1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ đại ] Bệnh vương độc sủng kiều thê - Vi Lạp

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      xin loi post nham chuong.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Giải độc

      Mộ Dung Thiên Thần nhìn nàng khóc thương tâm như vậy, trái tim mềm xuống, lần trước trúng độc thân thể có nơi nào thoải mái, đau đớn vùng ngực mấy ngày nay cũng bị phải.

      "Được rồi đừng khóc nữa, là Bổn vương hiểu nhầm ngươi." Mộ Dung Thiên Thần luống cuống an ủi nàng.

      "Vốn là trách nhiệm còn cái gì mà xem như?" Đường Tĩnh nhất quyết chịu buông tha.

      Nhìn vụng về dỗ nàng, Đường Tĩnh cũng hết thương tâm, nàng vốn khong phải người già mồm cãi láo, chỉ mới đến đây, mỗi ngày đều thấp thỏm lo âu làm cho nàng sợ hãi, sau khi khóc xong lại thư thái hơn nhiều. tại bắt được cơ hội này chỉ muốn trêu chọc khối băng này, chưa bao giờ bày ra sắc mặt hòa nhã với nàng.

      "Vậy ngươi muốn thế nào?" Mộ Dung Thiên Thần có chút bất đắc dĩ.

      "Phốc..." Đường Tĩnh nhịn được mà bật cười.

      "Đùa ngươi thôi, ta làm sao lại phân biệt phải trái như vậy.”

      Như thế nào lại phải? Mộ Dung Thiên Thần thầm nghĩ, nhưng lại dám . Nữ nhân khóc là phiền toái nhất, thứ ghét lại gặp phải, biết sau này muốn nhìn Đường Tĩnh khóc lại rất khó nha.

      Đường Tĩnh định trước châm cứu cho .

      “Ngươi có võ công sao?” Đường Tĩnh bắt mạch cho gặp được dòng khí cường đại, cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp qua, cũng dám có phải là nội lực mà người cổ đại hay tới hay .

      có võ công mấy ai biết, Mộ Dung Thiên Thần do dự có nên cho nàng hay .

      “Ngươi yên tâm, nếu phải chữa bệnh cho ngươi ta hỏi, chuyện của ngươi ta tuyệt đối muốn biết.” Đường Tĩnh thẳng làm cho Mộ Dung Thiên Thần giống như người mọn, được rồi ra có chuyện nội lực, Đường Tĩnh gật gật đầu.

      “Võ công của ngươi rất cao, về sau dạy cho ta có được ?” Hai mắt Đường Tĩnh lóe sáng lấp lánh nhìn .

      “Huynh trưởng của ngươi dạy cho ngươi sao?” nghe Lý Lâm Trúc hết mực thương muội muội này, gây ra tai họa gì cũng thay nàng thu dọn.

      Huynh trưởng, hình như nàng nghe Xuân Ngọc nhắc tới.

      có.” Đường Tĩnh trả lời ràng lưu loát, nghe ý tứ này định dạy mình, tìm lý do sứt sẹo như vậy làm gì, hết câu chờ Mộ Dung Thiên Thần cởi áo.

      Đôi môi đào của Đường Tĩnh nhếch lên, cúi đầu nhìn bàn chân, dám trực tiếp nhìn .

      Nếu như mấy ngày trước nàng do dự lột quần áo của , nhưng hôm nay khác, tuy an ủi mình giải độc cho nhưng dù sao Đưỡng Tĩnh cũng là nữ tử, nhìn chằm chằm vào thân thể nam nhân xấu hổ.

      Mộ Dung Thiên Thần đợi lâu cũng thấy Đường Tĩnh có phản ứng gì, ngẩng dầu liền nhìn thấy hai gò má của nàng đỏ bừng, hiểu ra chuyện gì, trong mắt tràn ngập ý cười, nghĩ tới nàng cũng biết xấu hổ.

      “Vương phi vì sao vẫn chưa bắt đầu?” Mộ Dung Thiên Thần giả vờ khó hiểu.

      “À..., được.” Đường Tĩnh gật đầu, trong lòng đấu tranh mãi mới cầm lấy châm, vẫn như cũ cúi đầu châm cứu cho .

      Sau đó Đường Tĩnh để quản gia mang thùng tắm và dược liệu vào nhưng nghĩ tới Dịch Thiên cũng vào, giống như sợ nàng hại chết bảo bổi Vương gia của .

      “Cái này muốn ngâm bao lâu?” Nhìn thùng dược liệu, Mộ Dung Thiên Thần nhíu mày hỏi.

      “Đợi máu đen trong cơ thể của ngươi xuất ra toàn bộ là được.” Tế bào tái sinh, sinh ra máu mới để tuần hoàn, nhưng nàng cũng giải thích nhiều với bọn họ, gì bọn họ cũng hiểu phải là đàn gảy tai trâu sao?

      “Vì sao lại phải phóng xuất?”

      phải phóng xuất ngươi sống sao?”

      Đường Tĩnh trừng mắt với , đúng là cái gì cũng biết.

      Mộ Dung Thiên Thần vào nhưng thấy Đường Tĩnh có phản ứng gì, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, Mặc thúc thấy Vương gia của mình như vậy nên cái gì cũng dám , coi như cho nàng chút mặt mũi vì giải độc cho Vương gia, Vương gia cũng nên có thái độ tốt chút.

      Đường Tĩnh nhìn như vậy cũng hận đến nghiến răng, hận thể thêm mấy thứ trong thuốc của hành hạ đến chết.

      “Vương phi, trễ thế này nếu người về trước , lão nô ở trong này là được rồi.” Mặc thúc ở trong phủ nhiều năm như vậy, là người biết nhìn người, làm sao nhìn ra được tại Vương phi cực kì tức giận.

      “Thôi.” Nàng đại nhân đại lượng chấp nhặt với người như thế.

      “Nước ấm phải giữ gìn nhiệt độ, các ngươi nắm tốt, vẫn để ta ở lại hơn. Mặc thúc, ngươi về nghỉ ngơi trước , ở đây là được.”

      Vương phi biết chiếu cố như vậy Mặc thúc có chút cảm động, Vương phi và lời đồn bên ngoài tuyệt giống nhau.

      sớm dự đoán tảng băng kia phản ứng lại mình, Đường Tĩnh từ trong lồng ngực lấy ra cuốn sách thuốc, tỉ mỉ nghiên cứu, chỉ còn lại mình Dịch Thiên xấu hổ đứng đó, nhìn Vương gia và Vương phi.

      Đường Tĩnh qua thời gian ngắn liền thử nước, để cho Dịch Thiên thêm chút nước ấm, sau đó lại đọc sách, hai canh giờ sau Đường Tĩnh mới gọi Mộ Dung Thiên Thần đỡ dậy.

      “Cảm giác như thế nào?” Đúng bên cạnh, đặt tay lên mạch đập của .

      “Cực kì thoải mái.” Có cảm giác sảng khoái nên lời, chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác như vậy.

      “Ừ, được.” Nàng cũng cảm giác được mạch đập của hữu lực, tảng đá trong lòng rơi xuống đất.

      trễ thế này ngươi về sớm nghỉ ngơi .”

      Mộ Dung Thiên Thần nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, trong lòng cảm động, tảng băng trong lòng như được hòa tan, cũng phát bên trong giọng của mình có chút dịu dàng.

      “Ừ, ngươi cũng nghỉ ngơi , ngày mai ta quay lại.”

      “Nếu có chuyện gì đến Thanh Tâm uyển tìm ta.” Đây là lời Dịch Thiên , vừa rồi mới thi châm hao phí nhiều tinh lực, Đường Tĩnh mệt chết , dù sao tại cũng có việc gì, định về nghỉ ngơi.

      “Ngày mai muộn chút rồi trở lại.”

      Chương 7: Lần đầu gặp Cẩn vương

      Chọn xong đại phu, Đường Tĩnh bắt đầu chọn dược liệu, cũng là để tìm dược liệu cho Mộ Dung Thiên Thần, trời cũng tối, bình thường trời còn chưa sáng ra phủ, trời tốt đen mới hồi phủ.

      Mộ Dung Thiên Thần mấy lần tìm được nàng, buồn bực nghĩ có phải nàng quên mất mình hay , hay thầm cười Thái tử tìm ra cơ sở ngầm đáng tin.

      Bất quá Dịch Phong là ám vệ theo nàng vẫn bẩm báo nàng vẫn vội vàng tới phòng khám, căn bản thấy người của Thái tử, tâm lý cũng cân bằng hơn. Nếu Vương phi của lựa chọn bỏ qua gian tà theo chính nghĩa, ngại giữ nàng ở lại trong phủ, Mộ Dung Thiên Thần nghĩ như vậy.

      Chạng vạng ngày hôm nay, Mộ Dung Thiên Thần ở ngoài phủ vào, mới đến cửa thấy tiểu khất cái vào phủ.

      Tiểu khất cái cả người đầy bụi, cởi tấm mặt nạ nhìn ra làn da, đầu tóc rối bù, tay trái cầm bánh bao ăn như lang thôn hổ yết. Tay phải mang theo túi vải rách.

      “Đứng lại, Vương phủ là chỗ ngươi có thể vào sao?”

      “Sao vậy?” Nghe được thanh, Đường Tĩnh quay đầu, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Mộ Dung Thiên Thần, trong lòng thấy nhiều dược liệu trân quý, đôi mắt sáng loáng, vậy mà nhận ra mình.

      “Ngươi...” vừa muốn mắng , Mặc thúc vội cắt ngang nàng.

      “Vương phi trở lại.” xong dùng góc áo lau lau mồ hôi, may mắn mà tới kịp.

      Hai người này mấy ngày nay mới tiến triển chút, cũng thể để xảy ra sai lầm gì.

      “Vương phi?” Mộ Dung Thiên Thần nhìn kĩ, là Vương phi của sao, đầu tóc rối bù, thậm chí quần áo rách nát, nhưng đôi mắt vẫn trong suốt như cũ.

      “Làm sao lại thành bộ dạng này rồi?”

      Còn có chút bộ dạng của tiểu thư khuê các sao, trước mặt nàng, mấy ngày ở chung phát Vương phi của tính tình rất ngay thẳng, chọc giận nàng người chịu tội vẫn là mình.

      “Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý như vậy sao?” Đường Tĩnh trừng mắt nhìn , nếu phải vì , trời nóng như thế này nàng còn phải chạy vào rừng sao.

      “Mặc thúc, thu lại mấy thứ này cho ta, lúc nữa ta cho ngươi cách làm.” Đưa túi vải rách cho Mặc thúc.

      “Là để giải độc cho Vương gia sao?”

      “Ừ.”

      “Hôm nay sao?” Mệt mỏi cả ngày, nàng còn phải nghỉ ngơi chút, Mộ Dung Thiên Thần khó có lúc suy nghĩ vì nàng.

      “Ừ.” Đường Tĩnh tức giận đáp, nàng rảnh để đối thoại nhàm chán với , nhanh về tắm rửa cái, đổi quần áo mới, cảm giác này so với lúc hoàn thành nhiệm vụ giống nhau, là nhớ.

      Duy chỉ có điều được hoàn mỹ là thân thể này quá yếu đuối, được mấy bước thở hồng hộc. Xem ra nàng phải rèn luyện thân thể hàng ngày rồi.

      “Buổi tối cùng nhau dùng bữa.”

      Vừa định trở về phòng, Mộ Dung Thiên Thần liền thả trái bom ra.

      Cùng nhau dùng bữa? Nàng nghe nhầm đấy chứ, tuy mấy ngày nay quan hệ giữa hai người tiến triển bước, ở thế đối địch nhưng cũng tới mức cùng nhau ăn cơm chứ. đợi Đường Tĩnh lấy lại tinh thần, Mộ Dung Thiên Thần xa. Được rồi, phải chỉ bữa cơm thôi sao, Đường Tĩnh để ý, nhún nhún vai tiêu sái trở về phòng.

      Sau khi trở về phòng nàng thoải mái tắm rửa, tinh thần sảng khoái ăn cơm.

      Lúc tới nơi Mộ Dung Thiên Thần ngồi ở đó chờ nàng. Đường Tĩnh đạp hoàng hôn tới, ánh chiều tà nhu hòa ngưng đọng làn da như tuyết của nàng, giống như có vầng sáng tỏa ra làm cho Mộ Dung Thiên Thần ngây dại, mãi đến lúc Đường Tĩnh đến trước mặt hành lễ với mới lấy lại tinh thần.

      “Khụ, khụ, miễn lễ, ngồi xuống .” Nhìn kĩ có thể thấy hai tai ửng hồng, bất quá đối với Đường Tĩnh đói đến hoa mắt cũng chú ý tới, lúc nàng vào vừa nhìn thấy bàn mỹ vị hai mắt lóe sáng, giống như con sói đói bụng bỗng nhìn thấy con mồi, nhưng vẫn chú ý đến Mộ Dung Thiên Thần, đợi mở miệng liền giơ chiếc đũa gắp viên thịt ăn như lang thôn hổ yết.

      “Ừm, ăn ngon.”

      Đói bụng ngày rốt cuộc cũng có cơm ngon để ăn, trái cây dại núi quá khó ăn, vừa đắng vừa chát, sau này muốn ăn chút nào.

      Mộ Dung Thiên Thần hơi nghiêng mặt, đối với tướng ăn của nàng... đành lòng nhìn thẳng.

      “Vương phi bình thường cũng ăn cơm như vậy sao?” Mộ Dung Thiên Thần nhịn được mà hỏi Xuân Ngọc.

      “Vương phi bình thường ăn cơm rất tao nhã, có thể hôm nay quá đói mà thôi.” So với dáng ăn cơm tại ăn chậm cũng coi như tao nhã rồi, Xuân Ngọc tự an ủi chính mình, dù có lòng giải thích cho Vương phi nhà mình nhưng Vương phi nhà nàng là.

      Rất nhanh Đường Tĩnh ăn no, nghĩ tới chiến hữu lúc trước của nàng, trước kia mỗi lần xong nhiệm vụ trở về mọi người cùng nhau vọt vào cantin cướp đoạt đồ ăn này nọ, càn quét như có quỷ vào thôn, thích.

      Xung quanh yên tĩnh như vậy, Đường Tĩnh nhìn Mộ Dung Thiên Thần giật mình nhìn nàng.

      “Ngươi làm sao lại ăn?”

      “Bổn vương ăn no rồi.” Là xem no rồi mới đúng, Vương phi của ăn cơm cũng quá thành rồi.

      “Mặc thúc, lát nữa ta đưa cho ngươi phương thuốc, bên trong có mấy vị thuốc ta chuẩn bị tốt, ở trong túi lớn, ngươi trực tiếp lấy dùng là được, trong đó có mấy vị thuốc mới, rửa sạch sắc riêng cho Vương gia uống. À... còn có, những dược liệu mới này ta muốn sấy khô, đừng phơi nắng.”

      Ăn uống no nê, Đường Tĩnh dặn dò cẩn thận chuyện cho Mặc thúc, Mộ Dung Thiên Thần ở bên nghe được liền nhíu mày.

      “Sao lại tự mình hái thuốc, Mặc thúc đến hiệu thuốc mua phải thuận tiện hơn sao?”

      Đường Tĩnh gì, trừng mắt lên, đạo lý dễ hiểu đó nàng biết sao?

      “Mấy vị dược liệu này phơi nắng có độc, độc trong thân thể ngươi hỗn độn, thêm mấy vị độc nữa ngươi rất đau đớn.” Ăn no xong nên tâm tình của Đường Tĩnh rất tốt, giọng dịu dàng ngay cả nàng cũng phát .
      Last edited: 18/11/16
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Mà nàng mua khác, nàng từ chợ dược liệu mua có người hoài nghi. Mộ Dung Thiên Thần ở bên nghe liền ngẩng đầu, thể tin nhìn nàng, vẫn giấu giếm tin tức mình bị trúng độc, sợ người cố ý biết được mang lòng gây rối, sau đó lại ra tay, nghĩ tới nàng cũng để ý tới điểm này.

      Nhớ tới mấy ngày này ám vệ báo lại, Vương phi của mỗi ngày đều chạy lên núi, ra là tìm thuốc giải cho , nghĩ lại Thanh Tâm uyển mấy ngày nay cả đêm thắp đèn, Vương phi của làm nhiều như vậy, có dòng nước ấm chảy qua, thấm đẫm vào trái tim , chạy đến sâu trong lòng mang theo nghi ngờ, thử hỏi người yên lặng vì mình làm nhiều chuyện như vậy sao có thể hại mình, tuy nàng là người của Thái tử nhưng vẫn nguyện ý thử tin tưởng nàng.

      nghĩ tới Đường Tĩnh cho rằng đó là chuyện phải làm vậy mà khiến cho Mộ Dung Thiên Thần thay đổi ý kiến với nàng lớn như vậy, bất quá toàn bộ mọi chuyện Đường Tĩnh đều hề biết, tại Đồng Thiện đường vào quỹ đạo, mỗi ngày bệnh nhân đến dứt, thu nhập có khởi sắc, nàng bắt đầu xem xét con đường phát tài khác.

      Chạng vạng hôm nay xong việc ở phòng khám, Đường Tĩnh xuyên qua đường phố nhốn nháo, định xuyên qua ngõ về Vương phủ. tiếng tiêu như có như truyền đến, du dương mang theo mấy phần tịch mịch, như ngọn gió mát đánh úp lại, từ từ nhập vào trái tim, Đường Tĩnh theo tiếng tiêu sâu vào ngõ .

      Xuyên qua ngõ , mảnh rừng trúc xanh um chiếu vào mắt, bóng dáng cao ngất ở trong rừng trúc thổi tiêu, gió thổi qua, lá trúc đung đưa, ra đơn.

      Đường Tĩnh sinh lòng thương tiếc, vừa muốn lại gần.

      “Người nào?”

      Mộ Dung Thiên Cẩn quay đầu.

      “Công tử đừng kích động, ta chỉ nghe được tiếng tiêu liền tới, có ác ý.”

      Cảm nhận được sát khí, Đường Tĩnh vội vàng giải thích.

      “Sao?... Vị tiểu huynh đệ cho rằng ta thổi như thế nào?”

      “Công tử tài nghệ siêu quần, như lôi cuốn vào cảnh đẹp, bất quá tại hạ thẳng, tiếng tiêu mang theo vài phần đơn, công tử nhớ tới người nào sao?” Đường Tĩnh thẳng thắn ra.

      “Nhớ?” Nghe như vậy, Mộ Dung Thiên Cẩn nhíu mày, đánh giá người trước mắt, toàn thân xanh đen, bên hông buộc đai ngọc, có bất kì trang sức nào, giống như công tử bình thường, thân là Hoàng tử, dạng người gì chưa thấy qua, tuy ăn mặc đơn giản nhưng che giấu được khí chất đẹp đẽ tản ra quanh thân.

      “Ừ, biết tại hạ có đúng ?”

      “Tiểu huynh đệ từ đâu mà đoán như vậy?” Ánh mắt nhìn xa xăm, cho rằng che giấu cực kì tốt.

      “Khúc này nhàng êm dịu, giống như Du Bá Nha (Cao Sơn Lưu Thủy), trầm ngâm, nhu tình như nước, kể ra tiếng lòng uyển chuyển của nữ nhân. Công tử thổi có chút trầm thấp vội vàng, chẳng lẽ nhớ tới nương ngươi thương sao?” Đường Tĩnh nhìn cúi đầu, trêu ghẹo .

      “Ha ha, tiểu huynh đệ dễ nghe, tại hạ bội phục.” Mộ Dung Thiên Cẩn chắp tay, thế gian tiếng tiêu của có thể đánh tới lòng người, nhưng chưa từng nghe qua tiếng tiêu tịch liêu, chỉ có ta đọc ra tiếng lòng của mình, đối với người trước mắt sinh ra hảo cảm.

      “Tại hạ là Lý Thiên Cẩn, biết đại danh của tiểu huynh đệ là gì?”

      “Tại hạ là Đường Tĩnh, hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Học theo bộ dáng của Mộ Dung Thiên Cẩn, Đường Tĩnh cũng chắp tay, hai người như tìm được tri kỉ, chỉ hận thể gặp sớm, hai người vui vẻ chuyện.

      “Tiểu huynh đệ chưa ăn cơm đúng , bằng cùng nhau ăn bữa cơm, chúng ta vừa ăn vừa chuyện.” Mộ Dung Thiên Cẩn thấy sắc trời muộn nên đề nghị.

      “Được.” Đường Tĩnh cảm thấy còn chưa chuyện xong, dứt lời, Mộ Dung Thiên Cẩn và Đường Tĩnh qua rừng trúc, bước đến tửu lâu.

      “Thái Vận Hiên, cái tên rất hay.” Đường Tĩnh tán thưởng, Mộ Dung Thiên Cẩn chỉ gật đầu cười.

      “Mời.”

      Vừa vào, chưởng quầy ra tiếp đón.

      “Thiếu...”

      “Chuẩn bị gian phòng tốt nhất, sau đó chuẩn bị đồ ăn đặc sắc mang đến.” Mộ Dung Thiên Cẩn cắt ngang lời của Chưởng quỹ, phân phó.

      “Vâng, vâng, vâng, hai vị mời bên này.” Tự mình mang hai người bọn họ vào phòng, vừa vào ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, bày trí đơn giản theo phong cách cổ xưa, là nơi tao nhã lịch .

      Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, hai người vừa ăn vừa chuyện, nghĩ tới hai người ngoại trừ nhạc còn có nhiều sở thích giống nhau. Nghe tửu lâu này là sản nghiệp của Mộ Dung Thiên Cẩn, Đường Tĩnh hai mắt lóe sáng, nhìn ra lại có đầu óc buôn bán như vậy.

      dám giấu, ta muốn mở tửu lâu nhưng biết kinh doanh như thế nào, chỉ sợ lỗ vốn.”

      Mộ Dung Thiên Cẩn nghe xong hơi suy nghĩ chút, “Như vậy , nếu tiểu huynh đệ tin tưởng ta, ta cùng tiểu huynh đệ hợp tác mở tửu lâu, ngươi bỏ tiền, ta bỏ sức, như thế nào?”

      vậy sao?” Đường Tĩnh cầu còn được, vốn muốn truyền thụ ít kinh nghiệm mở tiệm, bất quá...
      Last edited: 18/11/16
      thuytMeoconkissu2 thích bài này.

    4. Meoconkissu2

      Meoconkissu2 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      13
      đặt dép lê ngồi ngóng, cố lên nha @SooSyl

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      "Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, sao Lý huynh lại tin tưởng ta như vậy?" Đường Tĩnh có chút khó hiểu.

      “Ha ha, có người quen biết cả đời vẫn luôn nghi ngờ lẫn nhau, có người cho dù chỉ quen biết nhưng lại tin tưởng nhau, ta với tiểu huynh đệ vừa gặp như quen từ lâu, cũng có như có duyên."

      "Được, chúng ta quyết như vậy, ngươi trước ước tính ngân lượng, ta chuẩn bị." Nếu như vậy, Đường Tĩnh cũng ngại ngùng, thoải mái tiếp nhận.

      Kế tiếp hai người thảo luận chi tiết vấn đề, Đường Tĩnh đại khái cho biết ý nghĩ của mình cho .

      "Làm sao vậy, có phải suy nghĩ của ta quá kì lạ hay , ta biết những thứ này cũng thực lắm." Đường Tĩnh thấy khó xử, mấy ngày rảnh rỗi nàng nghĩ đến phương án mở tửu lâu, nhưng suy xét điều kiện cổ đại này.

      ", tốt, suy nghĩ của ngươi rất tốt." Đứng ở góc độ thương nhân những suy nghĩ này mới mẻ độc đáo, làm cho hết sức giật mình.

      "Dù khó thực nhưng ta cố gắng hết sức thử xem."

      "Được, cám ơn, nếu có thể cho ta mượn gian phòng, ta muốn tự mình bố trí phen."

      Dựa theo phong cách của nàng, tạo ra chỗ của riêng nàng, giảm bớt nỗi nhớ quê, sau này ra khỏi phủ còn có chỗ ở.

      "Đương nhiên là được." Mộ Dung Thiên Cẩn vui vẻ đồng ý, sảng khoái của làm cho Đường Tĩnh càng có hảo cảm với , nàng lòng xem là bằng hữu.

      "Vậy lời định, ngày mai ta cùng ngươi tìm cửa hàng, như thế nào?"

      "Được, ngày mai ta ở chỗ này chờ ngươi."

      Hai người ước định xong cảm thấy mỹ mãn liền hồi phủ.

      Chương 4: Khổ nhục kế

      Sau khi trở về phòng liền thấy Xuân Ngọc ở trong phòng lo lắng lại lại.

      "Xuân Ngọc, làm sao vậy? Nhìn bộ dáng của ngươi xem."

      "Vương phi người trở lại, ta vội muốn chết." Xuân Ngọc đừng ở cửa chờ Đường Tĩnh vô số lần, rốt cuộc cũng gì, chỉ im lặng.

      "Gấp gáp cái gì, lẽ ta còn chạy được sao, ngươi xem, phải ta trở lại sao?"

      xong, đứng trước mặt Xuân Ngọc xoay tròn vòng, dương dương đắc ỹ.

      "Vương phi tại lập gia đình, phải xem Vương gia làm trọng, làm sao có thể tùy hứng như vậy?”

      “Ôi, được rồi, Xuân Ngọc ngươi đừng dong dài nữa, đều sắp thành bà già rồi. Cẩn thận qua mấy năm nữa đều mọc nếp nhăn, gả được ra ngoài.” Đường Tĩnh trêu chọc Xuân Ngọc.

      “Ôi Vương phi.” Xuân Ngọc xấu hổ tức giậm chân, Vương phi tại động chút là trêu chọc nàng, nàng cực kì xấu hổ.

      “Ta mặc kệ, về sau Vương phi ra ngoài phải mang theo ta.” Xuân Ngọc yên tâm.

      “Được, Xuân Ngọc cái gì là cái đó. Được rồi, nhanh chuẩn bị nước tắm cho ta...” xong duỗi duỗi thắt lưng hướng lên giường lớn nằm, Xuân Ngọc nhìn thấy dáng vẻ này của Vương phi chỉ có thể lắc đầu ra ngoài.

      Hôm sau, Đường Tĩnh mang theo Xuân Ngọc đến chỗ hẹn, Xuân Ngọc nhìn thấy Mộ Dung Thiên Cẩn như nhìn thấy người ngoài hành tinh, ánh mắt mở to, lá gan Vương phi ngày càng lớn:

      “Vương phi.” Xuân Ngọc cẩn thận túm lấy góc áo của Đường Tĩnh.

      “Sao?” Đường Tĩnh bất mãn nhìn nàng.

      “Có chuyện gì về rồi lại .”

      xong liền đến chỗ Mộ Dung Thiên Cẩn, chỉ để lại Xuân Ngọc mình ở đó, nếu để cho Vương gia biết Vương phi nhà mình ở đường cái cười cười với nam nhân, được, nàng nhất định phải trông kĩ Vương phi, đành cẩn thận đuổi theo Đường Tĩnh.

      Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Cẩn tới mấy cửa tiệm, nghe Mộ Dung Thiên Cẩn phân tích từng ưu khuyết điểm của từng cửa hàng.

      “Như thế nào, ngươi vừa ý nhà kia sao?” Nhìn ánh mắt Đường Tĩnh đầy bội phục, Mộ Dung Thiên Cẩn buồn cười hỏi.

      “Ừ.” Đường Tĩnh cảm thấy khó xử, ánh mắt cầu cứu nhìn Mộ Dung Thiên Cẩn.

      “Ngươi cảm thấy như thế nào, ta dốt đặc cán mai, để ngươi quyết định .”

      Vẻ mặt Đường Tĩnh xoắn xuýt vui vẻ nhìn .

      “Vậy chọn nhà kia , đoạn đường này nhiều người lại, tiền thuê cũng hợp lý.”

      Sau khi chọn cửa hàng, hai người sóng vai đường, nhiều ngày như vậy nàng còn chưa dạo nơi này, thấy cái gì cũng mới mẻ, cho dù mặt nạ thông thường cũng phải nhìn, nhìn đến đồ ăn vặt mỹ vị cũng nhịn được mà nếm thử, cảm thấy ăn ngon liền để cho Mộ Dung Thiên Cẩn nếm thử, bị vẻ mặt thích của Đường Tĩnh cuốn hút, Mộ Dung Thiên Cẩn cũng buông lỏng cùng Đường Tĩnh nháo thành đoàn.

      Xuân Ngọc ở phía sau nhìn hai người thân mật như vậy trong lòng vừa nóng vừa giận, có cách nào, chỉ có Xuân Ngọc sốt ruột mà Dịch Phong vẫn luôn theo Đường Tĩnh cũng lo lắng, ai cũng đều thấy được Vương gia quan tâm Vương phi, nửa đường nhảy ra Tứ vương gia này phải là quấy rối sao. chẳng quan tâm Đường Tĩnh, vội vàng chạy về phủ, muốn nhanh chóng bẩm báo tin tức này cho Vương gia.

      Trong thư phòng.

      “Ngươi sao?” Mộ Dung Thiên Thần áp chế phẫn nộ trong lòng, bình tĩnh hỏi.

      “Đều là .”

      Ngoại trừ muốn bị Vương gia phạt, giảm chút.

      “Được, được, được” Mộ Dung Thiên Thần liền ba chữ được.

      “Vương gia?” Dịch Phong lên tiếng hỏi, Vương gia làm sao lại cảm thấy được.

      “Ngươi lui xuống trước .” Mộ Dung Thiên Thần vẫy tay phân phó Dịch Phong lui ra.

      Dịch Phong lui ra, lý trí cũng biến mất.

      “Bốp.” Bàn tay to vung lên, hất mạnh mọi thứ bàn xuống, hai nắm đấm nắm chặt lộ ra ngoài tay áo, đáy mắt trầm xuống, Vương phi của sao có thể như vậy? Nàng tận tâm tận lực cứu , cho rằng nàng để ý , nhưng nàng lại dây dưa với Tứ ca.

      được, trêu chọc còn muốn toàn thân rút lui, làm gì có chuyện tốt như vậy. Trong đầu lên từng chút từng chút những ngày cùng nàng ở chung, nàng mang cho kinh hỉ, cảm động, giống như lúc chìm trong nước lại tạo nên gợn sóng lăn tăn.

      Lúc này Mộ Dung Thiên Thần thậm chí hy vọng độc của mình cần giải, nếu mình được giải độc, nàng có phải rời , cùng với Tứ ca song túc song phi? , tuyệt thể để nàng rời khỏi...

      Giống như sống mãi trong bóng đêm nhìn thấy được ánh sáng, đó là tất cả hy vọng của , làm sao cam tâm để nàng rời .

      “Quản gia, tìm lị Thiên lý say.” Thiên lý say có cái tên dễ nghe, nhưng là độc dược ngàn năm hiếm có, uống xong ảnh hưởng đến tính mạng chỉ làm cho người trúng độc đau khổ chịu nổi.

      “Vương gia, người muốn cái này làm gì?” Vừa mới nghe trong thư phòng truyền ra thanh, tại Vương gia lại muốn độc dược, phải trong lòng nghĩ quẩn đấy chứ, Mặc thúc lo lắng.

      “Bảo ngươi lấy còn nhiều như vậy làm gì.” Mộ Dung Thiên Thần kiên nhẫn quát .

      “Vâng, vâng.” Quản gia lập tức , loại thời điểm này nên để Vương gia tức giận.

      Đường Tĩnh ăn uống no say mang theo Xuân Ngọc vui vẻ về phủ.

      “Vương phi, ngươi xem phải là Dịch hộ vệ sao?” Cũng phải, là Dịch Thiên chạy tới đón.

      “Tự nhiên thay đổi hộ vệ như vậy làm cái gì chứ?” Đường Tĩnh ngăn lại.

      “Vương phi, người trở lại, nhanh... nhanh theo ta hồi phủ, Vương gia... Vương gia...” Dịch Thiên thở hồng hộc.

      “Vương gia làm sao?” Nghe được Mộ Dung Thiên Thần xảy ra chuyện, trái tim Đường Tĩnh như thắt lại.


      "Vương gia , ..."

      "Thôi, về phủ trước." Thấy , Đường Tĩnh túm chặt lấy chạy nhanh về phủ.

      Chạy tới phòng Mộ Dung Thiên Thần, sắc mặt xanh tím, môi trắng bệch, đau đớn nằm giường, Đường Tĩnh chạy đến bắt mạch cho , tệ, may mắn lấy mạng , nhưng đau đớn này đủ để chịu, phân phó quản gia sắc thuốc, nhìn thân thể đau đớn mà co người lại, trong lòng Đường Tĩnh nhịn được mà đau đớn, ông trời đối với công bằng, từ mất Mẫu phi, lại trúng kịch độc nặng.


      Trái tim hai người trong giờ phút này như dính chặt vào nhau...

      Trấn an Mộ Dung Thiên Thần uống thuốc cong.

      "Mặc thúc, , tại sao lại thế này?" Vẻ mặt Đường Tĩnh tức giận, nóng vội bị loạn, sau khi hồi phục tâm trạng Đường Tĩnh cảm thấy kì lạ, có ai hạ độc lại hạ độc bình thường như vậy.

      "Vương phi minh xét." Mặc thúc quỳ xuống đất, chân tướng cho nàng nghe. Sau khi nghe xong, trong lòng Đường Tĩnh nhấc lên ngọn sóng lớn, nghĩ tới loại khả năng này, nghĩ vì chính mình mà phải dùng khổ nhục kế.

      An tĩnh canh giữ bên cạnh giường , nhìn gương mặt tuấn mỹ xuất thần của , cho đến lúc từ từ mở mắt ra.

      "Ngươi tỉnh, có chỗ nào thoải mái nữa ?" Đường Tĩnh lo lắng hỏi, sợ vẫn bị độc dược ảnh hưởng.

      " có gì." Vừa mới tỉnh lại, giọng của suy yếu. tốt, biết chỉ cần mình thoải mái tỉnh lại nhìn thấy nàng ở bên cạnh , nhớ kỹ lúc nãy nàng ngại phiền toái mà an ủi .

      Nếu để cho chọn lại lần nữa, cho dù đau đớn cùng phải làm như vậy.

      "Sao lại ngu ngốc như vậy?" Sao có thể vì nàng mà thương tổn mình như vậy, nếu phải quản gia vụng trộm đổi thuốc, mạng của bây giờ còn ở đây sao.

      "Vì sao lại là Tứ ca?" Đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào nàng, mọi thứ Tứ ca đều xuất chúng, thái độ bên ngoài như nhân vật thần tiên, làm sao làm ngươi rung động, so sánh với Tứ ca, có bất cứ ưu thế gì.

      nhàng nâng tay, tự chủ mà ôm lấy Mộ Dung Thiên Thần, giọng mềm mại đáng an ủi .

      "Ta biết là Tứ ca của ngươi, nếu biết ngươi có phản ứng lớn như vậy ta cùng lại." Đường Tĩnh thở dài, nàng biết là Vương gia, nếu biế chỉ sợ trốn còn kịp, nàng chỉ muốn ở đây làm người bình thường.

      " sao? Ta vui ngươi gặp Tứ ca phải ?" Nghe được lời nàng , trong lòng Mộ Dung Thiên Thần dâng lên vui vẻ, gương mặt tái nhợt cũng tràn đầy vui sướng.

      "Ngươi để ý ta đúng ?"

      Để ý sao? Đúng vậy, mấy ngày này nàng thừa nhận có chút cảm giác đặc biệt với , nhất là hôm nay, lúc nghe tất cả, lòng nàng mềm như hồ nước.

      Bình tĩnh nghĩ lại, làm cơ sở ngầm ở phe địch, giữ lại mình là tốt lắm rồi.

      "Lan nhi." Mộ Dung Thiên Thần vùng vẫy ngồi xuống, khẩn trương ôm chặt lấy Đường Tĩnh.

      "Lan nhi, t có thể đợi, đợi đến lúc nàng ta, nhưng ta thể chịu được cảnh ngươi đưa trái tim mình cho người khác... Ta..." Mộ Dung Thiên Thần đầy giọng mũi, áp lực, đau đớn.

      "Nàng thể như ngày hôm nay... Ta... Ta nghe được ngươi và Tứ ca..."

      Hai thân thể gần sát như vậy, xung quanh Đường Tĩnh đều là hơi thở của , mặc dù ngăn cách bởi quần áo nhưng nàng có thể cảm nhận được ràng nhịp đập trái tim trong lồng ngực của , trầm ổn mà kiên định, là cảm giác hơn hai mươi năm qua nàng chưa bao giờ biết.

      "Được." Đường Tĩnh nhàng đẩy ra, nhìn vào đôi mắt của , giống như hồ nước trong veo gợn sóng, nhìn thấy được gương mặt của nàng. như vậy ai có thể cự tuyệt được.

      "Về sau ta gặp Tứ vương gia nữa, ngươi... ngươi nhanh nghỉ ngơi , sau này được làm việc ngốc nghếch như vậy nữa." Đỡ nằm xuống, vừa muốn đứng dậy cố tay bị nắm chặt.

      Đường Tĩnh xoay người.

      "Nàng ở trong này cùng ta nghỉ ngơi." Ánh mắt cầu xin của Mộ Dung Thiên Thần làm cho nàng đành lòng cự tuyệt, khó xử.

      "Nàng yên tâm , ta làm xằng bậy."

      Bộ dáng này của nàng làm cho cảm thấy có chút tổn thương, nhưng nàng cự tuyệt là may mắn lắm rồi, chỉ cần nàng ở bên cạnh , tin tưởng, ngày nào đó từ từ mọc rễ nảy mầm trong lòng nàng.

      "Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."

      Nếu muốn tiếp nhận vậy bắt đầu từ bây giờ .

      Ngày hôm sau, Đường Tĩnh nhanh chóng thức giấc, vài năm sống trong quân ngũ làm cho nàng tạo thành thói quen dậy sớm, thoải mái vươn hai tay, định ngồi dậy.

      Sao? Tay trái đụng đến đoàn mềm mềm, lại còn co dãn, nàng nhịn được sờ sờ chút, thoải mái.

      "Vương phi mới sáng sớm ăn đậu hủ của Bổn vương, làm cho Bổn vương sao có thể chịu nổi." Bên tai truyền đến thanh chế nhạp, mang theo chút trêu đùa. Oành, trí nhớ tối hôm qua ra, làm sao nàng lại quên vẫn còn ở trong phòng của , Đường Tĩnh xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng, biết phải làm sao.

      Bộ dáng khó xử của nàng rơi vào trong mắt Mộ Dung Thiên Thần, chưa trang điểm lộ như , đôi mắt long lanh như nước, hàng lông mày tinh tế cong cong hướng hai bên, hàng mi dài đậm vì xấu hổ, giận dữ mà run rẩy, ràng... có phong tình.

      "Ngươi, ngươi mau ngồi dậy." Đường Tĩnh đẩy đẩy , còn ở chỗ này mắc cỡ muốn chết.

      " muốn, có việc gì bằng cứ nằm vậy để Vương phi ăn đậu hũ cũng tốt."

      "Ngươi..." Nhắc tới chuyện túng quẫn này, Đường Tĩnh khó khăn phản bác, càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.


      "Ngươi... Ngươi dậy ta dậy." Nổi giận đùng đùng xuống giường, vừa hai phải thôi, Mộ Dung Thiên Thần cũng gì nữa, chỉ từ từ ngồi dậy, xuống giường tao nhã mặc quần áo, nhìn ra bộ dạng công tử nhà giàu dở bộ dạng lưu manh.

      "Mặt người dạ thú." Đường Tĩnh trong lòng thầm mắng .

      "Vương phi có dự định gì ?"

      "Ngươi muốn làm gì?" Đường Tĩnh trừng mắt, phòng bị nhìn .

      "Bây giờ thời tiết tốt như vậy bằng chúng ta ra ngoài chút." Nàng cũng ra ngoài dạo phố với Tứ ca còn chưa bao giờ ra ngoài với mình đấy.

      "Được." cho nàng gặp Tứ vương gia, nàng có việc gì bằng ra ngoài dạo. Tuy kiếp trước chưa đương nhưng Đường Tĩnh cũng hiểu tình cảm của bọn họ phải từ từ bồi dưỡng.
      Last edited: 18/11/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :