1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 208 : Khai trương đại cát

      Lâm Y tháo bỏ hài, lên giường nằm xuống, vốn định chuyện với Trương Trọng Vi về Tiểu Truỵ tử, lại bị chàng ôm lấy, hôn lên môi. Nàng muốn gạt mất hưng trí của quan nhân nhà mình, đành phải tập trung tinh thần, đón ý hùa theo.

      xong xuôi, Trương Trọng Vi đột nhiên . “Nương tử, ta biết em muốn chuyện gì, em yên tâm, thúc thúc nạp thiếp là chuyện của thúc thúc, ta học theo”.

      Lâm Y nghiêng đầu nhìn, nâng tay vuốt mồ hôi lấm tấm mặt chàng, giọng . “Là thể học theo được, em biết tìm đâu ra trăm quan mua thiếp cho chàng đâu”.

      Ngoài dự kiến của Lâm Y, Trương Trọng Vi thế nhưng hiểu được giá trị con người của Tiểu Truỵ tử, hơn nữa cho rằng trăm quan là giá thấp ở Cù Châu, nếu là ở Đông Kinh, mua tỳ nữ hạ đẳng bình thường bốn trăm quan rồi. Như vậy xem ra, Dương thị đúng, việc này là Phương thị chiếm được món hời, khó trách bà ta tuy tức giận nhưng dây dưa trả giá, cũng lạ khi Trương Lương thèm hai lời, quyết định mua Tiểu Truỵ tử. Dương thị lời được xu, bán Tiểu Truỵ tử cho Trương Lương, chỉ sợ cũng là để cho Phương thị ngột ngạt, bớt thời gian quậy phá gia cang người khác, chiêu này hẳn là cao minh, nhưng rất hiệu quả, mà Lâm Y cứ nghĩ đến Phương thị nay nợ ngược lại Đại phòng chín mươi quan, liền vui vẻ hết sức.

      Phương thị chuyến này về quả thực rối ren, hết tâm trí để ý chuyện nhà người khác, thẳng đến lúc Đại phòng khai trương tửu lâu, cũng thấy tới cửa xét nét tiểu tiết.

      Hôm nay tửu lâu nhà họ Trương náo nhiệt phi phàm, ngoài cổng là hai tầng lầu kim bích huy hoàng, bên trong có phu nhân tham chính góp mặt, vô cùng thể diện. Rất nhiều quý nhân nhận được thẻ hội viên do Lâm Y tặng trước, tốp năm tốp ba nhộn nhịp tìm đến, khiến tửu lâu nhà họ Trương càng thêm sáng chói.

      Tửu lâu có hai tầng, phía dưới là đại đường, cửa hậu có hai tỳ nữ chuyên chạy vặt, vai vắt khăn trắng; bên tay trái là quầy, trưng bày các loại rượu ngon, bên phải là hai mươi bàn đơn, tửu bảo đôn đáo qua lại phục vụ, người nữ thuyết thư ngồi ngay gần cửa sổ, bên cạnh tường là dãy lò hâm rượu, có người hâm rượu trực. Gian lầu tất cả đều là mỹ các riêng biệt, đặt tên theo trăm hoa, mỗi các có tửu bảo chuyên môn chiêu đãi, ân cần đương nhiên cần tới.

      Trong tửu lâu, tửu bảo nào cũng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, khi báo tên rượu, thuận tiện quảng cáo ưu việt của thẻ hội viên, đẩy mạnh tiêu thụ. Nhưng Lâm Y phát , ít phu nhân quan lại tuy rằng rất hứng thú, nhưng chân chính bỏ tiền ra mua lại cực ít.

      Phu nhân tham chính lặng lẽ an ủi nàng. “Đại Tống chúng ta, quan viên đều là thanh liêm, trong nhà có nhiều tiền của, thẻ hội viên tuy rằng có lời, nhưng hơi tiêu mất mấy trăm văn, gánh nặng tâm lý tương đối lớn, bọn họ hầu bao căng thẳng mới phải do dự, phải muốn mua”.

      Lâm Y nghe vậy, cân nhắc có nên chế thêm loại “thẻ sắt” định giá càng thấp để phục vụ các vị phu nhân quan thanh liêm. Ý định vừa xuất trong đầu, chưa kịp nghĩ lại, thím Dương đến bẩm báo, bảo rằng Ngưu phu nhân ngồi trong mỹ các lầu, muốn gặp Lâm Y lần.

      Phu nhân tham chính cười. “Bà ta còn dám tới, đúng là lá gan lớn”.

      Lâm Y . “Rốt cuộc vẫn là thân thích, lễ nghĩa mặt phải trọn”. Nàng gọi tới tửu bảo bưng bàn rượu theo lên lầu gặp Ngưu phu nhân, vào cửa trước hết kính Ngưu phu nhân và Lã thị chén, mấy câu chúc mừng đại cát linh tinh, lễ nghi ước chừng trọn vẹn, tránh người khác mượn cớ chỉ trích.

      Lã thị đối xử với Lâm Y nhiệt tình hơn Ngưu phu nhân nhiều lần, trước kéo Lâm Y ngồi xuống cạnh mình, lại liên thanh khen ngợi tửu lâu nhà họ Trương to lớn bất phàm, vượt xa nương tử điếm nhà họ Dương lúc trước Ngưu phu nhân mở.

      Câu này khiến Ngưu phu nhân trong lòng thoải mái, phụng phịu bác bỏ. “Lúc nhà chúng ta mở nương tử điếm, gả tới đâu, biết cái gì chứ”.

      Lã thị tranh luận, chỉ cười nhìn Lâm Y, lập tức Ngưu phu nhân keo kiệt càng tỏ ra trội, khiến bà ta lại thêm mấy phần buồn bực nữa.

      Lâm Y mỉm cười nhìn hai người mẹ chồng nàng dâu đấu nhau, nghĩ rằng thế là khó đoán, vốn tưởng là dâu mới chịu nhà họ Dương ức hiếp nhiều, ngờ đâu kết quả lại là Ngưu phu nhân bị khinh bỉ.

      Trước mặt Ngưu phu nhân là tấm thẻ hội viên, bà ta đẩy nó về phía Lâm Y, hỏi. “Đây là nhà bán?”.

      Lâm Y vừa thấy, đúng là thẻ vàng của tửu lâu nhà họ Trương, dự tồn ngàn văn, giảm giá chỉ còn bảy phần. Nàng gật đầu cười. “Đa tạ bà ngoại chiếu cố việc làm ăn của nhà ta, mua thẻ hội viên ngay, dù sao thẻ vàng cũng có lợi nhất, tiết kiệm ít tiền”.

      Lã thị cầm thẻ huơ qua huơ lại, cười . “Đây là ta mua, ta cũng mẹ chồng mua nhưng mẹ chồng tiếc tiền”.

      Ngưu phu nhân để ý tới con dâu, tiếp tục hỏi Lâm Y. “Nghe tửu lâu nhà họ Trương chưa khai trương tặng rất nhiều thẻ ra ngoài?”.

      Chuyện này Ngưu phu nhân làm sao biết được? Nhất định là bà ta lui tới nhà Vương hàn lâm, thấy Vương hàn lâm phu nhân có. ngàn văn cũng phải con số , dù là thẻ đồng thấp nhất sáu trăm văn rồi, đối tượng tặng thẻ đều là phu nhân cáo mệnh từ tam phẩm trở lên, Ngưu phu nhân làm sao đủ tư cách, huống hồ bà ta chỉ biết đối đầu với Lâm Y, Lâm Y mới muốn tặng bà ta bất kì tấm thẻ nào.

      May mắn người tặng thẻ phải Lâm Y, là phu nhân tham chính đại diện, bởi vậy nàng đúng lý hợp tình . “Bà ngoại nghe ở đâu vậy? Ta cũng chưa bao giờ tặng thẻ cho ai, thẻ tốn tiền nhiều như vậy, tặng tới tặng lui, tửu lâu nhà ta lỗ biết bao nhiêu?”.

      Ngưu phu nhân tin, nhưng bà ta hiểu tấm thẻ của phu nhân Vương hàn lâm là Trương Trọng Vi đưa, còn những tấm khác ở đâu ra, bà ta đành chịu. Nhưng bà ta dám nhắc tới phu nhân Vương hàn lâm, tránh cho Lâm Y hoài nghi, xả câu dối, gạt qua Lâm Y. “Dưới lầu nhiều phu nhân có thẻ, bọn họ đều thẻ là do có người tặng, chẳng lẽ phải ?”.

      Câu này là giả tạo, Lâm Y mới lười đối phó, cười . “Bà ngoại đùa, chính bà ngoại cũng là người làm ăn, tửu lâu còn nhiều hơn nhà ta, bà ngoại dám bất chấp lỗ lã tặng cả đống thẻ ra ngoài như thế ?”.

      Ngưu phu nhân nửa tin nửa ngờ, nhưng lời từ chính miệng Lâm Y, mặc kệ bà ta tin hay , đành phải ngậm miệng lại.

      Lâm Y thầm cười lạnh, ra đặc biệt gọi nàng đến là để hỏi cái này, cũng mệt cho Ngưu phu nhân da mặt dày, nhiều lần gây hấn với nhà họ Trương mà vẫn có mặt mũi đến đòi tặng thẻ hội viên. Nàng ngẫm nghĩ, đột nhiên tỉnh ra, Ngưu phu nhân mặc dù trời sinh hai mặt, nhưng bao giờ tham món hời nhặt, sao lại so đo chuyện thẻ hội viên, chỉ sợ là phu nhân Vương hàn lâm phái bà ta tới dò la, mục đích là tìm hiểu xem Lâm Y tặng quà cho phu nhân nào, kết giao với quý nhân nào.

      Xem ra Dương thị đúng, tửu lâu mở ra phải chỉ vì kiếm tiền, khách đến tửu lâu phải chỉ vì uống rượu.

      Lâm Y thấy Ngưu phu nhân nữa, liền xưng dưới lầu có khách khứa cần tiếp đãi, đứng dậy rời . Nàng ra khỏi mỹ các chưa lâu, Lã thị liền lấy cớ đuổi theo xuống lầu, giữ nàng lại, . “Vợ Trọng Vi, bán cho ta mấy tấm thẻ hội viên”.

      Lâm Y lấy làm lạ, Lã thị chẳng phải mua rồi hay sao, vẫn muốn mua nữa? Nhưng có cơ hội làm ăn, cớ sao làm, nàng vui vẻ hỏi. “Thẻ vàng có lợi nhất, mợ muốn mua mấy tấm?”.

      Lã thị trả lời. “Ta mua nhiều lắm, chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống từ từ ?”.

      Lâm Y càng kinh ngạc hơn, liền dẫn ta ra phòng trống sau hậu viện, tìm băng ghế mời ta ngồi xuống, tạ lỗi. “Mỹ các đều có khách, viện này chưa kịp dọn dẹp, mợ thông cảm”.

      Lã thị lại xua. “Vừa hay, ta là trốn xuống đây, nếu mẹ chồng ta có hỏi, liền bảo rằng xem thử hậu viện”. ta lấy thẻ vàng trong áo ra, . “Thẻ này, cho ta mười tấm”. Lại . “Nghe còn có thẻ bạc và thẻ đồng, giá cả thế nào?”.

      Lâm Y trả lời. “Thẻ bạc dự tồn tám trăm văn, giảm giá còn tám phần; thẻ đồng dự tồn sáu trăm văn, giảm giá còn chín phần”.

      Lã thị hơi suy nghĩ, rồi dặn Lâm Y bán hai mươi tấm mỗi loại bạc đồng cho ta.

      Lâm Y hiếu kì, cố ý hỏi. “Mợ mua nhiều thế này dùng sao hết? bằng dùng hết lại mua, đến lúc đó ta phái người đưa đến quý phủ”.

      Lã thị nhìn ngó tứ phía, gặp hậu viện im ắng người lạ, lúc này mới giọng thầm. “Ta dùng sao hết được, là mua tặng. Lại là nhờ mẹ chồng ta và cháu dâu, ban nãy hai người chuyện phiếm ta cũng nghĩ ra chủ ý, có người nhận ắt có người đưa, người ta đưa, ta cũng đưa”.

      ra là mua thẻ để làm quà tặng, coi như tiền lệ ở Đại Tống, Lâm Y quen mặt ở đại, thấy lạ, càng miễn hỏi đến Lã thị tặng ai, chỉ cảm ơn ta chiếu cố chuyện làm ăn nhà mình, nhanh gọn mang các loại thẻ đến, kín đáo giao dịch ngay với Lã thị ở hậu viện.

      Chờ Lâm Y ra khỏi, trong tay áo có thêm thỏi kim nguyên bảo nặng trịch, nàng mừng rỡ, bước chân cũng trở nên lâng lâng. Nàng vào tới quầy, giao kim nguyên bảo cho thím Dương, dặn thím vào sổ sách. Thím Dương mở ngăn kéo, bẩm báo. “Nhị phòng gửi thư, báo Đại thiếu phu nhân sinh được tiểu thiếu gia bụ bẫm, Đại phu nhân phái người tặng quà, gọi Nhị thiếu phu nhân cần quan tâm, chỉ cần để ý lo liệu tửu lâu là được”.

      Lâm Y nghe Lí Thư được quý tử, thập phần cao hứng, cười . “Hôm nay đặc thù, tửu lâu khai trương thể rảnh rỗi thăm, chờ qua thời gian này lại đến xem cháu trai”.

      Thím Dương khoá kĩ kim nguyên bảo, gọi tân thủ quỹ là Trương Bát nương ghi chú vào sổ sách, khen. “Đúng là Nhị thiếu phu nhân bản lãnh cao, tôi đứng ở đây từ sáng đến giờ cũng thể bán được nhiều thẻ như vậy”.

      Lâm Y mơ hồ nắm được con đường phát tài, nhưng còn chưa ràng, tiện nhiều, chỉ xưng dựa vào tửu bảo đẩy mạnh tiêu thụ mới có được sinh ý lớn.

      Trương Bát nương vào sổ xong, nhịn được ngẩng đầu nhìn Lâm Y. Lâm Y phát , hỏi. “Bát nương tử muốn đến thăm cháu trai?”.

      Trương Bát nương ngượng ngùng gật đầu, bảo rằng mình có chút nhớ cha mẹ. Lâm Y trêu chọc. “Mấy hôm trước Đại phu nhân vừa mở tiệc mời Nhị phòng xong, ai bảo em ở cách vách chịu đến, bây giờ lại nhớ?”.

      Trương Bát nương chỉ cúi đầu lên tiếng, trong điếm ồn ào náo nhiệt, phút chốc lại có người đến tính tiền, Lâm Y nghĩ chậm trễ công tác của , chỉ . “Tửu lâu nhà chúng ta mới khai trương, thể rảnh rỗi ngay được, chờ Đại tẩu đãi tiệc đầy tháng, chúng ta cùng ”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 209 : Binh đến tướng chặn

      Toàn bộ viên công trong tửu lâu chỉ có Trương Bát nương và Thanh Miêu biết chữ, Thanh Miêu phải quản lý phòng bếp, nếu Trương Bát nương cũng ai ghi sổ sách được, bởi vậy quả thể thiếu . Trương Bát nương cũng ràng tình huống, gật gật đầu, tiếp tục làm việc.

      Lâm Y về đại sảnh xã giao, ngày trôi qua, kiếm được cũng khá, nhưng hết sức mệt. Đóng cửa xong, Dương thị đến xem, khuyên nàng. “Hôm nay khai trương, con đến coi sóc là đúng, nhưng sau này chỉ ngồi toạ trấn hậu viên thôi, có chuyện đừng ra tiền sảnh”.

      Lâm Y gật đầu vâng lời, cùng Dương thị về ngõ Châu Kiều, vì tửu lâu vội vã khai trương, cả nhà vẫn ở lại chỗ cũ, chưa kịp chuyển .

      Đến cửa nhà, Dương thị thương Lâm Y vất vả ngày, liền dặn nàng về phòng nghỉ tạm, cần hầu hạ. Lâm Y tạ ơn Dương thị, tiễn bà đến đối diện mới quay về phòng. Lưu Vân Lưu Hà hai người đứng chờ ở cửa hậu lúc lâu, gặp Lâm Y về, trước sau nghênh đón hỏi han ân cần, người xưng bản thân chuẩn bị trà bánh, người mình nấu nước ấm cho nàng ngâm chân.

      Lâm Y vào trong phòng, quả nhiên thấy bồn nước nóng, bên cạnh bàn bày sẵn các món điểm tâm mới mẻ và ly trà nóng.

      ân cần nào là vô cớ, gian xảo cũng mưu, nhưng có người hầu hạ, có sao hưởng thụ. Lâm Y vui vẻ ngồi xuống ghế, tuỳ ý Lưu Hà cởi giày cho mình, Lưu Vân đấm lưng bóp vai. lát sau, nàng thư thái ngâm chân, vừa hưởng thụ mát xa, vừa ăn điểm tâm uống trà.

      Lưu Vân đứng sau Lâm Y, giúp nàng bóp vai, còn quên lầm bầm. “Chỉ biết bắt chước, thấy người ta bóp vai liền bóp chân theo”. xong còn nhắc nhở Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, điểm tâm là nô tỳ hiếu kính thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đừng hiểu lầm có phần Lưu Hà bên trong”.

      Hai người phải dàn xếp xong rồi? Lâm Y thấy lạ, nhưng nghĩ chút hiểu ngay, chuyện quan trọng nhất bây giờ, ngoại trừ mở tửu lâu chính là dọn qua nhà mới, hai người bọn họ nhất định quan tâm đến tửu lâu, hôm nay đặc biệt lấy lòng Lâm Y, tám chín phần mười là mong được phân vào phòng tốt để ở.

      Lâm Y lòng như gương sáng, nhưng cố tình lên tiếng, rất hưởng thụ bọn họ cố ý lấy lòng, cười . “Đại phu nhân dạy dỗ các người rất tốt, có các người, ta đỡ phải mua thêm nha hoàn”.

      Trong phòng Lâm Y có hai người hầu, là thím Dương làm chưởng quầy, hai là Thanh Miêu quản lý phòng bếp, trước mắt quả có người để sai sử. Lưu Vân hơi biến sắc, nghe Lâm Y , ý tứ là vẫn coi hai người bọn họ là nha hoàn? ta vừa nhíu mày, bị Lưu Hà bắt gặp, cười nhạo. “ ỷ Nhị thiếu phu nhân thấy dám tỏ thái độ hả? Nếu có tâm hầu hạ Nhị thiếu phu nhân nghỉ , nơi này mình ta đủ rồi”.

      Lưu Vân sao chịu thừa nhận, cắn răng khăng khăng bản thân hề tỏ thái độ, là Lưu Hà vu hãm. Hai người nhao nhao ồn ào, Lâm Y nghe mất kiên nhẫn, trách mắng. “Ta thấy hai ngươi ai là hảo tâm hết, ta bận bịu từ sáng sớm đến tối muộn, các ngươi nhìn thấy? Khó khăn về nghỉ chút còn cãi nhau inh ỏi, muốn ta sống nữa đúng ”.

      Thái độ của Lâm Y trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống của Lưu Hà Lưu Vân, bởi vậy cả hai chịu mắng xong, dám rên tiếng, ngậm chặt miệng, tập trung tinh thần, ai bóp chân bóp chân, ai bóp vai bóp vai.

      bao lâu sau, Trương Trọng Vi cũng về tới, thấy Lâm Y ngâm chân, hâm mộ, cười . “Nương tử biết hưởng phúc ”.

      Lưu Vân bóp vai đến mỏi tay, nhân cơ hội ngừng lại, hỏi. “Nô tỳ xách nước ấm tới cho Nhị thiếu gia ngâm chân luôn?”.

      Trương Trọng Vi nào dám để ái thiếp của Trương Đống xách nước cho mình rửa chân, nghe vậy bị doạ sốc, dám gì lui ra ngoài luôn.

      Lưu Hà đảo mắt qua nhìn sắc mặt Lâm Y, lập tức trách cứ Lưu Vân. “Nha đầu biết quy củ, tự ra ngoài quỳ khắc ”.

      Lưu Vân ấm ức nhìn Lâm Y, . “Nô tỳ chỉ là hảo tâm thôi”.

      Lâm Y nhắm mắt lại, , Lưu Vân dám biện minh gì nữa, tự giác ra ngoài cửa quỳ xuống cạnh chân tường. Lưu Hà từ lần trước tính kế Lâm Y thành, liền hiểu nàng là người chấp nhận được thiếp thất, bởi vậy nào dám động đao đầu chúa sơn lâm, ta thấy Trương Trọng Vi còn ở bên ngoài chưa vào, liền nhấc thau nước , lau chân cho Lâm Y, . “Chân ngâm lâu tốt, nô tỳ ra ngoài nhìn chằm chằm Lưu Vân, miễn cho nha đầu đó nhàn hạ”.

      Nhìn chằm chằm Lưu Vân là giả, đổi Trương Trọng Vi và với Lâm Y là , Lâm Y vừa lòng ta biết điều, mỉm cười gật đầu.

      Lưu Hà vừa ra khỏi cửa, Trương Trọng Vi liền vén rèm vào trong, cười . “Lưu Hà thế nhưng biết thức thời”.

      Lâm Y . “Nếu am hiểu thấy gió sử đà, ta chẳng hầu hạ trước mặt mẫu thân lâu như vậy”.

      Trương Trọng Vi hơi kinh ngạc. “Lần này ta về Đông Kinh, ta thấy em đối xử với ta bình thường, ra vẫn đề phòng nhiều như vậy”.

      Lâm Y cười. “Bình thường thôi, ta ăn cơm nhà chúng ta, việc cần làm phải làm, em làm khó ta, em cũng chẳng trông cậy ta trung thành, để ý nhiều làm chi đâu”.

      Trương Trọng Vi hiểu, đây là coi Lưu Hà là người ngoài, chàng chỉ ra ngoài cửa, hỏi tiếp. “Nha đầu tên Lưu Vân kia quỳ gối ngoài cửa là làm sao? ta có bướng bỉnh cũng là người trong phòng mẫu thân, em chớ phạt quá mức”.

      Lâm Y lỡ đãng . “Mẫu thân ước gì em dạy dỗ bọn họ cho dễ bảo, mới trách cứ em, thế nhưng chẳng lẽ chàng thương hương tiếc ngọc?”.

      Trương Trọng Vi rụt cổ. “Ta nào dám”.

      Lâm Y nhàng nắm lỗ tai chàng, cười . “Có kéo chàng ra đo cũng can đảm đó”. xong đứng dậy ra ngoài cửa. “Em nấu nước, tự tay rửa chân cho quan nhân”.

      Trương Trọng Vi cười mị mị đáp lại, nằm lên giường, chờ dịch vụ tình của nương tử. Nhưng Lâm Y còn chưa hai bước, vội bị thím Dương tới gọi. “Nhị thiếu phu nhân, ban ngày nhận rất nhiều quà, bây giờ phải xử lý sao?”.

      Lâm Y xoa xoa vai, . “Hôm nay mệt mỏi, quà cáp cũng chạy được, sáng mai sau”.

      Thím Dương vẫn cản nàng, . “Vật chết chạy được, nhưng vật sống sao?”.

      Lâm Y sửng sốt, chẳng lẽ Dương thị đoán trúng, có ai đó tặng người đến?

      Thím Dương tiếp, chứng thực suy nghĩ của Lâm Y, quả có người tặng mấy tỳ nữ, vì là đóng cửa rồi mới đưa tới nên Lâm Y biết.

      Quả là biết chọn thời điểm, Lâm Y nhu nhu thái dương, hỏi. “Đại phu nhân biết ?”.

      Thím Dương chỉ nhận thức Trương Trọng Vi và Lâm Y là chủ nhân, Dương thị xếp hạng sau, bởi vậy lắc đầu, . “Tôi vừa nhận được liền đến bẩm báo Nhị thiếu phu nhân luôn, chưa kịp chạy tới chỗ Đại phu nhân”.

      Nhận người giống nhận vật, cẩn thận chọc phiền toái, Lâm Y có chủ ý nào, đành phải với Trương Trọng Vi tiếng, xoay người đến phòng Dương thị.

      Dương thị sớm đoán được có việc này, hề thấy lạ, mặt bảo Lâm Y an tâm, mặt hỏi thím Dương. “Đưa tới những ai?”.

      Thím Dương đáp. “Tất cả đều là tỳ nữ, nhất mười bốn, lớn nhất mười bảy, dung mạo xấu đẹp đa dạng, tôi phân ra là thượng đẳng hay hạ đẳng”.

      Dương thị hỏi ý kiến Lâm Y. “Giờ gọi vào nhìn thử cái?”.

      Lâm Y gật đầu. “Con dâu toàn nghe mẫu thân”.

      Dương thị phất tay ra hiệu cho thím Dương, thím Dương liền quay ngược về tửu lâu, dẫn các tỳ nữ được tặng đến, kêu bọn họ đứng thành nhóm ba người trong phòng, lại mời Dương thị và Lâm Y ra xem.

      Tổng cộng sáu tỳ nữ, sắp làm hai nhóm, biết nghe lời, thái độ cung kính, thoạt nhìn đều là qua huấn luyện. Người đứng giữa ở tốp trước, dung mạo bình thường nhất, thím Dương chỉ vào, giới thiệu. “Đây là Vương hàn lâm đưa tới, là tửu lâu chúng ta nhân thủ đủ, để ta đến hỗ trợ làm tửu bảo”.

      Lâm Y kinh ngạc, nàng và Dương thị nhìn nhau, Vương hàn lâm cũng quá kiêu ngạo , dám đưa gian tế đến thẳng thừng như vậy. Chẳng qua, nếu là đưa gian tế, vì sao chọn xinh đẹp mà đưa, lại phải đưa người hết sức bình thường? sợ nhà họ Trương xem lọt mắt, phải quét dọn làm việc nặng nhọc sao? Lâm Y đoán rằng đây nhất định là do Ngưu phu nhân hiến kế, bà ta biết Lâm Y chịu được Trương Trọng Vi nạp thiếp, lo lắng đưa người quá xinh đẹp vào được cổng nhà họ Trương, bởi vậy phải đưa người làm cho Lâm Y tìm ra cớ.

      Lâm Y nghĩ đoạn, thầm bật cười, người này nếu muốn giữ, còn sợ tìm ra cớ sao? Nàng hiền lành cười với tỳ nữ kia, nghiêng đầu thương lượng cùng Dương thị. “Con dâu thấy nữ tỳ này trời sinh tráng kiện, liền sai giặt quần áo vậy, vừa vặn trong nhà thiếu nha hoàn thô sử”.

      Dương thị cũng đoán được nha đầu kia là Ngưu phu nhân mua, chuyển qua tay Vương hàn lâm đến đây, bằng với bổng lộc của quan viên Hàn Lâm viện, cho dù làm Đại học sĩ, cũng chẳng đủ tiền mua tỳ nữ tặng ai. Bà nghe Lâm Y phân công, khen ngợi. “Con dâu giỏi giang lắm, an bài rất là thoả đáng”.

      Tỳ nữ kia nguyện ý, khẩn cầu. “Hai vị phu nhân, nô tỳ biết rửa chén, cho nô tỳ vào tửu lâu hỗ trợ ”.

      Cho ta rửa chén, Lâm Y sợ rửa quá “sạch ”, nếu ta trộm đổ thứ gì vào, hoạ liền lớn. Chính là phái giặt quần áo, Lâm Y còn chưa yên tâm nữa là, chỉ cho giặt quần áo người hầu, quần áo của chủ nhân phái người khác giặt, cho ta nhúng tay.

      Thím Dương gặp Dương thị và Lâm Y đều tiếp lời, liền hiểu ý, mắng tỳ nữ kia. “Làm việc cho chủ nhân còn dám lựa này lựa kia? Phu nhân Vương hàn lâm dạy ngươi quy củ ư?”.

      Lâm Y vội . “Phu nhân Vương hàn lâm cẩn trọng lắm, sao lại dạy quy củ, nhất định là nữ tỳ này tự tung tự tác, muốn vẽ mặt phu nhân Vương hàn lâm đây mà”.

      Câu này mà rơi vào tai phu nhân Vương hàn lâm chừng liền tam sao thất bản, tỳ nữ kia sợ mất hồn, tự tát bản thân hai cái, cầu xin Lâm Y tha thứ.

      Lâm Y lười phí công phu với ta, chỉ hỏi thím Dương những tỳ nữ xinh đẹp còn lại là người phương nào đưa tới. Thím Dương báo danh, Lâm Y và Dương thị lại nhận biết, vẫn là tỳ nữ nổi danh tự giới thiệu, xưng rằng nguyên chủ nhà mình là phú thương trong thành, vì ngưỡng mộ Lâm Y nên mới tặng mình và hai tỳ nữ khác đến, còn bổ sung rằng nếu Lâm Y hài lòng về bọn họ có thể đổi, đổi cho đến khi hài lòng mới thôi.

      Các tỳ nữ khác đều gật đầu, xưng rằng nguyên chủ bọn họ cũng giống như vậy. Lâm Y cẩn thận hỏi lại, năm tỳ nữ phân biệt do ba hộ phú thương đưa tới, đều lấy danh nghĩa ngưỡng mộ Lâm Y, còn thực là muốn bắc cầu quan hệ với nhà họ Trương hay muốn mượn tay Lâm Y dẫn đường tới phu nhân tham chính khó lòng biết được.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 210 : Hai thiếp mưu đồ bí mật

      Nữ tỳ người khác đưa, Lâm Y dám dùng, người đầu tiên bất đắc dĩ phải giữ lại, Vương hàn lâm ở Hàn Lâm viện quyền cao chức trọng , Trương Trọng Vi còn phải ở Hàn Lâm viện làm việc, thể đắc tội, năm người còn lại vẫn là đuổi hơn. Dương thị đề nghị đưa hết toàn bộ mấy người bọn họ đến nhà phu nhân tham chính, thứ nhất có thể lấy lòng phu nhân tham chính, thứ hai có thể khiến hai nhà phú thương này nợ mình ân tình.

      Lâm Y cười . “Mẫu thân, Âu Dương tham chính nổi danh thanh quan, nhận hối lộ, cho dù phải vật mà là người chỉ sợ cũng chịu nhận”.

      Dương thị . “Đưa hay đưa là tâm của chúng ta, nhận hay nhận là do phu nhân tham chính”.

      Lâm Y liền theo Dương thị, sai thím Dương dẫn năm tỳ nữ kia tới nhà phu nhân tham chính, lại dặn Tiểu Khấu tử dắt tỳ nữ của nhà Vương hàn lâm xuống, dạy dỗ học quy củ.

      Trong phòng chỉ còn lại mẹ chồng nàng dâu Lâm Y, nàng thở dài. “Người do bên ngoài đưa vào luôn dùng an tâm, chỉ hận thể từ chối mặt mũi Vương hàn lâm. Nha đầu kia cho dù giặt quần áo thô lậu cũng là cặp mắt gắn vào, con dâu an lòng”.

      Dương thị cười. “Mới chỉ đứa, con chịu nổi rồi? tại Nhị lang làm quan , con mới gặp phải chuyện như vậy, đợi sau này thăng chức, chỉ có nhiều người hơn chứ bao giờ ít. Con ngại nha đầu kia chướng mắt, đuổi nó ra chỗ khác ở, dù sao hậu viện sau tửu lâu quá , căn bản thể ở chứa được quá nhiều người”.

      Tửu lâu nhà họ Trương đằng sau có hậu viện, nhưng tổng cộng chỉ có ba phòng, căn bản đủ chỗ ở, Lâm Y ban đầu tính chờ chuyển qua rồi, buổi tối ghép bàn lại trong đại sảnh, trải chăn cho người hầu ngủ. Nay có thêm tỳ nữ, liền phải thuê thêm phòng, nàng muốn.

      Dương thị thấy nàng do dự, lại ra chủ ý khác. “Ta dẫn theo bốn gia đinh, cũng tiện vào tửu lâu, còn phải thuê gian cho bọn họ ở, bằng thuê gian lớn chút, ngăn ra làm đôi, cho tỳ nữ kia ở chung, con thấy thế nào?”.

      Lâm Y vỗ tay. “Vẫn là mẫu thân có cách, như thế tốt lắm, ngăn phòng ra, vừa là chỗ ở của ta, vừa là phòng giặt quần áo của nhà chúng ta, bốn gia đinh ngay cách vách có thể canh chừng, phòng ngừa ta chạy loạn”.

      Dương thị cười. “Con mở nương tử điếm, bốn gia đinh của ta có đất dụng võ, rảnh đến hoảng kìa, thế cũng tốt, cho họ có chuyện làm”.

      Lâm Y vẫn thầm có ý kiến chuyện nuôi bốn người nhàn rỗi, lúc này Dương thị chủ động nhắc tới, vội . “Có gì khó đâu mẫu thân, nay tửu lâu lớn giống cước điếm ngày xưa, mỗi ngày mua thực phậm, đổ nước múc nước đều tốn sức lao động, cần bọn họ làm nhiều. Sân sau có cửa hậu, khiến bọn họ ra vào theo cửa đó, vừa có thể làm việc, lại ảnh hưởng đến kinh doanh phía trước”.

      Dương thị cũng nguyện trong nhà có người nhàn rỗi, cảm thấy Lâm Y an bài như thế thoả đáng, liền gật gật đầu, cho phép nàng tự do điều phối bốn gia đinh.

      Thím Dương đến nhà phu nhân tham chính đưa tỳ nữ, bao lâu sau liền quay lại, quả nhiên ngoài dự đoán của Lâm Y, phu nhân tham chính nhận bất kì ai trong năm người, chỉ Lâm Y tự xử trí.

      Lâm Y nghĩ bụng, Vương hàn lâm là đồng liêu, lại là cấp , nhận người ông ta đưa sao, nhưng những người còn lại đều là phú thương đưa tới, nếu nhận chỉ sợ bị chụp mũ nhận hối lộ.

      Dương thị chê cười nàng đa tâm, quan viên Đại Tống trăm ngàn năm nay nếu nhận nữ tỳ bị coi là nhận hối lộ, vậy quá nhiều người mắc tội đó trước rồi, huống chi bọn họ là quang minh chính đại đưa quà đến mừng khai trương tửu lâu nhà họ Trương.

      Dương thị làm phu nhân nhà quan lại nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, nếu bà như vậy, Lâm Y liền yên lòng, quyết định bán năm tỳ nữ này , đổi thành bạc trắng. Nhưng bây giờ sắc trời tối muộn, gọi người môi giới được, cũng may thím Dương và Thanh Miêu nay ngủ ở tửu lâu, có phòng trống dư ra, Lâm Y gọi Lưu Hà và Lưu Vân vừa bị phạt quỳ xong, bảo hai người dẫn bố trí.

      Lưu Hà và Lưu Vân dẫn năm tỳ nữ vào phòng trống, lại gọi cả tỳ nữ của Vương hàn lâm đưa tới, đẩy hết vào phòng khoá cửa lại, mọi đại cát. Nhưng cả hai rời ngay, mà trốn ở phòng bếp, thấp giọng nghị luận đủ thứ.

      Lưu Hà oán giận trước. “Khó khăn được nâng lên làm di nương, lại ngay cả đứa nha hoàn để sai bảo cũng có, còn chẳng bằng quang cảnh ở Cù Châu”.

      Lưu Vân vừa bị Lưu Hà tính kế, chịu phạt quỳ, trong lòng khó chịu hết sức, nghe vậy châm chọc. “ vốn là nha hoàn đó thôi, có gì phải oán giận?”.

      Lưu Hà cười lạnh. “Tôi nay có nha hoàn để sai bảo, đành phải sai bảo , ai bảo đích thực là nha hoàn”.

      Lưu Vân giật mình, đầu óc xoay chuyển, nếu mưu hoa cho Lưu Hà nha hoàn, người chịu khổ là mình. Nghĩ đến đó, ta chỉ vào căn phòng khoá, . “Nha hoàn cũng phải có, tổng cộng đến sáu đứa kia, xin đứa mà dùng, thế nào?”.

      Lưu Hà thấy ta vậy, thầm cao hứng, nhưng lại ra vẻ sầu khổ. “Nào dễ dàng như vậy, nghe Nhị thiếu phu nhân muốn bán bọn họ sao? Hơn nữa nhìn bọn chúng là biết phường lả lơi dụ dỗ, giữ bên người chẳng ai tâm được”.

      Lưu Vân lúc trước là nha hoàn bình thường, nhân “dụ dỗ” mới được Trương Đống nhìn trúng, bởi vậy ưa kiểu phòng hoạ chưa xảy ra của Lưu Hà, xuỳ phát. “Lão gia cũng ở bên người, lo bò trắng răng”.

      Lưu Hà phải người dễ bị kích động, nghe Lưu Vân xong, vẫn quyết định cẩn thận, thể lưu hậu hoạn cho bản thân được. ta nâng cánh tay lên, chỏ vào người Lưu Vân, . “Nhà chúng ta tổng cộng chưa tới mấy người hầu, làm gì có nhiều quần áo cần giặt, bằng chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng sai sử nha hoàn Vương hàn lâm đưa tới, thấy sao?”.

      Lưu Vân động lòng, hỏi. “Nếu là xin được, tính là nha hoàn của ai?”.

      Lưu Hà muốn mượn sức Lưu Vân làm đồng minh, đương nhiên miệng mồm đầy lời hay. “Là nha hoàn của hai chúng ta”.

      Lưu Vân luôn là người hầu hạ người khác, chưa từng được ai hầu hạ, nghe vậy cười hớn hở, kéo Lưu Hà tiến về phòng Lâm Y, . “Chúng ta với Nhị thiếu phu nhân liền ”.

      Lưu Hà túm ta lại. “Việc này nên nóng vội, bây giờ chúng ta , chỉ sợ Nhị thiếu phu nhân tin giặt quần áo là việc , trước chờ nha đầu kia giặt hai ngày cái ”.

      Lưu Vân lập tức . “Tôi Tiểu Khấu tử, kêu bọn họ hai ngày nay tự mình giặt quần áo , miễn cho nha đầu kia thêm việc”.

      Lưu Hà liếc ngang ta, bất mãn. “ quản cái miệng nghiêm chút, chớ cho người khác biết, bằng rơi vào tai Đại phu nhân sao?”.

      Tiểu Khấu tử và Tiểu Truỵ tử giống nhau, đều thích đâm chọc trước mặt Dương thị, Lưu Vân lo lắng chu toàn, bởi vậy mặc dù ngầm xem thường, lại dám phản bác Lưu Hà.

      Lưu Hà đề nghị Lưu Vân hai ngày sau lấy cớ tỳ nữ kia việc ham chơi, đến chỗ Lâm Y đề chuyện phân nha hoàn.

      Lưu Vân nghi hoặc hỏi. “ chung với tôi?”.

      Lưu Hà kiên nhẫn giải thích. “Tôi là di nương, có tư cách sai bảo nha hoàn, nhưng nếu tôi liền có vẻ yếu ớt, bằng giúp tôi, có khi Đại phu nhân và Nhị thiếu phu nhân thấy chúng ta chị em hoà thuận, cao hứng liền đồng ý”.

      Lưu Vân thấy có lý, liền gật đầu đồng thuận. Hai người thương lượng đến đó, lại xem xét cửa khoá lần nữa, cùng nhau về sảnh phòng Dương thị, bẩm báo lại cho Lâm Y.

      Lưu Hà nhìn Lưu Vân cao hứng phấn chấn, cười thầm thôi, vô tâm cơ như ta mà vọng tưởng làm di nương, hai ngày sau đòi nha hoàn, nếu thành giai đại vui mừng, nếu bất thành, Lâm Y chỉ biết trách ta, lỗi rơi vào người mình.

      Lâm Y xử lý xong chuyện quà sống, lại uống cùng Dương thị ly trà mới về phòng nghỉ tạm. Lúc này Trương Trọng Vi rửa mặt xong, lên giường ôm gối, chàng thấy Lâm Y bấy giờ mới về, liền hỏi trong nhà xảy ra chuyện gì.

      Lâm Y thuật lại việc sáu tỳ nữ, đặc biệt cường điệu Vương hàn lâm tặng người. Trương Trọng Vi nghe xong cả kinh, sau biết được Dương thị và Lâm Y an bài thoả đáng, thế này mới an tâm ngủ.

      Sáng hôm sau Lâm Y rời giường, người môi giới chờ ở đại sảnh, hỏi mới biết, là gia đinh phụng mệnh Dương thị mời lúc sớm. Lâm Y đến phòng Dương thị thỉnh an, lời cảm tạ, lại về chăm lo gia vụ, bán năm tỳ nữ xinh đẹp kia được giá cao. Mặc dù nàng đương gia, nhưng tôn trọng mẹ chồng, trước đưa tiền đến chỗ Dương thị, Dương thị thu mới nhập vào quỹ chung.

      Trương Trọng Vi trước khi ra cửa, liếc qua sổ sách, cười . “Thu thêm mấy tỳ nữ nữa là tròn tháng tiền lời của tửu lâu”.

      Lâm Y lấy bút chọc chàng cái, . “Vậy chàng ngẫm biện pháp , uống rượu nhiều mấy trận, để người ta có cớ tặng quà”.

      Trương Trọng Vi mỉm cười bước , đến Hàn Lâm viện làm việc. Lâm Y khép sổ sách lại, chuẩn bị ra tửu lâu nhìn xem. Nàng vừa khoá kỹ ngăn kéo, lại gặp Lưu Vân thập thò ngoài cửa, khỏi giật mình. “Muốn vào liền gõ cửa, lén lút chi đó?”.

      Lưu Vân cười đon đả vào, hành lễ với nàng. “Nô tỳ đến hỏi Nhị thiếu phu nhân buổi sáng muốn ăn gì, nô tỳ làm”.

      Nhà bếp nay do ta và Lưu Hà phụ trách, nhưng hôm nay ân cần như vậy hơi lạ, Lâm Y đứng dậy sửa sang quần áo, . “Ta tới tửu lâu ăn, ngươi chỉ cần chuẩn bị cơm cho Đại phu nhân là được”.

      Lưu Vân tiến lên giúp nàng để ý váy, đội mũ trùm, cười . “Tửu lâu nhà chúng ta xây đẹp đẽ, nô tỳ còn chưa được trông thấy nữa. biết có được Nhị thiếu phu nhân thương tình cho đến lướt nhìn cái?”.

      Trong lòng ta tính toán cái gì, Lâm Y ràng, chẳng qua là thị sát trước mấy gian phòng sau hậu viện tửu lâu, nhưng nàng hiểu được, chỉ có ba gian, dù có động não cỡ nào cũng thể xếp ta vào được, bởi vậy Lâm Y ngại ta xun xoe, . “Chỉ cần Đại phu nhân cho phép, ngươi liền theo ta”.

      Lưu Vân là lén Lưu Hà tới, Lưu Hà bây giờ chải đầu cho Dương thị, nếu ta đến xin Dương thị, chẳng khác nào cho Lưu Hà biết, đương nhiên muốn , cùng lắm là bị mắng trận, mất thứ gì, liền dối rằng bản thân thông báo cho Dương thị biết.

      Lâm Y đội mũ trùm, dẫn đầu ra cửa, Lưu Vân sau, cùng nhau đến tửu lâu. ta đứng trước cổng, thấy sơn son thiếp vàng vô cùng hoa lệ, nhìn lan can khắc hoa lầu, nhịn được thầm vui mừng, nghĩ rằng có thể trước Lưu Hà bước, chiếm được căn phòng xa hoa ở hậu viện, cho dù trở về bị mắng cũng đáng.

      Canh giờ còn sớm, khách khứa chưa đến, bên trong lửu lâu trống trải, nhưng Lâm Y vì cẩn thận, vẫn quay đầu dặn Lưu Vân đứng đàng hoàng, được nhìn ngó lung tung, làm mất mặt nhà họ Trương.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 211 : Hai thiếp đánh nhau

      Lâm Y lo xa, Lưu Vân dù cảm thán tửu lâu rộng mở xa hoa nhưng mục đích của ta nằm ở đây, căn bản vô tâm nhìn ngó, ánh mắt chỉ chực quét ra sau bức tường, vụng trộm quan sát cửa thông ra hậu viện nằm ở đâu.

      Lâm Y theo phương châm thương thương cho trót, chủ động chỉ chỗ ra sau hậu viện cho ta, cho phép tuỳ ý thăm. Lưu Vân được phép, mừng rỡ chạy như chó con cướp được xương, nhanh chân chạy ra sau, hậu viện lớn, ngang mười bước, dọc mười bước, làm Lưu Vân thất vọng, cẩn thận đếm chỉ mới ba gian, chắc là Dương thị gian, vợ chồng Trương Trọng Vi gian, ta và Lưu Hà gian.

      ra vẫn để mình và Lưu Hà chen chúc trong phòng, Lưu Vân tức giận vò nát khăn tay, tới lui trong viện, thập phần phiền chán.

      Lâm Y nhìn kĩ tửu lâu, kéo ghế ngồi xuống, chuẩn bị ăn điểm tâm. Thanh Miêu tự tay làm vài món ăn sáng bưng lên, hỏi. “Lưu Vân đâu, em tưởng ta tới hầu hạ mà”.

      Lâm Y uống ngụm cháo gạo tẻ, cười . “Người ta tốt xấu cũng là hồng nhân của Đại lão gia, em đúng là coi ta như nha hoàn để sai bảo?”.

      Thanh Miêu gõ khay hai lần, . “Em mặc kệ là hồng nhân ở trước mặt ai, dù sao nhà chúng ta nuôi người rảnh rỗi”. xong đưa khay cho tửu bảo cầm, xắn tay áo ra sau hậu viện.

      Lưu Vân còn lòng vòng thơ thẩn trong viện, mày nhíu cao hết cỡ, Thanh Miêu nhìn liền phát hoả, sấn tới đẩy ta phát lảo đảo, mắng. “Tôi còn tưởng tới thu dọn phòng ốc, thế nhưng lười nhác trốn trong đây”.

      Lưu Vân biết Thanh Miêu là tâm phúc của Lâm Y, dám đắc tội, biện giải. “Tôi phải tới thu dọn phòng ở, Nhị thiếu phu nhân cũng phân công việc này”.

      Thanh Miêu chống hông, hung dữ . “Vậy tới làm cái gì?”.

      Lưu Vân đáp. “Tôi tới xem xem…”. ta định tới xem phòng ở, nhưng đột nhiên trong đầu loé ra ý, phân nửa lại ngừng, hỏi Thanh Miêu. “Thanh Miêu tỷ tỷ, em thấy ở đây có ba gian, trong đó nhất định gian là của chị phải ?”.

      Thanh Miêu lười đoán xem ta nghĩ gì, trực tiếp nguýt. “Chúng ta là người hầu, sao có thể cùng chủ nhân ăn chung ngủ chung, chớ quên thân phận mình là ai”.

      câu này đánh rớt Lưu Vân xuống vực, danh hiệu của ta tuy có hai chữ “thông phòng” nhưng dù sao vẫn là nha hoàn, chẳng lẽ ngay cả tư cách chen chúc ở chung với Lưu Hà cũng ? Thanh Miêu là tâm phúc của Lâm Y, nghĩ như vậy có phải Lâm Y cũng nghĩ như vậy ? Lưu Vân mười phần sợ hãi, mười hai vạn phần cam lòng, liền cố ý hỏi Thanh Miêu. “ biết Thanh Miêu tỷ tỷ ở nơi nào?”.

      Thanh Miêu chỉ vào đại sảnh. “Buổi tối ghép bàn lại ngủ ngay ở tửu lâu”.

      Lưu Vân làm bộ đáng tiếc. “Thanh Miêu tỷ tỷ trời sinh xinh đẹp, sao có thể chịu khổ như vậy được, theo em thấy, gian phòng kia nên để cho tỷ tỷ ở mình, cho Lưu Hà ngủ ngoài tửu lâu ”.

      Thanh Miêu trở thành người như thế nào mới có tư cách ở chung gian nhà với chủ nhân, lòng hiểu , bởi vậy lập tức sắc mặt trở nên đẹp, cố ý móc Lưu Vân. “Cho dù tôi có ở nữa cũng là cùng Lưu Hà ở, tới lượt , có tâm châm ngòi li gián, bằng tính kế làm sao trèo lên cao hơn ”.

      Lưu Vân chiếm được gì, ngậm miệng, dám lên tiếng nữa.

      Thanh Miêu nhìn bộ dạng ta ấm ức cắn môi, cảm thấy mất kiên nhẫn, túm lấy tay kéo ta mạch tới đại sảnh, chỉ hướng Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân dùng bữa, còn hầu hạ”.

      Chủ nhân ăn cơm, Lưu Vân lại thong thả tản bộ, thể nào nổi, bởi vậy dù vẫn cắn môi ra vẻ oan ức, ta dám phản bác, ngoan ngoãi ra phía trước, đứng hầu sau lưng Lâm Y.

      Lâm Y buổi sáng vừa bán tỳ nữ, có tiền thu vào sổ, tâm tình tốt, chờ ăn no bảy tám phần, liền vẻ mặt ôn hoà hỏi Lưu Vân. “Xem qua sân chưa, cảm thấy thế nào?”.

      Lưu Vân vẫn còn thất vọng, mở miệng liền thà . “Đẹp đẹp, nhưng phòng ở chẳng có bao nhiêu”.

      Lâm Y chỉ chỉ các tửu bảo vội vàng làm việc chuẩn bị trước giờ mở cửa, . “Vậy ngươi cứ ngóng trông tửu lâu kiếm ra nhiều tiền , chờ để dành đủ chúng ta đổi qua đại viện ở cho rộng”.

      Lưu Vân nghe được vui vẻ hơn nhiều, tuy rằng thể có nhiều tiền trong chốc lát được, nhưng có hy vọng còn hơn có. Lâm Y đến quầy, dặn dò thím Dương mấy câu, sau đó đội khăn voan chuẩn bị về nhà.

      Lưu Vân chạy lên trước mấy bước, cầm lấy cánh tay Lâm Y, vừa như đỡ nàng vừa thử hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ nhìn thấy đằng sau có ba gian, biết phân như thế nào?”.

      Lâm Y cười hỏi. “Theo ý ngươi phân như thế nào?”.

      Lưu Vân chủ ý rằng nếu mình được ở, nhất định phải khiến Lưu Hà cũng ở được, đáp. “Đương nhiên là Đại phu nhân gian, Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân gian, còn gian làm chỗ tiếp khách”.

      Lâm Y rất muốn bố trí như vậy, chỉ là cam lòng thuê thêm gian nhà cho hai thiếp ở. Nàng cười hỏi Lưu Vân. “Vậy ngươi và Lưu Hà ngủ ở đâu?”.

      Lưu Vân sớm chuẩn bị đáp án, lập tức . “Đương nhiên là giống như những người hầu khác, ghép bàn lại ngủ trong đại sảnh”.

      Lâm Y tin ta tự giác ngộ được như vậy, nhưng vẫn cao hứng có người ra được tiếng lòng của mình, vì thế nhịn cười, . “Ngươi có ý nghĩ như vậy, sao cho Đại phu nhân biết?”.

      Lưu Vân cũng ngu dốt, vừa nghe liền biết ý tưởng của mình được Lâm Y chấp thuận, ta nghĩ đến cảnh Lưu Hà cũng phải ngủ bàn, vui vẻ thôi, về nhà lập tức phải gặp Dương thị, xưng rằng hậu viện có chỗ ở, bản thân ta cam nguyện cùng Lưu Hà ngủ ngoài tửu lâu, để dành gian phòng làm chỗ tiếp khách.

      Lưu Hà đứng ngay sau lưng Dương thị, nghe vậy thầm hận, Lưu Vân ta muốn lấy lòng chủ nhân, cớ gì kéo theo mình, là thứ tinh hại người.

      Dương thị hơi hơi nghiêng đầu, hỏi ý Lưu Hà, Lưu Hà trong lòng tình nguyện trăm lần nhưng muốn tỏ ra thua kém tận tâm để Lưu Vân nổi bật hơn, liền cười đáp. “Chủ ý này là nô tỳ nghĩ được tối hôm qua, chuẩn bị cho Đại phu nhân, lại bị Lưu Vân đoạt trước”. xong đợi Lưu Vân chen vào, liền quỳ gối dưới chân Dương thị. “Phòng ở trả sớm ngày nào đỡ bớt tiền thuê ngày đó, bởi vậy chuyển nhà nên làm ngay nên chờ đợi, nô tỳ lập tức thu dọn tay nải”.

      Dương thị nghe thấy hài lòng, khích lệ ta mấy câu, cho ta . Lưu Vân mắt nhìn lời khen vốn nên dành cho mình rơi xuống đầu Lưu Hà, mặc dù mục đích đạt được, trong lòng vẫn khó chịu. Lúc này ta bị bỏ lại đằng sau, sợ rằng công lao thu dọn tay nải cũng bị Lưu Hà cướp , liền gấp gáp cáo lui với Dương thị, đuổi theo.

      Bên phía Lâm Y cũng thu dọn, nàng và Trương Trọng Vi chỉ có rương quần áo lớn, bỏ tráp tiền vào trong coi như xong. Nàng khoá phòng lại, đến chỗ Dương thị, hỏi. “Mẫu thân, đồ đạc của Trọng Vi và con chuẩn bị xong, mẫu thân có cần giúp đỡ gì nữa ?”.

      Dương thị lắc đầu. “Chúng ta vừa về Đông Kinh, cũng chỉ có hai rương hành lý, tuỳ thời đều có thể ”.

      Lưu Vân đứng ngoài nghe thấy, mong muốn lướt qua Lưu Hà lần, vén rèm tiến vào. “Đại phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, hậu viện mới khắp nơi đều là bụi, để nô tỳ và Lưu Hà đến trước thu dọn”.

      Lâm Y khen ta. “Cũng là ngươi nghĩ chu đáo, quét tước sạch chút, giữa trưa thưởng cho ngươi đĩa thức ăn”.

      Lưu Vân tạ ơn nàng, đắc ý dào dạt nhìn thoáng qua Lưu Hà, kéo Lưu Hà ra ngoài.

      Lâm Y và Dương thị nhìn nhau cười, thương lượng phòng khách mới nên bố trí như thế nào, đặt bình hoa ở đâu, mua thêm bình phong hình gì.

      Lưu Vân và Lưu Hà đến hậu viện tửu lâu, đầu tiên là đứng cãi nhau trận trong sân, cãi phân nửa bị Thanh Miêu vào răn dạy cho trận, mới bắt đầu vùi đầu làm việc. Còn chưa tới giờ cơm, phòng bếp đều có người lo liệu, Thanh Miêu tính quá bận rộn, nhận lấy công tác giám sát luôn, rất nhanh liền sai sử hai người kia quét dọn sạch ba gian phòng ở.

      Lưu Vân cho rằng lấy lòng Thanh Miêu chính là lấy lòng Lâm Y, bởi vậy nghe mấy vài câu giáo huấn coi là gì, mà Lưu Hà từ lúc làm nha hoàn chưa bao giờ xem sắc mặt Thanh Miêu, nay lên làm di nương lại bị sai bảo, trong lòng chất đống ấm ức, lại phát tác được, nhẫn nhịn đến khó chịu.

      Hai người hoàn thành công việc, trở về bẩm báo, lại bị an bài khiêng tiếp ba rương đồ, mệt rối tinh rối mù. Khó khăn na đến nhà mới, tưởng được nghỉ ngơi chút, lại sực nhớ ra nơi này có chỗ ở của mình.

      Cơn tức của Lưu Hà nhắm thẳng lên ót, chỉa ngón tay vào mặt Lưu Vân, nghiến răng nghiến lợi mắng. “Xem ra chủ ý hay chưa, tốt lắm, giờ ngay cả chỗ nghỉ chân cũng có, tự ra ngoài tửu lâu mà ngủ ?”.

      Lưu Vân mệt muốn nhũn chân, đứng còn đứng vững, trong lòng cũng hối hận, ngoài miệng lại cương quyết chịu thua. “Mắng nữa , mắng nữa ngày kia đừng hòng tôi xin nha hoàn cho”.

      Lưu Hà thế này mới nhớ ra chính mình còn có điều cầu cạnh, đành phải rút ý niệm tiếp tục mắng ta, lầm bầm. “Tôi cũng tin đòi được nha hoàn xong cướp sai sử”.

      Lâm Y ở trong phòng, nghe hai bọn họ cãi nhau, nghĩ rằng hai người tranh tới tranh lui phát bệnh còn phải tốn tiền mời lang trung, đúng là lỗ, liền cho Tiểu Khấu tử ra truyền lời, cho Lưu Vân và Lưu Hà vào phòng khách nghỉ ngơi. Bên ngoài an tĩnh lại, Lâm Y chịu ngồi yên, lại muốn ra tửu lâu dạo, vừa ra khỏi phòng, lại bị Dương thị ở cách vách gọi lại. Dương thị muốn Lâm Y cứ xuất đầu lộ diện ngoài tửu lâu, khuyên nàng tập quen với cuộc sống của phu nhân quan lại, rảnh rỗi thêu thùa tưới hoa, có tiền mở tiệc mời các phu nhân khác đến nhà hội họp.

      Lâm Y nghĩ rằng hội họp còn phải ra ngoài tửu lâu, có gì khác biệt. Nhưng Dương thị lại cho rằng khác biệt lớn, thể lẫn lộn được. Lâm Y tuy có cách giải thích khác, nhưng vẫn vâng theo Dương thị, đồng ý từ nay về sau an ổn ở hậu viện, có việc ra khỏi cổng.

      Dương thị nhìn nàng rầu rĩ, cười . “Nếu con thấy nhàn quá, chúng ta ngồi kiệu ra đường thăm thú, chuyển nhà mới cũng nên mua thêm đồ đạc. Lại ra cửa hàng trang sức đúc kim khoá, chờ con trai của Đại ca các con đầy tháng tặng làm quà”.

      Lâm Y nghe vậy mừng rỡ, ra tửu lâu nhà mình được nhưng dạo phố thoải mái, nàng sợ Dương thị đổi ý, vội vàng về phòng đội mũ trùm, tới đỡ Dương thị bước .

      Dương thị xem nàng nóng vội, bật cười, vỗ vỗ tay nàng. “Ta muốn con ra tửu lâu nhiều là sợ cứ thế mãi, người khác lại coi con là phường kinh thương, quên mất thân phận phu nhân quan lại của con. Tửu lâu nhà mình thể thường xuyên , nhưng nương tử điếm khác cứ đến, tuy rằng tốn kém chút, nhưng biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, có phải hay ?”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 212 : Xin nha hoàn

      Dương thị người mẹ chồng vừa khai sáng lại còn thú vị, Lâm Y nghe vậy càng vui vẻ hơn, thân thiết đỡ bà ra cửa, ngồi kiệu ra phố xá.

      Qua ngõ Châu Kiều là tới Ngự phố, bước chân khỏi cầu thấy phồn hoa náo nhiệt nhân lên nhiều lần. Hai bên đường cửa hàng san sát nhau, người đến người như nước chảy.

      Dương thị nhớ kĩ Lâm Y từ lúc đến Đông Kinh tới giờ chưa bao giờ mua thêm quần áo mới, liền cho kiệu phu dừng trước nhà bán tơ lụa, dẫn theo Lâm Y vào trong, chọn cho nàng mấy thất vải làm váy.

      Chưởng quầy là đại tẩu, con mắt tinh ý lắm, thấy hai người ngồi kiệu đến, đoán rằng là nhà có tiền, liền nâng ra mấy thất gấm, cho mẹ chồng nàng dâu Dương thị cùng chọn.

      Dương thị nhìn lên quầy, vuốt thất gấm Tứ Xuyên nghi nam bách hoa, hỏi Lâm Y. “Nhìn nhìn lại vẫn là gấm Tứ Xuyên chúng ta tốt nhất”.

      Lâm Y còn chưa trả lời, chưởng quầy lập tức tán thưởng ba tiếng “Đúng” lớn, còn liên tục Dương thị có con mắt tinh đời, biết nhìn hàng tốt. Dương thị chọn thất vải có màu vàng cực diễm lệ, Lâm Y thích lắm, nhưng nàng nhận ra được hoa văn vải, cũng hiểu ngụ ý gì, vì thế tiện từ chối, cũng phải tán dương rằng tốt.

      Chưởng quầy nhanh nhẹn, vừa nghe Lâm Y cũng khen tốt, lập tức lấy thước ra giúp nàng đo, chuẩn bị cắt may.

      Lâm Y cân nhắc, chỉ mình mình may đồ mới thích hợp, liền chọn trong những thất gấm Tứ Xuyên còn lại thất màu tím hoa tử quỳ cho Dương thị. Dương thị gặp Lâm Y có tâm, liền mỉm cười nhận, cũng gọi chưởng quầy đến đo may, bà hỏi Lâm Y. “Chúng ta cũng chọn cho Nhị lang thất?”.

      Lâm Y cười đáp. “Con dâu nghĩ chàng làm quan, phải thường xuyên gặp gỡ khách bên ngoài, sớm may cho chàng mấy thân áo choàng mới, đợi hết quý lại tính đến chàng vậy”.

      ra bản thân nàng cần kiệm, lại chịu bỏ ra may quần áo mới cho Trương Trọng Vi, Dương thị thầm khen câu hiền lành, trong tâm thích Lâm Y hơn mấy phần.

      Chưởng quầy cắt vải xong, hỏi. “Hai vị phu nhân muốn may kiểu gì?”.

      Lâm Y thế này mới nhận ra, cửa hàng tơ lụa này phục vụ từ đầu đến chân, chẳng những bán vải, còn bao luôn may xiêm y. Nàng chỉ biết quần áo ở nông thôn, biết ở Đông Kinh lưu hành kiểu dáng gì, mặc dù có xem qua các vị phu nhân ăn diện nhưng lại thể gọi tên, đành phải hướng mắt qua Dương thị xin thỉnh giáo.

      Dương thị là người thích ăn diện, luôn để bản thân chịu thiệt, lúc trước là vì Tam lang bệnh mới quẫn bách mấy năm, nay trong tay lại có tiền, đương nhiên muốn xa xỉ, vì thế dặn chưởng quầy, hai chiếc váy phải lồng nhiều nếp phồng, lại phải tinh tế mát mẻ, váy còn phải đính trân châu.

      Dương thị kiểu dáng, Lâm Y hiểu, nhưng vừa nghe trân châu liền biết giá cả nhất định phải rẻ, nàng hơi đau lòng tiêu tiền, nhưng ai mà chẳng thích quần áo đẹp, hơn nữa vừa bán tỳ nữ lời ít tiền, nàng liền an tâm chịu xa xỉ hồi.

      Dương thị dặn dò chưởng quầy xong, lại dẫn Lâm Y mua đồ trang trí, đặt đúc kim khoá cho con trai Lí Thư, đường dạy dỗ Lâm Y nhiều tri thức phú quý, chọn tơ lụa phải như thế nào, chọn câu đối ra sao là tốt, làm sao phân biệt được tỷ lệ vàng bạc, vân vân.

      Lâm Y thập phần dụng tâm ghi nhớ, cố gắng trở thành phu nhân thượng lưu đủ tư cách theo đúng cầu của Dương thị, mà phải chỉ là phường trưởng giả học làm sang, nhà giàu mới nổi. Mẹ chồng nàng dâu mua đồ lúc, về đến nhà, giao đồ mua cho người hầu, sai bọn họ bố trí phòng khách.

      Chớp mắt hai ngày trôi qua, Lưu Vân bị Lưu Hà thúc giục, tìm được Lâm Y, xưng rằng nữ tỳ giặt quần áo mới tới quá ít việc, ngày nào cũng rảnh rỗi phân nửa thời gian. Lưu Vân oán giận xong, lại bổ sung thêm. “Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân từng , nhà chúng ta nuôi người rảnh rỗi”.

      Nhà họ Trương tính cả gia đinh, người hầu, tổng cộng chỉ bảy, tám người, giặt bấy nhiêu quần áo đối với tỳ nữ có việc gì khác quả là ít. Lâm Y gật đầu. “Đa tạ ngươi nhắc nhở, còn để ta ngẫm xem nên giao cho nó thêm việc gì”.

      Lưu Vân thấy Lâm Y đồng ý với cái nhìn của mình, mừng rỡ, vội . “ cần Nhị thiếu phu nhân phí sức, nô tỳ có chủ ý này. Lưu Hà thân là di nương, lại có nha hoàn để sai bảo, là mất thể diện cho nhà chúng ta, bằng khiến tỳ nữ kia giặt quần áo xong lại đến hầu hạ di nương”.

      Lâm Y nhìn ta, cười khẽ. “Đây là chủ ý của ngươi hay của Lưu Hà?”.

      Lưu Vân vì làm xong chuyện, liền xưng là chủ ý của mình, liên quan tới Lưu Hà. Nhưng Lâm Y căn bản tin, Lưu Vân và Lưu Hà vốn quan hệ tốt, sao lại đột nhiên hảo tâm như thế, xin nha hoàn cho người kia, hẳn là Lưu Hà khuyến khích Lưu Vân, hoặc là hai bọn họ hợp mưu.

      Nếu hai người bọn họ muốn tỳ nữ bình thường, Lâm Y cố gắng đồng ý, nhưng tỳ nữ này là của Vương hàn lâm đưa tới, đẩy càng xa càng tốt, sao có thể đưa vào làm việc trong nhà, hai người này quả thực hồ đồ.

      Lưu Vân nhìn trông mong vào Lâm Y, luôn mãi cam đoan. “Lưu Hà cũng cho ta bao nhiêu việc, làm chậm trễ nhiệm vụ giặt giũ quần áo đâu thiếu phu nhân”.

      Lâm Y vốn định kiên nhẫn giải thích cho Lưu Vân, nha hoàn nhà người khác đưa tới chúng ta thể tuỳ tiện dùng, nhưng đột nhiên nghĩ tới đạo lý này Lưu Vân , nhưng Lưu Hà theo Dương thị lâu, nhất định biết tới, mà chính ta biết mà chịu tới, hẳn là giật dây để Lưu Vân bị ăn mắng.

      Đáng thương Lưu Vân trúng bẫy còn nhận ra, vẫn lời hay về Lưu Hà, khiến Lâm Y thực buồn cười. Hai thiếp tranh chấp, Lâm Y vốn nghĩ quản, nhưng Lưu Hà nên coi người khác là kẻ ngớ ngẩn, cứ gây ra chuyện đến phiền nàng.

      Lưu Vân rốt cuộc vẫn là người của Dương thị, tuỳ tiện phạt ta chẳng khác nào đánh lên mặt Dương thị, tuy rằng Dương thị từng tuỳ ý cho Lâm Y dạy dỗ, nhưng Lâm Y tuyệt nhiên ngây thơ đến mức làm , vì thế nàng Lưu Vân. “Chuyện này ta làm chủ được, ngươi hỏi Đại phu nhân ”.

      Nàng nghĩ rằng, Lưu Vân diễn trò đến nàng còn nhận ra, Dương thị nhất định cũng nhận ra là Lưu Hà gây chuyện, về phần xử phạt như thế nào, để Dương thị tự định đoạt vậy.

      Lưu Vân còn tưởng Lâm Y ngầm đồng ý, vui hớn hở đến phòng Dương thị, ngờ mới ra tình, bị Dương thị hung hăn răn dạy cho trận, tiếp theo bị ép hỏi người làm chủ là ai.

      Lưu Vân nghĩ rằng, mắng cũng mắng rồi, cung ra Lưu Hà cũng được gì, bằng gạt lấy lòng Lưu Hà. Vì thế ta mực chắc chắn xin nha hoàn là chủ ý của mình ta, có người thứ hai tham dự.

      Dương thị cũng giống Lâm Y, định liệu được việc này có Lưu Hà tham gia, nhưng Lưu Vân chịu thừa nhận, bà cũng hết cách, chỉ có thể tìm cơ hội khác gõ Lưu Hà.

      Lưu Vân ăn mắng xong, đầu óc hỗn độn ra khỏi phòng, tìm Lưu Hà dưới tàng cây, oán giận . “ ra chủ ý bảo tôi xin nha hoàn, kết quả xin được, ngược lại tôi bị Đại phu nhân răn dạy”.

      Lưu Hà nhìn bộ dạng Lưu Vân, trong lòng vụng trộm vui sướng, ngoài miệng lại tỏ ra buồn bã. “Đại phu nhân đồng ý, tôi cũng đâu dự đoán được, chỉ có thể trách chúng ta vận khí tốt”.

      Lưu Vân liếc ta. “Tôi nhớ kĩ tình tỷ muội chúng ta, ngậm chặt miệng khai ra đâu”.

      Lưu Hà thầm nghĩ, ai bảo khai, có khai ta cũng phủi hết được, giờ làm như ta nợ ân tình gì vậy.

      Lưu Vân biết suy nghĩ trong đầu Lưu Hà, chỉ nhắc khéo, ám chỉ Lưu Hà phải cho mình thứ tốt để cảm tạ mình im lặng.

      Lưu Hà buông tay, . “Nhờ ban tặng, chúng ta có nhà ở, tại tay nải đều ở trong phòng Đại phu nhân hết, bảo tôi lấy cách gì?”.

      Lưu Vân hừ tiếng, . “ đến lấy hành trang của chính , chẳng lẽ Đại phu nhân ngăn đón?”.

      Lưu Hà thể, đành phải vào phòng Dương thị, mở rương của mình, ánh mắt của Dương thị vẫn dán chặt vào lưng ta, khiến ta sợ tới mức dám thở, đợi ra ngoài mới phát , sau lưng áo ướt mảng lớn. ta ném trâm bạc vào người Lưu Vân, . “Trả lại nhân tình cho đó, chúng ta huề nhau”.

      Lưu Vân nhận lấy trâm, vuốt ve, cười mỉm. “Sao lại vậy, sau này có việc cần, cứ tiếng ha”.

      “Cần chuyện gì, ngại cho ta biết nữa”. Dương thị từ phòng trong ra, lạnh lùng hỏi.

      Lưu Vân bị hù mất vía, cây trâm rớt xuống đất ‘keng’ tiếng . Lưu Hà ở trong phòng bị doạ lần, lúc này lại cả kinh, chân nhũn ra như bùn nhão, ngã quỳ xuống đất. Lưu Vân thầm nghĩ tiếng hỏng rồi, cũng quỳ xuống theo.

      Dương thị quét mắt qua hai người bọn họ, gì nữa, xoay người vào phòng, nhưng thẳng tới trời tối, Lưu Vân và Lưu Hà vẫn dám đứng lên, thẳng đến giờ cơm chiều xong, Dương thị nhớ ra ngày mai là ngày tốt, phải khiển hai người kia đến đưa đồ cưới cho Tiểu Truỵ tử, lúc này mới khai ân, cho bọn họ đứng lên, nhưng được ăn cơm chiều.

      Đến ngày hôm sau, vì là ngày lành tháng tốt, nhiều người làm việc hỉ, Hành nương tử nhà Âu Dương tham chính cũng xuất giá hôm nay, Dương thị giao đồ cưới của Tiểu Truỵ tử cho Lưu Vân và Lưu Hà, còn bản thân cùng với vợ chồng Trương Trọng Vi đến chúc mừng.

      Chủ nhân ở, hậu viện liền nấu nướng, Lưu Vân và Lưu Hà hai người bụng đói rền vang, đến nhà bếp tửu lâu xin ăn, lại bị Thanh Miêu mắng đuổi , đành phải tự moi tiền riêng ra đường mua bánh hấp ăn cho đỡ đói.

      Hai gia đinh khiêng rương theo sau bọn họ, bởi vậy đoàn người chậm, gần giữa trưa, mặt trời chói chang rát cả mặt, Lưu Hà liền lấy dù giấy mang theo, bảo Lưu Vân che nắng cho mình. Lưu Vân phục, mắng. “Tôi thấy chính là muốn sai sử tôi, bằng êm đẹp vì sao phải mang dù theo?”.

      Lưu Hà đúng lý hợp tình. “Ai bảo bản lãnh, xin được nha hoàn, tôi cũng đành sai sử vậy. Hứ, vốn cũng là nha hoàn, sai bung dù cũng đúng người đúng việc thôi”.

      Lưu Vân ngờ ta trở mặt như vậy, cả giận. “Tiểu nhân, mệt tôi hôm qua còn thay gạt Đại phu nhân”.

      Lưu Hà chỉ trâm bạc đầu Lưu Vân, . “Nhân tình của tôi trả rồi nhé, hơn nữa tôi cũng có chiếm được thứ gì tốt đâu, còn phải quỳ nửa ngày. Sớm biết như vậy chẳng đưa trâm cho , tốn tiền”.

      Lưu Vân còn muốn cãi lại, gia đinh đằng sau thúc giục. “Mau , bằng trễ giờ, là nha hoàn, che dù cho di nương làm sao?”.

      Lúc Lưu Vân ở Cù Châu, có Trương Đống che chở, chưa từng chịu cơn tức như thế này, ta trừng mắt hung tợn ra đằng sau, lại thể làm gì được, tiếp nhận dù trong tay Lưu Hà, gõ xuống đất hai cái mạnh, bung lên.

      Lưu Hà có Lưu Vân che dù mới cảm thấy chính mình là nửa chủ nhân, ta đắc ý trong bụng, cũng so đo chuyện bung dù nữa, chỉ lấy tư thế chủ nhân làm đầu, thúc giục đoàn người nhanh kẻo trễ.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :