1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      hương 144: Khai trương đại cát

      Thanh Miêu chen vào . “Đến đây là tốt rồi, còn nhắc lại chuyện vui làm chi”.

      Lâm Y cũng . “Đúng vậy, sau này chúng ta vui vẻ sống, có gì quan trọng hơn việc ấy nữa”.

      Thanh Miêu đón hành lí trong tay thím Dương, hỏi Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, thím Dương ở chung với em?”.

      Lâm Y chắc chắn, Thanh Miêu liền kéo tay thím Dương, cùng bà ra sau nhà, chỉ chỗ ở. Sau lát, thím Dương quay về trong điếm, lời cảm tạ Lâm Y. Lâm Y hỏi. “Thím Dương, lúc thím ở Nhị phòng, mỗi tháng tiền tiêu vặt bao nhiêu?”.

      Thím Dương biết là nàng định phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho mình, vội xua. “Có miếng cơm ăn là được, cần tiền đâu”.

      Lâm Y . “Vậy được, phát tiền tiêu vặt, phát lương vậy, điếm nhà chúng ta mới khai trương, cũng biết lãi hay lỗ, thím và Thanh Miêu đều là người trong nhà, ta liền cắt xén phần, mỗi ngày năm mươi văn”.

      Thím Dương tính nhẩm lúc, cuống quít xua tay. “Mỗi ngày năm mươi văn, tháng chính là ngàn năm trăm văn, lúc tôi ở Nhị phòng tháng mới hai trăm văn, hơn quá nhiều , được, được”.

      Lâm Y cười . “Thím cũng đừng mừng vội, điếm kiếm được tiền mới có lương để phát, nếu lỗ lã, chỉ sợ ngay cả tháng hai trăm văn ta cũng trả được”.

      Thím Dương vội . “Chúng tôi đương nhiên tận tâm hết sức, nhất định lỗ được”.

      Lâm Y thông cảm thím Dương đường xa mệt nhọc, cho phép thím nghỉ ngày, bảo thím nghỉ ngơi, thím Dương lại chịu ngồi yên, ra sau nhà giúp Thanh Miêu rửa củ cải thái sùng thảo, bận bịu ngừng, khiến Thanh Miêu cảm thán thôi, trong nhà có thím Dương bằng thuê hai người hầu.

      Ba ngày sau, cước điếm nhà họ Trương khai trương, Trương Trọng Vi đặc biệt mua dây pháo, đốt trước nhà, người trong ngõ vây xem, người nghỉ chân nhìn ngóng, lại có ai nghe đây là điếm do biên tu Hàn Lâm viện mở nên muốn vào nếm thử, ngoài cửa có thím Dương ngăn lại, bảo rằng điếm chỉ chiêu đãi nữ khách, đàn ông được vào, khiến rất nhiều người tấm tắc lấy làm lạ, vây quanh như xem kì quan, chịu rời .

      Lâm Y thấy nhiều người chú ý đến tân điếm khai trương, vốn là mười phần cao hứng, nhưng nàng ngồi trong điếm đợi hồi lâu chỉ chờ được mỗi Ngưu phu nhân đến, nàng bắt đầu lo lắng, cân nhắc có phải ngoài cửa quá nhiều đàn ông chen chúc nên phu nhân quan lại chịu đến hay .

      Cái cảnh này nằm trong dự đoán của Ngưu phu nhân, bà biết trước đó Lâm Y đưa thiếp mời các phu nhân đồng nghiệp của Trương Trọng Vi, còn thầm đáng thương thay Lâm Y, an ủi nàng. “Chớ nóng vội, các nương tử trong thành Đông Kinh vốn thích ra ngoài uống rượu lắm”.

      Lời này tuy là an ủi, Lâm Y lại nghe mùi vị đúng, nghĩ bụng, Ngưu phu nhân nhiệt tình, đối đãi vãn bối quan ái đầy đủ, nhưng chỉ cần liên quan đến việc làm ăn nhà bà ấy, bà ấy liền trở nên so đo, có lẽ đây là đặc tính của người làm ăn?

      Dần dần, Thanh Miêu cũng trở nên sốt ruột. “Nghe Nhị thiếu gia , các phu nhân phần lớn ở trong ngõ này, ngắn ngủi vài bước chân, tại sao vẫn thấy người đến? Chẳng lẽ trước điếm nhà chúng ta nhiều đàn ông quá, sợ hãi?”.

      Lâm Y sợ Ngưu phu nhân vui sướng khi người gặp họa, kéo Thanh Miêu sang bên, . “Ta đoán cũng là nguyên nhân đó, lại nghĩ ra biện pháp hay, em có chủ ý gì ?”.

      Thanh Miêu chút do dự . “Em ra ngoài đuổi”.

      Lâm Y sẵng giọng. “Hồ nháo, tân điếm khai trương có người vây xem là điềm tốt, em lại đuổi người ta, cẩn thận đuổi mất hơi người”.

      Thanh Miêu buồn rầu. “Vừa muốn bọn họ , lại thể đuổi, vậy còn cách nào nữa chứ?”.

      Chủ tớ hai người vắt hết óc vẫn nghĩ ra được cách hay. lúc xoay sở, chợt nghe bên ngoài có tiếng kêu sợ hãi, trận xôn xao, đợi hai người chạy ra ngoài cửa nhìn, mới phát đám người vây xem ngoài cửa tản hết. Lâm Y lấy làm lạ, ngó trước ngó sau, ra có cỗ kiệu ngừng ven đường, xung quanh vài nha dịch canh gác, khó trách bọn họ tản , hẳn là tâm lý sợ quan sai bắt bớ.

      Nàng nửa phần mừng nửa phần lo, mừng là đám người vây xem rốt cuộc rời , các phu nhân Hàn Lâm viện đại khái cũng sắp đến đây, lo là chuyện điếm nhà nàng có nha dịch đến, phỏng chừng bao lâu nữa truyền khắp, biết có ảnh hưởng đến công việc làm ăn sau này hay .

      Bất chấp suy nghĩ của nàng, trong kiệu bước ra vị phu nhân mặt mày khí khái, đến trước mặt nàng, nha hoàn theo hầu bên cạnh lập tức giới thiệu. “Đây là phủ doãn phu nhân”.

      Phu nhân Âu Dương hàn lâm? Lâm Y ngây ngẩn cả người.

      Phủ doãn phu nhân hề thấy lạ phản ứng của nàng, giọng hơi trách móc. “Lão gia nhà ta và biên tu nhà tốt xấu xem như có ơn dẫn dắt, tân điếm nhà khai trương thế nhưng mời ta?”.

      Lâm Y mới giải quyết được cái khó này cái khó khác nối gót tới, nàng thầm cười khổ, lo lắng phu nhân Vương hàn lâm và phu nhân Âu Dương phủ doãn gặp nhau. Nàng vì sao mời phu nhân phủ doãn, nguyên nhân đương nhiên dám thẳng, liền bịa đại lý do ra. “Phu nhân phủ doãn biết, hôm nay tiểu điếm mới khai trương, rượu đủ, chỉ có mỗi loại, ngày mai mới nhập xong hết hàng hóa, bởi vậy ngày mai tôi mới định đưa thiếp mời phu nhân”.

      Âu Dương phu nhân sang sảng cười. “Này có gì đâu, hôm nay ta uống loại, ngày mai lại tới nữa”.

      đến nước này, Lâm Y làm sao còn dám chối từ, vội tự mình dẫn đường, mời phu nhân phủ doãn vào, sai Thanh Miêu lấy rượu bạch dương cao cấp nhất, giao cho Chúc bà bà hâm nóng. Thím Dương bưng lên đĩa mứt quả nhắm rượu, Lâm Y lên tiếng “Mời” xong, còn vội ra sau bếp xào nấu cho phu nhân phủ doãn hai đĩa thức ăn nóng, chân vừa rời khỏi, vội lau vô số mồ hôi lạnh.

      Thanh Miêu theo ra, vừa thu xếp thức ăn, vừa hỏi. “Nhị thiếu phu nhân sợ phu nhân phủ doãn?”.

      Lâm Y lắc đầu, . “Nghe Nhị thiếu gia , phu nhân phủ doãn và phu nhân Vương hàn lâm hợp nhau, ta cố ý mời khác ngày, ai mà biết hôm nay bà ấy tới rồi, biết do cố ý hay đánh bậy đánh bạ trúng nữa”.

      Thanh Miêu . “Để ý làm chi, cũng phải hợp với chúng ta”.

      Lâm Y ngẫm nghĩ, cười . “Đúng vậy, là ta hồ đồ, bọn họ là phu nhân nhà quan lại, năng lực kiểm soát tất nhiên phải có, dù nhìn nhau vừa mắt nữa cũng thể bay vào đánh nhau ngay giữa điếm, ta sợ cái gì”. Nàng thả lỏng tâm tình, muốn chiêu đãi phu nhân phủ doãn tốt, giao cho Thanh Miêu nấu đĩa thịt dê mềm già trẻ nam nữ ở Đại Tống đều thích ăn, để bảo đảm có gì sơ sót, xắt mỏng bỏ lên đĩa thạch đỏ trong suốt, mong phu nhân phủ doãn nhìn ngon mắt.

      Thanh Miêu chuẩn bị xong hai đĩa thức ăn, để Lâm Y tự bưng lên, phu nhân phủ doãn thấy thức nhắm quả bưng tới từ phòng bếp nhà nàng, khỏi ngạc nhiên. “Hết thảy các tiểu điếm, rượu và thức nhắm đều do bên ngoài mang tới, điếm nhà sao lại tự làm?”.

      Lâm Y giải thích. “Tôi mở điếm cho các nương tử, chỉ chiêu đãi nữ khách, đầu bếp là nam được vào, hơn phân nửa đều bỏ…”. Nàng lại khéo léo chỉ vào phu nhân phủ doãn. “Hơn nữa hôm nay có khách quý đăng môn, dám để người ngoài chiêu đãi, bởi vậy thức ăn đều do phòng bếp nhà tôi làm, màu sắc hoa văn tuy thua kém, nhưng hơn ở sạch tinh tế”.

      Phu nhân phủ doãn khen ngợi mấy câu, lại . “Nếu tìm được đầu bếp nữ đáng tin cậy, cho bọn họ vào điếm vẫn được, phụ nữ chúng ta uống rượu là phụ, sầu nhất là có người chuyện phiếm, nếu trong điếm có hai kinh kỉ*, nghe bọn họ chút tin tức đầu đường cuối ngõ giải buồn còn hơn cả thức nhắm rượu ngon”.

      *Kinh kỉ : người quản lý, kể chuyện phiếm mua vui, khá giống người thuyết thư trong điếm dành cho nam giới.

      Lâm Y cười thầm, phụ nữ thích tám chuyện quả nhiên hề phân biệt thời đại hay giai cấp, ngay cả phu nhân phủ doãn cũng có nhu cầu này, xem ra phải đưa việc tìm người mua vui vào danh sách cần kíp.

      Phu nhân phủ doãn thích chuyện phiếm, vừa uống rượu vừa lôi kéo Lâm Y tán gẫu ngừng, Ngưu phu nhân ở bên nhìn ghen tị, nghĩ bụng Lâm Y thế nhưng cũng bản lĩnh , có thể mời được cả phu nhân phủ doãn. Bà vừa bội phục vừa hâm mộ, cũng muốn mời phu nhân phủ doãn đến tửu lâu nhà mình ngồi, cho tửu lâu nhà mình thêm chút danh tiếng. Bà nghĩ như thế, liền bưng li rượu, tiến lên chen vào, cười với phu nhân phủ doãn. “Hôm nay có thể thấy được phong thái của phu nhân phủ doãn, là tam sinh hữu hạnh”.

      Phu nhân phủ doãn biết Ngưu phu nhân là ai, trước nhìn qua Lâm Y, Lâm Y vội giới thiệu. “Đây là bà ngoại của tôi, Ngưu phu nhân”.

      Phu nhân phủ doãn bấy giờ mới nhoẻn miệng cười, chạm li với Ngưu phu nhân, . “ biết là thân thích của Trương hàn lâm, chậm trễ chậm trễ, chớ trách”.

      Ngưu phu nhân làm sao dám trách tội phu nhân phủ doãn, vội khen tặng mấy câu, thuận thế ngồi chung bàn. Phu nhân phủ doãn mặc dù thích bà này tự tiện, nhưng rốt cuộc là nể mặt Lâm Y, cũng là rảnh rỗi có gì, liền cùng trò chuyện. Nhưng qua mấy câu, biết Ngưu phu nhân là thân phận thương nhân, bắt đầu để bụng quan tâm câu chuyện nữa, Ngưu phu nhân nhận ra thái độ của phu nhân phủ doãn, dám ra câu mời nữa, chuẩn bị lén cầu Lâm Y hỗ trợ.

      Phu nhân phủ doãn chuyện câu được câu , Ngưu phu nhân thức thời tự động rời bàn. Lâm Y sợ bà buồn, chuẩn bị sang an ủi, nghe thím Dương đon đả ngoài cửa. “Các vị hàn lâm phu nhân đại giá quang lâm tiểu điếm, là vinh dự cho chúng tôi”.

      Lâm Y quay đầu nhìn, các vị phu nhân tới cửa, vội vàng ra đón. Đứng đầu là vị phu nhân khuôn mặt hòa ái, quần áo mộc mạc, lại bị chúng phu nhân tiền hô hậu ủng, ai dám lướt qua bà. Trong Hàn Lâm viện, Vương hàn lâm tư cách lão thành nhất, Lâm Y liền biết đây chính là phu nhân Vương hàn lâm, bước lên chào đón, câu hoan nghênh.

      Phu nhân Vương hàn lâm cũng tỏ thái độ kiêu ngạo gì cả, đáp lễ nàng, giới thiệu các vị hàn lâm phu nhân đằng sau – phu nhân Triệu hàn lâm, phu nhân Tôn hàn lâm, phu nhân Hoàng hàn lâm, phu nhân Đặng hàn lâm, phu nhân Lục hàn lâm, Lâm Y dụng tâm ghi nhớ, cúi chào bọn họ, lại dẫn bọn họ vào trong điếm ngồi.

      Vừa rồi ngoài cửa, phu nhân Vương hàn lâm chỉ chú ý đánh giá Lâm Y, nhìn vào trong điếm, lúc này vào mới phát phu nhân Âu Dương phủ doãn ngồi ngay ngắn trước bàn, tay nâng li, tay nâng đũa ăn vui vẻ. Bà hơi ngẩn ra, đến bàn của phu nhân phủ doãn, cười chào hỏi. “Phu nhân phủ doãn cũng đến uống rượu? là khéo quá”.

      Phu nhân phủ doãn cũng cười đáp lời. “ ra là phu nhân Vương hàn lâm, đến cùng uống li?”.

      Lâm Y giọng với Thanh Miêu. “Chúng ta đoán sai, hai vị phu nhân hề đối đầu, vẫn cố kị mặt mũi lắm”.

      , phu nhân Vương hàn lâm hướng nàng, kéo Lâm Y qua bên, . “Phu nhân Trương hàn lâm, chúng ta tổng cộng sáu người, chi bằng cùng hợp lại ngồi bàn lớn”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 145: Nhiều chuyện


      Lâm Y . “Này khó, để tôi bọn họ ghép bàn lại”.

      Phu nhân Vương hàn lâm ra vẻ khó xử, giọng thầm. “ xem, phu nhân phủ doãn ngồi ngay giữa điếm, chúng ta nhiều người, sợ là khó sắp xếp được”.

      Sáu phu nhân, chỉ cần hai bàn là đủ, phu nhân phủ doãn đúng là ngồi ở giữa, nhưng cũng gây trở ngại cho các bà, thế mới phu nhân Vương hàn lâm như vậy ràng là cố ý.

      Lâm Y thầm cười khổ, vừa mới khen phu nhân Vương hàn lâm tu dưỡng tiết chế tốt xong, bà này liền quăng đề khó cho mình giải quyết, biết phải làm sao mới tốt đây.

      Lâm Y lần đầu mở cước điếm, có kinh nghiệm, biết xử lý như thế nào, nhìn trái nhìn phải, vừa lúc thấy Ngưu phu nhân tò mò nhìn qua bên này, đột nhiên nghĩ đến Ngưu phu nhân kinh doanh tửu lâu nhiều năm, nhất định là kinh nghiệm phong phú, sao thỉnh giáo bà phần.

      Nghĩ đoạn, Lâm Y với phu nhân Vương hàn lâm. “Ngưu phu nhân cũng ngồi ở giữa, tôi hỏi chút xem Ngưu phu nhân có đồng ý dời ”. xong chờ phu nhân Vương hàn lâm kịp gì, chạy nhanh đến bàn Ngưu phu nhân, ghé lỗ tai thỉnh giáo.

      Loại chuyện này, biết Ngưu phu nhân gặp bao nhiêu lần chốn thương trường, đương nhiên hiểu phải xử lý thế nào. Bà có việc cần cầu Lâm Y, liền thích ý dạy nàng, để nàng nợ mình món nợ ân tình, vì thế ghé vào . “Cháu mở điếm là bà chủ, phải phu nhân hàn lâm gì cả, khách có việc cần, cháu làm theo là được, cho dù đắc tội vị khác cũng là người ta đắc tội, có liên quan gì đến bà chủ đâu?”.

      xong, chủ động dời sang bàn khác, cười . “Ta cho cháu thêm phiền toái”.

      Lâm Y cúi người tạ ơn bà, lại đến trước bàn phu nhân phủ doãn, . “Phu nhân phủ doãn, phu nhân Vương hàn lâm muốn ghép bàn lại, định nhờ phu nhân dời sang bàn khác”.

      Phu nhân phủ doãn ngẩng đầu, nhìn quanh tứ phía, . “Nhiều chỗ trống như vậy, sao lại muốn ta dời?”.

      Lâm Y ghi nhớ lời Ngưu phu nhân dạy bảo, hề cãi nửa câu, chỉ . “Để tôi chuyển lời cho phu nhân Vương hàn lâm”.

      Phu nhân phủ doãn gật đầu, vẫn uống rượu mình như cũ.

      gian trong điếm lớn, phu nhân phủ doãn lại thèm , bởi vậy bà gì, các vị hàn lâm phu nhân đều nghe thấy, phu nhân Vương hàn lâm tự cảm thấy mất mặt, chờ Lâm Y đến, chưa đợi nàng mở miệng giành trước. “Phu nhân Trương hàn lâm, khuyên giúp ta, chúng ta nhất định muốn vị trí trung gian”.

      Bà này thái độ hòa ái nhưng giọng điệu lại chắc như đinh đóng cột, bộ phu nhân phủ doãn mà dời chỗ bà này nhất định chịu uống rượu. Lâm Y rất khó xử, định quay lại với phu nhân phủ doãn, chợt thấy các vị hàn lâm phu nhân khác đồng loạt nháy mắt với nàng, nàng biết ý, đành phải ngừng bước, phu nhân Triệu hàn lâm lên tiếng. “Chúng tôi định thay quần áo, làm phiền phu nhân Trương hàn lâm dẫn đường?”.

      Thay quần áo là cách uyển chuyển của việc muốn nhà xí, hẳn là các vị hàn lâm phu nhân mượn cớ để gì đó với Lâm Y, Lâm Y lập tức . “Các vị phu nhân xin mời theo tôi”. Dẫn bọn họ ra phòng hạ đẳng đằng sau ngồi xuống.

      Phu nhân Triệu hàn lâm quả nhiên có lời cần , vừa ngồi xuống vào vấn đề. “Phu nhân Trương hàn lâm, ngàn vạn lần đừng nghe lời phu nhân Vương hàn lâm, bà ta dám đắc tội phu nhân phủ doãn, chứ chúng tôi dám”.

      Lâm Y vốn tưởng để phu nhân phủ doãn dời vị trí là ý của tất cả các vị phu nhân, giờ xem ra phải. Nàng trực tiếp hỏi. “Chỉ có phu nhân Vương hàn lâm muốn phu nhân phủ doãn đổi vị trí?”.

      Các bà lập tức đồng loạt lên tiếng. “Chỉ có bà ta thích gây hấn với phu nhân phủ doãn, chúng tôi cũng có ý kia, phu nhân phủ doãn sớm nhìn chúng tôi vừa mắt, chính là do bà ta liên lụy”.

      Lâm Y biết ân oán tranh cãi giữa bọn họ, cũng muốn biết, chỉ nước đôi. “Phu nhân Vương hàn lâm phân phó, tôi nào dám ngó lơ”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm . “Các vị hàn lâm học sĩ trong Hàn Lâm viện hề phân biệt cao thấp, chẳng qua Vương hàn lâm tư lịch lão thành nhất, chúng tôi mới cả nể bà ta. Thể diện ngoài mặt, bà ta cứ tưởng , đối nghịch với phu nhân phủ doãn cũng nên lôi chúng tôi vào làm cớ”.

      Lời này quá mức ràng, các vị hàn lâm phu nhân khác bốn mắt nhìn nhau, dám tiếp. Lâm Y thấy khí ảm đạm, biết các phu nhân còn lại ý tứ thế nào, cũng tiện hỏi trực tiếp, đành . “Các vị muốn ghép bàn ngồi?”.

      Phu nhân Đặng hàn lâm trả lời. “Hai cái bàn thôi, cần câu nệ ở đâu, ghép lại ngồi là được, sao phải đắc tội phu nhân phủ doãn?”.

      Phu nhân Hoàng hàn lâm thấy Lâm Y vẫn tỏ ra khó xử, hiến kế cho nàng. “ cứ theo ý phu nhân Vương hàn lâm , khuyên phu nhân phủ doãn mấy lần, khuyên nhiều rồi mà vẫn đồng ý bà ta cũng hết cách”.

      Kế này mặc dù được coi là thượng sách, nhưng cũng chỉ có thể như thế. Lâm Y cúi người đa tạ. Phu nhân Hoàng hàn lâm với các phu nhân còn lại. “Chúng ta ra ngoài , đừng để phu nhân Vương hàn lâm chờ lâu”.

      Lâm Y lùi sang bên để bọn họ bước , các vị phu nhân theo thứ tự ra ngoài, phu nhân Đặng hàn lâm cố ý dừng ở cuối cùng, kéo Lâm Y lại . “Phu nhân Triệu hàn lâm đối đãi phu nhân Vương hàn lâm thế nào tôi biết, nhưng tôi là thực tôn kính bà ấy”.

      Lâm Y còn chưa hiểu gì, phu nhân Đặng hàn lâm cười cười với nàng, ra ngoài. Nàng suy nghĩ, phu nhân Hoàng hàn lâm ngược lại, đóng cửa . “Có người to gan quá, Vương hàn lâm giờ ở Hàn Lâm viện coi là thượng cấp, nhưng ai biết ngày khác có lên được hay , ta chê phu nhân Vương hàn lâm lớn mật đắc tội phu nhân phủ doãn, chẳng nhận ra chính ta cũng là kẻ lớn mật”.

      Lâm Y nghe hiểu ngay là người nào, nhưng nàng tiện đón lời, đành giả ngu. “Phu nhân Hoàng hàn lâm chỉ ai?”.

      Phu nhân Hoàng hàn lâm “Ô” tiếng, bỏ lại câu. “ thực là người hồ đồ, tự mình lưu ý ”. Rồi xoay người mất.

      Lâm Y dở khóc dở cười, lắc đầu liên tục, nàng chưa ra, phu nhân Tôn hàn lâm lại tới, . “Phu nhân Triệu hàn lâm năng lỗ mãng, lời đáng tin, chúng tôi…”.

      Chưa xong, ngậm miệng lại, Lâm Y quay đầu thấy phu nhân Triệu hàn lâm đứng ở cửa, hai mắt trợn tròn, chất vấn. “Phu nhân Tôn hàn lâm, tôi lỗ mãng cái gì, thử tôi nghe”.

      xấu người khác sau lưng mà bị bắt gặp là việc vô cùng xấu hổ, phu nhân Tôn hàn lâm ngượng ngùng cười. “Tôi chỉ vậy thôi, có ý khác”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm tức tối. “Các người chê quan nhân nhà tôi tư lịch non kém, nơi chốn xa lánh tôi”.

      Phu nhân Tôn hàn lâm cười làm lành. “ hề hề, đa tâm quá”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm thấy đối phương thái độ nhún nhường liền hòa hảo trở lại, hai người đứng trước mặt Lâm Y thân ái nhiệt tình trận, dắt tay ra ngoài.

      Lâm Y cảm thán kĩ thuật diễn của bọn họ tốt quá, đảo mắt phu nhân Tôn hàn lâm lại tới nữa, nhìn xung quanh cẩn thận mới tiến lên với Lâm Y. “Phu nhân Triệu hàn lâm phu nhân Vương hàn lâm như vậy chỉ là ý của ta thôi, chúng tôi liên quan, phu nhân Trương hàn lâm chớ nên hiểu lầm”.

      Lâm Y vội , phu nhân Tôn hàn lâm tiếp. “Triệu hàn lâm kia làm việc chẳng ra làm sao hết, quan nhân nhà chúng tôi người nào là bị ta liên luỵ”.

      Bắt đầu lạc quá xa đề tài, Lâm Y được tự nhiên, vội đổi chủ đề. “Phu nhân Tôn hàn lâm vào điếm rồi? Bàn của mọi người ghép lại chưa?”.

      Phu nhân Tôn hàn lâm đáp. “Phu nhân Vương hàn lâm cố ý phải đuổi cho được phu nhân phủ doãn , sai nữ tiểu nhị nhà khuyên hai lượt rồi”.

      Lâm Y nghe xong, ngộ ra, nàng là bà chủ, cũng phải tiểu nhị trong điếm, việc như vậy ngồi sau màn là được, cần gì ra ngoài khiến mình khó xử, cũng khiến phu nhân Vương hàn lâm mất mặt.

      Nàng nghĩ như vậy, tâm cũng bình thản trở lại, vội ra ngoài, kéo phu nhân Tôn hàn lâm ngồi xuống hỏi. “Thế phu nhân phủ doãn phản ứng thế nào? Có bằng lòng dời ?”.

      Phu nhân Tôn hàn lâm che miệng cười. “Âu Dương phủ doãn và Vương hàn lâm phẩm giai mặc dù tương đương, nhưng phụ thân của phu nhân phủ doãn là vị lão tướng quân, ngay cả Thánh thượng cũng phải đối đãi khiêm nhường ba phần, phu nhân phủ doãn mới thèm sợ phu nhân Vương hàn lâm đâu”. xong đứng dậy. “ dám ở lâu, bằng phu nhân Vương hàn lâm sinh nghi”.

      Lâm Y tiễn người ra cửa, bản thân ra, chỉ ngồi trong phòng chờ tin tức. Nàng hồi tưởng tình cảnh liên hồi ban nãy, nhịn được muốn phì cười, các bà gọi là phu nhân nhà quan lại, trước mặt giả bộ hiền thục, cao sang, kiêu ngạo, biết tiến thoái câu toàn, mà sau lưng khác gì những người đàn bà bình thường, sau lưng ngầm chia bè phái xa lánh nhau, xấu nhiều chuyện đủ kiểu.

      Nàng nghỉ ngơi trong chốc lát, Thanh Miêu lau mồ hôi chạy vào, kêu lên. “Mệt chết em!”.

      Lâm Y ngồi thẳng dậy, hỏi. “Tình hình bên ngoài sao rồi?”.

      Thanh Miêu khoa tay múa chân. “Lại có nhiều khách tới nữa, ngồi kín hai bàn trung gian, phu nhân Vương hàn lâm thể ép mọi người đều nhường mình, đành phải thu tay lại”.

      Lâm Y mừng rỡ. “Công việc làm ăn tốt như vậy?”.

      Thanh Miêu bĩu môi. “Tốt gì chứ, tới đều là phu nhân quan lại hạng trung, phu nhân Vương hàn lâm kia quá phận, gặp ai cũng bà ta đến ăn miễn phí, làm các phu nhân khác đều ồn ào đòi Nhị thiếu phu nhân đối xử bình đẳng, được thu tiền bọn họ”.

      Lâm Y kinh ngạc ngây ra, lâu sau mới . “Chẳng lẽ phu nhân Vương hàn lâm trách ta đủ bản lĩnh khiến phu nhân phủ doãn dời vị trí, nên trả đũa?”.

      Thanh Miêu . “Bà ta vừa vừa cười tủm tỉm, chúng ta cũng thể trách bà ta vì chuyện này được”.

      Lâm Y cười khổ. “Nhị thiếu gia và quan nhân nhà các bà ấy cùng làm việc với nhau, muốn ta mời khách ta còn thấy hợp lý, chỉ là… Thôi, khai trương đại cát, mời mời vậy”. Lại hỏi. “Trong điếm ngoại trừ phu nhân nhà quan lại, có người khác?”.

      Thanh Miêu đáp. “Bọn họ ở đây, ai còn dám đến?”.

      Lâm Y để cho về trước, tuyên bố miễn phí toàn bộ, sau đó bản thân cũng ra, nâng li rượu cảm tạ các vị phu nhân đại giá quang lâm, chạm cốc với mỗi người. Trong lúc chúc rượu, rất nhiều phu nhân nghị luận, bảo rằng. “Phu nhân Trương hàn lâm là hào phóng, miễn phí liền miễn phí”.

      Còn có người . “Hào phóng cái gì chứ, đó là bị phu nhân Vương hàn lâm ép, cũng biết sao mà kết thù nữa”.

      Có người khác cảm kích giải thích. “ phải bọn họ kết thù, là phu nhân Vương hàn lâm chèn ép được phu nhân phủ doãn, giận chó đánh mèo phu nhân Trương hàn lâm thôi”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 146: Cơm đĩa thơm ngon


      Lâm Y lướt qua giữa các bàn, nghe được ít những câu như vậy, khó tránh khỏi cảm thán, quả nhiên chỗ càng đông phụ nữ lại càng nhiều chuyện, chỉ sợ quá mấy ngày nữa truyền khắp hậu viện gia quyến các quan viên ở Đông Kinh.

      Các phu nhân này đều đến muộn, bao lâu tới giữa trưa, bọn họ lại chưa hề có ai định rời , Lâm Y đành phải kêu Thanh Miêu trông điếm, gọi thím Dương ra phòng bếp giản dị đằng sau, thu xếp làm cơm trưa. Thím Dương oán giận . “Quan lại phu nhân thứ gì, chẳng khác nhà bình thường chút nào, vừa nghe hôm nay cần trả tiền liền ở dính chịu ”.

      Lâm Y cười. “Là cho chúng ta mặt mũi đó, nhà người khác muốn mời bọn họ tới còn mời được đâu”.

      Thím Dương cũng cười. “Cũng đúng, chúng ta trổ tài thôi, làm ngon, khiến bọn họ ăn xong còn muốn đến nữa”.

      Lâm Y nhìn bếp, cười tiếp. “Cước điếm chỉ có sáu cái bàn như chúng ta nhiều lắm chỉ tính là ‘phách hộ’, đâu nấu nướng gì cho khách, đều là người ngoài bưng vào bán”.

      Thím Dương vừa nhóm lửa, vừa . “Hôm nay mời khách, nếu ra ngoài mua còn đắt đỏ hơn nữa”.

      Lâm Y xắn tay áo, cắp rổ nhặt rau, . “Đúng vậy, nếu phải vì mời khách, ta cũng lười làm, mười mấy người lận”.

      Trong điếm dự đoán được khách phải ở lại dùng cơm trưa, thức ăn nhiều, thím Dương phạm sầu. “Làm sao mới tốt đâu, giờ tôi ra chợ mua thêm thức ăn?”.

      Lâm Y lo lắng phí tổn, khoanh tay ngồi trước rổ rau, cẩn thận suy nghĩ lát, hỏi. “Thím Dương, thím có còn nhớ cơm bảo tử ?”.

      Thím Dương cười đáp. “Sao nhớ cho được, Nhị thiếu gia thích ăn nhất, lúc trước ở nông thôn, Nhị thiếu phu nhân làm cho thiếu gia ăn hoài”.

      Lâm Y đỏ mặt, . “Vào thành, cuộc sống căng thẳng, mua được lò, lâu rồi chưa làm cho chàng ăn”.

      Thím Dương hỏi. “Nhị thiếu phu nhân muốn làm cơm bảo tử cho khách trong điếm ăn?”.

      Lâm Y . “Chỉ như vậy mới tiết kiệm được chút ít, cần thiết chuẩn bị nhiều món, hơn nữa cũng lãng phí”.

      Thím Dương do dự hỏi. “Chủ ý tồi, nhưng chúng ta kiếm đâu ra lò?”.

      Lâm Y vỗ trán, . “Hồ đồ quá, giờ mua lò cũng chẳng kịp nữa, bằng làm cơm đĩa , trước nấu chín cơm, lại làm thức ăn bày luôn đĩa”.

      Thím Dương khen. “Cơm đĩa này nghe càng dễ làm, chỉ là rốt cuộc chúng ta đãi khách, chỉ thứ đồ ăn được, ít nhất phải hai cái”.

      Nếu món ăn ít, phải hợp hết khẩu vị của mọi người, bằng có người ghét muốn ăn khó làm. Các phu nhân thích ăn đồ ăn như thế nào, phải điều tra sao đây? Lâm Y ngẫm nghĩ sơ, nảy ra ý, phân phó thím Dương. “Nha hoàn các phu nhân dẫn theo chờ ngoài điếm, thím mua mấy lồng bánh bao hấp, phân cho mỗi người hai cái”.

      Thím Dương . “Như vậy tốn”.

      Lâm Y . “Dù sao hôm nay nhất định là phải tốn rồi, tốn thêm ít nhiều nhiêu đó cũng vậy thôi”. xong quay vào trong nhà lấy tiền giao cho thím Dương làm, lại dặn bà lúc tặng bánh bao tiện đường hỏi thăm khẩu vị các phu nhân.

      Thím Dương lúc này mới vỡ lẽ, liên tục khen Lâm Y suy nghĩ chu toàn, bà bỏ tiền vào tay áo, ra tiệm bánh bao đầu ngõ mua mấy lồng bánh bao , bưng tới phân phát cho mười mấy nha hoàn. Mấy nha hoàn này đứng cả ngày bên ngoài, đúng lúc bụng đói kêu vang, nhận được bánh bao ai cũng mừng rỡ, ca ngợi Lâm Y thương xót người hầu.

      Thím Dương liền nhân cơ hội hỏi món ăn ưa thích của các phu nhân, báo lại cho Lâm Y, Lâm Y nhanh chóng an bài, phân phó bà mua thức ăn, hai người bận rộn chưa đến nửa canh giờ, mười mấy phần cơm đĩa, cộng thêm hai món ăn kèm, chén canh đặt lên trước mặt các phu nhân.

      Phu nhân phủ doãn hôm nay tâm tình tốt nhất, cơm đĩa vừa dọn lên thưởng thức ngay đũa, khen dứt miệng, . “Đều là thức ăn ta ưa thích, đa tạ phu nhân Trương hàn lâm khoản đãi”.

      Các phu nhân khác cũng tỏ vẻ vui sướng, ca ngợi hết mình, nhất thời tiếng khen nổi lên bốn phía, Lâm Y nghe được đều phải ngượng ngùng.

      Phu nhân Triệu hàn lâm có vẻ rất ưng ăn cơm đĩa, loáng chốc ăn còn miếng, gọi thêm phần củ cải muối cay nữa, chùi miệng mà vẫn còn thòm thèm, hỏi Lâm Y. “Phu nhân Trương hàn lâm, đây là cơm gì mà ngon thế nhỉ?”.

      ra cơm đĩa có gì đặc biệt đâu, chẳng qua Lâm Y cố ý dặn thím Dương cho thêm nước hầm xương vào nồi nấu cơm, lúc này cơm mới phá lệ ngon miệng như vậy. Nàng trả lời phu nhân Triệu hàn lâm. “Đây là do thím Dương trong nhà tôi làm, thím cả đời gắn bó với bếp núc mới có được tay nghề này”.

      Thím Dương nghe thấy nhắc tới mình, liền tiến lên hành lễ chào phu nhân Triệu hàn lâm, khiêm tốn . “Tay nghề tốt, phu nhân Triệu hàn lâm nếu có chỗ nào hài lòng xin cứ ”.

      Phu nhân Triệu hàn lâm cười. “Rất ngon, chỉ hận đầu bếp nhà ta làm được”. xong lại hỏi. “Cơm này… làm như thế nào vậy, thím chỉ ta, ta về làm cũng ăn được”.

      Trình tự làm cơm đĩa phức tạp, nhưng tất nhiên là có bí quyết, bởi vậy thím Dương khó xử, chỉ nhìn Lâm Y. Lâm Y còn châm chước từ ngữ, phu nhân Hoàng hàn lâm lên tiếng. “Phu nhân Triệu hàn lâm, đây là bí quyết mở điếm của người ta, nếu bị học được còn mở điếm thế nào nữa?”.

      Câu này có lý, mọi người đều đồng tình, ngay cả phu nhân Vương hàn lâm cũng cảm thấy phu nhân Triệu hàn lâm cầu quá phận, lặng lẽ trừng mắt liếc ta cái.

      Phu nhân Triệu hàn lâm bị nhằm vào, vừa ấm ức vừa tức giận, liền sổ mười mấy văn tiền ra thưởng cho thím Dương. “Cơm đĩa của thím làm rất ngon, lần tới ta lại đến ăn”. xong lộ vẻ đắc ý, khiêu khích nhìn tứ phía.

      Phu nhân nhà quan lại giữ gìn nhất là mặt mũi thể diện, thấy phu nhân Triệu hàn lâm thưởng tiền, còn tỏ vẻ như thế, đâu chịu lép vế người ta, đều sổ tiền ra thưởng thím Dương, có người háo thắng, chẳng những thưởng thím Dương, còn tiện thể thưởng luôn cả Thanh Miêu và Chúc bà bà.

      Tiểu nhị được tiền thưởng, liên quan đến chủ điếm, Lâm Y lặng lẽ lui qua bên, cẩn thận quan sát, phát các phu nhân nhà có quan giai cao hơn đều cố ý thưởng chỉ nhiều hơn đúng mấy văn, thưởng nhiều nhất đương nhiên là phu nhân phủ doãn và phu nhân Vương hàn lâm.

      Chúng phu nhân thưởng xong, kẻ keo kiệt mất hứng cáo từ trước, người hào phóng thưởng nhiều hưng trí pha cao, lại ngồi non nửa canh giờ mới rời .

      Đợi điếm vắng khách quá giờ cơm trưa, Lâm Y vẫn chưa ăn gì, mệt mỏi ngồi ghế thở. Ngưu phu nhân hâm mộ Lâm Y, nhưng lúc này quên tính toán thay nàng, cả buổi sáng chẳng kiếm được gì , còn lỗ mất số tiền lớn, từ hâm mộ ghen tị biến thành thương hại, tiến lên an ủi nàng. “Phu nhân quan lại chúng ta vẫn phải nể mặt, dù gì bọn họ cũng đến nữa”.

      Lâm Y chống đỡ tinh thần, miễn cưỡng cười cười, giữ bà lại. “Bà ngoại lại ngồi lát”.

      Ngưu phu nhân nhìn trong điếm, ba hàng bàn ghế, mỗi hàng hai bàn, tất cả ghế trống, còn người khách nào, bà đành lòng ngồi thêm, lại an ủi mấy câu, cáo từ rời .

      Lâm Y nhìn điếm trống trải, cười khổ. “Dù sao cũng hết khách rồi, ăn ở đây luôn , các người cùng ngồi xuống cho đỡ vắng lặng”.

      Thanh Miêu giật giật môi, nghĩ muốn khuyên giải an ủi nàng, lại biết gì cho hay, đành phải cúi đầu dạ tiếng, ra sau bếp bưng cơm đĩa, tiếp đón mọi người ngồi xuống.

      Thím Dương đếm xong tiền thưởng, cười với Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đừng buồn, tôi được ít tiền thưởng, có thể bù vào phí tổn hôm nay”.

      Lâm Y . “Đó là tiền thưởng của thím, sao ta chiếm dụng được”.

      Thím Dương phủ quyết. “Tôi cũng là người nhà họ Trương, cớ gì phân biệt của tôi của thiếu phu nhân, đợi lát nữa đưa cho Nhị thiếu phu nhân nhập sổ sách”.

      Thanh Miêu vỗ vỗ túi, cũng . “Em cũng có nữa”.

      Lâm Y nhịn được ngấn nước mắt, nhớ tới những ngày nghèo khó ở nông thôn, cũng toàn bộ dựa vào hai người già trẻ bọn họ cùng nâng đỡ mới có thể đến ngày hôm nay.

      Chúc bà bà thấy chủ tớ bọn họ đồng tâm, cũng thực thấy cảm động, hâm nóng bầu rượu đến, châm cho Lâm Y. “Hôm nay là ngày vui, Nhị thiếu phu nhân uống ly rượu, hoan hỉ lên nào”.

      Lâm Y ý bảo bà châm cho thím Dương và Thanh Miêu luôn, nâng li lên, . “ hay lắm, hôm nay khai trương, có thể nào uống li”.

      Mọi người cùng nâng chén, cụng vào nhau tiếng ‘cách’ thanh thúy, Trương Trọng Vi đứng ngoài ngó nghiêng bên trong nghe giật mình hoảng sợ. Lâm Y nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn, hỏi. “Sao chàng về trễ vậy, em còn tưởng hôm nay chàng ăn ở ngoài”.

      Trương Trọng Vi cũng ngồi xuống bàn, . “Về sớm rồi, nhưng thấy trong điếm toàn là khách nữ, dám vào, dạo bộ cả vòng lớn mới về nhìn lại”.

      Lâm Y vừa đau lòng vừa buồn cười, hỏi. “Chàng biết vòng ra sau bếp hay sao?”.

      Trương Trọng Vi sờ sờ đầu, trả lời. “Bị các vị phu nhân làm sợ, quên mất”.

      Mọi người bàn đều bật cười ha ha, hòa tan nỗi u sầu. Thím Dương dọn thêm chén đũa cho Trương Trọng Vi, Chúc bà bà châm rượu cho chàng, Lâm Y lại nâng chén. “Nào, chúng ta cùng cụng cái”.

      Ngoại trừ lúc khảo sát cước điếm, Lâm Y cực ít khi uống rượu, Trương Trọng Vi mỉm cười. “Hôm nay nương tử cao hứng như vậy, nhất định là do công việc làm ăn trong điếm tốt lắm đây”.

      Lâm Y ai oán. “Tốt lắm, đều do vị phu nhân Vương hàn lâm kia phá hư”.

      “Phu nhân Vương hàn lâm?”. Trương Trọng Vi vội vàng hỏi nguyên do.

      Lâm Y lười tiếp, Thanh Miêu thay mặt kể lại tiền căn hậu quả. Trương Trọng Vi nghe xong cũng căm tức, . “Hai bà oan gia này khi lại tụ vào chỗ, biết là người nào báo tin cho phu nhân phủ doãn, thực đáng giận”.

      Lâm Y cười khổ. “Bản lãnh của phu nhân nhà quan lại hôm nay xem như em được lĩnh giáo, khiến nhà khổ sở lại thể gì được”.

      Thanh Miêu bổ sung thêm. “ chỉ thế còn phải nặn ra khuôn mặt tươi cười, làm bộ như cam tâm tình nguyện”.

      Lâm Y tiếp tục cười khổ. “Đây là như người ta hay ‘Bị đập gẫy răng còn phải nuốt vào bụng’ đó”.

      Trương Trọng Vi đành lòng nương tử khổ sở, an ủi nàng. “Tuy rằng lỗ chút, nhưng được cái danh tiếng, cũng coi như chuyện tốt rồi”.

      Lâm Y . “Em cũng nghĩ vậy, bằng làm mặt lạnh kiên quyết đòi tiền rồi”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 147: Buôn bán chuyển biến tốt đẹp


      Trương Trọng Vi gật đầu . “Đúng vậy, mọi việc nên suy nghĩ theo chiều hướng tốt, chớ tích tụ ai oán trong lòng, mới chỉ buổi sáng thôi mà, buổi chiều hẳn làm ăn tốt hơn”.

      Lâm Y coi là chàng an ủi mình, mặc dù nở nụ cười nhưng mấy để bụng, ai mà biết được buổi chiều thế nhưng Trương Trọng Vi lại đúng rồi, đoàn nương tử chen chúc vào trong điếm, tò mò nhìn chung quanh, còn chỉ trỏ ngừng.

      Lâm Y thấy bọn họ cũng giống muốn đến uống rượu, liền sai Thanh Miêu ra bắt chuyện, biết được những người này đa số đều là vợ thương nhân, còn lại là nương tử nhà có chức quan , tuy là vào điếm cùng lượt, nhưng phải chung.

      Nếu phải chung, vì sao hành động đều giống nhau? Lâm Y lấy làm lạ, chợt nghe thấy nương tử vóc dáng khá cao kêu lên. “Bà chủ, buổi sáng phu nhân phủ doãn ngồi ở cái bàn nào?”.

      Thanh Miêu vội vàng tiến lên, dẫn nương tử đến cái bàn giữa quán, chỉ vào nó. “Chính là chỗ này”.

      Nương tử vô cùng vui sướng, cao hứng ngồi xuống, tiếp. “Bà chủ, buổi sáng phu nhân phủ doãn uống rượu gì, ăn thức nhắm trái cây gì, toàn bộ bưng đến cho tôi phần”.

      Hóa ra là đến thể nghiệm cuộc sống của phu nhân phủ doãn, Thanh Miêu vội nghe theo, đong rượu bưng thức nhắm.

      Có nương tử này mở đầu, các các bà còn lại giống như ong vỡ tổ, kêu liên tục. “Phu nhân Vương hàn lâm buổi sáng ngồi ở đâu, ăn cái gì, cũng bưng đến phần cho tôi”.

      Người khác kêu. “Tôi cũng muốn ngồi ở bàn của phu nhân phủ doãn”.

      Tổng cộng mới sáu cái bàn, các các bà ai cũng muốn ngồi, liều mạng tranh ngồi, có người lịch còn dịch ra chừa cho chút chỗ, có người tính khí bá đạo kiên quyết chịu, nhất thời trong điếm nhao nhao ồn ào, giống như ai thả đàn vịt vào, khiến Lâm Y choáng váng mặt mày.

      Thanh Miêu cũng ngại ồn ào, nhưng làm ăn thuận lợi ai mà thích, đầy mặt tươi cười lướt qua giữa các bàn, an bài cái này, khuyên bảo cái kia. Thím Dương đứng gác ngoài cửa, thấy thế cũng đến hỗ trợ, hai người rối ren lúc mới trấn an toàn bộ bọn họ.

      Lâm Y đứng ở quầy, giúp bày biện trái cây, đưa đĩa, Thanh Miêu tới . “Nhị thiếu phu nhân, mấy nương tử này biết nghe được tin tức ở đâu, ai nấy đều muốn ăn những thứ các phu nhân quan lại buổi sáng ăn”.

      Lâm Y cười . “Vậy quá hay, đều có sẵn hết, cần mua nơi khác”.

      Thanh Miêu tiếp. “Nhưng bọn họ ngay cả cơm đĩa cũng muốn ăn, thời điểm nửa vời như thế này còn ăn cơm gì chứ”.

      Lâm Y sẵng giọng. “Khách hàng là thượng đế, em so đo cái đó làm chi”.

      Thím Dương cũng tới, . “Tôi ra sau bếp làm”.

      Lâm Y đẩy cửa bên cạnh quầy ra, . “Trong điếm nhiều người, cả hai bận thở nổi, ta là được”. Nàng ra phòng bếp giản dị đằng sau, đeo tạp dề, làm lại mẻ cơm đĩa như buổi sáng làm.

      Đợi cơm đĩa bưng lên, các nương tử ai cũng tán thưởng dứt, nương tử vóc dáng cao ban nãy . “Phu nhân nhà có chức vị đúng là biết ăn uống, các bà nhìn xem, có ai từng thấy cơm đĩa như thế này chưa?”.

      Bàn khác có nương tử cũng . “Các bà nhìn cái bàn xem, thế nhưng chưa bao giờ gặp bàn kiểu này”.

      Các nương tử khác đều cúi đầu nhìn, liên tục phải phải, còn có người hỏi Lâm Y. “Bà chủ nha, cái bàn như vậy, thức ăn như vậy, làm sao bà chủ nghĩ ra được hay thế?”.

      Cơm đĩa cũng thế, cái bàn cũng thế, chẳng qua là thoáng thay đổi đôi chút, nào có chuyện gì đặc biệt, Lâm Y định khiêm tốn, chợt nhớ lại, tại nàng là người làm ăn, thân phận là bà chủ, lập tức đổi vẻ mặt đắc ý, cười . “Điếm của ta thường xuyên chiêu đãi các vị phu nhân quyền cao chức trọng, đương nhiên phải bỏ chút tâm tư, cơm đĩa các vị ăn bây giờ đều là khẩu vị các phu nhân thích nhất”.

      Lời vừa ra, quả nhiên nghe được mảnh xuýt xòa, có người thậm chí lập tức gọi thêm mấy phần, bảo rằng muốn mang về cho người nhà cùng nếm thử.

      Buôn bán nhộn nhịp, Lâm Y lại phải về phòng bếp, bắt đầu nấu thêm cơm đĩa, trong lòng mặc niệm, sinh kế bức bách, chẳng qua là để tạo hiệu ứng quảng cáo, các vị phu nhân chớ trách chớ trách.

      Tốp khách muốn thể nghiệm cuộc sống của phu nhân nhà quan lại rồi, trong điếm lại dần ảm đạm, nhưng rốt cuộc vẫn có tốp năm tốp ba khách đến, đến mức trong điếm trống rỗng. Thím Dương và Thanh Miêu mừng thầm, Lâm Y lại lo lắng, mặc dù có khách, nhưng hầu như đều là cư dân hạng trung, đại khái là nghe được tin tức đến xem mới mẻ, cả ngõ Châu Kiều chỉ có mấy hộ gia đình, phụ nữ lại càng thiếu, nếu buôn bán làm ăn chỉ trông cậy vào bọn họ chống đỡ, tiền kiếm được đại khái ngay cả sống tạm cũng khó.

      Tới gần giờ cơm chiều, khách khứa dần dần nhiều hơn, nhiều tiểu nương tử đứng ngoài cửa thăm dò, hỏi thím Dương. “Nghe ở chỗ các người có bán cơm đĩa, bao nhiêu đĩa?”.

      Thím Dương trả lời. “ phần cơm đĩa gồm cơm trắng, hai món mặn, hai thức rau, chén canh, tổng cộng năm mươi văn”.

      Nương tử vừa hỏi la lên. “Đắt như vậy?”.

      Lâm Y lo lắng sinh ý tốt, thấy khách đến đây, chịu bỏ lỡ, vội vàng qua giải thích. “Cơm đĩa năm mươi văn là có hai món mặn, nếu khách quan chỉ cần mặn chay bốn mươi văn, nếu hai món chay ba mươi văn thôi”.

      Nương tử thôi kinh ngạc, hỏi tiếp. “Vậy nếu chỉ cần thức rau, bao nhiêu tiền?”.

      Lâm Y lặng lẽ tính nhẩm, trả lời. “Hai mươi văn”.

      Nương tử kia vẫn chê đắt, bên cạnh có đại nương chờ mua cơm đĩa, sổ hai mươi văn ra, . “Đến chỗ người bán thức nhắm mua trái cây mười văn rồi, hai mươi văn được ăn cơm no, thực quá lời”.

      Nương tử kia ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, liền sổ tiền ra, . “Tôi mua năm phần, buổi tối khỏi nấu nướng”.

      Thím Dương hoan hỉ nhận tiền giao cho Lâm Y, Lâm Y giống như nhìn thấy cơ hội phát tài mới, nghĩ nghĩ, trả lại cho nương tử kia văn, . “ lần mua luôn năm phần, giảm cho khách quan văn”.

      Nương tử kia vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lúc vào trong điếm ngồi chờ đồ ăn, vẫn nhắc mãi. “Đến đây ăn cơm đĩa so với tự nấu nướng càng có lời”.

      Đại nương mua cơm đĩa cùng với . “ vậy là sai rồi, nếu đồ ăn ở đây còn rẻ hơn tự nấu chủ điếm kiếm tiền thế nào được”.

      Nương tử lại. “Thời gian phải nấu nướng có thể dùng để làm thêm việc, phải càng tiện?”.

      Đại nương vẫn cãi, nhưng đợi cơm bày lên, bản thân lại sửa miệng, sợ hãi than. “Chỉ riêng hai món củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương thôi, nhà khác bán mười văn rồi”.

      Hai người xách hộp thức ăn, vui mừng hớn hở chạy ra khỏi cửa, đảo mắt rao truyền thanh danh cơm đĩa quán rượu nhà họ Trương vừa ngon vừa rẻ khắp cả con ngõ. Người ở trong ngõ này cũng giống người ở khu đông cổng Chu Tước môn, bọn họ phần lớn có tiền mua nhà, nhưng ấm no lo, bởi vậy rất nhiều người nghe được tin tức cơm đĩa thơm ngon, liền hỏi thăm đến quán rượu nhà họ Trương, nghĩ muốn mua phần nếm thử.

      Buôn bán bỗng dưng tốt đến bất ngờ, Lâm Y thập phần đắc ý, chỉ văn tiền đưa lại dẫn tới bao nhiêu là khách, đúng là món hời. Lúc này khách nghe tin tìm đến gần như đều chỉ mua cơm mua rượu, bởi vậy Chúc bà bà rảnh rỗi hơn, Lâm Y lại thành người bận nhất, xoay như con thoi dưới bếp, thẳng đến khi Trương Trọng Vi trở về, nàng vẫn chưa thể thoát thân.

      Trương Trọng Vi cửa trước điếm mà quẹo ra cửa sau ra phòng bếp, thấy Lâm Y làm cơm đĩa, vui mừng . “Vừa hay ta đói bụng, nương tử thực săn sóc”.

      Lâm Y cười nhìn chàng. “Có lỗi quá, chàng chờ chút, đây là của khách”.

      Trương Trọng Vi kinh ngạc . “Tửu điếm nhà chúng ta cũng phải quán ăn, sao lại bán đồ ăn?”.

      Lâm Y cười đáp. “Em cũng đâu đoán được lại thành thế này, nhưng khách muốn mua chẳng lẽ em bán?”.

      Trương Trọng Vi cũng cười. “Mặc kệ quán rượu hay quán ăn, có thể kiếm tiền là tốt rồi”.

      Chàng cứ nghĩ Lâm Y lập tức xong, liền ngồi cạnh chờ, ngờ trong điếm đông đen, bọn họ lại chỉ có cái bếp, bởi vậy đợi hơn nữa ngày vẫn chưa được ăn cơm, bụng đói reo vang.

      Lâm Y thấy quan nhân đợi lâu, cảm thấy tội nghiệp quá, . “Chàng vào phòng lấy ít tiền ra phố ăn vậy”.

      Trương Trọng Vi xua tay. “Em mệt nhọc cả ngày còn chưa ăn miếng cơm đâu, ta sao có thể mình no bụng”. xong ra chỗ rổ đồ ăn giúp nàng nhặt rau.

      Hàng xóm mấy phòng hạ đẳng chung quanh đều đứng ngó nghiêng, sớm phát Lâm Y bận thoát nổi thân, muốn đến hỗ trợ lại sợ nàng là phu nhân quan lại, dám làm thân, lúc này thấy Trương Trọng Vi cũng gia nhập hàng ngũ nấu cơm, liền tìm được cớ, đoàn cùng lên đoạt lấy rau củ trong tay Trương Trọng Vi, đẩy chàng sang bên, răm rắp. “Đây phải chuyện đàn ông đàn ang nên làm, để chúng tôi đến”.

      Trương Trọng Vi đột nhiên bị đoàn nương tử đẩy ra, biết làm sao, sửng sốt qua mới nhận ra là bọn họ đến hỗ trợ. Lúc ở nông thôn, nhà có khó khăn, láng giềng giúp sức là chuyện cực kì bình thường, bởi vậy chàng lập tức thích ứng, cười chắp tay vái tạ, . “Đa tạ các vị tẩu tử giúp đỡ”.

      Đoàn nương tử ai dám nhận lễ của chàng, tránh ra chỗ khác. Có thông minh đến gần Lâm Y, tự xưng họ Tiếu, muốn giúp đỡ nàng xào rau. Việc này Lâm Y dám giao cho người khác, vội vàng uyển chuyển từ chối. Tiếu tẩu tử chưa từ bỏ ý định, tiếp. “Tôi ra ngoài điếm hỗ trợ phu nhân, làm đến lúc đóng cửa, tiền công hai mươi văn”.

      Lâm Y ngẫm nghĩ, đồng ý, hướng ra phía trước điếm gọi Thanh Miêu hai tiếng, để dẫn Tiếu tẩu tử ra đằng trước chiêu đãi khách khứa, đổi thím Dương xuống bếp phụ làm cơm đĩa.

      Các tẩu tử khác thấy thế, đỏ mắt ghen tị, nhưng đều là hàng xóm gần nhau, nếu Tiếu tẩu tử chiếm trước, bọn họ cũng tiện tranh giành, chỉ có thể tiếp tục hỗ trợ nhặt rau.

      Lâm Y cảm kích bọn họ đến giúp, nhưng dùng sao cũng là phòng bếp của điếm, nếu phòng bếp mở toang hoang ai cũng có thể vào số việc thực dám đảm bảo. Vì thế nàng cười tiến lên, nhún người tạ ơn bọn họ nhiệt tâm, lại . “Có Tiếu tẩu tử đủ rồi, các tẩu tử quay về thôi, nếu ngày mai ta còn thiếu người, các tẩu tử lại đến”.

      Lâm Y để lại hy vọng cho bọn họ, đoàn người liền cao hứng đứng lên, hành lễ chào lại, tán nơi khác.

      Trong điếm có Thanh Miêu, Tiếu tẩu tử và Chúc bà bà lo, dưới bếp có thím Dương nhận trách nhiệm, Lâm Y rốt cuộc cũng được chút thời gian rảnh rỗi thở hơi, bắt đầu thu xếp làm cơm chiều cho cả nhà.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 148: Lại bị ăn ghế


      Trương Trọng Vi giúp Lâm Y dọn dẹp rau xanh, hỏi. “Nương tử, chén bát bị chiếm dụng mất rồi, chúng ta nấu ăn bằng gì?”.

      Lâm Y bỏ dao xuống, lau tay vào tạp dề, vào phòng lấy tiền đưa cho Trương Trọng Vi, bảo chàng ra ngõ mua cái lò về. Trương Trọng Vi ừ, nhận tiền ra ngõ, chốc lát sau liền mang cái về, bắt đầu nhóm lửa. Lâm Y lấy ra cái nồi thiếc , đặt lên , cười . “Sau này cả nhà chúng ta ăn cơm đều phải dựa vào nó”.

      Nàng lưu loát làm nóng chảo, cho dầu vào xào rau, chớp mắt ba đồ ăn canh xong, trước cùng Trương Trọng Vi cả hai cùng ăn, lại thế chỗ cho những người khác, thay phiên giải quyết cơm chiều.

      Liên tiếp mấy ngày, trong điếm buôn bán mặc dù được coi là cực tốt, nhưng cũng bình thường, Lâm Y liền thương lượng với Trương Trọng Vi mời gia đình Nhị phòng đến uống rượu, ấm nhà. Trương Trọng Vi đương nhiên là vui vẻ đồng ý, tự tay viết thiếp mời, nhờ đồng nghiệp tiện đường huyện Tường Phù gửi hộ.

      Nhị phòng nhận được thiếp đều rất cao hứng, lục tục chuẩn bị đến nhà Trương Trọng Vi làm khách. Lí Thư thân mình nặng nề, tiện , nhưng vẫn thu xếp chuẩn bị quà, gói hết tất cả các loại thức nhắm trái cây trong điếm mỗi thứ phần. Chuyện Lí Thư và Lâm Y kết phường nhập hàng, Phương thị đồng ý, nhưng cả hai vẫn làm, bởi vậy chọc Phương thị giận đến tận bây giờ, bà ta trách cứ Lí Thư. “ giờ vợ Trọng Vi mở quán rượu, thức nhắm trái cây gì mà chẳng có, còn khiến phải đặc biệt mang ? gói hết hàng hóa trong cửa hàng rồi, tôi lấy gì mà bán?”.

      ràng cửa hàng là Lí Thư mở, đảo mắt biến thành của mình bà ta, Lí Thư dù bực vẫn ôn tồn giải thích. “Của ấy là của ấy, của chúng ta là của chúng ta, cùng thứ nhưng tâm ý lại khác”.

      Phương thị giờ mỗi ngày kiếm được tiền, gan to lên ít, nghe vậy chửi bậy. “Trong lòng chỉ có vợ Trọng Vi, có để mẹ chồng tôi đây vào mắt ?”.

      Nhà bọn họ thuê khá , Trương Lương ở bên kia nghe được động tĩnh, vội vã chạy tới khuyên can, mắng Phương thị. “Trọng Vi phải người thân của bà? Nó mở điếm, ngay cả quà cáp bà cũng tặng?”.

      Từ lúc vào thành, Phương thị chưa từng bị đánh, liền quên mất mùi vị cái ghế nó thế nào, cãi lại. “Ai biết tiền vợ nó kiếm được có chui vào túi nó hay , tôi cứ cẩn thận tốt hơn”.

      Trương Lương tiếp cũng thấy mệt, nghĩ muốn giơ ghế lên, lại sợ làm Lí Thư hoảng sợ động thai, đành phải kéo Phương thị sang bên, dịu giọng khuyên nhủ. “Con dâu có ý tốt, bà ngăn cái gì, hơn nữa con dâu có bầu cháu trai nhà chúng ta, bà nhường chút ”.

      Phương thị vừa nghe liền phát hỏa, đẩy ông ta ra, ré lên. “Ông khắp nơi che chở con dâu là ý tứ gì? Nó có bầu giỏi lắm sao? Ai chưa từng có bầu?”. xong chỉ vào phòng của Trương Tuấn Minh. “Tôi có cháu trai, cần nó sinh”.

      Trương Lương cố nén cơn giận, . “Bà đừng quên, Bá Lâm có thể đảm nhận chức huyện thừa ở huyện Tường Phù là do Lí thái thú chiếu cố”.

      Ông ta đề cập tới Lí thái thú thôi, nhắc tới cái, Phương thị lại ôm bụng tức, mắng. “Lí thái thú gài bẫy Đại ca, khiến Trọng Vi chỉ có thể ở Hàn Lâm viện chịu xa lánh, đừng cho là tôi biết, đây đều là do nhà mẹ đẻ con dâu làm hại, mệt ông còn được”.

      Lí Thư bị Phương thị hò hét mãi nên chẳng coi là gì, nghe như phải chuyện của mình, nhưng là có chút áy náy chuyện Lí Giản Phu gài bẫy Trương Đống, có mặt mũi nghe tiếp, xoay người về phòng mình.

      Bị Phương thị nhìn thấy, lại nổi cơn điên, hướng về phía bóng dáng chửi bậy tiếp. “Ông nhìn thử xem, có thứ con dâu như vậy ư? Mẹ chồng còn đứng đây nó lại dám về phòng trước”.

      Lí Thư , Trương Lương cần cố kỵ nữa, hai lời, nhấc cái ghế đẩu liền ném vào Phương thị. Phương thị lúc này mới nhớ lại tuyệt chiêu của Trương Lương, nhưng bà ta hề hối hận những lời ban nãy, vừa trốn vừa kêu la. “Chúng ta nha môn, tìm Bá Lâm phân xử, Trọng Vi rốt cuộc có phải do nhà mẹ đẻ Đại tẩu nó làm hại hay ”.

      Trương Lương có rất nhiều đạo lý có thể cho bà ta nghe, nhưng làm biếng , chỉ lo nhấc ghế đuổi theo Phương thị. Phương thị tránh trái tránh phải, tránh thoát, bị ông ta đuổi theo, người bị trúng vài đánh, cuối cùng còn bị nện vào thái dương, sưng thành cục u to tướng.

      Trương Lương còn muốn đánh nữa, Phương thị bị đau, cầu xin tha thứ. “Nhị lão gia thủ hạ lưu tình, rách mặt cũng thể gặp con”.

      Trương Lương lúc này mới miễn cưỡng dừng tay, bỏ lại ghế, ra quầy cửa hàng bốc nắm tiền, ra ngoài uống rượu. Thím Nhâm ngăn kịp, trơ mắt nhìn ông ta bốc tiền mất, gấp đến độ giơ chân, nhanh như chớp quay về nhà sau, tố cáo với Phương thị. “Nhị phu nhân, xong, Nhị lão gia lại ra cửa hàng lấy tiền”.

      Phương thị băng bó thái dương, thều thào hết hơi. “Bà còn tiếc tiền, thấy trán ta sưng như thế nào rồi sao, nhanh lấy khăn lạnh đến đắp cho ta”.

      Thím Nhâm có kinh nghiệm, vừa thấy bộ dáng này liền hiểu vừa mới xảy ra chuyện gì, nhanh chóng bưng tới chậu nước lạnh, động tác thuần thục vắt khăn giúp bà ta đắp trán.

      Đắp lát, Phương thị mới hoàn hồn, bấy giờ mới thấy tiếc tiền, trách cứ thím Nhâm. “Luôn mãi dặn bà phải giám sát chặt chẽ hộc tiền, sao lại để ông ta lấy được? Buổi tối tính toán sổ sách, thiếu bao nhiều liền trừ vào tiền tiêu vặt hằng tháng của bà”.

      Thím Nhâm quả thực là bụng oan uổng chỗ xả, nếu phải do Phương thị chọc Trương Lương nổi nóng, ông ta cớ gì ra quán lấy tiền, ràng đều là lỗi của Phương thị, tổn thất lại phải do mình gánh vác.

      Phương thị nóng, thím Nhâm dám tranh luận, tay chân hầu hạ càng cẩn thận, sợ bà ta bắt lỗi lại phạt tiền tiếp. Giúp Phương thị đắp trán xong, thím Nhâm càng nghĩ càng ấm ức, liền đến phòng Lí Thư, hỏi. “Đại thiếu phu nhân, thiếu phu nhân có biết vì sao Nhị phu nhân bị Nhị lão gia đánh ?”.

      Cả nhà chỉ có bao lớn, Trương Lương đánh Phương thị ầm ĩ như vậy, Lí Thư đương nhiên sớm biết, nhưng ý đồ thím Nhâm đến để làm gì, giả bộ biết, hỏi ngược lại. “Nhị lão gia đánh Nhị phu nhân? Khó trách vừa rồi bên kia cứ rầm rầm”.

      Cẩm Thư tưởng thím Nhâm muốn đến kể chuyện, sẵng giọng. “Có việc thẳng, chớ khơi lòng tò mò của người khác lên rồi để đó”.

      Thím Nhâm trả lời. “Tôi thực biết mà, thấy Nhị lão gia ra quán bốc tiền mất mới biết Nhị phu nhân chọc giận lão gia, bị đánh”.

      Cửa hàng kia vốn là mở cho Phương thị đỡ bị rảnh, Trương Lương có lấy tiền hay Lí Thư chẳng quan tâm, chỉ . “Đều là người nhà, cầm mượn thôi, đừng cứ mãi, chọc Nhị lão gia mất hứng”.

      Lí Thư cần chút tiền đó nhưng thím Nhâm cực kì để ý, vẻ mặt cầu xin . “Đại thiếu phu nhân, Nhị phu nhân số tiền bị Nhị lão gia lấy phải trừ vào tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi”.

      đến rốt cuộc mới vào chủ đề, Lí Thư buồn cười. “Nhị phu nhân muốn trừ tiền tiêu vặt của bà, ta có biện pháp gì, bà cũng phải người trong phòng của ta”.

      Thím Nhâm nhìn thoáng qua thím Chân và những người khác, lại nghĩ đến thím Dương ở nhà Lâm Y, thở dài. “Chỉ có tôi là mệnh khổ, thoát thân được”.

      Lí Thư nhìn bà ta đáng thương, liền ra chủ ý cho. “Nhị lão gia giờ dạy học trong thư quán, cũng phải có thu nhập, Nhị lão gia nếu lấy tiền của Nhị phu nhân, Nhị phu nhân đòi lại là được, tội gì làm khó dễ người hầu như bà”.

      Thím Nhâm vui vẻ tạ. “Vẫn là Đại thiếu phu nhân thông thái, tôi cho Nhị phu nhân nghe”.

      Bà ta nhanh chân về lại phòng Phương thị, giả mạo chủ ý của Lí Thư thành của mình, thêm mắm thêm muối phen. Phương thị cảm thấy chủ ý này tồi, nhưng vẫn sợ cái ghế của Trương Lương, do dự . “Học phí của đệ tử đều trực tiếp giao cho ông ta, ta làm sao biết ông ta giấu ở đâu?”.

      Thím Nhâm . “Nhị phu nhân, cũng cần Nhị phu nhân tìm, trực tiếp đòi Nhị lão gia phải xong ư?”.

      Phương thị trừng mắt liếc, . “Nếu ta đòi được còn cần bà ở đây hiến kế làm chi?”.

      Thím Nhâm tiếp. “Tôi có biện pháp hay lắm, chỉ sợ Nhị phu nhân dám”.

      Phương thị hỏi. “Biện pháp gì? nghe thử ”.

      Thím Nhâm kích thích tò mò của bà ta. “Nhị phu nhân nếu làm theo biện pháp của tôi, chẳng những có thể lấy lại được tiền Nhị lão gia bốc , còn có lợi nhuận khác”.

      Phương thị quả nhiên hứng thú, liên tục hỏi. “Biện pháp gì hay vậy, mau , nếu là hữu hiệu, ta tăng tiền tiêu vặt hàng tháng cho bà”.

      Thím Nhâm quá hiểu Phương thị, cái gì mà tăng tiền tiêu vặt hàng tháng đều là hứa suông, chỉ cầu trừ tiền tốt lắm rồi. Bà ta ghé vào tai Phương thị, thấp giọng . “Nhị phu nhân ngầm tìm đệ tử của Nhị lão gia, nó lần tới giao tiền học phí chớ giao cho Nhị lão gia, mà giao cho phu nhân”.

      Phương thị liếc trắng, mắng. “Bà nghĩ đệ tử của ông ta bị ngu sao? Cho dù tuổi hiểu chuyện, cha mẹ nó cũng dễ bị lừa gạt đâu”.

      Thím Nhâm kêu lên. “Nhị phu nhân của tôi, nếu phu nhân thu bằng giá gốc đương nhiên được”.

      Phương thị nghe ra ý tứ, hỏi lại. “Bà bảo ta… Giảm chút học phí?”.

      Thím Nhâm vội vàng xua tay. “Tôi chưa hề gì hết”.

      Phương thị cân nhắc lúc, cảm thấy kế này khả thi, mặt mũi liền tràn đầy tươi cười, ngay cả cục u đầu cũng thấy đau dữ dội như vậy nữa. Lúc này cách thời điểm đóng học phí vẫn còn mấy ngày, nếu muốn hành động phải chờ thêm, Phương thị cảm thấy tương lai có màu, lòng tràn đầy vui mừng, cũng so đo Lí Thư tặng quà nữa, vô cùng cao hứng đóng gói xinh đẹp thức nhắm trái cây trong quán, chuẩn bị vào thành Đông Kinh ăn mừng quán rượu nhà Trương Trọng Vi khai trương.

      Nhị phòng còn chưa đến Đông Kinh, Trương Trọng Vi trước gặp phải vấn đề khó khăn, với Lâm Y. “Nương tử, điếm của chúng ta chỉ chiêu đãi khách nữ, sao ta ngồi được? Thúc thúc và Đại ca ngồi cũng xong?”.

      Lâm Y chưa lo lắng vấn đề này, nghe vậy cũng sầu, hỏi. “Nếu chúng ta đóng cửa ngày, chuyên môn chiêu đãi gia đình thúc thúc?”.

      Trương Trọng Vi đồng ý, . “Bọn họ đến là muốn nhìn chút tình cảnh trong điếm, em đóng rồi còn thấy gì nữa?”.

      Lâm Y nghĩ cũng đúng, có đạo lý khách đến ăn mừng quán rượu khai trương lại đóng cửa điếm, nàng cẩn thận nghĩ, nhớ lại quy củ nam nữ phân ra ăn của Dương thị, lập tức có chủ ý, . “Chúng ta dọn dẹp phòng hạ đẳng, đến lúc đó khách nữ ngồi trong điếm, khách nam ngồi đằng sau, vừa tròn cấp bậc lễ nghĩa, lại hợp quy củ, chàng thấy thế nào?”.

      Trương Trọng Vi liên tục khen chủ ý hay, vì thế cả hai lập tức động thủ, ra đằng sau sắp bàn ghế, dọn dẹp phòng hạ đẳng rộng rãi sạch ra.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :