1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 203: Dương Thị Về Thăm Nhà

      Dương thị căn bản vẫn xem thường người kinh thương, nghe vậy xụ mặt xuống. “Nhị thiếu phu nhân là phu nhân nhà quan lại, ai dám đánh đồng với đám người kia?”.

      Hôm nay là lần thứ hai Lưu Hà nịnh nọt Dương thị bất thành, dám lên tiếng nữa, gục đầu rút lui sang bên, dẫn đến Lưu Vân cười khanh khách.

      Lưu Hà gặp Lưu Vân hả hê, càng hận hơn, đợi Dương thị cơm nước xong về phòng, ta lẻn đến phòng Lâm Y, mách lẻo chuyện Lưu Vân lắm miệng vợ chồng Lâm Y phải, còn . “Nô tỳ đối với Nhị thiếu phu nhân cũng có nhiều điều đắc tội, nhưng nô tỳ có tâm tư gì khác, tốt xấu đều tỏ ra mặt, giống những người trước mặt đằng sau lưng nẻo”.

      ra Lưu Hà cũng coi như có lòng, nhưng vận khí tốt, gặp gỡ chủ nhân như Dương thị, tinh ranh hơn ta gấp vạn lần, liếc cái nhìn thấu ta; mà Lâm Y trước đây chịu thiệt trong tay ta, bây giờ thể lại tin ta dễ dàng được nữa.

      Lâm Y thản nhiên . “Ta biết, ngươi ”.

      Lưu Hà có chút thất vọng với phản ứng của nàng, nhưng hề nản chí, ta biết có vài người là như vậy, ngoài mặt giả bộ quan tâm, trong lòng lại hận cực. Thời gian ta và Lâm Y ở chung cũng tính ngắn, ta tự tin hiểu biết tính tình của nàng mấy phần.

      Nhưng lúc này ta đoán sai, Lâm Y thèm để ý, nha hoàn thông phòng của cha chồng liên quan gì tới nàng? Chỉ cần tâm tư ngắm tới người đàn ông của nàng nàng căn bản cần liếc mắt.

      Về phần Lưu Vân phàn nàn, rất bình thường, làm gì có nhân viên oán sếp, huống hồ phải ta phàn nàn lén lút sau lưng, ngay trước mặt lẩm bẩm rồi, người thiếu giấu giếm như vậy phải người quá xấu. Mà Lưu Hà kẻ trước mặt đường sau lưng nẻo phải chính ta mới đúng.

      Trương Trọng Vi vén rèm vào, vừa vặn chạm mặt Lưu Hà, khỏi nhíu mày, cũng bất kể ta xa hay chưa, hỏi Lâm Y. “ ta đến làm gì? Sau này cho phép ta tiến vào phòng chúng ta, miễn cho ta lại sinh ý đồ xấu”.

      Lâm Y cười. “Chàng là chủ nhân, so đo với người hầu làm chi, cứ để bọn họ nháo, thoát khỏi năm ngón tay Phật Tổ đâu”.

      Trương Trọng Vi ngồi xuống cạnh nàng, rút tờ giấy trong người ra, bắt đầu báo giá thiết bị vật liệu, Lâm Y vừa nghe vừa ghi nợ, thẳng đến đêm rơi vào khuya hai vợ chồng mới nghỉ ngơi.

      Ngày hôm sau, Lâm Y tới nhà phu nhân tham chính, xưng rằng mẹ chồng nàng muốn biết đối tác mở tửu lâu là ai, nhưng chưa có phu nhân tham chính cho phép, nàng dám tự tiện bẩm báo.

      Phu nhân tham chính biết Dương thị phải người thường mà là phu nhân tri châu, có cáo mệnh đứng đắn trong người; tri châu Cù Châu tay cầm quyền , kết giao với người như vậy có lợi cho Âu Dương tham chính, vì vậy bà vui vẻ đồng ý cho Lâm Y kể Dương thị nghe chuyện bà nhập cổ phần.

      Về phần Dương thị biết đối tác của Lâm Y là phu nhân tham chính, vui mừng quá đỗi, thay đổi thái độ trăm tám mươi độ về tửu lâu, chẳng những hề phản đối, còn bày mưu hiến kế khắp nơi, còn bỏ ra khoản tiền luôn mãi dặn dò Lâm Y nhớ nâng cấp đồ dùng cho tửu lâu càng xa hoa chút, nhiều hấp dẫn các phu nhân quan lại vào xem.

      Từ lúc Dương thị trở về, Lâm Y sống mỗi ngày cực kỳ thư thái, bên ngoài công trường có tiền, hết thảy vận hành trơn tru, nàng chỉ cần để ý đối chiếu giấy tờ với Trương Trọng Vi, trong nhà có Lưu Hà Lưu Vân tranh thủ tình cảm nịnh nọt nàng, cướp việc để làm, cũng cần người quan tâm.

      Cứ thế qua mấy ngày, người nhà họ Dương tới, mời Dương thị về nhà mẹ đẻ ngồi chút. Dương thị còn tức giận vì lúc bà ở trong kinh, Ngưu phu nhân chẳng những chiếu cố Lâm Y, còn chèn ép nàng khắp nơi, bởi vậy bà giả bộ làm cao, nhất định trở về. Thẳng đến khi Dương Thăng tự mình tới thỉnh cầu, bà mới nể mặt báo thời gian về nhà mẹ đẻ.

      Trước khi về, Dương thị thấy Trương Trọng Vi và Lâm Y có quần áo sang trọng gặp khách, liền gọi người tới cắt may, cho cả hai vợ chồng mỗi người hai bộ, lại mang trang sức bà đặt mua ở Cù Châu cho Lâm Y vài món, thẳng đến khi thấy con trai con dâu ăn bận quý khí ngất trời mới mướn cỗ kiệu đến, dẫn bọn họ ra cửa.

      Ngưu phu nhân trời sinh sĩ diện, vốn còn tức giận vì Dương thị làm cao với mình, nhưng thấy mẹ chồng nàng dâu đến ai nấy quần áo lụa là, lập tức biết thấp hơn đầu. Nhà họ Dương có tiền, nhưng có địa vị, thể so với nhà họ Trương bây giờ tiền quyền đều đủ.

      Dương Thăng bình thường ít lần nín nhịn Ngưu Phu nhân, hận bà ta đắc tội với nhà họ Trương, bỗng biến chỗ dựa thành kẻ thù, ta muốn cải thiện quan hệ, liền quấn lấy Trương Trọng Vi, dẫn chàng ra ngoài uống rượu.

      Ngưu phu nhân có ý nghĩ riêng của bà ta, Trương Trọng Vi mặc dù quan giai thấp, trông cậy được, Trương Đống quan giai dù nhưng lại rời quá xa, bà ta tìm được chỗ dựa còn mạnh hơn bọn họ nữa.

      Lã thị nghe Dương thị đến, chạy tới diện kiến, Dương thị lần đầu gặp ta, tặng quà mạnh tay, lại để Lâm Y theo ta dạo. Lâm Y biết Dương thị có lời muốn riêng với Ngưu phu nhân, liền theo Lã thị vào phòng ta.

      Trong phòng Lã thị, Lan Chi quỳ, xem ra phải vừa mới. Lâm Y liếc qua Lã thị, nghĩ bụng mợ này cũng gan lớn đấy chứ, lại khắt khe, đàn áp người trong lòng của Dương Thăng.

      Lã thị mời Lâm Y ngồi, sai tiểu nha hoàn dâng trà, hề có ý để Lan Chi đứng lên. Lan Chi vụng trộm ngẩng đầu, nhìn Lâm Y, vừa vặn Lã thị thấy được, mắng. “Nhìn cái gì mà nhìn, chẳng lẽ muốn Trương Nhị thiếu phu nhân cầu tình cho ngươi? Cũng biết bản thân là thứ gì, lúc trước ràng mang thai, lại làm bộ có tin vui, mặt dày mày dạn tiến vào nhà họ Dương, bây giờ lại dây dưa với Ngưu Đại Lực minh bạch”.

      Lã thị chỉ mặt gọi tên, Lan Chi chịu được, lí nhí giải thích. “Thiếu phu nhân, nô tỳ hầu rượu Ngưu thiếu gia là ý của phu nhân, nô tỳ dám ”.

      Lã thị gõ ngón tay lên bàn, cười . “Ngươi yên tâm, chuyện này có ta gạt, thiếu gia còn chưa biết, nhưng nếu ngươi vẫn ngậm chặt miệng khai, vậy đừng trách ta”.

      Lâm Y nghe , khó trách Lã thị giáo huấn thiếp thất tránh mặt nàng, ra lại về lời đồn ngày ấy, biết Lan Chi này rốt cuộc nắm giữ bí mật gì, khiến Lã thị còn để bụng hơn cả nàng.

      Lã thị dù mắng chửi Lan Chi, lại hề nao núng, Lâm Y thực hoài nghi chân tướng việc Lã thị sớm biết, chẳng qua muốn mượn lời Lan Chi mà thôi.

      Lan Chi trước sau như để lộ ra, mặc Lã thị quở trách như thế nào, nhất định há miệng. Lã thị hết cách, đành đuổi ta xuống dưới, lại tố khổ với Lâm Y. “Lan Chi này, rốt cuộc xuất thân kỹ nữ, gan lớn cực kỳ, ngay cả ta tuyên bố bán ta cũng sợ”.

      Lâm Y cố . “Lời đồn đãi hết, ta muốn thôi, mợ đừng làm khó ta”.

      Lã thị híp mắt, hỏi. “Nếu sau lưng có tình khác, cháu dâu muốn biết ư? Nếu lật mặt được kẻ giật dây, cháu dâu sợ sau này lại bị tính kế sao?”.

      Lâm Y nghe xong, càng khẳng định Lã thị biết, nhưng chính ta muốn , lại nạy được miệng Lan Chi, Lâm Y làm thế nào được?

      Lã thị thấy mặt Lâm Y biểu tình gì, sợ nàng quan tâm, liền đóng cửa phòng, với nàng. “Cháu dâu nhìn xem nhà chúng ta, hôm nay do mẹ chồng ta cầm quyền, khắp nơi chèn ép khó xử nhà họ Trương các người, đổi lại là ta đương gia, tuyệt như thế”.

      Tình trạng của Lã thị tại nhà họ Trương, Lâm Y có nghe thấy hai, ra nhà mẹ đẻ ta cũng mạnh, Ngưu phu nhân đối xử với ta coi như khá lắm rồi, chỉ là ta vẫn canh cánh chuyện Lan Chi vào cửa cùng lúc với mình, cho rằng Ngưu phu nhân làm mất hết mặt mũi của ta, bởi vậy đối nghịch với Ngưu phu nhân khắp nơi, muốn nắm được quyền kinh doanh và quyền quản gia.

      Lâm Y cho rằng Lã thị đánh cuộc lần, Ngưu phu nhân chỉ có đứa con trai duy nhất là Dương Thăng, tương lai hết thảy còn phải thuộc về ta hay sao, gấp gáp chuyện gì.

      Lã thị chỉ là hờn dỗi, của hồi môn ta rất nhiều, căn bản thèm nhìn chút của cải của Ngưu phu nhân, ta chỉ muốn nhìn thấy Ngưu phu nhân ngỡ ngàng, nổi trận lôi đình mà thôi. ta thấy Lâm Y chậm chạp biểu lộ thái độ, hỏi. “Vợ Trọng Vi, rốt cuộc có giúp ta hay ?”.

      Lâm Y buồn cười. “Mợ, cháu dâu căn bản nghe hiểu mợ chuyện gì, làm sao giúp mợ được?”.

      Lã thị . “Cháu dâu giúp ta, ra cũng là giúp bản thân, chúng ta đồng tâm hợp lực, bức Lan Chi ra , thế nào?”.

      Lâm Y còn tưởng Lã thị có cầu gì khiến nàng khó xử, ngờ chỉ như vậy, thở dài hơi, . “Mợ đều hết cách với ta, ta có biện pháp gì? bằng mợ lại cố sức chút, ép ta , ta cảm ơn mợ trước”. xong đứng dậy, cúi người hành lễ với Lã thị.

      Lã thị là muốn Lâm Y vận dụng quan hệ với nha môn, bí mật thẩm vấn Lan Chi, nếu tìm được cớ kéo ta ra công đường lại càng tốt hơn. Nhưng Lã thị ngờ Lâm Y rất cẩn thận, chưa đợi mình mở miệng chặn trước.

      Lã thị ngượng ngùng cười cười, câu hai nghĩa. “Đúng là làm dâu lâu, tiến bộ ít”.

      Đây là thầm trào phúng Lâm Y trưởng thành từ đấu đá mẹ chồng nàng dâu? Dương thị quả dạy Lâm Y ít, nhưng phải như Lã thị nghĩ.

      Lâm Y thầm nghĩ nội tâm Lã thị là mâu thuẫn, biết nhưng chịu ra, nhất định giả mù sa mưa nài nỉ Lâm Y cùng ép cung Lan Chi cho bằng được, chắc chắn tồn tâm tư gì đó.

      Chỉ có điều Lâm Y thèm để ý, nhà họ Trương hôm nay còn chuyện gì cầu cạnh nhà họ Dương nữa, cái gì vừa mắt tự ngó lơ, cũng chẳng tổn hại tới nhà mình. Về phần bí mật của Lan Chi, nàng vốn có biện pháp nào, hôm nay thấy cách Lã thị đối đãi Lan Chi, nàng tin nhất định chẳng bao lâu sau cũng thành công moi ra.

      Lã thị thấy Lâm Y nhàn nhã dùng trà, căn bản tiếp lời, ràng thèm coi trọng người làm mợ là mình đây, vừa tức vừa vội, nhưng chính ta kẻ thường dân áo vải, coi như trưởng bối sao, cũng dám nổi giận với phu nhân quan lại triều đình, đành nén giận.

      lát sau, Dương thị chuyện với Ngưu phu nhân xong, sai người tới gọi Lâm Y, cáo từ về nhà. Lâm Y và Dương thị ngồi chung cỗ kiệu, ngạc nhiên hỏi. “Bà ngoại sao giữ chúng ta ở lại ăn cơm nhỉ? Chẳng lẽ thân phận chúng ta hôm nay vẫn chưa lọt nổi vào mắt xanh của bà ngoại ư?”.

      Dương thị im , thẳng đến về tới nhà, cho người hầu lui ra, mới mở miệng. “Con còn chưa nhìn ra sao, nhà họ Dương tìm được chỗ dựa tốt hơn rồi, mới thèm để mắt tới chúng ta”.

      Lâm Y kinh ngạc hỏi. “Mẫu thân, làm sao mẫu thân nhìn ra?”.

      Dương thị cười lạnh. “Hôm nay ta thử mẹ kế ta mấy lần, từ cách bà ta mây gió, có thể nghiệm ra vài phần”.

      Lâm Y kể lại vụ án Vương hàn lâm nhận hối lộ cho Dương thị nghe, . “Bà ta từng sử cách này, hôm nay tìm được chỗ dựa khác cũng quá kì lạ”.

      Dương thị hận, . “Bà ta tìm chỗ dựa khác ta xen vào, nhưng nên thêu dệt tin đồn về nhà họ Trương”. Lại với Lâm Y. “Bà ta chừa cho ta chút thể diện nào, con cũng chớ khách khí, nếu lại sinh chuyện, cứ đáp trả gấp bội!”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 204 : Trù bị công việc

      Lâm Y châm cho Dương thị ly trà , cho bà bớt nóng giận, cười . “ sớm đáp trả rồi mẫu thân, nếu nương tử điếm nhà họ Dương chẳng phải dẹp tiệm, con dâu chỉ sợ mẫu thân phật lòng, nên mới giấu diếm mấy ngày nay”.

      Dương thị biết việc này, vội bảo nàng kể, đợi nghe Lâm Y thuật lại đầu đuôi, mặt bà giãn ra, cười to, thẳng khen nàng làm tốt lắm.

      Lâm Y luôn lời đồn về Lan Chi, xin bà cho chủ ý. Dương thị cười. “Con phải xin chủ ý, là muốn tìm người làm chỗ dựa đúng ?”.

      Lâm Y ngượng ngùng cười, ghé tai thầm cùng Dương thị mấy câu. Dương thị cảm thấy chiêu này tệ, chỉ . “Việc này cứ để ta lo”.

      Qua mấy ngày, Dương thị tìm cớ mời nhà họ Dương tới uống rượu, nhân nhà họ Trương cũng có hai thiếp thất, Lã thị cũng dẫn theo Lan Chi đến. Lâm Y nhân cơ hội cho Lan Chi chút tiền, dụ ta khai ra chân tướng, Lan Chi ban đầu miệng kín như bưng, nhưng lúc Lâm Y cho thêm hai món trang sức, ta liền sảng khoái kể từ đầu chí cuối tình, ra người chủ mưu rải lời đồn ai khác chính là Ngưu phu nhân, quan hệ giữa bà ta và nhà Vương hàn lâm chưa bao giờ gián đoạn, chỉ là bây giờ bà ta khôn hơn, bắt đầu giao dịch trong bóng tối. Phàm là có việc, chỉ thông qua cha của Ngưu Đại Lực truyền lại, cha Ngưu Đại Lực làm quan trong triều, tiếp xúc với Vương hàn lâm bị người khác dòm ngó.

      Lâm Y nghe Lan Chi xong, bình tĩnh im lặng ngồi lại vào chỗ, cùng Dương thị chiêu đãi Lã thị. Trong bữa ăn, Lã thị cười cười, như hôm qua bất hoà chưa từng xảy ra, khiến Lâm Y thầm than, ra ai cũng đeo lớp mặt nạ, người cái gì cũng treo mặt như Phương thị lại thành hàng hiếm.

      Cơm trưa kết thúc, vợ chồng Dương Thăng cáo từ, Dương thị dẫn Lâm Y rời khỏi cước điếm, vào phòng ngủ, bà hỏi. “ tình làm thoả đáng?”.

      Lâm Y gật đầu, thuật lại câu chuyện từ Lan Chi, Dương thị sớm đoán được Ngưu phu nhân có chỗ dựa vững chắc, có gì làm lạ, bảo. “Ta thấy Lan Chi phải thứ gì tốt, cho nó hai món trang sức, uổng phí”.

      Lâm Y cười. “ tiếc được, mẫu thân. ta biết được ngon ngọt, lần tới cần con chủ động tìm”.

      Ngưu phu nhân bắc cầu quan hệ với Vương hàn lâm, sau này chừng lại nảy sinh ra chuyện thiêu thân gì nữa, an bài cặp mắt ở nhà họ Dương quả là sai, Dương thị mỉm cười gật gù, khen. “ rất đúng, là con biết nghĩ lâu dài”.

      lâu sau, tửu lâu trang hoàng xong, thừa dịp thời tiết nắng ráo hong khô cổng chính cửa sổ, bàn ghế và dụng cụ uống rượu mới Lâm Y sớm đặt hết, chỉ chờ vách tường khô rồi vận chuyển về.

      Thẻ hội viên in xong thành từng hộp, nàng giao cho phu nhân tham chính hộp, nhờ bà gửi cho các phu nhân quan lại có uy tín ở kinh thành. Trương Trọng Vi dù chán ghét Vương hàn lâm, nhưng dù sao cũng là cấp , bởi vậy vẫn đưa cho ông ta tấm.

      Đông Kinh tiết trời nắng đẹp, hẳn là vách tường rất mau khô, mấy ngày gần đây, Lâm Y bắt đầu thương lượng cùng Dương thị và Trương Trọng Vi trù bị hạng mục công việc.

      Trương Trọng Vi còn nhớ rỡ Ngưu phu nhân từng đến đạp đổ bảng hiệu, lo lắng tửu lâu mới khai trương cây to đón gió mạnh, có kẻ manh nha quấy rối, bởi vậy đề nghị. “Ta thấy rất nhiều đại quán rượu đều nuôi người hầu có biết võ công quyền cước, chuyên môn đối phó với hạng người gây rối quỵt nợ, bằng chúng ta cũng nuôi hai người?”.

      Dương thị rất tán thành, . “Tửu lâu lớn như vậy, khó tránh bối rối, ta và Tam nương đều có thân phận, tiện lộ diện, theo ta thấy, chỉ nên mướn người canh gác, còn phải mời cả chưởng quầy nữa”.

      Gác cửa dễ tìm, mời hai bà tử cao lớn vạm vỡ là được, nhưng chưởng quầy là nhân vật mấu chốt, chỉ khéo léo thôi mà còn phải quen thuộc với các phu nhân trong kinh thành, tránh trường hợp quý nhân tới cửa mà lại nhận biết, quan trọng hơn là phải trung thành, bằng phá tan quan hệ nàng dày công kinh doanh.

      Dương thị khẽ nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn biết chỗ nào tìm được người như vậy? Lâm Y lại như định liệu trước, cười . “Ở đây con dâu có hai người thường xuyên chiêu đãi các vị phu nhân, hiểu biết tính tình sở thích của bọn họ, cái khó được là cả hai đều trung thành tận tâm với nhà họ Trương”.

      Dương thị cảm thấy hứng thú, hỏi. “Là hai người nào?”.

      Lâm Y chỉ vào cước điếm đằng trước, cười đáp. “Xa ở chân trời, gần ngay trước mắt”.

      Dương thị lặng yên, ý nàng là thím Dương và Trương Bát nương, hai người làm tửu bảo trong điếm phải mới ngày ngày hai, xác thực hiểu biết cặn kẽ tình huống, cũng trung tâm, có thể kham làm chưởng quầy. Chỉ là tính tình Trương Bát nương… Dương thị liếc mắt qua Trương Trọng Vi, dám , chỉ đùa với Lâm Y. “Ta còn tưởng con muốn cất nhắc Thanh Miêu làm chưởng quầy kia, dù sao cũng theo con từ tới giờ”.

      Lâm Y đáp. “Thanh Miêu tính tình nóng nảy, đủ điềm đạm, hơn nữa nàng luôn bận bán cơm đĩa đằng sau, cũng quen thuộc tình huống trong cước điếm. Thím Dương là lão thành ở nhà họ Trương, còn là vú nuôi của Trọng Vi, con tin được thím ấy”.

      Dương thị lập tức tiếp lời. “Xem ra ta hồ đồ, nhưng quên mất thím ta là vú nuôi của Nhị lang, nếu như thế, cho thím Dương làm vậy”.

      Dương thị lựa chọn cũng giống Lâm Y, Trương Bát nương dù tin được, nhưng tính tình quá mềm yếu, thứ hai ấy còn phải tái giá, chưa biết đặt chân đến nơi nào, mà chức chưởng quầy thể đổi tới đổi lui.

      Mẹ chồng con dâu liếc nhau, lòng có cảm ứng, ra hai người lo lắng nhiều, Trương Trọng Vi vốn quý trọng tình nghĩa, địa vị của thím Dương trong lòng chàng hề thấp hơn Trương Bát nương, chàng hẳn là vui mừng thấy vú nuôi của mình được thăng chức.

      Thương lượng thoả đáng xong, liền chia làm hai nhóm làm việc : Dương thị vời người môi giới tới để chọn các bà tử vạm vỡ gác cổng; Lâm Y và Trương Trọng Vi gọi thím Dương, trước chúc mừng thím thăng chức, sau giảng giải cặn kẽ cho thím nghe chức trách của chưởng quầy.

      Đối với thím Dương mà , phục vụ nhà họ Trương là trách nhiệm lớn nhất cuộc đời này của bà, là công việc duy nhất, bởi vậy hề tự ti năng lực đủ vân vân, mà vỗ ngực bảo đảm với Lâm Y nhất định chăm sóc tốt tửu lâu của bọn họ.

      Thím Dương vui vẻ quay về cước điếm làm việc, Lâm Y lo lắng Trương Bát nương được làm chưởng quầy, tâm tư khó chịu, liền gọi đến phòng tâm . Nhưng tính tình Trương Bát nương có vài phần giống Trương Trọng Vi, chỉ biết cao hứng thay thím Dương, hề đố kỵ nửa phần, cười . “Tam nương có thể phân cho em phần công việc em cảm kích lắm rồi, sao tranh với thím Dương làm chi, đừng quên thím Dương cũng là vú nuôi của em”.

      Lâm Y thấy rộng rãi, yên lòng, vẫn để ra ngoài làm tửu bảo, qua lúc, nàng gọi Thanh Miêu đến. Thanh Miêu chưa đợi Lâm Y lên tiếng, hỏi trước. “Nhị thiếu phu nhân, mọi người đều lo kinh doanh đại tửu lâu, cơm đĩa biết phải làm sao bây giờ?”.

      Chuyện này Lâm Y lo lắng qua, thím Dương làm chưởng quầy, phải mời thêm đầu bếp khác, đầu bếp mới lại biết làm cơm đĩa, thế nào cho phải đây?

      Thanh Miêu nghe được lo lắng của Lâm Y, cười đáp. “Theo em thấy, đầu bếp khỏi cần, chúng ta mở là quán rượu, phải nhà hàng, về phần cơm đĩa, em nấu là được, mặt tiền bán cơm có Tiểu Khấu tử hỗ trợ, chậm trễ ai”.

      Đông Kinh quả thực có nhiều quán rượu hề xây bếp, toàn dựa vào người ngoài bán thức ăn cung ứng, có rất nhiều quán ăn cũng nhờ vào tửu lâu mà có việc, chuyên môn đưa thức ăn cho tửu lâu. Nhưng tửu lâu nhà họ Trương hấp dẫn nhất ở món rau xào dầu và cá nướng nguyên con, Lâm Y muốn bỏ, nàng còn trông cậy kiếm tiền bù đắp phí tổn in ấn thẻ hội viên kìa.

      Về phần chỗ bán cơm đĩa, kiếm tiền hữu hạn, lại chiếm dụng cả phòng bếp và hai nha hoàn, có lời, vì thế nàng thương lượng với Thanh Miêu, bỏ bán cơm đĩa, chuyên để nàng quản phòng bếp của tửu lâu. Thanh Miêu có chút buồn, . “Chúng ta bán cơm đĩa nữa, khách quen biết đâu mua bây giờ? Chúng ta tuy cũng bán cơm đĩa ở tửu lâu mới nhưng đó phải món láng giềng mua nổi”.

      Lâm Y . “Kiếm tiền quan trọng hơn, thể quan tâm quá nhiều thứ được, cũng chưa biết chừng có người lại mở lên hai ba chỗ bán cơm đĩa”.

      Câu này nhắc nhở Thanh Miêu, đề nghị cho thuê nơi bán cơm đĩa ra ngoài, dạy người ta học nấu. Lâm Y nghiêm khắc cự tuyệt, cũng dặn dò Thanh Miêu chớ truyền ra bí quyết nấu cơm.

      Thanh Miêu rất là khó hiểu, bán cơm đĩa căn bản kiếm được bao nhiêu tiền, vì sao phải giữ bí mật tay nghề?

      phải Lâm Y tiếc tay nghề, mà là muốn bí quyết những món trọng yếu như rau xào và cá nướng nguyên con truyền ra, cũng lạ, chúng vốn là những món vô cùng đơn giản, nhưng rất nhiều đối thủ cạnh tranh tìm ra được cải tiến, vẫn sử dụng cách nấu truyền thống của Đại Tống, cũng vì thế mới có cơ hội cho tửu lâu nhà họ Trương bứt phá thành độc nhất.

      Thanh Miêu nghe Lâm Y giải thích xong, mới hiểu vì sao nàng để mình đến quản phòng bếp, bấy giờ mới cam đoan. “Nhị thiếu phu nhân an tâm, em tuyệt đối để tay nghề nhà họ Trương lọt ra ngoài”.

      Lâm Y tin tưởng nhân phẩm của Thanh Miêu, gật đầu. “Phòng bếp tân tửu lâu ta cho người sửa thành hai gian độc lập, gian cho đầu bếp chúng ta thuê, làm những món bình thường; gian chuyên dụng cho em, phàm là các món sáng tạo của riêng nhà họ Trương chúng ta, nhớ cài chốt cửa lại mà làm, đừng để bọn họ học lỏm”.

      Thanh Miêu thận trọng đáp dạ, Lâm Y lại giao cho đại khác, để đến chỗ Dương thị, hỏi người môi giới chọn ra hai đầu bếp thích hợp, Thanh Miêu tuân mệnh, xoay người .

      Trương Trọng Vi đến tân tửu lâu dạo qua vòng, hỏi Lâm Y. “Tân tửu lâu lớn , lầu lại nhiều mỹ các, có nên thuê thêm tửu bảo ?”.

      Chàng vừa dứt lời, Tiểu Truỵ tử liền đến mời Lâm Y, bảo rằng Dương thị và Thanh Miêu chọn xong người rồi, xin nàng qua chọn tửu bảo. Trương Trọng Vi cười, ra sớm an bài xong xuôi.

      Lâm Y tới phòng Dương thị, hai bà tử cao to đứng chờ, thấy nàng bước vào, dập đầu chào. Dương thị . “Hai người bọn họ là người môi giới cố ý chọn tới, tuy là nữ giới nhưng đều biết quyền cước công phu, ta vốn định chỉ chọn người, nhưng nghĩ buổi tối cũng nên có người trông giữ, nhiều người có thể thay ca, liền giữ lại cả hai”.

      Lâm Y cười. “Vẫn là mẫu thân nghĩ chu đáo”.

      Thanh Miêu tiến lên bẩm. “Đầu bếp cũng chọn xong, nhưng chỉ mới xem tay chân mặt mũi, biết bản lãnh cao thấp thế nào, bởi vậy em dặn bọn họ cước điếm đóng cửa rồi hãy quay lại nấu thử vài món, chúng ta nếm qua rồi quyết định giữ ai”. xong cười hì hì bổ sung. “Vừa hay thím Dương đỡ phải làm cơm chiều”.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 204 : Trù bị công việc

      Lâm Y châm cho Dương thị ly trà , cho bà bớt nóng giận, cười . “ sớm đáp trả rồi mẫu thân, nếu nương tử điếm nhà họ Dương chẳng phải dẹp tiệm, con dâu chỉ sợ mẫu thân phật lòng, nên mới giấu diếm mấy ngày nay”.

      Dương thị biết việc này, vội bảo nàng kể, đợi nghe Lâm Y thuật lại đầu đuôi, mặt bà giãn ra, cười to, thẳng khen nàng làm tốt lắm.

      Lâm Y luôn lời đồn về Lan Chi, xin bà cho chủ ý. Dương thị cười. “Con phải xin chủ ý, là muốn tìm người làm chỗ dựa đúng ?”.

      Lâm Y ngượng ngùng cười, ghé tai thầm cùng Dương thị mấy câu. Dương thị cảm thấy chiêu này tệ, chỉ . “Việc này cứ để ta lo”.

      Qua mấy ngày, Dương thị tìm cớ mời nhà họ Dương tới uống rượu, nhân nhà họ Trương cũng có hai thiếp thất, Lã thị cũng dẫn theo Lan Chi đến. Lâm Y nhân cơ hội cho Lan Chi chút tiền, dụ ta khai ra chân tướng, Lan Chi ban đầu miệng kín như bưng, nhưng lúc Lâm Y cho thêm hai món trang sức, ta liền sảng khoái kể từ đầu chí cuối tình, ra người chủ mưu rải lời đồn ai khác chính là Ngưu phu nhân, quan hệ giữa bà ta và nhà Vương hàn lâm chưa bao giờ gián đoạn, chỉ là bây giờ bà ta khôn hơn, bắt đầu giao dịch trong bóng tối. Phàm là có việc, chỉ thông qua cha của Ngưu Đại Lực truyền lại, cha Ngưu Đại Lực làm quan trong triều, tiếp xúc với Vương hàn lâm bị người khác dòm ngó.

      Lâm Y nghe Lan Chi xong, bình tĩnh im lặng ngồi lại vào chỗ, cùng Dương thị chiêu đãi Lã thị. Trong bữa ăn, Lã thị cười cười, như hôm qua bất hoà chưa từng xảy ra, khiến Lâm Y thầm than, ra ai cũng đeo lớp mặt nạ, người cái gì cũng treo mặt như Phương thị lại thành hàng hiếm.

      Cơm trưa kết thúc, vợ chồng Dương Thăng cáo từ, Dương thị dẫn Lâm Y rời khỏi cước điếm, vào phòng ngủ, bà hỏi. “ tình làm thoả đáng?”.

      Lâm Y gật đầu, thuật lại câu chuyện từ Lan Chi, Dương thị sớm đoán được Ngưu phu nhân có chỗ dựa vững chắc, có gì làm lạ, bảo. “Ta thấy Lan Chi phải thứ gì tốt, cho nó hai món trang sức, uổng phí”.

      Lâm Y cười. “ tiếc được, mẫu thân. ta biết được ngon ngọt, lần tới cần con chủ động tìm”.

      Ngưu phu nhân bắc cầu quan hệ với Vương hàn lâm, sau này chừng lại nảy sinh ra chuyện thiêu thân gì nữa, an bài cặp mắt ở nhà họ Dương quả là sai, Dương thị mỉm cười gật gù, khen. “ rất đúng, là con biết nghĩ lâu dài”.

      lâu sau, tửu lâu trang hoàng xong, thừa dịp thời tiết nắng ráo hong khô cổng chính cửa sổ, bàn ghế và dụng cụ uống rượu mới Lâm Y sớm đặt hết, chỉ chờ vách tường khô rồi vận chuyển về.

      Thẻ hội viên in xong thành từng hộp, nàng giao cho phu nhân tham chính hộp, nhờ bà gửi cho các phu nhân quan lại có uy tín ở kinh thành. Trương Trọng Vi dù chán ghét Vương hàn lâm, nhưng dù sao cũng là cấp , bởi vậy vẫn đưa cho ông ta tấm.

      Đông Kinh tiết trời nắng đẹp, hẳn là vách tường rất mau khô, mấy ngày gần đây, Lâm Y bắt đầu thương lượng cùng Dương thị và Trương Trọng Vi trù bị hạng mục công việc.

      Trương Trọng Vi còn nhớ rỡ Ngưu phu nhân từng đến đạp đổ bảng hiệu, lo lắng tửu lâu mới khai trương cây to đón gió mạnh, có kẻ manh nha quấy rối, bởi vậy đề nghị. “Ta thấy rất nhiều đại quán rượu đều nuôi người hầu có biết võ công quyền cước, chuyên môn đối phó với hạng người gây rối quỵt nợ, bằng chúng ta cũng nuôi hai người?”.

      Dương thị rất tán thành, . “Tửu lâu lớn như vậy, khó tránh bối rối, ta và Tam nương đều có thân phận, tiện lộ diện, theo ta thấy, chỉ nên mướn người canh gác, còn phải mời cả chưởng quầy nữa”.

      Gác cửa dễ tìm, mời hai bà tử cao lớn vạm vỡ là được, nhưng chưởng quầy là nhân vật mấu chốt, chỉ khéo léo thôi mà còn phải quen thuộc với các phu nhân trong kinh thành, tránh trường hợp quý nhân tới cửa mà lại nhận biết, quan trọng hơn là phải trung thành, bằng phá tan quan hệ nàng dày công kinh doanh.

      Dương thị khẽ nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn biết chỗ nào tìm được người như vậy? Lâm Y lại như định liệu trước, cười . “Ở đây con dâu có hai người thường xuyên chiêu đãi các vị phu nhân, hiểu biết tính tình sở thích của bọn họ, cái khó được là cả hai đều trung thành tận tâm với nhà họ Trương”.

      Dương thị cảm thấy hứng thú, hỏi. “Là hai người nào?”.

      Lâm Y chỉ vào cước điếm đằng trước, cười đáp. “Xa ở chân trời, gần ngay trước mắt”.

      Dương thị lặng yên, ý nàng là thím Dương và Trương Bát nương, hai người làm tửu bảo trong điếm phải mới ngày ngày hai, xác thực hiểu biết cặn kẽ tình huống, cũng trung tâm, có thể kham làm chưởng quầy. Chỉ là tính tình Trương Bát nương… Dương thị liếc mắt qua Trương Trọng Vi, dám , chỉ đùa với Lâm Y. “Ta còn tưởng con muốn cất nhắc Thanh Miêu làm chưởng quầy kia, dù sao cũng theo con từ tới giờ”.

      Lâm Y đáp. “Thanh Miêu tính tình nóng nảy, đủ điềm đạm, hơn nữa nàng luôn bận bán cơm đĩa đằng sau, cũng quen thuộc tình huống trong cước điếm. Thím Dương là lão thành ở nhà họ Trương, còn là vú nuôi của Trọng Vi, con tin được thím ấy”.

      Dương thị lập tức tiếp lời. “Xem ra ta hồ đồ, nhưng quên mất thím ta là vú nuôi của Nhị lang, nếu như thế, cho thím Dương làm vậy”.

      Dương thị lựa chọn cũng giống Lâm Y, Trương Bát nương dù tin được, nhưng tính tình quá mềm yếu, thứ hai ấy còn phải tái giá, chưa biết đặt chân đến nơi nào, mà chức chưởng quầy thể đổi tới đổi lui.

      Mẹ chồng con dâu liếc nhau, lòng có cảm ứng, ra hai người lo lắng nhiều, Trương Trọng Vi vốn quý trọng tình nghĩa, địa vị của thím Dương trong lòng chàng hề thấp hơn Trương Bát nương, chàng hẳn là vui mừng thấy vú nuôi của mình được thăng chức.

      Thương lượng thoả đáng xong, liền chia làm hai nhóm làm việc : Dương thị vời người môi giới tới để chọn các bà tử vạm vỡ gác cổng; Lâm Y và Trương Trọng Vi gọi thím Dương, trước chúc mừng thím thăng chức, sau giảng giải cặn kẽ cho thím nghe chức trách của chưởng quầy.

      Đối với thím Dương mà , phục vụ nhà họ Trương là trách nhiệm lớn nhất cuộc đời này của bà, là công việc duy nhất, bởi vậy hề tự ti năng lực đủ vân vân, mà vỗ ngực bảo đảm với Lâm Y nhất định chăm sóc tốt tửu lâu của bọn họ.

      Thím Dương vui vẻ quay về cước điếm làm việc, Lâm Y lo lắng Trương Bát nương được làm chưởng quầy, tâm tư khó chịu, liền gọi đến phòng tâm . Nhưng tính tình Trương Bát nương có vài phần giống Trương Trọng Vi, chỉ biết cao hứng thay thím Dương, hề đố kỵ nửa phần, cười . “Tam nương có thể phân cho em phần công việc em cảm kích lắm rồi, sao tranh với thím Dương làm chi, đừng quên thím Dương cũng là vú nuôi của em”.

      Lâm Y thấy rộng rãi, yên lòng, vẫn để ra ngoài làm tửu bảo, qua lúc, nàng gọi Thanh Miêu đến. Thanh Miêu chưa đợi Lâm Y lên tiếng, hỏi trước. “Nhị thiếu phu nhân, mọi người đều lo kinh doanh đại tửu lâu, cơm đĩa biết phải làm sao bây giờ?”.

      Chuyện này Lâm Y lo lắng qua, thím Dương làm chưởng quầy, phải mời thêm đầu bếp khác, đầu bếp mới lại biết làm cơm đĩa, thế nào cho phải đây?

      Thanh Miêu nghe được lo lắng của Lâm Y, cười đáp. “Theo em thấy, đầu bếp khỏi cần, chúng ta mở là quán rượu, phải nhà hàng, về phần cơm đĩa, em nấu là được, mặt tiền bán cơm có Tiểu Khấu tử hỗ trợ, chậm trễ ai”.

      Đông Kinh quả thực có nhiều quán rượu hề xây bếp, toàn dựa vào người ngoài bán thức ăn cung ứng, có rất nhiều quán ăn cũng nhờ vào tửu lâu mà có việc, chuyên môn đưa thức ăn cho tửu lâu. Nhưng tửu lâu nhà họ Trương hấp dẫn nhất ở món rau xào dầu và cá nướng nguyên con, Lâm Y muốn bỏ, nàng còn trông cậy kiếm tiền bù đắp phí tổn in ấn thẻ hội viên kìa.

      Về phần chỗ bán cơm đĩa, kiếm tiền hữu hạn, lại chiếm dụng cả phòng bếp và hai nha hoàn, có lời, vì thế nàng thương lượng với Thanh Miêu, bỏ bán cơm đĩa, chuyên để nàng quản phòng bếp của tửu lâu. Thanh Miêu có chút buồn, . “Chúng ta bán cơm đĩa nữa, khách quen biết đâu mua bây giờ? Chúng ta tuy cũng bán cơm đĩa ở tửu lâu mới nhưng đó phải món láng giềng mua nổi”.

      Lâm Y . “Kiếm tiền quan trọng hơn, thể quan tâm quá nhiều thứ được, cũng chưa biết chừng có người lại mở lên hai ba chỗ bán cơm đĩa”.

      Câu này nhắc nhở Thanh Miêu, đề nghị cho thuê nơi bán cơm đĩa ra ngoài, dạy người ta học nấu. Lâm Y nghiêm khắc cự tuyệt, cũng dặn dò Thanh Miêu chớ truyền ra bí quyết nấu cơm.

      Thanh Miêu rất là khó hiểu, bán cơm đĩa căn bản kiếm được bao nhiêu tiền, vì sao phải giữ bí mật tay nghề?

      phải Lâm Y tiếc tay nghề, mà là muốn bí quyết những món trọng yếu như rau xào và cá nướng nguyên con truyền ra, cũng lạ, chúng vốn là những món vô cùng đơn giản, nhưng rất nhiều đối thủ cạnh tranh tìm ra được cải tiến, vẫn sử dụng cách nấu truyền thống của Đại Tống, cũng vì thế mới có cơ hội cho tửu lâu nhà họ Trương bứt phá thành độc nhất.

      Thanh Miêu nghe Lâm Y giải thích xong, mới hiểu vì sao nàng để mình đến quản phòng bếp, bấy giờ mới cam đoan. “Nhị thiếu phu nhân an tâm, em tuyệt đối để tay nghề nhà họ Trương lọt ra ngoài”.

      Lâm Y tin tưởng nhân phẩm của Thanh Miêu, gật đầu. “Phòng bếp tân tửu lâu ta cho người sửa thành hai gian độc lập, gian cho đầu bếp chúng ta thuê, làm những món bình thường; gian chuyên dụng cho em, phàm là các món sáng tạo của riêng nhà họ Trương chúng ta, nhớ cài chốt cửa lại mà làm, đừng để bọn họ học lỏm”.

      Thanh Miêu thận trọng đáp dạ, Lâm Y lại giao cho đại khác, để đến chỗ Dương thị, hỏi người môi giới chọn ra hai đầu bếp thích hợp, Thanh Miêu tuân mệnh, xoay người .

      Trương Trọng Vi đến tân tửu lâu dạo qua vòng, hỏi Lâm Y. “Tân tửu lâu lớn , lầu lại nhiều mỹ các, có nên thuê thêm tửu bảo ?”.

      Chàng vừa dứt lời, Tiểu Truỵ tử liền đến mời Lâm Y, bảo rằng Dương thị và Thanh Miêu chọn xong người rồi, xin nàng qua chọn tửu bảo. Trương Trọng Vi cười, ra sớm an bài xong xuôi.

      Lâm Y tới phòng Dương thị, hai bà tử cao to đứng chờ, thấy nàng bước vào, dập đầu chào. Dương thị . “Hai người bọn họ là người môi giới cố ý chọn tới, tuy là nữ giới nhưng đều biết quyền cước công phu, ta vốn định chỉ chọn người, nhưng nghĩ buổi tối cũng nên có người trông giữ, nhiều người có thể thay ca, liền giữ lại cả hai”.

      Lâm Y cười. “Vẫn là mẫu thân nghĩ chu đáo”.

      Thanh Miêu tiến lên bẩm. “Đầu bếp cũng chọn xong, nhưng chỉ mới xem tay chân mặt mũi, biết bản lãnh cao thấp thế nào, bởi vậy em dặn bọn họ cước điếm đóng cửa rồi hãy quay lại nấu thử vài món, chúng ta nếm qua rồi quyết định giữ ai”. xong cười hì hì bổ sung. “Vừa hay thím Dương đỡ phải làm cơm chiều”.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 205 : Biện pháp hay của Dương thị

      Lâm Y cười mắng tiếng “Lanh lắm!”, sai quay về chỗ bán cơm đĩa, cho khách quen hay tiếng, mấy ngày nữa bọn họ còn kinh doanh nữa, mong các vị hàng xóm láng giềng nhiều tha thứ.

      Dương thị rất đồng tình với quyết định lần này của Lâm Y, trong suy nghĩ của bà, vì bảo vệ thân phận cao quý tốt nhất là buôn bán gì cả, về phần tửu lâu, đó là cách liên lạc cảm tình với quý nhân, được tính là kinh doanh.

      Người môi giới dẫn đến nhóm nương tử, mời Dương thị và Lâm Y chọn tửu bảo. Các nương tử đều được người môi giới điều tra trước theo chỉ thị của Lâm Y, đều là người có gia thế trong sạch, lại là người địa phương ở Đông Kinh. thể chọn con chưa chồng, phải chọn người lập gia đình, đây là chủ ý của Lâm Y, bồi dưỡng tửu bảo lành nghề phải chuyện ngày ngày hai, các trẻ ở Đại Tống xuất giá sớm, nếu thuê họ, chừng chưa làm mấy ngày về nhà lấy chồng, vẫn là phụ nữ có chồng lâu bền hơn, vai có gánh nặng gia đình, làm việc cũng càng thêm tận tâm hết sức.

      Lâm Y dựa theo lệ thường chọn người, trước xem quần áo, lại xem móng tay, chọn ra hai mươi người sạch nhất, lại hỏi trong nhà có ở chung với mẹ chồng hay , ba người chịu được mẹ chồng khó chơi cho đánh rớt, hỏi thêm nhà nào có em chồng, người biết mưu mẹo sống chung an ổn với em chồng được ưu tiên.

      Dò hỏi phen, cuối cùng chọn ra được mười lăm người, nhưng chưa dừng ở đó, Lâm Y còn muốn khảo sát trí nhớ của bọn họ, liền dặn người môi giới sau khi cước điếm nhà họ Trương đóng cửa lại dẫn tới lần nữa.

      Người môi giới đồng ý, dẫn đoàn người rời .

      Dương thị với Lâm Y. “Tửu lâu khai trương, nhất định có người tặng lễ, có khi là vật, đôi lúc là người, con chuẩn bị tinh thần trước”.

      Tặng quà nhận lấy, tặng người Lâm Y chưa gặp phải bao giờ, phải phân tích tình huống cụ thể mới được. Dương thị vừa lòng suy nghĩ của Lâm Y, giao tế với người ta phức tạp vô cùng, cùng là tặng quà, cũng thể quà nào cũng nhận, phải cẩn thận phân tích lợi hại trong quan hệ rồi quyết định.

      Buổi tối, cước điếm nhà họ Trương đóng cửa xong, từ các đầu bếp do Thanh Miêu lựa chọn nấu nướng, làm bàn thức ăn phong phú, trước khi nếm thử thức ăn, Lâm Y bảo thím Dương mang toàn bộ rượu trong điếm ra, tính cả thức ăn bàn, giới thiệu cho các tửu bảo ứng tuyển, dặn bọn họ trong thời gian ngắn ghi nhớ rồi đọc lại cho mọi người nghe.

      Cuối cùng, Lâm Y giữ lại mười người có trí nhớ tốt, thanh ràng dễ nghe thử việc, cho bọn họ ngày mai tham gia huấn luyện, hẹn với người môi giới hạn định là tháng, thử việc hợp hoặc là trả người hoặc là đổi người.

      Chọn xong tửu bảo, cả gia đình ngồi xuống tiếp tục đánh giá đầu bếp, cho phép cả Thanh Miêu ăn cùng để nếm thử. Chọn lựa đầu bếp đơn giản hơn tửu bảo nhiều, đồ ăn nấu ngon hay dở ăn vào liền biết, giả được. Nếm xong hết thảy, hỏi ý kiến của người quen thuộc ẩm thực Đông Kinh là Dương thị, giữ lại hai người. Cũng như tửu bảo, thử việc vẫn là tháng, thuận lợi thông qua mới được lên chính thức.

      Mọi hoàn tất, tiễn bước người môi giới, mọi người cuối cùng mới thực ngồi vào dùng bữa. bàn cơm, Dương thị đột nhiên hỏi. “Ta quay về Đông Kinh được mấy ngày, từng cho người đến huyện Tường Phù báo tin hay chưa?”.

      Trương Trọng Vi và Lâm Y nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu. Thanh Miêu nhanh miệng, . “Chúng nô tỳ cũng định , chỉ là sợ nay mai tân tửu lâu khai trương, đúng là lúc bận bịu nhất, thể thêm phiền”.

      Mấy người nhà họ Trương nghe xong giống như lọt vào sương mù, hiểu phiền và huyện Tường Phù có gì liên quan nhau. Dương thị hiểu trong dạ. “Khai trương là đại , thân thích nhất định phải mời, nhưng ngày đó khách khứa đông, chỉ sợ bận trở tay kịp, vẫn là trước mời Nhị phòng đến nhà tụ họp cái ”.

      Lâm Y nghe xong, trong bụng thầm khen, vẫn là gừng càng già càng cay, nếu để khai trương mới mời Phương thị đến, nhất định bà ta làm ầm ĩ, mở tiệc trước, mặc kệ bà ta ăn vạ cỡ nào cũng bị người ngoài thấy, mất mặt, quả là cao chiêu.

      Người hầu hạ Dương thị dẫn theo biết đường tới huyện Tường Phù, liền kêu Tiểu Truỵ tử ngày mai quản tiệm cơm đĩa, để Thanh Miêu rảnh thời gian chạy đến đó truyền tin.

      Lâm Y cân nhắc, y theo tính Phương thị, chỉ cần bà ta đến, nhất định chuyện Trương Trọng Vi “mượn” bà ta mười quan tiền cho Dương thị biết, tiên hạ thủ vi cường, bằng Trương Trọng Vi tự mình cho Dương thị trước.

      Trương Trọng Vi đại khái cũng nghĩ đến chuyện này, ăn cơm xong, liền kéo Lâm Y ra hỏi. “Chuyện mười quan tiền mẫu thân biết hay chưa?”.

      Lâm Y liếc chàng, . “Chưa biết, chờ chàng kể đấy”.

      Sáng sớm hôm sau Phương thị tới rồi, thể chờ được, Trương Trọng Vi cắn răng đến cửa phòng Dương thị. Lâm Y sợ chàng vụng chọc Dương thị mất hứng, vội theo.

      Trương Trọng Vi từ lần cãi nhau với Lâm Y lúc trước thông minh hơn nhiều lắm, dám tình hình thực cho Dương thị, chỉ lúc ấy kẹt tiền, mượn Phương thị khoản, nếu ngày mai Phương thị làm loạn, mong Dương thị chớ để bụng.

      Lâm Y nghĩ chàng có thể kể tình hình nhưng sao cấm được Phương thị kể, thay vì để bà ta khiến Dương thị phật lòng cứ thành thừa nhận, mong Dương thị tha thứ. Nàng nghĩ đoạn, dùng khuỷu tay chọc chọc Trương Trọng Vi, lại ngồi ngay bên cạnh chặn đường lui của chàng.

      Động tác ràng như vậy Trương Trọng Vi đương nhiên hiểu ý, nhưng chàng do dự mãi, cổ họng nghẹn mà chẳng mở miệng được, vẫn là Dương thị thấy lạ, chủ động hỏi. “Nhị lang có chuyện gì sao?”.

      Trương Trọng Vi hết đường lui, đành phải kể từ đầu chí cuối chuyện ngày ấy.

      Lâm Y buộc Trương Trọng Vi kể tình hình là vì đề phòng Phương thị, phải vì châm ngòi quan hệ giữa chàng và Dương thị, bởi vậy cực sợ Dương thị giận, vội vàng biện giải thay Trương Trọng Vi. “Mẫu thân, Trọng Vi nhất thời hồ đồ, chàng biết sai rồi, sau này dám nữa”.

      Dương thị mặt có dấu hiệu tức giận, nhưng cũng vui, thản nhiên trả lời câu “Ta biết”, cho Trương Trọng Vi lui ra, chỉ giữ lại Lâm Y trong phòng.

      Trương Trọng Vi vừa , Dương thị biểu tình thả lỏng ra, mỉm cười với Lâm Y. “Đừng trách Nhị lang nữa, tiền Nhị lang mượn, ta trả”.

      “A?”. Lâm Y lắp bắp kinh hãi. “Mẫu thân, mẫu thân đừng nuông chiều quan nhân, để chàng biết đau mà rút kinh nghiệm”.

      Dương thị thoạt nhìn giận, mặt vẫn mang cười, . “Nhị lang làm việc tuy rằng thiếu sót, nhưng nội tâm luôn tốt, nếu ngay cả mẹ ruột nó cũng màng, đừng trông cậy nó nhớ thương người mẹ ruột rà như ta”.

      Lâm Y có chút ngẩn ra, Dương thị phải luôn vui nhìn Trương Trọng Vi và Phương thị gần gũi sao, tại biến đổi? Chẳng lẽ thái độ trong dĩ vãng của bà là để Phương thị xem? Có điều tính tình Phương thị thế kia, xác thực thể khiến bà ta hài lòng, bằng bà ta lại càng lên mặt.

      Dương thị đọc được tâm tư của Lâm Y, cười . “Chờ tương lai con làm mẹ, con hiểu”.

      Lâm Y ngượng ngùng cười, đứng dậy cáo từ. Nàng về phòng, thuật lại cho Trương Trọng Vi nghe quyết định của Dương thị, Trương Trọng Vi cảm kích Dương thị suy nghĩ thay mình, trong lòng áy náy, thầm thề, mặc dù là người mẹ mình được cho làm con thừa tự nữa, cũng nhất định phải hiếu kính bà tốt.

      Lâm Y lo lắng lần này nợ nần được cho qua thoải mái, Trương Trọng Vi để bụng, ánh mắt nhìn hướng chàng mang theo uy hiếp. Trương Trọng Vi bị nàng trừng phát run, liên tục cam đoan sau này hiếu kính Phương thị minh bạch đường hoàng, dám phạm sai lầm như vậy nữa.

      Lâm Y nhắc nhở chàng. “ chỉ như vậy, sau này bất luận tặng quà cáp hay đưa tiền cho thím, cũng được phép lướt qua mẫu thân, đưa quà gì phải cho mẫu thân xem qua. Mẫu thân đối xử với chúng ta rất tốt, chàng đừng khiến bà đau khổ thất vọng”.

      Trương Trọng Vi trịnh trọng đồng ý, Lâm Y bây giờ mới cho phép chàng cởi áo lên giường hành như mọi ngày.

      Thanh Miêu thích Phương thị đến nhà, ngày hôm sau lần lữa mãi, thẳng đến khi Dương thị sai người thúc giục, nàng mới miễn cưỡng ra cửa. Lộ trình nửa canh giờ bị lân la đến gần canh giờ mới tới nơi, ngay cổng Nhị phòng họ Trương là cửa tiệm thức ăn vặt của Phương thị, thím Nhâm ngồi bên trong, vừa trông hàng vừa trộm cắn hạt dưa.

      Thanh Miêu qua, gõ mạnh vào quầy, ngoài cười nhưng trong cười, . “Thím Nhâm, nhà nào nuôi bà đúng là hay ho, ngay cả hàng họ để bán kiếm tiền cũng buông tha nha”.

      Thím Nhâm giật mình hoảng lên, vội phủi tay, rồi ngừng cúi nhặt vỏ hạt dưa, quên năn nỉ Thanh Miêu đừng cho Phương thị biết.

      Thanh Miêu ngồi xuống phiến đá trước cổng, nhặt cái lá lên phe phẩy cho bớt nóng. “Vậy bà vào trong truyền tin , báo rằng Đại phu nhân từ Cù Châu quay về, mời Nhị lão gia Nhị phu nhân đến uống rượu”.

      Thím Nhâm sợ tố với Phương thị, vội vàng chui ra khỏi quầy, nhờ trông dùm lát, lại hỏi. “Chỉ mời Nhị lão gia Nhị phu nhân, Đại thiếu gia Đại thiếu phu nhân được mời?”.

      Thanh Miêu liếc xéo bà ta, . “Tôi dám trông điếm dùm bà đâu, ai biết được bà lại đổ tội ăn trộm vặt lên người tôi? Chúng ta chia làm hai đường, bà mời Nhị lão gia Nhị phu nhân, tôi mời Đại thiếu gia Đại thiếu phu nhân”.

      Thím Nhâm quả thực có ý định đó trong đầu, ngờ bị Thanh Miêu đoán trúng, lại giật mình tiếp, lẩm bẩm. “Chúng ta đều , ai trông cửa hàng nha?”.

      Thanh Miêu trả lời. “Đó là chuyện của bà, tôi xen vào, nếu bà muốn cũng được, nhưng tôi đến chỗ Nhị phu nhân có lỡ miệng cái gì, bà cũng đừng trách tôi”.

      Thím Nhâm vụng trộm nhìn thoáng qua mấy xác hạt dưa dưới đất, nào dám muốn? Bà ta vội vàng chạy vào viện, kéo đứa nha hoàn quét dọn ra, bắt ngồi trông điếm, lại cười nịnh nọt theo Thanh Miêu vào.

      Xem ra thím Nhâm là định đổ tội lên tiểu nha hoàn, Thanh Miêu định quay đầu nhắc nhở, chợt thấy nha hoàn kia cũng lặng lẽ mò tay vào hạp hạt dưa, liền nuốt trở về nữa.

      Thanh Miêu đến phòng Lí Thư, Trương Bá Lâm còn ở nha môn, chỉ có Lí Thư trong nhà, nghe Dương thị hồi kinh, Lí Thư rất là cao hứng, nhưng bất đắc dĩ thân mình nặng nề, lại muốn theo Phương thị ra ngoài, mới lấy cớ sắp tới kì sinh nở, khéo léo từ chối Dương thị mời, nhưng cũng đồng ý nếu Trương Bá Lâm rảnh rỗi, nhất định để ta .

      Thanh Miêu hoàn thành công việc xong, nhận tiền thưởng lui ra, thím Nhâm ở trong sân chờ, vẻ mặt hâm mộ nhìn trong tay , . “Nhị lão gia ở nhà, Đại phu nhân mời Nhị phu nhân tôi truyền lời xong, lĩnh mệnh Đại phu nhân tới, tôi khuyên vẫn là đến bẩm Nhị phu nhân tiếng, miễn cho Nhị phu nhân trách phạt”.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 205 : Biện pháp hay của Dương thị

      Lâm Y cười mắng tiếng “Lanh lắm!”, sai quay về chỗ bán cơm đĩa, cho khách quen hay tiếng, mấy ngày nữa bọn họ còn kinh doanh nữa, mong các vị hàng xóm láng giềng nhiều tha thứ.

      Dương thị rất đồng tình với quyết định lần này của Lâm Y, trong suy nghĩ của bà, vì bảo vệ thân phận cao quý tốt nhất là buôn bán gì cả, về phần tửu lâu, đó là cách liên lạc cảm tình với quý nhân, được tính là kinh doanh.

      Người môi giới dẫn đến nhóm nương tử, mời Dương thị và Lâm Y chọn tửu bảo. Các nương tử đều được người môi giới điều tra trước theo chỉ thị của Lâm Y, đều là người có gia thế trong sạch, lại là người địa phương ở Đông Kinh. thể chọn con chưa chồng, phải chọn người lập gia đình, đây là chủ ý của Lâm Y, bồi dưỡng tửu bảo lành nghề phải chuyện ngày ngày hai, các trẻ ở Đại Tống xuất giá sớm, nếu thuê họ, chừng chưa làm mấy ngày về nhà lấy chồng, vẫn là phụ nữ có chồng lâu bền hơn, vai có gánh nặng gia đình, làm việc cũng càng thêm tận tâm hết sức.

      Lâm Y dựa theo lệ thường chọn người, trước xem quần áo, lại xem móng tay, chọn ra hai mươi người sạch nhất, lại hỏi trong nhà có ở chung với mẹ chồng hay , ba người chịu được mẹ chồng khó chơi cho đánh rớt, hỏi thêm nhà nào có em chồng, người biết mưu mẹo sống chung an ổn với em chồng được ưu tiên.

      Dò hỏi phen, cuối cùng chọn ra được mười lăm người, nhưng chưa dừng ở đó, Lâm Y còn muốn khảo sát trí nhớ của bọn họ, liền dặn người môi giới sau khi cước điếm nhà họ Trương đóng cửa lại dẫn tới lần nữa.

      Người môi giới đồng ý, dẫn đoàn người rời .

      Dương thị với Lâm Y. “Tửu lâu khai trương, nhất định có người tặng lễ, có khi là vật, đôi lúc là người, con chuẩn bị tinh thần trước”.

      Tặng quà nhận lấy, tặng người Lâm Y chưa gặp phải bao giờ, phải phân tích tình huống cụ thể mới được. Dương thị vừa lòng suy nghĩ của Lâm Y, giao tế với người ta phức tạp vô cùng, cùng là tặng quà, cũng thể quà nào cũng nhận, phải cẩn thận phân tích lợi hại trong quan hệ rồi quyết định.

      Buổi tối, cước điếm nhà họ Trương đóng cửa xong, từ các đầu bếp do Thanh Miêu lựa chọn nấu nướng, làm bàn thức ăn phong phú, trước khi nếm thử thức ăn, Lâm Y bảo thím Dương mang toàn bộ rượu trong điếm ra, tính cả thức ăn bàn, giới thiệu cho các tửu bảo ứng tuyển, dặn bọn họ trong thời gian ngắn ghi nhớ rồi đọc lại cho mọi người nghe.

      Cuối cùng, Lâm Y giữ lại mười người có trí nhớ tốt, thanh ràng dễ nghe thử việc, cho bọn họ ngày mai tham gia huấn luyện, hẹn với người môi giới hạn định là tháng, thử việc hợp hoặc là trả người hoặc là đổi người.

      Chọn xong tửu bảo, cả gia đình ngồi xuống tiếp tục đánh giá đầu bếp, cho phép cả Thanh Miêu ăn cùng để nếm thử. Chọn lựa đầu bếp đơn giản hơn tửu bảo nhiều, đồ ăn nấu ngon hay dở ăn vào liền biết, giả được. Nếm xong hết thảy, hỏi ý kiến của người quen thuộc ẩm thực Đông Kinh là Dương thị, giữ lại hai người. Cũng như tửu bảo, thử việc vẫn là tháng, thuận lợi thông qua mới được lên chính thức.

      Mọi hoàn tất, tiễn bước người môi giới, mọi người cuối cùng mới thực ngồi vào dùng bữa. bàn cơm, Dương thị đột nhiên hỏi. “Ta quay về Đông Kinh được mấy ngày, từng cho người đến huyện Tường Phù báo tin hay chưa?”.

      Trương Trọng Vi và Lâm Y nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu. Thanh Miêu nhanh miệng, . “Chúng nô tỳ cũng định , chỉ là sợ nay mai tân tửu lâu khai trương, đúng là lúc bận bịu nhất, thể thêm phiền”.

      Mấy người nhà họ Trương nghe xong giống như lọt vào sương mù, hiểu phiền và huyện Tường Phù có gì liên quan nhau. Dương thị hiểu trong dạ. “Khai trương là đại , thân thích nhất định phải mời, nhưng ngày đó khách khứa đông, chỉ sợ bận trở tay kịp, vẫn là trước mời Nhị phòng đến nhà tụ họp cái ”.

      Lâm Y nghe xong, trong bụng thầm khen, vẫn là gừng càng già càng cay, nếu để khai trương mới mời Phương thị đến, nhất định bà ta làm ầm ĩ, mở tiệc trước, mặc kệ bà ta ăn vạ cỡ nào cũng bị người ngoài thấy, mất mặt, quả là cao chiêu.

      Người hầu hạ Dương thị dẫn theo biết đường tới huyện Tường Phù, liền kêu Tiểu Truỵ tử ngày mai quản tiệm cơm đĩa, để Thanh Miêu rảnh thời gian chạy đến đó truyền tin.

      Lâm Y cân nhắc, y theo tính Phương thị, chỉ cần bà ta đến, nhất định chuyện Trương Trọng Vi “mượn” bà ta mười quan tiền cho Dương thị biết, tiên hạ thủ vi cường, bằng Trương Trọng Vi tự mình cho Dương thị trước.

      Trương Trọng Vi đại khái cũng nghĩ đến chuyện này, ăn cơm xong, liền kéo Lâm Y ra hỏi. “Chuyện mười quan tiền mẫu thân biết hay chưa?”.

      Lâm Y liếc chàng, . “Chưa biết, chờ chàng kể đấy”.

      Sáng sớm hôm sau Phương thị tới rồi, thể chờ được, Trương Trọng Vi cắn răng đến cửa phòng Dương thị. Lâm Y sợ chàng vụng chọc Dương thị mất hứng, vội theo.

      Trương Trọng Vi từ lần cãi nhau với Lâm Y lúc trước thông minh hơn nhiều lắm, dám tình hình thực cho Dương thị, chỉ lúc ấy kẹt tiền, mượn Phương thị khoản, nếu ngày mai Phương thị làm loạn, mong Dương thị chớ để bụng.

      Lâm Y nghĩ chàng có thể kể tình hình nhưng sao cấm được Phương thị kể, thay vì để bà ta khiến Dương thị phật lòng cứ thành thừa nhận, mong Dương thị tha thứ. Nàng nghĩ đoạn, dùng khuỷu tay chọc chọc Trương Trọng Vi, lại ngồi ngay bên cạnh chặn đường lui của chàng.

      Động tác ràng như vậy Trương Trọng Vi đương nhiên hiểu ý, nhưng chàng do dự mãi, cổ họng nghẹn mà chẳng mở miệng được, vẫn là Dương thị thấy lạ, chủ động hỏi. “Nhị lang có chuyện gì sao?”.

      Trương Trọng Vi hết đường lui, đành phải kể từ đầu chí cuối chuyện ngày ấy.

      Lâm Y buộc Trương Trọng Vi kể tình hình là vì đề phòng Phương thị, phải vì châm ngòi quan hệ giữa chàng và Dương thị, bởi vậy cực sợ Dương thị giận, vội vàng biện giải thay Trương Trọng Vi. “Mẫu thân, Trọng Vi nhất thời hồ đồ, chàng biết sai rồi, sau này dám nữa”.

      Dương thị mặt có dấu hiệu tức giận, nhưng cũng vui, thản nhiên trả lời câu “Ta biết”, cho Trương Trọng Vi lui ra, chỉ giữ lại Lâm Y trong phòng.

      Trương Trọng Vi vừa , Dương thị biểu tình thả lỏng ra, mỉm cười với Lâm Y. “Đừng trách Nhị lang nữa, tiền Nhị lang mượn, ta trả”.

      “A?”. Lâm Y lắp bắp kinh hãi. “Mẫu thân, mẫu thân đừng nuông chiều quan nhân, để chàng biết đau mà rút kinh nghiệm”.

      Dương thị thoạt nhìn giận, mặt vẫn mang cười, . “Nhị lang làm việc tuy rằng thiếu sót, nhưng nội tâm luôn tốt, nếu ngay cả mẹ ruột nó cũng màng, đừng trông cậy nó nhớ thương người mẹ ruột rà như ta”.

      Lâm Y có chút ngẩn ra, Dương thị phải luôn vui nhìn Trương Trọng Vi và Phương thị gần gũi sao, tại biến đổi? Chẳng lẽ thái độ trong dĩ vãng của bà là để Phương thị xem? Có điều tính tình Phương thị thế kia, xác thực thể khiến bà ta hài lòng, bằng bà ta lại càng lên mặt.

      Dương thị đọc được tâm tư của Lâm Y, cười . “Chờ tương lai con làm mẹ, con hiểu”.

      Lâm Y ngượng ngùng cười, đứng dậy cáo từ. Nàng về phòng, thuật lại cho Trương Trọng Vi nghe quyết định của Dương thị, Trương Trọng Vi cảm kích Dương thị suy nghĩ thay mình, trong lòng áy náy, thầm thề, mặc dù là người mẹ mình được cho làm con thừa tự nữa, cũng nhất định phải hiếu kính bà tốt.

      Lâm Y lo lắng lần này nợ nần được cho qua thoải mái, Trương Trọng Vi để bụng, ánh mắt nhìn hướng chàng mang theo uy hiếp. Trương Trọng Vi bị nàng trừng phát run, liên tục cam đoan sau này hiếu kính Phương thị minh bạch đường hoàng, dám phạm sai lầm như vậy nữa.

      Lâm Y nhắc nhở chàng. “ chỉ như vậy, sau này bất luận tặng quà cáp hay đưa tiền cho thím, cũng được phép lướt qua mẫu thân, đưa quà gì phải cho mẫu thân xem qua. Mẫu thân đối xử với chúng ta rất tốt, chàng đừng khiến bà đau khổ thất vọng”.

      Trương Trọng Vi trịnh trọng đồng ý, Lâm Y bây giờ mới cho phép chàng cởi áo lên giường hành như mọi ngày.

      Thanh Miêu thích Phương thị đến nhà, ngày hôm sau lần lữa mãi, thẳng đến khi Dương thị sai người thúc giục, nàng mới miễn cưỡng ra cửa. Lộ trình nửa canh giờ bị lân la đến gần canh giờ mới tới nơi, ngay cổng Nhị phòng họ Trương là cửa tiệm thức ăn vặt của Phương thị, thím Nhâm ngồi bên trong, vừa trông hàng vừa trộm cắn hạt dưa.

      Thanh Miêu qua, gõ mạnh vào quầy, ngoài cười nhưng trong cười, . “Thím Nhâm, nhà nào nuôi bà đúng là hay ho, ngay cả hàng họ để bán kiếm tiền cũng buông tha nha”.

      Thím Nhâm giật mình hoảng lên, vội phủi tay, rồi ngừng cúi nhặt vỏ hạt dưa, quên năn nỉ Thanh Miêu đừng cho Phương thị biết.

      Thanh Miêu ngồi xuống phiến đá trước cổng, nhặt cái lá lên phe phẩy cho bớt nóng. “Vậy bà vào trong truyền tin , báo rằng Đại phu nhân từ Cù Châu quay về, mời Nhị lão gia Nhị phu nhân đến uống rượu”.

      Thím Nhâm sợ tố với Phương thị, vội vàng chui ra khỏi quầy, nhờ trông dùm lát, lại hỏi. “Chỉ mời Nhị lão gia Nhị phu nhân, Đại thiếu gia Đại thiếu phu nhân được mời?”.

      Thanh Miêu liếc xéo bà ta, . “Tôi dám trông điếm dùm bà đâu, ai biết được bà lại đổ tội ăn trộm vặt lên người tôi? Chúng ta chia làm hai đường, bà mời Nhị lão gia Nhị phu nhân, tôi mời Đại thiếu gia Đại thiếu phu nhân”.

      Thím Nhâm quả thực có ý định đó trong đầu, ngờ bị Thanh Miêu đoán trúng, lại giật mình tiếp, lẩm bẩm. “Chúng ta đều , ai trông cửa hàng nha?”.

      Thanh Miêu trả lời. “Đó là chuyện của bà, tôi xen vào, nếu bà muốn cũng được, nhưng tôi đến chỗ Nhị phu nhân có lỡ miệng cái gì, bà cũng đừng trách tôi”.

      Thím Nhâm vụng trộm nhìn thoáng qua mấy xác hạt dưa dưới đất, nào dám muốn? Bà ta vội vàng chạy vào viện, kéo đứa nha hoàn quét dọn ra, bắt ngồi trông điếm, lại cười nịnh nọt theo Thanh Miêu vào.

      Xem ra thím Nhâm là định đổ tội lên tiểu nha hoàn, Thanh Miêu định quay đầu nhắc nhở, chợt thấy nha hoàn kia cũng lặng lẽ mò tay vào hạp hạt dưa, liền nuốt trở về nữa.

      Thanh Miêu đến phòng Lí Thư, Trương Bá Lâm còn ở nha môn, chỉ có Lí Thư trong nhà, nghe Dương thị hồi kinh, Lí Thư rất là cao hứng, nhưng bất đắc dĩ thân mình nặng nề, lại muốn theo Phương thị ra ngoài, mới lấy cớ sắp tới kì sinh nở, khéo léo từ chối Dương thị mời, nhưng cũng đồng ý nếu Trương Bá Lâm rảnh rỗi, nhất định để ta .

      Thanh Miêu hoàn thành công việc xong, nhận tiền thưởng lui ra, thím Nhâm ở trong sân chờ, vẻ mặt hâm mộ nhìn trong tay , . “Nhị lão gia ở nhà, Đại phu nhân mời Nhị phu nhân tôi truyền lời xong, lĩnh mệnh Đại phu nhân tới, tôi khuyên vẫn là đến bẩm Nhị phu nhân tiếng, miễn cho Nhị phu nhân trách phạt”.
      Hale205 thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 206 : Hồng môn yến

      Thanh Miêu tiện tay ném vài đồng, . “Tạ bà nhắc nhở, tôi đây”.

      Thím Nhâm tiếp được tiền, mặt mày hớn hở, liền quên mất chuyện lúc trước Thanh Miêu uy hiếp mình, ân cần dẫn đến trước phòng Phương thị, còn tự tay vén mành.

      Thanh Miêu luôn luôn mạnh mẽ, Phương thị trong lòng vẫn là sợ , bởi vậy dám khó xử, chỉ hỏi Dương thị ở Cù Châu có phát tài gì . Thanh Miêu trả lời biết, Phương thị hết cách, đành phải thả nàng .

      Thanh Miêu hoàn thành xong chuyện, chạy mạch về nhà, lúc này tốn chưa đến nửa canh giờ. bẩm báo Dương thị, Nhị phòng sáng mai vừa hay rảnh rỗi, đến sớm. Dương thị dặn thông báo Lâm Y, ngày mai cước điếm đóng cửa chiêu đãi Nhị phòng.

      Lâm Y nghe Thanh Miêu truyền lời, biết đây là để đề phòng Phương thị, việc xấu nên để người ngoài thấy, nàng lập tức gọi thím Dương dặn treo biển nghỉ kinh doanh, các tửu bảo tham gia huấn luyện cũng được nghỉ ngày.

      Trong nhà mở cước điếm có ưu điểm, phàm là có khách đến, đồ ăn thức uống đều đủ, khỏi chuẩn bị vất vả. Ngày hôm sau, thím Dương rời giường sớm, Thanh Miêu và Tiểu Truỵ tử hỗ trợ, nấu nướng vài món thức ăn đặc sắc trong điếm, dọn dẹp bày ra bàn tiệc rượu phong phú.

      Tới gần trưa, cả nhà Nhị phòng đến, Trương Lương và Phương thị trước, Trương Bá Lâm sau ôm theo phần quà tạ lễ. Dương thị thấy quà, giọng với Lâm Y. “Thúc thúc và Đại ca các con vẫn còn biết giữ thể diện với chúng ta”.

      Lâm Y gật đầu, chưa kịp tiếp, Phương thị hấp tấp vào trong điếm, nàng lên tiếng chào, vội ra đón.

      Dương thị là dâu cả, cần động thân, chỉ chờ Nhị phòng chào hỏi mình, tiếp bọn họ an toạ, sai Tiểu Truỵ tử Tiểu Khấu tử dâng trà.

      Trương Lương nhớ Dương thị cực chú ý nam nữ khác biệt, liền chủ động lên tiếng đề nghị mình dẫn Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi qua gian khác ngồi. Dương thị lại trả lời. “Đều là người nhà, tôi lại mới quay về, cần chú yếu nhiều như vậy, ngồi ngay đây ”.

      Dương thị thay đổi lớn như vậy, dù Trương Lương có phần nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo. Lâm Y nghĩ bụng, Dương thị vốn làm chuyện vô vị, giữ Trương Lương Trương Bá Lâm ở đây hẳn là muốn bọn họ làm chứng cho mười quan tiền kia.

      Nàng đoán sai, quả nhiên ngồi chưa kịp ấm chỗ, Dương thị sai Lưu Hà mang mười quan tiền ra, cả hạp đầy, đặt trước mặt Phương thị, . “Đây là tiền Trọng Vi mượn của thím, bấy lâu mới trả được, là ngại. Thím thử đếm xem, nếu đủ rồi đưa giấy vay nợ cho tôi”.

      Phương thị thế nhưng giấu giếm riêng tới mười quan tiền? Trương Lương trợn hai tròng mắt lên, kinh ngạc và phẫn nộ, ông ta còn nhớ mỗi lần bản thân đòi tiền Phương thị, bà ta đều có, ra tất cả đều là gạt người. Phương thị cảm nhận được ánh mắt của Trương Lương, thầm than, về nhà nhất định khó thoát trận đòn, nhưng bà ta tiếc cơ hội ôm trọn mười quan lấy, đành phải cắn răng vói tay vào lòng lấy giấy vay nợ ra.

      Lưu Hà nhận giấy vay nợ, đưa cho Dương thị, Dương thị tiếp, chỉ nhìn thoáng qua Lưu Hà tay, thầm hận, quả nhiên Phương thị đến có ý đồ, bằng sao lại tuỳ thân mang theo giấy vay nợ?

      Lưu Hà hổ theo Dương thị nhiều năm, hiểu thông tâm ý bà mười phần, chờ bà xem qua xong, vội xé bỏ, mà đưa qua cho Trương Trọng Vi, ý thỉnh chàng nghiệm xem giả.

      Trương Trọng Vi đương nhiên ngại xem cẩn thận, nhưng Lâm Y ngồi sát bên, thăm dò ngắm nghía, nhìn giấy thực là bút tích của Trương Trọng Vi, nhìn Lưu Hà gật đầu.

      Lưu Hà đến bếp hâm rượu, ném giấy vay nợ vào, thiêu huỷ còn mảnh.

      Phương thị nhớ đến trận đòn chờ đợi sắp tới, rối loạn tâm trí, im lặng ngồi, cười mím môi, nhìn cũng ra dáng phu nhân nhà gia giáo.

      tình xong xuôi, Dương thị chào đón mọi người ngồi vào vị trí, . “Đại sảnh đối diện cũng bày bàn, cánh đàn ông nếu chê chúng tôi buồn chán, liền qua bên đó ăn vậy”.

      Trương Lương mừng rỡ phải ăn chung bàn với Phương thị, dẫn em Trương Bá Lâm đến phòng thượng đẳng đối diện. Trương Lương vừa , Phương thị cảm thấy cả người thoải mái hẳn ra, dám cười hở miệng, cũng dám chuyện lớn tiếng chút. Bà ta nhìn nhìn bàn, rất nhiều món điểm tâm, phối hợp vừa đúng, vạch lá tìm sâu được lỗi nào. Cứ thế, Phương thị tức giận, bà ta nghĩ nếu phải Dương thị được đứa con trai của bà ta sao sống thư thái vậy được.

      Lâm Y thoáng nhìn sắc mặt Phương thị thay đổi, nhưng giả bộ phát , hôm nay nàng có ô dù che chở, sợ gì hết.

      Phương thị nắm chặt chiếc đũa, thức ăn bắt bẻ được bắt bẻ con người. Dương thị là chị dâu, bà ta dám khiêu khích, liền quay mũi dùi về phía Lâm Y, . “Ta thân là trưởng bối, cũng thấy ai châm rượu, quy củ gì cả”.

      Lâm Y nhìn ly rượu trước mặt bà ta, ràng là đầy, cần châm rượu chỗ nào, đúng là cố ý gây . Dương thị cũng dùng mắt ra hiệu cho nàng nhẫn nại. Lâm Y biết Dương thị có hậu chiêu gì, đành phải đứng dậy, nhấc bình rượu hư tình giả ý chút vào chén Phương thị.

      Phương thị đắc ý dào dạt, chuẩn bị tiếp tục sai sử Lâm Y gắp thức ăn cho mình thấy Tiểu Truỵ tử vốn hầu hạ ở gian đối diện hoang mang rối loạn chạy vào, gục trước mặt Dương thị, khóc lóc. “Đại phu nhân, Nhị lão gia khi dễ nô tỳ”.

      Dương thị trách mắng. “ bậy, Nhị lão gia thân phận gì, sao lại khi dễ ngươi, nhất định là ngươi hầu hạ tốt”.

      Tiểu Truỵ tử bụm mặt . “Nô tỳ dám, cẩn thận tuân lời phu nhân dặn hầu hạ, ở bàn Nhị lão gia còn khen nô tỳ, nhưng đợi lão gia nô tỳ dẫn đường đến nhà xí, lão gia liền, liền…”.

      Tiểu Truỵ tử nghẹn ngào nức nở, nên lời, nhưng cổ áo rộng mở, dây thắt lưng cũng tuột mất, người sáng suốt vừa nhìn hiểu xảy ra chuyện gì, hẳn là Trương Lương thừa dịp xí, mượn cơ hội đùa bỡn Tiểu Truỵ tử.

      Mặt Phương thị tái xanh. Lâm Y thầm lấy làm lạ, Trương Lương khác Trương Đống, dù ông ta háo sắc nhưng vẫn biết đúng mực, trong phòng Lí Thư rất nhiều nha hoàn mỹ mạo, cũng chưa hề thấy ông ta kéo ai vào phòng mình, thế nào lại thừa dịp làm khách, đùa giỡn nha hoàn của chị dâu?

      Tiểu Truỵ tử vẫn khóc kể. “Đại phu nhân, nô tỳ tuy chỉ là nha hoàn, nhưng cũng thanh thanh bạch bạch, Nhị lão gia đối với nô tỳ như vậy, bảo nô tỳ sau này có mặt mũi nào nhìn người ta…”.

      Dương thị cũng xanh mặt, chuyển qua Phương thị, hỏi. “Thím, thím thử chuyện này phải làm sao?”.

      Phương thị cố gắng trấn định, giả bộ hề để tâm, . “Chẳng qua là đứa nha hoàn, có gì to tát”.

      Dương thị đập bàn mạnh, cả giận . “Đường đường nha hoàn tri châu lão gia, còn cao quý hơn thím mấy phần, há có thể mặc các người muốn đùa giỡn ra sao đùa giỡn?”.

      Phương thị run rẩy tay đỡ nổi ly rượu, vương vãi ướt vạt áo, hoảng hốt. “Cũng phải em đùa giỡn nó, chị dâu phải hỏi người làm chứ”.

      Dương thị quay đầu gọi Lưu Hà. “Nhị phu nhân , ngươi nghe chưa?”.

      Lưu Hà vâng lệnh, định lôi kéo Tiểu Truỵ tử hướng đối diện. Phương thị nghĩ Trương Lương trước nay luôn kính trọng Trương Đống và Dương thị, nếu để ông ta đáp lời, hoặc là dùng nhiều tiền mua lại Tiểu Truỵ tử, hoặc là trả khoản tiền bồi thường. Mà tiền từ đâu ra? Phương thị nhìn liếc mắt hạp tiền dưới chân, lẩy bẩy đứng dậy ngay, bổ nhào về phía Lưu Hà định ngăn đón, nhưng hôm nay Lưu Vân đổi tính, phối hợp cực ăn ý với Lưu Hà, vươn chân ra ngáng Phương thị.

      Phương thị loạng choạng ngã ngay vào người thím Dương, thím Dương lôi bà ta về chỗ, liên tục xuýt xoa. “Nhị phu nhân, phu nhân để ý thân mình, coi chừng ngã hỏng mất”.

      Phương thị trơ mắt nhìn Lưu Hà và Tiểu Truỵ tử đến gian đối diện, trực giác mách bảo mười quan tiền muốn mọc cánh, lập tức bay phấp phới về lại phòng Dương thị. Bà ta phải người chịu ngồi chờ chết, nhanh chóng nảy ra ý, thương lượng với Dương thị. “Đại tẩu, chúng ta chị em dâu trong nhà khó khăn gặp mặt, chớ để đứa nha hoàn làm tổn thương hoà khí, nếu Nhị lão gia ưa thích nó, em mượn đứa nha hoàn trong nhà đổi với Đại tẩu, thế nào?”.

      Dương thị chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn bà ta . Phương thị tiếp tục tự lải nhải. “ cho cùng vẫn là phía chúng em chịu thiệt, nha hoàn nhà em mười bảy mười tám, dung mạo xinh đẹp, tay chân lại chịu khó, mà chỗ Đại tẩu cùng lắm mười ba mười bốn, mặt mày nẩy nở, làm việc cũng lóng ngóng…”.

      Lâm Y thấy bà ta ba hoa chích choè, nhịn được xen vào hỏi câu. “Thím định lấy ai nổi Tiểu Truỵ tử của mẫu thân, đừng là Đông Mạch?”.

      Phương thị đúng là biết xấu hổ viết như thế nào, gật gù . “Đúng là nó, nó nha…”.

      Mọi người cười vang, lấp luôn cả phần sau Phương thị định , trong phòng này, ngoại trừ Lưu Vân mới tới, ai mà biết Đông Mạch là người như thế nào, mới nghĩ tới bộ mặt loang lổ rỗ rá của ta, thêm tính tình lười thần kì, so sánh với lời Phương thị khen ta, đều nhịn được phải phụt cười.

      Phương thị đương nhiên hiểu vì sao mọi người cười, ưỡn bộ mặt dày, . “Đông Mạch vốn dung mạo xinh đẹp, chỉ là sau bị bệnh mới có chút tỳ vết, nhưng bôi ít phấn lên liền thấy nữa. Trước đây nó ưa làm việc, nhưng từ khi bệnh xong, chịu khó hơn hẳn người khác”.

      Thanh Miêu thấy bà ta ăn bừa bãi, nhịn được, xuỳ . “Là chịu khó lắm nha, đều bị phái xuống làm nha hoàn dọn dẹp giặt giũ”.

      Dương thị vẫn lên tiếng, sai người mang giấy bán mình của Tiểu Truỵ tử đến, đưa cho Phương thị xem, . “Thím đúng, thể vì đứa nha hoàn làm tổn thương hoà khí chị em dâu chúng ta, thím nếu muốn Tiểu Truỵ tử, tôi liền bán trao tay cho thím giá gốc, thím muốn lấy nha hoàn khác đến đổi, cũng thành vấn đề, chỉ cần giấy bán mình giá trị tương đương là được, nếu nha hoàn nhà thím giá thấp hơn, lo, phần chênh lệch dùng tiền mặt bù đắp”.

      Dương thị liên tiếp mấy cái “nếu là” rồi lại “đừng lo”, Phương thị nghe hôn mê đầu, lại đọc được giấy bán mình của Tiểu Truỵ tử là trăm quan, chỉ biết lẩm bẩm “Em có tiền”.

      Dương thị vô cùng dễ chịu, . “ có tiền cũng chớ gấp, ghi nợ từ từ trả, là người trong nhà, tôi thu tiền lời của thím”.

      Phương thị có chút ngây ra, biết bản thân bị Dương thị kéo vào tròng từ lúc nào, bà ta quyết định từ giờ trở , mở miệng câu, chỉ ngồi chờ tin tức bên phía Trương Lương.
      Hale205 thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 207 : Che giấu tâm cơ

      Dương thị gặp Phương thị vẫn im lặng, cũng nữa, nhất thời bàn ăn trở nên tĩnh lặng.

      bao lâu sau, Lưu Hà quay trở lại, nhưng thấy bóng dáng Tiểu Truỵ tử đâu, ta định ghé lại gần Dương thị thầm gì đó, Dương thị lại . “Có gì dám cho mọi người cùng nghe, cứ đứng đó lớn lên”.

      Lưu Hà đành phải lui về giữa phòng, lên tiếng. “Nhị lão gia , Tiểu Truỵ tử chẳng qua là nha hoàn hạ đẳng, được coi là người hầu hạ trước mặt Đại phu nhân, lão gia mua nó làm thiếp tính trái quy củ”.

      Trương Lương là “quy củ”, nhưng lọt vào tai Phương thị lại biến thành “tiền”, nghe như sấm nổ đùng đoàng hai bên, còn biết xung quanh xảy ra chuyện gì nữa.

      Dương thị . “Tiểu Truỵ tử xác thực là nha hoàn hạ đẳng, bằng chẳng có giá trăm quan, Nhị lão gia coi trọng nó là phúc khí của nó, gọi nó thu dọn tay nải, cứ thế theo Nhị lão gia về ”.

      Lưu Hà thêm. “Nhị lão gia cũng hỏi Đại phu nhân giấy bán mình của Tiểu Truỵ tử”.

      Dương thị cầm giấy, cũng đưa, chỉ nhìn Lưu Hà. Lưu Hà hiểu ý, vội . “Nhị lão gia , Nhị phu nhân có mười quan, trước đưa cho Đại phu nhân xem như đặt cọc, còn lại chín mươi quan, để Nhị phu nhân viết giấy vay nợ Đại phu nhân”.

      Dương thị gật đầu, sai người mang giấy mực đến, hướng Phương thị xin lỗi. “Lẽ ra Nhị lão gia thích, tôi làm chị dâu nên tặng cho Nhị thúc luôn, ngặt nỗi nha đầu Tiểu Truỵ tử kia cũng là Đại lão gia ưng, nếu lấy của các người mấy đồng, tôi sợ Đại lão gia trách tội”.

      Phương thị nghĩ đến Trương Lương thế nhưng thu thiếp, trong lòng nổi lên hận ý, quăng mất chín mươi quan tiền ra sau đầu, Lưu Hà thay bà ta nhúng mực, nhét bút vào tay bà ta, vừa khuyên vừa hiếp bức buộc bà ta viết, ấn dấu tay.

      Lưu Vân đứng bên cạnh lẩm bẩm. “Bán Tiểu Truỵ tử xem như lỗ vốn, Đại phu nhân nuôi nó mấy tháng, cao lớn ít, nếu giao cho người môi giới, nhất định bán dưới trăm năm mươi quan”.

      Dương thị trách mắng. “Đều là người trong nhà, lỗ lỗ, chẳng lẽ ta kiếm tiền từ Nhị phu nhân sao?”.

      Phương thị tức nghẹn đỏ mặt, cả người run lên, suýt nữa ngồi nổi, bà ta nghĩ đến bản thân lần nào vào thành cũng khuấy trộn gia đình người khác gà chó yên, hôm nay bản thân ăn hành, cơn tức này nuốt trôi nổi, hai tay chợm giơ lên muốn khóc la om sòm.

      Hai người phụ nữ lạ mặt sau lưng Dương thị giả ý lên châm rượu cho bà ra, tay bóp nát ly rượu. Phương thị trợn mắt há hốc mồm, chị kia lại oán giận ly rượu quá mỏng manh, chịu được lực tay.

      Dương thị trách. “Các ngươi làm Nhị phu nhân kinh sợ rồi kìa, còn mau nhận lỗi với Nhị phu nhân”.

      Hai người cùng cúi xuống hành lễ, đợi bọn họ ngẩng lên quay về vị trí, Phương thị lẳng lặng đặt mông ngồi xuống, dám có tâm tư nháo ai nữa.

      Dương thị tâm tình vui vẻ, liên tục nâng chén chạm cốc với Phương thị, còn kể những phong tục thú vị ở Cù Châu, thường thường hỏi Phương thị nay Nhị phòng tình huống thế nào. Phương thị ôm ý định đòi nợ mà đến, kết quả biến thành bản thân nợ Dương thị chín mươi quan, đầu óc bà ta loạn nùi bên trong, câu đầu liên quan câu sau, ngồi lát thẩy cả người mỏi mệt, liền đứng dậy định đến Trương Lương đến lúc về nhà.

      Dương thị thấy bà ta dẫn người hầu theo, kêu bà ta ngồi, để Tiểu Khấu tử đến hỏi. Trương Lương lúc này uống cao hứng, mới muốn về nhà, Phương thị thở phì phì đập đũa xuống bàn, cũng cáo từ, mình trước.

      Dương thị bất mãn . “ đặt ai vào mắt, biết quy củ”.

      Lưu Hà kéo hạp tiền dưới chỗ Phương thị ngồi ra, cười . “Nhị phu nhân trong lòng ấm ức, Đại phu nhân nhiều tha thứ”.

      Dương thị . “Thím ta ấm ức, lòng ta còn giận hơn đây, yên lành đứa nha hoàn lanh lợi, thiệt mất vào tay thím ta”.

      Lưu Vân bất mãn Lưu Hà đứng trấn ở hạp tiền, vội . “Đại phu nhân, nô tỳ giúp chuyển tiền vào thay Đại phu nhân”.

      Dương thị nhìn qua Lâm Y, . “Giao cho Nhị thiếu phu nhân nhập sổ”.

      Lâm Y vội từ chối. “Tiền mua Tiểu Truỵ tử thuộc về sổ sách chung, mẫu thân giữ là hơn”.

      Dương thị ngẫm nghĩ, cũng . “Thôi được, còn có giấy vay nợ nữa, chờ Nhị phu nhân trả hết tiền, chúng ta lại thương lượng chuyện nhập sổ”.

      xong, sai Lưu Hà Lưu Vân hai người khiêng hạp tiền vào phòng ngủ của bà, lại cho cả hai lấy năm trăm văn ra chia đều. êm đẹp, vì sao Dương thị phải thưởng cho hai bọn họ, là vì hôm nay bọn họ biểu “tốt” trước mặt Phương thị? Lâm Y càng nhìn càng thấy chuyện hôm nay kì quái, mặc kệ chân tướng ra sao, dù gì cũng chẳng có hại cho nàng, bởi vậy nàng ngồi an ổn, có gì âu lo.

      Lưu Hà Lưu Vân tạ ơn Dương thị, hợp lực nâng rương đến gian đối diện. bàn chỉ còn Dương thị và Lâm Y. Dương thị nhấp ly rượu, ngại trong điếm ít người hiu quạnh, liền sai sử. “Dọn mâm các món ta và Nhị thiếu phu nhân thích ăn mang vào trong phòng, còn lại các ngươi chia nhau ra mà ăn, cần hầu hạ”.

      Thím Dương và mọi người vâng theo, bố trí bàn trong phòng, mang lên hai bộ chén đũa mới, sau đó lui ra ngoài.

      Lâm Y đoán rằng Dương thị có chuyện muốn kể cho mình nghe, vì thế rót hai ly rượu, im lặng chờ đợi. Dương thị lại chỉ ăn từ từ, qua lúc lâu đột nhiên lên tiếng. “Nhị lão gia có đùa bỡn Tiểu Truỵ tử, là Tiểu Truỵ tử chủ động quyến rũ Nhị lão gia. Ta kể cho con nghe phải vì tín nhiệm con, mà chỉ là chưa kể kịp”.

      Lời này chứng thực suy đoán của Lâm Y, chỉ là nàng cho rằng kết quả rốt cuộc cũng khác biệt là mấy. “Nếu Nhị lão gia động tâm, Tiểu Truỵ tử có quyến rũ cũng vô dụng”.

      Dương thị mỉm cười, cảm thấy vui mừng. “Đúng là ý này”.

      Trương Lương bó tuổi như vậy, được nha hoàn tuổi xuân mơn mởn hầu hạ, trong mắt Lâm Y xem ra, ông ta chiếm được món hời lớn, bởi vậy tuyệt đau lòng trăm quan kia dùm ông ta, chỉ hơi nghi hoặc. “Tiểu Truỵ tử chấp nhận theo Nhị lão gia làm thiếp sao mẫu thân?”.

      Dương thị thản nhiên . “Đó là nó có phúc”.

      Lâm Y thấy ảm đạm.

      Dương thị lại . “Đương nhiên hỏi qua nó trước, nếu lòng nó cam nguyện, sao có thể làm việc cho ta. Nha hoàn như nó, dung mạo tính thượng thừa, thông minh cũng vô dụng, vốn chỉ có mệnh xứng đôi với gã sai vặt, nay được cơ hội làm thiếp, cả đời áo cơm lo, có gì vui ý?”.

      Lâm Y tưởng Tiểu Truỵ tử bị ép, bây giờ nghe chính nàng cũng vui ý, yên tâm hơn, lại khó tránh khỏi cảm thán, ra phải ai cũng xem chuyện làm thiếp là mãnh thú hồng thuỷ, với rất nhiều ở tầng đáy xã hội, đó là đường tắt để bọn họ thay đổi vận mệnh.

      Dương thị Tiểu Truỵ tử làm việc cho bà là ý gì? Là muốn đặt đôi mắt đôi lỗ tai ở Nhị phòng ư? Lâm Y lười truy xét việc sâu xa hơn, chỉ kìm được lo lắng cho Tiểu Truỵ tử, Phương thị ngớ ngẩn ở nhiều chuyện, nhưng đối phó thiếp thất lại cực đâu ra đấy, tương lai của Tiểu Truỵ tử chỉ sợ tốt đẹp lắm. Dương thị lại hoàn toàn chút băn khoăn, giống như rất tin tưởng vào Tiểu Truỵ tử.

      Mẹ chồng nàng dâu hai người gì nữa, mãi cho đến lúc cơm nước xong, Dương thị lên tiếng tiếp. “Sau này Nhị phu nhân cứ giao cho ta, con chỉ việc để ý kinh doanh tửu lâu cho tốt, lại khăng khít với các vị phu nhân quan lại, con đường thăng chức của quan nhân con thiếu được cần con hiệp trợ”.

      Lâm Y vui mừng Dương thị giúp nàng chia sẻ, thành tâm cảm tạ bà, tiễn bà về phòng đối diện. Trong sảnh, ba người đàn ông đều ăn uống no say, trong đó Trương Lương là nhất, đứng dậy hành lễ với Dương thị suýt nữa đứng vững. Trương Bá Lâm lo lắng Trương Lương còn uống nữa, ngay cả nhà cũng về được, thừa dịp Dương thị lại đây, chào cáo từ luôn.

      Dương thị sai Tiểu Truỵ tử đỡ Trương Lương, lại gọi Lưu Vân mướn hai cỗ kiệu, đưa bọn họ lên kiệu.

      Lưu Hà ngồi trong phòng nghe thấy động tĩnh, chạy tới hỏi. “Đại phu nhân, tiền bạc trang sức phu nhân thưởng cho Tiểu Truỵ tử, tại chính nó mang theo hay thế nào?”.

      Dương thị . “Cũng là cho nó vinh quang, nên làm tới trót, mua hồng lụa về gói ghém, chọn ngày tốt mang qua Nhị phòng , kêu Nhị lão gia bày tiệc rượu chính thức se mặt chải đầu cho nó”.

      Lưu Hà tiếp tục . “Nếu bày rượu, mang hết về đây, có quy định nào tặng của hồi môn cho nha hoàn thông phòng hết”.

      Dương thị đúng là ý đó, nghe vậy mỉm cười. Lưu Vân thấy Lưu Hà như mỉa mai mình, sa sầm sắc mặt, nhưng Dương thị ở đây tiện gì, nín nhịn thập phần khó chịu, ta muốn nghĩ ra chuyện gì khác áp Lưu Hà đầu, mới đề nghị với Dương thị. “Đại phu nhân, nô tỳ tra ngày tốt, đến lúc đó của hồi môn cứ để nô tỳ đưa, thuận tiện dặn Tiểu Truỵ tử vài câu”.

      Lưu Hà cười nhạo, . “Tiểu Truỵ tử là muốn làm di nương, cần nha hoàn thông phòng như dạy dỗ? Đừng làm người ta cười rớt răng chứ, tưởng Đại phòng chúng ta hiểu quy củ”.

      Hôm nay Dương thị tâm tình khá tốt, thấy hai người cãi nhau cũng trách, ngược lại ba phải . “Nhiều chuyện, muốn hết , các ngươi ngày thường cũng có cơ hội ra ngoài, coi như giải sầu, nhớ đến Nhị phòng năng phải khách khí, chớ chọc giận Nhị phu nhân”.

      Lưu Hà và Lưu Vân vô cùng cao hứng vâng dạ, tầm mắt chạm nhau xẹt lửa, cùng hừ tiếng, quay đầu hai hướng. Lâm Y nhìn cảnh đó bật cười, chỉ tiếc bản thân có cơ hội xem diễn trực tiếp.

      Dương thị đại khái là mệt mỏi, nằm sạp, chậm chạp . “Con dâu bận việc , Lưu Hà Lưu Vân cũng lui ra, chuẩn bị quần áo trang sức ra ngoài, chớ để người khác nhà chúng ta nhìn keo kiệt”.

      Câu này là thầm cho phép Lưu Hà và Lưu Vân có thể tuỳ ý rêu rao, hai người nghe được lòng như nở hoa, hận thể lập tức bay về phòng hạ đẳng lục tung quần áo trong rương, nhưng có Lâm Y ở trước mặt, cả hai dám vượt qua, chỉ có thể chậm rãi theo sau, thẳng đến khi Lâm Y về phòng, mới ba chân bốn cẳng chạy về.

      Lâm Y vào trong phòng, Trương Trọng Vi uống canh giải rượu thím Dương bưng tới, nằm nửa tỉnh nửa mơ, chàng nghe cửa phòng mở, gọi tiếng “Thím Dương”, thấy ai đáp, nhấc đầu vừa thấy là Lâm Y, cười. “Nương tử, nhìn xem mặt em đỏ, chắc là cũng uống ít, mau tới đây nằm nghỉ”.

      Lâm Y nhìn Trương Trọng Vi thần sắc như thường, đưa ra hai kết luận : , chàng cho rằng Trương Lương lĩnh Tiểu Truỵ tử là hết sức bình thường; hai, chàng hề cảm kích chuyện Phương thị thiếu nợ Dương thị trăm quan.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Dương thị gặp Phương thị vẫn im lặng, cũng nữa, nhất thời bàn ăn trở nên tĩnh lặng.

      bao lâu sau, Lưu Hà quay trở lại, nhưng thấy bóng dáng Tiểu Truỵ tử đâu, ta định ghé lại gần Dương thị thầm gì đó, Dương thị lại . “Có gì dám cho mọi người cùng nghe, cứ đứng đó lớn lên”.

      Lưu Hà đành phải lui về giữa phòng, lên tiếng. “Nhị lão gia , Tiểu Truỵ tử chẳng qua là nha hoàn hạ đẳng, được coi là người hầu hạ trước mặt Đại phu nhân, lão gia mua nó làm thiếp tính trái quy củ”.

      Trương Lương là “quy củ”, nhưng lọt vào tai Phương thị lại biến thành “tiền”, nghe như sấm nổ đùng đoàng hai bên, còn biết xung quanh xảy ra chuyện gì nữa.

      Dương thị . “Tiểu Truỵ tử xác thực là nha hoàn hạ đẳng, bằng chẳng có giá trăm quan, Nhị lão gia coi trọng nó là phúc khí của nó, gọi nó thu dọn tay nải, cứ thế theo Nhị lão gia về ”.

      Lưu Hà thêm. “Nhị lão gia cũng hỏi Đại phu nhân giấy bán mình của Tiểu Truỵ tử”.

      Dương thị cầm giấy, cũng đưa, chỉ nhìn Lưu Hà. Lưu Hà hiểu ý, vội . “Nhị lão gia , Nhị phu nhân có mười quan, trước đưa cho Đại phu nhân xem như đặt cọc, còn lại chín mươi quan, để Nhị phu nhân viết giấy vay nợ Đại phu nhân”.

      Dương thị gật đầu, sai người mang giấy mực đến, hướng Phương thị xin lỗi. “Lẽ ra Nhị lão gia thích, tôi làm chị dâu nên tặng cho Nhị thúc luôn, ngặt nỗi nha đầu Tiểu Truỵ tử kia cũng là Đại lão gia ưng, nếu lấy của các người mấy đồng, tôi sợ Đại lão gia trách tội”.

      Phương thị nghĩ đến Trương Lương thế nhưng thu thiếp, trong lòng nổi lên hận ý, quăng mất chín mươi quan tiền ra sau đầu, Lưu Hà thay bà ta nhúng mực, nhét bút vào tay bà ta, vừa khuyên vừa hiếp bức buộc bà ta viết, ấn dấu tay.

      Lưu Vân đứng bên cạnh lẩm bẩm. “Bán Tiểu Truỵ tử xem như lỗ vốn, Đại phu nhân nuôi nó mấy tháng, cao lớn ít, nếu giao cho người môi giới, nhất định bán dưới trăm năm mươi quan”.

      Dương thị trách mắng. “Đều là người trong nhà, lỗ lỗ, chẳng lẽ ta kiếm tiền từ Nhị phu nhân sao?”.

      Phương thị tức nghẹn đỏ mặt, cả người run lên, suýt nữa ngồi nổi, bà ta nghĩ đến bản thân lần nào vào thành cũng khuấy trộn gia đình người khác gà chó yên, hôm nay bản thân ăn hành, cơn tức này nuốt trôi nổi, hai tay chợm giơ lên muốn khóc la om sòm.

      Hai người phụ nữ lạ mặt sau lưng Dương thị giả ý lên châm rượu cho bà ra, tay bóp nát ly rượu. Phương thị trợn mắt há hốc mồm, chị kia lại oán giận ly rượu quá mỏng manh, chịu được lực tay.

      Dương thị trách. “Các ngươi làm Nhị phu nhân kinh sợ rồi kìa, còn mau nhận lỗi với Nhị phu nhân”.

      Hai người cùng cúi xuống hành lễ, đợi bọn họ ngẩng lên quay về vị trí, Phương thị lẳng lặng đặt mông ngồi xuống, dám có tâm tư nháo ai nữa.

      Dương thị tâm tình vui vẻ, liên tục nâng chén chạm cốc với Phương thị, còn kể những phong tục thú vị ở Cù Châu, thường thường hỏi Phương thị nay Nhị phòng tình huống thế nào. Phương thị ôm ý định đòi nợ mà đến, kết quả biến thành bản thân nợ Dương thị chín mươi quan, đầu óc bà ta loạn nùi bên trong, câu đầu liên quan câu sau, ngồi lát thẩy cả người mỏi mệt, liền đứng dậy định đến Trương Lương đến lúc về nhà.

      Dương thị thấy bà ta dẫn người hầu theo, kêu bà ta ngồi, để Tiểu Khấu tử đến hỏi. Trương Lương lúc này uống cao hứng, mới muốn về nhà, Phương thị thở phì phì đập đũa xuống bàn, cũng cáo từ, mình trước.

      Dương thị bất mãn . “ đặt ai vào mắt, biết quy củ”.

      Lưu Hà kéo hạp tiền dưới chỗ Phương thị ngồi ra, cười . “Nhị phu nhân trong lòng ấm ức, Đại phu nhân nhiều tha thứ”.

      Dương thị . “Thím ta ấm ức, lòng ta còn giận hơn đây, yên lành đứa nha hoàn lanh lợi, thiệt mất vào tay thím ta”.

      Lưu Vân bất mãn Lưu Hà đứng trấn ở hạp tiền, vội . “Đại phu nhân, nô tỳ giúp chuyển tiền vào thay Đại phu nhân”.

      Dương thị nhìn qua Lâm Y, . “Giao cho Nhị thiếu phu nhân nhập sổ”.

      Lâm Y vội từ chối. “Tiền mua Tiểu Truỵ tử thuộc về sổ sách chung, mẫu thân giữ là hơn”.

      Dương thị ngẫm nghĩ, cũng . “Thôi được, còn có giấy vay nợ nữa, chờ Nhị phu nhân trả hết tiền, chúng ta lại thương lượng chuyện nhập sổ”.

      xong, sai Lưu Hà Lưu Vân hai người khiêng hạp tiền vào phòng ngủ của bà, lại cho cả hai lấy năm trăm văn ra chia đều. êm đẹp, vì sao Dương thị phải thưởng cho hai bọn họ, là vì hôm nay bọn họ biểu “tốt” trước mặt Phương thị? Lâm Y càng nhìn càng thấy chuyện hôm nay kì quái, mặc kệ chân tướng ra sao, dù gì cũng chẳng có hại cho nàng, bởi vậy nàng ngồi an ổn, có gì âu lo.

      Lưu Hà Lưu Vân tạ ơn Dương thị, hợp lực nâng rương đến gian đối diện. bàn chỉ còn Dương thị và Lâm Y. Dương thị nhấp ly rượu, ngại trong điếm ít người hiu quạnh, liền sai sử. “Dọn mâm các món ta và Nhị thiếu phu nhân thích ăn mang vào trong phòng, còn lại các ngươi chia nhau ra mà ăn, cần hầu hạ”.

      Thím Dương và mọi người vâng theo, bố trí bàn trong phòng, mang lên hai bộ chén đũa mới, sau đó lui ra ngoài.

      Lâm Y đoán rằng Dương thị có chuyện muốn kể cho mình nghe, vì thế rót hai ly rượu, im lặng chờ đợi. Dương thị lại chỉ ăn từ từ, qua lúc lâu đột nhiên lên tiếng. “Nhị lão gia có đùa bỡn Tiểu Truỵ tử, là Tiểu Truỵ tử chủ động quyến rũ Nhị lão gia. Ta kể cho con nghe phải vì tín nhiệm con, mà chỉ là chưa kể kịp”.

      Lời này chứng thực suy đoán của Lâm Y, chỉ là nàng cho rằng kết quả rốt cuộc cũng khác biệt là mấy. “Nếu Nhị lão gia động tâm, Tiểu Truỵ tử có quyến rũ cũng vô dụng”.

      Dương thị mỉm cười, cảm thấy vui mừng. “Đúng là ý này”.

      Trương Lương bó tuổi như vậy, được nha hoàn tuổi xuân mơn mởn hầu hạ, trong mắt Lâm Y xem ra, ông ta chiếm được món hời lớn, bởi vậy tuyệt đau lòng trăm quan kia dùm ông ta, chỉ hơi nghi hoặc. “Tiểu Truỵ tử chấp nhận theo Nhị lão gia làm thiếp sao mẫu thân?”.

      Dương thị thản nhiên . “Đó là nó có phúc”.

      Lâm Y thấy ảm đạm.

      Dương thị lại . “Đương nhiên hỏi qua nó trước, nếu lòng nó cam nguyện, sao có thể làm việc cho ta. Nha hoàn như nó, dung mạo tính thượng thừa, thông minh cũng vô dụng, vốn chỉ có mệnh xứng đôi với gã sai vặt, nay được cơ hội làm thiếp, cả đời áo cơm lo, có gì vui ý?”.

      Lâm Y tưởng Tiểu Truỵ tử bị ép, bây giờ nghe chính nàng cũng vui ý, yên tâm hơn, lại khó tránh khỏi cảm thán, ra phải ai cũng xem chuyện làm thiếp là mãnh thú hồng thuỷ, với rất nhiều ở tầng đáy xã hội, đó là đường tắt để bọn họ thay đổi vận mệnh.

      Dương thị Tiểu Truỵ tử làm việc cho bà là ý gì? Là muốn đặt đôi mắt đôi lỗ tai ở Nhị phòng ư? Lâm Y lười truy xét việc sâu xa hơn, chỉ kìm được lo lắng cho Tiểu Truỵ tử, Phương thị ngớ ngẩn ở nhiều chuyện, nhưng đối phó thiếp thất lại cực đâu ra đấy, tương lai của Tiểu Truỵ tử chỉ sợ tốt đẹp lắm. Dương thị lại hoàn toàn chút băn khoăn, giống như rất tin tưởng vào Tiểu Truỵ tử.

      Mẹ chồng nàng dâu hai người gì nữa, mãi cho đến lúc cơm nước xong, Dương thị lên tiếng tiếp. “Sau này Nhị phu nhân cứ giao cho ta, con chỉ việc để ý kinh doanh tửu lâu cho tốt, lại khăng khít với các vị phu nhân quan lại, con đường thăng chức của quan nhân con thiếu được cần con hiệp trợ”.

      Lâm Y vui mừng Dương thị giúp nàng chia sẻ, thành tâm cảm tạ bà, tiễn bà về phòng đối diện. Trong sảnh, ba người đàn ông đều ăn uống no say, trong đó Trương Lương là nhất, đứng dậy hành lễ với Dương thị suýt nữa đứng vững. Trương Bá Lâm lo lắng Trương Lương còn uống nữa, ngay cả nhà cũng về được, thừa dịp Dương thị lại đây, chào cáo từ luôn.

      Dương thị sai Tiểu Truỵ tử đỡ Trương Lương, lại gọi Lưu Vân mướn hai cỗ kiệu, đưa bọn họ lên kiệu.

      Lưu Hà ngồi trong phòng nghe thấy động tĩnh, chạy tới hỏi. “Đại phu nhân, tiền bạc trang sức phu nhân thưởng cho Tiểu Truỵ tử, tại chính nó mang theo hay thế nào?”.

      Dương thị . “Cũng là cho nó vinh quang, nên làm tới trót, mua hồng lụa về gói ghém, chọn ngày tốt mang qua Nhị phòng , kêu Nhị lão gia bày tiệc rượu chính thức se mặt chải đầu cho nó”.

      Lưu Hà tiếp tục . “Nếu bày rượu, mang hết về đây, có quy định nào tặng của hồi môn cho nha hoàn thông phòng hết”.

      Dương thị đúng là ý đó, nghe vậy mỉm cười. Lưu Vân thấy Lưu Hà như mỉa mai mình, sa sầm sắc mặt, nhưng Dương thị ở đây tiện gì, nín nhịn thập phần khó chịu, ta muốn nghĩ ra chuyện gì khác áp Lưu Hà đầu, mới đề nghị với Dương thị. “Đại phu nhân, nô tỳ tra ngày tốt, đến lúc đó của hồi môn cứ để nô tỳ đưa, thuận tiện dặn Tiểu Truỵ tử vài câu”.

      Lưu Hà cười nhạo, . “Tiểu Truỵ tử là muốn làm di nương, cần nha hoàn thông phòng như dạy dỗ? Đừng làm người ta cười rớt răng chứ, tưởng Đại phòng chúng ta hiểu quy củ”.

      Hôm nay Dương thị tâm tình khá tốt, thấy hai người cãi nhau cũng trách, ngược lại ba phải . “Nhiều chuyện, muốn hết , các ngươi ngày thường cũng có cơ hội ra ngoài, coi như giải sầu, nhớ đến Nhị phòng năng phải khách khí, chớ chọc giận Nhị phu nhân”.

      Lưu Hà và Lưu Vân vô cùng cao hứng vâng dạ, tầm mắt chạm nhau xẹt lửa, cùng hừ tiếng, quay đầu hai hướng. Lâm Y nhìn cảnh đó bật cười, chỉ tiếc bản thân có cơ hội xem diễn trực tiếp.

      Dương thị đại khái là mệt mỏi, nằm sạp, chậm chạp . “Con dâu bận việc , Lưu Hà Lưu Vân cũng lui ra, chuẩn bị quần áo trang sức ra ngoài, chớ để người khác nhà chúng ta nhìn keo kiệt”.

      Câu này là thầm cho phép Lưu Hà và Lưu Vân có thể tuỳ ý rêu rao, hai người nghe được lòng như nở hoa, hận thể lập tức bay về phòng hạ đẳng lục tung quần áo trong rương, nhưng có Lâm Y ở trước mặt, cả hai dám vượt qua, chỉ có thể chậm rãi theo sau, thẳng đến khi Lâm Y về phòng, mới ba chân bốn cẳng chạy về.

      Lâm Y vào trong phòng, Trương Trọng Vi uống canh giải rượu thím Dương bưng tới, nằm nửa tỉnh nửa mơ, chàng nghe cửa phòng mở, gọi tiếng “Thím Dương”, thấy ai đáp, nhấc đầu vừa thấy là Lâm Y, cười. “Nương tử, nhìn xem mặt em đỏ, chắc là cũng uống ít, mau tới đây nằm nghỉ”.

      Lâm Y nhìn Trương Trọng Vi thần sắc như thường, đưa ra hai kết luận : , chàng cho rằng Trương Lương lĩnh Tiểu Truỵ tử là hết sức bình thường; hai, chàng hề cảm kích chuyện Phương thị thiếu nợ Dương thị trăm quan.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :