1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 159: Phu nhân tụ hội


      Trương Trọng Vi qua xem, càng nhìn càng thấy quen mắt, lấy làm lạ, hỏi. “Đây phải đồ trang trí trong phòng cậu sao? Lúc trước ta có nhìn thấy trong phòng cậu”.

      Lâm Y giật mình, buồn cười . “Xem ra cậu quả là giấu giếm bà ngoại mà tới, trong tay có tiền mua quà cáp, vơ vét đồ đạc trong phòng mình đem theo, cũng là làm khó cậu”.

      Trương Trọng Vi . “Chỉ sợ bà ngoại biết được, lại trách mắng cậu”.

      Lâm Y . “Đương nhiên là trách rồi, chúng ta trả lại cho cậu thôi”.

      Nàng đóng thùng lại, lấy sợi dây thừng khác, cột lại nguyên trạng, lại ra đường gọi cửu vạn, sai theo Thanh Miêu, vác thùng về lại phủ họ Dương. Thanh Miêu dẫn cửu vạn , vừa vừa oán giận. “Quà với chẳng cáp cái gì, còn phải tốn tiền gửi trả lại”. Tới phủ họ Dương, trong lòng nàng còn cơn tức, liền lười để ý lễ nghĩa, chỉ là trả quà lại, cũng nhắc tới tên của Dương Thăng. Phủ họ Dương do Ngưu phu nhân làm chủ, gã sai vặt canh cửa theo lẽ đương nhiên nâng thùng tới trước mặt bà ta.

      Ngưu phu nhân sai người mở thùng, chỉ nhìn lướt qua liền nhận ra là vật trong phòng Dương Thăng, lập tức gọi ta tới, đổ ập xuống mắng.

      Dương Thăng biện bạch. “Khó khăn mới được người họ hàng làm quan, thân cận với bọn họ chút, có gì tốt đâu?”.

      Ngưu phu nhân lại . “Làm quan sao, bọn họ chỉ lo tự mình kiếm tiền, có từng trợ lực cho việc làm ăn của chúng ta chưa? Hơn nữa, ta nuốt nổi mối hận này”.

      Dương Thăng lầm bầm. “Trong nhà buôn bán bằng trước kia, con khuyên ngài nha mẫu thân đại nhân, nên nuốt vẫn nuốt xuống thôi, đừng hành động theo cảm tính”.

      Ngưu phu nhân nghe xong lời này, lại nở nụ cười. “ cũng quá coi khinh mẹ , tưởng có quan lại tiểu tốt như Trương Nhị lang thành được sao?”.

      Dương Thăng hiểu ý, định hỏi lại, Kim Bảo vào, bẩm. “Phu nhân, cỗ kiệu của phu nhân Vương hàn lâm tiến vào cổng trong”.

      Ngưu phu nhân vui mừng đứng dậy, liên tục phân phó người hầu. “Mau mau rước vào”.

      Dương Thăng thấy Ngưu phu nhân có khách cần tiếp, nghĩ đây là cơ hội tốt để chuồn , vì thế vội vàng xoay người, nhanh như chớp chạy ra khỏi cổng thăm Lan Chi.

      Lại đến Thanh Miêu, xong xuôi về đến nhà, vẫn còn oán giận. “Nhận quà, trả lại tốn tiền chớ, còn khi ban cho nhà họ Dương bọn họ cái ân tình”.

      Lâm Y an ủi . “Chỉ cần chúng ta buôn bán phát đạt, để ý nhiều như vậy làm chi”.

      Câu này có lý, Thanh Miêu lại nhiệt tình trở lại, hỗ trợ thím Dương.

      Vụ án liên quan đến Lâm Y và Ngưu phu nhân, ngoài dự đoán của mọi người, hóa ra lại mang đến hiệu ứng quảng cáo ghê gớm, rất nhiều quán rượu đều nghĩ nhất định là làm nương tử điếm dễ kiếm ăn, hai người mới tranh chấp đến tận nha môn, nếu dễ kiếm, ai cũng muốn được phân miếng, chưa đến tháng, nương tử điếm trong kinh thành mọc lên như nấm, qua đêm xuất đến mười nhà. May mà Lâm Y thân phận là phu nhân nhà quan, các phu nhân hơi chú ý lễ nghĩa chút vẫn thích đến quán rượu của nàng, thêm nữa phu nhân phủ doãn thường thường đến ngồi trong điếm, thay nàng kéo ít khách “nghe danh tìm đến”, bởi vậy tuy có cạnh tranh, làm ăn cũng trở ngại nhiều.

      Việc buôn bán chuyển biến tốt đẹp, Lâm Y lại bận rộn bù đầu, mỗi ngày chẳng những phải chuẩn bị thức ăn để bán cơm đĩa, còn phải ứng phó với cầu của khách, vô cùng vất vả. Có những vị khách hiểu vì sao nàng phải liều mạng kiếm tiền như vậy, chỉ cần bổng lộc của Trương Trọng Vi thôi, cả nhà sống tiết kiệm chút cũng được. Bọn họ hiểu, trong sổ sách của Lâm Y, tờ cuối cùng luôn viết mấy chữ : cố gắng làm việc, kiếm tiền mua nhà – trước khi Lâm Y xuyên qua, tám chữ này ghi tạc trong sổ công tác của nàng, còn chưa kịp hoàn thành liền đâm đầu bay về Đại Tống, cũng biết có phải ông trời muốn đùa bỡn nàng hay , mục tiêu ở ngàn năm sau chưa đạt được, lại bay về ngàn năm trước phấn đấu.

      Nàng ngày đêm vất vả, Trương Trọng Vi thấy hết trong mắt, đau ở trong lòng, mỗi khi từ Hàn Lâm viện về nhà, đều tự giác ra sau hỗ trợ, nhưng Lâm Y cũng thương chàng công vụ vất vả, luôn lấy cớ đuổi chàng ra khỏi bếp.

      Đảo mắt tới ngày phát bổng lộc, Trương Trọng Vi mang bốn quan tiền về nhà, giao cho Lâm Y, hổ thẹn . “Làm việc tháng, chỉ có bấy nhiêu tiền, là thẹn với nương tử”.

      Lâm Y nhận tiền, cười . “Vai trò của chàng chỉ ở mỗi công vụ, đừng khổ sở làm chi, chàng ngẫm lại xem, nếu phải do chàng có chức quan trong người, chúng ta cũng thể thắng kiện, việc làm ăn trong điếm cũng tốt như tại”.

      Đây là lời , nếu có thân phận của Trương Trọng Vi, cước điếm nhà họ Trương thể đạt đến mức này, Trương Trọng Vi hơi cảm thấy an ủi, cầm lấy tay Lâm Y nắm chặt, lại . “Các vị đồng nghiệp đều lĩnh bổng lộc cả rồi, hẹn nhau góp tiền uống rượu, ta còn do dự có nên hay ”.

      Lâm Y lập tức sổ tiền ra đưa cho chàng, . “Giao thiệp là phải làm, chàng cứ tỏ ra hòa hợp chút, tránh xung đột cần thiết”.

      Trương Trọng Vi đồng ý, nhận lấy tiền cất , tự giác cam đoan. “Em yên tâm, ta gọi kỹ nữ”.

      Lâm Y cười với chàng, cất bổng lộc của chàng xong, tự xuống bếp làm việc.

      Qua hai ba ngày, Trương Trọng Vi nghỉ ngơi, cùng đồng nghiệp đến tửu lâu uống rượu, Lâm Y cứ theo lẽ thường ở trong điếm buôn bán, nàng vừa làm xong hai phần cơm đĩa, muốn xả hơi chút, chợt nghe thím Dương gọi, ra trước điếm nhìn, ra là phu nhân phủ doãn tới.

      Phu nhân phủ doãn ngửi thấy mùi khói dầu ở Lâm Y, lặng lẽ hơi nhăn mày, hỏi. “Rốt cuộc là tiểu nhị trong điếm, hay là phu nhân hàn lâm?”.

      Lâm Y rước bà ngồi xuống bàn, bất đắc dĩ . “ đủ người, tự mình phải ra trận”.

      Phu nhân phủ doãn lại lên tiếng, có ý trách cứ. “Trong điếm làm ăn dù quan trọng, cũng đừng quên thân phận chân chính của , cứ bận việc trong điếm mãi, ra tụ hội với phu nhân các vị quan lại khác làm sao được”.

      Cách tuy có chút nghiêm khắc, nhưng cũng là hảo tâm cảnh tỉnh Lâm Y, Lâm Y cảm kích vô cùng, lại hơi có phần ấm ức. “ sớm nghe quan nhân nhà tôi , phu nhân các đồng nghiệp của chàng đều thích hội họp, tôi cũng muốn lắm, chờ đến chờ , thấy ai đưa thiếp mời”.

      Phu nhân phủ doãn hừ lạnh. “Đám người trong Hàn Lâm viện ai cũng tự cho là mình thanh cao, mắt mọc trán, đừng để ý tới bọn họ”. xong lại hỏi. “Ngày mai chúng ta có tụ hội, ta đến mời , thế nào?”.

      Lâm Y cười đáp. “Được phu nhân thương, tôi vinh hạnh”.

      Thím Dương chiếu theo khẩu vị thích của phu nhân phủ doãn, bưng rượu, thức nhắm các thứ lên, thẳng đến khi nhìn thấy phu nhân phủ doãn lộ ra tươi cười hài lòng mới lui.

      Phu nhân phủ doãn chạm cốc với Lâm Y. “Ta dù mời , nhưng phải ta làm chủ hội lần này, bởi vậy có thiếp mời”.

      Lâm Y tò mò hỏi. “Vậy người nào làm chủ?”.

      Phu nhân phủ doãn gắp đũa thịt dê ăn, thuận miệng đáp. “Mặc kệ chủ nhân là ai, dù sao phải ta và ”.

      Lâm Y nghe vậy kinh ngạc vô cùng, hỏi. “Vậy địa điểm ở đâu?”.

      Phu nhân phủ doãn cười. “Chuyện tốt như vậy, đương nhiên thể làm lợi cho người ngoài, ngay tại trong điếm nhà ”.

      Lâm Y tôn phu nhân phủ doãn làm cổ đông, cũng tạ ơn, chỉ cười. “Phu nhân phủ doãn là có tư tâm nha”.

      Câu này nghe vào tai phu nhân phủ doãn so với cảm ơn càng dễ nghe, nhất thời bà tươi cười đầy mặt, lại chạm cốc với Lâm Y.

      Lâm Y vẫn hơi nghi hoặc, bình thường tụ hội, người làm chủ đều có cầu riêng với rượu và thức ăn, nhưng nàng biết chủ hội lần này là ai, làm sao mới tốt đây?

      Phu nhân phủ doãn nàng thả tâm . “Món ăn ngon, cứ việc bưng lên, chọn thứ đắt tiền, rẻ tiền cần”.

      Phu nhân phủ doãn vậy, Lâm Y cũng có tính toán trong lòng, liên tục cam đoan nhất định khiến các vị phu nhân hài lòng. Phu nhân phủ doãn dặn tiếp. “Các vị phu nhân quan lại đều đến, bọn họ ngày thường sơn hào hải vị gì chưa nếm qua, để ý tới rượu nhắm gì đâu, chỉ là đến tìm việc vui, tiêu khiển, bởi vậy nhớ chuẩn bị bàn cờ linh tinh, để bọn họ chơi cho vui”.

      Lâm Y đúng là biết các phu nhân ngày thường ham thích thứ gì, mới khiêm tốn lĩnh giáo phu nhân phủ doãn. “Nhà tôi chỉ có cờ vây, biết được ?”.

      Phu nhân phủ doãn lập tức trả lời. “Chưa đủ, cờ vây, cờ tướng, cờ hai quân, song lục, đều chuẩn bị, đáng tiếc ở đây sân , thể chơi bắn cung”.

      hổ là hậu duệ tướng môn, thế nhưng muốn chơi bắn cung, Lâm Y nghĩ nghĩ, ném thẻ vào bình và bắn cung cũng khác mấy, liền đề nghị. “Tôi chuẩn bị bình đồng, chúng ta chơi ném thẻ vào bình, thế nào?”.

      Phu nhân phủ doãn liên tục hay, lại tiếp. “Mấy thứ ta vừa kể, ra đường mua là có, tiền mua tính vào giá rượu”.

      Cái này cũng có người đài thọ? Lâm Y càng lúc càng thấy háo hức với lần hội họp này. Nghe khẩu khí của phu nhân phủ doãn, chỉ cần cao hứng, tiền thành vấn đề, có tiền có hết, Lâm Y mua tất cả các loại cờ về, còn sai Thanh Miêu ra kỹ viện mời người chuyên kể chuyện xưa tới, đến lúc đó khuấy động khí cho náo nhiệt.

      Mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng, ngày tiếp theo, Lâm Y treo biển đóng cửa trước cước điếm, ngừng kinh doanh ngày, dọn dẹp sân khấu để chuyên môn chiêu đãi các vị phu nhân. Giờ Tỵ, trước cổng cước điếm nhà họ Trương có mấy cỗ kiệu đậu lại, các vị khách đến gần đủ, trong đó chỉ có Thiểu Doãn phu nhân phủ Khai Phong là gương mặt mới, còn lại đều là chư vị phu nhân hàn lâm Lâm Y gặp qua.

      Các bàn chữ nhật trong điếm ghép lại chỗ sẵn, lấy phu nhân phủ doãn làm đầu, mời bà ngồi ghế , phu nhân phủ doãn chịu, . “Mọi người tùy ý tụ hội với nhau, chú ý nhiều như vậy làm chi, mau dãn bàn ra , cứ đặt như ngày thường, thích ngồi sao ngồi, thích ngồi đâu ngồi”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm khuyên nhủ. “Tôn ti có tự, lễ thể phế, vẫn chú ý tốt hơn”.

      Thiểu Doãn phu nhân lại . “Theo ý phu nhân phủ doãn sắp xếp , chúng ta ngồi cả bàn lớn như vậy, làm sao chơi cờ cho vui được?”.

      Phu nhân phủ doãn nhàng gật đầu, cười với Thiểu Doãn phu nhân. Lâm Y vội chỉ huy thím Dương và Chúc bà bà kéo bàn về vị trí cũ. Phu nhân Triệu hàn lâm tiến đến gần Lâm Y, giọng thầm. “Thiểu Doãn phu nhân biết nịnh nọt nhất đấy”.

      Lâm Y tiện đáp lời, cũng muốn đáp, nhưng nàng thân phận thấp nhất, lên tiếng có vẻ thiếu lễ phép, đành phải . “Tôi là lần đầu tiên gặp Thiểu Doãn phu nhân”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm còn muốn nữa, phu nhân Tôn hàn lâm tới, mạnh kéo ta , . “Phủ Khai Phong và Hàn Lâm viện nước sông đụng nước giếng, và Thiểu Doãn phu nhân có gì phải tranh”.

      Phu nhân phủ doãn và Lâm Y là đối tác ngầm, để người ngoài biết, bởi vậy cố ý tỏ ra thân thiết với nàng, chỉ để Thiểu Doãn phu nhân ngồi chuyện, Lâm Y cũng rất phối hợp, ngoại trừ kính rượu ra cũng chỉ loanh quanh ở hai bàn của các vị phu nhân hàn lâm.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 160: Phụ nữ nhiều chuyện


      Phu nhân Triệu hàn lâm nhiệt tình kéo Lâm Y đến bàn của mình và phu nhân Tôn hàn lâm ngồi xuống, cười . “Phu nhân Trương hàn lâm bản lĩnh, tửu lâu lớn như nhà họ Dương vì vụ án lần trước thiếu chút nữa đóng cửa”.

      Câu này nghe có chút chói tai, Lâm Y bất chấp lễ phép hay vô phép, im lặng lên tiếng. Phu nhân Hoàng hàn lâm bàn kế bên nhìn thấy, chủ động giải vây. “Nhà họ Dương gieo gió gặt bão, đâu có liên quan đến phu nhân Trương hàn lâm”.

      Lâm Y vì câu này tiện thể sang ngồi bên đó, tránh phu nhân Triệu hàn lâm. Phu nhân Hoàng hàn lâm thích nhìn phu nhân Triệu hàn lâm kinh ngạc, tươi cười đầy mặt chào đón Lâm Y. “Mấy lần đều muốn gọi tụ hội phen, lại sợ chậm trễ công việc làm ăn của ”.

      Lâm Y vui đùa lại. “Giống hôm nay , trực tiếp đến điếm của tôi, chậm trễ ai cả”.

      Phu nhân Hoàng hàn lâm đáp lời. “Yên tâm, quan nhân nhà chúng ta cùng làm quan trong Hàn Lâm viện, đương nhiên phải chiếu cố quán rượu nhà ”.

      Phu nhân Đặng hàn lâm lại . “Phu nhân Trương hàn lâm, ngày thường phải chúng tôi thích đến, là vì trong điếm của sắp xếp riêng mỹ các, ngư long hỗn tạp, chuyện tốt lắm”.

      Trong điếm có nhã gian riêng đích thực là vấn đề lớn, nhưng Lâm Y tại tài chính đủ, làm sao giải quyết, chỉ có thể câu xin lỗi.

      Phu nhân Hoàng hàn lâm an ủi nàng. “ ai có thể bước lên mây, cứ từ từ từng chút , tôi thấy quán rượu của buôn bán tệ, vậy chắc bao lâu sau khuếch trương được mặt tiền cửa hàng rồi”.

      Lâm Y cười nâng chén. “Nhờ phúc của ”.

      Ba người trò chuyện lúc, phu nhân Lục hàn lâm ngồi cùng bàn lại mãi buồn đầu uống rượu, chịu nhiều câu. Lâm Y tưởng mình có chỗ nào chiêu đãi chưa chu toàn, vội giọng hỏi phu nhân Hoàng hàn lâm.

      Phu nhân Hoàng hàn lâm nhìn lướt qua phu nhân Lục hàn lâm, lấy cớ thay quần áo, kéo Lâm Y ra sau điếm, mới . “Đừng đa tâm, phải chiêu đãi chu toàn, là nhà ấy có việc phiền lòng, lần trước lúc khai trương điếm, ấy cũng câu nào, quên rồi sao?”.

      Lâm Y nhớ lại, quả như thế, liền hỏi. “ biết nhà của phu nhân Lục hàn lâm xảy ra chuyện gì, chúng ta giúp được ?”.

      Phu nhân Đặng hàn lâm biết lấy cớ gì, cũng chạy tới, lại gần hai người, tiếp lời. “Chuyện này chúng ta làm gì được đâu, là nhà bọn họ có thiếp thất mất tích, tìm mấy tháng rồi chưa ra”.

      Phu nhân Hoàng hàn lâm che miệng cười. “ nghe tin này ở đâu vậy, căn bản phải thế đâu, thiếp thất mất tích cái gì chứ, là phu nhân Lục hàn lâm bịa ra để dỗ Lục hàn lâm, thiếp kia tên gọi Lan Chi, là kỹ nữ nổi tiếng Đông Kinh thời, Lục hàn lâm mua về nhà, phu nhân Lục hàn lâm nhìn vừa mắt, ngày nọ thừa dịp Lục hàn lâm ở nhà, đuổi thiếp ra ngoài, Lục hàn lâm về hướng phu nhân đòi người, ta liền dối rằng Lan Chi tự mình lạc đường”.

      Lan Chi bị Dương Thăng giấu , đương nhiên dễ tìm, nhưng chính chủ của Lan Chi thế nhưng là Lục hàn lâm, Lâm Y hơi bất ngờ.

      Phu nhân Đặng hàn lâm khó hiểu, hỏi. “Lấy cớ như vậy phải xong rồi ư? Vì sao phu nhân Lục hàn lâm còn rầu rĩ vui?”.

      Phu nhân Hoàng hàn lâm tỏ ra khinh thường. “ có năng lực quản được người đàn ông của mình, còn muốn giở thủ đoạn, trách ai? Lục hàn lâm vì chuyện Lan Chi, vẫn thèm để ý tới phu nhân mình, giờ là khách quen ở các kỹ viện nổi danh, phu nhân Lục hàn lâm thấy quan nhân liên tục về nhà, liền sốt ruột, định tìm Lan Chi về lại, ngờ Lan Chi giống như bốc hơi rồi, tìm mãi ra”.

      Lâm Y nghe đến đó, xen vào hỏi. “Triều đình phải có mệnh lệnh ràng cho quan viên dính líu tới kỹ nữ ư?”.

      Hai vị phu nhân Hoàng – Đặng hàn lâm đồng loạt bật cười. “Xem ra do Trương hàn lâm mới xuất sĩ chưa lâu, hiểu lắm chuyện chốn quan trường, dính líu tới kỹ nữ a, trừ phi bị bắt tại giường, ai mà biết được, triều đình lại chưa cấm quan viên đến nhà kỹ nữ ngồi chơi xơi nước”.

      Lâm Y thấy hai người đến chuyện đó, biểu tình thoải mái, nghĩ thầm cả hai đều là người dạy chồng có cơ, liền khen vài câu.

      Phu nhân Đặng hàn lâm cười. “Chúng tôi bản lĩnh gì đâu, làm người đàn bà đanh đá thôi, phu nhân Vương hàn lâm mới thực là dạy chồng có cơ kìa, nhà bọn họ đừng tới thiếp thất, ngày cả thông phòng cũng , Vương hàn lâm chưa bao giờ bước vào kỹ viện nửa bước”.

      Vì Lâm Y ở ngay tại, phu nhân Hoàng hàn lâm tiện thể . “Phu nhân Trương hàn lâm chắc cũng chân truyền phu nhân Vương hàn lâm, trong nhà hề có thiếp hay thông phòng”.

      Lâm Y thích bị người ta liên hệ với phu nhân Vương hàn lâm, vội . “Tôi sao dám đánh đồng với phu nhân Vương hàn lâm, nhà chúng tôi ra cũng muốn nuôi thiếp, chỉ là có tiền”.

      Phu nhân Hoàng hàn lâm cười, . “Chúng ta ra lâu, mau nhanh trở về thôi, miễn cho phu nhân Lục hàn lâm sinh nghi”.

      Phu nhân Đặng hàn lâm lặng lẽ oán giận với Lâm Y. “ nhìn xem, có nhã gian bất tiện, trời lạnh như thế này, chúng ta muốn riêng phải chạy ra sau”.

      Lâm Y vui đùa. “Chư vị phu nhân chiếu cố nhiều nhiều, cho tôi kiếm chút lời, lập tức xây mỹ các cho chư vị phu nhân dùng”.

      Mọi người quay về điếm, phu nhân phủ doãn cùng số phu nhân khác chơi ném thẻ vào bình, còn có nhóm nương tử vây quanh, Lâm Y biết là ai. Phu nhân Hoàng hàn lâm giới thiệu với nàng. “Bọn họ đa phần là vợ thương nhân, còn có số ít nương tử tiểu quan, đến nịnh bợ phu nhân phủ doãn, cần để ý tới”.

      Lâm Y gật đầu, cùng hai người tiến đến, nhóm nương tử thấy vậy đều hành lễ chào, người ăn mặc phú quý bất phàm nở nụ cười. “Người tới đủ, chúng ta cùng chơi trò chơi thôi, cược gì đó cho thú vị”.

      Ai nghe xong cũng hiểu người này đến là để tặng tiền, các vị phu nhân hàn lâm đều tươi cười, đồng loạt khen chủ ý hay. Phu nhân phủ doãn lại giống như nghe hiểu, cười . “Như thế rất tốt, mau bưng rượu tới, mọi người cùng uống li”.

      Các vị phu nhân nhìn nhau, phu nhân Triệu hàn lâm . “Uống rượu đâu có gì thú vị, lấy tiền đặt cược vui hơn”.

      “Tục tằn”. Phu nhân phủ doãn vứt thẻ trúc trong tay, nóng giận ngồi xuống bàn, thèm để ý bọn họ.

      Nương tử mặc áo hoa vừa ra chủ ý hoảng hốt, bước đến xin lỗi. “Chúng tôi kinh thương, chỉ biết đến tiền, vô tình làm bẩn tai phu nhân phủ doãn, xin phu nhân tha thứ”.

      Phu nhân phủ doãn hừ tiếng, tự mình uống rượu. Thiểu Doãn phu nhân . “Phu nhân phủ doãn có thể để các người đến là cho các người thể diện, chớ có quá mức”.

      Nương tử mặc áo hoa liên tục gật đầu, các nương tử khác câm như hến, dám thở mạnh tiếng. Vài vị phu nhân hàn lâm thất vọng quay về bàn, thần sắc mặc đều hơi thất vọng, phu nhân Triệu hàn lâm tính tình thẳng nhất giữ được miệng, giọng lầm bầm. “Giả thanh cao”.

      Phu nhân Tôn hàn lâm kéo kéo ống tay áo ta, khuyên ta chớ loạn , phu nhân Triệu hàn lâm lại bộ cam lòng, quay ngoắt .

      Lâm Y thấy khí hơi xấu hổ, vội kêu người kể chuyện xưa lên đài, bấy giờ mới thu hút chú ý của mọi người sang hướng ấy.

      Thím Dương bưng thức ăn nóng lên, dê chiên nguyên miếng, thỏ toàn mâm, thịt ngỗng hoang, thức ăn bàn tiệc Bắc Tống xếp thịt bò thịt dê vào loại sang nhất, phần lớn vì triều đình bảo hộ trâu bò kéo cày, dễ mua được thịt bò, bởi vậy chỉ cần thịt dê thôi tốt lắm rồi; tiếp theo là gà vịt ngỗng vân vân, về phần thịt heo là thức ăn của người nghèo, đủ thể diện đưa lên bàn. Trong thành Đông Kinh thịnh hành thức ăn thôn quê hoang dại, bởi vậy ba món dọn lên, ai nấy đều khen ngon, ngay cả phu nhân phủ doãn cũng hướng Lâm Y gật gật đầu.

      ba bàn chủ, Lâm Y bối phận thấp nhất, nàng bưng chén lên kính khắp mọi người, khó khăn ngồi xuống, định ăn hai miếng, nhóm vợ thương nhân và nương tử tiểu quan lại túm tụm đến, phải uống mấy chén, may mắn rượu có mạnh, bằng hẳn là say . Nàng tiễn nhóm nương tử chỗ khác, rốt cuộc an ổn ngồi xuống ăn hai đũa, giương mắt nhìn, các phu nhân đều mặt mày hiển hồng nhưng hề tỏ ra say, xem ra ai cũng có tư lịch cả, tửu lượng cũng tốt.

      Phu nhân phủ doãn do Thiểu Doãn phu nhân cùng, nghe người kể chuyện cực kỳ chuyên tâm, Lâm Y thấy, hơi thở phào, xem ra hôm nay an bài coi như hợp tâm ý bà.

      Phu nhân Triệu hàn lâm đại khái là uống say, cười hỏi các vị phu nhân hàn lâm. “Lão gia thiếu gia nhà chúng ta hôm nay cũng đến tửu lâu uống rượu, biết bây giờ làm gì nhỉ?”.

      Phu nhân Tôn hàn lâm sợ ta lại sắp sửa ra câu gì đó kinh hãi thế tục, đành giành trước . “Đều là đồng nghiệp trong Hàn Lâm viện, còn có thể gì nữa, hẳn lại là công việc”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm chống cằm, cười ha ha. “ cũng thành quá, tôi tin tận chức tận trách như Đặng hàn lâm nhà , bàn tiệc vẫn bàn công việc”.

      Phu nhân Tôn hàn lâm thấy quả nhiên ta lại bắt đầu chuyện đứng đắn, hơi sốt ruột, vội gọi thím Dương, dặn dò. “Phu nhân Triệu hàn lâm say rồi, bưng chén canh tỉnh rượu lại đây”.

      Phu nhân Đặng hàn lâm lại cố ý muốn chọc cho phu nhân Triệu hàn lâm chuyện, giả bộ khiêm tốn thỉnh giáo, nghiêng người qua hỏi. “Bọn họ bàn công việc bàn cái gì nha?”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm thèm để ý phu nhân Tôn hàn lâm cản trở, huơ cánh tay . “ đám đàn ông tụ lại chỗ, ngoại trừ tán gẫu về phụ nữ ra, còn có thể tán gẫu chi nữa?”.

      Phu nhân Đặng hàn lâm đạt được mục đích, lùi về sau, để lại phu nhân Triệu hàn lâm say vẫn còn chúc đầu vào, quả nhiên phu nhân phủ doãn quay phắt ra sau, ánh mắt sắc bén liếc qua. Lâm Y tưởng phu nhân phủ doãn sắp trách mắng, ngờ ánh mắt bà lập tức thu về, cúi đầu suy nghĩ, giọng điệu ôn hòa. “Tuy là tụ hội bình thường, nhưng các nương tử cũng ở đây, chớ khác người quá mức”.

      Câu này là cho phu nhân Triệu hàn lâm, nơi này chỉ có phu nhân nhà quan lại bọn họ, còn có các nương tử áo vải, lời nên làm gương, đừng đánh mất phẩm giá.

      Phu nhân nhà quan lại xem ra đều để ý thân phận, phu nhân phủ doãn vừa lên tiếng, mọi người đều giống như lơ đãng phân giới hạn với phu nhân Triệu hàn lâm, phu nhân Hoàng hàn lâm thầm to với phu nhân Đặng hàn lâm, phu nhân Tôn hàn lâm bưng chén đến ngồi cùng phu nhân Lục hàn lâm.

      Phu nhân Triệu hàn lâm cảm thấy có gì đúng, rất là tủi thân, dịch đến ngồi gần Lâm Y, . “ kẻ hai kẻ đều dối trá, mặt mũi giả bộ đứng đắn, trong lòng còn biết nghĩ thế nào đâu”.

      Lâm Y cũng muốn cách xa ta chút, nhưng thể tỏ ra quá ràng, chỉ . “Phu nhân phủ doãn là muốn tốt cho thôi, muốn các nương tử khác hiểu lầm , tôi thấy cũng muốn bọn họ ra ngoài, chỉ trỏ sau lưng , đúng ?”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 161: Lén tồn quỹ riêng


      Phu nhân Triệu hàn lâm thấy Lâm Y có lý, nghĩ sơ sơ, lên tiếng. “Tôi tới câu cảm tạ phu nhân phủ doãn”. xong cầm lấy ly rượu, bầu rượu, đứng dậy về phía bàn phu nhân phủ doãn.

      Lâm Y thành công khiến phu nhân Triệu hàn lâm cách xa mình, thở phào hơi, phu nhân Hoàng hàn lâm nhìn thấy, ngầm dựng ngón tay cái khen Lâm Y.

      Phu nhân Đặng hàn lâm biết nhìn sắc mặt, gọi rượu và thức nhắm mới, tiếp đón mọi người đến cùng vui, mấy vị phu nhân cười cười, chớp mắt liền giống như quên hết vừa rồi căng thẳng, bàn sang chuyện khác, thảo luận đến đoạn bổng lộc của các đức lang quân ở nhà.

      Phu nhân Hoàng hàn lâm . “Lão gia nhà tôi giữ lại cho mình quan tiền tự chi tiêu, còn lại giao cho tôi lo mọi thứ trong gia đình”.

      Phu nhân Lục hàn lâm chiến tranh lạnh với Lục hàn lâm, tiền chi tiêu trong nhà đại khái nhiều lắm, miễn cưỡng cười cười, lên tiếng.

      Phu nhân Đặng hàn lâm đắc ý . “Lão gia nhà tôi tự giác nhất, bổng lộc vừa lĩnh tới tay, trực tiếp giao cho tôi luôn, tồn đồng quỹ riêng”.

      Phu nhân Hoàng hàn lâm và phu nhân Lục hàn lâm tin, . “Bọn họ bên ngoài xã giao ít, trong túi thế nào lại có tiền”.

      Đại Tống hẳn là có nguồn thu riêng tư, phu nhân Đặng hàn lâm thấy mọi người tin, vội vã chứng minh, liền ra bổng lộc của Đặng hàn lâm. “Các chớ nghi ngờ, là giao hết cho tôi”.

      Phu nhân Hoàng hàn lâm và phu nhân Lục hàn lâm đồng loạt cười lên. “Đặng hàn lâm cùng chức vị với lão gia nhà chúng tôi, bổng lộc sao lại thiếu hơn những mấy quan?”.

      Phu nhân Lục hàn lâm lúc này mới tìm được chủ đề để , bồi thêm câu. “Chẳng lẽ tồn vốn riêng, kỹ quán?”.

      Phu nhân Hoàng hàn lâm nghiêm nghị . “Đặng hàn lâm phải người như vậy, quá lắm là nuôi bồ nhí bên ngoài”.

      Phu nhân Đặng hàn lâm vô cùng xấu hổ, lại muốn mất mặt, nhận rằng. “Lão gia nhà tôi tư lịch còn thấp, bổng lộc đương nhiên ít hơn lão gia các ”.

      Thiểu Doãn phu nhân đến kính rượu, nghe được câu này, thấy lạ, liền . “Bổng lộc nhiều ít liên quan đến tư lịch”.

      Phu nhân Đặng hàn lâm lập tức sượng mặt, giận trừng mắt liếc sang, Thiểu Doãn phu nhân biết đắc tội người ta ở đâu, giơ ly rượu, kính cũng được, kính cũng xong, tiến thoái lưỡng nan, may mắn phu nhân phủ doãn gọi ta, lúc này mới giải cục diện bế tắc, câu có lỗi, quay về bàn mình.

      Phu nhân Đặng hàn lâm im lặng, mình buồn uống rượu, ngón tay niết ly rượu mạnh hơn lúc bàn đầu, Lâm Y đoán chờ về nhà, chuyện thứ nhất ta làm hẳn là làm cho ra lẽ bổng lộc Đặng hàn lâm về đâu. Nàng cân nhắc người khác, chợt nghe phu nhân Hoàng hàn lâm . “Trương hàn lâm nổi tiếng thành bổn phận, nhất định là nộp toàn bộ bổng lộc lại cho vợ rồi”.

      Phu nhân Đặng hàn lâm vừa mới bị ám khí, tâm tình tốt, chêm vào. “Bổng lộc của Trương hàn lâm tổng cộng mới có năm quan tiền, đương nhiên phải giao ra toàn bộ, bằng ăn thứ gì”.

      Năm quan? Hôm qua Trương Trọng Vi về nhà, chỉ giao ra có bốn quan, chẳng lẽ chàng giấu quan? Hay phu nhân Đặng hàn lâm cố tình như vậy?

      loạt khả năng chạy vun vút trong đầu Lâm Y, mặt nàng lại dường như có việc gì, đáp. “Phu nhân Đặng hàn lâm đúng, nhà chúng tôi nghèo, nếu lấy ra lo chi tiêu, cũng chỉ có thể ăn khí, chẳng qua quan nhân nhà tôi nhận được bao nhiêu bổng lộc, phu nhân Đặng hàn lâm làm sao mà biết?”.

      Câu này chứa ý hỏi, phu nhân Đặng hàn lâm chấp, . “Bổng lộc của quan lại đều phân cấp bậc, phải chuyện gì bí mật, các vị ngồi đây, quan nhân ai chẳng từng làm cùng cấp với Trương hàn lâm, hẳn cũng đều biết bổng lộc nhiều ít bao nhiêu”.

      Lâm Y vừa nghe ta , vừa lưu ý biểu tình của các vị phu nhân hàn lâm, thấy ai biến sắc, cũng ai phản bác, nỗi bất an trong lòng nàng càng trở nên lớn hơn, chẳng lẽ phu nhân Đặng hàn lâm ? Bổng lộc của Trương Trọng Vi là năm quan? Vậy quan đâu, vì sao cho nàng, chẳng lẽ quan nhân mình nay thế nhưng tồn quỹ riêng?

      quan tiền cũng ít, chàng giấu để làm chi? Ăn chơi đàn đúm, bao nuôi kỹ nữ? thể, Trương Trọng Vi luôn thành , cũng có tâm tư tiêu xài như vậy, Lâm Y thầm trấn an bản thân, chợt có tiếng đâu phát lên. “Đông Kinh phồn hoa, kỹ quán khắp nơi, có thành nữa chàng vẫn là đàn ông, trong điều kiện pháp luật và xã hội đều dung túng, ai có thể cam đoan chàng biến chất?”.

      Từ lúc Trương Trọng Vi thi cho đến lúc nhập kinh, chàng từng chút từng chút thay đổi, Lâm Y đều thấy, suy nghĩ linh hoạt hơn, xử khéo đưa đẩy hơn, mồm miệng cũng nhanh hơn, khó tránh khỏi… học hỏi thêm những người đàn ông khác trong nhà họ Trương và các vị đồng nghiệp.

      Lâm Y càng nghĩ sâu, càng tâm phiền ý loạn, dốc ly rượu uống cạn, đến cạnh phu nhân phủ doãn ngồi xuống, thừa dịp Thiểu Doãn phu nhân cùng bàn ở, hỏi bà. “Phu nhân phủ doãn, Âu Dương phủ doãn cũng từng làm biên tu Hàn Lâm viện phải ?”.

      Phu nhân phủ doãn trả lời. “Làm đúng là có, nhưng là chuyện của rất nhiều năm trước, hỏi cái này làm chi?”.

      Lâm Y dối, nhăn nhó bảo. “Hôm qua quan nhân giao bổng lộc cho tôi, tôi cố cậy mạnh, nhận, hôm nay tỉnh ra, muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu”.

      Phu nhân phủ doãn cười to, Lâm Y sợ khiến người khác chú ý, vội . “Tôi xấu hổ lắm, phu nhân phủ doãn chớ ra ngoài”.

      Phu nhân phủ doãn còn cười. “Đàn ông kiếm tiền dưỡng gia là việc đúng lý hợp tình, cậu ta đưa tiền cho , cớ sao nhận, có liên quan gì đến mặt mũi đâu?”. xong nhớ lại phen. “Nếu ta nhớ đúng bổng lộc của biên tu Hàn Lâm viện là năm quan tiền”.

      Câu này lại gõ vào tim Lâm Y phát nữa, nàng để ý Trương Trọng Vi tồn quỹ riêng, chỉ là khúc mắc chuyện chàng gạt mình, nhớ lại từ lúc thành thân đến nay, chẳng lẽ là nàng quản nghiêm quá, phản tác dụng rồi?

      Lâm Y ra vẻ trấn định, kết thúc câu chuyện với phu nhân phủ doãn, nghe bà dạy bảo xong, trở về bàn của các phu nhân hàn lâm, cùng bọn họ uống rượu chơi cờ chuyện phiếm.

      Khó khăn chịu đựng tới lúc tụ hội chấm dứt, nàng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cả người hết hơi, để thím Dương và mọi người dọn dẹp, bản thân về phòng, ngã xuống giường.

      Trương Trọng Vi buổi tối mới trở lại, trong tay bưng hộp thức ăn, vào cửa liền kêu to. “Nương tử, điểm tâm ngon ở tửu lâu ta mang về cho em hộp”.

      Tốt đột ngột, gian cũng trộm! Lâm Y thầm oán, động đậy. Trương Trọng Vi nghe tiếng trả lời, nâng cặp mắt say lờ đờ nhìn, Lâm Y đắp chăn nằm giường, chàng ta sợ nhảy dựng, tỉnh hơn mấy phần, chạy đến sờ trán nàng, hỏi. “Nương tử, em làm sao vậy, trời còn sáng sao lại ngủ, thân mình khó chịu?”.

      Lâm Y cả giận. “ canh giờ nào rồi còn sáng gì nữa”.

      Trương Trọng Vi nhìn nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời muộn, chàng tự giác đuối lý, liền mở hộp lấy khối điểm tâm ra, đút đến miệng cho Lâm Y, lấy lòng. “Nương tử, mau nếm thử, ăn rất ngon”.

      Tốt đột ngột, gian cũng trộm! Lâm Y lại mặc niệm câu này, bản năng định đẩy chàng , đột nhiên nảy ra suy nghĩ, có lẽ mình quản nghiêm quá mới tạo thành hậu quả như hôm nay, bằng dùng chút thủ đoạn, lạt mềm buộc chặt, trước đừng đánh rắn động cỏ, đợi ngầm điều tra .

      Nàng hạ quyết tâm, mặt liền tươi cười, cắn miếng điểm tâm, khen. “Đúng là tồi, các vị đại nhân biết hưởng thụ”.

      Trương Trọng Vi thấy Lâm Y tức nữa, lòng nở hoa bung bét, tiếp tục lấy lòng. “Nương tử, bọn họ đều gọi kỹ nữ, riêng ta gọi”.

      Lâm Y nghe như thế, còn có chút tin, nhưng nàng cũng sốt ruột, dù sao các phu nhân nhà quan lại hội họp luôn luôn là nơi tập kết tin tức, cái gì cũng có thể hỏi thăm được.

      Trương Trọng Vi đút Lâm Y ăn điểm tâm xong, lại chủ động múc nước, cả hai rửa tay nghỉ, Lâm Y thấy chàng vội trước vội sau, càng xác định là chàng làm chuyện gì đó đuối lý, trong lòng băm vằm chàng làm trăm vạn khúc, mặt vẫn giả bộ cười.

      Sáng ngày hôm sau, Lâm Y cực muốn theo đuôi Trương Trọng Vi, nhìn chàng rốt cuộc có là đến Hàn Lâm viện , nhưng bị thím Dương giữ chân, đành phải từ bỏ.

      Thím Dương đưa sổ sách lên, bẩm báo Lâm Y. “Đây là khoản ghi chi phí các phu nhân tụ hội ngày hôm qua, xin Nhị thiếu phu nhân xem qua”.

      Hôm qua nào rượu nào thức nhắm, Lâm Y trong lòng đại khái đều biết, bởi vậy chỉ nhìn lướt qua, nàng càng cảm thấy hứng thú với người thanh toán, hỏi. “Hôm qua chi tiêu ít, cuối cùng là ai làm chủ chi vậy?”.

      Thím Dương trả lời. “Vị nương tử đó lần đầu đến điếm chúng ta, tôi cũng biết mặt, là vị lăng la tơ lụa đầy người, ăn mặc hợp thời nhất”.

      Lâm Y ngẫm nghĩ, hỏi. “Có phải là vị đề nghị cược tiền cho trò ném thẻ vào bình ?”.

      Thím Dương gật đầu. “Đúng rồi”. xong, bà miêu tả lại tình hình lúc tính tiền hôm qua, ra sau khi tụ hội kết thúc, các phu nhân quan lại rời trước, các nương tử còn ở lại, đẩy tôi đưa, tranh đoạt phải tính tiền, cuối cùng nương tử áo hoa thắng, tính hết.

      Lâm Y kinh ngạc. “Nhà bọn họ giàu như vậy? Còn tranh nhau tính tiền?”.

      Thím Dương . “Tôi nghe bọn họ , phàm là hội họp của các phu nhân nhà quan lại, bọn họ nhất định đến tính tiền, mục đích chính là kéo gần khoảng cách với các phu nhân, gặp chuyện còn có thể thỉnh cầu giúp đỡ”.

      Hành vi của các nương tử thực dễ dàng hiểu được, chẳng qua là đút lót theo kiểu khác thôi. Nhưng Lâm Y nhớ lại đủ loại phu nhân phủ doãn làm, cũng khiến người ta khó hiểu ghê. Nếu phu nhân phủ doãn chịu đến tham gia, hẳn là biết vụ đút lót, vậy đặt cược trò ném thẻ vào bình cũng là đút lót, cớ gì bà lại nổi nóng?

      Lâm Y cảm thấy, hành vi của phu nhân phủ doãn đáng giá cân nhắc, có lẽ khi thông suốt rồi nàng mới dần trở thành phu nhân nhà quan lại đủ tư cách. Nàng mang sổ sách về phòng, ngồi xuống bàn chống cằm suy nghĩ, tạm quên mất việc Trương Trọng Vi tồn quỹ đen.

      Lâm Y trầm tư suy nghĩ cả ngày, cơm nước màng, nhưng thực ra cũng hiểu ra chút ít. Tham gia hội họp chỉ có mình phu nhân phủ doãn, dù bị tố giác, bà có thể đổ lên kẻ khác; nhưng nếu chơi ném thẻ vào bình, luận tài nghệ, phu nhân phủ doãn đứng nhất, hơn nữa những người khác cũng dám thắng bà, chơi xong, tiền nhất định rơi vào túi phu nhân phủ doãn hết, mục tiêu quá ràng, bà vì né tránh phiền toái cần thiết, giả bộ nổi giận, thứ nhất có thể tránh mang tiếng , thứ hai có thể cho thấy nhà mình thanh liêm, nhất cử lưỡng tiện.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 162: Chân tướng tình


      Lâm Y tổng kết màn, cũng biết đoán có chuẩn , nhưng vẫn bội phục phu nhân phủ doãn tâm tư kín đáo, lại đáng thương cho các vị phu nhân khác, bao gồm cả mình, sống được thực mệt mỏi, mỗi câu đều phải ngẫm lại ba lần trong đầu.

      Đời người mười có tám chín như ý, thể trốn, chỉ có thể thản nhiên đối mặt, Lâm Y nhìn vào gương, giơ nắm tay lên, cổ vũ bản thân.

      Hôm qua tụ hội, các vị phu nhân đều có ý kiến với cước điếm nhà họ Trương, là cho rằng bài trí trang nhã, hai là cho rằng rượu đủ quý giá, ba là hy vọng trong điếm có nhã gian mỹ các riêng. Phu nhân phủ doãn lén thương lượng với Lâm Y, hỏi nàng có thể nâng cấp lên được , Lâm Y cũng hữu tâm vô lực, tài chính đủ, gì cũng vô dụng, nhưng nàng vẫn ghi chép hết toàn bộ ý kiến lại, làm mục tiêu kinh doanh của tiểu điếm.

      Thay đổi quá lớn được, chứ thay đổi nho vẫn được, Lâm Y đặt làm hai tấm màn trúc làm bình phong, treo lên hai góc ngoài, lại sắp xếp bàn ghế, nhã gian vậy tuy đơn sơ nhưng màn trúc cũng khá thú vị, người ngồi trong nhìn thấy hết bên ngoài mà bên ngoài lại thấy được bên trong.

      Lâm Y cảm thấy ổn, tiếp tục vặn óc, muốn mời người kể chuyện ở kỹ viện đến cước điếm giúp vui, người ta lại ngại cước điếm nhà họ Trương quá , muốn. Lâm Y dụ chị ta. “Khách trong điếm của tôi mặc dù nhiều, nhưng ai nấy đều là nhân vật cao cấp, kể chuyện ở đây, được phu nhân phủ doãn nghe, chẳng lẽ rạng rỡ mặt mày sao?”.

      Người kể chuyện động lòng, vì thế chấp nhận hiệp định với Lâm Y, mỗi ngày vào giờ cơm đến cước điếm nhà họ Trương kể chuyện, thu được bao nhiêu toàn bộ thuộc về chị ta, cước điếm tham dự.

      Có người kể chuyện, cước điếm náo nhiệt hơn nhiều, khách ngồi lâu hơn, rượu và thức nhắm cũng vì thế bán được nhiều hơn, Lâm Y nhìn mỗi ngày, trong lòng vui rạo rực. Nàng ngoại trừ chăm sóc cước điếm, nửa tâm tư còn lại vẫn đặt ở Trương Trọng Vi, kỳ vọng có ngày chàng chủ động thú nhận quan tiền kia đâu, nhưng chờ mấy ngày vẫn có dấu hiệu.

      Ngày hôm đó Thanh Miêu ra chợ mua nguyên liệu về, hối hả đến tìm Lâm Y, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, nhà chúng ta sắp có thêm người?”.

      Lâm Y vui đùa. “Ngay cả em còn nuôi nổi, làm gì có tiền mua thêm ai?”.

      Thanh Miêu ngạc nhiên . “Vậy Nhị thiếu gia ra chỗ mua người làm chi?”.

      Trong đầu Lâm Y lập tức nổ đùng tiếng, lập tức nhớ tới quan tiền Trương Trọng Vi giấu giếm, vội hỏi. “ ở chỗ mua người? Em có nhìn lầm ?”.

      Thanh Miêu chuẩn xác. “ đầu cắm thảo tiêu, đứng cạnh người môi giới, sai được, ngay tại cổng chợ, Nhị thiếu phu nhân tin cứ việc tự mình nhìn”.

      Lâm Y kiềm chế ý niệm nhen nhóm trong đầu, tiếp tục hỏi. “Nếu em thấy Nhị thiếu gia, sao hỏi thiếu gia thử?”.

      Thanh Miêu đáp. “Sao lại hỏi, Nhị thiếu gia là Nhị thiếu phu nhân bảo thiếu gia , lúc này em mới về hỏi thiếu phu nhân”.

      Lâm Y lên tiếng, Thanh Miêu tự mình suy nghĩ, cảm thấy ổn, bắt đầu lắp bắp. “Nhất định là em nghe lầm, Nhị thiếu gia phải người như vậy”.

      Lâm Y hận . “Nhà chúng ta khó khăn mới lời được chút đỉnh, có dư nuôi thêm người, em ra thím Dương tới cổng chợ gọi Nhị thiếu gia về, nhớ kỹ, cho thiếu gia mua người”.

      Thanh Miêu đáp. “ cần thím Dương, dù sao điếm đóng cửa, rảnh rỗi, em là được”.

      Lâm Y . “Sợ thiếu gia nổi cơn ngang bướng, nghe em khuyên, thím Dương là vú nuôi của thiếu gia, chuyện tốt hơn em”.

      Thanh Miêu giật mình, vội chạy ra gọi thím Dương, chuyển lại lời Lâm Y phân phó. Thím Dương vừa nghe, sợ hai vợ chồng Trương Trọng Vi vì thế bất hòa, sốt ruột còn hơn Lâm Y, chân chạm đất ngay.

      Lâm Y đứng trong phòng tới lui, nóng ruột nóng gan, thầm nghĩ, chợ cách nhà xa, thím Dương chạy cũng nhanh, vì sao còn chưa về? Nàng định sai Thanh Miêu nhìn xem, Thanh Miêu chạy vào, mặt đỏ bừng, bẩm. “Nhị thiếu phu nhân, Viên Lục đến tặng thiếp cưới”.

      “Thiếp cưới?”. Lâm Y sửng sốt, chợt nhớ ra, hỏi. “Dương thiếu gia thành thân?”.

      Thanh Miêu gật đầu. “Viên Lục cũng vậy, em còn chưa dám nhận thiếp”.

      Lâm Y . “Vì sao thu, dù hiềm khích cũng là thân thích, nếu cậu thực thành thân, chúng ta đương nhiên phải uống ly rượu mừng”.

      Thanh Miêu vâng theo, ra cửa biết gì với Viên Lục, lúc mang thiếp cưới vào nhà, mặt càng đỏ hơn. Lâm Y tò mò nhìn nàng vài cái, hỏi nhiều, mở thiếp ra xem, quả nhiên là Dương Thăng sắp thành thân, nhưng thiếp ghi là nương tử nhà nào, chỉ ghi địa điểm tổ chức tiệc rượu.

      Lâm Y đọc thiếp, thấy lạ vô cùng, cho dù viết khuê danh của tân nương, cũng phải có dòng họ chứ.

      Thanh Miêu chỉ vào tửu lên thiếp, . “Viên Lục cố ý dặn, mời Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân, đến lúc đó trực tiếp đến tửu lâu, cần phủ họ Dương”.

      Tổ chức tiệc rượu ở tửu lâu, Lâm Y thấy có vấn đề gì, nàng sớm nghe các phu nhân nhà quan lại , Đông Kinh có rất nhiều tửu lâu chuyên môn tổ chức việc hiếu hỷ, khách đến đều có người chiêu đãi, cần chủ nhân động nửa ngón tay, nhưng Dương Thăng tổ chức tiệc cưới sao cho người đến phủ chúc mừng, chẳng lẽ nghi thức hôn lễ ở Bắc Tống tiến bộ vượt mức đến nông nỗi chỉ cần tổ chức ở tửu lâu là được?

      Trong đầu nàng lên vô số dấu hỏi, định gọi Viên Lục vào hỏi câu, mất, đành sai Thanh Miêu cất thiếp cưới , chờ Trương Trọng Vi về lại thương lượng.

      Lâm Y ước chừng chờ hơn nửa canh giờ mới thấy bóng Trương Trọng Vi ngang cửa sổ, thấy phía sau chàng có ai theo, lúc này mới nhàng thở ra.

      Thím Dương vào trước, giọng thầm với nàng. “ có gì cả, Nhị thiếu gia là mảnh hảo tâm”.

      Lâm Y hiểu, ra vẻ trấn định, chờ Trương Trọng Vi vào, làm như có việc gì, đưa thiếp cưới Viên Lục mang đến cho chàng xem, . “Cậu ba ngày sau thành thân, sai người mang thiếp cưới kì quái này đến mời”.

      Trương Trọng Vi nhận thiếp, cũng xem, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Lâm Y, buồn . “Ta, ta vốn định mua người hầu về cho em, bất đắc dĩ Đông Kinh giá người hầu đắt đỏ, quan tiền đủ mua tóc người ta, ta và thím Dương cò kè mặc cả nửa ngày, vẫn tay về”. xong lấy quan tiền ra giao cho Lâm Y.

      Lâm Y buộc bản thân bình tĩnh lại, nhận tiền, hào phóng . “Đàn ông trong túi có chút tiền là nên, chàng tự cầm tiêu ”.

      Trương Trọng Vi chủ động bỏ tiền vào rương, . “ gã quan viên thanh nhàn như ta, ngày thường lại chẳng xã giao gì, cầm tiền làm chi”.

      Lâm Y nghe xong câu này, nhịn nổi nữa, hỏi. “Vậy chàng giữ tiền lại để làm gì?”.

      Trương Trọng Vi lập tức trả lời. “Để mua người hầu, muốn tìm người đến hỗ trợ em, chọn đến chọn lại đắt quá”.

      Lâm Y ghen . “Ta cần gì người hỗ trợ, là chàng muốn mua người về hầu hạ chứ nữa?”.

      Trương Trọng Vi ngẩn ra, rốt cuộc tỉnh ngộ Lâm Y nghĩ gì, buồn cười . “Em suốt ngày bận quay cuồng, thế mà vẫn còn tâm tư suy nghĩ linh tinh, ta thấy em ngày ngày vất vả, định mua người về trợ giúp, miễn cho em cứ bị khóa chân ở phòng bếp mãi”.

      Lâm Y nửa tin nửa ngờ. “? dối có kết cục tốt”.

      Trương Trọng Vi nghiêm mặt trả lời. “Ta khi hứa với em, mãi mãi bỏ rơi phản bội em, yên trăm cái tâm, nhà chúng ta đột nhiên có thêm người”.

      Lâm Y ngượng ngùng, lại mở rương tiền, lấy quan kia ra, đưa cho chàng. “ người có tiền sao gọi là đàn ông, chàng giữ cho mình ”.

      Trương Trọng Vi vẫn nhận, chỉ . “ tháng lãnh năm quan, trả tiền thuê nhà còn chưa đủ, mặt mũi nào tồn quỹ riêng, em mau lấy ”. Lại thêm. “Chỉ hận Đông Kinh giá người hầu đắt đỏ, mua được đứa cùng em phân ưu”.

      Lâm Y trong lòng ngọt ngào, nép vào lòng chàng, . “Cần gì mua người, chủ điếm ở Đông Kinh đa số đều mướn, chờ rảnh rỗi, chúng ta cũng mướn người”.

      Trương Trọng Vi vui mừng. “Xem ta, còn ở nông thôn trồng trọt, thế nhưng quên mất chuyện mướn người”. xong liền ngồi xuống bàn, muốn viết tin tuyển người.

      Lâm Y đè tay chàng lại, . “Mấy ngày nay đều ứng phó được, cần mướn người, chàng trước nhìn thiếp mời cậu đưa , kì lạ lắm”.

      Trương Trọng Vi mở thiếp cưới ra xem, cũng hô lên quái lạ. “Làm gì có ai thành thân mà cho khách khứa đến phủ xem nghi lễ?”.

      Lâm Y . “Chẳng lẽ phong tục ở Đông Kinh khác nông thôn, tân phu thê bái đường ở tửu lâu cũng được?”.

      Trương Trọng Vi chắc nịch. “ có khả năng, bao giờ có quy củ như vậy, hẳn là có uẩn khúc gì trong đây”.

      Lâm Y đoán đại khái trong bụng, Dương Thăng muốn cưới Lan Chi, phải giấu Ngưu phu nhân nên mới hành động như thế? Nếu đúng vậy, việc này quá sức vớ vẩn, nghe khẩu khí các phu nhân hàn lâm, Lan Chi phải người tự do, vẫn là tỳ thiếp nhà Lục hàn lâm, Dương Thăng muốn trộm cưới thiếp của quan viên triều đình, tội này .

      Trương Trọng Vi nghe Lâm Y kể lại, lắp bắp kinh hãi. “Lan Chi là thiếp của Lục hàn lâm? Cậu sao lại hồ đồ đến thế, nháo bể ra là bị kiện, chừng còn phải lâm cảnh lao tù”.

      Lâm Y cười khổ. “Cậu tuy có bối phận cao hơn, tuổi lại thua chàng, chưa bao giờ giao thiệp với thế , hành động ngây thơ như vậy cũng có gì kỳ quái”.

      Trương Trọng Vi nhét thiếp cưới vào tay áo, đứng dậy. “ được, ta phải tìm cậu hỏi xem, chuyện này nếu nháo lớn, chúng ta chừng còn bị dính líu”.

      là thân thích tội vạ cùng chia, Lâm Y vội thay chàng kéo áo choàng, bảo chàng nhanh , luôn mãi dặn dò nếu thực Dương Thăng phải cưới Lan Chi, ngàn vạn lần hãy khiến ta đánh mất ý tưởng đó .

      Trương Trọng Vi đồng ý, tới trước phủ họ Dương, gã sai vặt canh cổng báo lại mấy ngày trước Dương Thăng và Ngưu phu nhân cãi nhau trận to, phẫn nộ bỏ nhà , mấy cái mặt trời lặn chưa thấy bóng người. Trương Trọng Vi làm quan được hơn tháng, đạo lý đối nhân xử thế cũng thấu đáo hơn, chút do dự nhét mấy văn tiền cho, hỏi. “Vì chuyện gì mà khắc khẩu? Có thể báo cho ta biết được ”.

      Gã sai vặt nắm nắm tiền trong tay, ngại ít, mơ hồ. “Nghe đâu là việc gì lớn lắm, cụ thể chi tiết tôi dám , bị phu nhân biết nhất định đuổi tôi ”.

      Nếu là trước kia, Trương Trọng Vi hẳn là nghe hiểu ý câu này, nhưng hôm nay chàng cũng khác, vừa nghe liền hiểu là ngại tiền ít, vì thế lại sổ ra mười mấy đồng đưa qua. Gã sai vặt nhận món tiền thứ hai, cuối cùng vừa lòng, cũng sợ Ngưu phu nhân đánh chạy, tinh tường kể lại từ đầu chí cuối.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 163: Bất ngờ gặp lại Bát nương


      Dương Thăng và Ngưu phu nhân tranh chấp, quả nhiên là vì hôn của ta và Lan Chi, tình rất đơn giản, người muốn cưới, người cho. Ngưu phu nhân quyết tuyệt. “Muốn cưới Lan Chi, trừ khi tôi chết”.

      Dương Thăng phải “đứa con có hiếu” bình thường, nghe xong câu này, hồi tâm chuyển ý mà bỏ nhà ra . Còn đâu, vì Ngưu phu nhân nổi nóng, cũng phái người tìm.

      Trương Trọng Vi nghe gã sai vặt kể lại xong, trong lòng có tính toán, xem ra Lâm Y liệu việc tồi, đối tượng Dương Thăng thành thân hơn phân nửa là Lan Chi, vì giấu giếm Ngưu phu nhân nên mới cử hành hôn lễ tại tửu lâu.

      Trương Trọng Vi tuy điều tra xong tình, ngặt nỗi tìm ra Dương Thăng. Vô sách, buồn rầu, chợt nhớ tới người đưa thiếp cưới là Viên Lục, mới hỏi gã sai vặt. “Ngươi có biết Viên Lục ở đâu ?”.

      Gã sai vặt đáp. “Ngày ấy theo thiếu gia ra , cũng là đến giờ vẫn chưa quay về”.

      Cả kinh thành rộng lớn biết ở đâu, Trương Trọng Vi hết cách, đành về nhà cho Lâm Y hay, hai người cùng bàn bạc. Lâm Y chắc như chém chặt sắt. “Cậu muốn gây chuyện thế nào chúng ta xen vào, nhưng liên lụy đến thân thích được, việc hôn nhân này thể thành”.

      Trương Trọng Vi phạm sầu. “Đạo lý ta cũng biết, nhưng tìm ra cậu, biết sao?”.

      Lâm Y hơi ngẫm nghĩ, . “Chúng ta cần quản giáo con cái thay người khác, hơn nữa còn là trưởng bối, chưa tới lượt vãn bối như chúng ta lao tâm khổ tứ, viết phong thư nặc danh đưa tới phủ họ Dương ”.

      Trương Trọng Vi vỗ tay khen hay, lúc này người mài mực, người trải giấy, dùng tay trái viết bức thư cong cong vẹo vẹo, nhờ người rảnh rỗi đưa đến phủ họ Dương.

      Ngưu phu nhân vừa đọc thư tin ngay, bà ta hiểu nhất con trai mình, chuyện giấu người nhà thành thân đúng là nó có thể làm được.

      Sau lát, toàn bộ người hầu trong phủ họ Dương đều tản ra, khắp nơi tìm kiếm tung tích Lan Chi, Ngưu phu nhân tự mình về nhà mẹ đẻ, hỏi Ngưu Đại Lực về nơi Dương Thăng có thể .

      Ngưu Đại Lực biết nơi ở của Lan Chi, nhưng tự xưng là kẻ giữ chữ tín, phải tuân thủ nghiêm ngặt hiệp nghị, bởi vậy chịu . Ngưu phu nhân hù . “Lan Chi có chủ nhân, cháu biết? Nếu chúng ta bị người khác tố cáo, nhà các người cũng đừng mong kết cục tốt”.

      Ngưu Đại Lực biết Dương Thăng bỏ nhà ra , nhưng biết ta trù bị việc thành thân với Lan Chi, tưởng Ngưu phu nhân định , vội giải thích. “ , cháu chỉ muốn đón Lan Chi về nhà chơi đùa mấy ngày, cũng phải muốn thu ta”.

      Lại là đứa vô dụng, Ngưu phu nhân tức muốn bốc khói, nhưng dù sao đây cũng là cháu trai, thể tùy ý đánh chửi như con mình, đành phải đè nén cơn tức xuống, dỗ dành. “Cháu ngoan, ta biết các cháu có nghĩa khí huynh đệ với nhau, nhưng biểu đệ muốn cưới Lan Chi, đây là đại tai họa, phải chuyện cháu nên bao che”.

      Ngưu Đại Lực nhảy chổm lên, la to. “Cháu tưởng biểu đệ đùa, muốn thành thân? Cháu cũng cần thân thích làm kỹ nữ đâu”. xong, chưa đợi Ngưu phu nhân hỏi lại, chủ động ra nơi ở của Lan Chi. “Dương Thăng có nơi khác để , nhất định đến đó”.

      Ngưu phu nhân lập tức dẫn gia đinh, hùng hổ đến nơi Lan Chi ở, ngờ gặp cảnh vườn nhà trống, chủ thuê nhà bảo rằng mấy ngày trước Dương Thăng đón Lan Chi rồi, về phần đâu, người này biết.

      Ngưu phu nhân lại nổi cơn tam bành, điều động lại người hầu, tản ra khắp nơi lùng sục.

      Lâm Y và Trương Trọng Vi ở nhà cũng rất lo lắng, thường thường bảo Thanh Miêu hỏi thăm, nhưng lần nào cũng có tin khả quan. Lâm Y . “Phu nhân Lục hàn lâm tìm Lan Chi lâu mà vẫn có kết quả, xem ra muốn tìm người ở Đông Kinh này hệt như tìm kim đáy biển”.

      Nàng lo nghĩ, lại lấy thiếp cưới ra xem, ghi lại tên tửu lâu lên tờ giấy, sai người đưa đến cho Ngưu phu nhân.

      Trương Trọng Vi hiểu, Lâm Y giải thích. “Cậu đến tửu lâu đặt tiệc rượu hẳn để lại địa chỉ, nếu ngại bà ngoại đến thử xem vận khí ra sao”.

      Ngưu phu nhân là người thông minh, vừa nhận được tin, lập tức lao đến tửu lâu, ngờ Dương Thăng cũng khôn lanh, ngoại trừ đặt cọc tiền, để lại chút tin tức nào. Ngưu phu nhân liên tục tìm trong ba ngày, vẫn có kết quả, mắt thấy đến hôm cử hành hôn lễ, bất đắc dĩ, đành phái người mai phục bốn phía tửu lâu, chỉ chờ Dương Thăng xuất liền bắt lấy, gô về nhà.

      Thanh Miêu quả là giỏi tìm hiểu tin tức, báo lại cho Trương Trọng Vi và Lâm Y nghe. Vợ chồng son nghe Ngưu phu nhân an bài, thở phào hơi, liên thanh kêu. “Ông cậu này cho người ta bớt lo, chỉ mong mọi kết thúc, cậu có thể học được bài học”.

      Ngưu phu nhân gài mai phục, đến canh giờ, bắt được Dương Thăng hoan hỉ vui mừng đến thành thân, ngay tại trận trói thành bánh chưng, miệng nhét vải bố, khiêng về nhà. Về phần Lan Chi, Ngưu phu nhân hận thể băm vằm ra vạn mảnh, nhưng nể tình ta là thiếp nhà người khác, thể động thủ, cũng chẳng gây khó dễ gì, sai người đưa đến nhà Lục hàn lâm. Phu nhân Lục hàn lâm sầu tìm thấy Lan Chi, giờ người quay về, vui mừng thôi, cảm tạ Ngưu phu nhân khỏi .

      Chuyện vớ vẩn của Dương Thăng rốt cuộc thuận lợi giải quyết xong, Ngưu phu nhân vì cắt đứt hoàn toàn tâm tư của ta, nhanh chóng đính thân cho ta, chỉ đợi ba lễ định-sính-tài xong xuôi liền thành thân.

      Tin tức rơi vào tai Trương Trọng Vi, chàng hoàn toàn yên lòng, cười khen Lâm Y. “May mắn em nghĩ ra cách ghi thư nặc danh, bằng dù ta ra mặt cản trở việc này, cũng phải đắc tội với cậu. Thế này tốt rồi, mọi người đều vui”.

      Lâm Y có chút cảm thán, việc kinh hãi thế tục rốt cuộc chẳng sống sót nổi, Dương Thăng tưởng mình phòng hờ chặt chẽ, thế rồi vẫn bị Ngưu phu nhân dễ dàng phá giải. Trải qua việc này, Lâm Y cũng tự cảm thán bản thân, ngờ có ngày nàng cũng học được xiên xẹo, làm việc sau lưng người khác, quả nhiên là hoàn cảnh đúc con người.

      Nguy cơ giải trừ, Trương Trọng Vi lại bắt đầu thúc giục Lâm Y, hy vọng nàng thuê thêm người giúp đỡ, đừng để bản thân mệt mỏi như vậy nữa. Lâm Y được quan nhân săn sóc, vui vẻ tòng mệnh, dán tin tuyển người do Trương Trọng Vi tự tay viết lên cửa điếm, nàng trả tiền công chỉ có thể tính là trung bình, nhưng cước điếm nhà họ Trương mặt tiền , việc cũng ít, làm thoải mái, thêm được gặp các vị phu nhân danh môn mỗi ngày, làm việc trong này dù là tiểu nhị cũng nở mặt nở mày, bởi vậy tin tuyển người dán chưa đầy hai hôm, người đến xin làm gần như đạp đổ cổng.

      Lâm Y chọn lựa tiểu nhị vô cùng nghiêm khắc : tay chân chịu khó phải bàn, ngoài ra còn phải gia thế trong sạch, biết chữ làm đầu, tốt nhất là người gốc Đông Kinh, miễn cho xảy ra chuyện tìm được người. Dưới những tiêu chuẩn gắt gao đó, liên tiếp mấy ngày chọn được ai thích hợp.

      Trương Trọng Vi cảm thấy Lâm Y cầu quá cao, Lâm Y lại cho rằng cước điếm nhà họ Trương ngày nào cũng có phu nhân nhà quan lại đại giá đến, nếu lựa tiểu nhị đàng hoàng, va chạm quý nhân chính là đại tổn thất và phiền toái, thà thiếu chứ đừng ẩu, nhất định phải chọn tốt.

      Ngày hôm đó, Lâm Y bận việc trong bếp xong, theo lẽ thường ngồi trong góc sáng sủa trước điếm, phỏng vấn những người đến xin việc. Bỗng nhiên, tiếng thím Dương reo lên trước cổng, Lâm Y để ý, tiếp tục cúi đầu xem xét móng tay ứng viên có sạch , lát sau, có người đứng trước bàn Lâm Y ngồi, giọng hỏi. “Tam nương, em ở trong điếm làm việc có được ?”.

      Giọng này Lâm Y thể quen thuộc hơn, ngẩng đầu lên, kinh hỉ hô. “Bát nương?”.

      Trương Bát nương vẻ mặt tiều tụy, phong trần mỏi mệt, miễn cưỡng cười. “Còn tưởng rằng em bao giờ gặp lại Nhị tẩu nữa”.

      Trương Bát nương xuất ở đây, Lâm Y vô cùng kinh ngạc, chợt nghe câu này thích hợp, càng cảm thấy kì quái, vội kêu các ứng viên ngày khác lại đến, kéo Trương Bát nương vào phòng trong.

      Ở bên ngoài, Trương Bát nương ráng chống đỡ, vào phòng liền ôm Lâm Y khóc nức nở. Lâm Y an ủi trận, mới khiến miễn cưỡng ngừng rơi lệ, hỏi. “Sao em lại đến đây? Chẳng lẽ cha chồng em chuyển công tác?”.

      Trương Bát nương hai mắt sưng đỏ, ngấn nước, nấc lên. “Em, em bị bỏ rồi”.

      Tin tức quá khiếp sợ, Lâm Y sửng sốt hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, vội hỏi. “ êm đẹp, vì sao bọn họ lại bỏ em?”.

      Trương Bát nương lại chảy nướng mắt, rấm rứt khóc, Lâm Y nghe được giữa những tiếng nấc ngắt quãng của , đại khái rằng : cậu kiêm cha chồng của Trương Bát nương quan hệ với Lí Giản Phu càng lúc càng gay gắt, ông ta năm lần bảy lượt muốn mượn sức cháu trai là Trương Bá Lâm nhưng có kết quả, dưới cơn giận liền sai con trai Phương Chính Luân viết thư bỏ vợ, đuổi Trương Bát nương ra khỏi nhà.

      Nhà họ Trương hết lên kinh, Trương Bát nương có nơi dung thân, may mắn người hầu của nhà họ Lí còn ở lại nhà cũ, nghe được có vị nương tử phải lên kinh tìm chồng, liền sắp xếp cho Trương Bát nương kết bạn cùng , lúc này mới thuận lợi đến được Đông Kinh.

      Lâm Y có rất nhiều nghi vấn, nhưng thấy Trương Bát nương khóc thương tâm như vậy, tiện mở miệng, cũng lo đói bụng, liền xuống bếp tự mình nấu nướng vài món đồ ăn, bưng lại cùng ăn.

      Trương Bát nương bụng sầu khổ, căn bản ăn vô, Lâm Y luôn mãi khuyên bảo mới miễn cưỡng dùng nửa chén cơm. Lâm Y thầm than, chọn vấn đề quan trọng hỏi trước. “Làm sao em biết nhà chúng ta ở đây?”.

      Trương Bát nương hơi lộ ý cười, . “Là em vận khí tốt, Đinh phu nhân đồng hành chung thuê gian phòng ngay tại cách vách, em tính toán đến chỗ của chị ấy ở trước, lại chậm rãi tìm, ngờ nhìn thấy thím Dương ngay cổng điếm, lúc này mới biết mọi người ở tại đây”.

      Lâm Y vội hỏi. “Đinh phu nhân là hàng xóm? Để chị chuẩn bị phần quà, sang đó tạ ơn ấy”.

      Trương Bát nương cúi đầu xoắn ngón tay, ngượng ngùng . “Lộ phí vào kinh em còn chưa trả, Tam nương có tiền, cho em mượn dùng trước được , để em vào điếm làm việc trả nợ”.

      Nàng hỏi qua lộ phí của Trương Bát nương, lấy tiền ra, vốn định lập tức chuẩn bị quà cáp sang câu cảm tạ, nhưng thấy trạng thái tinh thần của Trương Bát nương thực tốt, liền dặn ở trong phòng nghỉ ngơi, mình nàng qua cách vách, báo tên họ, trả tiền cho Đinh phu nhân, cúi người hành lễ. “Đa tạ Đinh phu nhân cưu mang em chồng Bát nương nhà tôi lên kinh, còn ứng ra lộ phí giúp nữa, tôi trước hoàn trả lại cho chị, ngày khác đến bái tạ sau”.

      Đinh phu nhân đáp lễ. “Lâm phu nhân chớ khách khí, tôi và Trương Bát nương đều là người cơ khổ, giúp đỡ nhau vốn nên”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :