1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 224 : Trọng Vi ghen

      Côn thấy Trương Trọng Vi kinh ngạc gì, nhắc lại vấn đề lần nữa, hỏi chàng sau khi lấp ao nước xong định xây gì đó.

      Trương Trọng Vi sớm thương lượng với Lâm Y, nơi này chung quanh đều là nhà dân, cũng sát đường, bởi vậy muốn xây căn nhà hai sân, sân để ở, sân cho thuê. Nhưng chàng chán ghét Côn dây dưa, muốn cho ta biết, chỉ trả lời. “Nhà họ Trương chúng tôi muốn xây nhà gì có tính toán hết rồi, cần đại quan nhân quan tâm”.

      Côn nhận ra chàng khó chịu, vẫn lùi bước, ngược lại tiến đến gần hơn, thấp giọng . “Trương biên tu, nghe tôi câu, chờ ngài lấp ao nước xong, xây khách sạn thanh nhã, bảo đảm ngài kiếm được số tiền lớn”.

      Trương Trọng Vi nghĩ bụng, đúng là bậy, trong thành Đông Kinh khách sạn đều mở ở những con đường ngựa xe như nước, khách nơi xa đến ai lại thích ở nơi yên ắng như chỗ này. Chàng nhận định Côn tranh được ao nước nên cố tình tới tung hoả mù, bởi vậy muốn chuyện với ta, chắp tay sau lưng vòng qua bên kia ao nước.

      Côn gặp Trương Trọng Vi để ý tới mình, vẻ mặt lên thất vọng. Tiếu Đại trộm nhìn ta, khe khẽ với Tiếu tẩu tử. “Nhìn đại quan nhân kia kìa, cũng đâu phải nhà , quản gì xa tới chuyện của Trương biên tu, trâu bắt chó cày xen vào việc người khác, lại bộ vô cùng đau đớn, kì quái”.

      Trương Trọng Vi đứng ở bờ bên kia lát, thấy Côn theo, nhìn quanh quẩn cũng mất bóng dáng ta, thế này mới tươi cười trở lại. Chàng đứng lúc, mùi hôi trong ao nước bốc lên chịu nổi, cảm khái bản thân vào thành quá lâu, chịu khổ bằng khi còn ở nông thôn, coi như uống rượu với đồng môn về sớm, giữa trưa vẫn là về nhà ăn cơm thôi.

      Buổi trưa, Trương Trọng Vi vào cổng, cố ý than thở đồng môn đãi cơm để gạt Dương thị, chọc Lâm Y buồn cười thôi. Ăn cơm xong, Lâm Y kéo chàng vào phòng, hỏi. “ dạo ở đâu rồi?”.

      Trương Trọng Vi . “Còn ở đâu nữa, chỉ có thể tới ao nước lòng vòng, đụng phải người dai nhách”. Chàng kể lại chuyện gặp Côn cho nàng nghe, lại . “Nương tử, thế nhưng lại khuyên chúng ta xây khách sạn, còn chỗ đó xây khách sạn trang nhã kiếm được nhiều tiền, em có buồn cười ?”.

      Lâm Y lấy làm lạ, nơi yên ắng hợp buôn bán, quy luật này mọi người đều biết. Côn ra chủ ý như vậy, nếu là để gạt người thủ đoạn quá ngây thơ , chẳng lẽ ta thực có cao kiến?

      cân nhắc, Tiểu Khấu tử đến bẩm báo, xưng rằng người bị Thanh Miêu mắng ngày đó lại tới nữa. Trương Trọng Vi cả kinh. “Chẳng lẽ vẫn là Côn?”. Chàng ra ngoài nhìn, quả đúng chính là Côn, đứng ở cửa, tươi cười cúi chào, thở dài, bảo rằng mình đặc biệt đến bái kiến Trương biên tu, có chuyện tâm với Trương biên tu.

      Trương Trọng Vi khỏi cần suy nghĩ, chuẩn bị cho gia đinh đuổi người, Tiểu Khấu tử chạy tới với chàng : Lâm Y muốn gặp thử đại quan nhân.

      Trương Trọng Vi giật mình, vào nhà hỏi Lâm Y. “Nương tử, người này bám dai như đỉa, em muốn gặp làm chi?”.

      Lâm Y trả lời. “Em là phụ nữ, gặp ta làm chi đâu, chỉ muốn tránh mặt sau bình phong nghe chàng hỏi ta mấy câu thôi”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Nương tử muốn hỏi gì? Là định nhờ ta mắng cho mấy câu?”.

      Lâm Y nhàng lắc đầu, ngoắc gọi chàng qua, ghé lỗ tai thầm. Trương Trọng Vi nghe xong ý tứ Lâm Y, mấy đồng tình, nhưng chuyện mua đất xây nhà vốn là chủ ý của nàng, đành phải theo nàng, mời Côn vào.

      Côn nhiều lần vấp phải trắc trở, hôm nay rốt cuộc có thể vào nhà chuyện, thập phần quý trọng cơ hội, ngồi xuống lập tức vào chính đề, vẫn là xây khách sạn.

      Trương Trọng Vi ngồi trước bình phong, chiếu theo ý Lâm Y, hỏi. “Nơi hẻo lánh im ắng như vậy, xây khách sạn cho ai ở? Hơn nữa triều đình vừa hạ lệnh cấm, quan viên được kinh thương”.

      Côn cười . “ phải khách sạn bình thường, là toà đại viên, chia làm các viện , thiết kế tinh xảo, đặt tên tao nhã, chuyên môn cho học trò vào kinh và quan viên đưa gia quyến vào kinh nhậm chức thuê…”.

      Chỗ ngồi của Trương Trọng Vi nhìn ra phía trước có thể thấy Côn, nhìn ra phía sau thấy Lâm Y, lỗ tai chàng nghe Côn , ánh mắt thoáng nhìn đằng sau, vừa vặn nhìn thấy Lâm Y tập trung lắng nghe, ánh mắt sáng lấp lánh, hẳn là cảm thấy đề nghị của Côn rất khả thi.

      Lúc nương tử nhìn mình, ánh mắt chưa bao giờ sáng như vậy, trong lòng Trương Trọng Vi chua chát, khách khí ngắt lời Côn, nghi ngờ. “Xem ba hoa chích choè, sao bản thân tự xây , sợ cho chúng tôi biết lại bị đoạt mất cơ hội đầu?”.

      Côn đứng dậy vái vái, cười . “Trương biên tu ban nãy cũng triều đình có lệnh cấm, nhà ngài làm quan, cho dù biết được xây khách sạn kiếm bộn tiền cũng khó làm tốt việc kinh doanh này”. Lúc ta vào nhà, liền nhìn ra sau bình phong có người giấu mặt, mặc dù là nam hay nữ, nhưng theo ta đoán, đó mới là người quyết định, nghĩ đoạn ta cũng chắp tay vái chào bình phong, . “Nếu trương biên tu chịu xây khách sạn theo bản vẽ của tôi, tôi nguyện ý kí khế ước ngay bây giờ, đặt cọc tiền, chờ khách sạn xây xong mua đứt”.

      Ao nước còn chưa lấp xong có người chịu mua, đối với người kinh doanh nhà đất như Lâm Y mà thực tín hiệu đáng mừng. Lâm Y ngồi sau bình phong, liên tục nháy mắt với Trương Trọng Vi, để chàng lưu lại đường sống với Côn, ngày sau lại đến bàn tiếp.

      Nhưng Trương Trọng Vi nhìn Côn hướng bình phong thở dài, tức giận ghê gớm, làm sao để ý tới ánh mắt Lâm Y, đứt phắt dậy, xanh mặt kêu tiễn khách.

      Côn ngớ ra, biết bản thân câu nào đắc tội Trương Trọng Vi, muốn hỏi ràng, ngặt nỗi Trương Trọng Vi quay lưng, rơi vào đường cùng, chỉ phải cáo từ.

      Lâm Y cũng ngạc nhiên, bước ra khỏi bình phong, chất vấn Trương Trọng Vi. “Chúng ta xây nhà phải vì kiếm tiền sao? Tiền đưa tới cửa, chàng lại đẩy ra ngoài là cớ gì?”.

      Nàng hơi, thấy Lưu Vân và đám người lò dò bên ngoài, bước nhanh sang, tức giận đóng cửa cái rầm, khiến bọn họ sợ tới mức rụt cổ.

      Trương Trọng Vi thấy nàng hành động mạnh mẽ, nhíu mày nhắc nhở. “Em để ý chút, có bầu đấy”.

      Lâm Y cả giận. “Chàng biết ta có bầu nên chọc ta tức giận. Dặn chàng hỏi mấy câu, chàng chưa hỏi xong đuổi khách, chàng , tại sao chàng muốn đại quan nhân này mua của chúng ta?”.

      Trương Trọng Vi á khẩu trả lời được, chẳng lẽ chàng là vì Côn nhìn chăm chú về phía bình phong? Bình phong ra dày lắm, căn bản thấy mặt. Chàng vốn đuối lý, chuẩn bị nhận thua, lại nhớ tới ánh mắt Lâm Y sáng long lanh, trong lòng như biển dấm chua lè, mới cứng rắn . “ cho mua là cho mua”. xong đợi Lâm Y lên tiếng, tung cửa rồi.

      Hai vợ chồng chưa bao giờ cãi nhau câu, ngẫu nhiên to tiếng lần khiến tất cả người hầu đều bị doạ, trốn hết vào phòng dám lên tiếng. Trương Trọng Vi mặc dù bước , rốt cuộc vẫn nhớ thương Lâm Y mang bầu vất vả, liền chỉ vào Tiểu Khấu tử, . “ vào nhìn Nhị thiếu phu nhân, chớ để ném vỡ đồ đạc nguy hiểm”.

      Bộ dáng đóng cửa mạnh mẽ của Lâm Y ban nãy Tiểu Khấu tử có thấy, nàng mím môi, tự nhiên nhiệm vụ sứ giả hoà bình lại rơi trúng đầu mình. Nhưng mệnh lệnh của Nhị thiếu gia, Tiểu Khấu tử dám cãi, đành rón rén bước vào phòng Lâm Y.

      Trương Trọng Vi rất tức giận, phải là tức Lâm Y, mà là tức chính mình, tại sao có bản lĩnh khiến Lâm Y cũng nhìn mình với ánh mắt lấp lánh như vậy. Nỗi buồn lấp kín con tim, chàng ra khỏi cửa viện, muốn uống ly rượu, cơn say giải ngàn sầu, chưa quá cửa bị Lưu Hà gọi lại, xưng rằng Dương thị cho mời.

      Trương Trọng Vi đành quay đầu gặp Dương thị, Dương thị cũng nghe thấy cặp đôi cãi nhau, hỏi nguyên do, trước trách cứ Trương Trọng Vi trận, mắng chàng biết đau lòng vợ, khiến Lâm Y giận. Trương Trọng Vi nghe, càng cảm thấy bản thân có lỗi, vô dụng, nghe răn dạy xong, cũng uống rượu nữa, ra ngoài mướn con ngựa chạy thẳng tới huyện Tường Phù, tìm Trương Bá Lâm tâm .

      Lúc Trương Trọng Vi đến huyện Tường Phù, Trương Bá Lâm còn ở nha môn làm việc, nghe huynh đệ tới, vội vàng xin nghỉ, ra khỏi nha môn đón chàng, kì quái hỏi. “Sao cậu vào nhà mà lại tới đây? Hay là có việc?”.

      Trương Trọng Vi rầu rĩ . “ có việc gì, chỉ là tìm ca ca uống ly rượu”.

      Trương Bá Lâm tưởng chú em gặp chuyện phiền lòng chốn quan trường, dẫn Trương Trọng Vi tửu lâu, chọn gian mỹ các ngồi, hỏi cặn kẽ nguyên do.

      Trương Trọng Vi chẳng qua là ghen, cộng thêm hận bản thân có bản dỗ nương tử an tâm, bảo chàng sao ra được? Chỉ biết châm đầy hai ly rượu, đưa cho Trương Bá Lâm chén, uống cạn hơi, . “Em chỉ tìm ca ca uống rượu thôi, có gì đâu”.

      Vẻ mặt chàng sầu khổ như vậy sao Trương Bá Lâm có thể nhìn ra, vội hỏi. “Ở Hàn Lâm viện thuận lợi?”.

      Trương Trọng Vi lắc đầu, . “ thời buổi hoà bình thanh nhàn có gì thuận lợi đâu?”.

      Trương Bá Lâm hơi yên tâm, lại an ủi chàng. “Cậu có Âu Dương tham chính nâng đỡ, lên chức là sớm hay muộn thôi, cần sầu lo”.

      Trương Trọng Vi gật đầu, lại cụng chén với Đại ca. Trương Bá Lâm nhìn thái độ chú em, quả giống buồn bực chuyện làm quan, ta dợm nhấp ly rượu lên môi, nhưng chưa uống, cân nhắc đỗi, chợt loé ra suy nghĩ, buông chén, vươn cánh tay quàng qua cổ Trương Trọng Vi, sáp lại cười cười. “Huynh đệ tốt, cho ca ca, có phải em dâu có bầu, cậu phòng tịch mịch, muốn tìm người ấm giường?”.

      Tự nhiên lòi đâu ra vụ này? Trương Trọng Vi chưa kịp phản ứng, đơ người ra. Trương Bá Lâm nhìn chàng ngây ngốc, còn tưởng mình trúng tâm đen, vỗ vãi chàng, cười hớn hở. “Cậu yên tâm, chuyện này giao cho ca ca, quyết làm cho bá mẫu và em dâu biết”.

      Trương Trọng Vi phục hồi tinh thần, lắc người trốn ra, . “Ca ca giỡn, em mê cái này”.

      Chuyện mua vui tìm hoan đều phải tự nguyện, Trương Bá Lâm ép buộc, chỉ thấy lạ. “Công việc cũng , việc tư cũng , vậy cậu sầu đầy mặt là vì cái gì?”.

      Trương Trọng Vi tiếp tục nâng chén, lên tiếng. Trương Bá Lâm đoán tiếp. “Đắc tội bá mẫu?”.





      Côn họ hông phải họ Kỉ, Q. tra lại. Các chap trước Q. sửa tên rồi, các bạn đọc lại thấy lỗi báo Q. nhé.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 225 : Phương thị thay đổi

      Trương Trọng Vi vẫn im lặng, chỉ vùi đầu uống rượu sầu, khiến Trương Bá Lâm sốt ruột, bỏ chén xuống bàn, . “Cậu chỉ biết uống mà lời nào, vậy gọi tới làm khách chi vậy, làm chậm trễ công việc ở nha môn”.

      Trương Trọng Vi thấy Đại ca nóng nảy, mới kéo ta phen, định kể tình hình thực tế, nhưng lời ra miệng lại nuốt xuống, phải chàng muốn kể, mà là dám kể, bình dấm chua ghen tuông nếu ra, khiến Trương Bá Lâm hiểu lầm danh tiết của Lâm Y thế nào cho phải? Vì thế đứng dậy, chắp tay xin lỗi Trương Bá Lâm, dối rằng bản thân vừa chuyển nhà, tâm tình chưa ổn định.

      Trương Bá Lâm tuy tin lời này, nhưng Đại phòng chuyển nhà vẫn là lần đầu ta nghe thấy, thân thiết hỏi thăm quên cả chủ đề ban đầu. Trương Trọng Vi kể cho ta nghe về nơi ở mới, Trương Bá Lâm lúc này tỏ vẻ muốn dẫn gia đình đến chúc mừng tân gia. Trương Trọng Vi . “Ca ca cần khách khí như thế, phòng kia là cầm cố cho người ta thôi, cũng phải nhà mình, tân gia gì đâu”.

      Trương Bá Lâm . “Chẳng lẽ cho chúng ta đến nhìn chỗ ở mới của mọi người cho biết nơi biết chốn, mai mốt còn ghé thăm sao?”.

      ta đến độ đó, Trương Trọng Vi còn biết làm sao nữa, uống rượu xong liền theo trai về nhà gặp những người khác ở Nhị phòng, kể chuyện chuyển nhà, mời bọn họ rảnh rỗi tới chơi.

      định ngày cụ thể, Trương Trọng Vi coi như là mời xã giao, vẫn chưa coi là đại gì, ban đêm về nhà xong cũng báo lại cho Dương thị, lặng lẽ mang theo thân mùi rượu về phòng mình. Chàng đẩy cửa ra, theo thói quen gọi tiếng “Nương tử”, thấy ai trả lời mới nhớ ra, Lâm Y bây giờ hằng đêm đều ở chỗ Dương thị, trong gian phòng này chỉ có mình chàng thôi.

      Chàng sờ ấm trà, là lạnh, ổ chăn, cũng là lạnh. Những thứ này phải vì hôm nay cãi nhau mà lạnh, nhưng vẫn khiến chàng ngồi ở mép giường thừ người ra. Vì uống rượu ban đêm, lại ngủ an ổn, ngày hôm sau Trương Trọng Vi dậy trễ, mặt trời lên cao mới đến phòng Dương thị thỉnh an.

      Dương thị thấy chàng đến muộn, tưởng chàng bất mãn bà trách cứ, vì thế cũng hơi giận, với Lâm Y. “Ta cứ tưởng Nhị lang ở lại huyện Tường Phù, ra trở lại”.

      Trương Trọng Vi đỏ mặt, cuống quýt quỳ xuống, thỉnh tội. “Hôm qua con uống mấy ly rượu với ca ca, say ngủ quên mất canh giờ, đến thỉnh an mẫu thân muộn”.

      Dương thị nghe là say, làm sao nhớ trách móc con, liên tục gọi người, gọi thím Dương nấu canh giải rượu, gọi Tiểu Khấu tử pha ấm trà mới. Trương Trọng Vi vội bản thân tỉnh, để Dương thị cần bận rộn, Dương thị nào chịu nghe, vẫn lo trước lo sau ngừng.

      Trương Trọng Vi vụng trộm xem nét mặt Lâm Y, thấy gương mặt nàng hơi tái, giống như cũng ngủ tốt, muốn hỏi lại sợ nàng còn tức giận, liền đến cạnh nàng ngồi xuống, tìm chủ đề. “Ta gặp ca ca ở huyện Tường Phù, ca ca mấy ngày nữa dẫn cả nhà tới mừng tân gia chúng ta”.

      Lâm Y nghe xong phản ứng, Dương thị ngồi gần đó . “Cũng phải nhà mình, tân gia gì chứ”. Hỏi tiếp Trương Trọng Vi. “Thúc thúc và thím con đều đến?”.

      Câu này là hỏi Trương Lương và Phương thị nhưng trọng lại đặt ở người sau. Trương Trọng Vi trong lòng run lên, hối hận ghê gớm, Phương thị đến chỉ có bắt nạt Lâm Y thôi, êm đẹp chuyện này làm chi, là ngớ ngẩn, lại này. Chàng thập phần trách mình lỡ miệng, tỉnh rượu rồi cũng muốn giả chưa tỉnh, nhận ly trà từ Tiểu Khấu tử, uống hết chén, lại nhận canh giải rượu của thím Dương, cũng uống luôn tô.

      Hương vị canh giải rượu thế nào ngon, Trương Trọng Vi uống xong mới hối hận, mặt nhăn nhúm, vừa vặn hỏi Lâm Y. “Nương tử, có mứt hoa quả nhắm rượu ?”.

      “Chàng chịu đồng ý xây khách sạn bán, tiền đâu mà mua mứt hoa quả?”. Có chuyện làm ăn làm, đêm về báo, Lâm Y cơn tức chồng chất cơn tức, nghe vậy thốt lên.

      Trương Trọng Vi sửng sốt, vội nhìn về phía Dương thị. Dương thị đương nhiên nghe được, hỏi. “Các con muốn xây khách sạn?”.

      Lâm Y tự biết lỡ, vội che lấp. “Hôm qua chúng con vẽ chơi, chỉ là khách sạn giấy thôi, khách sạn…”.

      Lâm Y hoảng lên lắp bắp, lại biết sao cho tròn, mặt đỏ bừng lên, Dương thị thấy nàng như vậy, hiểu lầm thành lạc thú chốn khuê phòng của bọn họ, mặt cũng đỏ lên vì ngượng, phẩy tay . “Nhị lang mới uống canh tỉnh rượu, con dâu dìu Nhị lang về phòng nghỉ ngơi ”.

      Câu này nghe như kim bài miễn tử, Lâm Y bất chấp còn tức giận Trương Trọng Vi, đỡ chàng bước , mạch trở lại phòng ngủ, mới vuốt ngực kêu lên. “Nguy hiểm quá”.

      Trương Trọng Vi biết Lâm Y dễ dàng buông tha mình, cố ý tỏ ra đáng thương, nằm oặt xuống giường, vừa che mắt ti hí nhìn trộm nàng, vừa suy yếu rên rỉ. “Vừa uống canh giải rượu xong, bao tử khó chịu quá”.

      Lâm Y liếc chàng cái, . “Bao tử khó chịu vì sao ôm đầu?”.

      Trương Trọng Vi quê quá, cuống quít dời tay khỏi mắt kéo xuống bụng, tiếp tục rên rỉ. Lâm Y nhịn nổi, bật cười, đến bên giường nắm lỗ tai chàng, hỏi. “Hôm qua mua bán tạm thời tính sổ, hỏi chàng trước, vì sao đêm về nhà?”.

      Trương Trọng Vi biện giải. “Về rồi, tin em hỏi gia đinh gác sân . Chỉ là về trễ, sợ đánh thức mọi người, mới dám qua truyền tin”.

      Lâm Y vẫn nắm lỗ tai chàng, cả giận. “Chàng tiếng nào, ta cứ nghĩ chàng về, lo lắng hãi hùng cả đêm”.

      Trương Trọng Vi đuối lý, dám cầu xin tha thứ, chỉ có thể nhìn nàng đầy mong đợi, liên tục xin lỗi. Vợ chồng cãi nhau, muốn giảng hoà nhanh nhất là bên chịu thua. Trương Trọng Vi xin lỗi xong, thái độ của Lâm Y liền thả lỏng, buông ra lỗ tai chàng, . “Lần sau được viện cớ này nữa”.

      Trương Trọng Vi ân cần kéo nàng ngồi xuống, hỏi nàng điểm tâm sáng ăn gì, bữa trưa ăn gì, Lâm Y chưa nguôi hoàn toàn, đẩy ra tay chàng, . “Còn lời xin lỗi nữa”.

      Trương Trọng Vi giả ngu cho qua. “Còn gì nữa, ta nhớ”.

      Lâm Y cũng ép chàng, . “ nhớ thôi, cứ làm theo lời em là được. Tối hôm qua chàng rời nhà trốn xong, ta phái người tìm hiểu, ao nước thối kia cách trường thi Lễ bộ chỉ con phố, ở gần, chung quanh lại yên tĩnh, thích hợp đọc sách ôn thi. đại quan nhân sai, xây khách sạn chuyên cung cho học sinh thi ở đó là hay nhất. Hôm nay chàng tìm đại quan nhân , thương lượng chuyện xây dựng, thái độ hoà hoãn thôi nhé, đừng hùng hùng hổ hổ với người ta”.

      Nàng chỉ lo , phát ra máu ghen trong Trương Trọng Vi bốc lên, hừ mạnh. “Hôm qua ta rồi, chúng ta làm ăn với ”. Trương Trọng Vi từ chối đề nghị của Lâm Y cái .

      “Tại sao?”. Thái độ Trương Trọng Vi kiên quyết như vậy khiến Lâm Y buồn bực, chỉ thấy kì quái.

      Tại sao ư? Bởi vì ánh mắt Lâm Y lấp lánh lúc đó hay vì Côn vái chào bình phong? Trương Trọng Vi tiện , đành phải rút lui. “Em muốn xây khách sạn, chúng ta xây là được, chẳng lẽ nhất định phải bán cho Côn?”.

      Việc buôn bán quả phải nhất định phải là Côn, nhưng chủ ý là của ta, xây khách sạn lại gạt ta ra có bạc bẽo lắm ? Hơn nữa ta nguyện ý cung cấp bản vẽ, còn kí khế ước, đặt cọc trước nữa, chuyện tốt như vậy vì sao đồng ý? Lâm Y nghĩ ra.

      Trương Trọng Vi có thể cảm giác được ánh mắt hoài nghi của Lâm Y quét lên quét xuống toàn thân mình, khiến chàng được tự nhiên.

      Lâm Y nhìn chàng hồi lâu thấy chàng vẫn chịu nhả ra, đành phải . “Theo ý chàng cũng được, nhưng chàng phải cho ta biết tại sao muốn buôn bán với đại quan nhân?”.

      …”. Trương Trọng Vi ấp úng mấy tiếng “” xong, rốt cuộc nghĩ ra được lý do nên hình. “ tranh ao nước với chúng ta lúc trước, bây giờ ra chủ ý nhất định có gì hảo tâm”.

      Lâm Y biết, Trương Trọng Vi ngang bướng năm đầu trâu cũng kéo lại được, nàng muốn vì dây dưa việc này mà chậm trễ chuyện quan trọng hơn, ngồi xuống bàn, tự chấm mực vẽ vẽ, nghiên cứu nên xây khách sạn như thế nào.

      Trương Trọng Vi bưng trà rót nước, ân cần hầu hạ lúc mà Lâm Y vẫn để ý tới chàng, cuối cùng tự chàng thấy thú vị, đổi Thanh Miêu qua hầu hạ, bản thân thong thả ra khỏi viện, chuẩn bị tới ao nước thối trông coi. Chàng theo đại lộ mấy bước, gặp được gia đình Nhị phòng, Trương Bá Lâm tay dắt Trương Tuấn Minh, trong lòng ôm Trương Tuấn Hải, cười . “Định tới tửu lâu của Bát nương tử hỏi chỗ ở mới của nhà cậu, ngờ lại gặp cậu luôn”.

      Trương Lương cũng cười. “Xem ra chọn trúng ngày tốt để mừng tân gia rồi, nên ăn mừng”.

      Trương Trọng Vi vội vàng mượn gia đinh của Lí Thư, sai tới báo tin cho Dương thị và Lâm Y, chính mình chậm rãi cùng Nhị phòng.

      Lúc tới nơi, Lâm Y và vài người hầu đứng chờ ở cửa, tiến đến đón chào, mời vào đại sảnh gặp Dương thị, lại phái người mời Trương Bát nương.

      Nhị phòng nghe Đại phòng chuyển qua nhà lớn để ở, ai nấy ăn mặc chỉnh tề hơn hẳn, vợ chồng Trương Lương dẫn theo Tiểu Truỵ tử, vợ chồng Trương Bá Lâm dẫn theo hai thông phòng, hai con trai, chật ních phòng. Mọi người hàn huyên xong, tửu lâu nay họ La tặng mấy đĩa trái cây tới, còn mang theo lời nhắn của Trương Bát nương, xưng rằng bận kinh doanh, thoát thân nổi, trước tặng trái cây đến chung vui, giữa trưa còn có bàn tiệc rượu.

      Lâm Y cười . “Có bận mới có tiền, đây là chuyện tốt, nhưng bận mấy cũng phải ăn cơm trưa, giữa trưa gọi ấy nhất định tới đây”. Người báo tin nhận thưởng, vâng lệnh .

      Hôm nay Phương thị đến, nhìn thấy bụng Lâm Y hơi hơi lộ ra, ba phần vui mừng, lại nghe Trương Bát nương kinh doanh tửu lâu phát đạt, càng cao hứng phấn chấn, trước kia tổng nhiều câu chanh chua, bây giờ lại hề nhắc tới, khiến mọi người đều kinh ngạc, cũng mừng thầm.

      Lí Thư ôm Trương Tuấn Hải còn nằm trong tã lót cho Lâm Y bế, bảo rằng nàng ôm cháu trai cho dính dính vận khí may mắn. Trương Tuấn Minh mới được ba tuổi, bé con thích chạy thích nhảy, thỉnh thoảng lại bổ nhào vào lòng người lớn cười hi hi, khiến khí trong đại sảnh hoà hợp ít.

      Giữa trưa, Trương Bát nương quả tự mình tặng bàn tiệc rượu đến, cá, thịt, gà, vịt tràn đầy mười mấy đĩa thức ăn, mọi người ngồi vây quanh cùng hoà thuận vui vẻ ăn bữa cơm. Thẳng đến khi Nhị phòng về hết, Lâm Y vẫn còn lâng lâng, thể tin được Phương thị vừa mới tới.

      Lại nhắc tới ao nước thối kia, dễ dàng lấp hơn so với việc dọn rửa trái cây lúc trước, chưa được mấy ngày lấp phẳng phiu. Ngày hoàn công, Thanh Miêu tò mò, cũng xem náo nhiệt, ngờ ngay bên ao nước lại gặp Côn.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 226 : Ý chí của Thanh Miêu

      Côn dẫn theo tuỳ tùng, thong thả dạo ven ao nước, chỉ trỏ, cao hứng . “Sắp hoàn công lấp ao nước rồi, gần đây thời tiết lại đẹp, hẳn là khách sạn cũng xây nhanh thôi, đến lúc đó chúng ta mua đứt, trong nhà lại thêm hạng mục sinh lời”.

      Tuỳ tùng vuốt mông ngựa nịnh nọt. “Cả nhà chỉ có lão gia ra được chủ ý hay, cho cùng nhà họ Trương phải cảm kích lão gia mới phải”.

      Thanh Miêu thấy, cơn tức bốc khói đầu, xông lên đuổi ta. “Ao nước nhà chúng tôi cần ngài quan tâm, chỗ khác ”.

      Côn chưa bao giờ gặp nha hoàn nào mạnh mẽ như vậy, sợ lùi ra sau mấy bước, nhưng thấy đằng sau có Trương Trọng Vi đứng, liền nở nụ cười. “Tới vừa hay, ta có thứ làm phiền nương mang về cho chủ nhân của ao nước”. xong, lấy trong tay áo ra cuộn giấy đưa cho Thanh Miêu.

      Thanh Miêu nhận, hỏi là vật gì.

      Côn nghĩ chỉ là nha hoàn, mở ra đọc cũng chẳng hiểu, chỉ . “Chỉ cần mang về, chủ nhân mở ra liền biết”.

      Thanh Miêu nghe khẩu khí ta tỏ ý khinh miệt, phục, chụp lấy cuộn giấy đoạt lại mở ra trước mặt ta, cúi đầu đọc, ra là bản vẽ thiết kế phòng ốc, ở góc có ghi chú , đầu viết hai chữ khách sạn. đọc mấy lần, khinh thường ngược lại, . “Chỉ là bản vẽ khách sạn thôi, tôi còn tưởng thứ gì hiếm lạ”.

      câu bẫng, lại làm Côn chấn động. “ biết chữ?”.

      Thanh Miêu hất cằm, hừ tiếng. “Óc ngắn nhìn được người cao, tôi chẳng những biết chữ, còn gảy bàn tính tính toán sổ sách, đừng tưởng buôn bán được hai liền nghĩ mình rất giỏi”. xong, nhét bản vẽ vào tay áo, xoay người bước . “Mặc dù tôi kiên nhẫn với , nhưng tình liên quan đến chủ tử, coi như chạy chân cho chuyến, lời cho rồi”.

      Côn vẫn kinh ngạc, tuỳ tùng cảm thán. “Bao nhiêu tiểu nương tử nhà người ta biết nửa chữ bẻ đôi, nha hoàn nhà họ Trương thế nhưng viết được, còn tính được, là khó tin”.

      Tùy tùng chưa dứt lời, Thanh Miêu quay lại, mắng . “Các người, tôi đồng ý truyền tin hộ rồi, sao còn chưa , chẳng lẽ chờ tôi cho người tới dùng bạo lực đuổi ?”.

      Tuỳ tùng định chửi, nhưng nhớ tới bọn họ có việc cầu người ta, đành phải nhịn xuống. Côn chắp tay chào Thanh Miêu, câu cảm ơn, rời khỏi ao nước.

      Thanh Miêu tận mắt nhìn bọn họ rời xa, lại dặn dò Tiếu Đại mấy câu mới trở về nhà. Lúc này Trương Trọng Vi và Lâm Y đều ở trong phòng, người dựa bên cửa sổ, người ngồi gần cửa ra vào, đứng ở bậc thang cân nhắc lúc, Côn bảo giao bản vẽ cho chủ nhân ao nước, là giao cho Trương Trọng Vi hay giao cho Lâm Y?

      Côn gặp mặt Trương Trọng Vi, nếu muốn giao cho chàng, thẳng là được, tất yếu cong cong vòng vòng, Thanh Miêu gật đầu kiên định, hướng Lâm Y bên cửa sổ, cũng bẩm báo, chỉ đưa bản vẽ ra.

      Lâm Y nhận, mở ra xem, mặt lộ vẻ kinh ngạc, trước liếc mắt qua Trương Trọng Vi, thấy chàng vùi đầu đọc sách, chú ý bên này, liền tự nhiên cuộn bản vẽ lại, nhét vào tay áo, vịn tay Thanh Miêu đứng lên, rằng ngồi lâu mỏi lưng, muốn dạo trong sân lát.

      Trương Trọng Vi bỏ sách xuống, . “Ta cùng nương tử dạo”.

      Lâm Y cười khéo léo từ chối. “Nghe công vụ sắp tới phải qua cuộc thi, chàng mau đọc sách thôi, em còn chờ được làm phu nhân cáo mệnh vẻ vang”.

      Trương Trọng Vi có tâm muốn thăng quan, cho nương tử được làm phu nhân cáo mệnh, khiến ánh mắt Lâm Y nhìn về phía mình cũng toả sáng lấp lánh, vì thế ngồi lại vào bàn, dặn dò Thanh Miêu nhớ hầu hạ cẩn thận.

      Thanh Miêu đỡ Lâm Y, chậm rãi vòng ra sau nhà, nhìn bốn phía có ai mới cầm bản vẽ ra nhìn kĩ, vừa xem vừa hỏi. “Là đại quan nhân nhờ em mang về?”.

      Thanh Miêu gật đầu, đáp. “Nhị thiếu phu nhân quả là thần cơ diệu toán”.

      Lâm Y thầm nghĩ, chuyện xây khách sạn phải gạt Dương thị, Trương Trọng Vi lại có công vụ trong người, thể ngày nào cũng nhìn chằm chằm được, sau này thiếu phải nhờ Thanh Miêu tương trợ, bằng cho biết, thêm cánh tay trợ giúp. Nàng quyết định xong, liền kể cho Thanh Miêu nghe Côn hiến kế, Trương Trọng Vi lại chịu, cười khổ. “Chuyện vốn chỉ định gạt Đại phu nhân, nay còn phải gạt cả Nhị thiếu gia, là…”.

      Ở trong lòng Thanh Miêu, Lâm Y mới là chủ nhân duy nhất, bảo gạt Dương thị cũng được, gạt Trương Trọng Vi cũng thế, hề có chướng ngại tâm lý, thậm chí hề hỏi vì sao Trương Trọng Vi chịu đồng ý với đề nghị của Côn, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân muốn dùng bản vẽ của đại quan nhân nên cẩn trọng chút, em thấy bụng dạ khó lường lắm, đề phòng hại chúng ta”.

      Lâm Y . “Đương nhiên rồi, em cầm cái này ra ngoài, tìm hai ba người môi giới, nhờ bọn họ tìm công tượng hỗ trợ nhìn xem”.

      Thanh Miêu vâng lời, nhận bản vẽ, giấu vào trong người. Lâm Y dẫn về phòng, dối rằng mình muốn ăn rau dưa mới mẻ, đưa cho ít tiền ra cửa mua.

      Trương Trọng Vi dốc lòng đọc sách, chú ý động tĩnh bên này, Lâm Y yên lòng.

      Mấy ngày sau, Lâm Y tìm cớ này cớ nọ cho Thanh Miêu chạy ra ngoài, cũng may tại nàng là phụ nữ có thai, tính tình thay đổi chút cũng ai nghi ngờ, coi như trôi qua bình yên. Hôm đó, Thanh Miêu làm thoả đáng tình xong, lặng lẽ bẩm lại với Lâm Y, bản vẽ kia thiết kế hết sức tận tâm, các tiểu viện nằm trong đại viện đều ngăn ra độc lập, bị quấy nhiễu, là tác phẩm xuất sắc.

      Lâm Y an tâm, quyết định sử dụng bản vẽ đó, nghĩ bụng, Côn tặng đại lễ như vậy ắt có gì cầu mình, khách sạn xây xong, nếu ta mua, còn phải giấu Trương Trọng Vi, bán cho ta. Dù sao việc buôn bán vẫn là ai trả cao bán người đó, đến lúc Côn ra giá cao, Trương Trọng Vi hẳn cũng phản đối.

      Lâm Y đưa bản vẽ cho Trương Trọng Vi xem, dối là bản thân bỏ tiền thuê người thiết kế, Trương Trọng Vi hiểu lắm kiến trúc, nàng thấy tốt là được. Chính là quyết định xây khách sạn coi như tiếp thu ý kiến của Côn, khiến lòng chàng buồn hoảng, càng ra sức hăng hái đọc sách, thề phải đạt thành tích trong cuộc thi công vụ lần này.

      Ba ngày sau, Tiếu Đại tập hợp công tượng đầy đủ, khách sạn động thổ xây dựng. Thanh Miêu hiểu được việc này hệ trọng, liền tranh thủ mọi lúc chuồn ra ngoài, thay mặt chủ nhân tuần tra giám sát công trình. Từ lúc thường xuyên chạy qua chạy về công trường, Côn cũng xuất nhiều hơn, có khi nhờ vả, có khi gửi tặng bánh trái, còn có lần thế nhưng mang theo bàn tính, kích Thanh Miêu gẩy hồi.

      Diễn ra nhiều lần, Thanh Miêu dù có trì độn ở phương diện này tới đâu cũng nhận ra được có gì đó đúng, nhưng Côn hiến bản vẽ, thể đuổi ta giống trước kia được, đành phải nhẫn nại, chu toàn lễ nghĩa với ta.

      Hành động của Côn, thái độ của Thanh Miêu đều lọt vào mắt Tiếu tẩu tử, ngày nhịn được, liền kéo Thanh Miêu ra hỏi. “Thanh Miêu, đại quan nhân làm ăn lớn, lúa gạo đầy bồ, tiền tài bạc triệu, người ta tốt như vậy, vì sao cứ cư xử có lệ với người ta mãi thế?”.

      Thanh Miêu đỏ mặt, gạt . “Tiếu tẩu tử mê sảng gì vậy, nhà ta có tiền nữa liên quan gì tới tôi, chẳng lẽ muốn tôi phải nịnh hót ta cả ngày?”.

      Tiếu tẩu tử vội la lên. “Ngốc quá, chúng ta cũng phải tiểu nương tử nhà cao cửa rộng gì, sao phải xấu hổ, đại quan nhân có ý với , người mù còn nhìn ra nữa là, cho dù muốn làm cao, cũng nên thường thường cười với người ta cái chứ”.

      Thanh Miêu vừa nghe liền phát hoả, nhảy dựng lên. “Tiếu tẩu tử, cái gì gọi là tôi làm cao? Sao tôi phải tươi cười với ta? Tôi cho Tiếu tẩu tử hay, tuy tôi chỉ là đứa nha hoàn, nhưng vẫn có chút chí khí, nhất định bao giờ chấp nhận làm thiếp cho ai”.

      Thanh Miêu to, Tiếu tẩu tử thấy Côn nhìn phía bên này, cũng biết có nghe được hay , vội cuống quít Thanh Miêu im lặng, . “Đừng là nha hoàn, ngay cả người phải nô tỳ như tôi, gặp đại quan nhân cũng chỉ biết đưa con của tôi cho ngài ấy làm thiếp, nào dám mơ ước vị trí chủ mẫu, nàng này là…”.

      Thanh Miêu thấy chị ta hiểu lầm mình đòi làm chính thất của Côn, mặt càng đỏ tợn, thề rằng. “Tôi là thân phận gì tôi tự biết, quyết si tâm vọng tưởng. Gia đình phú quý tôi dám rớ tới”. xong tức giận hừ tiếng, đứng dậy bỏ .

      Tiếu tẩu tử sợ tức giận, mách lại với Lâm Y, vội vàng kéo tay giải thích. “Là tôi hồ đồ, hiểu lầm , có ý chí như vậy, tôi liền giúp , sau này gặp đại quan nhân ở đây, tôi liền ngăn cản, miễn cho lại gần nhiều, lại bị người khác bịa đặt láo”.

      Thanh Miêu vui mừng, . “Rất tốt, vậy tôi xin tạ Tiếu tẩu tử”.

      Tiếu tẩu tử rốt cuộc được Thanh Miêu vui vẻ trở lại, như trút được gánh nặng, tiếp tục làm việc. Thanh Miêu kiếm cái ghế đẩu ngồi xuống, tay ra sức phe phẩy cho bớt nóng, quan sát công tượng làm việc. Côn đứng sau tảng đá cách đó chừng mười bước, tay cầm chiếc quạt tròn, tới lui. Tuỳ tùng thấy chủ nhân do dự, ngạc nhiên . “Lão gia, lão gia đặc biệt sử nô tài mua cây quạt, vì sao tặng nương ấy?”.

      Côn bực mình, . “Nhà ngươi nghe ấy mới sao? làm thiếp cho ai cả”.

      Tâm tình của tuỳ tùng biến đổi theo chủ nhân, thấy Côn phiền chán, cũng phiền chán theo, cả giận. “ nương kia biết tốt xấu, bao nhiêu người xếp hàng mong được tiến vào cổng nhà họ chúng ta, ta lại làm bộ làm tịch”.

      Côn hung hăng trừng mắt nhìn , . “Bao nhiêu người vẫn so ra kém ấy, biết chữ, còn biết gẩy bàn tính, ta xem bao nhiêu danh môn khuê tú ngoài kia, ai bằng được ấy”.

      Tuỳ tùng vuốt mông ngựa nịnh nọt lại vuốt trật lất xuống vó, dám tự tiện phát biểu nữa, ủ rũ thối lui ra sau. Côn do dự nhất thời, rốt cuộc vẫn nhịn được, bước ra khỏi tảng đá, đưa cây quạt tới trước mặt Thanh Miêu.

      Thanh Miêu nóng nực, ngẩng lên nhìn thấy, chiếc quạt tròn tinh xảo, lòng quạt bằng vải lụa, tay cầm bằng trúc chạm trổ, bên thêu bức tranh cung nữ hóng mát. thấy cây quạt, lòng tràn đầy vui mừng, ngước lên nữa lại chạm mặt Côn, sắc mặt lập tức thay đổi, gọi Tiếu tẩu tử. “Tiếu tẩu tử, vừa rồi đáp ứng tôi chuyện gì?”.

      Tiếu tẩu tử thầm tiếc rẻ đoạn nhân duyên này, vừa dâng bánh vừa mời trà, linh tinh hòng kéo Côn sang bên cạnh, lại đứng trước mặt ta, ngăn cản tầm mắt ta nhìn về phía Thanh Miêu. Côn cũng phải ngu ngốc, tình cảnh đó có suy nghĩ bằng gót chân cũng đoán được ý tứ của Thanh Miêu. Tục ngữ có câu “Dưa hái xanh ngọt”, nếu ấy vô tình, có quấn quít si mê cũng vô dụng, Côn từ chối trà bánh của Tiếu tẩu tử, mang quạt tròn về.

      Thanh Miêu trông coi công trường đến chạng vạng, gặp Côn sớm rời , thoải mái rất nhiều, lại hiểu sao sinh ra chút phiền muộn, khỏi thầm mắng bản thân ngớ ngẩn, dọn dẹp về nhà.



      Yes, chủ nhân Lâm Y có em bé rồi cũng tới lượt mùa xuân của Thanh Miêu nở bông. Côn này chính là người theo đuổi Thanh Miêu nhà chúng ta, vậy mới biết nàng là 1 tsundere http://***************.com/images/smilies/icon_wink.gif
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 227 : Nửa hỉ nửa bi

      Dương thị và vợ chồng Trương Trọng Vi ngồi ở ghế , nghe gã gia đinh thuật lại tin tức từ nhà họ Dương, Lã thị vì truất quyền của Ngưu phu nhân mà cắn răng hạ chiêu cứng rắn, bán hết gia trang, lại mượn nhà mẹ đẻ thêm khoản tiền, mua cho Dương Thăng chức quan. Mua quan là chuyện bình thường, nhưng nay triều đình có lệnh cấm, Dương Thăng khi làm quan, hai toà tửu lâu nhà họ Dương phải đóng cửa, nghe Ngưu phu nhân vì thế cãi nhau ì xèo với Lã thị.

      Triều đình vì sao hạ lệnh cấm? Chẳng phải vì Ngưu phu nhân tâm thuật bất chính, muốn hại nhà họ Trương, nay biến thành dời đá dập chân chính mình, Dương thị hả lòng hả dạ ghê gớm.

      Thanh Miêu rảo nhanh bước chân, định tiến vào đại sảnh, lại bị gia đinh khác gọi , lấy ra phong thư, là từ Tứ Xuyên gửi tới, bảo mang vào trình cho Dương thị. Thanh Miêu nhận, vào nhà gặp Dương thị, đưa thư xong, lùi ra sau lưng Lâm Y hầu cận.

      Dương thị mở ra, đọc lướt, chìa ra cho Lâm Y, giọng pha giận giữ. “Con nhìn đứa em dâu các con , lúc trước còn thề son sắt muốn thủ linh cho Tam lang, giả bộ chân tình này nọ, mới qua mấy năm thủ nổi nữa”.

      Lâm Y lấy làm lạ, cầm phong thư lên, ra là Điền thị ở quê cũ Mi Châu gửi tới. Điền thị viết trong thư rằng, ba năm hiếu kì hết, ở nông thôn lại khổ sở, bởi vậy muốn vào thành phụng dưỡng cha mẹ chồng, đoàn tụ với người nhà.

      cầu này Lâm Y thấy vừa hợp tình lại hợp lý, hiểu vì sao Dương thị lại nổi giận. Nàng đâu biết rằng vì nàng là người ngoài cuộc nên mới đối xử khách quan, còn Dương thị thiên tính bảo hộ con trai ruột Tam lang, thái độ khắt khe với Điền thị chút cũng hề kì lạ.

      Điền thị tuy thành thân sớm, nhưng ra chỉ cách Lâm Y mấy tuổi, trẻ như vậy liền thủ tiết, Lâm Y có chút thương hại, bởi vậy nàng khuyên Dương thị. “Mẫu thân từng ở nông thôn, hiểu được nơi đó xác thực an nhàn bằng trong thành, hơn nữa cả nhà đoàn tụ cũng tốt lắm mà”.

      Dương thị như nức nở. “Cả nhà? Cho nó vào thành hưởng phúc, còn con tai mình linh ở nông thôn?”.

      Lâm Y thấy Dương thị nhớ lại chuyện thương tâm, vội cúi đầu . lâu sau, lúc nàng nghĩ việc Điền thị vào thành coi như vô vọng, Dương thị lại gật đầu, . “Thôi cứ để nó về , xem ra tâm tư nó cũng rục rịch, lại ở nông thôn nữa, sợ là sinh chuyện”.

      Đây là lo lắng Điền thị chịu được tịch mịch, gian díu với người khác? Lâm Y dám đoán thêm, đứng dậy tiếng “Dạ”, lại tiếp lời. “Chúng ta có tiền thuê đất quý, Tam thiếu phu nhân giữ, tuy đặt mua thêm ruộng đất nhưng tính ra còn dư, lần này vào thành, gọi ấy cũng mang theo. Còn có ruộng đất ở nông thôn, nhờ con trai thím Dương chăm nom, mẫu thân thấy sao?”.

      Dương thị đồng tình. “Cho con trai thím Dương quản ruộng đất rất thoả đáng, nhưng tiền trong tay Điền thị, sao mua thêm đất ở Tứ Xuyên luôn?”.

      Lâm Y định mang số tiền đó vào thành để thêm vào tiền vốn mua đất, nhưng sợ Dương thị nghi ngờ, mà cũng chẳng đáng bao nhiêu, đành bỏ ý định đó, . “Là con dâu hồ đồ, chúng ta tại thiếu tiền xài, liền theo lời mẫu thân, tiếp tục mua thêm đất ở Tứ Xuyên”. xong, về phòng viết thư, nhắn dùm ý tứ Dương thị, cho phép Điền thị vào thành, cũng viết cho Lí Thư phong, xin phái gia đinh thủ ở Mi Châu hộ tống dùm.

      Điền thị đàn bà con độc thân vào kinh, đường hẳn là tốn thời gian, Lâm Y chưa vội vã an bài phòng ốc cho ta, chỉ chờ hồi .

      Nửa tháng sau, có tin tức mới truyền ra, thánh thượng hài lòng Âu Dương tham chính làm việc, đặc biệt ban thưởng ông này toà dinh thự. Cả nhà Trương Trọng Vi được mời đến phủ tham chính mới dự tiệc. Phu nhân tham chính thấy bọn họ tới, rất là cao hứng, còn đối đãi với Lâm Y khác người ta, tự mình dẫn nàng thăm thú nhà mới.

      Dinh thự hoàng thượng khâm ban quả nhiên khí phách phi phàm, từ trước ra sau năm gian nhà, rộng rãi sáng sủa, hoa viên, đình đài lầu các sắc màu rực rỡ, so với phòng thuê lúc trước quả khác như thiên địa. Lâm Y nhìn, hâm mộ tán thưởng thôi, cùng phu nhân tham chính vào trong đình hóng mát ngồi xuống.

      Phu nhân tham chính quan tâm tới tiến độ xây dựng khách sạn, quay lại chính , . “Nay công vụ có dư mấy phần, lão gia nhà chúng ta muốn để Trương biên tu ra ngoại thành làm tri huyện, bị ta ngăn cản, Lâm phu nhân trách ta chứ?”.

      Trương Trọng Vi làm tri huyện chính là thăng chức, đây là chuyện tốt, phu nhân tham chính ngăn trở, Lâm Y đoán được nguyên nhân nhất định là vì bà luyến tiếc cổ phần kinh doanh nhà đất, muốn nhà họ Trương cách kinh. Bất luận phu nhân tham chính tâm tư thế nào, nếu bà lên tiếng, Lâm Y còn sao nữa, chỉ có thể cuống quít hạ bái, . “Phu nhân tham chính quá lời, tôi làm sao hiểu được những thứ này, chỉ biết quan nhân nhà chúng tôi có được ngày hôm nay toàn dựa vào Âu Dương tham chính nâng đỡ”.

      Phu nhân tham chính thực vừa lòng câu trả lời của nàng, gật đầu mỉm cười. “ yên tâm, tiểu huyện xa xôi nên , có thứ tốt hơn chờ cậu ấy, lão gia nhà chúng ta cực kỳ coi trọng Trương hàn lâm”.

      Lâm Y đứng dậy cúi người cảm tạ, đợi nàng ngồi xuống, đột nhiên nhớ ra chuyện, hỏi. “Tôi nghe quan nhân kể, bọn họ lên chức phải qua cuộc thi? Nay còn chưa thi, vì sao có phân bổ công việc?”.

      Phu nhân tham chính . “Cũng phải lần đầu thi cử, có gì cần khảo nữa đâu, Trương biên tu năm đó đỗ đầu giáp, cho dù sơ tuyển, cũng nhất thiết phải thi”.

      Lâm Y nghi hoặc. “Vậy…”.

      Phu nhân tham chính phóng tầm mắt ra bờ hồ, vẻ mặt tỏ ra khinh thường, nhếch miệng. “Đó đều là xiếc do Vương hàn lâm nghĩ ra…”.

      Lâm Y nhìn theo tầm mắt phu nhân tham chính, ra ở phía xa, phu nhân Vương hàn lâm được chúng phu nhân vây quanh, dạo ngắm hoa. Nàng nghe phu nhân tham chính giải thích xong mới hiểu, có rất nhiều tiểu quan chưa có sai phái trong Hàn Lâm viện, Hoàng thượng ân sủng Vương hàn lâm, cho phép ông ta tự chọn người, Vương hàn lâm nghĩ ra cách thi tuyển, hạ lệnh cho các cấp quan viên trong Hàn Lâm viện ra sức đọc sách.

      Phu nhân tham chính thu lại ánh mắt, . “Chức quan Vương hàn lâm giao cho có gì tốt đẹp, chẳng qua là muốn nhân cơ hội này lôi kéo bè cánh thôi”. xong, nhìn sâu vào mắt Lâm Y.

      Lâm Y bị nhìn đến run sợ, thay mặt Trương Trọng Vi bày tỏ lòng trung thành. “Quan nhân nhà tôi nghĩ thi cử gì cả, chỉ là bất đắc dĩ”.

      Phu nhân tham chính cười, từ chối cho ý kiến, hơi hơi nghiêng người, chỉ cá chép lội dưới ao cho nàng xem. Lâm Y nhìn cá bơi qua bơi lại trong nước, bỗng hiểu được, Trương Trọng Vi mới đến Hàn Lâm viện mà thôi, sao lại đột nhiên lên chức, hẳn là Âu Dương tham chính nghĩ đến Vương hàn lâm muốn mượn sức Trương Trọng Vi, sốt ruột. đến đó cũng phải cảm ơn Vương hàn lâm, biết Âu Dương tham chính sắp xếp cho Trương Trọng Vi chức quan gì, đoán ý tứ phu nhân tham chính muốn nhà họ Trương cách kinh, phân nửa phải ở kinh thành chỉ là ngoại ô.

      Tiệc tối trôi qua, Dương thị dẫn cả nhà từ biệt ra về, ngồi chung cỗ kiệu với Lâm Y về nhà, dọc đường bà nắm tay nàng, tươi cười rạng rỡ, bảo rằng phu nhân tham chính ưu ái nàng, khiến bà cũng hãnh diện, lại tiếp. “Con trời sinh có tướng vượng phu, Nhị lang cưới con, ngày sau nhất định có số làm quan to, đường nghiệp bằng phẳng, giống vợ con trai Tam lang khốn khổ của ta, cưới đến xung hỉ, thế nhưng…”.

      Dương thị , bất giác trở nên thương tâm, Lâm Y phải an ủi bà cả đường về.

      Về tới nhà, Dương thị than đau đầu, Lâm Y đỡ bà nằm xuống, định đích thân hầu hạ, chợt thấy Trương Trọng Vi đứng ngoài cửa sổ ra hiệu với nàng, liền gọi Lưu Hà và Lưu Vân tiến vào, dặn bọn họ cẩn thận hầu hạ.

      Lâm Y ra khỏi cửa, định hỏi Trương Trọng Vi có chuyện gì, bị chàng kéo vào phòng ngủ, khoá cửa lại. Lâm Y còn tưởng chàng muốn làm chuyện đó, giận dỗi . “Trăm lấy hiếu làm đầu, mẫu thân khoẻ, em phải qua hầu hạ, tự chàng giải quyết ”.

      Trương Trọng Vi ấn nàng ngồi xuống, . “Đại như vậy, làm sao mình ta giải quyết được”.

      Lâm Y vỗ vỗ lên tay chàng, . “Dùng này giải quyết, có gì mà được?”.

      Trương Trọng Vi thế này mới hiểu ý nàng, dở khóc dở cười. “Nương tử, em nghĩ đâu vậy, ý ta là chuyện thăng quan”.

      Lâm Y đỏ mặt, . “Em cũng nghe được, phu nhân tham chính tiết lộ chàng sắp lên chức, nhưng muốn chúng ta rời xa Đông Kinh”. xong lại cười. “Đây là việc vui, em cho mẫu thân hay, chắc bà bớt đau đầu”.

      Trương Trọng Vi kéo nàng, . “Ta lên chức là chuyện , nhưng em có biết Âu Dương tham chính chọn sai phái ta tới đâu ?”.

      Lâm Y sinh lòng tò mò, vội thúc chàng kể.

      Trương Trọng Vi biểu tình vô cùng phức tạp, . “Nhất định em đoán ra đâu… Đúng là chức tri huyện huyện Tường Phù”.

      Lâm Y vui mừng quá đỗi, đây là lên chức vượt cấp, Âu Dương tham chính đúng là có bản lĩnh. Nàng cao hứng, đột nhiên nhớ ra, thân thích cùng làm quan là nên tách nhau xa ra, nhưng Trương Bá Lâm còn làm huyện thừa ở huyện Tường Phù kia mà, sao Trương Trọng Vi lại tới đó nữa?

      Trương Trọng Vi thấy nàng ngơ ngác, liền biết nàng nhận ra vấn đề, nặn ra nụ cười khổ sở. Lâm Y do dự hỏi. “Đại ca cũng thăng quan sao? Hay là điều nơi khác?”.

      Trương Trọng Vi thấp giọng thầm. “Trước đó lâu vừa gặp Đại ca Đại tẩu, em có nghe bọn họ ?”.

      Lâm Y luôn cố hướng mọi thứ theo phương diện tích cực, . “Hẳn là lệnh điều động đường tới”.

      Trương Trọng Vi nhăn mặt sầu khổ. “Đại ca cũng là quan trong triều, nếu có điều lệnh lẽ ra phải biết ngay chứ, chỉ sợ sắp tới hướng gió trong triều đổi…”.

      Lâm Y suy nghĩ cẩn thận, Trương Trọng Vi sắp điều huyện Tường Phù, vậy Trương Bá Lâm phải , nếu Trương Bá Lâm thăng quan, chẳng lẽ là sắp mất chức? Nàng càng nghĩ càng kinh hãi, quả nhiên là chuyện động trời, vội đẩy Trương Trọng Vi cái, thúc giục chàng mau tới huyện Tường Phù báo tin.

      Trương Trọng Vi chậm rãi lắc đầu, ngã ngồi xuống ghế, . “ kịp nữa, nếu Âu Dương tham chính tiết lộ cho ta biết chuyện này, nhất định ván đóng thuyền, lúc này ta đến báo tin, ngoại trừ khiến ông ấy sinh lòng nghi ngờ có tác dụng gì nữa”.

      Lâm Y cả kinh. “Khó trách phu nhân tham chính lấy chuyện Vương hàn lâm lôi kéo bè cánh ra thử lòng em, ra đều có thâm ý bên trong”.

      Trương Trọng Vi cũng cả kinh, . “Vậy em đáp như thế nào?”.

      Lâm Y . “Em cũng coi như trà trộn trong nhóm phu nhân quan lại lâu, sao có thể khiến bà ấy sinh nghi, đương nhiên phải bày tỏ trung tâm hết mực”.

      Trương Trọng Vi an tâm, . “Bọn họ thử lòng là bình thường, em chỉ cần cẩn thận ứng phó, đừng để bụng”.

      Lâm Y gật đầu. “Em hiểu, nếu có quyền lợi, tất phải có trách nhiệm trả giá vì nó, huống chi chỉ hao tổn chút tinh thần, có gì trở ngại”.
      Hale205, Phong Vũ YênAnhdva thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 228 : Bá Lâm

      Trương Trọng Vi dự đoán sai, Âu Dương tham chính quả nhiên sớm có chuẩn bị, lần này ông ta và Vương hàn lâm thầm hợp tác, đồng lực hất cẳng phe phái Lí Giản Phu. Chỉ trong mấy ngày, rất nhiều quan viên mất chức, tù, mà Trương Bá Lâm là con rể Lí Giản Phu, liên luỵ càng sâu, bị chụp tội danh có liên quan, hạ ngục.

      Cùng lúc đó, Trương Trọng Vi đệ trình văn trạng, thuận lợi vượt qua kì thi công vụ, qua loạt thủ tục khảo sát, nhận sai phái đến huyện Tường Phù làm tri huyện.

      Tình cảnh nhà họ Trương bây giờ có thể là nửa hỉ nửa bi, hỉ là Trương Trọng Vi thăng chức, ưu là Trương Bá Lâm tù. Tuy chỉ có Nhị phòng gặp tai vạ, nhưng đều là họ Trương, sao lại lo lắng cho nhau được, Trương Đống xa ở Cù Châu sốt ruột lòng như lửa đốt, cố ý phái thân tín hồi kinh gửi thư, để Trương Trọng Vi tìm hiểu tin tức từ Âu Dương tham chính, nghĩ cách cứu Trương Bá Lâm.

      ra Trương Đống , Trương Trọng Vi cũng . Ngày hôm đó chàng cố ý đặt chỗ ở tửu lâu, chuẩn bị bàn rượu, chỉ là muốn tạ ân sư, mời Âu Dương tham chính đến. Chờ rượu uống thấm, chàng cảm tạ Âu Dương tham chính đề bạt, lại khẩn cầu ông đỡ Trương Bá Lâm phen, xưng rằng Trương Bá Lâm bản tính thuần lương, tuy cúi đầu nhập vào phe Lí Giản Phu, nhưng chưa bao giờ làm tổn hại đến công việc của Âu Dương tham chính, cũng thầm nhắc nhở Âu Dương tham chính ngày xưa Trương Bá Lâm từng tố Vương hàn lâm lần, được cho là đối nghịch với Vương hàn lâm.

      Âu Dương tham chính nghe, nở nụ cười, Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi dù phân gia, nhưng vẫn là người nhà, ông ta hiểu đạo lý con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nên ngắt lời Trương Trọng Vi, lại vẫn đả động chuyện đưa Trương Bá Lâm ra khỏi lao lý.

      Ông ta uống cạn ly rượu tiếp theo, ám chỉ Trương Trọng Vi, chỉ cần Trương Bá Lâm thoát ly quan hệ với Lí Giản Phu, chẳng những có thể miễn trừ lao ngục, còn có thể thăng chức như diều gặp gió.

      Như thế nào mới được xem là thoát ly quan hệ với Lí Giản Phu? Trương Trọng Vi đãi Âu Dương tham chính uống rượu xong, về nhà thầm cân nhắc.

      Lúc này vợ chồng Trương Lương và Lí Thư nhập kinh, chen chúc ở nhờ trong tiểu viện của Đại phòng, cùng nhau thương lượng biện pháp cứu Trương Bá Lâm. Khi Trương Trọng Vi về đến nhà, gặp Lí Thư lau nước mắt chạy ra khỏi nhà chính phía tây, đột nhiên hiểu được ý Âu Dương tham chính, chàng về phòng, thấy chỉ có mình Lâm Y bên trong, liền đóng kín cửa, thuật lại lời Âu Dương tham chính, . “Chẳng lẽ ý của Âu Dương tham chính là muốn Đại ca bỏ Đại tẩu?”.

      Chàng nghĩ tới, Lâm Y nghe xong câu này có chút tiêu hoá nổi, . “Đừng nữa, Đại ca biết mình bị Lí thái thú liên luỵ, thúc thúc và thím bức Đại tẩu tự xin rời ”.

      Trương Trọng Vi giật mình, khó trách ban nãy Lí Thư khóc chạy , ra Trương Lương và Phương thị bức rời khỏi nhà họ Trương.

      Lâm Y có chút xúc động thương cảm, . “Lúc trước nhờ vào Đại tẩu, ăn của chị ấy, uống của chị ấy, thúc thúc còn coi chị là bảo vật, sau này sợ liên luỵ liền xua đuổi. Nếu sau này em buôn bán thất bại, nợ nần thiếu thốn, có phải chàng cũng đuổi em , đổ hết lỗi lầm lên em ?”.

      Trương Trọng Vi cũng cho rằng Trương Lương và Phương thị cư xử ổn, làm người chớ nên vong ân phụ nghĩa, nhưng muốn cứu Trương Bá Lâm, đây là cách nhanh nhất, chàng cảm thấy bản thân rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thở dài thở ngắn lúc, đột nhiên đứng dậy. “Ta là ngốc, chuyện như vậy nên do chính Đại ca quyết định, mình ta ngồi đây phát sầu làm được gì?”.

      Lâm Y . “Đúng vậy!”. xong moi ra ít bạc vụn cho chàng. “Tiền đồng quá cồng kềnh, lại dễ bị phát , dùng cái này mua chuộc lao dịch, gặp được Đại ca tính sau”.

      Trương Trọng Vi cảm kích cầm tay nàng, cất bạc vào tay áo rồi ra ngoài, hối lộ lao dịch, được vào gặp Trương Bá Lâm, kể cho ta nghe Âu Dương tham chính ám chỉ và quyết định của vợ chồng Trương Lương.

      Trương Bá Lâm nghe xong, vội la lên. “Hồ nháo, về tình về lý, thể bỏ Đại tẩu cậu được”. ta kể chuyện Như Ngọc sinh con trong lúc giữ tang, với Trương Trọng Vi. “Chuyện này nhà họ Lí đều biết, nếu bỏ Đại tẩu cậu, bọn họ tố giác thế nào cho phải? Ta nay tuy bị hạ ngục, nhưng vẫn có lúc đông sơn tái khởi, nếu thanh danh bị ô nhục, đời này coi như xong rồi!”.

      Trương Trọng Vi sợ ngây người, lâu sau mới than. “Đại ca là làm bậy quá”.

      Trương Bá Lâm cười khổ. “Còn trẻ phong lưu nhiều, nay biết sai muộn, cũng may Đại Tống chúng ta xử tử quan viên trong triều, nhiều lắm chỉ lưu đày thôi”.

      Trương Trọng Vi ngồi nệm cỏ rách nát, ngẩng đầu nhìn chung quanh, trong ngục ngoại trừ cái chăn trong nhà đưa tới còn gì khác, tường đóng đầy mốc, toả ra mùi kì lạ, góc tường có cái chén bể, bên trong chứa lưng chừng nước đục ngầu bẩn chịu nổi. Chàng càng nhìn càng khổ sở, cầm cánh tay Trương Bá Lâm, nên lời.

      Trương Bá Lâm ngược lại phải an ủi chàng. “Lúc trước cưới Đại tẩu cậu cũng là nhìn trúng quyền thế nhà ấy, nay hết thảy là tự làm tự chịu”. Lại thúc giục chàng. “Cậu còn tiền đồ sáng sủa đằng trước, đừng vì ta mà bị liên luỵ vào, sớm về thôi”.

      Trương Trọng Vi mắt ngấn lệ, rời ba bước lại quay đầu, ra khỏi nhà tù về phòng mình khóc nấc hồi. Lâm Y ở bên cạnh, hiểu chàng khổ sở vì cứu được Trương Bá Lâm ra khỏi tù, hay thương tâm vì có cách mà thể dùng. Qua lát, trong viện ầm ĩ, Lâm Y hỏi bên ngoài, Thanh Miêu vào đáp lời. “Đại thiếu phu nhân đòi , hai tiểu thiếu gia khóc váng lên ngừng”.

      Trương Trọng Vi tưởng Trương Lương và Phương thị định bỏ Lí Thư, quá sợ hãi, cuống quít chạy đến đại sảnh, tìm được bọn họ, . “Thúc thúc, thím, Đại ca làm bậy trong lúc giữ hiếu hẳn là hai người đều biết, lúc này thể bỏ Đại tẩu”.

      Phương thị . “ có bằng chứng, bỏ sao, cho nó tố. Hơn nữa Tuấn Minh nay lớn, kém có mấy tháng, căn bản nhìn ra”.

      Trương Trọng Vi vội la lên. “Dù vậy chúng ta cũng thể làm hạng người vong ân phụ nghĩa”.

      Phương thị chưa bao giờ nghe Trương Trọng Vi nặng lời, ngẫu nhiên lần liền chịu nổi, muốn nhảy lên răn dạy, bị Trương Lương ngăn cản. Trương Lương tâm bình khí hoà . “Trọng Vi hiểu lầm, Đại tẩu của cháu tự mình xin rời , liên quan đến chúng ta, tin cháu cứ hỏi”.

      Trương Trọng Vi đứng dậy xoay người chạy ra ngoài, tiện tự mình hỏi, liền đỡ Lâm Y ra khỏi phòng, nhờ nàng thay mặt. Lí Thư bế Trương Tuấn Hải bước ra tới cổng rồi, gặp Lâm Y ra, liên tục ra dấu cho nàng bằng mắt. Lâm Y biết có nguyên do, liền bảo Trương Trọng Vi gặp Trương Lương và Phương thị, đợi chàng khỏi, mới tới chỗ Lí Thư, giọng hỏi. “Đại tẩu, muốn ?”.

      Lí Thư gật đầu, giọng . “Thừa dịp bọn họ đều ở trong phòng, chị ôm con trai , mong em niệm tình chúng ta chị em dâu hồi, chớ để lộ ra”.

      Lâm Y nhìn trong viện, ngoại trừ người hầu hồi môn của Lí Thư, còn ai khác, hẳn là Lưu Hà Lưu Vân và đám người đều bị mua chuộc hết. Nàng khuyên Lí Thư. “Đại tẩu, Tuấn Hải còn , chị muốn dẫn thằng bé đâu? Hôm nay Trọng Vi vừa gặp Đại ca, Đại ca muốn bỏ chị đâu”.

      Lí Thư cười khổ. “Bá Lâm là người như thế nào chị rất , nhìn Như Ngọc năm đó biết. Đại ca các em cưới chị vốn vì ái mộ nhân tài của chị, ngày thường nhìn như keo sơn, đại nạn đến cũng phải tự bay mất, lúc này chịu bỏ ta, phải muốn mà là có tính toán. Nhưng mà…”. nhét phong thư vào tay Lâm Y, . “Dù sao ta cũng là cha của con chị, em cứ ta yên tâm, chuyện đó chị tiết lộ ra, cha mẹ chị chị cũng dặn dò”.

      Lâm Y cất phong thư vào tay áo, cầm tay Lí Thư ngừng rơi lệ. “ còn cách nào khác sao? Nay chị thể về nhà mẹ đẻ, mang theo đứa trẻ còn chưa dứt sữa, có thể chạy đâu?”.

      Lí Thư phì cười, . “Em nghĩ chị muốn đâu? Chẳng qua là phong vân chốn quan trường, cũng phải tru di cửu tộc, chị quay về huyện Tường Phù ở, chẳng lẽ quan phủ muốn bắt chị?”.

      đến đó, Lâm Y cũng cười, Lí Thư có con trai có tiền có người hầu đoàn, cuộc sống có gì mà tốt, tương lai chỉ sợ có lúc Nhị phòng phải xun xoe nịnh nọt , nàng lo lắng quá mức.

      Trương Lương và Phương thị rất nhanh liền phát Trương Tuấn Hải thấy đâu, khẳng định là Lí Thư trộm mang , nhất thời nổi giận, Phương thị đứng trong viện chửi bậy, Trương Lương muốn phái người đuổi theo.

      Lâm Y ngứa mắt hành vi cử chỉ của bọn họ, ỷ có Dương thị cho nàng chỗ dựa, lạnh lùng . “Thúc thúc và thím muốn đuổi theo đuổi theo, chỉ là nhà chúng cháu có dư người hầu, còn nhà các người bị Đại tẩu dắt hết”.

      Phương thị ngẩng đầu, nhìn khắp nơi, nhận ra gia đinh ở cửa mất hút, những người hầu khác cũng thấy, bà ta đinh ninh là Lâm Y thông đồng với Lí Thư, mắng to. “Đồ xấu xa, mày muốn hại cháu trai nhà ta”. Mắng Lâm Y xong, quay sang mắng Trương Trọng Vi luôn. “ nhìn xem cưới vợ tốt chưa, giúp Đại ca nhà mình, lại giúp đỡ người ngoài”.

      Trương Trọng Vi cãi lại. “Thím, Tuấn Hải theo mẹ ruột, chẳng lẽ mẹ ruột hại nó?”. Chàng sợ Lâm Y động thai, xong liền đỡ nàng ra khỏi, đóng cửa rồi mới quay lại. Phương thị thấy chàng chẳng những cãi mình, còn che chở vợ, nhất thời nổi trận lôi đình, muốn phạt chàng quỳ như trước đây.

      Dương thị vừa nghe cũng phát hoả, giận dữ . “Thím muốn phạt con vào lao cứu nó ra, muốn phạt sao phạt, chớ đến nhà ta lộng quyền”.

      Trương Lương nghĩ dù cứu được Trương Bá Lâm ra, đường làm quan chỉ sợ thua kém Trương Trọng Vi nhiều, huống chi Trương Đống còn thăng tiến ở Cù Châu. Về sau Nhị phòng phải cầu Đại phòng nhiều thứ, sao lại đắc tội bọn họ lúc này? Nghĩ đoạn, ông ta răn dạy Phương thị. “Bà dám bất kính với Đại tẩu”. Rồi quăng cho Phương thị cái tát. Ra tay xong, ông ta mới thấy thích hợp, bốn phía im ắng kì lạ, giương mắt nhìn, ra biết từ lúc nào Trương Trọng Vi chắn trước mặt Phương thị, nhận thay cho bà ta cái tát kia.

      Trương Lương nhìn dấu tay đỏ bừng mặt Trương Trọng Vi, nghĩ đến nay chàng là phận cháu, lại còn làm quan, bất giác biết giải quyết như thế nào, cánh tay cứ giơ cứng ngắc giữa trung.

      Phương thị cũng giật mình ngây ra, ngờ con trai che chở vợ nhưng vẫn quên che chở mẹ ruột.

      Dương thị trong lòng ê ẩm, rốt cuộc vẫn là mẹ con ruột thịt, nếu đổi lại là bà bị đánh, biết Trương Trọng Vi có phần hiếu tâm đó hay .

      Lâm Y đứng trước cửa sổ nhìn thấy màn đó, trước kinh ngạc, sau lại đau lòng, tiếp theo lý trí quay trở lại, nàng sợ Dương thị từ nay về sau tâm sinh xa cách với Trương Trọng Vi, mới đỡ tay Thanh Miêu ra ngoài, . “Đại tẩu xin tự mình , chúng ta còn nhanh nghĩ cách đón Đại ca về? Nghe lao ngục vừa tối vừa ẩm ướt, nếu nhanh chân, chẳng biết nhiễm bao nhiêu thứ bệnh tật vào người”.

      Câu này như đạn pháo ném vào hồ nước, kích thích hàng trăm ngàn làn sóng, ai nấy đều quay trở về chính đề, đồng loạt hành động. Trương Trọng Vi tìm Âu Dương tham chính, Trương Lương chuẩn bị quần áo sạch cho Trương Bá Lâm, Phương thị dẫn người chuẩn bị cơm nước.
      Hale205, Phong Vũ YênAnhdva thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :