1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 164: Trọng Vi tức giận


      vậy cuộc hôn nhân của Đinh phu nhân cũng thuận lợi, Lâm Y tiện hỏi nhiều, lại tạ ơn thay Trương Bát nương, cáo từ về nhà.

      Trương Bát nương còn ngơ ngác ngồi trước bàn, ánh mắt trống rỗng, Lâm Y ngồi cạnh, giọng hỏi. “Thúc thúc và thím biết chưa?”.

      Trương Bát nương máy móc lắc đầu, . “Em dám viết thư cho bọn họ, bởi vậy hẳn là biết”.

      Lâm Y . “Vậy chị cho người đến huyện Tường Phù chuyến, đưa tin cho thúc thúc và thím”.

      Trương Bát nương hoảng hốt, bắt lấy tay nàng. “Đừng, ngàn vạn lần đừng, nếu cha em biết, nhất định phải đánh tới cửa, mẹ em biết, nhất định phải mắng em đến chết”.

      Nếu sợ bị mắng mà gạt còn có thể hiểu được, nhưng việc lần này chẳng lẽ hy vọng có người thân ruột thịt trút giận cho mình sao? Trương Lương đánh đến nhà ấy có gì tốt?

      Trương Bát nương ngập ngừng . “Con trai em còn ở nhà họ Phương…”.

      “Bọn họ chịu trả con cho em?”. Lời vừa ra, Lâm Y liền biết sai, ở thời đại này, nếu sinh ra là con , cùng bị đuổi ra khỏi nhà theo mẹ, còn nếu là con trai, thôi sớm chặt đứt suy nghĩ.

      Trương Bát nương đại khái là nhớ con, lại rấm rứt khóc thành tiếng. Lâm Y đáng thương , nhưng khóc lóc mãi hại thân, khuyên . “Chị biết em khổ sở, nhưng khóc cũng giải quyết được vấn đề gì, em ngồi đó , chị ra đường tìm người rảnh rỗi đến huyện Tường Phù báo tin”.

      Trương Bát nương thấy nàng đứng lên, luống cuống níu lấy cánh tay nàng, khóc ròng. “Tam nương tử, nể tình chúng ta ở chung từ lúc , ngàn vạn lần đừng cho cha mẹ em biết, em muốn việc ầm ĩ lớn hơn”.

      muốn ầm ĩ? Vậy em tính toán thế nào?”. Lâm Y bị kéo động được thân, đành phải ngồi xuống lại, . “Em thử chị nghe xem, nếu có lý, chị gạt giúp em”.

      Trương Bát nương thấy Lâm Y vẫn nguyện ý giúp mình, liền gạt nước mắt, . “Em muốn bị bỏ, em muốn trở về”.

      Lâm Y khó hiểu. “ muốn trở về, vì sao còn vào kinh?”.

      Trương Bát nương lại rơi lệ. “Em đến nhà họ Phương cầu xin rất nhiều lần rồi, mợ và quan nhân đều đồng ý cho em quay về, chỉ có cậu chịu, bởi vậy em định cầu xin mọi người hỗ trợ, khuyên khuyên cậu”.

      Lâm Y tình hỏi. “Vương phu nhân và Phương Chính Luân đều chấp nhận em trở về?”.

      Trương Bát nương lại gật đầu mạnh mẽ, Lâm Y vẫn tin, nếu bọn họ còn muốn nhận đứa con dâu này, vì sao cho chút tiền, hoặc tìm nơi ở tạm thời cho ? Hoặc giả như cũng có thể là , dù sao nương tử yếu đuối như Trương Bát nương rất hiếm có ở Đại Tống, có vợ như vậy, Phương Chính Luân có thể tùy ý dạo kỹ quán, thu thông phòng; có con dâu như vậy, Vương phu nhân muốn tỏ uy phong mẹ chồng thế nào cũng được.

      Trương Bát nương nhớ con, mặc Lâm Y phân tích thế nào cũng tin, lòng thầm nghĩ cách khiến Phương Duệ hồi tâm chuyển ý, đón mình quay lại.

      Lâm Y hết cách, đành chiều ý Trương Bát nương, giúp suy nghĩ cách, hỏi. “Vì sao cậu của em lại đuổi em ?”.

      Trương Bát nương đáp. “Vì có hiềm khích với Lí thái thú”.

      Lâm Y tiếp tục hỏi. “Lí thái thú liên quan gì đến em?”.

      Trương Bát nương tiếp tục đáp. “Vì Lí thái thú là cha vợ của Đại ca, cậu mới giận chó đánh mèo lên em”.

      Lâm Y hỏi tới đây, im lặng, Trương Bát nương tỉnh ngộ. “Em phải đến tìm Đại ca nhờ giúp đỡ”.

      Trương Bát nương rốt cuộc cũng thông, Lâm Y lại thể vui nổi, vừa mới thoát khỏi biển lửa, giờ muốn nhảy vào lại, còn nghe người ta khuyên, là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, chính vẫn hồn nhiên biết. Nhưng hôn nhân và tình cảm, người ngoài vĩnh viễn chỉ có thể khuyên, thể quyết định dùm, Trương Bát nương bản thân cương quyết, Lâm Y sốt ruột nữa cũng vô dụng.

      Nếu muốn quay về, vậy chỉ có thể để người nhà Nhị phòng hỗ trợ, Lâm Y lại đề nghị đến huyện Tường Phù báo tin, Trương Bát nương trầm lặng lúc, đáp. “Tam nương tử, chị chỉ cần báo tin cho Đại tẩu thôi, đừng để cha mẹ em biết có được ?”.

      Lâm Y trả lời. “Chị có thể phân phó người truyền tin như vậy, nhưng cha mẹ em ở cùng với Đại tẩu, muốn gạt bọn họ, chỉ sợ khả năng lớn”.

      Trương Bát nương lại trầm lặng, Lâm Y hiểu, đây là nghĩ cho nàng báo tin, nàng nguyện ý tôn trọng ý tưởng của Trương Bát nương, nhưng chuyện này ngoại trừ người nhà Nhị phòng, nàng và Trương Trọng Vi thể giúp gì được, vì thế lo nghĩ, thương lượng với Trương Bát nương. “Nếu , chị sai người mời Đại ca đến, cũng lý do, chờ Đại ca đến em hãy cho Đại ca biết, được ?”.

      Như vậy vừa có thể giải quyết vấn đề, vừa giấu được Trương Lương và Phương thị, Trương Bát nương cao hứng, . “Vẫn là chị nhiều ý tưởng hay, vậy ”.

      Lâm Y liền ra cửa, tìm người rỗi việc, nhờ đến huyện Tường Phù báo tin.

      Trương Bát nương nghĩ đến Lâm Y giúp đỡ mình, muốn báo đáp, chịu ngồi , chủ động vào điếm chiêu đãi khách khứa với thím Dương, ngày thường vốn nhu nhược, chuyện thỏ thẻ, ngược lại được các phu nhân thích, đều khen Lâm Y mướn được tiểu nhị tốt. Lâm Y dở khóc dở cửa, giải thích xong, kéo Trương Bát nương vào, thầm nghĩ Trương Bát nương được nuông chiều từ bé làm sao cáng đáng được, ngờ Trương Bát nương giãy tay nàng, dọn dẹp chén đũa cực kì nhanh nhẹn, . “Ở nhà chồng em còn làm nhiều hơn, hầu hạ khách có gì to tát”.

      Trong số các vị khách cũng có người từng trải, liên tục phụ họa. “Đúng vậy, hầu hạ khách so với hầu hạ mẹ chồng thoải mái hơn nhiều”.

      Lâm Y nhìn bóng dáng Trương Bát nương bận rộn, động tác thành thạo, trong lòng phải bội phục mà là chua xót. ở nhà là tiểu nương tử được cha mẹ che chở trong tay, hưởng hết sủng ái, vài năm xa cách, sao lại bị ma luyện thành như vậy, hay nên rằng… tra tấn?

      Buổi tối Trương Trọng Vi về nhà, theo thường lệ dám vào điếm, ra thẳng đằng sau, chờ tới giờ cơm chiều mới phát dư ra người, nhìn kỹ hơn, người đó lại là em Trương Bát nương lâu gặp của mình. Chàng chấn động, hỏi. “Bát nương, vì sao em lại lên kinh?”.

      Trương Bát nương những lời nàng với Lâm Y cho trai nghe, sau đó cúi đầu lặng lẽ. Trương Trọng Vi làm người thành , nhưng cũng có lúc phát giận, vỗ cái bàn đánh rầm, cả giận . “Em cũng phạm bảy tội phải bỏ, bọn họ dám bỏ em?”. xong, cơm cũng ăn, bảo rằng phải đến huyện Tường Phù, để Phương thị viết thư hỏi Phương Duệ cho ra lẽ.

      Trương Bát nương hai mắt rưng rưng, quay sang nhìn Lâm Y, Lâm Y cực kì tán thành cách của Trương Trọng Vi, gì. Trương Bát nương thấy Lâm Y đứng về phía Trương Trọng Vi, đành phải mở miệng. “Nhị ca, Tam nương tử cho người đến huyện Tường Phù đưa tin rồi”.

      Trương Trọng Vi giờ phải ngây ngô dễ gạt, truy hỏi. “ lúc nào?”.

      Trương Bát nương sợ hãi đáp. “Buổi sáng…”.

      Trương Trọng Vi vốn ngồi xuống, nghe câu này lại đứng phắt dậy. “Từ đây đến huyện Tường Phù chỉ mất canh giờ, nếu báo, thúc thúc và thím sao còn chưa tới?”.

      Chàng tay kéo Trương Bát nương đứng lên, hướng ra ngoài. “Em chớ yếu đuối nữa, mau theo đến huyện Tường Phù, cho thúc thúc và thím biết, để bọn họ đòi lại công bằng cho em”.

      Lâm Y nhìn Trương Trọng Vi, đột nhiên cảm thấy người đàn ông của mình thực trưởng thành.

      Trương Bát nương kêu lên. “Tam nương tử, chị cho Nhị ca , chúng ta quả thực báo tin”.

      Trương Trọng Vi vẫn rất tin Lâm Y, dừng bước, quay đầu lại hỏi. “Nương tử, thực báo rồi chứ?”.

      Lâm Y che lấp điều gì, thẳng từ đầu chí cuối chuyện Trương Bát nương muốn gạt Trương Lương và Phương thị, chỉ báo tin cho Trương Bá Lâm.

      Trương Trọng Vi vốn định tha Trương Bát nương huyện Tường Phù, nghe xong lại thay đổi ý định, chẳng những kéo em ra ngoài, ngược lại đẩy vào phòng, bưng mấy thứ đồ ăn vào theo, cuối cùng khóa trái cửa.

      Lâm Y nghe Trương Bát nương khóc la thảm thiết bên trong, vô cùng kinh ngạc hành động của Trương Trọng Vi, mà Trương Trọng Vi giải thích cũng ngoài dự đoán của nàng. “Ta thấy nó phạm hồ đồ rồi, nhà chồng khốn nạn đến mức đó còn muốn quay lại làm chi, cách xa nhà họ Phương cũng tốt, dựa vào chức vị cả nhà chúng ta, còn sợ tìm được hôn khác?”.

      Lâm Y giật mình, “nhà chồng khốn nạn” trong miệng chàng chính là ông cậu ruột thịt của chàng, bình thường nhất định chàng dám mắng như thế, xem ra lần này là bị chọc điên.

      Trương Trọng Vi dừng lại, hít thở hít thở, thấy Lâm Y cũng đứng, vội . “Nương tử bận bịu cả ngày, mau ăn cơm , ta đến huyện Tường Phù lát về ngay”.

      Lúc này sắc trời tối muộn, Lâm Y lo lắng an nguy của chồng, cho chàng mình, khuyên nhủ. “Nhà họ Phương xa ở Tứ Xuyên, cho dù lúc này chàng gấp gáp chạy đến huyện Tường Phù cũng làm được gì đâu? Chi bằng chờ tới trời sáng, chậm trễ chuyện gì”.

      Trương Trọng Vi ban nãy tức giận quá mới sốt ruột, lúc này bình tĩnh lại, thấy Lâm Y có lý, liền ngồi xuống, hai vợ chồng ăn cơm, chàng . “Ta biết ngay nhà họ Phương đối xử tử tế với Bát nương mà”.

      Lâm Y gắp cho chàng đũa thức ăn. “Vậy chàng cũng đừng nóng nữa, vì nhà họ Phương mà nóng hỏng đầu, đáng giá”.

      Trương Trọng Vi hơi trầm mặt xuống. “Ta là tức Bát nương kìa, bị ruồng bỏ rồi mà còn chưa tỉnh ngộ”.

      Căn cứ tính tình của Trương Bát nương, lựa chọn trở về nhà họ Phương hề khiến Lâm Y thấy lạ, là bạn thân, người ở chung với ấy lâu, nàng đau lòng Trương Bát nương rất nhiều, muốn trở về nữa, hận chẳng thể học theo Trương Trọng Vi, theo ý nàng, khóa nhốt ấy lại còn tốt hơn để ấy lại trở về chịu khổ.

      và tưởng tượng luôn khác xa nhau. Lâm Y cơm nước xong, cảm thấy giam Trương Bát nương lại cũng ổn, liền hỏi Trương Trọng Vi. “Chàng định vẫn cứ nhốt Bát nương như vậy sao?”.

      Trương Trọng Vi trả lời. “Chờ ngày mai thúc thúc và thím đến đây rồi sau”.

      Trương Bát nương trong lòng khổ sở, để mình chỉ sợ càng suy nghĩ tiêu cực, Lâm Y rất muốn đến khai đạo , an ủi chút, nhưng Trương Trọng Vi nhất quyết cho nàng mở cửa, rằng đây là vì tốt cho Trương Bát nương.

      Lâm Y ngẫm nghĩ, quyết định áp dụng chiến thuật quanh co, hỏi. “Chàng nhốt Bát nương bên trong, nếu ấy muốn nhà xí phải làm sao?”.

      Trương Trọng Vi trả lời chút do dự. “Bên trong có bồn cầu”.

      Lâm Y thầm trợn mắt, lại hỏi. “ ấy ngủ trong phòng, chúng ta ngủ ở đâu?”.

      Trương Trọng Vi nhìn trong điếm, . “Bên ngoài đó rộng rãi, chúng ta ghép bàn lại, ngủ ngoài đó luôn”.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 165: Gà vịt nghe


      Trương Trọng Vi đúng là dầu muối thấm, Lâm Y vừa bội phục chàng quyết đoán xong, giờ lại tức đến nghiến răng, nàng bước vài bước, đột nhiên nảy ra ý định. “Giữa đông lạnh lẽo thế này, chàng ít nhất cũng để em vào ôm mấy tấm chăn mền ra chứ?”.

      Thời tiết quả giá rét, Trương Trọng Vi thể đồng ý, liền gật đầu, đến mở cửa giúp nàng. Lâm Y linh hoạt lách vào bên trong, nhanh chóng đóng chặt cửa lại, lúc Trương Trọng Vi đẩy cửa bên trong cài then, chàng gấp quá la lên. “Nương tử, em đừng nuông chiều nó”.

      Lâm Y cười to. “Em ngủ chung với Bát nương, có gì đâu mà nuông chiều”.

      ra chỉ là Lâm Y vào, cũng phải muốn thả Trương Bát nương ra, Trương Trọng Vi an tâm, gì nữa. Lâm Y mở rương, lấy ra bộ chăn đệm sạch , lại lấy thêm gối, hé nửa cánh cửa bưng ra ngoài. Chốc lát sau, đằng trước điếm truyền đến tiếng kéo bàn, Trương Bát nương nghe thấy, lau hai mắt đẫm lệ, kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi. “Tam nương, bên ngoài làm sao vậy?”.

      Lâm Y trả lời. “Là Nhị ca của em xếp bàn, nhà chúng ta , chỉ có mỗi gian phòng ngủ này thôi, chị đuổi Nhị ca em ra ngoài đó ngủ rồi”.

      Trương Bát nương trong mắt càng chất thêm nghi hoặc, hỏi. “Vậy Thanh Miêu ngủ ở đâu?”.

      Lâm Y chỉ chỉ sau song cửa, . “Đằng sau còn có gian phòng”.

      Trương Bát nương khó hiểu. “Sao cho Nhị ca đến phòng Thanh Miêu ngủ?”.

      Lâm Y sửng sốt, xem ra Trương Bát nương cũng giống đại đa số mọi người, đều cho rằng nha hoàn thị tì đều thành thông phòng cả. Nàng giải thích. “Thanh Miêu có chí hướng, muốn làm thiếp, chị định chọn cho nàng gia đình tốt”.

      Trương Bát nương hỏi. “Nhị ca đồng ý ?”.

      Lâm Y buồn cười . “Nha hoàn của chị, liên quan gì đến Nhị ca em?”.

      Trương Bát nương lo lắng. “Chị là to gan, sợ mẹ chồng trách mắng?”.

      Lâm Y cười to hơn. “Mẹ chồng chị xa ở Cù Châu, xen vào”.

      Trương Bát nương tỏ ra hâm mộ, giấu giếm nổi. “Nếu biểu ca cũng đỗ đạt công danh, mưu chức quan làm tốt rồi”.

      Lâm Y rất hoài nghi khả năng dạy dỗ chồng của Trương Bát nương, chỉ sợ cho dù cách xa Vương phu nhân, cũng chẳng quản nổi Phương Chính Luân. Nàng dám vậy, để tránh càng chọc Trương Bát nương thương tâm, ngẫm nghĩ, trịnh trọng hỏi. “Bát nương, em còn muốn quay về nhà họ Phương? Nghĩ kĩ chưa?”.

      Trương Bát nương cúi đầu nhìn tay, . “Con trai còn ở nhà họ Phương, em muốn trở về”.

      Mẫu tử liền tâm là thiên tính, Lâm Y thể khuyên nữa, lại hỏi. “Lần này nhà họ Phương bỏ rơi em là vì Phương lão gia giận chó đánh mèo, thế ngày thường bọn họ đối đãi em sao?”.

      Trương Bát nương lí nhí. “Chỉ cần chịu khó liền ngại gì”.

      “Cái gì?”. Lâm Y giật mình. “Em là vợ cả, lại có con trai, nhà họ Phương phú quý như thế, em cớ sao phải chịu khó? Chẳng lẽ chỉ hầu hạ cha mẹ chồng thôi?”.

      Trương Bát nương đáp. “Mợ trong nhà nhiều người, tiêu phí lớn, tay chân chịu khó rốt cuộc có ngày cũng phải gặp cảnh khốn cùng”.

      Lâm Y yên lặng tính toán, nhà họ Phương tính cả Trương Bát nương tổng cộng chỉ có năm chủ nhân, đây là nhiều? Trương Bát nương lại lắc đầu, bảo rằng nhà họ Phương nô bộc tính, trong nội viện còn rất nhiều người đếm hết, ngoại trừ năm chủ nhân ra, còn có thiếp thất của Phương Duệ, thiếp thất của Phương Chính Luân, thêm cơ thiếp chuyên môn chiêu đãi khách nữa.

      Lâm Y nghẹn họng nhìn trân trối, nàng cũng từng đến nhà họ Phương rồi, ngờ hậu viện nho đó lại nhiều người ở đến thế, Phương Duệ và Phương Chính Luân đúng là ăn tạp. Nhưng nhà họ Phương có tiền, Vương phu nhân lại khôn khéo, nếu là nuôi sống tuyệt đối giữ nhiều người như vậy ở nhà, Lâm Y khẳng định Vương phu nhân cầu Trương Bát nương chân tay chịu khó là vì chèn ép chứ phải vì tiết kiệm chi tiêu.

      Trương Bát nương nghe xong Lâm Y phân tích, cũng phản bác, chỉ . “Mợ là mẹ chồng, chỉ có sai bảo, có chỗ cho em cãi lại”.

      Lâm Y dạy dỗ . “ cho em cãi lại, nhưng em cũng cần làm, cho dù phải làm cũng còn người hầu lớp lớp, gạt Vương phu nhân, để bọn họ làm thay, có gì thể?”.

      Trương Bát nương lắc đầu. “Đừng làm thay, chỉ cần giúp chút thôi, mợ lập tức biết ngay”.

      ra người hầu ở nhà họ Phương đều là tai mắt của Vương phu nhân, Lâm Y lấy làm lạ, lúc trước Trương Bát nương gả vào nhà họ Phương có dẫn theo nha hoàn hồi môn của chính mình, sau Phương thị lại đưa thêm thông phòng, những người đó chẳng lẽ phải tâm phúc của Trương Bát nương? Chẳng lẽ bọn họ đều giống như thím Nhâm, thấy lợi liền phủ phục dưới chân Vương phu nhân hết?

      Lâm Y hỏi Trương Bát nương, Trương Bát nương . “Bọn họ có tâm trung thành, tiếc các nha hoàn đều bị mợ bán vài, tặng vài, hề giữ lại cho em người nào, thông phòng lúc sau đứa tới, biểu ca ngại xấu, sai sử như nha hoàn làm việc nặng nhọc”.

      Lâm Y càng nghe càng cảm thấy gia đình đó thể ở nữa, đồng thời tức Trương Bát nương bản thân yếu đuối, nhà họ Phương đúng phú quý, nhưng nhà họ Trương có kém gì, tuy nghèo chút, nhưng có tới ba người làm quan, nếu là tiểu nương tử khác tính tình cứng cỏi, có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, lại thêm con trai đầu lòng chống lưng, hoàn toàn có thể hành xử ngang ngược ở nhà chồng, vì sao đến lượt Trương Bát nương liền cam lòng sống cúi đầu?

      Lâm Y với Trương Bát nương như vậy, Trương Bát nương rất khó hiểu, . “Em kính cẩn nghe theo đạo làm vợ làm dâu, thế mà vẫn bị bỏ, nếu tuân theo quy củ, chẳng phải càng thảm hơn?”.

      Lâm Y và suy nghĩ bất đồng, thể nghĩ cùng hướng, nàng cảm thấy bất lực, dựa lưng lên ghế cho đỡ nhức đầu, Trương Bát nương. “Có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, em muốn trở về cũng phải được, nhưng nếu tính tình cứ vậy, những ngày phía sau chỉ có khổ mà thôi, thậm chí tiếp tục bị bỏ cũng phải có khả năng”.

      Trương Bát nương bị dọa đến khóc lên, che miệng . “Em cẩn thận nơi chốn, cố gắng đạt đến sai chỗ nào, bọn họ thể khó xử em”.

      Lâm Y thở dài. “Là em tự khó xử mình trước, đạo lý người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị è cổ, em nên hiểu”.

      Trương Bát nương khóc biện giải. “Chẳng lẽ em nên cãi lại mẹ chồng, nghe lời bà ấy? Bất hiếu với nhà chồng chỉ sợ càng bị bỏ nhanh hơn”.

      đến vẫn ra được vòng luẩn quẩn này, Lâm Y giảng giải cho nghe hai chiến thuật giả nhu nhược để đối kháng và quanh co lòng vòng, . “Khiến mình sống thoải mái chút, cũng phải thể tranh luận, trước mặt kiểu, sau lưng kiểu, có gì được?”.

      Trương Bát nương biết Lâm Y có lý, nhưng sợ mình học theo được, ra Lâm Y cũng nghi ngờ rồi, lại cho rằng tính tình của Trương Bát nương, bị nhà chồng bỏ chưa hẳn là chuyện xấu, có thể thoát khỏi bể khổ chẳng có gì tốt hơn, dù tìm được người tử tế thứ hai, mình sống vui còn đỡ hơn bị mẹ chồng tra tấn cả đời.

      Trước đây, Lâm Y vẫn tôn trọng suy nghĩ của Trương Bát nương để giúp , nghĩ muốn dạy làm sao sống yên ở nhà họ Phương, nhưng chuyện phen xong, nàng càng cảm thấy Trương Bát nương nhu nhược là thâm căn cố đế, thay đổi được, nếu quay lại nhà họ Phương, chịu khổ là kết cục định.

      Đến tận đây, Lâm Y đổi ý, bắt đầu khuyên can Trương Bát nương chớ về nhà họ Phương nữa. “Bát nương, quán rượu của chị cần người giúp, ở lại với Nhị ca Nhị tẩu , nhất định để em chịu thiệt”.

      Trương Bát nương nắm tay Lâm Y, cảm kích . “Em biết chị đối đãi em tốt, lo lắng em, nhưng mỗi người đều có mệnh của mình, mệnh của em chính là phải chịu khổ, còn cách khác, hơn nữa con trai em còn ở nhà họ Phương, em yên lòng”.

      Lâm Y rất buồn bực chuyện kiểu vận mệnh vô căn cứ, hận . “Chiếu theo chị thấy, em bị bỏ đúng là ông trời có mắt, thương em giúp em lần, em lại muốn làm nghiệt, oán mệnh được sao?”.

      Trương Bát nương ngập ngừng. “Con em…”.

      Lâm Y chút do dự ngắt lời. “Đứa bé là con em, cũng là con trai cả của Phương Chính Luân, là cháu trai bảo bối của cậu mợ em, em sao phải sợ bọn họ bạc đãi đứa bé? Chỉ cần mợ em còn hơi thở, cho dù Phương Chính Luân sau này có cưới vợ khác nữa, ai dám bạc đãi nó”.

      Trương Bát nương sợ nhất người cường thế, Lâm Y nhàng khuyên nhủ, còn phản bác hai câu, lúc này thái độ của Lâm Y kiên quyết hẳn, liền lắp bắp nên lời.

      Lâm Y nhìn ra điểm này, nghĩ bụng nếu Trương Bát nương là người như vậy, chuyện cũng dễ giải quyết thôi, đợi mai mời Trương Lương và Phương thị đến, khiến bọn họ mạnh mẽ bắt ở lại nhà mẹ đẻ, mọi thứ đều xong, Trương Bát nương hẳn cam lòng, nhưng tốt hơn lại vào miệng cọp nhiều, bản thân khổ , người thân cũng khổ tâm lây.

      Hai người tâm , đêm muộn mới ngủ, ngày hôm sau Lâm Y muốn rời giường trễ chút, nhưng Trương Bát nương sớm ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, nàng cũng đành dậy theo, ngáp dài hỏi. “Em buồn ngủ? Ngủ nhiều chút cũng đâu có sao”.

      Trương Bát nương mở hộp trang điểm của Lâm Y, bắt đầu bôi phấn, . “Em nghe thấy bên ngoài lạch cạch, chắc là điếm mở cửa, em ra hỗ trợ”.

      Lâm Y đè tay lại, . “Trong điếm có người chăm lo, cần em quan tâm, nhanh ngủ tiếp ”.

      Trương Bát nương chịu, cười . “Lúc ở nhà chồng em còn dậy sớm hơn bây giờ, hôm nay ngủ nhiều lắm”.

      Lâm Y lặng im, trong lòng chua xót, càng hạ quyết tâm ngăn cản Trương Bát nương về nhà họ Phương, sống những ngày phải người sống ấy.

      Trương Bát nương rất nhanh sửa soạn thành hình tượng mình-như-mọi-ngày, mở cửa phòng ngủ, ra trước điếm phụ thím Dương và Chúc bà bà, thím Dương thấy Trương Bát nương dậy sớm như vậy, nhớ lại ngày xưa ở nhà mẹ đẻ được nuông chiều, khỏi bi thương nổi dậy, lặng lẽ lau mắt.

      Trương Trọng Vi vào phòng, Lâm Y hầu hạ chàng rửa mặt chải đầu, hỏi. “Đêm qua ngủ ngon giấc ? Cái bàn cứng hay cứng?”.

      Trương Trọng Vi có chút buồn, . “Ngủ ngon, nhưng liên quan đến cái bàn, ta nghe thấy Bát nương khóc đến nửa đêm, làm sao ngủ được”.

      Lâm Y . “Đều do em, là em khuyên ấy ở lại nhà mẹ đẻ, ấy chịu, bấy giờ mới khóc lên”.

      Trương Trọng Vi đấm xuống bàn. “Nó thế nhưng vẫn chưa nghĩ thông”.

      Lâm Y ra chủ ý muốn mạnh tay bắt Trương Bát nương ở lại nhà mẹ đẻ cho Trương Trọng Vi nghe, hỏi. “Em như vậy có phải quá nhiều chuyện rồi ?”.

      Trương Trọng Vi lắc đầu. “Ta cũng nghĩ như em, nhưng rốt cuộc thành bại ra sao còn phải xem ý thúc thúc và thím, dù sao cha mẹ còn đó, có nơi cho vãn bối như chúng ta xen miệng”.

      Trương Trọng Vi năng còn kích động như hôm qua nữa, hẳn là đêm suy nghĩ rất nhiều, bình tĩnh hơn. Lâm Y . “Đúng vậy, chuyện của Bát nương chúng ta thể làm chủ, mấu chốt là thúc thúc và thím làm như thế nào. Có điều nếu thực ấy muốn ở lại nhà mẹ đẻ, em nguyện ý tiếp tế ấy, bảo ấy đến ở cùng chúng ta ”.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 166: Phương thị làm rùm beng


      Trương Trọng Vi chải đầu xong, đứng dậy, . “Vậy , ta tới huyện Tường Phù trước báo tin, chờ thúc thúc và thím nghe xong lại thương lượng tiếp”.

      Lâm Y gật đầu, lấy áo bông sạch cho chàng thay. Vừa xỏ vào bên tay, bên ngoài liền truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, Trương Trọng Vi nghe ngóng, quả là giọng Phương thị, kinh ngạc . “Ta còn chưa báo tin, sao thím tới rồi?”.

      Lâm Y chưa tin, mở cửa ra ngoài nhìn xem, ra người lôi kéo Trương Bát nương vừa khóc vừa cười kia quả là Phương thị. Nàng có thể hiểu tâm tình của Phương thị khi gặp lại con , nhưng dù sao đây cũng là khách điếm, ầm ĩ như vậy còn làm ăn thế nào được?

      Ngoài cửa, thím Dương bắt đầu khuyên nhủ Phương thị để bà ta giọng chút, chớ ảnh hưởng các vị khách khác. Phương thị đâu phải người chịu nghe, càng to mồm hơn nữa, chữ chữ chói tai. “Đây là em ruột thịt ngàn dặm xa xôi tìm đến nương tựa, chiêu đãi cho tốt thôi, còn bắt nó làm việc vất vả như thế”.

      Đây phải bác bỏ lời thím Dương, là mắng Lâm Y, Lâm Y giao thiệp với phu nhân quan lại cũng lâu, khéo đưa đẩy hơn nhiều, ra ngoài đối đáp, chỉ ngoắc Trương Trọng Vi lại, đẩy chàng ra ngoài. “Thím mắng chửi kìa, chàng mau ra biện minh ”.

      Trương Trọng Vi cũng đau đầu Phương thị ghê gớm, thầm than hơi, ra giải thích. “Thím, chúng cháu thương Bát nương còn chưa kịp, sao nỡ ép làm việc vất vả”.

      Trương Bát nương giật ống tay áo Phương thị, lí nhí. “Mẹ, là con tự mình muốn giúp, mẹ đừng trách Nhị ca Nhị tẩu, chúng ta vào sau”.

      Phương thị kêu lên. “Có gì mất mặt mà phải vào trong ? Ta cứ thích đứng đây đấy, ràng, ai cũng đừng nghĩ nơi khác”.

      Lâm Y giận đấm khung cửa mấy cái, nghĩ bụng hôm nay buôn bán thôi coi như xong, vừa mở cửa dọa người, bằng thừa dịp canh giờ còn sớm, đóng cửa ngày cho rồi. Nàng ra cửa, cúi người chào hai ba vị khách trong điếm, bảo rằng cước điếm nhà họ Trương hôm nay kinh doanh nữa, mời bọn họ hôm sau lại đến, cười . “Mỗi nhà đều có cái khó riêng, hôm nay đến lượt nhà chúng tôi giải quyết cái khó của mình”.

      Các vị khách đều biết cư xử, hề làm khó dễ, ngược lại cười đồng tình với Lâm Y. Lâm Y đích thân tiễn từng vị ra cửa, luôn mãi xin lỗi.

      Phương thị thấy Lâm Y bị bắt đóng cửa điếm, vô cùng đắc ý, chuyển sang Trương Bát nương. “Con đừng sợ, có mẹ làm chỗ dựa cho con, bọn nó dám ăn hiếp con đâu”.

      Lâm Y bị tức đến bật cười, rốt cuộc là ai hà hiếp ai chứ? Nàng rất muốn lý luận với Phương thị phen, nhưng nghĩ đến hôm nay nhân vật chính phải Phương thị mà là Trương Bát nương, vì Trương Bát nương, nàng nhịn xuống cơn giận, hỏi Phương thị. “Thím nhiều ngày vào thành, nay sao lại rảnh rỗi đến chơi?”.

      Phương thị thoạt nhìn còn tức giận hơn Lâm Y, dựng thẳng cặp lông mày, trợn trừng con mắt, vừa vừa mắng, Lâm Y và Trương Trọng Vi cực vất vả mới nghe hiểu đại khái, ra hôm nay Phương thị đến hoàn toàn là đánh tùm la trúng tùm lum, mục đích gốc đến là để vay tiền, ngờ vừa vào cửa thấy Trương Bát nương làm việc, nhất thời cơn giận lủi lên óc, liền quên mất chuyện vay tiền, sửa thành mắng chửi Lâm Y.

      Lâm Y nghe xong, bụng tức hóa thành dở khóc dở cười, gọn gàng dứt khoát hỏi. “Thím, sao thím hỏi Bát nương tử xem vì sao ấy mình lên kinh?”.

      Phương thị liếc Lâm Y, ánh mắt như thể nhìn đứa ngốc nào đó. “Còn phải hỏi sao, nhất định là Đại ca ta thăng chức, cả gia đình chuyển lên kinh ở”.

      Lâm Y hoàn toàn gì, người hồ đồ đến mức đó, gì nữa đâu? Nàng quyết định dùng kế ve sầu thoát xác, để Phương thị lại cho hai em Trương Trọng Vi ứng phó, . “Thím sáng sớm tinh mơ đến, hẳn là chưa ăn điểm tâm, để ta xuống bếp nấu hai món thím thích bưng lên”.

      Phương thị nhận ra là Lâm Y muốn trốn, ngược lại hơi vừa lòng nàng hiền lành, vì thế chảnh chọe gật đầu, đến cạnh bàn ngồi xuống.

      Lâm Y thở ra, nhanh chóng trốn xuống bếp. Thanh Miêu ở dưới bếp rửa nguyên liệu, chuẩn bị nấu cơm, thấy Lâm Y vào, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, đằng trước xảy ra chuyện gì? Em nghe thấy có người la ỏm tỏi, định xem lại thấy im lặng rồi”.

      Lâm Y xắn tay áo hỗ trợ , trả lời. “ có gì cả, là Nhị phu nhân tới, hôm nay lại nghỉ buôn bán thêm ngày nữa”.

      Thanh Miêu thầm. “Nhị phu nhân cũng ghê gớm quá , bà ta vừa đến chúng ta liền phải nghỉ kinh doanh”. lấy thêm nguyên liệu trong rổ, hỏi. “Bữa sáng thêm thức ăn?”.

      Lâm Y tức giận. “Thêm cái gì, cứ nấu như bình thường, bà ta làm chậm trễ việc buôn bán của chúng ta nguyên ngày, tổn thất ta còn chưa biết lấy đâu bù vào kia”.

      Thanh Miêu rất vui với thái độ của Lâm Y, hoan hô vỗ tay, thả củ cải về lại rổ. Hai người cùng động tay, bữa sáng rất nhanh xong, Thanh Miêu định bưng ra ngoài, Lâm Y giữ lại. “Chúng ta ăn no hãy ra, còn biết nháo đến khi nào đâu”.

      Thanh Miêu liền buông mâm, xúc hai chén cơm, cùng Lâm Y ăn trước. Còn chưa ăn xong, trước điếm vang lên tiếng cãi nhau rùm beng, tiếng đập bàn ghế rầm rầm, tiếng dụng cụ rớt xuống đất loảng xoảng, còn kèm theo tiếng Phương thị chửi bậy.

      Thanh Miêu mấy lần muốn đứng dậy, đều bị Lâm Y kéo ngồi xuống, đành phải nghe theo tiết tấu của Lâm Y, từ từ ăn cơm xong, rửa chén xong, đến khi bên ngoài dần an tĩnh lại mới bưng mâm ra đằng trước.

      Phương thị cơn giận chưa tiêu, thấy chủ tớ Lâm Y tiến vào, lập tức mắng. “ chút điểm tâm mà làm cả canh giờ, muốn ta đói chết hả?”.

      Lâm Y căn bản để ý tới bà ta, đặt mâm lên bàn, gọi thím Dương lấy giấy bút ra, hỏi. “Hỏng hóc thứ gì?”.

      Thím Dương vừa cẩn thận quan sát, vừa bẩm báo. “ tấm bình phong, đĩa đựng trái cây hai cái, ly rượu ba cái”.

      Thanh Miêu dọn đồ ăn xong, quay đầu kêu lên. “Còn cái ghế dựa cũng bị đập hư luôn”.

      Lâm Y ghi xuống từng cái , đặt bút xuống trách cứ Trương Trọng Vi. “Biết thím dễ nổi nóng phát điên, còn bưng rượu cho thím uống”.

      Phương thị cả giận. “Ta đến thăm ruột thịt, thể uống ly rượu?”.

      Lâm Y vẫn tiếp tục ngó lơ bà ta, khẩy bàn tính, vừa tính tổn thất, vừa đọc ra, nàng cố ý nâng giá tổn thất lên, Trương Trọng Vi nghe được nhíu chặt mày, thầm hận ban nãy tay chân chậm chạp cản được Phương thị.

      Phương thị thấy Lâm Y tính sổ, thèm để ý mình, cố ý khiêu khích. “Ờ đập hư mấy cái chén cái đĩa nhà , thế nào, muốn ta đền?”.

      Lâm Y bỏ bàn tính xuống, cười. “Thím gì đâu, chúng ta giờ tuy là hai nhà, nhưng dù sao cũng là thím nuôi lớn quan nhân, đừng mấy cái chén đĩa, cho dù trăm cái ngàn cái, cũng tùy ý cho thím đập”.

      Lời xuôi lỗ nhĩ, chính cả Trương Trọng Vi có hơi bất mãn nàng, giờ đây cũng tiêu tan. Phương thị cũng vạch lá tìm sâu được, hừ tiếng, thở phì phì ngồi xuống.

      Lâm Y đến trước bàn cơm, tiếp đón bọn họ ngồi xuống ăn, Trương Bát nương ánh mắt sưng đỏ, hẳn là mới nãy khóc hồi, Lâm Y lấy khăn tay của mình đưa cho , an ủi. “Đừng khổ sở, thím ở đây, chắc chắn làm chủ cho em”.

      Phương thị nghe câu này, mặt biểu tình ngộ ra, hỏi. “Bát nương, vì sao con bị nhà chồng bỏ?”.

      Lâm Y phi thường kinh ngạc, Phương thị làm rầm rầm hồi, đập ít thứ, lại ngay cả nguyên nhân vì sao Trương Bát nương bị bỏ cũng biết? Vậy vừa rồi bà ta om sòm lên vì cớ gì?

      Lâm Y chợt nhận ra, nhất định Phương thị chỉ lo xả giận, còn chưa kịp nghe nguyên do. Trương Bát nương thút tha thút thít đáp, vì sao mình bị bỏ. Phương thị cả giận. “Chuyện quan trường của đàn ông, liên quan gì đến phụ nữ, cậu của con bây giờ thực quá phận”.

      Lâm Y mặc niệm A di đà Phật, rốt cuộc vẫn là mẹ ruột, tính tình có xấu xí, đầu óc có kém cỏi đến đâu cũng ngớ ngẩn tới mức đổ lỗi lên con nhà mình.

      Trương Trọng Vi thấy Phương thị có ý trách cứ Phương Duệ, chỉ . “Thím, Bát nương tử muốn quay về, thím xem nó có hồ đồ ?”.

      Phương thị im lặng, nội tâm vô cùng mâu thuẫn, bà ta đúng là đau lòng con , nhưng Trương Bát nương bị nhà chồng ruồng bỏ là chuyện khiến nhà họ Trương hổ thẹn, sau này mặc kệ là Trương Bát nương hay Trương Trọng Vi, đều vì thế mà bị người cười chê, bà ta muốn thấy việc đó xảy ra. Người ta trong tay hay ngoài tay đều làm bằng thịt cả, con trai là ruột thịt, con cũng là ruột thịt, rốt cuộc nên vì thể diện, tiễn Trương Bát nương về lại nhà chồng, hay vì hạnh phúc cả đời của Trương Bát nương, giữ lại đây?

      Phương thị thần tình phức tạp quả thực là chuyện hiếm thấy, Lâm Y và Trương Trọng Vi đều nhìn ngây ra, nhất thời thế nhưng đoán được bà ta nghĩ gì.

      Lúc Phương thị do dự, giống hệt như Trương Bát nương, đều thích xoắn ngón tay, xoắn ngón trái, xoắn ngón phải, thẳng đến lúc Lâm Y sợ ngón tay bà ta sắp đứt lìa, bà ta mới mở miệng. “Việc này trọng đại, ta phải thương lượng với cha các con”.

      Trương Trọng Vi vội la lên. “Có gì phải thương lượng, lúc chúng ta còn ở Mi Châu, nhà họ Phương đối đãi chẳng ra sao với Bát nương rồi, giờ chúng ta xa ở kinh đô, em nó bị đối xử như thế còn nghĩ thế nào nữa, khó khăn tách khỏi nơi đó, an ổn ở lại nhà mẹ đẻ , quay về nữa”.

      Phương thị giờ phút này bình tĩnh lạ thường, với Trương Trọng Vi. “Ta biết con đau lòng em , nhưng phải nghĩ thay Đại ca các con nữa”.

      Câu này có chút trọng nam khinh nữ, Trương Bát nương biết nên tiếp tục khóc, hay nên mừng vì Phương thị cũng có tâm tư để mình quay về.

      Lâm Y cảm thấy nhà mình suy nghĩ đúng, Trương Bát nương bị bỏ, muốn quay về chưa chắc xong chuyện, còn phải xem nhà họ Phương có vui ý hay nữa. Nhận định Trương Bát nương bị nhà chồng ruồng rẫy, ưỡn mặt dày, vứt bỏ thể diện cả gia tộc đến cầu nhà họ Phương đón nhận Trương Bát nương lần nữa, nhục nhã ư? Huống hồ địa vị của Trương Bát nương ở nhà đó ban đầu khốn khổ rồi, bị bỏ xong lại quay về, chỉ sợ càng bị người nhà họ Phương dẫm đạp dưới chân hơn.

      Lâm Y biết, bản thân mình chỉ là cháu dâu, nếu ra ý kiến bị cho là nhiều chuyện, nhưng thấy ánh mắt Trương Bát nương sưng đỏ, nàng liền nhịn được, vẫn là ra.

      Phương thị nghe xong, lại nổi nóng, hỏi. “ theo ý , đưa nó về cũng nhục, đưa về cũng nhục, vậy rốt cuộc là đưa về hay đưa về mới tốt?”.

      Lâm Y thầm oán, cũng uổng Phương thị tự xưng xuất thân dòng dõi thư hương, năng lực suy nghĩ sao lại kém cỏi đến vậy, ý nàng ràng muốn giữ Trương Bát nương lại, Phương thị vì sao nghe mãi thủng? Nàng làm sao biết được, phải Phương thị nghe thủng, mà bà ta như vậy hề có ý muốn hỏi Lâm Y, thực tế là chất vấn chính mình.
      Hale205 thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 167: hay ở

      Trương Trọng Vi trả lời câu hỏi của Phương thị. “ bị bỏ còn về làm chi, ở lại nhà mẹ đẻ, cha mẹ đầy đủ, trai chị dâu cũng có, để mặc nó đói được. Về phần thể diện, đáng thứ gì, dù sao chính cháu cần, ca ca hẳn là cũng vậy”.

      Phương thị xưa nay sảng khoái dứt khoát, hôm nay lại lần lần lữa lữa, chỉ biết xoắn tới xoắn lui ngón tay. Lâm Y chịu nổi bộ dạng bà ta như vậy, quay đầu gọi Thanh Miêu. “Đến huyện Tường Phù xem, mời tất cả những ai cần mời tới đây”.

      Phương thị có thể đoán được tình cảnh sau khi Trương Lương đến là như thế nào, vội xua. “ cần , chờ ta trở lại thương lượng với lão gia”.

      Thanh Miêu động tác cực mau, chưa đợi bà ta , người lao ra khỏi cửa, Phương thị hoảng lên cũng đuổi theo, Lâm Y vội đẩy Trương Trọng Vi phen. “Thím quen đường xá ngõ Châu Kiều, chạy theo gọi thím về thôi, cẩn thận lạc đường”.

      Trương Trọng Vi ừ, chạy vội . Thím Dương đứng ở cửa nhìn ngó lát, . “Nhị phu nhân về chậm rãi thương lượng với Nhị lão gia cũng có gì tốt, Nhị thiếu phu nhân cần gì mời hết bọn họ vào điếm, ầm ĩ hết sức”.

      Lâm Y đương nhiên biết Trương Lương mà đến thể nào cũng túi bụi với Phương thị phen, nhưng nàng vì Trương Bát nương, để ý nhiều như vậy. “Chờ bà ta về rồi chậm rãi thương lượng, năm ba ngày sau cũng chẳng ra được tí kết quả nào”.

      , Trương Trọng Vi dẫn theo Phương thị quay lại, kéo bà ta vừa vừa khuyên. “Mẹ, chuyện của Bát nương thể chậm trễ, mau mau tụ họp cả nhà bàn bạc mới là đúng đắn”.

      Phương thị hài lòng nghe câu “cả nhà”, thoáng an tĩnh lại, ngồi xuống ghế. Lâm Y nhìn thức ăn lạnh, xuống bếp hâm nóng, mọi người tiếp tục ăn cơm.

      Huyện Tường Phù cách đây xa, thêm Trương Lương gấp gáp chạy tới, đương nhiên phải gấp, bởi vậy chưa đến cạnh giờ, Trương Lương và Trương Bá Lâm có mặt ở cước điếm nhà họ Trương.

      Phương thị dám nhìn Trương Lương, áp dụng chiến lược lớn tiếng dọa người, hỏi Trương Bá Lâm. “Vợ đâu vì sao tới?”.

      Trương Bá Lâm sửng sốt. “ ấy thân mình nặng nề, tiện lại, hơn nữa trong nhà cũng thể bỏ trống, con liền ấy ở nhà”.

      Phương thị cho Trương Lương có cơ hội xen miệng, tiếp tục chất vấn. “Thân mình nặng nề có gì, ngồi cỗ kiệu tới, cũng cần chân nó chạm đất”. xong sai bảo thím Nhâm theo. “Về tiếp chuyến nữa, gọi Đại thiếu phu nhân ngồi kiệu tới đây”.

      Thím Nhâm nhìn bà ta, lại nhìn Trương Bá Lâm, biết nên hay .

      Trương Bá Lâm đau lòng thay vợ, hỏi Phương thị. “Chúng ta đến phải bàn bạc chuyện Bát nương bị nhà chồng ruồng bỏ ư, liên quan gì đến nương tử của con? Vì sao phải ép ấy đến?”.

      Phương thị chính chờ câu này, lập tức vặn lượng lên cao. “Sao liên quan, em bị nhà chồng bỏ chính do nó làm hại”.

      Trương Bá Lâm chẳng hiểu gì hết, hỏi. “Mẹ, xin chỉ giáo cho?”.

      Phương thị kể lại Phương Duệ bị phe Lí Giản Phu xa lánh, giận chó đánh mèo Trương Bát nương, hỏi ngược. “Cậu chính là vì nhà mẹ đẻ của vợ mới viết giấy bỏ Bát nương, chẳng lẽ liên quan?”.

      Trương Bá Lâm chút do dự phản bác lại. “Tranh đấu chốn quan trường là việc quá đỗi bình thường, nào có ai vì thế mà bỏ cháu cũng là con dâu mình? Là cậu làm việc kém phúc hậu, liên quan gì đến cha vợ”.

      Phương thị câu, ta chống câu, điên tiết hết sức, giơ tay đánh ta cái, mắng. “Đồ bất hiếu, lông cánh đầy đủ, dám tranh luận với mẹ ?”.

      Trương Bá Lâm ăn đánh, tính tình càng trở nên quật cường, chỉ xin lỗi, ngược lại còn quay mặt sang nơi khác. Phương thị vừa thấy ta tỏ ra như thế, giận run người, muốn đánh tát tai thứ hai, ngờ tay còn chưa vung lên, mặt bà ta bị ăn đánh trước.

      Cái tát chói tai, nhất định dùng lực mạnh vô cùng, mọi người đều giật mình theo bản năng co rụt lại. Phương thị ôm mặt, bên má nóng rực, bà ta biết đau, lại muốn mất mặt trước tiểu bối, liền gân cổ hỏi. “Vì sao đánh tôi?”.

      Trương Lương cả giận. “Bà sống tới từng tuổi này chỉ tổ phí cơm gạo, càng già càng hồ đồ, Bá Lâm có thể mưu được chức quan tốt như vậy là công ai? Nếu bà muốn trách tội Lí thái thú, trước Bá Lâm từ quan ”.

      Phương thị biện bạch. “Bá Lâm đàng hoàng thi đậu tiến sĩ bát kinh, cho dù có Lí thái thú, cũng có thể làm quan bình thường”. Thêm vào. “Lúc trước tôi đồng ý cho nó cưới Lí thị, là các người mình tình nguyện cưới ta về nhà, theo tôi thấy, mau đuổi ta về nhà mẹ đẻ , nhà họ Phương nhận Bát nương quay về, cho Lí thị quay về”.

      Ngụy biện tầm xàm khiến Trương Lương tức đến rung râu, lại như nhắc nhở ông ta, ông ta gọi thím Nhâm lại, dặn. “Ta cũng viết tờ bỏ vợ, ngươi mau tiễn Nhị phu nhân về nhà mẹ đẻ , nhà họ Phương tới đón Bát nương, Nhị cũng nhân cũng đừng về nữa”.

      Lâm Y suýt nữa nhịn được bật lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi chủ ý hay, Phương thị lại lộ vẻ đắc ý, . “Tôi thủ hiếu cho cha mẹ chồng đủ ba năm, ông được quyền bỏ tôi”.

      Lâm Y hiểu luật, hỏi Trương Trọng Vi mới biết, ra quy tắc “ba bảy ” có cái gọi là con dâu giữ hiếu cho cha chồng hoặc mẹ chồng tròn ba năm, nhà chồng được phép bỏ.

      Phương thị trước đây nhớ ra điểm này, trong cái khó ló cái khôn, bà ta tại hề sợ hãi, ngay cả tát tai của Trương Lương cũng sợ, an ổn ngồi xuống bàn, . “Nhị lão gia, ông vẫn nhanh tìm Lí thái thú mà tính sổ ”.

      Trương Lương trước cảnh báo bà ta. “ được ăn vớ vẩn trước mặt con dâu, bằng cẩn thận ta dọn sạch hàm răng của bà”. Sau đó hỏi Trương Bát nương. “Con , con tính sao?”.

      Lâm Y xoa hai bên thái dương, trời ơi, cả gia đình bọn họ cuối cùng cũng quay lại chính đề rồi.

      Trương Bát nương bị màn tát qua tát lại của bọn họ dọa sợ. Cho dù ương ngạnh như Vương phu nhân cũng có thói quen hở tí là đánh người như vậy.

      Lâm Y thấy chỉ biết run, nên lời, vội chạy qua ôm vai , an ủi hồi lâu, lại đáp thay lời. “Ý Bát nương tử là muốn quay về nhà họ Phương”.

      Trương Lương nhất thời nhận ra ý tứ, gật gù. “Về đây, phải về đây chứ, đòi hết của hồi môn về”.

      Cả đám người đều ngẩn ra, Lâm Y đẩy Trương Bát nương, ý bảo chính . Trương Bát nương dồn hết dũng khí, lên tiếng. “Con nhớ con trai, con muốn bị bỏ, con muốn về lại nhà họ Phương”.

      Trương Lương nhìn , có chút dám tin. “Bọn họ đối đãi con như vậy, còn về chi? Nghe cha , ở lại đây, ai bạc đãi con”.

      Trương Bát nương cúi đầu, im lặng lên tiếng, Phương thị kéo Trương Lương sang bên, giọng. “Con cũng là ruột rà, tôi cũng muốn giữ nó lại, chỉ sợ các con trai bị người trong chốn quan trường chê cười, ông xem việc này…”.

      Trương Lương chưa đợi bà ta xong, lại là cái tát ném qua. “Ngày thường nhắc bà vì tiền đồ các con, đối xử con dâu tử tế vào, bà nghe, sao bây giờ lại lo lắng bọn nó quá vậy hả?”. Ông ta đánh chửi Phương thị xong, quay đầu hỏi Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi. “Giữ em hai đứa ở lại nhà mẹ đẻ, hai đứa có ngại mất mặt ?”.

      Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi đồng loạt lắc đầu. “Bát nương hề sai, là nhà họ Phương làm việc đáng khinh, có gì phải mất mặt, nhưng chuyện này thể bỏ qua dễ dàng như vậy, phải đòi lại công bằng cho Bát nương”.

      Trương Lương liên tục ‘phải’, cho rằng nhà họ Trương hẳn nên sai người về Mi Châu, đánh tới tận nhà họ Phương, thứ nhất vì lấy lại công bằng cho Trương Bát nương, thứ hai đòi của hồi môn, cho Trương Bát nương ngày sau chi tiêu.

      Trương Bát nương thấy bọn họ ta câu ngươi câu, căn bản quan tâm ý kiến của mình, trợn tròn mắt, kéo Lâm Y giọng . “Tam nương tử, giúp em , em muốn về”.

      Lâm Y tức Trương Bát nương đến còn sức để tức nữa, trả lời. “Chúng ta đều nguyện ý giữ em lại, em nhất quyết phải nhảy vào hố lửa cho được ư?”.

      Trương Lương nghe thấy hai người bọn họ đối thoại, . “Bát nương, con trở về nhà họ Phương, muốn cha mẹ lo lắng? Đây là tội bất hiếu”.

      Cái mũ “bất hiếu” chụp xuống, Trương Bát nương đành nén tâm tư, dám lên tiếng. Phương thị vốn chỉ do dự chuyện Trương Bát nương hay ở, phải thành tâm muốn giữ lại, lúc này cánh đàn ông nhà họ Trương còn ý kiến gì, bà ta cũng cuốn theo chiều gió, đến nâng Trương Bát nương dậy, khuyên. “Mau theo mẹ về nhà, để chị dâu con nấu nhiều thức ăn ngon cho mà ăn”. xong tiện đường trừng mắt liếc Lâm Y. “Lần này Đại tẩu nợ con ân tình, chắc chắn đối xử tốt với con, giống Nhị tẩu, chỉ biết bắt con làm việc”.

      Lâm Y chỉ mong bà ta mau mau chạy lấy người, cũng lười giải thích, Trương Lương và Trương Bá Lâm đều biết Phương thị chuyên môn sinh đâu, đều coi như nghe được.

      Phương thị thấy có người để ý mình, lại lên cơn tức, , kéo Trương Bát nương ngồi xuống. “Nhị tẩu con mở quán rượu đó nha, nhất định cơm canh tồi, chúng ta ăn cơm trưa rồi ”.

      Lâm Y tức đến cười rộ lên, nàng keo kiệt trước mặt mọi người, tránh rơi tiếng xấu, liền bảo thím Dương xuống bếp dọn cơm trưa.

      Trương Lương khó được đến gặp con lần, thấy Lâm Y nguyện ý chiêu đãi, cũng nữa, ngồi xuống hỏi. “Nếu vội , chúng ta góp ý xem nên phái ai quay về Mi Châu đòi lại của hồi môn của Bát nương”.

      Mọi người nhìn nhau, Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi đều có công vụ trong người, thể tùy tiện rời kinh, chỉ có Trương Lương là thân tự do. Trương Lương nhìn vòng, bản thân cũng hiểu được, cười. “ ra chỉ có ta là kẻ rảnh rỗi, thế cũng được, để mình ta vậy”.

      Nhà họ Phương người hầu đông đảo như vậy, Trương Lương mình kết cục tốt thế nào được? Đừng xả được giận, ngược lại còn bị nhà họ Phương đánh cho thương tích. Lâm Y thận trọng, nghĩ xa, kéo ống tay áo Trương Trọng Vi, . “Thúc thúc đường ai hầu hạ, dẫn theo gia đinh của Đại tẩu nữa”.

      Trương Trọng Vi hiểu ý, bổ sung. “Đại tẩu ở nhà cũ cũng có người hầu, cha đến Mi Châu, chớ vội động tay, gọi đầy đủ nhân lực rồi cùng ”.

      So sánh với lo lắng của bọn họ, Trương Lương có vẻ dự định trước, vỗ vai Trương Bá Lâm, . “Ta Nhã Châu trước, mượn người của nhà thông gia, xem nhà họ Phương bọn họ thần khí cỡ nào”.

      Lâm Y vốn luôn nghĩ Trương Lương ngoại trừ biết đánh Phương thị ra còn bản lĩnh gì nữa, nghe xong phải nhìn ông ta với cặp mắt khác xưa, xem ra ông ta hơn hẳn Phương thị, ít nhất còn biết suy nghĩ.

      Trương Bá Lâm thuộc phe Lí Giản Phu, cực hợp ý muốn chèn ép Phương Duệ, trước kia còn e ngại thân phận ông ta là cậu mình, tiện ra tay, giờ ông ta viết giấy bỏ Trương Bát nương, xé rách mặt, có gì cố kỵ nữa.

      Trương Trọng Vi giờ đứng ở trung lập, Lí Giản Phu và Phương Duệ đánh nhau có chút can hệ nào tới chàng, bởi vậy chàng cũng vui nhìn thấy Phương Duệ ăn đòn, xả cơn giận thay Trương Bát nương.

      Tất cả mọi người nhất trí, Trương Lương liền chuẩn bị thảo luận thời gian xuất phát, định đề xuất, Phương thị kêu lên. “Nhị lão gia đường ai chăm lo, để tôi cùng lão gia”.

      Trương Bát nương cũng sợ hãi lí nhí. “Con cũng muốn cùng cha”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 168: Đánh tới tận cửa


      Phương thị phải theo tới Mi Châu, tất cả mọi người đều vì sao, nhất định là bà ta lo lắng nhà mẹ đẻ bị hại gì lại ôm hận, muốn cùng để điều hòa quan hệ. Nhưng Trương Bát nương sao vậy? Muốn Mi Châu? Tất cả ánh mắt đều đồng loạt quay sang phía .

      Trương Bát nương cúi gằm đầu xuống, tiếng như tiếng muỗi. “Con nghĩ về trông thấy con trai”.

      được”. Trương Lương từ chối như chém đinh chặt sắt, ông ta hiểu nhất đứa con này, lần này , hơn phân nửa thể nào cũng quỳ gối cầu xin nhà họ Phương cho quay về.

      Tất cả đều đoán được nếu Trương Bát nương trở lại chỉ biết tự rước lấy nhục, vì thế đều khuyên . Nhiều giọng chen nhau, Trương Bát nương lập tức đánh mất chủ ý, . “Mọi người thế nào làm thế ấy vậy”.

      Trương Lương khuyên Trương Bát nương xong, lại chuyển hướng Phương thị. “Bà ở lại nhà , mình ta là được”.

      Phương thị tha thiết đòi , cười lấy lòng. “Đường xá xa xôi, lão gia có ai hầu hạ làm sao được, vẫn để tôi theo mới tốt”.

      Trương Lương . “Nha hoàn trong nhà, câu nệ ai, đứa theo là được”.

      ra ông ta muốn nhất cử lưỡng tiện, vừa thay Trương Bát nương xả giận, vừa du hí có mỹ nhân làm bạn, Phương thị thầm hận, cố ý . “Vậy để Đông Mạch theo”.

      Trương Lương quả nhiên lập tức phản đối. “Đông Mạch chân tay lóng ngóng, đổi đứa khác”.

      Việc như vậy lôi ra thảo luận trước mặt mọi người, Trương Bá Lâm ngại mất mặt, vội . “Nha hoàn đều do nương tử con quản lý, về hỏi ấy sau”.

      Phương thị nghĩ, trước mặt con dâu, thân làm cha chồng cũng đến mức mặt dày xin người, cũng quyết tâm, phụ họa Trương Bá Lâm. “Bá Lâm có lý, bên chúng ta có ai, con về cho con dâu ”.

      Trương Lương đoán được dụng ý của bà ta, trừng mắt ngoan độc liếc cái, thôi nữa.

      Đảo mắt cơm trưa xong, thím Dương bưng thức ăn lên, mọi người cùng ngồi xuống gắp thức ăn, uống rượu. Trương Bát nương nhớ con, vô cùng quan tâm khi nào Trương Lương xuất phát, lên tiếng hỏi, Trương Lương trả lời khi nào hành lí chuẩn bị xong xuất phát.

      Chuyện Trương Bát nương bị nhà chồng bỏ quá mức trầm trọng, tất cả đều lòng dạ nào ăn cơm ngon miệng, chưa lùa được mấy đũa cơm buông chén, chỉ có Phương thị muốn Trương Lương Mi Châu, cố ý kéo dài thời gian, ăn chậm chạp. Trương Lương vội về dọn dẹp hành trang, giật lấy đôi đũa của bà ta, mắng vài câu, kéo bà ta đứng dậy.

      Phương thị tránh thoát, đành theo ông ta ra , Trương Bát nương theo sau vài bước, đột nhiên . “Cha, mẹ, con muốn ở lại chỗ của Tam nương”.

      Phương thị kinh ngạc quay đầu, . “Con về ở cạnh mẹ, chẳng phải tốt hơn? Nhị tẩu con chỉ biết sai bảo con, ở lại chỗ nó làm chi chứ”.

      Lâm Y thản nhiên . “Nếu cháu dâu thực sai bảo ấy ấy có muốn ở lại ”.

      Trương Bát nương khẩn thiết cầu xin. “Con và Tam nương nhiều năm gặp, bao nhiêu thứ cần tâm , để con ở lại mấy ngày ”.

      Phương thị còn muốn khuyên, Trương Lương cho rằng Trương Bát nương ở đâu chỉ là việc , muốn vì thế chậm trễ thời gian, liền ngắt lời bà ta, hỏi Lâm Y. “Bát nương quấy rầy mấy ngày, có chịu ?”.

      Lâm Y cười. “Em út trong nhà, có gì chịu hay chịu, chỉ sợ phòng ốc khiến ấy tủi thân”.

      Trương Lương cực vừa lòng Lâm Y đáp lời, để Trương Bát nương lưu lại, kéo Phương thị . Trương Bá Lâm dừng lại đằng sau, nhìn Trương Bát nương thở dài. “Chuyện này rốt cuộc có liên quan đến Đại ca, là Đại ca có lỗi với em”.

      Trương Bát nương . “Đại ca cần gì câu này, là chính em mệnh khổ, liên quan đến Đại ca”.

      Trương Bá Lâm lấy trong tay áo ra thỏi bạc, đưa cho . “Tới vội vàng, chưa đổi thành tiền đồng, tự em vậy”.

      Trương Bát nương nhận. “Đại ca làm gì vậy”.

      Trương Bá Lâm . “Em tách khỏi gia đình ấy, nhất định mang theo tiền tài gì, cầm dùng , em trong nhà khách khí gì đâu”.

      Trương Bát nương đành phải tiếp, quay đầu liền đưa cho Lâm Y, với Trương Bá Lâm. “Em ở đây, ăn uống đều là Tam nương lo, em đưa tiền này cho chị ấy, Đại ca chớ trách”.

      Trương Bá Lâm cười, bảo giữ lại, lấy thêm thỏi bạc khác đưa cho Lâm Y. “Làm phiền em dâu”.

      Lâm Y đẩy lại, trêu ghẹo ta. “Em biết Đại ca nhậm chức xong kiếm được nhiều lắm, chỉ cho nhiêu ấy bạc em ngại ít, kéo nguyên xe đến em mới nhận”.

      Trương Bá Lâm hiểu bọn họ sống coi như ổn thỏa, thiếu của Trương Bát nương chén cơm, liền đưa cả thỏi bạc này cho , cười. “Em chờ , nhất định cũng đến ngày đó”.

      Trương Trọng Vi tiễn Trương Bá Lâm, Lâm Y kéo Trương Bát nương về phòng ngồi, gọi thím Dương bưng trà lên. Trương Bát nương nắm trong tay hai thỏi bạc, hỏi. “Tam nương, gần đây có phòng đổi tiền nào , em đổi thành tiền đồng cho chị dùng”.

      Lâm Y trả lời. “Chị thiếu nhiêu đó tiền, em giữ ”.

      Trương Bát nương khỏi phân trần, nhét bạc vào tay nàng, nắm chặt lại. “Nếu chị nhận, em về lại”.

      Lâm Y lay chuyển được , ngẫm nghĩ, trả lại cho thỏi, . “Em ít nhất giữ lại chút tiêu vặt, chị chỉ lấy thỏi, được ?”.

      Trương Bát nương đồng ý, Lâm Y liền kêu thím Dương vào, thừa dịp hôm nay rỗi rảnh, đến phòng đổi tiền đổi tất cả thành tiền đồng, chờ đổi xong, tiền đồng được chừng hai ngàn văn, Trương Bát nương nhân tiện . “Tam nương giúp em thuê phòng ở ”.

      Lâm Y cười. “Được, để chị bỏ thêm mấy quan nữa cho em, thuê gian ngay tại ngõ này”.

      Trương Bát nương nhìn đống tiền đồng trước mặt, kinh ngạc hỏi. “Nhiều tiền như vậy còn chưa đủ để thuê sao?”.

      Lâm Y trả lời. “Đông Kinh mọi thứ đắt đỏ, giá nhà là đắt nhất, phòng thượng đẳng như chị ở mỗi tháng tám quan tiền”.

      Trương Bát nương chậc lưỡi. “Đúng là giá trời, phòng hạ đẳng Thanh Miêu ở đằng sau mỗi tháng bao nhiêu?”.

      Lâm Y trả lời. “Năm quan chín mươi bảy văn”. Lại an ủi . “Em cần lo lắng, chị bỏ thêm cho em chút tiền là được”.

      Trương Bát nương kiên quyết chịu, . “Em ăn của chị uống của chị, vốn băn khoăn lắm rồi, sao còn mặt dày lấy thêm tiền thuê nhà”.

      Lâm Y khuyên đừng làm người xa lạ, Trương Bát nương vẫn chịu, nàng đành . “Em cũng phải có tiền, chờ thúc thúc đòi lại của hồi môn cho em, em trả cho chị, được ?”.

      Trương Bát nương đỏ mặt, lại xoắn ngón tay nửa ngày mới lí nhí trả lời. “Của hồi môn năm đó, em sớm tiêu gần hết”.

      Lâm Y rất tức giận. “Nhà họ Phương thiếu tiền tiêu sao, thế nhưng tiêu tiền của em!”.

      Trương Bát nương thở dài. “ chẳng phải do bọn họ tiêu, em ở nhà họ Phương, từ xuống dưới đều phải tốn kém, son phấn cũng cần tiêu tiền, bất tri bất giác liền xài gần hết, may mắn em vẫn còn vài mẫu ruộng mất được”.

      Lâm Y giật mình. “Bọn họ phát tiền chi tiêu hàng tháng cho em?”.

      Trương Bát nương nhàng lắc đầu, Lâm Y thở dài thườn thườn, tiện nhắc lại những chuyện khiến người ta vừa thương tâm vừa tức não. Trương Bát nương chịu để Lâm Y thuê nhà cho, lại chịu về nhà mẹ đẻ, khiến Lâm Y rơi vào chỗ khó, cũng thể đến phòng ngủ cùng người hầu. Phòng thượng đẳng rằng có ba gian, nhưng hai gian sửa lại thành quán rượu, chỉ phòng ngủ duy nhất, nếu mỗi ngày đều bắt Trương Trọng Vi ghép bàn nằm ngủ như hôm qua, chàng nhất định oán giận.

      Trương Bát nương thấy được Lâm Y khó xử, . “Tam nương, đừng quan tâm chỗ ở cho em, trong điếm rộng rãi lắm, em ghép bàn lại ngủ là được”.

      Lâm Y đồng ý. “Trời lạnh lẽo ngủ bàn, chưa đến ba ngày phát bệnh thương hàn”.

      Trương Bát nương có ý phản đối, nhưng nghĩ lại cảm sốt phải mời lang trung bốc thuốc, tốn tiền chỉ sợ còn hơn thuê nhà, vì thế ngậm miệng, khổ nghĩ vấn đề chỗ ở.

      Hai người đều tự nghĩ biện pháp, trong phòng lặng ngắt như tờ, đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, thím Dương đứng ngoài bẩm báo. “Nhị thiếu phu nhân, Đinh phu nhân cách vách tới”.

      Lâm Y phục hồi tinh thần lại, vội . “Mau mau mời vào”.

      Đinh phu nhân vào nhà, chào Lâm Y và Trương Bát nương, lại đưa ra cái chum , . “Đây là tương ớt tôi mang theo từ Tứ Xuyên, mời Lâm phu nhân nếm thử, mặc dù phải thứ gì to tát, được cái hương vị quê nhà”.

      Lâm Y nhận, ngay tại chỗ mở ra ngửi, vui vẻ . “Tương ngon, lo lắng ở Đông Kinh mua tương ớt Tứ Xuyên cũng đúng vị”.

      Đinh phu nhân thấy Lâm Y thích, vui mừng hơn cả chính mình ăn, cười . “Nếu thực thích, ăn hết tôi lại mang đến nữa”.

      Lâm Y cười tạ ơn, mời ấy ngồi xuống. Đinh phu nhân thấy Trương Bát nương khuôn mặt u sầu, ngạc nhiên hỏi. “Bát nương tử, ngàn dặm xa xôi lên kinh tìm người thân, giờ gặp rồi, sao còn mặt mày cau có?”.

      Trương Bát nương ra nỗi khó xử vấn đề nhà ở cho ấy nghe, cười khổ. “Tôi biết Đông Kinh phồn hoa, ngờ nơi phồn hoa còn thêm đắt đỏ nữa”.

      Lâm Y . “Tôi muốn thuê cho ấy gian phòng ở, ấy nhất nhất định chịu, thương lượng đối sách đây”.

      Đinh phu nhân . “Cũng chẳng có gì khó, nếu Bát nương tử chê, liền dọn sang ở chung với tôi”.

      Trương Bát nương đường rời Mi Châu, ngày đêm sinh hoạt chung với Đinh phu nhân, hai người quen thuộc, nghe xong hơi động tâm, rồi lại ngại, . “Dọc đường chi phí ăn mặc đều do Đinh phu nhân giúp đỡ, tới kinh thành rồi lại quấy rầy chị tiếp, tôi băn khoăn”.

      Đinh phu nhân cười trả lời. “ coi là quấy rầy, giờ tôi ở mình, buồn có bạn, nếu nguyện ý qua ở chung, tôi còn phải cảm kích nhiều lắm”.

      Lâm Y hôm qua sang nhà Đinh phu nhân trả lộ phí thay Trương Bát nương, thấy nhà ấy thực dân cư ít ỏi, ngoại trừ chính Đinh phu nhân cũng chỉ có vợ chồng vú nuôi làm bạn, những người này ở ngay cách vách Thanh Miêu, trong phòng thượng đẳng chỉ có mình Đinh phu nhân ở, ngay cả nha hoàn cũng , bởi vậy ấy đơn, Lâm Y tin là thực.

      Trương Bát nương muốn sang ở cùng, lại sợ Lâm Y đồng ý, liền giương mắt nhìn nàng. Lâm Y hơi buồn cười, lại Trương Bát nương thực tế lớn hơn nàng ba tuổi, nhưng gặp chuyện hề nắm chủ động, có điều việc này nàng thân là chị dâu, khiêng nổi trách nhiệm, chỉ . “Chờ hỏi Nhị ca của em rồi sau”.

      Nhà bình thường, phụ nữ được làm chủ, việc lớn việc phải hỏi ý đàn ông trước. Đinh phu nhân biết, hề lại, kể vài tin đồn thú vị ở quê nhà, Lâm Y nghe đến thất thần.

      Trước khi Đinh phu nhân cáo từ, hỏi Lâm Y câu. “Lâm phu nhân vẫn đều ở ngõ Châu Kiều?”.

      Tình hình tại, Đinh phu nhân đường chiếu cố Trương Bát nương, an ổn đưa vào thành, thái độ làm người xác thực tệ, nhưng có câu rằng thể giữ tâm đề phòng người xa lạ, Lâm Y trả lời vẫn giấu giếm chút ít. “Phải, quan nhân nhà tôi làm quan trong triều, nơi này cách chỗ làm việc của chàng gần, bởi vậy vẫn ở đây”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :