1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 10: Bát nương về thăm nhà

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Tới phòng bếp, Lâm Y mở tủ chén nhìn nhìn, đồ ăn ban trưa vẫn còn rất nhiều, lại xào thêm hai món, nấu nồi canh là ổn. Nàng đến rổ rau chọn hai trái dưa vàng nhạt, bỏ lên thớt, chuẩn bị làm dưa vàng trộn dầu vừng.

      Thím Dương rất nhanh trở lại, nhận công việc trong tay Lâm Y, . “Đúng là khéo quá khéo, ai ấn huyệt nhân trung Ngân di nương cũng tỉnh, chờ Nhị lão gia đến, ta liền tỉnh”.

      Lâm Y , thầm nghĩ làm gì có chuyện khéo như vậy, hẳn là Phương thị lục soát sắp ra, Ngân Tỷ sợ mất tiền mới giả bộ té xỉu.

      Thím Dương nhặt rau, vừa làm vừa cười. “Ngân di nương đúng là bản lĩnh lớn, Nhị phu nhân lục soát suốt ngày cũng tìm được tiền”.

      Vẫn tìm ra, Lâm Y thầm than, trận này thê thiếp tranh chấp, chỉ sợ chốc lát yên tĩnh được.

      Ngân Tỷ bị bỏ đói ngất , Trương Lương nổi giận trách mắng Phương thị, ngay cả cơm cũng ăn. Phương thị ôm bụng tức cáo trạng với Trương lão thái gia, Trương lão thái gia thiên vị con trai, chẳng những giúp đỡ bà ta, lại còn giáo huấn. “ bán đồ trong phòng Ngân Tỷ, nó chưa từng ngăn , vì sao bỏ đói nó? Nhà như nhà chúng ta, có thiếp cũng là bình thường, ngờ keo kiệt như vậy, ra mấy ngày trước hiền lành chỉ là giả vờ”.

      Phương thị chẳng được ai bênh, mặt mũi mất hết, liên tiếp vài ngày đều trốn trong phòng ngủ, ngay cả cửa cũng dám ra. Bà ta như vậy, chỉ có lợi cho Ngân Tỷ, nghe đêm nào Trương Lương cũng ở trong phòng Ngân Tỷ, cho ta thêm càng nhiều tiền để an ủi.

      Thê thiếp tranh chấp, có ai ngờ chính thất phu nhân lại rơi đài, Lâm Y đoán được kết quả như vậy, đứng ngoài cảm thán thay Phương thị.

      Ngày hôm sau, nàng thừa dịp ai coi quản, tránh trong phòng kết nút thắt, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, nàng vội vàng giấu dây thừng màu, mở cửa trông ra, ngờ là Ngân Tỷ.

      Lúc này gặp Ngân Tỷ phải chuyện gì tốt, Lâm Y giữ cửa do dự, biết nên mặc kệ ta đứng ngoài hay nghênh vào phòng.

      Ngân Tỷ nhìn ra nàng băn khoăn, cười . “Nhị phu nhân ở phòng ngủ, nhìn thấy”.

      Lâm Y bị ta trúng, ngượng ngùng, nghiêng thân cho ta vào trong ngồi, hỏi. “Ngân di nương đến có chuyện gì?”.

      Ngân Tỷ đáp, hỏi ngược lại nàng. “Lâm Tam nương ở nhà họ Trương bao lâu rồi?”.

      Lâm Y sớm biết ta hỏi thăm người khác về mình, giờ phút này thấy ta giáp mặt hỏi thẳng, kinh ngạc, nhưng vẫn đáp thành . “Mùa đông năm nay là tròn hai năm”. Nàng sờ sờ ấm trà, vẫn còn ấm, liền rót cho Ngân Tỷ ly trà hoa cúc dại. “Tự mình phơi, so ra kém trà ngon của Ngân di nương, xin chấp nhận uống đỡ”.

      Ngân Tỷ tiếp nhận ngửi ngửi, khen câu “Thơm quá”, hỏi tiếp. “Lâm Tam nương cứ tính sống mãi thế này?”.

      Lâm Y lơ đãng nhíu mày, . “Ngân di nương có chuyện đừng ngại thẳng”.

      Ngân Tỷ cười cười. “ ra là người thẳng tính, vậy tôi cũng xin thẳng – chỗ tôi có số tiền, có muốn kiếm ?”.

      Lâm Y hỏi cũng hỏi, gọn gàng đáp. “ muốn”.

      Ngân Tỷ nghĩ tới nàng từ chối nhanh như vậy, nhất thời chẳng biết sao, hồi lâu mới . “ ngày nào có tiền trong tay, Nhị phu nhân chưa gật đầu cho Nhị thiếu gia cưới ngày đó, chẳng lẽ chấp nhận ở nhà họ Trương với thân phận minh bạch thế này cả đời?”.

      Lâm Y im lặng, nghĩ bụng ta điều tra kĩ , chẳng hay chuyện gì khiến ta phải tốn nhiều công phu như vậy.

      Ngân Tỷ thấy nàng , còn tưởng nàng xuôi lòng, vui vẻ. “ sợ Nhị phu nhân biết? Yên tâm, chuyện này…”.

      Lâm Y chưa đợi ta xong ngắt lời. “Ngân di nương mà nữa, tôi dám cam đoan hết cho Nhị phu nhân biết đâu”. Nàng quyết tuyệt chừng đó, Ngân Tỷ làm sao mở miệng được nữa, đành chà chà chân, mở cửa rời .

      Lâm Y mặc dù cự tuyệt Ngân Tỷ, nhưng vẫn ngầm bóng gió hỏi thăm thím Nhâm, thím Dương phen, vậy mà hai vị ngày thường thân thiết với Ngân Tỷ lại chẳng hay biết gì, đúng là khiến người ta thấy kì quái. Có điều Lâm Y có hứng thú đấu trí hay hỏi thăm ai, nên cũng miệt mài theo đuổi, nàng nghĩ xa hơn, tốn thời gian làm những việc đó bằng kết thêm nút thắt bán lấy tiền.

      Nhoáng cái mấy ngày trôi qua, Trương Bát nương xuất giá bảy ngày, theo quy củ Bắc Tống, vợ chồng son phải về nhà “thăm đáp lễ” ngay ngày hôm sau, hoặc ba ngày sau, hoặc bảy ngày sau, hôm nay là kì hạn cuối để “thăm đáp lễ”, nhưng từ lúc mặt trời lên cho đến khi mặt trời khuất núi, nhà họ Trương vẫn thấy con rể mới Phương Chính Luân và Trương Bát nương đâu.

      Phương thị lòng nóng như lửa đốt, ở nhà nôn nóng qua lại, Trương lão thái gia nắm chặt ống điếu, sắc mặt ủ dột, Trương Lương nhìn cha, nhịn được oán Phương thị. “Nhà mẹ đẻ bà làm sao vậy, lẽ ra thân càng thêm thân, ngày thứ hai phải đến thăm rồi, giờ bảy ngày trôi qua vẫn thấy bóng dáng đâu”.

      Phương thị mấy ngày trước đấu với Ngân Tỷ bị rớt đài, nay lại mất mặt thêm vì chuyện con , xấu hổ cực điểm, hận thể chui vào phòng ngủ bao giờ lộ diện nữa, bất đắc dĩ bà ta là chủ mẫu đương gia, trong lòng có khốn khổ mấy cũng phải ráng chống đỡ.

      Lại đợi hai ngày, ngày thứ chín, Phương Chính Luân và Trương Bát nương mới khoan thai đến chậm, Trương Lương áp được cơn tức, đợi bọn họ ngồi vào chỗ liền bắt bẻ, giận dữ hỏi. “Vì sao hôm nay mới đến?”.

      Phương Chính Luân ấp úng, Trương Bát nương lã chã chực khóc, Phương thị lường trước có chuyện xảy ra, vội vã chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, dễ kéo con vào phòng hỏi, sai thím Dương bày rượu. Phương Chính Luân dâng gấm vóc, hài, gối đầu; Phương thị đáp lễ bằng vải bông, coi như kết thúc buổi “thăm đáp lễ”.

      Trương Bát nương cũng là con cưng của Trương Lương, ông ta muốn biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, liền gọi Phương Chính Luân vào bàn rượu, cho Phương thị dẫn Trương Bát nương phòng bà ta.

      Lâm Y nhiều ngày nay vẫn lo lắng cho Trương Bát nương, thấy ấy bình an vô mới yên lòng, bưng hai ly trà phòng Phương thị, chén cho Phương thị, chén đặt trước mặt Trương Bát nương. Trương Bát nương thấy Lâm Y, ôm nàng khóc nức nở, vừa khóc vừa tố khổ. ra, phong tục Bắc Tống, ngày thứ hai sau thành thân, con dâu phải dâng hài và gối tự tay thêu lên cho cha mẹ chồng, gọi là “thưởng hạ”; Trương Bát nương xuất giá vội vàng, khả năng thêu thùa lọt vào mắt cha mẹ chồng, Vương thị ngay trước mặt thân thích bà con công khai ghét bỏ thêu thùa kém cỏi, trách làm mất mặt nhà chồng, bởi vậy cho về “thăm đáp lễ” đúng hạn.

      Phương thị tức đến cả người run rẩy, vỗ cái bàn hỏi. “Cậu con gì sao?”.

      Trương Bát nương trở nên giống như Phương Chính Luân ban nãy, ấp ấp úng úng, Phương thị truy vấn chặt chẽ, Trương Bát nương lại khóc nấc lên. “Cậu cho con kể”.

      Phương thị buồn bực con yếu đuối, hận thể giơ tay tát cho hai cái. Lâm Y lấy khăn lau nước mắt cho Trương Bát nương, khuyên . “Chị sợ cái gì, có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, cứ kể hết ra, phu nhân làm chủ cho chị”.

      Nàng và Phương thị thay phiên khuyên lúc sau, Trương Bát nương mới sợ hãi mở miệng. “Cậu mới nạp thêm thiếp, tự biết đuối lý, dám cãi mợ”.

      Phương thị ngạc nhiên. “Cậu con cũng phải lần đầu nạp thiếp, làm sao đuối lý?”.

      Nhân Lâm Y là tiểu nương tử chưa xuất giá, Trương Bát nương liếc qua nàng, châm chước từ ngữ, xóa hết những từ khó nghe, lựa câu dễ nghe, kể lại tình.

      ra cậu của Trương Bát nương là Phương Duệ, đêm Trương Bát nương thành thân, ông ta đến phòng Vương thị nghỉ, chẳng hiểu sao nhìn nhầm nha hoàn thành Vương thị, ngay tại chỗ làm chuyện hay. Đây vốn cũng có gì, nhiều lắm mang tiếng phong lưu, có điều bọn họ biết chọn chỗ, làm bẩn giường Vương thị, lão gia ôm nha đầu quay cuồng giường chính thất phu nhân, thế nào cũng hợp tai, Phương Duệ sĩ diện, bởi vậy dám bênh cháu trước mặt Vương thị.

      Phương thị nghe xong, hận thấu trai vô dụng, mắng. “Thiên hạ quạ toàn đen, đàn ông toàn kẻ xấu”.

      Trương Bát nương nghe bà ta như vậy, thấy cảnh sắc tương lai u ám, lại khóc tiếp. Phương thị cắn răng nghiến. “Từ nuông chiều , nuôi thành kiêu ngạo thôi, sao lại nuôi thành cái tính yếu đuối đứng nổi thế này?”.

      Trương Bát nương khóc ròng. “Bà ấy là mợ, lại là mẹ chồng, bà ấy chuyện, con chỉ biết nghe, làm sao dám cãi”.

      Phương thị nghẹn, lúc trước khi mẹ chồng của bà ta là Lâm lão phu nhân còn sống, bà ta chưa từng dám tiếng trước mặt mẹ chồng, ngay cả trước mặt Trương lão thái gia, bà ta cũng chỉ biết dạ vâng, dám ngược lại.

      Lâm Y thấy hai mẹ con đều ngây ra, vội hỏi. “Vương phu nhân là ghét bỏ Bát nương tử thêu thùa tốt, cháu nghĩ cứ học giỏi thêu thùa nhất định bà ấy vui”.

      Vẫn là nàng khuyên có hiệu quả, Trương Bát nương lập tức thấy được hy vọng, bắt lấy tay Phương thị. “Mẹ à, gọi Ngân di nương đến dạy con , ấy thêu rất đẹp”.

      Lâm Y thầm thở dài, dù biết gần đây nhà họ Trương xảy ra chuyện gì, cũng nên hiểu Phương thị luôn nhìn Ngân Tỷ vừa mắt, cứ thèm nhìn tình hình rồi phát ngôn tùy tiện như vậy, đừng làm mẹ chồng vui lòng, ngay cả mẹ ruột còn đắc tội. May mà Phương thị là mẹ ruột , thấy như vậy, trong lòng dù căm tức nhưng vẫn đuổi khéo Lâm Y ra ngoài, dạy dỗ đạo lý làm người.

      Lâm Y thầm cầu nguyện, hy vọng Trương Bát nương có thể thông suốt, sống ở nhà chồng khá hơn chút, gặp trúng bà mẹ chồng như vậy, cho dù tốt đến mấy cũng khó sống. nghĩ ngợi, Trương Bát nương ra, mắt đỏ hồng, kéo tay nàng. “Chúng ta về phòng chuyện ”.

      Hai người về phòng, ngồi bên cạnh bàn, Lâm Y rót trà cho Trương Bát nương, giọng hỏi. “Phương Chính Luân tốt với chị ?”.

      Trương Bát nương sắc mặt dần ảm đạm. “Chỉ khác còn đuổi theo giật tóc chị khắp sân thôi, chứ mợ đông, dám tây, vô dụng”.

      Thân cũng thành, gạo sống nấu cơm chín, Lâm Y chỉ có thể khuyên theo chiều hướng lạc quan. “Hậu bối thể ngỗ nghịch trưởng bối, phải thế nào hẳn bên trong cũng khó xử lắm, chỉ là ngượng cho chị biết thôi”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 11: Hoàn cảnh lưỡng nan

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Trương Bát nương nhoẻn nhoẻn miệng, miễn cưỡng cười, cầm tay nàng . “Hôn nhân cha mẹ sắp đặt, biết tốt hay tốt cũng phải gả cả, em có phúc hơn chị, ít nhất Nhị ca đối xử tốt với em”.

      Lâm Y nghe , cũng xót xa cõi lòng, tìm được câu nào khuyên , hai người đều tự suy nghĩ chuyện bản thân, yên lặng ngồi lâu. Trương Bát nương nghĩ, Vương thị điêu ngoa như vậy, sau này có lẽ về nhà mẹ ruột được nữa, muốn phí phạm thời gian quý giá, đè nén cảm xúc xuống, ít chuyện vui cùng Lâm Y. Hàn huyên lúc, thấy Lâm Y mặc váy, liền hỏi. “Sao mặc váy, chị đưa cho em ngọc buộc váy để vậy thôi à?”.

      Váy ở Bắc Tống rất dài, mặc tiện làm việc, bởi vậy Lâm Y chưa thử qua, nhưng Trương Bát nương nhắc tới, nàng cũng muốn làm mất hứng, liền kéo rương quần áo Trương Bát nương để lại cho nàng dưới giường ra, lấy cái váy hoa màu vàng và cái la quần màu trắng.

      Trương Bát nương vỗ tay khen. “Váy này em mặc vào nhất định đẹp!”.

      Lâm Y vui mừng cười, chuẩn bị thay, thím Nhâm đến gọi. “Bát nương tử, đến lúc phải về rồi”.

      Gương mặt Trương Bát nương cười lập tức biến thành mặt khóc tang, bồi hồi bên cạnh bàn muốn nhích người.

      Thím Nhâm . “Bát nương tử cứ yên tâm trở về, Nhị lão gia và Nhị phu nhân ngày mai đích thân nhà họ Phương”.

      Trương Bát nương nghe xong, nghĩ có hy vọng, lại vui sướng trở lại, theo thím Nhâm nhà chính tạm biệt cha mẹ. Lâm Y tiễn ra cửa, cho đến khi bóng trở nên mơ hồ mới quay về. khí trong nhà họ Trương có vẻ nặng nề, Trương Lương và Phương thị thương lượng ngày hôm sau nhà họ Phương chuyện, mặc dù đây phải chuyện gì vui vẻ, nhưng cuối cùng hai vợ chồng cũng có được việc đồng ý kiến, thân thiết hơn hẳn, buổi tối ở cùng nhau.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Trương Lương và Phương thị mang theo thím Nhâm nhà họ Phương, Lâm Y rửa chén bát xong, chuẩn bị về phòng kết nút thắt, vừa đến trước nhà kề, bị Ngân Tỷ cản đường. Lâm Y trực tiếp vòng qua, tiếp tục về phía trước, ai ngờ Ngân Tỷ nhắm mắt theo đuôi, theo sát nàng đến cửa phòng ngủ, Lâm Y cực kỳ bất đắc dĩ, xoay người đỡ lấy khung cửa, hỏi. “Ngân di nương biết tôi sống khổ sở, cần gì khó xử tôi?”.

      Ngân Tỷ cười cười. “Tôi biết sợ Nhị phu nhân, nhưng chuyện tôi nhờ làm, chừng Nhị phu nhân biết càng vui mừng hơn”.

      Lâm Y . “ vậy tìm thím Dương thím Nhâm mà nhờ, hai thím nhất định vui vẻ cống hiến sức lực”.

      Ngân Tỷ xua tay. “Hai bà ta cũng chỉ là người hầu, làm sao chuộc tôi ra được”.

      “Chuộc ra?”. Lâm Y kinh hãi, buộc miệng hỏi.

      Ngân Tỷ trả lời, ánh mắt liếc liếc về phía phòng ngủ, Lâm Y hiểu ta muốn vào bàn bạc, nhưng lòng tò mò hại chết con mèo, nàng biết nên cứ đứng yên nhúc nhích. “Ngân di nương nếu hết, tôi vào trước”.

      Ngân Tỷ bối rối, vội . “Tam nương tử xin dừng bước, tôi – tôi muốn cầu xin mua tôi, tiền tôi đưa cho ”.

      Lời cầu xin như vậy Lâm Y là lần đầu nghe thấy, ngạc nhiên . “ là thiếp của Nhị lão gia, làm sao tôi mua được?”.

      Ngân Tỷ cười tự giễu. “Thiếp hay hầu đều viết giấy bán mình, có gì khác nhau đâu, tôi cũng quan phủ làm ‘giấy nạp thiếp’, ai cũng mua được cả”.

      ta thích làm thiếp áo cơm lo, ngược lại đưa tiền cho Lâm Y để được làm hầu, đây là đạo lý gì? Lâm Y đầu tiên là khó hiểu, cúi đầu ngẫm nghĩ đột nhiên hiểu ra. “ muốn tôi mua , sau đó trả giấy bán mình lại cho phải ?”.

      Trong mắt Ngân Tỷ lóe lên chút kinh ngạc, cười. “Tam nương tử đúng là trí tuệ, tôi quả tính toán như vậy. Nhưng yên tâm, tôi nhất định để làm công, sau khi mọi thành công, tôi trả thù lao xứng đáng”.

      Lâm Y trầm mặt, rên tiếng liền xoay người vào phòng. Ngân Tỷ hiểu vì sao nàng đột ngột trở mặt, vội kéo tay áo nàng. “Nhị phu nhân nhất định vui vẻ khi làm vậy, cần thiết lo lắng bà ta tức giận”.

      Lâm Y gạt mạnh tay ta ra, lạnh lùng . “Đúng, các người ai cũng vui cả, chỉ mình tôi bị Nhị lão gia ghi hận? cho rằng Nhị phu nhân vui, vậy cứ gặp Nhị phu nhân mà , đừng đến cầu xin tôi”. xong, chưa đợi Ngân Tỷ biện bạch, nàng lùi lại muốn đóng cửa.

      Ngân Tỷ rầm cái quỳ rạp xuống trước mặt Lâm Y, khẩn thiết. “Cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa miếu, Tam nương tử mở lòng từ bi giúp tôi lần này ”.

      Lâm Y sợ nhảy dựng lên, vội vàng kéo ta đứng dậy, kéo thế nào cũng được, nghĩ thím Dương sắp cắt rau cho heo ăn về, nàng sốt ruột, . “Nếu tự do, lúc trước đừng bán mình, bán rồi đừng suy nghĩ lại, an phận mà sống ”.

      Ngân Tỷ cười khổ. “ làm sao biết tôi tự nguyện bán mình, tôi cũng sống trong cẩm y ngọc thực rất lâu trước đó, ai dự đoán được gia đạo sa sút, mẹ tôi chết bệnh, ái thiếp của cha tôi dỗ cha bán tôi . Tôi vốn định chỉ cần trong tay có tiền, làm thiếp cũng qua ngày lành, cho nên vừa vào nhà mua riêng đồ bài trí trong phòng, muốn sống thoải mái chút, kết quả sao cũng thấy. Tôi còn muốn mua ít đất cằn, để tiền khỏi miệng ăn núi lở, ai nghĩ được, làm thiếp bản thân cũng chỉ là thứ đồ vật, nào có tư cách đặt mua gia sản. Mấy ngày trôi qua tôi nản lòng thoái chí, cũng may trong tay còn ít tiền, tôi muốn chuộc thân, tìm thân thích nương tựa, lại đặt mua chút sản nghiệp nho , tìm ai đó sống cùng thôi”.

      Lâm Y nghe xong, xúc động, muốn hỏi ta vì sao thẳng cho Phương thị nghe, đột nhiên nhớ ra, Phương thị muốn lục tìm tiền của ta, còn nữa, Phương thị là phu nhân chính thất Bắc Tống đúng kiểu, làm sao biết thông cảm tâm tình khao khát tự do của cái thiếp, nếu để bà ta xử lý, nhất định gọi ngay người môi giới tới, bán Ngân Tỷ qua nhà người khác.

      Ngân Tỷ thấy Lâm Y im lặng lâu, nghĩ rằng nàng do dự, vội . “Tôi hiểu làm vậy khiến khó xử, chuyện mà thành tôi đưa năm xâu tiền, có tiền rồi, cần xem sắc mặt Nhị phu nhân nữa”.

      Lâm Y thầm nghĩ, đắc tội Trương Lương có nhiều tiền hơn nữa cũng hỏng, nàng bội phục Ngân Tỷ thế nào cũng thể lấy thân mình ra đánh cuộc.

      Ngân Tỷ thấy nàng vẫn im lặng, nghĩ nàng ngại tiền ít, vội thêm. “Mười xâu, thế nào?”.

      Lâm Y thấy thím Dương xuất ở đường , vào trong nhà, vội la lên. “Ngân di nương, tôi làm sao để mặc quỳ gối ở đây, nếu có người hỏi tôi liền , dù đến tai Nhị lão gia Nhị phu nhân, hay ho cũng là thôi. Tôi chẳng qua đáng thương , đành lòng rơi vào kết cục thê lương, hảo tâm khuyên câu, nếu nghe cứ việc quỳ cũng được”.

      Ngân Tỷ nào dám đứng lên, ta thấy Lâm Y đồng ý, chỉ cần Lâm Y chưa đồng ý, có khả năng nàng tố cáo ta, nếu chuyện này lọt vào tai Trương Lương, Ngân Tỷ ta làm sao còn có đường sống.

      Lâm Y mơ hồ đoán được ta nghĩ gì, luôn mãi cam đoan chỉ cần ta đứng lên, nàng tuyệt đối nhắc đến chuyện này với bất kì ai. Rốt cuộc Ngân Tỷ cũng đứng lên, miệng . “Tam nương tử, tôi coi như đồng ý, ngày mai lại đến cho hay”.

      Lâm Y nhìn bóng ta xa, tức đến dậm chân, ràng ta quấn quít lấy nàng cầu xin, xong lại sợ nàng tố cáo, cuối cùng dây dưa nàng, thế này là thế nào đây? cơn gió thu thổi qua mát rượi, Lâm Y đột nhiên tỉnh lại, nếu Ngân Tỷ cứ bám riết lấy nàng, chừng Phương thị nghĩ hai người cùng giuộc, đúng là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa sạch được. Làm sao mới tốt, làm sao mới tốt? Nàng nhấp nhổm lo sợ, thím Dương kéo thúng rau heo đứng ngay cửa chuồng, gọi nàng. “Cháu thừa dịp Nhị phu nhân ra ngoài mà kết nút thắt, đứng ở cửa làm chi?”.

      Lâm Y vội dạ, tiến vào phòng, lôi rương dưới gầm giường ra, ước chừng được năm mươi cái. Bình đồng bên cạnh cũng đầy tiền, nàng cẩn thận đếm được khoảng ba trăm lẻ hai văn, chờ bán hết nút thắt hẳn đủ xâu tiền để đổi sang tiền giấy, đương nhiên, với điều kiện là mấy chục nút thắt này cái nào cũng bán được giá tốt. Nàng kiểm kê xong, trong lòng bình tĩnh rất nhiều, nghĩ cũng nghĩ kĩ, quyết định tiên hạ thủ vi cường, chờ Phương thị về, bí mật tính toán của Ngân Tỷ cho bà ta hay.

      ngày rất nhanh trôi qua, sắc trời vào chiều, Trương Lương và Phương thị quay về, vừa vào nhà bắt đầu cãi nhau, đầu tiên là Trương Lương mắng Phương thị. “Bà có nhà mẹ ruột như vậy, làm thế nào còn nóng lòng gả Bát nương qua đó chịu khổ”.

      Phương thị cãi. “Hôn của Bát nương là ông gật đầu trước”.

      Trương Lương biện minh. “Còn phải do tôi nể mặt bà”.

      Phương thị xì. “Mặt tôi? Ông là nể mặt ông tiến sĩ của tôi có”.

      Trương Lương nghẹn đỏ mặt, cả giận. “ tôi cũng là tiến sĩ, ai hiếm lạ gì nhà bà”.

      Lâm Y thấy bọn họ cãi nhau như con nít, muốn cười lại nhịn, tìm thím Nhâm hỏi. “Bát nương tử khỏe ?”.

      Thím Nhâm nhìn nhà chính bĩu môi. “Khỏe cần gì cãi nhau? Vương phu nhân đúng là dễ sống chung, Nhị lão gia và Nhị phu nhân nhà họ Phương cả ngày, bà ta thả ra câu đánh ngược lại hết : con gả ra ngoài cũng như bát nước hắt ra ngoài vậy, nếu quen nhìn cứ việc rước về”.

      Thím Dương ngạc nhiên. “Mới thành thân rước về, đâu phải người chết mà làm vậy”.

      Thím Nhâm thở dài. “ bởi thế, nếu Nhị lão gia Nhị phu nhân làm sao ôm bụng tức, chỉ khổ cho Bát nương tử”.

      Lâm Y lo cho Trương Bát nương, vội . “ có cách nào sao?”.

      Thím Nhâm thím Dương cùng lúc gật đầu. “Bó tay thôi, chờ Bát nương tử học cách lấy lòng mẹ chồng, sinh được con trai rồi cũng tốt lên”.

      Lâm Y thở dài hơi, hy vọng là vậy.

      Trương Lương cãi nhau với Phương thị xong, thẳng đến phòng Ngân Tỷ, Lâm Y nhìn Phương thị mình về phòng, vội xách thùng nước theo, đổ nước cho bà ta ngâm chân. Phương thị nhắm hờ mắt, tựa lưng lên ghế, vẻ mặt tiều tụy, Lâm Y do dự, lúc này kể chuyện Ngân Tỷ chẳng phải càng làm bà ta thêm ngột ngạt sao? Phương thị ngâm chân xong, thấy Lâm Y đưa khăn sang, nhíu mày hỏi. “Suy nghĩ cái gì?”

      Lâm Y giật mình, đưa khăn qua, nhấc bồn sang bên, đáp. “Nghĩ đến Bát nương tử ạ”.

      Phương thị nửa giận nửa . “Tôi hiểu thân với Bát nương từ , nhưng đây là mệnh của nó. Cũng do tôi nuông chiều nó từ , dạy nó nhìn mặt người mà chuyện cho khéo, điểm đó nó còn thua xa”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 12: Tương kế tựu kế

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Lâm Y nhìn chậu rửa chân dưới đất, thầm nghĩ : con cưng được nâng niu trong lòng bàn tay, làm gì có cơ hội học cách nhìn sắc mặt người khác, có điều nếu Trương Bát nương cố gắng chút ở nhà chồng rồi cũng quen thôi.

      Phương thị thấy nàng còn chưa bưng nước đổ, hỏi nàng có việc gì nữa. Lâm Y lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc vẫn kể chuyện Ngân Tỷ cầu xin nàng chuộc thân. “Chuyện này cho dù hay giả, cháu cũng dám tự tiện hành động, bởi vậy hỏi trước Nhị phu nhân. Lúc ta có còn đến tìm cháu, cháu biết ứng phó thế nào, xin Nhị phu nhân dạy bảo”.

      Phương thị nghe xong, hỉ nộ lẫn lộn, hỉ là Ngân Tỷ có lòng dạ ở lại đấu nhau với bà ta, giận là tiền ta dùng để chuộc thân vốn thuộc về nhà họ Trương, quả là đáng giận đáng giận. Bà ta hết vò lại thả cái khăn tay, hỏi Lâm Y. “Theo ý , tôi nên thuận theo ý ta hay nên?”.

      Lâm Y thầm cười khổ, Phương thị dạy nàng thôi, còn hỏi ngược lại, nàng làm sao trả lời? Nếu nàng khuyên lầm, đó là lỗi của nàng, phiêu lưu như vậy nàng muốn mạo hiểm, vì thế chỉ cười. “Chính vì biết sao, cháu mới đến thỉnh giáo Nhị phu nhân”.

      Hẳn do nàng còn tuổi, Phương thị cũng tin là , hỏi lại nữa, tự suy nghĩ. Chắc Phương thị phải xem Ngân Tỷ là kẻ địch từ lâu lắm rồi, nên chỉ lúc sau bà ta nghĩ được diệu kế tuyệt hảo, gọi Lâm Y đến gần dặn dò. “Ngày mai Ngân Tỷ đến tìm , cứ đồng ý cho tôi, dỗ ta moi hết tiền ra”.

      “Sau đó sao ạ?”. Lâm Y hỏi.

      Phương thị . “Làm gì có sau đó, chẳng có sau đó gì hết, chờ tôi lấy lại được tiền, chuyện này coi như xong”.

      Lâm Y hoảng hốt, Phương thị đây là muốn đẩy nàng ra làm bia đỡ đạn, đến lúc đó biết Ngân Tỷ hận nàng thế nào đâu, nàng nhanh chóng xoay chuyển đầu óc. “Ngân Tỷ nhìn thấy giấy bán mình ta trả thêm thù lao hậu hĩnh, đó cũng là tiền của nhà họ Trương vậy, Nhị phu nhân muốn lấy lại sao?”.

      Tiền, Phương thị đương nhiên là muốn, bà ta đáp. “Vậy tôi làm giả tờ đưa cho , cầm lấy đổi tiền về”.

      Lâm Y tính toán, Phương thị là mẹ nuôi của nàng, đắc tội ai cũng thể đắc tội bà ta, bởi vậy việc này khẳng định thể đưa đẩy cho qua. Nhưng có giấy bán mình giả, nàng có thể dối Ngân Tỷ rằng nàng còn , biết giả sao, phải nàng muốn gạt ta.

      Phương thị thấy nàng lâu lên tiếng, thúc giục, Lâm Y vội gật đầu. “Tùy ý Nhị phu nhân sai bảo”.

      Phương thị nghe nàng sảng khoái hơi đồng ý, rất là vừa lòng, khen. “ uổng công tôi nuôi bao năm nay”. xong lập tức đứng dậy, đến bên bàn viết giấy bán mình, thổi khô nét mực, giao cho Lâm Y.

      Lâm Y do dự. “Giấy bán mình của ta cũng phải do Nhị phu nhân viết, nét chữ khác biệt, liệu ta có phát ?”.

      Phương thị cười. “ ta đâu có biết chữ, làm sao nhìn ra”.

      Lâm Y yên lòng, giấu giấy bán mình giả vào trong ống tay áo, lại dặn dò mãi Phương thị chớ để lộ tin tức ra ngoài, bỏ bồn rửa vào thùng nước, nhấc ra ngoài. Nàng đoán được, Phương thị đâu kể hết cho nàng nghe kế hoạch, đợi nàng vừa , bà ta gọi thím Nhâm, sai. “Ngày mai bà vào thành, hỏi thăm xem người môi giới nhà ai giá cả vừa phải”.

      Thím Nhâm đáp lời, xoay người gõ cửa phòng Ngân Tỷ, nhưng Trương Lương ở trong phòng, bà ta dám kể, kéo Ngân Tỷ ra ngoài . “Lâm Tam nương vừa ra khỏi phòng Nhị phu nhân, Nhị phu nhân liền gọi tôi ngày mai vào thành tìm người môi giới, biết mua người hay bán người”.

      Tim Ngân Tỷ đập bình bịch trong lồng ngực, cái khó ló cái khôn, ta ghé vào tai thím Nhâm , thím Nhâm vẻ mặt bội phục, trong miệng . “Tôi là nha hoàn hồi môn của Nhị phu nhân, cái này tốt lắm đâu?”.

      Ngân Tỷ lơ đễnh . “Cứ rằng bà trùng hợp nghe thấy”.

      Thím Nhâm đấu tranh nội tâm, im lặng lên tiếng.

      Ngân Tỷ vội đẩy. “ xâu tiền”.

      Thím Nhâm . “Nếu Nhị phu nhân tức giận, sợ là đuổi tôi ra khỏi nhà”.

      Ngân Tỷ cắn răng. “Hai xâu, thành bại mặc kệ, đều được hai xâu, nếu thành công thêm xâu nữa”.

      Thím Nhâm so sánh tiền tiêu vặt hàng tháng của bà ta với ba xâu tiền, định bụng “Bất cứ giá nào”, gật đầu đồng ý Ngân Tỷ, xoay người .

      Ngân Tỷ hừ lạnh tiếng, đẩy cửa vào nhà, thấy ta ra ngoài lâu, Trương Lương hỏi. “Bà ta tìm em làm gì, phu nhân làm khó dễ?”.

      Ngân Tỷ nhoẻn miệng. “Phu nhân thương em lắm, ngày mai là sinh nhật em, muốn tặng em món quà”.

      Trương Lương ngạc nhiên. “Lúc chúng ta đường về nhà, phải tổ chức sinh nhật cho em lần rồi sao?”.

      Ngân Tỷ ngồi xuống đùi ông ta, ôm cổ ông ta. “Phu nhân có ý tốt, sao nỡ phật lòng, lại tổ chức lần vậy, chỉ sợ tổ chức hai cái liền tù tì, lão gia chê em già”.

      Trương Lương cảm thấy nàng vô cùng dịu ngoan, vuốt chân ta, cười. “Già là mụ ở nhà giữa kìa”.

      Ngân Tỷ giả bộ kinh hoàng. “Coi chừng phu nhân nghe thấy, lột da em”.

      Trương Lương ôm lấy ta, ngã vào giường, cười ra tiếng. “Để lão gia xem thử em già hay già nào”.

      Ngân Tỷ xuất hết các kĩ năng, hầu hạ Trương Lương thư thư thái thái, làm ông ta càng thấy Phương thị già nua thú vị. Ngày thứ hai, ta thấy thím Nhâm ra cửa, liền tìm Lâm Y, vẫn giữ bộ bám ríu như lần trước. “ biết Lâm Tam nương hỏi thăm dùm tôi chưa, Nhị phu nhân chào giá bao nhiêu?”.

      Lâm Y được Phương thị chỉ thị, phải nâng giá cao lên, liền cả giận. “Tôi vốn muốn nhảy vào vũng nước đục này làm chi, nhưng quả đáng thương , hôm qua nhân cơ hội múc nước rửa chân cho Nhị phu nhân, hỏi thăm bà ấy phen, ngờ Nhị phu nhân thấy kì quái vì sao tôi phải mua , tôi tốn võ mồm nửa ngày mới mượn cớ cho qua được. Cuối cùng Nhị phu nhân cũng chịu , đòi năm mươi xâu, trả giấy bán mình cho tôi”.

      Năm mươi xâu cái thiếp, ở thành phố lớn có lẽ là giá thấp, nhưng ở Mi Châu nho này là xa xỉ, Lâm Y cứ tưởng Ngân Tỷ cò kè mặc cả, cũng đoán rằng ta ừ ngay lập tức, nhưng ngờ Ngân Tỷ đáp. “Đắt quá, thôi vậy”.

      Lâm Y sửng sốt, ta dây dưa mãi khó khăn lắm nàng mới chấp nhận, tốt xấu gì ta cũng phải trả cái giá chứ? Ngân Tỷ nhìn ra nàng nghi ngờ, cười. “Nhị lão gia đối xử với tôi vô cùng tốt, lúc trước là tôi bị mỡ heo che mất lương tâm, tại nghĩ lại, chuyện này coi như tôi chưa từng đề cập qua, vậy thôi”. xong lắc mông .

      Lâm Y mới tin ta đâu, chuyện lớn như thế ắt phải trải qua bao phen suy nghĩ đắn đo, sao bỗng dưng vì Trương Lương mà đổi ý được, bên trong hẳn có nguyên nhân. Nàng tinh tế cân nhắc, đột nhiên giật mình, tin tức bị lộ sao? Vội vã chạy tìm Phương thị, hỏi. “Nhị phu nhân, kế hoạch lừa Ngân di nương có người ngoài biết ạ?”.

      Phương thị nhàng bâng quơ câu. “ vài câu với thím Nhâm, nhưng bà ấy phải người ngoài”.

      Lâm Y hô to. “Tiêu rồi, nhất định là bà ấy mách lẻo với Ngân di nương”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 13: Là ai trúng kế

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Thím Nhâm vốn là nha hoàn hồi môn của Phương thị, từ hầu hạ bên người, Phương thị rất là bênh bà ta, nghe vậy bất mãn . “ là chuyện bí quá hóa liều Ngân Tỷ nửa đường đổi ý cũng bình thường thôi, làm sao chắc chắn là thím Nhâm để lộ tin tức, chừng do sẩy miệng bị Ngân Tỷ nhìn ra dấu vết có”.

      Phương thị tín nhiệm thím Nhâm như thế, chẳng những tin Lâm Y, ngược lại hoài nghi nàng, cái này nàng làm sao dám tiếp, vội vã thề thốt trung thành, lại . “Cháu tuổi dốt nát, miệng ẩu, Nhị phu nhân đừng để bụng, trước mặt thím Nhâm cũng che giấu cho cháu”.

      Phương thị dựa vào trường kỷ bâng quơ “Ừ” tiếng, nhắm mắt lại, vào thu trời hơi se lạnh, Lâm Y đắp cho bà ta cái chăn mỏng, ra ngoài đóng cửa lại.

      Ngày hôm sau ăn sáng, Trương lão thái gia theo thường lệ muốn Trương Lương cùng ông lão lên núi thả trâu, Trương Lương xưng là ở nhà lo học, . Ông ta tham gia khoa cử ba lần, lần nào là thi rớt, Trương lão thái gia mừng rỡ con út còn đủ dũng khí tiếp tục, cổ vũ ông ta vài câu, xách roi trâu và lương khô, tiễn hai cháu trai đoạn rồi tự mình lên núi.

      Trương lão thái gia vừa , Trương Lương liền sai Phương thị. “Hôm nay là sinh nhật Ngân Tỷ, giữa trưa thím Dương nấu thêm vài món, bày thêm bình rượu, chúng ta náo nhiệt trận”.

      Phương thị nghe vậy sa sầm nét mặt. “Chỉ là cái thiếp, sinh nhật sinh nhẽo cái gì, đừng quá cất nhắc nó”.

      Trương Lương ngạc nhiên . “ phải bà hôm nay là sinh nhật Ngân Tỷ, còn chuẩn bị quà sao?”.

      Phương thị càng ngạc nhiên hơn ông ta, hỏi ngược lại. “Tôi như vậy lúc nào?”.

      Hai người còn qua lại, từ đường vào, tóc búi cao, mặc áo khoác ngoài tay ngắn, váy dài, đứng ngoài sân cao giọng gọi. “Xin hỏi nơi này có phải nhà Phương phu nhân ?”.

      Thím Nhâm liếc Ngân Tỷ cái, bước nhanh ra ngoài. “Đúng là nơi này, mau mau vào”.

      Phương thị nghi hoặc ai đến, thím Nhâm dẫn bà kia đến trước mặt bà ta, bẩm. “Nhị phu nhân, tôi theo lời Nhị phu nhân dặn, tìm được người môi giới rồi. Bà ấy làm nghề này hơn mười năm, rất nổi tiếng ở phố núi Mi Châu”.

      Phương thị kinh ngạc . “Ta chỉ hỏi thăm, bà dẫn người về làm chi?”.

      Thím Nhâm giả bộ hiểu. “Nhị phu nhân phải bảo tôi tìm người tới sao, làm thế nào tôi nghe nhầm được?”.

      Ngân Tỷ vẫn im lặng, bây giờ lại đột nhiên ôm lấy cánh tay Trương Lương, vẻ mặt kinh hoàng chấn động, hoảng hốt . “Lão gia, phu nhân tự nhiên gọi người môi giới tới làm chi, chẳng lẽ muốn bán em?”.

      Hiển nhiên Trương Lương lập tức thay đổi sắc mặt, Phương thị vội xoa. “Lão gia suy nghĩ nhiều, chỉ là tôi muốn mua cái nha hoàn mới tìm người môi giới tới”.

      Trương Lương hoãn hoãn nét mặt, hỏi bà kia. “Phu nhân có đúng ?”.

      Người môi giới nhìn Phương thị, ấp úng, Trương Lương ép hỏi vài câu, bà ta mới lí nhí. “Phương phu nhân trong nhà có cái thiếp cần bán …”.

      Trương Lương giận dữ, mặc kệ người hầu người ngoài đứng đầy ra đó, rống Phương thị. “Quả nhiên to gan, bà hoàn toàn để phu quân vào mắt nữa rồi”.

      Phương thị hết đường chối cãi, đành ỷ vào thân phận vợ cả, cãi lại. “Tôi chẳng qua là bán cái thiếp, mọi tôi đều có chủ ý”.

      Cả hai cãi nhau rùm beng, túi bụi, thím Nhâm thừa dịp loạn, nháy mắt với bà môi giới, bà kia liền lén lút trốn . Lâm Y nhìn hết màn, thầm than, đúng do thím Nhâm phá rối, chỉ tiếc Phương thị độc quyền lộng hành, chịu tin nàng. Nàng nghĩ ngợi, Ngân Tỷ đột nhiên đến trước mặt nàng, giọng cực thấp thào. “Lâm Tam nương ngờ mời người môi giới đến là ý của tôi phải , tôi chẳng qua tương kế tựu kế, tự bảo vệ mình thôi”.

      Lâm Y cả kinh, tinh tế phân tích tình cảnh mới vừa rồi, sau lưng chảy mồ hôi lạnh – nàng và Ngân Tỷ “giao dịch” ở ngoài sáng, Phương thị ở trong tối, nếu Phương thị thành công bí mật bán Ngân Tỷ , đừng người đầu tiên Trương Lương nghi ngờ là nàng, chỉ sợ cả Ngân Tỷ cũng nghĩ nàng bán ta.

      Kế sách quả thâm độc! Chỉ sợ Ngân Tỷ hận nàng rồi, nàng nghĩ ngợi, chợt nghe Phương thị gọi. “Thím Nhâm, Lâm Tam nương, vào phòng ta!”.

      ra Phương thị và Trương Lương cãi nhau xong rồi, cũng biết ai thắng, Lâm Y cẩn thận qua đống hỗn độn, cùng với thím Nhâm vào phòng Phương thị.

      Phương thị vẫn còn trong cơn giận chưa tiêu, thở phì phì ngồi cạnh bàn, hất vỡ ly trà, Lâm Y vội nhặt bỏ sang bên, khuyên nhủ. “Nhị phu nhân bớt giận”.

      Phương thị nhìn chằm chằm thẳng vào nàng, nghiến răng nghiến lợi. “Bớt giận? Bảo ta làm sao bớt giận? Cái con chết bầm chân ngoài dài hơn chân trong kia, dám giúp đỡ người ngoài đến hãm hại ta!”.

      Lâm Y kinh hãi, nhưng cũng ngạc nhiên. “Cháu lòng hướng về Nhị phu nhân, giúp đỡ người ngoài lúc nào ạ?”.

      Thím Nhâm mở miệng bôi đen. “Giúp hay giúp trong lòng ràng, mấy ngày trước tôi thấy Ngân di nương phòng uống trà”.

      Lâm Y cả giận. “Bà phòng Ngân di nương còn nhiều hơn Ngân di nương phòng tôi!”.

      Thím Nhâm hoảng. “Tôi là nha hoàn hồi môn của Nhị phu nhân, phải giúp Nhị phu nhân giám sát ta, đương nhiên nhiều!”.

      Phương thị sắc mặt trầm trọng, nhìn nhìn Lâm Y, lại nhìn nhìn thím Nhâm, thầm nghĩ, giấy bán mình của thím Nhâm còn trong tay mình, có cho vàng bà ta cũng dám làm trái ý mình, hẳn là con chó mắt trắng vô ơn Lâm Y làm. Bà ta siết ly trà men xanh trong tay, xoảng nện xuống bàn, liếc mắt nhìn Lâm Y. “Ngân Tỷ phòng , tất có hành động…”.

      Thím Nhâm biết Phương thị tin bà ta, trong lòng vui vẻ, vội vàng tát nước theo mưa. “ chừng tiền của Ngân di nương ở trong tay rồi”. Bà ta muốn tội danh của Lâm Y nghe càng đáng tin, Phương thị chính là muốn nghe câu này, lập tức đứng lên lục lọi phòng Lâm Y.

      Nàng nhận tiền, Lâm Y đương nhiên sợ bà ta lục, nhưng tiền nàng bán nút thắt giấu dưới giường nếu bị phát cũng biết sao, vì thế vội vàng phân bua. “Ngân di nương vào phòng cháu là để cầu xin cháu mua ta, chuyện này Nhị phu nhân cũng biết cơ mà?”.

      Phương thi đinh ninh nàng là kẻ mách lẻo, làm sao nghe nàng, cố ý dẫn thím Nhâm chạy vào phòng nàng. Phòng của Lâm Y từ lúc Trương Bát nương xuất giá, dụng cụ bị dời vài thứ, giờ chỉ còn giường ngủ, cái bàn và ngăn tủ, trống huơ trống hoác tìm dễ dàng, thím Nhâm mới nhấc hai ba thứ tha dưới giường ra bình đồng và hộp gỗ. Bà ta mở nắp hộp tìm tòi, thấy chỉ toàn nút thắt liền ném qua bên, mang bình đồng đến hiến vật quý cho Phương thị, . “Nhị phu nhân, nặng trịch luôn, chắc chắn có ít tiền”.

      Lâm Y tức điên. “Ba trăm lẻ hai văn tiền, quả hề ít”.

      Thím Nhâm dốc bình, đếm cẩn thận, quả ba trăm lẻ hai văn, hơn kém đồng. Phương thị thấy chỉ có bao nhiêu đó, hiểu được oan uổng Lâm Y, nhưng chịu thừa nhận, nghĩ nghĩ, . “Tiền này ở đâu ra?”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 14: Bị móc hầu bao

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Lâm Y định , thím Nhâm lại giành lấy. “Còn hỏi làm gì, dĩ nhiên là ta truyền tin cho Ngân di nương, Ngân di nương trả thù lao chứ sao”.

      Lâm Y cầm hộp gỗ giơ ra trước mặt Phương thị, bộc bạch. “Nhị phu nhân, ba trăm lẻ hai văn này có hai trăm văn là tiền bán gối sứ hoa sen Ngân di nương tặng, trước đó cháu cho Nhị phu nhân nghe, còn trăm lẻ hai văn còn lại là tiền cháu bán nút thắt”.

      Phương thị vươn hai ngón tay lật lật nút thắt, hỏi chuyện tiền bạc nữa, . “ có tiền, sao lấy ra trợ cấp gia dụng?”.

      Lâm Y ngẩn ra, nàng ăn nhờ ở đậu nhà họ Trương, là phải bỏ tiền ra, nhưng xưa nay bao nhiêu dầu, kem, đôi khi cả cái khăn Phương thị và thím Nhâm cũng tìm cớ cho nàng, nàng toàn phải bỏ tiền túi ra mua, chính vì thế cần dùng tiền rất nhiều chỗ, có điều lý do này tiện trước mặt bọn họ, lỡ đâu sẩy miệng là thêm dầu vào lửa. Nàng nghĩ trái nghĩ phải, có cách nào, đành mở miệng . “ phải lấy ra, là chờ dành đủ xâu đưa Nhị phu nhân”.

      Phương thị xem như vừa lòng câu ấy, tạm thời tin nàng, lệnh thím Nhâm gói hết số tiền trong bình đồng vào khăn tay. “ còn , có tiền xài bậy bạ, tôi giữ dùm ”.

      Lâm Y chỉ có nước vén tay áo tạ ơn bà ta quản lý dùm tài sản cho nàng, trong lòng quá ư ràng tiền này chỉ sợ ra đường trở lại.

      Phương thị sai thím Nhâm cầm tiền về phòng ngủ, chậm rãi uống ly trà, đột nhiên . “Thím Nhâm, tiền lương tháng này của bà có đâu”.

      Thím Nhâm kinh hãi . “Nhị phu nhân, là Lâm Tam nương lộ tin tức cho Ngân di nương, đâu có liên quan đến tôi. Nhị phu nhân muốn Nhị thiếu gia lấy ta, lòng ta vẫn còn hận Nhị phu nhân lắm, là trả thù đó. Hơn nữa, tôi và ta, ai thân với Nhị phu nhân hơn, trong lòng Nhị phu nhân còn hiểu sao?”.

      Câu này đánh vào lòng Phương thị, khiến bà ta im lặng lâu.

      Thím Nhâm tiến thêm bước. “Tôi cũng có sai, nên nghe lộn ý Nhị phu nhân, gọi người môi giới đến nhà, Nhị phu nhân phạt tôi tiền lương tháng này cũng được, tôi có lời nào để , nhưng cái con Lâm Tam nương kia, thể giữ lại nữa, Nhị phu nhân phải sớm có ý tưởng ”.

      Lại câu thấu tâm khảm Phương thị, bà ta trừng mắc liếc qua, mắng. “Lão thái gia còn sống kia kìa, bà xúi tôi bất hiếu đấy phải ?”.

      Thím Nhâm rụt đầu dám hé răng, nhất thời chẳng dám nhắc đến chuyện tiền lương tháng này nữa.

      Lại đến Lâm Y chịu tai bay vạ gió, mất tiền, nàng ngồi bên giường khóc ra nước mắt, thím Dương đứng ngoài cửa ngó tới ngó lui mấy lần mới trộm tiến vào, nhét ít tiền vô tay nàng, . “Vừa rồi thím dám vào đỡ cho cháu, xin lỗi xin lỗi, tiền này cháu cứ cầm dùng tạm, đủ lại thím”.

      Lâm Y hiểu thím cũng giống thím Nhâm, đều nhận tiền thưởng từ Ngân Tỷ, sợ liên lụy bản thân, bởi vậy vừa rồi vẫn trốn tránh dám đứng ra bênh vực kẻ yếu, chẳng qua là muốn bảo vệ mình. Là người ai cũng vậy, có gì đáng trách. Nàng đẩy về, . “Nhà thím cũng đâu dư dả gì, đừng quan tâm cháu, mấy ngày nữa cháu bán mớ nút thắt này có tiền lại thôi”.

      Thím Dương nghĩ nghĩ, có ý kiến. “Sao cháu mách lão thái gia, lão thái gia chắc chắn làm chủ cho cháu”.

      Lâm Y cụp mắt, thào. “ có khác gì , lão thái gia gần tuổi thất thập cổ lai hy, có che chở cháu mấy nữa cũng che được bao năm? Tương lai cháu vẫn phải nhìn sắc mặt Nhị phu nhân nhiều hơn”.

      Muốn sinh tồn khi bị hai bên đè ép chẳng hề dễ dàng, thím Dương có tâm giúp nàng phen, mấy ngày sau xin Phương thị vào thành đưa cơm, định thừa dịp bán nút thắt cho nàng, ngờ thím Nhâm trong lòng có quỷ, cảnh giác cực cao, thế nào cũng buông. Thím Dương bó tay, đành Lâm Y nghĩ cách khác.

      Trời về cuối thu, thời tiết chuyển lạnh, Lâm Y sốt ruột hết sức, nếu bán nút thắt lấy tiền mua được áo bông mùa đông, bị rét sinh bệnh chẳng có gì hấp dẫn. Nàng còn khổ não ngày thứ hai khí liền thay đổi, nhiệt độ chuyển tiếp đột ngột, đúng là hay ho, uống nước lạnh cũng ê răng, nàng vội vội vàng vàng mở rương quần áo, tìm quần áo của Trương Bát nương mặc chống lạnh.

      Nằm phía cùng là cái váy hoa vàng và cái quần bông trắng, khi Trương Bát nương quay về thăm nhà giúp nàng lấy ra, nàng nhớ tới ân tình ngày xưa cùng Trương Bát nương, trong lòng cảm động, liền lấy bộ quần áo ra, nghĩ thầm quần bông này dày hơn quần của nàng, lại mặc thêm cái váy bên ngoài hẳn ấm hơn chút.

      Nàng mặc quần, cột dây eo, đột nhiên nhận ra có gì đó thích hợp, cúi đầu nhìn nhìn, ra quần này bên dưới khâu hết vào, là cái quần yếm. Mặc dù nàng có thấy Trương Bát nương mặc quần yếm, nhưng bản thân nàng lần đầu mặc, cả người cứ mất tự nhiên, do dự có nên thay ra , bỗng nghe tiếng đập cửa, giọng Trương Trọng Vi vang lên. “Tam nương tử, có ở nhà ?”.

      Tiếng đập cửa rất gấp gáp, Lâm Y kịp đổi quần, đành mặc vội váy ra bên ngoài, đứng dậy mở cửa. Trương Trọng Vi thần sắc lo lắng, thấy nàng bình an vô đứng trước mặt mình mới thở dài nhõm. “Nghe mẹ tôi làm khó em? Em sao chứ?”.

      Trương Trọng Vi cao hơn nhiều, chững chạc hơn, dù chưa tròn mười bảy tuổi nhìn tựa mười tám mười chín, Lâm Y liếc chàng cái, nhớ tới bên dưới váy mặc quần yếm, mặt bất giác đỏ bừng, vội cúi thấp đầu lí nhí. “Em sao, mau về , coi chừng Nhị phu nhân nhìn thấy”.

      Trương Trọng Vi chỉ bên trái. “Bọn họ ở nhà chính bàn bạc, đừng lo lắng”. xong lôi trong tay áo ra xâu tiền kẽm, đưa cho nàng. “Ở đây có năm trăm văn, em cầm dùng tạm , giấu cẩn thận, đừng để mẹ tôi tìm ra”.

      Lâm Y cực quen xài tiền người khác, thói quen thế cũng tốt, nàng rụt tay ra sau lưng, lắc đầu. “Em thiếu tiền, nhưng có chuyện cần giúp”. Nàng xin Trương Trọng Vi chờ bên ngoài chút, bản thân vào nhà lấy hộp gỗ ra. “Đây là nút thắt khi rảnh rỗi em kết được, ngày nào cũng vào thành học, biết có thể mang bán được , cửa hàng nút thắt ngay đường đến thư viện thôi, chậm trễ công việc của đâu”.

      Trương Trọng Vi mở nắp hộp, cả hộp đầy là nút thắt, ít nhất có chục cái, ngay ở cùng, đỏ bừng đến chói mắt là nút thắt hoa mai y hệt như cái chàng vẫn mang bên hông, ánh mắt chàng buồn bã, ra nút thắt Lâm Y tặng chàng phải là độc nhất. Tuy hiểu Lâm Y bị kế sinh nhai bức bách, chàng vẫn thấy cổ họng khô khốc khó chịu, muốn mà chẳng thành lời, lúc lâu mới . “Ngày mai mang dùm em, buổi chiều về đưa tiền cho em”.

      Lâm Y vốn là người thận trọng, nhưng hôm nay bị Phương thị móc hết túi đau buồn thôi, hề nhận ra chàng hơi khác thường, nghe chàng đồng ý, nàng mừng rỡ. “ nút thắt bán thấp nhất được mười văn, cao nhất mười lăm văn, bên trong hộp tổng cộng năm mươi cái —- phiền vậy”.

      Trương Trọng Vi gật đầu, im lặng, ôm hộp gỗ lặng lẽ . Lâm Y nhanh chạy về phòng, cởi quần yếm ra, đổi cái quần khác kín kẽ hơn, lại lấy kim chỉ khâu cái quần kia lại. Nàng hưng trí phừng phừng tha hết rương quần áo ra, tìm toàn bộ quần yếm khâu hết lượt, kết quả lúc vệ sinh mới nhận ra, váy dài ở Bắc Tống có dây thun quần, mặc toàn bộ nhà xí cực kỳ bất tiện, vì thế lại nhọc công tháo ra thành quần yếm lại, đây là sau.

      Lại Trương Trọng Vi cầm hộp đầy nút thắt về phòng, ngồi bên bàn học thở dài, nghĩ đến ngày mai, khắp phố lớn ngõ có người buộc nút thắt Lâm Y tự tay làm bên hông, tâm tình chàng liền trở nên nặng nề. Chàng vuốt vuốt hoa mai toàn tâm bên hông, thầm nghĩ, nút thắt Lâm Y kết chỉ có mình chàng có quyền sử dụng, người khác, được. Ngẫm nghĩ, chàng đột nhiên đứng dậy, bỏ hộp vào tủ khóa lại, đến cách vách tìm Trương Bá Lâm hỏi. “Đại ca, có thể mượn hai trăm năm mươi văn được , tháng sau em trả”.

      Trương Bá Lâm đọc sách, tùy tay chỉ chỉ ngăn tủ ý bảo chàng tự lấy, Trương Trọng Vi mở tủ, đếm đủ hai trăm năm mươi văn, bỏ chung với năm trăm văn của mình cho đủ bảy trăm năm mươi văn, ngày hôm sau giao cho Lâm Y, nút thắt nàng kết đa dạng lại đẹp, cái nào cũng bán được mười lăm văn.

      Lâm Y mừng rỡ cúi người đa tạ chàng, lại lấy ra năm mươi văn, ngượng ngùng . “Có thể phiền mua giúp em ít dây thừng màu về ?”.

      Trương Trọng Vi thầm cười khổ, nhưng vẫn nhận tiền, thay đổi khuôn mặt tươi tắn. “Đâu có gì khó, tiện đường mà thôi, chiều mai đưa cho em”.

      Lâm Y mắt cười cong thành trăng rằm, lại cảm tạ dứt, tiễn chàng . Trương Trọng Vi quả nhiên giữ chữ tín, ngày thứ hai tan học, vừa về đến nhà đưa dây thừng màu đến cho Lâm Y, thậm chí tặng nàng mấy khối điểm tâm.

      cũng lạ, nhiều ngày hai người bọn họ qua lại thường xuyên, cũng thấy Phương thị ngăn trở, Lâm Y nghi ngờ được tin từ thím Dương : hóa ra sang năm mở khoa thi, Trương Lương lại muốn thi lần nữa, Trương lão thái gia ừ rồi, tùy thời gian xuất phát. Lâm Y nghe được che miệng cười thầm, chữ nghĩa trong bụng Trương Lương chỉ sợ chưa nhiều bằng góc hai em Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi, cố tình thích thi, chẳng hiểu tại sao. Thím Dương câu chọt bể thiên cơ. “ du sơn ngoạn thủy lại có mỹ nhân bầu bạn, chẳng phải nhiều lạc thú hơn ở nhà ư?”.

      Vì chuyện đó, Phương thị và Ngân Tỷ lại gây gổ, lý do rất đơn giản : Ngân Tỷ cùng Trương Lương, Phương thị được, thê thiếp tranh đấu gay gắt suốt ngày, ầm ĩ túi bụi. Hai bà ồn ào náo nhiệt, Lâm Y nhân cơ hội, trốn trong phòng kết nút thắt, đợi cho dùng hết dây thừng màu, lại nhờ Trương Trọng Vi cầm vào thành bán.

      Trương Trọng Vi cầm hộp nút thắt thứ hai về phòng, dở khóc dở cười, tiền tháng này chàng sớm tiêu hết, đành phải mượn Trương Bá Lâm tiếp.

      Nhị tiểu tử xưa nay là con người tiết kiệm, tại sao nay cứ mượn tiền hoài? Trương Bá Lâm kinh ngạc vô cùng, truy hỏi, cho biết cho mượn. Trương Trọng Vi bí quá, đành chỉ cho trai đống nút thắt chất đầy trong ngăn tủ, kể hết tâm tư cho trai nghe. Trương Bá Lâm cười lăn lộn, giễu cợt chàng trận, mới cho chàng mượn tiền. Trương Trọng Vi đoán Lâm Y nhất định kết hộp thứ tư thứ năm nữa, bởi vậy dám cho Trương Bá Lâm “Tháng sau em trả”, chỉ đỏ mặt . “Khi nào có tiền em trả”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :