1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Độc Y Kiều Nữ - Lục Nguyệt Lâm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Gặp lại ăn trộm

      Edit+beta: Huyết Linh tộc


      "Tiểu thư, thực có thể sao?"

      Mắt Ngọc Trúc sáng long lanh, nhìn đệ đệ vẻ mặt ngây thơ đáng , trong nội tâm là vui vẻ, chỉ thiếu là tới gần để có thể bảo vệ , làm gã sai vặt chiếu Cố tiểu thư, cho dù chiếu cố đời đời kiếp kiếp cũng cũng câu oán hận.

      Tố Uyển gật gật đầu : "Ngươi yên tâm, đợi đến khi nào Thảo (cái tên chắc lắm nhớ coi lại) có thể chiếu cố chính mình, ta khiến rời , đến quan lộ (con đường làm quan), để cho hắncả đời làm gã sai vặt."

      "Cỏ, ngươi nghe được sao? Tiểu thư, là ân nhân của chúng ta , về sau cho dù chúng ta có chết cũng thể làm tiểu thư tổn thương phân nửa." Ngọc Trúc ôm cỏ, vui mừng đến phát khóc.

      Tố Uyển Ngọc Trúc vui vẻ nư vậy , nhưng trong lòng nàng vẫn còn có chút được tự nhiên, cứu người đúng là nàng cứu giúp , nhưng là nàng cũng muốn sau này bọn họ có thể giúp đỡ bản thân.

      "Theo ta, tên cũng thể là gọi cỏ tùy tiện như vậy, Ngọc Trúc, cha mẹ ngươi có thể đặt tên."

      Ngọc Trúc lắc lắc đầu : "Cha mẹ , khổ hài tử càng khó nghe càng tốt nuôi sống, cho nên vẫn luôn là cỏ, vốn là nghĩ đệ đệ lớn lên điểm, lần nữa lấy được, kết quả, người viên ."

      "Như thế, ta liền ban thưởng cho ngươi cái danh, Văn Hạo, hi vọng ngươi tài văn chương tung bay, lòng dạ khoan dung." Tố Uyển nhìn hài tử .

      "Cám ơn tiên nữ tỷ tỷ."

      , kia hai mắt to cười thành trăng lưỡi liềm. mặt Đen sẫm tràn đầy ngây thơ.

      "Cám ơn tiểu thư."

      "Vậy dọn dẹp chút ."

      Tố Uyển khẽ mỉm cười, sắc mặt tuyệt diễm giống như mặt trời , cả căn phòng đều ấm áp.

      Ngọc Trúc cùng Văn Hạo hơi sững sờ, nhưng là rất nhanh liền mặt đỏ thu dọn đồ đạc, tiểu thư nhà mình đúng là đạt tới cảnh giới nghiệt.

      Thời gian còn lại thấy Ngọc Trúc thu thập bên trong bên ngoài , mặc dù gian phòng hẹp thựckhông có cái gì có thể thu thập , Ngọc Trúc lại , như vậy thu thập sạch , phụ thân trở về, cũng có thể trực tiếp vào ở.

      Đúng vậy, Ngọc Trúc có oán có hận, nhưng là dù sao cũng là thân nhân, nhưng thực tâm muốn gặp người kia sao? Tố Uyển biết , cũng muốn biết, bản thân trong "Gia" còn có cặp hổ lang chờ đợi mình.

      "Lần này có thể làm thịt dê béo, tiền bạc có thể làm cho chúng ta ăn uống hưởng lạc tháng này." cái tiếng cười gian khiến cho Tố Uyển chú ý, nàng nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy tên nam nhân mà Ngọc Trúc đâm vào buổi.

      Vốn là nàng nghĩ tiền bạc là vật ngoài thân, nhưng là nàng muốn chuộc cây trâm ngọc, còn muốn chuẩn bị vài thứ, cho nên nàng quay đầu lại với Ngọc Trúc: "Ngươi ở bên ngoài phủ chờ ta, ta đuổi theo người kia."

      Vừa dứt lời, Ngọc Trúc liền há hốc mồm giật mình nhìn tiểu thư lao ra ngoài cửa , trong tay còn có đệ đệ ôm của mình, khiến cho nàng thể kịp đuổi theo , đợi nàng đem đệ đệ để ở giường thời điểm đuổi theo, tiểu thư sớm còn ảnh.

      Trái tim nhảy phù phù phù phù (thình thịch hay hơn), trong ánh mắt tràn đầy bối rối, nhưng bây giờ cũng có biện pháp khác, chỉ có thể theo lời tiểu thư , ở ngoài cửa Hầu phủ đợi nàng .

      "Đứng lại."

      Tố Uyển để ý thân thể khó chịu nhanh chóng chạy tới, lúc mọi người kinh ngạc xuyên qua lại con phố.

      Thực Vị Cư Ngọc Tử Nhiễm trông thấy màn này hết sức là kinh ngạc, nữ tử này mặc dù mặt tràn đầy lạnh lùng, nhưng là nhưng nhìn ra trong đó có bất đắc dĩ cùng ôn nhu, nhưng là biết ôn nhu sau lưng cũng có vẻ như vậy hùng hùng hổ hổ.

      Có lẽ chính vì thể chuyện, cho nên thói quen dùng con mắt nhìn, nhìn người, xem tâm. Về sau Ngọc Tử Nhiễm cuống quít mặc phong y lên, bên hông buộc thượng gấm ra ngoài. hái nhi ở bên thu thập đồ xong, cũng gấp rút theo ra.


      "Ngươi... Ngươi... Ngươi tiểu tử này... Lại theo ta cẩn thận ta đao đâm chết ngươi."

      Trước mắt nam nhân râu ria xồm xàm nhìn Tố Uyển, hận thể bóp chết , đừng xem tiểu tử này bộ dạng giống như nữ nhân nhu nhược yếu ớt , chân này lực đúng làtốt, mặc dù có đuổi theo mình, lại theo mình chạy xa như vậy, cũng bởi vì hầu bao nho này ?

      "Sợ thiên khăn , ngươi tính cái gì? Giao ra đây."

      Tố Uyển chút nào yếu thế, nhưng là ánh mắt lại quan sát hoàn cảnh bốn phía, nàng dù sao cũng là nữ tử, người khí lực cũng đạt tới cực hạn, nếu như phải là kiềm chế, nàng nghĩ tại nàng cũng hôn mê bất tỉnh.

      "Cho ngươi." Nam nhân đem hầu bao tay ném cho Tố Uyển.

      Tố Uyển vội vàng tiếp được bạc, đại hán ở đây thấy đúng thời cơ, vội vàng vọt tới, đao chuẩn bị vẽ lên cánh tay Tố Uyển, đương nhiên, là cầu xin cũng thể sát hại tính mệnh.

      Tố Uyển trông thấy dao hướng đến chính mình mà đâm, thầm kêu tốt, thời điểm chuẩn bị tiếp nhận đau đớn, cái bàn tay kéo nàng qua.

      "A..."

      Thanh khàn khàn xuất ở bên tai Tố Uyển, nàng rơi vào vaongf tay ấm áp.

      cái dây thừng dài buộc quanh người nọ, tay dao thuận theo rơi xuống, mà người kia bởi vì dao đâm ra dùng quá sức, bị chưởng đánh cho rơi xuống đau đớn vô cùng, ở tại chỗ dứt khoát rú lên.

      Đây hết thảy đều quá nhanh, nhưng là cũng bởi vì điều này Tố Uyển biết chính mình quá lỗ mãng, nếu như xuất chút sai lầm, chính mình khả năng thực chết rồi.

      Nàng vừa nhấc mắt, muốn nhìn người ôm lấy mình, lại rơi vào mộtánh mắt u thâm thúy, trong mắt mang theo lo lắng, mang theo khó hiểu, càng nhiều hơn là quan tâm.

      Tố Uyển trong lòng khỏi chua xót, nhìn tới đôi tròng mắt kia, tại đối với , này đôi mắt cũng là có thể gạt người .

      Nàng đẩy qua Ngọc Tử Nhiễm cấp phúc phúc thân thể, bởi vì đầu váng mắt hoa, mà lần nữa ngã vào trong lòng .

      "Công tử, công tử." theo mà đến hái nhi thở hổn hển vịn tường kêu.

      Ngọc Tử Nhiễm khẽ mỉm cười, lúng túng đem Tố Uyển giao cho Thải nhi, chính mình kéo đại hán,trong tay của cầm lạihầu bao tinh xảođưa cho Tố Uyển
      .
      "Vị công tử này, chúng ta đúng là có duyên, nếu như phải công tủ chúng ta, mạng của ngài khó có thể giữ được , những người này thế nhưng là kẻ phạm tội, ham tiền như mệnh." Hái nhi mặt mày hớn hở , thế nhưng vẻ mặt cùng lời nóinhư vậy ở trong mắt Tố Uyển, có chút kỳ quái.

      "Ngài phải nhớ kỹ công tử nhà chúng ta..." Hái nhi còn chưa hết, ánh mắt Ngọc Tử Nhiễm nhìn sang, hái nhi lập tức dừng lại, bộ dáng cười tủm tỉm , càng làm cho Tố Uyển có chút ít khó chịu.

      Tố Uyển từ trong ví lấy ra chút bạc giao cho Hái nhi : "Đây là tiền ăn cơm , nếu có duyên còn có thể tái ngộ, liền là bằng hữu, cũng cám ơn Ngọc công tử cứu giúp, Lâm mỗ nhất định ghi nhớ trong lòng."

      "Tiền này, hái nhi là dám nhận, nếu là bằng hữu, như vậy bữa cơm tự nhiên đáng kể, sắc trời này cũng còn sớm, công tử nên sớm trở về, hái nhi sớm chuẩn bị xe, công tử có thể bình an trở về."

      "Nếu như vậy, Lâm mỗ lần nữa tạ ơn." Tố Uyển mỉm cười .

      Tố Uyển lên xe, trông thấy trong xe bày đặt cái hộp gỗ, nàng hiếu kỳ mở hộp ra, tâm trạng khẽ chấn động, trong hộp đẻ ràng là cây trâm buổi chiều nàng để cho hái nhi cầm.

      Có thể là bởi vì trùng sinh ở trong thân thể này, có thể bị thân thể này ảnh hưởng đến tình cảm, nàng đối này cây trâm hết sức là thích. Mà hộp gỗ bên cạnh để đó là buổi chiều để cho tỳ nữ hái nhi vừa mua ngân châm.

      Tố Uyển vội vàng mở rèm xe ngựa ra, cũng chỉ có thể nhìn thấy
      bóng lưng Ngọc Tử Nhiễm , trường bào trắng ngà ởdười mặt trời lặn càng lộ vẻ thon dài. Trong lòng ở nơi nào bắt đầu mềm nhũn ra, Tố Uyển vội vàng lắc lắc đầu, hy vọng cảm tình khác quấy rầy chính mình.



      Chương 19: Bàn tay
      Edit+beta: Huyết Linh tộc


      "Tiểu thư, tiểu thư."

      Ngọc Trúc thấy tiểu thư muốn xuống xe ngựa, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng cõng đệ đệ vội vàng tiến lên tra xét thương thế tiểu thư, phát có vết thương liền vui mừng đến phát khóc.

      "Dù như thế nào, tiểu thư cũng phải mang Ngọc Trúc theo, tất cả mọi chuyện đều phải cho Ngọc Trúc biết, nếu Ngọc Trúc vô cùng lo lắng cho người."Lần đầu tiên Ngọc Trúc oán trách tiểu thư.

      "Ngọc Trúc mau lau nước mắt, chúng ta cửa sau." Tố Uyển kéo Ngọc Trúc đến cửa sau.

      Vân Nam thành(Vân Đô) nữ tử ra ngoài cũng ít, chỉ là Hầu gia bọn họ thích nữ tử xuất đầu lộ diện, vì tranh giành bách hoa hội, là phá lệ khai ân, đương nhiên muốn so tài với tiểu thư Phượng gia , vì muốn đạt được mục đích, bản thân phải giả dạng nam tử cho thoả đáng.

      "Ngọc Trúc, đệ đệ ngươi trước hết an bài ở trong nội viện tây sương của ta."

      "Tiểu thư đây là cái gì vậy?"

      Ngọc Trúc nhìn thấy tiểu thư cầm tay nải to, tò mò hỏi. Giơ tay muốn tiếp nhận hành trang, tiểu thư liền ngăn cản nàng.

      "Chẳng qua là ít đồ. Cũng nặng cho lắm, ngươi còn mang theo Văn Hạo nên tiện. Mau chóng vào , mặc dù cơn sốt của bớt, người cũng thanh tỉnh chút ít, thế nhưng là thân thể còn nóng, lại vì những thứ nghi thức xã giao kia, Văn Hạo chịu nổi." Tố Uyển nhìn làn da khô cằn của Văn nhíu mày .

      Hiển nhiên tên tiểu tử này chịu nổi, nhưng lại phát ra bất kỳ thanh gì, sau này lớn lên, nhất định nhân vật khó lường.

      Ngọc Trúc nhìn Văn Hạo lại nhìn tiểu thư chút, nhiều, lập tức mở cửa vào.

      Cũng may tại là trước giờ cơm, tất cả mọi người chuẩn bị cơm tối, lúc bọn họ trở lại còn người nào.

      "Đại tỷ tỷ, ngươi đâu vậy? Muội hôm nay đến muốn đưa cho tỷ ít đồ chơi , nhưng mà tỷ tỷ ở đây. Đợi cả ngày, cuối cùng tỷ cũng về."

      Lâm Hạm thân y phục xanh biếc, khuôn mặt xinh đẹp nhìn Tố Uyển, con ngươi ý cười càng sâu.

      "Thứ muội đúng là có tâm, vậy mà ở trong phòng chờ ta, biết thứ muội mang đồ chơi mới mẻ gì mau cho tỷ nhìn chút."

      Trong phòng chỉ có Lâm Hạm, Tố Uyển thoáng thả lỏng, biết nàng này đánh Thái Cực, chính mình cũng bồi nàng vui đùa chút.

      Lâm Hạm cũng phải thực mang tới đồ chơi mới mẻ gì. Mà là muốn Tố Uyển mặc nam trang ra ngoài.

      Đại tỷ tỷ ra ngoài vốn là chuyện bình thường, thế nhưng bộ dáng lén lén lút lút có chút mờ ám, huống chi phụ thân bọn họ thích nữ tử ra khỏi cửa.

      Cuối cùng cũng bắt được lỗi của nàng. Cho dù có nhận được thông cảm của phụ thân, nhưng ấn tượng trong lòng người cũng giảm bớt nhiều, đợi đến khi mình ngồi vị trí đích nữ Hầu phủ, nàng nhất định phải hành hạ nàng ta tốt .

      "Này... Tỷ tỷ, trong tay nải của ngươi có gì vậy?" Lâm Hạm khinh thường lời của Tố Uyển, đến bên cạnh muốn mở tay nải ra.

      Tố Uyển bất động thanh sắc cầm lấy tay nải tránh Lâm Hạm : "Muội muội ở tại chỗ này, có phải có chuyện trọng yếu gì, tỷ tỷ có chút mệt mỏi, muội muội nếu như có việc gì, xin cứ tự nhiên."

      Tố Uyển hạ lệnh trục khách, nhưng Lâm Hạm dễ dàng rời .

      "Tỷ tỷ hôm nay nữ giả nam trang, bộ dáng đúng là có thể so sánh cùng với đệ nhất công tử Vân Nam thành(Vân Đô) , chỉ là yên lành vì sao như thế? biết hạ nhân nào lanh mồm lanh miệng như vậy, bị phụ thân nghe được, giờ phụ thân nổi nóng, muội muội cũng là hảo tâm, tới chỗ này chờ tỷ, mang tỷ qua. Còn muốn giúp đỡ tỷ, làm cho phụ thân nguôi giận."

      Nguôi giận, hạ nhân? Tố Uyển lạnh lùng cười tiếng, mặt lại là cực kỳ vui vẻ .

      " đúng là hảo muội muội, như vậy liền chờ tỷ tỷ đổi xiêm y rồi thỉnh an phụ thân ."

      "Tiểu thư... ."

      Ngọc Trúc đem đệ đệ Văn Hạo an bài ổn thoả, bản thân cũng thay đổi y phục sạch liền chạy đến hầu hạ tiểu thư, nhưng chưa kịp bước vào nhà, ngửi thấy tiêu vị, Lâm Hạm thân xanh biếc cùng lá sen trong hồ đồng dạng, nhìn liền phiền lòng.

      "Trong Hầu phủ hô to gọi còn thể thống gì, quỳ xuống." Lâm Hạm lạnh lùng .

      Ngọc Trúc vừa nhìn thấy thần sắc của nhị tiểu thư, phịch tiếng quỳ xuống, trong lòng tràn đầy bối rối.

      "Muội muội sợ là quên đây là phòng ta, hạ nhân cho dù làm sai, quản giáo như thế nào, chỉ ta mới có thể!" Tố Uyển nhìn Lâm Hạm lạnh lùng ra, tự tay kéo Ngọc Trúc, con ngươi chìm trong lạnh lẽo.

      "Muội biết tỷ mềm lòng. Cho nên muội muốn giúp tỷ dạy dỗ hạ nhân chút, mặc dù muội là thứ nữ. Nhưng muốn dạy dỗ hạ nhân hiểu quy cũ, điểm quyền lợi này vẫn phải có. Tỷ tỷ tức giận như vậy, làm trái tim muội đau, Nếu như người ngoài biết, còn tưởng rằng Hầu phủ đích nữ chèn ép thứ nữ, làm cho thanh danh tỷ tỷ rất khó nghe."

      Lâm Hạm học giỏi, đem chỗ yếu chính mình ra.Nguyên lai vốn là việc liền biến thành việc lớn.

      Người ở bên ngoài nghe được, đích nữ Hầu phủ bạo ngược, ức hiếp thứ nữ nặng quy củ.

      Ngọc Trúc nghe Lâm Hạm , cảm thấy sợ hãi, mặc dù như vậy nhưng vẫn kiên cường ra.

      "Tiểu thư của chúng ta ôn nhu có lễ, nếu hiểu quy củ, cũng là nô tỳ chúng hiểu quy củ, cần gì dội nước đục cho tiểu thư. Nếu như nhị tiểu thư muốn phạt nô tỳ, xin mời tự nhiên. Nhưng tiểu thư thương tiếc nô tài, đành lòng nô tài chịu phạt mới mở miệng che chở, thỉnh nhị tiểu thư nên làm khó tiểu thư."

      "Ngươi xem cái hạ nhân nho này cũng biết phản kháng." Lâm Hạm nhìn hạ nhân cũng dám biện minh cho chính mình, trong nội tâm hết sức tức giận, giơ tay phải đánh Ngọc Trúc bàn tay.

      "Ba..." Tiếng bạt tai thanh thúy khiến cho từng người đều có thể nghe ràng.

      Ngọc Trúc chuẩn bị kỹ càng, nhưng tiểu thư nhà mình đứng trước bản thân mình, miễn cưỡng thay mình nhận bàn tay.

      Ngoài phòng gã sai vặt, nô tỳ nhìn thấy ràng rành mạch, mọi người dám ra ngoài, sợ dính vào vũng nước đục, trong nội tâm khỏi thương xót cho Tố Uyển , cũng tiếc hận cho Lâm Hạm.

      Hầu gia chú trọng danh tiếng, dù cho Tố Uyển được Hầu gia sủng ái, mà Lâm Hạm được Hầu gia thích, cũng phải dựa vào danh phận.

      Đích nữ dịu dàng, thứ nữ lại ngang ngược ương ngạnh, Liễu di nương phải làm chủ, Lâm Hạm biết trời cao đất rộng, đùa giỡn quyền uy Hầu gia.

      "Tỷ tỷ... Tại sao ngươi lại lên?" Nhìn thấy dấu tay mặt Tô Uyển, Lâm Hạm vừa ý. Nếu để cho phụ thân biết thứ nữ như nàng đánh đích nữ, hậu quả kia... thể nào lường được.

      "Muội muội đùa, đánh người làm sao có thể đánh sai. thôi, phụ thân chờ." Tố Uyển sờ gò má của mình, đôi mắt nhìn Lâm Hạm run lẩy bẩy, lạnh lùng .

      "Tiểu thư." Ngọc Trúc che miệng kinh ngạc nhìn Tố Uyển nên lời, muốn theo lại nhận được ánh mắt ngăn lại của Tố Uyển.

      "Trong coi nhà cho ta." Mấy chữ đơn giản, như búa tạ rơi vào lòng Ngọc Trúc. Đây là nhà, đúng vậy, có tiểu thư ở đây chính là nhà, nàng muốn trở nên cường đại, tuyệt đối thể liên luỵ tiểu thư.
      Chris thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :