1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 218 : Việc giường

      Trương Bát nương xem mắt trở về, biết được Lâm Y có thai, vô cùng cao hứng, thu xếp muốn đích thân xuống bếp hầm canh bổ cho nàng. Lí Thư theo cùng Trương Bát nương gặp La thư sinh, cũng ghé chỗ Lâm Y, cười ngăn lại. “Bát nương tử, em nên kể cho Nhị tẩu nghe chút về La thư sinh hay hơn”.

      Lí Thư úp mở, Trương Trọng Vi lại nhanh miệng, . “Bát nương, tay nghề của em ngay cả Nhị ca đều nuốt nổi, còn can đảm hầm canh cho Nhị tẩu”.

      Trương Bát nương dậm chân dỗi. “Nhị ca, sắp làm cha rồi còn trêu chọc em mình”.

      Lâm Y vuốt bụng nở nụ cười, khó trách ai nấy đều mong có con nối dòng, nhìn đứa còn chưa ra đời khiến ai nấy đều thoải mái.

      Trương Bát nương quả thực muốn kể cho Lâm Y nghe về La thư sinh, nhưng e ngại Trương Trọng Vi, ngượng ngùng lên tiếng. Trương Trọng Vi lại cứ quan tâm , cũng muốn nghe chút, chịu chỗ khác, cuối cùng vẫn là Lâm Y luôn mãi cam đoan tường thuật lại chi tiết mới đẩy chàng ra ngoài được. Trương Bát nương kéo cánh tay Lâm Y, tựa đầu lên bả vai nàng, cười xấu hổ. Lâm Y nhìn bộ dáng thế này, cũng đoán được gần hết, hỏi. “Như ý đúng ?”.

      Trương Bát nương vùng vằng chút, sẵng giọng. “Nhị tẩu gì chứ, đừng vội bậy”.

      Lí Thư cố tình muốn chọc ghẹo, tiếp. “Vậy là như ý đúng , để Đại tẩu về báo cáo cho Nhị lão gia Nhị phu nhân biết, trả định thiếp lại, tìm người khác”.

      Nhìn Lí Thư nghiêm trang, Trương Bát nương tưởng , vội la lên. “Định thiếp đưa sao có thể đổi lại được”.

      Lí Thư và Lâm Y đồng loạt cười to, Trương Bát nương thế này mới giật mình nhận ra, xấu hổ đến ngẩng lên được.

      Lí Thư thay mặt Trương Bát nương kể lại tình huống nhà họ La. La thư sinh kia năm nay ba mươi bốn tuổi, cha mẹ mất, huynh đệ tỷ muội gì, nhà chỉ có mình ta và con La Tố Vân.

      Lâm Y nghĩ bụng, trong nhà càng đơn giản càng thích hợp người đơn thuần như Trương Bát nương, nhà họ La đúng là tệ.

      Lí Thư tiếp tục. “La thư sinh dạy học có tiếng, nhiều người mời dạy thường xuyên, cuộc sống trôi qua xem như dư dả. ta là người Đông Kinh, nhà có mấy gian của tổ tiên để lại, sân ngăn ra nửa cho thuê, nửa để ở, bảo rằng nếu tục huyền lấy lại nửa kia, miễn cho nhà quá Bát nương ở thoải mái”.

      Trương Bát nương mặt mũi đỏ bừng, . “Lấy lại gì đâu, cho thuê hơn, Đông Kinh giá cả đắt đỏ, kiếm được bao nhiêu đỡ bấy nhiêu”.

      Lí Thư và Lâm Y cùng trêu . “Còn chưa gả suy nghĩ thay cho nhà người ta rồi”.

      Trương Bát nương càng ngượng ngùng hơn nữa, bụm mặt dám nhìn hai chị dâu. Lâm Y hiểu biết Trương Bát nương, xấu hổ xấu hổ, trong lòng hề hồ đồ chút nào, mới . “Nhìn thúc thúc và thím tích cực như vậy, hẳn nhanh thôi tới kì đính hôn, em xem của hồi môn sắp xếp thế nào, ra cho chúng ta cùng hợp lại bỏ thêm”.

      Trương Bát nương u sầu . “Em chỉ có mấy mẫu đất cằn, còn xa ở Tứ Xuyên, biết phải làm sao?”.

      Lâm Y trả lời. “Còn có hộp trang sức Đại tẩu tặng em, góp vốn vào tửu lâu này, tửu lâu nhà họ Trương chúng ta ở kinh thành cũng có chút danh tiếng, em mang theo cổ phần xuất giá cũng phong cảnh vậy”.

      Lí Thư gật đầu phải, vì là thân phận dâu cả, và Lâm Y thương lượng, hai nhà góp lại giúp Trương Bát nương chuẩn bị phần của hồi môn dày.

      Lẽ ra cha mẹ còn sống, chuyện này tới phiên hai người con dâu lo liệu, nhưng tình trạng của Trương Lương và Phương thị thế nào, mọi người đều hiểu, thể thiếu được phải đỡ đần hồi.

      Trương Bát nương vạn phần cảm kích, liên tục xưng dám khiến hai chị dâu tiêu pha tốn kém, kiên trì chịu, thẳng đến khi Lí Thư đây phải vì cá nhân của mà còn là thể diện của nhà họ Trương, mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng bảo rằng chỉ mượn, tương lai nhất định hoàn trả.

      Lí Thư và Lâm Y thương lượng xong, lại hỏi qua ý kiến Trương Bát nương mới viết xuống danh sách đồ cưới gả, tính toán phí tổn, Lí Thư chịu phần to, Lâm Y chịu phần , phần còn lại xem như tặng. Cả hai đều hiểu sâu tính tình Phương thị, mặc dù quyết định muốn trợ giúp Trương Bát nương, nhưng giấu kín danh sách đó , cũng cho Trương Bát nương kể ra ngoài, chờ lúc Phương thị chủ động đến đòi rồi giả bộ tình nguyện lấy ra, để ngừa bà ta mượn cơ hội cò kè tăng giá.

      Lí Thư và Lâm Y, Trương Bát nương thảo luận của hồi môn xong, quay về nhà, bẩm báo với cha mẹ chồng chi tiết xem mắt, cũng đề cập chuyện Lâm Y có thai.

      Trương Lương vừa nghe liền trách cứ Phương thị. “Ngày đó tôi bà nghe sai lời du y , bà còn tin, bô bô chạy tới cửa hỏi han, làm đắc tội Đại phòng thêm nữa”.

      Phương thị lầm bầm. “Tôi là hảo tâm, Trọng Vi do tôi sinh, tôi sốt ruột ai sốt ruột nữa. Chỉ là tôi có tiền, nếu mua thiếp đưa qua rồi”. Bà ta dứt, đột nhiên mắt sáng rỡ, kéo Trương Lương . “Vợ Trọng Vi có bầu, sao hầu hạ Trọng Vi được, bằng chúng ta đưa thiếp qua”.

      Trương Lương cảm thấy chủ ý này tệ, nhưng mua thiếp cần tiền, tiền mua Tiểu Truỵ tử còn chưa trả hết kia, làm gì có dư nữa, ông ta vuốt râu lắc lắc đầu, . “Chuyện này vội, về sau tính. Trước lo hôn cho Bát nương ”.

      Phương thị . “Hôn của Bát nương có gì khó, lão gia lấy ra mấy quan học phí thêm vào đồ cưới là xong. Vợ Trọng Vi trước nay tri kỉ với chúng ta, tôi phải chọn đứa thân cận nghe lời chúng ta, dạy dỗ xong rồi đưa qua đó”.

      Giá mua người hầu ở Đông Kinh thể so bằng nông thôn rừng núi như Mi Châu, người phải mấy trăm quan, Trương Lương nhìn Phương thị như thể người si mộng, mặc kệ bà ta.

      Ông ta đến phòng Tiểu Truỵ tử, hỏi. “Trước đó mấy ngày ta đưa tiền nhờ em cất dùm đâu, lấy ra đếm thử xem”.

      Tiểu Truỵ tử biết ông ta để dành tiền làm của hồi môn cho Trương Bát nương, nghe vậy mở rương, lấy ra hạp , dâng lên trước mặt ông ta. Trương Lương mở hạp, đếm ngược đếm xuôi, đếm tới đếm lui vẫn chỉ có ba quan tiền, ông ta ngửa mặt lên trời. “Làm sao ít tới nông nỗi này”.

      Tiểu Truỵ tử bĩu môi nhìn ra ngoài, . “Chỗ Nhị phu nhân còn có hai quan, buổi sáng em vừa thấy thím Nhâm lấy vào”.

      Trương Lương vỗ hạp, . “Bát nương là bà ta sinh, hai quan kia thiếu được bà ta phải bỏ ra, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ, thực khiến người ta buồn rầu”.

      Tiểu Truỵ tử ngẫm nghĩ, hỏi. “ biết Nhị lão gia có bớt uống được hai chung rượu hay ?”.

      Trương Lương trả lời. “Chỉ cần con ta gả nở mày nở mặt, thậm chí từ nay về sau uống nữa có xá gì?”.

      Tiểu Truỵ tử liền cúi xuống gầm giường, kéo rương đồ cưới của mình, mở ra. “Em còn có mấy thất vải, vốn định giữ lại đổi lấy tiền mua rượu cho lão gia uống, Nhị lão gia chê mượn dùng thôi, tuy phải vải gì sang quý, nhưng cũng đổi được số tiền”.

      Trương Lương ngờ Tiểu Truỵ tử lại có tình có lý như vậy, thế nhưng bỏ được đồ cưới của bản thân cho Trương Bát nương làm của hồi môn, ông ta có chút cảm động, cầm vải dệt, cam đoan với Tiểu Truỵ tử. “Em yên tâm, tương lai Nhị lão gia ta quyết bạc đãi em”.

      Hai đầu bận rộn, của hồi môn cho Trương Bát nương rất nhanh chuẩn bị xong, nhưng Phương thị biết, bởi vậy phụ “kỳ vọng” của Lí Thư và Lâm Y, bà ta đến đòi Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi góp phần hồi môn cho em bọn họ.

      Lí Thư và Lâm Y theo kế hoạch thương lượng trước, đầu tiên là cự tuyệt, sau để Phương thị năn nỉ qua lại, mới làm bộ miễn cưỡng đồng ý, trình ra những vật sớm chuẩn bị xong.

      Tiểu xảo như vậy, đương nhiên Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi hay biết gì, dựa theo cách của Lí Thư là việc sau hậu viện đàn ông nên nhúng tay, cũng chớ hỏi nhiều.

      Trương Bát nương rất nhanh liền phong phong quang quang gả ra ngoài, vì nhà họ La ngay ở kinh thành, cách xa, mà La thư sinh cũng phải người cổ hủ, vì thế vẫn đến tửu lâu nhà họ Trương làm thủ quỹ như cũ. Thành hôn mấy ngày sau, sống vui vẻ như ý, nhịn được cảm thán với Lâm Y, làm dâu có mẹ chồng ép buộc là tốt, muốn làm gì làm.

      Lâm Y nghe xong, cảm thấy buồn rầu cho mình, nguyên nhân là vì từ lúc nàng mang thai, Dương thị liền hạ lệnh cấm cho nàng và Trương Trọng Vi ngủ chung phòng, dời nàng qua ngủ trong phòng bà, bảo rằng muốn tự mình chăm sóc con dâu. Dương thị phen hảo tâm, Lâm Y thấu hiểu, nhưng quy luật nghỉ ngơi của nàng quả khác với Dương thị, quan trọng hơn là nàng và Trương Trọng Vi vợ chồng son, đành lòng chia lìa, cho dù ba tháng đầu thể làm chuyện vợ chồng, nhưng cũng đâu trở ngại gì nếu bọn họ chỉ ôm nhau ngủ.

      Trương Bát nương nghe Dương thị cho Lâm Y và Trương Trọng Vi ngủ chung tán thành lắm, cho rằng con nối dòng quan trọng nhất, vẫn là cẩn thận hơn. Lâm Y thấy Trương Bát nương cũng nhận thức như Dương thị, càng buồn khổ hơn, đường cúi đầu về phòng, thở ngắn thở dài.

      Trương Trọng Vi hôm nay được nghỉ, ở trong phòng chờ Lâm Y, vừa thấy nàng vào, liền phi tới, chụp cửa nhìn xung quanh, thấy có ai mới vội vào đóng kín cửa lại.

      Lâm Y nhìn chàng hành động, buồn cười . “Đây là phòng của chúng ta, em là nương tử chàng cưới hỏi đàng hoàng, sao lại như đương vụng trộm vậy”.

      Trương Trọng Vi đỡ nàng ngồi xuống giường, hôn môi, sờ bụng, bận bịu ngừng. Rảnh chút mới trả lời nàng. “Ừ của mình hết, nhưng để mẫu thân nhìn thấy lại giảng bài nửa ngày, chúng ta vẫn nên né bớt”.

      Lâm Y tiến đến bên tai chàng, cắn vành tai chàng chút, hỏi. “Sao, mấy ngày nằm mình giường , nghẹn?”.

      Trương Trọng Vi thành thừa nhận, có nàng nằm bên cạnh, ban đêm gối chiếc khó ngủ, chỉ hận bên kia có Dương thị trấn, thể qua đoạt nàng về.

      Lâm Y an ủi. “Mẫu thân cẩn thận quá mức, nhưng cũng vì tốt cho chúng ta, trước nghe mẫu thân , lại từ từ nghĩ biện pháp”.

      Trương Trọng Vi ừ tiếng, ôm nàng luyến tiếc buông tay ra. Lâm Y nhìn chàng bộ đáng thương, thầm. “Nếu em giúp chàng giải quyết?”.

      Trương Trọng Vi trong mắt có khát vọng, nhưng vẫn giữ lòng chính nghĩa, nghiêm khắc cự tuyệt. “Lang trung ba tháng đầu được cùng giường”.

      Lâm Y liếc trắng mắt, . “Ai muốn cùng giường với chàng”.

      Trương Trọng Vi tò mò, ghé sát vào nàng hỏi. “Vậy giải quyết thế nào?”.

      Lâm Y vươn bàn tay, huơ huơ, . “Ngũ nương”.

      Trương Trọng Vi vẫn là từ lúc thành thân, Trương Lương quanh co lòng vòng dạy chàng việc giường chiếu, chàng dạo thanh lâu, càng đọc đông cung đồ, nghe Lâm Y chỉ biết ngây ra, ngốc cả mặt, nhìn Lâm Y vươn tay xốc lên áo choàng của chàng, lúc sau chỉ nghe được tiếng hít vào cảm thán. “Khó trách các người đều phải mặc quần yếm, ra là thế”.

      Các người đều mặc quần yếm? Chẳng lẽ nàng mặc? Trương Trọng Vi nghe thấy lạ, định hỏi, tay của Lâm Y bắt đầu “hành động” người chàng, nhất thời máu bắn thẳng lên não, quên hết mọi chuyện, chỉ biết ôm lấy eo Lâm Y, liên tục gọi nương tử, nương tử.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 219 : Lệnh cấm của triều đình

      Lâm Y là lần đầu, kỹ thuật trúc trắc, cũng may Trương Trọng Vi cũng lần đầu trải nghiệm, hai người vừa hưng phấn vừa sợ đóng cửa quá lâu khiến Dương thị hoài nghi, thỉnh thoảng lại dỏng tai nghe động tĩnh ngoài cửa.

      Vừa xong việc, bên ngoài có người gõ cửa, Lâm Y nắm khăn lau tay, Trương Trọng Vi vội tới trước bàn lật sách, bối rối chặp mới nhớ ra mở cửa.

      Ngoài cửa là thím Dương mà phải người trong phòng Dương thị, Trương Trọng Vi và Lâm Y đều thở phào nhõm, thím Dương tới tìm Lâm Y, bẩm. “Nhị thiếu phu nhân, có người muốn mua thẻ hội viên”.

      Lâm Y ngạc nhiên trả lời. “Muốn mua thẻ thím bán là được, vì sao đặc biệt tới cho ta biết?”.

      Thím Dương tươi cười đầy mặt, giải thích. “Vị nương tử này giống Lã phu nhân lúc trước, là khách hàng lớn, mua tận mười mấy tấm, số lượng quá nhiều tôi làm chủ được, thế này mới tới bẩm báo Nhị thiếu phu nhân”.

      Lâm Y hỏi. “ ta mua nhiều như vậy làm chi? Thím có hỏi ?”.

      Thím Dương đáp. “Có hỏi qua, rằng mua tặng người khác”. Lại giọng. “Quan nhân của nương tử ta là phú thương trong thành, nghe nha hoàn của ta mua thẻ để tặng khi giao dịch làm ăn”.

      Cũng khác mục đích Lã thị mua là bao, Lâm Y hiểu , dặn dò thím Dương. “Chúng ta làm thẻ là để bán, về sau có người mua, mặc kệ số lượng bao nhiêu, thím đều có thể làm chủ, sau thông báo ta tiếng là được”.

      Thím Dương ghi nhớ, lại cam đoan thẻ bán ra ghi lại cẩn thận. Lâm Y kinh doanh theo thẻ vốn để bụng mấy, nhưng ngờ chưa đầy tháng sau, trong thành Đông Kinh thế nhưng thịnh mốt tặng nhau thẻ hội viên. ra quan nhân của vị nương tử mua thẻ rất có danh vọng trong giới thương gia, nhà dùng thẻ làm quà tặng, dẫn tới rất nhiều người noi theo.

      Tửu lâu nhà họ Trương nhất thời vô tình trở nên được ưu ái, mới chưa đầy nửa tháng bán sạch sành sanh số thẻ in, hoàn lại được số vốn lưu động lớn. Cả nhà hề dự đoán được bán nhanh như vậy, ai nấy mặt mày vui sướng, giống như Tết đến nơi. Buổi tối, người nhà tề tựu trong phòng Dương thị, cười hào hứng, cùng thương thảo dùng số tiền này như thế nào.

      Dương thị kéo Lâm Y ngồi xuống cạnh mình, cười . “Em bé trong bụng con quả là phúc tinh, còn chưa ra đời mang tới tài vận cho Đại phòng chúng ta”.

      Trương Trọng Vi nghĩ Lâm Y mang bầu đứa là công lao của mình, thừa dịp Dương thị chú ý, chớp chớp mắt nhìn Lâm Y. Tất cả mọi người đều ở còn làm động tác , Lâm Y đỏ mặt, làm bộ phát , chỉ thỉnh giáo Dương thị nên xử lý số tiền như thế nào. ra trong lòng nàng sớm có tính toán, hoặc phải là nàng lên kế hoạch đầu tư xong rồi, chỉ sầu có tài chính, nay tiền về, đương nhiên muốn cân nhắc phen. Nhưng dù sao Dương thị cũng là trưởng bối, là mẹ chồng, phải hỏi ý kiến bà đầu tiên.

      Tư tưởng Dương thị hơi bảo thủ, bà đề nghị Lâm Y giữ phần số tiền đó lại làm vốn lưu động cho tửu lâu, còn lại vận chuyển về quê cũ Tứ Xuyên mua ruộng đất. Bà cho rằng an bài như vậy ổn thoả nhất, hơn nữa Điền thị ở nông thôn trông coi, mua cũng uổng.

      Lâm Y có thể hiểu ý tưởng của Dương thị, ở Đại Tống đặt mua đất là cách làm an toàn nhất, nhưng ruộng đất có khuyết điểm là chậm sinh lời, còn Lâm Y lại muốn xoay vòng vốn nhanh chóng.

      Dương thị gặp Lâm Y cúi đầu , đoán được nàng có cách làm khác, mới cười bảo. “Con còn khách khí trước mặt ta sao? Có suy nghĩ gì ngại ra, chúng ta cùng góp ý”.

      Lâm Y cho những người khác khỏi phòng, chờ chỉ còn lại ba người nàng, Dương thị và Trương Trọng Vi, mới lên tiếng. “Miếng đất chúng ta ở, mua được đúng là giá hời”.

      Trương Trọng Vi vẫn còn ghi nhớ kí ức về nó, liên tục gật đầu, hỏi. “Nương tử muốn mua tiếp đúng ?”.

      Lâm Y gật đầu xác nhận. “Đông Kinh lớn như vậy, nhất định vẫn còn những mảnh đất hoang ai muốn, chúng ta sao mua lại giá thấp…”.

      Dương thị chưa đợi nàng xong, liền lắc đầu. “Mua đất nền nữa làm chi, chẳng lẽ lại muốn xây thêm tửu lâu? Chúng ta cũng phải thương gia, chớ lẫn lộn chuyện ấy”.

      Lâm Y cười. “Mua được đương nhiên cho xây nhà lầu, nhưng phải tự kinh doanh nữa mà là bán hoặc cho thuê”.

      Dương thị nhíu mày, . “Vẫn là buôn bán thôi, có gì khác?”.

      Lâm Y biết trong lòng Dương thị, giới thương nhân rốt cuộc vẫn kém bậc, quan niệm đó chỉ sợ kiếp này thay đổi được. Nàng biết khuyên Dương thị thế nào, đành phải nháy mắt cầu cứu Trương Trọng Vi, Trương Trọng Vi lại giống như phát ra, chẳng những cứu viện, còn kéo nàng phen, oán trách. “ tại em có bầu, nên phí sức, việc này cứ giao cho mẫu thân lo liệu, mẫu thân cũng vội vã mong ẵm cháu, trách em lơ là gia ”.

      xong, phớt lời Lâm Y trừng lớn mắt, quay qua với Dương thị. “Mẫu thân, con thấy mua đất rất ổn, chẳng qua Tứ Xuyên đường xá xa xôi, nếu nhờ tiêu cục vận chuyển tiền bạc hẳn là phải nhiều thêm phí tổn, theo con thấy, bằng chờ đợi thời gian, đợi có đồng nghiệp Tứ Xuyên nhậm chức, con nhờ mang dùm, chẳng phải vừa ổn thoả vừa tiết kiệm?”.

      Dương thị thấy chàng có lý, gật đầu phải, lại thúc giục chàng mau đỡ Lâm Y nghỉ tạm.

      Vợ chồng son vào trong phòng, đóng cửa lại, Lâm Y nắm lỗ tai Trương Trọng Vi, cười . “Trương Trọng Vi, gan lớn rồi đúng , dám giả hồ đồ gạt mẫu thân?”.

      Dương thị còn ngồi ngoài đại sảnh, Trương Trọng Vi vội che miệng nàng, giọng . “Đây là kế hoãn binh, phải lường gạt, em chớ bừa”.

      Lâm Y buồn cười, lại dám cười lớn tiếng, nằm mặt bàn khúc khích run rẩy cả hai vai, lúc sau mới ngẩng đầu lên. “Em thấy phải kế hoãn binh mà là lừa đảo đúng ?”.

      Trương Trọng Vi mỉm cười, . “Mặc kệ cách gì, có hiệu quả là được. Sáng mai ta vào trong thành dạo, tìm xem nơi nào bỏ hoang, buổi tối về trễ chút, em nhớ với mẫu thân là ta uống rượu với đồng nghiệp”.

      người chồng cùng quan điểm với mình là chuyện may mắn. Lâm Y dựa vào lòng Trương Trọng Vi, cẩn thận dặn dò. “Tìm được chỗ thích hợp đừng vội để lộ ra, cũng đừng sốt ruột tìm người môi giới, nếu cứ ra ra vào vào mãi, mẫu thân phát ”.

      Trương Trọng Vi gật đầu. “Mẫu thân ra ngoài mấy, giấu giếm bà là đơn giản nhất, đến lúc đó em có chủ ý gì cứ với ta, ta lại ra ngoài gặp người môi giới, được ?”.

      Diệu kế như thế, Lâm Y còn ý kiến gì nữa đâu, vô cùng cao hứng hôn lên mặt chàng cái.

      Dương thị ở ngoài ho khan, Trương Trọng Vi vội tách Lâm Y ra, đứng dậy . “Ta phải ra ngoài, bằng liên luỵ em lại bị mẫu thân dạy bảo”.

      đoạn, Dương thị đẩy cửa vào, bảo rằng sắc trời tối muộn, cần nghỉ ngơi, để cho Trương Trọng Vi về phòng, ngày mai lại đến.

      Trương Trọng Vi hành lễ chào tạm biệt, ra ngoài, lúc đóng cửa, tranh thủ làm mặt quỷ hướng Lâm Y. Lâm Y bật cười, lúc ở cạnh nhau thấy những hành vi trẻ con này của chàng, bây giờ phân phòng ngủ lại hiểu được dỗ mình vui vẻ.

      Dương thị dù thấy mặt quỷ của Trương Trọng Vi nhưng thấy được Lâm Y cười, mới câu thấm thía. “Con dâu, ta biết hai con vợ chồng trẻ tuổi, thích ở cùng chỗ, nhưng con là thai đầu lòng, cẩn thận chút hề thừa. Con yên tâm, ta phải mượn cớ nạp thiếp cho Trọng Vi, cho dù Nhị phu nhân có nhắc lại, ta cũng gạt ”.

      Lâm Y nghe vào tai cảm thấy vô cùng tri kỉ, nàng chân thành lòng gật đầu, . “Con dâu nghe mẫu thân”.

      Ngày hôm sau, Trương Trọng Vi làm việc ở Hàn Lâm viện xong, liền thuê con ngựa chạy khắp thành Đông Kinh, nhìn khắp các ngã tư đường, tìm kiếm những nơi hoang vu, cỏ dại phủ đầy, ai muốn mua. Chàng cứ bôn ba như thế hai ba ngày, thực tìm được mảnh “tốt” : ao nước cạn bốc mùi hôi. Theo cư dân chung quanh ao nước kể lại, ao này hôi thối hơn nửa năm, quan phủ ngại tốn kém, vẫn chịu phái người đến lấp, các hộ gia đình bốn phía khổ nổi.

      Trương Trọng Vi mừng thầm trong bụng, quan phủ mặc kệ mới tới phiên chàng chứ, cứ để chàng thay mặt quan phủ, lấp ao nước hôi thối này thôi. Lòng chàng tràn đầy vui mừng, cũng chưa vội về nhà, trước tới Sở tu hoàn trong kinh thành chuyến, tìm hiểu quan viên ở đó, biết được ao nước vừa hay là vô chủ, sửa lại quyền sở hữu là có thể bán ra.

      Tin tức khiến Trương Trọng Vi vui mừng gấp bội, ra khỏi Sở tu hoàn, giục ngựa chạy như bay về nhà, muốn tin tức tốt cho Lâm Y để nàng cũng cao hứng. ngờ chàng vừa xuống ngựa, Tiểu Khấu tử chờ bên ngoài liền xông lên, hoảng hốt. “Nhị thiếu gia, sao giờ thiếu gia mới về, Đại phu nhân và Nhị thiếu phu nhân chờ thiếu gia nửa ngày”.

      Trương Trọng Vi biết xảy ra chuyện gì, gấp rút chạy vào nhà, Dương thị và Lâm Y ngồi ở ghế chủ, phía dưới là thím Dương, Thanh Miêu và các người hầu đứng, xì xào to nghị luận.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến tất cả người hầu bận rộn trong điếm đều chạy tới? Trương Trọng Vi trong lòng leng keng sợ hãi, vừa chào Dương thị xong liền hỏi nguyên nhân ngay.

      Dương thị nắm chặt ly trà, sắc mặt xanh mét, Lâm Y nhìn bà lo lắng, trả lời thay. “Bà ngoại mắt thấy chúng ta làm ăn khấm khá, giật dây Vương hàn lâm gièm pha trước mặt thánh thượng, nay trong triều ban lệnh cấm quan viên kinh thương, tửu lâu nhà chúng ta chỉ sợ mở được nữa”.

      Ngưu phu nhân! Trương Trọng Vi sớm hận bà ta thấu xương, vừa nghe bà ta lại tính kế hại nhà họ Trương, tức giận đến nghiến răng, nhưng e ngại thể diện Dương thị, chàng tiện biểu lộ thái độ , cố ý làm như để tâm, . “ mở mở, chúng ta mua đất giá thấp, tửu lâu buôn bán đắt, tại bán trao tay biết bao người tranh đoạt muốn mua, nhất định có thể bán giá cao”.

      Chàng xong, tiến lên ngồi cạnh Lâm Y, giọng lướt qua cho nàng nghe. “Tìm được, Sở tu hoàn chấp nhận bán”. Lâm Y mỉm cười, khó trách chàng lại dõng dạc cần, ra tìm được cách kiếm tiền nhiều hơn nữa. Kinh doanh phòng ốc, điền sản kiếm được nhiều hơn mở tửu lâu rất nhiều, chỉ cần thuận lợi mua được mảnh đất tiếp theo, cho dù có Ngưu phu nhân gây , Lâm Y cũng muốn bán tửu lâu ra ngoài. Hơn nữa, ở Đại Tống, mua bán nhà ở được xem là kinh doanh, triều đình có cấm cũng sợ.

      Bởi vậy, hai vợ chồng dù rất giận Ngưu phu nhân thọc gậy bánh xe, nhưng dù sao trong tay có đường làm ăn khác, bởi vậy cũng sốt ruột.

      Dương thị biết bọn họ có tính toán trong lòng, nhưng chính bà cũng lo lắng thu chi trong nhà, vì Trương Đống còn ở Cù Châu, tiền bạc dư dả. Bà chỉ lo lắng nếu có tửu lâu, biết lấy gì tăng thêm mối gắn kết giữa nhà họ Trương và Âu Dương tham chính, vì đường làm quan của Trương Trọng Vi còn toàn đặt hy vọng vào Âu Dương tham chính.



      Chương 220 : Bước chân vào điền sản

      Lo lắng của Dương thị, Lâm Y cũng tính qua, sở dĩ cả gia đình họ có thể xuôi gió thuận buồm ở Đông Kinh đều nhờ Âu Dương tham chính quan tâm, bởi vậy ràng buộc giữa hai nhà thể đứt đoạn được, cho dù tửu lâu thể mở tiếp cũng phải tìm cách khác kéo bọn họ nhập cổ. Cách khó tìm, vợ chồng nàng muốn kinh doanh nhà đất, thể cần phu nhân tham chính thầm tương trợ, bằng liền bút vẽ đôi, vẫn chiếu theo lúc trước, đưa khế ước đến phu nhân tham chính, phàm là bán nhà đất lời bao nhiêu tiền phân cho bà phần.

      Lâm Y suy nghĩ xong, vấn đề còn là vấn đề nữa, chỉ là chuyện phòng ốc Dương thị thể thái độ đồng tình, bởi vậy mọi chuyện dính dáng tới nó đều gạt bà hết. Dương thị còn sầu, Lâm Y ngồi cạnh nhìn đành lòng, nhưng mấy lần lời ra tới miệng lại nuốt trở về.

      Trương Trọng Vi đương nhiên cũng hiểu được, chỉ cần có phương pháp kiếm tiền trong tay cần lo lắng quan hệ với nhà Âu Dương tham chính, chàng cũng giống Lâm Y, cứ giấu Dương thị là đủ. Vì thế chàng vòng qua đề tài khác, hấp dẫn lực chú ý của bà. “Mẫu thân, nhà chúng ta mở tửu lâu được nữa có gì tốt cho nhà bà ngoại đâu? Vì sao bà ta cứ ép chúng ta tới bước đường cùng vậy?”.

      Dương thị hận Ngưu phu nhân, quả nhiên vừa nghe liền quên mất phía Âu Dương tham chính, trả lời. “Có lợi quá chứ, chúng ta mở tửu lâu được, đương nhiên phải bán ra ngoài, bà ta liền có thể nhân cơ hội tiếp nhận”.

      Trương Trọng Vi cả giận. “ bán cho bà ta”.

      Lâm Y . “Cho dù bà ta mua được tửu lâu nhà chúng ta, cũng có người được lợi khi tiếp nhận tửu lâu nhà họ Trương, có phu nhân tham chính giữ thể diện, việc làm ăn nhất định thể so bằng tại, mà bà ta có Vương hàn lâm làm chỗ dựa, mở tiếp nương tử điếm khác, chẳng phải là độc đại khắp kinh thành hay sao?”.

      Trương Trọng Vi nghiến răng. “ ra bà ta còn ghi hận chuyện nương tử điếm nhà họ Dương đóng cửa, nhưng cái đó là bà ta tự làm tự chịu, sao oán được chúng ta?”. Chàng xong, nhận ra mình hơi nặng, sợ Dương thị cao hứng, vội xem sắc mặt bà.

      ngờ Dương thị còn tức hơn chàng gấp trăm lần, là hận Ngưu phu nhân liên tục dồn ép, hai là tức cách làm việc của bà ta hoàn toàn để ý tới con riêng của chồng. Lâm Y biết Dương thị hề hảo cảm với Ngưu phu nhân, lặng lẽ cầm tay Trương Trọng Vi, khuyên chàng an tâm.

      Lệnh cấm là triều đình hạ, bọn họ có tức giận cũng thể làm gì Ngưu phu nhân được, nhưng quả thực khó nuốt xuống cơn giận này, liền họp lại thương lượng, muốn tìm biện pháp trả đũa. Chưa đợi bọn họ nghĩ ra, người nhà họ Dương tìm tới, chẳng qua phải Ngưu phu nhân mà là Lã thị.

      Dương thị nghe Tiểu Khấu tử bẩm báo, hừ lạnh tiếng. “Hành động cũng mau”.

      Lâm Y ngược lại vô tình nhận ra, người thay bọn họ trả thù Ngưu phu nhân tới, cười . “Mẫu thân đừng vội, mợ này trước nay vốn hợp với bà ngoại, nay đến làm gì còn chưa lắm”.

      Nàng liệu sai, qua lúc, Lã thị cước bộ vội vã lao vào phòng, thẳng vào vấn đề. “Ta chuồn êm ra đây, dài bằng ngắn, ngày mai mẹ chồng ta tới mua tửu lâu nhà họ Trương, mọi người trăm ngàn lần chớ bán cho bà ta”.

      Cho dù Lã thị nhắc nhở, Lâm Y cũng còn khuya mới bán tửu lâu của nàng cho Ngưu phu nhân, nhưng muốn tìm hiểu thông tin từ Lã thị, làm bộ như hiểu. “Mợ gì vậy, chúng ta là thân thích, nếu bà ngoại ra giá hợp lý, đương nhiên phải bán chứ”.

      Lã thị lấy ra hai đĩnh nguyên bảo, đặt mạnh xuống bàn, . “Cháu dâu bán ai mà chẳng được, người ta ra giá nhất định thấp hơn mẹ chồng ta. Hai thỏi bạc này giá trị hai mươi quan, coi như quà tạ lễ của ta”.

      Tửu lâu nhất định bán cho Ngưu phu nhân, nhưng quà tạ lễ này nên nhận hay nhận? Lâm Y nhìn Dương thị, chờ bà định đoạt.

      Dương thị trách cứ Lã thị. “Mợ coi tôi là người như thế nào vậy, sao tôi phải vì hai mươi quan mà phải tội mẫu thân?”.

      Lã thị muốn nữa, Dương thị sai Tiểu Khấu tử tiễn khách, Lã thị là lén ra ngoài, rảnh dây dưa, đành phải thất vọng mà về.

      Dương thị dạy Lâm Y. “Mẹ chồng nàng dâu nhà bọn họ muốn nháo thế nào là chuyện của bọn họ, chúng ta đừng dính vào”.

      Lâm Y gật đầu thụ giáo. “Mẫu thân phải, con dâu ghi nhớ”.

      Ngày hôm sau, Ngưu phu nhân quả nhiên sai quản gia tới, ra giá tương đối cao, muốn mua tửu lâu của Lâm Y. Lâm Y đoán Ngưu phu nhân sở dĩ chấp nhận ra giá này là coi trọng tửu lâu nhà nàng phát hành thẻ hội viên, tài chính nhanh chóng hoàn lại, mua điếm như thế tính cỡ nào cũng bị lỗ.

      Lâm Y nếu biết lệnh cấm của triều đình là từ Ngưu phu nhân dựng lên, sao có thể như ý bà ta, căn bản chịu ra gặp quản gia, khiến tay mà về.

      Người tới mua điếm nối dài dứt, người sau ra giá cao hơn người trước, Lâm Y muốn hoa mắt. Ngày hôm đó nàng ngồi trong phòng xem bái thiếp, Trương Bát nương tìm đến, xưng rằng chính dành dụm được chút tiền, muốn mua lại tửu lâu nhà họ Trương. Lâm Y thầm tự trách, bán tửu lâu sao lại quên mất Trương Bát nương, vội . “Bán cho em đúng là nước phù sa đổ ruộng người ngoài”. Lại lặng lẽ cho biết. “Thẻ hội viên của chúng ta bán ra ngoài hết, tiền ở trong tay, nếu em mua tửu lâu, tiền đó đương nhiên cũng thuộc về em, chị tính qua, bán luôn tửu lâu và mảnh đất bên dưới, cần em tiêu tốn nửa văn”.

      Trương Bát nương giật mình. “Khó trách người muốn mua tửu lâu gần san bằng cổng vào”.

      Lâm Y lập tức đứng dậy xin chỉ thị của Dương thị, Dương thị đương nhiên vui ý bán tửu lâu cho người nhà, vì thế dựa theo giá thị trường, bán tửu lâu và mảnh đất cho Trương Bát nương hết. Tửu lâu bán cho người nhà nhiều ưu việt hơn, Trương Bát nương có nhà riêng, cũng cần hậu viện, tạm thời vẫn để cho cả nhà Lâm Y ở, thím Dương và Thanh Miêu vẫn làm việc ở tửu lâu như cũ.

      Lâm Y vốn định lấy thẻ hội viên để kiếm tiền đầu tư buôn bán nhà đất, nay mặc dù nguồn sinh tiền mất, nhưng bán tửu lâu có tiền, vốn liếng cũng sung túc. Nàng bán tửu lâu xong, việc đầu tiên là trích phần thu vào đưa tới nhà phu nhân tham chính. Phu nhân tham chính cũng biết lệnh cấm của triều đình, hỏi nhiều về nguyên do, chỉ cảm thán tửu lâu nhà họ Trương nay bán , nhà bọn họ cũng bị mất nguồn thu.

      Chưa đợi phu nhân tham chính cảm thán xong, Lâm Y kể chuyện kinh doanh nhà đất cho bà nghe, cũng chủ động đề nghị về sau lợi nhuận thu vào, cũng chiếu theo tửu lâu lúc trước, phân cho bà phần.

      Phu nhân tham chính vừa kinh vừa hỉ, liên tục xua tay bảo rằng lễ vật quá quý trọng, bà thể nhận. Lâm Y đưa khế ước mới cho bà xem, cười . “Phu nhân tham chính là nhập cổ đường hoàng, sao lại tính là lễ vật. Nhưng chuyện này còn chưa làm chu đáo, dám để phu nhân tham chính kí khế ước, chờ tôi chuẩn bị thoả đáng các hạng mục công việc lại đến thông báo cho phu nhân tham chính”.

      Cách tặng quà khéo léo như vậy, phu nhân tham chính sao lại chịu cho được, bà thầm cao hứng, liên tục . “Nếu cần hỗ trợ, cứ sai người tới ”.

      Lâm Y bận bịu mất ngày nay, cảm thấy có chút mỏi mệt, vừa ra từ “mệt”, bị Dương thị và Trương Trọng Vi ra lệnh cưỡng chế nằm giường nghỉ ngơi, ngày ngày canh bổ thuốc bổ hầu hạ. Dương thị thậm chí tự tay đút cho nàng uống canh, . “Nhà chúng ta nay thiếu nhất là tiền, con chỉ cần để ý dưỡng thân mình, ngoại trừ sinh con, suy nghĩ chuyện gì nữa”.

      Lâm Y nghĩ bụng, hưởng thụ hưởng thụ, tiền thể để nằm chết, mau nhanh tay mua đất xây nhà, lại bán trao tay kiếm nhiều hơn. Nay nàng nằm giường, thể làm gì cả, may mắn bên ngoài có Trương Trọng Vi lo liệu, đến mức khiến đường phát tài của nàng tắc nghẽn.

      Qua kiện bán tửu lâu xong, khi Trương Trọng Vi quay lại tới Sở tu hoàn trong kinh thành, phát cái ao thối kia thế nhưng cũng có người tranh mua với mình, đàm điều kiện giá cả với quan viên. Xem ra ở kinh thành, người có con mắt tinh đời chỉ duy nhất nương tử nhà mình, cũng có thể người nàng tìm hiểu bí mật mua bán của nhà họ Trương cũng nên.

      Trương Trọng Vi lặng lẽ đứng cạnh người kia, yên ắng nghe. Người này thoạt nhìn rất kinh nghiệm, ra giá cực thấp, quan viên Sở tu hoàn muốn lý luận với . phen khẩu chiến xong, hai bên vẫn chưa phân cao thấp, giằng co khắp nơi.

      Viên quan kia đại khái chưa bao giờ gặp qua người mua như vậy, có chút tức giận, ngẩng lên thấy Trương Trọng Vi, nhớ lại chàng cũng tới hỏi qua ao nước thối này, vui mừng . “Trương hàn lâm cũng tới mua mảnh này?”.

      Trương Trọng Vi chẳng hề do dự. “ mua”. Mặc dù chàng hiểu buôn bán, nhưng hai người cùng tranh đoạt thứ, thể nào giá cũng bị nâng lên, cái này chàng hiểu được.

      Thương gia kia đại khái nhìn ra được manh mối, nở nụ cười với viên quan thất vọng, nâng giá lên chút. Ao nước thối trước nay ai hỏi thăm, khó khăn có người muốn mua, là bán nhanh cho xong hay chờ đợi để nâng giá? Viên quan bắt đầu do dự, thương gia thấy do dự, hề suy nghĩ, xoay người bước luôn. Viên quan bối rối, vội la lên. “Kỉ đại quan nhân…”.

      Họ Kỉ? Chẳng lẽ là người ở huyện Tường Phù lúc trước Trương Bát nương chọn? Trương Trọng Vi kịp nghĩ lại, giơ tay ngăn viên quan đó, khiến im miệng, chắp tay . “Người nọ ra giá cao nữa cũng chỉ là người làm ăn mà thôi, Sở tu hoàn kết giao với có gì lợi? và tôi đồng hướng làm quan, chiếu cố nhau được chứ?”.

      Viên quan kia há miệng, muốn gì, bị đồng nghiệp kêu . Đồng nghiệp ghé lỗ tai , . “Ông cớ sao lú lẫn như thế, Trương biên tu chính là đệ tử của Âu Dương tham chính…”. chưa xong, bị viên quan kia ngắt lời. “Âu Dương tham chính quan to to, cũng thể quản tới cả Sở tu hoàn”.

      Đồng nghiệp cả giận. “ ông lú lẫn chẳng lẽ ? Mấy tháng trước nhà họ Trương từng mua của Sở tu hoàn chúng ta mảnh đất chất đống trái cây hư, vốn chỉ có tám phân, chúng ta báo thành mẫu, nhà hai lời liền thanh toán, người dễ gạt như vậy, bán bán ai? Theo tôi thấy, sau này chỉ cần nhà nhìn trúng, cứ giữ lại cho , khỏi cần trả giá với người khác”.

      Viên quan liên tục à nhỉ, cười . “Là tôi hồ đồ rồi, sao lại quên mất vụ đó, thôi bỏ Kỉ đại quan nhân , chúng ta bán ao nước thối cho Trương biên tu”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 221 : Tìm nhà mới

      Nơi làm việc của Sở tu hoàn tổng cộng chỉ có bấy nhiêu, hai viên quan đối thoại đều bị Trương Trọng Vi nghe sót chữ nào, tuy rằng kết quả hài lòng, nhưng Trương Trọng Vi vẫn ôm nguyên bụng tức, ra bọn họ chịu bán ao nước thối cho mình là vì bọn họ tưởng nhà họ Trương ngu ngốc hồ đồ, dễ gạt.

      Tức tức, mua bán vẫn phải tiếp tục, thể vì khí phách nhất thời mà bỏ cơ hội kiếm số tiền lớn. Trương Trọng Vi sợ Dương thị biết được, dám cầm khế ước về nhà, liền hẹn với viên quan Sở tu hoàn, ao nước cứ giữ lại cho chàng, sáng sớm mai mang tiền đến kí khế ước.

      Trương Trọng Vi tâm tình phức tạp, vừa cao hứng lại vừa tức giận, về nhà than thở với Lâm Y. “Sở tu hoàn là con mắt thấp kém, khinh thường người ta”.

      Lâm Y giật mình. “Thế nào, bọn họ chịu bán ao nước cho chúng ta?”.

      Trương Trọng Vi lắc đầu. “ phải, đương nhiên đàm xong rồi, liền chiếu theo giá lần trước, ngày mai mang tiền kí khế ước”.

      Lâm Y thập phần vui mừng, lại lấy làm lạ. “Chàng Sở tu hoàn chẳng phải để mua ư, nếu mua được rồi sao vẫn xụ mặt?”.

      Trương Trọng Vi thuật lại hai viên quan kia gì cho Lâm Y nghe, oán giận ngừng.. “Tưởng ai là kẻ ngốc vậy, lần trước bọn họ báo dư ra hai phân, đâu phải chúng ta nhìn ra, chỉ là so đo với bọn họ thôi, ngờ nay lại bị coi là bánh từ trời rớt xuống”.

      ra là có chuyện như vậy, Lâm Y cười rộ lên. “Chớ buồn phiền, đây là chúng ta cố ý gieo người, hôm nay gặt được kết quả. Buôn bán nhà đất phải là sáng kiến của chúng ta, nhất định có nhiều người nghĩ đến, cho dù nghĩ đến, nhìn chúng ta làm ăn khấm khá, bọn họ cũng điều tra tiếng gió, tương lai đất ít người đông, Sở tu hoàn vì sao phải bán cho chúng ta? Chi bằng chúng ta cứ giả bộ hồ đồ”.

      Cũng là cố tình giả bộ, Trương Trọng Vi liền cảm thấy tốt hơn nhiều, cẩn thận ngẫm nghĩ, sức chiến đấu lại quật cường trở lại, tán dương. “Vẫn là nương tử nhà ta nhìn xa trông rộng, ta hỏi thăm Sở tu hoàn, Kỉ đại quan nhân tranh ao nước với chúng ta chính là người ở huyện Tường Phù, trong nhà tiền tài vô số, cực biết trả giá, nếu phải vì chúng ta giả hồ đồ, hẳn là tranh lại”.

      Lâm Y . “Giả hồ đồ chỉ là phần, sau lưng chúng ta có phu nhân tham chính làm chỗ dựa, quan viên tinh tường lắm, chàng cần gì bọn họ biết?”.

      Trương Trọng Vi cười ha ha. “Cái này gọi là hai bút cùng vẽ”.

      Hai vợ chồng nghĩ, chỉ cần ngày mai kí khế đất xong, chẳng khác nào cầm được số tiền lớn trong tay, vừa vui mừng vừa hưng phấn, thủ thỉ thù lên kế hoạch, trong nhà thêm người, chờ buôn bán có lời mua toà nhà lớn để ở, đột nhiên nghe thấy ngoài viện có tiếng cãi nhau, gọi Tiểu Khấu tử xem thử, ra là Thanh Miêu tới tìm Lâm Y, lại đứng tranh cãi ầm ỹ với người đàn ông xa lạ ngoài cửa.

      Thanh Miêu tính tình dù mạnh mẽ, nhưng đều biết đúng mực, tại sao cãi nhau với đàn ông ở ngay cửa viện nhà mình, nhất định có nguyên do. Lâm Y đứng dậy, định ra cửa xem, bị Trương Trọng Vi lấy cớ nàng có thai nên làm lụng vất vả ngăn lại.

      Trương Trọng Vi mình ra tới cửa viện, quả nhiên thấy Thanh Miêu to tiếng với người đàn ông, người kia nhìn quen mắt, chính là Kỉ đại quan nhân từng gặp ở Sở tu hoàn. Chàng ngừng Thanh Miêu lại, trách mắng. “Khách tới cửa, ngươi thông báo, la hét ầm ĩ chuyện gì?”.

      Thanh Miêu căm giận bất bình. “Nhị thiếu gia, mà khách gì chứ, đặc biệt tới cửa để khi dễ người khác”.

      Kỉ đại quan nhân chắp tay hướng Trương Trọng Vi. “Tại hạ Kỉ Côn, lúc trước ở Sở tu hoàn gặp mặt Trương biên tu lần”.

      Trương Trọng Vi đáp lễ, . “Trong nhà chật chội, lại có nữ quyến, tiện mời Kỉ đại quan nhân vào, có chuyện gì, xin ngay tại đây”.

      Chàng làm quan, muốn đãi khách ở đâu, Kỉ Côn dám có ý kiến, mục đích mình đến lần nữa. ra Kỉ Côn rời khỏi Sở tu hoàn chỉ là làm bộ thôi, mong viên quan kia giữ mình lại, ngờ bị Trương Trọng Vi chặn ngang cước, ta có mặt mũi ở lại, đành phải ra luôn. ta mua được ao nước, sao chịu cam tâm, chờ Trương Trọng Vi vừa liền quay lại, tăng giá lần nữa, xin Sở tu hoàn bán ao nước cho mình, nhưng lần này Sở tu hoàn thái độ ràng, xưng rằng hứa bán ao nước cho Trương Trọng Vi, mặc kệ ta ra giá cao tới đâu cũng chịu xét lại.

      Kỉ Côn thuyết phục Sở tu hoàn được, hỏi thăm nghe tiếng Trương Trọng Vi là người rộng rãi, liền tìm đến cửa, nghĩ cầu chàng để lại ao nước cho mình.

      Nếu ta nhắc tới câu “là người rộng rãi”, cố gắng thái độ của Trương Trọng Vi còn tốt chút, câu đó bây giờ lọt vào tai Trương Trọng Vi tự động chuyển sang “dễ gạt”, khiến chàng giận tím cả mặt, . “Nha hoàn nhà tôi quả sai, đúng là tới cửa khi dễ người khác”. xong thèm nhìn mặt Kỉ Côn, phất tay áo bước .

      Kỉ Côn muốn đuổi theo, Thanh Miêu phất tay, hai gia đinh đứng bất động như tượng sắt liền nhảy ra, ngăn ta lại cho tiếp.

      Thanh Miêu theo vào phòng trong, . “Đối phó với loại người muốn chiếm lợi ích của người khác phải mạnh mẽ chút, bằng sau này lại tới nữa”.

      Trương Trọng Vi ngạc nhiên . “Sao ngươi biết nhà chúng ta muốn mua ao nước?”.

      Thanh Miêu đáp. “Nô tỳ biết, chỉ biết muốn ăn hiếp nhà chúng ta, nô tỳ liền cãi nhau với ”.

      Lâm Y nghe bọn họ kể lại, nghiêm giọng. “Mua bán thành nhân nghĩa còn đó, đuổi làm chi, gọi gia đinh mời là được”. xong lại dí vào trán Thanh Miêu. “Tính tình bạo lực của em, tương lai sửa, làm sao gả ra ngoài”.

      Thanh Miêu quyệt miệng. “Em lấy chồng”. xong, lấy ra túi tiền đưa cho Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, Bát nương tử phát tiền công cho em, em có chỗ cất, thiếu phu nhân cầm dùm em”.

      Lâm Y nhận lấy, khoá vào rương tiền, ghi lại sổ sách, cười . “Giữ dùm em, mai mốt làm của hồi môn”.

      Thanh Miêu đỏ bừng mặt, xoay người dậm chân, lại khẩn cầu. “Nhị thiếu phu nhân, nay thiếu phu nhân có bầu, bên người lại có ai hầu hạ sao được, vẫn để em về hầu hạ thiếu phu nhân thôi”.

      Trương Trọng Vi cảm thấy Thanh Miêu rất có lý, liên tục gật đầu, . “Nương tử, em vẫn nên có người hầu hạ bên cạnh, Tiểu Khấu tử còn quá, lại phải hầu hạ mẫu thân, làm sao chu toàn. Lưu Hà Lưu Vân hai người lại thiếu cẩn thận, bớt lo. cho cùng tửu lâu nay mang họ La, chúng ta nên thu hồi người nhà họ Trương về, bằng người khác nhảm”.

      Lâm Y nhìn Thanh Miêu, hỏi. “Em muốn trở về?”.

      Thanh Miêu gật đầu như bổ tỏi. “ riêng gì em, thím Dương cũng muốn về, tuy Bát nương tử đối xử với chúng ta rất tốt nhưng dù sao đó vẫn là nhà người khác, chúng ta là người nhà họ Trương”.

      Tên nhà ai chẳng phải làm việc giống nhau? Lâm Y có cách nào lý giải suy nghĩ của bọn họ, nhưng chấp nhận tôn trọng, huống chi bọn họ trung tâm hướng về nhà họ Trương chính là việc tốt, mới . “Chờ thời gian , chúng ta mua được nhà chuyển , cũng kéo mọi người trở về”.

      Thanh Miêu cao hứng gật đầu, quay về tửu lâu tiếp tục làm việc.

      Trương Trọng Vi là đàn ông, thích ăn nhờ ở đậu bất kì ai, tổng cảm thấy tửu lâu bán , bọn họ tại ở ké nhà họ La, cả người cứ thấy được tự nhiên. Mới vừa rồi nghe Thanh Miêu , nguyện vọng chuyển nhà của chàng càng mãnh liệt hơn, chàng thương lượng với Lâm Y có thể chưa đợi tới lúc mua được đất mà chuyển nhà trước được .

      Lâm Y lay chuyển được chàng, đành mở sổ sách, cẩn thận tính toán, gảy bàn tính kĩ lưỡng, lưu trữ tiền mua đất và xây nhà, còn dư lại hai trăm quan có thể chi phối. Theo ý tứ Trương Trọng Vi, trong nhà có nữ quyến, vẫn nên mua viện để ở hơn, nhưng chỉ có hai trăm quan, muốn mua đình viện hai sân là có khả năng. Lâm Y đề nghị. “Cứ thuê phòng ở trước ?”.

      Trương Trọng Vi ngẫm nghĩ, . “Triệu hàn lâm muốn bán nhà, em có nghe ?”.

      Lâm Y khoác tay, . “ sớm nghe qua, nhưng lâu nay chưa thấy động tĩnh gì, hẳn là bán”.

      Trương Trọng Vi nắm tay nàng sờ sờ, . “Em nay cẩn tuân lời mẫu thân dặn, cổng trước ra cổng sau bước, hiểu được nhiều tin tức bên ngoài, nhà của Triệu hàn lâm bị hàng xóm làm khó dễ, bán được”.

      Lâm Y nghe hiểu lắm, phàm là tài sản cầm cố, hỏi trước thân tộc, thân tộc mua mới hỏi tiếp láng giềng, láng giềng cần mới tới người khác giao dịch. Bởi vậy Triệu hàn lâm muốn bán nhà, chỉ phải được người nhà và thân tộc cho phép còn phải được hàng xóm đồng ý nữa.

      Triệu hàn lâm vận khí tốt, trước đây từng có mâu thuẫn với hàng xóm, nay bán nhà liền bị làm khó dễ, hàng xóm Triệu hàn lâm bán nhà chịu theo thứ tự hỏi ý có mua , tổn hại quyền mua của nên cự tuyệt kí vào giấy tờ.

      Lâm Y nghe Trương Trọng Vi giải thích, lờ mờ hiểu được vì sao Triệu hàn lâm bán được nhà, nhưng vậy có liên can gì tới nhà họ Trương đâu? Chẳng lẽ Trương Trọng Vi muốn đường vòng, trước thuyết phục hàng xóm dùm Triệu hàn lâm rồi lại mua nhà của ta? Nàng đồng ý Trương Trọng Vi làm như vậy, đắc tội người khác , còn phiền toái.

      Trương Trọng Vi mỉm cười. “Em đúng, Triệu hàn lâm bán nhà liên quan gì tới chúng ta, ta bán được chúng ta mới thừa cơ hội chứ”.

      Lâm Y đánh chàng cái, . “Tính tình phu nhân Triệu hàn lâm đúng là dễ thương gì, nhưng cũng chưa hại chúng ta bao giờ, chàng đừng vui sướng khi người gặp hoạ, bỏ đá xuống giếng”.

      Trương Trọng Vi buồn cười. “Em nghĩ đến đâu vậy, ta là người như vậy sao? Ý của ta là ta bán nhà được, vừa hay cho cầm cố cho chúng ta ở”.

      Cho Triệu hàn lâm cầm cố nhà? là chủ ý hay, Triệu hàn lâm thiếu tiền, nhà họ Trương thiếu phòng, hai bên đều có lợi. Hơn nữa tổ ốc nhà họ Triệu Lâm Y nhìn thấy, tuy lớn nhưng đủ ở, nằm hướng Bắc Nam, thông gió nhiều ánh sáng, rất tốt. Lâm Y vừa hưng phấn xong, vừa khỏi buồn bực, diệu kế như vậy sao nàng nghĩ ra.

      Trương Trọng Vi thấy Lâm Y cũng tốt, sang cách vách thỉnh cầu Dương thị. Có nhà mới để ở là chuyện tốt, huống chi tiểu viện nhà Triệu hàn lâm nằm ngay sau lưng tửu lâu nhà họ Trương, chỗ quá gần, thể tốt hơn. Dương thị nghe Trương Trọng Vi xong, vui mừng thôi, đồng ý ngay hai lời.

      Lúc ấy sắc trời tối muộn, Trương Trọng Vi vốn định ngày mai lại tìm Triệu hàn lâm, nhưng nghĩ ngày mai đến Hàn Lâm viện làm việc, bàn chuyện tiền bạc lại hay, dù sao nhà họ Triệu ở ngay gần đó, bằng lập tức qua xem ý tứ Triệu hàn lâm thế nào.

      Chàng hỏi qua Lâm Y, Lâm Y cũng mong xong sớm thoả đáng, vì thế chàng dẫn theo gia đinh, ra cửa vài bước, rẽ vào cổng nhà Triệu hàn lâm.
      Hale205 thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 222 : có thiếp là phúc

      Gia đình Triệu hàn lâm còn ăn cơm, ông lão ăn mặc rách nát ra, dẫn Trương Trọng Vi vào. Chàng nhìn trong phòng thấy, bàn ăn là Triệu hàn lâm và phu nhân, năm đứa trẻ, bên cạnh có ba thiếp thất đứng hầu hạ, đại gia đình đông đúc, lại nhìn chén bát cũ kĩ bàn, chỉ có rau và rau, dĩa dưa muối đen sì, mấy đứa trẻ vây quanh tô nước lã, vừa ăn vừa nhìn trộm chàng.

      Trương Trọng Vi nhịn được cảm thán, vẫn là nương tử minh, nạp thiếp, bằng trong nhà nhiều miệng ăn, nuôi sao sống nổi, nhìn nhà Triệu hàn lâm xem, đúng là quá sức nghèo khổ.

      Triệu hàn lâm tuy rằng ở phía sau tửu lâu nhà họ Trương, nhưng cực hiếm xã giao với nhà họ Trương, tối nay gặp Trương Trọng Vi tới, khỏi ngạc nhiên, đứng dậy nghênh đón, mời chàng ngồi ghế dùng cơm.

      Trương Trọng Vi chắp tay có lễ, chỉ ngồi xuống ghế, cũng dùng trà, thẳng ý đồ mình đến. Bọn họ muốn nhà họ Triệu cho cầm cố căn nhà để ở, tin tức này đối với vợ chồng Triệu hàn lâm mà quả là vui như lên trời, ngay cả mấy người thiếp thất cũng vui vẻ ra mặt.

      Triệu hàn lâm hỏi. “ biết Trương biên tu đồng ý cầm cố trong bao lâu? Trả bao nhiêu tiền?”.

      Thuê nhà để ở chẳng qua là kế thích ứng tạm thời, Trương Trọng Vi muốn ở nhà người khác lâu dài, liền ra giá thấp nhất là trăm quan, . “Tôi có trăm quan ở đây, mỗi quan là ngàn văn túc mạch, biết Triệu hàn lâm chịu cầm bao lâu?”.

      Triệu hàn lâm dẫn chàng vào trong xem, tiểu viện gồm ba gian nhà giữa, mỗi gian ba phòng, nhà vệ sinh, phòng bếp, phòng để gia cụ, sau nhà còn có khoảnh vườn . ta tự mình chong đèn lồng, mời Trương Trọng Vi xem qua, . “Trương biên tu, phải tôi khoe khoang, mấy gian nhà của tôi dù lớn, nhưng vững chắc lại thực dùng được, trăm quan của hơi ít”.

      Trương Trọng Vi mỉm cười trả lời. “Tôi cũng biết trăm quan nhiều, nhưng chúng tôi chỉ là ở tạm thôi, cần thời gian quá lâu”.

      Triệu hàn lâm chính là muốn tăng giá, thời gian càng lâu càng tốt, nhà ta cần tiền lắm, cũng muốn nhà họ Trương chỉ ở mấy ngày liền , thời gian quá ngắn, ta gom đâu đủ trăm quán ra trả.

      Trương Trọng Vi thấy ta cúi đầu , mới lên tiếng. “Triệu hàn lâm, chúng ta đồng nghiệp làm quan ở Hàn Lâm viện, có suy nghĩ gì cứ thẳng, mọi chuyện dễ thương lượng”.

      Triệu hàn lâm nhìn vợ con thiếp thất nheo nhóc trong phòng, lời chân với chàng. “Trương biên tu, gạt gì , nhà chúng tôi cần tiền mua gạo, trăm quan là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng muốn tôi trả trăm quan đó ngay, chỉ sợ có sức ấy”.

      Trương Trọng Vi mỉm cười. “Chuyện nào có đáng gì, thời gian kéo dài chút thôi”.

      Triệu hàn lâm chỉ nhìn chàng, im lặng . Trương Trọng Vi sao lại , đây là ngại trăm quan quá ít, chàng chiếu theo giá thuê lúc trước, im lặng tính toán chốc lát, . “ trăm năm mươi quan, bao cả gia cụ trong nhà , hai tháng, thế nào? Nhà tôi cũng dư dả, nếu hơn nữa kiếm ra”.

      Triệu hàn lâm vẫn ngại ít, nhìn hướng tửu lâu nhà họ Trương, ghen tị . “Nhà họ Trương các người vừa bán được cả tửu lâu lớn, còn thiếu tiền sao?”.

      Trương Trọng Vi kêu lên oan uổng, . “Triệu hàn lâm, biết chứ, tửu lâu nhà tôi khai trương chưa được mấy tháng, tiền vốn còn chưa thu hồi được bị triều đình hạ lệnh cấm, là khổ nổi”.

      Triệu hàn lâm biết lệnh cấm có liên quan tới Vương hàn lâm, xưa nay ta hợp với Vương hàn lâm, liền phụ hoạ. “Đều do có kẻ ăn được nên ghen tức, sinh cắt đường tài lộ của người khác”.

      Hai người tiếp tục thương lượng, giá đóng đinh ở trăm năm mươi quan, thể cao hơn, Triệu hàn lâm sốt ruột, người thiếp đứng ở cửa kêu lên. “Lão gia, phu nhân sai thiếp tới với lão gia, trăm năm mươi quan trăm năm mươi quan, nhiều hơn nữa, lão gia lại kéo thêm người về nhà”.

      Triệu hàn lâm bị ê mặt đỏ bừng, mắng xối xả người thiếp kia, nhưng rốt cuộc vẫn thể trái ý phu nhân, liền y theo đề nghị của Trương Trọng Vi, định giá định thời gian, hẹn ngày hôm sau làm thủ tục.

      Trương Trọng Vi làm thoả đáng tình, về nhà, bẩm báo Dương thị xong, ngồi xuống kể cho Lâm Y nghe tình buồn cười ở nhà Triệu hàn lâm. “Khó trách Triệu hàn lâm bổng lộc cũng khá, lại suốt ngày than nghèo, ra do phải nuôi sống quá nhiều người”.

      Lâm Y liếc chàng cái, . “Bây giờ chàng hiểu chưa, nạp thiếp là vì muốn tốt cho chàng”.

      Trương Trọng Vi cười. “Nương tử minh”.

      Hai vợ chồng giỡn, Lưu Hà phụng mệnh Dương thị, đứng ngoài gõ cửa. “Sắc trời muộn, mời Nhị thiếu phu nhân về phòng nghỉ tạm, có chuyện ngày mai sau”.

      Trương Trọng Vi lập tức cười nổi, lần lữa hồi lâu mới nhăn nhó đau khổ cái mặt mở cửa, tiễn Lâm Y ra ngoài. Lưu Hà vừa buồn cười vừa hâm mộ, cẩn thận đỡ Lâm Y về lại phòng Dương thị, . “Nô tỳ hâm mộ Đại phu nhân, chỉ hâm mộ Nhị thiếu phu nhân”.

      Lâm Y nhoẻn miệng cười, tiếp, tiến lên hành lễ chào Dương thị, vào nhà ngủ.

      Ngày hôm sau, Trương Trọng Vi và Triệu hàn lâm làm thủ tục cầm cố phòng trước, lại nhờ Triệu hàn lâm đến Hàn Lâm viện làm việc, tiện thể xin nghỉ dùm mình, sau đó chàng dẫn gia đinh đến ao nước thối đo đạc diện tích, đợi thăm dò tình huống xong mới hướng Sở tu hoàn.

      Viên quan ở Sở tu hoàn chờ lâu, thấy Trương Trọng Vi cười đon đả. “Trương biên tu sao bây giờ mới tới, Kỉ đại quan nhân đến năn nỉ mấy lần, chúng tôi đều giữ chữ tín, cắn răng giữ lại ao nước cho Trương biên tu”.

      Kỉ Côn còn chưa hết hy vọng? biết là hay giả, miễn sao ao nước còn đó là được, Trương Trọng Vi lười hỏi nhiều, tiếp nhận khế ước đọc kĩ, quả nhiên ngoài dự đoán, diện tích khế ước dôi ra hai phân, chàng thầm buồn cười, vẫn như lần đầu tiên, nhiều hơn nửa li, chẳng biết có phải bọn họ nể mặt Âu Dương tham chính hay .

      Viên quan Sở tu hoàn cười tủm tỉm nhìn Trương Trọng Vi hai lời, sảng khoái kí lên khế ước, nghĩ bụng đồng nghiệp quả sai, giao tiếp với người thành dễ hơn nhiều, sau này chỉ cần có đất hoang ai thèm, cứ bán hết cho Trương Trọng Vi.

      Trương Trọng Vi ra ngoài chuyến, làm xong hai chuyện, tâm tình thư thái, tiện đường mua ít mứt ô mai mang về cho Lâm Y mang bầu ăn.

      Lâm Y ngậm viên, chua đến nhăn mặt, vội . “Em thích ăn cái này, lần tới đừng mua”.

      Trương Trọng Vi gãi đầu, thầm. “ phải ai có bầu cũng thích ăn chua sao?”.

      Lâm Y nghĩ khẩu vị mỗi người mỗi khác, có gì kì quái đâu.

      Trương Trọng Vi lấy trong người ra hai phần khế ước, phần là nhà ở, phần là mua đất. Lâm Y cầm, lòng tràng đầy vui mừng, thành khen ngợi chàng hết lời, thưởng hết phần mứt ô mai còn lại cho chàng ăn.

      Trương Trọng Vi nhìn ô mai sầu khổ, . “Triệu hàn lâm vội vã dùng tiền, nửa ngày dọn nhà trống ra, chúng ta buổi chiều có thể chuyển nhà”.

      Lâm Y cao hứng . “Nhanh như vậy? Mau bọn họ thu dọn hành lí”.

      Trương Trọng Vi chỉ ý bảo nàng nhìn ra cửa sổ, . “Còn cần em phân phó sao, lúc về, hai người Lưu Hà Lưu Vân chực ngay cửa, vừa nghe buổi chiều chuyển nhà được, sớm thu dọn”.

      Lâm Y trông ra sân, quả nhiên người hầu thu dọn quần áo phơi ngoài sân, cười . “Hẳn là chán ngán ngủ bàn rồi”. xong gọi Tiểu Khấu tử, sai mời Trương Bát nương đến.

      Trương Bát nương ngay ở mặt trước, giây lát tới, hỏi. “Tam nương tìm em có việc gì?”.

      Lâm Y . “Chúng ta tìm được phòng ở, ngay ở sau lưng, buổi chiều liền chuyển nhà”.

      Trương Bát nương luyến tiếc nỡ nàng , chờ nghe được là nhà Triệu hàn lâm, gần ngay sát bên, mới cười. “Buổi chiều em đến hỗ trợ”.

      Lâm Y ra thu hồi thím Dương và Thanh Miêu cho biết. “Chị bụng lớn, cần có người chăm sóc, Bát nương tử tìm chưởng quầy và đầu bếp khác chắc cũng khó khăn lắm”.

      Thím Dương phải , Trương Bát nương sao, chính cũng có thể làm chưởng quầy, nhưng Thanh Miêu nắm giữ rất nhiều công thức độc môn, Thanh Miêu mà ai làm được?

      Lâm Y gặp Trương Bát nương nhìn mình trông mong, cười . “Những món ăn đó người ta biết thôi, chẳng lẽ em cũng biết? Lúc trước còn ở Mi Châu, chị nấu biết bao lần cho em ăn”.

      Trương Bát nương đỏ mặt, lí nhí. “Tay nghề của em chị biết mà, bảo em phương pháp được, đích thân ra tay thể”.

      Lâm Y cười. “Cần gì tự em xuống bếp, chọn người tin được, dạy cách nấu là xong”.

      Trương Bát nương bắt được hy vọng, cầm tay Lâm Y, hỏi. “Tam nương cho em dạy người khác bí quyết?”.

      Lâm Y hào phóng trả lời. “Cũng phải tuyệt kĩ độc môn gì, chút mẹo tâm đắc thôi, em cần cứ dùng, hơn nữa em vì việc làm ăn nhà mình, hẳn là dạy lung tung ra ngoài”.

      Trương Bát nương gật đầu. “ tình liên quan đến kinh doanh đương nhiên chỉ dạy cho người tin được”. Lại năn nỉ Lâm Y. “Em là cái muỗng thủng, dùng được, Thanh Miêu có rảnh rỗi mong ấy đến giúp em”.

      Lâm Y cười. “ cần mong, cứ nhớ trả tiền công là được”.

      Trương Bát nương lại ngồi chút, gặp Tiểu Khấu tử vào thu dọn hành trang liền đứng dậy cáo từ, quay về đằng trước. Thanh Miêu chấp chưởng bếp riêng, Trương Bát nương chưa tìm được người kế nhiệm, còn chưa thoát thân được; nhưng thím Dương trở lại ngay, vừa giúp đỡ đóng gói hành lí vừa hô to rằng vẫn là ở nhà mình thoải mái.

      Thím Dương và Tiểu Khấu tử còn bận bịu chưa xong, Lưu Vân lén lút tiến vào, quỳ xuống sát ghế Lâm Y ngồi, lau nước mắt tố khổ rằng bàn cứng, Lưu Hà ồn ào, vân vân.

      Lâm Y nhìn buồn cười, hảo ngôn an ủi ta. “Ta biết, tội nghiệp các ngủ mấy tháng bàn, đúng là băn khoăn lắm. yên tâm, đợi chuyển tới nhà mới, nhất định có giường có chăn nệm êm cho ngủ”.

      Lưu Vân tươi cười, nhưng nước mắt vẫn còn lưu mặt, . “Nhị thiếu phu nhân, Lưu Hà ỷ ta là di nương, suốt ngày bắt nạt nô tỳ, nếu phải nô tỳ nhường nhịn, chỉ sợ bị ta đánh hỏng rồi, về sau Đại lão gia thấy trách tội…”.

      Lúc này Lâm Y nhìn thấy Lưu Hà vào phòng, liên tục nháy mắt ra dấu cho Lưu Vân, ý bảo ta im miệng. Nhưng Lưu Vân cảm xúc dâng trào, nhất thời lưu ý, vẫn tiếp tục lải nhải.

      Lưu Hà đứng sau lưng nghe, răng nghiến ken két, sấn lên mấy bước nắm tóc Lưu Vân, đánh cho ta mấy tát, mắng. “Vốn chưa từng đánh , nhưng vậy, tôi liền đánh, miễn cho có tiếng mà có miếng”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 223 : Chuyển vào nhà mới

      Lưu Vân suy tính gì Lâm Y quá , chuẩn là muốn được mình phòng ở nhà mới đây, nàng cũng muốn cho nha hoàn đãi ngộ như vậy, bằng tất cả đều theo tiêu chuẩn đó, phòng đâu ra đủ để phân? Nhưng thẳng ra nhất định bị Lưu Vân đeo bám năn nỉ, nàng muốn mang bầu mệt mỏi còn phí sức vì những thứ này. Nàng đỡ lấy đầu, rên tiếng “Ôi”, đồng thời nhìn qua phía thím Dương.

      Thím Dương thấy bọn họ tới phiền Lâm Y, sớm kiềm chế được, vừa nhận ánh mắt ám chỉ của Lâm Y, liền sấn tới mỗi tay nắm cổ người, toàn ném ra ngoài.

      Lưu Hà và Lưu Vân còn chưa hoàn hồn, cửa phòng liền rầm đóng lại, thím Dương ở trong mắng vọng ra, giáo huấn cả hai. “Nhị thiếu phu nhân có thai, các ngươi tới tranh cãi ầm ĩ là rắp tâm gì? Nếu chọc tức Nhị thiếu phu nhân, các ngươi chịu nổi hậu quả ? Các ngươi là người trong phòng Đại lão gia, có gì oan khuất tự tới mà cho Đại phu nhân ”.

      Lưu Vân mếu máo . “Đúng tôi là người trong phòng Đại lão gia, nhưng ở Đông Kinh là Nhị thiếu phu nhân đương gia, tìm thiếu phu nhân tìm ai?”.

      Đáng tiếc cách lớp cửa, cũng biết thím Dương có nghe hay , chờ hồi vẫn thấy động tĩnh gì. Lưu Hà nhìn quỷ kế của Lưu Vân thất bại, vô cùng cao hứng, đắc ý dào dạt phe phẩy khăn tay, . “Chờ chuyển sang nhà mới, nhất định cho tôi phòng riêng, tôi phải qua dọn dẹp trước mới được”.

      Lưu Vân nắm khăn tay vừa mới lau nước mắt, hung hăng vò nát, sau đó chạy vào phòng Dương thị, quỳ xuống . “Đại phu nhân, chuyển nhà xong, phân phòng chung riêng ra sao nô tỳ cần, nhưng nô tỳ thà ở chuồng ngựa chứ nhất định ở chung với Lưu Hà”.

      Dương thị . “Chuyện phân phòng do Nhị thiếu phu nhân định đoạt, có điều vì sao ngươi muốn ở chung với Lưu Hà?”.

      Lưu Vân định mở miệng, thấy Lưu Hà theo vào, đành phải ngậm lại.

      Lưu Hà mắng. “ , sao lại tiếp?”. xong cũng quỳ xuống, mách lại với Dương thị. “Đại phu nhân, vừa rồi Lưu Vân vu hãm nô tỳ đánh ta trước mặt Nhị thiếu phu nhân, cầu Đại phu nhân minh giám”.

      Dương thị vỗ xuống tay vịn ghế, cả giận . “Ai cho phép các ngươi phiền nhiễu Nhị thiếu phu nhân? Làm thiếu phu nhân động thai khí, các ngươi chịu trách nhiệm như thế nào?”.

      Lưu Hà vội phân bua. “Nô tỳ phiền Nhị thiếu phu nhân, là Lưu Vân mong ngóng chuyện phân phòng chạy tới, bị nô tỳ phát ”.

      Lưu Vân bác bỏ. “ dám phiền? Trước mặt Nhị thiếu phu nhân, liền đánh tôi mấy cái tát”.

      Dương thị thèm nghe bọn họ phân trần, gọi thím Dương tới hỏi cặn kẽ, biết được cả hai đều có phần, phạt tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn họ mỗi người hai mươi văn. Hai mươi văn chỉ đáng tiền mấy cái bánh bao, nhưng hai người đều ngậm miệng, nhất là Lưu Vân, ra tiền tiêu vặt hằng tháng của ta chỉ có năm mươi văn, lần này coi như mất nửa; tiền tiêu vặt hàng tháng của Lưu Hà cũng nhiều, gần trăm văn, bởi vậy trong lòng cũng đau như cắt.

      Nhà họ Trương từ xuống dưới chỉ có tiền tiêu vặt của bọn họ là thấp nhất, ngay cả Tiểu Khấu tử hằng tháng cũng có thể lãnh được hai trăm văn, nhưng phải Lâm Y cắt xén, mà là Dương thị đưa ra, bảo rằng chức trách của thiếp thất là hầu hạ lão gia, nay Trương Đống ở Đông Kinh, bọn họ có chuyện gì cần làm, liền chỉ lãnh được phần tiền tiêu vặt.

      Lưu Vân nghĩ tới tiền tiêu vặt tháng sau chỉ còn lại ba mươi văn, thương tâm khóc đứng dậy, vừa ra cửa phòng liền oán giận. “Dù chúng ta thể theo hầu hạ Đại lão gia, nhưng cũng tận tâm hầu hạ Đại phu nhân, vì sao chỉ có thể nhận được bấy nhiêu tiền?”.

      Lưu Hà thầm than, thân là thiếp thất, mệnh nằm ở tay mình kia, có nhiều tiền cũng dùng gì được, ta chỉ cần thân phận là đủ, mới . “ ăn uống đều do trong nhà lo, quần áo bốn mùa có Đại phu nhân phân phát, cần tiền dùng chỗ nào? Năm mươi văn là đủ rồi”.

      Lưu Vân trừng hai mắt đẫm lệ, . “Cũng phải mua chút son phấn chứ”.

      Lưu Hà liếc ngang ta, . “Đại lão gia ở Đông Kinh, tô son điểm phấn cho ai xem?”.

      Lưu Vân há miệng thở dốc, biết cãi gì nữa, bại trận. Lưu Hà thoả mãn, còn uể oải vì bị phạt hai mươi văn nữa, tươi cười đầy mặt quay về trong phòng, giúp Dương thị thu dọn hành trang, hiến ân cần.

      Ăn cơm trưa xong, Lâm Y liền sai người hầu qua bên kia quét tước phòng ở, lại dặn gia đinh khiêng rương, cả nhà dời qua. Nhà họ Triệu cách có mấy bước, trong lúc người hầu khiêng đồ đạc, Lâm Y cùng Trương Trọng Vi và Dương thị qua, phân phòng ở.

      Nhà giữa ba gian, chiếu theo ý Dương thị, lấy gian giữa làm phòng khách, bà ở gian phía đông, vợ chồng Trương Trọng Vi ở gian phía tây. Lâm Y dạo vòng, phân cho gia đinh ở sương phòng ngay gần cổng, phía đông còn lại hai gian, gian giữa cho Lưu Vân và Tiểu Khấu tử ở, gian gần phòng Dương thị cho Lưu Hà ở. Phía tây gian giữa cho thím Dương ở, gian gần phòng vợ chồng Lâm Y cho Thanh Miêu ở.

      Lâm Y phân phòng xong, cố ý hỏi Lưu Vân. “ để và Lưu Hà ở chung, vừa lòng chưa?”.

      Lưu Vân khóc ra nước mắt, ta ở chung với Lưu Hà, tốt xấu người khác còn nhìn ra thân phận ta có khác, bây giờ chen chúc trong gian với Tiểu Khấu tử, người người đều nghĩ ta là nha hoàn bình thường.

      Phân phòng xong, đồ đạc cũng chỉnh tề, Lâm Y định bước vào phòng, có gia đinh lên tiếng. “Các chủ tử, nhà cũ còn nha hoàn giặt quần áo, có cần gọi về đây luôn ?”.

      Lâm Y bấy giờ mới sựt nhớ, trong nhà còn gian tế do Vương hàn lâm phái tới, an bài sao mới tốt đây? Cho ta ở trong nhà, ngủ cũng chẳng an tâm, đặt bên ngoài lại phải thuê nhà khác cho ta ở, tiêu tốn tiền bạc. Dương thị cũng nhăn mày buồn rầu. Cuối cùng vẫn là Trương Trọng Vi đương gia ra chủ ý, nha hoàn giặt quần áo thôi, có tư cách gì ở nhà ngói, cứ ở ngoài sân, đáp cái lều dựa vào góc tường, che gió che mưa là được.

      Dương thị và Lâm Y đồng ý, lúc này sai gia đinh tìm vật liệu, dựng lều xong, gọi nha hoàn kia chuyển vào, vẫn giặt quần áo người hầu nhà họ Trương như cũ.

      Cả gia đình an trí thoả đáng xong, Lâm Y về phòng nghỉ ngơi chút, nhìn ngoài cửa sổ ra phía sau nhà, phát khoảnh vườn , lập tức nổi lên hưng trí, lôi kéo Trương Trọng Vi ra ngoài nhìn xem. Vườn cũng dọn dẹp chỉnh tề, trồng nhiều hoa cỏ, tuy rằng phải giống hoa gì quý báu, nhưng cũng nở rực rỡ, khiến người ta lưu luyến. Lâm Y thong thả rảo bước, đo đạc phen, cười . “Diện tích quá , đáng tiếc phải nhà mình, bằng trồng ít rau củ, khỏi cần ra phố mua”.

      Vừa dứt lời, chợt nghe từ phòng Dương thị truyền ra tiếng cười , nhưng lập tức khắc chế. Lâm Y nhận ra là giọng Dương thị, nhất định cười nàng kém phong nhã, lại sợ nàng tổn thương. Nàng cũng hiểu bản thân quá mức tục khí, vườn hoa nở đẹp thế này lại muốn trồng rau củ, khỏi đỏ bừng mặt, bổ nhào vào lòng Trương Trọng Vi che giấu mặt mũi.

      Trương Trọng Vi cũng giống Lâm Y, từ sinh trưởng ở nông thôn, giống Dương thị cả đời đều ở chốn kinh thành, bởi vậy chàng thấy ý tưởng của Lâm Y mới bình thường, trồng hoa đẹp đẹp nhưng vô dụng, bằng trồng rau đâu.

      Hai vợ chồng thưởng hoa lát, muốn ngồi uống ly rượu lại sợ gió thổi lạnh, đành trở về phòng. lâu sau, Tiểu Khấu tử đến ôm chăn nệm của Lâm Y, cũng mang theo phân phó của Dương thị, vẫn để cho Lâm Y buổi tối qua ngủ trong phòng bà.

      Tiểu Khấu tử ôm chăn nệm rồi, Lâm Y cũng định qua, bị Trương Trọng Vi bắt lấy, lưu luyến rời, . “Gọi em ban đêm qua đó ngủ, lúc này còn sớm, ăn cơm chiều rồi tính sau”.

      Lâm Y nghe lời ngồi xuống, tâm lúc, đùa giỡn chút, Trương Trọng Vi nhớ tới “ngũ nương” ngày đó, bắt Lâm Y hành động phen mới buông tha nàng.

      Người nhà lâu chưa được ở nơi nào rộng rãi, tất cả đều hưng phấn, cơm chiều xong chuyện phiếm quên cả trời đất, đêm khuya mới ngủ.

      Dù sao phòng ở cầm cố chỉ có hai tháng, nghĩ ra đại kế kiếm tiền cấp bách hơn. Nay Âu Dương tham chính được trọng vọng, Lâm Y liền Trương Trọng Vi xin nghỉ nhiều mấy ngày, ở nhà mưu hoa mảnh đất vừa mới mua.

      Trương Trọng Vi vuốt ấn tín của quan phủ khế ước, cười . “Lần trước là dọn trái cây thối, nay lại lấp ao nước thối”.

      Lâm Y nhìn chàng vui vẻ, . “Nhà Tiếu tẩu tử làm việc tệ, vẫn nhờ bọn họ vậy”.

      Trương Trọng Vi gật đầu đồng tình, vui rạo rực nhìn địa khế mấy lần mới giao cho Lâm Y đem cất, bản thân tự đến tìm cớ dối Dương thị, xưng rằng đồng môn cùng thi hội năm ấy mời chàng uống rượu, sau đó ra cổng. Chàng đến nhà họ Tiếu, ý định, vợ chồng Tiếu Đại dựa vào làm việc đủ thứ để kiếm cơm, có việc làm lý nào lại từ chối, huống chi bọn họ cũng từng dọn dẹp trái cây thối, xem như có kinh nghiệm nhận thầu.

      Trương Trọng Vi dẫn bọn họ tới ao nước thối nhìn qua, . “Nếu có ai hỏi, mọi người chỉ cần là quan phủ tạo phúc cho dân chúng, muốn lấp ao nước, đừng nhắc tới tên ta, miễn cho lọt vào tai Đại phu nhân nhà ta, lại trách cứ ta làm việc đàng hoàng”.

      Vợ chồng Tiếu Đại vâng lệnh, vẫn chiếu theo giá lần trước, lãnh tiền, tự thuê người hỗ trợ.

      Trương Trọng Vi tốn chưa tới canh giờ làm thoả đáng mọi thứ, vô cùng cao hứng về nhà, đắc ý dào dạt tranh công với Lâm Y. Lâm Y lại đẩy chàng ra ngoài, vội la lên. “Chàng với mẫu thân là hẹn với đồng môn, làm gì có ngâm thơ uống rượu nào chưa tới canh giờ về rồi? Mau ra ngoài dạo, tốt nhất ăn cơm trưa rồi về”.

      Trương Trọng Vi hối hận thôi, dối gì được, sao phải hẹn đồng môn ngâm thơ, tưởng tiết kiệm được thời gian về với nương tử, ai ngờ nửa ngày phải linh tinh cho hết thời gian. Chàng bất đắc dĩ ra cửa, biết đâu, đành phải về ao ước tự mình trông coi.

      Vợ chồng Tiếu Đại vừa mướn thêm người, phân công nhiệm vụ, nhìn thấy Trương Trọng Vi quay lại, liền chạy tới . “Trương biên tu tới vừa vặn, có vị quan nhân họ , ngừng hỏi đông hỏi tây, chúng tôi biết trả lời sao, Trương biên tu gặp lần vậy”.

      Quan nhân họ ? Là Côn tranh mua ao nước lúc trước? Trương Trọng Vi theo chân Tiếu Đại, gặp quả nhiên là ta.

      Côn cười hướng Trương Trọng Vi, a tiếng, hỏi. “ biết Trương hàn lâm lấp ao nước để làm gì?”.

      Trương Trọng Vi thấy ta năm lần bảy lượt dây dưa, mất hứng, mặt lạnh như tiền, . “Tôi làm chuyện tốt cho dân chúng, lấp ao nước thôi”.

      Côn mỉm cười. “Ao nước lấp xong, kém mảnh đất chất đống trái cây thối, để chẳng phải đáng tiếc?”.

      Trương Trọng Vi sửng sốt, thế này mới nhớ tới, nhà chàng mua đất xây tửu lâu truyền thành giai thoại, Côn tuy rằng ở xa tận huyện Tường Phù nhưng là người làm ăn, sao lại bắt được tin tức. Chàng thầm tự giễu, công phu xạo của mình là tệ, ở nhà ở ngoài hai lượt đều thất bại.



      Côn họ , phải họ Kỉ, Q. tra lại ._.” Bạn nào thấy còn chữ Kỉ xin báo Q. sửa nha.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :