1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 198 : Nguy cơ lời đồn

      Phu nhân tham chính chẳng qua là lấy cớ thay Lâm Y, nghĩ nàng quả biết làm, nghe vậy còn cao hứng hơn nàng, thấp giọng cười . “Hành nương tử nhà ta nghĩ muốn thêu lót giày tặng cha mẹ chồng, nhưng biết cầm châm, ta định nhờ người làm thay đây”.

      Lâm Y luôn miệng đồng ý giúp, bảo rằng ba ngày sau làm xong, tặng cho Hành nương tử. Phu nhân tham chính gọi Hành nương tử đến tạ ơn Lâm Y, rồi tiễn nàng ra cửa.

      Lúc Lâm Y về tới nhà, Trương Trọng Vi Hàn Lâm viện, việc buôn bán trong điếm vận hành như cũ, nàng cũng làm như có việc gì, bưng chậu nước vào quét tước trong phòng, lại sửa soạn tóc tai quần áo, bắt đầu làm việc bên ngoài, nửa ngày liền vùn vụt trôi qua.

      Chờ nàng tính toán chi tiêu xong, cố ý gọi thím Dương đóng cửa lại, tự mình xuống bếp làm mấy món điểm tâm tinh xảo, lại hâm nóng bầu rượu, chờ Trương Trọng Vi về nhà xong, vợ chồng cùng đối ẩm.

      Từ kiện Phương thị xảy ra, Trương Trọng Vi lần đầu hưởng đãi ngộ như vậy, quả thực vừa mừng vừa sợ. Hai vợ chồng nâng chén trò chuyện vui vẻ, coi như quên hết những vui lúc trước.

      Buổi tối, Lâm Y ngồi dưới ánh đèn thêu lót giày, bảo rằng phu nhân tham chính nhờ, lại cố tình hỏi Trương Trọng Vi. “Hôm nay em bận việc gấp thể về nhà hầu thím, thím có ?”.

      Trương Trọng Vi muốn thái độ của Phương thị, tránh cho Lâm Y nổi nóng, chỉ . “Em là bận việc, thím trách”.

      Lâm Y cười khẽ tiếng, cũng phản bác. “Thím có trách em hay em để ý, chỉ cần chàng trách là được”. xong lại hỏi. “Thím lúc nào cũng hay về em trước mặt chàng, chàng nghe lọt bao nhiêu?”.

      Trương Trọng Vi thành khẩn trả lời. “Hai ta cũng phải ngày đầu quen biết, em là người như thế nào ta rất , quan tâm người ngoài họ gì. Hơn nữa, nếu ta quả tin lời thím , lúc trước chẳng cưới em làm vợ”. Chàng từ phía sau ôm lấy eo Lâm Y, giọng tâm tình. “Ta biết em chịu nhiều ấm ức, nhưng thím dù sao cũng là mẹ ruột sinh ta nuôi ta, nếu em có thể nể mặt ta nhẫn nhịn thím mấy phần, ta vô cùng cảm kích”.

      Lâm Y gỡ tay chàng ra, xoay người lại mặt đối mặt, nghiêm nghị . “Chàng lầm rồi, em chưa bao giờ để ý thím đối xử với em như thế nào, thím có làm ầm ĩ bao nhiêu nữa em đều nhịn được hết, thứ khiến em chịu nổi là thái độ của chàng”. Lâm Y câu này là phát ra từ tâm can, vừa nghe cảm thấy thực quái lạ, nhưng suy nghĩ lúc cũng dễ hiểu thôi, có ai để ý thái độ của kẻ liên quan đâu? Chỉ có người mình quan tâm mến mới có thể gây tổn thương cho mình.

      “Thái độ của ta?”. Trương Trọng Vi hiểu lắm. “Em muốn ta phải thế nào?”.

      Lâm Y liếc cái. “Bùn nhão đừng cố trát tường. Em và thím tranh cãi, chàng đừng giúp ai hết, càng giúp càng rối”.

      Trương Trọng Vi ngẫm nghĩ, là như thế, cười hỏi. “Là phu nhân tham chính dạy em?”.

      Lâm Y trả lời. “Là phu nhân tham chính dạy con , em nghe lén mấy câu, cảm thấy đúng là chữ quý như vàng”.

      Trương Trọng Vi gật đầu. “Ta biết nhiều về những điều này, lần sau nhất định chú ý”.

      Lâm Y còn nhớ hôm nay Phương thị tới cửa là vì đòi nợ, liền hỏi. “Mười hai quan trong rương còn chưa động, sao chàng cầm trả lại cho thím?”.

      Trương Trọng Vi . “Thím bảo cần trả vội”.

      Phương thị tốt bụng như vậy? Nhất định có lý do bên trong. Lâm Y truy hỏi vài câu, Trương Trọng Vi ra tình hình thực tế. “Ta với thím là nhà chúng ta do ta quản tiền, lúc này thím mới…”.

      Lâm Y ngạc nhiên, mừng rỡ . “ ra chàng cũng biết xạo”.

      Trương Trọng Vi đỏ mặt. “Phải biết dỗ trưởng bối chứ”.

      Lâm Y cười nhéo mặt chàng phen, nghĩ bụng : phu nhân tham chính dạy quả nhiên linh nghiệm vô cùng, đàn ông phải cho nếm trải qua mới biết lớn lên. Hơn nữa bí quyết dỗ dành này tệ, lần tới nếu Phương thị làm khó dễ tránh thoát, đem ra áp dụng thử.

      Trương Trọng Vi khơi bấc đèn sáng hơn cho Lâm Y, . “Ta thấy tửu lâu sắp hoàn tất, trong nha môn cần chuẩn bị gì cứ việc ta ”.

      Lâm Y cắn đứt sợi chỉ, cười . “Yên tâm, việc nhất định phải nhờ chàng, làm xong em trả lương, giúp chàng sớm ngày xong nợ với thím”.

      Trương Trọng Vi ngượng ngùng, sẵng giọng. “Người nhà, gì mà lương với lậu”.

      Tái ông mất ngựa, sao biết họa hay phúc, vợ chồng Lâm Y trải qua kiếp nạn này xong, cảm tình ngược lại càng khắng khít, mọi việc đều thương lượng, quan trọng hơn hết là hai người bắt đầu học tập được làm thế nào để trở thành người chồng tốt, nàng dâu khôn ngoan.

      Lâm Y rất hài lòng với tiến triển như vậy, chẳng ai sinh ra biết cách xử lý mối quan hệ phức tạp trong gia đình, chỉ cần để tâm học hỏi, tất có ngày làm được hoàn mỹ.

      Nhoáng cái nửa tháng trôi qua, mắt thấy tửu lâu sắp hoàn công, bên ngoài lại dấy lên lời đồn rằng mảnh đất xây tửu lâu mới của nhà họ Trương từng chôn người chết, nên mới bị biến thành chỗ chứa hoa quả thối, cuối cùng bán cho Lâm Y với giá thấp.

      Tiếu Đại nghe đồn đãi như vậy, rất là tức giận, với vợ chồng Trương Trọng Vi. “Nếu quả thực có chôn người chết, lúc chúng ta đào móng sao phát ra?”.

      Tiếu tẩu tử hỏi thăm chung quanh, đại khái biết chút manh mối, . “Lời đồn do mấy tên lưu manh thả ra, tửu lâu chúng ta mà bại chúng có lợi gì đâu, nhất định có người thầm sai sử”.

      Chuyện như vậy nghĩ bằng đầu gối cũng hiểu được, khẳng định là đối thủ cạnh tranh nào đó, hoặc bọn họ liên hợp lại cũng có khi.

      Tiếu tẩu tử hằng ngày theo Tiếu Đại ra công trường, chấp nhận được tửu lâu vất vả xây lên bị đồn là “quỷ lâu”, liền xung phong nhận việc. “Trương hàn lâm, Lâm phu nhân, tôi lại cẩn thận hỏi thăm chút, nhìn xem là nhà nào muốn gây hấn với chúng ta”.

      Tiếu Đại thập phần tán đồng. “Bắt được kẻ quấy rối, tống gặp quan”.

      Lâm Y nghĩ phức tạp hơn, . “Ai cũng biết chúng ta là nhà quan lại, thế nhưng dám lớn mật bịa đặt, chỉ sợ sau lưng có người chống”.

      Tiếu Đại cho là đúng. “Có ai nữa cũng phải lý lẽ đàng hoàng chứ”.

      Tiếu tẩu tử thông minh hơn Tiếu Đại, đánh này cái, . “Nếu lý lẽ chẳng sử ba thứ thủ đoạn bỉ ổi như thế này”. xong hiến kế cho Lâm Y. “ đấu lại, bỏ tiền giải quyết riêng”.

      Lâm Y vô cùng hiểu biết ảnh hưởng của những lời đồn đãi, chỉ sợ cho dù bắt được thủ phạm cũng loại bỏ hết được ảnh hưởng của chúng. Nàng dặn dò Tiếu Đại, phải quản thúc cho chặt chẽ công trình, được để tiến độ bị ảnh hưởng; lại nhờ Tiếu tẩu tử dò la tin tức, có gì phát sinh lập tức báo lại.

      Vợ chồng Tiếu Đại vừa , Trương Trọng Vi liền thúc giục Lâm Y. “Việc này , em mau nhanh thương lượng với phu nhân tham chính, trường hợp quả thực kẻ đứng sau lưng tên phá rối có vai vế, còn phải nhờ phu nhân tham chính ra mặt”. xong lại thêm. “Ta lập tức ra nha môn, dù chuyện này tình hình thực tế như thế nào, cứ báo quan trước , tiên hạ thủ vi cường”.

      Lâm Y gật đầu, hai vợ chồng tự chia làm hai đường, người lao tới nha môn, người chạy đến nhà Âu Dương tham chính.

      Phu nhân tham chính sớm nghe thấy việc này, ở nhà chờ Lâm Y, vừa thấy nàng đến, chưa đợi dâng trà, liền kéo nàng vội vàng hỏi. “Rốt cuộc sao lại thế này? Là ai to gan độc ác gây ra chuyện xấu?”.

      Lâm Y chưa bao giờ thấy phu nhân tham chính lo lắng như vậy, lấy làm lạ. Phu nhân tham chính đại khái cũng ý thức được bản thân mất phong phạm, cười xấu hổ, . “ cũng phải người ngoài, ta gạt , hôn kỳ của Hành nương tử định ra rồi”.

      Lâm Y lập tức hiểu, hẳn là của hồi môn chưa chuẩn bị xong, cần tiền gấp. Âu Dương tham chính luôn thanh liêm, trong nhà tiền bạc hữu hạn, phu nhân tham chính cũng chỉ có thể ngóng trông tiền hoa hồng của tửu lâu nhà họ Trương.

      Phu nhân tham chính sốt ruột còn vì nguyên nhân nữa, thế gian tin nhất chuyện quỷ thần, tửu lâu xây mộ phần, ai dám tới nữa? Thậm chí bán trao tay cũng ai chịu mua, nếu nhanh ngăn lại lời đồn, tân tửu lâu của nhà họ Trương coi như bị hủy mất.

      Lâm Y cũng sốt ruột, nhưng có sốt ruột cũng vô dụng, phải chờ điều tra ra kẻ chủ mưu rồi tính sau. Phu nhân tham chính vừa nghe lời đồn là do mấy kẻ lưu manh thả ra, ngược lại thở phào nhõm . “Lưu manh đều chỉ biết tiền biết người, cho thêm mấy đồng truy ra được”.

      Lâm Y còn tưởng rằng thám thính tình hình thực tế vô cùng khó khăn, ra đời đồng tiền sử quỷ thôi ma, nàng sựt nhớ ban nãy chưa cho Tiếu tẩu tử tiền, vội đứng dậy cáo từ, chạy về nhà lấy tiền nhờ thím Dương mang ra cho Tiếu tẩu tử.

      Phu nhân tham chính đúng y, lưu manh đường nhiều như vậy, luôn có kẻ làm việc thiếu nguyên tắc, nhưng bọn đại để đều là lâu la tiểu tốt, chỉ biết được thông tin từ lão đại truyền ra. Lão đại của đám lưu manh họ Hắc, độc thân, đứng thứ nhất trong nhà, hay gọi Hắc Đại, tự bỏ thêm chữ lão bên trong, kêu người ta gọi là Hắc lão Đại.

      Lâm Y nghe Tiếu tẩu tử thuật lại, mới tin chủ ý là Hắc lão Đại nghĩ ra, sau lưng nhất định còn có người. Nàng hỏi Tiếu tẩu tử. “Bình thường đám lưu manh hay giao tiếp với ai?”.

      Tiếu tẩu tử ngẫm nghĩ. “Bọn suốt ngày phải đánh nhau cũng lừa lọc, tiếp xúc nhiều nhất hẳn là những người xui xẻo”.

      Câu này nghe rất là buồn cười, Lâm Y phì tiếng, . “ có người bị hại, ắt hẳn có người báo quan, nha môn quan phủ đương nhiên biết Hắc lão Đại”.

      Tiếu tẩu tử thấy nàng có lý, liên tục gật đầu.

      Đến nha môn tìm hiểu tin tức phải điều Tiếu tẩu tử có thể làm được, Lâm Y thưởng tiền xong, dặn chị ta chú ý tình hình phố phường là được.

      Tiếu tẩu tử lui ra, lúc này Trương Trọng Vi đến Hàn Lâm viện, bảo rằng phải tìm hiểu tin tức ở chỗ các đồng nghiệp.

      Lâm Y kiên nhẫn chờ chàng quay về, hỏi. “Có thu hoạch gì ?”.

      Trương Trọng Vi lắc đầu, trả lời. “Quanh co lòng vòng mãi thu được gì về lời đồn cả”.

      Lâm Y hiểu, Hàn Lâm viện đầy phe phái, nếu là chuyện do phe làm, các phe còn lại nhất định được mật báo, nếu biết gì hơn phân nửa liên quan tới bọn họ.

      Nàng vừa kết luận xong, Trương Trọng Vi . “Nghe Vương hàn lâm nhận được thánh sủng, sắp tới thăng chức cao”.

      Nhà Vương hàn lâm đâu có mở tửu lâu, ông ta có thăng chức đâu cũng thể vô duyên chèn ép tửu lâu nhà họ Trương, Lâm Y thấy liên quan.

      Trương Trọng Vi nhắc nhở nàng. “Em đừng quên Vương hàn lâm từng nhận hối lộ từ vị bà ngoại của chúng ta, phu nhân Vương hàn lâm còn từng cho nương tử điếm nhà họ Dương hãnh diện khai trương”.

      Đúng là có chuyện này, Lâm Y nhớ , nhưng Vương hàn lâm cũng vì thế mà bị trách phạt, sao còn lội ngược dòng được hay vậy nhỉ? Hơn nữa nương tử điếm nhà họ Dương đóng cửa từ lâu, có lý nào khó xử cước điếm nhà họ Trương, dù sao hại người nhưng có lợi gì cho mình cũng chẳng phải việc người ta hay làm.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 199 : Lã thị mật báo

      Trương Trọng Vi vẫn cảm thấy lời đồn có liên quan đến việc Vương hàn lâm được thăng chức, bằng chẳng trùng hợp như vậy, vừa lúc đường làm quan của chàng có cơ may chuyển biến, quán rượu có Âu Dương tham chính góp cổ phần lại gặp rắc rối.

      Lâm Y cho rằng hai việc hề có liên quan, đầu tiên cho dù tửu lâu nhà họ Trương có ngã cũng chẳng ảnh hưởng gì tới nghiệp làm quan của Âu Dương tham chính, ông ta bị tổn thất gì; thứ hai, phu nhân tham chính nhập cổ vào tửu lâu nhà họ Trương cực kì bí mật, ai có khả năng biết được.

      Hai vợ chồng tranh luận lát đành thôi, dù sao cái bọn họ quan tâm nhất là bắt được hung thủ đằng sau những lời đồn này, lý do tại sao lại làm như vậy, tại phải lúc loạn trong cuộc.

      Lâm Y về Hắc lão Đại cho Trương Trọng Vi biết, để chàng đến nha môn hỏi nha dịch xem Hắc lão Đại xưa nay hay dính líu đến những gì, những người nào, từ đó xuống thay với người thân cận , hỏi thăm ra kẻ sau màn.

      Trương Trọng Vi lập tức nhích người đến nha môn chuyến, nhưng kết quả thu được làm vợ chồng họ thực thất vọng, nha dịch rằng Hắc lão Đại luôn độc lai độc vãng, thân cận ai cả.

      Trương Trọng Vi . “ bằng để nha dịch tìm cái cớ tha lên công đường ăn gậy, nhìn xem có nhận tội ”.

      Lâm Y buồn cười. “Khoan hãy tới việc vô cớ bắt người là tốt, rải lời đồn ắt hẳn nhận ít tiền từ người ta, sao lại dễ dàng mở miệng”.

      Hai vợ chồng hết đường xoay xở, thím Dương bẩm báo rằng nương tử của Dương Thăng tới chơi.

      Nương tử của Dương Thăng là Lã thị, con dâu của Ngưu phu nhân, mợ của vợ chồng Trương Trọng Vi, từ lúc hai nhà Trương Dương trở mặt, bọn họ liền cực ít qua lại, vị mợ này đột nhiên hoàng hôn tới chơi là vì chuyện gì?

      Trương Trọng Vi và Lâm Y đầy bụng nghi hoặc, nhưng dám thiếu cấp bậc lễ nghĩa, nhiệt tình mời Lã thị vào điếm ngồi, nhưng Lã thị lại xưng bên ngoài dễ chuyện, muốn vào phòng trong.

      Quả nhiên là có việc cầu chả ai chùa, Trương Trọng Vi và Lâm Y liếc nhau, dẫn Lã thị vào trong phòng.

      Lâm Y gặp Lã thị chỉ lần duy nhất ở hôn lễ của Dương Thăng, lần đó chỉ thấy dung mạo đẹp, hôm nay trang điểm phấn son, hơn nữa bên cạnh còn có Lan Chi dung mạo thiên tiên đứng hầu, càng bị so ra kém. Nhưng nhà họ Dương có tiền, quần áo mặc người đều là trang sức và vải vóc hợp xu hướng nhất ở Đông Kinh bây giờ, toàn hiển bản thân phú quý.

      Lã thị mở miệng, câu đầu tiên liền khiến Trương Trọng Vi và Lâm Y hoảng sợ. “Ta là trốn ra ngoài, nếu bị mẹ chồng phát biết phải làm sao”.

      Người hai nhà dù thân, nhưng tốt xấu cũng mang tiếng họ hàng, mợ tới thăm cháu sao còn phải lén lút?

      Trương Trọng Vi và Lâm Y biết tiếp gì nữa, chỉ có thể nhìn, chờ chính tự .

      Lã thị thời gian nhiều, đâu dám chậm trễ, nhìn liếc mắt qua Lan Chi, thúc giục . “Ngươi nghe được gì từ Ngưu Đại Lực, mau mau ”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Ngưu Đại Lực là ai?”.

      Lã thị trả lời. “Là cháu ruột bên nhà mẹ đẻ của mẹ chồng ta, đầu óc ngu xuẩn, ngoại trừ oai môn tà đạo, biết thứ gì khác”.

      Vợ chồng Trương Trọng Vi nghe Lã thị miệt thị biểu huynh của Dương Thăng, khỏi thầm chậc lưỡi, bọn họ làm sao biết Ngưu Đại Lực thèm thuồng Lan Chi lâu, từ lúc Lan Chi trở thành thiếp của Dương Thăng, luôn luôn tìm cớ đến thừa dịp đùa bỡn, Lã thị phát mấy lần, từ đó về sau cực chán ghét .

      Lan Chi đứng sau lưng Lã thị, động đậy, Lã thị mất kiên nhẫn . “Mau ra, chậm trễ canh giờ bị phu nhân phát , cả hai chúng ta đều gặp rắc rối”.

      Lan Chi cũng tỏ thái độ, nghe xong đến quỳ dưới chân Lã thị. “Thiếu phu nhân, hôm nay nô tỳ , thiếu phu nhân trách phạt, nếu cũng bị phu nhân trách phạt, dù sao đều chết, bằng chết như người biết thủ tín”.

      Lã thị tức đến nghiến răng, quăng cho Lan Chi cái tát, mắng. “Kỹ nữ quả nhiên vẫn là kỹ nữ, ở nhà đồng ý bao nhiêu, đến đây liền lật lọng”.

      Lan Chi ôm mặt, biện bạch. “Nô tỳ chưa bao giờ đồng ý, thiếu phu nhân hiểu lầm”.

      Chuyện Lan Chi biết nhất định có liên quan tới nhà họ Trương, bằng bọn họ chẳng tốn công chạy tới đây diễn tuồng vợ cả giáo huấn tiểu thiếp, mà nhà họ Trương, trước mắt ngoại trừ rắc rối đồn đãi về tân tửu lâu, còn có chuyện gì khác đâu? Lâm Y nghĩ đến đó, cũng hận Lan Chi chịu lên tiếng, nhưng nàng cũng thể cùng Lã thị tra tấn bức cung ta, chỉ có thể nghĩ cách khác.

      Trương Trọng Vi cũng đoán được Lan Chi biết gì đó, nhưng chàng lấy làm lạ, Lã thị cũng là người nhà họ Dương, sao lại hảo tâm chạy tới cho bọn họ biết?

      Lã thị bức Lan Chi được, lại tiện dùng gia pháp ở nhà thân thích, chỉ có thể đầy lòng có lỗi đứng dậy, chuẩn bị cáo từ. Lâm Y muốn kiểm chứng suy nghĩ trong đầu, bước đến níu cánh tay Lã thị lại, . “Mợ khó khăn tới hồi, uống xong ly trà hãy ”.

      Xem ra Lã thị cũng là người thông minh, vừa nghe liền biết Lâm Y có việc muốn hỏi thêm, ngừng bước chân. “Dù sao cũng muộn, ngồi thêm tí nữa ”. xong lại tùy tiện lấy cớ đuổi Lan Chi ra ngoài.

      Lâm Y thấy Lã thị đảo mắt nhìn Trương Trọng Vi, liền cũng khiến Trương Trọng Vi ra ngoài. “Phụ nữ chúng ta chuyện, chàng ra ngoài chờ nhé”.

      Lã thị cười . “ phải ngại cháu trai, là tiện trước mặt mà thôi, dù sao mẹ chồng ta cũng là bà ngoại của cháu trai”.

      Lâm Y cười thầm, người ghét vị bà ngoại này nhất ai khác chính là Trương Trọng Vi. Chàng chẳng ngại nghe người ta bôi bác Ngưu phu nhân. Nàng hỏi Lã thị. “Lan Chi đến cùng biết được những gì? Mong mợ tiết lộ”.

      Lã thị . “Thời gian ta có nhiều, chúng ta ngắn gọn”.

      ra mấy ngày trước Ngưu Đại Lực uống rượu say xỉn, lại lấy cớ đến thăm , tìm Lan Chi, cũng biết Ngưu phu nhân vì vô tình hay cố ý, luôn chế tạo cơ hội cho bọn họ, bảo rằng nha hoàn tay chân vụng về, cho Lan Chi hầu hạ. Ngưu Đại Lực là say , linh tinh lung tung, tình liên quan đến tân tửu lâu nhà họ Trương, bị Lan Chi nghe được.

      Lã thị . “Ta đến muộn, lúc đó chỉ nghe được mấy câu, cái gì mà ‘quỷ lâu’, chờ Ngưu Đại Lực rồi, ta hỏi Lan Chi, nó lại sống chết chịu ”.

      Lã thị là con dâu nhà họ Dương, vì sao cố ý tới tiết lộ tin tức cho nhà họ Trương, chẳng lẽ là tung hỏa mù? Lâm Y bụng hồ nghi, liền hỏi. “Mợ cho chúng cháu biết, sợ bà ngoại trách phạt?”.

      Lã thị hừ lạnh. “Ngày ta thành thân, bà ta liền mua thiếp về đánh mặt ta, cơn tức này ta nuốt trôi, chính là thể để bà ta vừa lòng đẹp ý”. Còn có tư tâm nữa ra, là chỉ khi Ngưu phu nhân trị gia bất lực, mới có cơ hội đoạt quyền quản gia, trước mắt chính là thời cơ tốt.

      Bất luận Lã thị hay bịa ra, Lâm Y cũng dám tin lắm, nhà mẹ đẻ Ngưu phu nhân oán thù với nhà họ Trương, vì sao phải tung tin đồn?

      Tuy tin, nhưng cứ hỏi cho cặn kẽ , Lâm Y cố ý . “ ra nhà họ Ngưu cũng mở tửu lâu, cháu dâu chưa bao giờ nghe thấy”.

      Lã thị . “Nhà bọn họ kinh thương từ lâu, nhưng từ lúc lão gia tuổi già mua cái chức quan xong, liền tự cho rằng thanh cao, từ đó thu tay lại, chỉ đặt mua điền trang thu tô sống qua ngày”.

      Lâm Y nghi hoặc hỏi. “ nhà bọn họ buôn bán, vì sao cố hại tửu lâu nhà chúng ta?”.

      Lã thị lắc đầu. “Cái này ta chịu, nhưng riêng chuyện này cho dù mẹ chồng ta tham dự, nhất định cũng vui ý, Ngưu Đại Lực mấy ngày nay chạy đến nhà ta liên tục”.

      Cho tới bây giờ, Lâm Y vẫn bán tín bán nghi lời Lã thị, nhưng vẫn tỏ ra mười hai phần thành tâm cảm tạ Lã thị mạo hiểm tới đưa tin, tiễn ra về.

      Trương Trọng Vi chờ Lã thị vừa liền chạy vào phòng, vội hỏi Lâm Y xảy ra chuyện gì. Lâm Y thuật lại lời Lã thị , Trương Trọng Vi cũng cảm giác ta được huyễn hoặc hết sức.

      Hai vợ chồng cân nhắc ra, liền tạm thời để đó, trước ngồi ăn cơm chiều, bàn cơm, Lâm Y cảm thán. “Lan Chi kia là người trong lòng của cậu, liều mạng nạp vào cửa làm thiếp, cuối cùng chẳng phải để cho vợ cả sai đến sai động tay động chân hay sao?”.

      Trương Trọng Vi ngạc nhiên . “ ta chịu mở miệng, em hận ta?”.

      Lâm Y . “Hận hận, nhưng ta cũng có lập trường riêng, em có thể hiểu được”.

      Trương Trọng Vi ăn, đột nhiên bỏ bát xuống. “Ta có kế này, nhất định có thể khiến Hắc lão Đại mở miệng”.

      Lâm Y ngạc nhiên mừng rỡ hỏi. “Kế gì?”.

      Trương Trọng Vi bảo nàng ghé lỗ tai lại đây, mấy câu, Lâm Y nửa tin nửa ngờ. “Cách này được ?”.

      Trương Trọng Vi tự tin trả lời. “ có kiếm được nhiều tiền đến đâu nữa cũng cần còn mạng mà tiêu tiền, nhất định hiệu quả”.

      Lâm Y . “Chuyện này phải tham khảo phu nhân tham chính trước , lỡ đâu bại lộ còn có người bổ cứu”.

      Trương Trọng Vi gật đầu. “Cơm nước xong em đến nhà phu nhân tham chính , xin bà thông tin cho nha môn trước”.

      Lâm Y vâng theo, vội vàng ăn xong, đến nhà phu nhân tham chính, lo liệu thỏa đáng mọi .

      Ngày hôm sau, vợ chồng Trương Trọng Vi còn chưa rời giường, nha môn có động tác, đánh bất ngờ nhà Hắc lão Đại, lục được dưới gầm giường nhà nguyên tráp tiền, nha dịch mực khẳng định là Hắc lão Đại trộm được, gô lên công đường, chưa hỏi gì liền cho ăn hèo.

      Hắc lão Đại coi như da dày thịt béo ăn đòn quen, chịu ba mươi đại bản xong, vẫn chịu lộ ra danh tính khách hàng, đợi ăn tới bốn mươi cái, bắt đầu dao động, lúc là mượn được, lúc lại bảo là nhặt đường. Phủ doãn hét. “Nhặt được vậy bỏ lại quan phủ, đợi tìm được người mất tính sau”.

      Hắc lão Đại sợ ăn hèo, nhưng vừa hé mắt thấy tráp tiền của bị mang ra sau công đường, lập tức nóng ruột, phun ra hết ai giao cho làm chuyện gì, đưa bao nhiêu tiền, cuối cùng còn . “Tiền này là tôi nên được, phủ doãn muốn đánh đánh, tiền phải trả tôi”.

      Phủ doãn vui vẻ, cũng thực nghe theo đánh cho thêm ba mươi đại bản nữa, rồi trả tráp tiền cho . Sau đó mệnh nha dịch kéo Hắc lão Đại xác nhận kẻ chủ mưu sau màn.

      Trương Trọng Vi và Lâm Y ở nhà chờ tin tức như kiến bò chảo nóng, thím Dương an ủi bọn họ. “Tiếu tẩu tử vừa thăm dò, nghe công đường tra ra rồi, chỉ cần xác nhận là định ra tội danh luôn”.

      Trương Trọng Vi nghiến răng nghiến lợi. “Đợi đến thủ phạm quy án, nhất định phải bắt đứng ở đầu cầu Châu Kiều la hét liên tục ba ngày”.

      Lâm Y ngạc nhiên. “La hét gì cơ?”.

      Trương Trọng Vi trả lời. “Bắt thừa nhận trước mặt mọi người rằng dưới chân tửu lâu nhà họ Trương có chôn người chết là bịa đặt”.

      Câu này nhắc nhở Lâm Y, cho dù thủ phạm nhận tội sao, Đại Tống có ti vi, lại chẳng có internet, ngay cả báo chí cũng , mấy ai biết được án kiện trong nha môn? Chỉ sợ dù nhốt vào đại lao, đường vẫn truyền lời đồn bất lợi cho tửu lâu nhà họ Trương.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 200 : Dương thị trở về

      bao lâu sau, bên phía nha môn có tin tức truyền về, bảo rằng Hắc lão Đại xác nhận kẻ bịa đặt chính là Phong Hòa điếm cách con phố, Phong Hòa điếm vẫn ghen tị cước điếm nhà họ Trương có các phu nhân lui tới, tại cước điếm nhà họ Trương chỉ có sáu cái bàn, phải là mối đe dọa lớn, nhưng chờ tân tửu lâu khai trương, ảnh hưởng trực tiếp tới Phong Hòa điếm, bởi vậy ông chủ Phong Hòa điếm sử dụng ám chiêu, muốn tửu lâu nhà họ Trương thể khai trương được.

      Trương Trọng Vi dù quan giai thấp, nhưng tốt xấu vẫn là quan viên triều đình, Phong Hòa điếm vì sao to gan như vậy, dám đối đầu với cước điếm nhà họ Trương? Lâm Y cho rằng bên trong tất có nguyên do, liền nhờ Tiếu tẩu tử hỏi thăm phen, quả nhiên, bà chủ Phong Hòa điếm chính là biểu muội bà con xa của phu nhân Vương hàn lâm.

      Lâm Y rất tức giận, . “Vương hàn lâm cũng đủ thù vặt, chẳng lẽ ông ta còn hoài nghi chúng ta vạch trần chuyện ông ta nhận hối lộ? Hoặc nghi ngờ chúng ta có quan hệ với nhà họ Ngưu?”.

      Trương Trọng Vi vừa từ nhà Âu Dương tham chính về, hiểu biết ít tin tức về tình huống, nghe vậy lắc đầu, . “Đều phải đơn giản như vậy đâu”.

      ra Lâm Y và phu nhân tham chính qua lại thân thiết rơi vào tai phu nhân Vương hàn lâm, bà ta nghi phu nhân tham chính cũng giống bà ta, là nhận hối lộ mới thường hay đến cước điếm nhà họ Trương uống rượu, bởi vậy muốn mượn cơ hội dìm tửu lâu nhà họ Trương phen, bức nhà họ Trương tặng lễ cho Âu Dương tham chính để bắt tận tay.

      Lâm Y nhớ từ lúc lời đồn bắt đầu, nàng liền thường xuyên đến nhà phu nhân tham chính, khỏi lạnh run, may mắn thủ đoạn của nàng khe hở, bằng quả là trúng kế phu nhân Vương hàn lâm.

      Ông chủ Phong Hòa điếm lên công đường, kế sách của Vương hàn lâm thất bại, nhưng lời đồn vẫn còn ảnh hưởng, Trương Trọng Vi cau mày, hận . “Để ta khiến quan phủ đóng cửa Phong Hòa điếm”.

      Lâm Y chợt lóe ra ý, ngăn chàng lại. “Em có chiêu này, có lẽ dùng được, chỉ là quá mức hiểm”.

      Trương Trọng Vi vội la lên. “ bất nhân ta bất nghĩa, cho dù chúng ta sử ám chiêu cũng là do bức ra tới”.

      Lâm Y thầm với chàng mấy câu, lại dặn. “Tiếu Đại còn trông cậy vào tửu lâu trang hoàng, kiếm càng nhiều tiền, vậy cũng hận lời đồn này, việc cứ để ta làm”.

      Trương Trọng Vi giơ ngón tay cái tán thưởng nàng, gọi Tiếu Đại, cẩn thận dặn dò, lại giao cho ta chút tiền, đồng ý tình hoàn thành xong đưa nửa còn lại.

      Tiếu Đại bỏ tiền vào tay áo, về đến nhà, chờ bầu trời tối đen mới ra cửa, chạy đến bãi tha ma ngoài ngoại ô. Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, chợt nghe người ta nghị luận rùm beng khắp cầu Châu Kiều rằng trước cửa Phong Hòa điếm ngầm chôn xác người. Tới buổi chiều, đồn đãi lại thay đổi chút, bảo rằng tửu lâu có chôn xác thực ra là Phong Hòa điếm kia, tam sao thất bổn nhầm lẫn thế nào lại giá họa cho tân tửu lâu nhà họ Trương.

      Chưa đầy ba ngày, Phong Hòa điếm bị đóng cửa , ai nấy đều đường vòng né tránh nó, ông chủ Phong Hòa điếm vừa phải ăn hèo vừa bị mất điếm, ngồi trước điếm khóc lớn trận, dắt díu cả gia đình tìm Vương hàn lâm nương tựa.

      Tiếu tẩu tử báo lại tin tức cho Lâm Y, lại thêm. “Cái xác giúp chúng ta là kẻ đáng thương có chỗ chôn bị ném ra bãi tha ma, nha môn phát xong, đưa đến chôn chung ở nghĩa địa, cho cùng cũng coi như chúng ta làm việc tốt”.

      Lâm Y gật đầu, lấy tiền thưởng Tiếu tẩu tử, Tiếu tẩu tử ngàn ân vạn tạ ra .

      Lời đồn dừng ở đó, coi như chấm hết đoạn thời gian rối ren, nhưng Lâm Y vẫn cảm thấy mình quên mất chi tiết nào đó, nếu chuyện này là Phong Hòa điếm làm, người đứng sau màn chính là Vương hàn lâm, vậy liên quan gì tới Ngưu Đại Lực? Nếu can dự, vậy chuyện cơ mật đó tuyệt đối thể lọt vào tai .

      Trương Trọng Vi cũng thấy khả nghi, nhưng Lan Chi là thiếp của Dương Thăng, ta mở miệng, người khác chẳng thể cưỡng cầu, chỉ có thể tạm thời để đó.

      Mấy ngày sau, tửu lâu hoàn thành, nhưng tiền trang hoàng vẫn bặt vô tín, Lâm Y chính sốt ruột, ngoài cửa có nhóm người từ đâu tới, thím Dương ra ngoài xem thử, kích động la lên. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, Đại phu nhân trở lại”.

      Lâm Y ra ngoài nghênh tiếp, Dương thị vào trong nhà, vừa lúc đánh giá trang trí trong điếm và mấy vị khách đến uống rượu. Nàng thực kinh ngạc sao Dương thị đột nhiên trở về, nhưng để lộ ra, miễn cho Dương thị tưởng nàng chào đón bà về nhà.

      Lâm Y hành lễ chào hỏi, . “Mẫu thân trở lại sao báo trước tiếng, con dâu đón mẫu thân”.

      Dương thị chỉ đoàn người sau, cười . “Có nhiều người như thế này theo, cần con đón”.

      Lâm Y nhìn phía sau, tôi tớ theo quả nhiên ít, ngoài cửa bốn tên gia đinh, canh giữ hai rương đồ lớn, hai tiểu nha hoàn đứng sau cùng thím Dương, theo sát Dương thị là người Lâm Y nhận biết – Lưu Hà, người khác xa lạ, nhưng phục sức người ta tương tự Tiếu tẩu tử, hẳn là phải đại nha hoàn bên người Dương thị, vậy chính là nha hoàn thông phòng mới của Trương Đống vừa nạp ở Cù Châu.

      Dương thị thấy Lâm Y đánh giá bọn họ, quay lại kêu. “Đều tới đây hành lễ gặp mặt Nhị thiếu phu nhân”.

      Vừa ra lệnh, lập tức vang lên tiếng thỉnh an răm rắp, ngay cả bốn tên gia đinh ngoài cửa cũng quỳ xuống. Lâm Y từ lúc bước chân vào Đại Tống vẫn chỉ sống những ngày kham khổ, chưa bao giờ chịu trường hợp như thế này, cơn kinh ngạc trôi qua, cũng luống cuống nhiều, thản nhiên “Đứng lên cả ”, liền sai thím Dương thưởng tiền.

      Lúc này chưa đến giờ cơm, trong điếm khách uống rượu chưa đông, nhưng ai cũng ráng ngóng nhìn, Lâm Y muốn ảnh hưởng buôn bán, liền mời Dương thị vào phòng trong.

      Dương thị vẫy tay, sai gia đinh nâng rương vào, Lâm Y vội ngăn lại. “Mẫu thân, con dâu kinh doanh nương tử điếm, đàn ông được vào”.

      Dương thị nhìn trong điếm, quả nhiên khách đều là nữ, cười . “Ta ở Cù Châu nghe Đông Kinh tại thịnh hành mở nương tử điếm, quả nhiên là thế”. xong dặn gia đinh xa xa tránh , đừng đứng ở cửa dọa khách khứa, lại sai tiểu nha hoàn ra ngoài nâng rương.

      Lâm Y thấy người hầu bộ dạng đều qua huấn luyện cả, nghĩ dù mua hay mướn nhất định cũng hề rẻ chút nào, xem ra bọn họ ở Cù Châu đúng là phát tài.

      Ngoài cửa rương đồ có hơi nặng, hai tiểu nha hoàn khiêng nổi, thím Dương thấy thế định hỗ trợ, Dương thị lại . “Lưu Hà, Lưu Vân, còn thất thần chi nữa, mau đến giúp”.

      Lưu Hà vâng lời ngay, dẫn đầu ra cửa, người gọi là Lưu Vân lại tỏ ra miễn cưỡng, dừng chút mới ra ngoài theo.

      Dương thị theo Lâm Y vào trong phòng, thừa dịp người hầu còn bận rộn, vội hỏi Lâm Y. “Điếm ở bên ngoài là con mở?”.

      Lâm Y gật đầu. “Đúng vậy, sinh kế gian nan, đành phải mở điếm sống tạm, chúng con vừa xây xong tửu lâu mới, tiền bạc có chút chật vật, lúc này mới xin vay tiền phụ thân mẫu thân”.

      Dương thị . “Cha mẹ ruột thịt, có gì mà mượn với vay, có chúng ta ở, vốn nên để các con quan tâm sinh kế, ta mang tiền trở lại, điếm này vẫn là mau mau đóng cửa thôi”.

      Lâm Y nghĩ Dương thị tưởng rằng bọn họ lỗ vốn, vội . “Mẫu thân yên tâm, điếm nhà chúng ta kinh doanh rất được”.

      Dương thị vội la lên. “ liên quan đến lỗ lãi, cả nhà chúng ta đều có chức quan trong người, sao có thể hạ thấp thân phận bán buôn kinh thương, thực khiến người ta chê cười”.

      Lí Thư cũng xuất thân con nhà quan lại, vẫn vui vẻ cho Phương thị mở điếm, hề sĩ diện, vì sao Dương thị lại để ý như vậy? Nàng đâu có biết, Dương thị vì nhà mẹ đẻ từ quan sang kinh thương, tự ti rất nhiều năm, cực muốn con dâu nhà mình cũng bước lên con đường đó.

      Dương thị thấy Lâm Y im lặng, tiếp tục khổ khuyên. “Con nhìn xem các phu nhân quan lại chung quanh, có ai kinh doanh gì ?”.

      Lời này Lâm Y quả phản bác được, giống nhà Triệu hàn lâm, chấp nhận bán cả nhà từ đường chứ nhất định chịu buôn bán kiếm sống, hẳn là cũng nghĩ như Dương thị, cảm thấy kinh thương có nhục thân phận. Nhưng Đại Tống hề ức chế việc buôn bán, buôn bán lại dễ dàng kiếm tiền, hơn nữa cũng phải nhập hộ tịch thương gia, có gì to tát đâu.

      Lâm Y nhìn toàn cảnh, Dương thị nhìn chi tiết, nàng có cách nào khuyên Dương thị, đành phải nửa giấu nửa lộ cho bà biết cước điếm nhà họ Trương phải của mình nàng, là có đại nhân vật góp cổ đông.

      Dương thị làm phu nhân quan lại nhiều năm, vừa nghe liền hiểu được đường tắt ngõ cong bên trong, hẳn là vị đại nhân vật này có lợi cho đường làm quan của Trương Trọng Vi. Bà là người rất lí trí, lúc này liền thôi khuyên Lâm Y bỏ điếm nữa, nhưng cầu Lâm Y chính xác cho bà biết vị đại nhân vật đó là ai.

      Lâm Y do dự, phải nàng muốn , cũng phải nàng tin Dương thị, mà chỉ sợ phu nhân tham chính mất hứng.

      Dương thị . “Con rốt cuộc vẫn chưa trải đời nhiều, ta phải trấn giữ thay con, nhìn xem phu nhân ấy có đáng giá tương giao hay ”.

      Dương thị rất có đạo lý, Lâm Y đáp. “Mẫu thân, con dâu hứa chắc với người ta, được cho phép của bà ấy được tự tiện mở miệng, chờ con dâu hỏi ý bà ấy rồi lại cho mẫu thân biết, được ạ?”.

      Dương thị gật đầu. “Làm người phải giữ chữ tín, con đúng, đừng quên là được”.

      Hai người cả lúc lâu vẫn chưa thấy rương đồ khiêng vào, Dương thị bực mình, gọi hai tiếng. Lưu Hà chạy vào bẩm. “Chúng nô tỳ khiêng nổi rương, từ từ na vào”. xong hai mắt mở to nhìn Dương thị, đại khái hy vọng bà có thể lên tiếng để thím Dương đến hỗ trợ.

      Lâm Y đều nhìn ra tâm tư ta, định gì, Dương thị ngăn. “Vậy cứ từ từ mà na, ta vội”.

      Lưu Hà lau mồ hôi chạy , dám nửa câu oán hận, xem ra đến Cù Châu bị dạy dỗ ít.

      Dương thị với Lâm Y. “Ta nghe con ở Đông Kinh gặp phiền toái liên tục, tháng trước liền nhích người chạy về Đông Kinh, đường nhận được thư từ Cù Châu gửi tới, vừa lúc mang theo cũng đủ tiền, bằng phải lộn ngược trở lại Cù Châu”.

      ra Dương thị phải riêng vì chuyện tiền bạc mà đến, phiền toái bà tới ý chỉ Phương thị? Lâm Y đoán ra.

      Nàng vẫn là đoán trật rồi, Dương thị tiếp. “Con yên tâm, Ngưu phu nhân tuy là mẹ kế của ta, nhưng thể thân bằng con và ta, nếu bà ta còn chèn ép con, con cứ ta biết”.

      Rốt cuộc là Ngưu phu nhân, chuyện quá khứ lâu, sao Dương thị còn nhắc tới? Ban đầu Lâm Y kinh ngạc, nhưng nghĩ sơ hiểu, Đại Tống truyền tin chỉ có thể truyền bằng miệng hoặc thư từ, hai phương thức này đều rất chậm, chuyện xảy ra mấy tháng trước, phải mất tháng mới tới được Cù Châu cũng có gì ngạc nhiên.

      Lâm Y cúi người tạ ơn Dương thị. “Chúng con khiến mẫu thân lao tâm, còn khiến người phải tự thân đến, là băn khoăn”.

      Dương thị cười. “Mấy tháng gặp, con dâu vội xa cách ta. Ta về Đông Kinh cũng phải tất cả đều vì chuyện phiền toái của con, chỉ là muốn ở Cù Châu chịu bực bội, bằng về hưởng phúc với con trai con dâu”.

      Trừ việc Trương Đống nạp thiếp ra còn có chuyện gì khiến Dương thị bực bội được đâu, bà yên tâm lớn mật về Đông Kinh, vậy chuẩn bị phòng hờ kín kẽ mọi thứ, Lâm Y nhớ tới phương thuốc còn nhét dưới đáy rương đồ của nàng, đoán được Dương thị nhất định còn có “thứ” tốt hơn.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 201: Lâm Y Phân Phòng

      Mẹ chồng nàng dâu còn thêm chút nữa, Lưu Hà và người hầu rốt cuộc cũng na được rương đồ vào, bốn người đều mệt đến thở hồng hộc, Dương thị câu “Vất vả”, nhưng cho bọn họ chút thời gian nghỉ ngơi, gọi Lưu Hà và Lưu Vân tiến đến, lần nữa vấn an Lâm Y, giới thiệu. “Lưu Hà hầu hạ rất tốt, ta cất nhắc lên làm di nương, còn Lưu Vân này là mua đường, tại vẫn là thông phòng”.

      Tuy rằng là thiếp thất, nhưng cũng là người bên cạnh Trương Đống, Lâm Y định đứng dậy đáp lễ, Dương thị lại ấn nàng ngồi xuống, . “Con giờ là thân phận nào, cần gì đáp lễ bọn họ, mau ngồi yên, đừng làm bọn họ tổn thọ”.

      Lưu Hà phụ họa theo, Lưu Vân mặt tuy có chút bất mãn nhưng cũng chưa gì. Lâm Y nhìn, thầm buồn cười, cho dù nàng phải phu nhân quan lại, cũng chưa tới mức hạ thấp đáp lễ nha hoàn thông phòng, hiểu ta bất mãn chỗ nào.

      Thái độ của Lưu Vân, Lâm Y có thể thấy được, những người khác đương nhiên mù, Lưu Hà thẳng trước mặt mọi người, mắng. “Đừng ỷ vào Đại lão gia sủng ái chút, cái mặt liền hếch lên trời , Đông Kinh phải Cù Châu, đừng quên mất quy củ, bôi nhọ danh dự Đại phu nhân”.

      Lưu Vân trợn mắt lên, sắp sửa cãi lại, Dương thị trách mắng. “Muốn cãi về phòng mà cãi , đừng ở đây mất mặt”.

      Lâm Y nhìn màn này, hiểu vì sao Dương thị dẫn Lưu Hà theo, vừa có thể kéo kẻ sinh chuyện bên cạnh Trương Đống, lại có việc cho Lưu Hà làm, là nhất cử lưỡng tiện.

      Dương thị vừa kêu hai thiếp về phòng cãi nhau, nhưng Lâm Y căn bản có phòng trống cho bọn họ, liền thương lượng với Dương thị. “Mẫu thân, tửu lâu chúng con vừa xây xong, chớp mắt có thể vào ở, tại tìm ra được phòng khác để thuê, bằng con và Trọng Vi chen chúc trong điếm tạm thời, mẫu thân ở phòng trong, những người khác ra sau chịu khổ mấy ngày, mẫu thân thấy thế nào?”.

      Dương thị cười . “Ta dẫn theo chỉ bốn người, còn có mấy tên gia đinh, thuê gian nhà làm sao ở hết? Con yên tâm, tiền bạc ta có”. xong sai Lưu Hà mở rương lấy tiền giao cho Lâm Y, . “Con trước an bài việc trang hoàng tửu lâu, chớ để chậm trễ”.

      Lâm Y tạ ơn bà, sai người mời Trương Trọng Vi về. Trương Trọng Vi nghe Dương thị quay về Đông Kinh, biết xảy ra chuyện gì, chạy như điên về nhà, thấy bà và Lâm Y trò chuyện vui vẻ, lúc này mới thở phào nhõm, tiến lên hành lễ chào.

      Dương thị thấy Trương Trọng Vi thở hồng hộc, vội kéo chàng ngồi xuống nghỉ, Lâm Y cười . “ có thời gian rảnh cho chàng nghỉ ngơi, bao nhiêu chuyện cần dựa hết vào chàng làm đây”. Nàng đưa tiền Dương thị vừa giao cho, . “Chàng cầm tiền này trước thuê cho mẫu thân, còn có di nương và người hầu gian nhà ở, lại giao cho Tiếu Đại để trang hoàng tửu lâu nhanh chóng hoàn thành”.

      Việc nào Lâm Y cũng quan trọng hết, Trương Trọng Vi dám nghỉ lâu, vội đứng dậy . Lâm Y nhớ đến thẻ hội viên chưa lo xong, liền giảng giải cho Dương thị cùng nghe, Dương thị cũng hiểu buôn bán lắm, chỉ . “Con trước hết cho ta biết người hợp tác chung là ai, chúng ta lại quyết định xem tửu lâu có nên mở hay , nếu là nên, tiền lo thẻ hội viên gì gì đó, ta bỏ ra; nếu đối phương đáng tin cậy, chờ tửu lâu hoàn tất, mau bán ”.

      Ở trong mắt Dương thị, tửu lâu chỉ là ngụy trang mà thôi, cuối cùng vẫn để phục vụ cho đường làm quan của Trương Trọng Vi, tâm lý này Lâm Y vô cùng thấu hiểu, nàng đồng ý với Dương thị sáng sớm mai tìm người đó.

      Dương thị chỉ vào đám người, . “Mấy nha hoàn này của ta cũng thể để nhàn rỗi, trong điếm của con thiếu người chỗ nào, cứ việc kêu bọn họ đến giúp”.

      Có tiểu nha hoàn rất thông minh, bước lên bước, với Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ là Tiểu Khấu tử, đầu óc ngu dốt nhưng tay chân chịu khó, cầu được vào điếm làm tửu bảo hầu rượu, phân ưu cho Nhị thiếu phu nhân”.

      xuôi tai, Lâm Y bội phục bản lĩnh dạy người hầu của Dương thị, cười . “Điếm chúng ta , tửu bảo tạm thời thiếu người, bằng ngươi ra sau bán cơm đĩa chung với Thanh Miêu, cũng cho nàng rảnh tay chút”.

      Tiểu Khấu tử vâng theo, hỏi Dương thị. “Đại phu nhân, vậy nô tỳ tìm Thanh Miêu tỷ tỷ?”.

      Dương thị gật đầu, cho . Tiểu nha hoàn còn lại cam lòng chịu thua, bảo rằng mình cũng muốn , Lâm Y cười. “Phía sau chật chội, hai người đứng trước cửa sổ là chen chúc rồi, ngươi cứ ở lại hầu hạ Đại phu nhân thôi”.

      Dương thị và mọi người đều ngạc nhiên. “Cửa sổ? Cơm đĩa là thế nào?”.

      Lâm Y cảm thấy giải thích , dẫn bọn họ ra sau tham quan phen, lại bảo Thanh Miêu dọn mấy đĩa cơm, bưng vào phòng mời Dương thị và đoàn người ăn thử.

      Cơm tuy nấu trong nồi chung, Dương thị lại khen dứt miệng, nắm tay Lâm Y. “Chỉ có cơm con làm ăn mới ngon, ta tới Cù Châu, đổi bao nhiêu đầu bếp cũng nấu ra hương vị đó”.

      Đừng Cù Châu, ngay ở Đông Kinh này, rất ít ai dám dùng dầu để xào nấu rau, so ra đương nhiên đồ ăn Lâm Y làm ngon miệng hơn hẳn.

      Lưu Hà và Lưu Vân phụ họa theo Dương thị, khen ngợi Lâm Y mấy câu. Lâm Y cười với Dương thị. “Nếu mẫu thân thích ăn, mỗi ngày con dâu nấu”.

      Dương thị chỉ vào Lưu Hà Lưu Vân, . “Có hai người này ở đây, sao để con tự động tay làm, cứ theo ta hưởng phúc”.

      Lâm Y nhận lời, rốt cuộc vẫn là thiếp thất của cha chồng, dù lòng có xem thường bao nhiêu nữa, ngoài mặt vẫn phải nể nang chút đỉnh, nàng qua chuyện khác, bảo rằng Trương Bát nương em của Trương Trọng Vi cũng làm việc trong điếm kiếm sống, gọi đến chào hỏi Dương thị.

      Dương thị thừa dịp Trương Bát nương còn chưa đến, với Lâm Y. “Ta nghe Bát nương là bị chồng bỏ, vì thế thúc thúc các con còn khuyến khích Lí Giản Phu và Phương Duệ đánh nhau trận?”.

      Xem ra Dương thị dù xa ở Cù Châu nhưng vẫn biết hết mọi chuyện, Lâm Y gật đầu. “Là có chuyện đó, nhưng nhà chúng ta cũng trong họa có phúc, chỉ khổ cho Bát nương”.

      Làm sao trong họa có phúc, Dương thị đương nhiên hiểu trong lòng, . “Ta thấy Bát nương cũng trong họa có phúc đấy, nhà họ Phương kia phải chỗ cho người sống”.

      chuyện, Trương Bát nương gõ cửa vào, chào Dương thị. Dương thị đỡ , sai Lưu Hà bưng hộp trà đưa qua, . “Đây là trà sơn dương thảo núi Long Du ở Cù Châu, người ở đó ai cũng thích uống, cháu cầm nếm thử xem”.

      Trương Bát nương tạ ơn bà, cười đáp lại. “Ở Đông Kinh người ta cũng khen trà núi Long Du rất ngon, cháu vẫn chưa có dịp nhìn thấy, hôm nay nhờ phúc Đại bá mẫu, cũng nếm thử lần”.

      Lâm Y vui đùa. “Em tự uống mình nhé, Đại bá mẫu của em bất công, chỉ tặng em tặng chị đâu”.

      Dương thị cười to. “ thiên vị ai cả, trong rương ta còn nhiều, tất cả đều cho con”.

      Bên ngoài có khách cần chiêu đãi, Trương Bát nương ngồi lâu liền đứng dậy ra ngoài. Dương thị nhìn bóng lưng của , bất giác thở dài. “Là đứa bé ngoan, đáng tiếc mệnh khổ”. Lại khuyên Lâm Y. “Ta biết con và Bát nương tình như ruột thịt, nhưng con bé ở đây mãi với chúng ta cũng tốt, để nó về nhà mẹ đẻ , mẹ nó tìm hộ gia đình khác tử tế”.

      Lâm Y thở dài. “Đạo lý đó con cũng hiểu, nhưng y tính tình ấy như vậy, tái giá lại gặp hại thôi, con dám mở miệng, sợ lầm lỡ cả đời ấy”.

      Dương thị lại . “Thiên hạ rộng lớn như vậy, luôn có người thành lương thiện ở, đừng đâu xa, tìm hộ ở ngay Đông Kinh này, ngày ngày thăm hỏi, sai đâu được”.

      Lâm Y đứng dậy cúi người, vui vẻ . “Con trước thay mặt Bát nương tạ ơn mẫu thân”.

      Dương thị cười . “Là nhờ ta thông đường với Nhị phu nhân phải ? Con dâu nay cũng học xấu rồi”.

      Lâm Y khẩn thiết cầu xin. “Mẫu thân, con biết tính thím khó chơi, nhưng lúc con còn ở nông thôn, toàn bộ dựa vào Bát nương chiếu cố, giờ ấy gặp rủi ro, con thể vươn tay giúp đỡ, mẫu thân coi như giúp cho con dâu phần đại ơn đại đức, con dâu vĩnh viễn nhớ ”.

      Dương thị thở dài. “Cũng đúng, nếu chờ thím các con, biết lại gả Bát nương đâu, hại đứa này lần nữa, thôi coi như ta tích đức vậy. Có điều chuyện này được cho thím các con biết, bằng mảnh hảo tâm lại bị bà ta coi như lòng lang dạ thú, chờ có cơ hội, với thúc thúc các con ”.

      Lâm Y thấy bà đồng ý rồi, mừng rỡ lắm, vội cúi gập người sâu tạ ơn bà giúp đỡ.

      Trương Trọng Vi đến vụ lâu điếm, ngay tại góc xéo đối diện tân tửu lâu nhà họ Trương, thuê căn thượng đẳng phòng ngủ phòng khách cho Dương thị ở, lại thuê thêm hai căn phòng hạ đẳng cách vách phòng bếp cước điếm, gian cho nam ở, gian cho nữ ở.

      Lâm Y cảm thấy Trương Trọng Vi an bài vô cùng thỏa đáng, định giọng khen ngợi chàng, chợt nghe Lưu Vân lầm bầm. “Phòng hạ đẳng sao chỉ thuê có hai căn, ràng ở đủ, ta là thông phòng của lão gia, sao có thể chen chúc với đám nha hoàn”.

      Lưu Hà chỉ vào mặt ta, mắng. “Thông phòng cũng là nha hoàn, chưa hề chèn ép ngươi đâu, muốn ở riêng căn chờ lên làm di nương hãy oán giận”.

      Lưu Hà là mắng Lưu Vân, nhưng trong bông có kim, ám trách Trương Trọng Vi xử chưa khéo, an bài được chỗ riêng cho di nương là ta ở. Lâm Y hận ta lên mặt, nhưng Dương thị lên tiếng, nàng cũng mở miệng được, chỉ có thể hung hăng trừng ta.

      Cố tình Dương thị lại muốn nghe ý kiến của nàng, hỏi. “Con dâu, con thấy phòng mới thuê phải sắp xếp như thế nào?”.

      Lâm Y giải thích phen. “Tửu lâu mới xây đằng sau có tiểu viện, chờ trang hoàng xong, chúng ta liền có thể dời vào ở, cần thuê quá nhiều phòng, uổng phí tiền bạc”.

      Ý nàng là muốn tiết kiệm tiền cho Dương thị, Dương thị đương nhiên chỉ có cao hứng, cười gật đầu.

      Lưu Hà nghe Lâm Y , vốn thiện chí liếc qua, nhưng thấy gương mặt Dương thị tươi cười, lập tức biết thời biết thế cũng phụ họa theo. Lâm Y mới mặt kệ ta nghĩ gì, chỉ là cái thiếp thôi, so với vợ cả cưới hỏi đàng hoàng, dù bối phận cao hơn bậc, vẫn là bùn lầy dưới chân mà thôi, muốn đối nghịch chỉ có thể biết lượng sức mình. Nàng tiếp. “Các nha hoàn và di nương chịu khó mấy ngày, cố chen lấn trong phòng chút, mẫu thân lớn tuổi, ban đêm có người chăm sóc ta an tâm, bốn người các ngươi buổi tối luân phiên trực đêm ”.

      Lưu Hà từ theo hầu Dương thị, trực đêm quen, nghe vậy chẳng thấy vấn đề gì, nhưng Lưu Vân chưa bao giờ trực đêm, chỉ biết là vất vả, mặt liền lộ vẻ khó chịu.

      Dương thị làm như thấy, chỉ kêu bọn họ nghe theo Lâm Y phân công, xuống quét tước nhà cửa, trải giường. Lưu Hà hiểu biết tính nết Dương thị nhất, dám tỏ ra bất mãn dù chỉ chút, chỉ vâng vâng dạ dạ tạ ơn Lâm Y an bài, dẫn đầu ra.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 202: Lâm Y Quản Gia

      Lưu Vân kém hơn rất nhiều trong việc giữ kín tâm tư, trước mặt Dương thị còn nhịn xuống được, vừa đến phòng hạ đẳng liền lộ ra bản tính, ngồi ván giường oán giận. “Tôi thấy Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân đều nhìn chúng ta vừa mắt, chuyện phân phòng ràng bọn họ thông đồng trước, tôi tin thuê thêm gian hạ đẳng tốn bao nhiêu tiền”.

      Lưu Hà cũng nghĩ như vậy trong lòng, cho rằng vợ chồng Trương Trọng Vi phải vì cần kiệm mà là ngại hai người thiếp xài bớt tiền của Dương thị, nếu sao người hầu của bọn họ lại được ở hẳn gian phòng? Nhưng ta biết , phàm là người Dương thị ưu ái, cho dù ta thích cũng phải cố mà thích, bằng tuyệt đối có kết cục tốt. Dương thị luôn dùng thủ đoạn cay nghiệt đối đãi với những người đàn bà khác của Trương Đống.

      Lưu Vân còn oán giận ngừng, Lưu Hà vì lấy lòng Dương thị, cố nén suy nghĩ của mình xuống, kéo Lưu Vân ngã từ giường xuống, mắng. “Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân là người dám oán giận sao? Quỳ xuống cho ta!”.

      Lưu Vân ở Cù Châu được sủng ái hơn Lưu Hà rất nhiều, Dương thị đối xử với ta cũng tệ lắm, bởi vậy ta hề sợ Lưu Hà, đứng phắt dậy, cãi lại. “ cho rằng là ai? Cũng là đứa nô tỳ giống tôi thôi, dám phạt tôi quỳ?”.

      Lưu Hà đúng lý hợp tình. “Ta là di nương, là nửa chủ nhân, mà chỉ là đứa nha hoàn, sao ta phạt được?”.

      Lưu Vân nguýt dài. “Nửa chủ nhân, là Đại phu nhân nhà chúng ta tâm tính thiện lương cho chút thể diện, còn tưởng ”.

      Lưu Vân mới vừa oán giận vợ chồng Trương Trọng Vi xong, để Dương thị nghe được nhất định nổi nóng, Lưu Hà tự nhủ bắt được nhược điểm của Lưu Vân, làm sao dễ dàng buông tha, túm lấy cánh tay ta, kéo về phía trước, . “ muốn quỳ cũng được thôi, theo ta gặp Đại phu nhân”.

      Lưu Vân vừa những gì, chính ta cũng ràng trong lòng, nhưng nha đầu Tiểu Trụy tử lấy khăn lau, trong phòng ai khác, ta có thể cắn răng Lưu Hà vu hãm ta, bởi vậy dù có chút hoảng hốt, nhưng hề sợ hãi. Có điều, bị kéo đến trước mặt Dương thị chẳng phải việc gì tốt đẹp, Lưu Vân muốn thỏa mãn tâm tính của Lưu Hà, liều mạng giãy dụa.

      Tiểu Trụy tử bưng bồn vào, lại đặt ba cái khăn lau mặt lên bàn, nhưng Lưu Hà và Lưu Vân chỉ lo kéo qua dằng lại, hề có ý định quét tước phòng ốc, còn thường thường la lên. “Tiểu Trụy tử mau lại đây giúp!”.

      Phòng thượng đẳng cộng thêm phòng hạ đẳng cho nữ phó khoảng chừng bốn gian, quét tước phải nhàng, nếu muốn mình Tiểu Trụy tử hoàn thành, nàng đồng ý. Nhưng nào dám sai sử Lưu Hà và Lưu Vân, liền vội vàng chạy tới phòng ngủ của Lâm Y, tố với Dương thị.

      Dương thị nghe Lưu Hà và Lưu Vân tuân quy củ đánh nhau, thèm nổi nóng, thậm chí chưa hề tới chuyện xử phạt, chỉ bảo Tiểu Trụy tử chuyển lời cho hai vị kia : “Ở Đông kinh, nhà chúng ta là Nhị thiếu phu nhân đương gia, sau này tiền tiêu vặt hằng tháng của hai người là từ Nhị thiếu phu nhân cho, nếu thiếu cái gì cũng tìm Nhị thiếu phu nhân mà lấy”.

      Tiểu Trụy tử ghi nhớ, chạy về phòng hạ đẳng, thuật lại lời Dương thị. Lưu Vân vừa nghe, cảm thấy hai chân như nhũn ra, đợi Lưu Hà đẩy tự mình quỳ xuống.

      Lưu Hà may mắn bản thân lắm miệng ra như Lưu Vân, đắc ý dào dạt. “Biết sợ rồi sao? Xem ngày sau Nhị thiếu phu nhân xử lý như thế nào”.

      Lưu Vân sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngoài miệng vẫn yếu thế, cãi lại. “ đừng coi Nhị thiếu phu nhân là kẻ ngốc, vừa rồi quả tôi mới oán giận Nhị thiếu gia trước mặt thiếu phu nhân, nhưng câu tiếp theo có ý gì, tưởng thiếu phu nhân nghe hiểu?”.

      Lưu Hà cẩn thận ngẫm lại, lúc ấy sắc mặt Lâm Y đúng là có thay đổi. Sau lưng ta cũng lập tức lạnh lẽo, hối hận bản thân khoe khoang chút thông minh vặt vãnh, sau này thù cũ hận mới, còn biết Lâm Y chỉnh ta như thế nào.

      ta tìm cái ghế ngồi xuống, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy tình cảnh của mình tốt hơn Lưu Vân nhiều, dù sao ta có oán giận ra , cứ mực khăng khăng bản thân có ý kia là được; mà Lưu Vân oán giận Trương Trọng Vi là ra huỵch toẹt, cho dù Lâm Y có phát giận cũng phải trị Lưu Vân trước, mà ta có thể thừa dịp này, cải thiện quan hệ với Lâm Y.

      Cải thiện quan hệ như thế nào? Lưu Vân vừa mới xấu vợ chồng Lâm Y, phải cho nàng biết mới được. Lưu Hà bất giác nhếch mép cười.

      Tiểu Trụy tử thấy hai người bọn họ, kẻ quỳ thất thần dưới đất, kẻ cười ngây ngô tới mức quỷ dị, cũng chẳng ai thèm ngó ngàng quét dọn, gấp đến độ muốn khóc, mấy gian phòng lâu ai ở, tro bụi đóng dài cả lớp, trần còn đóng mạng nhện, chỉ dựa vào mình mình nhất định thể nào dọn dẹp sạch xong để Dương thị vào ở, đến lúc đó lại phải chịu phạt.

      Càng nghĩ càng hoảng, rồi khóc lên , năn nỉ . “Di nương, tỷ tỷ, hai người vóc dáng cao, xin hai người quét mạng nhện trong góc nhà trước có được ?”.

      Lưu Hà và Lưu Vân đều tự đắm chìm trong suy nghĩ, căn bản để ý tới , Tiểu Trụy tử đành phải lau nước mắt, lại tìm Dương thị nữa. Dương thị nghe xong khóc lóc kể lể, đáp, chỉ nhìn Lâm Y bĩu môi.

      Tiểu Trụy tử cũng coi như thông minh, lập tức quỳ xuống dập đầu, . “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ sợ mệt, chỉ sợ chậm trễ Đại phu nhân nghỉ ngơi”.

      Lâm Y nhìn Dương thị, bà cười với nàng, bộ mặc kệ con xử sao, ta cũng để ý. Lâm Y tuy rằng vì sao Dương thị phải từ nàng giải quyết việc này, nhưng có người cho mình chỗ dựa, nàng sợ gì mà làm, vì thế mỉm cười đứng dậy. “Chẳng qua là lười biếng thôi, có gì to tát, vừa hay tiền tiêu vặt hằng tháng của hai bọn họ lúc tới Đông Kinh vẫn chưa phát, cầm ra đường thuê hai người nhàn rỗi, nhất định có ít người tranh nhau làm”.

      Tiểu Trụy tử nghĩ bụng nếu mình thực làm vậy, biết Lưu Hà Lưu Vân hận mình thế nào đâu, vì vậy vội . “Đây là quy củ mới, bọn họ còn chưa biết, chờ nô tỳ cho bọn họ ”.

      Lâm Y gật đầu, dặn dò. “Phòng ở phải quét dọn sạch, đặc biệt là gian cho Đại phu nhân ở, nếu bọn họ để tâm, vậy lấy tiền tiêu vặt ra thuê người khác”.

      Tiểu Trụy tử vâng dạ ra , Dương thị hỏi Lâm Y. “Có trách ta vừa về tới Đông Kinh kéo thêm thù hằn cho con ?”.

      Lâm Y vội dám. “Có mẫu thân ở đây, làm sao tới phiên con quản gia”.

      Dương thị . “Ta biết con là đứa tốt, nhưng mềm lòng quá, con phải biết ngại phiền hà khó thành, có đôi khi con phải khiến người khác sợ uy của con. Hai đứa thiếp của ta phải đèn cạn dầu, chuyện quản giáo bọn họ ta giao cho con vậy, ta phải thoải mái hưởng thanh nhàn”.

      Dương thị để Lâm Y quản gia, Lâm Y lấy làm lạ, vì trước kia khi Dương thị còn ở kinh thành, nhà cũng là từ nàng quản. Nhưng Lưu Hà và Lưu Vân là thiếp của Trương Đống, tuy ở trong nhà phải do đương gia chủ mẫu quản thúc, nhưng Dương thị ra như vậy cứ khiến người ta thấy là lạ. Chẳng lẽ bà có dụng ý muốn Lâm Y luyện tập trước để sau này quản giáo thiếp thất của Trương Trọng Vi?

      Đôi mắt Dương thị giống như nhìn thấu được tâm tư người khác, . “Con yên tâm, bản thân ta là người vui thiếp thất, làm sao cố tình nhét thêm người vào phòng con, khiến con cũng bực bội? Ta xác thực muốn hưởng thanh nhàn, có ý khác, con đừng nghĩ nhiều”.

      Lời này giống như liều thuốc an thần, xóa những suy nghĩ miên man trong đầu Lâm Y, nàng cảm kích Dương thị từ đáy lòng, cười . “Nếu mẫu thân tín nhiệm con, con liền thử quản vậy, dù sao có ra sai lầm cũng còn mẫu thân ở đây”.

      Dương thị cũng cười. “Tổng cộng chẳng có bao nhiêu người, có gì sai lầm được đây”.

      Dương thị quyết định như vậy cũng là vì trong nhà ít người, ném Lưu Hà và Lưu Vân hai đứa đầu đất cho Lâm Y quản, cho nàng học quản lý người khác, đồng thời luyện cho tâm cứng rắn hơn chút.

      Dưới áp lực tiền tiêu vặt, Lưu Vân và Lưu Hà rất nhanh giúp Tiểu Trụy tử dọn sạch phòng ốc, tiến tới bẩm báo Lâm Y.

      Lâm Y định cho bọn họ nghỉ ngơi lát, chợt nghe Dương thị . “Lâu rồi mới quay về Đông Kinh, sắp quên mất mùi vị mì sợi như thế nào”.

      Lưu Hà lập tức hăm hở. “Nô tỳ kéo mì, buổi tối nấu mì thịt dê cải muối cho Đại phu nhân đổi vị”.

      Dương thị nhíu mày. “Mỡ màng ngấy lắm, ai ăn cái đó?”.

      Lưu Vân thấy Lưu Hà lấy lòng thất bại, cười thầm, . “Để Lưu Hà kéo mì, nô tỳ làm cho Đại phu nhân mì tương trộn”.

      Lưu Hà thầm hận, Lưu Vân lấy lòng Dương thị mặc kệ ta, nhưng vì sao phải đè lên mình, công sức là mình nhưng tiếng thơm lại là của ta. Lưu Hà mới thèm may áo gả cho người khác, . “Đại phu nhân là nhớ khẩu vị Đông Kinh, làm mì tương trộn phía nam làm chi?”.

      Lưu Vân lơ đễnh, . “Đừng cho rằng tôi lần đầu tới Đông Kinh, trước lúc tôi bị bán, từng ở Đông Kinh nhiều năm rồi, mì tương trộn sớm du nhập vào phương bắc, rất nhiều người Đông Kinh từ ăn qua”.

      Dương thị . “Làm , tiện tay nấu cơm chiều cho cả nhà luôn, được qua loa”.

      Dương thị chưa từng phân phó nhiều, Lưu Hà lại hiểu , đêm nay do ta kéo mì. Lưu Vân nghe Dương thị chịu mì tương trộn, còn chưa kịp cao hứng, nghe bọn họ phải nấu cả cơm chiều, khỏi thầm kêu khổ.

      Nhưng hai người bọn họ dám nửa chữ , còn phải giả như vui vẻ, cùng nhau hướng phòng bếp.

      Tiểu Trụy tử định theo, Dương thị gọi nàng lại, khen ngợi. “Ngươi gặp chuyện biết đến bẩm báo, tốt lắm, nghỉ ngơi ”.

      Tiểu Trụy tử tạ ơn bà, xoay người . Dương thị với Lâm Y. “Có những người, thể để bọn họ nghỉ ngơi, khi nhàn nhất định sinh ”.

      Làm cho Lưu Hà Lưu Vân lê thân xác mệt mỏi nấu cơm chiều là hình phạt dành cho bọn họ? Lâm Y đoán như vậy, với Dương thị. “Con dâu ghi nhớ”.

      Lưu Hà Lưu Vân phải ngu dốt toàn tập, sợ cơm chiều làm tốt, tối ngủ xong, bởi vậy ở phòng bếp có khắc khẩu nhau, nhưng quá phận, còn dọn trước cơm chiều lên bàn.

      bàn cơm có ba người, Dương thị, Lâm Y và Trương Trọng Vi. Người khác đều đứng sau hầu hạ.

      Trương Trọng Vi mới từ công trường trở về, miêu tả tân tửu lâu to như thế nào, hai cổng sơn son đẹp như thế nào, thập phần hưng phấn. Lưu Hà và những người khác nghe đến nhập thần, hỏi. “Đại tửu lâu nhưng chỉ chiêu đãi nữ khách thôi sao?”.

      Dương thị nghe cao hứng, vui bọn họ xen miệng vào, . “Đừng phơi quê mùa của mình ra, chưa nghe Nhị thiếu phu nhân sao, giờ Đông Kinh khắp nơi đều là nương tử điếm”.

      Lưu Hà muốn trải nghiệm, liền giật dây Dương thị. “Đại phu nhân, rảnh rỗi chúng ta cũng nhìn thử cái, thuận tiện giúp Nhị thiếu phu nhân tìm hiểu tin tức”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :