nhất định là Hoàng hậu tốt, để cho Hiên vương gia có nỗi lo lắng gì sau này.

      “Ừ.” Hiên vương phi gật đầu, “Vương gia có ở trong phủ, trong phủ có chuyện gì, ta sớm ra chuyện với Đức phi nương nương.”

      “Ngươi có tâm là được rồi.” Đức phi nương nương nhàng vỗ tay nàng, vui vẻ .

      Đường Tĩnh nhớ lúc sáng Mộ Dung Thiên Thần có với nàng, phía Nam ngập úng, Hiên vương gia xem xét tình hình, tiết trung thu kịp về. Nhìn vẻ mặt ung dung của Hiên vương phi, nhưng Đường Tĩnh sau khi quản lý Thần vương phủ mấy ngày mới biết người chống đỡ Vương phủ lớn như vậy dễ dàng gì, huống hồ tiết trung thu là ngày cả nước đoàn tụ, tục ngữ : “ ngày để gặp mặt người thân.” Nàng tại còn chưa phải nhớ chồng ở phương xa là ông trời ban ơn cho nàng, nàng còn trông chờ vào đó.

      tại trong lòng Hiên vương phi có muôn vàn khổ sở, nhưng gương mặt vẫn tươi cười, che giấu vui của chính mình, thay Hiên vương gia tận hiếu với Đức phi. Đường Tĩnh nâng mắt nhìn Đức phi nương nương trêu đùa với Mộ Dung Thiên Thần, đổi lại là nàng, nếu có Mộ Dung Thiên Thần ở bên cạnh nàng có thể kiên cường như Hiên vương phi sao? Nghĩ tới đây Đường Tĩnh càng ngừng bội phục nàng ấy.

      “Lan nhi suy nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy.” Mộ Dung Thiên Thần có chút bi thương: “Ngay cả Bổn vương gọi nàng đều nghe thấy.”

      Đường Tĩnh lấy lại tinh thần, nhìn Đức phi và Hiên vương phi đều nhìn nàng, hiểu rằng Mộ Dung Thiên Thần nhắc nhở nàng, liền bình tĩnh : “ có gì, chỉ nghĩ tiết trung thu náo nhiệt như thế nào thôi.”

      “Trung thu có gì náo nhiệt, hàng năm đều là tiết mục như vậy.” Mộ Dung Thiên Thần bĩu môi, cho là đúng.

      “Đều là tiết mục gì?” Đường Tĩnh tò mò hỏi, Mộ Dung Thiên Thần nhíu mi: “Lan nhi phải từng tham gia sao?” Hơn nữa hàng năm đều náo động như vậy.

      “Ta…ta…ta quên rồi.” Đường Tĩnh níu lấy cánh tay Mộ Dung Thiên Thần, làm nũng.

      “Đơn giản chỉ ca múa này nọ thôi.” Thấy nàng làm động tác như vậy lấy lòng, vui vẻ .

      “Ừ, hàng năm đều như vậy, có gì mới.” Đức phi chen vào , Đường Tĩnh gật đầu.

      “Đều là tiết mục như vậy có lẽ do tâm trạng của mỗi người khác nhau.” Hiền vương phi có chút thương cảm, đại khái nhớ đến Hiên vương gia, nghe nàng như vậy, mọi người đều trầm mặc, khí náo nhiệt nháy mắt yên tĩnh lại.

      Hiên vương phi cũng phát mình lỡ lập tức sang chuyện khác.

      “Cây trâm này của đệ muội đẹp , là mua ở chỗ nào vậy?”

      “À, đây là cây trâm thông thường mà thôi, là Hoàng tẩu quá rồi.” Sợ chạm đến thương cảm của nàng ấy, Đường Tĩnh dám .

      “Ừ, Bản cung thấy đẹp, rất phù hợp với quần áo của ngươi.” Đức phi cũng cười , khí lúc này mới tốt trở lại.

      Vừa mới chuyện được mấy câu tên thái giám vội vã chạy tới, thầm bên tai Mộ Dung Thiên Thần mấy câu, nụ cười gương mặt Mộ Dung Thiên Thần lập tức trở nên lạnh lùng nghiêm túc, để lại câu “Ta có việc, quay về ngay.” Rồi vội vàng cùng thái giám ra, bất kể Đường Tĩnh còn ở lại đây.
      Last edited by a moderator: 18/11/16

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :