1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 193: Phương thị bị lừa

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Thanh Miêu chạy đường đến huyện Tường Phù, rất nhanh liền mời Trương Lương tới, nhưng quán rượu Phong Hòa là quán rượu của nữ giới, Trương Lương tiện vào, Thanh Miêu đành phải thỉnh cầu ông ta đứng ngoài chờ lát, vào trong điếm tìm Phương thị.

      Phương thị ngồi ở vị trí tốt nhất lầu hai, cực kì dễ thấy, Thanh Miêu vừa lên lầu gặp bà ta, trước trao đổi ánh mắt với thím Dương, sau đó lại gần gọi Phương thị. “Nhị phu nhân, Nhị thiếu gia mua về hai thước tơ lụa, biết phu nhân có ưng hay , chi bằng phu nhân theo nô tỳ về xem thử?”.

      Trương Trọng Vi giờ lâm cảnh tài chính eo hẹp phải vay tiền, thể nào dư mua tơ lụa, người có chút đầu óc liền biết là dối trá, nhưng Phương thị hưng trí cao, quên hết tất cả, lập tức đứng dậy phải về nhà nhận hiếu tâm của con trai. ngờ, bà ta vừa tới cửa bị ngăn lại, nữ tửu bảo cao lớn vạm vỡ chạy đến đòi tiền thưởng.

      Phương thị để ý, tùy tay chỉ vào thím Dương sau lưng, ý bảo tửu bảo đòi tiền thím Dương . Thím Dương túm Phương thị lại, mặt mày sầu khổ. “Nhị phu nhân, tôi chỉ là người hầu thôi, làm gì có tiền trả tiền thưởng?”.

      Tửu bảo vừa nghe câu này xong, càng chịu để Phương thị , ngoắc tay gọi thêm người tới, trước sau kẹp Phương thị lại. Phương thị nóng lòng về nhà nhìn xem tơ lụa, lại thể nhích chân, mắng thím Dương sa sả. “Đồ nô tỳ xấu xa, mời ta tới uống rượu mà mang theo tiền”.

      Nô tỳ mời chủ tử uống rượu, đây là lần đầu hai nữ tửu bảo nghe chuyện này, đều cho rằng Phương thị diễn trò vô lại, lập tức đổi sắc mặt, mời chưởng quầy đến, bảo rằng muốn kéo Phương thị báo quan.

      Phương thị đương nhiên cãi, nhưng chưởng quầy sao chịu tin, cho tửu bảo kéo bà ta . Nếu thực lên công đường, thể diện phụ nữ có chồng coi như mất hết, Phương thị bối rối, vội hỏi. “Bao nhiêu tiền, ta trả, ta trả”.

      Chưởng quầy ra hiệu tửu bảo buông bà ta ra, . “Tổng cộng trăm tám mươi văn”.

      “Cái gì?”. Phương thị kêu lên thất thanh. “Ta ngồi chưa tới hai canh giờ mà tận trăm tám mươi văn? Nơi này mà bán rượu cái gì, đúng là ăn cướp”.

      Thanh Miêu đứng sau cười thầm, Phương thị vào thành là tồn tâm muốn cướp của người, ai ngờ lại bị người cướp.

      Phương thị mở cửa hàng ăn vặt, ba ngày kiếm đến trăm văn, trong mắt bà ta trăm tám mươi văn chính là món tiền to. Bà ta chết sống chịu bỏ tiền ra trả, với chưởng quầy. “Con trai ta là biên tu Hàn Lâm viện, con dâu ta mở điếm ngay con phố sát bên, tên là cước điếm nhà họ Trương, nhà ngươi ghi sổ , quay đầu ta gọi nó tới tính”.

      Thím Dương sớm đoán được Phương thị giở bài này ra, lúc mới vào điếm, lựa lúc gọi rượu ngửa bài trước với chưởng quầy, Phương thị tiêu phí cái gì trong Phong Hòa đều liên quan tới cước điếm nhà họ Trương, bởi vậy Phong Hòa chưởng quầy mặc kệ Phương thị cứng cỡ nào cũng chịu thả bà ta .

      Phương thị rối muốn giơ chân, Thanh Miêu còn đứng đổ dầu vào lửa. “Chưởng quầy, chưởng quầy chớ nghe bà ta bịa chuyện, mẫu thân của thiếu gia nhà chúng tôi họ Dương kia, là phu nhân có cáo mệnh trong người, phàm ai từng ở phía đông cổng Chu Tước đều biết”.

      Phương thị vừa nghe, quay đầu mắng Thanh Miêu, Thanh Miêu tránh , chạy ra cửa gọi Trương Lương vào xem.

      Trương Lương dám tới gần nương tử điếm quá, ngóng cổ nhìn, liếc mắt thấy Phương thị giơ tay múa chân bên trong, chút bộ dáng hiền thục. Nhất thời ông ta dâng trào khí huyết, cảm thấy thể diện nhà họ Trương đều bị Phương thị ném ra lỗ cống hết, nổi giận đùng đùng sai Thanh Miêu. “Mau mau gọi Nhị phu nhân ra đây!”.

      Thanh Miêu rụt cổ. “Nô tỳ thể, Nhị phu nhân ăn xong uống xong chịu tính tiền, chủ điếm cho phu nhân , còn muốn dẫn phu nhân lên công đường gặp quan”.

      Gặp quan? Mặt Trương Lương càng đỏ sậm, nửa là tức giận, nửa là hổ thẹn. Ông ta run run giơ cánh tay chỉ hướng Phương thị, chắc như đóng đinh ra lệnh cho Thanh Miêu móc tiền trong hầu bao của Phương thị, trước tính xong nợ, rồi dẫn bà ta ra.

      Thanh Miêu ngoài miệng . “Đây là chủ ý của Nhị lão gia, Nhị phu nhân mà trách tội, lão gia phải gánh thay nô tỳ”. Dưới chân lại băng băng chạy nhanh tới trước mặt Phương thị, câu “Đắc tội Nhị phu nhân”, lập tức dốc túi tiền của Phương thị, lục ra được hai trăm văn, đưa trăm tám mươi văn cho chưởng quầy, còn lại hai mươi văn bỏ lại chỗ cũ.

      Lúc này hai cánh tay Phương thị bị tửu bảo giữ chặt, căn bản động đậy được, trơ mắt nhìn Thanh Miêu trả tiền.

      Chưởng quầy đếm tiền, thối mắng Phương thị. “ ràng có tiền mà trả, chưa từng gặp ai xấu tính như bà, khó trách nhà họ Trương chẳng ai thèm để ý tới bà”.

      Phương thị khóc ra nước mắt, nghĩ muốn đánh Thanh Miêu nhưng nhanh nhẹn bằng , bắt được, ủ rũ chán chường, sựt nhớ ra Trương Trọng Vi chờ mình ở nhà, liền lấy lại tinh thần, nghĩ bụng : Thanh Miêu là nha hoàn của Lâm Y, nhưng Trương Trọng Vi cũng là chủ nhân, chờ về nhà gọi con trai trị nó cho mình.

      Bà ta tỉnh lại, ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi điếm, chưa cao hứng đủ ba phần gặp thấy mặt Trương Lương, sợ đến nỗi lùi ra sau ba bước. Trương Lương bước nhanh tới, giật túi tiền của Phương thị, dốc ra hai mươi văn còn lại bỏ vào túi mình rồi mới mở miệng mắng. “Hôm trước tôi vay tiền bà, bà trách tôi chỉ biết uống rượu, chính bà chạy vào thành ăn uống hưởng thụ, ngồi lúc liền tiêu luôn trăm tám mươi văn”.

      Phương thị ấm ức. “ thể trách tôi, là vợ Trọng Vi thủ đoạn lừa đảo, mời tôi uống rượu, uống xong thấy người đến tính tiền”.

      Trương Lương cả giận. “Bậy bạ, làm gì có ai mời người khác uống rượu mà bản thân tới? ràng là bà bịa cớ xấu người khác”.

      Phương thị thấy ông ta chịu tin mình, trong lòng mười hai thành oan uổng, đứng bên đường gạt lệ. Trương Lương phải kẻ thương hương tiếc ngọc, thấy bà ta khóc càng thấy phiền. “Nhà chúng ta đều bị bà bại hết, giờ dựa vào con dâu nuôi sống qua ngày, bà biết điều chút , vung tiền uống rượu thôi, còn xấu vợ Trọng Vi, bà nên nhớ tại vợ Trọng Vi là phu nhân nhà quan lại, phải người bà có thể bôi nhọ đâu”.

      Trương Lương càng , Phương thị càng ấm ức tợn, nước mắt ngừng rơi, người qua đường ai nấy đều quay đầu nhìn, Trương Lương ngại xấu hổ, kéo tay áo Phương thị. “Theo tôi về nhà mau, về sau có việc gì cấm cho vào thành”.

      Phương thị nghẹn ngào. “Trọng Vi mua tơ lụa, còn chờ tôi về nhìn xem”.

      Trương Lương mất kiên nhẫn. “Nhà nó bận xây sửa, làm gì có tiền mua tơ lụa”.

      Phương thị trợn to hai mắt đẫm lệ, nhận ra bản thân bị Thanh Miêu lừa. Bà ta hung tợn trừng mắt ra sau, ngờ thím Dương và Thanh Miêu sớm mất tung mất tích, bà ta ôm hận, hận thể bắt lấy Thanh Miêu cắn hai cái, chỉ tiếc giờ phút này người như hổ rình mồi lại là Trương Lương.

      Trương Lương dắt tay áo Phương thị, đến ven đường gọi hai cỗ kiệu, nhét Phương thị lên kiệu xong, miệng còn càm ràm hai mươi văn đủ trả tiền phu khiêng kiệu, chuyến này ra ngoài thiệt thòi lớn.

      Thím Dương và Thanh Miêu về nhà, trong điếm vẫn chưa đông khách lắm, Lâm Y tranh thủ thời gian chuyện phiếm với Trương Bát nương, Thanh Miêu lòng tràn đầy hưng phấn, xông lên muốn đảm nhiệm người báo tin, thím Dương vội níu nàng lại. “Sao có thể lỗ mãng như vậy, cháu muốn mẹ Bát nương tử phải ngay trước mặt Bát nương tử?”.

      Thanh Miêu cuống quýt che miệng lại, sợ hãi thốt. “Suýt nữa hỏng việc, may có thím nhắc nhở”. rốt cuộc kiềm chế tâm tình nhảy nhót, đứng sau hầu hạ Lâm Y, chờ Trương Bát nương vừa liền bẩm báo.

      Trương Bát nương kể tin tức cách vách vừa tìm hiểu được. “Đinh phu nhân đúng là thủ đoạn cao minh, chén nước trong liền hù Lâm nương tử đổi luôn tâm tính, chẳng những ngoan ngoãn khai ra số tiền giấu ở đâu, còn cung kính vâng lời hết mực”.

      Thanh Miêu vốn tò mò lâu, lúc này nghe được, vội hỏi. “ chén nước trong làm sao hù được người ta ạ? Đinh phu nhân làm gì? Bát nương tử dạy nô tỳ với, rảnh rỗi nô tỳ cũng muốn thử lần”.

      Lâm Y oán trách nhìn nàng. “Chẳng bao giờ chịu học điều hay lẽ phải cả”.

      Trương Bát nương . “ cho cùng cũng đơn giản, Đinh phu nhân dọa Lâm nương tử, bảo ta rằng chén nước đó là độc, hỏi ta muốn chết hay muốn tiền, nếu muốn chết, lấy tiền ra đổi, còn nếu muốn tiền tự uống chén thuốc độc đó ”.

      Quả là chiêu thức đơn giản, nhưng cực kì hiệu quả, Đinh phu nhân này cũng là người có tâm kế. Lâm Y thấy Trương Bát nương bội phục hành vi của Đinh phu nhân, lỡ miệng. “Bát nương tử, nếu em cũng biết những thủ đoạn như vậy, phải chịu nhà chồng khi dễ”.

      Trương Bát nương vừa nghe, cúi đầu , mơ hồ có thể thấy được nước mắt vòng quanh. Lâm Y tỉnh ngộ bản thân nên như vậy, liên tục xin lỗi, Trương Bát nương có việc gì”, đứng dậy làm việc.

      Thanh Miêu nhìn bóng lưng Trương Bát nương, . “Nhị thiếu phu nhân cũng sai đâu, nếu Bát nương tử chịu khó học hỏi chút, tương lai tái giá lại lâm vào mệnh chịu khi dễ”.

      vậy, nhưng phải điều người thân phận nha hoàn như Thanh Miêu nên , Lâm Y nghiêm mặt nhìn . “Nếu bị người có rắp tâm nghe thấy, ta bảo hộ em nổi đâu”.

      Thanh Miêu vội cúi đầu nhận sai, rồi thuật lại câu chuyện ở quán rượu Phong Hòa cho Lâm Y nghe. Lâm Y vỗ tay cười. “Chiêu này quả nhiên hữu dụng, từ nay về sau ta bao giờ sợ Nhị phu nhân tới làm loạn nữa, chỉ cần dám tới nháo, ta mời Nhị lão gia”.

      Thanh Miêu cũng vui, tả lại bộ dạng Trương Lương tức giận thôi, mới chịu ra sau bếp chuẩn bị cơm đĩa bán buổi trưa.

      Thím Dương chiêu đãi khách xong, đến cho Lâm Y. “Nhị phu nhân về lần này chắc chắn trốn được bị đánh, chỉ sợ bà ta vì vậy mà hận Nhị thiếu phu nhân và chúng tôi luôn, tôi và Thanh Miêu đều là kẻ hầu người hạ, sợ cái gì, chỉ lo lắng bà ta huyên thuyên trước mặt Nhị thiếu gia, khiến Nhị thiếu gia giận Nhị thiếu phu nhân”.

      Lâm Y an ủi bà. “Hai người dỗ bà ta vào cục, bà ta nhất định hận hai người, nhưng nếu ta ngay cả người của ta còn bảo hộ được, còn tính làm chủ tử chi nữa”. xong lại cười. “Về phần Nhị thiếu gia, nếu Nhị thiếu gia là người lỗ tai mềm dễ nghe lời đàm tiếu, ta cần gì phải để ý Nhị thiếu gia”.

      Thím Dương thấy Lâm Y cười như gió thoảng qua bờ, lại tự tin tràn đầy, tiếp tục chiêu đãi khách khứa. Lâm Y từ chịu ít những cơn giận và bao lần bị làm khó từ Phương thị, lúc này toàn thắng quả thực cao hứng vô cùng, cũng ngồi xuống ghế trong điếm, uống hai ly rượu.

      Trương Trọng Vi bận lòng Lâm Y còn giận, buổi tối cố ý về sớm, tiện đường mua ít bánh hoàng tước mà Lâm Y thích, chỉ lo lấy lòng cho Lâm Y vui, quên mất cước điếm chưa tới giờ đóng cửa, bên trong toàn là nữ khách, chàng vào được, đành bồi hồi bên ngoài.

      Nghĩ cũng thấy Phương thị tội nghiệp, nhưng ngày xưa bà ta đối xử với Lâm Y tệ quá, âu cũng là cái quả báo.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 194: Cuộc sống ở Bắc Tống

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Bây giờ là lúc Đông Kinh lạnh lẽo nhất, bánh hoàng tước rất nhanh liền lạnh rồi, Trương Trọng Vi có ôm vào lòng giữ ấm cũng mấy tác dụng, chính chàng cũng lạnh run cầm cập, chân trái đá chân phải, vòng ra ngõ sau, chỉ chờ được vào phòng tránh gió. Nhưng ban ngày phòng hạ đẳng là chỗ bán cơm đĩa, bên ngoài toàn là khách đứng xếp hàng, bên trong là Thanh Miêu tất bật bới cơm gắp thức ăn vội vã ngừng, chàng thích hợp vào.

      Nhìn phòng bếp, cửa khóa cũng vào được, Trương Trọng Vi đành kiếm góc tường khuất gió chút, ngồi chồm hổm chờ đợi. May mắn lâu lắm, thím Dương xuống bếp làm thức nhắm cho khách uống rượu, mở khóa phòng bếp, kéo chàng vào.

      Thím Dương nuôi Trương Trọng Vi từ đến giờ, thấy chàng lạnh đến đỏ cả mũi, đau lòng thôi, cũng có chút giận Lâm Y nóng tính, chịu nể mặt Trương Trọng Vi.

      Trương Trọng Vi chà xát hai tay đông cứng, đưa bánh hoàng tước cho thím Dương, bảo bà hâm nóng lên đưa cho Lâm Y. Thím Dương giận Lâm Y đây, chỉ . “Nhị thiếu gia còn chưa ăn cơm kìa, chờ đến giờ cơm tối hãy hâm nóng”.

      Trương Trọng Vi nhận ra tâm tình của thím Dương, ngẫm nghĩ, . “Cũng đúng, bây giờ ăn bị lưng bụng, cơm chiều ăn vô”.

      Thím Dương thấy Trương Trọng Vi bị đông lạnh thành như vậy còn lo lắng Lâm Y, đột nhiên cảm thấy Lâm Y rất biết điều, chỉ lo tính kế Phương thị, quan tâm đến tâm tình của Trương Trọng Vi. Nhưng ý nghĩ vừa lóe lên, chính bà cũng tự mắng mình tiếng, trách được Lâm Y sao? Phương thị bộ chọc người ta gai mắt, mặc kệ là ai cũng đều tức đến suy nghĩ chu toàn nổi, ngay cả chính bà chẳng phải cũng tích cực phối hợp đó sao.

      Phòng bếp nổi lửa, thím Dương nhìn Trương Trọng Vi, bất giác thở dài, kéo chàng lại gần lò sưởi ấm.

      Trương Trọng Vi đợi ở phòng bếp, khó khăn chờ tới phía trước đóng cửa mới bưng bánh hoàng tước hâm nóng vào điếm. Chàng trộm nhìn sắc mặt Lâm Y, xem ra bình thường, lúc này mới ngồi xuống, định mở bánh ra, nhưng còn chưa há miệng, hắt xì liên tục ba cái, tiếp theo liền ho khan.

      Rốt cuộc vẫn là vợ chồng, Lâm Y có tức giận nữa, thấy chàng như vậy vẫn trở nên sốt ruột, vội vàng đưa khăn tay cho chàng, lại gọi thím Dương xuống bếp nấu canh gừng nóng.

      Trương Trọng Vi lau nước mũi, khoác tay. “Ta sao, nương tử đừng lo lắng”. xong chỉ vào bánh hoàng tước. “Cố ý mua cho em đó, mau ăn lúc còn nóng”.

      Lâm Y mang tới áo khoác dày, bảo chàng khoác thêm, lại sai Thanh Miêu đốt lò mạnh hơn chút, đặt gần Trương Trọng Vi, đợi bận bịu xong xuôi mới cắn miếng bánh, liên tục khen ngon.

      Trương Trọng Vi thấy Lâm Y ăn ngon miệng, mặt giãn ra nở nụ cười. “Em thích ăn, ngày mai ta lại mua”.

      Lâm Y hiểu được chàng chính lấy lòng, ra bản thân nàng cũng muốn tiếp tục chiến tranh lạnh, chỉ là tình còn chưa kết thúc, lòng nàng vĩnh viễn vẫn thắt gút tại đó, vì thế quyết định thành khẩn trước. “Hiếu kính mẹ ruột là chuyện thường tình ở đời, nhưng dùng giấy vay nợ hiếu kính là quá sức tưởng tượng, chàng muốn phụng dưỡng thím, đường đường chính chính tặng bạc là được, chẳng lẽ em ngăn cản?”.

      Đầu óc Trương Trọng Vi xoay chuyển được, cảm thấy ghi giấy vay nợ và tặng tiền cũng giống nhau thôi, vì thế tiếp tục lời ban sáng, giải thích cho Lâm Y hiểu.

      Thím Dương bưng canh gừng lên, nghe thấy Trương Trọng Vi , lại nhìn mặt Lâm Y, sắc mặt đen sắp ra mực được. Bà là người từng trải, hiểu Trương Trọng Vi sai, có tâm muốn giúp chàng phen, liền nhét chén canh gừng vào tay chàng, lại cười với Lâm Y. “Nhị thiếu gia biết sai rồi, Nhị thiếu phu nhân tha cho thiếu gia lúc này , lần tới thiếu gia nhất định chu toàn”.

      Trương Trọng Vi định tiếp tục , bị thím Dương nhìn sang cản lại, đành phải gật gù, . “Theo ý nương tử, viết giấy vay nợ”.

      Lâm Y biết chàng chân chính ý thực được mình sai, nhưng có đôi lời chính nàng thể , bằng tổn thương cảm tình đôi bên, chỉ có thể giả như tin tưởng chàng, những chỗ khác giả bộ hồ đồ, cho qua chuyện ấy.

      Thím Dương vòng ra sau lưng Lâm Y, nhàng đẩy, Lâm Y nghĩ mình cũng phải tỏ thái độ gì đó, liền gắp bánh hoàng tước bỏ vào chén cho Trương Trọng Vi.

      Trương Trọng Vi phải người keo kiệt, thấy nàng như vậy coi như đồng ý giải hòa, thở phào nhõm, gắp bánh bỏ vào miệng. Chàng nhìn tứ phía, thấy Trương Bát nương, liền hỏi. “Bát nương tử đâu?”.

      Lâm Y đáp. “Đinh phu nhân nấu thức ăn ngon, mời ấy làm khách”.

      ra Trương Bát nương là áy náy bản thân dẫn theo Phương thị về, hơn nữa sợ vợ chồng Trương Trọng Vi cãi nhau bàn ăn mới trốn sang cách vách. Người Trương Trọng Vi muốn hỏi thực cũng phải Trương Bát nương, bởi vậy truy hỏi, chỉ ra cửa đứng nhìn quanh.

      Lâm Y trong lòng hiểu hết, Trương Trọng Vi ngóng Phương thị. Dù sao lúc chàng Hàn Lâm viện, Phương thị tửu lâu uống rượu, cũng chưa phải về huyện Tường Phù, lúc này lòng nàng mâu thuẫn thôi, vừa muốn ra chuyện bản thân chủ động dời Phương thị , tiên hạ thủ vi cường, bằng chờ Phương thị đoạt trước cơ hội, trắng cũng bị thành đen; về phương diện khác, nàng lại lo lắng Trương Trọng Vi nghe xong giận dữ, dù sao đó cũng là mẹ ruột của chàng, chàng nhất định muốn Phương thị mất mặt.

      Lâm Y phiền não vô cùng, bắt đầu hối hận lúc đó cân nhắc nhiều hơn, bộp chộp nóng giận gây ra chuyện tổn thương tình cảm vợ chồng. Lại có lẽ việc này bị Phương thị lợi dụng châm ngòi quan hệ giữa nàng và Trương Trọng Vi, phải biết rằng trước nay Phương thị chưa bao giờ ngại gây chuyện bất lợi tổn hại người khác, nhất định vô cùng thích ý nhìn Trương Trọng Vi và nàng rạn nứt.

      Trước mặt cũng đao, sau lưng cũng đao, Lâm Y nghĩ mãi, quyết tâm, lên tiếng. “Nhà chúng ta có chỗ ở, em gọi thúc thúc tới rước thím về rồi”.

      Trương Lương rước Phương thị về nghĩa là làm sao, Trương Trọng Vi ràng, lúc này sắc mặt đột biến, bỏ đũa xuống bàn, đứng dậy chạy ra ngoài. Lâm Y nhặt áo khoác chàng bỏ rơi dưới đất lên, đuổi theo, gọi. “Trời tối rồi, chàng còn đâu? Vừa uống canh gừng xong, đừng để lại bị cảm”.

      Trương Trọng Vi đẩy tay nàng ra, mặt lạnh tanh, . “Ta đến huyện Tường Phù, ta thể trơ mắt nhìn mẹ ta bị đánh”.

      Lâm Y nghe chàng gọi “mẹ” mà phải gọi “thím”, cả người đều cứng lại. Lúc này Trương Trọng Vi quả thực nổi giận. Sớm biết bắt lỗi chàng chuyện giấy vay nợ, hẳn còn có đường quay lại, Lâm Y hối kịp.

      Thím Dương muốn nhìn thấy vợ chồng son lạnh mặt nhau, vội đuổi theo Lâm Y, nhắc nhở nàng. “Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân định để Nhị thiếu gia mình bộ đến huyện Tường Phù sao?”.

      Lâm Y giật mình, vội chạy về phòng trong lấy tiền, đuổi theo Trương Trọng Vi, thở gấp. “Em sai lầm rồi, chàng về hãy phạt em, ra ngoài mướn cỗ kiệu thôi”.

      Trương Trọng Vi thèm nhìn, bỏ qua nàng tiếp tục chạy về phía trước, Lâm Y đuổi theo sát, . “Vậy em cùng chàng”.

      Trương Trọng Vi dừng chân, nghiêng đầu nhìn gương mặt Lâm Y đỏ bừng, rốt cuộc vẫn nhận lấy tiền, nhưng mướn kiệu mà thuê con ngựa, chạy như bay .

      Lâm Y vừa vội vừa sợ, chạy hết đoạn đường, chợt ngừng lại, cảm thấy cả người như hết sinh khí, may mắn thím Dương và Thanh Miêu theo sau, bước đến đỡ nàng về nhà. Thanh Miêu bỏ mấy cục than hồng vào lò sưởi tay, nhét vào lòng Lâm Y, oán giận. “Nhị thiếu phu nhân lẽ ra nên , bằng Nhị thiếu gia chẳng bỏ ”.

      Lâm Y cười khổ. “Giấy gói được lửa, sớm hay muộn cũng biết thôi”.

      Thanh Miêu lại . “Nhị phòng ít lui tới nhà chúng ta, nhất thời biết, cho dù truyền ra, Nhị thiếu phu nhân mực khẳng định là Nhị phu nhân bịa chuyện, người tin thiếu phu nhân chuẩn là nhiều hơn tin bà ta”.

      Thím Dương trách. “ ngốc ơi biết cái gì, chỉ hiểu được thêm phiền”. xong đẩy nàng ra ngoài, xoay người an ủi Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân đừng quá tự trách, thiếu phu nhân lo lắng việc buôn bán trong điếm mới đuổi Nhị phu nhân chỗ khác, trách thiếu phu nhân được”.

      Lâm Y vẫn là cười khổ. “Đâu ai nguyện ý giữ bà ta lại, chỉ là ta nên mời Nhị lão gia tới”.

      Thím Dương bật cười. “Nhị lão gia mà tới, đúng chẳng ai rước nổi Nhị phu nhân về nhà được”.

      Lâm Y nhìn chằm chằm thím Dương, tâm . “Ta còn tưởng thím trách ta, ngờ lại giải vây cho ta”.

      Thím Dương thở dài. “Tôi nào có tư cách trách cứ Nhị thiếu phu nhân, hơn nữa, việc dặn chưởng quầy quán rượu Phong Hòa được cho ghi nợ vẫn là chủ ý của tôi kia”.

      Lâm Y chỉ biết Phương thị mất hết mặt mũi ở Phong Hòa, cũng biết là thím Dương trộn lẫn bên trong, nàng định trách cứ, lại chẳng mở miệng được, cho cùng, đều do Phương thị sống tích đức, bà ta cũng đâu phải mang tiền, thế nhưng giở trò trả, tự mình tính kế người khác, bây giờ ai?

      Thím Dương thấy Lâm Y im lặng , tưởng nàng tức giận, vội quỳ xuống. “Là tôi tự chủ trương, liên lụy Nhị thiếu phu nhân, xin Nhị thiếu phu nhân phạt tôi !”.

      Lâm Y nhoẻn miệng, muốn cười lại cười nổi, nàng nhắm mắt, giọng. “Thím , ta chờ Nhị thiếu gia về”.

      Thím Dương muốn khuyên nàng về phòng ngủ, nhưng há miệng ngậm miệng được gì, nghĩ bụng đàn ông cả thảy đều mến mỹ nhân yếu mềm, có lẽ Trương Trọng Vi quay về nhìn thấy Lâm Y tiều tụy như vậy, lòng cũng buông xuống, so đo.

      Thím Dương nhàng bước ra ngoài, đóng cửa lại, Lâm Y tự cài chốt, rốt cuộc nhịn được ngã ngồi xuống đất khóc rống lên.

      Tại sao quan hệ mẹ chồng nàng dâu, vợ chồng đối đãi nhau lại cứ phải khó như vậy? Càng khó hơn phải chu toàn với các bà phu nhân quan lại, hơn cả kiếm tiền. Lâm Y có khổ có mệt bao nhiêu cũng chưa bao giờ tuyệt vọng như bây giờ, nàng ôm mặt, ngồi mặt đất lạnh lẽo, thẳng đến khi mơ màng ngủ.

      Lúc này Trương Trọng Vi chạy như điên đường đến huyện Tường Phù, người đầu tiên gặp mặt là Trương Bá Lâm. Trương Bá Lâm vừa dỗ Lí Thư ngủ xong, chuẩn bị đến nghỉ cùng Thanh Liên, nghe đêm khuya Trương Trọng Vi đột ngột tới thăm, vội ra sảnh gặp mặt. “Trọng Vi, sao lúc này lại tới đây, xảy ra chuyện gì?”.

      Trương Trọng Vi trước ngực sau lưng đều mướt mồ hôi, nhìn ra sau lúc, thở hổn hển hỏi. “Thím có khỏe ?”.

      Trương Bá Lâm sáng suốt hơn chàng nhiều, vừa nghe chàng hỏi Phương thị mà hỏi Trương Lương, liền hiểu chàng lo lắng điều gì. Phương thị là người như thế nào, ta hiểu hơn em trai mình, muốn em trai tự trách, lại thể trắng ra Phương thị sai, mới nhìn nhìn Trương Trọng Vi cười mà cười. “Thím của cậu có là con trai chăm sóc, để cậu nửa đêm tới vấn an, bảo mặt mũi biết làm sao nữa?”.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 195 : Biết được chân tướng

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Trương Trọng Vi chưa bao giờ thấy Trương Bá Lâm tỏ thái độ như vậy, ngẩn người lúc, nghẹn tiếng . “Đại ca, Đại ca biết em phải ý này”.

      Trương Bá Lâm vẻ mặt nghiêm túc, . “ và cậu là em cùng cha cùng mẹ, lại cùng nhau lớn lên, đương nhiên hiểu cậu phải ý đó, nhưng những người bên ngoài, đồng liêu chốn quan trường, hàng xóm cách vách, láng giềng chung ngõ, bọn họ có nghĩ như ?”.

      Trương Trọng Vi như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn Trương Bá Lâm, biết nên tiếp như thế nào.

      Trương Bá Lâm vỗ vai chàng, lời chân thành. “Cậu cũng là người đọc sách, nên hiểu lễ trọng hơn pháp, chớ làm những việc khiến bá phụ bá mẫu đau khổ thất vọng”.

      Lâm Y cũng từng y như vậy, nhưng Trương Trọng Vi chưa bao giờ nghe lọt vào lòng, giờ phút này gặp Trương Bá Lâm lời tương tự, khỏi cảm thấy ấm ức. “Chuyện làm con thừa tự đâu phải em nguyện ý…”.

      bậy!”. Trương Bá Lâm ngắt lời chàng, lạnh lùng . “Có thể mở miệng vậy chính là kẻ bất hiếu. ra hiếu thuận của cậu chỉ là làm dáng bên ngoài, luân lý cương thường chân chính cậu tuyệt để ý”.

      Trương Trọng Vi ngập ngừng . “Ca ca…”.

      Trương Bá Lâm giãn bớt khẩu khí. “Thúc thúc và thím đều có lo, là con trai ruột của bọn họ, chẳng lẽ lại bạc đãi bọn họ sao? Cậu cần quan tâm, chỉ cần nhớ thường xuyên liên lạc với bá phụ bá mẫu, sống hạnh phúc với em dâu là tốt nhất rồi”.

      Trương Bá Lâm từ tự chủ nhiều hơn Trương Trọng Vi, Trương Trọng Vi vẫn luôn bội phục trai, liền nghe lời trai nhiều nhất. Nhưng mục đích bây giờ chàng đến là muốn trộm thăm Phương thị chút, xem bà ta có bị Trương Lương đánh nặng tay , gặp được người vẫn là lo lắng.

      Trương Bá Lâm thấy Trương Trọng Vi vẫn đứng tần ngần chịu , đoán được chàng nghĩ gì, nhưng ta biết, chỉ cần Phương thị bước ra, đêm nay ai cũng đừng nghĩ tới việc ngủ, ta kéo Trương Trọng Vi ra ngoài, . “Em dâu nhất định vẫn còn ở nhà chờ cậu, giữ, ngày khác có rảnh đến chơi”.

      Trương Trọng Vi giữ cửa, . “Ca ca, em chỉ hỏi chuyện thôi, hôm nay thím từ trong thành trở về, thúc thúc có đánh thím ?”.

      Trương Bá Lâm cười ha ha. “ ở nha môn làm việc, buổi tối mới trở về, biết việc này”.

      Trương Trọng Vi hiểu Trương Bá Lâm chính như Trương Bá Lâm hiểu chàng vậy, vừa nghe liền biết Phương thị bị đánh, khỏi thầm giận Lâm Y, tuy rằng chàng cũng nguyện để Phương thị ở lại trong thành, nhưng dù thế nào nữa cũng nên tìm người thích đánh đập Phương thị là Trương Lương đến đón bà ta.

      người muốn đưa, người chịu , hai em giằng co ở cửa, Trương Bá Lâm quay đầu gọi tiếng, kêu gia đinh hỗ trợ tiễn Trương Trọng Vi về nhà, ngờ giọng quá lớn, kinh động đến Phương thị. Bà ta vội vã chạy ra ngoài, thấy Trương Trọng Vi đứng ở cửa, lập tức nhào qua, kéo chàng vào trong nhà, ngó lên ngó xuống, liên tục hỏi. “Con trai ta, có phải vợ con ức hiếp ta xong lại quay sang hành hạ con ?”.

      Trương Bá Lâm gỡ Phương thị ra. “Mẹ, Trọng Vi tìm con bàn chuyện quan trường, thể tiết lộ cho người ngoài, mẹ vào nghỉ ngơi trước ”.

      Trương Bá Lâm xạo trước nay bao giờ chớp mắt, mặt đỏ tim đập, cứ như xảy ra , khiến Trương Trọng Vi cũng thấy quả mình đến bàn công .

      Phương thị tin, níu tay áo Trương Trọng Vi bỏ, . “Đừng gạt ta, Trọng Vi làm tiểu quan ở Hàn Lâm viện, thanh nhàn lắm, nào có công gì bàn với ”.

      Trương Bá Lâm quên Phương thị cũng xuất thân nhà quan lại, quan trường đại khái cũng hiểu chút ít. ta dỗ Phương thị được, đành lên tiếng gọi thím Nhâm đỡ bà ta vào trong.

      Phương thị lúc Trương Bá Lâm gọi thím Nhâm, giữ chặt lấy Trương Trọng Vi khóc như ai chết, quở trách Lâm Y, mắng thím Dương, mắng Thanh Miêu, mắng Trương Lương, cuối cùng còn xốc tay áo lên cho chàng xem thương tích, bảo rằng Trương Lương vừa về đánh bà ta trận.

      Trương Trọng Vi nhìn cánh tay bà ta xanh tím từng mảng, thập phần khổ sở, chất vấn Trương Bá Lâm. “Ca ca, ca ca vừa mình mới là đứa con có hiếu, vậy sao thím bị đánh can?”.

      Trương Bá Lâm trừng mắt nhìn em, kéo sang bên, thầm. “Cậu có biết vì sao cha phải đánh mẹ ? Nghe mẹ ở Phong Hòa quán rượu uống rượu, ràng trong túi có tiền lại muốn trả, giở trò ngay trước cửa điếm người ta đòi kí sổ nợ, cha ngại mẹ làm mất hết mặt mũi nhà họ Trương, bấy giờ mới đánh bà ấy”. xong lại bổ sung. “Tửu điếm khó tránh khỏi tiếng đồn qua lại cậu cũng biết rồi đó, trong đó sợ có cả nương tử nhà đồng liêu, ngày mai cậu đến Hàn Lâm viện, thể nào cũng bị trào phúng cho xem, chuẩn bị tinh thần trước ”.

      Trương Trọng Vi nghe như nghe tiếng trời phán, càng nghe càng giật mình, nghe xong đầu óc vẫn còn choáng váng. Phương thị có tiền mà trả? Tự nhiên quịt nợ ngay cửa điếm nhà người ta? Trương Bá Lâm biết chàng nhất thời khó mà tiêu hóa được, thở dài vỗ vỗ vai chàng, . “ hiểu, làm con thể cha mẹ sai, nhưng vị mẫu thân này của chúng ta, từ lúc nhà nghèo , giống ngày trước nữa, cậu chớ chiều ý bà, nên khuyên phải khuyên, thể để người khác chê cười chúng ta”.

      Trương Trọng Vi rất khổ tâm, rất khổ tâm, đến hỏi Phương thị. “Mẹ, vì sao mẹ có tiền lại trả?”.

      Trương Bá Lâm ngờ Trương Trọng Vi lại hỏi thẳng trước mặt Phương thị, kéo chàng ta ra ngoài, với Phương thị vẫn nghẹn họng nhìn trân trối. “Mẹ, mẹ mệt mỏi cả ngày, mau nghỉ thôi, con tiễn Trọng Vi về nhà”.

      Phương thị hồi phục tinh thần, gào khóc, sống chết lôi cánh tay Trương Trọng Vi đến rách cả ra, kêu lên. “Ta vất vả nuôi lớn , lại đến chất vấn ta, có phải vợ dạy như thế ? ràng nó đùa bỡn ta, bảo rằng mời ta uống rượu, thế nhưng trả tiền”.

      Trương Trọng Vi biện giải thay Lâm Y. “Nhất định nương tử vội việc trong điếm quên thời gian”.

      Trương Bá Lâm vừa nghe câu này, trong bụng liền thầm kêu “ xong!”, kinh nghiệm làm phu quân của ta mách bảo, lúc này nhất định hỏng hết.

      Cái gọi là xôi hỏng bỏng chính là bênh mẹ trước mặt vợ, bênh vợ trước mặt mẹ, làm như vậy chỉ có kết cục là mất lòng cả hai bên.

      Quả nhiên, Phương thị vốn chỉ bất mãn bảy phần, nghe xong Trương Trọng Vi liền tăng cấp lên mười phần, túm lấy chàng ta vừa khóc vừa nháo. “Vợ bất hiếu, mau về bỏ nó ”.

      Lâm Y cho dù đối xử với bà ta tốt, cũng hề bất hiếu cha mẹ chồng, hơn nữa bỏ hay bỏ chưa tới lượt vai thím như bà ta lên tiếng, mẹ chồng chính cống là Dương thị vẫn còn ở kia. Trương Bá Lâm sợ truyền ra bị người ngoài đàm tiếu, vội vàng cùng thím Nhâm kéo Phương thị, kêu Trương Trọng Vi mau.

      Phương thị nắm chặt lấy tay áo rách của Trương Trọng Vi chịu thả, luôn mồm bảo chàng bỏ Lâm Y. Ồn ào lớn như vậy, ngay cả Trương Lương vốn ngủ say cũng tỉnh giấc, ông ta khoác thêm áo, chỉ đứng trong sân hỏi tiếng, Phương thị liền sợ đến ngậm miệng.

      Trương Trọng Vi nhân cơ hội giãy ra, vào sân tìm Trương Lương, quỳ xuống dập đầu ba cái, xin ông ta ngày sau thủ hạ lưu tình, chớ đánh Phương thị thêm nữa. Trương Lương luôn cho rằng Phương thị tìm đánh, thập phần đồng ý, nhưng con cháu thân phận quan lại nửa đêm đến cậy nhờ, phải nể vài phần mặt mũi, liền gật đầu.

      Trương Trọng Vi được Trương Lương đồng ý, thoải mái hơn vài phần, ra cổng lên ngựa chạy về nhà. Chàng gõ cửa, vừa vang tiếng cửa liền mở, Lâm Y mắt sưng đỏ đứng trước mặt chàng, để chàng vào.

      Trương Trọng Vi thấy Lâm Y khóc, vươn tay lau nước mắt, rồi lại gì, về phòng chui đầu vào ổ chăn, trùm kín.

      Lâm Y nhìn bộ dáng chàng, tưởng Trương Lương đánh Phương thị như thế nào, kích động lay chàng. “Thím có việc?”.

      Trương Trọng Vi trong chăn lắc đầu, vẫn lên tiếng. lát sau, Lâm Y nghe thấy có tiếng khóc kìm nén rỉ ra ngoài, khỏi buồn bã, chàng thương tâm khổ sở vì ai?

      tại Trương Trọng Vi tâm tình như thế nào ngay cả chàng cũng , chỉ là rất khó chịu, cực kì khó chịu, hơn nữa vừa đổ trận mồ hôi, gió lạnh thổi, cảm mạo tăng cấp, đầu trướng não choáng, trùm chăn bao lâu liền ho khan kịch liệt.

      Lâm Y bị tiếng ho làm hoảng sợ, vói tay vào chăn, sờ sờ trán Trương Trọng Vi, nóng như lửa đốt. Nàng vội vàng mở cửa chạy ra sân sau, đập cửa phòng hạ đẳng kêu Thanh Miêu mời lang trung, nhóm lò chuẩn bị nấu thuốc.

      Nàng dặn dò người hầu xong lại hối hả về phòng, kéo chăn che Trương Trọng Vi xuống đầu vai, lại đưa cho chàng chiếc khăn, giọng quyết đoán và lí trí. “Mau lau nước mắt, lang trung sắp đến, thể để người ta thấy chàng như vậy, bằng truyền đến Hàn Lâm viện còn làm việc sao nữa”.

      Trương Trọng Vi nhớ tới Trương Bá Lâm dặn mình chuẩn bị tâm lý bị trào phúng, khỏi cười khổ, giọng thều thào. “Vì sao em đến Phong Hòa trả tiền?”.

      Lâm Y vốn có vài phần áy náy, rất muốn hòa hảo với Trương Trọng Vi, nhưng nàng hận nhất đàn ông biết quý trọng thân thể của mình, cho rằng đây là hành vi thiếu trách nhiệm nhất. Nàng trời sinh tính kiên cường, khi giận căn bản lười giải thích nhiều, chỉ đáp. “ quên”.

      Lý do tốt, Trương Trọng Vi thêm, lại hỏi. “Em muốn thím , là được, vì sao phải trộm mời thúc thúc đến?”.

      Lâm Y nhìn chàng cái, tức giận . “Chàng đủ bản lĩnh khuyên bà ấy , ta đổi sang họ chàng”. xong, đánh lên chăn của Trương Trọng Vi. “Nằm xuống cho ta, được nữa, ta muốn làm quả phụ”.

      Thím Dương bưng canh gừng vào, nghe thấy bọn họ chuyện, thở dài Trương Trọng Vi. “Đều do tôi, dặn Phong Hòa quán rượu được để Nhị phu nhân ghi sổ, bằng Nhị phu nhân …”.

      Lâm Y lên tiếng ngắt lời bà. “Đừng nhận trách nhiệm lung tung, ghi sổ là đúng, bằng ai cũng mượn danh ta ghi sổ, tiền đâu ta trả nổi?”.

      Thím Dương tiếp tục thở dài. “Đúng vậy, có tiền, nhà chúng ta lúc gian nan, tửu lâu xây có thể khai trương đúng hạn hay còn chưa dám chắc”. Bà quay sang Trương Trọng Vi. “Nhị thiếu gia, thiếu gia cũng trẻ người non dạ nữa, nên thông cảm cho Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân làm như vậy còn phải vì tránh ảnh hưởng chuyện làm ăn trong điếm, nếu để mặc Nhị phu nhân nháo, cả nhà phải ăn khí sao?”.

      Lâm Y nhịn lâu như vậy, rốt cuộc nghe được câu lý cho mình, nhịn được khóc lên.

      Phải, Lâm Y có tiền, nhưng nàng vì cái nhà này, mà phải vì Phương thị, Trương Trọng Vi rốt cuộc nghĩ thông, trong lòng nhõm vài phần, lại thâm hận bản thân vô dụng, hiếu kính được Phương thị, dưới nuôi sống nổi người nhà, mệt Lâm Y vì sinh kế mà nhọc lòng.

      Chàng biểu đạt bản thân áy náy, lau nước mắt cho Lâm Y. ngờ thím Dương tiếp. “Cũng trách Nhị thiếu gia hoàn toàn được, đâu xa, ngay cả căn nhà này, vốn nên do hai người trả tiền”.

      Trương Trọng Vi đăm chiêu, Lâm Y lại kinh ngạc hỏi. “ nên do chúng ta trả? Để ai trả bây giờ?”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 196 : Bí kíp mẹ chồng nàng dâu

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Thím Dương còn chưa đáp, Trương Trọng Vi lên tiếng. “Phụ tại tử bất lập”.

      Lâm Y hiểu câu này nghĩa là gì, hỏi phen mới biết, cái gọi là “phụ tại tử bất lập” tức là người cha còn sống đứa con dù bao nhiêu tuổi cũng cần tự lập môn hộ, mà người cha cũng có nghĩa vụ chi trả và lưu lại gia sản cho con.

      Nhìn biểu tình thím Dương và Trương Trọng Vi, Đại Tống có truyền thống như vậy, Lâm Y tuy rằng khinh thường bòn rút của cha mẹ già, nhưng nếu nàng phải tuân thủ nguyên tắc xã hội, vì sao người ta , quá bất công. Nàng có ý muốn để Trương Trọng Vi viết thư cho Trương Đống, nhưng ngẫm nghĩ vẫn ra, chỉ . “Chuyện này tự Nhị thiếu gia quyết định”.

      , Thanh Miêu dẫn lang trung đến, đứng ngoài gõ cửa, Lâm Y vội đội khăn trùm, mời lang trung vào chẩn mạch bốc thuốc, hốt thuốc nấu thuốc ước chừng vội gần canh giờ mới ngủ lại được.

      Lâm Y ngủ trễ, hôm sau dậy muộn, vừa mới chải đầu liền nghe thím Dương báo lại rằng phu nhân tham chính ở ngoài uống rượu, cầu vào trong phòng gặp Lâm Y.

      Nhất định là có việc, Lâm Y nhìn Trương Trọng Vi vẫn nằm giường, tiện mời phu nhân tham chính vào, liền ra ngoài giải thích, lại theo phu nhân tham chính đến nhà bà.

      Phu nhân tham chính dẫn Lâm Y về nhà, chủ khách an tọa, nha hoàn dâng trà, hỏi bệnh tình Trương Trọng Vi xong mới sang việc chính. “Lần trước với ta về việc thẻ hội viên, sao qua mấy ngày rồi chưa thấy động tĩnh?”.

      Lâm Y ngượng ngùng . “ nhiều ngày trong nhà bận bịu, trì hoãn”.

      Phu nhân tham chính nâng ly trà, thổi thổi, hỏi. “Là thím của Trương hàn lâm đến phải ? Ta cũng có nghe thấy”.

      là việc tốt ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, ngay cả phu nhân tham chính cũng biết, Lâm Y đỏ mặt. “Khiến phu nhân tham chính chê cười”.

      Phu nhân tham chính vuốt ve tay áo, lơ đễnh . “Nhà nào cũng có cái khó riêng, ta có nghe chuyện Phong Hòa quán rượu, lại liên quan đến , cần tự trách”. thêm. “Có gì khó xử cứ , ta giúp được nhất định giúp”.

      Lâm Y cười khổ, lên tiếng.

      Hành nương tử vén rèm vào, cười . “Bất hòa với thím là chuyện , chỉ sợ vợ chồng son còn giận dỗi”. ngồi xuống cạnh Lâm Y. “Nô bộc nhà tôi sáng sớm ra ngõ múc nước, nhìn thấy thím chồng của biểu diễn uy phong ngay cước điếm, nếu là tôi, sớm đánh ra khỏi cửa, cũng mệt chịu được”.

      Phu nhân tham chính . “Tính tình bạo liệt của con nếu biết sửa, tái giá lần nữa lại bị đuổi về nhà mẹ đẻ cho xem”. Câu này nặng, Hành nương tử cũng chấp, bĩu môi. “Con cũng biết tốt, nhưng làm thế nào được, chẳng lẽ nín nhịn để người ta ăn hiếp lên đầu?”.

      Phu nhân tham chính bị thái độ này chọc giận, nghĩ muốn giáo huấn con , vừa hay vụ việc của nhà họ Trương ngay tại đó, liền lấy ra dùng, với Lâm Y. “Ta ỷ vào lớn tuổi hơn mấy chục, cho ít lời khuyên, biết có chịu nghe hay ?”.

      Lâm Y lo biết xử lý quan hệ mẹ chồng nàng dâu thế nào, nghe vậy vui mừng . “Cầu còn được”.

      Phu nhân tham chính gánh vác trọng trách dạy dỗ con cái, dốc hết lòng dạ, nghiêm túc với Lâm Y. “Việc này là sai trước, chẳng trách có cách nào xong”.

      Là nàng sai? Lâm Y ngẩn ra.

      Hành nương tử bất mãn kêu lên. “Lâm phu nhân sai chỗ nào chứ, chẳng lẽ cứ để thím chồng ấy hồ nháo, khiến việc làm ăn đình trệ?”.

      Câu này đúng Lâm Y lo lắng, vì thế liên tục gật đầu.

      Phu nhân tham chính nở nụ cười. “Điếm đó toàn bộ của phu nhân Trương hàn lâm? Trương hàn lâm có phần?”.

      Lâm Y đăm chiêu.

      Hành nương tử nghe hiểu. “Cũng phải tàn sản hồi môn của Lâm phu nhân, đương nhiên là hai vợ chồng đồng sở hữu”.

      Phu nhân tham chính . “Nếu hiểu được đạo lý này, sao phải sốt ruột?”. Bà xong, chuyển qua Lâm Y. “Ngay từ đầu chuyện này nên quản, những chuyện liên quan tới nhà chồng, lẫn mất càng xa càng tốt, nếu có chỗ , đến đây với ta”.

      Lâm Y còn chưa thông suốt hoàn toàn. “Trong điếm buôn bán…”.

      Phu nhân tham chính ngắt lời . “Có phải điếm của mình đâu, tới lúc đó, cứ ném cho đàn ông họ quan tâm, chỉ cần khiến ta ăn mệt lần, biết học khôn, đợi tình tái diễn, ta còn tích cực hơn ”. xong kéo Hành nương tử qua. “Chỉ biết đạo lý với đàn ông là thể, bọn họ nghe lọt đâu, phải để bọn họ gánh”.

      Hành nương tử thầm. “Con nhìn quen hành vi của mẹ chồng…”.

      Phu nhân tham chính quát. “Nhìn quen cũng phải chịu đựng, được oán hận trước mặt quan nhân, có những điều ai cũng được, nhưng tuyệt đối con dâu được. Mẹ chồng làm khó dễ con, con biết dùng não mà tránh ư? Nhất định phải đập đầu vào đá? Con nhớ kĩ cho mẹ, ngay cả trời sập xuống cũng có đàn ông chống đỡ, đừng khiêng hết tình lên mình, mẹ nó làm khó dễ, cứ để tự nó tìm cách triệt, con chỉ lo trốn sau lưng nghỉ ngơi”.

      Lâm Y nghe phu nhân tham chính dạy con xong, cảm thấy như nước xối lên đầu, mọi vấn đề nan giải đều được giải quyết dễ dàng. Nàng kìm nổi vui sướng, đứng dậy cúi mình bái lạy, tạ ơn phu nhân tham chính dạy bảo.

      Phu nhân tham chính cười. “Chớ khách khí, vợ chồng son hai người hòa hợp, bỏ tâm tư mở quán rượu tốt chính là cảm tạ ta”.

      Lâm Y lại ngồi xuống, định đề cập thẻ hội viên, phu nhân tham chính lại cho Hành nương tử ra ngoài rồi mới ra hiệu cho nàng .

      đại, thẻ hội viên quá lưu hành, Lâm Y có thể là gặp quen làm quen, chuyện hình thức cần quan tâm nhiều, chỉ có kí kết khế ước bồi hoàn, còn lại cẩn thận châm chước, ít nhất phải chuẩn bị tiền cho quan phủ, lại tính phí tổn thẻ hội viên.

      Phu nhân tham chính trầm ngâm lát, . “ cứ để ý tính xem hao tốn bao nhiêu, chuyện khế ước, chờ Trương hàn lâm khỏi bệnh lại ra nha môn hỏi chút, để bọn họ cho mình con số thực”. xong lại giọng bổ sung. “Ta cho người qua chào hỏi trước”.

      Lâm Y nghe Trương Trọng Vi rồi, phủ doãn đương nhiệm cũng là môn sinh của Âu Dương tham chính, có câu người quen dễ làm việc, hẳn là cần lo lắng.

      Hai người xong việc thẻ hội viên, Lâm Y tâm tình vui sướng về nhà, gặp ai cũng tủm tỉm cười, thậm chí còn uống cùng vài vị khách quen trong điếm chén.

      Chờ nàng về phòng, Trương Trọng Vi rời giường, mặc quần áo, bảo rằng mình khỏi bệnh, muốn đến Hàn Lâm viện làm việc. Lâm Y lột áo của chàng, đẩy chàng lên giường, đắp chăn. “Thứ nhất, ta nghĩ làm quả phụ; thứ hai, chàng Hàn Lâm viện cũng chỉ lãnh được có năm quan bổng lộc thôi, còn bằng lợi nhuận trong điếm”.

      Trương Trọng Vi chú ý biểu tình Lâm Y, giống vẫn tức giận, thậm chí sắc mặt còn toát lên vẻ vui mừng, chàng khỏi lấy làm lạ, Lâm Y sao chuyến qua phủ tham chính, trở về liền đại biến.

      Lâm Y vội lôi sổ sách ra, tính toán phí tổn hội viên, quay đầu thấy Trương Trọng Vi còn thất thần, chỉ . “Hoàn hồn lại, mau dưỡng bệnh cho tốt, đến nha môn hỏi thăm giá khế ước đóng dấu đỏ”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Khế ước đóng dấu đỏ nào?”.

      Lâm Y chuyện thẻ hội viên. “Chàng chuẩn bị hỏi tiền cho quan phủ và thuế má, ta mới tính xong được chi phí, xác định xem thẻ hội viên bán bao nhiêu tiền”.

      Từ hôm qua tới giờ Trương Trọng Vi vẫn còn chìm đắm trong kiện Phương thị, chợt nghe Lâm Y nhắc mới tỉnh, nhớ ra bọn họ còn việc trọng yếu hơn cần làm, khỏi xấu hổ.

      Lâm Y tính sơ phí tổn, đưa cho Trương Trọng Vi nhìn, giống như lơ đãng câu. “Là em sai trước, về sau , chàng yên tâm”.

      Trương Trọng Vi nghĩ tới Lâm Y là người xin lỗi trước, trong lòng chôn giấu rất nhiều lại mặt mũi nào ra, thấp giọng nhận sai. “Hôm qua là ta vội vã, nên mặt lạnh với em”. xong lại khổ sở. “Thím là người như thế nào, đối đãi với em như thế nào, ta đều biết, nhưng dù gì bà ấy cũng là mẹ ruột của ta… Ta… Ta…”.

      Lâm Y lĩnh ngộ bí kíp mẹ chồng nàng dâu ở phu nhân tham chính, bị Phương thị khiêu khích nữa, liền rộng lượng . “Em biết, cũng hiểu, em hứa với chàng, về sau thím có nháo như thế nào, em cũng đáp nửa chữ ‘’ với bà ấy”.

      Hừ, cứ ném Phương thị người gặp người ngại quỷ gặp quỷ tránh đó cho Trương Trọng Vi tự mình quan tâm, Lâm Y cười thầm, thậm chí có chút chờ mong Phương thị lại đến nữa, để Trương Trọng Vi cũng nếm mùi đau khổ, hiểu ra chỗ khó xử của Lâm Y.

      Lâm Y còn nhớ phu nhân tham chính , trời có sụp xuống cũng có đàn ông gánh, nàng báo cho Trương Trọng Vi biết thiếu hụt bao nhiêu tiền, bảo rằng cần gấp gáp bán thẻ hội viên, đề cập điều kiện, chỉ ngồi yên lặng bên, chờ Trương Trọng Vi quyết định.

      Trương Trọng Vi bọc chăn, nửa nằm giường xem qua sổ sách, . “Trong nhà còn hai mươi mấy quan mượn của Đại tẩu và thím, dùng chế thẻ hội viên, đợi thu đủ hội phí, tân tửu lâu cũng có thể trang hoàng”.

      Lâm Y . “Sắp phải giao tiền thuê nhà rồi, hai mươi mấy quan này đủ”.

      Tiền thuê nhà trước nay do Lâm Y lo, lúc này nàng hạ quyết tâm hưởng thanh nhàn, liền đẩy hết trách nhiệm. Trương Trọng Vi lần đầu chân chính quan tâm gia vụ, suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy bản thân ngoại trừ bán toan văn rốt cuộc còn bản lĩnh kiếm tiền nào khác, nhưng bán toan văn kiếm được cũng như muối bỏ bể. Chàng nghĩ tới nghĩ lui, có ý kiến nào hay, liền thương lượng với Lâm Y. “Nếu chúng ta viết thư, vay tiền phụ thân mẫu thân?”.

      Trước mắt đúng là cửa ải khó khăn, Đại Tống lại có ngân hàng cho vay, ngoại trừ vay tiền đúng là có con đường thứ hai, Lâm Y rất đồng ý đề nghị này, nhưng cẩn tuân phu nhân tham chính dạy bảo, phàm là chuyện dính dáng đến nhà chồng, tuyệt đối phát biểu ý kiến, chỉ . “Em chỉ là phụ nữ, biết gì đâu, chàng quyết định là được”.

      Lâm Y đột nhiên quản chuyện gì hết, Trương Trọng Vi liền cảm nhận được trọng trách vai, chuẩn bị xoay người xuống giường viết thư. Lâm Y đè chàng lại, sờ trán, thấy nóng nữa, mới lấy quần áo cho chàng mặc, chấp thuận cho chàng xuống giường viết thư.

      Trương Trọng Vi trải giấy, chuẩn bị đặt bút, Lâm Y lo lắng Trương Đống sống khó khăn, sợ cho bọn họ thêm phiền, liền hỏi. “Tri châu Cù Châu bổng lộc bao nhiêu?”.

      Nghèo nhất là quan trong kinh thành, quan nhậm chức bên ngoài ai nấy giàu đến chảy mỡ, huống chi là Cù Châu trù phú, Trương Trọng Vi . “Mười ông biên tu Hàn Lâm cộng lại cũng bằng ông tri châu”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 197 : Phương thị quay lại

      Lâm Y vốn còn xấu hổ vì vay tiền trưởng bối, chờ nghe Trương Đống thế nhưng giàu có vậy, liền yên tâm thoải mái, nhớ lúc ban đầu, nàng dùng tiền hồi môn trợ cấp vợ chồng Trương Đống, nay nhờ vả bọn họ chút cũng là nên.

      Trương Trọng Vi rất nhanh liền viết xong thư, gửi ra ngoài, nhưng rốt cuộc có thể vay được tiền Trương Đống hay chưa biết, cũng biết vay được bao nhiêu, bởi vậy bọn họ dám động tới hai mươi quan tiền vay, chuyện thẻ hội viên đành trì hoãn.

      Thẻ hội viên tuy tạm thời chưa thể in ấn, nhưng phương án cụ thể có thể định ra trước, Lâm Y cầm bút, viết viết vẽ vẽ giấy, dự trù phí tổn rượu cho khách, phí mua thẻ, chi phí sau này đóng dấu vào thẻ, đồng thời ghi vào sổ hội viên, để khách kí tên hoặc ấn dấu tay làm chứng.

      Thẻ hội viên căn cứ theo giá trị phân làm ba loại : thẻ vàng, thẻ bạc và thẻ đồng. Mang thẻ đến tiêu dùng trong điếm lần lượt hưởng chiết khấu khác nhau, quyền ưu tiên chỗ ngồi, tích điểm căn cứ theo mức tiêu dùng trong điếm, tích đến con số nhất định đổi được rượu hoặc thức nhắm.

      Trương Trọng Vi xem qua điều khoản Lâm Y viết, tấm tắc lấy làm lạ, cả thành Đông Kinh có nhà thứ hai đề ra được quy định như vậy.

      Chế độ hội viên cũng dễ dàng bắt chước, phỏng chừng tân tửu lâu nhà họ Trương vừa mở cửa, lâu sau các quán rượu tửu lâu khác cũng bắt kịp hướng gió, thậm chí tăng độ mạnh yếu để cạnh tranh, như tích điểm nhận quà đắt tiền, bởi vậy đây phải lợi thế cốt yếu để thắng bọn họ, nếu muốn khách đông, phải lợi dụng tâm lý sĩ diện của các phu nhân nhà quan lại, thỉnh thoảng mời quý nhân đến làm khách, nâng cấp bậc cho tửu lâu.

      Lâm Y cẩn thận cân nhắc qua lại, quyết định đợi thẻ hội viên in ấn xong, bỏ ra phần tặng, nhưng phải do nàng tặng, trước giao cho phu nhân tham chính, tùy bà gửi tặng.

      Mọi thứ lo lắng xong xuôi, chỉ chờ phí tổn và tình hình tài chính chính xác. Đêm đó, Trương Trọng Vi ngưng sốt, ngày hôm sau liền bị Lâm Y nhờ đến nha môn, hỏi giá thuế và phí đóng dấu đỏ, về phần chi phí bôi trơn, vì phu nhân tham chính đánh tiếng trước, ai dám thu, tiết kiệm được khoản.

      Trương Trọng Vi từ nha môn trở về, cùng Lâm Y tính toán, quyết định thẻ hội viên tốn khoảng mười văn. Mười văn tấm thẻ , cũng coi là thấp, nhưng Đại Tống giấy mực đắt đỏ, cũng còn cách nào khác, Trương Trọng Vi lo lắng . “Sợ rất nhiều người muốn”.

      Lâm Y ngạc nhiên. “Thẻ này đâu phải để bán, sao lại có người muốn”.

      Trương Trọng Vi kinh ngạc . “ bán? Vậy chẳng lẽ mỗi lần đưa thẻ chúng ta liền hụt vốn mười văn?”.

      Lâm Y đưa bảng giá rượu ra, . “Lông dê mọc người dê”.

      Trương Trọng Vi nghe hiểu, hỏi lại. Lâm Y giải thích. “Nâng giá rượu lên chút, phí tổn huề lại thôi”.

      Trương Trọng Vi đồng ý, . “Rượu ở các tiệm khác đều lấy từ chính điếm về, giá cả tự nhiên khác biệt quá lớn, em đề giá cao hơn nhà khác, làm gì còn khách nào muốn tới?”.

      Lâm Y nghe gật gù, . “Có lý, giá rượu thể sửa, có thể sửa giá thức nhắm và trái cây”.

      Thức nhắm trong điếm nhà bọn họ chia làm hai loại : loại là thức ăn lấy từ nguồn bên ngoài, khách điếm nào cũng có, đồ ăn như vậy Lâm Y cho loại, cũng tăng giá được; loại thứ hai là thức ăn tươi của chính bọn họ làm, bình thường bên ngoài buôn bán đều tiết kiệm dùng dầu, chỉ có chưng, hầm, luộc là chính, canh chiếm đa số, mà thức ăn nhà họ Trương bán phần lớn là xào dầu, xem như điểm độc đáo, phàm là thức ăn như vậy, Lâm Y đều đề giá cao hơn hai văn, coi như gánh vác chi phí thẻ hội viên.

      Vạn sẵng sàng, chỉ thiếu tài chính, nhưng Lâm Y cũng lo lắng, xem hiểu biết của nàng về Dương thị, chỉ cần bà có tiền nhất định giúp, chỉ là vấn đề thời gian thuyết phục Trương Đống mà thôi.

      Trương Trọng Vi và Lâm Y thảo luận xong chuyện thẻ hội viên, trở lại Hàn Lâm viện làm việc, Lâm Y cứ theo lẽ thường ở nhà trông nom quán rượu, xã giao với khách.

      Ngày bình lặng trôi qua, chớp mắt qua mười ngày, ngay lúc vợ chồng son khôi phục cuộc sống ngọt ngào như trước, Phương thị lại xuất .

      Vẫn là sáng sớm, vẫn là ngay lúc cước điếm vừa mở cửa khách khứa chưa đến, Phương thị cầm giấy vay nợ bước vào trong điếm, nhìn quanh tìm Lâm Y, đòi tiền.

      Lâm Y nhớ kĩ lời phu nhân tham chính dạy, bỏ lại câu “Phu nhân tham chính tìm ta có việc”, liền ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

      Phương thị nhanh bằng Lâm Y, lại bị Thanh Miêu cản chân, trơ mắt nhìn Lâm Y xa. Bà ta muốn đuổi theo, nhưng quen ngõ ngách ở đây, đành lộn ngược về điếm. Trương Trọng Vi nhìn bên ngoài lúc lâu, gặp bóng dáng Trương Lương đâu, liền hỏi Phương thị. “Thím, thím tới mình?”.

      Phương thị trả lời. “ đến mình mấy mình, thím Nhâm ở lại coi cửa hàng ăn vặt, Đại tẩu có nha hoàn nhưng cho tôi mượn”.

      Trương Trọng Vi đâu có hỏi người hầu, chỉ hỏi Trương Lương, chàng sợ Trương Lương biết Phương thị lén vào thành, lại đánh bà ta trận.

      Phương thị nghe xong Trương Trọng Vi lo lắng, cười xua tay bảo chẳng sao hết. ra Trương Lương có học trò chuyển nhà đến huyện lân cận, mời ông ta sang đó uống rượu, dăm ba ngày chưa về được.

      Trương Trọng Vi lau mồ hôi lạnh, nhàng thở ra, mời Phương thị vào phòng trong ngồi. Phương thị chịu, ngồi xuống cái bàn gần cạnh cửa, kéo Trương Trọng Vi oán giận. “Vợ chẳng ra thể thống gì, vừa thấy tôi liền lỉnh mất”.

      Thực ra Trương Trọng Vi cũng biết Lâm Y hay giả, mấy ngày nay vì chuyện thẻ hội viên, phu nhân tham chính ít lần tìm nàng. Chàng giải thích thay cho Lâm Y, lại . “Nương tử cũng vì kiếm thêm chút tiền mới thường xuyên ra ngoài, mong thím thông cảm”.

      Phương thị vốn định bác bỏ, nhưng nghĩ lại Lâm Y kiếm được nhiều tiền mới có thể mau chóng trả mười quan, đây là chuyện tốt. Bà ta nghĩ đoạn, mặt liền cười tươi roi rói, ôn hòa . “Trọng Vi, khó khăn thúc thúc con ở nhà, ta ở nhà con mấy ngày”.

      Lần trước vì chuyện này xáo trộn cuộc sống an ổn, bảo rằng Trương Trọng Vi oán chút nào là giả. Chàng lấy lời của Trương Bá Lâm ra đẩy lại lời bà ta. “Thím, phải cháu muốn giữ thím, mà chỉ sợ chuyện này truyền ra, ảnh hưởng danh dự ca ca”.

      Phương thị nghĩ thông, chẳng qua bà ta tới nhà con trai danh nghĩa cháu ở có hai ngày thôi, cớ gì ảnh hưởng tới danh dự Trương Bá Lâm?

      Trương Trọng Vi thấy bà ta mù mờ, đành phải giải thích tiếp. “Thím vô duyên vô cớ tới nhà cháu ở, đây phải ca ca chị dâu bất hiếu sao, đồn đãi như vậy truyền ra, ca ca biết phải làm quan như thế nào?”.

      Phương thị rất đồng ý, nhưng sợ làm hỏng danh dự Trương Bá Lâm, liền do dự. Lúc này ngoài điếm có khách khứa tìm đến, nhưng thấy Trương Trọng Vi ngồi ở cửa, dám tiến vào.

      Trương Trọng Vi thấy việc kinh doanh thành, vạn phần sốt ruột, rốt cuộc bắt đầu hiểu ra cách làm của Lâm Y lúc trước. Chàng khổ khuyên Phương thị. “Thím, thím ngồi đây sao, nhưng có cháu ở, khách nữ dám vào, bằng chúng ta vào phòng trong ngồi ?”.

      Phương thị nhìn nhìn cửa, có vài khách nữ quay đầu bước , bà ta vui thích khó xử con dâu, nhưng lại nỡ khó xử con trai, liền nghe lời vào phòng ngồi.

      Bên trong phòng bài trí vô cùng đơn giản, thậm chí ngay cả bình hoa cũng có, Phương thị khen Lâm Y cần kiệm thôi, lại mắng nàng biết tình thú, cứ lát lại nhìn ra cửa sổ : sao giờ này còn chưa về, cho dù phu nhân tham chính cho mời, cũng nên giải thích trong nhà có khách, sớm trở về hầu hạ mình mới đúng.

      ra Lâm Y mới ra ngoài chừng khắc, căn bản coi là lâu, Trương Trọng Vi vội thím Dương mang rượu và thức ăn lên, dời lực chú ý của Phương thị. “Thím, cháu tại căng thẳng tiền bạc, kiếm đâu ra tiền, mười quan tiền kia có thể hoãn lại được ?”.

      Phương thị căn bản định đòi nợ, chỉ là lấy cớ ở lại trong thành mà thôi, vừa rồi bà ta bị Trương Trọng Vi gạt bỏ ý định đó, chỉ . “ gấp gáp gì hết, nếu nhà này là con quản tiền bạc, tiền này con cần trả”.

      Trương Trọng Vi còn nhớ mình từng dối như thế. “Đương nhiên là cháu quản, thím yên tâm, tiền cháu hứa với thím nhất định trả lại”.

      Phương thị cũng hiểu biết con trai mình, tin lắm, . “Vậy đem sổ sách ra đây tôi nhìn”.

      Sổ sách nhà họ Trương đều là bút tích của Lâm Y, hơn nữa Lâm Y chưa cho phép, chàng cũng dám động, đành dối tiếp. “Nhà chúng cháu mở nương tử điếm, khách khứa đều là nữ, cháu là đàn ông sao quản được, bởi vậy đều là nương tử ghi sổ, cháu chỉ đòi tiền thôi”.

      Phương thị phân tích là : Lâm Y tốn công, Trương Trọng Vi lấy tiền, nhìn thế nào cũng là chuyện tốt. Bà ta vui vẻ lắm, cười hí hửng. “Đúng là con trai ta khôn khéo, nhưng nhớ đối chiếu sổ sách cẩn thận, đừng để nó giấu tiền riêng”.

      Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, sợ Phương thị lại sinh ra chủ ý gì khác. Lúc này mặt trời lên cao, nếu Hàn Lâm viện muộn mất, chàng vốn có thể , nhưng dù sao cũng phải xin nghỉ, vì thế thương lượng với Phương thị. “Thím, thím cứ ngồi, cháu đến Hàn Lâm viện xin nghỉ rồi về chuyện với thím”.

      Phương thị lúc này mới nhớ ra con trai có công vụ trong thân. Bà ta muốn Trương Trọng Vi chậm trễ chính , nhưng cũng nghĩ dễ dàng rời như vậy, oán giận. “Đều do vợ biết điều, hiểu phải về tiếp khách”.

      Trương Trọng Vi đứng dậy muốn Hàn Lâm viện xin nghỉ, ngặt nỗi lúc này trong điếm khách nữ đông, chàng có cách nào ra ngoài, đành mở cửa sổ, chuẩn bị nhảy ra.

      Phương thị trước nay đều là thương lo lắng cho con cái, thấy con trai vì mình mà ngay cả cửa chính cũng được, liền chủ động đứng dậy cáo từ. Trương Trọng Vi nhìn Phương thị mặt đầy thất vọng rời , trong lòng cũng có chút khổ sở, nhưng thời gian để chàng nghĩ lại, hai chân lấy lực, nhảy xuống đất, chạy tới Hàn Lâm viện.

      Lâm Y ở nhà phu nhân tham chính xem trù bì đồ cưới cho Hành nương tử, Thanh Miêu thỉnh thoảng quay về điếm tìm hiểu tin tức, mới qua nửa canh giờ, chợt nghe Phương thị , hai người đều rất kinh ngạc.

      Phu nhân tham chính nhân cơ hội dạy bảo Hành nương tử. “Con xem, mẹ đúng , chỉ cần con dâu ở trước mặt, mẹ chồng chẳng bao giờ náo loạn làm khó con trai cả”.

      Lâm Y cúi người tạ ơn diệu kế của phu nhân tham chính, phu nhân tham chính sai người mang tới mấy đôi hài, đưa cho nàng. “Cầm trở về , miễn cho người ta trốn ra ngoài”.

      Lâm Y vui vẻ. “Vẫn là phu nhân tham chính suy nghĩ chu đáo, chờ tôi thêu xong hài, tặng mấy đôi cho phu nhân”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :