1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Đại hiệp đừng sợ - Mộng Tam Sinh (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44. Thử độc


      Bữa sáng với điểm tâm tinh xảo được mang lên, Thịnh Bảo Hoa nhìn chớp mắt, thực có tiền đồ nuốt nước miếng. Đứng ở bên hầu hạ, nha hoàn Cổ Lan hơi run tay, nhịn được trừng mắt nhìn nha đầu ngu xuẩn toàn thân đều toát ra hương vị quê cha đất tổ này, vừa nhìn biết là kẻ chưa được nếm cảnh đời.

      Cổ Lan luôn tự cho là mình rất có địa vị, nhưng vậy cũng có chút hợp lý, dù sao nàng ta cũng đường đường là đại nha hoàn của Mộ Dung phủ, mức sống cũng hoàn toàn khác so với nha hoàn trong các gia đình khác, huống chi nàng ta còn có võ công. Quan trọng nhất là, mẹ của nàng ta rất có địa vị trong phủ.

      Mẹ của nàng ta là Bích Vân, là bà lão trong phủ, từng là nha hoàn bên người mẫu thân của Mộ Dung Vân Thiên, sau khi mẫu thân của Mộ Dung Vân Thiên qua đời, lại luôn luôn theo hầu hạ Mộ Dung Vân Thiên, cho nên từ khi Mộ Dung Vân Thiên trở thành gia chủ, người trong phủ đều kính bà ba phần, mơ hồ có khí thế quản gia.

      Tuy rằng khinh bỉ nha đầu thôn dã này, nhưng dù sao cũng là do gia chủ đưa tới tận cửa, lại ở trước mặt gia chủ, nàng ta tự nhiên cũng dám thể ràng, chỉ có thể cẩn thận châm trà rồi yên lặng lui xuống đứng bên cạnh.

      Từ phía ngoài cửa, làn gió thơm thổi tới, Khúc Thanh Thương thay đổi thân váy dài màu thủy lam thướt tha chậm rãi đến, hoàn toàn còn thấy vẻ chật vật, hung thần ác sát khi nãy, khiến Thịnh Bảo Hoa nhìn thấy mà há hốc miệng, công phu thay đổi sắc mặt của giang hồ đệ nhất mỹ nhân là xuất thần nhập hóa.

      Cổ Lan đứng ở bên lén lút liếc nhìn Khúc Thanh Thương cái, bình sinh nàng ta kính nể nhất chính là Khúc Thanh Thương Khúc nương, xinh đẹp lại có năng lực, võ công lại giỏi, huống chi cho dù là gia chủ trước đây hay tại vẫn luôn giao phó trọng trách cho nàng ấy, chừng tương lai là phu nhân gia chủ.

      “Tối hôm qua gặp ác mộng, vừa mới nãy có hơi luống cuống, khiến Thịnh nương chê cười.” Khúc Thanh Thương nhìn Thịnh Bảo Hoa nhàng , phong thái giống như lúc mới gặp ở Bạch Hồ sơn trang, dường như người ban nãy cầm kiếm muốn giết Thịnh Bảo Hoa ở hoa viên phải là nàng ta vậy.

      ra là như vậy à.” Thịnh Bảo Hoa cũng thập phần phối hợp tỏ vẻ tỉnh ngộ gật đầu, sau đó lại nháy cặp mắt đen lúng liếng ,

      “Người ta thường ngày làm sao, đêm chiêm bao làm vậy, bình sinh làm việc trái với lương tâm nửa đêm sợ quỷ thần gõ cửa, biết Khúc nương có làm chuyện gì đuối lý vậy?”

      Khóe mắt Khúc Thanh Thương giật giật, cười , “Thịnh nương đùa.” Sau đó thực tự nhiên ngồi xuống, “Ta cũng chưa dùng bữa, biết nếu cùng ăn, mọi người có để ý ?”

      “Để ý chứ.” Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu, thấy Khúc Thanh Thương muốn ngồi xuống có vẻ xấu hổ, lại nở nụ cười, “Ta chỉ đùa thôi, cùng nhau ăn , nhiều đồ ăn như vậy bỏ lãng phí, phải , đại hiệp?”

      Mộ Dung Vân Thiên luôn ngồi bên trầm mặc thản nhiên “Ừm” tiếng, cho Cổ Lan vẫn đứng bên hầu hạ lui xuống.

      Thịnh Bảo Hoa cười híp mắt đưa ly trà mật lên miệng, còn chưa kịp nếm được hương vị, Mộ Dung Vân Thiên bỗng nhiên đưa tay đoạt lấy ly trà tay nàng, mặt đổi sắc uống hớp, lại trả lại cho nàng.

      Thịnh Bảo Hoa kinh ngạc nhìn cái, lại nhìn lại ly trà bị uống qua, có chút rối rắm buông tay, đưa tay cầm lấy bánh bao trong đĩa, vừa mới há to miệng chuẩn bị cắn xuống, bỗng nhiên bàn tay to lại vươn ra đoạt cái bánh bao kia , Thịnh Bảo Hoa ngậm miệng, trơ mắt nhìn cái bánh bao trắng nộn kia bị gặm miếng, sau đó lật tay trả lại cho nàng.

      Thịnh Bảo Hoa rối rắm nhìn cái bánh bao mất góc kia, quai hàm trễ xuống, chưa từ bỏ ý định tiếp tục vươn móng vuốt về phía cái đĩa, lúc này nàng cầm cái bánh bọc đường, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất dùng đũa kẹp lên, lầm bầm, như vậy, xem làm sao ngươi cắn được.

      Còn chưa nếm được hương vị, cái thìa con vươn ra, cướp lấy cái bánh đũa của nàng, sau đó mỗ đại hiệp, dưới cái nhìn chằm chằm soi mói của Thịnh Bảo Hoa, cắn miếng cái bánh kia, hút sạch nước đường trong bánh, sau đó ném lại cái bánh kia vào chén của Thịnh Bảo Hoa.

      Thịnh Bảo Hoa bạo phát, bây giờ muốn như thế nào! Có để cho người ta ăn cơm hay đây! mọn như vậy đừng có mà ra vẻ hào phóng mời nàng ăn điểm tâm chứ!

      Nhìn thấy Thịnh Bảo Hoa trợn tròn cặp mắt trong suốt vì phẫn nộ, phồng má tức giận mà dám , khóe miệng Mộ Dung Vân Thiên hơi nhếch lên, khẽ cười tiếng, cúi đầu yên lặng đẩy ly trà mật bị uống qua ngụm, cùng cái bánh bao bị gặm miếng và cái bánh bị hút hết nước đường đến trước mặt nàng, “ phải đói bụng sao, ăn .”

      Ngồi ở bên, Khúc Thanh Thương cắn môi, sắc mặt xanh mét.

      Thịnh Bảo Hoa căm giận nhìn đống đồ ăn bị nhúng chàm kia, cân nhắc vấn đề thể diện giữa đói bụng và ăn đồ ăn dính nước miếng phen, cuối cùng quyết định bỏ qua thể diện, dù sao ăn nước miếng cũng độc chết người, liền chìa móng vuốt yếu ớt gặm bánh bao.

      Nhìn Thịnh Bảo Hoa ôm bánh bao hung hăng cắn, giống như trút căm phẫn, tâm tình Mộ Dung Vân Thiên bỗng nhiên rất thoải mái, cười , cúi đầu nhúng chàm hết thức ăn bàn lượt, hơn nữa tùy tay ném hết đồ nếm vào bát Thịnh Bảo Hoa.

      Thịnh Bảo Hoa vừa gặm bánh bao vừa yên lặng thầm rơi lệ trong lòng, nàng cũng quá bi thảm , cho dù bố thí cho ăn mày cũng đến mức như vậy chứ…

      Tên này rất hỗn đản rất phúc hắc, mắt nàng trước kia có bị quáng gà hay mà lại nhìn trúng chứ? Quả vấn đề lớn.

      lúc Mộ Dung Vân Thiên phấn khởi nhúng chàm thức ăn bàn quản gia đến thông báo, “Gia chủ, Long Ngâm Kiếm chủ nhân Quý Ngọc cầu kiến.”

      Thịnh Bảo Hoa mở to hai mắt, ngẩng đầu, “Quý đại hiệp?” Sau đó vội buông điểm tâm trong tay, “Huynh ấy tới tìm ta sao?”

      Quản gia do dự chút, nhìn Mộ Dung Vân Thiên, “Quý công tử nhắc tới vị Thịnh Bảo Hoa nương.”

      “Ai nha, quả nhiên là tới tìm ta.” Thịnh Bảo Hoa đứng dậy chạy ra ngoài.

      Nhìn thấy nàng khẩn trương như vậy, Mộ Dung Vân Thiên nhướng mày, cũng đứng lên.

      “Gia chủ, vì sao người lại che chở nàng ta như vậy?” Khúc Thanh Thương vẫn luôn ngồi bên làm vách tường hoa bỗng nhiên lên tiếng.

      Mộ Dung Vân Thiên thản nhiên liếc mắt nhìn nàng ta cái.

      “Vừa rồi là huynh thử độc cho nàng ta sao? ! Huynh sợ ta đầu độc nàng ta lần nữa?” Khúc Thanh Thương đứng lên, có chút kích động lớn tiếng .

      “Biết là tốt rồi.” Mộ Dung Vân Thiên phủ nhận.

      “Huynh…” Khúc Thanh Thương khẽ run, “Vì sao… Vì sao phải đối xử với ta như vậy… Huynh biết nàng ta trở về là để báo thù, đúng ? Cho dù tại huynh đối xử tốt với nàng ta như thế nào chăng nữa, nàng ta cũng cảm kích huynh! Huynh muốn giữ bên cạnh mối họa ngầm như vậy sao?

      Hành động như vậy hoàn toàn giống huynh!”

      “Ta cho ngươi quyền được chất vấn ta từ khi nào?” Mộ Dung Vân Thiên nheo mắt lại nguy hiểm.

      Khúc Thanh Thương cắn môi, trong nháy mắt nước mắt rớt xuống, “Ta vì huynh mà phản bội đại công tử, huynh hoàn toàn hiểu lòng ta sao?”

      “Ta hiểu, cho nên ta cho ngươi Thương Nhan các.” Mộ Dung Vân Thiên thản nhiên , ra ngoài.

      Khúc Thanh Thương ngã ngồi dưới đất, hai tay che mặt, nước mắt theo các kẽ ngón tay chậm rãi chảy ra. Đúng, nàng muốn quyền thế, nàng muốn những kẻ từng khinh thường nàng đều bị nàng giẫm nát dưới chân, nàng cũng muốn đủ mạnh để có thể bảo vệ bản thân mình, thế nhưng… những điều đó, đại công tử đều có thể cho nàng…

      Nàng vì mà phản bội đại công tử đối với mình ân trọng như núi, bởi vì nàng muốn trong mắt Mộ Dung Vân Thiên có nàng, nhưng vì sao lại dùng ánh mắt đó để nhìn kẻ khác! ràng chỉ là con nha đầu thôn dã cái gì cũng biết! Vì sao…

      Chậm rãi buông tay, trong cặp mắt đen vẫn hàm chứa lệ nhuộm đầy oán hận, Thịnh Bảo Hoa vì sao lại chết? Nếu chết, vì sao còn trở về! Nàng xiết chặt bàn tay, móng tay gọn gàng chỉnh tề mà sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, ngươi dám trở về, ta đây cũng dám giết ngươi lần nữa!

      kẻ nào có thể đoạt thứ gì của ta!

      Chương 45. Có sát khí

      Thịnh Bảo Hoa chạy thẳng vào đại sảnh, quả nhiên liền thấy Quý Ngọc thân áo xanh, lưng đeo Long Ngâm kiếm đứng trong phòng khách.

      “Quý đại hiệp, sao huynh lại tới đây?”

      Quý Ngọc xoay người, nhìn Thịnh Bảo Hoa chạy vào, ánh mắt phức tạp. Đêm hôm qua, con chim bồ câu đưa thư của rốt cuộc cũng trở về, chỉ là, chuyện mà mực muốn biết vẫn chưa có kết quả.

      Lúc trước, khi tìm được Thịnh Bảo Hoa ở Duyệt Lai khách sạn tại Phụng Tiên trấn, nàng giữ kín như bưng những chuyện xảy ra khi nàng mất tích, chịu thẳng.

      cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có điều gì cổ quái, tuy nhiên lại thể tra được, cho rằng việc này cùng Mộ Dung Vân Thiên khỏi có liên quan, nếu , Thịnh Bảo Hoa trước giờ vẫn luôn quấn quít lấy y, thể cần y được.

      Nhưng sáng sớm, lại nghe Tài Như Mệnh Thịnh Bảo Hoa theo Mộ Dung Vân Thiên tới Mộ Dung phủ. Nghe được tin này, hiểu sao chợt cảm thấy mất hứng, quản được chân của mình, liền chạy tới. Ở đường, cẩn thận phân tích tâm lý của chính mình chút, cuối cùng rốt cục nghĩ thông suốt, kia là nương tử của .

      Nương tử của mình, đương nhiên mình phải che chở bảo vệ, sao có thể để nàng bị người khác khi dễ.

      Khi đó, Quý Ngọc hoàn toàn quên mất chuyện bản thân mình là kẻ trốn nhà đào hôn, nhưng lúc này, khi nhìn thấy Thịnh Bảo Hoa đứng trước mặt mình, khỏi hết hồn trận, lại có thể… cảm thấy tiểu gia hỏa cười trước mắt mình đây… xinh đẹp.

      Huyện thái gia cha thường , ‘trong mắt người tình hóa ra Tây Thi.’

      Hay là

      Quý Ngọc lảo đảo suýt ngã, bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ.

      sao có thể…

      Tỉnh táo chút a tỉnh táo chút, Quý Ngọc , ngươi phải tỉnh táo chút, đừng để vẻ bề ngoài thuần lương của nàng lừa gạt chứ, nhìn xem, dưới lớp da cừu đó là con sói a, ác ma mà nếu cẩn thận bị ăn hết cả xương cốt, nàng luôn luôn khi dễ ngươi làm vui a, nếu bị nàng biết ngươi chính là công tử của Huyện thái gia, ngươi nhất định chết thực thảm a a a…

      Ừm, kỳ bị nàng khi dễ cũng sao…

      Lắc đầu, tiếp tục lắc đầu, Quý Ngọc ngươi bị váng đầu sao.

      Kỳ lúc nàng khi dễ người khác, dáng vẻ đặc biệt khả ái a…

      Này này, Quý Ngọc , ngươi thấy ngu chưa, đầu óc ngươi bị hỏng rồi sao…

      Lúc này, Quý Ngọc đại hiệp tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt, tuy rằng đấu tranh tư tưởng như vậy, nhưng Quý đại hiệp bị thời thơ ấu thấm đẫm máu và nước mắt ép thành kẻ mặt than, cho nên tại vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng của kẻ mặt than, kẻ nào có thể nhìn ra nội tâm giãy giụa phía sau của .

      “Đại hiệp? Quý đại hiệp?” Thấy Quý Ngọc mặt chút thay đổi đứng ngẩn người ở đó, Thịnh Bảo Hoa quơ quơ móng vuốt trước mắt , “Hồi hồn ~ “

      Quý Ngọc phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Thịnh Bảo Hoa trước mặt mình, có chút mất tự nhiên ho tiếng, lui về phía sau bước, “ tới Mộ Dung phủ làm gì?”

      Thịnh Bảo Hoa mở to hai mắt, tỏ vẻ ‘ phải huynh biết rồi sao’, nghe được tiếng bước chân phía sau, nàng cười hì hì , “Đương nhiên là vì tìm Mộ Dung đại hiệp a.”

      Quý Ngọc mặt chút thay đổi, “ ở đây bao lâu?”

      “A, còn chưa biết nữa.” Thịnh Bảo Hoa buồn rầu, bởi vì nàng còn biết khi nào mới có thể chỉnh chết Khúc Thanh Thương.

      Quý Ngọc gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Vân Thiên đứng phía sau Thịnh Bảo Hoa, “Làm phiền Mộ Dung gia chủ chuẩn bị giúp tại hạ gian khách phòng, tiếp tục làm phiền Mộ Dung gia chủ phái người tới Duyệt Lai khách sạn lấy hành lý của tại hạ đem tới đây.”

      Khóe miệng Mộ Dung Vân Thiên co quắp, “Khó được Quý đại hiệp nể mặt, tại hạ nhất định tận tình tiếp đón.”

      Bên này mới xong, bên kia “Oành” tiếng, thanh bất đắc dĩ của quản gia truyền tới, “Tần tiểu thư, Tần tiểu thư chậm chút… Để tiểu nhân thông báo với gia chủ tiếng…”

      Lời còn chưa dứt, Tần La Y hung hăng vọt vào phòng khách, phía sau còn có Viên Mộ theo sát hộ giá.

      Vừa vọt vào, Tần La Y liền túm lấy hai má Thịnh Bảo Hoa, hung hăng nhéo, kéo đến mức mặt Thịnh Bảo Hoa thay đổi hình dạng, “Muội là đồ vô lương tâm, ta đường theo muội chạy đến thành Quy Hưu, kết quả muội lại có thể rên tiếng cùng Mộ Dung Vân Thiên, ngay cả chào hỏi cũng !”

      Thịnh Bảo Hoa “ô ô” bất mãn, vất vả mới đẩy được Tần La Y nổi giận ra, “Ô, Tần tỷ tỷ, tỷ ra tay chút…”

      “À, ông kia… giúp ta chuẩn bị gian…” Tần La Y vênh váo tự đắc .
      Viên Mộ ho tiếng.

      “… Hai gian khách phòng” Tần La Y tiếng.

      Quản gia cúi đầu cười trộm.

      “Cười cái rắm ấy!” Tần La Y đạp lão cước.

      “Càn rỡ, ngươi là dã nha đầu từ nơi nào đến mà dám vô lễ như vậy!” Bích Vân phân phó nha hoàn chuẩn bị nước trà mang vào, vừa vặn chứng kiến, khỏi gõ quải trượng, cả giận .

      “Dã nha đầu? Ngươi là người phương nào, dám can đảm giáo huấn ta như vậy?” Tần La Y nhướng mày.

      “Ta…” Bích Vân nghẹn lời, tuy rằng từ sau khi Tam công tử trở thành gia chủ, mọi người trong phủ đều kính bà ta tiếng Bích Vân phu nhân, nhưng rốt cuộc bà ta vẫn chỉ là thị tỳ.

      “Đường đường Mộ Dung phủ, sao lại có thể có thị tỳ biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy?” Tần La Y ngang ngược có tiếng, lập tức vung roi ngựa trong tay quất qua.

      Bích Vân kinh hãi kêu lên tiếng, bình nước trà trong tay rơi xuống vỡ tan tành.

      Mắt thấy roi ngựa kia sắp quất lên mặt Bích Vân, Mộ Dung Vân Thiên ngăn phía trước, bắt lấy, “Tần đại tiểu thư hạ thủ lưu tình, Bích Vân là lão nhân trong phủ, cũng coi như trưởng bối, Bích Vân, đây là đại tiểu thư của Tần gia ở Giang Nam, mau xin lỗi Tần đại tiểu thư.”

      Bích Vân oán hận nhìn Tần La Y, “Thất lễ .”

      Kỳ Tần La Y cũng định đánh bà ta , chỉ là ban nãy thấy bà ta tỏ vẻ ngạo mạn, nhịn được muốn dạy dỗ phen, lúc này cũng thu roi, quay đầu hừ tiếng.

      Cứ như vậy, trong Mộ Dung phủ lập tức có thêm bốn người liên quan tới ở.

      Mộ Dung phủ rất lớn, còn lớn hơn Bạch Hồ sơn trang của Võ Lâm minh chủ, Thịnh Bảo Hoa hăng hái dạo trong phủ vòng, sau đó mệt mỏi ngồi phịch xuống góc trong hoa viên muốn cử động, nhìn lại, Quý Ngọc theo nàng vẫn mặt đổi sắc, hô hấp vững vàng, gương mặt trắng trẻo vẫn mang vẻ lạnh lùng như cũ.

      “Huynh thấy mệt sao…” Thịnh Bảo Hoa liếc mắt nhìn cái, buồn bực hỏi, quả nhiên vẫn là Tần La Y liệu như thần, trốn trong phòng thế nào cũng chịu ra.

      “Bình thường.” Quý Ngọc bình thản trả lời.

      Thịnh Bảo Hoa buồn bực.

      Quý Ngọc liếc mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa cái, trời nóng như vậy, nàng lòng vòng quanh Mộ Dung phủ suốt hai canh giờ, trán lại có nửa giọt mồ hôi, sắc mặt chẳng những nóng đến mức đỏ bừng, mà lại có vẻ tái nhợt, khỏi nhíu nhíu mày, nhớ tới Thịnh trại chủ từng qua, lúc nàng bị tên buôn người bắt mắc bệnh, thân thể được khỏe.

      Lúc này nhìn lại nàng, so với khi mới gặp ở Phụng Tiên trấn gầy hơn rất nhiều, gương mặt tái nhợt càng làm nổi bật đôi mắt đen lúng liếng, điềm đạm đáng .

      Thịnh Bảo Hoa thấy Quý Ngọc nhìn mình chằm chằm, vội lấy từ bên hông ra cái gương đồng , soi trái soi phải, sau đó “Ai nha” kêu tiếng, vội lấy ra hộp son đỏ thẫm, bôi bôi lên mặt, tiếp theo dường như cảm thấy màu đỏ kia chưa đủ bắt mắt, lại thoa tầng dày, tới tận khi gương mặt kia đỏ ửng lên giống như mông khỉ, mới vừa lòng gật đầu, nhìn Quý Ngọc , “Xinh đẹp ?”

      Khóe miệng Quý Ngọc liên tục run rẩy, thể được những lời trái với lương tâm.

      định khi nào quay về Phi Thiên trại?” Quý Ngọc quyết định đổi đề tài.

      Thịnh Bảo Hoa nhe răng, “Chờ ta báo thù rồi sau.”

      “Lúc trước muốn báo thù, là bởi vì giang hồ tung tin trộm Thu Thủy Tập, nhưng tại Mộ Dung Vân Thiên thay làm sáng tỏ thực, vì sao còn khăng khăng muốn báo thù?” Quý Ngọc bỗng nhiên nhìn chằm chằm nàng, “ muốn báo mối thù gì? Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?”

      Thịnh Bảo Hoa cúi đầu.

      muốn thôi, ta nhận lời Thịnh trại chủ bảo vệ , tự nhiên là đứng về phía .” Quý Ngọc cũng cố chấp hỏi, mà đến bên cạnh nàng, ngồi xổm người xuống đưa lưng về phía nàng, “ thôi, ta cõng .”

      Thịnh Bảo Hoa hai lời, nằm úp sấp lên lưng , vẫn quên nịnh nọt, “Quý đại hiệp, huynh là người tốt.”

      “Ta nhớ, tiểu tướng công.” Quý Ngọc bước , bỗng nhiên phun ra câu.

      Thịnh Bảo Hoa “Ủa” tiếng, sau đó gật gật đầu, lại phát ra mình nằm lưng , thấy mình gật đầu được, cho nên trả lời câu, “Ừm, đúng vậy.”

      muốn gả cho sao?” Quý Ngọc dường như hơi chần chờ chút, lại hỏi.

      “Cái này sao…” Thịnh Bảo Hoa suy tư chút, “ nhiều năm ta chưa gặp lại , nhưng mà lần này quay về Phi Thiên trại, tám phần là thành thân với .”

      “Thành thân?” Bước chân Quý Ngọc bỗng nhiên ngừng chút.

      “Ừm, kỳ ngẫm lại cũng có gì là tốt, ta nhớ là rất khả ái nha, lại yếu ớt nho , cái gì cũng đều nghe ta, lúc trước, khi rời khỏi Phi Thiên trại ta còn khóc trận ấy.”

      … khóc?”

      “Ừm, rồi có người chơi với ta, để cho ta khi dễ nữa, là nghĩ tới liền thấy đau lòng.” Thịnh Bảo Hoa mím miệng.

      Quý Ngọc đầu hắc tuyến.

      Thịnh Bảo Hoa cười hắc hắc, “Nếu thành thân cùng , ta bắt sinh cho ta hai đứa , nam nữ, con trai uy vũ giống như ta, con xinh đẹp giống như …”

      Bước chân Quý Ngọc lảo đảo, thiếu chút nữa ngã cắm mặt xuống đất.

      “Ai nha, huynh cẩn thận chút!”

      Quý Ngọc đổ mồ hôi, tiếp tục , “Sinh con phải là chuyện của phụ nữ sao?”

      “Hừ, ta bắt sinh! dám nghe sao!” lưng, tiểu gia hỏa tự xưng là uy vũ giương nanh múa vuốt kêu gào.

      Quý Ngọc tiếp tục yên lặng đổ mồ hôi, đây phải vấn đề có dám hay , nếu có thể sinh được đứa đúng là gặp quỷ rồi.

      “Sau đó ta làm cha ~” Thịnh Bảo Hoa nương còn đắm chìm trong tưởng tượng tốt đẹp thể tự kềm chế.

      Nàng là nương, ta mới là cha, Quý Ngọc yên lặng oán thầm, nhưng phát vẻ mặt của mình dần dần trở nên dịu dàng.

      “Ta dạy bọn ngâm thơ!” Thịnh Bảo Hoa nương hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất .

      Ngâm thơ cái gì? Ngâm ‘Mắt như điểm nước sơn phu nõn nà’, để cho bọn chúng khắp nơi đùa giỡn người khác giống như nương của chúng sao? Quý đại hiệp tiếp tục yên lặng oán thầm.

      “Ta còn có thể dạy bọn chúng y thuật!” Thịnh Bảo Hoa nương tiếp tục YY, “Để cho bọn chúng hành tẩu giang hồ, coi cứu người là thiên chức của mình ~ “
      Nàng xác định phải là tai họa giang hồ đấy chứ? Khóe môi Quý Ngọc hơi hơi nhếch lên chút, đáng tiếc Thịnh nương của chúng ta nằm lưng cho nên nhìn thấy, nếu nhất định giật nảy mình.

      chút ý cười ôn nhu kia từ khóe môi tràn ra, dâng lên cặp mắt đen như điểm nước sơn kia, giống như ánh sáng xua tan bóng tối.

      Thịnh Bảo Hoa vô duyên chứng kiến nụ cười này, nhưng có người nhìn thấy. Người này phải người khác, chính là Mộ Dung Tam công tử Mộ Dung Vân Thiên.

      Y đến tìm Thịnh Bảo Hoa, lại phát nàng ở trong phòng, định tới chỗ khác tìm xem, liền thấy Quý Ngọc cõng Thịnh Bảo Hoa chậm rãi tới.

      Đương nhiên, y bỏ qua nụ cười nhàng kia của Quý Ngọc .

      Nụ cười kia làm y bất giác cau chặt mày.

      Thịnh Bảo Hoa nằm lưng Quý Ngọc , hoa chân múa tay gì đó, Quý Ngọc nhàng mỉm cười, mang theo vẻ bất đắc dĩ cùng dung túng.

      Vẻ ôn nhu dung túng đó, làm cho Mộ Dung Vân Thiên có cảm giác nguy cơ, y tiến lên bước, vừa vặn che ở cửa.

      Vì thế Quý Ngọc ngẩng đầu, liền thấy y.

      “Bảo Bảo làm sao vậy?” Mộ Dung Vân Thiên lo lắng hỏi, “Trặc chân sao?”

      dạo mệt mỏi.” Quý Ngọc thản nhiên .

      “Vậy sao.” Mộ Dung Vân Thiên cười chút, tiến lên đỡ Thịnh Bảo Hoa xuống, lúc này mới nhìn Quý Ngọc , “Làm phiền Quý công tử.”

      “Nên làm.” Quý Ngọc mặn nhạt trả lời câu.

      “Quý đại hiệp có quen biết với cha ta, đặc biệt theo sát bên cạnh bảo vệ ta.” Thịnh Bảo Hoa đứng bên cạnh Mộ Dung Vân Thiên, ngây ngô cười.

      “Bên cạnh?” Mộ Dung Vân Thiên nhíu mày.

      “Bên cạnh.” Quý Ngọc mặt chút thay đổi khẳng định.

      Mộ Dung Vân Thiên nhàng nở nụ cười, “Thế nào mới tính là bên cạnh đây? biết tại hạ có thể chuyện riêng với Bảo Bảo lát hay ?”

      Quý Ngọc liếc mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa cái, xoay người .

      Thịnh Bảo Hoa mở to hai mắt, nhìn Quý Ngọc rời , tiếp tục quay đầu lại nhìn Mộ Dung Vân Thiên, là ảo giác sao? Trong nháy mắt vừa rồi, nàng lại cảm thấy có sát khí…

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46. Hạ độc


      Thấy gương mặt bị son bôi đỏ bừng của nàng đầy vẻ nghi hoặc, Mộ Dung Vân Thiên nở nụ cười, kéo tay nàng vào nhà, vừa vừa chuyện, “Ta có cái này muốn tặng cho nàng.”

      Thịnh Bảo Hoa bị kéo vào trong phòng, cũng quên hỏi câu cổ động, “Cái gì vậy?”

      Mộ Dung Vân Thiên để nàng ngồi xuống, cười nhìn nàng chút, Thịnh Bảo Hoa bị nhìn có chút được tự nhiên, vốn dĩ cao hơn nàng rất nhiều, lúc này, nàng còn ngồi, từ cao nhìn xuống khiến nàng có chút thoải mái? Bất an giật giật thân mình, Thịnh Bảo Hoa vừa định đứng lên, thấy Mộ Dung Vân Thiên bỗng nhiên ngồi xuống, khụy gối trước mặt nàng, Thịnh Bảo Hoa hoảng sợ, giờ biến thành nàng từ cao nhìn xuống …

      Vấn đề ở chỗ, Mộ Dung Tam công tử luôn luôn tâm cao khí ngạo bị làm sao vậy…

      Thịnh Bảo Hoa rối rắm suy nghĩ xem có nên đứng lên hay , thế nhưng lại bỗng nhiên đưa tay, cầm chân trái của nàng.

      Ngẩn người, theo bản năng nàng liền muốn lùi chân về.

      “Đừng nhúc nhích.” Đè lại chân của nàng, .

      Thịnh Bảo Hoa cử động nữa, ngoan ngoãn ngồi, nhìn lấy từ trong lòng ra chiếc chuông ngọc đeo chân, cẩn thận đeo lên cổ chân nàng.

      Buông tay ra, Mộ Dung Vân Thiên ngẩng đầu nhìn nàng, “Thích ?”

      Thịnh Bảo Hoa quơ quơ chân, vang lên những tiếng ‘đinh ’, thập phần dễ nghe, lại cúi đầu nhìn, cái chuông ngọc kia được chạm khắc từ ngọc thạch trong suốt, vô cùng tinh xảo đáng .

      “Sao lại tặng ta cái này?” Thịnh Bảo Hoa lại quơ quơ chân, lại vang lên trận ‘Đinh đinh ’.

      thích sao?” Mộ Dung Vân Thiên vẻ tự nhiên, “Gần đây giang hồ rất thịnh hành cái này, các nữ hiệp ai cũng đều mang.”

      sao, sao?” Thịnh Bảo Hoa bị hai chữ hiệp nữ mê hoặc, con mắt lóe sáng lòe lòe.

      “Ừm.” Mộ Dung Vân Thiên nghiêm trang gật đầu.

      Vì thế Thịnh Bảo Hoa nương cao hứng, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất quơ chân, khiến cái chuông ngọc kia vang lên ‘đinh đinh ngừng.

      Trong mắt Mộ Dung Vân Thiên cũng nhiễm ý cười ôn hòa.

      “Nghe nha hoàn trong phủ Thịnh nương dạo ngoài hoa viên nửa ngày, hẳn là rất mệt .” Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng của Khúc Thanh Thương.

      Bầu khí trong phòng lập tức thay đổi, Thịnh Bảo Hoa mấp máy môi, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, liền thấy Khúc Thanh Thương mang theo hộp đựng thức ăn trong tay, thoải mái vào.

      Đáy lòng có chút giễu cợt, nhanh như vậy vội vàng dẫn xác tới tận cửa sao.

      “Gia chủ, người cũng ở đây à.” Khúc Thanh Thương cười nhìn Mộ Dung Vân Thiên.

      Mộ Dung Vân Thiên đứng lên, nhìn thoáng qua hộp đựng thức ăn trong tay nàng ta, sắc mặt hơi trầm xuống, “ tới làm gì?”

      “Ta sợ Thịnh nương mới tới phủ, bọn nha đầu hầu hạ được chu đáo, cho nên tự tay nấu cháo mang tới.” Khúc Thanh Thương cười đến thập phần dịu dàng, “Vừa mới nấu xong, Thịnh nương nếm thử chút xem?” Nàng ta cười đặt hộp thức ăn trước mặt Thịnh Bảo Hoa, mở nắp, hương khí bay ra lượn lờ phiêu tán.

      Thịnh Bảo Hoa hơi biên sắc, là cháo cá.

      “Thử xem, hương vị hẳn là tệ đâu.” Khúc Thanh Thương cười nhàng .

      Dưới ống tay áo, hai móng vuốt của Thịnh Bảo Hoa nắm thành nắm tay, chỉ cảm thấy khí huyết trong ngực nhộn nhạo trận, nhìn lại Khúc Thanh Thương cười khẽ trước mặt, cảm giác bụng cuộn lên, vô cùng đau đớn, mặt lại càng có chút huyết sắc nào, chỉ có hai vết son to đỏ thẫm, nhất thời nhìn vô cùng thảm hại.

      Miệng cảm thấy tanh, nàng nhanh chóng nuốt xuống, muốn để cho Khúc Thanh Thương được cười nhạo mình, để ả ta chọc mình tức đến hộc máu, thực đáng.

      “Bảo Bảo, làm sao vậy?” Mộ Dung Vân Thiên phát giác Thịnh Bảo Hoa có chút khác lạ, nàng cứ ngồi cứng đờ tại chỗ, nhúc nhích, vội bước lên trước đỡ lấy vai nàng.

      Mi mắt giật giật, Thịnh Bảo Hoa nhìn về phía Mộ Dung Vân Thiên, ngây ngốc, dường như nàng lại nhìn thấy ngày hôm đó, bưng bát cháo cá, đút cho nàng từng miếng, từng miếng.

      Khi nàng trúng độc thể cử động được, nghe thấy khẽ bên tai nàng, ‘Nhớ , kiếp sau, ngàn vạn lần đừng gặp ta’…

      Nghe được với Khúc Thanh Thương, thay ngươi giải quyết tốt hậu quả…
      Giải quyết tốt hậu quả…

      Mấy tiếng kia giống như gai độc cắm trong lòng nàng, rút ra, quên được, nhớ tới liền đau.

      Thân mình giống như bị ngâm trong đầm nước lạnh thấu xương, trôi nổi giống như đóa lục bình, Thịnh Bảo Hoa cúi đầu nhìn âu cháo cá mỹ vị bàn, khóe miệng nhếch lên, Khúc Thanh Thương có ý gì? Muốn thử nàng sao?

      mình ta ăn hết được, bằng Khúc nương cùng ăn .” Thịnh Bảo Hoa cười híp mắt múc chén , đẩy đến trước mặt Khúc Thanh Thương.

      Ánh mắt Khúc Thanh Thương đầy vẻ khinh thường, thoải mái bưng chén lên, dùng thìa múc thìa đưa vào miệng, nuốt xuống.

      Thịnh Bảo Hoa biết Khúc Thanh Thương châm biếm nàng khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cũng gì, chỉ cười híp mắt nhìn Khúc Thanh Thương ăn hết bát cháo cá kia, sau đó cũng cúi đầu chậm rãi múc thìa, đưa vào miệng, cười híp mắt nuốt xuống.

      Cháo đương nhiên là có vấn đề gì, Khúc Thanh Thương là nữ nhân thông minh như vậy, làm sao có thể dùng trò tới hai lần, đây cùng lắm cũng chỉ là cảnh cáo mà thôi.

      Nhưng mà, có đôi khi, quá tự tin vào trí thông minh của mình cũng là vấn đề.
      đơn giản, mặc dù cháo do Khúc Thanh Thương nấu có vấn đề gì, nhưng trải qua tay nàng, chưa chắc. Bản lĩnh hạ độc này, đâu phải chỉ có mình Khúc Thanh Thương biết.

      Nàng chính là đệ tử duy nhất của Quỷ Thủ thần y Mạnh Cửu a, tuy là thần y, nhưng luận về bản lĩnh hạ độc, đời này có ai qua được Mạnh Cửu?

      Nàng sao có thể làm xấu mặt sư phụ được?

      “Được rồi, cháo cũng ăn xong rồi, ta cần nghỉ ngơi chút, mời hai vị tự tiện.” Thịnh Bảo Hoa buông bát, phất phất tay, có vẻ mỏi mệt.

      Giọng hơi run run, ý cười mặt Khúc Thanh Thương càng đậm hơn chút, có vẻ như cảnh cáo bằng bát cháo cá này có hiệu quả, liền thản nhiên liếc mắt nhìn nàng cái, ra cửa.

      “Có chỗ nào thoải mái ?” Mộ Dung Vân Thiên thấy nàng sắc mặt tốt, có chút lo lắng.

      “Chỉ là mệt mỏi.” Thịnh Bảo Hoa lắc đầu, muốn nhiều lời.

      Nhìn thấy rời khỏi, dạ dày Thịnh Bảo Hoa cuộn lên, nôn hết chỗ cháo cá vừa ăn ra.

      … Từng thích ăn như vậy, lúc này, đại khái là nuốt nổi nữa.

      mình yên lặng mà ngơ ngẩn lúc, nàng đứng dậy rửa mặt.

      Tần La Y đẩy cửa tiến vào, liền thấy Thịnh Bảo Hoa ngồi trước bàn ngẩn người, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

      “Bảo Bảo, làm sao vậy?” Tần La Y hoảng sợ, vội vàng hỏi.

      “Tần tỷ tỷ…” Thịnh Bảo Hoa ôm lấy nàng ấy.

      “Đừng dọa ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      có việc gì, lần trước tỷ , chờ sau khi chuyện của muội kết thúc, Viên đại ca đưa tỷ về nhà chịu đòn nhận tội, sau đó cầu hôn tỷ với phụ thân tỷ.”

      “Ừ, làm sao vậy?” Tần La Y sờ sờ đầu của nàng, sờ đầu sờ được suy nghĩ.

      “Đêm nay liền thôi.”

      Tần La Y đẩy nàng ra, nâng mặt của nàng lên, cẩn thận nhìn, “ xảy ra chuyện gì?”

      “Khúc Thanh Thương hạ độc muội lần, muội trả lại nàng ta lần, huề nhau, trong lòng muội thoải mái rồi.” Thịnh Bảo Hoa chớp mắt, cười đến híp mắt thành đường.



      Chương 47. Cáo biệt

      Nếu quyết định phải , Thịnh Bảo Hoa cũng định thoải mái báo với Mộ Dung gia chủ, nhân tiện cám ơn lo lắng chiêu đãi. lại, nếu biết nàng sắp trở về, Mộ Dung Vân Thiên nhất định vô cùng vui vẻ, dù sao lúc trước cũng khuyên nàng về biết bao nhiêu lần, giờ nàng lạc đường biết quay đầu lại, coi như cũng có ít công lao của .

      Hỏi mấy người ở dọc đường, mới biết ở thư phòng.

      Cửa mở ra, Mộ Dung Vân Thiên ngồi trước thư án, cúi đầu nhìn cái gì đó, dáng vẻ rất chăm chú, dường như nghe được tiếng bước chân của nàng.

      Thịnh Bảo Hoa quy củ nhàng gõ cửa.

      Mộ Dung Vân Thiên ngẩng đầu, cặp mắt đen thâm sâu khi nhìn thấy Thịnh Bảo Hoa ánh lên vẻ vui mừng, vẫy vẫy tay, cười , “Ta định tìm nàng, nàng đến rồi, qua đây.”

      Thịnh Bảo Hoa bước vào, đến bên cạnh , nhìn thứ đặt trước mặt , là bức tranh, vẽ thiếu nữ đứng dưới tàng cây.

      Làn váy của thiếu nữ bay lên, quần áo, cách ăn mặc đều giống như đúc bức tranh mà trước đây vẽ cho nàng ở Bạch Hồ sơn trang.

      Chỉ là chỗ khuôn mặt vẫn để trắng.

      “Ngày ấy, ta vẽ cho nàng bức tranh hoàn chỉnh, sau khi về phủ, ta thử vẽ nhiều tấm, đây là bức mà ta cảm thấy hài lòng nhất.” Đầu ngón tay tựa như vô ý mà chạm lên chỗ trống khuôn mặt thiếu nữ trong tranh, Mộ Dung Vân Thiên rất khẽ, “Chỉ là vẽ đến đây… ta lại dám hạ bút vẽ tiếp như thế nào…”

      Thịnh Bảo Hoa ngây người nhìn khuôn mặt trống rỗng kia, cảm giác nơi cổ họng nghèn nghẹn, nhất thời lên lời.

      “Nàng trở về là quá tốt.” Mộ Dung Vân Thiên nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, giống với vẻ ôn hòa chỉ thể bề ngoài thường ngày, đây là ôn nhu từ tận đáy lòng.

      Mộ Dung Vân Thiên như vậy, Thịnh Bảo Hoa chưa bao giờ thấy qua.
      “Ta hứa với nàng, tại để ta hoàn thiện bức tranh, được ?” Mộ Dung Vân Thiên nhìn nàng .

      Đêm hôm đó, Khúc Thanh Thương đốt bức tranh của nàng, đáp ứng nàng vẽ lại cho nàng bức khác, chỉ là sau đó… lại có cơ hội nữa.

      “Được.” Thịnh Bảo Hoa phục hồi tinh thần, cười chút tỏ vẻ chẳng hề để ý, có chút vô tâm vô phế, nàng lui về phía sau vài bước, “Đứng ở đây được ?”

      “Lại gần chút.”

      Thịnh Bảo Hoa yên lặng tiến lên phía trước bước .

      Mộ Dung Vân Thiên gật gật đầu, tay trái giữ ống tay áo, tay phải cầm bút, nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa, tỉ mỉ quan sát phen, nhưng mãi vẫn hạ bút.

      “Làm sao vậy?” Thịnh Bảo Hoa bị nhìn lâu, nhịn được hỏi.

      Mộ Dung Vân Thiên lắc đầu, vẫn nhìn nàng, có trang sức, mắt to đen huyền, sống mũi thẳng, đôi môi hồng nhuận, còn có… cằm đầy đặn.

      chưa từng cẩn thận nhìn kỹ nàng, thế cho nên khi nghĩ rằng mất nàng, vô cùng hối hận vì chưa từng cẩn thận ghi nhớ dung mạo của nàng trong lòng… Bức tranh này, vẽ dưới trăm lần, lại thủy chung nhớ nổi khuôn mặt.

      Nàng có thể trở về, là quá tốt.

      Dưới đáy lòng lại nhàng thầm câu, rốt cục cúi đầu bắt đầu cẩn thận phác hoạ.

      bức tranh này, vẽ tận đến lúc ăn bữa tối, Thịnh Bảo Hoa thủy chung có cơ hội lời từ biệt.

      Bức tranh vẫn là Thịnh Bảo Hoa, chỉ là trong bức tranh giống với lúc trước.

      Trong bức tranh bị thiêu hủy kia, thiếu nữ đứng dưới tàng cây toe toét miệng, cười đến tùy ý bay lên, khuôn mặt ngũ quan xinh xắn có vài vết mực ngấn, dáng vẻ vô tâm vô phế, cười khẽ mà đáng .

      Trong bức tranh này, tàng cây vẫn thế, vẫn là thiếu nữ đó, chỉ là, nụ cười của thiếu nữ có chút mất tự nhiên, có lẽ phải mất tự nhiên, mà là.. xa cách.

      Trong lòng Mộ Dung Vân Thiên hơi bối rối, nét bút chuyển hai, ba cái, ở chỗ cổ chân trái vẽ chuỗi ngọc linh, giống chân Thịnh Bảo Hoa như đúc.

      Nhìn thấy trong tranh mang chuỗi ngọc linh chân, ánh mắt Mộ Dung Vân Thiên lúc này mới dịu dàng xuống.

      Lúc ăn cơm hẳn cũng thể lời cáo biệt, cho nên Thịnh Bảo Hoa định để ăn cơm xong sau.

      Cơm nước trong Mộ Dung phủ tệ, bát đĩa đựng đồ ăn cũng xa xỉ, làm bằng bạc sáng chói phát hoa mắt, chỉ là Khúc Thanh Thương nhìn thấy những dụng cụ bằng bạc này sắc mặt cực kỳ khó coi, nghe đồ bạc có thể thử độc?

      bữa cơm, có người tâm tình khoái trá, có người thực biết vị, biết có phải là ảo giác hay , Thịnh Bảo Hoa cảm thấy Khúc Thanh Thương mực nhìn chằm chằm nàng, hơn nữa trong ánh mắt mang đầy vẻ ngờ vực khó hiểu.

      Ngờ vực khó hiểu? Nàng ta ngờ vực cái gì? Nếu chờ độc phát hẳn là cũng sớm như vậy , như vậy nàng ta nghi ngờ cái gì? ngày phải giả bộ ngây ngô thực nhiều lần quá.

      Nuốt xong con tôm, Thịnh Bảo Hoa ngẩng đầu, quả nhiên bắt được tầm mắt Khúc Thanh Thương, “Khúc nương, cứ nhìn ta làm gì vậy? Mặt ta còn ngon hơn cơm sao?”

      Tần La Y “Phì” chút cười ra tiếng, ngụm canh sặc trong họng, vừa ho vừa trừng mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa, Viên Mộ để đũa xuống, giúp nàng ấy vỗ vỗ lưng, hồi sau mới hết sặc.

      Khúc Thanh Thương cười đến có chút miễn cưỡng, “Thịnh nương đùa.”

      Thịnh Bảo Hoa nhún nhún vai, liếc nhìn bát thịt cua chưng trứng bàn, nàng thích ăn, đáng tiếc ở bên phía Khúc Thanh Thương, cách nàng rất xa, tay nàng ngắn với tới, chỉ đành phải từ bỏ, cúi đầu tiếp tục ăn các thứ khác.

      chiếc thìa con bỗng đưa đến trước mặt nàng, Thịnh Bảo Hoa ngẩn ra chút, ngó ngó, còn phải thịt cua chưng trứng nàng tâm tâm niệm niệm sao, ngẩng đầu nhìn, là Quý Ngọc .

      “Ăn .” Bỏ lại hai chữ, mặt chút thay đổi, quay đầu sang chỗ khác.

      “Làm sao huynh biết ta thích ăn cái này?” Thịnh Bảo Hoa híp mắt nhìn lúc lâu, bỗng nhiên hỏi câu.

      Quý Ngọc lập tức cứng đờ…

      phải là…” Thịnh Bảo Hoa lại híp mắt, chậm rì rì .

      Quý Ngọc cảm giác ót bắt đầu đổ mồ hôi.

      “Cha ta cho huynh biết?”

      Quý Ngọc cảm giác trái tim nảy lên rồi lại rơi ‘bịch’ xuống tại chỗ, rồi lại cảm thấy trận mất mát khó hiểu, vẫn bày ra gương mặt than, “Ừm” tiếng.

      “Hóa ra là thế.” Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu, sau đó xoa xoa cằm cảm thán, “Ồ, bỗng nhiên… thấy nhớ cha quá…”

      “Vậy trở về .” Quý Ngọc nhìn nàng cái, .

      “Ừ.” Thịnh Bảo Hoa dễ dàng đáp lời.

      Quý Ngọc kinh ngạc nhìn nàng, “ gì?”

      “Ta , ừ.” Thịnh Bảo Hoa gật đầu khẳng định.

      Chiếc đũa trong tay Mộ Dung Vân Thiên đánh rơi xuống bàn, phát ra tiếng vang nặng nề.

      khí bàn cơm lập tức trở nên có chút nặng nề.

      “Khi nào ?” Bỗng nhiên, Mộ Dung Vân Thiên hỏi.

      “Sáng ngày mai .” Thịnh Bảo Hoa cười hì hì , “Khó khăn lắm mới tới đây được lần, ở lại thêm đêm là đáng tiếc.”

      Lời cáo biệt, dễ dàng như vậy là có thể ra.

      Kỳ cũng khó nha, nàng cười hì hì nghĩ, cúi đầu bưng bát từ từ ăn thịt cua chưng trứng của nàng, hương vị cũng tệ lắm, nhưng mà so với tay nghề của Hồ Tử thúc thúc còn kém rất xa.

      Bữa tối ăn hơi nhiều, thấy bốn bề vắng lặng, Thịnh Bảo Hoa lặng lẽ xoa xoa bụng, bộ chút cho tiêu thực, chờ hết cảm giác chướng bụng, mới định trở về phòng nghỉ ngơi, chợt nghe ở phía hành lang có tiếng người xì xào bàn tán, nàng nhanh chóng dừng bước, lén lút từng bước từng bước , cố gắng để cho chuỗi ngọc linh chân phát ra tiếng vang.

      “Hôm nay trong phủ có khách quý nào tới vậy, gia chủ lại phân phó gấp rút chuẩn bị bộ đồ ăn bằng bạc quý giá như thế…”

      “Đó là Đại tiểu thư của Tần Phủ ở Giang Nam, còn có vị nghe là Long Ngâm Kiếm Chủ Quý Ngọc , đương nhiên là khách quý rồi.”

      “Thế cái người quái dị kia là ai vậy, sao gia chủ lại đối xử tốt với ta như vậy chứ?”

      Người quái dị? Thịnh Bảo Hoa mím miệng, hẳn là nàng ? ra bộ đồ ăn bằng bạc kia là mới làm à, xa xỉ, Thịnh Bảo Hoa yên lặng cảm thán, nghe lén thú vị.

      “Kẻ nào huyên thuyên? thấy chân ta đeo cái gì sao?” giọng hơi có vẻ già nua bỗng nhiên vang lên khiển trách.

      Giọng này Thịnh Bảo Hoa từng nghe qua, là tỳ nữ từng có tranh chấp cùng Tần La Y ở đại sảnh lúc trước, Bích Vân.

      Bọn nha hoàn xì xào bàn tán lập tức yên tĩnh trở lại.

      “Nương! Gia chủ rốt cuộc nghĩ thế nào vậy! Lại có thể đem thứ quan trọng đó cho ả nhà quê kia, vậy Khúc nương sao!” Cổ Lan bất mãn dậm chân, bất bình thay cho giang hồ đệ nhất mỹ nhân hoàn mỹ trong lòng mình.

      “Câm miệng, gia chủ quyết định các ngươi há có thể xen vào?” Bích Vân lạnh giọng trách mắng.

      Nghe có chút thú vị, Thịnh Bảo Hoa sờ sờ mũi định trở về phòng, quay người lại liền thấy ngay người mà nàng cực kỳ muốn gặp qua.

      “Khúc nương có chuyện gì sao?” Nhếch nhếch miệng, Thịnh Bảo Hoa cười đến có điểm giả dối.

      “Vì sao ngươi chết.” Khúc Thanh Thương yên lặng nhìn nàng, “Lục nhan có giải dược, rốt cuộc là ai cứu ngươi?”

      Thịnh Bảo Hoa mở to hai mắt, “Khúc nương cái gì vậy, ta hiểu.”

      “Đừng giả vờ ngốc nghếch cùng ta!” Khúc Thanh Thương quát khẽ, vẻ mặt có chút vặn vẹo,

      “Có phải ngươi gặp người nào ? Là cứu ngươi phải ? là ai vậy?” Nàng ta vừa kéo tay áo Thịnh Bảo Hoa, vừa ngớt hỏi, ánh mắt lại mang vẻ sợ hãi,

      “Lục nhan của ta người nào có thể giải được, trừ ra… Chỉ trừ ra… Có phải ngươi nhìn thấy ? Có phải chưa chết…”

      Tuy rằng nàng ta là ai, nhưng Thịnh Bảo Hoa lại hiểu được ‘’ trong lời nàng ta là người nào, vì thế nhếch miệng cười, mắt cũng chớp , “Đúng vậy, là cứu ta.”

      Thực tế, đây cũng phải là dối, nếu phải nhờ có , có lẽ lúc này nàng vùi thân nơi đáy nước, nhưng còn độc Lục Nhan mà nàng ta , ngay cả Thịnh Bảo Hoa cũng hiểu vì sao mình lại việc gì.

      Khúc Thanh Thương dám tin trợn to mắt, “Ngươi dối! chết! thể còn sống được!”

      “Ồ, vậy nhìn thấy thi thể của rồi sao?” Thịnh Bảo Hoa lạnh nhạt hỏi.

      Khúc Thanh Thương cứng đờ, trong đôi mắt to tràn đầy sợ hãi.

      Thịnh Bảo Hoa nhếch nhếch miệng, hất tay nàng ta ra, chậm rãi trở về phòng.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :