1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ đại ] Bệnh vương độc sủng kiều thê - Vi Lạp

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 41: Bát quái

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đường Tĩnh hỏi lại, nhìn Hà Nguyệt mang cái chén tới, “Muội nhìn xem trong bát thuốc này có vấn đề gì ?”

      Đường Tĩnh nhận từ Hà Nguyệt: “Đây là?”

      “Đây là thuốc dưỡng thai vốn do Lưu thái y xem cho ta, nhưng hai ngày trước vừa cáo lão hồi hương, thay đổi là môn sinh đắc ý của , đối với quá trẻ tuổi, yên lòng, nhớ muội biết y thuật nên để muội nhìn chút.”

      “Chỉ nhìn qua bát thuốc muội cũng nhìn ra thứ gì, bằng để muội dùng chút thuốc khá thử xem.” Đường Tĩnh hạ bát thuốc phân phó Hà Nguyệt. Đường Tĩnh tự nhận có khả năng chỉ bằng khứu giác mà biết được bên trong là dược liệu gì.

      Hà Nguyệt thu lại sợi dây, Đường Tĩnh dùng tay cầm lấy, lại nhìn bát thuốc đông y đen tuyền, cẩn thận xác nhận đúng mới với Ngọc Tử Khâm: “NGọc tỷ tỷ yên tâm, đây là thuốc dưỡng thai bình thường, bên trong có thứ gì nên.”

      Lúc này Ngọc Tử Khâm mới yên lòng, cười : “Vậy tốt rồi, đây là hài nhi đầu tiên của ta, cho nên ta rất xem trọng.”

      “Cần thận chút vẫn hơn, bằng để ta bắt mạch cho tỷ tỷ chút.”

      “Vậy tốt quá.” Ngọc Từ Câm cười vươn tay, Nguyệt Hà lập tức để cái gối trắng dưới tay nàng làm đệm lót, Đường tĩnh ngưng thần bắt mạch cho nàng ấy xong mới từ từ thu tay: “Gần đây Ngọc tỷ tỷ có tâm gì sao?”

      “Làm sao, hài nhi của ta có gì ổn sao?” Ngọc Tử Khâm khẩn trương hỏi.

      có, có, chỉ là mạch tượng ổn, giống như lo âu, cho nên mới lắm miệng hỏi chút.”

      có chuyện gì là tốt rồi.” Ngọc Tử Khâm nhàng thở ra, “Chẳng qua ta thấy gần đây Vương gia vội vội vàng vàng, lo lắng mà thôi.”

      Đường Tĩnh cũng hiểu tâm trạng của nàng ấy, gần đây Mộ Dung Thiên Thần cũng bận rộn khác thường, ràng là thượng triều nhưng vẫn vội vàng cho nên nhịn được mà hỏi , Mộ Dung Thiên Thần cũng giấu giếm nàng, thoải mái cho nàng biết chuyện bọn họ tìm được chứng cứ Thái tử tham ô ở Giang Nam, mượn cơ hội này diệt trừ thế lực của Thái tử ở Giang Nam, nhưng mà tình có chút giải quyết.
      Đường Tĩnh biết nên cái gì, chỉ nhàng vỗ tay nàng ấy, nhàng an ủi: “Tất cả đều qua, tỷ phải xin Nhị gia.”

      “Ta biết, nhưng Vương gia gì, rốt cuộc ta vẫn lo lắng.” Ngọc Tử Khâm buồn rầu, phu thê nhiều năm như vậy, dù nàng có cố gắng như thế nào đều vẫn nhìn thấu được , để cho nàng cảm thấy thất bại.

      “Nhị ca là sợ tỷ miên man suy nghĩ mới với tỷ, chuyện quan trọng trước mắt là điều dưỡng thân thể, sinh cho hài tử mập mạp.”

      Nghe Đường Tĩnh như vậy, Ngọc Tử Khâm cúi đầu nhìn bụng của mình nhô ra, gương mặt lên nụ cười , “Đúng vậy, đây mới là việc cấp bách.”

      Đường Tĩnh thấy nàng ấy thông suốt cũng thêm gì nữa, thản nhiên sang chuyện khác rồi định hồi phủ.

      “Sao ngồi lâu thêm chút nữa, khó khăn lắm mới tới được chuyến.”

      “Vẫn nên trở về thôi, Ngọc tỷ tỷ cũng biết hienj tại trong phủ thể như trước kia, ta nên trở về sớm chút.” Đường Tĩnh sợ hai vị Lương viện kia có chuyện gì mà nàng lại ở trong phủ.

      “Ta còn chưa hỏi muội đấy, hai người kia có an phận hay ?”

      Đường Tĩnh nghĩ nghĩ: “Ta thấy xem ra có chút an phận.”

      thể lơ là, thừa dịp các nàng ta vừa mới tới nên cho họ biết quy củ, thể để bọn họ ở trong phủ tác quái.” Ngọc Tử Khâm lòng dạy bảo nàng, sợ Đường Tĩnh chịu thua thiệt, “Muội là Vương phi, phải thể ra cái quyền của Vương phi.”

      “Biết rồi.” Đường Tĩnh cho là đúng, nhớ tới Vương Lan Nhược trừng mắt to, giữa hai hàng lông mày Đường Tĩnh lên ý cười, đều là tiểu nương còn tuổi, có thể tạo nên sóng gió gì.

      Ngọc Tử Khâm thấy nàng để ý, “Muội đấy, nghe lời người lớn dạy bảo đến lúc chịu thiệt mới hiểu ra.”

      “Ngọc tỷ tỷ sao có thể già, Ngọc Tỷ tỷ mới là mỹ nhân.” Đường Tĩnh lại gần ôm lấy cánh tay Ngọc Tử Khâm, lấy lòng. Đương nhiên nàng hiêu Ngọc Tử Khâm lòng lo lắng cho nàng, cực kì cảm động phần tâm ý này.

      “Muội đấy, mở miệng được, , ta cũng nữa, tự mình ăn chút điểm tâm .” Ngọc Tử Khâm bị nàng cho vui vẻ.

      Đường Tĩnh hồi phủ bao lâu, Hoa Cẩm tới, “Vương phi,hai vị Lương viện tới thỉnh an.” Hoa Cẩm là người mới được Mộ Dung Thiên Thần phái làm nha đầu bên người Đường Tĩnh. Nữ nhân thành thân rồi Đường Tĩnh cũng tiện xuất phủ cho nên chuyện ở Đồng Thiện đường giao cho Xuân Ngọc xử lý, Xuân Ngọc thường xuyên ra ngoài, Đường Tĩnh thương nàng ở bên ngoài bôn ba, xin Mộ Dung Thiên Thần điều người ở Phong Vũ lâu làm nha đầu cho nàng, cũng giảm bớt công việc cho Xuân Ngọc.

      Hoa Cẩm thấy Đường Tĩnh có phản ứng gì, thêm câu:”Hai vị Lương viện tới lần, người ở đây nên nô tì mời các nàng về trước rồi.”

      Đường Tĩnh buông sách trong tay ra, “Để các nàng ấy vào .”

      Hoa Cẩm ra ngoài mời các nàng tiến vào.
      Hôm nay Từ Tuệ ăn mặc rất chói lọi, sáng sớm đến nhà bên tìm Vương Lan Nhược. Vương Lan Nhược vừa mới tỉnh ngủ bị tóm dậy vội vàng rửa mặt chải đầu rồi đến chủ viện thỉnh an Đường Tĩnh.

      Vương Nhược Lan bất mãn ồn ào: “Sớm như vậy Vương phi còn chưa rời giường, chúng ta tới thỉnh an bây giờ làm gì?” Ở nhà phải lúc nào nàng cũng thỉnh an mẫu thân, tới đây chẳng lẽ mỗi sáng đều phải thỉnh an sao.

      tại chúng ta là Lương viện, đương nhiên phải thỉnh an với Vương phi. Còn nữa, thỉnh an dĩ nhiên phải càng sớm càng tốt, như vậy Vương phi mới thấy được thành ý của chúng ta.” Từ Tuệ Tú nghĩ mình được phong làm Lương viện, hưng phấn lôi kéo Vương Lan Nhược về phía viện của Đường Tĩnh. đến nơi mới biết Vương phi tiến cung thỉnh an Thái hậu cũng giận dỗi, cười với Hoa Cẩm: “Chúng ta lát nữa lại tới.”

      “Còn tới.” Vương Lan Nhược tình nguyện kêu, Phương Lan ở bên cạnh nàng lôi kéo ống tay áo của nàng nàng mới cúi đầu theo Từ Tuệ Tú trở về.

      Vương phi trở lại nàng liền mang theo Vương Lan Nhược tới thỉnh an Đường Tĩnh. Hai người gót sen nhàng đến trước mặt Đường Tính: “Thỉnh an Vương phi.”

      Đường Tĩnh cười cười: “Hai vị muội muội đứng lên.”

      Thấy hai nàng đứng dậy, Đường Tĩnh lại hỏi: “Ở trong phủ ở có quen ?”

      “Tạ ơn Vương phi quan tâm, nô tì cực kì quen.” Từ Tuệ Tú nhu thuận đáp, nhìn chúng quanh có bóng dáng Vương gia nên có chút thất vọng.

      “Vậy là tốt rồi.” Đường Tĩnh cười cười, tấm mắt nhìn Vương Lan Nhược nhìn lên trời, “Vương Lương viện có quen hay ?”

      “Quen, quen.” Vương Lan Nhược ấp úng.

      " Có gì quen sao ? " Đường Tĩnh quan tâm hỏi.
      " Ừ, là… " Vương Lan Nhược ngẩng đầu muốn gì lại đúng tới ánh mặt lạnh lùng của Phương Lan, lại cúi đầu : " có việc gì. "

      " Đều là người trong nhà, có chuyện gì thẳng là được. " Nhìn nàng muốn lại dám , Đường tĩnh cười cổ vũ nàng : " Ta có thể xuất phủ chơi sao ? " Nghe xong lời nàng, Vương Lan Nhược cẩn thận .

      " Ách, cái này . " ra là có chung chí hướng với nàng, Đường Tĩnh càng có thiện cảm với nàng thêm mấy phần : " Thân phận tại của ngươi khác nên thể. " Tuy đành lòng nhưng Đường Tĩnh vẫn phá bỏ ảo tưởng của nàng, gương mặt hưng phấn của Vương Lan Nhược lập tức ủ rũ, vâng ạ.

      " Nhưng mà ngươi có thể mời bằng hữu đến phủ chơi, để bọn họ cho ngươi thông tin bên ngoài, như vậy cũng tốt. " Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất trong mắt Đường Tĩnh.

      Trong nháy mắt Vương Lan Nhược thầm nghĩ, nếu vậy cũng tốt liền lập tức đồng ý, " Được. " xong ai người hẹn mà cùng nở nụ cười.

      Vương phi đúng là người tốt, trong lòng Vương Lan Nhược thầm nghĩ. Phương Lan ở bên cạnh nhìn chủ tử nhà mình vui vẻ cũng biết làm sao, chủ tử lúc nào mới có thể trưởng thành đây ?

      Vương Lan Nhược bị kích thích, ngày hôm sau mời bằng hữu tới, lôi kéo mạch tới Thanh Chỉ viện, nhưng Phương Lan ngăn nàng lại : " Lương viện, trước thỉnh an Vương phi . "

      " À… " Vương Lan Nhược lúc này mới để ý đây là Vương phủ, có khách đến phải thỉnh an Vương phi trước.

      Đường Tĩnh nghe Vương Lan Nhược mang bằng hữu tới thỉnh an liền cười với Xuân Ngọc : " Hành động nhanh, cho vào . " Đường Tĩnh nhìn Xuân Ngọc mời người vào vừa uống nước phun ra, đây phải là Từ đại tiểu thư Từ Băng Lam hay sao. Nhưng mà nhìn Từ Băng Lam ung dung tới, Đường Tĩnh ngồi thẳng người, bày ra khí thế Vương phi.

      “Nô tì (Thần nữ) thỉnh an Vương phi.”

      “Tất cả đứng lên .”

      “Vương phi, đây là bằng hữu của ta.” Mới đứng dậy, Vương Lan Nhược vui vẻ giới thiệu với Đường Tĩnh.

      “Ta biết, ta từng gặp Từ tiểu thư lần.”

      “Các người từng gặp nhau?” Vương Lan Nhược giật mình .

      “Đúng thế, lúc trước Vương phi thề cho Vương gia nạp thiếp, két quả lại phải như vậy.” Từ Băng Lam mở miệng, phải mình muốn gả vào Thần vương phủ, nàng chỉ thích Đường Tĩnh mà thôi.

      “Là ta đúng, nhưng đều qua, có phải .” Đường Tĩnh để ý nàng ta châm chọc, khiêu khích mà cười mở miệng hỏi lại.

      Vâng ạ, vốn còn muốn tiếp tục nhưng Đường Tĩnh như vậy nàng cũng thể thêm gì nữa, cúi đầu trả lời.

      “Đúng vậy, đều qua.” Vương Lan Nhược ngốc nghếch cũng có thể hiểu nhưng vẫn cười hi hi ha ha.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 42: Tiếp tục phong ba

      “Vương phi người làm gì?” Vương Lan Nhược nhìn Đường Tĩnh bày bàn cờ nên hỏi: “À... rảnh rỗi có việc gì làm nên học chơi cờ thôi.”

      “Chơi cờ, Băng Lam tỷ tỷ cũng biết.” Vương Lan Nhược quay đầu nhìn về phía Từ Băng Lam. “Băng Lam tỷ tỷ chơi cờ rất tốt, có thể để cho nàng ấy chơi cùng Vương phi.”

      “Ta sao có thể múa rìu qua mắt thợ, vẫn là thôi .” Đường Tĩnh học chơi cờ vì muốn thảo luận binh pháp với Mộ Dung thiên Thần, hai người chơi cờ Mộ Dung Thiên Thần cho nàng chiến lược quân .

      “Dọn bàn cờ .” Đường Tĩnh phân phó Hoa Cẩm. “Mang thêm bình trà ngon.”

      “Nếu đén ngồi ở đây .” Đường Tĩnh vừa cười vừa với bọn họ, ngược lại bọn họ cũng từ chối mà ngồi xuống.

      Ban đầu Vương Lan Nhược quy củ chuyện với Đường Tĩnh, sau này thành quen liền biết chừng mực, cái gì cũng .

      Phương Lan ở bên cạnh nghe mà sốt ruột, chủ tử càng càng khiếm nhã. Vương phi vẫn có tức giận mà cười vui vẻ chuyện với bọn họ, Phương Lan cũng yên tâm hơn.

      Tán gấu ngày càng vui, Từ Băng Lam cũng dần nhiều, chuyện bát quái bên ngoài.

      lại Đông cung vẫn náo nhiệt nhất.” Từ Băng Lam hàm ý, đê cho các nàng biết gì, làm cho Đường tĩnh và Vương Lan Nhược nghênh cổ tò mò, “Chyện gì, mau mau.”

      “Các ngươi còn nhớ Thái tử trắc phi sao?”

      “Ai, ta chỉ thấy mỗi Vương Ngâm Tuyết.” Vương Lan Nhược nghĩ .

      “Đúng vậy, là nàng ta, nghe nàng ở Đông cung cùng thị vệ để cho Thái tử đội nón xanh.”

      “A...” Đường Tĩnh giật mình trừng to mắt, còn có loại chuyện này, Vương Ngâm Tuyết này lá gan lớn, “Thế Thái tử như thế nào?”

      “Còn như thế nào, nghe đánh chết tại chỗ, nàng cũng là tự làm tự chịu.” Từ Băng Lam chén ghét . Các nàng là nữ tử nhà giàu chú ý nhất là phụ đức, tại xảy ra việc này, chỉ sợ sau này các nữ tử chưa lập gia đình gả cho Vương gia phải chịu ảnh hưởng. “Chỉ sợ tại người nhà nàng ta cũng tức chết rồi.”


      Buổi chiều Mộ Dung Thiên Thần dùng bữa, Đường Tĩnh rảnh rỗi cho chuyện này, vẫn thổn thức thôi, “ như thế nào cũng là mạng người đấy.”

      “Nàng ta là tự làm tự chịu.” Mộ Dung thiên Thần gắp củ sen cho vào miệng từ từ thưởng thức.

      " Sao chàng giật mình, chẳng chàng biết từ lâu ? " Đường Tĩnh thấy bình tĩnh như vậy cũng suy đoán ( khéo ổng là đạo diễn bài đội nón xanh ý chứ nhể0

      " Đây là chuyện lớn sao, đáng để cho ta giật mình. "

      " đúng, có phải chàng biết từ sớm hay ? "

      " Sao ? "

      " Biểu tình của chàng gạt người, chuyện này phải là chàng làm đấy chứ ? " Đường Tĩnh hỏi, trong mắt lên tính bát quái.

      " Lan Nhi xem trọng ta, vi phu làm sao có khả năng đó ? " Mộ Dung thiên Thần phủ nhận.
      Đường Tĩnh tinh tế nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên Thần, càng bình tĩnh càng làm cho nàng hoài nghi, bị nhìn chăm chú lúc, Mộ Dung Thiên Thần nhịn được đành buông đũa: “Nàng nhìn ta như vậy nữa ta ăn vô.”

      “Vậy là tốt nhất, với ta.”

      chịu nổi nàng, chính nàng ta nhịn được mà bị hấp faanx, ta chỉ an bài cho nàng ta thị vệ cao cường mà thôi.”

      là chàng?” Vẻ mặt Đường Tĩnh thể tin.“Như thế nào, muốn quản chuyện nhà người khác?”

      “Đây phải là việc nhà, là nàng ta muốn chết.”

      “Muốn chết, nàng trêu chọc chàng sao?” Đường Tĩnh nhanh bị làm cho hồ đồ rồi. “Chàng gặp nàng ta.

      “Còn nhớ lần trước nàng gặp chuyện sao, là nàng ta làm. Ta là báo thù cho nàng, nàng còn mắng ta.”

      “Là nàng làm, vì cái gì? Ta với nàng ta thù oán. "

      " Hừ, cái này phải hỏi nàng ta. "

      Đường Tĩnh im lặng, nàng tin Mộ Dung Thiên Thần dối, nếu là nàng nàng cũng đồng tình. " Xứng đáng. " Đường Tĩnh hả giận .

      Đường Tĩnh tức giận ra, tâm tình tốt ít. Mộ Dung Thiên Thần cười cười, " Cơm nguội rồi, nhanh ăn . "

      Đường Tĩnh gật gật, giơ đũa lên lại hạ xuống, " Thái tử chắc bị tức chết, hậu viện bốc cháy. "

      " Đúng vậy, hôm nay Thái tử vào triều đều cúi đầu. "

      " Chiêu này của chàng cao minh. " Đường Tĩnh giơ ngón tay cái với . " Là Thái tử tự loạn trận tuyến, các chàng đối phó với càng đơn giản hơn rồi. " NOí xong Đường Tĩnh như cười như nhìn chằm chằm Mộ Dung Thiên Thần.

      " Tâm tư của chàng cũng đủ thâm đấy, bất động thanh sắc an bài thị vệ bên cạnh người ta, loại chuyện này lại lúc Thái tử ở vị trí cao mà bị phát , mỗi bước tính toán cực chính xác. "

      Nghe xong lời này Mộ Dung Thiên Thần từ từ tiếp sát Đường Tĩnh : " Tâm tư sâu làm sao bảo vệ được nàng ? "

      " Này… " Đường Tĩnh đẩy bả vai , " linh tinh gì vậy, nếu chàng muốn bảo vệ ta thường ở bên cạnh ta đấy. " Đường Tĩnh cười đùa .

      nghĩ tới Mộ Dung Thiên Thần nghe xong lại nghĩ nghĩ, " Nhanh thôi, xong chuyện này mỗi ngày ta đều ở trong phủ cùng nàng. "

      Lời cách đầy lâu đúng mỗi ngày Mộ Dung Thiên Thần đều ở trong phủ cùng Đường Tĩnh, hai người ở trong phòng đốt lò sưởi chơi cờ vây, có lúc xem binh thư, thi thoảng đấu võ mồm với nhau, cũng là niềm vui.
      Hôm nay hai người mới dọn bàn cờ xong, tính toán đấu nhau, Mộ Dung Thiên Thần giơ con cờ đen : " Nhìn ta làm sao đánh cho nàng còn mảnh giáp. "

      Đường Tĩnh trừng mắt nhìn , " Cũng biết nhường cho ta. "

      " Vương gia, Vương phi, nha đầu bên chỗ Lương viện cầu kiến. " Hoa Cẩm tới bẩm báo.

      " Lại tới làm cái gì ? " gương mặt Mộ Dung Thiên Thần lên chút u, mấy ngày nay mỗi ngày Từ Tuệ Tú đều dùng loại lý do này mới , nàng còn sợ phiền sao.

      " Theo nàng ta thân thể Lương viện thoải mái. "

      " Thân thể thoái mái mời Thái y, mời Bổn vương có ích gì. " Mộ Dung Thiên Thần cắt ngang lời Hoa Cẩm, " Chẳng lẽ Bổn vương có ích sao ? "

      " mới Thái y, cũng kê thuốc, chỉ là Từ Lương viện chịu uống thuốc, hai ngày uống giọt nước, muốn mời người tới xem, khuyên nhủ Từ Lương viện. " Hoa Cẩm nhanh chóng thuật lại lời Đông Tuyết , nghĩ thầm, làm nha đầu hầu hạ bên người cũng phải dễ.

      " . " (Ta thích bạn Thần nha ^_^)

      Mộ Dung Thiên Thần tiếp tục bày bàn cờ. Đường Tĩnh nghe xong đành lòng : " Mặc kệ là hay giả, chàng nên xem , nhỡ may là sao ? " (bà này ngốc đột xuất à ??? "

      Mộ Dung Thiên Thần buông con cờ đen trong tay, nhìn Đường Tĩnh cái thở dài : " Được, ta xem. "

      tới Thanh Chỉ viện, Vương Lan Nhược ở trong viện chơi đu dây với Phương Lan, nhìn thấy Mộ Dung Thiên Thần đến lập tức thỉnh an, Mộ Dung Thiên Thần nhìn nàng, thầm nghĩ giống như nàng ta bớt lo rồi. " Đứng lên . " NOí xong liền đến phòng chính. Vương Lan Nhược để ý, tiếp tục kéo Phương Lan chơi đu dây.

      Trong phòng, Từ Tuệ Tú nghe Mộ Dung Thiên Thần đến, cố sức ho khan hai tiếng.

      " cần khụ, Bổn vương để ý, nếu ngươi tiếp tục đùa giỡn loại thủ đoạn này, Bổn vương trực tiếp cho người đuổi ngươi ra ngoài, Bổn vương được làm được. " Mộ Dung Thiên Thần thấy thủ đoạn của nàng ta là phiền, muốn vòng vo với nàng ta nên thẳng ra.

      " Vương gia ? " Từ Tuệ Tú thể tin trừng to mắt, làm sao Vương gia lại vậy, nàng làm vậy là vì , chẳng lẽ thấy sao.

      " Nếu ngươi an phận, Bổn vương tiếp tục cho ngươi ở trong phủ, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nếu an phận, hừ. " Mộ Dung Thiên Thần hừ lạnh tiếng, phất tay áo rời .

      " Đông Tuyết. " Từ Tuệ Tú rơi nước mắt, ngã nhào lên người Đông Tuyết.

      " Lương viện cần thương tâm, Vương gia còn chưa nhìn thấy người tốt, chờ thấy được đối tốt với người. " Đông Tuyết nhìn Lương viện nhà nàng khóc như vậy, đau lòng an ủi : " sao, như vậy sao ? " Từ Tuệ Tú nắm chặt y phục trước ngực Đông Tuyết, ngẩng đầu hỏi.

      " , tiểu thư yên tâm đừng buồn nữa, phải coi trọng tốt bản thân. " Đông Tuyết cũng biết có thể như vậy hay , chỉ cắn răng trả lời, loại thời điểm này được để tiểu thư gục xuống.

      " Đúng vậy, Vương gia nhất định phát ta tốt, Đông Tuyết, nhanh, mau đỡ ta trang điểm, ta phải trang điểm đẹp Vương gia mới nhìn thấy ta xinh đẹp. "
      Từ lúc Mộ Dung Thiên Thần rồi trở lại, Từ Tuệ Tú liền yên tinh, Đường Tĩnh hỏi Mộ Dung Thiên Thàn làm sao vậy, Mộ Dung Thiên Thần chỉ cười “Bí mật”. Lâu nữa Đường Tĩnh cũng muốn hỏi, thích sao làm , dù sao tại có người quấy rầy cuộc sống thanh tịnh thoái mái, quản nhiều làm gì.

      Hình như ông trời thích Đường Tĩnh sống quá yên ổn, ngày tháng nhàn nhã được bao lâu Mộ Dung Thiên Thần lại mang tới cho nàng tin tức kinh người, Tinh Lang quốc tấn công Thiên Dục, phải đánh bại Tinh Lang quốc.

      " Làm sao lại là chàng , chàng phải đóng cửa cảnh tỉnh sao ? " Đường Tĩnh khó hiểu. " Huống chi chàng cũng phải là võ tướng, chuyện này là chuyện lớn của xã tắc, Phụ hoàng sao có thể qua loa như vậy. "

      " Nam nhân của nàng khong đáng tin tưởng hay sao ? Chẳng lẽ ta đọc nhiều binh thư như vậy đều là học vô nghĩa rồi sao. "

      " Đọc nhiều binh thư có ích lợi gì ? " Đường Tĩnh nóng nảy, " Đánh giặc giống như đọc binh thư, đánh giặc cần kinh nghiệm, chàng có kinh nghiệm là muốn chịu chết sao ? " Kiếp trước Đường Tĩnh là quân nhân, nên hiểu ‘thực tiễn mới là hiểu biết chính xác nhất’ còn lý luận là vô ích.
      Mộ Dung Thiên Thần thản nhiên giữ chặt tay Đường Tĩnh, “Trước tiên nàng bình tĩnh chút, hãy nghe ta .”

      " Những thứ nàng ta đều hiểu, ta cũng phải làm chủ soái, chỉ là tiên phong mà thôi. "

      " Vậy ai là chủ soái ? "

      " Là đại ca của nàng, được phòng làm Trấn Bắc đại tướng quân mang binh xuất chinh. "

      " Đại ca ? " Đường Tĩnh thở ra, " Đại ca bảo vệ chàng. "

      " Ta là đánh giặc, chẳng lẽ chủ soái lúc nào cũng phải bảo vệ ta ? " Mộ Dung Thiên Thần mỉm cười nhìn chằm chằm vào Đường Tĩnh.

      Đường Tĩnh túng quẫn, " Chỉ là lo lắng cho an nguy của chàng, mà quên chàng phải đánh giặc. "


      " Lan nhi, ta thể ở cùng nàng, nếu… "

      " Ta biết. " Đường Tĩnh cắt ngang lời , nhàng ôm lấy eo Mộ Dung Thiên Thần, dán đầu vào lòng : " Chiến trường là chỗ của nam nhân, nam nhi tốt là phải bảo vệ quốc gia, chàng , ta ở nhà chờ chàng. Chàng nhất định phải bình an trở về. " Tâm tình tại của Đường Tĩnh đều hiểu, cho nên có lời gì nàng đều mà chỉ yên lặng cùng .
      Chiến đột nhiên phát sinh, Mộ Dung Thiên Thần nhận được thánh chỉ ngày thứ ba phải đến chiến trường, Trước khi , Đường Tĩnh thu xếp cho túi hành lý quần áo đơn giản. " Ta biết cần thứ gì, chàng xem lại thiếu gì ta lại chuẩn bị tiếp. "

      Mộ Dung Thiên Thần nhìn gương mặt bình tĩnh của Đường Tĩnh, ba ngày qua nàng vẫn đều phải cực kì lạnh nhạt, lạnh nhạt giúp thu thập, cùng đọc sách, oán giận lo lắng, nhưng nàng như vậy càng yên lòng.

      " Lan nhi. " Cho dù có thiên ngôn vạn ngữ nhưng đến bên miệng chỉ còn lại câu : " Ngày mai ta rồi. "

      Đường Tĩnh kì quái nhìn cái : " Ta biết. "

      " Nhưng nàng như vậy làm cho ta yên lặng. " Mộ Dung Thiên Thần thở dài.
      Đường Tĩnh nháy mắt mấy cái: “Lo lắng cái gì?” Nàng cho rằng nàng giống như bình thường mới có thể yên tâm.

      “Ta chỉ là mốn để cho chàng gánh nặng.”

      “Cho tới bây giờ nàng đều phải là gánh nặng, có chuyện gì cũng cần để lại trong lòng, như vậy ta càng lo lắng.” Tuy Đường Tĩnh che giấu cực kì tốt nhưng Mộ Dung Thiên Thần nghe được nghẹn ngào trong lời của nàng.

      Có lẽ thanh của quá mức ôn nhu hoặc là Đường Tĩnh quá mức vất vả, nghe Mộ Dung Thiên Thần câu đó, nước mắt Đường Tĩnh nhịn được mà rơi xuống, rơi vào cánh tay Mộ Dung Thiên Thần, nóng bỏng vào trái tim .

      “Để cho ta khóc lát, sau đó tốt hơn.” Biết nàng nên làm như vậy nhưng Đường Tĩnh vẫn nhịn được mà khóc hồi.

      Tiếp tục nỡ nhưng ngày hôm sau Đường Tĩnh vẫn sớm rời giường tiễn Mộ Dung Thiên Thần xuất phủ.

      Nhìn Đường Tĩnh khóc sung đỏ mắt, Mộ Dung Thiên Thần phân phó Xuân Ngọc dùng nước nóng đắp lên cho nàng.

      “Chàng cần phải lo lắng những chuyện này, cứ yên tâm , ta chăm sóc tốt cho chính mình, chúng ta chờ chàng trở về.”

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 43: Tin dữ

      có Mộ Dung Thiên Thần, mỗi ngày của Đường Tĩnh trôi qua trong phủ rất nhàm chán cũng có tâm tình ứng phó Vương Lan Nhược và Từ Tuệ Tú thỉnh an mỗi ngày, bảo các nàng nửa tháng tới lần là được. Vương Lan Nhược cực kì vui vẻ, rốt cuộc cần phải dậy sớm mỗi ngày.

      Từ Tuệ Tú cũng cực kì vui vẻ, nhưng như vậy khong biết được tin tức của Vương gia, lại cảm thấy cực kì mất mát, “Vương phi, như vậy thích hợp.”

      Đường Tĩnh ngẩng đầu lườm nàng cái, sẵng giọng ánh mắt làm cho Từ Tuệ Tú hiểu sao lại chột dạ, bất quá nàng vẫn kiên trì tiếp tục : “Mỗi ngày tới thỉnh an là bổn phận của chúng ta, thể vì Vương gia có ở trong phủ mà chúng ta liền phá quy củ.”

      cần, trong phủ có nhiều quy củ như vậy.” Đường Tĩnh phiền toái khoát tay, “Huống chi cho dù Vương gia ở đây cũng đồng ý chúng ta làm như vậy.”

      Từ Tuệ Tú muốn thêm điều gì, Vương Lan Nhược lại giữ chặt nàng, cười : “Từ tỷ tỷ, Vương phi rộng lượng cho chúng ta nửa tháng thỉnh an lần, chúng ta đồng ý là được. Đa tạ Vương phi, lúc thỉnh an ta lại tin tức bên ngoài phủ cho người, chúng ta cáo lui trước.” Vương Lan Nhược nhìn sắc mặt Đường Tĩnh tốt lắm, lôi kéo Từ Tuệ Tú vội vàng ra ngoài.

      Ra khỏi cửa, Từ Tuệ Tú tránh khỏi tay Vương Lan Nhược, “Sao ngươi lại cản ta cho ta chuyện?”

      “Tỷ tỷ còn muốn gì nữa, mỗi sáng chúng ta cần phải thỉnh an tốt sao?” Vẻ mặt Vương Lan Nhược đầy vô tội, hỏi lại Từ Tuệ Tú.

      “Ngươi.” Từ Tuệ Tú bị lại á khẩu trả lời được, tức đến vặn khăn mang theo nha đầu rời .
      Phương Lan nhìn bóng lưng của Từ Tuệ Tú rời chỉ thở dài tiếng, là thương cảm, chẳng lẽ bây giờ còn nhìn ra tình cảm của Vương gia với Vương phi sao, còn muốn cắt ngang. Nhìn chủ tử ở bên cạnh, Phương Lan chưa bao giờ thấy chủ tử may mắn nhà mình thông suốt như vậy. nhàng xoa đầu Vương Lan Nhược: “ phải người muốn chơi đá cấu sao, thôi, ta cùng người.”

      “Ai? Phương Lan tỷ tỷ, phải ngươi cho ta chơi sao, làm sao hôm nay lại chơi với ta?”

      “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, người có muốn chơi hay ?”

      “Chơi, chơi.”

      Trong phòng, Đường Tĩnh giở sổ sách của Đồng Thiện Đường, nhìn chữ chi chit Đường Tĩnh càng cảm thấy phiền toái trong lòng, bỏ sổ sách xuống: “Xuân Ngọc, dọn dẹp chút, chúng ta tới Hiên vương phủ.” Ngọc Tử Khâm sắp sinh, trong lòng luôn yên, muốn Đường Tĩnh thường tới ở cùng nàng.

      Đường Tĩnh ở trong phủ có việc gì, mỗi ngày đều tới Hiên vương phủ chuyến, Ngọc Tử Khâm thấy có chút xấu hổ vì Đường Tĩnh chạy tới chạy lui, “Dù sao Thần vương gia có ở đây, bằng muội ở lại mấy ngày, chạy tới chạy lui lại càng vất vả.”

      “Thôi, ta nên hồi phủ hơn.” Mộ Dung Thiên Thần có ở đây, nàng càng muốn quản phủ cho tốt, chờ trở về.
      Ngọc Tử Khâm thêm gì, chỉ ở đó nghe tin tức tiền tuyến từ Mộ Dung Thiên Hiên cho Đường Tĩnh nghe. là tin tức chiến đấu ở tiền tuyến, ra chỉ là mỗi ngày Mộ Dung Thiên Thần đóng quân có rời hay khong hay mỗi ngày báo bình an cho Đường Tĩnh. Mỗi lần Đường Tĩnh đều yên lặng nghe Ngọc Tử Khâm lời này mà cười trừ.

      Ngọc Tử Khâm càng ngày càng khác bình thường: “Chẳng lẽ muội lo lắng sao? Mỗi lần nghe ta chuyện này giống như nghe chuyện của người khác, có chút phản ứng.”

      “Ta nên có phản ứng gì, mỗi trận đánh của đều rất tốt, ta tin tưởng .”

      “Nhưng cũng có thất bại, giống như lần đó, rất nguy hiểm.”

      Đường Tĩnh nghĩ nghĩ, “Thất bại là chuyện thường nhà binh, người nào từng thắng thua, huống chi lại thắng nhiều hơn bại.” biết vì sao tiềm thức của Đường Tĩnh luôn cảm thấy nhất đính đánh thắng, có lẽ là tin tức mù quáng dành cho . Mà lúc này loại tin tưởng mù quáng này lại giúp nàng chống đỡ, nàng dám tưởng tượng nếu loại tín nhiệm này mất nên làm gì bây giờ, nàng dám nghĩ tới.

      Ngọc Tử Khâm thấy bộ dạng này của nàng chỉ lắc đầu, biết nàng ấy nghĩ gì, mặc kệ như thế nào trong lòng cũng dễ chịu, cũng tiếp tục nhắc đến đề tài này.
      “Mau đến xem đồ lót ta làm cho hài nhi.” Ngọc Tử Khâm phân phó nha đầu mang đồ lót từ trong rương ra.

      “Nhiều như vậy, Ngọc tỷ tỷ, người làm từ khi nào?”

      “Lúc được năm sáu tháng làm, biết là nam hay nữ nên dùng màu vàng hơi nhiều.”

      “Nghĩ chu đáo, cháu của ta có phúc khí.” NOí xong còn sờ sờ bụng Ngọc Tử Khâm, giọng : “Mau ra đây , chúng ta chờ kịp rồi.”

      Ngọc Tử Khâm thương nhìn Đường Tĩnh thích nhìn chằm chằm bụng mình, “Có phải rất thích đứa trẻ hay ? Chờ Ngũ đệ trở về cũng nhanh chóng sinh đứa.”

      “Sinh bảo bảo sao?” Đường Tĩnh yên lặng nghĩ, trong lòng khẽ nhúc nhích, khẽ suy tư. Trước kia nàng cảm thấy thời gian còn dài cũng gấp gáp, nghĩ lại đều là tùy duyên. Nhưng mà Mộ Dung Thiên Thần rồi, tâm tính lương thiện của Đường Tĩnh lại trỗi dậy, nhìn Ngọc Tử Khâm mỗi ngày hạnh phúc chờ sinh mệnh mới chào đời hâm mộ là giả.

      Tới gần cuối năm, trong phủ công việc chất đống, vì Mộ Dung Thiên Thần có trong phủ cho nên trong phủ cũng có bầu khí, Đường Tĩnh nhìn qua cửa sổ thấy mấy bông tuyết rơi, đây là năm mới đầu tiên Đường Tĩnh trải qua, nghĩ lại thê thảm như vậy.

      “Hoa Cẩm, ngươi chỗ Vương gia có tuyết rơi hay ?”

      Ngoại trừ Ngọc Tử Khâm tin tức tiền tuyến cho nàng, Phong Vũ lâu cũng bẩm báo ít tin tức ở tiền tuyến, nhưng luôn chỉ chuyện tốt, chuyện xấu, có lẽ Mộ Dung Thiên Thần phân phó từ sớm, chắc sợ nàng thương tâm.
      “Vương phi, biên cương có chút ấm áp, có lẽ có tuyết rơi.” Hoa Cẩm đáp lại.

      Đường Tĩnh im lặng, Mộ Dung Thiên Thần ở phụ cận Tứ Xuyên, là ‘Thiên Phủ Chi quốc’ làm sao có tuyeert rơi.

      “Tuyết rơi điềm báo sang năm dược mùa, sang năm thu hoạch nhất định tốt.”

      “Vương phi.” Mặc thúc ở ngoài phòng gọi.

      ra xem có chuyện gì?”

      Hoa Cẩm nghe xong từ từ lui về sau rổi ra ngoài, lúc sau trở lại: “Vương phi, trong cung phái người tới hỏi người đón giao thừa trong phủ hay vào cung?”

      Đường Tĩnh nhìn bốn phía, “Ở trong phủ mình.” Nơi này giống như vẫn còn hơi thở của , “Còn nữa, hai vị Lương viện tiếng, xom bọn họ cần gì nhanh chóng đặt mua.”

      Vừa mới xong nha đầu vào bẩm báo: “Vương phi, Hiên vương phủ tới báo tin, Vương phi sinh hạ mộ tiểu thế tử.”

      sao?” Đường Tĩnh vui mừng, “Đúng là đại hỉ, mai, chuẩn bị quà cho tốt, ta phải xem Ngọc tỷ tỷ.”

      “Vương phi, Hiên vương phi vừa sinh xong, nên nghỉ ngơi, mấy ngày nữa cũng muộn.”

      “Đúng vậy, là ta cao hứng đến hồ đồ.” Đường Tĩnh vui vẻ , đừa này cũng coi như mỗi ngày nàng nhìn lớn lên, cực kì mong chờ được sinh ra.

      “Nhất định Ngọc tỷ tỷ vui vẻ, đừa này sinh ra vào ngày tuyết rơi, cũng là có phúc khí.” Lâu sau Đường Tĩnh mới .

      đợi đến lúc Đường Tĩnh thăm Ngọc Tử Khâm tin tức quan trọng từ tiền tuyến truyền đến.

      “Ngươi cái gì, là sao?” Đường Tĩnh túm chặt quần áo Hoa Cẩm, sắc mặt thể tin.

      “Vương phi, là , Vương gia bại chiến, bị thương nặng hôn mê bất tỉnh.” Hoa Cẩm cúi đầu khó khăn tin tức này cho Đường Tĩnh, Đường Tĩnh kiềm chế bi thống trong lòng, “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

      “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra nô tì , chỉ biết Vương gia trọng thương hôn mê bất tỉnh.”

      “Xuân NGọc, Xuân NGọc.” Đường Tĩnh giữ chặt Xuân Ngọc.

      “Nhanh, chúng ta Hiên vương phủ.” Nhất định Mộ Dung Thiên Hiên biết tin tức từ tiền tuyến.

      tới HIên vương phủ, Đường Tĩnh để ý gọi thẳng muốn gặp Mộ Dung Thiên HIên.

      “Thần vương phi, Vương gia của chúng ta ở trong phòng của Vương phi chờ người.” Quản gia Vương phủ cung kính với nàng.

      “Chờ ta? Xem ra là rồi.” Đường Tĩnh vội vàng tới phòng Ngọc Tử Khâm, Mộ Dung Thiên HIên ngồi nghiêm chỉnh ở bàn gỗ, Ngọc Tử Khâm cũng ngồi giường lo lắng nhìn Đường Tĩnh.

      Đường Tĩnh thẳng đến chỗ Mộ Dung Thiên Hiên ngồi, run rẩy hỏi: “ Nhị ca, là sao?”

      Mộ Dung Thiên HIên ngẩng đầu nhìn Đường Tĩnh cái lại cúi đầu.

      Phản ứng của Mộ Dung Thiên HIên xác minh cho Đường Tĩnh

      “Đều là .” Đường Tĩnh lại : “Ta tin, ta tin.”

      “Muội muội, muội bình tĩnh chút.” Ngọc Tử Khâm từ giường xuống đỡ Đường Tĩnh, bọn họ đều cảm thấy khó tin, hai ngày trước có tin chiến thắng liên tiếp, làm sao lại bị thương nặng như vậy.

      “Ngọc tỷ tỷ, phải là , phải là .” Đường Tĩnh rơi nước mắt cầu nhìn nhìn Ngọc Tử Khâm, nàng cảm thấy thế giới như đen tối, cho tới tại niềm tin bị sụp đổ, ràng trước khi còn cười nàng chờ bình an trở về.

      Ngọc Tử Khâm đau lòng kéo nàng ngồi xuống giường, dùng khăn tay lau nước mắt mặt nàng, “Muội bình tĩnh chút, nghe Vương gia xem.”

      Mộ Dung Thiên Hiên đến bên cửa sổ, đôi môi mở ra giống như muốn , lâu sau, có lẽ tâm trạng bình phục mới mở miệng: “Mấy ngày trước toàn quân trúng độc, quân địch đột kích, mang binh ra vây chặt, chiến bại đến bản thân cũng trọng thương, là thủ hạ kéo ra ngoài.”

      Mộ Dung Thiên Hiên rất đơn giản, nhưng Đường Tĩnh lại nghe ra lúc đó nguy hiểm đến mức nào, nàng phải tên ngốc, hơi động não chút liền biết đây là mưu của Tinh Lang quốc.

      “Vậy tại như thế nào, còn hôn mê sao?” Đây là điều Đường Tĩnh quan tâm nhất.

      “Theo tin tức mới báo lại, trong cơ thể còn dư lại độc nay thêm độc mới nên vẫn hôn mê.”

      “Để cho ta , để cho ta .” Đột nhiên Đường Tĩnh đứng dậy, " Là ta giải độc cho , ta biết nên làm cái gì bây giờ. "

      " được. " Mộ Dung thiên Hiên kiên quyết cự tuyệt. " Muội ở lại trong phủ cho tốt. "

      “Nhị ca, độc trong cơ thể ta hiểu , để cho ta .” Đường Tĩnh cầu xin.
      Mộ Dung Thiên Hiên trầm mặc, biết biện pháp tốt nhất tại là để cho Đường Tĩnh giải độc cho Mộ Dung Thiên Thần. Nhưng mà nhìn thần tình khổ sở và cầu xin của Đường Tĩnh, đây là nữ nhân mà đệ đệ của dùng cả sinh mệnh để quý trọng, đồng ý cũng biết làm sao.

      “Ta đồng ý, muội về phủ chờ .” xong liền nhanh chóng rời .

      Đường Tĩnh về phủ đứng ngồi yên, trong đầu đều là những cảnh về bọn họ lên.

      “Vương phi, người ăn này nọ chút , nô tì cầu xin người.” Hoa Cẩm bưng thức ăn vào cầu xin.

      Đường Tĩnh nhìn qua chút, “Ta ăn vô, mang thôi.”

      Xuân Ngọc tới, Hoa Cẩm lắc đầu với nàng, Xuân Ngọc mang bát đũa qua: “Vương phi, ăn chút gì , người xem yếu đến như thế này rồi.”

      “Bưng xuống , ta ăn vô.” còn chưa biết sống chết như thế nào, nàng làm sao còn có khẩu vị để ăn cơm.
      Ngoài cửa sổ, gió gào rít thổi qua, thổi vào lòng người lạnh giá. tại nàng nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ mỗi ngày ngồi ở đây chờ tin tức truyền đến biết là tốt hay xấu sao?

      được.” biết Đường Tĩnh nghĩ gì, đột nhiên đứng lến.

      “Xuân Ngọc, thu thập vài thứ, ta muốn lập tức tới biên cương.’

      “Vương phi?” Xuân Ngọc buông bát đũa trong tay giữ chặt Đường Tĩnh.

      “Trước hết chúng ta với HIên vương gia tiếng, muốn cũng nên để Hiên vương gia phái vài người bảo vệ người chứ.”

      “Đúng thế.” Hoa Cẩm cũng gật đầu đồng ý, “Vương phi, người cần phải kích động như vậy.”

      cần, nhất định nhị ca đồng ý, chúng ta phải lặng lẽ rời .”\

      “Còn thất thần làm cái gì, nhanh thu thập này nọ.”

      “Vương phi.” Hai người vẫn chưa động, cầu xin nàng thay đổi chủ ý.

      “Nhanh .” Đường Tĩnh tức giận. “ nghe phải ?”

      “Vương phi, mặc kệ như thế nào, người cũng nên dùng bữa trước.”

      cần, nhanh thu thập , cần quá nhiều, chỉ cần mang thêm mấy tấm ngân phiếu, chuẩn bị thêm con ngựa tốt.”

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 44: Gặp lại

      Hai người thấy Vương phi quyết đành liếc nhau cái rồi thu thập đồ dùng, nhưng Xuân Ngọc vẫn từ bỏ ý định khuyên nhủ: “Vương phi, tốt xấu gì người cũng ăn chút gì đó, đói quá làm sao cho tốt.”

      “Biết rồi, đúng là dong dài.” Đường Tĩnh phất tay, tại trong lòng nàng đều khẩn trương muốn ra tiền tuyến, làm sao còn muốn dùng bữa đây.

      Vào lúc nửa đêm, Vương Lan Nhược biết nghe được tin tức từ đầu, tìm Đường Tĩnh muốn cùng nàng.

      " Làm sao ngươi biết ta muốn ? " Đường Tĩnh thản nhiên nhìn Xuân Ngọc và Hoa Cẩm ở bên cạnh, chỉ có hai người bọn họ biết được chuyện này, có lẽ là các nàng để lộ.

      “Ôi, Vương phi, người cần biết ta vì sao mà biết được, người mang ta theo có được ?”

      được.” Đường Tĩnh lời từ chối, “Đường xá xa xôi, nhỡ may gặp phải nguy hiểm sao?”

      “Vậy người sợ nguy hiểm sao?” Vương Lan Nhược ngểnh cổ hỏi lại.

      “Ta làm chính ngươi làm gì?” Đường Tĩnh tức giận liếc nàng cái: “Tiểu hài tử ở trong nhà, làm càn cái gì, nhanh ngủ .” Đường Tĩnh muốn dây dưa với nàng ta nữa nên mở miệng đuổi người.

      “Ta cập kê, là người trưởng thành rồi.” Vương Lan Nhược bất mãn phản bác, “Hơn nữa, dù người có đến được đó làm sao có thể vào được quân doanh?”

      Đường Tĩnh vươn tay kéo nàng ta lại, nàng nghĩ tới vấn đề này, quân doanh là nơi quan trọng, người liên quan làm sao có thể vào, chính nàng mạo muội xông vào đúng là có khả năng, Đường Tĩnh nể mặt hỏi: “Ngươi có biện pháp sao?”

      Vương Lan Nhược đắc ý nhìn nàng cái: “Người đồng ý mang ta cùng sao?”

      “Ta là có việc, phải đến để chơi, ngươi cần náo loạn có được hay ?” Đường tĩnh dằn lại kiên nhẫn trong lòng, ôn nhu khuyên bảo.

      Vương Lan Nhược nhất thời nhảy dựng lên: “Ta cũng phải ra ngoài để chơi.”

      “Vậy người làm cái gì?”

      “Ta, ta, ta...” Vương Lan Nhược ấp úng, được lý do.

      “Còn phải chơi đùa?” Đường Tĩnh tức giận , “ cần náo loạn, về nghỉ ngơi .”

      “Dù sao ta cũng phải chơi đùa, ta có việc quan trọng.”

      “Ngươi có việc gì quan trọng.” Đường Tĩnh cho là đúng, có tâm trạng dài dòng với nàng ta, nhíu mày : “Nhanh về nghỉ ngơi .”

      “Ta có quân lệnh, có thể mang người đến quân doanh.” Bất đắc dĩ bị ép ở lại, Vương Lan Nhược hô lớn: “Bằng người cũng dư thừa.”
      sao?” Đường Tĩnh hoài nghi nhìn nàng ta. “Làm sao người có thứ quan trọng như vậy?”

      “Ta có là có, người dẫn ta cùng, van cầu người đó, Vương phi.” Vương Lan Nhược đột nhiên thay đổi thái độ, kéo cánh tay Đường Tĩnh khẩn cầu.

      “Vậy người cho ta biết, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Đường Tĩnh nhất quyết chịu buông tha, truy hỏi.

      “Ta, ta tìm người.”

      " Tìm người ? Tìm người nào ? "

      " Người nên hỏi, dù sao cũng là tìm người. " Vương Lan Nhược đỏ mặt, cúi đầu khẽ .

      " Ngươi đến tìm ta Phương Lan có biết ? " Mấy ngày qua Đường Tĩnh cũng biết được Vương Lan Nhược rất nghe lời Phương Lan.

      " Nàng ấy biết, Vương phi được cho nàng ấy. "

      Nghe tới đó Đường Tĩnh mơ hồ đoán được có chuyện gì xảy ra. " Vậy ngươi cho ta biết, người có quân lệnh sao ? "

      Vương Lan Nhược gật đầu, " có, ta vốn tự mình quân doanh nhưng mà dám. "

      Nghe tới đây, đại não Đường Tĩnh căng ra : " Lấy ra lấy ra. " trong phủ có đại gia hỏa an phận như vậy mà cũng biết, oán hận lườm nàng ta cái : " May mà còn biết sợ, quân lệnh ở đâu ? "

      “Trộm được.”

      “Trộm được?” Đường Tĩnh cao giọng. “Trộm được ở đâu?”

      “Từ tỷ tỷ trộm cho.”

      “Là nàng ?”

      Phụ thân nàng ta là Trấn phủ, vậy có thể lấy được quân lệnh, sắc mặt Đường Tĩnh mới chuyển biến tốt, " Nàng ấy cũng hồ nháo. "

      vậy Vương phi đồng ý sao?”

      “Ta đồng ý có thể ?” Đường Tĩnh liếc nàng cái, “Nhanh về thu dọn chút quần áo, sáng sớm mai chúng ta xuất phát, ra ngoài được gây chuyện, mọi thứ đều phải nghe lời ta.” Đường Tĩnh căn dặn nàng.

      “Vâng, ta nhất định nghe theo người gây chuyện.” Vương Lan Nhược lập tức thế.

      “Nhanh nghỉ , còn có.” Đường Tĩnh hạ giọng, “ được để cho Phương Lan biết, hiểu chưa?”

      “Yên tâm, Vương phi, ta nhất định để cho nàng ấy biết.”

      “Qủy tinh linh ngươi.” Đường Tĩnh nhéo lỗ tai nàng, giục nàng về.

      Đường Tĩnh vốn muốn mang nàng cùng nhưng việc khẩn cấp, Đường Tĩnh cần khối quân lệnh của nàng ấy, huống hồ Đường Tĩnh tin tưởng nàng chân trước vừa ra cửa sau lưng vụng trộm theo, bằng ở tại bên người, tránh ra ngoài gây rắc rối cho nàng.
      Ngày hôm sau trời vẫn còn chưa sáng, Đường Tĩnh nhìn thấy Vương Lan Nhược ăn mặc như thư đòng vụng trộm từ cửa sau vào, Xuân Ngọc lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, “Tiểu thư, cần chúng ta cùng sao?”

      Vương Lan Nhược quay đầu cười với nàng: “Yên tâm , ta thay ngươi bảo vệ chủ tử nhà ngươi.”

      “ngươi?” Xuân Ngọc hoài nghi, ngươi gây rắc rối cho Vương Phi nhà ta là tốt rồi, còn có thể trông cậy vào ngươi bảo hộ Vương phi nhà ta sao, trong lòng nghĩ là chuyện, Xuân Ngọc dám ra ngoài miệng, mỉm cười : “Vậy phải làm phiền Vương Lan viện rồi.”

      Đường Tĩnh kiên nhẫn nghe các nàng qua lại, “Nhanh thôi.” xong lưu loát đạp lên bàn đạp leo lên ngựa, Vương Lan Nhược cũng nhanh chóng đón lấy Triêu Dương leo lên cưỡi.

      được bao xa bóng dáng cao lớn ngăn cản ngựa của các nàng .

      “Người nào có mắt như vậy, dám chắn đường của chúng ta?” Vương Lan Nhược ồn ào. Đường Tĩnh vừa ngẩng đầu cả kinh cằm suýt nữa rơi xuống: “Nhị ca?”

      “Nhị ca?” Vương Lan Nhược hoài nghi nhìn nàng cái. “Người còn có Nhị aco?”

      “Đây là Hiên vương gia.” Đường Tĩnh giọng giải thích.

      “Hiên vương gia?” Vương Lan Nhược rụt đầu, “Làm sao bây giờ?”

      “Nhị ca, sao người lại tới đây?”

      “Ta tới chỉ sợ muội ra khỏi thành rồi.” Mộ Dung Thiên Hiên gión. “ phải muội thành ở trong phủ chờ sao?”

      “Vương gia người sống chết chưa biết ta làm sao có thể an tâm chờ trong phủ.” Đường Tĩnh phản bác, “Hôm nay người cho ta cũng phải .”

      “Muội chạy tới đây ta còn gì để nữa, Ngũ đệ tìm được thê tử tốt.” Mộ Dung Thiên Hiên lòng , đưa cho nàng khối ngọc bài hình rồng, “Mang cái này theo, có gì khó khăn ở bên đường có thể tìm cọc ngầm của Phong Vũ Lâu, biết chứ?”

      Đường Tĩnh gật đầu, đưa đồ Vương Lan Nhược giống như khối lệnh bài, kiên trì : “Chúng ta trộm được cái này từ Trấn phủ, phiền toái Nhị ca trả trở lại, lời xin lỗi với Trấn phủ, chúng ta khi nào trở lại xin lỗi .”
      “Suy xét cho chu toàn, , ta trở lại trả cho .”

      “Vậy cảm ơn Nhị ca.” Đường Tĩnh học theo bộ dáng người giang hồ hơi ôm quyền.

      “Thời gian còn sớm, đường cẩn thận.”

      Mộ Dung Thiên HIên về phủ nhìn Ngọc Tử Khâm, nàng giường chơi đùa với tiểu thế tử, mới mấy ngày hài tử đáng ra bộ dáng xinh đẹp, trắng trẻo mập mạp nằm giường, giống như lúc vừa sinh ra nhăn nhúm giống như con khỉ.

      Mộ Dung Thiên Hiên ngồi bên giường, nhìn gương mặt đứa trẻ cũng nhu hòa mấy phần, Ngọc Tử Khâm cười cười: “Gia mới ở bên ngoài về sao, người hàn khí nặng như vậy?”

      “Ừ.” Mộ Dung thiên Hiên dùng đầu ngón chọc khuôn mặt nhắn của , “ tiễn Thần vương phi.”

      “Thần vương phi, nàng ấy đâu rồi?”

      tiền tuyến rồi.”

      “Gia đồng ý sao?”

      “Lúc ta đuổi theo nàng ấy đến ngoại ô, nếu trong lòng nàng ấy quyết ta cũng thêm gì nữa, chỉ có thể phái người thầm bảo vệ nầng ấy.”

      Mới nghe đến chuyện Đường Tĩnh xuất phủ, Ngọc Tử Khâm lo lắng, trong lòng xuất cảm giác nên lời, Vương gia lại hiểu hành tung của nàng ấy như vậy,

      cần đoán mò, Bổn vương chỉ phái người bảo vệ nàng ấy mà thôi.”

      “Vương gia?” Ngọc tử Câm biết vì sao có thể nhìn ra suy nghĩ của nàng.

      “Nàng và ta là vợ chồng nhiều năm chẳng lẽ hiểu nàng hay sao?”

      Hốc mắt ướt át, Ngọc Tử Khâm cảm thấy nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất thế giới này.

      Lại Đường Tĩnh mấy ngày rốt cuộc cũng đến quân doanh, vừa mới tiến vào quân doanh có người đến: “Người nào, dám xông vào quân doanh.” Đường Tĩnh lấy ra ngọc bội hình rồng giơ cao, “Ta là ngự y do Hiên vương gia phái tới, nhanh chóng chữa bệnh cho Thần vương gia.”

      Binh sĩ canh gác cầm ngọc bài Đường Tĩnh đưa qua, “Ngươi chờ ở đây.” Sau đó chạy về phía Lý Lâm Trúc bẩm báo.

      “Nhanh, nhanh cho vào.” Lý Lâm Trúc nhìn Mộ Dung Thiên Thần bị thương dám chữa trị, nhưng có ngự y tới cửa, chẳng phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
      “Khoan, tướng quân, chúng ta phải hỏi cho , vạn nhất là quân địch dò hỏi tình báo sao.” đại hán toàn thân áo nhung đứng ra ngăn lại, “Ngọc bài là tín vật của Vương gia, làm sao có thể giả.” Cũng phải là Lý Lâm Trúc lỗ mãng, chỉ tại từng ở chỗ Thái tử nhìn thấy ngọc bài tương tự.

      Nghe Hoàng tử khi sinh ra đều có ngọc bài, chỉ là mỗi người có kí tự bất đồng, nhìn thấy ngọc bài có kí tự chữ “Hiên”, cái này thể giả.

      “Mau mời vào.” Vâng, binh lính mời Đường Tĩnh vào. Đường Tĩnh tiến vào, mọi ánh mắt đều tập trung người nàng, còn có mấy người dùng ánh mắt khinh thường, đàn bà như vậy còn có thể trị tốt bệnh cho Vương gia.

      Đường Tĩnh thèm để ý tới ánh mắt xung quanh, hành lễ ràng cho Lý Lâm Trúc, “Thảo dân Đường Tĩnh bái kiến Lý tướng quân.”

      ‘Mau đứng lên.” Bởi vì đến cho nên tâm trạng Lý Lâm Trúc tốt hơn, “Nghe là Hiên vương gia mời đến.”

      “Đúng vậy.” Đường Tĩnh gật đầu, cũng cố mà trực tiếp thẳng vấn đề, “Tướng quân có thể cho thảo dân gặp mặt Vương gia hay ?” Đường Tĩnh tâm tâm niệm niệm đều là Mộ Dung thiên Thần, hận thể gặp ngay lập tức.

      “Được, được, được, tại Bản tướng quân dẫn ngươi lều của Vương gia.” Lý Lâm Trúc vội vàng, toàn quân đều trúng độc, chỉ có Mộ Dung thiên Thần còn chưa tỉnh lại, thế nào cũng là muội phu của mình, vạn nhất có gì may xảy, muội muội thương nhất chẳng lẽ phải thủ tiết, tại nghe được có người muốn gặp Mộ Dung thiên Thần nên nhanh chóng dẫn đường.

      Đường Tĩnh vào lều Mộ Dung Thiên Thần, mấy tháng gặp, ngày đêm mong nhớ tại lại có huyết sắc nằm giường, gặp lại nhau lại thể nhận nhau, Đường Tĩnh nhịn xuống kích động trong lòng, từ từ lên phía trước, gầy hơn trước, cũng đen hơn, Lý Lâm Trúc ở bên cạnh nhìn thấy nàng khác thường, “Tiểu huynh đệ, có gì ổn sao?”

      “À, có gì.” Đường Tĩnh lấy lại tinh thần, “Trước để thảo dân bắt mạch cho Vương gia.” NOí xong liền đến bên giường nâng cánh tay Mộ Dung Thiên Thần bắt mạch cho .

      lát sau liền thu tay, thở dài hơi nhõm, tệ, tình huống so với nàng nghĩ có tốt hơn chút.

      “Tướng quân, có thể để cho thảo dân gặp mặt đại phu giải độc cho Vương gia được ? Thảo dân cho chút nghi vấn muốn thỉnh giáo người đó.”

      “Lập tức phái người mời Bành đại phu.” Lý Lâm Trúc phân phó tiểu binh sĩ bên cạnh.

      Địa phương quân doanh cũng lớn, rất nhanh có lão đại phu lưng đeo cái thùng tới, chắc là vội vàng tới, tiến vào rồi mà vẫn thở hổn hển: “Thỉnh an tướng quân.”

      “Bành đại phu cần đa lễ, đâu là người Hiên vương gia mời đến giải độc cho Thần vương gia, có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.”

      Bành Bác Dụ đánh giá Đường Tĩnh, “ có thể giải độc cho Vương gia sao?” Trong giọng mang theo chút khinh thường.

      Đường Tĩnh cũng muốn so đo với , cười như cũ: “Thảo dân chỉ muốn hỏi Bành đại phu cho Vương gia dùng thuốc gì, có thể khống chế tốt độc trong người Vương gia?”

      Lời này làm cho Bánh Bác Dụ dám khinh thường nàng, cũng mới đoán ra độc trong người Vương gia, cũng dám kê thuốc bừa, chỉ là dùng thuốc đông y áp chế độc trong cơ thể, nghĩ tiểu huynh đệ này nhanh như vậy chẩn đoán ra, quả thể nhìn bề ngoài đánh giá.
      Thả thùng thuốc lưng xuống, Bành Bác Dụ mở thùng lấy ra phương thuốc đưa cho Đường Tĩnh, “Đây là phương thuốc, tiểu huynh đệ tự mình xem .” Đường Tĩnh tiếp nhận nhìn qua, quân y hổ đều là người có tài, vậy mà có thể kê đơn thuốc chính xác như vậy, chỉ tiếc tìm ra tất cả các loại độc.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 45: Ban đêm dò xét Tinh Lang quốc

      “Tiểu huynh đệ có phải có biện pháp giải độc người Vương gia?” Theo lão phu biết, độc của Vương gia có chút phức tạp.” Bành thái y cẩn thận nhắc nhở. Có nhiều người như vạy cũng thể trắng ra, bất quá Đường Tĩnh hiểu , nở nụ cười thiện ý với Bành thái y. “Đa tạ Bành thái y nhắc nhở, thảo dân hiểu .”

      “Như thế nào, như thế nào?” Lý Lâm Trúc sốt ruột hỏi, những người khác đều rướn cổ lên nghe, sợ Vương gia trong quân doanh có chuyện gì hay xảy ra, mệnh của Vương gia quý giá, có chuyện gì xảy ra bọn họ có để cả mạng sống cũng đền nổi.

      “Tướng quân nên gấp gáp, có biện pháp nhưng mà...” vậy, Đường Tĩnh khỏ xử nhíu mày, đám người nghe Đường Tĩnh nhưng mà đều giữ vững tinh thần, “Nhưng mà cái gì?”

      Đường Tĩnh thu hết biểu tỉnh mọi người trong mắt, cười với Lý Lâm Trúc: “Nhưng mà cần tướng quân giúp đỡ.”

      “Ôi, chuyện này có đáng gì.” Lý Lâm Trúc thở phào, “Có việc gì cần hỗ trợ cứ , có thể cứu được Vương gia là tốt rồi.”

      Trong lòng Đường Tĩnh giơ ngón tay cái với đại ca nhà nàng, lời này sảng khoái, đúng là nam tử.

      “Nhưng phải hỗ trợ như thế nào?”

      “Nơi này cách Tinh Lang quốc có xa lắm ?”

      “Cưỡi ngựa ước chừng hai ngày?”

      “Hai ngày về về là bốn ngày.” Đường Tĩnh tính toán, “Tướng quân cũng biết Vương thất Tinh Lang quốc có cây quỳnh bích, thảo dân muốn nhờ Vương gia phát người tìm hiểu nó ở đâu, còn xem người phòng hộ nó.”

      “Chuyện này có đáng gì, ta phải người mang cây hoa kia về cho ngươi.”

      thể, cây quỳnh bích hoa này trân quý ngàn vạn lần, khi cẩn thận héo rũ, tìm hiểu tốt rồi để thảo dân tự mình lấy.”

      “Được, tất cả nghe theo ngươi.”

      “Vậy đa tạ tướng quân.”

      “Cảm tạ cái gì, đều là vì Vương gia mà thôi.”

      Đường Tĩnh lòng nhào vào người Mộ Dung Thiên Thần mà chú ý tới Vương Lan Nhược cúi đầu im lặng , nhanh chóng an bài xong Đường Tĩnh mới chú ý tới khác thường của Vương Lan Nhược, “Như thế nào đến quân doanh lại im lặng, quen sao?”

      Vương Lan Nhược lắc đầu, lời nào

      (đừng biểu bà này thích đại ca Đường Tĩnh nha, cạc cạc)

      “Ngươi yên tâm, Vương gia có việc gì.” Đường Tĩnh cho rằng nàng ấy lo lắng cho Mộ Dung Thiên Thần lại xấu hổ khong ra, cho nên chủ động khuyên nhủ.

      Vương Lan Nhược lắc đầu, Đường Tĩnh nóng nảy: “Rốt cuộc là có chuyện gì xay ra, ngươi câu .”

      lừa ta.” xong bắt đầu gào khóc, khóc làm cho Đường Tĩnh mờ mịt: “Người nào, ai lừa ngươi?”

      Vương Lan Nhược gì lại khóc, thanh đinh tai nhức óc giống như chịu nhiều ủy khuất.

      Đường Tĩnh nổi giận, “Im miệng.”

      Vương Lan Nhược dám khóc nữa, thút tha thút thít nhìn Đường Tĩnh, nước mắt ròng ròng, trong suốt.

      rốt cuộc làm sao, người nào lừa ngươi?”

      “Vâng, là...” Bỗng nhiên Vương Lan Nhược gắt gao che miệng lắc đầu.

      Đường Tĩnh buồn cười nhìn nàng ấy cái, kéo tay nàng ấy xuống, sờ sờ đầu: “Đến cùng là làm sao?”

      thể .”


      “Còn có chí khí như vậy, thôi, ta cũng muốn quản.” Đường Tĩnh tùy ý nằm giường, bôn ba lâu, tảng đá trong lòng rơi xuống, rốt cuộc có thể ngủ rồi.

      nghĩ tới Vương Lan Nhược lại cọ cọ leo lên giường nằm ngay bên cạnh nàng.

      Đường Tĩnh nghiêng đầu: “Còn chịu cho ta biết?"

      “Ta người được mắng ta.” Cũng cho người khác biết, kìm nén nàng lại khó chịu, Vương Lan Nhược thẳng thắn với Đường Tĩnh.

      “Hôm nay vị tướng quân đó ta từng gặp qua, lần này cũng vì mà đến. nghĩ tới lại là tướng quân.” Trong giọng mang theo mất mát mà uể oải.

      Vậy mà lại là đại ca?

      “Các ngươi gặp nhau lúc nào?”

      " Trước kia từ trong phủ chạy trộm ra ngoài, bị, ôi ! Dù sao là cứu ta thôi. " Nghe đến đó, Đường Tĩnh cũng hiểu được chút ít, đơn giản là ‘ hùng cứu mỹ nhân, tâm hồn thiếu nữ thầm mến’, " vậy làm sao ngươi biết tại ở trong này ? "

      Gương mặt Vương Lan Nhược lên ngượng ngùng : " Ta vụng trộm hỏi thăm. "

      Đường Tĩnh gật đầu, chả trách lại để ý tới Mộ Dung Thiên Thần, ra là cái này.

      " biết ở đâu, vì sao lại biết là tướng quân ? "

      " chỉ là thủ hạ của Lý tướng quân, ta nghĩ Lý tướng quân ra ngoài chinh chiến mang theo . "

      mang theo , người cho là làm cái gì ? là hài tử đơn thuần.

      " Cho dù gặp mặt lại như thế nào, ngươi tại là người của Vương gia. "

      " Hu… " nước mắt Vương Lan Nhược rơi ngừng được, rơi đầy chăn nệm. " Ta nghĩ gả cho Vương gia, là mẫu thân muốn ta gả, hu… "

      Đường Tĩnh nhìn trời, đối với hài tử này có biện pháp nào, muốn đều phải dùng đầu óc: “Được rồi, việc này ta với Vương gia, ngươi cần khóc, coi như có chuyện này xảy ra.” phải Đường Tĩnh ngoan độc, chỉ thừa dịp tình trong lòng nàng ấy chưa nẩy rễ mọc mần phải bóp chết trong nôi.

      Vương Lan Nhược ngồi dậy dùng mu bàn tay lau nước mắt, “Vương phi người tốt, người yên tâm, ta theo người về phủ nhớ nữa.”

      “Hài tử ngoan.” Đường Tĩnh sờ sờ gương mặt mềm mại của nàng ấy, làn da vô cùng mịn màng sau khi bị nước mắt trồi qua càng bóng lóng, chẳng lẽ đóa hoa tươi vậy lại phải từ từ héo rũ trong hậu hoa viên Vương phủ người biết hay sao?

      Đường Tĩnh càng nghĩ càng chua xót, “Như vậy ngươi có cam tâm hay ?”

      “Vương phi yên tâm, ta biết hôm nay là ta tùy hứng, Vương phi vẫn mặc kệ ta, như vậy đủ thỏa mãn rồi.” Lời chân thành, nàng dù hiểu chuyện nhưng là mẫu thân tự tay nuôi dưỡng mà lớn, những thứ đạo lỹ này vẫn hiểu được, gả cho Thần vương gia tất nhiền có khả năng muốn nam nhân khác.

      “Haix... ngủ , ngủ giấc mọi chuyện qua.”

      “Được.”

      Động tác Lý Lâm Trúc rất nhanh, bất quá mới hai ngày nghe được tin tức của Quỳnh Bích hoa ở đâu, lúc này Đường Tĩnh ở bên cạnh Mộ Dung thiên Thần cho những ngày nàng ở trong phủ, về tiểu thế tử của Hiên vương phu. “Mỗi chàng còn chưa gặp qua, đúng là ta nhìn Ngọc tỷ tỷ mang thai mười tháng, chờ lớn lên chút ta nhất định cùng chuyện.”

      “Tiểu huynh đệ, tìm được, tìm được rồi.” Đường Tĩnh hăng say Lý Lâm Trúc vui vẻ xốc lều trại vào, Đường Tĩnh vội vàng đẩy tay Mộ Dung Thiên Thần ra, “Tìm được cái gì cơ?”

      “Tìm được cái kia ở đâu rồi.”

      sao, tin tức cho chính xác ?” Đường Tĩnh vui vẻ hỏi.

      “Bản tướng quân làm việc ngươi cứ yên tâm.” Lý Lâm Trúc vỗ ngực bảo chứng.

      “Được, ta nhanh chóng khởi hành, nhờ tướng quân cho ta mấy người.”

      “Tất nhiên, ngươi cứ yên tâm, lần này ta chung với tiểu huynh đệ, nhất định bảo vệ tiểu huynh đệ an toàn.”

      , , quân doanh có nhiều chuyện, nhất định thể thiếu tướng quân, tướng quân chỉ cần phái mấy người võ công cao cường cho thảo dân là được.” Đường Tĩnh từ chối.

      “Ai, chuyện này là chuyện lớn hàng đầu, đơn giản nhiều ngày qua nhuệ khí của Tinh Lang quốc còn bao nhiêu, trong quân doanh cũng có chuyện gì lớn, ta cùng với tiểu huynh đệ. Tiểu huynh đệ cần từ chối, cùng ngươi chuyện, ta cũng có tâm tư này.”

      “A... tướng quân ngay thẳng như vậy mà cũng có tâm tư này?” Đường Tĩnh tin được,.

      giấu giếm, theo bối phận ta còn là đại cữu của Vương gia, nếu Vương gia có chuyện gì muội muội nhà ta phải làm sao bây giờ?”

      Đường Tĩnh lẳng lặng nhìn khuôn mặt lo lắng của đại ca, trong lòng ấm áp. “Muội muội của người có đại ca như vậy là hạnh phúc.”

      “Ha ha, ngươi chưa thấy muội muội của ta, ta có muội muội như vậy mới là hạnh phúc của ta.” Lý Lâm Trúc kiêu ngạo , “Dáng vẻ muội muội ta rất tốt, tính tình cũng rất tốt.”

      (Oa, oa, kiêu ngạo điêu ngoa tùy hứng mà tốt, ta GATO muốn chớt, bảo sao ta muốn có trai, trai dư này quả thực rất đáng)

      Quản cái gì của nhà mình cũng là tốt nhất, nàng tự nhận tốt được như đại ca như vậy.

      “Tướng quân yên tâm,dù như thế nào thảo dân nhất định mang Quỳnh Bích Hoa trở về cứu Vương gia, nhất định để cho tướng quân thất vọng.” Đường Tĩnh bảo đảm, nhưng câu rất hùng hồn. Nếu tại phải mặc nam trang, nàng muốn gục trong lòng đại ca,, đại ca này đối với nàng rất tốt.

      “Tiểu huynh đệ cần phải từ chối, ta cùng ngươi mới an tâm chút, chúng ta khi nào khởi hành.”

      Đường Tĩnh xoay người nhìn Mộ Dung Thiên Thần sắc mặt trắng xanh, “Càng nhanh càng tốt.”

      “Được, ta an bài phía dưới tốt.” Lý Lâm Trúc cũng có ý này, thừa dịp Tinh Lang quốc hoàn toàn ngã xuống chưa kịp nhào tới nhanh chóng tìm được giải dược, nếu sau này toàn quân lấy lại tinh thần bất lợi nhiều.

      Ngày kế tiếp trời vừa sáng Lý Lâm Trúc và Đường Tĩnh xuất phát, tình cơ mật cho nên động tác nhanh chóng, Lý Lâm Trúc bố trí chặt chẽ chỉ dẫn theo hai tâm phúc nhanh nhẹn cùng. Lúc này xuất phát vừa kịp trước hoàng hôn có thể kịp vào thành tìm khách sạn dàn xếp, chỉ chờ trời tối lẻn vào Vương thất.

      Kế hoạch hoàn hảo, thực cũng rất thuận lợi, hai tâm phúc canh chừng, Đường Tĩnh và Lý Lâm Trúc vào chính điện hái hoa. Trong điện đốt mấy ngọn nến xung quanh, sáng như ban ngày. Đường Tĩnh tốn nhiều sức, xuyên qua chính điện đến thiên điện ở sau cây cột tìm được quỳnh bích hoa, ánh trăng thấp thoáng chiếu xuống nụ hoa đỏ thẫm ngạo nghễ ngẩng đầu ở giữa cành lá chờ nở rộ, Đường Tĩnh nhìn nó chằm chằm, cho nó vào túi đen lại vẫy tay với Lý Lâm Trúc, hai người lặng lẽ rời khỏi thiên điện.

      Trong lòng Đường Tĩnh cảm thấy bất an, tình tiến triển thuận lợi làm cho Đường Tĩnh thể tin được. như thế nào đây cũng là Vương thất, bọn họ vào Vương phủ hái hoa, làm sao thị vệ lại lơi lỏng như vậy? Đường Tĩnh dùng ánh mắt hỏi Lý Lâm Trúc, Lý Lâm Trúc nhìn khắp nơi, hiển nhiên của nghi hoặc như vậy.

      Mang theo lo lắng, Đường Tĩnh và Lý Lâm trúc đến chính điển, nhìn thị vệ giơ đèn đuốc sáng trưng đứng hai bên cửa điện, mấy thị vệ khác gắt gao che miệng tùy tùng.

      Bọn họ rơi vào mai phục rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :