1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ đại ] Bệnh vương độc sủng kiều thê - Vi Lạp

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 8: Gặp Thái tử


      Xe ngựa chạy ra khỏi Vương phủ, lập tức chạy đến tiệm may. Lúc xuống xe Mộ Dung Thiên Thần ra vẻ thân sĩ đỡ Đường Tĩnh xuống xe, Đường Tĩnh nhíu nhíu mày, rốt cuộc có bao nhiêu vẻ mặt: Lúc lãnh khốc như tòa băng sơn, quanh thân tản ra khí tức người lạ chớ gần, lúc dịu dàng lại săn sóc, làm cho người ta như tắm được gió xuân, trái tim như bị chìm đắm.

      Ngẩng đầu nhìn biển hiệu, Đường Tĩnh nghi hoặc hỏi: Chúng ta tới đây là gì?"

      "Tới đây tất nhiên là mua quần áo, phải nàng ghét bỏ quần áo của mình quá tục khí sao, hôm nay chọn vài bộ hợp ý ."

      Tuy buồn bực tính cách người trước sau khác nhau như vậy như nàng vẫn thích thay đổi đó của .

      "Ngươi đều nhớ sao?" Đường Tĩnh có chút cảm động, qua lâu rồi.

      Mộ Dung Thiên Thần cười gật đầu, đại khái từ lúc đó bắt đầu để ý đến nàng.

      Vừa mới vào Đường Tĩnh bị áo choàng kiểu nam hấp dẫn, trường bào màu xanh lam, vạt áo, cổ tay đều thêu chỉ bạc, hoa văn Đằng Văn, bên hông thắt lưng thêu màu xanh, vải dệt sờ lên mềm mại thoải mái.

      "Chưởng quầy, bộ quần áo này của bọn ngươi bày ở đây là muốn bán sao?"

      "Chưởng quầy nhìn trang phục hoa lệ của bọn họ, cách năng bất phàm cũng hiểu là người phú quý liền bước lên phía trước.

      "Bán, bán."

      "Bộ quần áo này rất hợp với ngươi, có muốn thử chút hay ?" Quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thiên Thần.

      "Được."

      Mộ Dung Thiên Thần gật đầu, chỉ cần nàng thấy được đều nguyện ý thử.

      Thừa dịp Mộ Dung Thiên Thần thử quần áĩnh , Đường Tĩnh nhàm chán thuận tay sờ chất vải, tính toán đợi Mộ Dung Thiên Thần ra giúp nàng góp ý.

      "Chưởng quầy, lấy mấy tấm vải lần trước ta ưng ý ra đây."
      Chưa thấy người nghe thanh ngạo mạn vang lên, Đường Tĩnh nhàn nhạt lườm người vừa đến.

      Nam tử trước dáng người cao to, mày kiếm tuấn gương mặt góc cạnh, đôi mắt dài lóe lên tàn nhẫn, kiêu ngạo như vú lấp miệng em.

      Nữ tử theo phía sau lông mày lá liễu, mắt như làn thu thủy, dung nhan như ngọc diễm lệ, vẻ mặt lúc vào cửa hếch lên, đối với Chưởng quỹ chỉ trỏ.

      Chưởng quầy run rẩy lấy vải dệt ra, nữ tử nịnh nọt cười với nam tử.

      "Thái tử, mấy tấm vải này là mấy ngày trước nô tỳ ưng ý, thừa dịp hôm nay chúng ta cùng chọn mấy tấm làm lễ vật Trung thu đưa cho Mẫu hậu có được ."

      Thái tử? ra là Thải tử mà chủ nhân thân thể này vẫn mong nhớ, lại càng xác định Lý Linh Lan thưởng thức kém.

      Đường Tĩnh đứng đó tận lực hạ thấp tồn tại của mình, nhưng mà nàng muốn gây chuyện có nghĩa là có người muốn trêu chọc nàng.

      Mộ Dung Thiên Tứ nhìn bốn phía, lúc ánh mắt quét đến chỗ Đường Tĩnh xem vải vóc lửa giận ngút trời. lạnh lùng trừng mắt nhìn Đường Tĩnh, tiến mấy bước đến bóp lấy cổ nàng đến góc tường.

      "Thần vương phi hăng hái, có phải thư thái mấy ngày mà quên mất lời Bổn vương hay , hả?"

      Lúc vào cửa liền chú ý tới bóng dáng xinh đẹp này, còn tưởng rằng là tiểu như nhà ai đến xem vải, vừa vào thấy ra đó là tiểu thư đích nữ Thừa tướng phủ, người vẫn đuổi theo làm cho chám ghét - Lý Linh Lan. Nàng gả vào Thần vương phủ chỉ để lộ thông tin cho mà còn giải độc cho Mộ Dung Thiên Thần. Lúc
      Ám vệ cho là lúc lửa giận ngút trời, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy nangnf, còn có ý định muốn giết nàng.

      "Buông tay, khụ, khụ..." Đường Tĩnh thở được, như thế nào cái cọng lông, nàng trêu chọc ai mà những người này hơi muốn bóp chết nàng.

      "Buông nàng ra!" thành rét lạnh truyền đến, mấy phần sát khí.

      Mộ Dung Thiên Thần vui vẻ thay đổi quần áo, vừa ra đến cửa thấy Đại ca của bóp chặt Vương phi của , ánh mắt đầy hung dữ.

      Tâm tình tốt lúc ra cửa hầu như còn.

      " biết Lan nhi đắc tội với Thái tử điện hạ lúc nào, kiêng dè gì mà tự mình động thủ?" Ý là nàng là đệ muội của ngươi, ngươi động thủ cũng phải xem có đồng ý hay .

      Hai người trừng mắt trong thế giằng co, Mộ Dung Thiên Thần hợp tình hợp lý nhưng cũng chỉ là Vương gia được sủng ái có thực quyền, Mộ Dung Thiên Tứ lại là Thái tử cao cao tại thượng,cho nên chỉ buông Đường Tĩnh ra mà gì.

      Cảm nhận được tức giận của Mộ Dung Thiên Thần, trong lòng Đường Tĩnh than , nhàng tiến lên cười giải hào.

      "Mới vừa rồi là ta mạo phạm tới Thái tử phi làm Thái tử điện hạ tức giận, mong Thái tử và Thái tử phi tha thứ cho mạo phạm vừa rồi của ta."

      Nếu Đường Tĩnh như vậy, Vương Ngâm Tuyết là người thông minh lập tức tiếp lời.

      "Nào có, muội muội nhanh mồm nhanh miệng chúng ta sao có thể để ý, mong muội muội bỏ qua cho cử chỉ vô ý của Thái tử."

      Giỏi cho cử chỉ vô ý, bỏ qua mạo phạm thất lễ, bỏ qua kiêng kị hoàng gia, nhàng bâng quơ câu gạt bỏ hành vi muốn bóp chết nàng, giỏi cho nữ tử tỉnh táo thông minh, Đường Tĩnh ở trong lòng đánh giá lần nữa.

      Mộ Dung Thiên Tứ nghe được lý do thoái thác của nàng đột nhiên ngẩn ra, làm sao nàng lại tức thời như vậy. Đánh giá nàng lần nữa cách cẩn thận, ca người áo tơ lụa mỏng xanh biếc, khóe môi khẽ nhếch lên, đôi mắt trong suốt rung động lòng người, thanh lệ thoát tục mà mất cao quý, làm gì còn bóng dáng hung hãn nữa? Trước kia quả bị mù, sai lầm khi xem hòn ngọc quý thành hạt cát, khí chất tươi mát xuất thần này sao có thể so sánh cùng đám dong chi tục phấn?

      Mày kiếm Mộ Dung Thiên Thần nhếch lên, hiển nhiên tin lý do thoái thác của nàng, lúc này nàng còn bận tâm mặt mũi của Mộ Dung Thiên Tứ vậy đặt ở chỗ nào?

      hừ lạnh tiếng, quần áo cũng chẳng thèm thay, nổi giận đùng đùng bỏ , Đường Tĩnh thanh toán tiền vội vã đuổi theo. Lên xe ngựa mà Mộ Dung Thiên Thần vẫn còn tức giận, Đường Tĩnh ngồi xuống cạnh , tức giận xoay dầu , như thèm để ý đến nàng.

      "Sao chút việc như vậy cũng tức giận hả?"

      "Việc ?" Mạng của nàng khéo còn, vậy mà còn .

      "Vậy cũng cần tức giận." Đường Tĩnh nháy mắt mấy cái, cảm thấy có chuyện gì, nếu phải ta đột nhiên tới, nàng quan tâm rồi.

      "Được rồi, lần sau thấy Thái tử ta liền bỏ , được chưa?" Chú ý khuôn mặt Mộ Dung Thiên Thần trầm xuống, Đường Tĩnh chỉ có thể cầu xin tha thứ.

      "Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?" Từ trước tới này Thái tử bạc tình như sao có thể vì nữ nhân mà chịu kích thích.


      "Như ngươi thấy đấy." Đường Tĩnh ấp úng, biết thể gạt được .

      "Vẫn chịu ?" Mộ Dung Thiên Thần nâng cao giọng, tại còn chịu .

      "Ta ta trêu chọc , ngươi vì sao tin?" Đường Tĩnh từ từ mở miệng.

      "Ta tin." Ngữ khí chân đáng tin.

      "Có lời này của ngươi là được rồi." Đường Tĩnh nhàng ôm lấy , hôm nay nàng nhận chút oan ức có tính là gì.

      "Nếu như vậy, vừa rồi nàng..."

      " tại Thái tử vượng, làm sao lại ngu ngốc đối đầu với ?" Đạo lý dễ hiểu như vậy sao lại hiểu, chỉ là vì nàng mà cảm thấy tức giận.

      "Vậy cũng cần ủy khuất." vẫn cam lòng.

      " tại là thời điểm quan trọng, chúng ta phải suy xét cẩn thận." Đường Tĩnh an ủi , mấy ngày nay nàng ở phòng khám, ít nhiều nghe được sức ép thời cuộc, cũng hiểu được vài phần.

      "Ôi, ra ngoài chơi đùa đều bị đảo lộn, bằng chúng ta cưỡi ngựa như thế nào?" Sợ Mộ Dung Thiên Thần để tâm vào chuyện vụn vặt, Đường Tĩnh đề nghị.

      "Nàng còn biết cưỡi ngựa?" Nữ nhân nuôi ở khuê phòng còn biết cưỡi ngựa, tin, Mộ Dung Thiên Thần hoài nghi hỏi.

      " cần phải khinh thường ta được ?" Hạ giọng xuống, bộ đội cũng cưỡi qua ngựa, nhưng mà thiên tư của nàng dám khen, người khác được huấn luyện viên nhắc nhở chút là có thể vui vẻ cưỡi được ngựa mà nàng huấn luyện viên tự tay dạy mấy lần cũng được, chỉ có thể lắc đầu.

      tại nàng hối hận, tự nhiên ra làm gì, nhưng mà lời ra như bát nước đổ ... Nước đổ khó hốt nha.

      Nhìn bộ dạng chột dạ của nàng là biết có thể hay , Mộ Dung Thiên Thần cũng vạch trần nàng.

      "Được rồi, để Bổn vương có thể mở rộng tầm mắt thuật cưỡi ngựa của nàng." Mộ Dung Thiên Thần giả bộ chờ mong, chờ nàng đến mã trường làm sao bây giờ, xấu xa nghĩ.

      Đột nhiên chú ý tới lúc bộ quần áo lúc nãy Mộ Dung Thiên Thần vừa mới thay,áo choàng xanh mặc người như vì mà tạo ra, làm cho khí chất cao quý bẩm sinh của phát huy vô cùng.

      " tại ngươi mặc bộ này đẹp." Đường Tĩnh thốt ra, xong lại cảm thấy vô cùng ảo não, sao lại có chút rụt rè như vậy.

      Mộ Dung Thiên Thần sau khi nghe xong sửngsốt phen, gương mặt ửng đỏ, túng quẫn : Bổn vương mặc cái gì cũng đẹp."

      Trong tiệm may, Mộ Dung Thiên Tứ nhìn bóng lưng Đường Tĩnh vội vã rời , hai mắt tối đen.

      "Thái tử?" Vương Ngâm Tuyết cẩn thận mở miệng.

      "Hồi phủ." Mộ Dung Thiên Tứ vung trường bào ra ngoài, Vương Ngâm Tuyết theo phía sau, trong lòng hết sức ảm đạm, nàng chỉ là Thái tử trắc phi, khó có cơ hội cùng Thái tử xuất môn, hôm nay là lần đầu tiên chỉ sợ sau này khó có cơ hội rồi.
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Hết lòng vì nhau

      Ở tiệm may chậm trễ thời gian lâu, lúc ra là buổi trưa, hai người định tìm chỗ ăn trưa, buổi chiều lại cưỡi ngựa. Cho nên hai người để xa phu cho ngựa về phủ, còn mình tìm chỗ ăn cơm.

      “Chúng ta đâu ăn cơm?” Đường Tĩnh bị dẫn đường có chút mờ mịt, lâu nhịn được mà hỏi.

      “Nhìn xem nàng muốn ăn gì?” Mộ Dung Thiên Thần săn sóc hỏi.

      “Tùy tiện, ta kiêng ăn.”

      Bọn họ chết đói đến nơi, nhanh tìm chỗ ăn cơm là được rồi, thấy người bên cạnh chần chờ, Đường Tĩnh mới phản ứng lại: phải là lạc đường rồi chứ?

      “Ngươi biết tại chúng ta ở đâu sao?” Đường Tĩnh mà dừng lại trực tiếp hỏi .

      Bị hỏi thẳng như vậy, Mộ Dung Thiên Thần có chút quẫn bách.

      Được rồi, cần hỏi cũng biết phản ứng như vậy chắc chắn là biết đường, Đường Tĩnh bất đắc dĩ nhìn , ánh mắt tràn đầy bất mãn: biết , hại người ta vòng quanh lâu như vậy, sợ đả kích lòng tự trọng yếu ớt của , Đường Tĩnh dám tự mình đưa , chỉ tiện tay túm lấy người đường hỏi tiệm cơm gần nhất ở đâu.

      Có hướng dẫn, hai người nhanh chóng tìm được tiệm cơm.

      “Rốt cuộc cũng đến.” Hai người nhìn nhau cười, bữa cơm ăn dễ dàng như vậy.

      Hai người tùy tiện tìm chỗ, phân phó tiểu nhị nhanh chóng đưa lên mấy món ăn, hai người đều đói đến ngực dán vào lưng rồi.

      “Được rồi, khách quan ngồi chờ.” Tiểu nhị nhanh chóng hô to.

      “Ngươi biết , ta định ở trong này mở tiệm cơm.” Tiệm cơm người đến người vô cùng náo nhiệt, Đường Tĩnh bỗng nhiên muốn chia sẻ cùng suy nghĩ của mình.

      “Cùng với Tứ ca?” Nàng còn dám .

      “Làm sao ngươi biết?” Nàng nhớ qua với .

      xong, lòi đuôi. Lúc tỉnh táo lại Mộ Dung Thiên Thần mới nghĩ đến mình lỡ miệng.

      “Có phải ngươi theo dõi ta hay ?” Nghĩ đến cổ đại đều có thị vệ gì đó, Đường Tĩnh nhanh chóng nghĩ tới, nhanh chóng như vậy nghĩ tới lại ấp a ấp úng lời nào.

      “Là sao?”

      muốn tiếp tục đề tài này nữa, nếu tiếp tục biết còn đến chuyện gì nữa, Đường Tĩnh thông minh định dời đề tài.

      Vừa mới dứt lời, “Hai vị đồ ăn tới.” Tiểu nhị hô to bưng đồ ăn lên.

      Mộ Dung Thiên Thần vội vã với Đường Tĩnh: “ phải nàng đói bụng sao, đồ ăn đến rồi.” vẫn tin nàng... Nhận thức như vậy, tâm Đường Tĩnh nhanh chóng rơi xuống đáy cốc, nàng lòng đối đãi với , lẽ chút cũng cảm nhận được sao? Tất cả cố gắng của nàng đều trôi theo dòng nước rồi. Cho dù cả bàn đầy mỹ vị nàng chỉ sợ ăn nổi.

      Mộ Dung Thiên Thần có thể lý giải cảm nhận của Đường Tĩnh, dù sao cũng chẳng ai nguyện ý bị người khác nghi ngờ, chính cũng chán ghét loại cảm giác được tín nhiệm như vậy.

      “Lan nhi, ngươi cần như vậy... Lúc ấy ta còn chưa... còn chưa...”

      Chưa xong, Đường Tĩnh cắt ngang .

      “Ta chỉ câu, bây giờ ngươi còn chưa tin ta sao, vẫn cho rằng ta là người Thái tử phái tới giám thị ngươi sao?” Người chết rồi, chuyện quá khứ nàng muốn nhắc lại, cái nàng coi trọng là tương lai.

      phải, phải, ta... ta tại hoài nghi nàng, nàng... Nàng nên tức giận.” Mộ Dung Thiên Thần bối rối giải thích, sợ Đường Tĩnh tin .

      Nghe được giọng chân thành và khẩn cầu của , Đường Tĩnh lời gì nên hay nặng lời, chỉ là nếu chỉ sợ sau này trở thành khúc mắc của hai người, từ từ thở dài, đưa tay đặt lên tay .

      “Ta gả cho ngươi tính toán cùng ngươi sống tốt, mặc kệ Thái tử xuất phát từ mục đích gì mà đưa ta vào phủ của ngươi, ta đều quản, chỉ biết cùng ngươi hảo hảo cùng chỗ.” Đây coi như là nàng thổ lộ với cũng được.

      Là ông trời thiên vị bao nhiêu, ban cho Vương phi hiền lành rộng lượng như vậy. Gặp được chuyện lý lẽ như vậy nhưng nàng vẫn nháo ầm ĩ, cũng tức giận , trả lại cho hứa hẹn uất ức như vậy. để ý ở nơi đông người như vậy, Mộ Dung Thiên Thần ôm Đường Tĩnh vào trong lòng, ôm chặt đầy cảm động:

      “Nàng yên tâm, chuyện như vậy sau này xảy ra, sau này chúng ta cùng tin tưởng nhau, hết lòng vì nhau.”

      “Được.” Đường Tĩnh vui vẻ đồng ý, trong lòng như được rót mật, có nữ nhân nào nghe được những lời ngọt ngào như vậy mà vui, cho dù có lừa mình. Huống chi nàng tin tưởng được làm được.

      “Nhanh ăn cơm , ăn thức ăn nguội.” Chú ý tới trong tiệm cơm mọi người đều nhìn bọn họ, vụng trộm cười cười, xin cho, người đại như nàng cũng cảm thấy xấu hổ rồi.

      Từ trong lòng ngồi dậy, cầm lấy chiếc đũa ăn như hổ đói, Mộ Dung Thiên Thần nhìn Vương phi nhà ăn như thổ phỉ, bỗng nhiên cảm thấy may mắn, may mắn có nhiều người nhận ra bọn họ, nếu mất mặt người Thần vương phủ và phủ Thừa tướng.

      Hai người đói đến thảm thương, rất nhanh giải quyết bữa cơm.
      Last edited: 18/11/16
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      “Ừ, xong rồi, chúng ta nhanh về phủ nghỉ ngơi thôi.”

      muốn mình chịu khổ vì biết cưỡi ngựa, Đường Tĩnh thương lượng với Mộ Dung Thiên Thần, sao có thể hiểu tâm tư này của nàng, đành giả bộ nghiêm trang :

      được, hôm nay dễ ra ngoài, nếu Vương phi muốn cưỡi ngựa, Bổn vương tất nhiên làm cho Vương phi cảm thấy mỹ mãn.” xong vẫn quên nở nụ cười dịu dàng với Đường Tĩnh, như nhìn xem, ta đối với nàng tốt.

      Ta muốn ! Đường Tĩnh ở trong lòng kêu rên, vẫn tình nguyện theo đến mã trường.

      Sau khi đến mã trường, Mộ Dung Thiên Thần rất có phong độ thân sĩ, để cho Đường Tĩnh chọn ngựa trước.

      “Con này .” Nhìn thèm nhìn, tùy ý chọn con, dù sao nàng cưỡi.

      “Nàng xác định?” Khóe miệng Mộ Dung Thiên Thần mỉm cười, đây chính là con ngựa khó thuần phục nhất mã trường này.

      “Vương Phi muốn chọn con này?”

      “Chọn nó .”

      Chân chính bắt đầu, Đường Tĩnh sợ ngây người, con ngựa cao lớn rám nắng, ánh mắt hung hãn bễ nghễ, đứng trước mặt nó khí thế của Đường Tĩnh giảm ít.

      Này... là khó. Mới dắt dây cương con ngựa cảm giác được hơi thở của người, bắt đầu an phận.

      “Con ngựa, ngựa ngoan.” Đường Tĩnh dịu dàng ghé vào bên tai con ngựa mà , nhưng con ngựa này cực kì biết nể mặt, càng động càng hung dữ, thở hổn hển, nôn nóng hí lên mấy tiếng.

      Mộ Dung Thiên Thần sai người dắt ngựa của ra, chân vừa đạp, con ngựa tăng tốc độ, sau đó cúi đầu nhìn nàng:

      “Vương phi như thế nào lại chưa lên ngựa?”

      phải biết rồi còn hỏi, nếu nàng leo lên, nhìn bộ dáng đắc ý của , nàng liền hận đến nghiến răng. Mặc kệ, thua người thua trận, dựa theo những gì huấn luyện viên kiếp trước dạy, Đường Tĩnh tính toán nhảy lên ngựa.

      bàn tay duỗi ra kéo lấy tay nàng, Đường Tĩnh quay đầu, ánh mắt kinh ngạc.

      Mộ Dung Thiên Thần dùng lực chút, kéo nàng lên ngựa của , ngồi ở phía trước mình.

      Đường Tĩnh nhếch môi cười, nhưng miệng vẫn chịu thua:

      “Ai cho ngươi kéo ta lên, ta còn muốn cưỡi ngựa đấy.”

      là vật quật cường, chạm vào phật biết quay đầu.

      Bất quá con ngựa kia dã tính biết, nếu chưa hoàn toàn được thuần hóa thể lấy mạng nàng ra đùa:

      “Là ta muốn cùng Vương phi cưỡi con ngựa, Vương phi có cho ta cái vinh hạnh này ?”

      “Được.” Đường Tĩnh lớn tiếng , trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

      ngồi vững chưa?” Mộ Dung Thiên Thần ở bên tai Đường Tĩnh , khiến cho gương mặt của nàng đỏ bừng, đầu càng cúi thấp.

      Hai chân Mộ Dung Thiên Thần kẹp lại, con ngựa từ từ đến đồng cỏ. Lúc này thân thể hai người sát vào nhau, quanh thân Đường Tĩnh đều là hơi thở của , thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của bên tai nàng, hơi nóng phả vào tai nàng, tê dại, ngứa ngứa.

      Mộ Dung Thiên Thần cũng tốt hơn, mỹ nhân ở trong ngực, ôn hương nhuyễn ngọc, cảm thấy viên mãn, hai người cứ ngồi ngựa từ từ về phía trước.

      được lúc, Đường Tĩnh còn kiên nhẫn, trong nhận thức của nàng, cưỡi ngựa nên chạy, nên chậm như vậy. Nàng thoải mái vặn vẹo người.

      nên lộn xộn.” Mộ Dung Thiên Thần hạ giọng, bảo Đường Tĩnh nên lộn xộn.

      “Chúng ta cho nó chạy , như vậy nhàm chán.” Đường Tĩnh nhịn được mà với .

      “Thân thể của nàng chịu được sao?”

      “Yên tâm , thành vấn đề.” Thân thể của nàng trong thời gian điều trị cho được huấn luyện, tố chất so với trước tốt hơn rất nhiều.

      “Được, vậy nàng phải ngồi yên.” sớm muốn nhưng nghĩ đến thân thể nàng mới từ bỏ, tại nàng , liền thỏa mãn cầu của nàng.

      Bầu trời xanh thẳm, gió thổi mây bay, đôi bích nhân cưỡi ngựa rong ruổi đồng cỏ rộng lớn, hết sức vui vẻ. Nhìn đồng cỏ mênh mông, bên tai tiếng gió rít gào, cảm nhận được gió xẹt qua mặt, trái tim Đường Tĩnh mở ra, hát ca khúc Phượng hoàng truyền kỳ.

      Tuy biết nàng hát cái gì nhưng nghe giai điệu vui vẻ như vậy, có thể đoán được tâm trạng lúc này của nàng rất tốt, lòng cũng vui hơn.

      Chạy mệt, hai người tùy ý nằm đồng cỏ, Đường Tĩnh nằm trong lòng , thoải mái thở dài, cổ đại tốt, toàn cảnh đẹp, khí mát mẻ, cần lo lắng cái gì mà PM2.5, chơi đùa thoải mái.

      Trong bầu khí tốt lành yên tĩnh, hai người bắt đầu vui vẻ chuyện trời dưới đất, sau này biết người nào chuyển đề tài, đến chuyện quan trọng:
      Last edited: 18/11/16
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      “Vậy ước mơ còn của chàng là gì?” Đường Tĩnh tò mò hỏi.

      “Trước đây cơ thể của ta tốt, còn có nhiều chuyện phải làm... Ứng phó với người đuổi giết, còn sống được là nguyện vọng lớn nhất rồi, còn nguyện vọng gì hơn nữa.”

      Ánh mắt Mộ Dung Thiên Thần tối lại, chuyện đơn giản nhất là ông trời để cho gặp được nàng, nếu biết giờ này còn chịu bao nhiêu khổ sở.

      Khi đó mơ ước đối với thứ xa xỉ, từng ngày trôi qua có biết bao thê thảm. Nghĩ lại mình trước đây tuy suốt ngày bị Phụ hoàng ép uống thuốc, nhưng Phụ hoàng và Mẫu phi đều thương , có lẽ lúc dựa vào trong lòng họ làm nũng là lúc bị độc dược hành hạ, khổ thể .

      Nghĩ vậy, trái tim Đường Tĩnh như bị dao khoét qua, nhìn tràn đầy thương tiếc:

      “Vậy cũng nên suy nghĩ cái khác, ví dụ như sau này lớn lên ngươi muốn làm gì?” Đường Tĩnh ôn nhu hỏi, chỉ cần nàng đủ khả năng, nàng giúp thực .

      “Cái khác là cái gì? Lúc ấy ta muốn trở thành tướng quân uy phong, dẫn dắt binh lính ra trận giết địch. Đối với thân thể này...” Khi đó biên cảnh Tinh Lang quốc rục rịch, sản sinh nhiều chuyện, Phụ hoàng vì vậy suốt ngày mặt mày cau có, ngốc nghếch nghĩ chỉ cần mình có thể giúp Phụ hoàng đánh bại Tinh Lang quốc, Phụ hoàng nhìn với con mắt khác, tình cảnh của và Hoàng huynh cũng tệ như vậy.

      “Chờ thân thể của ngươi tốt lên thực được.” Đường Tĩnh an ủi , thầm đả kích chính mình, nhất định phải nhanh chóng tìm ra mấy vị thuốc kia, giải độc cho .

      “Đừng mãi đến ta, nàng sao, nàng có ước mơ gì?” Chỉ cần nàng ra, đều cố gắng hết sức thỏa mãn nàng.

      “Ước mơ của ta, ta là tiểu thư cả ngày ra khỏi nhà còn có ước mơ gì.” Nàng tự giễu .

      Kiếp trước từng mơ ước, nàng muốn trở thành đội viên ưu tú nhất đội đặc chủng, nàng có thể dựa vào bản thân mà thực được. Mà đến nơi này, rời khỏi Vương phủ là mơ ước của nàng, nhưng nàng muốn nó trở thành thực, tại nàng chỉ muốn giải độc cho , cùng bình thản bên nhau.

      , nhất định nàng có.” Mộ Dung Thiên Thần khẳng định.

      Nếu người khác vậy có lẽ tin, nhưng Vương phi của , biết nàng phải là nữ tử bình thường.

      “Ha ha, nguyện vọng lớn nhất tại của ta là cùng ngươi trải qua những ngày bình thường.”

      Nghe nàng vậy, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, ấm áp, ẩm ướt.

      “Được.” Tiếng cười trầm thấp theo khóe miệng của tràn ra, hết sức êm tai. Đây cũng là nguyện vọng của , là bọn họ có cùng nguyện vọng.

      “Trừ cái này còn có gì nữa?” muốn biết chuyện nàng muốn làm nhất.

      Còn có? Trước kia nàng có kế hoạch sau khi rời khỏi Vương phủ, nàng dùng tiền kiếm được dạo chơi, cảnh sắc cổ đại chưa bị khai phá, đừng đến là ô nhiễm, hơn nữa người ít, cảnh có lẽ đẹp hơn, nàng nhất định phải thưởng thức lần mới được.

      “Ta muốn du lịch cảnh đẹp khắp nơi, nhìn thế giới bên ngoài như thế nào?” Nhưng Vương gia cao cao tại thượng, vì nàng mà buông thả cuộc sống cẩm y ngọc thực sao?

      “Được, chờ ta giúp Hoàng huynh lên ngôi vị Hoàng đế, chúng ta cùng du ngoạn, làm đôi nhàn vân dã hạc, thần tiên quyến lữ.” cũng phiền chán loại tranh đấu lục đục, đêm ngủ ngon, sau này gặp nàng mới cảm nhận được ra nhân sinh mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ như vậy, đúng ?

      Đường Tĩnh thể tin nổi nhìn Mộ Dung Thiên Thần, trong đôi mắt của thấy được chân thành, làm cho nàng rung động.

      Mộ Dung Thiên Thần quay đầu, Đường Tĩnh nhìn gương mặt tuấn mỹ quay đầu , nhớ tới hai người mới ngọt ngào thổ lộ tình cảm, áp lực trong lòng tăng cao, hành động nhanh hơn suy nghĩ, nhanh chóng ngồi dậy, hôn lên đôi môi đào của Đường Tĩnh, nụ hôn điên cuồng ập tới, chừa chút. Giây phút này, cả thế giới đều yên lặng vì bọn họ, trong mắt bọn họ chỉ có nhau, chứa nổi thứ gì khác...

      Lấy trời làm mối, lấy đất làm chứng, thiên nhiên chứng kiến cho tình thuần túy mà tốt đẹp của bọn họ.

      Mãi đến lúc mặt trời ngả về phía Tây, hai người mới lưu luyến cưỡi ngựa về phủ.
      Last edited: 18/11/16
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Cuộc sống vô vị

      Hàng ngày giống như Đường Tĩnh mong đợi, bình thản trôi qua. Đường Tĩnh biết phu thê người ta ở chung thế nào, nhưng nàng cực kì thích cuộc sống tại của bọn họ, gợn sóng, thỉnh thoảng có chút ngọt ngào ấm áp, nếu bỏ qua mỗi lúc trời tối Mộ Dung Thiên Thần giở trò lưu manh.

      Nàng tại càng nghi ngờ lúc mới đến nhìn thấy với tại có phải là người hay . giờ đây như đứa trẻ động tý là làm nũng, tính tình đùa giỡn. Ngày đó sau khi nàng giải độc cho xong, nàng ngủ lại phòng , ngày hôm sau dự định về phòng mình ngủ, nàng chân trước vào phòng, liền vào theo.

      “Sao chàng lại tới đây? trễ thế này rồi còn chưa nghỉ ngơi sao?”

      “Tất nhiên là phải nghỉ ngơi.”

      “Vậy chàng tới đây làm gì?” Đường Tĩnh nhíu mày hỏi.

      “Ta tới đây tất nhiên là để nghỉ ngơi rồi.” biết từ lúc nào còn xưng là Bổn vương mà lại dùng từ ta.

      “Nghỉ ngơi còn đến nơi này làm gì, về phòng mình .” Nàng còn nghe hiểu đúng là tên ngốc.

      “Vương phi sáng sớm vừa mới muốn sống tốt, buổi tối lại định để ta mình trông phòng sao?” Giữa trán đầy ưu thương nên lời, ánh mắt mang theo mấy phần thương cảm.

      là giỏi giả vờ, còn mình trông phòng? bản thân giống như phu tử ở thâm cung tịch mịch u oán.

      đợi Đường Tĩnh gì, cất bước tiến lên bắt đầu cởi quần áo.

      “Chàng...” Đường Tĩnh chạy tới chỉ vào .

      “Vương phi yên tâm, Bổn vương giữ khuôn phép còn chưa được sao?” Nghe khẩu khí của , cảnh tượng ban ngày hai người ngọt ngào vẫn rành rành trước mắt, Đường Tĩnh nỡ thêm, chỉ cảnh cáo buổi tối được xằng bậy.

      “Nhất định.” Mộ Dung Thiên Thần gật đầu, trước lúc nàng đồng ý miễn cưỡng nàng.

      Ban đêm còn chút quy củ, sau này liền thành , mỗi lúc tối ôm nàng lại hôn, lúc nàng muốn cự tuyệt lại bày ra bộ dáng đáng thương tội nghiệp giống như nàng có lỗi với , làm cho Đường Tĩnh đành lòng gì nữa, chỉ có thể mặc kệ . quá chút nào, hai người sau nhiều lần làm chuyện thân mật như vậy suýt chút nữa có thể đột phá tầng cuối cùng.

      Nghĩ lại chuyện cũ, Đường Tĩnh lấy tay đỡ trán nghĩ mà hoảng sợ.

      “Vương phi.” Mới cầm lấy cuốn sách y Xuân Ngọc vào.

      “Vương gia mời Vương phi thư phòng chuyến.”

      “Vương gia có chuyện gì sao?” Đường Tĩnh hỏi nàng.

      có chuyện gì, chỉ là Dịch thị vệ bảo người tới thôi.” Xuân Ngọc lắc đầu.

      Từ khi Vương gia và Vương phi xuất phủ chuyến trở về hai người gần gũi ít, Xuân Ngọc có thể thấy trong mắt vui ở trong lòng.

      “Được, ta lập tức qua.” Đường Tĩnh thả cuốn sách xuống, gật đầu.

      Đến thư phòng, Đường Tĩnh gõ cửa, đẩy cửa vào. Mộ Dung Thiên Thần xem gì đó mãi đến lúc Đường Tĩnh đến trước bàn mới chú ý tới. Nâng mắt nhìn Đường Tĩnh, khóe môi nhàn nhạt ý cười.

      “Nhìn gì mà xuất thần như vậy?” Đường Tĩnh cười hỏi.

      có gì, cùng Hoàng huynh xử lý chút mật hàm, còn cả chuyện Phong Vũ lâu.”

      “Phong Vũ lâu?” Là cái gì?

      “Là tổ chức bí mật do ta thành lập.” Thuận tay kéo nàng vào trong ngực mình.

      “Tổ chức bí mật?” Trong lòng Đường Tĩnh hiếu kì, quấn lấy kể cho nàng nghe chuyện về Phong Vũ lâu.

      Dựa vào quan hệ tại của hai người, Mộ Dung Thiên Thần cũng định giấu giếm nàng cái gì, hết mọi chuyện về Phong Vũ Lâu cho nàng, từng cái từng cái .

      “Sao, như vậy, ra Phong Vũ Lâu dùng để thu thập thông tin tình báo.” Nghe như vậy, Đường Tĩnh vỡ lẽ, giống như tổ chức đặc vụ ở đại.

      chỉ thu thập thông tin tình báo mà Phong Vũ Lâu còn có cả sát thủ cùng người tài ba dị sĩ, bí mật giúp Hoàng Huynh giải quyết nhiều chuyện khó khăn.” Vương phi của thông minh như vậy, chút hiểu, xong còn lấy tay ngắt lấy cái mũi của nàng, thuận tiện trộm hương cái.

      “Chàng, đứng đắn chút.” Đường Tĩnh dỗi , đối với chuyện chẳng để ý thời gian, lúc nào cũng có thể trêu đùa lưu manh, nàng thiệt thòi hết chỗ , nhưng nhìn hàng lông mày của nhướng lên, khóe môi nở nụ cười yếu ớt như có như mà nàng lại cực thích bộ dáng lưu manh như vậy của , tâm lý mâu thuẫn.

      lẽ ta đứng đắn sao?” Mộ Dung Thiên Thần hơi ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi nàng.

      Đường Tĩnh liếc liếc , muốn tiếp tục cùng thảo luận vấn đề này, kết quả cũng bị quấn cho choáng váng.

      “Chàng tìm ta có chuyện gì?” Thông minh nhanh chóng tìm đề tài mới.

      “Vương phi còn chưa trả lời ta.” Mộ Dung Thiên Thần nhất quyết buông tha, đầu để lên vai nàng, nhàng nắm lấy nhánh tóc đen.

      “Chàng, chàng ta .” Đường Tĩnh bị đùa giỡn cảm thấy xấu hổ, hai má đỏ bừng.
      Last edited: 18/11/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :