1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 183: Quy tắc xã hội


      Bên cạnh có người nhiệt tình lên tiếng. “Chúc bà bà đừng vội, lão Tam lão Tứ nhà bà trong sòng bài kìa, chờ thua hết về”.

      ra nhà có kẻ mê cờ bạc, tàn mạt mới là lạ, chẳng qua hiểu kế hoạch lừa bịp tống tiền này là ý của ai.

      Chúc bà bà cản được thằng bé nhà họ Tiếu, ngồi dưới đất khóc váng trời váng đất, Lâm Y nhớ tới lúc Ngưu phu nhân mướn người vào điếm quậy phá, Chúc bà bà biểu dũng, tại nhìn bà ta lăn lộn dưới đất, khó tránh khỏi cảm khái mấy phần.

      Dưới cầu Thiên Hán là khu rất náo nhiệt, buôn bán gì cũng có, cậu nhóc nhà họ Tiếu rất nhanh mời lang trung về. Lang trung đến, mọi việc đều trở nên đơn giản, ông nắm cánh tay của Chúc Nhị, xoa bóp kiểm tra, chắc nịch. “Cánh tay sao hết”.

      Chúc Nhị phục, ai u ôi chao kêu liên tục, nhất quyết gãy tay, lang trung tính tình cũng cao ngạo, vung tay áo lên, cả giận mắng. “ dám nghi ngờ y thuật của tôi? Vậy chúng ta lên quan phủ lý luận trận”.

      Chúc Nhị câm miệng dám tiếp, ánh mắt quét qua quét lại trong đám người, biết kiếm ai. Chúc bà bà gặp tình bại lộ, thể biện bạch thêm, hai chân mềm nhũn, lại quỳ rạp xuống dưới chân Lâm Y, đau khổ cầu xin. “Nhị thiếu phu nhân, là do nhà quá nghèo, còn cách nào mới ra hạ sách này”.

      Nhà bà ta nghèo liên quan gì tới Lâm Y, cũng đâu phải do nàng hại, hơn nữa nhà nghèo phải là lý do để lừa bịp tống tiền người khác. Tiếu tẩu tử nháy mắt ra hiệu cho Tiếu Đại, hai người túm lấy Chúc bà bà, bắt lấy Chúc Nhị, công bố muốn cáo quan.

      Chúc bà bà hướng tới Lâm Y, van nài khẩn thiết. Lâm Y lạnh lùng nhìn bà ta cái, . “Chuyện này có gì liên quan tới ta? Ta chẳng qua sợ chậm trễ tiến độ mới đến nhìn xem”.

      Vợ chồng Tiếu Đại thấy Lâm Y ra mặt dùm Chúc bà bà, mạnh mẽ kéo hai người bước , đám đông gặp tình tra ra manh mối, chỉ trích mẹ con nhà họ Chúc, tự động dời bước tránh đường.

      Trương Trọng Vi dẫn mấy nha dịch vội vàng chạy tới, vừa hay nghênh diện bốn người, lập tức hỏi. “Xảy ra chuyện gì? Phu nhân nhà ta ở đâu?”.

      Tiếu Đại thấy sau lưng chàng có nha dịch theo, mừng rỡ . “Trương hàn lâm quả là liệu như thần, chúng tôi muốn báo quan đây”.

      Lâm Y ra khỏi đám đông, gọi Trương Trọng Vi tiếng, ngạc nhiên hỏi. “ phải chàng ở Hàn Lâm viện ư, sao lại về rồi?”.

      Trương Trọng Vi kéo nàng qua bên, hạ giọng . “Ta nghe nơi này xảy ra chuyện, sợ em trấn áp được, sử dụng quan hệ đến nha môn gọi vài nha dịch tới”.

      Lâm Y nhìn mấy nha dịch đứng hiên ngang thẳng tắp, lại nhìn Trương Trọng Vi, cười . “Chàng khó được uy phong hồi, uổng quá, đây là ân oán giữa Chúc bà bà và nhà Tiếu tẩu tử, em chỉ đến coi thử sao thôi”.

      Trương Trọng Vi hơi ngẫm nghĩ liền hiểu, hỏi. “Vẫn là vì việc dọn dẹp trái cây thối?”.

      Lâm Y gật đầu, . “Đều vì tiền mà lộn xộn vậy đó, cũng do trong nhà quá nghèo”. Nàng tóm tắt đơn giản lại việc vừa xảy ra cho Trương Trọng Vi nghe, lại . “Chàng dẫn theo mấy nha dịch cũng chạy uổng công đâu, vừa hay giải Chúc bà bà và Chúc Nhị lừa bịp nha môn”.

      Tiếu tẩu tử nghe thấy lời này, quay đầu bổ sung. “Còn có vợ Chúc Nhị nữa, biết chạy đâu rồi”.

      nha dịch tiếp lời. “Dám sinh ở đất của Trương hàn lâm, dù ta có chạy đến đâu cũng phải lục tìm cho được”.

      là nịnh nọt trắng trợn, Lâm Y che miệng cười trộm, Trương Trọng Vi gãi đầu ghé bên tai nàng. “Ta chỉ là cáo mượn oai hùm thôi”.

      Chúc bà bà thấy nha dịch, vẫn ngừng kêu oan, bảo rằng nếu vì trận hỏa hoạn kia, nhà bà ta cũng rơi xuống tình cảnh này.

      Lâm Y mặc dù hận bà ta, nghe xong bất giác lại động lòng thương hại, Trương Trọng Vi lí trí hơn nhiều, lớn tiếng quát. “ có chỗ sao chịu đến viện Phúc Điền an trí nơi khác, bà ở đây khóc lóc kể lể, là trách cứ triều đình sắp xếp bất lực?”.

      Những người xung quanh vốn giống Lâm Y, có vài phần thương cảm cho hoàn cảnh Chúc bà bà, nghe Trương Trọng Vi xong, đều thấy có lý, . “Trương hàn lâm đúng, bà có nhà ở có thể đến viện Phúc Điền mà, cớ sao ở đây lừa gạt người ta”.

      Tiếng dư luận hiệu quả kinh người, ai nấy đều chỉ tay trách cứ, Chúc bà bà dám lên tiếng nữa, ngoan ngoãn theo nha dịch đến quan phủ.

      Bọn họ vừa , đám người vây xem cũng tan, đảo mắt chỉ còn lại vợ chồng Trương Trọng Vi, Lâm Y hỏi viện Phúc Điền là gì, ra viện Phúc Điền là phòng ốc do triều đình xây, chuyên để an trí lưu dân chạy nạn vào kinh, người nhà quá nghèo, người già ai phụng dưỡng, gia đình Chúc bà bà phù hợp “người nhà quá nghèo”, hoàn toàn có thể xin vào ở trong viện Phúc Điền.

      Lâm Y nghe Trương Trọng Vi giải thích xong, lại cảm khái trăm ngàn lần, thương hại cũng thế, thiện tâm cũng thế, đều phải dùng phương pháp đúng đắn, bằng tốt quá hóa cùi bắp, bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ.

      “Nếu phải đêm đó em lắm miệng, cả nhà Chúc bà bà chẳng hận vợ chồng Tiếu tẩu tử, xem ra em vẫn làm việc chưa đủ trưởng thành”. Lâm Y cùng Trương Trọng Vi sóng vai về nhà, lòng tràn đầy áy náy và hối hận.

      Trương Trọng Vi mỉm cười. “Em mới bao tuổi, làm việc trưởng thành mới là lạ đó, mềm lòng xấu, chỉ là mọi việc nên đặt ra quy tắc, thể rối loạn, giống đêm đó, nếu Tiếu tẩu tử tới trước, Chúc bà bà có cần công việc đó hơn nữa, cũng phải chờ”.

      Lâm Y hỏi. “Nếu em câu đó, người Chúc bà bà hận có phải biến thành em ?”.

      Trương Trọng Vi buồn cười thôi. “Em là ai? Em đường đường là phu nhân nhà quan lại, là chủ thuê của bà ta, có cho bà ta mượn mấy lá gan cũng dám đối nghịch với em”.

      Trương Trọng Vi , có vài phần tự đắc của giai cấp cao hơn, Lâm Y mê man phen, lập tức mạnh mẽ gật đầu, chặt chẽ ghi nhớ, nếu sống ở Đại Tống, phải cẩn tuân theo quy tắc xã hội ở đây, có lẽ được tự nhiên lắm, có lẽ nhìn từ ánh mắt của người đại là lạnh lùng vô cảm, nhưng vì sống sót, vì sống sót tốt, thể như vậy. Từ trước đến nay, chỉ có người thích ứng với hoàn cảnh, có hoàn cảnh thay đổi phù hợp với con người.

      Trương Trọng Vi thấy Lâm Y dễ dàng mềm lòng cũng bình thường, nàng từ ăn nhờ ở đậu, cẩn thận nhìn sắc mặt người khác quen, làm chuyện gì cũng sợ người ta hận mình, dù rằng người ở tầng lớp thấp hơn vẫn vậy, phải chuyện gì sai, nhưng giờ thân phận địa vị bọn họ thay đổi rất lớn, cần tất yếu cúi đầu làm khắp nơi.

      Trương Trọng Vi đưa Lâm Y về nhà, quay lại Hàn Lâm viện làm việc. Lâm Y ngồi trong phòng lát, Trương Bát nương và thím Dương thay nhau tiến vào hỏi tung tích Chúc bà bà, chẳng trách bọn họ sốt ruột, cước điếm có người hâm rượu căn bản hoạt động được.

      Người như Chúc bà bà, Lâm Y định giữ lại, gọi thím Dương, . “Nhà họ Chúc có việc, bà ta thể làm được nữa, chúng ta đóng cửa mấy ngày kinh doanh, chờ tuyển được người hâm rượu mới tính sau”.

      Rất đông khách chờ hâm rượu bên ngoài, thím Dương rảnh hỏi thêm, vâng dạ, vội vàng chạy giải thích với khách, Lâm Y cũng ra ngoài tự mình xin lỗi bọn họ, hứa lần sau bọn họ đến tặng miễn phí phần thức nhắm.

      Đợi treo biển đóng cửa xong, tháo cờ hiệu xuống, thím Dương và Trương Bát nương mới xông tới, hỏi Lâm Y. “Chúc bà bà ban nãy trong nhà xảy ra chuyện, lo lắng hoảng thần, bỏ bếp lò chạy mất”.

      Lo lắng hoảng thần? Lâm Y nhìn bếp hâm rượu, quả nhiên hỗn độn mảng, còn chưa kịp thu dọn, nàng nhíu chặt mày.

      “Con trai Chúc bà bà lừa bịp tống tiền Tiếu Đại, bị gô lên quan rồi”. xong phân phó thím Dương. “ tìm người môi giới chuyên tuyển dụng, mời ngày mai sáng sớm dẫn mấy người hâm rượu đến cho ta nhìn xem thử”.

      Thím Dương vâng lệnh , Trương Bát nương theo Lâm Y vào phòng, . “Tam nương, con trai Chúc bà bà lừa bịp tống tiền Tiếu Đại đâu liên quan gì đến điếm chúng ta, vì sao phải đuổi Chúc bà bà?”.

      Lâm Y hỏi. “Chúc bà bà báo trong nhà có việc là tự bản thân bà ta , hay có người tới báo bà ta?”.

      Trương Bát nương ngẫm nghĩ, đáp. “Là tự bà ấy , thấy ai tới gọi cả”.

      Lâm Y . “Chính thế, bà ta biết trước về chuyện lừa bịp tống tiền, dù phải chủ mưu cũng là đồng phạm, cái này thôi, chị chỉ lo lắng, bọn họ gặp phải chút xíu hài lòng nghĩ trả thù, nếu ngày khác chị chọc giận bà ta, có thể nào bà ta hạ độc thẳng vào rượu ?”.

      Mô típ trinh thám kiểu đó cũng phải có khả năng, Trương Bát nương rùng mình sợ hãi, thôi nghi ngờ, rồi lại lo lắng. “Vậy chị sa thải Chúc bà bà, bà ta có ghi hận trong lòng ?”.

      Lâm Y nhớ tới ban nãy Trương Trọng Vi vừa “dạy bảo” mình, khỏi cười, học vẻ mặt chàng, thuật lại. “Chị là chủ, muốn cho ai nghỉ nghỉ, nếu bà ta có gan đối nghịch với chị, chị cũng có gan trói bà ta lại đưa đến quan phủ”.

      Trương Bát nương nhớ tới thân phận của Trương Trọng Vi giờ, đối phó điêu dân bình thường chơi, lúc này mới an tâm, cười đáp. “Chị gấp gáp muốn tuyển người hâm rượu mới, em lại nghĩ muốn trộm lười chút”.

      Lâm Y biết muốn làm gì, cần hỏi, chỉ . “Ngày mai em gọi thím Dương cùng ra phố mua quà cáp , chị bỏ tiền, thay chị hỏi thăm gia đình thúc thúc và thím”.

      Trương Bát nương cười. “Lòng em nghĩ cái gì chị đều biết hết, chẳng lẽ chị là giun đũa trong bụng em?”.

      Từ lúc Trương Bát nương về nhà mẹ đẻ, tính tình sáng sủa lên ít, Lâm Y thầm cao hứng, cười đùa với lúc mới ngồi xuống bàn chuyện chính, chuẩn bị ngày mai kiểm tra tay nghề người hâm rượu, Trương Bát nương phải chào từ biệt Đinh phu nhân, hướng cách vách.

      Khi bầu trời tối đen, Trương Trọng Vi gặp vợ chồng Tiếu Đại ở đầu ngõ, cùng đường về. Lâm Y thấy bọn họ, hỏi. “ tình thế nào rồi?”.

      Tiếu Đại hăng hái thuật lại. “Phủ doãn đại nhân chủ trì công đạo, đánh Chúc bà bà, Chúc Nhị và vợ mấy hèo, nhốt thủ phạm là Chúc Nhị vào lao”.

      Tiếu tẩu tử buồn cười . “Chúc Nhị lúc trước cư xử xấu như vậy, tôi còn tưởng đến công đường làm ầm ĩ lắm, nhưng phu nhân đoán được , vừa nghe phải ngồi tù lập tức vui vẻ, hớn hở theo nha dịch vào tù”.

      Trương Trọng Vi và Lâm Y đều khó hiểu, ngạc nhiên hỏi. “Vì sao?”.

      Tiếu tẩu tử cười đáp. “Ở tù có cơm ăn mà, ở nhà chưa từng ăn bữa cơm no, còn chẳng bằng ngồi tù, thoải mái hơn”.

      Trương Trọng Vi và Lâm Y nghe xong, thổn thức thói đời.

      Tiếu Đại căm giận mắng. “Hên cho ”.

      Tiếu tẩu tử đẩy chồng phen, sẵng giọng. “ tình kết, còn nhắc chi nữa, trước mắt có việc quan trọng hơn”. Chị ta chuyển hướng sang Trương Trọng Vi và Lâm Y, bẩm báo. “Trương hàn lâm, Lâm phu nhân, nhà họ Chúc dời vào viện Phúc Điền, còn ít trái cây thối nữa, chúng tôi dọn xong trong đêm nay, ngày mai mời hai ngài ra nghiệm thu”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 184: Kẻ xướng người họa


      Trương Trọng Vi nghe việc dọn dẹp trái cây mảnh đất có thể hoàn công sớm, vô cùng cao hứng, . “Như vậy ngày mai ta xin nghỉ ngày, ở nhà nghiệm thu”.

      Tiếu Đại và Tiếu tẩu tử cáo từ rời , Lâm Y hỏi, Trương Trọng Vi trả lời. “ việc gì, Hàn Lâm viện nhàn lắm, chỉ lúc các học sĩ nghị ta mới có việc để làm, những thời điểm khác đều uống trà”.

      Lâm Y nhớ tới quan chức thời đại cũng li trà tờ báo ngồi cả ngày, nhịn được phì cười.

      Ngày tiếp theo, Trương Trọng Vi rời giường từ sớm, đến Hàn Lâm viện xin nghỉ, đường về nhà, thấy bánh bao hấp mới ra lung nhìn ngon mắt, liền mua hai cái mang về cho Lâm Y.

      Lâm Y lâu lắm chưa ăn quà vặt bên ngoài, thấy bánh bao nóng hầm hập, mừng rỡ, nhưng chỉ có hai cái, nàng hỏi Trương Trọng Vi. “Chàng ăn rồi hả?”.

      Trương Trọng Vi . “Tối qua còn dư cơm, gọi thím Dương xào cho nóng lại là được”.

      Lâm Y cảm động, rồi lại chua xót trong lòng, phân bánh bao cho chàng, . “Mua đất, xây tửu lâu, đương nhiên tốn tiền, nhưng cần ki cóp cả chút tiền mua bánh bao”. xong kéo Trương Trọng Vi ra đường, mua cho chàng thêm mấy cái bánh bao mới ngừng.

      Hai người mua bánh bao quay về, trong điếm có người, thím Dương đứng canh, Lâm Y dắt tay Trương Trọng Vi, chưa vội vào, đứng ngoài cửa nhìn thoáng vào nhà, giọng . “Là Chúc bà bà”.

      , thím Dương từ trong điếm ra, thấp giọng bẩm báo. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, hai người vừa , Chúc bà bà liền tới, nhất định đòi ở trong điếm chờ hai người trở về, tôi cũng dám để bà ta mình ngồi trong, đành phải canh chừng”.

      Lâm Y cười . “Làm tốt lắm, vẫn là thím làm việc chu đáo”. Nàng đưa bánh cho Trương Trọng Vi cầm vào phòng ăn trước, bản thân hướng Chúc bà bà.

      Chúc bà bà thấy Lâm Y tới, vội dập đầu hành lễ ngừng, mặt hề nửa phần hối hận, miệng hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, êm đẹp, điếm chúng ta sao lại đóng cửa?”.

      Lâm Y ngồi xuống bàn, thím Dương châm trà, Chúc bà bà tưởng định đãi mình, tính khách sáo mấy câu, liền gặp thím Dương chỉ châm ly trà đặt trước mặt Lâm Y. Ngay sau đó, Trương Trọng Vi tặng hai cái bánh bao từ phòng trong ra, bảo nàng ăn no tính sau. Lâm Y cũng khách khí, tay bưng trà, tay cầm bánh ăn.

      Lâm Y gì, Chúc bà bà càng trở nên thiếu kiên nhẫn, hỏi lại lần nữa vấn đề ban nãy. Thím Dương lập tức trách mắng. “Bà có mắt hả? thấy Nhị thiếu phu nhân nhà ta dùng điểm tâm sáng sao, có việc gì thể đợi ăn xong hẵng ?”.

      Thím Dương đối đãi người ngoài trước nay đều hòa khí, Chúc bà bà chưa bao giờ thấy thím lớn tiếng răn dạy ai, nhất thời ngây dại, im lặng dám ra tiếng.

      Lâm Y chậm rãi ăn bánh bao xong, cẩn thận lau tay, chuyện phiếm với thím Dương. “Bánh bao tiệm này tồi, ngày mai mua nhiều chút, cho mọi người cùng ăn thử”.

      Thím Dương cười vâng tiếng, . “Vậy tốt quá, tôi nhờ phúc của Nhị thiếu phu nhân cũng được nếm thử bánh bao dưới chân Thiên tử”.

      Chúc bà bà nghĩ muốn chen vào, lại sợ thím Dương răn dạy tiếp, nuốt nước bọt cái ực. Lâm Y liếc bà ta cái, thèm để ý, hỏi. “Chẳng phải ta để Chúc bà bà ở nhà chăm sóc con trai ư, cớ sao đến đây?”.

      Chúc bà bà thẹn đỏ mặt. “Nó vào đại lao, cần tôi chăm sóc”.

      “À ra vậy”. Lâm Y thản nhiên lên tiếng, nhìn thím Dương dọn bàn.

      Chúc bà bà thấy nàng lại gì tiếp, bối rối, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, chúng ta kinh doanh mấy ngày?”.

      Lâm Y trả lời. “Cái này khó chính xác, có lẽ hôm nay, có lẽ ngày mai, khi nào trưng biển lại mở tiếp thôi”.

      Chúc bà bà lại hỏi. “Vậy sao chúng ta lại ngừng kinh doanh?”.

      Thím Dương bưng khay định phòng bếp, quay đầu mắng. “Đừng mở miệng là chúng ta chúng ta, ai thuộc cái “chúng ta” của bà?”.

      Thím Dương mắng người so với Thanh Miêu càng thâm, Lâm Y cười trộm.

      Chúc bà bà mặt mũi đau khổ, . “Nhị thiếu phu nhân, tôi có làm sai gì đâu, thím Dương cứ khó xử tôi khắp nơi”.

      Lâm Y nghẹn hơi ngay ngực, Chúc bà bà này hôm qua mới từ chỗ quan phủ về, nay xưng bản thân sai gì cả, dõng dạc đường hoàng quá nhỉ?

      Thím Dương cũng nghe thấy, bỏ khay xuống bàn, đến trước mặt Chúc bà bà, chỉ vào mũi bà ta mà mắng. “Bệnh hay quên của bà tới thời kì cuối hay da mặt bà quá dày? Hôm qua vì lý do gì bà bị lôi đến quan phủ, vì lý do gì bị ăn hèo, thử ràng cho chúng tôi nghe xem?”.

      Chúc bà bà giật mình tỉnh ngộ, biện bạch. “Nhị thiếu phu nhân, hôm qua là vì Nhị tiểu tử nhà tôi và nhà họ Tiếu xích mích, hề liên can tới Nhị thiếu phu nhân, tôi chính trung thành tận tâm với Nhị thiếu phu nhân, nếu có nửa câu dối trá, thiên lôi đánh xuống đầu”.

      Trung thành hay trung thành, Lâm Y biết, chỉ biết màn diễn hôm qua Chúc bà bà diễn rất đạt. Nàng bưng ly trà lên, nhấp ngụm, giả bộ lơ đãng nhắc tới. “Chúc bà bà có phúc, con dâu mồm miệng lanh lợi, nhìn là biết có khả năng”.

      Chúc bà bà biết còn cố giấu. “Tôi có tới hai đứa con dâu, Nhị thiếu phu nhân hỏi đứa nào?”.

      Lâm Y mỉm cười. “Vợ Chúc Nhị, ta thấy ta thực thông minh, lại ra ngoài làm thuê, định mướn vào điếm làm tửu bảo, biết ý Chúc bà bà sao?”.

      Chúc bà bà ngẩn người, mặt vẻ kinh hoàng, còn có vài phần sợ hãi. Thím Dương thấy bà ta biểu tình quái dị, đẩy bà ta, ngạc nhiên . “Bà chẳng phải luôn oán giận trong nhà chỉ có mình bà làm việc kiếm tiền, nuôi nổi ư, khó được Nhị thiếu phu nhân coi trọng người nhà bà, đây là việc đại vui mừng, còn mau dập đầu cảm tạ?”.

      Lâm Y nhìn biểu của thím Dương, trong bụng vỗ tay khen ngợi, đúng là gừng càng già càng cay, đổi thành Thanh Miêu, nhất định tức phập phồng kề tai hỏi Lâm Y sao chưa đuổi Chúc bà bà , chưa đến phụ họa nàng thuê con dâu bà ta.

      Chúc bà bà trấn tĩnh lại, cố gắng bình thường trả lời Lâm Y. “Đa tạ ý tốt của Nhị thiếu phu nhân, đáng tiếc tính tình vợ Chúc Nhị nhà tôi nhanh nhẩu đoảng, chỉ sợ làm nổi tửu bảo”.

      Lâm Y cười. “Tính tình nhanh nhẩu xấu, Thanh Miêu cũng bộ gấp gáp, chẳng phải chăm chỉ bán cơm đĩa đó ư”.

      “Cái này, cái này giống…”. Giọng Chúc bà bà càng càng , đột nhiên trong cái khó ló cái khôn, nghĩ ra cớ. “Vợ Chúc Nhị nhà tôi tìm được việc rồi, sáng sớm ra ngoài làm”.

      Lâm Y tỏ vẻ tiếc nuối. “ khéo chút nào, mời Chúc bà bà về , chờ vợ Chúc Nhị làm việc xong cho người ta lại cùng về điếm của ta làm việc”.

      Chúc bà bà vội la lên. “Nhị thiếu phu nhân, tôi hâm rượu trong điếm đâu liên can gì tới vợ Chúc Nhị, vì sao phải cùng nó tới tôi mới có thể trở về?”.

      Lâm Y lướt nhìn qua thím Dương, ý bảo thím ra mặt.

      Thím Dương lập tức mắng. “Nhị thiếu phu nhân nhà chúng ta coi trọng con dâu nhà bà là phúc phần của bà, bà lại ra sức khước từ, rốt cuộc giấu giếm cái gì?”. xong đẩy Chúc bà bà ra ngoài cửa. “Chúng ta cần loại người biết điều như bà”.

      Ngoài cửa có người xem náo nhiệt, đều hảo tâm, hỏi. “Chúc bà bà luôn cần cù thà, sao phải đuổi bà ấy vậy?”.

      Quả nhiên dư luận đáng sợ, may mắng Lâm Y chủ động làm lớn chuyện lên, bằng để chuyện kể từ miệng Chúc bà bà, người ta còn tưởng Lâm Y khắt khe nhân công.

      Lâm Y ra trước, . “Điếm của tôi còn thiếu người hâm rượu, vì thế tiếp tục kinh doanh được, nghe con dâu thứ hai trong nhà họ Chúc có tay nghề hâm rượu rất siêu, tôi định mời về làm việc, ngờ Chúc bà bà ra sức khước từ, cách nào cũng chịu. Mọi người phân xử dùm, ngày thường hàng xóm láng giềng có việc còn phải nâng đỡ dựa dẫm nhau, bà ta thân là nhân công trong điếm thế nhưng chẳng chịu cứu nguy, bảo sao tôi căm tức cho được?”.

      Thím Dương bổ sung. “Nhị thiếu phu nhân nhà chúng tôi cũng đâu có đuổi bà ta, chỉ bà ta khi nào dẫn theo con dâu cùng hai người đồng thời làm việc trong điếm, đây là chuyện tốt, mọi người thử đúng ?”.

      Chủ tớ hai người năng đầy đủ lí lẽ, đám đông vây xem lập tức đổi hướng, chỉ trích Chúc bà bà trượng nghĩa, có kẻ muốn lấy lòng Lâm Y, còn vươn tay đánh bà ta, bà ta sợ tới mức ôm đầu, nhanh như chớp chạy mất.

      Thím Dương vén áo thi lễ với đám đông xem náo nhiệt, lớn tiếng . “Đợi điếm chúng tôi mướn được người hâm rượu mới, mời mọi người đến cổ động cho rôm rả”.

      Đám người đồng loạt lên tiếng. “Đương nhiên, đương nhiên”. Rồi tan .

      Lâm Y giải quyết viên mãn chuyện đuổi việc Chúc bà bà, lưu hậu hoạn, rước lấy người đời nhảm, Trương Trọng Vi khen ngợi nàng liên tục, Trương Bát nương thở phào hơi, yên tâm huyện Tường Phù.

      Hôm nay có thể thuận lợi đuổi Chúc bà bà , công thím Dương giúp ít, Lâm Y lấy tiền thưởng cho thím, thím để dành, gửi về cho người nhà và cháu trai tiêu dùng, thím Dương cúi đầu nhận lấy, tự cất , cái này đề cập tới.

      bao lâu, Tiếu Đại đến bẩm, trái cây hỏng mảnh đất dọn sạch , mời Trương Trọng Vi và Lâm Y đến nơi xem xét. Vợ chồng Trương Trọng Vi đến chợ dưới chân cầu Thiên Hán, thấy mảnh đất bằng phẳng thông thoáng, xung quanh hai vòng, hề phát trái nào còn sót.

      Lâm Y mười phần hài lòng kết quả, vô cùng cao hứng thanh toán tiền công, tuân thủ lời hứa, thưởng thêm cho gia đình Tiếu Đại năm mươi văn tiền.

      Tiếu tẩu tử cầm tiền thưởng, cảm tạ lại cảm tạ. Lâm Y gọi chị ta qua bên, . “Ta còn có việc muốn nhờ chị hỏi thăm, biết chị có chịu làm ?”.

      Có việc là có tiền, Tiếu tẩu tử gì mà muốn, liên tục gật đầu. “Lâm phu nhân xin cứ phân phó, nhất định tôi làm thỏa đáng cho phu nhân”.

      Lâm Y hỏi. “Chị còn nhớ vợ Chúc Nhị ?”.

      Tiếu tẩu tử tức giận đáp. “Vừa lừa bịp tống tiền chúng tôi xong, làm sao quên ngay được, hận thể đánh ta thêm mấy hèo mới tốt”.

      Lâm Y . “Ta nhìn ta rất quen, lại nhớ nổi là ai”.

      Tiếu tẩu tử hồi tưởng lát, . “Hôm qua ta né tránh, tôi cũng sinh nghi, Lâm phu nhân muốn tôi hỏi thăm xem ta là ai?”.

      Lâm Y gật đầu. “ tình chưa ràng, chớ để lộ tiếng gió”.

      Tiếu tẩu tử là người ổn trọng, cười đáp. “Tôi hiểu, xem ta né tránh Lâm phu nhân như vậy, nhất định là làm chuyện gì đuối lý, tôi thể đánh rắn động cỏ được”.

      Lâm Y cũng cười, khen. “Chị là thông minh”.

      Lâm Y thăm dò vợ Chúc Nhị, là tò mò, hai là lo lắng người khác đâm đằng sau lưng lúc nào biết; về phần vì sao nhờ Tiếu tẩu tử hỗ trợ, là vì Tiếu tẩu tử người gốc Đông Kinh, bạn bè thân thiết phần đông ở đây, quen thuộc tình huống trong thành, hỏi thăm tin tức là thích hợp nhất.
      Hale205 thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 185: Động thổ xây nhà


      Tiếu tẩu tử lãnh mệnh tìm hiểu vợ Chúc Nhị, cùng Tiếu Đại về nhà. Trương Trọng Vi và Lâm Y hai người vẫn ở nơi đó, sắc mặt vui mừng nhìn mảnh đất tám phân, luyến tiếc nỡ rời .

      Trương Trọng Vi mỉm cười huých cùi chỏ Lâm Y. “Nương tử, tìm thợ xây hết chưa? Chúng ta ngày mai liền khởi công”.

      Lâm Y thở dài. “Tìm thợ xây dễ, đều có người môi giới lo liệu, cái chính là xây nhà kiểu gì, em còn chưa nghĩ ra”.

      Từ lúc mua đất tới bây giờ qua bốn năm ngày, Lâm Y sớm tính toán đến chuyện xây nhà, nhưng tới giờ vẫn chưa nghĩ thông? Trương Trọng Vi ngạc nhiên hỏi. “Em băn khoăn điều gì?”.

      Lâm Y kéo chàng về nhà, lôi mấy bản vẽ ra, đưa cho chàng nhìn. Trương Trọng Vi nhận lấy, bản vẽ tất cả đều là nhà bốn viện hợp lại, chàng lần lượt xem qua, chỉ vào trong số đó, cười . “ ra nương tử chuẩn bị xong từ lâu, ta thấy gian này tệ, chúng ta xây thế này ?”.

      Lâm Y ngồi xuống cạnh chàng, ý bảo chàng nhìn diện tích bản vẽ, . “Đất của chúng ta chỉ có tám phân, nếu xây bốn viện hợp lại để ở thôi đủ, nhưng chúng ta cần mở quán rượu, tám phân đất đủ ngồi mấy người?”.

      Lâm Y lắm tám phân đất là bao nhiêu mét vuông, lúc còn chất đống trái cây thối nhìn rộng là bao, nhưng hôm nay dọn sạch rồi, nàng đánh giá nhiều lắm chỉ bốn, năm trăm mét, diện tích , nếu là ngàn năm sau cũng được xem là biệt thự, nhưng diện tích này dùng để xây tửu lâu kiểu sân vườn ao hồ coi như ước mơ xa vời.

      Trương Trọng Vi hiểu ý Lâm Y, . “Tám phân đất, ngoại trừ phòng ốc ra, sân giữa xây hoa viên vẫn đủ, rốt cuộc em do dự cái gì?”.

      Trương Trọng Vi chưa từng nhìn thấy nương tử điếm của nhà họ Dương, Lâm Y khó giảng giải hết cho chàng được, ngẫm nghĩ, hỏi. “Nếu chúng ta xây nhà để ở, xây thêm hoa viên để làm chi?”.

      Trương Trọng Vi cần suy nghĩ, trả lời ngay. “Đương nhiên là để ngắm”.

      Lâm Y . “Nhưng hoa viên của quán rượu chỉ để ngắm, còn là nơi mở tiệc uống rượu vui chơi cho quan khách. Do chàng chưa thấy tận mắt nương tử điếm nhà bà ngoại, trừ mặt tiền hào nhoáng ra, trong hoa viên còn xây cả nhã các nữa”.

      Trương Trọng Vi tới đây mới hiểu tâm tư Lâm Y, cười bảo. “Em muốn ăn ngụm biến mập luôn hay sao, thể đâu, hoa viên như vậy cả thành Đông Kinh này được mấy nơi?”.

      Chàng có lý, Lâm Y cũng biết điều này, chỉ là vẫn hơi thất vọng, như ganh đua với chính mình, hay có thể rằng ganh đua với Ngưu phu nhân?

      Trương Trọng Vi đúng là hiểu Lâm Y nhất, gấp bản vẽ lại bỏ vào tráp, đóng nắp, . “Chúng ta vội, cất đó , sau này có tiền, mua đất rộng hơn nữa, xây phủ có hoa viên đẹp gấp mấy lần nhà bà ngoại luôn”.

      Lâm Y cười liếc chàng cái, dẫn lại câu Trương Bát nương từng nàng. “Chàng cứ như là con giun trong bụng em”.

      Trương Trọng Vi biết có nghe được hay cố tình, nghiêm mặt . “Ta là phu quân của em, sao em lại dám so sánh ta với giun?”.

      Lâm Y cười, than. “Người thành mà thông minh lên càng láu cá hơn người bình thường”.

      Trương Trọng Vi nghe nửa câu đầu, tưởng khen mình, cười khoái chí, chờ nghe phần còn lại xong, phát đúng, liền nhào qua, cù léc Lâm Y. Đáng thương Lâm Y, căn bản bị nhột, còn phải ra sức phối hợp trốn đông trốn tây, náo loạn mồ hôi mồ kê đổ ra mới ngừng, cảm thán rằng việc dỗ chồng cũng hề dễ dàng.

      Đùa đùa, việc nghiêm túc vẫn phải bàn xong, Trương Trọng Vi lục lọi trận, hỏi. “Đại trạch hoa viên thể, tửu lâu may ra, bản vẽ đâu?”.

      Lâm Y lấy sổ sách, mở ra, rút bản vẽ đưa cho chàng, . “Chuẩn bị sẵn rồi, ban nãy chỉ là mơ mộng thế thôi”.

      Trương Trọng Vi nhìn kĩ bản vẽ, tửu lâu hai tầng tiêu chuẩn, cũng lộ liễu chỗ nào, khá phù hợp với tính tình thích kín đáo của Lâm Y, nhưng chờ chàng tiếp nhận báo giá, liền giật mình. “Tất cả đều bằng gạch? Chúng ta xây gác gỗ?”.

      Đại Tống ít nhà ngói, nhưng lầu các bình thường đều dùng gỗ, là bớt việc, hai là tiết kiệm chi phí, nếu dùng gạch toàn bộ, phí tổn phải gấp hai ba lần. có vụ hỏa hoạn ở khu đông cổng Chu Tước môn lần trước Lâm Y nghĩ tới phải xây nhà gạch, gác gỗ dễ cháy, lỡ quán rượu bất hạnh gặp phải hỏa hoạn, các bà các toàn là nương tử nũng nịu chỉ sợ ai thoát nổi.

      Vụ cháy lần trước Trương Trọng Vi cũng còn sợ hãi trong lòng, bởi vậy nghe Lâm Y trăn trở xong, mặc dù xót ruột tiền tài nhưng vẫn đồng ý.

      Thợ xây biết xây nhà gạch nhiều, có điều người môi giới mọi thần thông, hết thảy là vấn đề. giờ bọn họ là nhà quan lại, thân thiết với nha môn phủ Khai Phong, sợ bị người ta lừa gạt, mọi thuận lợi rất nhiều, chưa đầy ba ngày, vật liệu xây dựng lục tục tập kết tại bãi đất trống ngay chợ hoa quả dưới chân cầu Thiên Hán, nhóm thợ xây cũng đến đông đủ.

      Lần trước khi dọn dẹp trái cây thối, Tiếu Đại biểu tồi, Lâm Y tin được ta, bấy giờ vẫn mướn ta tiếp, phụ trách trông coi, còn an bài mấy đứa con trai nhà ta đến công trường chuyển gạch, kiếm tiền tiêu vặt.

      Hôm nay động thổ, Trương Trọng Vi tự mình đến công trường đốt pháo, khí vui mừng khởi đầu, đợi về nhà, người và quà cáp đến chúc chen lấn chật như nêm cối ngoài cửa.

      Chuyện bọn họ xây nhà chưa bao giờ cho người ngoài nghe, cũng biết quan viên và phú thương làm sao biết được. Lâm Y dự đoán được tình huống, cùng thím Dương, Thanh Miêu chiêu đãi khách khứa, vội xoay mòng mòng, thầm xuýt xoa những người này là tin tức linh thông.

      Trương Trọng Vi vào điếm nhà mình, trung gian có bình phong ngăn cách, bên rộng hơn là khách nam ngồi, bên kia nữ quyến chen chúc chỗ. Người đến chung vui vừa thấy chàng về liền vây lấy, Trương Trọng Vi mắt thấy trong nhà ly trà đủ dùng, vội gọi Lâm Y ra thương lượng vài câu, bỏ tiền mời khách nam ra tửu lâu ngồi, cước điếm nhà họ Trương bây giờ mới trống trải bớt.

      Khách nam vừa , các phu nhân nương tử vốn im lặng giả dạng thục nữ lập tức thay đổi hình dáng, lao xao mảnh, đông tây, chuyện trò rôm rả, đúng là tiếng huyên náo nhân theo số lượng phụ nữ.

      Phu nhân Lục hàn lâm nhìn quen mắt, chỉ các nương tử nhà phú thương, oán giận với Lâm Y. “Đúng là vợ thương nhân có khác, nhao nhao ồn ào quá mất”.

      Các nương tử nhà phú thương giao tình thâm sâu gì với Lâm Y, chỉ là từng vào điếm uống rượu, hôm nay chắc nhìn mặt mũi Âu Dương tham chính mới mang lễ vật đến chúc, hoặc là bọn họ vì phu nhân phủ doãn – nay là phu nhân tham chính mới đến, bởi vì bọn họ vây xung quanh phu nhân tham chính mà phải chủ việc vui là Lâm Y, bọn họ vào cửa chẳng qua là nhân dịp.

      Các vị phu nhân hàn lâm trong góc kia cũng tán gẫu nhộn nhịp, mặt mũi tươi roi rói, thua gì nương tử nhà phú thương.

      Phu nhân Lục hàn lâm bĩu môi, với Lâm Y. “ xem bọn họ , là đến chúc mừng , lại chỉ lo ríu rít chuyện của mình, người biết còn tưởng bọn họ đến điếm nhà chỉ đơn thuần uống rượu”.

      Lâm Y thèm để ý, chỉ cười, tình cảnh này nàng đương nhiên có chú ý thấy, phu nhân nhà quan lại cũng thế, nương tử nhà phú thương cũng thế, tất cả đều vì phu nhân tham chính mới đến, thân phận phu nhân biên tu hàn lâm như nàng làm sao đáng để nhiều người như vậy xu nịnh như xua vịt đâu, theo lời Trương Trọng Vi là “cáo mượn oai hùm” thôi. Nhưng phần oai hùm này Lâm Y vẫn rất để ý, nhờ gốc cổ thụ là Âu Dương tham chính, nhà nàng mới sống những ngày lành.

      Thím Dương và Thanh Miêu xen lẫn trong đám người đều nhận chỉ thị hết, các vị khách khác có thể sơ sẩy, riêng phu nhân tham chính phải hầu hạ chu đáo tận răng.

      Phu nhân Lục hàn lâm Lâm Y hai câu, Lâm Y chẳng phản ứng gì, mơ hồ đoán được Lâm Y vẫn giận mình vì chuyện lần trước, cũng chẳng trách Lâm Y được, ai bảo êm đẹp mình lại thử quan hệ hai nhà Trương – Dương làm chi, còn mưu cho người ta trúng kế nữa.

      Lần trước Lâm Y vận khí tốt, chó ngáp phải ruồi, rơi vào bẫy phu nhân Lục hàn lâm. To như Vương hàn lâm chưa làm gì được Trương Trọng Vi, phu nhân Lục hàn lâm đứng cạnh Lâm Y cảm thấy hơi sợ hãi, rót hai ly rượu định bồi tội với nàng. Chưa mở miệng bị Lâm Y chặn đứng, có số việc, thầm biết trong bụng thôi, bày ra ngoài xé rách thể diện hai bên, tốt lắm. Lâm Y tỏ ra có lỗi, nhận ly rượu, chủ động chạm cốc với phu nhân Lục hàn lâm. “Ban nãy phát sầu, để ý cuộc chuyện của chúng ta lắm, là có tội”.

      Phu nhân Lục hàn lâm cần gì thêm, thể diện bảo toàn, nhàng thở ra, tiếp đề tài. “Phu nhân Trương hàn lâm chớp mắt phát tài, còn sầu gì nữa?”.

      Lâm Y nghe tới hai chữ “phát tài”, vội xua. “Sinh kế bức bách, sống tạm mà thôi, nào dám nhận hai chữ phát tài”. thêm. “Nhà tôi vẫn chưa mời được người hâm rượu mới, hôm nay chỉ là lâm thời mời, cứ theo đà này làm sao mở điếm”.

      Chuyện cước điếm nhà họ Trương bị mất người hâm rượu nên đóng cửa kinh doanh, phu nhân Lục hàn lâm có nghe thấy, vội an ủi nàng. “Dưới chân Thiên tử, tìm người hâm rượu có khó gì, nhờ người môi giới hỗ trợ là được”.

      Lâm Y sớm nhờ người môi giới chọn xong, sơ tuyển qua vòng, ban nãy như vậy chỉ là lấy cớ thôi, nàng nghe phu nhân Lục hàn lâm an ủi, giả bộ gật gù cảm kích, tạ ơn giải sầu dùm mình.

      Phu nhân Lục hàn lâm ngồi cạnh Lâm Y càng thấy chột dạ hơn, liền xưng rằng muốn chuyện với các phu nhân hàn lâm khác, quay sang hướng bọn họ. Lâm Y muốn bàn bạc với phu nhân tham chính việc mở quán rượu mới, nhưng bà còn kẹt giữa đám người, căn bản chen lọt, hơn nữa có cũng chẳng trước mặt người ngoài được, chỉ có thể chọn lúc khác.

      Người trong điếm tuy nhiều, nhưng hơi lưu ý liền nhận ra phân làm hai phe, phe là hô ủng phu nhân tham chính, số lượng đông nhất, cỡ mười tám mười chín người, phe còn lại phân tốp năm tốp ba, tản mạn hơn, cầm đầu là phu nhân Vương hàn lâm.

      đơn nhất là chính chủ việc vui Lâm Y, nàng đứng mình trong chốc lát, cảm thấy có chút buồn cười, tửu lâu nhà mình động thổ xây dựng thế nhưng cho đám người này cơ hội thân cận quyền cao chức trọng, hôm nay uổng bọn họ mang quà cáp tới.

      Lâm Y là chủ nhân, cũng thể đứng chỗ, nhưng trong phòng hai phe, nên đến chỗ phu nhân tham chính dệt hoa gấm, hay ra chỗ phu nhân Vương hàn lâm đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 186: ra là ta

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Nhà Âu Dương tham chính và nhà họ Trương vốn thân thiết, hơn nữa phu nhân tham chính có cổ phần ở cước điếm nhà họ Trương, liên can lợi ích kinh tế với Lâm Y, cho dù hùa theo bợ đỡ cũng chẳng sao; còn phu nhân Vương hàn lâm lại khác, trong lòng đại khái chắc hận nhà họ Trương lắm, chỉ e ngại mặt mũi Âu Dương tham chính, chẳng ai muốn giao thiệp với kẻ ghi hận mình, Lâm Y cũng vậy, nhưng Vương hàn lâm là cấp của Trương Trọng Vi, quan hệ ngầm bên dưới thế nào nữa, mặt ngoài vẫn phải chu toàn.

      Thanh Miêu thấy Lâm Y đứng sau bình phong, nhìn phía các phu nhân hàn lâm ngồi lúc lâu, liền đặt bầu rượu vừa hâm nóng xong lên khay, bưng tới đưa cho nàng. “Nhị thiếu phu nhân nghĩ muốn tới đó phải ? Muốn thôi, sợ bọn họ làm chi”.

      Thanh Miêu làm sao hiểu được phe phái trong triều đấu tranh gay gắt, Lâm Y cũng chẳng giải thích hết được, chỉ dặn phải tôn trọng phu nhân đồng nghiệp và cấp của Trương Trọng Vi. Đúng là Lâm Y có ý định đến chỗ phu nhân Vương hàn lâm chào hỏi, lúc Thanh Miêu đưa bầu rượu cho nàng, nàng liền nhận, đến bàn các phu nhân hàn lâm ngồi.

      Nàng đến trước bàn mới phát , cũng phải tất cả các phu nhân hàn lâm đều ngồi cùng bàn với phu nhân Vương hàn lâm, hai vị phu nhân Tôn hàn lâm và Triệu hàn lâm thuộc phe Lí Giản Phu có mặt, nàng quay đầu nhìn lướt qua phía phu nhân tham chính, hợp lý phát ra phu nhân Tôn hàn lâm, còn phu nhân Triệu hàn lâm vẫn biệt tung biệt tích.

      Phu nhân Vương hàn lâm liếc mắt nhìn Lâm Y, . “ cần tìm, phu nhân Triệu hàn lâm về nhà rồi”.

      Lâm Y ngạc nhiên, phải vì phu nhân Triệu hàn lâm về sớm, mà vì thái độ của phu nhân Vương hàn lâm, xem bà ta thần thái tự nhiên, chủ động bắt chuyện, giống như chẳng hề có khúc mắc gì với Lâm Y. Thủ đoạn này xem ra cao cấp hơn hẳn phu nhân Lục hàn lâm lúc trước, Lâm Y vừa thầm nhắc mình học hỏi theo, vừa ân cần châm rượu kính phu nhân Vương hàn lâm, lại kính các vị phu nhân hàn lâm khác, ngay cả phu nhân Lục hàn lâm cũng bỏ sót.

      Uống cạn ly rượu xong, Lâm Y tò mò tìm hiểu. “Phu nhân Triệu hàn lâm sao ở uống hai ly rượu mừng lại , chẳng lẽ chê nhà tôi quá mức đơn sơ?”.

      Phu nhân Vương hàn lâm bưng ly rượu nhoẻn cười, nhưng , chỉ nhìn thoáng qua phu nhân Lục hàn lâm. Lâm Y chớp được, thầm nghĩ, khó trách ai cũng truyền rằng phu nhân Vương hàn lâm e ngại thân phận “đức cao vọng trọng” của Vương hàn lâm, dám thị phi sau lưng người khác, sợ chuốc lấy ô danh lắm miệng, nhưng cực thích sai khiến người theo mình ra mặt, coi như trò hay, bấy giờ xem ra quả là như thế.

      Phu nhân Lục hàn lâm là tay sai đắc lực của phu nhân Vương hàn lâm, ngày thường ít lần ra mặt lên tiếng, chỉ cần lướt qua là hiểu ý ngay, mở miệng cười đón chuyện Lâm Y. “Phu nhân Triệu hàn lâm chê nhà đơn sơ? Đùa chứ, chắc chưa tới nhà bọn họ, ngay cả cái ghế lành còn chẳng có”.

      Nhà Triệu hàn lâm nghèo, Lâm Y cũng từng nghe thấy, bằng lần trước chẳng đòi ghi sổ, nhưng nhà ta nghèo tới mức đó nàng đúng là lần đầu nghe được, kinh ngạc . “Triệu hàn lâm mỗi tháng cũng có bổng lộc cơ mà, ra nông nỗi đó chứ?”.

      Mấy vị phu nhân hàn lâm ngồi, trong nhà cũng chẳng giàu có gì, phu nhân Lục hàn lâm thở dài. “Quan nhân nhà mỗi tháng lãnh được bao nhiêu tiền, còn ư? Có thể nuôi nổi mấy người?”.

      Lâm Y gặp phu nhân Vương hàn lâm và phu nhân Đặng hàn lâm liên tục gật gù, nghĩ bụng ra đồng nghiệp Trương Trọng Vi mặc dù quan hàm cao hơn chàng, bổng lộc cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu.

      Chuyện nhà Triệu hàn lâm nghèo khổ vốn là phu nhân Vương hàn lâm cố ý sai sử phu nhân Lục hàn lâm ra, nhưng ra xong rồi, bản thân mình lại nổi hứng, chưa đợi Lâm Y hỏi thêm, tiếp tục . “Nhà Triệu hàn lâm đủ sống, nhà bọn họ ai cũng sĩ diện, nghèo rớt mồng tơi mà ra ngoài lại bộ tiêu tiền như nước, mua thêm tiểu thiếp, cuộc sống càng khó khăn hơn, lúc trước chỉ cầm cố trang sức quần áo thôi, bây giờ nghe đâu cầm hết rồi, vẫn thiếu nợ mấy tửu lâu nữa, hết cách, tại thương lượng bán nhà”.

      Những gì ta , Lâm Y đều loáng thoáng nghe qua, bởi vậy ngạc nhiên lắm, chỉ có câu cuối khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn, ngờ Triệu hàn lâm có nhà riêng, phải biết rằng ngay cả Âu Dương tham chính còn phải ở nhà thuê kia.

      Các vị phu nhân hàn lâm khác có phản ứng gì đặc sắc, xem ra đều thực hiểu biết tình huống nhà Triệu hàn lâm. Lâm Y tò mò hỏi thêm. “Triệu hàn lâm thế nhưng mua được nhà riêng, là giỏi giang quá chứ”.

      Phu nhân Lục hàn lâm xùy tiếng. “Giỏi giang thứ gì, sản nghiệp tổ tiên mà thôi, nhà rách ba gian, trong đó gian vẫn lợp bằng cỏ tranh”.

      ra phải nhà kiếm tiền mua được, bán sản nghiệp tổ tiên, trong mắt người Tống là việc thực mất mặt, lúc trước Trương Đống lâm vào đường cùng cũng chưa chịu bán, xem ra nhà Triệu hàn lâm đào còn sót gốc rễ nào nữa.

      Nếu chưa mua đất, cơ hội tốt như vậy, thừa dịp Triệu hàn lâm cần tiền gấp, lại là đồng nghiệp, mua lại nhà bọn họ với giá thấp, xem như an cư lạc nghiệp ở Đông Kinh, có điều tại Lâm Y sở hữu đất riêng, làm sao nhìn vừa mắt căn nhà ba gian rách mướp nữa, lập tức cười cho qua.

      Phu nhân Vương hàn lâm nhìn nhìn Lâm Y, đột nhiên . “Phu nhân Triệu hàn lâm và phu nhân Trương hàn lâm đúng là có duyên lắm”.

      yên lành tự nhiên mở miệng, hơn phân nửa là giấu giếm điều gì, Lâm Y dám dễ dàng tiếp lời, chỉ lẳng lặng nhìn lại. Phu nhân Vương hàn lâm cười. “Nhà của phu nhân Triệu hàn lâm nằm ngay sau tửu lâu phu nhân Trương hàn lâm xây đó, hai người lập tức là hàng xóm, chẳng phải có duyên lắm hay sao?”.

      ra là vậy, phải ám chỉ gì chốn quan trường, Lâm Y nhàng thở ra, định trả lời, phu nhân Lục hàn lâm cười . “Triệu hàn lâm chẳng phải sắp bán nhà sao, còn chưa biết ai được làm hàng xóm của phu nhân Trương hàn lâm đâu”.

      Phu nhân Vương hàn lâm ra những điều như vậy quả thực có ý ám chỉ, bởi vậy cực hài lòng phu nhân Lục hàn lâm chen vào, sắc mặt dù chưa biến, lại bắt đầu làm khó dễ người kia.

      Lâm Y chợt nhớ tới ngày điếm nhà mình khai trương, phu nhân Vương hàn lâm cũng bắt bẻ mình như vậy, nghĩ bụng : bà ta đúng là người hẹp hòi, chỉ cần khiến bà ta phật ý, ngay cả thân tín cũng như mây bay.

      Phu nhân Lục hàn lâm chống đỡ được, liên tục nháy mắt cầu cứu các vị phu nhân hàn lâm khác, nhưng ai dám chủ động đâm đầu vào họng pháo đâu, chỉ bưng ly rượu làm bộ thấy.

      Lâm Y cảm thấy đáng thương thay cho phu nhân Lục hàn lâm, nhưng có ý định giải vây thay, chỉ xưng các vị khách khác còn chờ chiêu đãi, đứng dậy về phía phu nhân tham chính.

      Phu nhân tham chính vẫn bị đám nương tử vây quanh, thoạt nhìn giống như rất hưởng thụ bầu khí ấy, Lâm Y cũng chỉ sơ lược gật đầu chào hỏi, ý bảo nàng có chuyện cần ở chỗ kín đáo hơn.

      Lâm Y nhân cơ hội rút ra sau, trốn vào phòng ngủ nghỉ ngơi chốc lát. Thím Dương bưng ly trà vào, thân thiết hỏi. “Chưa bao giờ nghĩ lại nhiều khách như thế, Nhị thiếu phu nhân mệt sắp hết hơi phải ?”.

      Lâm Y cười trả lời. “Có chúng nương tử thay ta tiếp khách quý, ta nhàn lắm, có gì đâu mà mệt”.

      Thím Dương nghe nàng rảnh, liền bẩm. “Nhị thiếu phu nhân, Tiếu tẩu tử đến đây lâu, báo rằng thiếu phu nhân nhờ chị ta hỏi thăm có tin tức, tôi thấy trong điếm đông khách, dám cho chị ta vào, chỉ chị ta chờ phía sau”.

      Nhất định là tin tức về vợ Chúc Nhị, Lâm Y vui vẻ, vội . “Thím mau gọi chị ta vào đây, nếu có khách hỏi, cứ là vợ Tiếu Đại trông coi công trường đến báo cáo tiến triển xây dựng”.

      Thím Dương vâng lệnh, xoay người gọi Tiếu tẩu tử vào, bản thân ra ngoài chiêu đãi khách khứa tiếp.

      Tiếu tẩu tử vừa thấy Lâm Y liền . “Lâm phu nhân, phu nhân đoán đúng rồi, vợ Chúc Nhị quả là người quen của phu nhân, hàng xóm cũ, cũng cùng họ với phu nhân luôn”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 187: ý hối hận

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Hàng xóm? Cùng họ? lẽ là vị Lâm nương tử ngoại tình, dẫn tới vụ cháy ghê gớm lần đó? Lâm Y tin. Tuy rằng lúc ấy hỏa hoạn đột ngột, nhưng nhà sát đường, ôm vàng bạc lụa gấm bỏ chạy phải việc khó, Lâm nương tử trong tay có tiền, làm sao phải xuống cấp gả cho nhà họ Chúc nghèo mạt như thế? Quan trọng hơn nữa, Lâm nương tử phải thân tự do, thể gả cho người khác. Thêm vào đó, vì vụ cháy lúc trước, Chúc bà bà hận ta thấy xương, vì sao tố giác ta, ngược lại cưới về nhà làm dâu?

      Tiếu tẩu tử biết Lâm nương tử, hai nghi vấn trước của Lâm Y chị ta trả lời được, nhưng điều cuối cùng chị ta có biết, liền bẩm. “Chúc bà bà cưới Lâm nương tử cho Chúc Nhị, phải cũng là vì Lâm phu nhân”.

      Lâm Y càng kinh ngạc hơn. “Có gì liên can tới ta?”.

      Tiếu tẩu tử tiếp. “Chúc bà bà dù hận Lâm nương tử, nhưng nghĩ tới việc tìm ta, là sau này Lâm phu nhân căn dặn để mắt tìm, Chúc bà bà nghĩ bụng hoàn thành nhiệm vụ này chừng được phần thưởng, bấy giờ mới sai các con khắp ngõ hẻm tìm kiếm, bọn họ cũng là người gốc Đông Kinh, quen thuộc ngóc ngách, qua mấy ngày tìm ra Lâm nương tử”.

      Lâm Y im lặng, thực có chuyện như vậy, nhưng do Đinh phu nhân nhờ cậy, chỉ là Chúc bà bà ra sức tìm kiếm để nhận thưởng, vì sao tìm ra rồi mà áp giải tới lãnh thưởng?

      ra con trai Chúc bà bà là Chúc Nhị, sắp ba mươi mà vẫn chưa cưới được vợ, thấy Lâm nương tử trẻ trung xinh đẹp, muốn chiếm lấy nộp người nữa. Lâm nương tử cũng là kẻ thông minh, thấy Chúc Nhị có ý với mình, xuất hết kĩ năng dỗ nghe lời, lại bỏ tiền ra mua chuộc Chúc bà bà, với bà ta rằng. “Bà bà chẳng qua vì tiền thưởng, nhưng trong nhà Lâm phu nhân có giàu có gì đâu, thưởng được bà bà bao nhiêu chứ? Nếu bà bà nộp tôi cho bọn họ, vừa được tiền, lại được con dâu, chẳng phải vẹn cả đôi đường?”.

      Lâm Y nghe Tiếu tẩu tử thuật lại xong, hiểu được hơn phân nửa, nhưng vẫn có vài nghi ngờ nhất định, vì mọi người, ngay cả Chúc bà bà, thậm chí chính Lâm nương tử, hầu hết đều tưởng Lâm Y muốn tìm Lâm nương tử mà biết là do vợ cả của Cổ lão gia là Đinh phu nhân nhờ vả, liền hỏi. “Lâm nương tử vì để Chúc bà bà nộp mình ra, liền cam nguyện ở túp lều rách nát đó? Vụ hỏa hoạn kia dù do ta mà phát, nhưng ta phải thủ phạm, cho dù bị nộp sao? Thấy ta cũng phải kẻ có tiền, sao bỏ ra xây nhà mà ở?”.

      Tiếu tẩu tử làm việc cẩn thận, đều hỏi cặn kẽ qua hết, lập tức đáp. “ ta vừa gả vào nhà họ Chúc, cũng cung tiền ra, chuẩn bị thuê nhà, nhưng chưa làm được gì bị Chúc Tam Chúc Tư ham mê cờ bạc mò mất, ta còn chưa hết cơn tức, Chúc Đại oán giận ta chỉ cho tiền mấy chú em mà cho tiền ông , từ đó về sau, ta hề bỏ ra xu nào nữa, Chúc Nhị và Chúc bà bà lục tìm mấy lần vẫn thấy gì, đành thôi”.

      Chị ta , Lâm Y gật gù, đợi nghe xong, hiểu hết toàn bộ, Lâm nương tử xác định vẫn còn tiền trong tay, chỉ là biết giấu ở đâu, nhưng đây phải vấn đề Lâm Y cần quan tâm, nếu có tin tức, thông báo cho Đinh phu nhân là được, việc kế tiếp là chuyện nhà của gia đình họ Cổ.

      Bên ngoài còn có khách, Lâm Y tiện ra ngoài, liền dặn Tiếu tẩu tử. “Phiền chị lại chuyến, sang nhà Đinh phu nhân cách vách thuật lại lần nữa toàn bộ tin tức nãy giờ, lại dẫn phu nhân ấy lãnh người, nhất định phu nhân ấy trọng thưởng chị”.

      ra Lâm Y cũng chỉ là người chịu nhờ vả, Tiếu tẩu tử hiểu được, vâng bẩm, xoay người hướng cách vách mà .

      Thân phận vợ Chúc Nhị ràng, tảng đá trong lòng Lâm Y cũng rơi xuống đất, chuẩn bị ra xã giao tiếp, thím Dương tiến vào báo. “Nhị thiếu phu nhân, các vị khách chuẩn bị rồi”.

      Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Chưa ngồi bao lâu mà, sao rồi?”.

      Thím Dương , mang theo mấy phần bất mãn. “Phu nhân tham chính vừa than tiếng mệt mỏi, đám người liền đồng loạt đứng dậy hết, là muốn đưa phu nhân tham chính về nhà”.

      Lâm Y an ủi thím. “Người ta đến đều là nhìn ở mặt mũi phu nhân tham chính, ân cần bợ đỡ cũng bình thường thôi”. Nàng dẫn thím Dương ra ngoài, đứng ở cổng điếm tiễn khách, đám người vây quanh phu nhân tham chính, chậm rãi hướng đầu bên kia con ngõ .

      Lâm Y quay vào trong điếm, phát bàn của phu nhân Vương hàn lâm còn chưa , phu nhân Vương hàn lâm mặt mũi ghen tị hề giấu giếm, những người khác, ánh mắt liếc tới liếc lui ngoài cổng, bộ muốn đuổi theo mà dám.

      Lâm Y vừa tiễn khách, đón được ánh nhìn của phu nhân tham chính, đoán rằng là có việc, nhưng phu nhân Vương hàn lâm còn chưa , nàng lại đuổi khách được, chỉ phải giọng phân phó thím Dương vài câu, tiếp khách tiếp.

      Thím Dương ra ngoài cổng dạo vòng, lúc về cước bộ vội vã, bẩm báo Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, Tiếu Đại vừa sai người tới báo, rằng công trường thiếu gạch, mau nhanh mua thêm, bằng chậm trễ tiến độ”.

      Lâm Y vội đứng dậy, tạ lỗi với những người cùng bàn. “ phải, tôi tính tiền trước, các vị cứ ngồi chơi”.

      Ban nãy phu nhân tham chính ngồi trong điếm, phu nhân Lục hàn lâm e ngại phu nhân Vương hàn lâm, dám tới kính rượu, lúc này nóng ruột muốn tới phủ tham chính để bổ cứu, sớm muốn .

      Bọn họ vừa nghe Lâm Y có việc vội, xem rằng cớ hay, cũng đứng dậy . “Nếu phu nhân Trương hàn lâm bận bịu, chúng tôi trước, ngày khác lại tụ hội phen”.

      Dứt lời, người liền rời bàn, phu nhân Vương hàn lâm thầm hận, lại hết cách, đành đứng dậy theo, cáo từ rời .

      Lâm Y tiễn bọn họ ra cửa, đường luôn miệng xin lỗi, thẳng tới khi bọn họ xa nàng mới quay vào nhà.

      Sau nửa canh giờ, phu nhân tham chính chỉ dẫn theo nha hoàn thiếp thân Điểm Thúy, ngồi kiệu tới cước điếm nhà họ Trương, từ thím Dương dẫn đường trực tiếp vào phòng trong.

      Trong phòng, bàn châm sẵn hai ly trà nóng còn bốc khói, Lâm Y ngồi cạnh bàn chờ, thấy phu nhân tham chính vào, liền đứng dậy hành lễ, cười . “Tôi đoán là thể nào phu nhân tham chính cũng phải lúc mới tới được”.

      Phu nhân tham chính chỉ biết . “Vừa đuổi đám, các phu nhân hàn lâm lại tới nữa, chậm trễ hơi lâu”.

      Lâm Y lấy bản vẽ tửu lâu xây ra, tạ lỗi . “Nghe phu nhân tham chính gần đây bận rộn, dám quấy rầy, tự tiện tác chủ xây tửu lâu thế này, nhưng văn khế ban đầu vẫn có tác dụng, hoa hồng chia như cũ”.

      Phu nhân tham chính chỉ cần câu cuối cùng, mặc kệ nàng xây tửu lâu kiểu gì, dù sao bà cũng chẳng hiểu được. Bà đẩy trả bản vẽ cho Lâm Y, cười đáp. “ làm việc, ta yên tâm. Chỉ là ngờ bản lĩnh như thế, mua được đất, xây được nhà”.

      Lâm Y khiêm tốn. “Bản lĩnh gì đâu, chẳng qua là của hồi môn”.

      Nhắc tới của hồi môn, phu nhân tham chính im lặng, con thứ ba Hành nương tử lúc trước bị nhà chồng bỏ, gần đây có bà mối tới hỏi thăm, nhưng vì bà có tiền chuẩn bị đồ cưới, liền lần lữa mãi dám đổi thảo thiếp. mồ côi như Lâm Y mà của hồi môn đủ để mua mảnh đất, xây được lầu cao gác tía, đường đường con nhà tham chính, của hồi môn ít ỏi, chẳng phải khiến người ta chê cười hay sao.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :