1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 169: Ví dụ giáo dục

      Lâm Y như thế mang hai ý, thứ nhất : muốn Đinh phu nhân hỏi thêm, tránh phát sinh chuyện khác; thứ hai : để đối phương biết nhà họ Trương là gia đình quan lại, tốt nhất chớ mưu gì.

      ngờ Đinh phu nhân vừa nghe Trương Trọng Vi làm quan, ngược lại trở nên hào hứng, bước chân ra ngoài cũng dừng, hỏi. “Tôi định đến nha môn tìm người, có thể mời quan nhân nhà giúp được ?”.

      Nếu là tìm người, Lâm Y vẫn vui lòng hỗ trợ, nhưng liên quan đến nha môn, nàng liền lực bất tòng tâm, với Đinh phu nhân. “Quan nhân nhà tôi làm việc ở nha môn, chỉ sợ khó giúp được ”.

      Đinh phu nhân nghe vậy, thất vọng, hành lễ cáo từ về nhà.

      Đinh phu nhân vừa , Lâm Y liền hỏi Trương Bát nương. “Em từng Đinh phu nhân lên kinh tìm chồng, người ấy muốn đến nha môn tìm hẳn chính là quan nhân của ấy?”.

      Trương Bát nương gật đầu phải, bổ sung thêm. “Tam nương, em có thể thuận lợi tìm được hai người, toàn bộ dựa vào Đinh phu nhân, lần này chị ấy phải tìm quan nhân, môi trường lại xa lạ, nếu chị có thể giúp đỡ liền giúp phen , em thay chị ấy tạ ơn hai người”. xong, cúi gập người hướng Lâm Y.

      Lâm Y là chị dâu của , nhận hành lễ cũng được, liền né tránh, hỏi. “Đinh phu nhân là người ở đâu, quan nhân là ai, vì sao mất tích?”.

      Trương Bát nương ngẫm nghĩ, đáp. “Nhà chồng chị ấy họ Cổ, nghe từng ở tại khu phía đông cổng Chu Tước môn”.

      Lâm Y nghe xong, trong lòng đing phát, vừa hay Trương Trọng Vi tiễn Trương Bá Lâm quay lại, liền gọi chàng. “Chàng mau tới đây nghe nè, chắc chúng ta và hàng xóm cũ đúng là có duyên”.

      Trương Trọng Vi vào trong phòng, tò mò hỏi chuyện gì.

      Trương Bát nương kể lại chuyện nhà chồng Đinh phu nhân, bảo rằng quan nhân của ấy – Cổ lão gia – là thương nhân bán dạo, ở Đông Kinh có nhà riêng, quanh năm suốt tháng được mấy lần về nhà, Đinh phu nhân gặp mãi thành thói quen, nhưng nhác thấy trời trở lại, trong nhà già trẻ cần mua thêm quần áo qua mùa đông, thấy Cổ lão gia gửi tiền về, Đinh phu nhân sốt ruột, hỏi thăm tung tích Cổ lão gia khắp nơi, hỏi thôi, hỏi liền trúng tin giật gân, ra Cổ lão gia ở kinh thành bị dính vào án quan, tại kẹt trong nhà giam ra được, Đinh phu nhân dưới tình thế cấp bách đành giao lại con cái cho cha mẹ chồng chăm sóc, mượn thân thích ít quan tiền lên kinh cứu chồng.

      Lâm Y nghe xong từ “cứu”, xùy tiếng. “Đàn ông như thế còn gì để cứu nữa, cho Đinh phu nhân, chớ hao phí tiền của, mặc kệ ông ta ”.

      Trương Trọng Vi nghĩ đến nàng ưa nhìn Cổ lão gia nuôi vợ bé, bác bỏ. “Mỗi người mỗi ý, Cổ lão gia hàng năm xa nhà, mua người để hầu hạ cũng có thể hiểu được, phải lỗi của ông ta, là ông ta bị Lâm phu nhân làm liên lụy”.

      Lâm Y có vẻ hơi tức giận. “Người nuôi vợ bé bên ngoài ít, nhưng nuôi đến mức màng chăm lo gia đình mình nữa chẳng có mấy ai. Chàng nghe Bát nương sao, Đinh phu nhân ngay cả tiền mua quần áo mùa đông cho gia đình cũng có, Cổ lão gia bỏ mặc già trẻ từ xuống dưới, đưa hết tiền bạc cho Lâm phu nhân, quả thực đáng giận… Gọi ta là Lâm phu nhân quả thực là đề cao ta lắm, nhiều lắm chỉ xứng cái danh Lâm nương tử”.

      Trương Trọng Vi ban nãy nghe cẩn thận, bị Lâm Y , có chút hổ thẹn. “Nếu thực vậy, đúng là ông này nhân phẩm tốt, chẳng trách bị kiện”.

      Lâm Y đột nhiên nhớ ra việc, mở rương, lôi ra xấp gấm Tứ Xuyên, . “Đây là lúc trước Lâm nương tử tặng, mọi người nhìn xem, ta chỉ là vợ bé mà ra tay rộng rãi như thế, phu nhân chính thất lại chẳng có nổi tiền sống qua mùa đông”.

      Trương Bát nương nghe đến đó mới hoàn toàn hiểu, ra Cổ lão gia chỉ bị dính án quan ở kinh thành, mà còn có cả vợ bé, hỏi. “Vậy chị thử Lâm nương tử đó bây giờ ở đâu?”.

      Lâm Y kể chuyện ngày ấy khu đông cổng Chu Tước môn bị cháy cho Trương Bát nương nghe, . “ ta thậm thụt với kẻ khác, lại gây thêm họa, nhất định trốn rồi”. Nàng đưa xấp gấp Tứ Xuyên cho Trương Bát nương. “Đây là của nhà Đinh phu nhân, vẫn trả lại nguyên chủ hơn, em mang qua cho ấy ”.

      Trương Bát nương nhận xấp gấm Tứ Xuyên, nhìn nhìn Trương Trọng Vi, muốn lại thôi, Lâm Y nhìn thấy, hỏi thay . “Bát nương tử nghĩ sang nhà Đinh phu nhân ở nhờ, biết chàng có đồng ý ?”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Đinh phu nhân nhà có mấy người?”.

      Lâm Y đẩy Trương Bát nương, Trương Bát nương đáp. “Trong phòng thượng đẳng chỉ có mình chị ấy ở, vợ chồng vú nuôi ở phía sau, ngay bên cạnh chỗ Thanh Miêu”.

      Trương Trọng Vi nhìn Lâm Y, thấy nàng khẽ gật đầu, liền đồng ý, . “Nếu chỉ có mình Đinh phu nhân, sang ở cũng được, ngày khác nhờ Nhị tẩu em đến nhà lời cảm tạ”.

      Trương Bát nương thấy trai đồng ý, vui mừng dạ, cầm xấp gấm Tứ Xuyên hướng cách vách.

      Lâm Y cười hỏi Trương Trọng Vi. “Chàng đồng ý dễ dàng như vậy, sợ Bát nương tử bị Đinh phu nhân lừa?”.

      Trương Trọng Vi . “ đường mấy tháng trời, muốn lừa sớm lừa, chẳng ai chờ đến lúc Bát nương tử tìm được người thân mới lừa, bị ngớ ngẩn chắc?”.

      Lâm Y cười sờ sờ đầu chàng, . “Quan nhân nhà em, càng lúc càng thông minh”.

      Trương Trọng Vi nhìn ra ngoài cửa sổ. “Bát nương tử lần này hẳn là kể lại những gì chúng ta vừa đàm luận ban nãy cho Đinh phu nhân, chắc bao lâu nữa Đinh phu nhân đến tìm em”.

      Lâm Y để bụng. “Cho dù tìm em, em cũng chỉ biết bẩm báo chi tiết lại tình cảnh ngày ấy thôi, chuyện tìm chồng, thứ lỗi em có khả năng”.

      Trương Trọng Vi học bộ dáng nàng vừa rồi, cũng sờ sờ đầu nàng, cười . “Em trà trộn mấy ngày với các phu nhân nhà quan lại, cũng trở nên thông minh ít nha”.

      Lâm Y vuốt tay chàng, sẵng giọng. “Bớt nịnh nọt, em biết mọi việc đều phải lượng sức mà , hơn nữa người như Cổ lão gia có gì đáng để giúp”.

      Trương Trọng Vi nhất nàng làm bộ hờn dỗi, đưa tay dời xuống bên hông nàng, túm vào lòng, hôn cái, xui xẻo đúng ngay Trương Bát nương vén rèm vào, thấy cảnh này, hai người cuống quít tách ra, gò má đỏ bừng. Trương Trọng Vi xấu hổ khụ hai tiếng, hỏi. “Đinh phu nhân nhận gấm Tứ Xuyên chưa?”.

      Trương Bát nương chăm chú nhìn mặt Lâm Y, cố ý hỏi. “Tam nương, mặt chị sao đỏ quá vậy, chẳng lẽ bị bệnh?”.

      Lâm Y nghe xong câu chọc ghẹo, cảm giác Trương Bát nương ngây thơ từ thời chưa lập gia đình quay trở lại, nhịn được rơm rớm nước mắt. Trương Bát nương thấy nàng khóe mắt ướt át, còn tưởng nàng quá ngượng ngùng, vội dời đề tài sang hướng khác, . “Đinh phu nhân rất thích xấp gấm kia, mời chị qua đó chuyện”.

      Lâm Y lường trước Đinh phu nhân muốn hỏi thăm tình huống của Cổ lão gia, cũng chối từ, sửa sang lại tóc tai quần áo, cùng Trương Bát nương qua cách vách.

      Đinh phu nhân tiếp Lâm Y như khách quý, tự tay pha trà, lại bưng lên đĩa trái cây, . “Trà quả sơ sài, chỉ sợ vào được mắt Lâm phu nhân”.

      Lâm Y bốc miếng ăn, lại nhấp ngụm trà, cười . “Đinh phu nhân khách khí, tôi nhớ đồ ăn quê hương đây, trà của cũng ngon lắm”. Nàng mới dối về chỗ ở của mình, bởi vậy đợi Đinh phu nhân hỏi, bản thân lên tiếng. “Chúng tôi từng ở khu đông cổng Chu Tước môn, nhưng trận hỏa hạn lần đó quá mức đáng sợ, muốn nhắc lại, bởi vậy ai có hỏi tôi đều chưa từng đến nơi đó”.

      Lời vừa thốt ra, Lâm Y liền khẽ tặc lưỡi bản thân mình, đúng như Trương Trọng Vi , trà trộn trong chỗ các phu nhân quan lại nhiều, kỹ năng che lấp cũng tăng.

      Nàng coi như vẹn toàn, Đinh phu nhân tỏ ra vạn phần thông cảm, hổ thẹn đáp lại. “ , vụ cháy đó cũng là vì nhà tôi mới phát sinh, tôi ở đây chịu tội với Lâm phu nhân”. xong đứng dậy, cúi gập người xuống.

      Lâm Y né tránh. “ hề liên quan chút nào đến Đinh phu nhân, chịu tội gì chứ?”.

      Đinh phu nhân cũng kiên trì, lại ngồi xuống, thở dài. “Lâm phu nhân, nghe Bát nương kể, quan nhân nhà tôi ở Đông Kinh có vợ bé là ?”.

      Lâm Y giật mình. “Đinh phu nhân biết?”.

      Đinh phu nhân cười khổ. “Tôi sớm phát , cũng hỏi qua mấy lần, nhưng quan nhân luôn mất kiên nhẫn muốn , dần dà tôi cũng dám hỏi”. thêm. “ vợ bé kia đâu, Lâm phu nhân biết ?”.

      Lâm Y trả lời. “Đại họa rớt xuống đầu, chỉ biết chạy trối chết, rảnh quan tâm ta, nhưng chưa nghe tin ai chết trong hỏa hoạn, hẳn là ta có nguy hiểm tính mạng đâu”.

      Đinh phu nhân có chút thất vọng, Lâm Y nhìn hết vào mắt, lấy làm lạ, chẳng lẽ Đinh phu nhân muốn tìm Lâm nương tử? Có lẽ do Lâm nương tử đương vụng trộm làm hại Cổ lão gia dính án tù, Đinh phu nhân muốn bắt ta báo thù thay chồng cũng nên.

      Đinh phu nhân đúng là muốn tìm Lâm nương tử, bưng lên đĩa trái cây đãi Lâm Y, thỉnh cầu. “Lâm phu nhân, quan nhân của làm quan trong triều, nhà lại mở cước điếm, kẻ đến người , tin tức nhất định linh thông, nếu có tin tức về vợ bé của chồng tôi, xin cho tôi biết được chứ?”.

      Lâm nương tử mà đương vụng trộm chẳng gây ra vụ cháy lớn đó, Lâm Y chính mình cũng muốn tìm ta mắng cho trận kia, bởi vậy sảng khoái đồng ý.

      Đinh phu nhân tạ ơn nàng, chỉ vào xấp gấm Trương Bát nương mang đến. “Nhà tôi nhiều năm chưa được thấy gấm Tứ Xuyên, thế mà vợ bé đó lại tùy tiện tặng người, hẳn là ta có ít tiền, tôi phải đòi lại, phụng dưỡng cha mẹ chồng, nuôi nấng con cái”.

      Lâm Y cứ tưởng tính tình Đinh phu nhân và Trương Bát nương y hệt nhau, giờ nghe xong câu này phải nhìn ấy với cặp mắt khác xưa, xem ra ấy vẫn là người có chủ ý, cần người ngoài lo lắng suông.

      Đây chính là ví dụ giáo dục vô cùng tốt cho Trương Bát nương, Lâm Y cáo từ về nhà xong, liền phân tích cho nghe. “Đinh phu nhân lúc trước rất yếu đuối, dám buộc quan nhân trợ cấp gia dụng, mới khiến trong nhà ngay cả tiền sống qua mùa đông cũng có, giờ ấy nhận được bài học, kiên cường hơn rất nhiều, có thể nghĩ đến việc tìm vợ bé kia đòi lại tiền, sau này nhất định sống kém”.

      Trương Bát nương cười khổ. “Em là người bị ruồng bỏ, cái này cũng có tác dụng gì đâu”.

      Lâm Y vội la lên. “Tính tình của em mà sửa, có tái giá nữa cũng chẳng có kết cục tốt đẹp”.

      Câu này đại khái hơi nặng lời, Trương Bát nương lại nỉ non khóc, Trương Trọng Vi nghe động tĩnh, định tiến vào khuyên bảo, Lâm Y lại kéo chàng ra ngoài. “Lời tuy khó nghe, nhưng rốt cuộc cũng phải có người dám , cứ để em làm kẻ ác lần, đánh tỉnh ấy, bằng cả đời này ấy chỉ có biết khổ thôi”.

      Trương Trọng Vi đành lòng, nhưng suy nghĩ cẩn thận, vẫn cắn răng cùng Lâm Y ra ngoài.

      Lâm Y kể chuyện Đinh phu nhân muốn tìm Lâm nương tử cho chàng nghe, . “Nếu chàng có hay tin gì về ta, tiếng nhé”.

      Trương Trọng Vi nghiến răng. “ cần em nhắc, chỉ riêng việc ta tuân thủ nữ tắc, làm hại bao nhiêu người trôi dạt khắp nơi, thực tìm được, ta trước gô ta đến nha môn”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 170: Lí Thư bị đánh


      Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Y thừa dịp điếm còn chưa mở cửa, tập trung mọi người lại chuyện Lâm nương tử, thím Dương chưa trải qua cơn hỏa hoạn lần đó thôi, Thanh Miêu nhớ tới chén bát nồi niêu và quần áo bị cháy, Chúc bà bà nhớ tửu quán của mình, đều hận đến hừ lạnh, cùng lên tiếng phải hết toàn lực giúp Đinh phu nhân tìm được Lâm nương tử, đánh ta trận cho hả giận.

      Trong điếm buôn bán vẫn như trước, sáu cái bàn ngồi chật hết. Lâm Y ở trong phòng đắc ý, huyện Tường Phù lại cử người đến báo tin Phương thị ốm đau nằm liệt giường, muốn gặp các con. Tuy rằng người báo tin chạy gấp đến mức đầu mướt mồ hôi, Lâm Y vẫn tin, nghĩ bụng hôm qua Phương thị rời vẫn còn khỏe mạnh, sao mới qua đêm liền nằm liệt giường dậy nổi, nhất định là đòi Mi Châu được, giở trò mè nheo.

      Nàng nghĩ trong lòng như thế, bề ngoài vẫn phải làm trọn vẹn, sổ mấy đồng thưởng cho người báo tin, nhờ cậu ta thêm chuyến nữa đến Hàn Lâm viện mời Trương Trọng Vi về. Trương Trọng Vi nghe Phương thị sinh bệnh cũng tin, bất đắc dĩ phải xin nghỉ, cùng Lâm Y hai người nhìn nhau cười khổ. Dẫn theo Trương Bát nương, mướn ba cỗ kiệu , lao đến huyện Tường Phù.

      Bọn họ đoán sai rồi, Phương thị quả nằm giường nhúc nhích được, chẳng qua phải vì sinh bệnh, mà là vì bị thương, đầu băng bó vải trắng, thậm chí thấm tí máu ra ngoài. Cả gia đình Trương Trọng Vi kinh ngạc, Trương Bát nương mạnh mẽ chồm tới ôm Phương thị, khóc lên. “Mẹ, mẹ bị sao vậy?”.

      Trương Trọng Vi và Lâm Y bình tĩnh hơn, trước lại gần giường quan sát Phương thị, lại lôi kéo thím Nhâm ra ngoài, hỏi. “Nhị phu nhân bị ai gây thương tích?”.

      Thím Nhâm liếc mắt nhìn Trương Trọng Vi, . “Ngoại trừ Nhị lão gia, còn ai dám làm phu nhân bị thương nữa?”.

      ra hung thủ là cha ruột – cũng là chồng nạn nhân, Trương Trọng Vi định trách cứ mắng chửi, cứ thế nuốt lại vào bụng, há mồm sửng sốt. Lâm Y hỏi. “Nhị lão gia vì sao đánh Nhị phu nhân, chẳng lẽ vì chuyện hôm qua?”.

      Thím Nhâm lắc đầu phải, rồi lại chẳng chịu kể nguyên do, Lâm Y gặn hỏi vài câu cũng được gì, đành xoay người tìm Lí Thư.

      Cửa phòng ngủ Lí Thư treo tấm mành da dày, tiểu nha hoàn bẩm báo xong, vén mành lên mời Lâm Y vào. Trong phòng, Lí Thư nằm sạp, trong tay ôm lò sưởi, Cẩm Thư và Thanh Liên đứng hai bên, đấm bóp tay chân cho . Lâm Y tiến lên hành lễ, cười . “Đại tẩu biết hưởng phúc”.

      Lí Thư vội vàng đứng dậy đáp lễ. “Mới từ chỗ Nhị phu nhân về, đứng giữa trời lạnh, chân tay cứ run rẩy, lúc này mới gọi bọn họ đến xoa bóp chút”. xong mời Lâm Y đến bàn ngồi xuống.

      Thanh Liên bưng trà lên, oán giận kể lại cho Lâm Y nghe. “Mẹ chồng hảo tâm chút, thấy con dâu mang bầu cháu mình vất vả, sao nỡ để con dâu tự tay hầu hạ, cũng phải có người hầu, thiệt tình coi như , chí ít cũng phải khách sáo cảm ơn câu, bà Nhị phu nhân nhà này…”.

      Lí Thư lớn tiếng ngắt lời Thanh Liên, trách mắng. “Mẹ chồng nằm liệt giường, con dâu hầu hạ thăm nuôi là đương nhiên, bản thân ngươi muốn nhàn nhã, chớ lôi kéo ta vào”.

      Cẩm Thư thấy Thanh Liên, thầm cười trộm vài tiếng, kéo ta lại. “Đại thiếu phu nhân nổi tiếng thảo hiền, bị xấu bôi nhọ, còn mau theo thím Chân lãnh gia pháp”.

      Thanh Liên hảo tâm bênh vực Lí Thư, lại xem chuẩn trường hợp, xứng đáng bị phạt, chu chu môi, lủi thủi theo thím Chân xuống.

      Lâm Y chưa kịp uống ngụm trà, trước xem diễn rồi, khỏi mệt mỏi thay cho Lí Thư.

      Lí Thư hỏi nàng. “Em dâu đến thăm Nhị phu nhân chưa?”.

      Lâm Y gật đầu. “Thăm rồi, nghe thím Nhâm , Nhị phu nhân bị Nhị lão gia đánh?”.

      Trương Lương đánh Phương thị, Lí Thư nhìn mãi thành quen, vừa cắn hạt dưa vừa kể, coi như chuyện tám lúc trà bánh.

      ra, hôm qua Trương Lương về nhà xong, bắt đầu lục tung hết lên, bảo rằng phải gom đủ chi phí, lục đến lục phát túi tiền to trống trơn, ông ta ngượng muốn mượn Lí Thư, liền nghĩ ra chủ ý đến nhà học trò thu trước tiền học phí, ngờ chạy liên tục hai ba nhà, bọn họ đều xưng học phí bị Phương thị thu rồi. Trương Lương lúc ấy liền nổi cơn tam bành, trách cứ học trò được giao học phí cho kẻ khác, đệ tử nhát gan, thấy ông ta thổi râu trừng mắt, sợ quá liền ra hết tình hình thực tế. “Sư nương bảo rằng giao cho sư nương có thể được chiết khấu bớt chút”.

      Trương Lương nghe Phương thị thu học phí ít hơn, tức đến kém tí là hộc máu, ông ta sợ mất mặt, dám buộc đệ tử đóng thêm, cũng chỉ có thể về nhà lôi Phương thị ra xả giận, nắm được liền đánh.

      Lí Thư chậm rì rì kể. “Chúng ta muốn khuyên, bất đắc dĩ cửa bị khóa, chỉ nghe giọng Nhị phu nhân cầu xin tha thứ, cũng biết đánh bao nhiêu cái, cửa mở phát đầu Nhị phu nhân rách da chảy máu”.

      Lâm Y thể bội phục Phương thị to gan, loại tình này chỉ cần biết suy nghĩ chút là đoán được thế nào Trương Lương cũng nổi khùng, bà ta chẳng những dám thu học phí, còn dám chiết khấu bớt, chẳng hiểu lúc ấy có nghĩ đến phản ứng của Trương Lương , hay là biết mà vẫn cố phạm vào.

      Lí Thư giỏi nhìn sắc mặt, thấy Lâm Y nghi hoặc, chưa đợi nàng đặt câu hỏi chủ động giải thích. “Nhị lão gia thích ra ngoài uống rượu, bản thân kiếm tiền đủ tiêu, cách hai ba ngày lại đến cửa hàng ăn vặt của Nhị phu nhân tống tiền, Nhị phu nhân bị thâm hụt đến cáu mới dám động đến học phí của Nhị lão gia”.

      Hóa ra là trả đũa, Lâm Y ngộ ra, nhớ tới phản ứng của thím Nhâm ban nãy, hỏi. “Chủ ý thối như thế, do thím Nhâm hiến kế cho Nhị phu nhân đúng ?”.

      Lí Thư cười đến run tay, hạt dưa rớt xuống đất. “Em dâu thông minh ghê vậy đó, đoán là trúng ngay”.

      Lâm Y cũng cười, thầm nghĩ thím Nhâm thực xứng danh quân sư quạt mo, biết đây là lần thứ mấy Phương thị bị bà ta cho sụp hố rồi, cũng mệt Phương thị tín nhiệm bà ta trước sau như , đúng là chuyện kì ba.

      Lí Thư cười hơi, hỏi Lâm Y. “Nghe Bát nương cũng tới? ấy có hận ta ?”.

      Xem ra bọn họ hề gạt Lí Thư chuyện Trương Bát nương bị nhà chồng bỏ, Lâm Y trấn an . “Bát nương là người hiểu chuyện, giận vớ vẩn người liên quan, Đại tẩu đừng đa tâm”.

      Lí Thư lấy thêm hạt dưa đổ ra bàn. “ giận tốt, giận ta cũng hết cách, sáng nay Nhị phu nhân còn dọa phải viết giấy bỏ ta kìa, ta cần thêm người oán giận mình nữa”.

      Lâm Y khẽ cười. “Đại tẩu thông minh như vậy, việc này cớ sao nhìn thấu? Nhà chồng Bát nương tử là nhà mẹ đẻ của Nhị phu nhân, bà ta dù biết nhà họ Phương sai lầm sao, cũng chẳng trước mặt người trong nhà này, xấu hổ với chúng ta, bà ta ngoại trừ oán giận Đại tẩu và nhà mẹ đẻ của Đại tẩu, còn làm thế nào nữa?”.

      Lí Thư sửng sốt, vứt đống hạt dưa trong tay , vỗ bàn cười. “Em dâu nhìn ta, là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, chỉ biết sinh hờn dỗi, quên mất Nhị phu nhân cũng cắn trúng lưỡi mình”.

      Lâm Y thấy nghĩ thông suốt, đứng dậy cúi người. “Bát nương tử là người cơ khổ, lần này bị nhà chồng ruồng rẫy, còn phải dựa vào Đại tẩu chiếu cố nhiều hơn, em đứng đây tạ ơn Đại tẩu thay ấy”.

      Lí Thư . “Em là chị dâu ấy, chẳng lẽ ta phải? cần em nhắc nhở, ta tự biết đối đãi ấy tốt, chỉ sợ ta có làm tốt mấy nữa cũng được Nhị phu nhân để mắt”.

      Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, Lâm Y còn chưa đáp lời Lí Thư, tiểu nha hoàn vào bẩm có Trương Bát nương đến, Lí Thư vội sai chuẩn bị trà bánh. Trương Bát nương vào, hành lễ chào Lí Thư và Lâm Y, gọi tiếng “Đại tẩu”, đến ngồi cạnh Lâm Y.

      Lí Thư nhận hộp do thím Chân mang tới, đặt lên trước mặt Trương Bát nương, . “Em mới đến Đông Kinh, hẳn là có nhiều son phấn để dùng, ở đây ta có mấy thứ muốn tặng em, em chớ ghét bỏ”.

      Trương Bát nương kiên trì nhận, hai người đẩy tới đẩy lui, hộp rớt xuống đất, nắp hộp bật mở, thứ bên trong hộp đổ ra đất, ánh vàng rực rỡ chói cả mắt, ra phải son phấn gì hết, mà là hộp tràn đầy trang sức bằng vàng.

      Trương Bát nương kinh ngạc vô cùng. “Đại tẩu, Đại tẩu đây là…”.

      Lí Thư xua tay ngưng lời định . “Chúng ta là phụ nữ, đến bây giờ đều chẳng thể làm chủ được vận mệnh chính mình, em đừng hỏi nguyên do, ta cũng câu xin lỗi bỏ ấy làm gì, mau nhận lấy , sống tốt vào nhé”.

      Lí Thư chuyện lanh lẹ, Trương Bát nương ngược lại biết làm sao, Lâm Y giúp Trương Bát nương dọn dẹp trang sức bỏ vào hộp, nhét vào lòng , . “Đại tẩu mảnh hảo tâm, em cứ nhận ”.

      Trương Bát nương lúc này mới ôm lấy hộp, đứng dậy lời cảm tạ Lí Thư.

      Lí Thư khoác tay, đỡ hông đứng dậy, . “Ta cũng nghỉ ngơi đủ lâu, nếu ra đó, Nhị phu nhân lại mắng nữa, giữ hai người thêm được”.

      Trương Bát nương nhớ tới lúc mình có bầu cũng phải theo lẽ thường hầu hạ mẹ chồng lầm giây, khó tránh khỏi đồng cảm với Lí Thư, tiến lên đỡ lấy Lí Thư, lại quay đầu gọi Lâm Y. “Chúng ta cũng ”.

      Đại khái vì gặp được con trai con , tinh thần Phương thị tốt hơn nhiều, lúc Lâm Y và hai người đến, bà ta tỉnh, nửa nằm nửa ngồi giường, để Trương Trọng Vi đút cháo cho ăn.

      Phương thị được con cái hầu hạ, vốn vô cùng cao hứng, nhưng vừa thấy Lâm Y và Lí Thư vào liền đổi sắc mặt, trách cứ. “Hầu hạ mẹ chồng là chức trách của con dâu, hai người các chạy trốn còn mống, bắt con trai bề bộn công vụ của ta đến làm, là đạo lý gì?”.

      Lời này hoàn toàn vô lý, còn chụp mũ, oan uổng người khác nữa, Lâm Y và Lí Thư nể tình Phương thị bị thương, so đo với bà ta, chỉ im lặng nghe quở trách.

      Phương thị thấy hai người lên tiếng, càng nổi hứng hơn, đẩy Trương Trọng Vi ra. “Con trai, nghỉ ngơi , để vợ con đến hầu hạ ta ăn”.

      Lâm Y định tiến lên, Lí Thư lại giành trước bước, nhận lấy chén cháo, cười với Phương thị. “Mẹ, có con dâu rảnh rỗi ở đây, sao lại kêu cháu dâu đến hầu hạ, người ta ra vào chết”.

      Nghe giống như tỏ ra có hiếu, nhưng thực nhắc nhở Phương thị, Trương Trọng Vi giờ là con trai của Đại phòng, liên quan gì đến bà ta cả.

      Phương thị gặp Lí Thư bảo bọc Lâm Y, cơn tức dâng cao, chờ đút muỗng cháo đến miệng, cố ý làm khó dễ, cắn vào muỗng mạnh chút, phân nửa muỗng cháo đổ ra đầy chăn mền, sau đó mượn cơ hội mắng to. “Bá Lâm cưới được tác dụng gì hả, ngay cả cháo cũng biết đút”.

      Lí Thư biết bà ta cố ý, hề cãi, chỉ gọi thím Nhâm đổi chăn cho bà ta. Phương thị thấy Lí Thư thèm nhìn, lá gan càng phình, luôn mồm la phải bỏ Lí Thư. Tất cả mọi người đều quen Phương thị thích làm om sòm, từ Trương Trọng Vi đến Trương Bát nương, ai nấy mắt điếc tai ngơ, chỉ giúp đỡ dọn dẹp giường chiếu.

      ngờ Phương thị thừa dịp mọi người chú ý, vung cái tát lên mặt Lí Thư, Lí Thư bụng mang dạ chửa, né được, bị cái tát giáng xuống, nửa mặt liền sưng đỏ. Lí Thư chưa bao giờ bị đối xử như vậy, lập tức bật khóc, kéo thím Chân hướng ra ngoài, nức nở. “Nếu Nhị phu nhân nhìn ta vừa mắt, vậy chúng ta về nhà!”.

      Toàn bộ người ở đó vội vàng khuyên Lí Thư, chỉ có Lâm Y nhận thấy Phương thị nghe Lí Thư câu này xong, vẻ mặt hớn hở kiểu gian kế thực được. Lòng nàng khỏi giật thót, chẳng lẽ Phương thị phải đơn thuần giở trò hành hạ mà cố ý như thế?
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 171: Gieo gió gặt bão


      Lí Thư luôn luôn bình tĩnh, vậy mà nhận cái tát của Phương thị xong trở nên rối loạn như thế, nghe mọi người khuyên bảo, khóc sướt mướt về phòng, liên tục sai bảo người hầu trong phòng dọn dẹp quần áo vật dụng, chuẩn bị về nhà mẹ đẻ. Lâm Y chạy sang, tiến đến bên tai giọng với Lí Thư. “Đại tẩu, nếu Đại tẩu thực về nhà mẹ đẻ coi như trúng kế Nhị phu nhân rồi đó”.

      Lí Thư tâm tư tinh tế còn hơn Lâm Y, nghe xong câu này, hơi thoáng suy nghĩ liền hiểu ý. Phương thị cố ý đuổi về nhà, coi như áp chế, bức nhà họ Lí án binh bất động, được phụ trợ Trương Lương đến nhà họ Phương náo loạn.

      Thím Chân đứng cạnh cũng nghe hiểu, nhân cơ hội khuyên Lí Thư. “Đại thiếu phu nhân, đường Nhã Châu xa xôi, thiếu phu nhân lại mang bầu lớn tháng, lỡ đâu sơ suất biết làm thế nào?”.

      Lí Thư lau nước mắt, ngoài miệng . “Ta đương nhiên biết bây giờ nên xa, nhưng mẹ chồng đuổi đánh, ta ngượng có mặt mũi nào kiên trì ở lại tiếp”.

      Lâm Y cũng hiểu, Lí Thư muốn về nhà mẹ đẻ nữa, chẳng qua là thiếu cớ để giữ chính mình lại, lúc này mặc kệ là Trương Lương hay Trương Bá Lâm, chỉ cần người đến hai câu là đủ, đáng tiếc hai người này ở nha môn, ra ngoài thu học phí, nước xa giải được cơn khát gần. Nàng ngẫm nghĩ, cố ý hỏi. “Đại tẩu, viện mọi người tệ nha, mỗi tháng thuê bao nhiêu tiền?”.

      Lí Thư biết Lâm Y đột nhiên hỏi cái này vì lý do gì, có sao vậy. “Huyện Tường Phù cách Đông Kinh gần, giá cả đương nhiên thấp hơn bao nhiêu, viện như thế này chẳng rẻ hơn mấy gian phòng trong thành của em dâu là bao”.

      Lâm Y thuận theo lời , hỏi tiếp. “Vậy ai trả tiền?”.

      Lí Thư buồn cười trả lời. “Đương nhiên là ta trả, bọn họ ai có đủ tiền trả?”.

      Lâm Y nhìn lướt qua thím Chân, im lặng. Thím Chân là người tinh tường, lập tức hiểu ý, cười với Lí Thư. “Đại thiếu phu nhân, viện là chúng ta thuê, tại sao chúng ta phải ? Cứ an an ổn ổn ở lại đây, ai nhìn vừa mắt, tự bỏ tiền ra thuê chỗ khác mà ở”.

      Kế này của Lâm Y cực diệu, Lí Thư quả nhiên cao hứng, . “Ta thế nhưng quên, đây vốn là nhà của ta, hay ở do ta làm chủ, người khác quản được”. xong khoác tay Lâm Y, giữ nàng lại. “Vợ chồng em khó khăn đến hồi, ăn cơm rồi hãy ”.

      Phương thị thương tích, vợ chồng Lâm Y quả thực tiện ngay, liền đồng ý. Lí Thư sai tiểu nha hoàn. “ phòng bếp chuẩn bị hai bàn rượu, kêu gia nhân tới nha môn thông báo tiếng cho Đại thiếu gia về sớm tiếp đón Nhị thiếu gia”.

      Lí Thư thời con hẳn được chuyên môn dạy dỗ quản lí việc nhà, an bài mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, người hầu cũng thông minh vô cùng, vừa nghe về nhà mẹ đẻ nữa, cần ai sai bảo, lập tức ai nấy nhanh nhẹn sắp đặt hành lí gói ghém về lại vị trí cũ.

      Lâm Y vừa quan sát, vừa thầm học hỏi, Lí Thư bị Phương thị nháo, thân mình mệt mỏi, ngồi tựa vào sạp, cười. “Em dâu chớ trách ta tướng ngồi đoan chính”.

      Lâm Y cười đáp. “Cũng phải người ngoài, Đại tẩu muốn nằm thế nào cứ nằm thế ấy”.

      Hai người ăn điểm tâm, chuyện phiếm câu được câu , chẳng quan tâm ai hầu hạ Phương thị. Non nửa canh giờ sau, Trương Bá Lâm đại khái nghe người báo tin tình hình trong nhà, vội vàng chạy về, ta sợ bị Phương thị quấn lấy, dám thăm bà ta trước, lập tức về phòng hỏi Lí Thư. “Nương tử, nương tử có việc gì chứ?”.

      Lí Thư giơ ngón tay lên ra hiệu cho Thanh Liên định vén màn ngăn Trương Bá Lâm lại bên ngoài, . “Ta bị bỏ, Đại thiếu gia chưa biết ư? Nhị phu nhân muốn đuổi ta về Nhã Châu, ta bụng lớn được, may mắn viện này do tiền hồi môn của ta thuê, hẳn là ở lại được”.

      Ngụ ý, viện này, người nhà họ Trương ở được, Trương Bá Lâm tiến thoái lưỡng nan, đứng như trời trồng tại đó. Thanh Liên đau lòng ta, cầu tình với Lí Thư. “Đại thiếu phu nhân, là Nhị phu nhân đòi bỏ thiếu phu nhân, cũng phải Đại thiếu gia, ngài giận dỗi thiếu gia làm chi?”.

      Vợ cả có rộng lượng mấy nữa, trong lòng đều giấu bầu giấm ghen tuông, huống chi Lí Thư cũng phải giận, Thanh Liên làm trò bênh vực Trương Bá Lâm trước mặt , giống như con mèo hiểu chuyện đánh đổ bình giấm ấy, vị chua bay nghẹt căn phòng. Trương Bá Lâm coi như thông minh, đoán được Lí Thư phải ghen, lập tức bắt lấy cánh tay Thanh Liên, đẩy ra ngoài, . “Ngươi là thân phận gì? Nơi này có chỗ cho sao?”.

      Cẩm Thư bắt được cơ hội, lập tức bồi thêm câu. “Xem ra còn chưa lãnh đủ gia pháp, thím Chân nên lấy thước lại đây”.

      Thím Chân lão thành, giống hai con nghé con chỉ biết nhảy nhót đá nhau, lúc này quay sang nháy mắt ra hiệu với Trương Bá Lâm, lại với Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân nhà chúng tôi có cắt sẵn cho tiểu thiếu gia vài thước vải, cũng biết cắt sao, có thể làm phiền Nhị thiếu phu nhân dời bước hỗ trợ nhìn xem?”.

      Thím Chân nhắc tới “tiểu thiếu gia”, là đứa con trai thiếp sinh – Trương Tuấn Minh, thím Chân như vậy hàm ý hai nghĩa, mục đích chủ yếu là dẫn Lâm Y , để gian lại cho vợ chồng Lí Thư; mục đích thêm vào là cho Trương Bá Lâm biết, Lí Thư hiền lành cỡ nào, bản thân mang bầu con vợ cả, còn mua sắm đồ mới cho con thiếp sinh, thế mà Phương thị muốn bỏ Lí Thư, thực kém sáng suốt cực điểm, cố tình gây cực điểm.

      Lâm Y thầm khen bà vú tri kỷ, đứng dậy theo bà ra ngoài, mới . “Chuyện cắt may ta rành lắm, thím Chân vẫn nên ra phố tìm thợ may giỏi, đừng chậm trễ thêm quần áo mới cho Tuấn Minh”.

      Thím Châm biết Lâm Y thể nào cũng nhận ra dụng ý của mình, đoạn cười. “Tôi sợ Đại thiếu gia da mặt mỏng, Nhị thiếu phu nhân thứ lỗi”.

      Lâm Y cũng cười. “Ta phải người ngu dốt”.

      Cả hai tách ra hai hướng, Lâm Y quay về phòng ngủ của Phương thị, Trương Trọng Vi và Trương Bát nương vây quanh giường bà ta, dốc toàn lực dỗ bà ta vui vẻ. Phương thị thấy Lâm Y vào, vội vàng hỏi. “Lí thị động chân chưa?”.

      Lâm Y dối. “Người chưa động, nhưng thai khí động mấy phần”.

      Trương Bát nương lập tức nhảy dựng lên. “Ai trời ơi, đây là đích trưởng tôn của nhà họ Trương, con phải nhìn cái”.

      Phương thị cũng tin lời Lâm Y, sợ tới mức kinh hoàng bạt vía, bà ta ra rả phải bỏ Lí Thư chẳng qua vì muốn phô trương thanh thế, dễ tạo áp lực lên nhà họ Lí thôi, cái tát kia cũng chỉ là mồi châm lửa, phải thực muốn đuổi Lí Thư ngàn dặm xa xôi về lại Nhã Châu, lúc này nghe nàng Lí Thư động thai khí, vừa hối hận vừa sợ hãi, sợ Trương Lương biết chuyện, gấp gáp trở về đánh chết mình.

      Lâm Y nhìn hết thần sắc của bà ta, khinh thường, nếu biết sợ sao phải diễn màn kịch kia, khiến chính mình lọt hố.

      Trương Bát nương gặp Phương thị cũng sửng sốt, tưởng bà ta ngầm đồng ý cho mình thăm Lí Thư, liền xoay người vội .

      Lúc này Trương Bá Lâm ở trong phòng dỗ Lí Thư, thể để người ngoài quấy rầy, Lâm Y vội nháy mắt với Trương Bát nương, ý bảo yên tâm, lại . “Đại tẩu bảo rằng muốn giữ chúng ta lại ăn cơm, thấy bên ấy vội lắm, chúng ta đừng thêm phiền”.

      Trương Trọng Vi nhìn ra ngoài, sắc trời tối muộn, chàng rất muốn lưu lại hầu hạ Phương thị, bất đắc dĩ ngày mai còn phải Hàn Lâm viện làm việc, liền cáo từ chuẩn bị về nhà.

      Trương Bát nương . “Em ở lại chăm sóc mẹ, hai người mau nhanh quay về thôi, mùa đông trời tối nhanh, đừng chậm trễ lộ trình”.

      Phương thị sợ làm Lí Thư động thai khí bị Trương Lương về đánh tiếp, nghĩ muốn giữ Trương Trọng Vi và Lâm Y lại làm khách, vội . “Trọng Vi, các con ở lại đêm, sáng mai hãy về”.

      Từ chỗ này đến Đông Kinh xa, sáng mai chạy tới Hàn Lâm viện cũng được, Trương Trọng Vi do dự, nhìn về phía Lâm Y. Lâm Y đoán trước được viện này còn xảy ra hồi đại náo, mới cần ở lại dính vào hỗn độn, chỉ . “Cháu dâu thực ra nguyện ý ở lại, chỉ là biết nghỉ ngơi chỗ nào?”.

      Tiểu viện Nhị phòng ở thuê ấn theo đầu người, nửa gian cũng dư, thậm chí Trương Bát nương ở lại cũng chưa chắc có chỗ ngủ. Phương thị sợ bọn họ vì thế về, vội chỉ xuống sàn đất. “Có nhiều chăn nệm lắm, hai đứa trải ra đất ngủ ở đây này”.

      Lâm Y hỏi. “Chúng cháu ngủ ở phòng thím, vậy thúc thúc ngủ ở đâu?”.

      Phương thị giật mình, viện này cũng sắp đặt thư phòng, ngoại trừ phòng ngủ Trương Lương có nơi khác để . Bà ta từng vì thế mà vui vẻ trận, ngờ hôm nay lại thành vật cản. Ngay lúc bà ta ngây người, mành bị nhấc lên, Trương Lương vào, thấy cả nhà Trương Trọng Vi ở, ngạc nhiên hỏi. “Hôm nay sao các con lại đến đầy đủ hết? Trọng Vi cần làm việc, vợ Trọng Vi cần mở điếm hả?”.

      Trương Trọng Vi đáp. “Nghe thím bị thương, chúng con tới thăm”. Phương thị có phải mấy nữa cũng là mẹ ruột của Trương Trọng Vi, bởi vậy chàng có chút giận Trương Lương ra tay quá nặng, gằn giọng hai chữ “bị thương” nặng.

      Trương Lương lại cho rằng Phương thị bị trừng phạt đúng tội, xứng đáng ăn đòn, nghiêm mặt . “Trước khi ta rời nhà, bà ta vẫn còn khỏe mạnh lắm mà, thương ở đâu? Mau về hết , ai làm việc làm việc, ai mở điếm mở điếm, chớ ở đây chậm trễ thời gian”.

      Phương thị sợ gia đình Trương Trọng Vi mất, ôm trán rên rỉ. “Đổ cả máu còn bị thương?”.

      Lâm Y cũng cho rằng Phương thị ăn đòn lại tự mình tìm, đặc biệt cái tát bà ta đánh Lí Thư cũng nên để Trương Lương trả cả vốn lẫn lời, đòi lại công bằng cho Lí Thư.

      Trương Lương nghe Phương thị lầm bầm, giơ tay lên làm bộ đánh, Phương thị sợ quá rụt cổ lại, dám hó hé nữa.

      Trương Lương xoay người, đuổi ba người nhà Trương Trọng Vi ra khỏi cổng, bảo rằng Phương thị bệnh tật gì hết, cần bọn họ tới thăm nom. Trương Trọng Vi nhìn cổng lớn bị Trương Lương đóng chặt, cảm giác thực là hoang đường, chàng tới thăm mẹ ruột trọng thương, lại bị cha ruột đuổi ra, Lâm Y nghĩ người hầu của Lí Thư ai nấy đều tinh ý, hẳn là bao lâu nữa chuyện của Lí Thư lọt vào tai Trương Lương, Phương thị chuẩn bị gieo gió gặt bão là vừa.

      Phương thị lúc đánh Lí Thư chẳng lẽ tưởng tượng được phản ứng của Trương Lương? Lâm Y cảm thấy bà ta biết hết, chẳng qua bà ta quên mất Lí Thư phải Trương Bát nương, nhẫn nhục chịu đựng, thậm chí thầm phản kích bà ta phen.

      Lâm Y chán ghét thái độ làm người của Phương thị, đồng thời cũng bội phục bà ta, bà ta vì gìn giữ nhà mẹ đẻ, cam nguyện mạo hiểm tính mạng, phần dũng khí đó mấy ai có được?

      Lâm Y muốn tâm , nhưng Trương Trọng Vi buồn bực Trương Lương, Trương Bát nương lo lắng Phương thị, đường về lặng ngắt.

      Về đến nhà, cước điếm và chỗ bán cơm đĩa đều đóng cửa, thím Dương và Thanh Miêu ra đón, hỏi. “Nhị phu nhân sao chứ?”.

      Trương Trọng Vi và Trương Bát nương đều có tâm trạng, ngay cả lên tiếng trả lời cũng , Lâm Y nhìn thím Dương và Thanh Miêu, . “Chúng ta còn chưa ăn cơm nữa, mau xào hai món bưng lên”.

      Thanh Miêu đáp. “Em đoán mọi người hẳn đói bụng, sớm bảo thím Dương làm rồi, hâm nóng lên là được”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 172: Phương thị cam chịu


      Thím Dương xuống bếp hâm nóng thức ăn, giây lát bưng lên, ba người dùng bữa xong, Lâm Y tiễn Trương Bát nương sang Đinh phu nhân cách vách ở nhờ, rồi trở về cùng Trương Trọng Vi hai người nghỉ ngơi.

      Qua hôm, huyện Tường Phù lại sai người tới báo tin nữa, bảo rằng Trương Lương thu xong tiền học phí, lao tới Nhã Châu. Mượn nhân thủ của Lí thái thú xong, hướng Mi Châu; mặt khác còn mang tới phong thư của Lí Thư gửi Lâm Y, trong thư, Lí Thư cảm tạ Lâm Y bị động thai khí trước mặt Phương thị, khiến có cớ mỗi ngày tránh trong phòng an thai, bước ra cửa nửa bước, chuyện hầu hạ trước mặt Phương thị cũng tiện thể bãi miễn.

      Nếu Trương Lương ở nhà, Trương Bát nương rất muốn đến phòng Phương thị ngả ra đất ngủ, để tiện bề chăm sóc bà ta dưỡng thương, nhưng trong điếm bận rộn, thoát được thân, đành phải thừa dịp buổi sáng ít khách, tranh thủ thời gian rảnh đến huyện Tường Phù, trước giờ cơm trưa lại quay về. chạy qua chạy lại như vậy, Lâm Y sợ mệt, mới . “Để chị gọi Tiếu tẩu tử đến giúp mấy ngày, em cứ tới huyện Tường Phù ở , chờ Nhị phu nhân lành vết thương rồi về”.

      Mướn công nhật phải tăng chi phí, Trương Bát nương ngại muốn Lâm Y tốn tiền, lắc đầu nguầy nguậy, vẫn chạy qua chạy lại hai bên như cũ. May mắn Phương thị thân mình coi như rắn chắc, ra mấy ngày liền khỏe rồi, hôm đó Trương Trọng Vi nghe Trương Bát nương Phương thị khỏi hẳn, liền lại xin nghỉ ngày, mua ít thức ăn, dẫn Lâm Y và Trương Bát nương cùng đến huyện Tường Phù thăm.

      Bọn họ vào phòng Phương thị, chỉ có mình thím Nhâm hầu hạ bà ta, bà ta vừa thấy gia đình Trương Trọng Vi đến, lập tức tố khổ. “Ta có con dâu mà như có, cả ngày chẳng thấy bóng dáng, lúc bệnh đau cũng thấy nó tới hầu hạ”.

      Vừa vặn Lí Thư hay tin Lâm Y tới, cũng sang, đúng lúc nghe được câu này, làm bộ kinh ngạc. “Nhị phu nhân lại cưới con dâu mới rồi, nhanh như vậy nha?”.

      Phương thị giây lát nghe hiểu, nghiêm mặt. “Con dâu mới cái gì, chớ đánh trống lảng, đó”.

      Lí Thư cười. “Ta phải bị Nhị phu nhân bỏ rồi sao, Nhị phu nhân vừa trách con dâu hầu hạ, chẳng hay là ai?”.

      Lí Thư ngày thường luôn là người tao nhã tinh ý, Phương thị chưa bao giờ biết cũng có lúc nhanh mồm nhanh miệng, tỏ ra sửng sốt. Thanh Liên lần trước bênh vực Trương Bá Lâm ngay trước mặt Lí Thư, được kết cục tốt, lúc này học khôn, hát đệm theo. “Nhị phu nhân bỏ Đại thiếu phu nhân rồi, sao còn trơ mặt ra ở nhà do thiếu phu nhân thuê?”.

      Tục ngữ có câu “chuyển biến tốt thu tay lại”, làm quá liền thành khinh người quá đáng, Thanh Liên nhiều nên biến thành loại thứ hai, bị Lí Thư trừng mắt, Cẩm Thư nhìn sắc mặt đoán lòng chủ, lập tức tha ta ra ngoài.

      Phương thị làm gì được Lí Thư, liền bắt đầu tính kế sang Lâm Y để khiến Lí Thư mất mặt, bỗng dưng khen nàng hết lời, cuối cùng tỏ vẻ muốn nàng ở lại cùng mình.

      Lâm Y từ chối ngay. “Đại tẩu ở đây, thím giữ mình cháu dâu lại hầu hạ, coi Đại ca Đại tẩu ra gì chứ thím?”.

      Trương Bát nương vội . “Mẹ, để con ở lại hầu hạ mẹ”.

      Phương thị chỉ muốn hà hiếp con dâu thôi, vẫn thương con ruột lắm, xua tay. “Thôi, Nhị tẩu con chịu cho con nghỉ ngơi, chạy qua chạy lại mệt chết người”.

      Trương Bát nương biện bạch thay Lâm Y. “Nhị tẩu cho nghỉ, là con chịu”.

      Phương thị thắng được Lí Thư, con duy nhất lại bênh vực Lâm Y, hơi cứ nghẹn lại ngay cổ, khó thở.

      Trương Bá Lâm từ nha môn về nhà lấy đồ, nghe Lí Thư ở phòng Phương thị, tưởng lại bị Phương thị làm khó dễ, vô cùng lo lắng chạy tới, tùy tiện tìm cớ nhanh chóng giúp rời .

      ngờ Phương thị bị ghét bỏ tới nông nỗi này, vợ chồng Lâm Y nhìn nhau, cũng biết sao cho tốt. Phương thị cũng thấy bản thân trút giận sai lầm, sinh ra vài phần thương tâm, phất tay đuổi. “Các người cũng muốn ở với bà già này, , hết ”.

      Lâm Y sợ ở lâu, Phương thị lại giở thủ đoạn, vừa nghe liền thực muốn lui binh, lỉnh ra ngoài trước. Chẳng bao lâu sau, Trương Trọng Vi và Trương Bát nương cũng ra, bảo rằng Phương thị sợ bọn họ chậm trễ công việc, cần bọn họ ở lại. Lâm Y nghĩ bụng : Phương thị từ trước tới giờ luôn nặng bên này bên kia, chẳng thèm che giấu tí nào.

      Mọi người về nhà, cuộc sống lại quay về quỹ đạo. Trương Trọng Vi cứ theo lẽ thường làm việc, Lâm Y lo liệu cước điếm, Trương Bát nương trở thành trong số những tiểu nhị của điếm. Như thế qua mấy ngày, Lâm Y dần phát , khách khứa trong điếm bắt đầu chỉ trỏ Trương Bát nương, nàng lấy làm lạ, định tìm vị khách quen hỏi han, bị phu nhân Triệu hàn lâm đến uống rượu ngoắc sang.

      Phu nhân Triệu hàn lâm mời Lâm Y ngồi xuống, chỉ Trương Bát nương, hỏi. “Phu nhân Trương hàn lâm, đó là em chồng phải ?”.

      Lâm Y trả lời. “Đúng, là con của Nhị phòng nhà chúng tôi”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm lại hỏi. “Nghe ta bị nhà chồng bỏ nên mới quay về?”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm thèm che dấu thần thái khinh thường, Lâm Y nhíu mày, . “Đây là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, hẳn ảnh hưởng gì đến phu nhân Triệu hàn lâm uống rượu”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm nghe ra Lâm Y bất mãn, kêu lên. “Tôi là suy nghĩ thay đó, trong nhà có người bị chồng ruồng bỏ mất mặt lắm rồi, còn giữ ta lại trong điếm, sợ người ta biết?”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm chuyện điều chỉnh lượng, mọi người trong điếm đều nghe được, đồng loạt quay lại nhìn, Trương Bát nương mặt đỏ bừng, có chiều hướng chuẩn bị bật khóc.

      Phu nhân Tôn hàn lâm đến cùng lúc với phu nhân Triệu hàn lâm, thấy Lâm Y đen mặt, vội giải vây. “Bị chồng bỏ là người nhà Nhị phòng, phu nhân Trương hàn lâm là con dâu Đại phòng, sao mất mặt được”. xong, lại tiếng khuyên Lâm Y. “Phu nhân Trương hàn lâm, thứ tôi câu khó nghe, em chồng này, hoặc là đưa về nhà mẹ đẻ, hoặc là tái giá cho người khác , ở lại trong điếm của thực là nhục nhã, cẩn thận ảnh hưởng đến làm ăn buôn bán”.

      Dù bọn họ là hảo tâm khuyên bảo, cũng đáng ngay giữa điếm, lại càng nên trước mặt Trương Bát nương, Lâm Y cảm thấy cực kì buồn bực, mặt lạnh như tiền, chuẩn bị đuổi khách. Nhưng chưa đợi nàng mở miệng, có người đoạt trước, sau tấm bình phong truyền ra tiếng la to. “ đám bậy!”.

      Tiếng vọng cực lớn, dẫn tới khách khứa trong điếm đều quay đầu nhìn, thấy người nữ tuổi còn trẻ bước từ sau bình phong ra, đầu đội châu quan, ăn mặc tầm thường, ánh mắt toàn bộ đều tập trung vào ấy, ấy lại trừng mắt chớp, lập tức đến bàn của phu nhân Triệu hàn lâm, ánh mắt sắc lạnh. “Phụ nữ bị nhà chồng ruồng rẫy là đáng xấu hổ ư? Nếu như các người, những người làm vợ như chúng ta, cho dù bị nhà chồng tra tấn đến chết cũng được phép về nhà mẹ đẻ đúng ?”.

      Giọng của đanh thép mạnh mẽ, nhưng phải có chỗ phản bác, theo tam tòng tứ đức, theo tam cương ngũ thường, thái độ làm người con dâu nên có phải là kính cẩn nghe theo, oán thán, nhiều, phải nhẫn nhục chịu đựng, chẳng sợ chết ở nhà chồng, cũng thể trở về khiến nhà mẹ đẻ hổ thẹn.

      Ấn tính tình bình thường của phu nhân Triệu hàn lâm, lẽ ra nghe vậy, phải đập bàn đứng lên, cãi lại phen, nhưng lúc này ta lại câm như hến, thậm chí tỏ ra sợ hãi, khiến Lâm Y thấy rất lạ.

      Người nữ đội châu quan xong, thấy phu nhân Triệu hàn lâm và phu nhân Tôn hàn lâm có phản ứng gì, bỏ lại câu “Nhu nhược”, sai nha hoàn tính tiền, bước ra khỏi điếm.

      Phu nhân Triệu hàn lâm và phu nhân Tôn hàn lâm thấy bóng dáng biến mất sau cửa, mới vỗ ngực thở hổn hển, vội vàng bỏ lại tiền thưởng, cũng rời .

      Lâm Y giọng hỏi thím Dương. “Vừa rồi vị khách đội châu quan kia là ai thế?”.

      Thím Dương lắc đầu thưa biết. “Trước kia chưa từng tới, là vị khách mới”.

      Lâm Y áp chế tò mò và nghi hoặc, đến an ủi Trương Bát nương vài câu, Trương Bát nương ngấn lệ, dám chuyện, sợ vừa mở miệng nước mắt rơi xuống. Lâm Y thấy thương tâm cực độ, đành lòng khiến bận rộn thêm, liền bảo về phòng nghỉ ngơi, lại gọi Tiếu tẩu tử đến hỗ trợ.

      Sau đó mấy ngày, khách khứa ra vào sau lưng Trương Bát nương chỉ có tăng giảm, Trương Bát nương sợ đến mức dám trở ra, Lâm Y vô cùng tức giận, cũng bất đắc dĩ, đành phải để cùng Đinh phu nhân thêu thùa may vá giết thời gian.

      Tình hình Trương Trọng Vi ở Hàn Lâm viện cũng khá hơn là bao, đồng nghiệp phe đối địch chê cười nhà họ Trương gia giáo nghiêm, phụ nữ họ Trương thiếu đức hạnh mới bị đuổi về nhà; đồng nghiệp phe muốn mượn sức chàng khuyên mau tìm nhà chồng khác cho Trương Bát nương tái giá, lời đồn ngừng lại.

      Những câu phỉ báng Trương Bát nương thiếu đức hạnh, Trương Trọng Vi rất muốn cãi lại, nhưng Phương Duệ là cậu ruột của chàng, nếu sỉ vả ông ta trước mặt người ngoài, đám đồng nghiệp thích chỉ trích lại chàng thiếu đức hạnh.

      Vì Trương Bát nương bị nhà chồng bỏ, Lâm Y và Trương Trọng Vi đều buồn bực vui, Trương Bát nương thập phần băn khoăn, về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, lại mang đến phiền toái tương tự cho Trương Bá Lâm và Lí Thư, cảm thấy tuyệt vọng, lại nhiều lần nhắc tới phải quay về nhà họ Phương.

      Phương thị vẫn lo lắng nhà mẹ đẻ gặp nguy hiểm, lại thấy Trương Bát nương bị bỏ khiến Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi bị người chê cười, tâm động mấy phần, ủng hộ Trương Bát nương quay về Mi Châu. Nhưng em Trương Bá Lâm và Lâm Y kiên quyết phản đối, Lí Thư muốn nhìn nhà họ Phương ăn đòn, nếu Trương Bát nương quay về, màn diễn này xem được, vì thế cũng giúp khuyên Trương Bát nương, quá nhiều người đối lập, Phương thị làm ầm ĩ được, Trương Bát nương lại thiếu chủ ý, ta khuyên ngươi khuyên, đành thôi.

      tháng sau, Dương Thăng đón dâu, Trương Trọng Vi và Lâm Y đến chia vui. Tân nhân bái đường, vén khăn voan tân nương lên, chỉ thấy bộ dạng tân nương cực kì bình thường, thậm chí coi là xấu, mọi người đều tò mò, nhà họ Dương giàu có như vậy, Dương Thăng lại tướng mạo ngời ngời, Ngưu phu nhân vì sao cưới cho ta vợ xấu thế?

      Có người tiết lộ thiên cơ, ra Ngưu phu nhân sợ Dương Thăng cưới vợ quên mất mẹ, nên cố ý chọn diện mạo bình thường, miễn cho ta quá mức trầm mê. Các vị khách nghe xong, nghị luận rùm beng, Ngưu phu nhân lại mặt mày hớn hở chung quanh kính rượu, giống như hết sức vừa lòng con dâu mới.

      Bàn Lâm Y ngồi đều là vãn bối, lẽ ra Ngưu phu nhân cần đến, nhưng bà ta cứ cố tình quẹo sang, lại gần Lâm Y, lúc chạm cốc với nàng, giọng . “Vợ Trọng Vi, nhanh đưa Trương Bát nương về , người ta ra vào đủ thứ, ảnh hưởng đến việc buôn bán nhà ta”.

      Lâm Y giờ hận nhất nghe câu này, hề khách khí cãi lại. “Tửu lâu nhà bà ngoại từ lúc bị phủ doãn phạt xong, buôn bán liền thảm đạm, cớ sao đổ lỗi lên người Bát nương nhà cháu”.

      Ngưu phu nhân thấy Lâm Y chuyện sắc bén như vậy, dám tin. “Ta là bà ngoại các người, dám chuyện với ta như vậy?”.

      Lâm Y trong lòng muốn bồi dưỡng Thanh Miêu thành người tinh tường như thím Chân, tiếp lời, nhìn thoáng qua Thanh Miêu, Thanh Miêu phụ kỳ vọng của nàng, lập tức ra trận. “Ngưu phu nhân, trước mặt bà là phu nhân nhà quan lại, bà chuyện với phu nhân nhà quan lại như vậy?”.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 173: Đắc thắng


      Ngưu phu nhân nghĩ tới ngay cả Thanh Miêu cũng nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nhất thời cứng họng, Lâm Y nghĩ thầm : ngày đại hỉ của gia đình người ta, cốt yếu giữ lại cho Dương Thăng mấy phần mặt mũi, vì thế nhìn Ngưu phu nhân cảnh cáo xong, im lặng ngồi xuống.

      Xã hội mạnh đè ép yếu, thế nhân đại để đều vậy, Ngưu phu nhân đập phải hai cây đinh cứng, dám trêu trọc Lâm Y nữa, bưng ly rượu nơi khác. Thanh Miêu ghé vào bên tai Lâm Y, thấp giọng cười. “Nhị thiếu phu nhân, xem ra làm người ác vẫn tốt hơn, khiến người ta sợ chúng ta đỡ hơn chúng ta sợ người khác”.

      Lâm Y nhàng cười, nàng nghĩ đều do phúc của Trương Trọng Vi, nếu phải nàng có thân phận là phu nhân nhà quan lại, sao dám tranh cãi với bà-ngoại--danh-nghĩa kia.

      Nhà họ Dương có tiền, nghe nhà mẹ đẻ tân nương cũng có tiền, bởi vậy hôn lễ làm thực linh đình, phòng cưới đủ chỗ chứa hết của hồi môn, xếp đầy trong sân cho khách ăn cưới xem, tiệc rượu chẳng những bày trong phủ, còn bày cả ba tòa tửu lâu, thức ăn và rượu liên tục dọn lên bàn.

      Tiệc rượu ăn đến nửa, có biến, nhóm bà mụ cao lớn vạm vỡ dẫn theo trẻ đẩy ra trước mặt Ngưu phu nhân, cười . “Ngưu phu nhân, phu nhân nhà chúng ta biết hôm nay bà đại hỉ đón con dâu mới, cố ý tặng đứa thiếp tới chung vui”.

      Chúng tân khách đều nhìn về phía Ngưu phu nhân, bọn họ vừa nhìn thấy dung mạo xấu xí của tân nương tử, lại nhìn Lan Chi kia, so sánh cứ như tiên giáng trần.

      Ngưu phu nhân để ý Dương Thăng nạp thiếp, nhưng hôm nay tân nương vừa gả vào liền nạp thiếp, chính là tát vào mặt tân nương, tát vào mặt nhà mẹ đẻ tân nương.

      Lúc này, tân nương mặc dù vào phòng cưới, thấy màn này, nhưng gia quyến nhà vẫn còn ngồi trong bàn tiệc, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Ngưu phu nhân, nhìn bà ta xử lý thế nào.

      Ngưu phu nhân thầm nghiến răng, Lục hàn lâm và nhà họ Dương oán thù, đương nhiên vô duyên vô cớ tặng Lan Chi đến phá đám, ắt hẳn có nguyên nhân bên trong. Ngưu phu nhân phải kẻ ngu dốt, suy đến tận đây, dám hành động thiếu suy nghĩ, kéo bà đứng đầu sang bên, nhét túi tiền to, ngọt ngào . “ biết Lục hàn lâm có gì chỉ giáo?”.

      Bà kia nhận tiền, ngoài cười nhưng trong cười, . “Sao dám xưng là chỉ giáo, lão gia nhà ta mảnh hảo tâm, nghe Ngưu phu nhân thiếu người, cố ý tặng hai đứa lại”.

      Hai đứa? Ngưu phu nhân nhìn hướng Lan Chi, đầu tiên là nghi hoặc khó hiểu, đợi ngộ ra, giật thót chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lắp bắp. “Lục, Lục hàn lâm, muốn thế nào?”.

      Bà mụ được Lục hàn lâm dặn trước, nghĩ làm to chuyện, lấy giấy bán mình của Lan Chi trong ngực ra, . “Lão gia chúng ta , thiếp vốn là để tặng người, đáng giá thứ gì, thêm Dương thiếu gia tuổi trẻ mạnh mẽ, lão gia nhà ta cũng thấu hiểu, đây là giấy bán mình của Lan Chi, Ngưu phu nhân đưa ngàn quan ra đây, Lan Chi liền về nhà bà”.

      Ngưu phu nhân kêu lên. “Lan Chi giờ là tàn hoa bại liễu, ngàn quan quá đắt ”.

      Bà mụ kia hề hoang mang. “Xem ra Ngưu phu nhân lâu chưa mua người hầu, giờ tỳ nữ hạ đẳng nhất cũng tốn bốn trăm quan đứa rồi”.

      Dương Thăng ăn vụng trong chén người ta, đối phương còn là quan chức, hôm nay Lan Chi – Ngưu phu nhân mua phải mua, muốn mua cũng phải mua, bà ta lần đầu nghẹn khuất cỡ này, miễn cưỡng gọi bà mụ theo mình đến phòng chi lấy bạc.

      Chúng tân khách thấy Lan Chi được ở lại, nhất thời nghị luận rầm rang, có người hỏi Lâm Y. “Nghe Dương thiếu gia nhiều năm trước làm ầm ĩ đòi cưới Lan Chi, ư?”.

      Còn có người đến hỏi thăm. “Phu nhân Trương hàn lâm, Lan Chi kia phải thiếp nhà Lục hàn lâm sao, nhà ông ta và nhà họ Dương quan hệ thế nào vậy, chẳng lẽ thân tới mức tặng thiếp cho nhau?”.

      Lâm Y mặc dù hận Ngưu phu nhân, nhưng vẫn làm được chuyện bỏ đá xuống giếng, bởi vậy mặc kệ ai tới hỏi, nàng vẫn mỉm cười im lặng.

      người tinh mắt thấy gia đình nhà đều rời bàn, cười châm chọc. “Thân gì mà thân, tôi thấy là thù mới đúng, các người trông tân nương bộ dạng xấu xí vậy thôi, nhà mẹ đẻ cũng có chút thế lực đó, hôm nay Lục hàn lâm chọn đúng dịp tặng thiếp tới, hẳn là muốn nhìn Ngưu phu nhân xấu mặt”.

      Lâm Y ngẩng đầu xem thử, gia đình nhà bao vây Ngưu phu nhân, hình như chất vấn bà ta vì sao chọn hôm nay nạp thiếp cho Dương Thăng, Ngưu phu nhân rối đến độ đầu mướt mồ hôi, giải thích liên tục. Lát sau, chắc là bày xong mưu kế, đến bên cạnh Lan Chi, định dẫn ra ngoài, ngờ Dương Thăng lại xuất ngay cổng, thần thái mừng rỡ ngạc nhiên, gấp gáp chạy đến ôm Lan Chi vào lòng.

      Ánh mắt tò mò của khách khứa chuyển từ Ngưu phu nhân sang Dương Thăng, vài người da mặt mỏng, thấy Dương Thăng cư xử lớn mật, xấu hổ quay sang nơi khác.

      Ngưu phu nhân thấy trạng sắp vượt mức kiểm soát, quyết định nhanh chóng, gọi mấy gã sai vặt lại, kiềm chế Dương Thăng tha ra ngoài, lại sai hai bà hầu trái phải kềm cặp Lan Chi, biết đưa đâu.

      Lâm Y thấy gia đình nhà lại ngồi vào bàn, tò mò hỏi. “ náo loạn?”.

      người cười trả lời. “Đường bái xong, nháo nữa sao, dù gì thời gian còn dài, đứa thiếp bé mà thôi, muốn vo muốn nắn sao còn phải tùy ý vợ cả”.

      Xem ra trong thời gian ngắn nhà họ Dương khó mà an ổn nổi. Ngưu phu nhân nội bộ hỗn độn, hẳn có dư thời gian ám toán người khác, Lâm Y thầm cao hứng, uống hơn mấy chén, tận hứng mà về.

      Về đến nhà, Trương Trọng Vi thấy Lâm Y hai má đỏ hồng như hoa đào, nhịn được hôn mấy cái, cười hỏi. “Cậu thành thân, em vui vậy sao?”.

      Lâm Y cười. “Em là mừng dùm cho cậu, rốt cuộc ôm được mỹ nhân về nhà”.

      Trương Trọng Vi tuy ngồi bàn bên ngoài, nhưng chuyện xảy ra ngay cổng cũng hơi nghe thấy, đoạn nhéo má Lâm Y, buồn cười hỏi. “Mừng dùm cậu? Ta thấy em là “mừng” dùm bà ngoại có?”.

      Lâm Y cười hì hì, cũng phản bác, ỷ vào hơi men, chủ động cởi thắt lưng của Trương Trọng Vi, Trương Trọng Vi vừa ngạc nhiên vừa hớn hở, để ý cước điếm bên ngoài, ôm chầm Lâm Y lăn lên giường, trùm chăn làm chút việc nên làm.

      Chuyện thê thiếp nhà họ Dương cùng lúc vào cửa, đảo mắt truyền khắp ngõ Châu Kiều, hàng xóm láng giềng đều bị hấp dẫn dòm ngó sang, sau mấy ngày, đề tài bàn tán náo nhiệt nhất cước điếm nhà họ Trương từ Trương Bát nương bị nhà chồng bỏ chuyển thành thê thiếp nhà họ Dương địa vị ngang nhau.

      Trương Bát nương thấy ánh mắt mọi người còn dồn về bản thân nữa, tự tại hơn nhiều, dần dần bắt đầu ra hỗ trợ tiếp. đội châu quan đứng ra bênh vực Trương Bát nương ngày ấy cũng quay lại mấy lần, đặc biệt tìm Trương Bát nương chuyện phiếm, thường xuyên qua lại, hai người thành bạn tốt.

      Lâm Y tò mò lai lịch kia là ai, hỏi Trương Bát nương mới hay ra ấy là con của Âu Dương phủ doãn, cũng giống Trương Bát nương, vừa bị nhà chồng vứt bỏ.

      ra là thiên kim phủ doãn, khó trách lúc ấy phu nhân Triệu hàn lâm và phu nhân Tôn hàn lâm dám đấu võ mồm. Lâm Y cao hứng Trương Bát nương có bạn mới, cho rằng đây là bước đầu cuộc sống tương lai của , vì thế nàng mượn danh nghĩa Trương Bát nương, khoản đãi thiên kim phủ doãn bữa.

      Cuối tháng, Mi Châu truyền tin đến, gia phó nhà Lí Giản Phu và nhà họ Phương đánh nhau bằng binh khí, hỗn chiến nghe tận mấy trăm người, chấn động dân quê, kinh động đến cả quan phủ. Việc này ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, nghe đương kim thánh thượng nổi trận lôi đình, cầu điều tra nghiêm cẩn. Về lí, hai nhà đều sai, nhưng Lí Giản Phu sớm lui về ở , trách phạt được, các con trai dù bị liên lụy nhưng ước tính thiệt bao nhiêu, chỉ bị cảnh cáo miệng, trừng phạt , mà Phương Duệ may như vậy, ông ta bị cưỡng chế ở nhà đóng cửa ăn năn, chức quan cũng bị hạ bậc.

      Trương Bá Lâm biết việc này, thầm vui mừng, Lí Giản Phu là cáo già, ràng Trương Lương trả thù nhưng để ông này lộ diện, bởi vậy bảo hộ được Trương Bá Lâm, bằng số người bị giáng chức phải cộng thêm . qua mấy ngày, Trương Lương mang theo của hồi môn của Trương Bát nương, đắc thắng quay về kinh, bày hai bàn tiệc mời cả nhà Trương Trọng Vi đến ăn cơm. Lâm Y ngồi bàn tiệc, tươi cười rạng rỡ, nâng chén với Lí Thư, cũng kéo theo Trương Bát nương. Của hồi môn của Trương Bát nương dù còn nhiều, nhưng khế ước mấy trăm mẫu ruộng vẫn nguyên vẹn, được Trương Lương mang về, có ruộng đất, dù tái giá ai nữa, tuổi già cũng có chỗ dựa, Trương Bát nương nghĩ đến đó, mặt rốt cuộc lộ vẻ cười, liên tiếp chạm cốc với Lí Thư và Lâm Y.

      Bàn tiệc ai nấy đều cao hứng, chỉ có Phương thị rầu rĩ vui, nhà mẹ đẻ bị hại nghĩa rằng sau này bà ta ở nhà họ Trương phải thấp đầu, hai đứa con dâu xa gần vốn mấy nghe lời, sau này sống sao đây?

      Lâm Y và Lí Thư đều hiểu tâm tình Phương thị, nhưng muốn an ủi bà ta, sợ bị vạ quấn thân. Trương Bát nương đau lòng mẹ ruột, định an ủi nhưng chẳng biết từ đâu, chỉ có thể yên lặng gắp thức ăn cho bà ta. Rượu buồn dễ say nhất, Phương thị uống chưa tới mấy chén say, gục xuống ói ra đầy bàn, làm Lí Thư ngồi cạnh sợ tới mức trắng mặt.

      Trương Bát nương dìu Phương thị xuống, người hầu đổi khăn trải bàn mới, nhưng Lâm Y và Lí Thư còn bụng dạ nào ăn nữa. Khó khăn chịu đựng tới lúc bàn bên nam ăn xong, Lâm Y đỡ Trương Trọng Vi ngà ngà say, cáo từ về nhà.

      Trương Trọng Vi thoạt nhìn tâm tình rất tốt, dọc đường cười cười, về tới trong nhà vẫn ngừng miệng. Lâm Y vắt khăn lau mặt cho chàng, cố ý trêu. “Nhà họ Phương chịu thiệt, thím khổ sở lắm kìa, chàng lại cao hứng phấn chấn, sợ thím thất vọng đau khổ?”.

      Trương Trọng Vi lại . “Chuyện khiến ta cao hứng liên quan đến này”.

      Lâm Y càng thêm tò mò, truy hỏi thôi, Trương Trọng Vi lại thần thần bí bí, chịu bẩm báo, chỉ mấy ngày nữa biết.

      Ngày tiếp theo, Trương Bát nương từ huyện Tường Phù quay về, giao khế ước ruộng đất cho Lâm Y, nhờ nàng bảo quản dùm. Lâm Y trước mặt Trương Bát nương, bỏ khế ước vào hộp trang sức bằng vàng Lí Thư tặng khóa cùng chỗ, đưa chìa khóa cho giữ, cười bảo rằng. “ giờ em là người giàu nhất trong nhà chúng ta”.

      Trương Bát nương cười, cất kĩ chìa khóa.

      tuy có tiền, nhưng vẫn muốn ở lại trong điếm làm tiểu nhị, hỗ trợ Lâm Y. Trương Trọng Vi sợ em thiệt thòi, liền thương lượng với Lâm Y mướn người khác. Lâm Y lại cho rằng để Trương Bát nương tiếp xúc với nhiều người hơn, có ích chứ vô hại, Trương Trọng Vi cũng cảm thấy Lâm Y có lý, theo ý nàng.

      Thiên kim phủ doãn nghe Trương Bát nương đòi được công bằng từ nhà chồng, chuẩn bị quà đến chúc mừng, phu nhân phủ doãn cũng cùng đến. Lâm Y dám chậm trễ, dành chỗ sau bình phong, bưng rượu ngon nhất, thức ăn đặc sắc nhất lên bàn. Phu nhân phủ doãn chỉ con , cười với Lâm Y. “Đây là con thứ ba của ta, mọi người đều gọi nó là Hành nương tử, hẳn là gặp nhiều lần rồi”.

      Lâm Y cười đáp. “Đúng vậy, quý thiên kim và em chồng tôi là bạn tốt”.

      Phu nhân phủ doãn đứng lên, vui đùa . “Nếu thế, chúng ta ở đây làm chướng mắt nữa”.

      Lâm Y nghe đoạn, trong lòng biết phu nhân phủ doãn có việc riêng cần , liền dẫn đường đưa bà vào phòng trong, gọi thím Dương chuẩn bị phần rượu và thức ăn khác.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :