1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 178: Ngưu thị bị nhục


      Lâm Y nhàng gật đầu, câu “ ghi nhớ”, ưỡn thẳng lưng hướng Ngưu phu nhân, cười . “Bà ngoại hôm nay có thời gian rảnh đến điếm của chúng ta ngồi chơi? Sáng sớm uống rượu tốt lắm, chỗ ta có nhiều loại nước ngọt, bà ngoại có muốn nếm thử ?”.

      Ngưu phu nhân nhếch nhếch mép, cũng biết là cười hay cười, chỉ vào mớ bầu rượu bàn. “Đây là rượu nhà ta, vợ Trọng Vi đến thử chút ”.

      Lâm Y trầm mặt xuống, đến điếm nhà người khác mời bà chủ uống rượu điếm mình ý chính là muốn phân cao thấp, nhưng nương tử điếm nhà họ Dương đóng cửa, Ngưu phu nhân định đá quán ai vậy? Ngưu phu nhân làm bộ như nhận ra sắc mặt Lâm Y kém, tự tay chỉ vào ghế cạnh mình, mời nàng an tọa.

      Lâm Y giờ cũng sợ bà ta nữa, muốn nhìn xem bà ta có ý đồ gì, liền thuận theo, ngồi xuống bàn.

      Ngưu phu nhân hiếm hoi tự mình thận trọng đến đây, hẳn trong rượu có gì thần kì lắm, Lâm Y kiềm chế nỗi tò mò trong đầu, tỏ ra quan tâm lắm, tùy tiện bưng ly rượu ngoài rìa nhất, nhấp thử ngụm . Hương vị rượu này Lâm Y coi như quen thuộc, lúc nương tử điếm nhà họ Dương khai trương, nàng từng nếm qua bàn tiệc, khi đó nghe Chúc bà bà đây là rượu ngâm đào, thưởng thức thêm bốn chén nữa, cũng là rượu có ngâm thêm gì trong đó, chỉ là ngâm chung nhiều thứ quá, nhất thời nếm ra được là thứ nào.

      Ngưu phu nhân chờ Lâm Y thử xong, hỏi. “Vợ Trọng Vi, cháu cũng là người mở điếm, cảm thấy rượu của ta thế nào?”.

      Lâm Y buông chén, khen lòng. “Chính điếm cũng bán rượu tương tự, nhưng ngon bằng của nhà bà ngoại”.

      Ngưu phu nhân cười đắc chí, . “Đây là tay nghề tổ truyền nhà ta, đương nhiên giống bình thường, nếu cháu muốn, ta tự mình dạy cháu”.

      nhắc đến hai chữ “tổ truyền”, làm gì có đạo lý dễ dàng dạy cho người khác, Lâm Y cũng phải người dễ bị lừa gạt, chút nghe ra sơ hở, nhưng nàng biểu lộ ra mặt, ngược lại thuận theo lời Ngưu phu nhân. “Công thức bí truyền quý giá như vậy, làm sao có thể mặt dày mày dạn…”.

      Ngưu phu nhân nghe nàng đoạn, nghĩ đến nàng động tâm, cười tươi rạng rỡ, . “Là thân thích cả, đứng khách sáo như vậy…”.

      Lâm Y làm bộ vội vã chờ nổi, hấp tấp ngắt lời Ngưu phu nhân. “Bà ngoại, năm loại rượu này, à , năm công thức bí truyền này, bà ngoại bán cho nhà ta phải tốn bao nhiêu?”.

      Ngưu phu nhân thấy nàng gấp gáp, nụ cười càng tăng lên, xua tay. “Cháu câu này càng khách sáo nữa, là bà ngoại các cháu, ta sao có thể thu tiền các cháu được, cháu mua nương tử điếm nhà ta , năm công thức bí truyền này tính của cháu xu, toàn bộ tặng luôn”. xong giống như luyến tiếc, bà ta thở dài. “Lúc này cháu mà mua điếm của ta chính là nhặt được món hời to”.

      Ai chẳng biết nương tử điếm nhà họ Dương tới bước đóng cửa, còn đồn rầm rang là phong thủy tốt, ai mua xúi quẩy người đó, Ngưu phu nhân còn dám mê sảng như vậy, khiến Lâm Y khỏi tự cảnh tỉnh chính mình : chẳng lẽ ngày thường nàng tỏ ra là người yếu đuối ngây ngô lắm ư? Thế nên Ngưu phu nhân dám tung kỹ xảo vụng về này qua mặt nàng?

      Ngưu phu nhân gặp Lâm Y vẫn im lặng, tưởng rằng nàng do dự mua, lập tức thêm vào. “Cháu yên tâm, ta khiến cháu chịu thiệt, chỉ cần tám trăm quan, điếm kia thuộc về cháu”.

      Giá này đúng là khiến tim Lâm Y đập thình thịch, ra phải chỉ đơn thuần là kỹ xảo vụng về, còn có giá làm hậu thuẫn, đáng tiếc, cho dù bà ta có tặng điếm cho Lâm Y, Lâm Y cũng thèm nhận, nàng cần mở điếm ngay sau lưng nhà họ Dương, càng cần kích thích lòng nghi ngờ của phe phái Vương hàn lâm.

      Lâm Y thể ra nguyên nhân, mà nàng cũng lười bịa lý do, trực tiếp từ chối. “Chúng ta muốn mua điếm của bà ngoại, bà ngoại đến nơi khác hỏi thôi”. xong đứng dậy hành lễ chào. “Ta còn có việc, bà ngoại từ từ dùng bữa, ta trước”.

      Ngưu phu nhân dợm muốn lên tiếng ngăn đón, nhưng cảm thấy cầu xin Lâm Y hạ thấp thân phận trưởng bối của bà ta, vì thế đành tỏ ra có việc gì, tiếp tục uống rượu do chính mình mang tới. Bà ta hồn nhiên bình thường, Thanh Miêu lại nhìn bà ta vừa mắt, với thím Dương. “Mới sáng sớm tới tìm chuyện, còn định dỗ Nhị thiếu phu nhân mua cái điếm xúi quẩy nhà bà ta, coi chúng ta là ngu dốt sao?”.

      Thím Dương cũng là người thẳng tính, có ân trả ân có thù báo thù, nghe Thanh Miêu bức xúc xong, muốn xả tức thay cho Lâm Y, đoạn đắp khăn trắng lên tay, lại ra quầy cầm bầu rượu giả vờ giả vịt đến bàn Ngưu phu nhân ngồi, cúi người cung kính thưa. “Quý khách, điếm chúng tôi có quy định mua rượu thể ngồi lâu”.

      Thím Dương thần sắc bình tĩnh, lại khiêm tốn thưa dạ, tận chức trách người hầu rượu, hề nhìn ra thím bực dọc, thím cũng mặc kệ Ngưu phu nhân có biết chữ hay , mở danh sách rượu ra bày trước mặt bà ta, . “Quý khách, tiểu điếm phục vụ mười loại rượu, tùy ngài chọn lựa”.

      Ngưu phu nhân nhiều năm tính sổ, cũng nhận được mấy chữ, nhưng danh sách rậm rạp tên rượu, vẫn có quá nhiều chữ bà ta biết, bà ta vốn bất mãn quy củ thím Dương , giờ nhìn danh sách rượu hiểu gì, càng chán nản, mặt mũi đen lại. “Ta kinh doanh quán rượu hơn mười năm rồi, chưa bao giờ nghe được quy định như vậy”.

      Thím Dương cười hiền lành. “Đó là do quán rượu của ngài lớn, giống tiểu điếm nhà chúng tôi, tổng cộng chỉ có sáu cái bàn, nếu ai cũng như ngài ngồi hoài mua gì hết, các vị khách thực muốn uống rượu lại chẳng có chỗ ngồi”.

      Có lý, Ngưu phu nhân phản bác được, nóng nảy dập ly rượu xuống bàn rầm cái, . “ phải ta thiếu tiền mua rượu, là do rượu của điếm các người xoàng xĩnh quá mức, nuốt nổi”.

      Bà ta nổi nóng, thím Dương , mặt vẫn hiền hòa như cũ, hỏi. “Vậy theo ý quý khách, rượu thế nào mới là rượu ngon?”.

      Lời trúng điểm quan trọng, Ngưu phu nhân lập tức chỉ vào số chai lọ bàn. “Đây mới là rượu ngon”.

      Thím Dương tiếp, Thanh Miêu nhịn được kêu lên. “Ai dô, phu nhân nhà chúng ta khách khí khen câu, bà coi là , chẳng phải là rượu trái cây thôi sao, khắp đường khắp ngõ nhà ai có, Chúc bà bà nhà chúng ta điều chế ra còn ngon hơn của bà nhiều”.

      Ngưu phu nhân nóng hơn, cũng sinh nghi. “ miệng ai chẳng làm được, nếu cất chứa rượu ngon, lấy ra ta xem”.

      Thanh Miêu đứng bất động, bĩu môi. “Chuẩn bị riêng để chiêu đãi các vị phu nhân quan lại, chờ Ngưu phu nhân bà được phong làm phu nhân cáo mệnh lại đến ăn ”.

      Nếu so sánh, lời của thím Dương chỉ là trong bông có kim, còn lời của Thanh Miêu lại là con dao sờ sờ, câu liền khiến Ngưu phu nhân chịu nổi, đập bàn đứng dậy gào lên, định hô hào tôi tớ đứng ngoài xông vào.

      Thanh Miêu chưa đợi bà ta mở miệng, quát lớn. “Ai dám dương oai ở nhà mệnh quan triều đình?”.

      Thím Dương làm bộ sợ hãi hết sức, nhanh chân hướng ra ngoài. “Nguy rồi, to chuyện rồi, tôi chạy tới nha môn báo quan”.

      Ngưu phu nhân nhớ tới án quan thoải mái lần trước, vội gọi nha đầu canh cửa ngăn thím Dương lại, tiến đến, vẻ mặt ôn hòa . “Ta chỉ là muốn nếm thử rượu nhà các người thôi, thím gấp cái gì, coi thường ta, muốn cho ta uống, ta cũng ép uổng, cáo từ”.

      Thím Dương và Thanh Miêu nhìn Ngưu phu nhân phẩy tay áo bỏ , hân hoan thôi, nhìn nhau cười to, chỉ có Chúc bà bà lo lắng, Ngưu phu nhân dù gì cũng là bà ngoại của Trương Trọng Vi, nếu truyền ra tiếng xấu coi thường trưởng bối, cũng dễ nghe lắm.

      Buổi tối vợ chồng Trương Trọng Vi trở về, Chúc bà bà ra tâm , Lâm Y thế mới biết bọn họ ở, trong điếm suýt nữa xảy ra chuyện. Thím Dương và Thanh Miêu chịu nhận mình sai, đứng trước mặt vợ chồng Trương Trọng Vi, trăm miệng lời. “Cho dù phạt tiền lương chúng tôi, cũng phải để Ngưu phu nhân nếm mùi lợi hại”.

      Thanh Miêu còn bổ sung thêm. “Tốt nhất khiến bà ta thấy chúng ta phải vòng đường khác ”.

      Trương Trọng Vi cảm thấy câu này đúng, ho . “Người ta thấy kẻ ác mới phải đường vòng”.

      Mọi người phụt cười, khí dịu rất nhiều, Chúc bà bà thưa. “Nhị thiếu gia đúng, chúng ta mở điếm buôn bán, khách khứa tới lui, thể đắc tội”.

      Trương Trọng Vi lại ngược đời, khen ngợi. “Nếu là lúc trước, ta mắng Thanh Miêu mấy câu, nhưng hôm nay, đắc tội giỏi lắm”.

      Chàng vừa phê bình Thanh Miêu, đảo mắt sửa miệng? Tất cả mọi người khó hiểu, chỉ có Lâm Y hiểu trong lòng, người hầu nhà họ Trương công khai đuổi Ngưu phu nhân , chuyện này mà truyền ra, tin tức hai nhà Trương – Dương trở mặt, Vương hàn lâm có muốn tin cũng được.

      Tuy rằng chó ngáp phải ruồi, nhưng Lâm Y vẫn Thanh Miêu vài câu. “Cùng là người hầu rượu, thím Dương cao tay hơn em nhiều, vừa khiến người ta nghẹn, vừa ân cần hầu hạ làm người ta vạch được lỗi sai nào”.

      Thanh Miêu khâm phục, cúi đầu nhận sai. “Em nên nhắc tới loại rượu chỉ có phu nhân quan lại mới được uống, nếu thực bị bà ta làm om sòm lên, Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân bị chụp mũ bất kính với trưởng bối, liền phiền to”.

      Lâm Y nghĩ bụng, cần lo về điều này, giờ ai cũng biết quan hệ hai nhà Trương – Dương tốt, dù Ngưu phu nhân nữa, người ngoài cũng tin hết hoàn toàn, hơn nữa bà ta là bà ngoại, phải bà nội, chỉ riêng chữ “ngoại” khác chữ “nội” thôi, liền thoát được cái danh “bất hiếu”.

      Tuy rằng Lâm Y lo mấy, nhưng lại im ra, để Thanh Miêu ghi nhớ bài học này vài ngày.

      Canh giờ cũng muộn rồi, Chúc bà bà chào tạm biệt về nhà, thím Dương xuống bếp nấu cơm, Thanh Miêu về phòng tự ngẫm. Trương Trọng Vi đợi bọn họ vừa , liền nhảy bật lên đóng cửa lại, hưng phấn quay về . “Nương tử, mảnh đất chúng ta nhìn chiều nay thế nào?”.

      Lâm Y kích động như chàng, bình tĩnh đáp. “Mảnh đất đó ra cũng sạch , chỉ hơi nhiều tảng đá chút, làm sao chàng biết đó là đất vứt , chừng có người sớm nhìn trúng”.

      Trương Trọng Vi vẫn hưng trí bừng bừng, xoa xoa hai tay. “Ta để ý rồi mà, bốn phía quanh mảnh đất đó đều là phòng cho thuê, hình thức khác gì chỗ chúng ta ở, em ngẫm lại , đất triều đình chuyển cho “Sở tu hoàn kinh thành” đều phân thành từng mảnh từng mảnh , bọn họ có đạo lý xây nhà ở bốn phía, đơn độc chừa lại mảnh trống ở giữa”.

      cũng đúng, nhưng Lâm Y vẫn cảm thấy mơ hồ, chỉ . “Chúng ta đoán tới đoán lui cũng vô ích, bằng đến hỏi trực tiếp”.

      Trương Trọng Vi gật gù. “Sáng mai ta lập tức đến “Sở tu hoàn kinh thành” tìm người hỏi xem”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 179: Phong thủy bảo địa


      Lâm Y lại lắc đầu, . “ khi chưa chắc chắn, tạm đừng kinh động đến quan viên, vẫn là tìm đến người môi giới hỏi xem”.

      Trương Trọng Vi cảm thấy có lý, liền “Sở tu hoàn kinh thành” nữa, đợi ngày hôm sau tìm người môi giới tới nhà.

      Lâm Y bận tâm thân phận tại là phu nhân quan lại, dễ để người ta trông thấy dung mạo, nhưng đội mũ trùm ở nhà cảm thấy mất tự nhiên, liền mang tấm bình phong ngoài điếm vào đặt trong phòng, bản thân ngồi đằng sau nó.

      Trương Trọng Vi an vị ghế dựa ngay trước bình phong, gọi thím Dương dời chiếc ghế đẩu đến, mời người môi giới ngồi, người môi giới biết chàng làm quan, dám ngồi, xin đứng đáp lời.

      Trương Trọng Vi miêu tả lại mảnh đất hôm qua nhìn thấy cho người môi giới nghe, chàng chiếu theo lời Lâm Y dặn dò lúc trước, chỉ mảnh đất đó hình dạng lớn bao nhiêu, nó ở đâu. Cả hai nhất trí, nếu người môi giới này ngay cả vị trí mảnh đất cũng biết hẳn chẳng quen thuộc gì kinh thành, bọn họ phải đổi người khác hỏi lại.

      Vận khí hai vợ chồng tệ, người môi giới nắm đất đai ở Đông Kinh như lòng bàn tay, lúc này đến, . “Trương quan nhân, mảnh đất lộn xộn đất đá mà ngài kể, có phải là mảnh nằm phía đông khu chợ chính ?”.

      Đúng y chóc, Trương Trọng Vi mỉm cười, gật đầu, hỏi. “ biết, vậy mảnh đất đó có thuộc sở hữu của Sở tu hoàn ?”.

      Người môi giới cúi người đáp. “Bẩm Trương quan nhân, mảnh đất đó quả thuộc sở hữu của Sở tu hoàn, chỉ là…”.

      “Chỉ là cái gì? Có việc cứ , bạc đãi ”. Trương Trọng Vi truy hỏi.

      Người môi giới che lấp, tức khắc giải thích tình hình thực tế, mảnh đất vợ chồng Trương Trọng Vi nhìn trúng phải là đất vứt , mà do viên quan của Sở tu hoàn lấy quyền công làm việc tư, lúc triều đình xây nhà cho thuê vụng trộm giữ lại, sợ người sáng suốt nhìn ra, liền vác mấy viên đá tảng đến rải thành trạng đất đá hỗn độn nhằm che giấu.

      Hôm qua Lâm Y vô tình đoán vậy mà chuẩn, ra đất đó thực hề vứt , Trương Trọng Vi khó hiểu, hỏi người môi giới. “Nếu có người cố tình giữ lại, vì sao xây nhà , để hoang chi vậy?”.

      Người môi giới đáp. “Người nọ mấy năm trước phạm tội, bị cách chức đuổi , đất đai liền trì hoãn”.

      Trương Trọng Vi hiểu, . “ biết Sở tu hoàn có muốn bán mảnh đất đó ”.

      Người môi giới . “Trương quan nhân muốn mua? Tiểu nhân khuyên ngài câu, vẫn là đừng mua”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Vì sao?”.

      Người môi giới đáp. “Người cố tình giữ mảnh đất đó lại còn chưa kịp xây nhà ở đánh mất mũ cánh chuồn; hơn nữa mảnh đất đó dính dáng tới phạm quan, Trương quan nhân vẫn tại vị, mua tốt hơn”. xong bổ sung thêm. “Đều là tiểu nhân mạo muội ngu khuyên, Trương quan nhân chớ trách”.

      Người môi giới vậy có thể mất việc buôn bán của mình, chứng tỏ thành tâm khuyên bảo, Lâm Y thấy người này trung thực, liền gõ vào bình phong, ý bảo Trương Trọng Vi ra sau, sổ tiền đồng đưa cho chàng, giọng . “ ta làm người tệ, thưởng ta chút, bảo ta lưu ý dùm chúng ta”.

      Trương Trọng Vi hiểu ý, cầm tiền ra thưởng người môi giới, . “Đa tạ bẩm báo thực tế, chúng ta vẫn còn muốn mua đất, nếu có nơi nào thích hợp, phiền toái thông báo tiếng”.

      Người môi giới hỏi. “ biết Trương quan nhân muốn mua đất như thế nào? Giống mảnh vừa rồi? Gặp may được, cầu e rằng khó, chỉ sợ tìm ra mảnh thứ hai giống vậy”.

      Trương Trọng Vi muốn mua đất mà người ta vứt kia, nhưng ra vậy khó tránh khỏi bị sinh nghi, chàng vắt óc nghĩ ra lý do vẹn toàn, bất đắc dĩ nhất thời được, đành phải vòng ra sau bình phong hỏi Lâm Y, ghé lỗ tai . “Nương tử, đầu óc em nhanh nhạy, mau bịa cái cớ”.

      Lâm Y trà trộn trong chốn phu nhân quan lại lâu như vậy, học giỏi nhất là xạo, đảo mắt bịa xong, giọng cho Trương Trọng Vi.

      Trương Trọng Vi nghe cẩn thận, quay ra trước bình phong, với người môi giới. “Chúng ta được người khác nhờ vả, nghĩ mua mảnh đất nào vứt ai cần”.

      Người môi giới quả nhiên vô cùng kinh ngạc, hỏi. “Ai cũng chăm chăm mua đất đẹp, Trương quan nhân sao lại cần mua đất xấu?”.

      Trương Trọng Vi ra lý do của Lâm Y. “Chúng ta có người bà con thân thích, tranh chấp ở riêng với em trong nhà, muốn phân đất tốt cho em trai, bởi vậy muốn trộm mua mảnh đất kém thế vào”.

      Chuyện nội bộ huynh đệ người môi giới thấy nhiều, lúc này tỏ vẻ thông cảm, chưa hề sinh nghi, luôn mãi cam đoan mau chóng giúp Trương Trọng Vi tìm được mảnh đất vừa lòng đẹp ý.

      Trương Trọng Vi tiễn bước người môi giới, khen ngợi Lâm Y bịa lý do xuất sắc. Lâm Y hơi chút đăm chiêu, . “Người môi giới trong kinh thành đều có mạng lưới của họ, sau này bất luận mua bán cái gì, đều nên tìm người môi giới hỏi trước tốt hơn”.

      Trương Trọng Vi cảm thán. “May mắn nghe lời em, gọi người môi giới tới hỏi, bằng tùy tiện đến Sở tu hoàn, biết gặp trúng phiền toái gì nữa”.

      Vợ chồng hai người đều cho rằng người môi giới ban nãy tệ, nhưng vì an toàn, vẫn gọi thêm mấy vị khác đến nhờ lưu ý giúp, lại an ổn chờ tin từ bọn họ.

      Lại đến người môi giới khuyên bọn họ đừng mua đất, buôn bán thành, nhưng vẫn được tiền thưởng, ta cao hứng vô cùng, phá lệ tận tình làm việc, chưa tới mấy ngày quay lại tìm vợ chồng Trương Trọng Vi, bẩm rằng chợ hoa quả dưới cầu Thiên Hán có mảnh đất trống, chừng phân nửa mẫu, hoa quả hư hỏng chất đống ấy, mùa hè nóng bức hôi thối tận trời, Sở tu hoàn sớm muốn bán mảnh đất này , bất đắc dĩ ai thèm.

      Cầu Thiên Hán tức cầu Châu Kiều, Lâm Y dạo phố liên tục hai ngày, thế nhưng quên dạo ngay phụ cận, mảnh đất tốt ngay dưới mí mắt, thiếu chút nữa bỏ lỡ.

      Chợ hoa quả dưới cầu Thiên Hán rất gần ngõ Châu Kiều, thậm chí còn đẹp hơn Lâm Y tưởng, nàng đứng sau bình phong kích động muốn chết, Trương Trọng Vi ở trước bình phong cũng thế, chưa đợi ý nàng lên tiếng hỏi người môi giới. “ biết mảnh đất kia kích thước cụ thể ra sao, giá cả thế nào?”.

      Người môi giới đáp. “Mảnh đất đó, Sở tu hoàn cực muốn sang tay luôn, nhưng ai chịu mua, bởi vậy giá xuống dốc lại xuống dốc, nếu Trương quan nhân muốn, tiểu nhân giúp ngài hỏi thăm, tiện đường trả giá nữa”.

      Trương Trọng Vi mừng rỡ, định gật đầu, Lâm Y ra tiếng ngăn lại, giả bộ bất mãn. “Đất tuy rộng đấy, nhưng chất toàn trái cây hư thối, người em bà con của chúng ta còn phải tốn tiền dọn rửa, thêm bao nhiêu là phiền toái”.

      Người môi giới cười. “ ra mướn mấy nhân công khó, trái cây thối bốc mùi, vừa hay lại có cớ trả giá”.

      Người môi giới này thông minh, Lâm Y ngồi sau bình phong bất giác nở nụ cười, nhưng khẩu khí vẫn tỏ ra bất mãn. “Vậy làm phiền ép giá, nếu tính toán chi phí nhân công vệ sinh, chúng ta lại thiệt thòi”.

      Người môi giới liên tục vâng dạ, Trương Trọng Vi vừa định thưởng, Lâm Y ngăn tiếp, bảo rằng mọi hoàn thành ắt có thù lao hậu đãi.

      Người môi giới cáo từ, tự đến Sở tu hoàn lo liệu.

      Trương Trọng Vi kéo bình phong ra, cười . “Nương tử càng ngày càng ra dáng người làm ăn”.

      Lâm Y phì cười. “Quá khen quá khen, đều học từ các vị phu nhân quan lại cả, dùng để nâng bước việc kinh doanh nhà chúng ta thôi”. Lại . “Đừng ai khác, riêng các vị phu nhân hàn lâm, ai cũng giỏi giang hơn em, may mà bọn họ khinh thường kinh thương, bằng em chẳng có đường sống”.

      Trương Trọng Vi nghe nàng nhắc tới phu nhân hàn lâm, lặng lẽ rỉ tai nàng. “Ngày đó ta nghe đồng nghiệp oán giận, đòi dâng tấu lên thánh thượng, niêm phong điếm cho nữ giới”.

      Lâm Y đầu tiên là giật thót, chợt nhận ra chàng đùa, bằng chính chàng sốt ruột như lửa cháy đằng mông, cần gì tới tận giờ mới chậm rì rì cho nàng. Nàng nhéo lỗ tai Trương Trọng Vi, cười mắng. “Càng lúc càng láu cá, thế nhưng dám trêu ghẹo cả nương tử?”.

      Trương Trọng Vi hô to “Nương tử tha mạng”, cười . “Ta chính xác trăm phần trăm, đồng nghiệp trong Hàn Lâm viện đa phần đều nghèo, mỗi tháng bổng lộc miễn cưỡng đủ bọn họ uống rượu vài lần là tốt lắm rồi, giờ điếm cho nữ giới cũng mở, bọn họ muốn uống rượu, phu nhân trong nhà cũng muốn uống rượu, chút tiền cỏn con sao đủ hai người tiêu dùng, nên mới than thở oán giận thế đấy”.

      Lâm Y buông lỗ tai Trương Trọng Vi ra, cười ngã lên giường, hỏi. “Là vị đồng nghiệp nào của chàng oán giận nương tử tiêu pha bổng lộc vậy?”.

      Trương Trọng Vi mỉm cười trả lời. “Là Triệu hàn lâm, chắc em cũng biết phu nhân nhà ta”.

      ra là ta, hai vợ chồng thế nhưng giống tính nhau , quả nhiên phải người nhà cùng vào cổng”. Lâm Y hề thấy lạ đáp án này. “Phu nhân Triệu hàn lâm thích uống rượu lắm, thường xuyên đến điếm nhà chúng ta”.

      Trương Trọng Vi . “Em nghe cho vui vậy thôi, đừng ra ngoài”.

      Lâm Y liếc mắt, nguýt dài. “Tưởng em là ngốc sao, nếu ra, phu nhân Triệu hàn lâm đến nữa biết làm thế nào?”. xong gập người định ngồi dậy, Trương Trọng Vi lại bổ nhào qua, đặt nàng dưới thân, thủ thỉ bên tai. “Nương tử, cơ hội hiếm có…”.

      Lâm Y nhổm dậy nhìn cửa sổ, lại nhìn cửa, thấy tất cả đều khóa, liền để Trương Trọng Vi nhấc váy. Trương Trọng Vi gặp Lâm Y phối hợp, mười phần cao hứng, ôm nàng hôn ngừng. định tiến tới, chợt nghe tiếng gõ cửa, thím Dương đứng ngoài thưa. “Nhị thiếu phu nhân, có vị phu nhân muốn ghi sổ, tôi dám làm chủ, đặc biệt đến hỏi thiếu phu nhân”.

      Trương Trọng Vi ảo não thôi, nhưng việc chính thể chậm trễ, đành đứng dậy sửa sang lại quần áo. Lâm Y cũng nhụt chí, nhưng thấy bộ dạng chàng lại buồn cười, cố ý nhéo dưới thân chàng cái, mới vuốt tóc mở cửa, hỏi thím Dương. “Ai muốn ghi sổ vậy?”.

      Thím Dương đáp. “ vị khách quen, phu nhân Triệu hàn lâm”.

      Khéo quá khéo? Vừa mới nhắc tới Triệu hàn lâm oán giận bổng lộc ít ỏi đủ tiêu, phu nhân Triệu hàn lâm liền muốn ghi sổ? Lâm Y ngạc nhiên, cùng Trương Trọng Vi nhìn nhau, nén cười hỏi thím Dương. “Thím với phu nhân ấy nội quy của điếm chúng ta sao?”.

      Thím Dương đáp. “ , nhưng phu nhân Triệu hàn lâm nhất định đòi ghi sổ, tôi lại thể cãi nhau với phu nhân ta, hết cách, mới tiến vào hỏi Nhị thiếu phu nhân”.

      Lâm Y đứng ngay cửa nhìn ra đằng trước, sáu cái bàn đều chật ních người, phu nhân Triệu hàn lâm muốn ghi sổ phải việc gì to tát, nhưng chỉ sợ khi có tiền lệ, ai cũng noi theo, vốn lưu động trong điếm lại phân tán toi.

      Thím Dương cũng hiểu đạo lý này, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, hay để tôi ra kiên quyết đòi tiền, cho nha hoàn ta về nhà lấy?”.

      Lâm Y vội xua. “ ổn, phu nhân hàn lâm tất cả đều ưa sĩ diện, ta muốn ghi sổ nhất định là gặp nạn, làm sao vì mấy đồng mà đắc tội người ta được”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 180: Khai man diện tích


      Thím Dương hỏi. “ cho ghi sổ được, lại chẳng thể đắc tội, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”.

      Lâm Y ngẫm nghĩ, đứng dậy ra ngoài. “Để ta nhìn cái”.

      Thím Dương theo sát phía sau, thấp giọng nhắc nhở nàng. “Nhị thiếu phu nhân, chi phí của phu nhân Triệu hàn lâm tổng cộng sáu mươi văn”.

      Lâm Y nghe được, người đến ngay trước bàn phu nhân Triệu hàn lâm ngồi, trước nhìn lướt qua mặt bàn, chỉ có đĩa trái cây nhắm rượu mà tốn đến sáu mươi văn, xem ra gọi rượu quý. Nàng đợi phu nhân Triệu hàn lâm lên tiếng, mở lời đón đầu, pha chút ý trách cứ. “Phu nhân Triệu hàn lâm là xem thường tôi sao? Mấy ly rượu còn ép buộc đòi trả tiền, coi như tôi mời có được hay ?”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm vừa bị thím Dương đòi tiền, cảm giác thoải mái, giờ nghe xong câu này, thoáng lấy lại được thể diện, nhưng các bà phu nhân hàn lâm cũng hệt như các ông hàn lâm vậy, ai ai cũng thanh cao ngất ngưởng, chịu vô duyên vô cớ nhận ân huệ từ Lâm Y, cố ý để bản thân đài thọ, lại chẳng móc ra được xu nào, chỉ nợ bây giờ, ngày khác đến trả.

      Lâm Y rất khó hiểu, để nàng mời bảo mất mặt, chẳng lẽ ghi sổ có mặt? Tuy phu nhân Triệu hàn lâm bình thường chẳng dễ thương dễ mến gì, nhưng Lâm Y muốn vì sáu mươi văn kia mà tổn thương hòa khí đôi bên, chỉ . “Tiểu điếm dù có quy định cho ghi sổ, nhưng Triệu hàn lâm và phu quân tôi là đồng nghiệp, đương nhiên đặc biệt hơn kẻ khác, vừa hay ngày mai quan nhân tôi phải làm trở lại, liền phiền Triệu hàn lâm giao tiền cho quan nhân tôi luôn”.

      Nàng ngay trước mặt quan khách xong, lại chạy đến ghé sát bên tai phu nhân Triệu hàn lâm, giọng thầm. “Tôi cho khách khác nghe thôi, phu nhân Triệu hàn lâm trí tuệ, hẳn là hiểu nỗi khó xử của tôi”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm vốn biến sắc mặt rồi, nghe nàng giải thích mới hòa hoãn, đề cao lượng đáp lại. “ yên tâm, ngày mai tôi nhất định nhắc lão gia nhà tôi trả tiền cho Trương hàn lâm”. xong, vịn tay tiểu nha hoàn mất.

      Lâm Y chẳng thể hiểu nổi biểu cuối cùng của ta, trở lại cho Trương Trọng Vi. “Em như vậy phải cố ý nhằm vào phu nhân Triệu hàn lâm, chỉ là cho người ngoài nghe, sợ tiền lệ có, ai nấy đều làm theo mà thôi, chiếu theo khôn ngoan của ta phải nghe ra chứ, sao còn chêm thêm câu cuối?”. Nàng xong, vỗ trán cái, cười. “Hồ đồ mất rồi, em diễn trò, chắc ta cũng vậy, phải Triệu hàn lâm trả tiền cho chàng đâu”.

      Trương Trọng Vi lại lắc đầu nguầy nguậy, bảo rằng Lâm Y chưa hiểu hết tính tình các bà phu nhân hàn lâm. Lâm Y tin, . “Chàng chỉ giao thiệp với Triệu hàn lâm thôi, sao biết được tánh nết phu nhân nhà y”.

      Trương Trọng Vi cũng giải thích, chỉ . “Nương tử, chúng ta cược thử ”.

      Lâm Y bị khơi dậy lòng tò mò, lôi bình đồng ra gõ hai cái, . “Cược cược, nếu chàng thua, đấm lưng bóp chân cho em nửa canh giờ”.

      Trương Trọng Vi khẽ cười. “Này có gì khó, dù thua, em ta đấm bóp, ta dám làm? Nhưng mà, nếu em thua, sao đây?”.

      Lâm Y tự tin tràn trề, thuận miệng trả lời. “Nếu em thua, em bỏ tiền, mời chàng đến chính điếm uống rượu”.

      Hai người cứ thế đặt cược, chỉ chờ ngày hôm sau Trương Trọng Vi làm việc về báo tin.

      Hôm sau, Trương Trọng Vi còn chưa về, người môi giới tới trước, mang đến tin tức tốt cho Lâm Y : mua được mảnh đất ngay chợ hoa quả dưới chân cầu Thiên Hán.

      Người môi giới hoàn thành công việc, sắc mặt hoan hỉ, vừa hoa tay múa chân vừa kể. “Mảnh đất kia, Sở tu hoàn muốn bán từ lâu, nhưng chịu trả phí dọn rửa trái cây thối, tiểu nhân cố hết sức, còn phải mời người quản lý uống rượu mới đàm xong giá cả”. xong đưa văn khế ra cho thím Dương đứng hầu, . “Nếu phu nhân Trương hàn lâm vừa lòng giá này, tiểu nhân tới Sở tu hoàn chuyến nữa”.

      Lâm Y nhìn văn khế, mặt ghi diện tích và giá, mẫu đất, tổng cộng phí tổn thủ tục, hết ngàn quan.

      Người môi giới . “Do chất toàn là trái cây hư thối nên mới giá này, chứ bình thường hai ngàn quan chưa chắc mua được”.

      Lâm Y nghi ngờ giá cả, chỉ phe phẩy văn khế, hỏi. “Ta nhớ mấy ngày trước nghe , mảnh đất đó diện tích chưa đầy mẫu?”.

      Người môi giới đáp. “Là tự tiểu nhân tính toán vậy, cụ thể ra sao chỉ có Sở tu hoàn đo đạc, nếu phu nhân có nghi vấn, tiểu nhân đến Sở tu hoàn, hoặc đến nha môn mời bọn họ cho người đo đạc lại”.

      Lâm Y trả lời ngay, suy nghĩ chốc lát, . “ gấp gáp, chờ ta và quan nhân thương lượng rồi sau”. Nàng bốc nắm tiền đồng trong bình đồng ra, bảo thím Dương thưởng cho người môi giới, dặn ta chớ để lộ tin tức nhà họ Trương mua đất.

      Người môi giới nhớ Lâm Y mua đất liên quan tới tranh chấp huynh đệ trong nhà, muốn giữ bí mật cũng bình thường, liền nghi ngờ gì, tạ ơn Lâm Y xong, cất vào tay áo.

      Tiễn người môi giới chưa bao lâu, Trương Trọng Vi về, vào phòng cởi túi tiền bên hông ném cho Lâm Y, đắc ý dào dạt. “Nương tử, mau mở ra đếm, rồi mời ta tới chính điếm uống rượu”.

      Lâm Y mở túi, đếm tiền bên trong, nhiều ít vừa vặn sáu mươi văn, nàng kinh ngạc. “Là Triệu hàn lâm trả thay cho phu nhân?”.

      Trương Trọng Vi gật đầu, trả lời. “Đúng vậy”.

      Lâm Y chấp nhận thua, mở rương tiền, vừa sổ tiền vừa lầm bầm. “Phu nhân Triệu hàn lâm thế nhưng , đúng là khó hiểu quá ”.

      Trương Trọng Vi uống trà, . “Có gì mà nghĩ ra, phu nhân hàn lâm nhất thể diện, vốn định ghi sổ, bị em trước mặt người khác, trả được”.

      Lâm Y lẩm nhẩm. “Cái này cũng mất mặt, cái kia cũng mất mặt, chẳng lẽ ghi sổ có mặt ư?”.

      Trương Trọng Vi vào tai nàng. “ ta đại khái phải cố tình muốn ghi sổ đâu, là quên mất trong nhà hết tiền rồi, nghe Triệu hàn lâm mấy ngày trước bắt đầu nhờ người khác quản lý gia vụ, chỉ gạt ta thôi”.

      Lâm Y giật mình. “Sao ra nông nỗi này?”.

      Trương Trọng Vi lắc đầu. “Tình hình cụ thể ta biết, chỉ nghe loáng thoáng mấy câu xì xào”.

      Tới cước điếm rồi, uống rượu quý xong rồi mới sức nhớ trong nhà có tiền? Cũng giống phong cách của phu nhân Triệu hàn lâm lắm, Lâm Y cảm khái lắc đầu, lại với Trương Trọng Vi chuyện chính, đưa văn khế cho Trương Trọng Vi nhìn.

      Trương Trọng Vi xem văn khế xong, vỗ tay khen ngợi, đưa tiền Lâm Y vừa cho mình trả nàng, . “Đại phía trước, ta còn uống rượu làm chi, nương tử, mau gom đủ ngàn quan, chúng ta mua mảnh đất đó”.

      Lâm Y liếc chàng cái, chỉ vào văn khế. “Đầu tư sản nghiệp như chàng, cẩn thận mất sạch trơn. Chàng quên người môi giới từng ư? Mảnh đất kia nhiều lắm chỉ hơn nửa mẫu”.

      Trương Trọng Vi lúc này mới cẩn thận đọc văn khế, phát diện tích bên ghi tròn mẫu đất, chàng hoang mang . “Là người môi giới đánh giá lầm, hay Sở tu hoàn báo sai?”.

      Lâm Y gấp văn khế lại cất , . “Mặc kệ, chúng ta tự đo liền biết”.

      Trương Trọng Vi khen. “Vẫn là nương tử cẩn thận, thiếu chút bị lừa rồi”.

      Lâm Y lại . “Đừng vội rêu rao, em đều có tính toán”.

      Trương Trọng Vi biết Lâm Y mưu tính gì trong đầu, nhưng chàng luôn luôn tin tưởng Lâm Y, hỏi nhiều, toàn lực phối hợp nàng.

      Lâm Y cất văn khế xong, tỏ ra như chưa hề có việc gì, theo lẽ thường tính toán sổ sách, ăn cơm chiều, thẳng đến bầu trời tối đen mới gọi Trương Trọng Vi dẫn theo thím Dương đo đạc mảnh đất ngay chợ trái cây dưới chân cầu Thiên Hán. Mảnh đất nhiều chướng ngại, đo đạc cũng dễ dàng, chỉ là hoa quả thối chất đống bốc mùi chua loét, khiến Trương Trọng Vi và bà thím bị mùi hôi ám nguyên thân.

      Lâm Y đợi bọn họ về xong, vội vàng đưa khăn ướt lau mặt, lại cho thím Dương nghỉ. Đợi Trương Trọng Vi tắm rửa sạch , nàng mới hỏi. “Kết quả sao?”.

      Trương Trọng Vi giơ ngón tay cái tán tưởng, . “Nương tử liệu việc như thần, quả nhiên thiếu hai phân”.

      Theo giá cả Sở tu hoàn đưa ra, hơn hai phân nghĩa là vợ chồng Lâm Y phải trả thêm hai trăm quan tiền, số tiền hề , Trương Trọng Vi buồn bực ghê gớm, lôi tờ văn khế ra, . “Ngày mai ta tự mình tới Sở tu hoàn, tìm bọn họ lí luận phen”.

      Lâm Y ngược lại hề giận, cũng sốt ruột, gõ ngón tay lên mặt bàn, hỏi. “Trọng Vi, chàng thử xem, ở Đông Kinh, mua mảnh đất tám phân với giá ngàn quan là đắt hay đắt?”.

      Trương Trọng Vi sửng sốt, . “Chỉ riêng về giá thôi tính đắt, chỉ là bọn họ khai man diện tích, ta nuốt nổi cục tức này”.

      Lâm Y hỏi tiếp. “Mua đất của triều đình, em hiểu quy củ lắm, theo chàng thấy, giấu hai phân đất bị hụt là ý của Sở tu hoàn hay do người môi giới mánh mung?”.

      Trương Trọng Vi khẳng định. “Người môi giới có lá gan to như vậy đâu, văn khế này chung quy phải được Sở tu hoàn kí tên, đưa đến quan phủ đóng dấu lập hồ sơ, bởi vậy hẳn là do Sở tu hoàn thò tay trong này”.

      Lâm Y ngẫm nghĩ hồi lâu, ra quyết định. “Nếu là thế, việc này coi như chúng ta biết, mua mảnh đất tám phân theo giá mẫu”.

      Trương Trọng Vi giật mình, ngạc nhiên . “Nương tử, em điên rồi sao, đây là hai trăm quan đó”.

      Lâm Y cười thần bí. “Trong họa có phúc, chúng ta biết đất vứt ở Đông Kinh còn rất nhiều”.

      Trương Trọng Vi đoán được Lâm Y tính toán gì, nhưng vẫn thấy khó hiểu. “Cho dù ngày sau em còn muốn mua thêm đất vứt , cũng đáng tặng cho Sở tu hoàn hai trăm quan, phải biết rằng mảnh đất này là do bọn họ vội vã muốn bán, phải chúng ta gấp gáp đòi mua, ngoài chúng ta ra, xem ai còn thèm mảnh đất này”.

      Lâm Y tỏ ra bí hiểm, cười nhéo má chàng, . “Chàng nghe em lần này , chúng ta bị thiệt”.

      Trương Trọng Vi vẫn cam lòng, nhưng Lâm Y dùng tiền hồi môn của nàng, tiền do nàng tự vất vả kiếm được, chàng có đồng ý nữa cũng có tư cách ngăn cản, đành phải giật giật khóe môi, cười miễn cưỡng.

      Lâm Y rất tự tin, hai trăm quan này mất vô ích, nhưng quan nhân nhà mình mình phải dỗ, cầm tiền Trương Trọng Vi trả lại dúi vào tay chàng, . “Nhìn mặt chàng kìa, dài như trái mướp khô, mau cầm tiền ra chính điếm ăn uống no say vui vẻ , kiếm tiền trong nhà có em”.

      Trương Trọng Vi xốc xốc tiền, xoay người . “Ta đó nha”.

      Lâm Y cảm giác khẩu khí chàng có gì đúng, sực nhớ ra chính điếm có kỹ nữ hầu rượu, vội túm Trương Trọng Vi lại, cười hì hì. “Quan nhân, nhà chúng ta cũng mở điếm kìa, cớ sao muốn tiêu tiền cho người khác? Đến đây đến đây, bà chủ cước điếm nhà họ Trương xin được tự mình hâm nóng rượu cho ngài…”.
      Hale205 thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 181: Nhận thầu công việc


      Trương Trọng Vi cố trêu đùa Lâm Y, cũng phải muốn tới chính điếm, ỡm ờ nhìn nàng rót rượu, dựa sát vào hầu rượu mình, chờ vài chén xuống bụng xong, hai người ra quyết định cuối cùng mua, Lâm Y lấy văn khế ra, tự tay mài mực, Trương Trọng Vi kí tên.

      Ngày tiếp theo, Lâm Y cho gọi người môi giới tới, đưa văn khế kí tên cho ta, nhờ ta lo những việc còn lại. Người môi giới gấp gáp muốn nhận được tiền trung gian, hiệu suất làm việc tăng cao, tới chiều làm thỏa đáng hết các hạng mục, đưa khế ước đỏ có con dấu của quan phủ tới.

      Trương Trọng Vi vừa từ Hàn Lâm viện về, thấy văn khế bàn, cầm đọc kĩ, khen ngợi. “Người môi giới này làm việc được quá chứ, tay chân mau lẹ”.

      Lâm Y . “Em cũng nghĩ vậy, nên ban nãy mới thưởng ta phần nữa”.

      thuận lợi mua xong đất, cặp đôi bắt đầu bàn tới chuyện dọn dẹp đống trái cây thối, Trương Trọng Vi phải làm việc, Lâm Y lại tiện xuất đầu lộ diện, việc này nên giao cho ai mới ổn đây?

      Trương Trọng Vi phát sầu, đếm ngón tay, thím Dương, Thanh Miêu, thậm chí Trương Bát nương đều bận bịu trong điếm, Nhị phòng lại ở xa. Chàng nghĩ tới nghĩ lui, chọn được ai phù hợp, nghĩ bụng huyện Tường Phù cũng tới nỗi xa xôi hiểm trở gì, liền thương lượng với Lâm Y. “Nhân công dễ mướn rồi, nhưng cần ai đó đốc công, bằng nhờ Đại tẩu hỗ trợ, mượn Đại tẩu tên gia đinh đáng tin cậy lại đây?”.

      Chỉ cần bọn họ lên tiếng, Lí Thư đương nhiên chịu giúp, nhưng Phương thị có mượn cớ này để chạy qua chạy lại Đông Kinh thường xuyên ? Lâm Y muốn mạo hiểm điều đó, nhưng chẳng tiện , đành phải nghĩ biện pháp khác. “Cần gì xa như vậy, giao cho nhà Tiếu tẩu tử , chúng ta đặt ra kì hạn, lại mướn cả nhà bọn họ làm”.

      Lúc trong điếm thiếu người, Tiếu tẩu tử thường xuyên tới hỗ trợ, bởi vậy cũng quen thuộc, nhà chị ta nằm ngay dãy phòng hạ đẳng sau nhà, kêu tiếng là có mặt, tiện hơn đến huyện Tường Phù mượn người nhiều. Trương Trọng Vi cảm thấy chủ ý tệ, đồng ý, Lâm Y liền gọi thím Dương, nhờ thím kêu vợ chồng Tiếu tẩu tử.

      Nhà họ Tiếu chỉ cách mấy bước chân, Tiếu tẩu tử và chồng chị ta rất nhanh tới, hai người thấy Trương Trọng Vi cũng ở, kính sợ chàng là quan lại, liền dập đầu hành lễ, xong mới . “Trương hàn lâm, Lâm phu nhân, có việc hai người cứ sai bảo”.

      Lâm Y thấy bọn họ câu nệ, bất đắc dĩ lướt mắt qua Trương Trọng Vi, hỏi. “Hai người có muốn kiếm tiền ?”.

      Tiếu Đại nghe vậy sửng sốt, Tiếu tẩu tử cũng thường xuyên vào điếm hỗ trợ, vừa nghe liền biết là có việc để làm, vội cười đáp lời. “Mấy miệng ăn trong nhà chờ tiền mua lương thực kia, chỉ thiếu mỗi cách kiếm, Lâm phu nhân chỉ chúng tôi cái, cả nhà chúng tôi vô cùng cảm kích”.

      Từ lúc bọn họ vào nhà, Lâm Y đội sẵn mũ trùm, lúc này nghe Tiếu tẩu tử trả lời, nàng đứng dậy . “Muốn kiếm tiền theo ta”.

      Nàng và Trương Trọng Vi dẫn Tiếu Đại và Tiếu tẩu tử ra ngoài, đến chợ hoa quả dưới chân cầu Thiên Hán, mảnh đất kia chất đống trái cây thối phải hai ngày, bầu khí tràn ngập mùi chua loét, hoàng hôn buông xuống vẫn có mấy người đàn ông lục tìm bên trong, hẳn là muốn tìm trái cây nào chưa hư thối ăn cho đỡ đói, trong góc còn dựng mấy túp lều lụp xụp, biết là ổ mèo hay ổ chó.

      Lâm Y chịu đựng mùi hôi, chỉ vào đống trái cây, . “Mảnh đất này, ta giao cho vợ chồng chị dọn dẹp, thế nào?”.

      Tiếu tẩu tử cần nghĩ ngợi chịu ngay, vui vẻ . “Việc này dễ, nhất định làm tốt cho Lâm phu nhân”. Chị ta căn bản hề hỏi nguyên nhân cần dọn là gì, tác phong là người thường xuyên nhận việc để làm, Lâm Y rất hài lòng, hỏi. “Dọn dẹp đến còn thứ hoa quả thối nào nữa mới thôi, cần bao nhiêu ngày?”.

      Tiếu tẩu tử chỉ Tiếu Đại, . “Vợ chồng tôi, còn có hai tiểu tử choai choai, cả nhà hợp sức, đại khái mười ngày”.

      Mười ngày quá dài, nghe khẩu khí Tiếu tẩu tử chắc có ý định mướn thêm người, Lâm Y và Trương Trọng Vi thương lượng lát, . “Ba ngàn văn, dọn sạch trong vòng năm ngày, nếu các người làm được, ta đành phải nhờ người khác”.

      Tiếu tẩu tử và Tiếu Đại cùng trố mắt ngạc nhiên, . “Năm ngày, nhân thủ nhà chúng tôi sợ kịp”.

      Lâm Y và Trương Trọng Vi lên tiếng, Tiếu tẩu tử nhanh chóng tính toán, dùng khuỷu tay động động Tiếu Đại, giọng . “Đương gia, hay là chúng ta mướn thêm vài người nữa phụ, chúng ta trả công”.

      Tiếu Đại ngẫm nghĩ, gật đầu cái rụp. “Được, ba ngàn văn, mướn người nữa vẫn có lời”.

      Vợ chồng bên ấy thương lượng xong, định với Lâm Y, đột nhiên có người lao ra, chạy tới chỗ Lâm Y, kêu lên. “Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân muốn thuê nhân công sao mướn người quen, nhà tôi cũng có mấy thằng con trai, ai cũng mạnh khỏe”.

      Người đột ngột xuất , Lâm Y giật mình mới nhận ra đây là Chúc bà bà, nàng lấy làm lạ Chúc bà bà sao lại ở đây, hỏi. “Bà phải sớm về nhà rồi ư, đến đây làm chi?”.

      Chúc bà bà chỉ vào túp lều lụp xụp sau đống trái cây, . “Nhà tôi ở đó, cũng phải cố ý nghe lén Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân chuyện”.

      Lâm Y nhìn theo ngón tay bà chỉ, ngây ra, túp lều bé xíu do mấy miếng vải dầu đắp vá lại, bị nàng tưởng lầm là ổ mèo ổ chó thế nhưng là nhà của Chúc bà bà! Đôi mắt nàng toát lên vẻ thương cảm, có chút tin nổi, hỏi. “Cả gia đình bà đều ở đây?”.

      Chúc bà bà thở dài. “Khu đông cổng Chu Tước môn bị hỏa hoạn, tửu quán của tôi cháy mất, có tiền thuê nhà, vốn dựng tạm căn lều ở chợ đêm, nhưng quan gia năm lần bảy lượt đến xua đuổi, tới bước đường cùng đành phải dọn đến đây”. xong nhiệt tình đề cử. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, đến nhà tôi ngồi ngồi?”.

      Lâm Y cũng từ khổ lớn lên, phải hạng người nũng nịu nuông chiều, nhưng nhìn túp lều cũng sặc mùi trái cây hư thối, nàng suy nghĩ, vẫn là đứng tại chỗ chuyện hơn.

      Chúc bà bà thấy bọn họ bất động, cũng nài nỉ, nhắc lại ý định ban nãy. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, hai ngài cần người dọn dẹp mảnh đất này? Mướn nhà tôi , nhà tôi đông người, ai cũng khỏe mạnh dồi dào sức lực”.

      Tiếu tẩu tử bất mãn. “Trương hàn lâm và Lâm phu nhân giao mảnh đất này cho nhà tôi rồi, bà chặn ngang đòn là sao?”.

      Chúc bà bà để ý tới Tiếu tẩu tử, chỉ chuyện với Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, tôi làm việc trong điếm của thiếu phu nhân, con tôi dọn đất cho ngài, nếu bọn họ dám lười biếng, ngài cứ phạt lương tháng của tôi, là quá tiện”.

      Tiếu tẩu tử vừa nghe, nóng nảy. “Chỉ có bà làm việc trong điếm hả? Tôi cũng thường làm vậy. Hơn nữa con bà làm việc liên quan gì tới bà?”.

      Tiếu Đại góp sức cho vợ. “Mọi việc đều có thứ tự trước sau, Lâm phu nhân giao cho chúng tôi, thôi bà quay về ”.

      Kiếp này của Lâm Y là ngâm trong khổ cực mà trưởng thành, nhìn thấy túp lều nhà Chúc bà bà, nàng quả quyết cự tuyệt được, thở dài thương lượng với vợ chồng Tiếu tẩu tử. “Hai nhà mỗi nhà làm nửa được ?”.

      Tiếu tẩu tử tỏ ra tội nghiệp, . “Tổng cộng nhiều lắm mẫu đất, phân làm đôi nên”.

      Tiếu Đại thấy Lâm Y hướng mắt nhìn túp lều của Chúc bà bà, đoán được nàng động lòng trắc , chỉ . “Ai cũng khổ hết, nhà tôi còn có người cần tiền xem bệnh”.

      Do Lâm Y mang đến hy vọng cho vợ chồng Tiếu tẩu tử trước, chẳng trách được bọn họ khó động lòng thương hại, hơn nữa Tiếu Đại đúng, ai cũng nghèo khổ cả, ai tốt hơn ai.

      Chúc bà bà mắt sắc, thấy Lâm Y do dự, nhận định là nàng thiên vị mình, chỉ là e ngại vợ chồng Tiếu tẩu tử, mới cứng rắn . “Nhà tốt xấu cũng có nhà mà ở, xem nhà tôi , chỉ có vài miếng vải dầu đắp qua đắp lại, trời mưa xuống nước dột khắp nơi”.

      Tiếu tẩu tử chịu thua, . “Nhà tôi tiền thuê tháng sau còn chưa có tin tức kia, hơn nữa Đông Kinh quanh năm mưa nổi mấy lần”.

      Song phương nhường nhịn nhau, Lâm Y đành phải ra mặt hòa giải. “Đều do ta, nhất thời nghĩ tới Chúc bà bà, nhưng ta lỡ nhờ Tiếu tẩu tử trước, chỉ có thể xin lỗi, lần tới nếu có công việc khác nhất định nhờ bà”.

      Nàng xong, đưa tay ra sau lưng Trương Trọng Vi nhàng chọt phát, Trương Trọng Vi làm quan mấy tháng, lõi đời hơn nhiều, lập tức hiểu ý, là muốn chàng đóng vai mặt đỏ,vội lên tiếng oán giận. “Chúc bà bà gia đình gặp khó khăn thế nhưng sớm , chờ chúng ta tìm Tiếu tẩu tử rồi mới lên tiếng, trách ai được?”.

      Lâm Y và Trương Trọng Vi diễn mặt trắng mặt đỏ kẻ xướng người họa, Chúc bà bà dám gì nữa, qua lúc, nhớ tới đề nghị ban đầu của Lâm Y, đến thương lượng với Tiếu tẩu tử. “Tiếu tẩu tử, là người tốt, phân nửa cho nhà tôi được ?”.

      Tiếu tẩu tử và Tiếu Đại lên kế hoạch mướn người xong xuôi, phân nửa mảnh đất chính là giảm bớt ngàn năm trăm văn, đương nhiên chịu, chỉ . “Chúc bà bà đừng vội, nhất định cho gia đình bà cũng có cơ hội kiếm tiền”.

      Chúc bà bà tưởng chị ta đồng ý, định tạ ơn, Tiếu tẩu tử tiếp. “Chúng tôi định mướn thêm vài người, chọn người trong các con trai của bà, thế nào?”.

      Chúc bà bà tươi cười lập tức tắt rụi, giây lát liền hóa thành tức giận, muốn mắng, lại tiếc mấy đồng tiền công, nhẫn nhịn hỏi. “Bao nhiêu tiền ngày?”.

      Tiếu tẩu tử nghĩ đến bản thân phụ giúp cước điếm nhà họ Trương ngày được năm mươi văn, liền giơ năm ngón tay ra, . “Năm mươi văn, bao cơm”.

      Chúc bà bà ngại tiền ít, . “Khuân vác trái cây hỏng, vừa mệt vừa thối, ít nhất trăm văn ngày”.

      Đông Kinh trước nay thiếu nhất chính là lao động, Tiếu tẩu tử vì nể tình Lâm Y mới tỏ ý thuê con của Chúc bà bà, thấy bà ta chẳng những biết ơn, còn cò kè mặc cả, buồn bực ba phần, . “Chúng tôi chỉ trả nổi năm mươi văn thôi, Chúc bà bà ngại ít chúng tôi thuê người khác”.

      Chúc bà bà dậm chân, nhận nhưng cũng từ chối hẳn, xoay người chạy về phía túp lều, chắc là muốn bàn bạc với các con.

      Lâm Y nghĩ, khoán mảnh đất này ra ngoài muốn để ý tới phân tranh bên trong nữa, nàng kéo tay áo Trương Trọng Vi. “Giao đất cho nhà Tiếu Đại rồi, mọi đều có bọn họ để ý, chúng ta về nhà thôi, đến lúc đó nghiệm thu trả tiền là được”.

      Tiếu tẩu tử kéo Tiếu Đại quỳ xuống dập đầu tạ ơn. “Xin Trương hàn lâm và Lâm phu nhân yên tâm, chúng tôi nhất định tận tâm làm việc, cam đoan dọn sạch còn miếng trái cây thối”.

      Lâm Y nhìn thoáng qua túp lều lụp xụp của nhà Chúc bà bà, . “Nếu con trai Chúc bà bà chịu mướn bọn họ thôi, đều là hàng xóm láng giềng, giúp đỡ phen”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 182: Ăn vạ


      Tiếu tẩu tử thấy Chúc bà bà cò kè mặc cả, liền sinh mấy phần chán ghét, nhưng ngại mặt mũi Lâm Y, vẫn ừ tiếng.

      Lâm Y và Trương Trọng Vi xoay người chuẩn bị về nhà, mấy bước lại quay đầu, . “Nếu có thể hoàn thành sớm hơn, cứ xong sớm hơn bao nhiêu ngày ta thưởng bấy nhiêu ngày mỗi ngày năm mươi văn, nửa ngày hai mươi lăm văn”.

      Năm mươi văn chính bằng tiền công Tiếu tẩu tử giúp việc ở cước điếm nhà họ Trương cả ngày, chị ta mừng rỡ, thầm quyết tâm phải nhanh chóng dọn sạch đống trái cây thối kia.

      Vợ chồng Lâm Y dẫn nhà Tiếu tẩu tử về ký khế ước, nghe được phía túp lều vang lên giọng nam giận dữ. “Lâm phu nhân ra tốt bụng, muốn phân cho nhà chúng ta nửa, đều do họ Tiếu kia ăn ở ác”.

      Này đại khái là con trai nào đó của Chúc bà bà, Lâm Y khẽ cau mày, quay đầu nhìn Tiếu Đại và Tiếu tẩu tử, thấy thần sắc bọn họ có gì khác lạ, nàng cũng lên tiếng.

      Vợ chồng Tiếu tẩu tử biết chữ, Trương Trọng Vi đưa văn khế qua, bọn họ xem hiểu, nhưng tin tưởng bậc làm quan, ngay tại chỗ ấn dấu tay.

      văn khế sao làm hai tờ, Trương Trọng Vi cất tờ , tờ còn lại giao cho Tiếu Đại, chắp tay trước tạ ơn. “Mấy ngày này liền phiền hai vị mệt nhọc”.

      Tiếu Đại nào dám nhận quan viên triều đình hành lễ, nghiêng người né tránh, lại dập đầu mấy cái mới an tâm. Lâm Y thím Dương tiễn vợ chồng Tiếu Đại về, quay sang cười với Trương Trọng Vi. “Xem ra sau này chớ siêng hành lễ, bằng người ta sợ hãi lại tác dụng ngược”.

      Trương Trọng Vi sờ sờ cằm, bảy phần bất đắc dĩ ba phần đắc ý, bị Lâm Y nhìn thấy, nhéo cái.

      Từ đó, hai người chỉ chờ trái cây hư thối được dọn rửa xong, lên kế hoạch xây nhà. Ngày lại trở về như bình thường, Trương Trọng Vi làm việc làm việc, Lâm Y tính sổ tính sổ, thỉnh thoảng sai Thanh Miêu hỏi thăm giá cả vật liệu xây dựng.

      Nhoáng cái qua ba ngày, bởi vì gia đình Tiếu tẩu tử tăng ca làm lụng, đống trái cây chất cao như quả núi rất nhanh bằng phẳng, mắt thấy có thể hoàn công sớm, ngày thứ tư lại xảy ra chuyện.

      Lâm Y ở trong phòng gẩy bàn tính, Tiếu tẩu tử mặt mày lo lắng chạy vào, bẩm. “Lâm phu nhân, con trai Chúc bà bà là Chúc Nhị lừa bịp tống tiền, phu nhân xin làm chủ cho chúng tôi”.

      Lừa bịp tống tiền? Lâm Y sửng sốt, hỏi. “Sao lại thế này, chị từ từ ”.

      Tiếu tẩu tử căm giận bất bình, . “Chúng tôi sắp hoàn công đến nơi, gia đình Chúc bà bà lại ở rịt trong lều, sống chết dời , cả đám người đều chậm trễ công việc vì chờ bọn họ, mệt tôi còn nghe lời Lâm phu nhân, hảo tâm mướn Chúc Nhị làm thuê, biết điều”.

      Bắc Tống có nạn hộ dân chịu cưỡng chế di dời , Lâm Y biết, nhưng chuyện này liên quan gì đến lừa bịp tống tiền?

      Tiếu tẩu tử tiếp. “Vì Chúc Nhị nhận tiền công của chúng tôi, tôi liền khuyên nhà chuyển chỗ khác, lần lữa chịu, đương gia nhà tôi nóng nảy, đẩy mấy cái, liền la làng gãy tay, chẳng những chịu dời , còn đòi chúng tôi bồi thường, tuyên bố trả tiền cáo quan”.

      “Có việc như vậy?”. Lâm Y nhăn chặt đôi mày, đứng dậy đẩy cửa nhìn ra ngoài, thấy Chúc bà bà hâm rượu cho khách, gọi to được, đành phải về lấy mũ trùm đội lên, cùng Tiếu tẩu tử ra mảnh đất. Còn chưa tới nơi, xa nghe có người xuýt xoa kêu “Ai u, ôi cha”, Lâm Y càng đến gần, tiếng kêu càng to hơn.

      mảnh đất, đám người xúm lại, ở giữa có người đàn ông, mặt mũi râu ria, ôm cánh tay rên la. Tiếu tẩu tử lớn tiếng kêu “Tránh ra, tránh ra”, mở con đường vô, chỉ vào người đàn ông đó, với Lâm Y. “Đây là con trai nhà họ Chúc, Chúc Nhị, kẻ lừa bịp tống tiền chính là ”.

      Lời còn chưa dứt, Chúc Nhị kia liền ồn ào. “ bậy, người ác luôn tố cáo trước, ràng ông chồng nhà đánh tôi bị thương, thế mà ngược lại dám vu cáo tôi lừa bịp tống tiền, phu nhân phải làm chủ cho tôi, mẹ tôi còn làm việc trong điếm của phu nhân kia, phu nhân thể để người ngoài hà hiếp con trai bà ấy”.

      “Nhà ta có Thanh thiên Đại lão gia nào hết, ta cũng phải phu nhân của Thanh thiên Đại lão gia, chớ gọi vớ vẩn”. Lâm Y nghe Chúc Nhị chuyện đâu, cảm thấy rất bực, con của người làm nàng cũng phải quản? Có phải nhiều chuyện dở hơi vượt mức ? Giờ phút này nàng lười truy đến cùng, thậm chí thèm để ý tới Chúc Nhị, chỉ quay đầu phân phó Tiếu Đại. “Tìm lang trung tới đây, kiểm tra thương thế cho Chúc Nhị”.

      Chúc Nhị vừa nghe phải mời lang trung, trong mắt lóe lên kinh hoàng, liên tục xua. “ cần, cần, chúng tôi người nghèo da dày thịt béo, nghỉ ngơi hai ngày là xong”.

      Trong đám người có tiếng chêm vào. “Chậm trễ công việc phải bù tiền, còn có tiền dưỡng thương nữa, cũng phải trả”.

      Lâm Y nghe tiếng, tìm kiếm trong đám người, là người phụ nữ còn trẻ, gương mặt hơi đen đúa, biết do phơi nắng hay do dính nhọ nồi, nhìn rất quen, nàng nhớ lại xem đây là ai, Tiếu tẩu tử thuyết minh dùm nàng. “Là vợ Chúc Nhị mới cưới, mồm miệng nhanh nhẩu lợi hại lắm”.

      Lâm Y nhìn vợ Chúc Nhị mấy lượt, ta rụt lại phía sau, cúi gầm mặt xuống, giống như sợ nàng nhận ra, là kì quái, có điều đây phải lúc lo việc ngoài luồng, Lâm Y gọi Tiếu Đại. “ mời lang trung , thương tích trì hoãn được”.

      Tiếu Đại tuân mệnh, xoay người dợm , bị Chúc bà bà chặn đường, hai người đẩy qua đẩy lại lúc, Chúc bà bà thua, vội gân cổ lên gào. “Nhị thiếu phu nhân, phải bị thương sắp chết, đừng mời lang trung, tốn tiền lắm”.

      Nghe khẩu khí Chúc bà bà giống như có biết chuyện Chúc Nhị bị thương, Lâm Y vẫn lưu ý tứ phía, phát ai mật báo, vậy cớ sao bà ta biết được? Chẳng lẽ mắt bà ta là thiên lý nhãn? Lâm Y hừ phát, xem ra chuyện này Chúc bà bà có liên can bên trong.

      Chúc bà bà thấy Lâm Y lên tiếng, nghĩ rằng nàng ngầm đồng ý, đẩy Tiếu Đại sang bên, . “Đừng mời lang trung, Nhị thiếu phu nhân cho phép rồi”.

      Tiếu Đại có chủ ý, quay đầu nhìn Lâm Y, Lâm Y đội mũ trùm, người khác nhìn được sắc mặt nàng, nàng . “Chúc bà bà cần mời mời, ta nghĩ con bà bị thương, nhất định cần người chăm sóc, mấy ngày nay bà đừng tới điếm của ta làm việc nữa, an tâm mà chăm sóc , chờ thương tích lành lặn lại đến sau”.

      Chúc bà bà lập tức ngây dại, tiền công của bà ta tính trong ngày, ngày nào là mất tiền ngày ấy, chăm sóc bao nhiêu ngày là mất nhiều hơn được.

      Vợ Chúc Nhị thấy Chúc bà bà á khẩu, vội mở miệng. “Chúc Nhị có tôi, cần mẹ chồng hao tâm tổn sức”.

      Lâm Y càng nhìn ta càng thấy quen mắt, ỷ mình có mũ trùm che dấu, nàng nhìn chằm chằm mặt ta, ta dường như chú ý thấy Lâm Y quan sát mình, vội chen vào đám người, đầu càng cúi thấp hơn.

      Vợ Chúc Nhị hành động kì quặc, ngay cả Tiếu tẩu tử cũng để ý tới, đưa tay vẫy ta, . “ trốn cái gì mà trốn, muốn gì tới trước mặt Lâm phu nhân ”. xong, đợi lúc vẫn thấy vợ Chúc Nhị động chân, liền đến gần định kéo, ngờ vợ Chúc Nhị cứ như chim sợ cành cong, chưa đợi Tiếu tẩu tử động tay xoay người bỏ chạy.

      Lòng hiếu kì của Lâm Y càng phình to, vợ Chúc Nhị chính xác là sợ nàng nhận ra, biết là người quen nào đây.

      Tiếu tẩu tử chỉ vào bóng dáng vợ Chúc Nhị, quay sang Chúc bà bà. “Bà nhìn con dâu bà , trông cậy vào được, chỉ sợ chăm sóc người khác cũng chẳng chu đáo, tự bà hầu hạ con bà cho tốt”.

      Lời này đúng ý Lâm Y định , nàng mỉm cười, Tiếu tẩu tử quả là người làm thuê sành sõi, nhất định biết Chúc bà bà bị đình chỉ công việc nghĩa là sao mới hát đệm đúng nhịp như vậy.

      Chúc bà bà nóng ruột, nước mắt nước mũi lòng thòng, bùm cái quỳ rạp dưới chân Lâm Y, van xin. “Nhị thiếu phu nhân, ngài thương tình tôi có già dưới có trẻ, mấy miệng ăn cần tiền công của tôi nuôi, nếu trì hoãn ngày nào ngày đó cả nhà phải đói”.

      Lâm Y cười nhàng. “ sợ mất tiền công, bà còn chạy tới làm chi, quy tắc trong điếm viết ràng, trong giờ làm việc mà rời bị trừ tiền”.

      Chúc bà bà cứng họng, lắp bắp hồi lâu mới than thở. “Là tôi lo lắng con tôi thương tích, lúc này mới chạy tới, xin Nhị thiếu phu nhân thứ tội”.

      Lâm Y vốn muốn vạch trần bà ta lừa bịp tống tiền, nhưng nhìn bà ta bó tuổi còn quỳ gối dưới chân mình khóc kể, mấy phần nỡ, nghĩ bụng nghèo hèn sinh trộm cắp vừa đáng giận lại vừa đáng thương, nàng nuốt xuống những lời định , chỉ kiên trì bà ta nghỉ việc về chăm sóc Chúc Nhị.

      Chúc bà bà thấy thái độ Lâm Y cương quyết, mà vợ Chúc Nhị lại chạy trốn mất dạng, đành cắn răng đến chỗ Chúc Nhị, nhấc cánh tay lắc lên lắc xuống, giả bộ mừng rỡ kêu lên. “Ai u, chỉ là trật khớp thôi, có gì to tát”.

      Đoạn này hình như chưa kịp bàn trước, Chúc Nhị trợn mắt lên, rống Chúc bà bà. “Đều sắp đứt lìa ra, sao chỉ có trật khớp, mẹ có phải mẹ ruột tôi vậy?”.

      Chúc bà bà bị sượng mặt trước đám đông, quăng bàn tay đánh lên đầu Chúc Nhị, . “Mẹ biết đau, nhưng mẹ bỏ việc về nhà chăm có tiền mua thức ăn, con trai a con trai, nhịn chút , chúng ta nghèo khổ thể yếu ớt như vậy, chống đỡ ít lâu qua thôi”.

      Lâm Y nguyên bản còn suy nghĩ, chờ tình trôi qua hỗ trợ nhà họ Chúc phần tiền, nhưng vừa nghe lời Chúc bà bà liền tức giận , lập tức rút lại thương hại, cương quyết ra lệnh cho Tiếu Đại. “ mời lang trung, phải nhìn cho cánh tay của Chúc Nhị, nếu có gì hay xảy ra chính là kẻ mang tội, ngay cả ta cũng bị liên lụy”.

      Tiếu Đại vâng dạ, chen ra khỏi đám đông, Chúc bà bà hoảng lên, bổ nhào theo, ôm lấy chân Tiếu Đại, quát to. “Tiếu đại ca, chỉ trật khớp thôi, chúng tôi trách , muốn trách chỉ trách con tôi mệnh khổ”.

      Lâm Y tức đến bật cười, muốn tranh thủ lòng từ bi của người khác nên biết điều tỏ vẻ yếu thế cho tới cùng, vừa cho mời lang trung lại năng kiểu giấu gươm giấu dao bên trong, đây là sợ người ta đủ tức?

      Tiếu tẩu tử là người thông minh, vừa thấy Tiếu Đại bị quấn lấy, liền đẩy con nhà mình phen, thúc giục. “Mau mau , phải con biết lang trung ở đâu”.

      Con trai nhà họ Tiếu đáp, im lặng xông ra ngoài đám người, đảo mắt chạy xa. Chúc bà bà nhìn thấy nhưng đuổi kịp, gấp đến độ gào lên. “Lão Tam lão Tứ nhà ta đâu, chết ở xó xỉnh nào rồi, mau chạy theo bắt nó về đây”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :