1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 264 : Vợ chồng thổ lộ tình cảm

      Dương thị có chút chuyện muốn với Lâm Y, nhưng vừa thấy biểu lạnh nhạt của nàng lại nghĩ nữa, phất phất tay cho nàng xuống.

      Lâm Y ngẩn ra, Dương thị đặc biệt gọi nàng tới chỉ để cho nàng biết thiếp của Trương Đống mang thai? Phần còn lại sao?

      Trong khoảnh khắc nàng sững sờ, Dương thị thay đổi ý định trở lại, hỏi nàng. “Ta nhớ khi con và Nhị lang thành thân, ta có cho con phương thuốc, con còn nhớ ?”.

      Phương thuốc kia còn đặt dưới đáy rương, tới bây giờ chưa phát huy công dụng lần nào. Lâm Y đáp. “Đương nhiên là nhớ , vẫn ở chỗ con”.

      Dương thị giọng . “Đó là cho nữ uống, còn phương thuốc nữa cho nam”.

      Lâm Y nhất thời chưa hiểu, ngẫm nghĩ mới giật mình —- Dương thị sợ Trương Đống sinh con trai với thiếp, sao lại dám yên tâm lớn mật quay về Đông Kinh mình? Chỉ sợ sớm cho Trương Đống uống thuốc tuyệt dục. Nếu là vậy, đứa trong bụng thiếp thất kia là của ai?

      Lúc này Lâm Y mới run rẩy kinh hãi, nhìn về phía Dương thị.

      Dương thị đoán được nàng nghĩ tới đâu, gật đầu nhìn nàng, biết hỏi nàng hay hỏi chính mình. “Phải làm sao?”.

      Đoán đúng rồi sao? Lâm Y hít sâu hơi, thốt ra chữ. “Tra”.

      Dương thị gật đầu, mặt hơi lộ vẻ vui mừng. “Con dâu nghĩ giống ta”.

      Nếu phải tra, việc này nên chậm trễ, Dương thị lập tức chọn nhân mã, từ Lưu Hà dẫn dắt lao tới Cù Châu, thầm dò la người thiếp kia rốt cuộc kết giao thân thiết với ai.

      , Lâm Y ôm hy vọng Lưu Hà tra ra điều gì, khỏi đến có tìm được người đàn ông kia hay , cho dù tìm được, chuyện liên quan đến mạng người, dễ dàng thừa nhận sao? Người cổ đại có kĩ thuật xét nghiệm DNA, chỉ cần bắt được thông dâm tại giường, nhất định mực phủ nhận.

      Dương thị dường như định liệu được trước, Lưu Hà vừa , bà liền bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị vào Đông Kinh ở cùng Trương Đống. Lâm Y thầm nghĩ, chẳng lẽ bà diệt cỏ tận gốc, vừa tìm kiếm kẻ gian díu vừa ngầm xuống tay trừ khử người thiếp mang thai kia? Nhưng ngay trước mặt Trương Đống mà làm vậy có quá lớn mật ?

      Dương thị vẫn hồi kinh, Lâm Y còn nguyên tâm tình bất an tiễn bà ra cổng, cứ nhìn con đường dẫn đến Đông Kinh mãi, lâu chịu trở về phòng.

      Trương Trọng Vi vẫn cảm giác mấy ngày nay Lâm Y trở nên cực kỳ thần bí, cứ đóng cửa với Dương thị hoài, bây giờ lại thẫn thờ nhữ vậy, nhịn được lên tiếng hỏi. “Nương tử, êm đẹp, sao mẫu thân lại quay về Đông Kinh?”.

      Lâm Y tưởng chàng nhận ra chuyện gì, đột nhiên giật bắn người, trấn định xuống mới miễn cưỡng cười. “Phụ thân ở Đông Kinh, chẳng lẽ vợ chồng nên đoàn tụ sao?”.

      Trương Trọng Vi làm quan mấy năm, thông minh rất nhiều, lập tức bác bỏ. “Nếu mẫu thân muốn đoàn tụ, lúc trước chẳng rời khỏi Cù Châu”.

      Lâm Y tiếc nuối chàng quan nhân ngốc của mình ngày xưa, . “Hẳn là lâu ngày gặp, tưởng niệm ”.

      Trương Trọng Vi vẫn tin, tiếp tục bác bỏ. “Nếu tưởng niệm, lúc phụ thân mới đến Đông Kinh, sao mẫu thân theo, lại chờ mấy ngày sau mới xuất phát?”.

      Lâm Y bịa được lý do nào nữa, chơi xấu. “Chính chàng hỏi mẫu thân , làm sao em biết”. xong quăng tay áo về phòng.

      Trương Trọng Vi theo nàng, vào trong phòng, cho người hầu lui, đóng cửa lại hỏi nàng. “Chúng ta vợ chồng nhiều năm em còn giấu ta? Tại sao Lưu Hà đột nhiên lại dẫn người Cù Châu?”.

      Lý do Lưu Hà Cù Châu, Dương thị sớm chuẩn bị sẵn, xưng với bên ngoài rằng khi bà còn ở Cù Châu từng hứa nguyện trong miếu, cầu Bồ Tát phù hộ Trương Đống thăng quan, giờ nguyện vọng thành , cố ý phái Lưu Hà về lễ tạ thần ý.

      Giờ đây Lâm Y bị Trương Trọng Vi chất vấn, lôi lý do này ra, dù sao người là Dương thị phái , Trương Trọng Vi có hỏi cặn kẽ nàng chối biết. Nhưng Trương Trọng Vi nghe xong, gì, chỉ nhìn Lâm Y sâu chớp mắt hồi lâu, sau đó xoay người ra ngoài. Chàng như vậy là giận, Lâm Y có chút thấp thỏm lo âu, nhưng thể đuổi theo kể chân tướng cho chàng được, dù sao Trương Đống những là phụ thân danh nghĩa của chàng mà còn là bác ruột, quan trọng hơn, chính chàng cũng là người đàn ông. Dù rằng người đàn ông ấy chân tâm muốn nạp thiếp, cũng tuyệt đối thể trông cậy vào ta có thể nhìn vấn đề ở góc độ của người phụ nữ.

      Mục đích thực Lưu Hà Cù Châu, Lâm Y có thể cho Trương Trọng Vi biết, cái nàng sợ bị truy hỏi chính là có ai làm chứng, làm sao Dương thị dám kết luận chắc nịch rằng thiếp thất của Trương Đống mang thai ngoài giá thú?

      Nếu Trương Trọng Vi truy hỏi điều đó, phương thuốc của Dương thị bại lộ, tiếp theo hẳn là Trương Trọng Vi giận tím mặt, thâm hận Dương thị chặt đứt hương khói của bá phụ chàng? Phân nửa khả năng còn có thể mật báo cho Trương Đống, khiến ông ta bỏ Dương thị.

      Bình tĩnh xem xét, Lâm Y cũng đồng ý cách làm của Dương thị, quá mức độc ác. Nhưng nàng cũng là phụ nữ, bất giác thương cảm cho Dương thị, dù sao Dương thị đối xử với nàng rất tốt, Trương Đống vô sinh là kết cục định, có số việc giấu giếm cả đời hơn.

      Lâm Y suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, đột nhiên nhớ ra phương thuốc Dương thị đưa, vì thế đứng dậy, kéo rương quần áo cũ dưới giường, mở ra, bắt đầu lật tìm. Càng lật càng hoảng, phương thuốc kia thế nhưng thấy bóng dáng đâu!

      Lâm Y lật tung lên, trong lòng loạn như tơ vò, trán đổ mồ hôi ướt đẫm. Đột nhiên Trương Trọng Vi quay lại, đứng tựa vào cửa, . “Đừng lật nữa, phương thuốc ở chỗ ta”.

      Lâm Y cứng đờ toàn bộ người, ngồi bệt xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn chàng.

      Trương Trọng Vi vẫn đứng ở cửa, lại gần nàng, . “ phải ta cố tình lục lọi, là ngày đó Ngọc Lan lật loạn váy áo của em, ta hảo tâm sắp xếp lại dùm nên mới thấy”.

      Trong đầu Lâm Y là mảnh hỗn độn, rốt cuộc hiểu được vì sao ban nãy Trương Trọng Vi nhìn mình im lặng. Nếu chàng tìm được phương thuốc, hẳn cũng biết dược hiệu là gì, nội tâm nhất định phi thường tức giận? Lâm Y lòng chỉ lo lắng làm sao giấu giếm thay Dương thị, lại đoán trước được người lâm vào khốn cảnh trước lại chính là nàng. Lâm Y biết gì là được, nàng muốn bán đứng Dương thị, đành phải lãnh hết lên người mình. “Tính em luôn ghen tuông, có thứ này cũng có gì lạ, may mà vẫn chưa có cơ hội phát huy tác dụng”.

      Trương Trọng Vi , pha nhiều phần buồn bực. “ tới nước này em vẫn còn gạt ta”.

      Lâm Y cẩn thận nghĩ khắp nơi, cũng phát lỗ hổng nằm ở đâu, ngạc nhiên . “Em có gạt chàng gì đâu?”.

      Trương Trọng Vi cả giận. “Em phải là người như thế, nếu ta nạp thiếp, chỉ sợ em sớm dứt áo rồi, thèm quay đầu nữa chứ đừng , làm sao còn nhớ cho bọn họ uống thứ thuốc này?”.

      Lâm Y sửng sốt, lập tức cảm động tràn đầy, nàng ngờ Trương Trọng Vi lại hiểu nàng tới mức đó. Mắt nàng ngân ngấn nước, nghẹn ngào hỏi. “Chàng trách em giữ phương thuốc như vậy?”.

      Trương Trọng Vi thấy nàng khóc, trái tim mềm ba phần, hoà hoãn giọng điệu. “Dù sao ta cũng nạp thiếp, em có giữ thuốc cấm dục hay có gì khác nhau đâu?”.

      Lâm Y nhào qua, đánh vào lòng chàng hai cái, sẵng giọng. “Vậy mà chàng còn làm mặt hung dữ với em”.

      Trương Trọng Vi nghe vậy lại nổi nóng. “Chuyện vốn chẳng có gì, em lại gạt ta, em đặt ta ở chỗ nào trong lòng em?”. Lại . “Phương thuốc là mẫu thân đưa cho em?”.

      Lâm Y thấy gạt được chàng, đành phải gật đầu.

      Trương Trọng Vi lại hỏi. “Chuyện hai người giấu ta cũng có liên quan đến phương thuốc đúng ?”.

      Lâm Y lại cứng đờ người, năn nỉ. “Trọng Vi, chàng đừng hỏi, em mà thành người bất tín nghĩa. Dù sao việc này liên can đến chúng ta, coi như biết ”.

      Trương Trọng Vi là người đọc sách, theo quan điểm của chàng, hành vi bội bạc chữ tín rất nghiêm trọng, vì thế chàng ngẫm nghĩ, còn . “ liên can đến chúng ta hả?”.

      Lâm Y cũng ngẫm nghĩ, chỉ vào chàng, lại chỉ vào mình. “ liên can đến chàng, liên quan đến em, càng liên quan đến con chúng ta”.

      ra Dương thị động thủ người Trương Đống, Trương Trọng Vi đoán được mấy phần, lúc trước người ngờ vực vì sao Trương Đống lại đơn bạc đường con cái như vậy chính là chàng, cũng là chàng cho Lâm Y biết. Chàng nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy chỉ chăm lo cho ba người nhà mình có chút ích kỉ, nhưng lương tâm giao chiến mấy hiệp xong, vẫn gật đầu, . “Nếu liên quan đến chúng ta, em đừng liên luỵ vào, cẩn thận lửa cháy lan qua thân”.

      Lâm Y đốt nến, thiêu phương thuốc kia thành tro bụi, vỗ tay. “Em dây vào, em biết gì hết”.

      Trương Trọng Vi ôm chầm nàng, ghé vào bên tai thủ thỉ. “Về sau có việc được giấu ta”.

      Lâm Y mạnh mẽ gật, cũng ôm chàng gắt gao. Hai người trải qua chuyện phương thuốc, tâm ý lại trở nên minh bạch, thân thiết ngọt ngào hơn nhiều, suốt ngày dính cùng chỗ, cứ như thuở mới thành thân, khiến người hầu bên dưới cũng cười trộm.

      Chớp mắt hai tháng trôi qua, Đông Kinh gió êm sóng lặng khiến Lâm Y gần như quên mất chuyện thiếp thất kia, thẳng đến lúc Lưu Hà quay về, dẫn theo người đàn ông lạ mặt, nàng mới bừng tỉnh, cùng Trương Trọng Vi chạy vào kinh. Nàng phải đến tham gia, chỉ đơn thuần lo lắng Dương thị, muốn bà bị tổn thương.

      Lúc trước Lâm Y dự liệu đúng, kẻ thông dâm dễ bắt, nhưng muốn thừa nhận khó vô cùng, người nọ nhìn thấy Trương Đống, quỳ xuống kêu oan, xưng rằng mình là biểu huynh của thiếp thất kia, Dương thị lại vu hãm bọn họ tư thông, mong Trương Đống làm chủ trả lại trong sạch cho bọn họ.

      Làm gì có người đàn ông nào chấp nhận bị cắm sừng đầu, Trương Đống hận Dương thị nhiều chuyện, trừng mắt hung hăng liếc qua bà. Dương thị chút hoang mang, vỗ vỗ tay, người trong phòng bước ra xếp hàng, theo thứ tự là nha hoàn hầu hạ bên người thiếp thất kia, gã sai vặt canh cổng ngoài và bà tử giữ cửa hậu viện ở Cù Châu.

      Cuối cùng nha hoàn kia kể lại tình lần, xưng rằng biểu huynh của người thiếp, vì cho người ta ra vào, mỗi lần đều quang minh chính đại lấy cớ nghênh ngang vào cổng chính, đương nhiên trước đó hối lộ canh cổng trong ngoài rồi. Nha hoàn hầu cận thiếp thất ra, người ta đương nhiên tin phục, mặt của Trương Đống nháy mắt liền tái .

      Lâm Y nhìn Dương thị đứng vững như bàn thạch, bội phục tự đáy lòng, ra bà đặc biệt chạy vào Đông Kinh ở hơn hai tháng phải vì muốn xuống tay với người thiếp kia, mà để những người xung quanh ta khai , dù thông qua ép buộc hay dụ dỗ chẳng còn quan trọng nữa.

      Trương Trọng Vi nhìn màn này, tảng đá trong lòng biến mất, ra Lâm Y và Dương thị giấu chàng cọc dèm pha, chuyện như vậy khỏi biết cũng được.

      Trương Đống nổi trận lôi đình, đến mức biết phản ứng như thế nào, hô gọi người hầu lôi thiếp thất và biểu huynh của ta ra đánh chết.









      Chương 265 : Chờ mong phía trước

      Thiếp thất và biểu huynh đương vụng trộm sợ tới mức run rẩy, Dương thị ngăn lại trước mặt Trương Đống, xưng rằng nếu bọn họ tình đầu ý hợp, cớ sao thành toàn cho bọn họ, coi như làm việc thiện tích đức.

      Trương Đống làm sao chịu, kiên quyết lắc đầu.

      Dương thị lại . “Rất nhiều nhã sĩ phong lưu tặng thiếp qua lại cho nhau, lưu thành đoạn giai thoại, lão gia noi theo, người khác chỉ biết khen ngợi lão gia rộng lượng”.

      Trương Đống nghe lọt, nghiền ngẫm đạo lý bên trong, cho rằng có số việc chính mình càng để ý, người ta càng ồn ào, nếu bản thân bỏ qua coi là gì, người ngoài cũng liền phai nhạt tâm tư.

      Ông ta nghĩ đoạn, cố ý tỏ ra lạnh nhạt, phất tay với biểu huynh của thiếp. “Chỉ là đứa thiếp thôi, chẳng khác gì giày dép dưới chân ta, ngươi thích mang tiền đến đây, lĩnh ”.

      Lĩnh người thiếp kia , biểu huynh ta vui ý, chỉ là có tiền. Tiểu thiếp biết ở lại chỉ có đường chết, liều mạng lôi hết tài sản tích cóp được, miễn cưỡng làm tròn đủ bạc chuộc thân, theo biểu huynh ta.

      Trương Đống chỉ để ý người khác đánh giá ông ta thế nào, giả bộ rộng lượng vậy thôi, ra trong lòng bị đè nén muốn bùng cháy, vào hậu viện, nhìn đám thiếp thất giống như thấy ai cũng cắm sừng mình, vì vậy kêu Dương thị gọi người môi giới đến, bán hết toàn bộ, chỉ còn Lưu Hà Lưu Vân hầu hạ Dương thị là giữ lại.

      Dương thị ban đầu bỏ Cù Châu về Đông Kinh chính là lười phí cân não với đám thiếp thất của Trương Đống, giờ toàn bộ tan, khiến tâm hồn bà có hy vọng trở lại, theo vợ chồng Trương Trọng Vi về Tường Phù nữa mà ở lại Đông Kinh. Làm quan ở kinh thành phải chuyện người, gia quyến của đồng nghiệp ai cũng cần xã giao, ban đầu Trương Đống ở Cù Châu, chưởng quản cả châu, thiếu Dương thị vẫn có thể ứng phó được, giờ điều động về kinh, cần chuẩn bị lo liệu khắp nơi, bởi vậy vui mừng Dương thị ở lại, làm người vợ hiền và người trợ thủ đắc lực cho mình.

      Lâm Y biết qua đoạn thời gian nữa, Trương Đống hoãn hoãn lại, nhất định vẫn muốn sinh con tiếp, nhưng Dương thị là người có bản lĩnh, mặc kệ xuất tình trạng gì, khẳng định bà ứng phó được. Trương Trọng Vi mơ hồ biết được chuyện Trương Đống vô sinh, nhưng chàng tính cho Trương Đống, vì chàng nghĩ chuyện rồi, ra có thay đổi được gì đâu? Thôi cứ hùa theo mọi người cùng nhau gạt ông ta, sống cuộc sống như cũ, chàng và Lâm Y hiếu kính ông ta lúc về già là được.

      Hai vợ chồng trở lại Đông Kinh, khách khứa đến dứt, đầu tiên là Lã thị tới vay tiền, sau đó tới Ngưu phu nhân sang dặn dò, cầu nhà họ Trương đừng cho con dâu bà ta vay tiền. ra lúc trước Lã thị vì đoạt quyền khỏi tay Ngưu phu nhân, lợi dụng triều đình cấm quan viên kinh thương, liền cố tình mua chức quan cho Dương Thăng làm, khiến hai toà tửu lâu nhà họ Dương kinh doanh được nữa, đóng cửa hết xong việc. Nhà bọn họ mất nguồn thu, thôn trang lại sản xuất lỗ lã, rất nhanh biến thành có ra có vào, Lã thị muốn vay tiền, Ngưu phu nhân lại ra lệnh cho Dương Thăng từ quan, buôn bán trở lại, mẹ chồng nàng dâu bất hoà, suốt ngày ở nhà tranh cãi ầm ĩ.

      Ngưu phu nhân hàng phục được con dâu, liền xin con trai giúp đỡ, Dương Thăng chỉ lo vui chơi sung sướng với Lan Chi, căn bản để ý tới, bức ta nóng giận lên, ta . “Lúc trước con muốn cưới Lan Chi làm vợ, lão nhân gia ngài quyết liệt cấm cản, giờ con dâu của ngài là do ngài tự chọn, tốt xấu gì liên quan tới con”.

      Ngưu phu nhân tức giận phát bệnh mấy ngày, Lã thị nhân cơ hội vay tiền xung quanh, bà ta sợ con dâu khiến nhà họ Dương ngập trong nợ nần, lê lết thân bệnh đến nhà bạn bè thân hữu chào hỏi, dặn bọn họ chớ cho Lã thị vay.

      Ngưu phu nhân riêng chạy đến dặn dò nhà họ Trương đúng là lo bò trắng răng, Lã thị đến nhà, Lâm Y căn bản gặp, nàng có lý do nào phải cho bọn họ vay tiền. Lúc trước hai vợ chồng gặp hoả hoạn, dù được ân nhà họ Dương cứu trợ, nhưng chút ân tình ấy sớm bị thù oán liên tiếp sau này dập tắt, nghĩ đến Ngưu phu nhân thậm chí mưu gán gả con mặt rỗ nhà Vương hàn lâm cho Trương Bá Lâm, nhà họ Trương từ xuống dưới ai muốn nhìn mặt người nhà họ Dương.

      lâu sau đó, nhà họ Phương ở Mi Châu, tức nhà mẹ đẻ Phương thị, nhà chồng trước của Trương Bát nương xảy ra đại , Phương Duệ phạm tội, xét nhà, bãi quan, vợ sau của Phương Chính Luân bỏ đứa con còn nằm trong tã lót về nhà mẹ đẻ; Vương phu nhân vừa chăm chồng chăm con trai, lại phải chăm cả hai đứa cháu, rối ren mấy ngày liền bệnh dậy nổi.

      Nhà họ Phương sụp đổ thành bãi bùn, Phương thị liền mất hồn mất vía, bao giờ muốn đến Tường Phù nữa, chỉ muốn về nhà mẹ đẻ nhìn xem. Trương Bát nương lo lắng con trai, nhà họ Phương người làm chủ, ai quan tâm tới đứa ấm lạnh ra sao? Hai người đều mong quay về Mi Châu nhìn cái, thương lượng với nhau, đồng lý tưởng quyết định quay về.

      La thư sinh bản thân cũng làm cha, đặt mình vào vị trí của Trương Bát nương, tạm thời đóng cửa học quán, phó thác cả tửu lâu cho Lâm Y, tự mình đưa Trương Bát nương và Phương thị về Mi Châu.

      Ngót ngét hai tháng, bọn họ trở lại kinh thành, Trương Bát nương làm mọi người đều kinh ngạc ở chỗ, dẫn theo con trai về. Tất cả đều bội phục có bản lĩnh, Lâm Y hỏi riêng . “Vương thị chịu ư? Là xem mặt mũi thím có phải ?”.

      Trương Bát nương . “Nhà họ bại, nhà chúng ta lại thịnh vượng, cậu nghĩ con trai theo em có tiền đồ, biểu ca cho rằng nhà họ La nuôi con dùm , thoạt nhìn là món hời, vì vậy đều cho phép”.

      Lâm Y vốn muốn hỏi thái độ La thư sinh chút, nhưng nghĩ cũng dư thừa, nếu La thư sinh muốn, sao lại để cho Trương Bát nương mang con về kinh thành. Trương Bát nương đòi lại được con, thập phần thoả mãn, phá lệ cảm kích La thư sinh, chờ con nhà họ La xuất giá, dùng tiền kinh doanh tửu lâu kiếm được bố trí của hồi môn nhiều, dẫn tới ai nấy đều khen ngợi làm mẹ kế phúc hậu.

      Phương thị từ lúc quay về Mi Châu xong, suốt ngày mỏi mệt, còn tinh thần gây chuyện nữa, Trương Lương thấy nhà mẹ đẻ bà ta bại, ngược lại cao hứng lắm, đón bà ta về Tường Phù, bố trí căn phòng khác cho ở, ngày thường hay qua chế nhạo hai câu. Cũng may Tiểu Truỵ tử nay được sủng ái và cả Lí Thư đều là người phúc hậu, hề giậu đổ bìm leo, cuộc sống bà ta miễn cưỡng đầy đủ ngại.

      Hai thông phòng của Trương Bá Lâm vì có Lí Thư đầu nên sinh dưỡng được, chủ động cầu , Trương Bá Lâm vốn cảm thấy có thẹn với Lí Thư nên cho phép. Lí Thư niệm tình bọn họ đều là cũ nô từ nhà họ Lí, bán bọn họ , mà gả cho người khác, người vùng lân cận, người ngoại tỉnh.

      năm trôi qua, bất động sản ở Đông Kinh của Lâm Y gia tăng thêm hai nơi, lúc vui mừng thu vào, chỉ thị ban xuống điều Trương Trọng Vi đến Tô Châu làm thông phán, sai phái tốt, nhưng cách Đông Kinh khá xa, cũng may có Côn và Thanh Miêu, đến mức ai lo liệu.

      Trước khi , thân bằng bạn hữu lục tục đến tiễn, Thanh Miêu ưỡn bụng bầu bảy tháng, nắm tay Lâm Y, nghẹn ngào chịu buông. Lâm Y cười. “ có thiên đường, dưới có Tô Hàng, chị hưởng phúc chứ có chịu khổ đâu, em khóc cái gì?”.

      Thanh Miêu ngóng đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng, hỏi. “Thiên đường là cái gì?”.

      “Thiên đình, thiên đình”. Lâm Y vội vàng sửa miệng.

      Lúc này Lâm Y cũng có bầu ba tháng, Trương Trọng Vi chịu đường bộ, nhờ Côn đặt hai con thuyền lớn, thuyền cho người ở, thuyền chở đồ đạc, Trương Đống cho chàng mượn cờ hiệu treo lên, vừa an toàn vừa uy phong.

      Hôm nay hoàng đạo, trời trong nắng ấm, đúng là thời điểm tốt để giương buồm ra , Trương Trọng Vi bế Ngọc Lan, tay ôm Lâm Y, cả nhà ba người lên thuyền hướng đến Tô Châu.

      – Kết thúc Chính văn –

      còn phần ngoại truyện các bạn quatrang này đọc nha trang đó cũng có luôn bản ebook rồi á hì
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Ngoại truyện 1 : con như mạng

      Trương Trọng Vi tới Tô Châu, nhậm chức, chưởng quản hạng mục lương thực, gia sinh, thuỷ lợi và tố tụng, chức thông phán tuy phẩm giai cao nhưng do Hoàng thượng trực tiếp cắt cử, phụ tá quận chính, tương đương phó chức tri châu, lại có quyền kiểm soát giám sát, có quyền lực báo cáo trực tiếp lên Hoàng thượng.

      Vị trí thông phán có trọng lượng như vậy, ngay cả tri châu muốn ban bố mệnh lệnh xuống cấp dưới cũng phải có thông phán cùng đóng ấn mới có hiệu lực. Trương Trọng Vi được chức vị như vậy, lại mới đến Tô Châu, đội ngũ nịnh nọt, đắp nặn quan hệ như đèn kéo quân nối dài dứt. Cũng có cả người chuẩn bị cho gia đình chàng toà nhà lớn, thu xếp chỉnh tề hết, chỉ chờ bọn họ vào ở.

      Trương Trọng Vi dẫn theo vợ con ngủ thuyền tối, thương lượng với Lâm Y, ở nhà người khác cảm giác như bị quản chế, bọn họ cũng thiếu tiền, vẫn là thuê căn khác tốt hơn. Lâm Y có bầu, đúng là lúc phản ứng mạnh nhất, nghe chàng hợp lý liền gật đầu, để chàng tự giải quyết.

      Trương Trọng Vi thuê nhà cần chàng quan tâm nhiều lắm, nhiều người môi giới chủ động tới cửa, mười mấy toà nhà vừa rộng lại giá rẻ, tuỳ ý chàng chọn lựa. Trong nhà ít người, Trương Trọng Vi muốn nhà quá lớn, chỉ chọn căn ba dãy nhà, sai người quét tước sạch , mang người nhà chuyển vào ở.

      Người hầu bọn họ dẫn theo, ngoại trừ Thanh Mai có thím Dương, vú nuôi Hoa tẩu tử có con nên ở lại Tường Phù. Lâm Y thấy đủ người dùng, muốn mua thêm vài tiểu nha hoàn và tức phụ giúp việc, tin tức vừa truyền ra, rất nhiều người nhiệt tâm đưa tỳ nữ đến, nào nấy xinh xắn mọng nước vô cùng.

      Trương Trọng Vi thấy cảnh đó, Lâm Y còn chưa lên tiếng, chính chàng sợ trước, tự mình niêm phong cửa, phàm là ai tặng người đến đều ngăn lại hết, cho vào cửa.

      Lâm Y cố ý trêu chàng. “Sao giữ lại mấy dung mạo xuất chúng chút, dù chàng muốn thu phòng cũng có thể bán kiếm tiền”.

      Trương Trọng Vi nhìn bụng nàng, . “Ta lo lắng em động thai khí thôi”.

      Lâm Y hờn dỗi, nhéo lỗ tai chàng. “Sao, nếu em có bầu, chàng giữ lại ?”.

      Từ lúc nàng mang thai, Trương Trọng Vi quen tính nàng thích hờn dỗi, quy tội cho phản ứng của bà bầu hết, ngoan ngoãn đưa lỗ tai cho nàng nhéo lúc, mới . “Nô tỳ người khác đưa tới làm sao dám dùng. Ta biết chọn nha hoàn, làm phiền nương tử mời người môi giới đến chọn mấy đứa . Giặt quần áo, quét tước nhà cửa có thể tạm hoãn, mấu chốt là nhanh chóng chọn vú nuôi khác cho Ngọc Lan”. xong sờ sờ bụng của nàng, bổ sung thêm. “Thuận tiện chọn cho nhóc tỳ thứ hai của chúng ta nữa”.

      Lâm Y cười đồng ý, cho mời người môi giới, chọn người, cái này đề cập tới.

      Cách mấy ngày sau, những người tặng tỳ nữ bị từ chối lại gửi đống đồ chơi vải vóc đến nhà họ Trương, Lâm Y phiền khỏi , lấy cớ dưỡng thai, đóng từ chối cửa tiếp khách. Bọn họ thấy quà lọt vào mắt phu nhân thông phán được, liền chuyển hướng sang Ngọc Lan, chọn nữ phu tử chuyên dạy các tiểu nương tử nhà giàu cầm kì thư hoạ, nữ công gia chánh, đưa đến nhà họ Trương. Nữ phu tử là những người giỏi kì nghệ, phải người bán mình, vốn tự thân họ cũng là các tiểu nương tử nhà giàu có, từ gia giáo tốt, tài nghệ cao, sau này gia đạo sa sút mới phải ra bán nghệ kiếm tiền trợ cấp gia dụng.

      Lâm Y nhìn tiểu Ngọc Lan chơi đùa trước mặt mình, tính theo quy luật ở Đại Tống, năm nay con bé ba tuổi, các thường xuất giá sớm, nếu muốn bồi dưỡng thành tiểu nương tử có tri thức biết lễ nghĩa chắc là nên bắt đầu từ bây giờ?

      Lâm Y do dự mãi, liền miễn cưỡng tiếp nhận ý tốt của bọn họ, đồng ý cho nữ phu tử đến dạy Ngọc Lan xem, nhưng tiền công do nhà họ Trương tự trả.

      Từ đó, tiểu Ngọc Lan chỉ có ăn cơm chiều xong mới được chơi đùa, buổi sáng học chữ, buổi chiều học đàn. Kế hoạch của Lâm Y là dạy trụ cột hai năm trước, chờ con lớn hơn chút lại học thứ khác.

      Cứ như vậy, Trương Trọng Vi thiếu thời gian ở cùng con , vì lúc nữ phu tử dạy học, chàng sợ Lâm Y ghen, dám tới, chỉ có thể đứng nhìn từ đàng xa. Như thế chưa được nửa tháng, Trương Trọng Vi liền chịu nổi, oán giận với Lâm Y. “Ngọc Lan còn , em cho con học nhiều như vậy làm gì?”.

      Lâm Y ngạc nhiên. “Chỉ học có hai khoá thôi mà nhiều sao?”. Lại sẵng giọng. “Chàng nghĩ em muốn hả? Con cập kê xong tìm hôn , năm nay con bé ba tuổi rồi, nếu chuẩn bị từ bây giờ, mai này chỉ khổ con thôi”.

      Mười lăm tuổi cập kê, năm nay con mới ba tuổi, ước chừng còn mười hai năm nữa, thời gian dư dả mà, Trương Trọng Vi hiểu vì sao Lâm Y lại lo lắng như vậy, nhìn thời khoá biểu bàn mới bừng tỉnh, tờ giấy rậm rạp toàn là chương trình học, học chữ, luyện viết, thêu hoa, may vá, hội hoạ… Đếm xuống dưới chừng mười môn, cho rằng mỗi năm học môn , mười hai năm học cũng chưa chắc xong, khó trách Lâm Y sốt ruột như vậy.

      Trương Trọng Vi cầm thời khoá biểu lên, dở khóc dở cười. “Nương tử, lúc em ở Tường Phù có bao giờ suy nghĩ về những thứ này đâu, sao đến Tô Châu lại giống như thay đổi thành người khác vậy?”.

      Lâm Y ngượng ngùng. “Đến đây sau, kết giao với nhiều hộ, gia thế gia cảnh còn chẳng bằng chúng ta, lại dạy dỗ con họ cực kì xuất chúng, Ngọc Lan nhà chúng ta so bằng”. Nàng xong, chỉ vào căn phòng Ngọc Lan ngồi học, bảo Trương Trọng Vi nhìn nữ phu tử , . “Người ta gia đạo sa sút, chàng nhìn xem, thân tài hoa”.

      Trương Trọng Vi có thể hiểu tâm tình của Lâm Y, nàng biết gì về cầm kì thi hoạ, chỉ biết chữ, miễn cưỡng qua phà, nay đứng trong nhóm tài nữ ở Tô Châu, cảm thấy xấu hổ, sợ con tương lai cũng như mình nên muốn bắt đầu bồi dưỡng từ .

      Chàng ôm Lâm Y ngồi xuống, . “Từ thím đến Bát nương tử, chẳng lẽ em nhận ra điều gì sao?”.

      Lâm Y khó hiểu, ngây ra. “Liên quan gì đến hai người bọn họ chứ?”.

      Trương Trọng Vi giải thích cho nàng, đại ý rằng phụ nữ có an ổn đứng vững bước chân ở nhà chồng hay , thứ nhất phải dựa vào nhà mẹ đẻ, thứ hai là cách đối nhân xử thế, còn tài hoa nghệ thuật gì đó có tác dụng mấy phần? Chàng xong, tự tin tràn đầy. “Chỉ cần dựa vào danh vọng nhà họ Trương chúng ta bây giờ, Ngọc Lan còn sầu tìm ra nhà chồng tốt? biết bao nhiêu người cướp muốn đâu”.

      Lâm Y nhìn chàng, biểu tình có chút kì quái, hỏi. “Chàng nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn thế nào?”.

      Trương Trọng Vi sờ sờ đầu, dám nhìn thẳng vào nàng, . “Chương trình học này thôi bỏ , em xem Ngọc Lan học đến độ mất cả hoạt bát luôn”.

      Lâm Y nhìn chàng, nở nụ cười. “Cầm kì thi hoạ chàng cần học, vậy đọc sách viết chữ có cần ?”.

      Trương Trọng Vi cẩn thận ngẫm nghĩ, cười. “Cần, bằng tương lai gả cho người khác, ta viết thư cho con bé, con bé lại đọc hiểu biết làm sao?”.

      Lâm Y cười ngã vào người chàng, trêu ghẹo. “Chàng gả con cho nhà hàng xóm ấy, sau này khỏi mất công thư từ qua lại”. Nàng đùa thôi, nhưng Trương Trọng Vi lại nghĩ có khả năng, bắt đầu suy tư nên chọn nhà ai là tốt nhất.

      Lâm Y thấy chàng con như mạng, rất muốn mặc kệ chàng, ưỡn bụng đứng dậy, nhìn thời khoá biểu xong, rốt cuộc vẫn đau lòng con mình, vò nát ném . Từ đó về sau chương trình học của Ngọc Lan trong hai năm chỉ còn lại môn, ngoại trừ buổi chiều học đọc viết ra, thời gian khác đều dành để chơi trốn tìm, đu xích đu với Trương Trọng Vi, theo chàng ra cửa dạo chơi hóng mát, chẳng biết là ai nhiều lạc thú hơn ai nữa.

      Ngoại truyện 2 : Lại làm cha mẹ

      Tết Đoan Ngọ, nhà họ Trương dưới bận rộn chuẩn bị đón tết. Đoan Ngọ ở Đại Tống phải ngày năm tháng năm mới bắt đầu mà từ “đoan nhất” tức ngày mồng , mặt trời sắp lặn chợ bắt đầu bày bán đào bán liễu, quỳ hoa, lá hương bồ, cỏ phật đạo vân vân, hoặc tiểu thương sắp vào làn ra phố rao bán.

      Ngọc Lan thèm ăn, Trương Trọng Vi cũng cần tặng lễ, Lâm Y liền bao bánh chưng trước, mặn ngọt, sử dụng vật liệu tinh tế, nấu đầy nồi.

      Nhà họ tặng lễ cũng giống các nhà khác, mồng hai tháng năm, trong nhà chất đầy bánh chưng nhà khác đưa tới, Ngọc Lan vui lắm, còn Lâm Y dở khóc dở cười.

      Lại có viên quan chuẩn bị kinh đồng, túi phù, linh phù, tranh vẽ, xảo tống, hạ kết, đưa tặng đồng nghiệp, chức vụ của Trương Trọng Vi ở Tô Châu hết sức quan trọng, đương nhiên cũng nhận được mấy phần, nhiều đến nỗi chất hết, Lâm Y đành phải sai người chuẩn bị bàn hương, phàm là những vật như vậy được tặng bỏ lên.

      Mồng ba, nhà họ Trương có hỉ, Thanh Miêu bôn ba từ Tường Phù xa xôi đến Tô Châu, ngàn dặm trường đưa lễ đề cao. Tập tục Đại Tống, mỗi khi phụ nữ mang thai sắp đầy tháng, có người thân từ nhà mẹ đẻ như mẹ ruột, cậu hay bác đến tặng lễ đề cao. Lâm Y cha mẹ mất sớm, người trong tộc cũng qua lại, Thanh Miêu nghĩ là em duy nhất của Lâm Y, tặng lễ đề cao tuy quá hợp quy cách nhưng tổng so với tốt hơn nhiều, vì thế để Côn lại trong nhà chăm sóc con mới sinh bốn tháng, chính mình dẫn tôi tớ chạy đến Tô Châu.

      Lâm Y bây giờ sắp tới kì sinh nở, nghe Thanh Miêu tới đưa lễ đề cao, cảm động vô cùng, tự mình ra cửa đón . Thanh Miêu đỡ tay nàng, cẩn thận vào trong, Lâm Y lại đẩy , cười . “Bảo Thanh Mai đỡ chị là được, em nhìn thử viện chúng ta ở, so với hậu nha Tường Phù được ?”.

      Thanh Miêu đưa mắt nhìn chung quanh, tường trắng mái ngói cong cong, hòn non bộ cây cảnh kì quý, quả nhiên cảnh tượng khác hẳn Tường Phù. Bước vào đại sảnh, qua bậc cửa là bức phù điêu chim hoa điểu ngư trùng, khiến kinh ngạc tán thưởng. “Sắp xếp tinh xảo như vậy, tỷ tỷ quả nhiên là đến hưởng phúc”.

      Hai người an vị xuống ghế, tiểu nha hoàn dâng lễ đề cao lên, thau bạc, khăn cẩm tú, khăn có thêu đoá hoa, còn có thiệp vẽ ngũ nam nhị nữ. Lâm Y xốc khăn lên, trong thau là túi đậu và hạt giống, nàng nhớ lúc sinh Ngọc Lan, chưa bao giờ biết đến lễ này, khỏi trong lòng chua xót, cảm động cay sống mũi, bỏ thau bạc xuống nắm tay Thanh Miêu, lúc mở miệng lại như oán trách. “Con em mới bốn tháng, nên bỏ con bé lại mà chạy tới đây”.

      Thanh Miêu cũng xúc động lây. “ có tỷ tỷ thành toàn, làm sao em có được ngày hôm nay, lại càng có con bé nữa”.

      Hai người ôn chuyện lúc, Ngọc Lan học bài xong, chạy vào đại sảnh tranh công. “Mẹ, hôm nay con học được mười chữ, cha khen con thông minh, muốn dẫn con ra ngoài phố chơi”.

      Lâm Y bảo Ngọc Lan hành lễ chào Thanh Miêu, cười . “Em nhìn xem, hiểu giống ai”. Ngẩng đầu thấy Trương Trọng Vi theo sau Ngọc Lan, liền bồi thêm câu. “Đều là cha nó chiều chuộng”.

      Trương Trọng Vi cho rằng con là phải nuông chiều, nếu mình thương con, làm sao trông cậy vào nhà chồng trân trọng? Chàng có tâm tư như vậy nên chẳng những phản bác Lâm Y, ngược lại đắc ý dào dạt cười khì khì, bế bổng Ngọc Lan lên, hỏi hôm nay con ra phố muốn mua gì.

      Thanh Miêu chào hỏi rể, cười . “Bé con nhà em, Côn cũng cưng lắm”.

      Trương Trọng Vi nhận hành lễ, cảm tạ đến đưa lễ đề cao, lại hỏi trong nhà có khoẻ mạnh . Ba người lớn nhóc tì hàn huyên lúc, Lâm Y thấy Thanh Miêu có vẻ mệt, liền sai Thanh Mai dẫn về phòng nghỉ tạm.

      Lúc Trương Trọng Vi vào, trong tay có nắm gì đó, giờ đây đại sảnh có người ngoài, liền giơ lên trước mặt Lâm Y, mở ra, trong lòng bàn tay là tấm “phù đề cao”.

      Lâm Y cầm lấy nhìn ngắm, hỏi. “Chàng vào miếu cầu hả?”.

      Trương Trọng Vi gật đầu, đeo lên cổ cho nàng, . “Phù hộ mẹ con bình an, nghe linh nghiệm lắm”. thêm. “Còn có bài ca đề cao, ta đọc cho em nghe — ô mai, ba bã đậu bảy hồ tiêu, bỏ hết vào đồi quết thành bột. Rượu, dấm cân bằng cho vào thành thuốc, dán lên bảo mệnh mẹ con bình an”. Đọc xong đứng dậy, rằng muốn điều chế thuốc dán giống như bài ca đó bày.

      Lâm Y tin bùa chú thuốc dán gì mấy, nhưng quan nhân nhà mình quan ái vợ con như vậy chẳng lẽ ngăn đón, vì vậy tuỳ ý chàng .

      Vì Thanh Miêu đến, Lâm Y có người cùng, Trương Trọng Vi liền dẫn Ngọc Lan ra dạo phố tết Đoan Ngọ, chơi đùa đến muộn, khiêng ba cái thùng về nhà, mở ra xem, toàn là đồ chơi con nít.

      Trương Trọng Vi tặng thùng cho Thanh Miêu, bảo mang về cho em bé ở nhà chơi. Thanh Miêu cười nhận lấy, Lâm Y lại oán trách. “Đường xá xa xôi, để ấy tha thùng đồ chơi về, chẳng phải làm khó người ta hay sao?”.

      Trương Trọng Vi ngượng ngùng sờ sờ đầu, chống chế. “Dì có người hầu mà, đâu cần dì tự tay khiêng”.

      Rốt cuộc vẫn là phần tâm ý, Lâm Y cũng nhiều, nhìn hai thùng còn lại, thùng bên trong có rất nhiều búp bê gốm sứ, có cả nhà và vật dụng bằng đất, bao điểm tâm lớn, bánh đậu xanh, kẹo bông, bánh phong đường, còn có cả tiểu Ngọc Lan bám vào bên cạnh thùng, đôi mắt trông mong nhìn đồ chơi cha mua cho mình.

      Thùng còn lại, Lâm Y hiểu lắm, bên trong vừa có búp bê gốm sứ y như của Ngọc Lan, còn có cả thuyền gỗ, ngựa tre, có cả trống bỏi, kiếm gỗ, thương gỗ linh tinh.

      Trương Trọng Vi vừa đùa với Ngọc Lan, vừa cười giải thích. “Bầu lần này biết là trai hay nên đồ chơi bé bé trai thích ta đều mua, để tránh quên”.

      Nghe là hợp lý, nhưng Lâm Y vẫn nghi hoặc. “Đồ chơi cho bé , thùng của Ngọc Lan có rồi mà, cần gì mua y đúc?”.

      Trương Trọng Vi trách cứ nàng. “Nếu sinh thêm bé nữa, cũng là con chúng ta giống như Ngọc Lan, làm sao nặng bên này bên kia, để con chơi đồ chơi cũ của tỷ tỷ”.

      Thanh Miêu nghe xong, cảm thán. “Cứ Côn nhà em chiều đứa , em thấy bằng phần rể nữa”.

      Lâm Y thấy Trương Trọng Vi làm như vậy, mặc dù ngoài miệng trách chàng lãng phí, trong lòng vẫn cao hứng, nhân cơ hội dạy dỗ tiểu Ngọc Lan tương lai nhất định phải ngoan ngoãn hiếu thuận cha.

      Lâm Y xem đồ chơi xong, sai người thu hồi, lại phân phó phòng bếp bày cơm, chuẩn bị ăn tết. Đoan Ngọ là tết lớn của cả quốc gia, người đương thời cực kỳ coi trọng, màn đêm buông xuống, vẫn có người bán hàng rong đứng ngoài cửa rao hàng, Trương Trọng Vi hảo tâm sai người hầu ra mua giúp ít, để bọn họ sớm về nhà đoàn tụ. Lâm Y được Thanh Miêu đỡ, ra cửa đứng nhìn cây niêu phe phất trong gió, kể cho Ngọc Lan nghe điển cố về tết Đoan Ngọ.

      Đồ ăn bày ra, mọi người ngồi quay quần bên nhau, nghĩ đến ai cũng có cuộc sống mỹ mãn, ăn bánh chưng thấy hương vị phá lệ thơm ngon. Trăng sáng nhô lên cao, Trương Trọng Vi uống hai ly rượu, hứng làm thơ trồi lên, rung đùi đắc ý, khiến Lâm Y và Thanh Miêu cười trộm khúc khích, bồi cùng chàng vui đùa đến tối muộn.

      Ngọc Lan sớm thức nổi nữa, được vú nuôi bế ngủ, Lâm Y cũng thấy mệt, định nghỉ tạm, lúc đứng dậy lại đau bụng, dấu hiệu sắp sinh.

      Tuy tới đột nhiên nhưng là đủ tháng, hơn nữa bọn họ sinh con lần, bởi vậy hề kinh hoảng, Trương Trọng Vi ôm Lâm Y vào phòng sinh, Thanh Miêu lo phân công công việc, phái người mời bà mụ, sai phòng bếp nấu nước nóng, chuẩn bị canh bổ.

      Bà mụ mời đến từ sớm, nhưng hôm nay Đoan Ngọ cho bọn họ về nhà ăn tết. Bọn họ đều là người có kinh nghiệm, biết Lâm Y sinh ngay trong mấy ngày nay, bởi vậy chỉ cần người nhà họ Trương đến kêu, lập tức lên đường, rất nhanh có mặt tại phòng sinh.

      Trương Trọng Vi phải lần đầu làm cha, nhưng cảm giác khẩn trương lo lắng chưa bao giờ thuyên giảm, tới lui bên ngoài phòng sinh, rất là hồi hộp. Lâm Y đưa vào non nửa canh giờ, trong phòng liền truyền ra tiếng kêu đau, tiếng bà mụ chỉ huy, Trương Trọng Vi lửa đốt trong lòng, chạy đến cạnh cửa, vỗ ván cửa gọi nàng. “Nương tử, nương tử yên tâm , cho dù em sinh con nữa, ta tuyệt đối nạp thiếp, em chớ sốt ruột, cứ từ từ sinh”.

      Mọi người bên trong bên ngoài phòng sinh cười vang, tiểu nha hoàn bưng nước ấm vào phòng run tay, đổ nửa chậu nước ra sàn; bà mụ cười gập cả người, quên mất dặn hít hơi như thế nào; Lâm Y dùng sức rặn, miệng phì cười, mất hết lực.

      Bà mụ nhìn xong, vội ra chống hông đuổi Trương Trọng Vi ra xa chút, chớ quấy rối. Thanh Miêu vội vàng rời khỏi phòng sinh, kéo Trương Trọng Vi ra ngoài sân, giải thích cho chàng biết lợi hại như thế nào.

      Trương Trọng Vi nghe sinh con đều là dạo bước qua Quỷ Môn quan, nỡ đánh nhiễu, sợ quá dám vào viện nữa, đành phải đứng nép ngoài cửa nách, thò đầu vào nhìn xung quanh, đột nhiên nghe được có tiếng người nghị luận, bảo rằng “Sinh mồng năm tháng năm, nam khắc phụ, nữ khắc mẫu”. Đây là cách lưu truyền ở Đại Tống, ý rằng đứa sinh ra vào vào ngày năm tháng năm, nếu là bé trai hợp mệnh cha, nếu là bé hợp mệnh mẹ.

      Trương Trọng Vi bị những lời đó làm phân thần, thầm nghĩ chính mình ngại sinh trai hay sinh , nhưng nếu sinh con khắc mẹ, vì an toàn cho Lâm Y, cứ sinh con trai hơn.

      Chưa đợi chàng miên man suy nghĩ xong, phòng sinh vang lên tiếng khóc oe oe, đứa ra đời. Trương Trọng Vi lập tức phấn chấn tinh thần, chạy vội qua, vọt vào phòng sinh, gạt bà mụ sang bên, thẳng đến khi tới được giường sinh mới ngừng lại. Chàng nhìn Lâm Y đầu đầy mồ hôi, tươi cười mệt mỏi, quên hết tất cả mồng năm tháng năm khắc phụ khắc mẫu còn mảnh, tiến lên cầm khăn lau, tìm nước, lại hỏi đứa ở đâu.

      Bà mụ ôm em bé nằm trong tã lót, đứng bên cạnh chờ, nghe hỏi liền cúi người lớn tiếng báo tin vui. “Chúc mừng Trương thông phán, là tiểu thiếu gia”.

      Trương Trọng Vi lòng đầy vui mừng, lại thoải mái, ôm con trai hôn hôn, cưng nựng. “Mặc kệ khắc cha hay khắc mẹ, cha cân tất”.

      Bà mụ nghe hiểu ý chàng, cười . “Trương thông phán lầm rồi, bây giờ là cuối giờ Tý, đầu giờ Sửu, tiểu thiếu gia sinh mồng sáu tháng năm, khắc cha mà cũng chẳng khắc mẹ, có phúc khí lắm”.

      Trương Trọng Vi nghe xong mừng rỡ, trọng thưởng bà mụ.

      Lâm Y chẳng hiểu gì, nhưng nghe sinh được con trai nàng cũng cao hứng, tuy rằng nàng trọng nam khinh nữ, nhưng trong hoàn cảnh xã hội này, có con trai bàng thân ổn thoả hơn nhiều, vừa khiến Trương Đống và Dương thị an tâm, vừa chặt đứt cớ để Phương thị đưa thiếp.

      Thanh Miêu mừng cho vợ chồng họ, cố ý vào miếu thắp nén nhang, lại ở lại chăm sóc Lâm Y mười ngày sau mới lên đường quay về Tường Phù.

      Trương Trọng Vi và Lâm Y từ đó trai đủ đầy, thấu làm chữ “Tốt”, cảm giác sâu sắc cuộc đời này trọn vẹn, còn gì sở cầu.

      Ngoại truyện 3 : Chân lý gia đình

      Trương Trọng Vi mừng được con trai, dùng tên nơi này đặt cho con, gọi là Trương Tuấn Tô.

      Đảo mắt ba năm trôi qua, đến năm cuối cùng Trương Trọng Vi nhậm chức ở Tô Châu, vài năm nay chàng làm việc ở nha môn mọi hài lòng, tiền đồ trong sáng, chỉ chờ mãn chức hồi kinh, nhậm sai phái khác. Mà Lâm Y ở Tô Châu có thân thích hỗn loạn làm phiền, cũng sống vô cùng như ý.

      Nghĩ đến sắp rời Tô Châu, Trương Trọng Vi và Lâm Y đều lưu luyến, hai đứa lại hưng phấn hết sức, nhất là Trương Tuấn Tô, cậu nhóc chưa biết được phồn hoa dưới chân thiên tử là như thế nào, chỉ nghe trong kinh thành thức ăn ngon, đồ chơi đẹp nhiều xuể, trái tim sớm phi mất.

      tới mấy ngày nữa là Trung Thu đến, Lâm Y suy nghĩ, đây có lẽ là ngày tết cuối cùng của gia đình họ ở Tô Châu, vì vậy sớm chuẩn bị sẵn thức ăn đón tết, còn sai người mời người kể chuyện, làm xiếc, diễn rối, ý định cho mọi người cùng vui vẻ hồi.

      Trương Tuấn Tô thích nhất là ngày tết, cần người thúc giục, bản thân tự lăn lông lốc thức dậy, chạy vào phòng Lâm Y, reo lên. “Mẹ, cha hôm nay ngoan lắm, con muốn dẫn cha ra ngoài chơi đùa”.

      Rốt cuộc là ai dẫn ai chơi? Vì muốn chơi mà gọi vai vế cha con lẫn lộn, hiểu đứa này học ai ra. Lâm Y buồn cười, dí dí cái trán cậu nhóc, cười mắng. “Bị cha nghe thấy, con lại ăn đòn vào mông bây giờ”.

      Trương Trọng Vi nghiêm khắc với con trai, Trương Tuấn Tô có chút sợ cha, bởi vậy lên tiếng, chỉ nắm góc áo Lâm Y, nhìn nàng rưng rưng.

      Lễ tết ở Đại Tống, đường rất náo nhiệt, chỉ có tết Trung Thu nhất định phải ở nhà đón, Lâm Y kiên nhẫn giải thích với Trương Tuấn Tô, khuyên cậu nhóc an tâm chớ nóng ruột, đến buổi tối vừa được ăn ngon, lại có trò vui nữa.

      Trương Tuấn Tô phản đối, cũng đồng ý, nhào vào lòng Lâm Y, xoay tới xoay lui. Lâm Y chịu nổi con làm nũng, trái tim yếu mềm, liền thoả hiệp. “Để tỷ tỷ dẫn con ra đường ăn điểm tâm được ?”.

      Lâm Y luôn lo lắng ngoài đường nấu nướng sạch , sợ con nít ăn dễ bị tiêu chảy, bởi vậy ngày thường chỉ cho bọn họ ở nhà ăn, cho ra đường ăn. Lần cuối cùng Trương Tuấn Tô ra ngoài ăn điểm tâm là tận tháng trước, cậu nhóc muốn ăn nữa, giờ nghe Lâm Y chịu thua, nhảy dựng cao ba thước, hoan hô chạy đến phòng Ngọc Lan.

      Lâm Y nhìn bóng con hớn hở nhảy nhót, lắc đầu, đầu bếp trong nhà đều chiếu theo mùi vị bên ngoài làm, có gì khác đâu, chỉ là cu cậu khoái chạy ra ngoài chơi thôi.

      Trương Tuấn Tô vào phòng Ngọc Lan, Ngọc Lan còn chải đầu, mặc áo sam màu hồng, ngồi ngay ngắn ghế từ bà vú thắt tóc. Trương Tuấn Tô tính tình gấp gáp, chờ được, khó khăn đến lúc tỷ tỷ chải đầu xong, nắm đại quyên hoa cắm lên tóc tỷ tỷ, liền kéo tỷ tỷ ra ngoài.

      Các bà vú vội chạy theo, kêu lên. “Tiểu tổ tông, chậm chút”.

      Ngọc Lan choáng váng lắc lư bị Trương Tuấn Tô kéo thẳng ra cổng, nhận ra là định ra ngoài đường ăn điểm tâm. bé cũng thích ăn vặt, nghe vậy cao hứng lắm, nhưng vẫn dừng chân dạy dỗ em trai mấy câu, dặn em được chạy loạn, rồi nắm tay em quy củ về phía trước, cho bà vú và nha hoàn theo sau.

      Hai đứa trẻ đường, thưởng thức cảnh náo nhiệt khắp nơi, ngã tư dựng hai chum lớn, trước cửa bán nước thơm, chuyên cung cho người lười nấu nước rửa mặt mua về dùng; thêm mấy bước, lướt qua sạp bán đồ đồng, thuốc viên các kiểu là ngõ chuyên về điểm tâm.

      Bánh tiên bạch tràng, bánh huyết dương, canh cá, canh bột, cháo thịt ngũ vị, cháo thất bảo,… Các loại điểm tâm cái gì cũng có. Nhà họ Trương nấu nướng tuy cũng phong phú, nhưng Trương Trọng Vi và Lâm Y đều từ khổ lớn lên, căn cứ nguyên tắc lãng phí, mỗi ngày chỉ làm hai ba dạng, loại nào cũng đầy đủ như thế này ít khi Trương Tuấn Tô được thấy, lập tức cười toe toét thành đoá hoa, dọc theo ngõ , uống cháo, ăn bánh, xong lại đứng ở sạp bán canh nhị trần chịu .

      Ngọc Lan kéo em trai động đậy, đành phải dỗ. “Canh nhị trần người lớn uống thôi, con nít như em thèm cái gì chứ?”.

      Trương Tuấn Tô thành gật đầu. “Tỷ tỷ, Tuấn Tô nghe lời, Tuấn Tô uống canh nhị trần”.

      Ngọc Lan vui mừng vỗ vỗ đầu em khích lệ, chưa kịp khen “Ngoan lắm”, nghe Trương Tuấn Tô . “Tỷ tỷ, canh tắc con nít uống được, tỷ tỷ mua cho Tuấn Tô ”.

      Ngọc Lan bị em kì kèo, làm sao được, đành phải mua cho em chén. Trương Tuấn Tô cũng còn hiểu chuyện, nhường Ngọc Lan uống trước mấy ngụm mới bưng lên uống ực ực.

      Cậu nhóc ăn no nê, vẫn chưa thèm, muốn canh ngoạn nguyệt đón tết, xin Ngọc Lan mua cho. Ngọc Lan rốt cuộc hiểu vì sao Lâm Y tự mình dẫn Trương Tuấn Tô ra ngoài, ra cậu nhóc ra đường lại phiền nhiều như vậy. Suy nghĩ cho cái bụng của em, bé quyết định nghiêm khắc, . “Em ăn nhiều rồi, được ăn nữa”.

      Trương Tuấn Tô tội nghiệp . “Nhưng mà canh ngoạn nguyệt, Tuấn Tô chưa được uống”.

      Ngọc Lan dở khóc dở cười. “Nếu em chưa bao giờ uống, sao lại biết nó gọi là canh ngoạn nguyệt?”.

      Trương Tuấn Tô cuống quít che miệng, đỏ mặt cúi đầu, nhưng qua chút lại ngẩng lên, tỏ ra đáng thương. “Lần cuối cùng gặp nó là Trung Thu năm ngoái rồi, suốt cả năm dài, Tuấn Tô nhớ nó lắm”.

      Người hầu theo sau nghe thấy, cười khúc khích ngừng. Vú nuôi của Trương Tuấn Tô tiến lên, cười với Ngọc Lan. “Mua cho tiểu thiếu gia thôi, mang về nhà, buổi tối ngắm trăng cùng ăn”.

      Ngọc Lan chịu thua, mua luôn mấy chén, xin chủ quán hộp đựng, mang về nhà.

      Lâm Y nhìn hộp canh ngoạn nguyệt, ở khóc dở cười, trong nhà nấu kia, sao lại mua về nữa?

      Trương Trọng Vi thiên vị con , vội . “Bà vú và nha hoàn theo từ sáng sớm, vất vả các ngươi, mau cầm canh ngoạn nguyệt này phân ra ăn ”.

      Lâm Y liếc chàng cái, nghe lời đưa hộp cho bà vú, gọi bọn họ tự phân.

      Đêm xuống, trăng tròn nhô lên cao, sáng vằng vặc giữa bầu trời trong gợn mây. Lâm Y sai người bày bàn ra vườn, rót bầu rượu mới, bưng cua ngao lên, còn có trái cây quả lựu, lê, táo, nho xếp đầy bàn.

      Trương Trọng Vi nâng chén chúc trăng, nhịn được cảm khái, từ năm ấy phụng chỉ vào kinh rời Mi Châu, rốt cuộc chưa quay về lần nào, hai đứa trẻ biết cố hương bộ dạng ra sao, chẳng biết năm nào tháng nào mới có cơ hội nhìn núi Mi Sơn và quê cũ cái.

      Lâm Y cũng ngửa đầu nhìn trăng sáng, trong giây lát hoảng hốt nhận ra được đây là ánh trăng ngàn năm trước hay ánh trăng ngàn năm sau. Nhắm mắt hồi tưởng, đời người kể từ lúc xuyên qua đến nay, chẳng biết tự năm tháng nào, ký ức dần dần phai nhạt, trong đầu chỉ có quan nhân và các con.

      Trương Trọng Vi uống cạn ly rượu, thốt lên. “ biết khi nào có thể về cố hương”.

      Lâm Y ôm Ngọc Lan và Tuấn Tô, mỉm cười. “Người nhà ở đâu, nơi đó chính là nhà”.

      Trương Trọng Vi ngắm khuôn mặt tươi cười của nàng, lại nhìn nét ngây thơ mặt các con, tâm hồn bỗng trở nên thoải mái.

      -[ Kết thúc ]-
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :