1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 139: Quy tắc mua bán


      Trương Trọng Vi thập phần cảm kích, muốn lời cảm tạ, Dương Thăng lại lên tiếng. “Đừng vội cảm ơn ta, trước đồng ý với ta chuyện, ta mới mang cháu ”.

      Trương Trọng Vi mơ hồ đoán được là chuyện gì, rất tình nguyện, bất đắc dĩ có việc nhờ vả người ta, đành kiên trì mở miệng. “Chuyện gì vậy cậu?”.

      Dương Thăng ôm vai chàng, thấp giọng . “Đợi uống rượu xong, cháu cứ ngồi chờ ở tửu lâu, chờ ta quay về rồi hẵng về nhà”.

      Trương Trọng Vi thầm than hơi, vừa tức. “Cậu muốn bao lâu?”.

      Dương Thăng trả lời. “ lâu, nửa ngày là được”.

      Trương Trọng Vi vì hoàn thành nhiệm vụ Lâm Y giao cho, đành phải cố mà đồng ý. Dương Thăng vô cùng cao hứng, khoác vai chàng ra ngoài, vừa mở cửa, Kim Bảo ngăn lại. “Thiếu gia muốn đâu, nô tỳ gọi Viên Lục đến”.

      Dương Thăng vô tai Trương Trọng Vi. “Viên Lục thân với nha đầu này, là người của mẹ ta”. xong phất tay đuổi Kim Bảo. “Ta mang Trương Nhị thiếu gia đến tửu lâu nhà chúng ta uống rượu, dẫn theo Viên Lục làm chi”.

      Kim Bảo vội vàng chạy về bẩm báo cho Ngưu phu nhân biết, Ngưu phu nhân cười. “Đều Trương Nhị lang đàng hoàng chính phái, quả nhiên tồi, Thăng nhi giao lưu nhiều với Trương Nhị lang cũng tốt, ngươi xem nó chưa bao giờ đến tửu lâu nhà chúng ta nhìn thử cái, giờ cũng biết rồi”.

      Bà phân phó Kim Bảo. “Truyền lời cho chưởng quầy hai tòa tửu lâu, bất kể Thăng nhi đến đâu, nhớ chú ý hầu hạ chu đáo”.

      Kim Bảo lĩnh mệnh mà , nghĩ trước báo cho Dương Thăng rằng Ngưu phu nhân đồng ý ta ra ngoài, ngờ Dương Thăng căn bản để ý ý kiến của Ngưu phu nhân, sớm rồi.

      Dương Thăng dẫn Trương Trọng Vi vào tòa tửu lâu của nhà mình, biển hiệu trước cửa lóe sáng, bên ghi hai chữ “Dương lâu”, Dương Thăng chỉ vào biển hiệu, với Trương Trọng Vi. “Đây là tửu lâu đầu tiên nhà chúng ta mở, rượu gì cũng có”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Đây là chính điếm hay là cước điếm?”.

      Dương Thăng trả lời. “Muốn mở chính điếm, chỉ có tiền thôi chưa đủ, còn phải dựa vào quan hệ”.

      Trương Trọng Vi nghe vậy liền biết Dương lâu là cước điếm, nghĩ bụng, cước điếm vừa hay, ngoại trừ khảo sát chủng loại rượu, còn có thể hỏi giá, xem chính điếm nào bán rượu rẻ nhất.

      Hai người vào trong, chưởng quầy sớm được tin tức, tự mình ra đón, dẫn bọn họ lên gian riêng lầu, cúi đầu chắp tay . “Biết thiếu gia muốn tới, chuẩn bị rượu xong rồi, tiểu nhân kêu bọn họ bưng lên”.

      Ông ta vừa sai sử tiểu nhị bưng rượu dọn thức ăn lên, vừa ân cần . “Thiếu gia có cần nghe hát?”.

      Dương Thăng cố ý . “Gọi hai kỹ nữ đến”.

      Chưởng quầy là người do Ngưu phu nhân tự mình chọn lựa, biết bà thích gì ghét gì, nào dám vâng theo, liên tục xua tay. “Thiếu gia, đừng khó xử tiểu nhân”.

      Dương Thăng mắng. “Cút ra ngoài ”.

      Chưởng quầy lập tức nghe theo ra, luôn miệng . “Cút ngay, tiểu nhân cút ngay”.

      Trương Trọng Vi nhìn chịu nổi, nhịn được . “Chưởng quầy này cũng quá khúm núm ”.

      Dương Thăng cười. “Ông ta trông nom tửu lâu, cũng phải làm quan, khách đến uống rượu thích điệu bộ thế đó, ước gì chưởng quầy cũng khúm núm nịnh bợ như bọn tiểu nhị, để bọn họ được tâng lên tận mây xanh”.

      Đây cũng là cách thức kinh doanh, Trương Trọng Vi lặng lẽ ghi nhớ, lại hỏi. “Chưởng quầy kia dám gọi kỹ nữ đến hầu cậu, cớ làm sao?”.

      Dương Thăng trả lời. “Cớ gì đâu, nghe lời mẹ ta thôi”.

      Trương Trọng Vi làm sao hiểu, hẳn là bởi vì nhiều năm trước phát sinh kiện Lan Chi kia, Ngưu phu nhân mới cho phép Dương Thăng tiếp cận kỹ nữ nữa, vì thế chàng hết sức cảm tạ Ngưu phu nhân, bằng Dương Thăng gọi hai kỹ nữ đến, lọt vào tai Lâm Y, Trương Trọng Vi chàng đây cũng chịu nổi.

      Chớp mắt, tiểu nhị bày lên toàn bộ rượu thượng đẳng theo ý Dương Thăng, nhân thời tiết rét lạnh, tất cả rượu đều bưng lên trong bình hâm nóng, bình hâm rượu trũng xuống rất đẹp mắt, Trương Trọng Vi lại lặng lẽ ghi nhớ, thầm nghĩ đợi quán rượu nhà mình mở cũng phải kiếm được mấy bộ đồ sứ đẹp mắt bổ sung vào.

      Dương Thăng hỏi Trương Trọng Vi. “Quan lại các người, hẳn là uống rượu thô lậu, bởi vậy ta chỉ gọi loại rượu từ trung đến thượng đẳng”.

      ta chỉ vào bình rượu gần bọn họ nhất, tiểu nhị chờ hầu đằng sau lập tức tiến lên, nhấc bình rượu châm cho bọn họ mỗi người li.

      Dương Thăng chờ Trương Trọng Vi uống xong, hỏi. “Hương vị thế nào?”.

      Trương Trọng Vi khen. “Mùi thơm nức mũi, hương vị vào miệng kéo dài rất lâu”.

      Dương Thăng cười. “Đây là rượu lưu hà, do Cao Dương điếm ủ”.

      Trương Trọng Vi mỉm cười . “Tên nha hoàn của mẫu thân cũng là Lưu Hà, hóa ra xuất phát từ đây”.

      Dương Thăng biết Lưu Hà, cười gật đầu, sai tiểu nhị lại châm loại rượu khác, đưa Trương Trọng Vi nhấm nháp, . “Đây là rượu thanh phong”.

      Trương Trọng Vi uống rượu thanh phong xong, lại nếm thử rượu ngọc tủy, khen ngợi dứt, hỏi. “Hai loại rượu này là tửu lâu nhà ai ủ vậy?”.

      Dương Thăng cười trả lời. “Đương nhiên cũng là Cao Dương điếm, tòa tửu lâu này của nhà chúng ta chỉ có thể mua rượu tại Cao Dương điếm”.

      Trương Trọng Vi hơi kinh ngạc. “Tại sao?”.

      Dương Thăng giải thích phen, ra Đại Tống có quy tắc gọi là “mua cụm”, chính điếm sau khi đóng thuế rượu “mua cụm” của khu vực xong có thể độc chiếm quyền buôn bán rượu trong cả khu vực đó, các cước điếm thuộc trong khu vực chỉ có thể đến đó mua bán rượu.

      Trương Trọng Vi bấy giờ mới hiểu ra, khó trách Dương Thăng bảo rằng muốn mở chính điếm chẳng những phải có tiền, còn phải dựa vào quan hệ nữa. Chàng nhớ thương quán rượu nhà mình còn chưa mở, hỏi tiếp. “Cậu, tất cả các cước điếm đều chỉ có thể đến Cao Dương điếm mua rượu thôi?”.

      Dương Thăng lắc đầu. “Những cước điếm phải đến chính điếm nào để ‘mua cụm’ đều do triều đình chỉ định, phải tất cả đều giống nhau”.

      Trương Trọng Vi nghe xong giải thích, thầm cao hứng, xem ra cước điếm nhà mình chỉ cần ở trong phạm vi bị triều đình chỉ định vẫn có thể tự do chọn rượu. Ở Dương lâu chỉ có thể nếm được rượu do Cao Dương điếm ủ, thể so sánh khẩu vị giá cả với nơi khác, Trương Trọng Vi uống mấy li xong, hưng trí cũng giảm, định bụng rời .

      Dương Thăng nhìn ra chàng định chạy, chẳng những thất vọng, ngược lại còn vui vẻ, đuổi tiểu nhị , giữ chặt Trương Trọng Vi. “Cháu trai ngoan, nếu uống ngán rồi, ta dẫn đến nhà khác, cháu ở đó uống rượu chờ ta”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Nhà kia vẫn là rượu ở Cao Dương điếm?”.

      Dương Thăng trả lời. “Đương nhiên phải, nhà kia rượu nổi tiếng như nhà này, lại hơn ở chỗ chủng loại đa dạng”.

      Lời này hợp ý Trương Trọng Vi, liền tùy ta xuống lầu, đến tửu lâu khác của nhà họ Dương, tửu lâu này so với Dương lâu hơi chút, gọi là tửu lâu nhưng chỉ có tầng, phần lớn bên trong là bàn mở, phía sau có ba gian mỹ các riêng.

      Dương Thăng dẫn Trương Trọng Vi ra sau ngồi, gọi chưởng quầy dọn rượu và thức ăn, lại cố ý lớn tiếng . “Ta ra đường mua mấy thứ, lập tức về ngay, cháu trai ngồi chờ lát”.

      Trương Trọng Vi biết ta muốn mượn cơ hội gặp Lan Chi, đành phải gật gật đầu, . “Cậu cần vội, cháu ở đây chờ”.

      Chưởng quầy nhà này cũng nghe lời Ngưu phu nhân canh chừng Dương Thăng, nghe xong ta , thực nghĩ rằng ta chỉ tạm rời , mặc ta .

      Tửu lâu này quả nhiên đúng như Dương Thăng , rượu đa dạng cực kỳ, rượu vàng, rượu trái cây, rượu thuốc, thậm chí rượu trắng nơi này cũng có. Trương Trọng Vi trước nếm thử rượu trắng, vào miệng cay xé họng, chàng nghĩ đến cước điếm nhà mình mở ra chiêu đãi khách nữ, liền bỏ qua bên, lo lắng tới. Rượu vàng có mấy loại hương vị khá , chàng nhất nhất ghi nhớ, rượu trái cây dù cũng , nhưng hương vị lại thơm ngon, chàng do dự lát, vẫn ghi nhớ lại, đợi về nhà để Lâm Y định đoạt.

      Chàng là muốn khảo sát thị trường, cũng phải muốn uống rượu, bởi vậy mỗi loại chỉ nếm qua cho biết vị, liền vội vã về nhà báo cho Lâm Y. Nhưng đợi chờ mãi, vẫn thấy Dương Thăng quay lại, khiến người ta lo lắng thôi.

      Gần canh giờ trôi qua, chưởng quầy cũng nhận ra Dương Thăng quá lâu, vào hỏi han. “Trương Nhị thiếu gia, thiếu gia nhà tôi rốt cuộc đâu vậy?”.

      Trương Trọng Vi dối dùm Dương Thăng. “Cậu có người bạn, qua mấy ngày là sinh nhật người đó, chắc là ra phố chọn lựa quà”.

      Chưởng quầy an tâm, cười. “Tửu lâu có nhiều đồ nhắm và trái cây tươi lắm, bưng lên cho Trương Nhị thiếu gia ăn thử chút?”.

      Trương Trọng Vi định từ chối, lại nghĩ đến nhà mình mở điếm, ắt thể thiếu thức nhắm trái cây, vừa hay tiện thể khảo sát phen, vì thế gật đầu, câu “ làm phiền”.

      Qua lát, tiểu nhị bưng lên bốn đĩa sứ trắng , bên trong là mơ ngâm đường bỏ hạt, kẹo sữa sư tử, mứt táo viên vân vân. Trương Trọng Vi ăn thử mấy thứ, chỉ cảm thấy ngọt, nghĩ thầm chắc là Lâm Y thích ăn, liền với tiểu nhị. “Gói lại cho ta”.

      Tiểu nhị biết chàng là thân thích của bà chủ, vội thông báo cho chưởng quầy, gói các dạng trái cây mứt quả khác thành túi. Trương Trọng Vi nhận lấy, lại đợi thêm canh giờ, rốt cuộc cũng đợi được Dương Thăng mặt mày hớn hở quay về.

      Chưởng quầy dẫn đầu ra đón, . “Thiếu gia, quà tặng sinh nhật cho bạn chuẩn bị xong rồi?”.

      Dương Thăng nghe biết đầu đuôi, nhưng tâm tư linh hoạt, nhìn thấy Trương Trọng Vi nháy mắt ra dấu, lập tức hiểu, cười ha ha . “Chọn tới chọn lui hai canh giờ, khó khăn chọn được món hợp ý, chủ quán lại hết hàng, tức chết ta”.

      ta thực hùng hồn, chẳng những chưởng quầy mất nghi ngờ, còn phải an ủi ta phen.

      Dương Thăng cho bọn họ lui, khen ngợi Trương Trọng Vi. “Cháu trai đúng là người làm quan có khác, thông minh ghê, lần tới uống rượu ta lại tìm cháu”.

      Trương Trọng Vi bị dọa nhảy dựng, vội xua. “Cháu còn phải làm việc, sao có thể lúc nào cũng uống rượu được”.

      Dương Thăng nhận định chàng ăn ý với mình, cãi cọ, gọi tiểu nhị, sai tặng phần tất cả các loại rượu Trương Trọng Vi thích uống đến khách viện nhà họ Dương. Trương Trọng Vi vội vàng tạ ơn ta, Dương Thăng . “Tạ ơn cái gì, là ta nên tạ ơn cháu”.

      Trương Trọng Vi nhấc túi đồ nhắm trái cây trong tay, ngượng ngùng . “Cháu còn gói túi trái cây mang về cho nương tử nếm thử”.

      Dương Thăng liên tục . “Chỉ mang về nhiêu đó đủ cho ai ăn”.

      Tiểu nhị vội vàng ra ngoài, gói túi lớn hơn đưa cho Trương Trọng Vi. Trương Trọng Vi luôn miệng cảm tạ, cùng Dương Thăng về nhà.

      Dương Thăng tâm tình vô cùng tốt, lôi kéo Trương Trọng Vi đông tây, Trương Trọng Vi khuyên nhủ ta. “Cậu, cậu cứ gạt bà ngoại mãi như thế cũng phải chuyện hay, sớm hay muộn bà ngoại cũng phát , thay vì để bà ngoại giận dữ tìm cậu, bằng chủ động bẩm báo”.

      Dương Thăng thở dài. “Mấy năm trước mới quen Lan Chi, chính là ta chủ động cho bà biết, kết quả sao? Bà lập tức tìm người môi giới, giấu ta bán Lan Chi , cái này làm sao ta dám cho bà biết được”.

      Dương Thăng có nỗi khổ của riêng ta, Trương Trọng Vi nghĩ ra được cách nào giúp, đành phải thôi.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 140: Hỏi ý Phương thị



      Dương Thăng và Trương Trọng Vi vừa về đến phủ họ Dương, Ngưu phu nhân liền gọi Dương Thăng , là muốn hỏi thử ta ấn tượng thế nào với tửu lâu nhà mình.

      Trương Trọng Vi trở lại khách viện, đưa đồ nhắm trái cây cho Lâm Y, . “Ta thấy trái cây này hương vị tệ, mang ít về cho em”.

      Lâm Y chê cười chàng. “Chàng đúng là có lộc uống còn có cả lộc ăn”. xong đưa túi cho Thanh Miêu, dặn dò. “Mấy ngày trước Nhị phu nhân cũng cầm ít mứt quả tới, cả túi này nữa, em bày ra bàn hết , chúng ta đối chiếu thử”.

      Thanh Miêu dạ, cầm xuống bếp.

      Lâm Y bắt đầu hỏi Trương Trọng Vi chính . “Rượu mùi vị thế nào?”.

      Trương Trọng Vi trả lời. “Toàn bộ ghi tạc trong lòng, mau mài mực, ta viết cho em”.

      Lâm Y biết chàng xuất thân khoa cử, trí nhớ rất tốt, vội vàng mài mực trải giấy. Trương Trọng Vi đặt bút, viết mạch xong đưa cho nàng đọc : Rượu ngọc tủy nồng, rượu lưu hà vừa phải, rượu thanh phong nhàng, rượu bạch dương ngọt dịu, còn có vài loại rượu trái cây, rượu vải, rượu cam vàng, rượu nho, rượu hoa cúc vân vân.

      Trương Trọng Vi . “Rượu trái cây rất ngọt, ta thấy đủ vị, nhưng chắc phụ nữ thích, em nếm thử chút rồi sau”.

      Lâm Y ngạc nhiên. “Em đâu nếm thử?”.

      Trương Trọng Vi úp úp mở mở. “Lát nữa biết”.

      Lâm Y còn đoán, Kim Bảo cầu kiến, mang vào hộp lớn, mở ra, bên trong tràn đầy là bầu rượu, bẩm rằng. “Đây là rượu Trương Nhị thiếu gia ưa thích, tửu lâu tặng đến”.

      Lâm Y lời cảm tạ, chờ Kim Bảo bước , nàng mừng rỡ hỏi Trương Trọng Vi. “Cậu tặng?”.

      Trương Trọng Vi gật đầu. “Cậu đối xử với chúng ta đúng là biết sao, chuyện chúng ta mở quán rượu lại gạt cậu và bà ngoại, có phải ổn ?”.

      Lâm Y . “Chàng biết, lúc trước em có lộ ra ý định mở quán rượu cho bà ngoại biết, bà ngoại cực lực khuyên can”.

      Trương Trọng Vi hiểu. “Vì sao? Sợ chúng ta lỗ vốn? Nhưng em thử nhìn hai tửu lâu bọn họ mở , làm ăn vô cùng tốt”.

      Lâm Y tiếp. “Đương nhiên là sợ có thêm người cùng nghề, đoạt mất khách hàng của họ”.

      Trương Trọng Vi hơi hiểu ra, hỏi. “Em sợ bà ngoại biết chúng ta cũng muốn kinh doanh cái này, bà ngoại mất hứng?”.

      Lâm Y lắc đầu, hỏi ngược lại. “Làm trưởng bối vui lòng và nuôi sống gia đình, thứ nào quan trọng hơn?”.

      Trương Trọng Vi hề do dự trả lời. “Đương nhiên là nuôi sống gia đình”.

      Lâm Y . “ như thế, nên dù bà ngoại có phật ý nữa, vì kế sinh nhai, chúng ta vẫn phải mở cước điếm”.

      Trương Trọng Vi càng thấy kì quái, tiếp tục hỏi. “Nương tử, em gạt bà ngoại, phải lo lắng bà ngoại nổi nóng, là lo gì?”.

      Lâm Y trả lời. “Lỡ đâu bà ngoại nhìn ra cơ hội mở quán rượu cho nữ giới, nhanh chân mở trước làm sao?”.

      Trương Trọng Vi giật mình. “Cũng đúng, bà ngoại mở tửu lâu nhiều năm, nếu muốn mở quán rượu cho nữ giới, mở là mở luôn, nhanh chóng và thuận tiện hơn chúng ta”.

      Thanh Miêu bưng mâm lên, đặt mấy đĩa mứt trái cây lên bàn, hỏi. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân bây giờ dùng thử luôn?”.

      Lâm Y chỉ hộp đựng rượu cho nhìn, . “ vội, chúng ta nếm thử rượu trước ”.

      Thanh Miêu cầm li đến, châm rượu, đưa cho Lâm Y, Lâm Y . “Em cũng uống thử , nhiều người nhiều ý kiến hơn”.

      Thanh Miêu vâng theo, lấy li rượu khác, cùng nhau thưởng thức. Lâm Y vô cùng nghiêm túc, trước khi uống loại nào cũng hỏi Trương Trọng Vi tên rượu, ghi chú lại, cả màu sắc và mùi vị. Lâm Y và Thanh Miêu uống thử thử lại cả hộp rượu, thương lượng tuyển ra năm loại, ngoại trừ rượu thanh phong, bốn loại còn lại đều là rượu trái cây ngọt.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Ta thấy rượu bạch dương cũng ngon, tại sao chọn?”.

      Lâm Y đáp. “Rượu bạch dương quá đắt tiền, cho dù là phu nhân nhà quan lại cũng sợ uống nổi”.

      Trương Trọng Vi lại . “Em yên tâm, chỉ cần có thể mời chào được phu nhân nhà quan lại, còn sợ vợ thương nhân theo đến?”.

      Lâm Y ngẫm nghĩ, hô to có lý, vội thêm vào rượu bạch dương hạng nhất. Thanh Miêu thu dọn bầu li, . “Vẫn phải trả lại cho bọn họ, để em gọi Viên Lục đưa đến tửu lâu”. xong lại bưng đĩa mứt trái cây đến mời Trương Trọng Vi và Lâm Y nhấm nháp.

      Trương Trọng Vi nhớ đến Phương thị, trước ăn ít mơ vàng xé sợi, đề nghị. “Chúng ta mở cước điếm, ắt thể thiếu thức nhắm và mứt trái cây, vừa hay thím mở cửa hàng ăn vặt, bằng mua chỗ thím , nước phù sa tưới ruộng ngoài”.

      Lâm Y còn chưa gì, Thanh Miêu trước kêu lên. “Huyện Tường Phù nhanh nhất phải canh giờ, những thứ này lại thể mua nhiều lần, phải về liên tục, em mà chạy chuyến chân muốn gãy rồi”.

      Trương Trọng Vi bất mãn lí do thoái thác của Thanh Miêu, trầm mặt xuống.

      Lâm Y nghĩ đến vấn đề phí tổn, . “ biết thím mua hàng ở đâu, nếu em mua cùng chỗ với thím, mỗi lần nhập hàng nhiều hơn, chủ tiệm có thể tính rẻ hơn chút”.

      Trương Trọng Vi cao hứng trở lại, . “ ngại hỏi thím thử xem, nếu rẻ hơn, hai bên cùng có lợi”.

      Lâm Y gật đầu. “Đúng vậy”. xong, nàng phân phó Thanh Miêu ngày hôm sau huyện Tường Phù chuyến.

      Ba người nhắm xong mứt quả, chọn ra mấy loại hương vị thơm ngon, tiện cất giữ và bày biện, Lâm Y đặt bút ghi lại, lấy ra bảng giá rượu lúc trước Thanh Miêu trình lên, đối chiếu với Trương Trọng Vi, phát có hơn mười mấy loại rượu chưa thử, vì thế nàng bảo Trương Trọng Vi ngày mai xong việc ở Hàn Lâm viện quay về, tiện đường tìm quán rượu mua về nếm thử.

      Rượu xong, thức nhắm xong, Trương Trọng Vi và Thanh Miêu đều nhận được nhiệm vụ mới, khỏi buồn cười. “Nhị thiếu phu nhân bày binh bố trận, có phong độ của đại tướng”.

      Lâm Y sẵng giọng. “Hai người mỗi ngày đều chạy bên ngoài, chỉ có mình ta ở trong phòng có việc gì làm, phiền não ghê gớm”.

      Trương Trọng Vi . “Em tìm bà ngoại chuyện phiếm , học hỏi bí quyết mở quán rượu”.

      Lâm Y . “Em muốn , nhưng phải bây giờ, đợi chúng ta chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ, em lại đến lĩnh giáo bà ngoại”.

      Ngày hôm sau, Thanh Miêu dậy sớm, chiếu theo Lâm Y căn dặn, gói ít thức nhắm trái cây hôm qua tửu lâu đưa tới, thêm mấy thứ quà cáp bỏ vào rổ, bộ đến huyện Tường Phù. Trương Bá Lâm là huyện thừa ở Tường Phù, là nhân vật gần với tri huyện nhất, bởi vậy Thanh Miêu cần tốn sức lực liền biết được chỗ ở của Nhị phòng.

      Phòng ốc Nhị phòng thuê nằm ngay ven đường, trước mặt là mặt tiền cửa hàng, thím Nhâm và thím Dương canh giữ, Thanh Miêu tiến lên vấn an, cười . “Hai vị thím gần đây khỏe ?”.

      Thím Dương đứng dậy nghênh đón vào, cười . “Tốt lắm, Nhị thiếu gia Nhị thiếu phu nhân khỏe ?”.

      Thanh Miêu theo bà vào nhà, . “Đều tốt. Hôm nay cháu vâng lệnh Nhị thiếu phu nhân đến, biết Nhị phu nhân có nhà ?”.

      Phương thị nghe tiếng, tự mình hỏi. “Có chuyện gì tìm ta? Chẳng lẽ Trọng Vi có việc?”.

      Thanh Miêu tiến đến hành lễ chào bà ta, cười . “Nhị thiếu gia mỗi ngày ngoại trừ đến Hàn Lâm viện làm việc chính là uống rượu với Dương thiếu gia, thoải mái lắm”.

      Phương thị nghe xong lời này rất vui vẻ, cười. “Đàn ông nên như thế”.

      Thanh Miêu dâng rổ lên, . “Hôm qua tửu quán của Ngưu phu nhân tặng ít thức nhắm trái cây đến, Nhị thiếu phu nhân đặc biệt sai tôi đến đưa cho Nhị phu nhân nếm thử”.

      (…)

      Thanh Miêu vẹn tròn như vậy, Phương thị đương nhiên là muốn nhận, nhưng sắc mặt cũng đẹp, lẩm bẩm. “Ta mà, ta làm sao hảo tâm tặng trái cây đến đây, nhất định là có mục đích”.

      Thanh Miêu thầm nghĩ, mứt quả trái cây có thể đáng giá bao nhiêu, nếu phải Lâm Y nghĩ cho Trương Trọng Vi, còn lâu mới sai đến đây.

      Chiếu theo tính tình bình thường của Thanh Miêu, lập tức cãi lại, nhưng hôm nay nhận nhiệm vụ, sợ làm hư khó bẩm báo lại, đành phải nhẫn nại. “Nhị thiếu phu nhân là đặc biệt sai tôi tặng quà đến cho Nhị phu nhân, chuyện kết phường nhập hàng chỉ là tiện đường”.

      Phương thị thế nhưng cần, . “ như thế, trái cây ta nhận, ngươi về ”.

      Thanh Miêu ngây ra. “Nhị phu nhân, có thể nhập hàng rẻ hơn, phu nhân cần?”.

      Phương thị mở cửa hàng ăn vặt này, mục đích chính là giết thời gian rồi mới đến kiếm tiền, hơn nữa tiền vốn là Lí Thư bỏ ra, lỗ hay lãi bà ta căn bản cần, vì thế . “Ta nhập hàng vốn nhiều lắm, rẻ hơn nữa cũng chỉ tiết kiệm được mấy văn tiền, đáng giá gì đâu?”.

      Thanh Miêu nghĩ trong đầu : Đây phải cách kinh doanh, định phản bác lại sợ chọc bà ta càng giận, rất lo lắng.

      Thím Dương thấy thế, vội bưng lên hai cái đĩa, hỏi Phương thị. “Đại thiếu phu nhân hôm qua mới mứt quả trong tiệm ăn ngán, trùng hợp Nhị thiếu phu nhân tặng thứ khác đến, tôi bưng hai đĩa đến cho Đại thiếu phu nhân?”.

      Phương thị bực mình, . “Cũng là ta nhiều chuyện”.

      Miệng vậy, nhưng rốt cuộc vẫn nể mặt cháu trai, phất phất tay hướng thím Dương, thím Dương vui vẻ, vội nháy mắt ra dấu Thanh Miêu, Thanh Miêu lập tức . “Nhiều ngày chưa gặp Đại thiếu phu nhân, tôi thỉnh an Đại thiếu phu nhân”. xong vén váy thi lễ chào Phương thị, theo sau thím Dương ra ngoài.

      Ra tới cửa, thím Dương giọng với Thanh Miêu. “Cửa hàng này phải do Nhị phu nhân mở, đương nhiên để tâm, cháu với Đại thiếu phu nhân ”.

      Thanh Miêu tạ ơn bà, . “May mắn có thím nhắc nhở, bằng cháu chuyến vô ích”.

      Thím Dương hỏi. “Các cháu bây giờ sống được ?”.

      Thanh Miêu đáp. “Miễn cưỡng tạm ổn, đợi cước điếm mở cửa, chắc là khá hơn”. Lại cười . “Thím Dương đúng là lòng quan tâm Nhị thiếu gia”.

      Thím Dương . “ tay thím nuôi Nhị thiếu gia lớn lên, đương nhiên nhớ mong thiếu gia tốt. Cháu về với Nhị thiếu phu nhân, nếu có chỗ nào cần thím làm, cứ việc sai bảo, thím dù già rồi, khí lực vẫn còn phần”.

      Thanh Miêu quan sát sắc mặt thím Dương, hỏi. “Chẳng lẽ Nhị phu nhân đối xử với thím tốt?”.

      Thím Dương lắc đầu thở dài, nhiều.

      Hai người đến trước phòng Lí Thư, Cẩm Thư ra, hỏi Thanh Miêu. “Nhị thiếu phu nhân sai tới?”.

      Thanh Miêu gật đầu, nhún người chào. “Cẩm Thư tỷ tỷ mạnh khỏe”.

      Cẩm Thư vào nhà thông báo cho Lí Thư. “Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân sai Thanh Miêu đến thăm thiếu phu nhân”.

      Lí Thư và Phương thị luôn hòa hợp được, lo có ai chuyện giải sầu, vội . “Mau mời tiến vào”.

      Thanh Miêu vào nhà, hành lễ xong, dâng thức nhắm trái cây, cười . “Nhị thiếu phu nhân bảo nô tỳ tặng trái cây đến cho Đại thiếu phu nhân nếm thử, đáng tiếc Đại thiếu phu nhân bây giờ uống được rượu, chỉ có thể ăn trái cây thôi”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 141: Hạnh phúc sau tai họa

      Lí Thư cười . “Cũng là nhà ngươi chuyện khôi hài vui vẻ, ta ở nhà buồn sắp chết đến nơi, Nhị thiếu phu nhân nhà ngươi cũng thèm đến thăm ta”.

      Thanh Miêu vội . “Là muốn tới, nhưng vừa gặp phải hỏa hoạn nên chậm trễ”.

      Lí Thư thấy có lỗi. “Ta có nghe hỏa hoạn, muốn xem, bất đắc dĩ thân mình nặng nề”.

      Thanh Miêu cười. “Đại thiếu gia đến thăm cũng chính là Đại thiếu phu nhân đến thăm rồi”.

      Lí Thư liên tục khen biết cách chuyện, Thanh Miêu nhân cơ hội về việc cùng nhập hàng, Lí Thư liền đồng ý, thêm. “Nhị thiếu phu nhân muốn mở điếm? Khai trương đừng quên đưa thiếp mời, ta nhất định chúc mừng”.

      Thanh Miêu thay mặt Lâm Y tạ ơn.

      Lí Thư hỏi. “ biết Nhị thiếu phu nhân nhập hàng muốn mua nhiều ít, ta biết số lượng, ta cho người đàm giá cả lượt luôn”.

      Thanh Miêu đáp. “Vẫn chưa định đoạt, có điều nhất định phải đến thương lượng với Đại thiếu phu nhân trước, đợi đến lúc quyết xong, nô tỳ lại đến bẩm báo”.

      Lí Thư gật đầu. “Được, dù sao điếm nhà chúng ta thường xuyên phải nhập hàng, lúc bên các ngươi muốn nhập hàng cứ tùy thời lại đây thông báo tiếng là được”.

      Thanh Miêu tạ ơn Lí Thư, lại hàn huyên thêm lát mới đứng dậy cáo từ.

      trở về phủ họ Dương, báo cáo lại việc này cho Lâm Y, bực tức . “Nhị phu nhân rất thức thời, chuyện có lợi cho bà ta, bà ta vẫn chịu đáp ứng”.

      Lâm Y đặt ngón trỏ lên miệng, làm điệu bộ chớ lên tiếng, . “Để ý bà ta làm chi, dù sao cũng ở cùng chúng ta, em đừng khắp nơi kể lể ầm ĩ, miễn cho Nhị thiếu gia biết được lại khổ sở trong lòng”.

      Thanh Miêu gật đầu nghe theo, tự xuống phòng bếp của người hầu nhà họ Dương làm củ cải muối cay. Lâm Y mài mực trải giấy, ghi nhớ lại những thức ăn vặt nàng biết làm, dự trù mở điếm viết thực đơn.

      Lại đến Trương Trọng Vi ở Hàn Lâm viện làm xong xuôi công việc của ngày, đường về nhà, chiếu theo Lâm Y dặn dò, lên phố tìm quán rượu, nhìn xem nhà ai buôn bán nhộn nhịp, liền vào gọi mấy bầu rượu, mượn cái hộp ôm về, hẹn đến trả sau. Tửu điếm ở Đông Kinh bình thường đều rất hào phóng, đừng đồ uống rượu có thể mượn ra ngoài, chỉ cần vào điếm tiêu tiền hai lần, ngay cả dụng cụ bằng bạc cũng cho mượn luôn, bởi vậy Trương Trọng Vi đường thông suốt bị ngăn cản, hết con phố, ôm về hai hộp rượu nặng trịch.

      Dương Thăng trùng hợp cũng dạo con phố này, vô tình nhìn thấy Trương Trọng Vi hành vi cổ quái, liên tiếp chui vào mấy quán rượu mà hề ngồi xuống, chỉ mua rượu mang theo. ta lấy làm lạ, lại có việc gì làm, liền theo đuôi, thẳng đến khi thấy Trương Trọng Vi chuẩn bị về nhà, mới tiến lên chụp vai chàng, hỏi. “Cháu trai, nếu muốn uống rượu sao ngồi xuống uống cho rồi về, cần gì phải ôm trong tay mệt người?”.

      Trương Trọng Vi bị ông cậu làm giật mình hoảng sợ, trong cái khó ló cái khôn. “ người uống có gì thú vị, bởi vậy cháu muốn mang về cùng nương tử uống đó mà”.

      Dương Thăng chê cười chàng. “Ta xem cháu là sợ vợ như sợ cọp, dám uống rượu bên ngoài chứ gì”.

      Trương Trọng Vi lòng nghĩ cách thoát thân, cũng tranh cãi với ta, liên tục gật gù, . “Hôm qua cậu tặng đến rượu ngon, vợ chồng cháu uống nghiện”. xong cúi người, từ tốn . “ tay lỉnh kỉnh đồ đạc, hành lễ với cậu được, nương tử còn chờ ở nhà, cháu trước”.

      Dương Thăng nghe cháu trai cũng thấy thú vị, mua mấy bầu rượu đến uống cùng Lan Chi, thẳng đến lúc men say mấy phần mới trở về nhà.

      Về đến nhà, Ngưu phu nhân chặn ta ngay cửa phòng, chất vấn. “ lại đâu lêu lổng đó hả?”.

      Dương Thăng lôi Trương Trọng Vi ra làm bình phong, dối. “ hề lêu lổng, con uống rượu với cháu trai”.

      Ngưu phu nhân đương nhiên tin, . “Chớ có dỗ tôi, Trương Nhị lang sớm trở lại”.

      Dương Thăng lúc này mới nhớ ra Trương Trọng Vi ở nhà của mình, giấu hành tung được, đành tìm lý do khác. “Mẹ, ban nãy con vừa gặp kiện kì lạ, Trương Nhị lang tìm các quán rượu chung quanh, nhưng ngồi uống, chỉ mua rượu mang về nhà”.

      ta chỉ thuận miệng ra, để Ngưu phu nhân ép hỏi, ngờ Ngưu phu nhân lại thấy hứng thú với chuyện này, chẳng những buông tha ta, còn kéo ta vào trong phòng, hỏi. “Lời này là ?”.

      Dương Thăng lòng muốn bà mau chóng rời , vội gật gù, nấc hơi rượu cái, . “Chính xác trăm phần, nếu mẹ tin, bản thân tự mình hỏi, con muốn ngủ”.

      Ngưu phu nhân vỗ ta chưởng, mắng. “Chỉ biết ngủ, mọi quan tâm, hôm nay chưởng quầy hai tửu lâu nhà chúng ta đều nghị luận, bảo rằng Trương Nhị lang hôm qua hỏi thăm bọn họ giá cả số loại rượu, mẹ thấy kiểu của cậu ta là định mở cước điếm”.

      Dương Thăng để ý, . “ giờ cước điếm kiếm được tiền, cậu ta muốn mở cái cũng bình thường thôi”.

      Ngưu phu nhân chỉ tiếc rèn sắt thành thép, dí vào cái trán ta. “ lắm, Đông Kinh này cước điếm hơn ba trăm nhà, vốn sư nhiều cháo ít, thêm cái của cậu ta liền thêm người cạnh tranh”.

      Dương Thăng cười nhạo. “Con thấy mẹ đối đãi bọn họ thân thiết nồng nhiệt, còn tưởng mẹ thiện tâm thế nào, bọn họ nay chỗ mưu sinh, nghĩ muốn mở cái cước điếm, mẹ giúp thôi, còn phải ngăn đón”.

      Ngưu phu nhân có chút xấu hổ, biện minh. “ chốn thương trường có thân thích, có can hệ, cũng thể vì giúp bọn họ mà làm hụt mất tiền lời của chính chúng ta”.

      Người trong thế gian đa phần đều đặt lợi ích của bản thân lên trước, cái gọi là ‘Người vì mình, trời tru đất diệt’ là thế ấy, Ngưu phu nhân tính toán mọi thứ cho sản nghiệp nhà họ Dương, này có gì đáng trách, Dương Thăng cảm thấy bà có lý, tranh luận nữa, chuyển sang an ủi. “Bọn họ có thể có bao nhiêu vốn chứ, cho dù mở cước điếm, nhiều lắm chỉ là cái ‘phách hộ’, cạnh tranh nổi nhà chúng ta?”.

      Ngưu phu nhân nhớ tới hai vợ chồng Trương Trọng Vi lúc vào nhà chỉ có đúng hai cái rương, liền nhoẻn miệng cười. “Con đúng, là mẹ lo lắng quá mức”. Lại vuốt đầu con trai. “Thăng nhi, con có thiên phú kinh thương, theo mẹ học buôn bán , hai năm thôi…”.

      Dương Thăng liều mạng tránh thoát tay bà, bất mãn . “Con muốn học, trừ phi mẹ cho con cưới Lan Chi”.

      Ngưu phu nhân vẫn chưa biết Lan Chi được Dương Thăng bao nuôi, sẵng giọng. “Lan Chi là thiếp nhà người khác, mê sảng gì đó”.

      Dương Thăng thử thái độ của bà chút, thấy bà phản ứng như thế, dám tiếp, đành giả bộ say, lăn ra giường.

      Trong lúc Dương Thăng kể cho Ngưu phu nhân nghe chuyện gặp Trương Trọng Vi như thế nào, bên kia Trương Trọng Vi cũng tương tự, vừa thưởng rượu với Lâm Y vừa kể. “Hôm nay gặp phải cậu, khó khăn mới lừa được”.

      Lâm Y trêu ghẹo chàng. “ tồi, giờ chàng cũng học được dối, có tiềm chất kinh doanh”.

      Trương Trọng Vi nhàng trách mắng. “ bậy, việc buôn bán phải dựa tin tưởng, sao có thể lừa gạt người ta”.

      Lâm Y đồng ý. “Lời này rất đúng”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Bà ngoại buôn bán quen thuộc, thái độ làm người nhất định khôn khéo, nếu cậu kể tình cảnh lúc đó cho bà ngoại nghe, khiến bà cảnh giác”.

      Lâm Y cười. “An tâm , bọn họ nhiều lắm chỉ đoán được chúng ta phải mở cước điếm, đoán ra chúng ta muốn chuyên môn chiêu đãi phụ nữ”.

      Trương Trọng Vi cảm thán. “Chỉ là mở cái điếm thôi, có gì to tát đâu, còn phải giấu tới giấu lui”.

      Lâm Y . “Em có cách gì đâu, nếu phải bà ngoại từng khuyên can em đừng mở điếm, cũng tất yếu giấu làm gì”.

      Hai người thưởng rượu xong, lại bảo Thanh Miêu đến thử, cuối cùng tuyển ra mấy loại, ghi lại cùng với những loại hôm qua. Lâm Y gẩy bàn tính, tính phí tổn, bàn ghế tạm thời đặt sáu bộ, tổng cộng tám trăm bốn mươi văn; quầy rượu và tủ rượu, hai trăm ba mươi văn; dụng cụ uống rượu, lò hâm, than củi vân vân, ước chừng quan tiền túc mạch; rượu tổng cộng chọn năm loại, ấn theo cân bán, đơn giá hết trăm bốn mươi văn.

      Lâm Y tính xong, báo tổng số. “Toàn bộ hết hai quan hai trăm mười văn, tiền túc mạch, thức nhắm trái cây và nhân lực tính sau”.

      Trương Trọng Vi vui mừng . “Phí tổn tính cao, cước điếm này có thể mở được rồi”. Lại hỏi. “Chuyện kết phường cùng nhập hàng mứt quả thức nhắm trái cây với thím hỏi ràng chưa?”.

      Lâm Y gật đầu, giấu chuyện Phương thị điêu ngoa vô lý, chỉ chọn dễ nghe mà , quả nhiên Trương Trọng Vi vui vẻ thôi.

      Thanh Miêu ở bên nghe thấy, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân phải mướn tiểu nhị?”.

      Lâm Y trước với Trương Trọng Vi. “Nếu lúc nào em cũng canh giữ trong điếm, chỉ sợ bị các phu nhân quan lại khác xem thường”.

      Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, . “Đúng thế, trừ phi cần phải xã giao, cần thiết ra”.

      Lâm Y lại với Thanh Miêu. “ khi vậy, đến lúc đó chỉ mình em đủ, vẫn là mướn thêm người để sai sử”.

      Thanh Miêu . “ giờ mướn người, nếu biết chi tiết, bị lừa phen là có, bằng tìm người quen đến làm việc”.

      Lâm Y . “Nếu có người quen chịu hỗ trợ đương nhiên là tốt, nhưng đây là Đông Kinh, cũng phải Mi Châu, chốc làm sao tìm được”.

      Thanh Miêu kể lại hôm nay ở Nhị phòng thấy tình cảnh của thím Dương, . “Em thấy thím Dương ở Nhị phòng sống hề như ý”.

      Lâm Y . “Nhị phu nhân vốn đặc biệt thích thím, chuẩn là thím Nhâm mượn cơ hội xa lánh thím”.

      Thím Dương là vú nuôi của Trương Trọng Vi, Trương Trọng Vi và bà tình cảm sâu đậm, nghe vậy vội la lên. “Ta khó khăn vượt khổ, làm quan, làm sao để vú nuôi còn phải chịu khổ, nếu bà bất hòa với thím Nhâm, bằng chúng ta đưa bà về đây nuôi sống”.

      Thái độ làm người của thím Dương, Lâm Y cực tin tưởng, nếu bà chịu đến hỗ trợ trông điếm, thể tốt hơn, nhưng Phương thị chịu thả người hay cũng khó .

      Trương Trọng Vi cũng đoán chính xác được tâm tư Phương thị, chỉ có thể . “Chờ tìm được phòng ở, bố trí mặt tiền cửa hàng xong, chúng ta đến huyện Tường Phù chuyến”.

      Lâm Y gật đầu đồng ý, thu hồi danh sách phí tổn, yên tĩnh chờ đợi tin tức tốt sau cơn bĩ cực.

      quá mấy ngày, triều đình ban bố chiếu lệnh, giảm miễn ba tháng tiền thuê cho người bị nạn, phòng hạ đẳng giảm nửa, trung đẳng giảm bốn phần, thượng đẳng ba phần. Chiếu hai gian lúc trước Trương Trọng Vi thuê, tổng cộng tính ba tháng chẳng những lỗ tiền, ngược lại lời món. Lâm Y gẩy bàn tính, mừng rỡ. “Chúng ta đúng là nhân họa đắc phúc”.

      Thanh Miêu cũng hưng phấn, nhưng lo lắng loại phòng ở lúc trước bọn họ thuê tiện mở cước điếm, . “Tuy là giảm miễn tiền thuê nhà, nhưng chỉ giới hạn đối với phòng ở của triều đình cho thuê mà thôi, nếu chúng ta muốn thuê của tư nhân lại được”.

      Lâm Y nghĩ nghĩ, . “Phòng ở triều đình cho thuê có gian ngoài gian trong, phòng khách dùng để mở điếm, gian trong chúng ta ở, nhưng ra tồi, chỉ là hơi chút, có chỗ bày bàn”.

      Trương Trọng Vi . “Nếu ngại , cũng khó, chúng ta thuê căn gian ngoài hai gian trong
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 142: Lâm Y chuyển nhà


      Lâm Y cười khen ngợi. “Chủ ý này tồi, cũng là chàng đầu óc nhanh nhạy”.

      Trương Trọng Vi cao hứng có thể rời khỏi nhà thân thích, ngày hôm sau liền đến Hàn Lâm viện xin nghỉ nửa ngày, đến thẳng vụ lâu điếm, hỏi quan chuyên tri phòng ốc nào ở Đông Kinh được miễn giảm tiền thuê.

      Quan chuyên tri cẩn thận xem xét khế ước Trương Trọng Vi mang theo, lấy ra quyển sổ dày, gác lên bàn, . “Đây là sổ đỏ, dễ nhìn thôi, tự xem ”.

      Trương Trọng Vi đứng trước bàn, lật từng tờ nhìn kĩ, gần như chỗ nào cũng có phòng ốc cho thuê được miễn giảm, nhưng phải chỗ nào cũng có phòng thượng đẳng, chàng lật đến những tờ cuối cùng mới chọn được nơi, phòng ba gian, cũng có phòng hạ đẳng. Chàng mười phần vừa lòng nơi này, chỉ cho quan chuyên tri thấy, . “Tôi muốn thuê ở đây, biết có còn phòng trống ?”.

      Quan chuyên tri biết Trương Trọng Vi là Hàn Lâm biên tu, cười . “ cũng biết chọn, phòng thượng đẳng này qua hai gian nữa là nhà của Vương hàn lâm, phòng hạ đẳng đằng sau chính là Âu Dương phủ doãn ở”.

      Trương Trọng Vi kinh ngạc hỏi. “Mấy năm trước thăm hỏi Âu Dương phủ doãn, ông ấy thuê cả viện để ở, giờ sao vẫn còn ngụ tại phòng hạ đẳng?”.

      Quan chuyên tri che nửa miệng, thầm. “Dân cư trong nhà dần dần đông lên, lại chịu nhận quà cáp, thuê phòng hạ đẳng ở ở đâu?”.

      Trương Trọng Vi là bội phục Âu Dương phủ doãn cương trực công chính, tiếp nữa, chỉ hỏi. “Chỗ tôi chọn rốt cuộc có phòng trống ?”.

      Quan chuyên tri lại lấy bản ghi chép ra, lật vài tờ, đáp. “Mới gặp tai nạn, có mấy người thuê nổi phòng thượng đẳng, còn vài căn trống lận, hạ đẳng cũng có nữa”.

      Trương Trọng Vi yên tâm, lại hỏi quan chuyên tri. “Nếu hôm nay tôi trả tiền, có thể dọn vào ở ngay được ?”.

      Quan chuyên tri thích nhất người thẳng thắn dễ chịu như thế, cười . “Đương nhiên là được”. Lại tâng bốc chàng chút. “Biên tu là có con mắt tinh đời, phòng ốc chỗ này tuy hơi tĩnh lặng, nhưng chỉ cách cầu Châu Kiều tập hợp nhiều phú thương cái ngõ thôi, xem như trong tĩnh có náo nhiệt”.

      Qua cầu Châu Kiều là đoạn ngự phố, người đến người náo nhiệt phi phàm, chợ đêm mỗi ngày Thanh Miêu bán thức ăn, còn có phủ họ Dương đều ở gần đó, đoạn đường như vậy nếu kinh doanh xác định vô cùng tốt, nhưng Trương Trọng Vi lo lắng Lâm Y muốn ở quá gần Ngưu phu nhân, nên phải về bàn bạc với nương tử, ôm tiền lại quay về.

      Chàng rời khỏi vụ lâu điếm, trở lại khách viện phủ họ Dương, Lâm Y ra đón, đưa chén nước , hỏi. “Phòng thuê thế nào rồi?”.

      Trương Trọng Vi uống mạch hết chén nước, . “Cách nơi này cái ngõ thôi, ta sợ em thích, bởi vậy dám đặt cọc tiền”.

      Lâm Y ngạc nhiên . “Nơi này vị trí coi như tệ, sao em lại thích?”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Em chấp nhận ở gần phủ họ Dương ?”.

      Lâm Y cười. “Này có liên quan gì đâu? Tuy rằng bà ngoại muốn chúng ta mở cước điếm lắm, nhưng dù sao cũng phải cho chúng ta kiếm chén cơm để ăn chứ”.

      Trương Trọng Vi đặt chén nước xuống, đứng dậy, . “Vậy được rồi, ta dẫn em đến ngõ bên cạnh trộm coi chút, nếu em vừa lòng, chúng ta liền thuê”.

      Lâm Y lấy mũ trùm, lại gọi Thanh Miêu, cùng Trương Trọng Vi đồng loạt xem.

      Ngự phố bên cầu Châu Kiều, nhà cao cửa rộng, toàn là thương nhân giàu có ở, ngõ bên cạnh là phòng thuê triều đình xây nên, gần như ở đó toàn là quan viên lớn . Phòng ốc ở đây đại khái cũng giống phòng ốc ở khu đông cổng Chu Tước môn, đằng trước là dãy phòng thượng đẳng, ở giữa là phòng trung đẳng, cuối cùng là lớp phòng hạ đẳng.

      Lâm Y trước tiên ra vào mấy bận nhìn thử, khen. “Chức vị như chàng là sống thanh liêm, bằng chẳng tới mức mua nổi nhà để ở”.

      Trương Trọng Vi dẫn nàng đến trước căn thượng đẳng chính giữa ngõ, . “Ta nhìn trúng là gian này, em xem thử thế nào?”.

      Giấy bồi cửa sổ của gian nhà bị rách chút, vừa tiện cho Lâm Y, nàng nhìn xuyên qua cửa sổ thấy bên trong phòng ngoài hai phòng trong, diện tích lớn hơn phòng lúc trước bọn họ ở. Nàng quay đầu lại với Trương Trọng Vi. “Vị trí tốt lắm, phòng ốc cũng tệ, nhưng phòng này lớn hơn phòng lúc trước chúng ta ở, biết tiền thuê có nhiều hơn ?”.

      Trương Trọng Vi sờ sờ đầu, . “Bởi vì chưa biết có thuê hay , ta tiện hỏi thăm giá, ngày mai lại đến hỏi sau”.

      Lâm Y dặn chàng. “Hỏi thử xem, quan viên triều đình thuê phòng có rẻ hơn chút nào nhé?”.

      Trương Trọng Vi cười. “Em còn chưa làm bà chủ mà có dáng dấp của bà chủ rồi”.

      Thanh Miêu chạy từ đằng sau tới, kinh hỉ kêu lên. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, trước cửa phòng hạ đẳng đằng sau gian này có sẵn bếp lò, chúng ta thuê gian đó , thế nào?”.

      Trương Trọng Vi và Lâm Y cùng ra đằng sau nhìn thử, đều cảm thấy bếp lò đắp vững chắc, nhìn nhau gật đầu, quyết định là nơi này.

      Ngày tiếp theo, Trương Trọng Vi đến Hàn Lâm viện, lấy cớ chuyển nhà xin nghỉ ngày, lại đến thẳng vụ lâu điếm, hỏi giá hai gian phòng kia.

      Vụ lâu điếm tính toán giá cả phòng ốc khác với Lâm Y, diện tích phải căn cứ mấu chốt, chỉ cần khác biệt quá lớn, giá cả vẫn giống nhau. gian thượng đẳng phòng ngoài hai phòng trong, thêm gian hạ đẳng, tổng cộng tám quan bốn mươi chín văn tiền túc mạch.

      Trương Trọng Vi mang theo tiền, ngay tại đó kiểm kê xong, ký khế ước thuê, lại bôn ba về phủ họ Dương, hưng phấn dào dạt . “Nương tử, chúng ta chuyển nhà!”.

      Bọn họ tổng cộng chỉ có hai rương, dời cũng dễ dàng, Thanh Miêu lôi rương ra, để Trương Trọng Vi khiêng cái, và Lâm Y cùng khiêng cái.

      Lâm Y sẵng giọng. “Gấp cái gì, chúng ta ở nhà họ Dương mấy ngày nay, muốn cũng phải đến chào từ biệt”.

      Trương Trọng Vi là vui quá hóa rồ, thế nhưng quên cấp bậc lễ nghĩa, ngượng ngùng vội sửa sang lại dung nhan, cùng Lâm Y đến gặp Ngưu phu nhân.

      Ngưu phu nhân nghe bọn họ phải chuyển , tiếc nuối . “Ta còn định ngăn khách viện ra ở cùng các cháu, tiểu viện kia bên ngoài tường vây ra là đường chính, mở cửa buôn bán thích hợp nhất”.

      Ngưu phu nhân ý tứ mờ mịt nhưng Lâm Y nghe ra, chỉ là thời cơ chưa tới, nàng phải bỏ qua, . “Chúng cháu cũng cực muốn ở lại với bà ngoại, nhưng triều đình miễn giảm tiền thuê, thuê thiệt”.

      Ngưu phu nhân cũng miễn cưỡng giữ lại, vài câu khách sáo, gọi hai tên đầy tớ tới sai bọn họ giúp đỡ gia đình Trương Trọng Vi khiêng hành lý đến nhà mới.

      Lâm Y tạ ơn Ngưu phu nhân. “Đợi phòng ốc thu dọn sạch , cháu dâu đến mời bà ngoại dùng trà”.

      Ngưu phu nhân cười. “Đương nhiên phải đến ấm nhà tân gia cho cháu”. Lại với Trương Trọng Vi. “Đừng quên mất bà ngoại đấy nhé, thường xuyên đến ngồi chơi”.

      Dương Thăng cũng nghe được tin bọn họ muốn chuyển nhà, dẫn theo sáu gã sai vặt từ ngoài cửa vào, . “Ta đến giúp cháu trai chuyển nhà, cháu cũng đừng thay đổi chỗ ở mà quên mất tới tìm ta uống rượu”.

      Trương Trọng Vi biết ý tứ “uống rượu” là gì, ậm ừ cho qua.

      Dương Thăng sai người hầu khiêng rương, lại bảo ngoài cổng chuẩn bị kiệu. Lâm Y vội xua. “Chỉ mấy bước chân, cần phiền toái như vậy”.

      Ngưu phu nhân . “Cháu giờ là phu nhân nhà quan, nên có cốt cách của phu nhân nhà quan, dù có bước chân nữa cũng phải ngồi kiệu”.

      Lâm Y từ chối được, đành theo, ra ngoài cổng lên kiệu, Trương Trọng Vi cưỡi ngựa, hai gã sai vặt khiêng rương từ Thanh Miêu dẫn đường, đoàn người hướng ngõ sau cầu Châu Kiều.

      Tới nhà mới thuê, Lâm Y chỉ huy gã sai vặt đặt rương vào buồng trong phía đông, sổ tiền thưởng tiễn bước bọn họ, khóa kĩ phòng, ra vách tường phía tây sảnh, phân phó Thanh Miêu. “Ta thấy có thợ xây chờ công việc, em gọi mấy người đến, chúng ta đập bức tường này ra, đả thông gian phía tây và phòng khách”.

      Thanh Miêu vâng theo , mời đến hai thợ, trước đập tường, sau tô trát vữa đổi mới hoàn toàn. Đợi phòng ở thu dọn sạch xong là hôm sau, Trương Trọng Vi phải Hàn Lâm viện làm việc, chỉ còn Lâm Y và Thanh Miêu hai người bận rộn, cũng may lúc hai người còn ở nông thôn quen độc lập tự chủ, làm việc lưu loát vô cùng, bày bàn, sắp xếp đồ uống rượu, chưa tới ba ngày, cước điếm nho ra khuông ra dạng.

      Thanh Miêu lại đến huyện Tường Phù chuyến, bẩm báo Lí Thư số lượng thức nhắm trái cây mứt quả Lâm Y cần, cầu Lí Thư cùng đặt hàng, hẹn hai ngày sau đến lấy.

      Mấu chốt để cước điếm thịnh vượng vẫn là rượu, Lâm Y giao việc đặt rượu cho Trương Trọng Vi, đưa danh sách rượu ghi lại cho chàng, đến từng nơi mua.

      Như thế qua mấy ngày, mọi thứ tề tụ đủ, chỉ thiếu người hâm nóng rượu giỏi, Lâm Y quen đất đai con người ở Đông Kinh, biết đâu tìm, liền định nhờ tới người môi giới kiếm dùm, Thanh Miêu lại . “Nhị thiếu phu nhân, em đề cử người”.

      Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Em biết ai ở Đông Kinh này?”.

      Thanh Miêu đáp. “Người này Nhị thiếu phu nhân cũng biết, chính là bà bà bán rượu lúc trước ở đối diện chúng ta, trận hỏa hoạn lần đó đốt tửu quán nhà bà ấy thành tro, giờ cả gia đình biết làm sao”.

      Tay nghề hâm nóng rượu của bà bà Lâm Y từng thử qua, tồi, ngay cả Trương Đống cũng khen ngợi, vì thế nàng . “Vậy em đến hỏi thử xem bà ấy có chấp nhận hay , nhưng em có biết giờ bà ấy ở đâu ?”.

      Thanh Miêu đáp. “Em biết, gia đình họ dựng lều ở cạnh chợ đêm”.

      ra chợ đêm, ý đồ đến, bà bà bán rượu lo cả nhà sinh kế có, nghĩ muốn mở tửu quán tiếp nhưng có tiền vốn, bởi vậy cực kì sảng khoái đồng ý, bảo rằng chính mình tùy thời có thể bắt tay vào làm việc ngay.

      Thanh Miêu dẫn bà bà bán rượu đến trước mặt Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, bà bà bán rượu tìm đến”.

      Lâm Y đánh giá bà ấy phen, thấy bà giờ mặc dù nghèo túng nhưng quần áo vẫn chỉnh tề như cũ, mới thầm gật đầu, hỏi. “Cứ mãi gọi bà bà thế này bà bà thế kia, còn biết bà xưng hô là gì?”.

      Bà bà bán rượu đáp. “Lão thân họ Chúc, Nhị thiếu phu nhân cứ gọi tôi là Chúc bà bà ”.

      Bà ấy bản thân từng mở tửu quán, kinh nghiệm nhiều hơn Lâm Y, hiểu được lần này gọi mình tới phải chỉ để hỏi tên tuổi mà thôi, tự chủ động . “Đồ hâm rượu để ở đâu, tôi thử hâm bầu cho Nhị thiếu phu nhân”.

      Lâm Y lần đầu mở điếm, cực kì muốn người có kinh nghiệm đến giúp đỡ, nghe vậy rất vui lòng, vội kêu Thanh Miêu mang bếp lò than củi vân vân tới, mời Chúc bà bà triển lãm tay nghề.

      Chúc bà bà thấy trong dụng cụ có bầu rượu giữ ấm họa tiết tạo hình hoa sen xanh, còn chưa động vào tán thưởng tiếng trước.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 143: Mời khách


      Lâm Y cười. “Đó là của hồi môn của tôi, giờ cuộc sống gian nan, đành phải lấy ra sử dụng”.

      Chúc bà bà nhóm lò, nấu nước nóng hâm rượu, động tác thành thạo, đảo mắt hâm xong li rượu trái cây, bưng đến trước mặt Lâm Y, Lâm Y nhấp ngụm, độ ấm vừa phải, vị vô cùng tốt, mặc dù nàng chưa phỏng vấn qua những người khác, nhưng lúc trước khi khảo sát cước điếm, gặp qua ít người hâm rượu, rất nhiều người từ các đại tửu lâu còn kém tay nghề hơn thế này, vì thế nàng khen. “Chúc bà bà hâm rượu ấm áp vừa phải”.

      Chúc bà bà khiêm tốn . “Là Nhị thiếu phu nhân có rượu ngon”.

      Lâm Y quyết định giữ bà lại, định bụng cân nhắc chuyện thử việc, đột nhiên nhớ tới, Đại Tống có pháp luật bảo hộ lao động, nếu nàng hài lòng về Chúc bà bà, tùy thời có thể sa thải, thậm chí cần câu từ biệt.

      Chúc bà bà nghe Lâm Y chịu thuê mình, thập phần cao hứng, đến dập đầu tạ ơn nàng. Lâm Y hẹn ba ngày sau bắt đầu làm việc, buổi sáng đến điếm sớm khắc thời gian, chuẩn bị dụng cụ vật dụng hâm rượu, buổi tối về muộn khắc, dọn dẹp mọi thứ, tiền công mỗi ngày tám mươi văn, bao cơm trưa.

      Đãi ngộ công bằng, Chúc bà bà vừa lòng đồng ý, lại luôn mãi tạ ơn Lâm Y rồi mới rời .

      Lâm Y với Thanh Miêu. “Thuê người tuy ít nhưng vẫn phải có quy củ đàng hoàng, em nghĩ rồi viết thử xem”.

      Thanh Miêu ngây ra. “Viết như thế nào, chủ tử?”.

      Lâm Y dạy nàng. “Đơn giản, buổi sáng mấy giờ bắt đầu làm việc, buổi tối mấy giờ kết thúc công việc, nếu đến trễ phải trừ bao nhiêu tiền… Cứ thế”.

      Thanh Miêu nghe hiểu được, . “Cái này đơn giản”. Lập tức trải giấy, viết mấy điều đưa cho Lâm Y đọc, bên ngoại trừ chế độ chấm công mà Lâm Y muốn, còn có trong lúc làm việc được vô cớ rời , được ăn quà vặt cắn hạt dưa linh tinh. Lâm Y đặt bút sửa lại mấy chỗ, khen nàng. “Trẻ dễ dạy, sau này em cứ chiếu theo mấy điều này mà quản lý điếm”.

      Thanh Miêu thu hồi “bản quy tắc”, trịnh trọng gật đầu.

      Buổi tối Trương Trọng Vi về nhà, mang theo xấp thiếp mời, đưa cho Lâm Y. “Đông Kinh khác nông thôn, tự viết thiếp mời phổ biến, đều là mua thiếp sẵn, nét cắt uốn lượn mạ vàng các kiểu, ta nghĩ các phu nhân đều là người chú ý chi tiết nên cũng mua về”.

      Lâm Y khen. “Chàng lo lắng chu đáo, nên như thế”. Nàng lấy thiếp mời ra nhìn thử, bên ấn sẵn câu chào mời, chỉ cần ghi tên là được, rất tiện.

      Trương Trọng Vi sở dĩ mang thiếp mời về là vì Lâm Y tính gửi cho các vị phu nhân quan viên trong Hàn Lâm viện, mời bọn họ ngày khai trương đến uống rượu, toàn bộ miễn phí.

      Ở Đại Tống có thói quen, là phụ nữ cần lấy họ chồng, mà xưng hô bằng họ của nhà mẹ đẻ, Lâm Y giơ bút, gặp khó. “Chàng là đàn ông, tiện hỏi thăm họ của vợ đồng nghiệp, thiếp mời này nên viết thế nào đây?”.

      Trương Trọng Vi . “ biết họ của người nữ, tạm lấy họ của nhà chồng xưng hô cũng có, tính thất lễ”.

      Lâm Y an tâm, Trương Trọng Vi liệt kê các đồng nghiệp trong Hàn Lâm viện thành danh sách, lại chiếu theo danh sách đó đoan chính viết lên thiếp mời. Đợi nàng làm xong, phát thiếu người, vội hỏi Trương Trọng Vi. “Phu nhân Âu Dương phủ doãn sao nằm trong danh sách? Âu Dương phủ doãn dù rời khỏi Hàn Lâm viện nhưng rốt cuộc vẫn có ơn thưởng thức chàng, mời phu nhân nhà ông ấy được hay lắm?”.

      Trương Trọng Vi . “Em biết, phu nhân Âu Dương phủ doãn và phu nhân Vương hàn lâm xưa nay bất hòa, chẳng những bây giờ được mời cùng nhau, sau này em cũng phải cẩn thận tỉnh táo chút, ngàn vạn lần chớ để hai người này gặp gỡ”.

      Lâm Y ngạc nhiên . “Âu Dương phủ doãn và Vương hàn lâm trở mặt thành thù? Chưa từng nghe chàng qua”.

      Trương Trọng Vi trả lời. “Âu Dương phủ doãn và Vương hàn lâm thân nhau lắm, thường xuyên cùng nhau ngâm thơ đối đáp, ta cũng biết vì sao phu nhân bọn họ lại nhìn nhau vừa mắt”.

      Lâm Y nghi ngờ. “Chẳng lẽ bởi vì đàn ông bận tâm mặt mũi quan trường, tiện ra mặt, giao hết buồn bực cho nương tử xử lý?”.

      Đàn ông trời sinh thích nhiều chuyện, có gì hay để về những suy đoán như thế này, cũng có hứng thú, Trương Trọng Vi phụ họa vài câu lập tức dẫn dắt câu chuyện rời . “Chúng ta còn muốn đón thím Dương về đây, vừa lúc ngày mai ta có rảnh, chúng ta đến huyện Tường Phù xem?”.

      Lâm Y . “Nhị phu nhân vốn thích thím, hơn nữa thím là vú nuôi của chàng, chỉ cần chàng lên tiếng, Nhị phu nhân đương nhiên đồng ý cho người”.

      Trương Trọng Vi nghe ý tứ câu này là muốn chàng mình trước, hơi mất hứng. “Em chung với ta?”.

      Lâm Y thầm nghĩ, nếu Phương thị thấy nàng, chẳng có việc gì cũng muốn làm khó dễ ba phần, chuyện vốn dễ dàng lại phức tạp hóa lên, còn bằng Trương Trọng Vi mình tốt hơn. Nàng sợ ra câu này Trương Trọng Vi lại truy hỏi kĩ càng việc, bởi vậy dối lý do khác. “Cước điếm nhà chúng ta sắp khai trương, sợ bà ngoại giành trước bước nữa, em thông báo bà ngoại tiếng, bằng đến lúc khai trước bà biết, nhất định giận lắm”.

      Câu này có lý, Trương Trọng Vi sớm lo lắng vấn đề này, vì thế sảng khoái đồng ý đề nghị của Lâm Y.

      Ngày hôm sau, vợ chồng hai người tự phân công làm việc, Trương Trọng Vi huyện Tường Phù, Lâm Y chuẩn bị đến phủ họ Dương. Nàng nhớ tới ngày đó Ngưu phu nhân có nhắc chuyện “cốt cách phu nhân”, sợ bị bà xem nên dù chỉ cách cái ngõ, nàng vẫn gọi Thanh Miêu thuê cỗ kiệu, ngồi qua đó.

      Ngưu phu nhân tính sổ sách, nghe thấy Lâm Y đến, vội buông hết ra đại sảnh gặp nàng, cười hỏi. “Nhà mới thu dọn xong hết? Chuẩn bị đưa thiếp mời ta phải ? Ta dẫn cậu các cháu đến mừng tân gia”.

      Ngưu phu nhân chỉ là hỏi theo lễ tiết, ngờ Lâm Y thực lấy thiếp mời ra, hai tay đưa cho bà. “Chúng cháu mới mở cước điếm, khai trương xin mời bà ngoại và cậu đến ngồi chơi, biết có được vinh dự ấy hay ?”.

      Ngưu phu nhân sớm đoán được hai người muốn mở điếm, hề bất ngờ à tiếng, nhận lấy thiếp mời nhìn thử, cố ý hỏi. “Các cháu định mở điếm gì?”.

      Lâm Y đáp. “Là cước điếm bán rượu, nhưng chỉ chiêu đãi nữ khách mà thôi”.

      Ngưu phu nhân bấy giờ mới kinh ngạc. “Chỉ chiêu đãi nữ khách? Nào có điếm như thế?”.

      Đúng là có điếm như thế mới kiếm được tiền đó, Lâm Y cười đáp. “Rất nhiều phu nhân các đồng nghiệp của Trọng Vi ngày thường có nơi , bởi vậy cháu suy nghĩ mở cước điếm cho bọn họ nghỉ chân”.

      Đại Tống chưa hề có tiền lệ quán rượu cho nữ giới, Ngưu phu nhân vẫn ôm thái độ hoài nghi ý tưởng của Lâm Y. Bà vốn có ba phần bất mãn với việc Lâm Y cũng mở cước điếm, giờ nghe là nữ quán rượu, nghĩ bụng gây trở ngại cho chuyện làm ăn nhà mình, hoàn toàn yên lòng, chẳng những yên lòng, còn hơi thương hại… Làm gì có phụ nữ đàng hoàng nào muốn ra ngoài uống rượu đâu, điếm độc hành biệt lập như vậy, lỗ vốn là sớm hay muộn.

      Ngưu phu nhân trong lòng chứa bảy phần thương hại ba phần khinh thường, ngoài miệng lại tâng bốc Lâm Y. “Chúc mừng các cháu mở điếm, kinh doanh nhất định náo nhiệt hơn cả nhà chúng ta”.

      Lâm Y biết suy nghĩ của Ngưu phu nhân, vội đỡ. “Chỉ là gian điếm , nào dám đánh đồng với đại tửu lâu của bà ngoại”.

      Ngưu phu nhân đưa thiếp cho Kim Bảo thu, . “Đến lúc đó ta nhất định cùng cậu các cháu tới cổ động”.

      Lâm Y thấy bà có ý tiễn khách, vội . “Hôm nay cháu dâu đến ngoài đưa thiếp mời cho bà ngoại, còn có chuyện thương lượng”.

      Ngưu phu nhân tưởng Lâm Y muốn vay tiền, châm chước lát mới hỏi nàng có việc gì.

      Lâm Y ra lại khác hoàn toàn với bà tưởng. “Chúng cháu nhập rượu trong điếm, có loại tên là rượu thanh phong, loại nữa là rượu bạch dương, nghe Trọng Vi , hai loại này tửu lâu nhà bà ngoại cũng có bán, bởi vậy cháu dâu định xin bà ngoại cùng nhau nhập hàng”.

      Ngưu phu nhân hiểu ý, hỏi. “Cháu biết nhập hàng từ đâu? Hay muốn tìm?”.

      Lâm Y lắc đầu. “Hết thảy phải, là cháu nghĩ nếu chúng ta cùng nhau nhập hàng, mua nhiều hơn, Cao Dương điếm có thể giảm giá hay ”.

      Ngưu phu nhân chưa bao giờ nghe qua kiểu như thế, kinh ngạc . “Cháu thế nhưng cũng biết tính toán ghê, giống thương nhân”. Bà dừng lại chút, tiếp. “Hai tòa tửu lâu nhà chúng ta lượng nhập vốn lớn, có cháu hay có cháu đều vậy”.

      Lâm Y biết bà là ghét bỏ điếm của nàng , hay là chiêu lạt mềm buộc chặt, chỉ . “Nếu bà ngoại muốn, vậy cháu đến nơi khác hỏi vậy”.

      Ngưu phu nhân ngờ nàng chẳng hề tiếp tục năn nỉ, đành phải cho hết. “Chúng ta là thân thích, đương nhiên phải đỡ các cháu phen, cháu muốn nhập bao nhiêu, báo số lượng là được”.

      Lâm Y trước tạ ơn bà, lại đáp. “Vì vội vã khai trương, chúng cháu mua rượu rồi. Chờ thêm mấy ngày nữa, cháu tính toán ra được số lượng cố định cần thiết, lúc đó lại đến báo cho bà ngoại”.

      Ngưu phu nhân đồng ý, sai người bưng canh, Lâm Y nghe Dương thị kể qua quy củ trong kinh thành, đón khách mời trà, tiễn khách bưng canh, liền bưng bát canh nhấp chút môi, cáo từ rời .

      Lâm Y về đến nhà bao lâu, Trương Trọng Vi cũng trở lại, thím Dương theo sau, nàng khỏi kinh hỉ reo lên. “Chàng làm việc cũng là nhanh quá”.

      Trương Trọng Vi . “Thím sảng khoái cho ta, còn định giữ ta lại ăn cơm, ta sợ em chờ lâu, ăn liền về rồi”.

      Lâm Y cười với chàng, kéo tay thím Dương, hỏi ngừng. Thím Dương cười . “Nhị thiếu phu nhân giờ là phu nhân nhà quan, thế nhưng hề ra vẻ kiêu ngạo”.

      Lâm Y sai Thanh Miêu mang ghế đến, mời thím ngồi xuống, cười . “Kiêu ngạo mấy nữa, trước mặt vú nuôi của Nhị thiếu gia cũng tỏ ra nổi”.

      Thím Dương nhìn chung quanh phòng, tấm tắc khen. “Điếm này bố trí tồi, nhất định làm ăn tấn tới”. Lại . “Nhị thiếu phu nhân muốn tôi làm chuyện gì, cứ việc sai bảo”.

      Lâm Y . “Ta cũng là tiểu nương tử lần đầu ngồi kiệu hoa, làm sao biết làm thế nào, chúng ta bàn bạc rồi quyết định”.

      Thím Dương . “Làm người hầu cũng được, tiểu nhị cũng được, tóm lại đều là hầu hạ người ta, tôi biết , Nhị thiếu phu nhân yên trăm cái tâm”.

      Lâm Y cười . “Biết thím tính tình tốt, nhẫn nại kiên trì, nên mới đặc biệt xin Nhị phu nhân cho thím tới đây, mong rằng thím chớ ghét bỏ chỗ của ta đơn sơ”.

      Thím Dương chùi mắt, thanh có chút nghẹn ngào. “Tôi biết Nhị thiếu phu nhân và Nhị thiếu gia thông cảm tôi ở bên kia sống tốt, lúc này mới nhận lấy tôi”.

      Lâm Y an ủi. “Là chúng ta sơ ý, thím là vú nuôi của Nhị thiếu gia, vốn nên ở cùng chúng ta, sớm mong đón thím về nhà”.

      giờ vai vế của thím Dương và Lâm Y khác, nên Q. có sửa chút xíu cách xưng hô.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :