1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ đại ] Bệnh vương độc sủng kiều thê - Vi Lạp

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 36: Thủ đoạn của Thái hậu

      Ở cửa cung gặp xe ngựa Hiên vương phủ tới, hạ nhân vén rèm, lộ ra gương mặt tinh xảo của Ngọc Tử Khâm, nhìn thấy Mộ Dung Thiên Thần đỡ Đường Tĩnh xuống xe ngựa liền cười trêu ghẹo: "Thần vương gia đối với muội muội săn sóc làm cho chúng ta hâm mộ ."

      Lúc chuyện Mộ Dung thiên HIên cũng đỡ Ngọc Tử Khâm xuống, Ngọc Tử Khâm thẹn thùng từ từ vươn tay đặt vào bàn tay Mộ Dung Thiên Hiên, Mộ Dung thiên Hiên đỡ nàng dịu dàng : Cẩn thận chút."

      Đường Tĩnh xuống xe thấy màn như vậy cũng chịu yếu thế đánh trả: "Hiên vương gia săn sóc tỷ tỷ cũng làm cho chúng ta hâm mộ."

      Nghe nàng vậy, Mộ Dung Thiên Hiên có phản ứng gì, vẫn nở nụ cười ấm áp, ngược lại Ngọc Tử Khâm lại ý như vậy mà dựa vào người Mộ Dung thiên HIên, ngại ở cửa cung thể hành động thân mật như vậy.

      Mộ Dung Thiên Hiên ôm chầm lấy nàng, vỗ vai nàng, thản nhiên liếc mắt nhìn Mộ Dung Thiên Thần, vô tình cảnh cáo quản nữ nhân của mình cho tốt.

      Mộ Dung Thiên Thần bất đắc dĩ nhín vai tỏ vẻ chả có gì.

      Đường Tĩnh nháy nháy mắt muốn gì đó, Mộ Dung Thiên Thần giữ chặt tay nàng, "Được rồi, cần náo loạn, ta và Nhị ca gặp Phụ hoàng, nàng và Nhị tẩu đến Triêu Dương điện trước ."

      vào thu, thời tiết có chút se lạnh, cho nên yến hội được Hoàng thượng sai tổ chức ở gần Triêu Dương điện, lần này cũng ngoại lệ.

      "Được." Đường tĩnh cười đáp: " thôi, Nhị tẩu."

      Lúc này Ngọc Tử Khâm mới từ trong lòng Mộ Dung thiên HIên ra, sửa sang quần áo, khôi phục bộ dáng đoan trang thường ngày cùng Đường tĩnh tới Triêu Dương điện.

      Mộ Dung Thiên Thần và Mộ Dung Thiên Hiên nhìn bóng dáng bọn họ xa mới thu hồi tầm mắt cười cười về hướng khác. Mộ Dung Thiên Thần lạnh lùng thu lại vẻ mặt sung sướng, bước chân cũng trở nên nhàng, Mộ Dung Thiên Hiên vui vẻ nở nụ cười: "Từ đệ cũng rất để ý chuyện Phụ hoàng suy nghĩ về đệ, cứ cho rằng đệ để ý cách làm lần này của Phụ hoàng, nhưng nhìn dáng vẻ này của đệ giường như có ảnh hưởng gì."

      Từ bọn họ sống trong cung nước sôi lửa bỏng, mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, khắp nơi bị mọi ngời xem thường. Có đôi lúc gặp được Phụ hoàng, được câu khen ngợi của , ánh mắt tán dương của đều làm cho bọn họ vui vẻ mãi. Cho nên biết lần này Phụ hoàng quá mức thiên vị thái tử quá tổn thương người khác.

      "Có lẽ bởi vì lúc ấy người để ý nhất chính là Phụ hoàng."

      "Vậy bây giờ như thế nào?" Mộ Dung Thiên HIên lập tức nghe được ý tứ của .

      "Còn phải hỏi sao?" Nhớ tới gương mặt thanh tú xinh đẹp, biểu tình biến đổi phong phú kia, nở nụ cười phát ra từ nội tâm.

      "Ha ha, ngờ nàng có ảnh hưởng với đệ lớn như vậy, xem ta phải cảm tạ Thái tử tìm được thê tử tốt cho đệ rồi."

      Nghe như vậy, Mộ Dung Thiên Thần thu lại nụ cười đồng ý: "Làm sao đại ca là sức quyến rũ của ra rất lớn?" Lan nhi nhìn thấy sức quyến rũ của cho nên mới bot gian tà theo chính nghĩa.

      " có tiền đồ." Mộ Dung Thiên Hiên cười nhạo , "Đúng là hùng khó qua ải mĩ nhân, hùng khó qua ải mĩ nhân."

      Ở trong lòng giang sơn mới là quan trọng nhất, nữ nhân cũng chỉ là thêu hoa dệt gấm mà thôi. Mộ Dung Thiên Thần đương nhiên hiểu được loại suy nghĩ này của , thản nhiên lắc đầu: "Là đại ca biết." Trong bóng đêm vùng vẫy, tịch mịch nhiều năm như vậy, đột nhiên có người vừa ý đúng là hạnh phúc tột cùng, còn để ý tới cái gì khác nữa.

      Nhi tử được vinh quang Hoàng hậu cũng được nhiễm theo, lần chúc mừng này HOàng thượng hạ lệnh cho Hoàng hậu tự tay xử lý, mỗi chỗ đều bố trí tỉ mỉ, đại điện trang hoàng rực rỡ khắp nơi. Trong bảo điện ở nóc điện treo viên minh châu lớn hết sức rực rỡ, giống như ánh trăng. Dưới sàn đấy đều là bạch ngọc, trơn bóng sáng loáng, người đứng lên đó dều có thể nhìn thấy bóng mình.

      Đường Tĩnh và Ngọc Tử Khâm đến có cáo mệnh phu nhân ở đó, bọn họ tụm năm tụm ba ngồi vào chỗ. Lần này Hoàng thượng phong thưởng cho Mộ Dung Thiên Tứ làm cho trong triều thay đổi hướng gió, người theo Mộ Dung Thiên Tứ nhiều lên, cho nên ở bên cạnh Hoàng hậu có rất nhiều người, biết ai đó khen trang phục hôm nay của Hoàng hậu xinh đẹp, Hoàng hậu cười : " già rồi."

      Lập tức có người nịnh bợ:

      "Hoàng hậu làm gì gia, người vẫn mỹ mạo như tuổi trẻ, chúng ta đều thể so sánh được." Sau đó là đợt nịnh nọt vang lên.

      Đường Tĩnh và Ngọc Tử Khâm để ý, tự tìm đến chỗ ngồi của mình, lập tức có người của phe Nhị hoàng tử vây quanh, chúc mừng Ngọc Tử Khâm, muốn nàng giữ gìn sức khỏe, Ngọc Tử Khâm cười đáp lại mọi người hết sức đúng mực, quá nhiệt tình cũng khong quá lạnh đạm với những người khác.

      Đường Tĩnh ngồi bên chống má nhìn Ngọc Tử Khâm nở nụ cười ứng phó với những lời chúc nhiệt tình bên cạnh, hay đám người chúc mừng muốn tìm hiểu tin tức, trách được Ngọc Tử Khâm ở trong đám quý phụ ở Vận thành này cực có uy vọng, đổi lại là nàng thà ngủ cũng muốn ra sức đối phó đám người này. May mắn Mộ Dung Thiên Thần có dã tâm lướn, nàng càng cần phải mệt mỏi như vậy.
      suy nghĩ nhập thần, bên cạnh có người chú ý người làm nền như nàng, chủ động tiếp cận nàng, đơn giản vì trận ôn dịch này Vương gia và Vương phi đều có công lao, Vương phi thua đám nam nhi, Đường Tĩnh nghe nhiều cảm thấy phiền nhưng biểu ra ngoài, chỉ là khong ứng thú đáp trả vài câu, mấy cáo mệnh phu nhân nhịn được, Ngọc Tử Khâm vội vàng kéo lấy quần áo của phụ nhân trẻ tuổi nào đó khen "Quần áo Vương phu nhân này đẹp, rất xứng với màu da của ngươi, các ngươi xem có phải ?"

      Người phụ nhân kia nghe thấy Vương phi khen ngợi nàng, lập tức cười trả lời, gương mặt sáng rực rỡ, mấy người khác cũng khẩn trương khen quần áo của nàng đẹp, khí lúc này mới sôi nổi trở lại. Bỗng nhiên truyền tiếng truyền: "Thái hậu giá lâm." Mọi người mới tản ra nhao nhao quỳ xuống thỉnh an.

      Thái hậu cả người tao nhã quý phái, quần áo đỏ tươi, chiếc váy mỏng che lại áo lót, gương mặt uy nghiêm che giấu nụ cười: "Đều đứng lên ."

      Lúc này mọi người mới đứng dậy, đợi Thái hậu ngồi lên ghế mới trở lại chỗ ngồi của mình.

      Đường Tĩnh đỡ Ngọc Tử Khâm ngồi xuống sau đó nhìn bốn thiếu nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh Thái hậu, đều là những người có tư sắc thượng thừa.
      Thái hậu cũng nhìn Đường Tĩnh, cười vẫy tay với nàng: "Nàng dâu lão Ngũ qua đây."

      Đường Tĩnh đứng dậy đến bên người nàng, hơi cúi người: "Thái hậu."

      "Đến, ngươi nhìn xem." Thái hậu chỉ tay với thiếu nữ mặc váy gấm màu xanh giới thiệu: "Đây là dòng chính nữ Triệu Thái phó, cháu của Tả Đô đốc, dòng chính nữ Trấn vương phu, dòng chính nữ Đinh Thái phó."

      Đinh Thái phó? phải là gia tộc của Thái hậu sao, Đường Tĩnh đánh giá nàng ấy, gương mặt trái xoan, đối mắt trong sáng điểm tròng mắt đen như hắc bảo thạch, gương mặt phấn nộn, da thịt trắng nõn nà, hàng mi dài cong cong. Tuy biết dụng ý của bà ấy nhưng Đường Tĩnh vẫn gật đầu tán dương: "Ai so với ai cũng đều xuất chúng."

      "Bọn họ chỉ có bộ dáng xuất chúng, tài năng của là nhất đẳng, có thể là tài mạo song toàn. Ai gia cực kì thích bọn họ, muốn phối hôn tốt cho bọn họ, những người này đều phối cho nhà người và lão Nhị làm tri kier, bằng để bọn họ cùng các ngươi cùng ngồi đây, ngươi cũng chú ý tới bọn họ chút.
      là lão hồ ly, nàng uyển chuyển từ chối cần phải nghĩ được phương pháp, nhưng đúng lúc này Đương Tĩnh có cách nào cự tuyệt, đành phải đáp ứng: "Vâng, nô tì chú ý tốt bọn họ." Gằn từng tiếng, mang theo chút nghiến răng nghiến lời, "Được, vậy các ngươi an bài ." Thái hậu cười cười thèm để ý tới thái độ của nàng, chỉ cần nàng đáp ứng tất cả đều dễ dàng giải quyết.

      Đường Tĩnh hừ lạnh, cho rằng như vậy là có thể sao, bà ấy cũng quá coi thường nàng rồi.

      Mới mang theo bọn họ ngồi xuống, Hoàng đế và các vị Vương gia, đại thần đều đến, mọi người dừng động tác đứng dậy hành lễ.

      Hoàng thượng vung tay ý bảo bọn họ đứng lên, đến trước mặt Thái hậu: "Thỉnh an Thái hậu, nhi tử đến chậm."

      "Hoàng thượng vụ bận rộn, chúng ta chờ người cũng là lẽ phải thôi."

      ""Vâng."

      Thái tử, Mộ Dung Thiên HIên và các vị Vương gia ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, Hoàng hậu lập tức chuyển qua chén trà xanh: "Hoàng thượng mỗi ngày đều làm việc, phải chú ý tới thân thể để cho Mẫu hậu lo lắng mới phải."

      Hoàng hậu ở hậu cung rất được sủng ái cho dù hàng năm đều có mỹ nhân tuổi trẻ mỹ mạo nhưng vẫn được thánh sủng ngừng cũng phải có lý do. Chỉ đến chuyện ăn sóc đúng mực, khen ngợi lại lộ ra chút quan tâm, còn có làm nũng như có như , gây khó dễ đúng mực làm cho Hoàng thượng thể nào thích, huống chi đó là thê tử kết tóc của ống ta, ở trong lòng ông ta có vị trí đặc biệt.

      Quả nhiên Hoàng thượng với bà ta mấy câu mới đón lấy ly trà. Uống vài ngụm mới thả xuống : “Hai nhi tử của Trẫm đồng tâm hiệp lực giải trừ dịch bệnh ở Đồng thành, có công với xã tắc. Trấm cực kì vui mừng.”

      “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng,” Mọi người hành lễ chúc mừng.

      Mặt rồng của Hoàng đế vui mừng, gương mặt vẫn duy trì nụ cười rực rỡ.

      Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng cười quen thuộc, Đường Tĩnh ghé mắt nhìn, là Vương Ngâm Tuyết. Vốn nên ngồi cùng bàn với mấy vị Vương phi nhưng mấy người bọn họ vẫn có gì khác thường, ở bên ngoài vẫn tỏ thái độ gì, cho nên ngồi tách ra, Ngọc Tử Khâm và mấy phu nhân quen biết ngồi chỗ, Vương Ngâm Tuyết và Tam hoàng tử phi ngồi bàn với gia quyến phe của Thái tử.

      Lần này ngồi bên trái Vương Ngâm Tuyết là Tam vương phi Lý Thanh Huyên, bên phải là phụ nhan trung niên. Nàng khong phải là Trắc phi của Thái tử sao, làm sao có thể ngồi vị trí Chính phi? Đường Tĩnh nắm lấy vạt áo của Ngọc Tử Khâm: “Sao vẫn thấy Thái tử phi?”

      Ngọc Tử Khâm buông đũa xuống, dùng khăn tay giả vờ chùi miệng: “Nghe vãn bị ốm.”

      “Bị bệnh?” Nàng nhớ lần trước Vương Ngâm Tuyết Thái tử phi thân thể thoái mái, “Lâu như vậy vẫn chưa tốt, chẳng lẽ là bệnh gì khó trị?”

      “Hừ/.” Ngọc Tử Khâm khinh thường, “Làm gì bệnh khó trị, bất quá chỉ là thủ đoạn khó coi của hậu viện thôi. ra Vương Ngâm Tuyết này là người kiến thức hạn hẹp, vào lúc này còn đùa giỡn mấy thủ đoạn này.”

      Vào lúc mấu chốt còn tranh chấp với nhau, hậu viện an tĩnh chỉ làm cho Thái tử càng thêm phiền toái, Hoàng đế và Thái hậu thấy cũng phải là chuyện tốt.

      “Vậy trong phủ mấy vị trắc phi của các người sao?” Bỗng nhiên Đường Tĩnh hứng thú truy hỏi nàng ấy: .

      “Lần trước muội phải gặp qua sao, tất cả đều phải dễ bắt nạt.”

      Đường Tĩnh bĩu môi:”Chẳng lẽ còn so được với tỷ sao?”

      “Bây giờ muội còn tâm trạng quản chuyện nhà người khác, nên lo lắng nhiều cho chính mình hơn.”

      “Ta? Ta có gì phải lo lắng?” Nàng tin Mộ Dung Thiên Thần nạp phi, nạp thiếp.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 37: Đường cùng phản kích

      Chỉ có Đinh Bích Hạm của Đinh quốc phủ vẫn ngồi thẳng tắp chỗ, gương mặt chút thay đổi, vì lời của nàng mà bối rối. Ngọc Tử Khâm cũng yên lặng quan sát phản ứng của mấy người, giọng với Đường Tĩnh: “Đinh quốc phủ Đinh Thái phó là đệ đệ đồng bào của Thái hậu, từ Đinh Bích Hạm được nuôi dường bên người Thái hậu, từ được Thái hậu tự mình dạy dỗ.”

      Đường Tĩnh giật mình, trách được nghe lời dọa dẫm của nàng mà mặt đổi sắc. Thái hậu tự mình dạy dỗ đủ để coi trọng với nàng ta, giống như câu nàng gả cho Thần vương phủ mà Thái hậu , vậy... Nàng kinh ngạc nhìn Ngọc Tử Khâm, Ngọc Tử Khâm gật đầu. Nếu đúng như vậy, tình khó giải quyết hơn rồi đây.

      Môi mỏng của Đường Tĩnh nhếch lên, rơi vào trầm tư.

      Ngọc Tử Khâm đăm chiêu nhìn nàng cái, gắp chiếc bánh bao hấp trơn bóng, cắn ngụm rồi hạ giọng: “Cho dù muội vậy hai người các muội gắn bó với nhau như vậy, ta thấy Thần vương gia nạp thiếp.”

      “Ta cũng cảm thấy thế.” Đường Tĩnh dương dương đắc ý, thời điểm này nên khiêm tốn, bóp chết hy vọng của các nàng ấy ở trong nôi, để cho bọn họ biết khó mà lui.

      “Ngươi cho Vương gia nạp trắc phi, đúng là đố phụ.” Từ Băng Lam là dòng chính nữ của Từ tướng quân, giống như cha nàng ta, tính tình nóng nảy, khó chịu hành vi của Đường Tĩnh nên đành lên tiếng.

      “Ngu xuẩn.” Đinh Bích Hạm ở bên cạnh thầm mắng nàng ta. Cho đến giờ vẫn nhìn ta Thần vương phi là nhân vật khó đối phó, vậy mà còn cứng đối cứng với nàng ta, thân thể đồng thời nhích ra, cách xa nàng ta chút, để tránh liên quan tới nàng.

      Đường Tĩnh nhìn bộ dáng chính nghĩa của nàng ta, nhịn được mà cảm thấy buồn cười, người thẳng thắn. Nếu phải muốn cướp đoạt nam nhân với nàng, nàng vẫn thích cùng nàng ta làm bằng hữu. Ít nhất so với Đinh Bích Hạm nàng thích người đơn giản như Từ Băng Lam.

      Đường Tĩnh so đo nhiều với nàng ta, chỉ thản nhiên lại câu: “Vương gia còn thèm để ý người để ý có ích lợi gì?” câu làm cho nàng ta á khẩu được gì.

      Mỗi người đều có tâm riêng ở ngoài mặt vẫn duy trì hòa nhã nhưng trong lòng yên mà ăn xong bữa cơm này, có chút tẻ nhạt như nước ốc, cũng có người ăn hết sức vui vẻ, giống như Đường tĩnh, lúc Mộ Dung Thiên Thần đón àng, nàng no đến mức nổi.

      Mộ Dung Thiên Thần buồn cười nhìn nàng từ từ đứng dậy, “Ăn ngon như vậy sao? Hôm nào ta mới đại trù của Ngự Thiện phòng đến Vương phủ làm cho nàng ăn.”

      “Được.” Đường Tĩnh nhất thời tỉnh táo, chỉ vào món móng heo thủy tinh, “Bảo đại trù làm món này, nhất định phải mời tới, làm ngon quá rồi.”

      “Nếu còn ăn nữa trở thành heo con rồi.” Mộ Dung Thiên Thần sủng nịnh chỉ chỉ mũi nàng, lại coi ai ra gì bên tai Đường Tĩnh. thanh quá , những người khác nghe , chỉ thấy sau đó Đường Tĩnh tức giận đẩy cái, Mộ Dung Thiên Thần cười ha ha./

      Mấy người nhìn vào có buồn có vui, buồn vị nam nhân ôn nhu như vậy phải của bọn họ, vui là bọn họ còn có cơ hội gả cho .

      Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh định cáo biệt với Thái hậu hồi phủ.

      “Thần vương phi dừng bước.” Mới được vài bước, chỉ nghe Đinh Bích Hạm ở phía sau gọi nàng lại.

      Đường Tĩnh quay đầu, “Có chuyện gì sao?”

      “Vừa vặn ta có tính toán đến từ biệt với Thái hậu , bằng cùng .” Đinh Bích Hạm cười cực kì chân thành, Đường Tĩnh có cách nào cự tuyệt. đợi nàng ta gì, Mộ Dung Thiên Thần vừ ý, “ được mấy bước sao còn , Lan nhi, chúng ta thôi.”

      đợi Đinh Bích Hạm gì, liền ôm lấy Đường Tĩnh về phía trước. Để lại Đinh Bích Hạ ở chỗ đó hung dữ nhìn bọn họ, nhưng bị nàng nhanh chóng che giấu, cười với người khác : " Ta muốn tới chỗ Thái hậu chào từ biệt, mấy vị tỷ muội có muốn cùng hay ? "

      Máy người này đều là nhân tinh lập tức phụ họa cùng , chỉ là Từ Băng Lam vẫn vừa ý : " tại làm cái gì, Thần vương gia và Vương phi vẫn còn ở chỗ đó. " Nàng lại muốn nhìn cái người đố phụ đó, mấy người mặc kệ nàng, nhanh chóng rời .

      Bọn họ tới Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh vừa rời khỏi, Thái hậu nhìn bọn họ tới, cười tít mắt hỏi : " Liên nhi, như thế nào, nàng dâu nhà lão Ngũ có chu đáo với các ngươi ? "

      " Khởi bẩm Thái hậu nương nương, Thần vương phi rất chu đáo nhưng cháu thấy vừa ý, ngược lại còn cảm thấy chuyện với Thần vương phi cực kỳ vui vẻ. " Đinh Bích Hạm nhu thuận trả lời, còn nhìn Đường Tĩnh mỉm cười.

      " À… ra các ngươi lại hợp ý nhau như vậy, bắng ngươi tới Thần vương phủ mấy ngày, tâm với nàng cho tốt. "

      " Cháu tuân lệnh. " Đinh Bích Hạm trả lời, hai người kẻ người ứng hoàn toàn xem ý tứ của Đường Tĩnh mà tự ý quyết định.

      Dường Tĩnh ở bên cạnh khổ thể , có trời mới biết nàng làm gì vui vẻ chuyện với bọn họ.

      " được, Lan nhi từ lúc Đồng thành trở về rất mệt mỏi, làm gì có sức mà chuyện với nàng ta. " Mộ Dung Thiên Thần đồng ý, nhìn mấy nữ nhân hư tình giả ý này liền cảm thấy phiên, còn muốn cho các nàng ở lại tron gphur, tuyệt đối thể.

      Nghe phản đối như vậy, Đinh Bích Ham giống như cành liễu yếu đuối rơi rung động, đối mắt sáng ngời ngập hơi nước : " Thần vương gia chán ghét thần nữ sao ? Thần nữ chỉ là thích Thần vương phi, muốn cùng nàng tâm nhiều chút, cũng làm nàng mệt mỏi. " Bộ dáng thương tâm kia nếu nam nhân nhìn thấy cảm thấy hết sức đau lòng.

      " Lan nhi còn phải chuyện với Bổn vương, có thời gian cùng người tạp vụ. " Mộ Dung Thiên Thần chút nghĩ ngợi mà lãnh khốc cự tuyệt.

      " Được. " Đường Tĩnh nhịn được mà ở trong lòng ủng hộ . Nam nhân nhà nàng có năng lực, rất tốt, đặc biệt là từ ‘người tạp vụ’. Đúng là chạm được tận đáy lòng nàng, nhất thời trở nên sáng ngời.

      Đối với nữ nhân nhiệt tình này Đường Tĩnh hết chỗ , nàng tuyệt đối là người theo trường phái hành động, hơn nữa da mặt cũng cực kì dày. Đường tĩnh ngẩng đầu nhìn nàng ta, xem lần này nàng ta như thế nào.

      Sắc mặt Đinh Bích Hạm tái mét, chút huyết sắc. Có lẽ nàng nghĩ tới ở trước mặt Thái hậu mà Mộ Dung Thiên Thần lại do dự phản bác nàng, cho nàng mặt mũi, ghê tởm hơn là ở trước mặt nhiều người như vậy nàng là người tạp vụ, để mặt mũi của Đinh quốc phủ ở đâu.

      Sắc mặt của Thái hậu cũng tốt, chẳng khác gì tạt vào nàng, bất quá nhìn cháu trai toàn thân tỏa ra khí tức ‘chớ có quấy rầy’ Thái hậu dám cứng rắn lý luận với . Quay đầu gầm với Đường tĩnh : " Nàng dâu lão Ngũ, ngươi , Liên nhi chỉ cảm thấy các ngươi hợp ý nhau nên muốn cùng ngươi tâm có gì sai ? "

      Đúng là nhức đầu, dám trút giận lên Mộ Dung thiên Thần nên lại đổ lên đầu nàng, cho rằng nàng là quả hồng mềm, thích ném sao.

      Đường Tĩnh nháy mắt mấy cái, vô tội hỏi : " Đinh tiểu thư đâu có sai, lẽ có ai nàng sai sao ? "

      “Cái này...” Thái hậu bị hỏi á khẩu trả lời được, nhìn cháu ở bên cạnh khóc đến hoa lê đái vũ, ngày thường vẫn thương nàng ta nhất, hôm nay bị vũ nhục lớn như vậy. Nghĩ lại thường ngày cháu trai vẫn thường hiếu thuận, lại vì nữ nhần này mà cho nàng mặt mũi, “Vậy người cũng để cho lão Ngũ như vậy.”

      “...” Nàng nên cái gì, miệng người , nàng có thể quản được sao, huống hồ chuyện này căn bản nàng muốn quản. Hoàng hậu ở bên giống như vui sướng khi người gặp họa sau đó nhìn bọn họ, cười mở miệng: “Cũng phải chuyện gì lớn, Thần vương gia để cho Đinh tiểu thư ở trong phủ mấy ngày là được rồi.:

      “Đúng vậy, quyết định như vậy , Thái hậu cũng nên tức giận nữa,” Hoàng thượng cũng nhân cơ hội này đứng ra hòa giải, quay đầu tức giận mắng Mộ Dung Thiên Thần: “Lão Ngũ, xin lỗi với Thái hậu và Đinh tiểu thư, việc này coi như xong.”

      Thái hậu nghe xong mới thoáng dịu , Hoàng hậu lập tức cười nịnh Thái hậu, cấn chấp nhặt bọn .

      Đinh Bích Hạm cũng ngừng khóc, cao ngạo nhìn Đường tĩnh, xem rốt cuộc ai mới là người cười cuối cùng.

      Đường Tĩnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn người nhà này hòa hợp, cả nhà vui vẻ. ngờ bọn họ còn thay nàng làm chủ: “ được, nô tì đồng ý.” Đường Tĩnh năng rất có khí phách.

      Mấy người vừa cười vừa đều đồng loạt nhìn về phía Đường Tĩnh, Thái hậu cũng nể mặt: “Làm càn, nơi này có chỗ cho ngươi chuyện hay sao?”

      Đường Tĩnh nở nụ cười: “Lúc nãy Thái hậu còn để ta khuyên giải Vương gia cũng như vậy.”

      “Vương phi tỷ tỷ là, Thái hậu là trưởng bối, nàng cái gì chúng ta nghe theo là được.”

      “Nghe theo?” Đường Tĩnh cười lớn. “Ngươi nghe theo trưởng bối cho nên khẩn cấp vào Vương phủ chúng ta làm thiếp ?”

      Lời này vừa toàn thể trong phòng rộ lên: “ ra là như vậy.” “ ra là làm thiếp.”. “Đúng vậy, dựa vào gia thế bọn họ, nàng làm trắc phi còn dư giả nha.” “ phải đúng.”
      Đường Tĩnh nghe mọi người nghị luận, muốn làm trắc phi, nàng để cho nàng ta ngay cả tư cách làm thiếp cũng có, hừ lạnh tiếng: “Còn nữa, ta nhớ ta có muội muội như người, ngàn vạn lần cần nhận loạn người thân.”

      “Làm càn.” Thái hậu hô to. “Lão ngũ...”

      “Thái hậu, tôn nhi có dự định nạp thiếp.” Mộ Dung Thiên Thần thản nhiên trả lời, chặn lời Thái hậu muốn . “Huống chi dù có nạp thiếp tiểu thiếp Mộ Dung Thiên Thần ta phải ai cũng có thể, ánh mắt của tôn nhi cũng thấp.” NOí xong còn trừng mắt nhìn Đinh Bích Hạm cái, cho nàng biết, dù nàng ta có làm thiếp cho Mộ Dung Thiên Thần cũng hiếm lạ.

      Vốn gương mặt Đinh Bích Hạm tái mét nay càng có chút huyết sắc nào, đối với nữ nhân khuê phòng mà , đây là vũ nhục lớn nhường nào, danh dự tổn hại lớn như vậy sau này ngay cả tìm phu quân cũng khó. Nàng nghĩ tới tĩnh lại thể vãn hồi như vậy.

      Đường Tĩnh thản nhiên đảo qua chỗ Đinh Bích Hạm, tiếc hận thay nữ tử lại rơi vào kết cục như vậy, nhưng cũng có cách nào, nàng cũng muốn như vậy, chỉ là nàng ta ỷ lại được Thái hậu sủng ái mà biết sợ, mực gây . Đường Tĩnh cái gì có thể nhẫn chỉ riêng loại chuyện này là thẻ, dựa vào cái gì bọn họ muốn gì là cái đó.

      “Lan nhi, chúng ta .” Lại đùn đẩy mầy chữ, ‘đại nghịch bất đạo’ phen, Mộ Dung Thiên Thần lôi kéo Đường Tĩnh ra ngoài, cũng quản Hoàng đế ở đằng sau gọi đứng lai.

      “Hoàng thượng , người nhìn xem, người nhìn xe, đúng là phạm vào thiên uy rồi.” Ngón tay Thái hậu run rẩy chỉ vào bóng lưng bọn họ, cơ hồ mở miệng biết gì.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 38: Hậu quả

      “Thái hậu bớt giận, Thần vương gia từ mẫu thân mất vì bệnh, đều là nô tì dạy bảo , để cho lớn lên có tính tình như vậy.” xong còn lấy khăn tay che mặt, cực kì bi thống. Ngoài mặt nàng ta thay Mộ Dung Thiên Thần giải vây, ra ám chỉ Mộ Dung Thiên Thần có giáo dưỡng. Qủa nhiên Hoàng đế quay đầu, ôm chầm bờ vai nàng an ủi, “Chuyện này làm sao có thể trách nàng, chỉ là học tốt, trách được người khác.”

      “Mẫu hậu bận rộn... việc vặt ở Hậu cung khó tránh khỏi lơ là, chỉ là Hiên vương gia quản giáo tốt, bọn họ là huynh đệ đồng bào đấy.” Vương Ngâm Tuyết đúng lúc chen vào, đẩy sai lầm tới cho Mộ Dung Thiên HIên.

      “Hừ.” HOàng đế hừ lạnh tiếng “Nghịch tử.”

      “Hoàng thượng bớt giận, đều là lỗi của nô tì.” HOàng hậu lập tức bày ra bộ dạng sợ hãi,thay Hoàng đế vỗ vỗ ngực.

      “Cái này trách nàng, nàng cần lo lắng.”

      “Hoàng thượng.”

      “Được rồi, nữa, Trẫm đều hiểu. Ngài mai Trẫm giáo huấn bọn họ.” Nghe xong lời này. Hoàng hậu rúc trong lòng Hoàng đế và Vương Ngâm Tuyết mới lộ ra ý cười, đây mới chính là mục đích của bọn họ.

      Trò cười này, các đại thần dám tiếp tục ở lại, sợ xảy ra tình huống gì, nhao nhao cáo lui, lễ chúc mừng tan rã trong khí vui.

      Mới ra cửa cung, Đường Tĩnh cười ha ha, làm cho Mộ Dung Thiên Thần cũng thoải mái cười to.

      “Chàng cười cái gì?” Đường Tĩnh cười đủ tò mò hỏi Mộ Dung Thiên Thần.

      “Vậy nàng cười cái gì?” Mộ Dung Thiên Thần hỏi ngược lại.

      “Ta cười chúng ta rốt cuộc bị bọn họ bài bố, chúng ta được tự do.”

      “Đúng vậy, chúng ta tự do rồi.” Mộ Dung Thiên Thần giọng lặp lại, nhìn Đường Tĩnh tràn đầy thâm tình.

      Đường Tĩnh bị nhìn được tự nhiên đành nhìn bốn phía: “Ánh trăng tốt như vậy bằng chúng ta cùng trở về?” Bỗng nhiên Đường Tĩnh nổi lên hưng trí.

      “Được.” Mộ Dung Thiên Thần ôn nhuận trả lời, tiếng trầm thấp hòa vào trong lòng Đường Tĩnh, để lại cảm xúc tê dại.
      Trăng trong như nước, xuyên qua ngọn cây lẳng lặng chiếu xuống mặt đấy, ngã tư đường yên tĩnh chỉ có hai bóng dáng từ từ bước kéo dài, trong khí truyền ra tiếng đối thoại ngọt ngào của bọn họ: “Ta như vậy nàng cảm thấy thỏa mãn sao?”

      “Được, được, ta cực kì chán ghét nữ nhân kia.”

      “TA cũng vậy, chúng ta hổ là phu thê.”

      “Lại đứng đắn.”

      “Bổn vương cực kì đứng đắn, là chính nhân quân tử.”

      “Này, tay chàng để đâu vậy.”

      Ngày hôm trước tâm tình tốt cho nên Đường tĩnh ngủ cực say, ngày hôm sau rời giường khóe miệng Đường tĩnh vẫn cong cong.

      Mộ Dung Thiên Thần rời giường khó có được Đường tĩnh phá lệ cùng thức dậy, nằm ở giường lấy tay gối đầu nhìn đầy tớ mặc quần áo cho Mộ Dung Thiên Thần.

      “Như thế nào, thỏa mãn với nam nhân của nàng sao?”

      nghiêm túc.” Đường Tĩnh xì , vén chăn chui vào trong.

      “Ha ha.” Mộ Dung Thiên Thần cười lên phía trước, ôm nàng từ trong chăn ra, “Thời gian còn sớm, nàng ngủ thêm lát, ta trước.”

      Đường tĩnh lo lắng nhìn : “ có việc gì chứ?” Ngày hôm qua bọn họ chỉ là bản thân vui vẻ đều nghĩ tới hậu quả, nhóm người Thái hậu nhất định từ bỏ ý đồ.

      “Còn có thể có chuyện gì, cần nghĩ, ngủ .” MOọ Dung Thiên Thần giúp nàng dịch chăn, nhàng an ủi.

      “Hôm nay HOàng thượng có thể trách phạt chàng hay , đều là tại ta, so đo nhiều vậy làm gì?” Đường Tĩnh trách cứ bản thân.

      “Làm sao có thể trách nàng, chẳng lẽ cứng rắn đưa cho ta người thích trách nàng.”

      “Nhưng mà, nhưng Đinh thái phó có thể vì chuyện này mà đầu nhập vào nhóm Thái tử hay ?”

      “Hừ, vốn là người của Thái tử, ái tướng của Hoàng a mã, thầy của Thái tử, làm sao có thể đầu nhập vào chúng ta.”

      “Vậy tại sao Thái hậu lại muốn Đinh Bích Hạm làm trắc phi của chàng? CHảng lẽ...”

      “Chẳng lẽ cũng là mật thám giống như nàng?” Mộ Dung Thiên Thần đùa nàng.

      “Ta sao.” Đường tĩnh nổi giận, vén chăn đứng đối diện với , còn dám chê cười nàng.
      xúc động.” Mộ Dung Thiên Thần cầm lấy quần áo mặc thêm cho nàng, “Cũng sợ cảm lạnh.”

      Đường Tĩnh cũng cảm nhận được từng cơn gió thổi qua, chỉ là muốn mình chịu thua: “Vẫn là tại chàng.” Đường Tĩnh giọng phản bác.

      “Ta cũng chỉ đùa mà thôi, nếu như vậy mà nàng bị cảm lạnh phải ta đau lòng hay sao?”

      “Được rồi, ngủ thêm lát , ta phải vào triều rồi.”

      “Này, còn chưa xong.” Đường Tĩnh giữ chặt ống tay áo của .

      “Chờ ta trở về nàng muốn nghe cái gì ta đều cái đó cho nàng, tại ngủ được chứ?”

      Nghe vậy Đường Tĩnh cũng tiếp tục quấn lấy nữa, “Được.”

      Mộ dung Thiên Thần nhìn Đường Tĩnh nhắm mắt, thay nàng dịch góc chăn mới cười rời .

      Ra khỏi cánh cửa, Mộ Dung Thiên Thần thu lại nụ cười, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, hướng bóng tối hỏi: “Trong cung có động tĩnh gì?”

      “HOàng thượng giận dữ ... ...” Người trong bóng tối khó mở miệng, lời đại nghịch bất đạo này dám trước mặt chủ tử.

      “Ha ha” Mộ Dung Thiên Thần đoán được, “ Bổn vương là nghịch tử đúng ?”

      “Vương gia.”

      “Được rồi, lui ra , tiếp tục giám thị.”

      Quả nhiên ở đại điện Hoàng thượng giận dữ, thẳng giọng gọi Mộ Dung Thiên Thần là nghịch tử, mắng làm chuyện đại nghịch bất đạo, Mộ Dung Thiên Thần cũng phản bác, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

      “Phụ hoàng, nhi thần muốn ra suy nghĩ của mình.” Mộ Dung Thiên HIên nhìn được đành đứng ra chắp tay .

      .” HOàng thượng mắng mệt, thở hổn hển , bên thái giá, đưa chén trả cho Hoàng thượng, tiếp nhận uống vài ngụm mới từ từ thuận khí.

      “Phụ hoàng, lần này Lão Ngũ hành động là thiếu suy xét, nhưng cũng là do tình thế cấp bách, Thần vương phi tử Đồng thành trở về, bôn ba mệt mỏi.” Suy xét đến thân thể Ngọc Tử CAam, cho nên sau khi lễ chúc mừng kết thúc liền mang nàng hồi phủ, nếu biết sau này còn xảy ra chuyện như vậy rời .

      “Cho dù như thế nào cũng thể dùng từ ngữ như vậy chuyện với Thái hậu, là vô lễ.” Thái tử gia nhàn nhạt phản bác lí do thoái thác của Mộ Dung Thiên HIên.

      “Thái tử rất có lý, đúng là vô lễ.”

      “Phụ hoàng, lão Ngũ có thể là thiếu suy xét nhưng Hoàng tổ mẫu luôn thương tiếc , vậy thôi chứ tha thứ cho .” Mộ Dung Thiên HIên vẫn tận lực thay biện minh, chỉ tiếc rèn sắt thành thép trừng mắt nhìn Mộ Dung Thiên Thần, gây họa xong còn đứng đó lời.

      “Đúng vậy, Hoàng thượng, Thái hậu vẫn luôn rộng lượng, để ý tới chuyện này.” \

      đại thần phe Thái tử gia đứng ra thay chuyện, “Triều ta từ trước tới này lấy hiếu để trị thiên hạ, thần vương gia làm vậy đúng là đại nghịch bất đạo, phải nghiêm trị.”

      Mộ Dung Thiên Thần thờ ơ nhienf bọn họ từ hành vi của mà cố hắng ầm ĩ, vẫn như cũ lời, muốn nhìn rốt cuộc Phụ hoàng xử trí như thế nào.

      Cùng lúc đó Ngọc Tử Khâm nghe chuyện đêm qua liền vội vàng tới Thần vương phủ, nhìn Đường tĩnh thảnh thơi ăn đồ ăn sáng, “Ôi, muội muội tốt của ta, đến lúc nào rồi còn có tâm tình ăn uống như vậy?”

      “Làm sao lại có tâm tình?” Đường Tĩnh khó hiểu, “ xảy ra chuyện gì?”

      “Còn có thể có chuyện gì, phải chuyện hôm qua hay sao?” Ngọc Tử Khâm thở dài, nhưng đương vẫn như có việc gì, uổng công nàng còn lo lắng thay nàng ấy.

      “Haiz.” Đường tĩnh cũng thở dài, “Ta cũng rất buồn đây, nhưng nghĩ lại, Thái hậu nhất định từ bỏ ý đồ, còn mày chau mặt sụng ở đây bằng vui vẻ chờ tiếp chiêu, tỷ có phải ?”

      Ngọc Tử Khâm nghĩ cũng đúng, cười cười chỉ chỉ vào Đường Tĩnh: “Hại ta lo lắng thừa cho muội.”

      Đường Tĩnh lôi kéo Ngọc Tử Khâm ngồi xuống, “Khiến tỷ tỷ lo lắng, nhanh đến ăn đồ ăn sáng với ta, để cho tiểu điệt tử (cháu) của ta nếm thử tay nghề của thẩm thẩm .”

      “Đây đều là muội làm sao?” Ngọc Tử Khâm nhìn thức ăn mê người bàn, còn có hai đĩa điểm tâm tinh xảo, còn cả mấy món ăn màu vàng bốc hơi, bên rải mấy bông hoa đỏ xinh đẹp, càng nhìn càng muốn ăn.

      “Đúng vậy, nhanh ngồi xuống nếm thử. Xuân Ngọc, lấy thêm bộ bát đũa.”

      “Làm sao muội lại biết nấu ăn?” Ngọc Tử Khâm kinh hô, giống như bọn họ mười ngón tay đều chạm nước làm sao có thể biết nấu ăn, cho tới bây giờ đều há miệng chờ cơm tới.

      “Học thôi.” Đường Tĩnh cầm lấy chén đũa Xuân Ngọc bưng qua, để bàn trước mặt Ngọc Tử Khâm, lại gắp món màu vàng bốc hơi, “Nếm thử cái này, là từ trứng chim, đối với hài tử rất tốt.”

      Ngọc Tử Khâm giật mình nhìn động tác của nàng hết sức thành thạo, trong mắt tràn đầy khen ngợi, có y thuật tốt lại còn biết nấu ăn. “Muội còn giấu bao nhiêu thứ nữa?”

      “Phốc.” Đường Tĩnh cười ra tiếng: “ giấu cái gì, bất quá rảnh rối có việc gì giết thời gian mà thôi,” Đường Tĩnh từ lúc ở Đồng thành trở về ngoại trừ ngây ngốc ở thư phòng đọc sách có việc gì làm, Mộ Dung Thiên Thần lại cho phép nàng ra ngoài, nàng chỉ có thể tự tìm niềm vui cho mình, đơn giản nhớ lại nấu ăn ở đại làm thử, mỗi ngày thay đổi thức ăn cho Mộ Dung Thiên Thần, đó cũng là loại tình thú.

      “Đừng chỉ nhìn thôi, mau nếm thử.” Đường Tĩnh thúc giục nàng, Ngọc Tử Khâm gắp thức ăn lên thử, thức ăn mềm mềm cho vào miệng tan, trái cây đỏ trong miệng lưu lại hưowng vị, ngon vô cùng: “Đúng là tồi.” Ngọc Tử Khâm lòng khen ngợi, “So với Ngự Thiện phòng cũng kém/”

      sao?” Đường Tĩnh nghe cực kì vui vẻ, “Nếu tỷ thích lát nữa để tỷ mang ít về phủ.”

      “Vậy tốt quá.” Ngọc Tử Khâm sảng khoái đồng ý.

      Hai người trò chuyện lúc lâu, biết đám người Mộ Dung Thiên Hiên sắp hạ triều nên Ngọc Tử Khâm đứng dậy cáo từ.

      “Tỷ tỷ người khó khăn mới gặp nhau, ngồi thêm chút nữa đ.””

      được, Vương gia nhanh chóng hồi phủ, ta thể quấy nhiễu các người nha, muội nỡ cũng nên gặp ta nhiều chút, ta ở trong phủ cũng rất nhàm chán.”

      “Được.” Đường Tĩnh cũng biết thân thể Ngọc Tử Khâm nặng nền, cho nên vui vẻ đáp ứng, “Sau này ta tới cùng tỷ nhiều hơn.”

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 39: Hoàng thượng xử trí

      Ngọc Tử Khâm vừa bao lâu Mộ Dung Thiên Thần cũng hồi phủ, Đường Tĩnh nhanh chóng ra đón, “Như thế nào, Phụ hoàng có làm khó cho chàng ?” Lúc Ngọc Tử Khâm còn ở đây nàng còn có thể giả bộ trấn tĩnh, nhưng trong lòng nàng vẫn yên.

      “Ông ta chưa bao giờ ưu ái ta, làm sao có thể khó xử được?”

      “Vậy là sao chứ?” Đường Tĩnh liếc mắt nhìn , “Chuyện ngày hôm qua Phụ hoàng thể nhắc chữ chứ?”

      “Nàng trước để ta nghỉ ngơi uống ngụm trà chứ.” Mộ Dung Thiên Thần vừa vào cửa ngồi ngay vào chiếc ghế vuông cạnh bàn, ngón tay gõ gõ lên bàn.

      “Đúng vậy.” Đường Tĩnh nhanh chóng rót chén trà cho , “Phụ hoàng như thế nào?”

      an ổn ngồi uống trà ngược lại Đường Tĩnh vội vàng yên, nhàng đẩy : “Ngược lại chàng chứ?”

      Lúc này Mộ Dung Thiên Thần mới thả cái chén xuống, “Phụ hoàng phạt có chút nặng/”

      “Là nặng như thế nào?” Đường Tĩnh ngừng thở hỏi.

      “Phạt bổng lộc năm, đóng cửa suy nghĩ ba tháng.”

      “Khụ, cái này cũng gọi là nặng sao?”

      “Làm sao nặng, phạt bổng lộc năm ta lấy tiền đâu nuôi nàng?” Mộ Dung Thiên Thần tội nghiệp nhìn Đường Tĩnh.
      “...” Đường Tĩnh biết phải gì, “Vậy trước kia chàng có chức quan lấy gì mà sống?”

      “Trước kia chỉ có mình, tại còn có Lan nhi, ta làm sao có thể ủy khuất nàng được đây?”

      “Vậy mới Vương gia cho nô tì phong hưu thư, thả nô tì .”

      “Vậy được.” Mộ Dung Thiên Thần lập tức phản đối.

      “Vương gia, Vương phi, người trong cung tới.:

      “Ai tới hả>: Mộ Dung Thiên Thần thưởng thức chiếc nhẫn tay, thèm để ý hỏi.

      “Là Cao công công bên người Hoàng thượng.” Thấy Mộ Dung Thiên Thần có phản ứng gì lớn, Mặc thúc cũng ổn định tinh thần, “Ông ta mang theo khẩu dụ của Hoàng thượng.”

      “Để cho ông ta chờ, Bổn vương thay quần áo rồi ra.” xong còn kéo Đường tĩnh vào tỏng.

      “Chàng thay thay , ta xem chút,” Cũng thể để người ta ở bên ngoài được, hơn nữa còn là tâm phúc bên người Hoàng thượng, xong Đường Tĩnh cũng Mặc thúc trước.

      Đường Tĩnh vừa tới tiền thính gặp Cao Đúc, “Thỉnh an Vương phi.”

      “Cao công công có lễ.” Đường Tĩnh thản nhiên cười . “Vương gia thay quần áo, Cao công công uống chén trà trước, Xuân Ngọc dâng trà cho Cao công công.” Các công công trong cùng phần lớn là nham hiểm xa cách cho nên Đường Tĩnh thể nào đắc tội cho nên phải cẩn thận khách sáo.

      Thấy Đường Tĩnh hữu lễ chu toàn, Cao Đức cười cười có mấy phần chân thành.
      “Vương phi cần phiền toái, chúng ta chỉ phụng mệnh Hoàng thượng tới truyền khẩu dụ, còn phải nhanh chóng trở về phục mệnh, thể ở lâu.”

      “Vậy Cao công công mời/” Mộ Dung Thiên Thần thay thường phục xong liền ra ngoài đứng bên cạnh Đường tĩnh.

      Đường Tĩnh kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thiên Thần dùng ánh mắt hỏi có chuyện gì xảy ra.

      Mộ Dung Thiên Thần nhàng lắc đầu bày tỏ cũng biết, khẩu dụ tới hết sức đường đột.

      Vừa nãy ở triều hai phe đại thần quấn vào nhau Phụ hoàng chen vào cắt ngang bọn họ: “Mộ Dung Thiên Thần dĩ hạ phạm thượng, đụng chạm tới Thái hậu và Trẫm, phạt bổng lộc năm, đóng cửa suy nghĩ ba tháng.” Tiếp theo còn hỏi : “Ngươi còn có điều gì muốn ?”

      “Nhi thần có lời nào để .” vào triều càng vui vẻ thanh nhàn, nhưng ngờ Phụ hoàng còn có chiêu sau như vậy.

      Vâng ạ. Cao Đức hơi khom người đứng dậy truyền khẩu dụ: “Khẩu dụ của Hoàng thượng, tuy Mộ Dung Thiên Thần chống đối lại Thái hậu và Trẫm nhưng Trẫm nhớ đến tình phụ tử mà so đo. tại trưởng nữ của Từ Tuệ Tú, Lại bộ Vương thượng thư có thứ nữ là Lan Nhược phẩm hạnh hiền lương, đặc biệt ban thưởng cho Mộ Dung Thiên Thần, khâm thử.”

      xong vẫy tay với hai nữ tử trẻ tuổi phía sau, người tuổi hơi lớn, dáng người xinh đẹp, cúi đầu đứng đó, người chừng mười lăm mười sáu tuổi nhưng mắt to nhìn bốn phía. Phía sau bọn họ còn có hai nha đầu theo.

      “Thần vương gia có phúc khí, có thể thấy được Hoàng thượng vẫn còn nhớ người.” Cao công công tuyên khẩu dụ xong cười .

      Nghe lời này, Mô Dung Thiên Thần chưa lời mà nhìn hai nữ tử phía sau Cao Đức, Phụ hoàng phải nhớ tới mà cố tính dùng bọn họ để ghê tởm .

      Cao Đức xong thấy Mộ Dung Thiên Thần nhìn mình, có chút xấu hổ.

      Đường Tĩnh nhàng túm lấy góc áo của , Mộ Dung Thiên Thần để ý đáp lại, lúc sau lại nở nụ cười: “Làm phiền công công chạy tới, ngươi về với Phụ hoàng, hai nữ nhân này Bổn vương nhận.”

      “Vâng.” xong Cao Đức chờ tặng phẩm mà dẫn người rời khỏi. Ra khỏi phủ xong mới thở phào hơi, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ Hoàng thượng gia cho, nếu Thần vương gia cứng rắn đối nghịch với Hoàng thượng nhận hai nữ nhân này đúng là khó xử, dù sao cũng thể đưa trở lại.

      Sau đó Mộ Dung Thiên Thần bỏ lại câu: “Vương phi nàng xem rồi an bài .” Rời thèm quay đầu nhìn lại, chỉ còn Đường Tĩnh và hai nữ nhân đưa mắt nhìn nhau.

      lúc sau, Đường Tĩnh đành mở miệng trước: “ biết xưng hô với các ngươi như thế nào?”

      người hơi cúi người: “Bẩm Vương phi, thần nữ là Từ Tuệ Tú.” Người kia còn nhìn xung quanh, nha hoàn sau lưng nàng đẩy nàng phen, nàng mới lấy lại tinh thần về phía trước bước: “Thần nữ là Vương Lan Nhược.”

      Đường Tĩnh nhìn nàng ta cố gắng bày ra bộ dạng tiểu thư, nhưng lại quen, vậy đúng là được sủng đến rành thế , quy củ cũng học cho tốt, giống như em kiếp trước của nàng, từ được nuông chiều thành quen, đạo lí đối nhân xử thế đều biết, ở kí túc xã tùy tiện, thường đắc tội với người khác. Bất quá may mắn người ở kí túc xá cũng hiểu nàng như vậy cho nên cũng so đo với con bé.

      Nhớ tới điều này, Đường Tĩnh có mấy phần hảo cảm với nàng ta, tiến lên nâng nàng ta đứng dậy: “ cần khách sáo, hai người các ngươi cũng vất vả rồi, bắng ta an bài chỗ ở cho các ngươi.”

      “Xuân Ngọc, phân phó người để thu thập Thanh Chỉ viên, để hai vị này... vào ở.” Hoàng thượng hạ chỉ ban cho nhưng có phân vị, Đường Tĩnh biết xưng hô với các nàng ấy như thế nào.

      May mắn hai người bọn họ cũng để ý, “Hai người các ngươi ở cùng chỗ có thể chăm sóc lẫn nhau, sân này ở phía Đông Nam của Vương phủ, ánh mặt trời đẩy đủ, gần hậu hoa viên, rảnh rỗi có việc gì làm có thể dạo trong đó chút.”

      “Đa tạ Vương phi.” Từ Tuệ Tú mở miệng .

      “Đa tạ Vương phi.” Vương Lan Nhược cũng học theo nàng ta hành lễ.

      “Ha ha.” Đường Tĩnh nhìn nàng càng cảm thấy đáng , “Nếu biết cần làm.”

      sao?” Vương Lan Nhược cười tươi.

      “Là .” Đường Tĩnh xoa xoa gương mặt mập mập nhắn, có chút co dãn. “Ngươi ở trong nhà như thế nào cứ theo như vậy .” Sau đó xoay người với Từ Tuệ Tú: “Ngươi cũng cần như vậy, muốn thế nào thế đó, trong phủ có nhiều quy củ.”

      “Được rồi, các người dọn dẹp chút .” Ra hiệu cho Xuân Ngọc

      “Hai vị tiểu thư, mời.” Xuân NGọc tiến lên mang theo bọn họ rời .

      Đường Tĩnh nhìn bóng dáng rời của bọn họ chỉ biết thở dài, đến thư phòng của Mộ Dung Thiên Thần.

      Đẩy cửa ra, Mộ Dung Thiên Thần cầm cuốn “Binh pháp tôn tử.” nhìn đến xuất thần, Đường Tĩnh đến trước mặt: “Nghĩ gì mà xuất thần như vậy?”

      an bài tốt sao?”

      “Sao lại quan tâm bọn họ như vậy, chẳng lẽ ta còn có thể đuổi bọn họ ra ngoài hay sao?” Đường Tĩnh cong môi giả vờ tức giận.

      “Như thế nào, ghen sao?” Mộ Dung Thiên Thần ôm lấy eo nàng, Đường Tĩnh cứ tự nhiên ngồi lên chân . Trước kia Đường Tĩnh làm vậy, cảm thấy quá mức ái muội, nhưng lâu ngày thành quen, cảm thấy cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.

      “Chàng tính an bài hai người bọn họ như thế nào?” Đường Tĩnh giọng hỏi.

      “Phiền toái sao?” thấy Mộ Dung Thiên Thần cau mày, Đường Tĩnh lại hỏi.

      Mộ Dung Thiên Thần tiện tay cầm lấy tờ giấy bên phải đưa cho Đường Tĩnh, “Nàng xem qua chút.”

      Đường Tĩnh cầm lấy tờ giấy, là gia thế hai người bọn họ.

      “Động tác của Phong Vũ lâu nhanh.” Thời gian ngắn như vậy điều tra tường tận tỉ mỉ hai người bọn họ như vậy.

      “Xem cái này làm gì?” Đường Tĩnh khó hiểu.

      “Người mang vào phủ của chàng, chẳng lẽ phẩm hạnh tốt có thể trả trở về sao?”

      “Lo trước khỏi họa sau,”

      “Ta thấy hai người bọn họ cũng hết sức nhu thuận.”
      Đường Tĩnh lật lật mấy tờ giấy: “Ừ, nhìn ra được gì sao?”
      “Còn có thể nhìn ra cái gì?” Đường Tĩnh tỉ mỉ nhìn, “ có gì.”

      “Bọn họ đều là thứ xuất.” mộ Dung Thiên Thần nhắc nhở nàng.

      “À...” Đường Tĩnh hiểu ra, nữ tử thứ xuất ở cổ đại được gia tộc coi trọng, nhưng tùy người, vì lợi ích gia tộc mà hy sinh bọn họ.

      “Cho nên Phụ hoàng mới trực tiếp phân vị bọn họ cho chàng. Hai vị đại thần là người của chàng sao?”

      hổ là nữ nhân của ta, chỉ chút là hiểu.”

      " Mới chút bảo ta thông minh. " Đường Tĩnh chỉ chỉ đầu , " Ngốc muốn chết. "

      Nhìn nàng thẹn thùng, Mộ Dung Thiên Thần vùi đầu vào ngực nàng, ấp úng : " muốn đẩy hết toàn bộ , cái gì cũng cần, cùng nàng sống như nhàn vân dã hạc. "

      Đường Tĩnh dơ tay xoa xoa sau lưng , " ngày như vậy. " Tuy nàng ôm hy vọng gì nhưng nếu là lúc trước nàng thấy cực kì vui vẻ, nhưng có trách nhiệm của mình, thể vì nàng mà buông hết toàn bộ.

      Lỗ tai kề nhau nhưng thực vẫn bày ra trước mắt: “Rốt cuộc an bài bọn họ như thế nào, thể để bọn họ ở mà có danh phận chứ.”

      " Phụ hoàng cố tình ghê tởm ra, thèm để ý bọn họ là thứ xuất mà ban cho ta, thể làm gì, xử trí tốt làm phật lòng hai đại thần này. "

      Đường Tĩnh gật đầu, thế nào bọn họ đều là nữ nhi của bọn họ, là giọt máu của bọn họ, cho vì hy sinh bọn họ cho lợi ích của gia tộc vẫn hy vọng bọn họ sống tốt..

      " là phiền toái. " Đường Tĩnh thở dài, " bằng cho bọn họ phân vị cao chút. "

      " Nàng để ý sao ? "

      " Chỉ cần chàng để ý tới bọn họ ta thế nào cũng được. "

      Ta chỉ cần chàng chung thủy, còn lại chuyện gì cũng sao cả.

      " Ủy khuất cho nàng rồi. "

      " linh tinh cái gì vậy, sau này cần như vậy nữa. " Đường Tĩnh trách cứ.

      " Nhanh an bài , cần đoán mò. "

      " Vậy phong bọn họ làm Lương viện . "

      " Lương viện ? " Đường Tĩnh nháy mắt mấy cái, ở Hiên vương phủ có nghe Xuân Ngọc nhắc tới vị trí ở hậu viện, lúc đó thứ nữ của các vị đại thần bị Mộ Dung Thiên Hiên phong làm Thượng nghi, Xuân Ngọc bảo bọn họ có vận khí tốt, nàng đối với nhưng vị trí này biết gì nên hỏi Xuân NGọc, " Vị trí của Thượng nghi cao sao ? "

      " Thượng Nghi là Ngũ phẩm, nhưng đối với nữ nhân là thứ xuất mà có thể phong làm Thượng Nghĩ là tốt rồi. " Sau đó Xuân Ngọc như thuộc lòng bàn tay mấy vị trí còn lại cho nàng, quả thực hết sức công dụng. Thượng Nghi là ngũ phẩm là tốt rồi Lương viện là tứ phẩm càng tốt hơn.

      " Ta cảm thấy nguy cơ, mới mở miệng có phần vị cao như vậy rồi. "

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 40 : Nữ nhân ở Thanh Chỉ viện.

      " Trong lòng ta chỉ có mình nàng, nếu nàng muốn ta đổi cho bọn họ vị trí khác. " Mộ Dung Thiên Thần nóng nảy, nghiêm túc .

      " cần, ta chỉ vậy thôi, như vậy là tốt rồi. " Đường Tĩnh ấn tay , " ra bọn họ cũng đáng thương, cứ như vậy bị đưa tới đây, chút đồ cưới cũng có. " Lúc bọn họ tới đây chỉ có bao đồ, có lẽ người nhà cũng cho gì, chỉ dẫn theo chút nữ trang.

      " Có thể vào được Vương phủ là tạo hóa của bọn họ. " Mộ Dung Thiên Thần cho là đúng, " Nhiều người muốn tới đây, bọn họ còn biết như thế nào là đủ. "

      Nghe lời này Đường Tĩnh cũng ầm ĩ với , việc này nam nhân và nữ nhân tất nhiên có cùng cách nghĩ. Hơi trầm ngâm lát, Mộ Dung Thiên Thần lại mở miệng : " bằng ngày mai chúng ta tiến cung thỉnh an Hoàng tổ mẫu. "

      Tuy ngày hôm đó náo nhiệt nhưng có chút vui vẻ, nhưng Mộ Dung Thiên Thần vẫn nhớ tới Hoàng tổ mẫu vẫn luôn đối tốt với từ đến lớn, lần này Hoàng tổ mẫu gây quá mức, lại nhét người vào phủ trong khi tình nguyện, nếu phạm vào ý tứ của Hoàng tổ mẫu vẫn luôn thương .

      Đường Tĩnh cũng hiểu ngày đó nàng có chút quá phận, lúc ấy nàng tức giận quá mức, sau đó nghĩ lại bất quá cũng chỉ là nữ nhân có gì đáng ngại. " Được, ngày mai chúng ta . "

      Bên kia, Xuân NGọc mang theo hai người qua hậu hoa viện đến Thanh Chỉ viện, dọc đường Vương Lan Nhược vẫn nhìn ngó xung quanh, cái gì cũng cảm thấy tò mò. Vương phủ và nhà nàng đúng là khác biệt, cho dù vào thu nhưng hoa viện vẫn nở từng đám, từng đóa hoa cúc dưới ánh mặt trời đua nhau khoe sắc đẹp.

      đến sân , Xuân NGọc dừng lại : " Hai vị tiểu thư, tới nơi, nô tì phải về phục mệnh của Vương phi, chỉ đưa hai người tới đây thôi. "

      Từ Tuệ Tú nhìn cửa lớn thấp thoáng sau bui cây tùng, mở miệng khen : " Qủa nhiên là chỗ tốt. " Khi chuyện cũng nhận lấy hà bao từ chỗ nha đầu đưa cho Xuân Ngọc, " Phiền toái nương trở về cảm ơn Vương phi giúp ta, ta cực kì thích. "

      " Đúng , đúng, đúng, về cảm ơn Vương phi, ta cũng thích cực kì. " Vương Lan Nhược cũng chen vào, cười hì hì, sau đó nhận hà bao từ nha đầu của nàng đưa qua.
      “Vâng, nhất định nô tì chuyển lời.” Xuân Ngọc cúi đầu đáp nhưng đưa tay nhận lấy hà bao của các nàng, " Đây là phận của nô tì. " Lời nhàng từ chối ý tốt của các nàng ta.

      " Mong nương nhận lấy, chẳng lẽ chướng mắt chút tâm ý này của chúng ta. " Từ Tuệ Tú cũng thu tay mà cười hỏi.

      " , , người hiểu lầm nô tì, Vương phủ có quy củ của Vương phủ, nô tì dám vi phạm. " Xuân Ngọc thuận tiện dối, Vương phủ có thị thiếp, làm gì gặp qua chuyện này. Chỉ là nghĩ bọn họ sau này tranh thủ tình cảm với Vương phi, nàng chén ghét kịp làm sao có thể nhận bạc của các nàng.

      " như vậy, chúng ta vi phạm rồi. " Từ Tuệ Tú ngượng ngùng thù tay, ở nhà di nương cho nàng, Vương phủ lớn, tình phức tạp, chỉ sợ cần chuẩn bị nhiều thứ, mấy năm nay di nương có bao nhiêu bạc đều cho nàng hết.

      “Người mới tới đương nhiên biết quy của trong phủ, sau này biết, nô tì cáo lui xuống.” xong liền hành lễ vội vàng rời .

      Từ Tuệ Tú chuyện dịu dàng, thái độ ôn hòa, như thế nào cũng làm cho người ta chén ghét, nàng sợ nàng còn ở đầy đều bị cảm hóa.

      Nhìn Xuân Ngọc từ từ xa, ánh mắt Từ Tuệ Tú nhìn về phía Vương Lan Nhược: “Vậy muội muội chúng ta cùng vào thôi.”

      “Được.” Vương Lan Nhược gật đầu vào bên trong, nàng sớm có ý định vào xem, chỉ ngại bọn họ với chuyện, nàng thể tùy tiện vào.

      Bước vào gặp phải làn gió mát thổi tới, hai bên sân là hàng trúc tùng ‘ào ào’ theo gió lắc lư, có ý vị thanh tao, lại có ánh nắng phản chiếu tới, toàn thân ấm áp, cả người thoải mái ít.

      Đúng là chỗ ở tốt, hai người cực kì thỏa mãn, nhưng khi hai người chọn phòng lại khó, cái sân ở giữa là gian nhà, hai gian sương phòng, hai người thân phận tương đương, người nào cũng muốn ở nhà giữa, nhưng xấu hổ đối phương ở chỗ khác.

      Cuối cùng vẫn là nha đầu bên cạnh Vương Lan Nhược giọng với chủ tử mấy cau, Vương Lan Nhược tình nguyện mở miệng: “Ta ở nhà bên kia thôi.”

      “Cái này làm sao được.” Từ Tuệ Tú làm bộ khó xử.

      “Tuổi tác tiểu thư chúng ta hơn ngươi, chúng ta ở bên cạnh. Chỉ cần mọi người ở chung hòa hảo là được.” nha đầu bên cạnh Vương Lan Nhược cười .

      “Được, ta đây cung kính bằng tuân lệnh.” Từ Tuệ Tú cũng tiếp tục từ chối, lại kéo tay Vương Lan Nhược: “Chúng ta cùng ở chung chỗ này, nếu lớn tuổi hơn muội để ta chăm sóc cho muội, sau này có chuyện gì bảo ta, nha đầu bên cạnh ta là Đông Tuyết.” Đông Tuyết nghe tiểu thư nhà mình nhắc tới liền tiến lên hành lễ: “Nô tì thỉnh an.” Sau đó nha đầu hai người chào hỏi nhau.

      “Thời gian còn sớm nữa, chúng ta nhanh trở về dọn dẹp phòng thôi.” Từ Tuệ Tú đề nghị.

      “Được,” Vương Lan Nhược gật đầu về phía gian phòng phía đông.

      Vừa tiến vào phòng nàng ồn ào với nha đầu: “Phương Lan tỷ tỷ, ngươi làm sao lại để ta tặng phòng chính cho nàng ta, ta cũng muốn ở đó.” Nếu phải mẫu thân ở nhà bảo nàng chuyện gì cũng phải nghe theo Phương Lan, nàng tặng nhà giữa cho nữ nhân đó.

      Phương Lan nhìn vẻ mặt nàng tình nguyện, đành thở dài, cũng biết tiểu thư nhà nàng sau này như thế nào, di nương nàng năm đó khó sinh mà qua đời, phu nhân đưa nàng về bên cạnh nuôi dưỡng, từ được phu nhân nâng niu trong lòng bàn tay nuôi lớn, mới tạo nên tính tình tùy tiện như vậy.

      Phu nhân vốn cho rằng sau khi cập kê tìm cho nàng nhà tệ, bắt bẻ tính tình của nàng, nhưng nghĩ tới Hoàng thượng lại ra khẩu dụ danh phận đưa vào Vương phủ. Phương Lan vốn là đại nha hoàn bên đại phu nhân, phu nhân yên tâm nàng cho nên để cho nàng theo đến Vương phủ để chỉ bảo mọi chuyện cho nàng.

      Vương Lan Nhược chú ý nàng ta lo lắng vẫn hỏi: “Phương Lan tỷ tỷ, ngươi chuyện .”

      “Tiểu thư, ở đây giống như ở nhà, nếu tranh chấp cùng nàng cũng vô ích thôi, bằng sớm nghỉ ngơi chút. Huống hồ, nếu Vương gia biết người ở nhà bên cạnh, ấn tượng đối với người cũng khá hơn.”
      Vương Lan Nhược nháy mắt cái hiểu cái , “Được rồi, ta nghe lời ngươi.”

      Phương Lan kéo tay nàng để nàng ngồi lên giường, “Tiểu thư, chúng ta biết nơi này, mọi chuyện đều phải cẩn thận. Dù như thế nào Phương Lan cũng giúp tiểu thư, tiểu thư phải tin tưởng Phương Lan, ta làm tất cả cũng chỉ vì tốt cho người.”

      Nàng ở trong phủ chứng kiến quá nhiều chuyện ở hậu viện tranh thủ tình cảm, chuyện phu nhân chèn ép, nhìn Vương phi nhu nhược dễ chuyện, ai có thể biết nàng là dạng người gì.

      Vương Lan Nhược nhìn Phương Lan nghiêm túc, tuy hiểu lý do gì nhưng nàng tin Phương Lan gây thương tổn cho nàng, nhu thuận trả lời, “Phương Lan tỷ tỷ, ta tin ngươi.”

      “Được.” Phương Lan sờ sờ đầu nàng: “Từ này về sau chúng ta hai người sống nương tựa lẫn nhau.”

      Từ Tuệ Tú vào nhà nhìn trần nhà, tùy tiện sờ vào con tiên hạc ngửa đầu bằng men sứ đặt chiếc tủ cạnh tường, tiên hạc nhìn hết sức sống động, chạm vào ôn nhuận mát met, giống như suy nghĩ của Vương Lan Nhược, quả đúng là Vương phủ, so với nhà mình khác biệt.

      Nhớ tới vương phi Lý Linh Lan vui vẻ an bài cho bọn họ, người đều là quần áo tốt nhất, quả Vương phi đúng là khác biệt.
      Lúc trước còn ở trong khuê phòng, các muội muội trong nhà tổ chức tụ hội với các tiểu thư khi đó cũng từng gặp Lý Linh Lan mấy lần, lúc đó nàng ấy lỗ mãng, chính mình cũng gặp được nàng, nghĩ tới giờ nàng lại sống tốt như vậy. Vương gia chỉ câu “nàng an bài ” liền đưa quyền lợi giao cho Lý Linh Lan, để cho người ta hâm mộ ngớt.

      “Tiểu thư, mấy thứ này để ở đâu đây?”

      “Ngươi xem rồi làm .” Từ Tuệ Tú mệt mỏi xoa trán, “Ta mệt mỏi, nằm trước đây.”

      Đông Tuyết nhìn tiểu thư nhà mình hứng thú cũng dám quấy rầy, tự mình yên lặng thu thập mọi thứ.

      Sau khi trở về Xuân Ngọc bẩm báo mọi chuyện với Đường Tĩnh, Đường Tĩnh buông đồ trong tay ra cười : “Làm sao ngươi lại nhận , có tiền riêng của mình sau này xuất giá ta cũng đỡ phải tốn bạc.”

      “Vương phi.” XUân Ngọc dậm chân cái, lúc nào rồi Vương phi còn có tâm trạng giỡn.

      “Làm sao Vương phi lại để bọn họ ở tại Thanh CHỉ viên?” Đó là nơi tốt trong Vương phủ.

      lẽ ngươi nghĩ để bọn họ ở nơi nào?” Đường Tĩnh chống cằm hỏi Xuân Ngọc.
      Xuân Ngọc cắn môi nghĩ nghĩ lại lắc đầu: “Ta cũng biết.”

      “Nha đầu ngốc, nơi đó mặc dù tốt nhưng cách rất xa nơi của chúng ta.” Đường Tĩnh để bọn họ ở đó tất nhiên có suy nghĩ của mình, cách xa nơi của bọn họ, muốn gặp được Vương gia cũng dễ dàng.

      Huống hồ Thanh Chỉ viện tuy tốt nhưng chỉ là chỗ nho, nàng muốn nhìn xem bọn họ chia chỗ đó như thế nào với nhau, mượn chuyện này để khảo sát bọn họ.

      Nghĩ đến đây, Đường Tĩnh lại hỏi Xuân Ngọc: “Người nào ở nhà giữa?”

      Xuân Ngọc lắc đầu: “Ta còn chưa vào.”

      Đường Tĩnh gật đầu, “;Lát nữa qua xem, thuận tiện hỏi xem có cần cái gì đến cho ta nhận là được.”

      “Làm sao Vương phi lại đối tốt với bọn họ như vậy, bọn họ là...”

      “Xuân Ngọc, bọn họ cũng dễ dàng gì, nếu vào phủ cần trách móc bọn họ quá.”

      Vâng ạ, nếu Vương phi như vậy Xuân Ngọc cũng còn gì để nữa.

      Ngày hôm sau Đường Tĩnh dậy sớm, cùng Mộ Dung Thiên Thần ăn cơm xong, chuẩn bị vào cung thỉnh an Thái hậu.

      “Có cần cùng nhị tẩu ?” Mộ Dung Thiên Thần còn có chuyện khác nên thể cùng nàng.

      Đường Tĩnh nghĩ nghĩ: “ tại Ngọc tỷ tỷ thân thể nhanh nhẹn, vẫn mình ta thôi.”

      “Được, vậy nàng phải cẩn thận, cần lại chọc giận Hoàng tổ mẫu.”

      “Được, ta biết rồi.” Đường Tĩnh nhanh chóng trả lời, dù sao Thái hậu cũng nhét người vìa, các nàng cũng cần uổng phí, làm người thắng, Thái hậu như thế nào bọn họ cũng nghe, thái độ hạ thấp mềm chút được rồi.”

      Bất quá Đường tĩnh đoán thái độ của Thái hậu cực kì chuẩn, hòa ái hỏi thăm số việc vặt, cũng nhắc chuyện vui hôm nọ.

      Thái hậu đề cập tới Đường Tĩnh ngốc chủ động nhắc đến, kết quả hai người hòa hợp hàn huyên canh giờ, là Đường Tĩnh nhìn sắc mặt Thái hậu có chút mệt mỏi nên rời , Thái hậu giống như chưa muốn ngừng, lúc gần lôi kéo tay Đường tĩnh dặn nàng thường xuyên vào cung ngồi chơi.

      Đường Tĩnh nhu thuận đồng ý, “Nếu rảnh nhất định vào thỉnh an người.” Tuy vậy nhưng Đường tĩnh cũng dám đến thường xuyên, vạn nhất giống như lần trước làm sao bây giờ, nàng vẫn muốn lẩn trốn xa.

      Đường Tĩnh xuất cung nghĩ khó khăn mới có thể ra ngoài chuyến, nghĩ muốn về sớm nên rẽ đường đến HIên vương phủ.

      Được đầy tớ thông báo Đường Tĩnh mới tới phòng Ngọc Tử Khâm.

      Ngoc Tử Khâm chờ ở cửa, thấy Đường Tĩnh liền trêu ghẹo: “ biết hôm này có ngọn gió nào thổi muội tới đây.”

      Đường Tĩnh hành lễ, cười : “Ngọc tỷ tỷ còn cười chọc ta, xem ra sau này ta dám tới Hiên vương phủ rồi.”

      “Ôi, nhìn muội kìa, mau và .” Ngọc Tử Khâm cười kéo Đường Tĩnh vào nhà. tại NGọc Tử Khâm có bầu bốn tháng, thân thể lộ , đường hết sức cẩn thận, Đường tĩnh ở bên cạnh đỡ nàng.

      Ngọc Tử Khâm ngồi xuống tự mình rót nước cho Đường tĩnh, “Hôm nay muội tới ta cũng dự định sai người tới mời, nhưng may quá muội tới rồi.”

      “Ngọc tỷ tỷ có chuyện gì sao?”

      Ngọc Tử Khâm nhìn ra cửa, nha đầu Hà Nguyệt hành lễ liền ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :