1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Độc Y Kiều Nữ - Lục Nguyệt Lâm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: hoa giao (2)

      Edit: Huyết Linh Tộc


      " vội, ngươi từ từ ." Tố Uyển như người có việc gì ngồi ở ghế ăn viên viên thuốc màu tím rồi mới

      "Vốn là dựa theo phân phó của tiểu thư, nô tỳ đem hoa giao đưa cho nhóm di nương, Nhị di nương ăn mà đổ hết, Tam di nương ở đó nhưng lại có Hầu gia, nô tỳ đây là hoa giao Nhị di nương tặng cho tiểu thư, tiểu thư muốn chia sẻ cùng mọi người cho nên đưa tới đặt ở bàn của Hầu gia. Tứ di nương ăn chỉ là bị phong hàn nên dám ăn bạch quả, nhưng ta đây là phân phó của tiểu thư nên nàng mới tình nguyện ăn hết,nhưng khi ăn xong bạch quả bao lâu mặt và toàn thân đều bị ngứa, sau đó khắp người đều nổi lên mọng nước khiến người ta sợ hãi, nô tỳ vừa nhận được tin tức từ Vương bá là lão gia rất tức giận muốn mời tiểu thư cùng Nhị di nương tới chính đường."

      " là di nương tốt của ta, Ngọc Trúc ngươi xem, người đưa đồ dụng tâm kín đáo." Tố Uyển vừa vừa ra ngoài.

      "Lão gia, thiếp thực biết, thiếp thấy Tố Uyển thân thể suy nhược, liền muốn đưa ít đồ cho Tố Uyển, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hoa giao là thích hợp nhất,vì hoa giao có thể bổ huyết, dưỡng khí, cũng biết Tố Uyển thiếu đồ bổ, đây cũng chỉ là tâm ý của thiếp, nhưng thiếp thực , Tố Uyển vì cái gì lại nhận, hơn nữa còn phân phát đến các phòng. Nếu được tặng hoa giao vì cái gì ăn, lại có thể nhịn đau nhường cho người khác, đến tột cùng nàng có rắp tâm gì? Hầu gia, ràng những hoa giao này đều là thiếp cẩn thận chọn lựa, làm sao biết ăn có độc." đến chữ độc này, Hầu gia tâm liền lộp bộp kinh hãi.

      "Hầu gia, ta thấy chính là Liễu thị làm, vài ngày trước ta nhìn thấy nàng công khai mua hoa giao, để ở trong kho nhưng lại ăn, qua lâu như vậy mới lấy ra, phải là hết sức khả nghi sao?" Tam di nương khóc sướt mướt bên cạnh .

      Đối với chuyện trong bữa cơm tối hai ngày trước, bà còn ghi ở trong lòng, cộng thêm lần này nhi tử mình ăn phải hoa giao có vấn đề, trong nội tâm bà lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bất kể có phải là Liễu thị hạ độc hay , hoa giao là của nàng, tất cả khoản nợ đều phải tính đến đầu nàng, hơn nữa chuyện này nếu lộ ra, còn đụng phải ranh giới cuối cùng của Hầu gia, như vậy càng dễ dàng loại trừ người này, như vậy toàn bộ Hầu phủ là do mình làm chủ, khi đó lại đối phó Lâm Tố Uyển cũng muộn.

      "Lý di nương, thể như vậy, nếu như ta thực hạ độc bên trong hoa giao, ta cần phải đưa cho Tố Uyển nhiều như vậy sao? chén là đủ rồi, hơn nữa nếu như ta hạ độc, Tố Uyển ăn nhất định biết là do ta, như vậy cũng quá ngốc.”

      "Đó là ngươi sớm nghĩ ra lí do thoái thác, người nào biết tìm con đường riêng mà , lại có thể bảo vệ mình, ngươi ràng là ghen tị Tố Uyển, ghen tị ta." Lý thị công kích .

      "Câm miệng, ồn ào như người đàn bà chanh chua vậy, các ngươi quá có quy củ rồi rồi. Ta tự có suy đoán há lại để các ngươi khóc lóc om sòm." Lâm Tiêu nghe bọn họ ngươi câu ta câu, suy nghĩ muốn loạn cả lên, cảm thấy phiền khỏi nổi giận .

      Thấy Lâm Tiêu tức giận, Liễu thị dám hé răng, chỉ ủy ủy khuất khuất quỳ mặt đất, cầm lấy khăn lụa lau nước mắt.

      Nhìn mẫu thân mình quỳ mặt đất, Lâm Hạm tự nhiên là dễ chịu. "Phụ thân, mẫu thân là hạng người gì, ngài cần phải ràng, hơn nữa mẫu thân đối xử với Tố Uyển như con ruột, như thế nào hại nàng? Chắc chắn là bị người hãm hại, phụ thân cầu người minh xét chớ làm tổn thương tình cảm của người và mẫu thân." Lâm Hạm cũng quỳ xuống .

      Vừa như vậy, Lâm Tiêu lại bắt đầu hoài nghi Lâm Tố Uyển, Liễu thị đúng, hại người chỉ cần đưa chén là được rồi, cần gì đưa nhiều như vậy, mà Tố Uyển cần gì phải chia cho mọi người, chính mình dùng chẳng phải là tốt hơn sao. Nếu là như thế, đại nữ nhi của có tâm kế quá nặng, mặt muốn hại Vân Phỉ, mặt lại muốn hại đến Tử Thông, được, nếu quả như là như vậy, chẳng những phải dùng gia pháp hầu hạ, còn phải đuổi khỏi Hầu phủ.

      "Đại tiểu thư đến." Theo thanh của nô tài, tất cả mọi người ở chính đường đều nhìn về phía Lâm Tố Uyển, chỉ nhìn thấy nàng dùng khăn che mặt chậm rãi đến trong sảnh. "Trong nhà đeo khăn che mặt, còn thể thống gì." Lâm Tiêu nổi giận . Chứng kiến Lâm Tố Uyển đeo khăn che mặt chứng tỏ Lâm Tố Uyển chột dạ, lại càng thêm xác định suy nghĩ của , lại nhìn Liễu thị nhu nhu nhược nhược trong nội tâm hết sức thương tiếc.
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Hoa giao ( hạ )

      Edit+Beta: Huyết Linh tộc.


      Lâm Tiêu nhìn mặt Tố Uyển, có lời muốn nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng. Khiến ho khan dữ dội trận.

      Mặc dù người hết sức ngứa ngáy nhưng vì hình tượng, nhất định phải vững như bàn thạch.

      Đến cũng thể chịu được, có thể nghĩ tại Lâm Tử Thông và Tố Uyển khó chịu đến mức nào.

      "Phụ thân, lúc trước con chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân. quan tâm đến lời phụ thân , nhưng lời Liễu di nương ngược lại rất hợp lí." Tố Uyển đứng dậy tháo khăn che mặt ra với Liễu thị.

      "Di nương đưa ta Hoa giao để ta bồi bổ huyết khí, nhưng vì cái gì mặt của ta lại biến thành thành như thế này? Vừa rồi di nương nhiều như vậy, ta còn chưa hiểu. tại lại rất ràng, Liễu di nương nghi ngờ là ta tự hại chính mình? "

      "Phụ thân, trước kia con ngang ngược bất hiếu, chỉ có thể dựa vào di nương để được mọi người chú ý đến. Nhưng về sau nữ nhi nghĩ thông suốt, cho dù phụ thân đối với con như thế nào người cũng là đấng sinh thành của nữ nhi. Con cũng muốn hiếu kính người, cho dù xảy ra chuyện gì đều lấy người vi tôn, lấy người làm gương."

      "Phụ thân là người làm quan, phải xem xét kĩ mọi việc để dân chúng tán thuởng người là vị quan tốt. Người cũng là cha, nhất định phải làm người cha tốt. Tố Uyển biết chính mình được phụ thân thích, nhưng chỉ mong phụ thân xem Tố Uyển trở thành nữ nhi, cho nữ nhi phần công đạo."

      Lần đầu tiên Tố Uyển ở trước mắt nhiều người, ra những lời như vậy. Trong ánh mắt mang theo thở dài, đau lòng và bất đắc dĩ.

      "Tố Uyển, làm sao ngươi có thể như vậy..." Liễu thị kinh hãi muốn cãi lại.

      "Tố Uyển tôn trọng người là di nương. Cho nên dù người đối với ta như thế nào, Tố Uyển đều nhường bước để di nương vui vẻ. Nhưng di nương lại khiến Tố Uyển thương tâm, biết di nương cần cù tiết kiệm trong việc chi tiêu, mà lại phải mang vật phẩm quý giá cho ta dùng. Tố Uyển đành lòng để di nương chịu khổ, liền bảo Ngọc Trúc nấu chút ít Hoa giao mang đến cho di nương. Nhưng di nương ăn mà còn đổ .Tố Uyển cũng hảo tâm đưa thứ muội ít tuyết sò để mang đến cho di nương. Nhưng hiểu tại sao, muội ấy lại tức giận rời . Tố Uyển tự biết trong phòng có thứ khiến di nương nhìn thuận mắt, nhưng đó là phần tâm ý của ta."

      Nhìn Liễu thị chuyện lắp bắp, trong lòng Tố Uyển mới hết giận. Muốn dùng thuốc để hại nàng, cũng quá ngu xuẩn.Thấy Lâm Hạm mang theo Hoa giao vào, nàng nghĩ đến thuộc tính của Thiên lôi đằng.

      Thiên lôi đằng có kịch độc, chỉ là Liễu thị dùng nhiều lắm, lại thuốc dẫn khác để trung hòa. Khiến cho khi sử dụng xuất mụn nước sưng đỏ, nóng rực. Chỉ cần dùng thanh nhiệt giải độc liền biến mất. Nhưng nếu trong thời gian đó, nàng ta sử dụng phương pháp khác tương đối phiền toái. Nếu cho nàng ăn, vậy bằng cùng nhau chịu, xem đến cuối cùng ai là người thắng.

      "Liễu thị, ngươi còn có lời gì để ."

      Nghĩ tới người bên gối lại là người ác độc như thế, nội tâm Lâm Tiêu tràn đầy sợ hãi. Biết Liễu thị hơn mười năm, vừa dịu dàng vừa biết săn sóc, lại nghĩ lòng dạ độc ác như bò cạp.

      "Hầu gia, thiếp thực biết. Nếu như thiếp muốn hại Tố Uyển, nàng ta chết lâu rồi. Tại sao phải kéo dài đến tại, còn dùng chính Hoa giao mà thiếp mang đến để tự hại bản thân, đây phải là ngốc sao? Những thứ Hoa giao kia đều là chính thiếp chọn lựa, thiếp thực biết ."

      "Tố Uyển đưa thuốc cho thiếp, thiếp phải là uống, mà là cẩn thận làm đổ. Chẳng lẽ cẩn thận cũng có lỗi hay sao?" Liễu thị dùng khăn lụa tự lau nước mắt, ủy khuất .

      thể , Liễu thị khóc như hoa lê đái vũ, diễm lệ vô cùng, khiến người ta nhìn thấy phải đau lòng và hy vọng nàng có thể cười nhiều. Đương nhiên cái này là nhằm vào đại nam nhân- Lâm Tiêu. Tam di nương và Tứ di nương đồng thời quay lại trừng mắt với Liễu thị.

      Lời của Liễu thị cũng phải có lý, ai lại dùng chính đồ của mình để hại mình. Nhưng có câu gọi là: Binh hành hiểm chiêu, thắng vì đánh bất ngờ, có nhiều thứ cần phải mạo hiểm mới đổi được.

      "Di nương, Hoa giao có qua tay người khác ?" Tố Uyển khóc như mưa .

      ra điều này, Liễu thị cũng có chút kinh hãi, nàng cho Hạm Nhi đưa Hoa giao. Mặc dù có cho dược gây ra mụn nước nhưng nàng thêm ít xạ hương.

      chút này tự nhiên phát , nhưng lâu dần tích lũy lại có thể làm cho vô sinh.

      Chẳng lẽ lại là nha đầu Hạm Nhi? được chuyện này tuyệt đối thể liên lụy đến nàng, tất cả những việc kia coi như là mình làm.

      "Là thiếp chuẩn bị Hoa giao để Hạm Nhi đưa cho Tố Uyển. Trong lúc đó lại xuất bất kì người nào khác. Nhưng thiếp có thể dùng tính mạng bảo đảm, thiếp tuyệt đối có làm ra bất kì chuyện gì thương thiên hại lý." Giống như chuẩn bị từ trước, Liễu thị bình tĩnh .

      "Di nương." Hạm Nhi ở bên cạnh .

      "Hạm Nhi chớ nhiều lời." Liễu thị quay đầu lại, sờ mặt Lâm Hạm dịu dàng .

      Lâm Tiêu cũng tin, người dịu dàng như vậy làm ra tình hèn hạ đó, nhìn Liễu thị có vài phần đau lòng.

      "Để tỏ lòng trong sạch, thiếp nguyện ý lấy cái chết chứng minh." Vừa dứt lời, Liễu thị liền chạy tới cây cột trong chính đường, tốc độ cực nhanh vượt qua tưởng tượng của người khác. Lâm Hạm kéo được tà áo Liễu thị nhưng cũng bị xé rách.

      " Đừng nhìn." Tam di nương chạy đến, che kín mắt Lâm Tử Thông. Còn Tứ di nương ôm lấy Lâm Khả Hinh rồi che mắt nàng ta lại.

      Tố Uyển nhanh chóng chạy lên phía trước ngăn cản Liễu thị. Kết quả hai người đều bị đụng ngã lăn mặt đất. Liễu thị vừa ngã xuống đất liền khóc thút thít trận.

      "Vân Phỉ, vì cái gì lại ngốc như vậy, vi phu tin ngươi. Ngươi tính tình cương liệt, làm ra được loại chuyện như vậy. Nhất định là bị người khác hãm hại." Lâm Tiêu đau lòng nắm lấy bàn tay mềm mại của Liễu thị .

      "Di nương." Tố Uyển giọng gọi.

      "Tố Uyển, chuyện này ngươi cũng bị ủy khuất, cho dù như thế nào ta cho ngươi phần công đạo, cho Vân Phỉ phần công đạo, mình đến mức này, ngươi cần phải cố chấp gây ." Vừa Lâm Tiêu liền đỡ Liễu thị dậy.

      Rất nhanh, Thang thái y mang theo hòm thuốc cùng với tiểu đồng đến, đưa cho mỗi người viên thanh nhiệt giải độc nuốt xuống. Những cơn đau đớn, ngứa rát mới biến mất.

      Khi Thang thái y đến chứng kiến tình cảnh này, cảm giác cuộc sống sau này bình yên, cái nhà này giống như càng ngày càng yên ổn.

      "Hầu gia, thoải mái hơn sao? Ta chuẩn bị chút nước."

      Liễu thị khóc liền ngồi dậy, cúi đầu xuống dịu dàng . Nàng mặc chiếc váy dài hồng sắc kết hợp với trâm thạch lựu làm nổi bật lên màu da như tuyết, mặt mày như tranh vẽ, ở trong mắt Lâm Tiêu nàng luôn xinh đẹp mềm mại.

      Lâm Tiêu hít sâu hơi, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, , còn có chút mùi hương riêng biệt khác. khẽ nhíu mày, muốn điều gì nhưng cuối cùng ra.

      "Hầu gia, Hoa giao này là vật sạch , khiến cho thân thể khó chịu gây ra mụn nước. Chỉ cần tâm tính bình thản là tốt rồi, cũng để lại di chứng." xong Thang thái y liền chờ ở đó.

      "Tố Uyển, Hoa giao này là ai xử lý?" Hầu gia thản nhiên .

      "Phụ thân, là Ngân Hạnh. Nhưng vì muốn để nữ nhi yên lòng. Nên mới làm cho Liễu di nương uống chén Hoa giao, kết quả toàn thân nàng cũmg nổi mụn". Tố Uyển nhàn nhạt hồi đáp.

      "Ta nhớ nàng được Ngữ Yên giữ lại, chỉ là người như vậy được, lôi nàng ta ra lấy lại hồng tiêu, đuổi ra Hầu phủ."

      " Dạ, phụ thân."

      Nghe được đoạn đối thoại như vậy, Liễu thị có chút ít kinh hãi. Nhìn vào ngực Lâm Tiêu, nàng cảm giác giống như bị phát cái gì. Nhưng là rất nhanh nàng lại buông tha cho ý nghĩ như vậy.
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Công bằng

      Edit - Beta: Huyết Linh Tộc


      “Tiểu thư, chuyện lần này liền kết thúc như vậy sao?” Ngọc Trúc nhìn Lâm Tố Uyển yên tĩnh bên tò mò hỏi.

      Chuyện này ràng chính là do Liễu di nương hại người, như thế nào Hầu gia chút cũng tức giận, lại ra lệnh phạt Ngân Hạnh?

      “Ngươi còn chưa ràng? Hầu gia các ngươi là muốn bảo vệ Liễu di nương, cho nên đổ toàn bộ lỗi cho Ngân Hạnh, thậm chí còn ảnh hưởng đến ta.” Lâm Tố Uyển thở dài .

      Có phụ thân thiên vị như vậy, con đường này, thực khó khăn.

      “Nô tỳ vẫn hiểu.” Ngọc Trúc lắc lắc đầu, như thế nào cũng nghĩ thông, Hầu gia vốn là nổi giận, như thế nào lại trở nên bình tĩnh, là bởi vì Liễu di nương muốn tự sát sao?

      “Ngân Hạnh theo Liễu di nương từ lâu, phụ thân nhất định là biết , nhưng thể để Liễu di nương gặp chuyện may, cái gọi là việc tốt ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Chuyện này khiến người ngoài Hầu gia trọng thiếp khinh thê. Đến mức, di nương lên được mặt bàn cũng có thể bắt nạt đến đầu đích nữ, đây quả thực là truyện cười. Cho nên, liền lấy Ngân Hạnh khai đao, muốn cho ta câu trả lời thỏa đáng.” Tố Uyển bình tĩnh toàn bộ mọi truyện.

      Trong đầu chợt nhớ tới thần sắc của Lâm Tiêu khi đỡ Liễu di nương dậy, có lẽ là ngửi được mùi hương, cũng đúng, mùi hương người Lâm Hạm rất nặng, Liễu di nương thân cận cùng nàng lâu như vậy, ít nhiều gì cũng bị nhiễm mùi.

      “Hầu gia lại thiên vị như vậy? là quá đáng.” Ngọc Trúc giận dữ .

      “Nhân sinh rất nhiều chuyện công bằng, nhưng ta tin tưởng, Liễu di nương kia khoảng thời gian ngắn thể gây chuyện.” Tố Uyển , sau đó nhìn mặt Ngọc Trúc lại : “Ngày mai chúng ta xuất phủ .”

      “Tiểu thư.” Ngọc Trúc có chút kinh ngạc.

      “Nghe Thực Vị Cư lại cho ra món ăn mới, xem ra phải hảo hảo nếm thử, hơn nữa ta nhớ đệ đệ ngươi mắc bệnh có người chiếu cố đúng ? Gần đây nhiều chuyện quá, ngày mai ngươi trở về xem chút .”

      “Tiểu thư ngươi cũng biết sao?” Ngọc Trúc nhìn tiểu thư nhà mình, mũi có chút ê ẩm.

      Mấy ngày nay tiểu thư vẫn luôn ở thư phòng nếu cũng giao cùng Liễu di nương, hoàn toàn năng động giống như trước kia, mà lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho nàng đau lòng.

      nên hơi tí lại khóc, khóc là biểu của nhu nhược, chúng ta ở trong hang sói, nhất định phải cường đại, nếu ngày nào đó bị ăn cũng biết.” Tố Uyển nhìn Ngọc Trúc muốn khóc liền thở dài .

      Cái nha đầu mềm lòng này, đơn thuần, biết quyết định từng bước dạy dỗ nàng (NT) thành người nàng (LTU) muốn có phải quyết định sai lầm hay ? Nhưng nàng nhất định phải như thế.

      "Đúng, tiểu thư." Ngọc Trúc cố gắng đứng thẳng vỗ vỗ ngực : "Ta muốn biến thành người cường đại, bảo vệ tiểu thư, bảo vệ mình."

      "Nha đầu ngốc." Tố Uyển khẽ mỉm cười , nhận được ấm áp lâu có làm cho mũi nàng có chút ê ẩm, nhưng trừ khi tình huống cần thiết, nàng khóc.

      "Lão gia, tốt như vậy sao?" Liễu thị dịu dàng cười tiếng, xem xét Lâm Tiêu, hoàn toàn khinh thường phẫn nộ mặt Lâm Tiêu.

      Lâm Tiêu đứng lên tới gần Liễu thị, sắc mặt hết sức khó coi. Liễu thị lúc này mới nhìn sắc mặt của Lâm Tiêu, trong lòng có chút kinh hãi, muốn tránh cũng kịp, thân thể dựa vào tường, dứt khoát nhắm mắt lại.

      Lâm Tiêu lúc này tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của Liễu di nương.

      " là to gan, thế nhưng ở trước mặt ta chơi đùa tâm kế, ngươi có biết hay , Lâm Tố Uyển là nữ nhi của ta, Lâm Tử Thông là nhi tử của ta, ngươi lại dám xuống tay với bọn họ."

      "Hầu gia, thiếp có." Liễu thị biết mình lộ ra sơ hở ở đâu, chỉ có thể gian nan hỏi .

      "Nếu như phải từng ăn phải Thiên lôi đằng, mũi lại dị thường nhạy bén, chắc hẳn ta cũng ngửi ra mùi hương Thiên lôi đằng người ngươi." Dứt lời, tay Lâm Tiêu lại dùng lực vài phần.

      "Hầu gia, ta... ." Bởi vì lực tay của Lâm Tiêu rất lớn, Liễu thị vì thống khổ mà thể chuyện.

      "Độc phụ." Lâm Tiêu ra sức quăng Liễu thị xuống đất. Mặc cho Liễu thị khóc như thế nào, đều quan tâm.

      "Bắt đầu từ bây giờ ngươi liền hảo hảo ở trong căn phòng này được phép ra cửa nửa bước, nếu ta nhất định dùng gia pháp hầu hạ."

      Lâm Tiêu phất tay, sải bước ra ngoài.

      "Khụ khụ... Hầu gia. Làm nhiều như vậy, chỉ vì ta quan tâm ngươi a." Liễu thị bụm mặt , nhưng người kia đến ngoại viện, tia do dự.

      " chuẩn bị chút ít thuốc bổ đưa đến phòng đại tiểu thư." Vừa ra khỏi viện Lâm Tiêu liền ra lệnh, đôi mắt dừng ở Vân Hương uyển, thầm ngẩn người.

      "Tiểu thư, vì cái gì muốn ta đóng giả thành cái dạng này, phải là rất kỳ quái sao?" Ngọc Trúc nhìn bộ dạng nam trang của nàng, có chút thích ứng .

      "Nữ tử ra cửa có nhiều bất tiện, đóng giả nam tử lại bất đồng, ngươi có thể thích làm gì làm, có nhiều kiêng kị như vậy, nhớ kỹ hôm nay ta là công tử, Lâm công tử, nên gọi sai." Lâm Tố Uyển thu lại cây quạt phe phẩy .

      "Dạ, công tử."

      Lâm Tố Uyển mỗi lần ra đường đều là vội vã mà , phần lớn thời gian đều là đeo cái hòm thuốc chạy khắp nơi, chưa bao giờ xem qua phong cảnh trước mắt, biết sau khi nàng rời khỏi trần gian, hài cốt xử lý như thế nào, theo tính tình của , nhất định làm rất cẩn thận, chừng, nghiền xương cốt nàng thành tro.

      Đôi mắt Tố Uyển u ám, oán hận trong lòng càng thêm lớn.

      "Ai nha, ngươi người này sao lại có mắt như vậy." Ngọc Trúc bên cạnh tức giận .

      "Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Người trước mặt trung thực , khả năng bởi vì vội vàng mà lúc rời đều là chân thấp chân cao .

      "Ngọc Trúc, bên này." Tố Uyển trông thấy biển hiệu Thực Vị Cư, liền trực tiếp tiến vào.

      Ngọc Trúc nhìn tiểu thư kể từ lúc tỉnh lại, đối với mọi thứ đều thản nhiên đối mặt, vậy mà hôm nay ánh mắt lại ra vẻ kinh ngạc.

      Thức ăn trong phủ kỳ tồi, nhưng là tiểu thư lúc nào cũng có vẻ hài lòng, bất quá nàng cũng có thể hiểu được, mỗi lần đều ở bàn ăn ứng phó với những người kia, dù cho có ăn cũng đều mệt chết, bất quá bộ dạng thèm ăn quá mức như vậy của tiểu thư là lần đầu tiên nàng thấy.

      "Tiểu nhị, phần đầu cá băm tiêu ( món ăn cay nổi tiếng ở Hồ Nam – Trung Quốc), phần lưỡi vịt, phần rau xào, thêm bình rượu Thanh Diên." Ngọc Trúc nhìn các món trong thực đơn, khách khí gọi món. (*ảnh minh họa ở bên dưới)

      "Vừa nhìn công tử liền biết là người biết ăn ngon, đây đều là những món ngon nhất bổn điếm, chỉ là... ." Tiểu nhị nhìn bọn họ có chút khó xử .

      "Chỉ là cái gì, bảo ngươi mang lên, ngươi liền mang lên." Ngọc Trúc cũng có chút đại khí, vỗ bàn quát.

      Tố Uyển ở bên cạnh nhàn nhạt uống trà, quản nữ tử nổi đóa này.
      Có lẽ là đè nén quá lâu, đến nơi đường phố phồn thịnh, lại có thể phóng thích cảm xúc của nàng.

      "Tiểu nhân chính là sợ nhiều món ăn như vậy, nhị vị ăn hết, nhị vị chờ, tiểu nhân liền chuẩn bị." Tiểu nhị cũng là cơ trí, nhìn công tử thanh tú cẩm y ngọc bào cũng giống người ăn quỵt, nhất là Tiểu công tử lời nào kia, lớn lên đẹp a, nếu là nữ tử nhất định khuynh quốc khuynh thành.

      "Hừ, Tiểu... Tiểu công tử, ta nhìn Thực Vị Cư cũng bình thường, đối đãi khách nhân vô lý như vậy." Ngọc Trúc thở phì phò .

      "Kìm nén lâu, nên thả lỏng ." Tố Uyển khẽ mỉm cười.

      "Ta giống như nghe thấy thanh kỳ quái." Bởi vì Tố Uyển cười tiếng này, Ngọc Trúc tựa hồ nghe thấy thanh hít khí, thời điểm nàng định thần tìm nơi phát ra tiếng, liền thấy rất nhiều nữ tử đụng phải ánh mắt của nàng trong nháy mắt liền cúi đầu, ngốc như nàng cũng biết là có ý gì.

      Liền lấy dung nhan tiểu thư mà , nghĩ đến hẳn là thanh ái mộ của các nương khác. Quả nhiên, mấy nữ tử bên cạnh, đều cúi đầu cười yếu ớt, lời nào, ăn cũng chỉ tùng chút, từng chút.

      *cá băm tiêu:
      [​IMG]

      *Rau xào:
      [​IMG]

      *Lưỡi vịt:
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Thực Vị Cư

      Edit+Beta: Huyết Linh tộc


      lâu sau, các món ăn được dọn lên đầy đủ. thể món ăn của Thực Vị Cư này, đích thực có sắc có hương đầy đủ.

      Liền đầu cá băm tiêu này, nhìn sang liền là thanh, đầu trái ớt đỏ đều giao tiếp lẫn nhau, hạt tiêu được rải ở phía , nhìn rất đẹp mắt. Nhìn phía , trừ đoàn khói trắng, còn lộ ra hương vị thơm ngon.

      Ngọc Trúc cầm lấy chiếc đũa, lấy xương trong thịt cá ra, đặt thịt vào trong chén Tố Uyển, sau đó lấy cho mình khối , nàng là người sợ ăn đồ ngon đắt tiền, cho dù rất mĩ vị, cũng dám ăn. Chỉ nhìn bộ dáng vui vẻ tiểu thư, giống như bản thân quyết định gì, liền cắn xuống ngụm.

      Hương thơm thịt cá tràn ngập trong miệng, mang hương vị đặc trưng, thế nhưng trong lúc nhất thời nàng nhịn được mà ăn thêm.

      Đến món ăn sau cần nhiều lời, so với món ăn tướng phủ, biết ăn ngon hơn bao nhiêu lần.

      Tố Uyển nhìn Ngọc Trúc ăn vui vẻ khỏi cười : "Thức ăn này, nếu vui vẻ ăn, mới có thể tạo ra mùi vị."

      "Công tử, ăn ngon." Ngọc Trúc đem thức ăn nhét đầy miệng .

      Hai người ăn rất lâu, lại uống với rượu Thanh Diêu, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lúc Ngọc Trúc chuẩn bị lấy tiền thanh toán toàn bộ khuôn mặt đều trắng bệch.

      "Tiểu... Tiểu công tử, ... có tiền." Nhìn bộ dáng Ngọc Trúc lắp bắp , Tố Uyển thở dài. bé này dễ dàng hoảng loạn như vậy, thể thay đổi được sao?

      "Hai vị muốn tính tiền?" Tiểu nhị nhìn bộ dáng kỳ quái của hai người, liền tới gần dò hỏi.

      Nếu để ý, vừa xong, mặt Ngọc Trúc liền đỏ hơn, trước đó Ngọc Trúc còn mắng chửi tiểu nhị này.

      "Tiểu thư, bằng như này, người trước , ta cản trở ở phía sau." Ngọc Trúc nuốt nước miếng cái, giọng với Tố Uyển.

      "Ngươi muốn làm cái gì?" Tố Uyển nhìn thấy bộ dáng thấy chết sợ của Ngọc Trúc, hiếu kỳ hỏi.

      Tiểu nhị nhìn tình hình trước mắt có chút nhịn được, trước cửa có hai nam tử cường tráng đứng ở chỗ đó. Nếu như phải ngay từ đầu hai người này còn có bộ dáng con người, muốn đuổi bọn họ ra ngoài.

      "Tiểu Đinh, công tử nhà chúng ta , vị công tử này có thể miễn." nha hoàn có dung mạo xinh đẹp, từ cầu thang xuống từ từ.

      Tiểu nhị nhìn thấy nữ tử có dung mạo xinh đẹp này, mặt vốn kiên nhẫn trở thành vẻ mặt tươi cười, cũng phá lệ cung kính đối với Tố Uyển chút.

      " ra vị công tử này, là bằng hữu của Đông thiếu gia nhà ta, xin chớ trách tiểu nhân có mắt như mù."

      "Cũng biết bản thân mình ngốc, mau đóng gói những thứ thức ăn này lại cho chúng ta, thuận tiện lấy mâm trái cây lên đây." Ngọc Trúc vừa thấy có người mời khách, lập tức mừng rỡ, sau đó nhìn sắc mặt tiểu thư trầm tư lát, giọng : "Tiểu thư, chúng ta có nên lời cảm tạ hay ?"

      Tố Uyển gật gật đầu, đối với nha hoàn có dung mạo xinh đẹp : "Lâm mỗ có thể gặp Đông thiếu gia hay ?"

      "Bên này, mời." Nha hoàn nghiêng người sang bên, nhìn Tố Uyển .

      Tố Uyển lên phía trước, trong lòng lại là hiếu kỳ, trước kia nàng cũng biết, Thực Vị Cư này chẳng phân biệt nhã gian, chỉ có đại sảnh, nhưng là từng vị trí trong đại sảnh đều có bình phong che chắn lại, tạo cho mỗi người gian đơn độc, kẹp lấy tiếng đàn mạc mạc, tạo ra hương vị khác.

      Chỉ là Thực Vị Cư này có lầu hai, nhưng từ trước đến nay cho người ta lên, mới vừa nghe tiểu nhị là Đông thiếu gia, chắc hẳn chỉ là để cho mình .

      lên từng bậc thang, Tố Uyển nghe thấy tiếng sáo, tiếng sáo du dương uyển chuyển, có thể thấy được người thổi sáo lòng dạ rộng lớn, là người ôn nhã lễ độ, chỉ là, cuối cùng tiếng sáo kia lại có chút ít vẻ u sầu.

      "Công tử, khách nhân đến."

      bình trà màu xanh, cây sáo ngọc, đôi mắt trong suốt.

      Tố Uyển cảm giác mình gần như trong suốt ở trước mặt , sớm bị nhìn thấu triệt, khẽ mỉm cười, chính nàng nhìn thấy hết tâm của con người trong cuộc sống, thế nhưng tim nàng "bang bang" nhảy lên.

      "Ra cửa gặp trộm cho nên ăn cơm chùa lần, mặc dù công tử cần trả tiền bữa cơm này, nhưng ngày sau ta nhất định trả lại." Tố Uyển khẽ cúi đầu .

      Nhưng lâu sau, cũng có ai đáp lại mình.

      "Công tử , nương chớ để trong lòng, chỉ là bữa cơm, Thực Vị Cư này chính là Đông thiếu gia mở." Nha hoàn bên cạnh nhìn chữ mà công tử nhà mình viết, chuyển lời lại Tố Uyển.

      Trong lòng Tố Uyển cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trêu tức của nha hoàn, lại nhìn người trước mắt chút liền hiểu, nhất định người này là có tâm thất khiếu linh lung. Chỉ là mình nghe thấy tiếng nào, như thế nào nha hoàn này có thể truyền đạt lời của công tử?

      "Năm mười tuổi công tử chúng ta mắc phải bệnh lạ, đến bây giờ vẫn thể mở miệng chuyện dù mời các danh y cũng thể làm gì." Nha hoàn kia thở dài hơi .

      "Lâm mỗ có hiểu chút y thuật, có thể hay để cho Lâm mỗ xem thử?" Mặc kệ người khác có nhìn thấu mình hay , tại mình cải trang nam tử, xưng hô tự nhiên cũng thể đổi.

      Nha hoàn này cũng cơ trí, nhìn thấy Tố Uyển như vậy cũng chỉ khẽ do dự chút, sau đó nhìn về phía công tử nhà mình.

      Khi thấy công tử nhắm mắt và gật gật đầu mới .

      "Công tử cho mời."

      Tố Uyển khẽ lại gần ngửi thấy mùi dược liệu nhàn nhạt, tay để mạch đập nam tử khẽ nhíu mày, biết thầy thuốc bọn họ kiểm chứng là như thế nào.

      Mạch tượng này ràng là ăn độc dược nào đó mà khắc chế cổ họng của mình cho phát , hơn nữa thỉnh thoảng đau họng, cho nên buổi tối thể ngủ ngon.

      "Có phải công tử thường xuyên cảm thấy đau họng?" Tố Uyển ngẩng đầu lên, dò hỏi.

      " nương rất đúng, công tử chúng ta cứ vài ngày lại đau họng lần, ngay từ đầu chỉ trong chớp mắt, về sau thời gian đau đớn kéo dài thêm chút ít, thậm chí ngày đau theo từng đợt."

      Nàng như vậy rất đúng, ăn độc dược nào đó thể chết người, nếu để lâu ngày đối với thân thể có ảnh hưởng, nhưng tích trữ nhất định đến ngày nào đó, đó chính là thời điểm mất mạng, là ai muốn hại nam tử ôn hòa như ánh trăng này, là ai có thể nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt mà có thể hạ độc thủ được?

      Mà thôi, lúc trước mình phải trả giá tất cả rồi sao, mới gặp tiểu nhân liền ám toán sát hại, thế nên mới chết có chỗ chôn, danh xấu quấn thân.

      "Công tử... Có biện pháp giúp công tử nhà ta hay ? Các đại phu đến xem đều lắc đầu thở dài bỏ , cho nên công tử cũng từ bỏ ."

      Nha hoàn mong đợi nhìn công tử trẻ tuổi trước mặt , nhưng xong cũng bỏ qua, các đại phu tốt nhất cũng xem qua, tiểu nương giả nam này có biện pháp gì.

      "Có thể giúp ta chuẩn bị ít ngân châm ?" Tố Uyển nhìn nha hoàn .

      Nha hoàn có chút do dự, cái này chỉ là người mới gặp mặt lần, đáng giá để tin tưởng sao? Hơn nữa là thuật châm cứu ở huyệt vị, nhưng nếu sai châm là trí mạng.

      "Cạch cạch cạch." Nam tử gõ bàn xuống.

      Nha hoàn nhìn sang, biết ý tứ chủ tử nhà mình, rồi mới lên tiếng: "Ngân châm có, nhưng Hái nhi biết cách đó xa có quán thuốc có bán, Hái nhi ngay mua." Hái nhi xong liền chuẩn bị rời .

      "Ngọc Trúc, rót ly trà cho ta và công tử."

      "Dạ, công tử "

      Ngửi thấy hương trà bốn phía, ban đầu tâm tình Tố Uyển còn khẩn trương cũng buông lỏng xuống, biết vì cái gì, người đối diện chỉ cười nhạt tiếng, hiểu vì sao bản thân lại căng thẳng, trong đôi mắt ôn nhuận kia, giống như ma lực, cuống hút nàng.

      Nam tử cầm lấy tờ giấy, viết xuống vài nét bút, tờ giấy trắng thuần, là ba chữ lớn mạnh mẽ.

      "Ngọc Tử Nhiễm" Tố Uyển yên lặng đọc lần.

      Chương 16: Châm cứu

      Edit - Beta: Huyết Linh Tộc


      “Trong mắt của ngươi dấu quá nhiều bất an, ngươi nên như thế” Chỉ câu làm cho mũi của Tố Uyển hơi ê ẩm. Mới gặp nhau lần đầu nhìn thấu nàng. Do nàng che dấu quá kém cỏi hay là nàng vẫn luôn tiến bộ.

      "Nhiều chuyện chỉ có thể bất lực, ngươi hiểu được" Tố Uyển nhìn dòng chữ tờ giấy, thản nhiên đáp lại.

      Cả phòng chỉ có hai người bọn họ. ràng là mới gặp gỡ nhưng lại giống như những người bạn cũ chuyện với nhau.

      người nâng tách trà nhàng cười, người còn lại thong thả viết chữ. Ánh mặt trời luồn qua cửa sổ rơi vào hai người ngồi bàn, giống bức tranh.

      Ngọc Trúc hết sức hiểu ý nhường lại gian yên tĩnh, nghe quen những lời trong nhà, quen với ngoài cười nhưng trong cười, khoảnh khắc này hết sức an bình.

      "Ngươi có nghĩ đến lí do vì sao ngươi thể chuyện ? Ngươi hận người làm việc đó?" Tố Uyển kỳ quái nhìn Ngọc Tử Nhiễm, nghiến răng nghiến lợi .

      "Khuyên người phải có lòng khoan dung." Bốn chữ mang theo ý cười, Tố Uyển lắc đầu.

      Nàng cũng từng làm như vậy, nhưng kết quả lại là ngược lại .

      chỉ có bất kỳ báo đáp nào mà ngược lại chính mình lại rơi vào vực sâu vạn trượng.

      Chết, phải đau nhất, đau nhất chính là trái tim nàng, hồn phách trong nháy mắt cùng rơi vào vách núi, vỡ nát, sau khi sống lại nàng muốn làm điều tốt giúp mọi người, lần này lộ ra y thuật cũng chỉ bởi vì nàng muốn thiếu nợ .

      "Công tử, ngân châm." Thải nhi trở về, đặt ngân châm tay Tố Uyển.

      Ngọc Trúc trợn tròn mắt, nàng từ theo tiểu thư, mặc dù tiểu thư đối đãi tốt với nàng nhưng cuộc sống sinh hoạt thường ngày và tính tình của tiểu thư nàng rất hiểu , đừng đến y thuật, ngay cả băng bó đơn giản tiểu thư cũng biết.

      Tính cách của tiểu thư thay đổi nàng có thể hiểu bởi vì tiểu thư trải qua sinh tử nên thay đổi, nhưng mà khi tỉnh dậy lại biết y thuật ? Điều này quả nàng mới nghe lần đầu.

      "Công tử... Cái này được đâu..."

      Ngọc Trúc sợ khi châm cứu xảy ra chuyện gì, muốn ngăn cản nhưng tay của Tố Uyển đặt xuống. Ngọc Trúc nhìn ngân châm vừa dài vừa mảnh, công tử người ta còn chưa có biểu cảm gì nàng cũng bày ra bộ dáng đau đến nhe răng trợn mắt.

      lâu sau, trán của Tử Nhiễm đầy mồ hôi, Thải nhi ở bên giúp lau mồ hôi, cũng giúp Tố Uyển lau mồ hôi, nhìn bộ dáng của Thải nhi Tố Uyển bắt đầu hoài nghi.

      Bệnh này mặc dù dễ chữa khỏi, chỉ khi nào bắt mạch xong mới biết chứng bệnh này xuất ở chỗ nào, nhưng vì sao lại có ai phát ?

      "Thải nhi, có thể giúp ta mua ít bánh hoa quế ở lầu dưới ? Nhớ là sáu bánh hoa quế mùi vị tốt chút" Tố Uyển nhìn khuôn mặt của Thải nhi, dịu dàng .

      "Công tử, ta có thể giúp ngươi chuẩn bị." Ngọc Trúc nghe thấy thanh của Tố Uyển lập tức đứng bật dậy.

      "Đứng lại, ngươi giúp ta lấy ít nước sôi." Tố Uyển đau đầu .

      "Công tử..." Thải nhi nhìn công tử nhà mình, nhưng khi thấy Tử Nhiễm khẽ gật đầu, đành phải xuống lầu mua bánh.

      Ôn Tử Nhiễm quay đầu lại nhìn Tố Uyển, Tố Uyển giữ lấy tay , tinh tế miêu tả lòng bàn tay, : " thể đề phòng người khác." Sau đó viết huyệt vị kim châm cứu đưa vào tay của Ôn Tử Nhiễm.

      "Châm này dùng ba lần, ngươi giọng luyện tập chuyện, hiệu quả tưởng tượng được đâu. Chỉ là lúc ngươi châm cố gắng đừng để người khác phát , lại càng nên để mọi người biết, tìm đại phu mà ngươi tín nhiệm."

      Trong Vân Đô Thành này người nào là đèn cạn dầu, Thực Vị Cư lớn như vậy, chắc chắn có người đứng sau lưng, nàng luôn nhớ đến cay đắng đó, cho dù như thế nào luôn cẩn thận mới tốt.

      Lúc này Thải nhi và Ngọc Trúc cũng trở về , Tố Uyển chỉ thản nhiên cười cười, đặt bánh hoa quế ở trước mặt Ôn Tử Nhiễm, : "Sáu cái bánh ngọt hoa quế này có mùi thơm ngát mềm mại, ngọt mà ngán, ngươi nếm thử , bây giờ cũng còn sớm nữa, Lâm mỗ cáo từ." xong Tố Uyển mang theo Ngọc Trúc với vẻ mặt khó hiểu rời .

      "Tiểu thư, người học châm cứu từ khi nào vậy ? Ta nhớ trước kia lúc tiểu thư ốm đau sợ nhất chính là những thứ này. Nhưng bây giờ lại lợi hại như vậy. Ta thấy sắc mặt của vị công tử kia có thêm chút hồng hào." Bộ dạng Ngọc Trúc hết sức sùng bái , cho nên quên mất cái gì mới là trọng điểm.

      "Chuyện này chỉ có ta và ngươi có thể biết." Tố Uyển quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Ngọc Trúc.

      "Vâng... Tiểu thư."

      Ngọc Trúc ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, con ngươi như nước, chút cảm xúc, trong lòng mỉm cười chua xót, cuối cùng tiểu thư cũng thể tin được mình.

      Những chữ viết xinh đẹp kia bị Ôn Tử Nhiễm dấu tốt, nụ cười mặt càng ấm áp.

      "Công tử, vị công tử vừa rồi cho dù mặc nam trang nhưng cũng đẹp như vậy, lại còn biết y thuật, ngài xem, biết có phải là tiểu thư Phượng gia ? Nghe Phượng tiểu thư nhân tâm nhân thuật, sở trường là dùng ngân châm, chừng lần này đúng lúc ngang qua nơi này của chúng ta, biết công tử nhà chúng ta. Ôi chao, vừa rồi nếu ở lâu chút tốt rồi, mỹ nhân như vậy cũng thấy nhiều." Thải nhi nhìn công tử, cười trêu ghẹo .

      Ôn Tử Nhiễm ngẩng đầu nhìn Thải nhi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      Trong đầu nhớ lại lúc phụ mẫu đánh giá Phượng Kinh Hoa, có dung mạo trời sinh, là thầy thuốc tái thế.

      Nghĩ lại bộ dáng mặc nam trang vừa rồi nếu đổi thành nữ trang có thể khuynh quốc khuynh thành đến mức nào, chẳng qua là Phượng gia bồi dưỡng nữ nhi, nhất định có ý muốn nàng lấy được vương miện quý báu mà tất cả nữ tử đều mơ ước, phải người bình thường như có thể chạm đến.

      "Ngọc Trúc, ta với ngươi về nhà."

      Tố Uyển thấy Ngọc Trúc rầu rĩ vui, cũng biết nàng suy nghĩ gì, nếm qua lần thiệt thòi mới có thể trở nên nhạy bén, thể tin được người khác nhưng nàng biết nương trước mắt này có ý đồ xấu, nhưng ai có thể bảo đảm những người xấu kia lợi dụng nhược điểm đến gần người bên cạnh mình.

      "Công tử, đó là xóm nghèo, nếu ngài thích nên vào ." Ngọc Trúc lúng túng .

      Vân Đô Thành rất phồn thịnh, nhưng sau lưng lại luôn luôn có những nơi tầm thường, tràn đầy u.

      "Chuyện mà bổn công tử quyết định, thay đổi."

      Tố Uyển thu hồi cây quạt, ung dung . Kể từ khi đến chỗ này, nàng hiểu mỗi người bên cạnh mình, đảm bảo ai có thể tin, ai thể tin.

      Mặc dù Ngân Hạnh là do mẫu thân Tố Uyển để lại cho nàng, nhưng lòng người dễ thay đổi, việc dù sao cũng có vạn nhất, cho nên lần đó nàng mới có thể để Ngân Hạnh xử lý hoa giao.

      "Công tử, mời tới bên này."

      Ngọc Trúc nghe thấy mình có thể về nhà thăm đệ đệ, ánh mắt vốn chán nản cũng phát sáng lên, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn, chẳng qua là trong ánh mắt trong trẻo mang theo lo lắng sâu đậm.

      Thay vì là nhà, bằng phòng là ở chỉ dựng lên bằng gỗ, vô cùng u lạnh lẽo, cửa sổ đều có lỗ hổng, đệm giường cũng có chút đơn bạc, nhưng ở nơi này phải chỉ có ngôi nhà nghèo khổ như vậy.

      Ngọc Trúc cẩn thận nhìn vẻ mặt của Tố Uyển, sợ nàng chán ghét, nhưng mỗi lần nhìn lại chỉ thấy vẻ mặt thản nhiên của tiểu thư, đoán ra vui hay tức giận.

      Những chỗ như thế này Tố Uyển tới ít lần, tất nhiên là lúc làm Hạ Uyển Thanh, cho nên đối với những nơi bẩn thỉu như vậy, hiển nhiên là có có phản ứng gì.
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Thu phục lòng người

      Edit+Beta: Huyết Linh Tộc


      Trong phòng, thiếu niên gầy gò nằm giường, sắc mặt trắng bệch môi tím ngắt.

      Tố Uyển khó hiểu nhìn về phía Ngọc Trúc, nàng thấy Ngọc Trúc là nha hoàn, mỗi tháng Ngân lượng tính là ít, nếu như nàng chi tiêu ít , để tiền cho đệ đệ khám bệnh, mua thêm vài thứ cũng là chuyện đơn giản, sao bây giờ vẫn còn nghèo khổ như vậy.

      Ngọc Trúc có thể hiểu được Tố Uyển nghĩ cái gì, nàng quay đầu nhìn đệ đệ, con ngươi chứa đầy nước mắt: "Tiểu thư hẳn rất kì lạ, vì sao hàng tháng người cho nô tì ít ngân lượng, nhưng vẫn khiến đệ đệ phải chịu khổ."

      "Những năm gần đây nô tỳ chi tiêu ít , nhưng tiền đều bị phụ thân lấy đánh bạc, ta cố gắng khuyên bảo mà được, dù sao cũng là phụ thân, đành mặc cho tùy ý làm gì làm, nhưng hi vọng xem chúng ta là con cái, có thể chiếu cố đệ đệ chút, nhưng trước đó lâu, chủ nợ tìm đến tận cửa, phụ thân ôm bạc chạy , để lại đệ đệ cho ta lo."

      “Dù thế nào cũng là phụ tử, máu mủ tình thâm, làm sao có thể làm ra loại chuyện này.” Tố Uyển nghe Ngọc Trúc mà phẫn nộ.

      "Đệ đệ lúc phụ thân có để lại ít bạc, bởi y biết thân tỷ tỷ ta chiếu cố , y , y ở lại chỉ làm hại cho chúng ta, dứt khoát rời khỏi đợi cho sóng gió qua , muốn chúng ta chiếu cố lấy nhau. Mà nợ người, có gì cầm cố được đem cầm , ta có số thứ có thể cầm cố. Mấy ngày này lạnh, đệ đệ sợ là bệnh nặng hơn." Ngọc Trúc khóc đến lợi hại, quỳ xuống trước giường đệ đệ, sờ thấy người rất nóng

      "Ngọc Trúc lấy ít gừng thêm ít nước sôi,đúng rồi, đến hiệu thuốc mua bình Chí Bảo Đan." Tố uyển nhìn Ngọc Trúc bình tĩnh , hơn nữa từ đầu lấy xuống chiếc trâm tinh xảo màu xanh ngọc trong suốt đưa cho Ngọc Trúc: " người chúng ta đều có bạc, ngươi cầm cây trâm này đem đổi chút bạc, tuy rằng đổi được nhiều nhưng cũng đủ để đệ đệ ngươi qua được lúc này, càng nhanh càng tốt."

      "Tiểu thư, đây là trâm ngọc mà phu nhân lưu lại, là vật mà người thích nhất. Điều này sao có thể.” Ngọc trúc vừa khóc nức nở vừa .

      Tố uyển cau mày tỏ vẻ vui, nàng biết vật đó quan trọng nhưng nó quan trọng bằng mạng người: "Đồ có thể có nhưng mạng đệ đệ ngươi thể mất nay lại hôn mê, toàn thân nóng bỏng, nếu cho uống thuốc, chỉ có con đường chết, chờ ta hồi phủ có người đến chuộc về."

      “Dạ, tiểu thư” Ngọc Trúc cũng thêm gì nữa, cầm trâm ngọc ra ngoài.

      Tố Uyển cầm tay đệ đệ Ngọc Trúc bắt mạch, lâu sau mới thở dài, tâm cũng thả lỏng. Dù sao cũng là đứa mới năm sáu tuổi, cần dinh dưỡng, lại bị trúng gió độc, được ăn uống đầy đủ bệnh tự nhiên khỏi.

      "Tiên nữ tỷ tỷ." Đứa tựa hồ tỉnh. Mơ mơ màng màng mở mắt ra liền câu như vậy. Tố Uyển nghe được gọi nàng là tiên nữ, thân thể chấn động, rất nhanh nàng ổn định lại tâm tình, ban đầu nàng làm được việc gì, bây giờ nàng muốn dùng thân phận này đạt được thứ nàng muốn.

      Chính là ánh mắt tiểu hài tử lợi hại, mới liếc mắt biết nàng nữ giả nam trang. Nhưng Tố Uyển nàng cái gì cũng đẹp, dù có giả trang nam vẫn rất đẹp, trong mắt tiểu hài tử này nàng cải trang so với nữ nhi cũng có gì khác biệt.

      Ôn nhu câu, tiểu hài tử lại ngủ. Tố Uyển đưa bàn tay hơi lạnh vuốt ve đầu tiểu hài tử, khiến trán có cảm giác thoải mái hơn. Tiểu hài tử vốn nhíu chặt mày sau đó dần dãn ra vào giấc ngủ.

      "Tiểu thư, thuốc, gừng và tỏi có đủ rồi." Ngọc Trúc thở hổn hển chạy vào, đem đồ mua được đặt lên bàn.

      "Ngọc Trúc, mua chút thức ăn, sinh bệnh lại lâu được ăn, mua chút cháo bí đỏ ."

      "Dạ, tiểu thư." Nhìn Ngọc Trúc lại chạy tới, Tố Uyển chỉ lắc đầu, nha đầu này còn phải tôi luyện.

      Lấy viên Chí Bảo đan đưa vào miệng tiểu hài tử, lại lấy khăn tay lau vết bẩn mặt, đem gừng rửa sạch , nhàng sát vào nách, lòng bàn chân, qua thời gian nhấp ly trà, Tố Uyển mới làm xong, cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi. Thân thể này nhu nhược, so với trước khi trùng sinh thân thể này kém rất nhiều.

      Tố Uyển lau mồ hôi, ngồi xoa bóp hai mắt của mình.

      "Tiểu thư, tiểu thư, cháo đến đây." Ngọc Trúc lại chạy vào, mặt tràn đầy chờ mong.

      "Lúc này cũng vừa vặn, đánh thức dậy cho ăn chút" Tố Uyển mỏi mệt xoa bóp đôi mắt. Tất cả Ngọc Trúc đều xem ở trong mắt, nàng biết tiểu thư là từ đâu học được mấy thứ y thuật này, nhưng tiểu thư chính là tiểu thư, biết nhiều hơn, hại bản thân, nàng cũng muốn hỏi. Có số việc, nhìn là tốt rồi. Hơn nữa sống trong dạng hoàn cảnh kia, tiểu thư che dấu việc này cũng là có chủ ý.

      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ." yếu ớt câu mang theo kinh hỉ, bàn tay khô nứt đưa ra muốn Ngọc Trúc ôm, Ngọc Trúc nhìn đệ đệ tỉnh lại, đuôi lông mày hướng Tố uyển lộ vẻ áy náy, trước kia nàng đối với tiểu thư còn có oán hận, tại lại chỉ có cảm kích.

      "Thảo Nhi, Thảo Nhi." Ngọc Trúc ôm đầu Thảo Nhi, giọng gọi tên của .
      Thảo Nhi thân rúc hình nho vào trong lòng tỷ tỷ , cái lạnh ban đầu tan hết.

      "Tỷ tỷ, đệ nghĩ đệ sắp chết, tiên nữ tỷ tỷ cũng tới đón đệ, đệ còn nghĩ, nếu đệ lên trời rồi, nhất định hảo hảo bảo vệ tỷ tỷ." Thanh nho mang theo kiên định.

      Tố Uyển thấy sống mũi cay cay, là đứa , bản thân còn bảo vệ được nhưng lại muốn bảo vệ cho người bên cạnh mình, Ngọc Trúc nàng thực hạnh phúc.

      "Tiên nữ tỷ tỷ?" Ngọc Trúc hơi sửng sốt, như nhớ tới cái gì đó, lại quỳ gối mặt đất vội vàng hướng Tố Uyển dập đầu ba cái.

      "Tiểu thư, giờ ta chỉ có đệ đệ, ta nghĩ ta mất người thân duy nhất này, là ngài cứu trở về, cũng cứu ta trở về, Ngọc Trúc cùng Thảo Nhi làm trâu làm ngựa đều khó có thể báo đáp ân tình cho ngài."

      Tố Uyển vội vàng nâng Ngọc Trúc dậy, : "Nếu cảm tạ ta, ngươi hãy xem ta như tỷ tỷ của ngươi , ngươi cũng biết tình hình trong phủ, Ngọc Trúc, ngươi thực hạnh phúc."

      Lời Tố Uyển rất đúng , vốn dĩ nàng là được sư phụ nhặt về dạy bảo, sư phụ rời , nàng xuống núi làm nghề y, vô tình gặp được Cố Cảnh Phạm, lại lâm vào vạn kiếp bất phục, nàng hận.

      Trùng sinh vào Hầu phủ, lại ngươi lừa ta gạt, nhìn thấy tình cảnh ấm áp như vậy, nàng chỉ có hâm mộ cùng chua xót.

      "Tiểu thư." Ngọc Trúc đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía dung nhan tuyệt sắc của Tố Uyển, nếu phải vì khoảng cách thân phận giữa hai người, nàng rất muốn nhào vào lòng Tố Uyển.

      "Ngươi cũng biết, ở hậu trạch*(*nơi ở của thê thiếp, tiểu thư) Hầu phủ luôn đấu đá lẫn nhau, những y thuật này ta đều học từ sách, ta đều dùng thân để thử, ta thể để mọi người biết được, như vậy mới có thể bảo toàn tính mạng, Ngọc Trúc ngươi hiểu ?" Tố Uyển nhìn Ngọc Trúc

      "Tiểu thư Ngọc Trúc hiểu."

      "Tỷ tỷ, đây là thần tiên tỷ tỷ.” Thảo Nhi chỉ vào Tố Uyển vui vẻ , tựa hồ nghĩ là mình nhìn lầm, lại xoa xoa hai mắt to, dùng sức nhìn nhìn, lại càng cao hứng cười.

      "Nơi này rất sơ sài, đứa lại cần thuốc bổ, chi bằng để lấy thân phận tên sai vặt rồi đưa vào phủ" Tố Uyển nhìn Ngọc Trúc, thản nhiên .
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :