1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 174: Chuyện tốt tới gần


      Phu nhân phủ doãn vào phòng trong, nhác thấy tấm màn Lâm Y tự chế, tò mò lại gần nhìn xem, khen. “Phu nhân Trương hàn lâm khéo tay ghê, cũng làm khó nghĩ ra được”.

      Lâm Y khiêm tốn trả lời. “Đơn giản cực kỳ, phu nhân phủ doãn nếu thích, tôi làm mấy cái đưa đến quý phủ”.

      Phu nhân phủ doãn rất hứng thú với bức màn, vui vẻ nhận, lại hỏi. “ giờ quán rượu chuyên môn chiêu đãi khách nữ nhiều lắm, việc buôn bán có từng bị ảnh hưởng?”.

      Lâm Y cười. “Ảnh hưởng sao được, cước điếm nhà chúng ta , chỉ có sáu bàn, nếu khách khứa trong thành Đông Kinh này mà đến hết chẳng có chỗ ngồi”.

      Phu nhân phủ doãn an tâm, . “Cũng đúng, khách khứa như bây giờ đổ vào liền đủ chúng ta buôn bán có lời rồi”.

      Lâm Y mở cửa, mời phu nhân phủ doãn nhìn xem bên ngoài, bên trong điếm sáu cái bàn chật ních người, vô cùng náo nhiệt.

      Nàng khép cửa, cười . “Phu nhân phủ doãn cách vài ba ngày lại đến ngồi ngồi, tháng chúng ta liền đủ ăn”.

      Phu nhân phủ doãn cười gật đầu, lại hỏi tiếp. “Chuyện nương tử điếm nhà họ Dương, nghe gì chưa?”.

      Lâm Y tưởng bà định nhắc chuyện Dương Thăng đón dâu, . “Lục hàn lâm tặng thiếp tới, phu nhân phủ doãn cũng nghe rồi?”.

      Phu nhân phủ doãn sửng sốt. “ chuyện gì vậy?”.

      ra bọn họ phải nghĩ đến cùng việc, Lâm Y xấu hổ cười trừ, kể lại lần ấy Dương Thăng cưới vợ, Lục hàn lâm tặng thiếp đến cho bà nghe. Phu nhân phủ doãn hừ lạnh. “Tình của đám đàn ông, khỏi cũng biết”. Lại hỏi. “Trong khoảng thời gian này, nương tử điếm của nhà họ Dương lại kinh doanh nhộn nhịp rồi, thực biết?”.

      Lâm Y nhận ra trong giọng bà có ý trách cứ, vội giải thích. “Cả tháng nay bận bịu vì em chồng, chắc phu nhân phủ doãn cũng có biết phong phanh”.

      Phu nhân phủ doãn nghe nàng nhắc tới chuyện Trương Bát nương bị chồng bỏ, đột nhiên cười rộ lên. “Việc thế gian cũng là khéo mưu hợp, đúng là tuyệt thể tả, nhà ta lập tức có việc hỉ, tới cùng còn phải cảm tạ em chồng ”.

      Việc hỉ? Lâm Y lập tức liên tưởng đến Hành nương tử cũng vừa bị bỏ, chẳng lẽ ấy sắp tái giá? Phu nhân phủ doãn đoán được Lâm Y suy nghĩ gì, xua tay cười. “Chớ hiểu lầm, việc hỉ này liên quan tới nó, hơn nữa việc hỉ nhà ta cũng là việc hỉ nhà ”.

      Lâm Y càng nghe càng hồ đồ, phu nhân phủ doãn lại bí bí mật mật, làm lòng hiếu kì của nàng phình to, truy hỏi mấy lần. Phu nhân phủ doãn ngược lại chỉ cười. “Đừng nóng ruột, mấy ngày nữa sáng tỏ thôi”.

      Lời này giống cách của Trương Trọng Vi mấy hôm trước. Lâm Y kết luận : bọn họ có chuyện gạt nàng.

      Phu nhân phủ doãn quay lại đề tài chính, hỏi Lâm Y. “Nương tử điếm nhà họ Dương kinh doanh nhộn nhịp lại rồi, định làm sao đây?”.

      Phu nhân phủ doãn tới giờ chỉ ngồi chờ chia hoa hồng, hay hỏi han chuyện buôn bán, hôm nay đặc biệt nhắc tới, Lâm Y cũng lấy làm lạ, đáp. “Chuyện lần trước đều trôi qua cả tháng rồi, cũng phải phai nhạt, hơn nữa điếm của bọn họ xây dựng lịch tao nhã, kinh doanh tốt trở lại cũng kỳ quái”.

      Phu nhân phủ doãn . “ con gián to to kia, án quan cũng xử nghiêm khắc, sao có thể dễ dàng bị người ta quên mất được, hoàn cảnh có lịch tao nhã mấy cũng vô dụng, việc kinh doanh của bọn họ có thể ngóc đầu lần nữa, toàn bộ là vì móc nối được quan hệ với cấp cao ở ”.

      “Cấp cao? Là ai?”. Lâm Y lần đầu nghe, kinh ngạc hỏi.

      Phu nhân phủ doãn cũng trả lời ngay, chỉ . “Bổng lộc còm cõi như Vương hàn lâm, còn chẳng bằng lão gia nhà ta, phu nhân ông ta lại có thể mỗi ngày đến nương tử điếm nhà họ Dương uống rượu ăn cơm, theo ý là vì sao?”.

      Câu hỏi tu từ, phu nhân phủ doãn nhất định biết đáp án, chẳng qua là muốn dạy bảo Lâm Y. Lâm Y cẩn thận cân nhắc, khả năng – Ngưu phu nhân suy nghĩ hệt như nàng, cũng tặng cổ phần cho phu nhân Vương hàn lâm, nhưng chiếu theo phong cách làm việc của Ngưu phu nhân trong quá khứ, khả năng này lớn; khác – có thể Ngưu phu nhân cho phép phu nhân Vương hàn lâm đến ăn uống miễn phí, thậm chí còn tặng thêm quà cáp, dù sao phu nhân Vương hàn lâm mà kéo theo hiệu ứng quảng cáo, Ngưu phu nhân thiệt cái gì.

      Lâm Y giảng giải lại phân tích của mình cho phu nhân phủ doãn, tự giễu. “Quan nhân nhà tôi cũng làm quan, thậm chí có họ hàng với Ngưu phu nhân luôn kia, thế mà tôi được đãi ngộ hoàn toàn khác với phu nhân Vương hàn lâm, quả nhiên quan giai kém mấy phẩm liền trời vực”.

      Phu nhân phủ doãn nghe, chỉ gật gù, nghe được câu cuối, đột nhiên . “Đừng nóng vội, xa nữa đâu”.

      câu đầu đuôi khiến Lâm Y mù mờ, nhưng phu nhân phủ doãn định giải thích, chỉ tiếp câu chuyện ban đầu. “Ta nghe tin cũng giống như đoán, nương tử điếm nhà họ Dương đúng là miễn phí tiền ăn uống của phu nhân Vương hàn lâm, còn tặng thêm phần quà lớn”.

      Phu nhân phủ doãn xong, dập ly rượu xuống bàn mạnh. “Phu nhân Vương hàn lâm dám nhận hối lộ, to gan”.

      Lâm Y mặc dù hiểu quy tắc quan trường, nhưng vẫn biết quan viên lén thu quà cáp vẫn là có, tất cả mọi người nhìn mãi thành quen, cho dù làm ầm ĩ lên cũng tính gì to tát, dù sao quan viên thanh liêm như Âu Dương phủ doãn vốn chẳng nhiều.

      Đạo lý đơn giản, đến Lâm Y cũng biết, phu nhân phủ doãn đương nhiên cũng biết, vậy vì sao bà còn phản ứng dữ dội như vậy? Lâm Y nghi hoặc, ngẩng đầu nhận ra bên môi phu nhân phủ doãn chứa ý cười, đột nhiên ngộ ra, tại là lúc đấu tranh đảng phái kịch liệt, chỉ cần chút vấn đề bất lợi bị khai ra đều trở thành cái đuôi cho đối thủ giật, tố cáo mình.

      Phu nhân phủ doãn thấy Lâm Y im lặng, nghĩ rằng nàng sợ, mới kéo tay nàng, vỗ vỗ. “Việc này hiểu là được, đừng quan tâm, mọi chuyện có ta. Nhưng việc buôn bán trong điếm nên ngẫm lại triệt để, chỉ có sáu cái bàn, cho dù thiếu đối thủ cũng kiếm hơn được”.

      Ám chỉ quá mức ràng, Lâm Y chẳng cần động não cũng biết : Vương hàn lâm sắp thất thế. Phu nhân Vương hàn lâm thể tiếp tục làm bảng quảng cáo sống của nương tử điếm nhà họ Dương nữa, ngắn gọn hơn nữa là nương tử điếm nhà họ Dương sắp sập tiệm, Lâm Y phải nghĩ biện pháp mở rộng quán rượu, tiếp nhận thêm khách.

      Lâm Y rất muốn mở rộng quán rượu, nhưng tiền ở đâu ra? Mở điếm mấy tháng, tuy có lời chút ít, nhưng xa thể bằng quy mô như nương tử điếm nhà họ Dương.

      Phu nhân phủ doãn chỉ phụ trách cung cấp tin tức, chuyện tiền nong, bà cũng mặc kệ. Trong lúc Lâm Y vắt óc, phu nhân phủ doãn lại vỗ vỗ tay nàng, an ủi vài câu, đứng dậy cáo từ.

      Lâm Y sớm muốn khuếch trương việc kinh doanh, hôm nay bị phu nhân phủ doãn nhắc khéo, càng kích thích ý chí chiến đấu của nàng, chờ bà vừa , nàng lập tức giở sổ sách, gẩy bàn tính, vội vàng ngừng.

      Trương Bát nương tiễn Hành nương tử, vào phòng, thấy Lâm Y bận cuống cuồng, ngạc nhiên hỏi. “Tam nương, còn chưa đóng cửa mà, chị tính sổ sách gì vậy?”.

      Lâm Y vừa tính vừa thở dài. “Sáu cái bàn quá ít, muốn mở rộng quán rượu ra, tiền đủ”.

      Trương Bát nương cười. “Em còn tưởng chuyện gì”. xong, lôi chìa khóa vẫn cất giữ bên người ra, mở rương tiền, lấy hộp trang sức Lí Thư tặng , đặt lên bàn trước mặt Lâm Y, . “Bán cái này , cũng đáng chút”.

      Lâm Y thèm nhìn, lập tức đẩy về. “Đó là Đại tẩu đưa cho em, chị dùng được”.

      Trương Bát nương . “Có gì đâu, chị coi như em nhập cổ phần, nếu đủ, em còn có mấy trăm mẫu ruộng”.

      Lâm Y nâng hộp lên áng chừng cân nặng, cười . “Đại tẩu đúng là tiếc gì cả”.

      Trương Bát nương cũng cười. “Vậy Nhị tẩu có tiếc ? Chịu phân mấy phần cổ phần cước điếm buôn bán nhộn nhịp này cho em?”.

      Lâm Y đánh cái, cố ý hỏi. “Mấy phần? Em ăn uống quá nhiều, chỉ phân phần thôi”.

      Hai người hi hi ha ha, giống như về lại thời con còn ở chung với nhau, cười đùa trận, Lâm Y lấy cân ra, cân thử sức nặng của trang sức, lại đổi tương đương thành tiền đồng, vẫn lắc đầu. “Chưa đủ luôn”.

      Trương Bát nương kinh ngạc . “Hộp trang sức tính ít, cũng đủ thuê luôn phòng thượng đẳng sát vách mà”.

      Lâm Y ngạc nhiên trả lời. “Chị muốn mở đại quán rượu có hoa viên, thuê thêm gian phòng thượng đẳng nữa làm chi?”.

      Trương Bát nương sửng sốt lúc lâu sau, cảm thán. “Tam nương, từ em biết chị là người có dã tâm lớn, nhưng ăn miếng thể mập mạp ngay được, từng bước thôi, ở Đông Kinh mua đại trạch biết bao nhiêu cho xuể, chúng ta trước thuê gian phòng thượng đẳng rồi tính sau”.

      Trương Bát nương sai, nhưng Lâm Y cũng có ý tưởng của chính mình, phu nhân quan lại nhiều là ưu thế của cước điếm nhà họ Trương, nhà nào kinh doanh cũng hướng tới điểm ấy, cách khác, nếu giữ chân được các vị phu nhân này, cước điếm nhà họ Trương cũng phải suy tàn. giờ, quán rượu cho phái nữ ở Đông Kinh có mấy nhà mở theo phong cách hoa viên nhã các, rất nhiều phu nhân quan lại đều thích đến, cước điếm nhà họ Trương mà có phu nhân phủ doãn thường ghé thăm, việc kinh doanh sớm bị đối thủ cướp hết.

      Lâm Y hỏi Trương Bát nương. “Nếu thuê thêm gian phòng thượng đẳng nữa, đổi thành cước điếm, có hấp dẫn được các vị phu nhân quan lại tới nhiều hơn ?”.

      Trương Bát nương cảm thấy thể, lắc đầu.

      Lâm Y thở dài. “Lúc trước khi bọn họ tổ chức tụ hội, có người oán giận quán rượu nhà chúng ta , lại có nhã các, bọn họ ưng đến lắm đâu”.

      Trương Bát nương ngẫm nghĩ, . “Chị cũng có đạo lý, nếu đều là đại quán rượu có hoa viên, chưởng quầy nhà chúng ta là phu nhân quan lại, chưởng quầy bọn họ chỉ là thân áo vải, các phu nhân ưa chú ý thân phận càng muốn đến quán rượu nhà chúng ta hơn”.

      Lâm Y lại bắt đầu giở sổ sách, . “Cho dù thuê được đại trạch có hoa viên, cũng nên thuê tòa tửu lâu hai tầng, bằng các phu nhân đều phải chạy hết”.

      Trương Bát nương hỏi. “ biết thuê tửu lâu với thuê đại trạch có chênh giá lắm ?”.

      Lâm Y . “Chờ Nhị ca em về, hỏi Nhị ca em thử”.

      Trương Bát nương gật đầu, cười chỉ hộp trang sức, dặn dò. “Đừng quên cổ phần của em”.

      Lâm Y làm bộ định đuổi đánh, Trương Bát nương nhanh chóng mở cửa, chuồn mất.

      Buổi tối Trương Trọng Vi về nhà, Lâm Y vội chuyện khuếch trương quán rượu, trước hỏi chàng xem “việc hỉ” phu nhân phủ doãn úp mở là gì. Nàng nắm lỗ tai Trương Trọng Vi, . “Rốt cuộc là chuyện gì, các người đều biết, chỉ mình ta biết?”.

      Trương Trọng Vi “Ai u” mấy tiếng, cầu xin tha thứ. “Nương tử, là chuyện tốt, cũng phải chuyện xấu, em nhéo ta làm chi?”.

      Lâm Y nghĩ nghĩ, trêu chàng. “Chuyện tốt sắp tới? Chẳng lẽ muốn nạp thiếp?”.

      Trương Trọng Vi cố gắng giải thoát lỗ tai mình ra, lại kèm chặt tay nàng, . “Chớ đoán mò lung tung, chuyện tốt ở nhà Âu Dương phủ doãn kia, ta chẳng qua là hưởng ké chút hoa trái”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 175: Song hỷ lâm môn


      Trương Trọng Vi và phu nhân phủ doãn đều có việc hỉ, đến cùng đó là việc gì?

      Lâm Y hỏi. “Việc vui lần này là của Âu Dương phủ doãn hay người nhà ông ấy?”.

      Trương Trọng Vi . “Đương nhiên là Âu Dương phủ doãn”.

      Âu Dương phủ doãn? Đàn ông thời này, việc hỉ chỉ có thể là ba việc : gặp bạn cố tri, động phòng hoa chúc, đề tên bảng vàng… Lâm Y đột nhiên giật mình ngộ ra, hỏi. “Chẳng lẽ Âu Dương phủ doãn sắp thăng chức?”.

      Trương Trọng Vi vội che miệng nàng, giọng . “Chỉ là tin đường luồng thôi, chớ ồn ào lộ ra”.

      Lâm Y đoán phát trúng ngay, có vài phần đắc ý, thầm nghĩ đây chắc chắn phải tin đường luồng nữa, phu nhân phủ doãn cẩn thận nhất, Trương Trọng Vi lại thành , bọn họ đều chuyện vui sắp tới, ắt hẳn là tám chín phần mười.

      Trương Trọng Vi nghe qua suy nghĩ trong lòng nàng, vuốt đầu cười, cũng phản bác, Lâm Y càng khẳng định mình đoán đúng rồi.

      Ba ngày sau, Trương Trọng Vi thông tin lại, Âu Dương phủ doãn dâng tấu tố Vương hàn lâm trước mặt thánh thượng rằng ông này nhận hối lộ, thánh thượng từ kiện hỗn chiến dùng binh khí ở Mi Châu lần trước, vốn có thành kiến với Vương hàn lâm, Vương hàn lâm vận khí kém vô cùng, hay ho nằm chung phe với Phương Duệ, lần này việc nhận hối lộ chính là cọng cỏ cuối cùng đè chết con lừa, dù đến mức khiến Vương hàn lâm bị giáng chức, nhưng cũng đủ khiến mặt mũi ông ta quét rác.

      Vương hàn lâm bị tố giác nhận hối lộ, trực tiếp ảnh hưởng đến người đút lót, việc buôn bán của nương tử điếm nhà họ Dương lập tức rớt xuống ngàn trượng, ngay lúc Lâm Y vui mừng vì chuyện đó, tích cực trù bị tài chính chuẩn bị làm lớn hồi, tin tức tốt hơn truyền tới, hai phái chi tranh, ngư ông đắc lợi, Âu Dương phủ doãn thăng quan, nhậm chức Tham tri chính , quyền như phó tướng.

      Tục ngữ có câu người đắc đạo, gà chó lên trời, tuy dễ nghe lắm, nhưng cực kỳ chính xác, từng là Âu Dương phủ doãn, tại là Âu Dương tham tri, mặc dù thuộc đảng phái nào, nhưng người thân cận vẫn có, Trương Trọng Vi may mắn chính là trong số đó.

      Từ lúc tin Âu Dương phủ doãn truyền ra, dòng người qua lại ngõ Châu Kiều tăng gấp mấy lần. Quan viên ông nào ông nấy đều tinh khôn cả, biết Trương Trọng Vi thân với Âu Dương tham tri, dặn dò các phu nhân phải đến qua lại làm quen với phu nhân phủ doãn, còn phải thường xuyên ghé cước điếm nhà họ Trương tạo quan hệ với Lâm Y.

      Cước điếm nhà họ Trương tổng cộng chỉ có sáu cái bàn, căn bản chứa hết số người đến, may là các vị phu nhân cũng phải muốn đến uống rượu, câu nệ chỉ cần có cái ghế là ngồi được, chính là khổ Lâm Y, phải đích thân ra chiêu đãi, còn phải chu toàn lễ nghĩa với bọn họ, cứ thế lặp lại mấy ngày, nàng mệt sắp chết.

      Ngày hôm đó, tiễn bước lượt các phu nhân quan lại xong, Lâm Y cảm thấy lưng đau chân đau, sai đóng cửa sớm, trốn vào trong phòng, ngã người xuống giường liền mặc kệ. Trương Trọng Vi ngược lại, ở nhà nhàn nhã mấy ngày, thấy thế vội tiến đến đấm lưng bóp chân cho nàng.

      Lâm Y nằm ườn giường, thư thái hưởng thụ dịch vụ mát xa riêng, thầm. “Cớ làm sao em phải xã giao suốt ngày với các phu nhân, chàng lại được trốn trong phòng hưởng thanh nhàn”.

      Trương Trọng Vi . “Đây là Âu Dương tham tri căn dặn, thể để người ta nhìn ra ta và ông ấy quan hệ tốt, miễn cho rước lấy phiền toái, bởi vậy ta chỉ tránh trong nhà miễn tiếp khách, ngay cả Hàn Lâm viện cũng ”.

      Nếu tính toán cả chuyện phiền toái, hẳn ông ấy sắp xếp an bài cho Trương Trọng Vi, Lâm Y cười híp mắt, hỏi. “Âu Dương tham tri còn gì với chàng nữa ?”.

      Trương Trọng Vi cũng biết Lâm Y nghĩ gì, cúi thấp người xuống, thầm. “Âu Dương tham tri có tâm đề bạt, ngặt nỗi ta tư lịch còn thấp, hơn nữa bây giờ cư xử quá rêu rao ổn, phải đợi thêm thời gian nữa”.

      Lâm Y cũng gấp gáp gì, . “ giờ trong triều thế cục hỗn loạn so với trước kia chỉ có hơn chứ hề kém, chức quan thấp chút có gì xấu, hơn nữa cây cao bóng cả tựa vào hưởng mát, thừa dịp Âu Dương tham tri đỡ nâng, mau kiếm nhiều tiền chút, mua nhà ở Đông Kinh mới là đúng đắn”.

      Trương Trọng Vi đấm lưng bóp chân cho nàng, hổ thẹn . “Muốn an cư, phải có tiền. Dựa vào bổng lộc ít ỏi của ta, biết phải chờ tới năm tháng nào, may mắn nương tử giỏi giang, mở cước điếm”.

      Lâm Y cười đáp. “Đó cũng là nhờ phúc của chàng, nếu chàng làm quan, làm sao em mở điếm thuận lợi được”.

      Nịnh nọt câu khiến Trương Trọng Vi cười khoan khoái, phá lệ đấm bóp cho Lâm Y hăng hái hồi.

      Ngày tiếp theo, cước điếm nhà họ Trương lại chật ních người, ngồi kín bàn đều là các phu nhân quan lại, trong đó có rất nhiều người quen, phu nhân Triệu hàn lâm ngồi dựa vào tường, còn có phu nhân Lục hàn lâm ngồi ngay góc sáng sủa kia.

      Phu nhân Triệu hàn lâm giữ chặt tay Trương Bát nương, thân ái mời cùng ngồi uống chén, hồn nhiên quên cách đây lâu chính ta là người lời hay về Trương Bát nương.

      Phu nhân Lục hàn lâm thân với Lâm Y, hôm nay thế nhưng chủ động đến hỏi nàng có thời gian ngồi tâm lúc. Lâm Y có chút mệt, muốn xã giao, nhưng phu nhân Lục hàn lâm thân phận cao hơn nàng rất nhiều, lại là khách trong điếm, nàng có lý do từ chối, đành phải theo ngồi xuống bàn.

      Phu nhân Lục hàn lâm hạ mình, tự tay rót rượu cho nàng, ân cần bưng lên mời. Lâm Y kinh sợ, vội khách khí hỏi. “Rượu và thức ăn trong điếm có hợp khẩu vị phu nhân Lục hàn lâm ?”.

      Phu nhân Lục hàn lâm chọn rượu và thức ăn đều là thứ đắt nhất trong điếm, cười . “Nương tử điếm nhà họ Dương kia tự xưng là số ở Đông Kinh, ta thấy rượu và thức ăn bọn họ bán bằng nhà đâu”.

      Nương tử điếm nhà họ Dương phải đóng cửa, phu nhân Lục hàn lâm sao lại đem ra so sánh với cước điếm nhà họ Trương nổi như cồn? Các vị phu nhân quan lại ai cũng khôn khéo vô cùng, Lâm Y cũng cho rằng phu nhân Lục hàn lâm suy nghĩ, hẳn có thâm ý bên trong. Nàng cẩn thận ngẫm nghĩ lại quan hệ của bản thân và Ngưu phu nhân, quyết định cẩn thận trả lời. “Nương tử điếm nhà họ Dương là đại quán rượu, điếm chúng tôi chỉ có sáu bàn, nhiều lắm tính là phách hộ, sao so sánh được”.

      Phu nhân Lục hàn lâm thoáng sửng sốt, kiên trì theo đuổi đề tài này nữa, ngược lại nhắc đến việc hôn nhân của Dương Thăng. “ biết đứa thiếp ta đưa tặng có hợp tâm ý Dương thiếu gia , phu nhân Trương hàn lâm nếu gặp Dương thiếu gia, thay tôi hỏi tiếng”.

      Phu nhân Lục hàn lâm câu nào cũng xoay quanh nhà họ Dương, rốt cuộc có ý gì? Lâm Y ghét nhất bị đánh đố, giơ tay lên day hai huyệt thái dương, . “Phu nhân Lục hàn lâm đùa, tôi là cháu dâu, sao dám hỏi chuyện trong phòng của cậu”.

      Lâm Y giọng điệu tốt lắm, phu nhân Lục hàn lâm nghe ra, vội cười làm lành. “Phu nhân Trương hàn lâm chớ giận, tôi chỉ là lo biết thiếp tặng có hợp tâm ý Dương thiếu gia , Ngưu phu nhân có thích thôi mà”.

      Câu này vế đầu quan trọng, quan trọng là vế sau, Lâm Y thế nhưng nghe hiểu, phu nhân Lục hàn lâm đại khái biết tặng Lan Chi đúng lúc, Ngưu phu nhân hận mình. Phu nhân Lục hàn lâm thèm để tâm thái độ của Ngưu phu nhân, nhưng quan hệ giữa nhà họ Dương và nhà họ Trương thế nào, sợ nhà họ Trương cũng vì thế mà hận mình, nên đến chỗ Lâm Y tìm hiểu tiếng gió.

      Vốn phu nhân Lục hàn lâm sớm nghĩ tới kết cục nhà họ Trương hận Lục hàn lâm, nhưng thời điểm ban đầu bọn họ thèm để mắt tới viên quan bé thiếu kinh nghiệm như Trương Trọng Vi, nên quan tâm, giờ gió đổi hướng, mới sốt ruột.

      Xem ra phu nhân Lục hàn lâm và Lục hàn lâm hơi kém thông minh, hai nhà Dương – Trương quan hệ sao đâu cần thăm dò, chỉ cần hỏi lại án quan lần trước, lại nhìn ai tố giác nương tử điếm nhà họ Dương hối lộ biết ngay.

      Lâm Y nhớ tới Trương Trọng Vi làm việc ở Hàn Lâm viện, giao hảo với đồng nghiệp rất quan trọng, vì thế cũng muốn cho phu nhân Lục hàn lâm an tâm, nhưng nàng thể xấu bà ngoại mình ngay trước mặt người ngoài, liền uyển chuyển . “ lâu chưa ghé tới nhà họ Dương, biết tình hình thế nào, ngày khác gặp được hỏi giúp phu nhân vậy”.

      Theo lẽ thường, phu nhân Lục hàn lâm nghe câu này nên cao hứng mới đúng, nhưng miệng là nhoẻn cười, mắt lại ánh lên tia thất vọng. Lâm Y mắt sắc gặp thấy, rất là hoang mang, cần cẩn thận suy xét, lại nghe thấy Trương Bát nương ở chỗ bàn phu nhân Triệu hàn lâm gọi nàng, đành phải đứng dậy, cáo lỗi với phu nhân Lục hàn lâm, chuyển qua chỗ Trương Bát nương.

      Trương Bát nương uống hơn mấy chén, hai gò má đỏ bừng, giữ chặt Lâm Y. “Tam nương, phu nhân Triệu hàn lâm tửu lượng cao ”.

      Lâm Y đoán biết từ chối mới uống say, khỏi buồn cười. “Phu nhân Triệu hàn lâm tửu lượng cao chứ phải em tửu lượng cao, sao phải cố uống vậy?”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm cười . “Tôi và Bát nương tử hợp ý, mời ấy uống mấy chén, phu nhân Trương hàn lâm chớ trách ấy”.

      Lâm Y nhìn phu nhân Triệu hàn lâm, lại nhìn Trương Bát nương, biết bọn họ giảng hòa hay chỉ lễ nghĩa mặt ngoài, đành phải khách sáo mặn nhạt. “Rượu nhà tôi uống có được ?”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm lớn tiếng khen. “Cả thành Đông Kinh này chỉ có rượu nhà hương vị tốt nhất”. Làm như chứng minh lời mình , lúc này gọi Chúc bà bà đến, kêu thêm bầu.

      Có người hào phóng tiêu tiền, Lâm Y thầm sung sướng, đỡ Trương Bát nương đứng dậy, . “Bát nương say, tôi đỡ em ấy vào phòng. Phu nhân Triệu hàn lâm từ từ dùng”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm ràng còn có lời muốn , nhưng Lâm Y chưa đợi ta lên tiếng, đỡ Trương Bát nương quay , nhanh chóng vào trong phòng, bảo Trương Trọng Vi đóng cửa lại.

      Trương Bát nương bị hơi rượu xông lên, mặt nóng rực, vội giãy tay Lâm Y, rót trà lạnh uống, cảm thấy đỡ hơn nhiều. Lâm Y hỏi . “Phu nhân Triệu hàn lâm tạ tội với em?”.

      Trương Bát nương gật đầu. “ ta xưng ngày ấy suy nghĩ, mong em đừng để trong lòng”.

      Lâm Y nhắc nhở . “Trong thành giống ở nông thôn, người thực tâm ít, người hư tình giả ý nhiều, gặp nhiều em hiểu”.

      Mặt Trương Bát nương càng đỏ hơn, chậm rãi cúi đầu, . “Em biết nên uống rượu đó, nhưng ta là khách, lại là phu nhân quan lại, em biết từ chối sao”.

      Lâm Y dạy . “Lần tới lại gặp việc này, cứ em là người hầu rượu, phải chăm sóc khách hàng, thể uống”.

      Trương Bát nương gật gật, tỏ vẻ biết. Lâm Y chỉ giường, . “Nghỉ ngơi chốc lát rồi hẵng ra”.

      Trương Bát nương mới vừa uống rượu, là thất trách, dám ở lại, vội lắc đầu trở về phòng.

      Trương Trọng Vi vừa rồi vẫn lên tiếng, chờ Trương Bát nương ra ngoài mới cầu tình thay em . “Nương tử, Bát nương lần đầu làm tiểu nhị, quy củ nhiều thứ , hôm nay tạm tha em nó , nếu tái phạm phạt tiền lương cũng muộn”.

      Lâm Y buồn cười đáp. “Em chưa nửa câu nặng lời, càng đề cập tiền lương, chàng cầu tình gì chứ?”.
      Hale205 thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 176: Cái bẫy nguy hiểm


      Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ta biết em đúng mực, nhưng ngôn ngữ vẫn chứa mấy phần trách cứ”.

      Lâm Y . “Chính là muốn ấy hiểu được rằng khi đứng trong điếm, còn là thân phận em chồng của em, là người hầu rượu, thể vi phạm quy củ, nên phạt phải phạt, thể hàm hồ, chẳng qua niệm tình ấy lần đầu phạm sai lầm, em tính phạt ấy”.

      Trương Trọng Vi vội khom người vái, . “Nương tử rộng lượng, là vi phu dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”.

      Lâm Y vỗ chàng cái, kéo chàng ngồi xuống. “Bớt tửng , em có việc quan trọng hỏi chàng”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Nương tử có chuyện gì, nguyện hiến thân”.

      Lâm Y kể cho chàng nghe phu nhân Lục hàn lâm ban nãy cư xử kì dị, lại . “Người có khả năng nghe ngóng chút đỉnh đều nhìn ra được nhà chúng ta và nhà họ Dương quan hệ tốt, phu nhân Lục hàn lâm cũng phải kẻ ngu dốt, vì sao nhìn ra, còn đặc biệt đến thăm dò em?”.

      Trương Trọng Vi nghe xong, trở nên nghiêm túc, cẩn thận suy nghĩ phen, trầm giọng trả lời. “Quả thực là thử, nhưng mục đích thử chỉ sợ khác với những gì em nghĩ”.

      Lâm Y càng lấy làm lạ. “Vậy bà ta là vì cái gì?”.

      Trương Trọng Vi đáp vội, hỏi ngược lại. “Phu nhân Lục hàn lâm thử quan hệ giữa hai nhà Dương – Trương, em trả lời sao?”.

      Lâm Y . “Chuyện này tất cả mọi người đều biết, dù sao giấu cũng chẳng giấu được, em liền có sao đáp vậy”.

      Trương Trọng Vi thở phào hơi, cười . “Đúng là nương tử của ta, thông minh lắm”.

      Lâm Y hồ đồ chẳng hiểu gì. “Có liên can gì ư? Nếu em lừa bà ta, bảo rằng hai nhà quan hệ tốt lắm, bị thế nào?”.

      Trương Trọng Vi . “Nếu thực đáp như vậy, trúng bẫy của bà ta, khiến bà ta như ý”.

      Lâm Y chấn động, nàng dù đoán được phu nhân Lục hàn lâm có mưu, lại nghĩ tình nghiêm trọng đến mức đó, bản thân thiếu chút nữa trúng bẫy, vội hỏi. “Phu nhân Lục hàn lâm có mục đích gì vậy?”.

      Trương Trọng Vi phất tay áo, trước đứng dậy đóng cửa ra vào, khóa chặt, lại đóng kín cả cửa sổ, mới ngồi xuống lại, giọng . “Theo ta thấy, bọn họ hoài nghi hai nhà chúng ta quan hệ tốt là giả vờ”.

      Lâm Y hiểu. “Này cần gì phải giả vờ?”. xong tự giễu. “Em tự nhận bản thân trà trộn trong chốn phu nhân quan lại, học được ít, ai ngờ vẫn là xa đủ dùng”.

      Trương Trọng Vi . “Chuyện quan trường em nhìn cũng bình thường, em có còn nhớ Lục hàn lâm và Vương hàn lâm nằm chung phe ?”.

      Vừa được cảnh tỉnh, Lâm Y liền hiểu. Phương Duệ, Vương hàn lâm, Lục hàn lâm đều chung phái, gần đây phe phái của bọn họ liên tiếp thất bại chịu nhục, đầu tiên là Phương Duệ bị giáng chức, sau là Vương hàn lâm bị thánh thượng trách phạt, việc đầu tiên có liên quan đến cha vợ Trương Bá Lâm, việc sau lại liên quan tới bà ngoại của Trương Trọng Vi, ngắn gọn : đều có liên quan đến nhà họ Trương, bởi vậy bọn họ liền sinh nghi nhà họ Trương thôi.

      Lâm Y vừa cẩn thận ngẫm nghĩ, vừa hỏi. “Vương hàn lâm bọn họ nghi chuyện Ngưu phu nhân đút lót là do nhà họ Trương cố ý sắp đặt, lúc này mới sai phu nhân Lục hàn lâm đến thăm dò tin tức?”.

      Trương Trọng Vi gật đầu. “Ta cũng nghĩ như vậy”.

      Lâm Y hoảng sợ, nếu lúc ấy nàng trả lời đường hoàng rằng hai nhà quan hệ tốt đẹp, thỏa lòng phu nhân Lục hàn lâm làm kẻ trung gian rồi, nàng vuốt vuốt ngực, . “May mà em đáp đúng , bằng biến khéo thành vụng”.

      Trương Trọng Vi . “Nhà họ Trương quá mức phô trương, bị người ta ghi hận, sau này vẫn kiên dè tốt hơn”.

      Lâm Y đồng ý. “ cũng đúng, đừng mãi nghĩ thăng quan phát tài, bình an mới là quan trọng nhất, giờ chúng ta có Âu Dương tham tri che chở, chẳng sợ chàng chỉ là biên tu, vẫn có thể phát tài được”.

      Trương Trọng Vi thấy nàng có vẻ có dự định, cười hỏi. “Nương tử nghĩ ra được đường phát tài?”.

      Lâm Y đứng dậy, đoan chính cúi người hành lễ, cười đáp. “ cần Trương biên tu giúp chuyện đây, đến chỗ người môi giới hỏi thăm giá thuê các loại tửu lâu”.

      Trương Trọng Vi sửng sốt. “Em muốn thuê tửu lâu?”.

      Lâm Y giảng giải ý tưởng khuếch trương quán rượu cho Trương Trọng Vi nghe, vốn tưởng chàng cực lực phản đối giống Trương Bát nương, ngờ Trương Trọng Vi vô cùng tán thành, chàng cho rằng quan sát tình hình lui tới dày đặc của các phu nhân quan lại mấy ngày nay, có thể thấy được phần nào hướng kinh doanh sau này của cước điếm nhà họ Trương, bởi vậy thuê tòa tửu lâu phù hợp thân phận của các bà là cực kỳ tất yếu.

      Lâm Y được ủng hộ, có chút kích động, cười nheo mắt. “Em còn tưởng chàng phản đối, đều chuẩn bị sẵn lý do thuyết phục rồi đây”.

      Trương Trọng Vi . “Ta cớ sao phải phản đối, ta và các đồng nghiệp ra ngoài uống rượu, tửu lâu hơi kém chút bọn họ thèm rồi, nghĩ đến phu nhân bọn họ cũng xét nét y như vậy. giờ các bà ấy xem thái độ của Âu Dương tham tri, còn chiếu cố việc buôn bán nhà chúng ta, nhưng đây chung quy phải kế lâu dài, ai muốn ngồi ở quán rượu hợp thân phận mình mà uống rượu mãi”.

      Lâm Y bay qua, ôm lấy Trương Trọng Vi chặt cứng, kích động reo lên. “Vẫn là quan nhân hiểu lòng thiếp”.

      Trương Trọng Vi cũng ôm lấy nàng, hổ thẹn . “Ta cũng chỉ miệng dễ nghe vậy thôi, gặp phải liền hết đường xoay xở, tửu lâu càng lớn càng tốn kém, bổng lộc ta ít, chỉ dựa vào tiền chúng ta dành dụm sợ đủ”.

      Lâm Y lấy hộp trang sức của Trương Bát nương đưa cho chàng xem. “Đây là Đại tẩu tặng cho Bát nương, Bát nương lại lấy ra trợ giúp em, bảo rằng ấy muốn hùn hạp”.

      Rốt cuộc vẫn là em ruột, làm việc hào phóng lại tri kỷ, thực khiến người ta cảm động, Trương Trọng Vi đưa lại hộp cho Lâm Y, . “Vừa hay có Bát nương tương trợ, chúng ta thuê tửu lâu !”.

      Chàng thừa dịp hai ngày nghỉ ngơi cần làm việc, liền tránh các hẻm hay có quan viên lui tới, tìm đường khác ra khỏi ngõ Châu Kiều, ra đường chính tìm người môi giới hỏi thăm giá thuê tửu lâu. Đông Kinh nhà cửa đắt đỏ, giá thuê tửu lâu lại cần tới, Trương Trọng Vi hỏi thăm mấy nhà, cẩn thận ghi chép lại : tửu lâu hai tầng rẻ nhất, giá thuê mỗi tháng là hai trăm quan tiền túc mạch; tửu lâu theo kiểu hoa viên càng đắt hơn, tòa nào rẻ lắm cũng hơn ngàn quan, Trương Trọng Vi sợ quá dám hỏi kĩ càng.

      Lâm Y nhìn bản ghi chép của Trương Trọng Vi, rất là thất vọng, mong ước thuê tửu lâu có hoa viên tan thành bọt nước. Trương Trọng Vi thấy nàng uể oải, an ủi nàng. “Tửu lâu hai tầng tốt hơn nhiều so với gian tại chúng ta có, bằng xem rồi sau”.

      Lâm Y nguyện ý lắm, vì tửu lâu hai tầng bình thường đều nằm sát đường , nàng sở dĩ muốn tửu lâu hoa viên, ngoại trừ vì khung cảnh tao nhã ra, còn vì có sân vườn, phòng ngừa được người ngoài xâm nhập, khiến các bà các đến uống rượu cũng có cảm giác an toàn.

      Có điều, gần đây phu nhân quan lại ghé đến cước điếm nhà họ Trương quá đông , ai cũng gọi tên muốn gặp Lâm Y, khiến nàng mệt mỏi chịu nổi, ra ngoài xem tửu lâu vừa lúc trốn được lát, cũng tốt. Bởi vậy Lâm Y liền theo lời Trương Trọng Vi, đội mũ trùm, theo chàng gặp người môi giới, lại từ người môi giới dẫn đường nhìn thử tòa tửu lâu hai tầng mỗi tháng hai trăm quan kia.

      Lâm Y vốn thích tửu lâu như vậy, đợi đến nơi nàng càng thất vọng hơn, tòa nhà hai tầng kia căn bản thể gọi là “tửu lâu”, bên trong tường chưa trát, sân chưa lát, bàn ghế trống trơn, thậm chí ngay cả cái phòng bếp ra khuôn ra dạng cũng . Nàng nhịn được mối nghi ngờ, hỏi. “Đây chỉ là xác nhà, thế nhưng giá hai trăm quan?”.

      Trương Trọng Vi cũng rất bất mãn. “Đúng là giật tiền”.

      Người môi giới biết Trương Trọng Vi làm quan, dám chậm trễ, cười đon đả. “Đại quan nhân, tửu lâu ở Đông Kinh đều là giá này cả, nếu quan nhân thấy hợp, bằng tự mua tòa”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Mua tòa như vậy tốn bao nhiêu?”.

      Lâm Y nghĩ tửu lâu này chúng ta còn muốn thuê, mua làm chi, vội xua. “Chúng ta mua, chờ đến nơi khác nhìn kĩ hẵng ”.

      Nàng kéo Trương Trọng Vi , vượt khuất mắt người môi giới, thở dài. “Em biết Đông Kinh giá nhà đắt, ngờ vẫn biết chưa hết, hai trăm quan tiền chỉ có thể thuê được tòa nhà rách tung tóe”.

      Trương Trọng Vi . “Tòa nhà kia tuy đơn sơ chút, nhưng cũ nát, chúng ta thuê, trát lại tường, lát sân sạch , vẫn sử dụng được”.

      Lâm Y rất muốn đánh chàng cái, bất đắc dĩ đường, đành nhịn xuống, giận . “Lại mua thêm bàn ghế, làm lại phòng bếp luôn đúng ?”.

      Trương Trọng Vi á khẩu được gì, xấu hổ khụ hai tiếng, đỏ mặt . “Tiêu tốn cao hơn chút”.

      Lâm Y lẩm bẩm. “ biết mấy tòa trang hoàn đẹp đẽ mỗi tháng tốn bao nhiêu…”.

      Trương Trọng Vi vội lấy bản ghi chép lúc trước ra, chỉ vào cái cho nàng xem, . “Ta hỏi qua người môi giới rồi, tòa này mỗi tháng năm trăm quan, trang hoàn vô cùng đẹp, đừng bàn ghế, ngay cả bếp lò hâm nóng rượu cũng có”.

      Năm trăm quan, Lâm Y nuốt nước miếng cái ực, bổng lộc hàng tháng của Trương Trọng Vi chỉ có năm quan, giá thuê tòa tửu lâu này gấp bổng lộc của chàng đến trăm lần, thực là dọa người.

      Trương Trọng Vi cũng ý thức được điều đó, càng tỏ ra ngượng ngùng, gấp bản ghi chép lại, lắp bắp . “Ta, chúng ta từ từ nhìn lại”.

      Về đến nhà, Lâm Y nhìn sổ sách phát ngốc hồi lâu, đột nhiên vỗ cái bàn. “Đắt cũng đắt rồi, ta còn nhìn tửu lâu hai tầng làm chi, trực tiếp xem, thuê đại trạch có hoa viên luôn”.

      Thím Dương vừa lúc đẩy cửa vào, nghe được câu này, kinh ngạc hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, sao thiếu phu nhân biết có người muốn cho thuê đại trạch?”.

      Lâm Y ngẩn ra đoạn mới phản ứng lại, hỏi. “Có người muốn cho thuê?”.

      Thím Dương gật đầu, đưa ra phong thư cho Lâm Y. “ biết gã sai vặt nhà ai chạy tới dúi cho tôi, là nhà có đại trạch hoa viên cần cho thuê”. xong lại hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, vừa rồi tôi chưa , sao thiếu phu nhân biết chuyện cho thuê?”.

      Lâm Y quay đầu lại, cười với Trương Trọng Vi. “Chẳng lẽ là ý trời muốn thành toàn chúng ta?”.

      Trương Trọng Vi cũng thấy quá khéo, chụm đầu cùng Lâm Y xé phong thư. Trong phong thư có thư gì hết, chỉ có quảng cáo cho thuê, hai người đọc xong, đồng loạt thở dài tiếng. “Cái này mà ý trời gì chứ”.

      ra người quảng cáo cho thuê chính là Ngưu phu nhân, đại trạch hoa viên cần cho thuê chính là nương tử điếm nhà họ Dương. Lâm Y . “Đây là chuyện thấy trước rồi, nương tử điếm nhà họ Dương bây giờ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, nếu cho thuê ra ngoài, lỗ vốn cái chắc”.

      Trương Trọng Vi . “Xem ra bà ngoại vội vã sang tay tòa tửu lâu này, bằng chẳng đưa quảng cáo đến tận chỗ chúng ta, lúc này nếu thuê ra có thể ép giá, chỉ là…”.

      Lâm Y thấy chàng ấp a ấp úng, ngạc nhiên hỏi. “ chủ gia đình, chàng rốt cuộc là muốn thuê hay muốn thuê?”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 177: Học tập Đậu Nghĩa


      Trương Trọng Vi thực mâu thuẫn, chàng cho rằng đây là cơ hội khó được, cơ sở lo lắng phí tổn, hẳn là nên thuê ngay nương tử điếm nhà họ Dương; cùng lúc đó chàng lại lo lắng vì thế mà khiến người ta hiểu lầm quan hệ hai nhà Trương – Dương, dù sao phe phái của Vương hàn lâm bắt đầu hoài nghi.

      Lâm Y nghe Trương Trọng Vi phân tích nỗi lòng xong, chắc như chém đinh chặt sắt, thay chàng đưa ra quyết định. “Chúng ta thuê, nương tử điếm nhà họ Dương là ngăn ra từ hậu viện của nhà bọn họ, em cần ở gần bà ta đến vậy”.

      Trương Trọng Vi liền vò tấm giấy quảng cáo lại, quẳng nơi khác, . “Nghe lời nương tử, chúng ta thuê”.

      Lâm Y bản thân muốn thuê, nhưng vẫn lưu ý động tĩnh nhà họ Dương, nghĩ thầm biết ai may mắn thuê được tòa nhà đó với giá thấp. Nàng nghĩ lầm rồi, người kinh doanh ai cũng chú ý điềm may, mà nương tử điếm nhà họ Dương từ lúc khai trương đến nay ngừng gặp cố, bọn họ đều đinh ninh phong thủy nơi đó tốt, Ngưu phu nhân quảng cáo cho thuê, người khinh thường quan tâm, người nhân cơ hội ép giá.

      Rơi xuống bước đường cùng, buôn bán thành công với bất kì ai, Ngưu phu nhân hết cách, đành phải đổi nơi mở điếm thành nội viện, chỉ tiếc bao nhiêu vật trang trí xa hoa bỏ phí. Lâm Y xem chuẩn cơ hội, nhờ người môi giới ra mặt, mua lại toàn bộ bàn ghế và đồ uống rượu tinh xảo, được món hời to.

      Đồ uống rượu làm bằng bạc, bỏ vào phòng trong hết, phải đem giấu trong nhà kho. Thanh Miêu vừa hỗ trợ vừa cười vui sướng. “Điếm của Ngưu phu nhân cho thuê được, lúc này mệt lớn”.

      Lâm Y . “Bà ta có mệt nữa chúng ta cũng kiếm được gì, đại trạch hoa viên vẫn vô tung tích”.

      Thanh Miêu lên tiếng, lâu sau mới . “Nhị thiếu phu nhân đừng nóng vội, chúng ta chậm rãi kiếm, luôn đến ngày gom đủ tiền”.

      Tính tình Thanh Miêu trước nay luôn nóng vội, thế nhưng khuyên ngược lại Lâm Y, khiến mọi người ồ lên cười. Thanh Miêu oán giận. “Trong thành phiền toái quá , nếu ở nông thôn, tùy tiện tìm mảnh đất là xây được nhà ở, căn bản cần tiêu tiền thuê”.

      Chúc bà bà là người gốc Đông Kinh, hiểu biết tình hình trong thành nhiều hơn, phản bác. “ câu này sai rồi, xây nhà mặc kệ là nông thôn hay ở kinh thành, chỉ cần có tiền là xây được thôi”.

      Thanh Miêu thở dài. “ cũng đúng, căn bản là vì có tiền, nếu chúng ta có tiền trong tay cũng mua được mảnh đất ở Đông Kinh, muốn xây quán rượu kiểu gì xây kiểu ấy”.

      Lâm Y nghe bọn họ chuyện mua đất, đột nhiên nhớ tới chuyện xưa từng đọc được trong quyển tạp văn, quyển tạp văn ấy vẫn là khi còn ở nông thôn, nhặt được trong góc tiểu viện nhà họ Trương, nàng đoán rằng Trương Trọng Vi cũng đọc qua, liền kêu Thanh Miêu cùng mọi người tiếp tục xếp bàn, bản thân kéo Trương Trọng Vi về phòng, hỏi. “Trọng Vi, chàng có biết Đậu Nghĩa, phú thương tiền triều ?”.

      Trương Trọng Vi đăm chiêu, . “Có biết phần nào, ông ấy xây nhà lập nghiệp, chưa đến bốn mươi làm thủ phủ Trường An”.

      Quả nhiên Trương Trọng Vi cũng biết, Lâm Y hưng phấn đứng lên, chạy đến rương sách lật tung lên, nhưng thu hoạch được gì, thất vọng than thở. “Quyển sách kia mang vào thành”.

      Trương Trọng Vi hơi nghi hoặc, hỏi. “Nương tử, chỉ là quyển tạp thư thôi, đương nhiên mang vào thành làm gì, em cần tìm nó có việc?”.

      Lâm Y . “Em nhớ năm đó Đậu Nghĩa chỉ bỏ ra số tiền cực mua được mảnh đất đầu tiên, nhưng quên mất ông ấy làm thế nào”.

      Trương Trọng Vi trí nhớ tốt, nghĩ sơ nhớ ra, . “Sở dĩ ông ấy tiêu phí ít là vì mảnh đất ông ấy mua là cái ao phân vứt , tuy rằng rộng tới hơn mười mẫu, nhưng ai thèm mua, vậy nên ông ấy tốn chưa tới tám mươi vạn mua được, mướn người san bằng, lại xây cửa hàng, cho người Ba Tư thuê buôn bán, phát tài từ đó”.

      Lâm Y nghe, hai mắt tỏa sáng, hận thể lập tức nhảy ra đường, cũng tìm cái ao phân vứt mua luôn.

      Trương Trọng Vi nhìn ra tâm tư của nàng, buồn cười. “Nếu tiền dễ kiếm như vậy ai cũng kiếm rồi, em ngẫm lại xem, triều đình cho dân chúng áo vải xây nhà quá lớn, vì sao Đậu Nghĩa lại làm được?”.

      Lâm Y cũng biết triều đình quy định sao, ngạc nhiên, . “Em chỉ nhớ Đậu Nghĩa mua đất xây trường đua chơi cưỡi ngựa đánh bóng, tặng cho Thái úy, khiến ông này hài lòng, từ đó về sau thăng chức rất nhanh, nhưng biết nguyên nhân sâu xa”.

      Trương Trọng Vi thấy nàng ủ rũ như cà phơi sương, hỏi. “Nương tử, em đột nhiên nhắc tới Đậu Nghĩa làm chi, chẳng lẽ em cũng muốn mua đất?”.

      Lâm Y nằm úp sấp bàn, . “Em cũng muốn học Đậu Nghĩa mua ao phân”.

      Đáp án quá hài hước, Trương Trọng Vi cười to dứt, Lâm Y giận liếc cái, . “Sao a, Đậu Nghĩa mua ao phân xây cửa hàng được, cho em cũng mua đất xây quán rượu? Đáng tiếc em có vận khí tốt như ông ấy, chỉ dám suy nghĩ thôi”.

      Nàng nửa đùa, Trương Trọng Vi lại cho là , trầm tư suy nghĩ, . “Nương tử, nếu em muốn xây quán rượu, cần tới mười mẫu, mẫu, thậm chí nửa mẫu là đủ phải ?”.

      Lâm Y bật dậy, tinh thần tỉnh táo, vội vàng hỏi. “Chàng có biện pháp kiếm ra đất?”.

      Trương Trọng Vi chậm rãi thong thả bước , . “Người biết chữ nhiều, cho dù biết cũng ít ai coi tạp thư, bởi vậy số người biết phát tài từ ao phân hẳn là cực ”.

      Lâm Y nghe hiểu mô tê, hỏi. “Người khác biết liên quan gì tới chúng ta?”.

      Lúc nàng câu này, Trương Trọng Vi vừa hay đến gần nàng, thấy hai mắt nàng trong sáng ngây thơ, cảm thấy thú vị, nhịn được giơ tay búng lên trán nàng, cười. “Nếu đại đa số người ta biết, chừng trong kinh thành cũng có cái hố phân vứt ”.

      Lâm Y để ý tay chàng còn gác trán mình, nhảy bật lên, kéo chàng ra ngoài. “Chúng ta ra phố nhìn thử”.

      Trương Trọng Vi chưa bao giờ thấy Lâm Y gấp gáp như vậy, buồn cười . “Nhìn cái gì? Nhìn chỗ nào có hố phân hả?”.

      Lâm Y dậm chân. “Chàng bớt chê cười em , chẳng lẽ chàng có chủ ý hay hơn?”.

      Trương Trọng Vi kéo nàng ngồi xuống lại. “ ra Đại Tống chúng ta, người mua đất xây nhà giống Đậu Nghĩa thiếu”.

      Lâm Y gật đầu. “Phải vậy, tuy Đông Kinh khắp nơi đều là nhà cho thuê, nhưng luôn có người tự xây, những người đó nếu phải đại thương nhân cũng là đại quan gia”.

      Trương Trọng Vi . “ chỉ họ, em quên hai gian phòng nhà chúng là thuê ở đâu sao?”.

      Lâm Y thốt lên. “Vụ lâu điếm!”.

      Trương Trọng Vi lại nhàng lắc đầu, ra vụ lâu điếm chỉ để ý cho thuê, phụ trách xây nhà là ngành khác, gọi là “Sở tu hoàn kinh thành”, “Sở tu hoàn kinh thành” vốn chỉ phụ trách xây tường thành và cung điện, đợi tường thành sửa chữa xong, cung thất cũng xa hoa rồi, liền dâng tấu xin triều đình chuyển đất xây phòng cho thuê, phòng ốc nhà Lâm Y thuê cũng là vì thế mà có.

      Trương Trọng Vi giải thích xong, tiếp. “Triều đình chuyển đổi đất đều phân thành từng mảnh, ta tin trong số đó có mảnh nào là vứt ”.

      Lâm Y gõ tay xuống bàn, . “Nhất định có, nhưng dựa vào quan hệ khẳng định lấy được”.

      Trương Trọng Vi cả ngày vốn để giảng giải cho Lâm Y nghe, nghĩ tới cũng bộc lộ hết tâm tư của chính chàng ra. “Mặc kệ, trước tìm ra rồi sau, chừng “Sở tu hoàn kinh thành” cũng phát sầu vì đống đất vứt đó”.

      Câu này có lý, nếu vận khí thực tốt như Đậu Nghĩa, có thể tìm được mảnh đất ai muốn, Lâm Y cũng có lòng tin mua được.

      Đôi vợ chồng trẻ bị ý tưởng của người thương nhân tiền triều kích thích, là làm ngay, Lâm Y lấy mũ trùm, Trương Trọng Vi bốc tiền đồng, hai người ra ngõ thuê cỗ kiệu hai chỗ, cùng ngồi để tiện bàn bạc to , miễn cho bị người ngoài nghe thấy.

      Thành Đông Kinh quá lớn, lúc này sắc trời cũng xế chiều, hai người dám xa, chỉ dạo quanh phụ cận ngõ Châu Kiều vòng, thấy nơi nơi chốn chốn phồn hoa, đừng đến ao phân vứt , ngay cả hốc lỗ bụi tre cũng tìm được.

      Lâm Y hơi uể oải, . “Vận khí của Đậu Nghĩa quả nhiên phải ai cũng có”.

      Trương Trọng Vi ủng hộ những lời này, bác bỏ. “Mệt em coi như thông minh, sao ngộ ra được? Đậu Nghĩa phải tốt ở vận khí, mà là ánh mắt”.

      Lâm Y nhất thời xấu hổ, hổ thẹn thôi, nàng tự xưng là người đại xuyên về quá khứ, kiến thức thế nhưng bằng chàng trai bản thổ cổ đại Trương Trọng Vi. Hổ thẹn càng nhiều, càng thấy may mắn, người đàn ông bất phàm này phải ai khác, đúng là tướng công nhà mình, là chỗ dựa chung thân của mình. Nàng nghĩ đến đoạn, trong lòng ngọt ngào như mật, bất giác tựa gần hơn vào Trương Trọng Vi.

      Mành kiệu còn vén lên, Trương Trọng Vi giật mình, lại luyến tiếc nỡ đẩy Lâm Y ra, liền nhanh vươn bàn tay kéo mành xuống, ngăn cách ánh mắt người qua đường ở bên ngoài, cũng gắt gao ôm chặt lấy Lâm Y.

      Vợ chồng có cùng mục tiêu, cảm tình phá lệ nồng hậu, hai người từ lúc đường cho đến khi lên giường ngủ vẫn tán gẫu ngừng, chưa thèm. Lâm Y đắp chăn, ôm Trương Trọng Vi, cười híp mắt. “Vẫn còn nửa thành Đông Kinh chưa tìm kiếm, nhất định mảnh đất trống vứt ”.

      Hôm sau, hai vợ chồng rời giường sớm, tinh thần phấn chấn chuẩn bị xuất phát, tiếp tục tìm kiếm mảnh đất hoang, ngờ vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ, liền thấy Ngưu phu nhân ngồi ngay ngắn trong điếm, trước mặt bày bốn năm bầu rượu, có cả trọn vẹn bộ chén bốn mùa hoa cỏ.

      Ngưu phu nhân trang bị quà cáp tới cước điếm nhà họ Trương vào giờ này để làm gì? Lâm Y liếc mắt nhìn ra, bầu rượu và ly rượu trước mặt Ngưu phu nhân phải của cước điếm nhà họ Trương, hẳn là bà ta mang tới, nàng khỏi thầm sinh nghi, lại diễn màn gì nữa đây?

      Canh giờ còn sớm, trong điếm có khách, chỉ có Ngưu phu nhân lẳng lặng ngồi ở vị trí trung gian, Trương Trọng Vi cũng nhìn ra quái dị, khẽ kéo ống tay áo Lâm Y, thầm. “Nương tử, đừng để ý bà ta, chúng ta im lặng chuồn thôi”.

      Lâm Y buồn cười. “Đây là điếm nhà chúng ta, cũng phải nhà bà ta, vì sao chúng ta phải trốn tránh như kẻ trộm chứ. Hơn nữa trước giờ em làm việc thẹn với lương tâm, người trong lòng có quỷ chính là bà ta”.

      Trương Trọng Vi thấy nàng dừng bước, hỏi. “Vậy chúng ta nữa?”.

      Lâm Y đáp. “Dù sao mấy ngày nay chàng cũng cần làm việc, chúng ta lúc nào cũng được, chờ em gặp bà ta hồi, xem bà ta lại tung chiêu gì nữa”.

      Ngưu phu nhân thân phận là bà ngoại, nhưng Trương Trọng Vi rất quan ngại về thái độ làm người của bà ta, nhắc nhở Lâm Y. “Cẩn thận chút, bà ta tuy là trưởng bối, nhưng cách mấy tầng, đừng nhường nhịn bà ta, cũng nên cho bà ta biết chúng ta phải dễ ăn hiếp”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 177: Học tập Đậu Nghĩa


      Trương Trọng Vi thực mâu thuẫn, chàng cho rằng đây là cơ hội khó được, cơ sở lo lắng phí tổn, hẳn là nên thuê ngay nương tử điếm nhà họ Dương; cùng lúc đó chàng lại lo lắng vì thế mà khiến người ta hiểu lầm quan hệ hai nhà Trương – Dương, dù sao phe phái của Vương hàn lâm bắt đầu hoài nghi.

      Lâm Y nghe Trương Trọng Vi phân tích nỗi lòng xong, chắc như chém đinh chặt sắt, thay chàng đưa ra quyết định. “Chúng ta thuê, nương tử điếm nhà họ Dương là ngăn ra từ hậu viện của nhà bọn họ, em cần ở gần bà ta đến vậy”.

      Trương Trọng Vi liền vò tấm giấy quảng cáo lại, quẳng nơi khác, . “Nghe lời nương tử, chúng ta thuê”.

      Lâm Y bản thân muốn thuê, nhưng vẫn lưu ý động tĩnh nhà họ Dương, nghĩ thầm biết ai may mắn thuê được tòa nhà đó với giá thấp. Nàng nghĩ lầm rồi, người kinh doanh ai cũng chú ý điềm may, mà nương tử điếm nhà họ Dương từ lúc khai trương đến nay ngừng gặp cố, bọn họ đều đinh ninh phong thủy nơi đó tốt, Ngưu phu nhân quảng cáo cho thuê, người khinh thường quan tâm, người nhân cơ hội ép giá.

      Rơi xuống bước đường cùng, buôn bán thành công với bất kì ai, Ngưu phu nhân hết cách, đành phải đổi nơi mở điếm thành nội viện, chỉ tiếc bao nhiêu vật trang trí xa hoa bỏ phí. Lâm Y xem chuẩn cơ hội, nhờ người môi giới ra mặt, mua lại toàn bộ bàn ghế và đồ uống rượu tinh xảo, được món hời to.

      Đồ uống rượu làm bằng bạc, bỏ vào phòng trong hết, phải đem giấu trong nhà kho. Thanh Miêu vừa hỗ trợ vừa cười vui sướng. “Điếm của Ngưu phu nhân cho thuê được, lúc này mệt lớn”.

      Lâm Y . “Bà ta có mệt nữa chúng ta cũng kiếm được gì, đại trạch hoa viên vẫn vô tung tích”.

      Thanh Miêu lên tiếng, lâu sau mới . “Nhị thiếu phu nhân đừng nóng vội, chúng ta chậm rãi kiếm, luôn đến ngày gom đủ tiền”.

      Tính tình Thanh Miêu trước nay luôn nóng vội, thế nhưng khuyên ngược lại Lâm Y, khiến mọi người ồ lên cười. Thanh Miêu oán giận. “Trong thành phiền toái quá , nếu ở nông thôn, tùy tiện tìm mảnh đất là xây được nhà ở, căn bản cần tiêu tiền thuê”.

      Chúc bà bà là người gốc Đông Kinh, hiểu biết tình hình trong thành nhiều hơn, phản bác. “ câu này sai rồi, xây nhà mặc kệ là nông thôn hay ở kinh thành, chỉ cần có tiền là xây được thôi”.

      Thanh Miêu thở dài. “ cũng đúng, căn bản là vì có tiền, nếu chúng ta có tiền trong tay cũng mua được mảnh đất ở Đông Kinh, muốn xây quán rượu kiểu gì xây kiểu ấy”.

      Lâm Y nghe bọn họ chuyện mua đất, đột nhiên nhớ tới chuyện xưa từng đọc được trong quyển tạp văn, quyển tạp văn ấy vẫn là khi còn ở nông thôn, nhặt được trong góc tiểu viện nhà họ Trương, nàng đoán rằng Trương Trọng Vi cũng đọc qua, liền kêu Thanh Miêu cùng mọi người tiếp tục xếp bàn, bản thân kéo Trương Trọng Vi về phòng, hỏi. “Trọng Vi, chàng có biết Đậu Nghĩa, phú thương tiền triều ?”.

      Trương Trọng Vi đăm chiêu, . “Có biết phần nào, ông ấy xây nhà lập nghiệp, chưa đến bốn mươi làm thủ phủ Trường An”.

      Quả nhiên Trương Trọng Vi cũng biết, Lâm Y hưng phấn đứng lên, chạy đến rương sách lật tung lên, nhưng thu hoạch được gì, thất vọng than thở. “Quyển sách kia mang vào thành”.

      Trương Trọng Vi hơi nghi hoặc, hỏi. “Nương tử, chỉ là quyển tạp thư thôi, đương nhiên mang vào thành làm gì, em cần tìm nó có việc?”.

      Lâm Y . “Em nhớ năm đó Đậu Nghĩa chỉ bỏ ra số tiền cực mua được mảnh đất đầu tiên, nhưng quên mất ông ấy làm thế nào”.

      Trương Trọng Vi trí nhớ tốt, nghĩ sơ nhớ ra, . “Sở dĩ ông ấy tiêu phí ít là vì mảnh đất ông ấy mua là cái ao phân vứt , tuy rằng rộng tới hơn mười mẫu, nhưng ai thèm mua, vậy nên ông ấy tốn chưa tới tám mươi vạn mua được, mướn người san bằng, lại xây cửa hàng, cho người Ba Tư thuê buôn bán, phát tài từ đó”.

      Lâm Y nghe, hai mắt tỏa sáng, hận thể lập tức nhảy ra đường, cũng tìm cái ao phân vứt mua luôn.

      Trương Trọng Vi nhìn ra tâm tư của nàng, buồn cười. “Nếu tiền dễ kiếm như vậy ai cũng kiếm rồi, em ngẫm lại xem, triều đình cho dân chúng áo vải xây nhà quá lớn, vì sao Đậu Nghĩa lại làm được?”.

      Lâm Y cũng biết triều đình quy định sao, ngạc nhiên, . “Em chỉ nhớ Đậu Nghĩa mua đất xây trường đua chơi cưỡi ngựa đánh bóng, tặng cho Thái úy, khiến ông này hài lòng, từ đó về sau thăng chức rất nhanh, nhưng biết nguyên nhân sâu xa”.

      Trương Trọng Vi thấy nàng ủ rũ như cà phơi sương, hỏi. “Nương tử, em đột nhiên nhắc tới Đậu Nghĩa làm chi, chẳng lẽ em cũng muốn mua đất?”.

      Lâm Y nằm úp sấp bàn, . “Em cũng muốn học Đậu Nghĩa mua ao phân”.

      Đáp án quá hài hước, Trương Trọng Vi cười to dứt, Lâm Y giận liếc cái, . “Sao a, Đậu Nghĩa mua ao phân xây cửa hàng được, cho em cũng mua đất xây quán rượu? Đáng tiếc em có vận khí tốt như ông ấy, chỉ dám suy nghĩ thôi”.

      Nàng nửa đùa, Trương Trọng Vi lại cho là , trầm tư suy nghĩ, . “Nương tử, nếu em muốn xây quán rượu, cần tới mười mẫu, mẫu, thậm chí nửa mẫu là đủ phải ?”.

      Lâm Y bật dậy, tinh thần tỉnh táo, vội vàng hỏi. “Chàng có biện pháp kiếm ra đất?”.

      Trương Trọng Vi chậm rãi thong thả bước , . “Người biết chữ nhiều, cho dù biết cũng ít ai coi tạp thư, bởi vậy số người biết phát tài từ ao phân hẳn là cực ”.

      Lâm Y nghe hiểu mô tê, hỏi. “Người khác biết liên quan gì tới chúng ta?”.

      Lúc nàng câu này, Trương Trọng Vi vừa hay đến gần nàng, thấy hai mắt nàng trong sáng ngây thơ, cảm thấy thú vị, nhịn được giơ tay búng lên trán nàng, cười. “Nếu đại đa số người ta biết, chừng trong kinh thành cũng có cái hố phân vứt ”.

      Lâm Y để ý tay chàng còn gác trán mình, nhảy bật lên, kéo chàng ra ngoài. “Chúng ta ra phố nhìn thử”.

      Trương Trọng Vi chưa bao giờ thấy Lâm Y gấp gáp như vậy, buồn cười . “Nhìn cái gì? Nhìn chỗ nào có hố phân hả?”.

      Lâm Y dậm chân. “Chàng bớt chê cười em , chẳng lẽ chàng có chủ ý hay hơn?”.

      Trương Trọng Vi kéo nàng ngồi xuống lại. “ ra Đại Tống chúng ta, người mua đất xây nhà giống Đậu Nghĩa thiếu”.

      Lâm Y gật đầu. “Phải vậy, tuy Đông Kinh khắp nơi đều là nhà cho thuê, nhưng luôn có người tự xây, những người đó nếu phải đại thương nhân cũng là đại quan gia”.

      Trương Trọng Vi . “ chỉ họ, em quên hai gian phòng nhà chúng là thuê ở đâu sao?”.

      Lâm Y thốt lên. “Vụ lâu điếm!”.

      Trương Trọng Vi lại nhàng lắc đầu, ra vụ lâu điếm chỉ để ý cho thuê, phụ trách xây nhà là ngành khác, gọi là “Sở tu hoàn kinh thành”, “Sở tu hoàn kinh thành” vốn chỉ phụ trách xây tường thành và cung điện, đợi tường thành sửa chữa xong, cung thất cũng xa hoa rồi, liền dâng tấu xin triều đình chuyển đất xây phòng cho thuê, phòng ốc nhà Lâm Y thuê cũng là vì thế mà có.

      Trương Trọng Vi giải thích xong, tiếp. “Triều đình chuyển đổi đất đều phân thành từng mảnh, ta tin trong số đó có mảnh nào là vứt ”.

      Lâm Y gõ tay xuống bàn, . “Nhất định có, nhưng dựa vào quan hệ khẳng định lấy được”.

      Trương Trọng Vi cả ngày vốn để giảng giải cho Lâm Y nghe, nghĩ tới cũng bộc lộ hết tâm tư của chính chàng ra. “Mặc kệ, trước tìm ra rồi sau, chừng “Sở tu hoàn kinh thành” cũng phát sầu vì đống đất vứt đó”.

      Câu này có lý, nếu vận khí thực tốt như Đậu Nghĩa, có thể tìm được mảnh đất ai muốn, Lâm Y cũng có lòng tin mua được.

      Đôi vợ chồng trẻ bị ý tưởng của người thương nhân tiền triều kích thích, là làm ngay, Lâm Y lấy mũ trùm, Trương Trọng Vi bốc tiền đồng, hai người ra ngõ thuê cỗ kiệu hai chỗ, cùng ngồi để tiện bàn bạc to , miễn cho bị người ngoài nghe thấy.

      Thành Đông Kinh quá lớn, lúc này sắc trời cũng xế chiều, hai người dám xa, chỉ dạo quanh phụ cận ngõ Châu Kiều vòng, thấy nơi nơi chốn chốn phồn hoa, đừng đến ao phân vứt , ngay cả hốc lỗ bụi tre cũng tìm được.

      Lâm Y hơi uể oải, . “Vận khí của Đậu Nghĩa quả nhiên phải ai cũng có”.

      Trương Trọng Vi ủng hộ những lời này, bác bỏ. “Mệt em coi như thông minh, sao ngộ ra được? Đậu Nghĩa phải tốt ở vận khí, mà là ánh mắt”.

      Lâm Y nhất thời xấu hổ, hổ thẹn thôi, nàng tự xưng là người đại xuyên về quá khứ, kiến thức thế nhưng bằng chàng trai bản thổ cổ đại Trương Trọng Vi. Hổ thẹn càng nhiều, càng thấy may mắn, người đàn ông bất phàm này phải ai khác, đúng là tướng công nhà mình, là chỗ dựa chung thân của mình. Nàng nghĩ đến đoạn, trong lòng ngọt ngào như mật, bất giác tựa gần hơn vào Trương Trọng Vi.

      Mành kiệu còn vén lên, Trương Trọng Vi giật mình, lại luyến tiếc nỡ đẩy Lâm Y ra, liền nhanh vươn bàn tay kéo mành xuống, ngăn cách ánh mắt người qua đường ở bên ngoài, cũng gắt gao ôm chặt lấy Lâm Y.

      Vợ chồng có cùng mục tiêu, cảm tình phá lệ nồng hậu, hai người từ lúc đường cho đến khi lên giường ngủ vẫn tán gẫu ngừng, chưa thèm. Lâm Y đắp chăn, ôm Trương Trọng Vi, cười híp mắt. “Vẫn còn nửa thành Đông Kinh chưa tìm kiếm, nhất định mảnh đất trống vứt ”.

      Hôm sau, hai vợ chồng rời giường sớm, tinh thần phấn chấn chuẩn bị xuất phát, tiếp tục tìm kiếm mảnh đất hoang, ngờ vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ, liền thấy Ngưu phu nhân ngồi ngay ngắn trong điếm, trước mặt bày bốn năm bầu rượu, có cả trọn vẹn bộ chén bốn mùa hoa cỏ.

      Ngưu phu nhân trang bị quà cáp tới cước điếm nhà họ Trương vào giờ này để làm gì? Lâm Y liếc mắt nhìn ra, bầu rượu và ly rượu trước mặt Ngưu phu nhân phải của cước điếm nhà họ Trương, hẳn là bà ta mang tới, nàng khỏi thầm sinh nghi, lại diễn màn gì nữa đây?

      Canh giờ còn sớm, trong điếm có khách, chỉ có Ngưu phu nhân lẳng lặng ngồi ở vị trí trung gian, Trương Trọng Vi cũng nhìn ra quái dị, khẽ kéo ống tay áo Lâm Y, thầm. “Nương tử, đừng để ý bà ta, chúng ta im lặng chuồn thôi”.

      Lâm Y buồn cười. “Đây là điếm nhà chúng ta, cũng phải nhà bà ta, vì sao chúng ta phải trốn tránh như kẻ trộm chứ. Hơn nữa trước giờ em làm việc thẹn với lương tâm, người trong lòng có quỷ chính là bà ta”.

      Trương Trọng Vi thấy nàng dừng bước, hỏi. “Vậy chúng ta nữa?”.

      Lâm Y đáp. “Dù sao mấy ngày nay chàng cũng cần làm việc, chúng ta lúc nào cũng được, chờ em gặp bà ta hồi, xem bà ta lại tung chiêu gì nữa”.

      Ngưu phu nhân thân phận là bà ngoại, nhưng Trương Trọng Vi rất quan ngại về thái độ làm người của bà ta, nhắc nhở Lâm Y. “Cẩn thận chút, bà ta tuy là trưởng bối, nhưng cách mấy tầng, đừng nhường nhịn bà ta, cũng nên cho bà ta biết chúng ta phải dễ ăn hiếp”.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :