1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ đại ] Bệnh vương độc sủng kiều thê - Vi Lạp

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      "Được, ta trêu chọc nữa." Rồi nắm tay Đường Tĩnh đến trước kệ sách.

      "Lần trước phải nàng muốn nhìn binh thư sao, ở đây có số cuốn dễ hiểu, có cuốn khó hiểu, có thời gian nàng có thể xem." Vừa vừa chỉ cho Đường Tĩnh xem, từ lúc ở đồng cỏ nàng có qua, liền sửa lại giá sách của để thuận tiện cho nàng xem.

      "Chàng nhớ sao?" Nàng tiện tay từ giá sách rút ra cuốn, lật lật lại, cơ hồ mỗi trang đều do viết những lời tâm đắc nhất.

      “Mỗi câu của Vương phi làm sao có thể nhớ chứ?” xong vẫn quên bày ra biểu tình u oán.

      “Ha ha...” Đường Tĩnh bị bộ dáng như vậy của chọc cười, trong lòng cảm kích biến mất còn.

      “Bổn vương vất vả chỉnh sửa như vậy Vương phi phải nên cảm tạ Bổn vương sao?” Nhìn nụ cười của nàng, gương mặt u oán hơn, giống như nàng dâu bị bắt nạt.

      trán Đường Tĩnh chảy xuống mấy vạch đen, nàng tạo nghiệt gì đây, tìm phu quân nghiệt như vậy. Hai tay xoa xoa mặt , nhàng hôn môi cái rồi rời khỏi, đáy mắt Mộ Dung Thiên Thần sâu hơn, nụ cười mặt càng đậm.

      “Nương tử có thành ý rồi.” Đưa tay ôm lấy bả vai Đường Tĩnh, hung hăng hôn lên đôi môi đào của nàng...

      Hai người lẳng lặng đứng ở thư phòng, người xem mật hàm, người đọc sách, khí dần dần ấm áp, ngẫu nhiên chỗ nào Đường Tĩnh xem hiểu, đều tường tận giải thích cho nàng, cúi đầu thầm, giơ tay nhấc chân mang theo mười phần ăn ý.

      Lúc quản gia mời hai người tới dùng bữa vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vui mừng cười cười, từ lúc Vương gia mười sáu tuổi rời cung ông theo rồi làm quản gia ở Vương phủ, hàng năm Vương gia có mấy lần phát tác độc, khổ thể tả, mấy năm nay chưa bao giờ thấy Vương gia cười lần, đau đớn Vương gia chịu đựng đều để trong mắt thương trong lòng.

      Nhưng từ khi Vương phi gả tới Vương phủ, chỉ giúp Vương gia giải độc mà Vương phủ cũng dần vui vẻ hơn. Quan trọng là Vương gia còn bộ dáng lạnh lùng, mặt lúc nào cũng nở nụ cười. tại thấy hai người ở chung tốt như vậy, từ tận đáy lòng ông cao hứng thay Vương gia.

      Hắng giọng tiếng: “Vương gia, Vương phi, cơm trưa chuẩn bị xong.”

      biết.” Mộ Dung Thiên Thần đáp lời, buông mật hàm trong tay, ngẩng đầu nhìn Đường Tĩnh.

      “Buổi chiều lại tiếp tục xem.”

      Đường Tĩnh rũ mắt nghĩ, lần trước nàng lưu lại độc dược người Mộ Dung Thiên Thần cũng đáp ứng với đám người Phong Minh muốn biến đổi nhiều phương pháp giải độc, buổi chiều cùng bọn họ thương lượng.

      được, buổi chiều ta phải xuất phủ chuyến, chỉ sợ thể đọc được sách.” Đường Tĩnh khó xử .

      “Vương phi lại muốn xuất phủ, là ta ủy khuất Vương phi hay là bên ngoài phủ có cái gì hấp dẫn Vương phi? Ngay cả những thứ Vương phi thích ở đây cũng giữ được nàng lại.” cực thích nàng xuất phủ, cho dù biết nàng vẫn chỉ ở phòng khám nhưng nhỡ may gặp được Tứ ca sao? Trước khi để ý, tại thể được.

      “Chẳng lẽ Vương phi muốn ở cùng chỗ với ta sao?” Nhìn Đường Tĩnh im lặng, cho rằng nàng có chút dao động, tiếp tục .

      Nghe xong những lời này, Đường Tĩnh lạnh lùng nhìn , nàng xuất phủ làm gì biết có trời mới tin. Từ lúc hai người ở quán ăn , gọi Dịch Phong trở về mà vẫn theo bên cạnh nàng, bất quá tại vì bảo vệ an toàn cho , nhưng mỗi lần nàng xuất phủ Dịch Phong vẫn với , cho rằng nàng biết sao. Bị nàng liếc qua, vừa muốn lên án ngọn lửa dập tắt, cúi đầu im lặng .

      ra nàng cũng muốn ở lại Vương phủ đọc sách, nàng nhìn qua, thư phòng của có nhiều bản mà kiếp trước nàng khó thấy, nàng chỉ hận thể lúc đọc xong. Nhưng nàng khẩn trương xem có phương pháp giải độc cho tốt hơn hay , làm cho nhanh chóng khỏe lại, cho nên nàng nhất định phải xuất phủ.

      Mộ Dung Thiên Thần cũng hiểu, nàng hạ quyết tâm muốn xuất phủ.

      “Ta cùng Vương phi xuất phủ.” Nếu giữ được nàng vậy để ra ngoài cùng nàng.

      được.” Đường Tĩnh lời cự tuyệt, cùng phải thân phận của mình bị bại lộ sao, tuyệt đối thể được.

      Nàng làm sao có thể do dự mà cự tuyệt như vậy, gương mặt Mộ Dung Thiên Thần lên chút tổn thương, lại bày ra bộ dáng đáng thương.

      “Ta, ta chỉ xuất phủ lúc, lập tức quay lại có được ?” Mặc kệ như thế nào, Đường Tĩnh luôn đành lòng nhìn bộ dáng đó của , là dựa vào chuyện nàng hay mềm lòng.

      Nhưng Đường Tĩnh hạ quyết tâm, mặc cho như thế nào cũng chịu. Cuối cùng tình nguyện để cho nàng xuất phủ.

      Buổi chiều chỉ còn Mộ Dung Thiên Thần mình ở trong thư phòng, vô luận làm gì cũng xong, lúc nào cũng thất thần. Cho tới trưa như quen Đường Tĩnh luôn ở bên cạnh , nếu nàng ở bên, trong lòng luôn có cảm giác yên tâm, nhưng nàng lại chạy ra khỏi phủ, muốn tìm cũng tìm thấy.

      Đây cũng chính là trong những lý do muốn chỉnh sửa lại thư phòng, nàng ở thư phòng đọc sách vẫn luôn ở cùng mình xuất phủ, nhưng... Haiz. than tiếng, cuộc sống hoàn hảo như vẫn đoán.
      Last edited: 18/11/16

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10: Khúc nhạc dạo tiến cung

      Đường Tĩnh vừa tới hiệu thuốc bắc, Thẩm Phong Minh liền ôm chầm lấy nàng: "Tiểu tử ngươi gần chơi bời ở đâu mà lâu như vậy tới hả?"

      Đường Tĩnh chịu nổi nhiệt tình của , đẩy ra, hơi ghét bỏ : "Tránh xa ta chút, cả ngày lôi lôi kéo kéo, ta lại thích ngươi."

      "A, ngươi vật quá tổn thương trái tim của ta rồi." xong Xuân Ngọc ở ngoài cửa nghe được tiếng động liền đẩy cửa tiến vào:

      “Vương phi tỉnh dậy rồi sao?”

      “Ừ, Vương gia đâu?”

      “Hôm nay trong cung có người tới, Vương gia tới sảnh, để ta ở lại chỗ này cần quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi.” Xuân Ngọc nhanh nhẹn bưng nước rửa mặt tới, hầu hạ Đường tĩnh rửa mặt.

      Tiết trung thu, Đường Tĩnh sửng sốt, trong lúc lơ đãng tới tiết trung thu, nàng tới nơi này cũng được nửa năm rồi. Đường Tĩnh phiền muộn thở dài, những năm qua tiết trung thu đều cùng cha mẹ ăn cơm đoàn viên, đón tiết trung thu hoặc ở trong quân đội cùng nhóm bằng hữu đón tiết trung thu, sau đó gọi điện thoại cho cha mẹ, nghe lời an ủi của bọn họ, trong lòng cảm động. tại chỉ sợ bọn họ ngay cả mình ở đâu cũng biết, biết có lo lắng cho nàng hay ?

      Trong thời gian này chuyện này vẫn bị Đường Tĩnh xem lại nhấc lên trong lòng, tại ngũ vị tạp trần, thương cảm nên lời.

      “Trong cung đưa tới thứ gì?” Thương cảm qua ,vẫn còn phải sống tiếp.

      “Ta cũng lắm, phải lát nữa Vương phi tới biết sao?” Trang điểm xong, Xuân Ngọc đứng bên cạnh Đường Tĩnh, muốn lại thôi.

      “Xuân Ngọc, có gì thẳng.” Tiểu nha đầu từ sáng yên lòng, Đường Tĩnh nhìn qua giống như nén giận, làm cho nàng hiểu được.

      “Vương phi gả tới Thần vương phủ cũng được thời gian rồi.” Nhìn thần sắc bình tĩnh của Đường Tĩnh, sau đó lại tiếp: “Vốn là ba ngày lại mặt, nhưng mà... nhưng mà... Vương phi có phải nên với Vương gia tiếng, thừa dịp trung thu về phủ thăm phu nhân?”

      ra là vì cái này, nàng ta đề cập tới, bản thân nàng cũng quên còn có phủ Thừa tướng, trách được nha đầu này lại giận dỗi với nàng.

      “Xuân Ngọc, ngươi có cảm thấy ta từ lúc gả vào Vương phủ liền quên phủ Thừa tướng ?”

      “Nô tì dám.” Xuân Ngọc quỳ xuống đất.

      “Những lời này vốn định chỉ là tiểu thư hồi phủ chuyến để cho phu nhân biết tại người sống rất tốt, phu nhân yên tâm hơn.”

      Hai tay nâng Xuân Ngọc đứng dậy, giọng : “Ngươi vẫn luôn ở cùng ta, ta sớm xem ngươi như tỷ muội, là tỷ muội còn có gì thể ? Ngươi đúng, mấy ngày ta xem chuyện này rồi.”

      “Vương phi.”

      “Nhưng mà gần tới Trung thu, trong phủ có quá nhiều chuyện, phủ Thừa tướng cũng thiếu, qua trung thu ta cùng Vương gia hồi phủ thăm mẫu thân và bọn họ.”

      Ngày thường nghe Xuân Ngọc nhiều về những chuyện hồ đồ là Lý Linh Lan làm, cũng nghe mẫu thân cũng bảo vệ và bao dung nàng, ngay cả người ngoài như nàng nghe đều cảm thấy rung động.

      Mẫu thân của nàng ở phủ Thừa tướng cũng được tốt, như vậy đứa con này là hy vọng sống duy nhất của nàng ấy, dựa vào quan hệ phủ Thừa tướng và Thái tử, nàng khẳng định hy vọng con duy nhất gả tới Thần vương phủ. Nếu nàng ở Thần vương phủ sống tốt nàng ấy cũng có thể vui vẻ. Nàng hài lòng với cuộc sống tại của nàng, có chút bực bội. Thôi thôi, cho dù Thừa tướng phủ là đầm rồng hang hổ, vì người mẫu thân này nàng cũng phải xông vào thôi.

      thôi, chúng ta sảnh trước xem thử.” Mới ra đến cửa, đúng lúc gặp quản gia.

      “Vương phi.” Mặc thúc nghiêng người muốn hành lễ, Đường Tĩnh liền ngăn lại.

      “Mặc thúc, về sau cần hành lễ. Ngươi là trưởng bối, chúng ta nhận nổi lễ này.”

      “Vương phi người hại chết lão nô, lão nô chỉ là hạ nhân, thể đảm đương nổi.” Mặc thúc sợ hãi .

      hạ nhân , làm sao có thể cùng hàng với Vương gia, dù được Vương phi coi trọng, cũng thể nào quên được bổn phận của mình.

      , Mặc thúc, ngươi xứng đáng.” Nàng từng nghe Mộ Dung Thiên Thần nhắc tới mấy năm nay Thần vương phủ nguy khốn, chỉ bằng mấy năm nay vất vả xử lý tất cả mọi chuyện ở Vương phủ, lòng dạ ở lại bên cạnh Thần vương, liền nhận được thanh danh trưởng bối. thanh của Đường Tĩnh lớn nhưng hết sức khẳng định.

      “Vương phi.” Vương phi như vậy là khẳng định công lao mấy năm qua của , trong lòng Mặc thúc lại cảm kích Đường Tĩnh mấy phần.


      “Được, Mặc thúc, chuyện này liền quyết định như vậy, cần nữa. Người tới là?”

      “À…à…” Vương phi nhắc nhở, lúc này Mặc thúc mới nhớ tới chuyện chính.

      “Hàng năm trong cung đều đưa tới Vương phủ chừng bảy tấm tơ tàm ti, cây nhân sâm ngàn năm và vài cây long chi thượng đẳng, lễ vật của chúng ta là gì, còn cả Thái hậu và mấy vị nương nương, đưa tới đó thứ gì?”

      Đường Tĩnh hơi nhíu mày: “Bình thường Vương phủ đáp lại thứ gì?”

      “Những năm qua chúng ta đều đáp lại nhưng năm nay…”

      “Ta hiểu rồi.” Đường Tĩnh nhàng gật đầu.

      “Chờ ta và Vương gia thương lượng, thể để cho người ta chúng ta đánh mất lễ nghĩa. Nếu là trong cung ta và Vương gia thương lượng rồi cho ngươi câu trả lời.” Trong cung quan hệ có chút phức tạp, bứt dây động rừng, nàng đối với mối quan hệ này hiểu , thể tự mình quyết định.

      Nàng đến lâu như vậy cũng học được ít, những việc này vốn là nàng phải quan tâm, Mặc thúc chỉ cần chạy qua chạy lại, nhưng hôm nay bó tuổi rồi vẫn còn phải quan tâm mọi chuyện lớn , chu đáo đến mức Đường Tĩnh có chút xấu hổ.

      “Vương phi ngàn vạn lần đừng vậy, lão nô sợ hãi.” ra là thụ sủng nhược kinh, có tài đức gì mà được Vương phi đối đãi với mình như vậy.

      Sau khi cùng quản gia chuyện xong Đường Tĩnh mang Xuân Ngọc sảnh trước. Vừa mới tiến vào liền thấy mấy gánh đồ, nhíu nhíu mày, trong cung ban cho mấy thứ này có thể so sánh được sao? Nghiêng đầu hỏi Mộ Dung Thiên Thần nhìn danh sách:

      “Trong cung ban cho cái gì vậy?”

      “Chỉ chút đồ đơn giản mà thôi, hàng năm đều như vậy, có gì mới.” Thuận tay đưa danh sách quà tặng cho Dịch Thiên ở bên cạnh, lôi kéo Đường Tĩnh ngồi xuống ghế.

      “Còn có người đấy…” Đường Tĩnh ửng đỏ, nghĩ muốn đẩy ra, Mộ Dung Thiên Thần lạnh nhạt trừng mắt nhìn Dịch Thiên, Dịch Thiên gãi gãi mũi, tại quá quen thuộc đức hạnh này của Vương gia rồi, hai tay ôm quyền thi lễ, lập tức biến mất. Xuân Ngọc cũng chịu nỗi cũng rời khỏi.
      Last edited by a moderator: 18/11/16

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      “Được rồi, tại có ai rồi.” Mộ Dung Thiên Thần đắc ý với Đường Tĩnh.

      “Ta cũng thấy được.” Nàng liếc cái.

      “Ừ, Vương phi nhìn được là tốt.” Hai tay ôm Đường Tĩnh chặt, Đường Tĩnh cũng thành thói quen, quản nữa.

      Nhớ tới vừa mới chuyện với quản gia liền với Mộ Dung Thiên Thần:

      “Vốn là chúng ta đưa lễ trước.” Đường Tĩnh có chút áy náy, giọng .

      Mộ Dung Thiên Hiên là huynh trưởng của bọn họ, làm gì có đạo lý huynh trưởng tặng lễ cho đệ đệ trước.

      “Là bọn họ đưa sớm, làm sao có thể trách nàng?” Mộ Dung Thiên Thần đến hợp tình hợp lý, ngược lại còn có chút ghét bỏ, có chút nào có ý thức của người làm đệ đệ. Đường Tĩnh yên lặng nghe có chút dở khóc dở cười, lý do như vậy mà cũng được.

      “Vậy còn trong cung?”

      “Việc này vốn muốn để cho Vương phi xử lý, Vương phi quyết định là được rồi.” Mộ Dung Thiên Thần hoàn toàn là bộ dáng nam nhân tốt, tất cả đều để Đường Tĩnh quyết định. Đường Tĩnh oán hận nhìn , nàng nếu có thể quyết định còn hỏi làm gì.

      “Chuyện lớn như vậy, ‘thiếp thân’ làm sao có thể làm chủ, còn phải đợi Vương gia quyết định.”

      Ngay cả ‘thiếp thân’ đều ra, Đường Tĩnh tiến bộ lắm rồi.

      “Nàng là nữ chủ nhân của Vương phủ, có chuyện gì thể làm chủ đây?” Mộ Dung Thiên Thần khép hờ hai mắt, giống như muốn đếm xỉa. Trêu đùa nàng là thú vui của , nhìn nàng xù lông như con mèo , trong lòng đặc biệt thư thái.

      Đường Tĩnh cáu quá hóa cười, “Chuyện gì cũng có thể quyết định sao?” giọng bên tai Mộ Dung Thiên Thần.

      “Nàng dám!” nghĩ tới Mộ Dung Thiên Thần lại xù lông, khóe miệng Đường Tĩnh nhếch lên nụ cười yếu ớt.

      “Ta có cái gì dám, phải ta là nữ chủ nhân của Vương phủ sao?”

      “Vậy nam chủ nhân của Vương phủ là ta sao?” lớn tiếng hét lên.

      “A…” Chỉ chờ câu này của , liền bóp cổ Mộ Dung Thiên Thần, hung tợn :

      “Ngươi cũng là chủ nhân Vương phủ, vì cái gì còn muốn để ta quyết định?”

      Lúc này Mộ Dung Thiên Thần mới phản ứng kịp, bị lừa rồi! ha ha cười gượng hai tiếng: “Vậy đồ đưa trong cung ta tự đặt mua, Vương phi cảm thấy thế nào?” lấy lòng hỏi Đường Tĩnh.

      “Vậy cần, chàng cho ta ít chuyện tình trước đây ở trong cung , như vậy ta mới biết nên đưa quà gì, miễn cho gặp phải sai lầm, huống hồ chàng cũng chưa cho ta chuyện tình trong cung.”

      Nghe giọng làm nũng của nàng, tâm tình Mộ Dung Thiên Thần tốt lên.

      “Vương phi còn chưa qua đấy, bằng Vương phi cũng cho ta ít chuyện trước đây của nàng .” vẫn tò mò vì sao nàng gả vào Vương phủ lại khác trước kia như vậy.

      Đường Tĩnh nghiêng người, “Lúc ta như vậy, có cái gì tốt mà .” Nàng phải là Lý Linh Lan , làm sao có thể chuyện trước đây của nàng, Mộ Dung Thiên Thần thấy nàng muốn cũng tiếp tục miễn cưỡng, nguyện ý để nàng cam tâm tình nguyện cho mình, chỉ mong ngày nào đó còn xa.

      “Ta có thể thuận lợi sống sót, ít nhiều là nhờ Thái hậu và Đức phi nương nương, là bọn họ cực kỳ chiếu cố ta và Nhị ca, cho nên ta vẫn luôn cảm kích bọn họ.”

      “Đức phi nương nương?” Lần đầu nàng nghe được nhân vật này, vẫn vô tư trợ giúp hài tử của phi tử khác, theo lý thuyết phải nàng ta cùng Mẫu phi của là tình địch sao?

      Nhìn thấy được Đường Tĩnh nghi hoặc, Mộ Dung Thiên Thần tiếp tục :

      “Nàng và Mẫu phi từ lớn lên bên nhau, tình như tỷ muội, cho nên sau khi Mẫu phi mất, nàng mới chiếu cố chúng ta. Nhưng mà…” Mộ Dung Thiên Thần như nhớ tới được chuyện gì khổ sở, cau mày, con ngươi đen như mặc ngọc đen tối, thanh lạnh lùng:

      “Vì cái gì, vì cái gì ta luôn chịu khổ như vậy còn bọn họ có thể yên tâm thoải mái sống?”

      Đường Tĩnh hiểu được ý tứ của , trong cung là nơi ăn tươi nuốt sống, nhàng vuốt lên hàng mi nhíu chặt của .

      “Chàng chỉ nghĩ tới chuyện mình khổ sở nhưng nghĩ tới mình ra cũng là người hạnh phúc.”

      “Hạnh phúc?” nghi hoặc nhìn Đường Tĩnh.

      “Đúng vậy, chàng xem, mặc dù có nhiều bất hạnh nhưng chàng vẫn có hoàng huynh thương chàng, có Đức phi nương nương thương chàng, còn có Mặc thúc mấy năm nay vẫn chu đáo chăm sóc chàng, xử lý mọi chuyện trong phủ, so với những người đó bên cạnh cho có người a dua nịnh hót, chàng còn hạnh phúc hơn, phải sao?” Đường Tĩnh từ từ giải thích cho .

      Nghe lời dịu dàng của nàng, trong lòng Mộ Dung Thiên Thần như có cơn gió thổi qua, từ trong luống cuống hồi phục lại, nhàng tựa vào đầu vai Đường Tĩnh, cảm kích :

      “Đặc biệt từ sau khi có nàng, ta càng thêm hạnh phúc.”

      Đường Tĩnh nhàng vỗ vỗ lưng . “Ta thích nhìn chàng nhíu mày, cho nên về sau cần để ý tới những chuyện thoải mái.” Trong mắt nàng như có vô số ánh sao, chiếu sáng cả cuộc đời , sáng chói như ngọc.
      Last edited by a moderator: 18/11/16

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      11 tiếp
      Đường Tĩnh có chút hối hận vì hôm nay nhắc tới chuyện này, lại cảm thấy có chút may mắn, nàng sợ để tâm tới chuyện vụn vặt, đây mãi mãi là nỗi đau trong lòng , nàng cực kì hy vọng mãi mãi chạm tới nhưng nếu mãi mãi quản nó mãi mãi khép lại được. ra như vậy mãi mãi tốt hơn so với việc giữ mãi trong lòng, ít nhất nàng vì giải khai khúc mắc.

      Dừng lại chút nàng lại tiếp: Mặc thúc tuổi tác cũng cao, ông ấy vì Vương phủ làm lụng vất vả nửa đời người, cũng đến lúc an hưởng tuổi già rồi."

      "Ừ, ta cũng nghĩ đến chuyện này, cho nên Vương phi cần quan tâm nữa."

      "Chàng làm gì vậy?" Đường Tĩnh khó hiểu nhìn kéo tay nàng đặt trước ngực .

      "Trong lòng Vương phi nghĩ đến nam nhân khác, Bổn vương đau lòng."

      Khóe miệng Đường Tĩnh run rẩy, cái nam nhân khác là Mặc thúc sao? Loại giấm chua này cũng ăn? Thoát khỏi bàn tay , chân trái hung hăng giẫm cái.

      " chết ."

      Mộ Dung Thiên Thần bị giẫm cũng cảm thấy buồn bực, ngược lại cực kì vui vẻ: "Ha ha"

      Tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực truyền ra, dễ tai nên lời.

      Cùng với Mộ Dung Thiên Thần thương lượng hồi lâu, sau đó mang cây sâm ngàn năm và mấy thước vải thiên tàm ti đưa cho Đức phi nương nương, đưa pho tượng điêu khắc tượng phật bằng ngọc và tấm da chồn trân quý cho Thái hậu, còn những người khác đưa vài thứ bình thường là được rồi.

      Mặc thúc nghe xong gật đầu, Thái hậu theo phật, Đức phi nương nương thân thể tốt, những lễ vật này có thể là cực kỳ thỏa đáng.

      “Vậy các đại nhân khác đưa lễ vật sao?”

      “Mấy năm qua như thế nào năm nay như vậy là được, cũng đến mức vì ta mà sửa lại quy củ.” Đường Tĩnh cười .

      “Vâng… Nhưng mà phủ Thừa tướng?”

      “Phủ Thừa tướng mấy năm qua đều đưa sao?” Đường Tĩnh nhíu mày hỏi.

      Mặc thúc nghĩ nghĩ rồi : “Phủ thừa thướng luôn thân cận với chúng ta, chắc là năm nay vì Vương phi gả qua đây mới làm vậy.”

      Quản gia uyển chuyển với nàng, bọn họ và phủ Thừa tướng phải chung đường.

      Đường Tĩnh gật đầu, khóe miệng cười lạnh, bởi vì nàng sao? phải là thăm dò nàng đấy chứ, chẳng lẽ bọn họ còn ngốc nghếch cho rằng nàng vẫn còn là Lý Linh Lan quần áo lụa là hung hãn kia sao?

      Tuy chưa gặp qua vị Phụ thân kia nhưng cũng có ấn tượng tốt gì về , có thể sủng thiếp diệt thê, đưa con cho kẻ địch làm sao có thể là người tốt.

      Đường Tĩnh hơi suy xét: “Cùng nhau trở về, cho bọn họ phủ Thừa tướng cần vì Bản phi mà phải thay đổi cái gì.” thanh lạnh lùng đầy quyết đoán là muốn cho bọn họ, Đường Tĩnh nàng phải để che mắt phủ Thừa tướng để cho người phụ thân kia của nàng chết tâm.

      Mặc thúc hoàn toàn nhìn vị Vương phi này với cặp mắt khác xưa, ngay cả Mộ Dung Thiên Thần nghe được cũng chấn kinh, Vương phi này của làm cho quá nhiều ngạc nhiên, khi dịu dàng có thể hóa thành dòng nước, khi ngoan tuyệt nhất định dây dưa dong dài, hành quyết đoán, nếu là nam nhân, tuyệt đối tướng quân sát phạt quyết đoán.

      Nhưng mà Vương phi của làm sao có thể là nam nhân, nhưng vì mà quyết liệt với người nhà, cái giá của nàng phải trả là quá lớn, dù là tình thân của nàng, cho dù nàng giúp Thái tử cũng cần phải như vậy…

      Môi mỏng nhếch lên: “Lan nhi, như vậy…”

      “Như vậy rất tốt, chàng cần áy náy, ta chỉ muốn là chính mình, muốn bị người quan trọng ràng buộc.” Đường Tĩnh cắt ngang lời , kiên quyết .

      Nàng phải là Lý Linh Lan, hà tất phải vì người phụ thân lương tâm đó mà suy nghĩ, nàng coi trọng tất nhiên để người khác hại .

      tại chàng là người thân duy nhất của ta, chàng thể phụ lòng ta.” Đường Tĩnh cười đẩy đẩy Mộ Dung Thiên Thần.

      phân biệt quan hệ, chỉ có duy nhất là người thân, Mộ Dung Thiên Thần bị mấy từ này làm cho rung động, Mộ Dung Thiên Thần tích được bao nhiêu công đức mới được ông trời rủ lòng thương xót, cưới được hiền thê mỹ mạo như vậy.

      “Lan nhi, nàng yên tâm, cuộc đời này của ta phụ nàng.” Lời đơn giản màu mè, có từ ngữ văn vẻ hoa mỹ nhưng là lời hứa hẹn nặng nhất thế gian.

      Phủ Thái tử.

      tình làm xong sao?” Thái tử ngồi ngay ngắn sau bàn đọc sách, vẻ mặt nghiêm túc. Phía tay phải là các đại thần nơm nớp lo sợ, nhìn quan phục của bọn họ đều là đại thần có phẩm giai thấp, sợ hãi cúi đầu, như sợ uy nghiêm của Thái tử.

      Bên trái là hai thiếu niên dị tộc, dưới áp suất như vậy nhưng vẫn đứng thẳng người, nghe được lời của Thái tử, có người lớn tuổi hơn tiến lên bước, đối diện với ánh mắt của Thái tử, vẫn trong trẻo như cũ.

      “Thái tử yên tâm, chuyện Vương gia nhà ta đồng ý nhất định làm tốt.”

      Thái tử thỏa mãn gật đầu, thở phào cười :

      “Vậy là tốt rồi.”

      Người nọ nghe xong cúi đầu, che ngoan trong mắt.

      “Hai vị đường xa mà đến, đường mệt nhọc, ta phân phó cho người chuẩn bị phòng khác tốt, hai người nghỉ ngơi cho tốt.”

      “Đa tạ Thái tử.” Hai người cùng lúc.

      “Vậy hai người nghỉ ngơi trước , quản gia, mang hai vị khách quý tới phòng khách.”

      Thái tử uyển chuyển hạ lệnh trục khách, ánh mắt sắc bén, thanh lạnh lẽo, giống như nụ cười vừa rồi là ảo giác.

      Hai vị đại thần cúi đầu thấp hơn, trong lòng lo lắng yên, tâm tư của Thái tử bọn họ càng ngày càng đoán ra. Mà hai vị thiếu niên dị tộc đối với chuyện này chút để ý, chắp tay với Thái tử rồi rời .

      Sau khi trở về phòng, thiếu niên trẻ tuổi tức giận, oán giận người lớn tuổi hơn: “Ca, huynh xem thái độ kia của tên Thái tử, dám dùng cước đá bay chúng ta mà chút nhân nhượng, chủ tử vì cái gì còn muốn giúp đây?”

      Người lớn tuổi hơn có vẻ là thiếu niên trầm ổn, những thứ này cũng thấy được, hiểu vì sao chủ tử lại kiên trì làm như vậy, lắc đầu, nhàng quát thiếu niên ít tuổi hơn:
      Last edited by a moderator: 18/11/16

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      "Đừng nôn nóng như hài tử, cẩn thận tai vách mạch rừng. Chúng ta cứ báo cáo Vương tử chuyện chúng ta được giao, chủ tử làm vậy chắc chắn có tính toán của người."

      Thiếu niên kia nghe xong nghịch ngợm lè lưỡi, lập tức nghiêm túc, ca ca thấy vậy chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn là kinh nghiệm quá ít, cái gì cũng bộc lộ ra bên ngoài.

      Trong thư phòng, hai vị đại thần liếc mắt nhìn nhau, trong đó có người cẩn thận mở miệng:

      "Thái tử, người tính toán hợp tác với Tinh lang quốc sao?" Bọn họ luôn luôn đối với Thiên Dục quốc như hổ rình mồi, Thái tử sao cso thể hồ đồ như vậy, nhưng dám ra ngoài, còn muốn sống thêm vài năm nữa đấy.

      "Đúng vậy, mong Thái tử suy nghĩ kĩ." người khác cũng lên tiếng, trong thanh lộ ra mấy phần thông minh lanh lợi.

      "Lý thừa tướng nếu lo lắng cho bản Thái tử bằng để cho nữ nhi của ngươi thăm dò tin tức trong Thần vương phủ." Thần sắc đôi mắt Thái tử tối lại, nhớ tới chuyện này liền thấy tức giận, tại Mộ Dung Thiên Hiên càng được Phụ hoàng coi trọng, bị đảo lộn rất nhiều kế hoạch, mà Lý Linh Lan này là tỉ mỉ cài vào Thần vương phủ nhưng có bất kì động tĩnh gì, ngược lại còn ngang nhiên cùng Mộ Dung Thiên Thần phế vật trở thành đôi, hơn nữa tại nàng còn xinh đẹp như vậy, điều này làm cho sao có thể buồn bực được.

      Chương 12: Tiến cung


      Từ khi gả tới Thần vương phủ, chỉ ngày lại mặt trở lại, ngày thường cũng tới thăm Thừa tướng phủ, , thậm chí tiết trung thu quà tặng cũng đều bị trả trở về. tính cho Triệu thị Thần vương phủ nhìn xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Thái tử như vậy càng khẳng định: "Về phủ lập tức để Triệu thị tới Thần vương phủ chuyến."

      Hạ quyết tâm, Lý Chung Lương lập tức trả lời:

      "Cựu thần nhất định để nữ nhi nhanh chóng tìm hiểu tin tức, phụ lòng hi vọng của Thái tử.” Lời đầy thề thốt, cho thấy trung thành của mình, mặc kệ có làm được hay , trước đồng ý rồi sau.

      Thái tử nghe xong, sắc mặt có chút hòa hoãn, ngữ khí ôn hòa: “Vậy làm phiền Lý đại nhân rồi.” Lý Chung Lương thở phào hơi, xem ra cái mạng già của được bảo toàn rồi.

      Đạt được đáp án muốn nghe, tâm tình Mộ Dung Thiên Tứ tốt lên, gương mặt nhàn nhạt ý cười.

      “Thái tử?” đại thần khác còn muốn gì đó, Thái tử ngăn lại.

      “Chuyện này Bản cung tự có chừng mực, các ngươi cần nữa.”

      Vẫy vẫy tay: “Các ngươi lui xuỗng trước .”

      “Vâng.” Hai vị đại thần bước ra ngoài.

      “Lý đại nhân, ngài xem.” Vị đại thần kia chưa từ bỏ ý định.

      Lý Chung Lương thở dài: “Chẳng lẽ Vương đại nhân thấy sao, Thái tử quyết tâm muốn hợp tác với Tinh Lang quốc, chúng ta còn có thể gì nữa.” xong lắc đầu về phía trước, còn vị đại thần kia quay đầu nhìn thư phòng, sau đó bước chân đuổi theo Lý Chung Lương, rất nhanh bóng lưng hai người biến mất trong tầm mắt.

      Hai người rồi, thư phòng lại yên tĩnh như cũ chỉ còn lại mình Thái tử, dỡ xuống ngụy trang lạnh lùng, mệt mỏi nằm ngửa người ra phía sau ghế dựa, hai mắt nhắm chặt. Lo lắng vừa rồi của bọn họ làm sao lo lắng, nhưng trước mắt nhìn thấy Phụ hoàng càng ngày càng coi trọng Mộ Dung Thiên Hiên, địa vị của nguy cơ càng lớn, nếu phải đường cùng, làm sao có thể dẫn sói vào nhà?

      Bất quá nghĩ tới lần này thành công, về sau Phụ hoàng nhất định càng vừa lòng , càng tín nhiệm . Đột nhiên mở mắt ra, khóe môi quét xuống nụ cười lạnh, đến lúc đó chỉ còn là của mình Mộ Dung Thiên Tứ .

      Phủ Ngũ vương gia.

      Vô luận là Thái tử và Hiên vương tranh giành đầu rơi máu chảy như thế nào, dù triều đình sóng lớn bao nhiêu đối với Thần vương phủ cũng chút ảnh hưởng, nơi này giống như thế ngoại đào nguyên nơi phố xá sầm uất, chỉ tĩnh lặng an lành.

      Mỗi ngày Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Thần đều ở thư phòng đọc sách, ngẫu nhiên thảo luận chuyện ở Phong Vũ Lâu, buổi chiều lúc hoàng hôn hai người dắt tay nhau bộ ở hậu hoa viên ngắm mặt trời ngả về phía tây, cuộc sống trôi qua hết sức vừa ý.

      Nhưng cuộc sống làm sao có thể thỏa mãn mãi như vậy, Trung thu càng tới gần, Đường Tĩnh càng nhớ nhà, nhưng nàng với ai, cho dù nàng nhớ nhà ở thế giới kia như thế nào nàng cũng chỉ có thể ở lại chỗ này.

      Chỉ có niềm vui duy nhất là Mộ Dung Thiên Thần cho tới nay đều cẩn thận chăm sóc và chiếu cố nàng, bởi vì lúc nàng nhớ nhà lần đó, dù nàng có quá phận như thế nào, đều dịu dàng mỉm cười, để nàng phát tiết, đùa cho nàng vui vẻ, mãi đến lúc cảm xúc nàng bình tĩnh trở lại, mỉm cười, hơn nữa, còn chưa từng hỏi nàng vì cái gì mà giận dữ, cố tình gây như vậy.

      Có lẽ người đại bạn quát là chuyện rất bình thường nhưng ở cái nơi ‘trượng phu là trời’ này là thế giới của nam nhân, mà Mộ Dung Thiên Thần có thể hạ xuống cao quý của mình mặc cho nàng mắng, hơn nữa còn là Vương gia, càng làm cho Đường Tĩnh cảm động hơn, trả giá của như thấm vào lòng người, cọ rửa hết nỗi nhớ muốn về nhà của nàng. Nàng ở đây tìm được tình , cùng Mộ Dung Thiên Thần ở cùng chỗ là cực kỳ hạnh phúc, ba mẹ biết được nhất định vui vẻ.

      ngày nào đó nàng cũng rời khỏi ba mẹ, lập gia đình, chỉ là nàng trước mà thôi, nàng tự an ủi mình như vậy.

      Nháy mắt tới Trung thu, buổi sáng Xuân Ngọc bắt đầu chuẩn bị quần áo cho nàng, nhìn cung trang trong tay khó mặc, Vương phi luôn thích trang phục phiền phức như thế này, vì vậy cẩn thận hỏi Đường Tĩnh:

      “Vương phi, hôm nay mặc cung phục của Vương phi sao?”

      Mấy ngày nay tâm trạng của Vương phi tốt, vì vậy nên làm nàng tức giận.

      Đường Tĩnh liếc cái, cung trang váy đỏ thẫm, trang trí khổng tước màu vàng và hoa phù dung, cổ tay thêu hoa hồ điệp, diễm lệ mà tầm thường, quan trọng mặc vào nhất định lại rất nặng nhọc.

      “Xuân Ngọc, có thể mặc cái này hay ?” Đường Tĩnh có chút cầu xin, tuy bình thường Xuân Ngọc dễ bảo nhưng chuyện liên quan như vậy nàng rất khó tính, theo ý của nàng ấy quy củ thể phá bỏ.

      “Vương phi.” Xuân Ngọc có chút khó xử, nàng biết tiểu thư thích nhưng tiểu thư phải tham gia yến hội Trung thu được coi trọng nhất ở trong cung, thể để mất mặt được.

      Đường Tĩnh thở dài, nhận mệnh cầm lấy cung trang nặng trịch.

      “Ở xa nghe thấy tiếng thở dài của nàng, làm sao vậy?” Mộ Dung Thiên Thần thong thả bước tới, đưa mắt nhìn cung trang trong tay nàng, trong lòng hiểu vài phần.

      “Như thế nào? thích sao?”
      Last edited by a moderator: 18/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :