Chương 10: Khúc nhạc dạo tiến cung
Đường Tĩnh vừa tới hiệu thuốc bắc, Thẩm Phong Minh liền ôm chầm lấy nàng: "Tiểu tử ngươi gần chơi bời ở đâu mà lâu như vậy tới hả?"
Đường Tĩnh chịu nổi nhiệt tình của , đẩy ra, hơi ghét bỏ : "Tránh xa ta chút, cả ngày lôi lôi kéo kéo, ta lại thích ngươi."
"A, ngươi vật quá tổn thương trái tim của ta rồi." xong Xuân Ngọc ở ngoài cửa nghe được tiếng động liền đẩy cửa tiến vào:
“Vương phi tỉnh dậy rồi sao?”
“Ừ, Vương gia đâu?”
“Hôm nay trong cung có người tới, Vương gia tới sảnh, để ta ở lại chỗ này cần quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi.” Xuân Ngọc nhanh nhẹn bưng nước rửa mặt tới, hầu hạ Đường tĩnh rửa mặt.
Tiết trung thu, Đường Tĩnh sửng sốt, trong lúc lơ đãng tới tiết trung thu, nàng tới nơi này cũng được nửa năm rồi. Đường Tĩnh phiền muộn thở dài, những năm qua tiết trung thu đều cùng cha mẹ ăn cơm đoàn viên, đón tiết trung thu hoặc ở trong quân đội cùng nhóm bằng hữu đón tiết trung thu, sau đó gọi điện thoại cho cha mẹ, nghe lời an ủi của bọn họ, trong lòng cảm động. tại chỉ sợ bọn họ ngay cả mình ở đâu cũng biết, biết có lo lắng cho nàng hay ?
Trong thời gian này chuyện này vẫn bị Đường Tĩnh xem lại nhấc lên trong lòng, tại ngũ vị tạp trần, thương cảm nên lời.
“Trong cung đưa tới thứ gì?” Thương cảm qua ,vẫn còn phải sống tiếp.
“Ta cũng lắm, phải lát nữa Vương phi tới biết sao?” Trang điểm xong, Xuân Ngọc đứng bên cạnh Đường Tĩnh, muốn lại thôi.
“Xuân Ngọc, có gì thẳng.” Tiểu nha đầu từ sáng yên lòng, Đường Tĩnh nhìn qua giống như nén giận, làm cho nàng hiểu được.
“Vương phi gả tới Thần vương phủ cũng được thời gian rồi.” Nhìn thần sắc bình tĩnh của Đường Tĩnh, sau đó lại tiếp: “Vốn là ba ngày lại mặt, nhưng mà... nhưng mà... Vương phi có phải nên với Vương gia tiếng, thừa dịp trung thu về phủ thăm phu nhân?”
ra là vì cái này, nàng ta đề cập tới, bản thân nàng cũng quên còn có phủ Thừa tướng, trách được nha đầu này lại giận dỗi với nàng.
“Xuân Ngọc, ngươi có cảm thấy ta từ lúc gả vào Vương phủ liền quên phủ Thừa tướng ?”
“Nô tì dám.” Xuân Ngọc quỳ xuống đất.
“Những lời này vốn định chỉ là tiểu thư hồi phủ chuyến để cho phu nhân biết tại người sống rất tốt, phu nhân yên tâm hơn.”
Hai tay nâng Xuân Ngọc đứng dậy, giọng : “Ngươi vẫn luôn ở cùng ta, ta sớm xem ngươi như tỷ muội, là tỷ muội còn có gì thể ? Ngươi đúng, mấy ngày ta xem chuyện này rồi.”
“Vương phi.”
“Nhưng mà gần tới Trung thu, trong phủ có quá nhiều chuyện, phủ Thừa tướng cũng thiếu, qua trung thu ta cùng Vương gia hồi phủ thăm mẫu thân và bọn họ.”
Ngày thường nghe Xuân Ngọc nhiều về những chuyện hồ đồ là Lý Linh Lan làm, cũng nghe mẫu thân cũng bảo vệ và bao dung nàng, ngay cả người ngoài như nàng nghe đều cảm thấy rung động.
Mẫu thân của nàng ở phủ Thừa tướng cũng được tốt, như vậy đứa con này là hy vọng sống duy nhất của nàng ấy, dựa vào quan hệ phủ Thừa tướng và Thái tử, nàng khẳng định hy vọng con duy nhất gả tới Thần vương phủ. Nếu nàng ở Thần vương phủ sống tốt nàng ấy cũng có thể vui vẻ. Nàng hài lòng với cuộc sống tại của nàng, có chút bực bội. Thôi thôi, cho dù Thừa tướng phủ là đầm rồng hang hổ, vì người mẫu thân này nàng cũng phải xông vào thôi.
“ thôi, chúng ta sảnh trước xem thử.” Mới ra đến cửa, đúng lúc gặp quản gia.
“Vương phi.” Mặc thúc nghiêng người muốn hành lễ, Đường Tĩnh liền ngăn lại.
“Mặc thúc, về sau cần hành lễ. Ngươi là trưởng bối, chúng ta nhận nổi lễ này.”
“Vương phi người hại chết lão nô, lão nô chỉ là hạ nhân, thể đảm đương nổi.” Mặc thúc sợ hãi .
là hạ nhân , làm sao có thể cùng hàng với Vương gia, dù được Vương phi coi trọng, cũng thể nào quên được bổn phận của mình.
“, Mặc thúc, ngươi xứng đáng.” Nàng từng nghe Mộ Dung Thiên Thần nhắc tới mấy năm nay Thần vương phủ nguy khốn, chỉ bằng mấy năm nay vất vả xử lý tất cả mọi chuyện ở Vương phủ, lòng dạ ở lại bên cạnh Thần vương, liền nhận được thanh danh trưởng bối. thanh của Đường Tĩnh lớn nhưng hết sức khẳng định.
“Vương phi.” Vương phi như vậy là khẳng định công lao mấy năm qua của , trong lòng Mặc thúc lại cảm kích Đường Tĩnh mấy phần.
“Được, Mặc thúc, chuyện này liền quyết định như vậy, cần nữa. Người tới là?”
“À…à…” Vương phi nhắc nhở, lúc này Mặc thúc mới nhớ tới chuyện chính.
“Hàng năm trong cung đều đưa tới Vương phủ chừng bảy tấm tơ tàm ti, cây nhân sâm ngàn năm và vài cây long chi thượng đẳng, lễ vật của chúng ta là gì, còn cả Thái hậu và mấy vị nương nương, đưa tới đó thứ gì?”
Đường Tĩnh hơi nhíu mày: “Bình thường Vương phủ đáp lại thứ gì?”
“Những năm qua chúng ta đều đáp lại nhưng năm nay…”
“Ta hiểu rồi.” Đường Tĩnh nhàng gật đầu.
“Chờ ta và Vương gia thương lượng, thể để cho người ta chúng ta đánh mất lễ nghĩa. Nếu là trong cung ta và Vương gia thương lượng rồi cho ngươi câu trả lời.” Trong cung quan hệ có chút phức tạp, bứt dây động rừng, nàng đối với mối quan hệ này hiểu , thể tự mình quyết định.
Nàng đến lâu như vậy cũng học được ít, những việc này vốn là nàng phải quan tâm, Mặc thúc chỉ cần chạy qua chạy lại, nhưng hôm nay bó tuổi rồi vẫn còn phải quan tâm mọi chuyện lớn , chu đáo đến mức Đường Tĩnh có chút xấu hổ.
“Vương phi ngàn vạn lần đừng vậy, lão nô sợ hãi.” ra là thụ sủng nhược kinh, có tài đức gì mà được Vương phi đối đãi với mình như vậy.
Sau khi cùng quản gia chuyện xong Đường Tĩnh mang Xuân Ngọc sảnh trước. Vừa mới tiến vào liền thấy mấy gánh đồ, nhíu nhíu mày, trong cung ban cho mấy thứ này có thể so sánh được sao? Nghiêng đầu hỏi Mộ Dung Thiên Thần nhìn danh sách:
“Trong cung ban cho cái gì vậy?”
“Chỉ chút đồ đơn giản mà thôi, hàng năm đều như vậy, có gì mới.” Thuận tay đưa danh sách quà tặng cho Dịch Thiên ở bên cạnh, lôi kéo Đường Tĩnh ngồi xuống ghế.
“Còn có người đấy…” Đường Tĩnh ửng đỏ, nghĩ muốn đẩy ra, Mộ Dung Thiên Thần lạnh nhạt trừng mắt nhìn Dịch Thiên, Dịch Thiên gãi gãi mũi, tại quá quen thuộc đức hạnh này của Vương gia rồi, hai tay ôm quyền thi lễ, lập tức biến mất. Xuân Ngọc cũng chịu nỗi cũng rời khỏi.
Last edited by a moderator: 18/11/16