1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Cổ Đại ] Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 133: Phí bịt miệng


      Lâm phu nhân cười. “Xem ra Lâm phu nhân quả là lần đầu đến Đông Kinh, hiểu giá thị trường ở nơi này lắm, chốn kinh thành này, những người có tay nghề nhưng mua nổi nguyên liệu có rất nhiều, cũng cần xa, vòng dãy phòng hạ đẳng đằng sau nhà chúng ta có thể tìm được vài người đó”.

      Thanh Miêu cầm cối chày đến, nghe thấy câu này, xen vào. “Chợ đêm đều là những sạp bán lẻ, vốn kiếm được nhiều, nếu mướn người ta, lợi nhuận càng ít , có lời”.

      Lâm phu nhân ngạc nhiên. “Nha đầu ngươi thế nhưng hiểu công việc ghê”.

      Thanh Miêu đắc ý. “Đương nhiên, mỗi ngày tôi đều ra chợ bán củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương”.

      Lâm phu nhân tiếp. “Vậy chúng ta hùn mỗi người nửa vốn, mở quán rượu, vừa kiếm được tiền, vừa tốn ít sức”.

      Lâm Y muốn kết phường buôn bán với vị Lâm phu nhân này, nhưng nếu có thể tìm hiểu ít nhiều tin tức về giá thị trường ở Đông Kinh vẫn tốt, liền hỏi. “Lâm phu nhân tìm được đầu bếp?”.

      Lâm phu nhân cười. “Tìm đầu bếp làm chi, Đông Kinh nhiều quán rượu ông chủ cũng cần ra mặt kinh doanh, chỉ cung cấp nơi chốn mà thôi, cứ loan tin mở quán rượu , vô số nhà cung rượu, người hầu trà và môi giới lập tức tìm tới cửa thương lượng hợp tác, chào hàng trà rượu của bọn họ, còn có điểm tâm và đồ nhắm”.

      Lâm Y cực kì tò mò về hình thức kinh doanh này, hỏi. “Vậy ta tương đương chủ thuê nhà, thu tiền của người buôn trà rượu thức ăn để sống?”.

      Lâm phu nhân cười. “Lâm phu nhân nghe chút thông, có thiên phú buôn bán”. tiếp. “Ta còn có mấy ý khác nữa, chờ kết phường ta lại cho ”.

      Vị Lâm phu nhân này đạo lý ràng, chứng cứ rành rẽ, bởi vậy dù Lâm Y muốn kết phường với ta, nhưng vẫn muốn nghe ta tiếp, liền nỡ cự tuyệt dứt khoát, mà hỏi. “Lâm phu nhân dễ chịu như vậy, cần thương lượng với Cổ lão gia?”.

      Lâm phu nhân đáp. “Lão gia nhà ta là thương nhân dạo, hằng ngày chạy từ bắc đến nam, khó được ở nhà”.

      Lâm Y và Thanh Miêu liếc nhau, trong lòng đều thầm nghĩ : nếu Cổ lão gia ở nhà, vậy người đàn ông vừa rồi cùng Lâm phu nhân đến nhà thuê là ai?

      Lâm Y . “Lâm phu nhân ở nhà mình, hẳn là vất vả lắm”.

      Lâm phu nhân giống như chờ câu này, nhanh chóng tiếp. “May mà ta có huynh đệ từ nhà mẹ đẻ cũng ở Đông Kinh, thường thường đến thăm ta, vừa rồi mới gánh dùm ta hai thùng nước”.

      Lâm Y mặc dù còn nghi ngờ, nhưng người ta đều như vậy, nàng chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng.

      Lâm phu nhân đứng dậy, nhận cối chày, lại hỏi Lâm Y. “Chuyện kết phường mở quán rượu…”.

      Lâm Y hứa tạm. “Ta còn phải bàn bạc với quan nhân, ngày khác báo tin cho Lâm phu nhân”.

      Lâm phu nhân xoay người ra ngoài, . “Vậy tôi chờ tin tốt từ Lâm phu nhân”.

      Thanh Miêu mở cửa cho ta, tiễn ra ngoài, chờ ta vừa , lập tức đóng cửa, trở lại với Lâm Y. “Huynh đệ từ nhà mẹ đẻ, ai tin được”.

      Lâm Y nhìn cái, lên tiếng. Thanh Miêu tưởng được cổ vũ, tiếp tục . “ là huynh đệ từ nhà mẹ đẻ ta, có gì thể gặp người chứ, thoải mái tiếp đãi trong đại sảnh, có tất yếu phải trốn trong phòng nha hoàn, đóng cửa lại…”.

      Lâm Y quát bảo ngưng lại. “Thanh Miêu, em vẫn còn là nha đầu chưa gả đó, miệng đúng mực chút”.

      Thanh Miêu vội ngậm, . “Em chỉ sợ Nhị thiếu phu nhân lọt vào mưu của vị Lâm phu nhân kia thôi, ta tặng tiền thuê cho thiếu phu nhân, còn rủ thiếu phu nhân hùn vốn buôn bán, nhất định có ý đồ”.

      Lâm Y đoán được bảy tám phần tình, khẽ cười. “Ta có gì đáng để ta mơ ước, chẳng qua là muốn tạo dựng quan hệ dây mơ rễ má các kiểu với chúng ta, để bịt miệng thôi”.

      Thanh Miêu vội la lên. “Em thấy vị Lâm phu nhân đó phải người đứng đắn đâu, chúng ta mau chuyển nhà nơi khác?”.

      Ý Thanh Miêu ta ngầm buôn phấn bán son, nhưng Lâm Y cảm thấy giống, bọn họ ở trong này hơn tháng, số đàn ông lui tới trong nhà Lâm phu nhân cũng chỉ có “huynh đệ từ nhà mẹ đẻ” ngày hôm nay mà thôi, bởi vậy Lâm phu nhân sáu bảy phần là ngoại tình, mà phải kỹ nữ.

      Thanh Miêu cảm thấy Lâm Y có lý, . “Tạm bề ngoài vẫn coi là nương tử nhà đứng đắn, thôi bỏ , chúng ta làm như biết, để lão gia nhà ta quản ta”.

      Lâm Y gật đầu. “Đúng vậy, nơi này giống ở nông thôn, chúng ta đều thuê phòng mà ở, hôm nay ở nơi này, ngày mai chừng liền dời nơi khác, bởi vậy ít gây chú ý tốt hơn”.

      Thanh Miêu tiếc nuối. “Đáng tiếc, đồng ý kết phường với ta, moi được ý tưởng kinh doanh”.

      Lâm Y cười . “Nên cảm ơn vị Lâm phu nhân đó, nghe ta ta liền thông suốt, ra ở Đông Kinh này mở quán rượu cũng khó như ta nghĩ”.

      Thanh Miêu hỏi. “Nhị thiếu phu nhân muốn mở quán rượu? Chủ ý này tồi, nhưng quán rượu có lớn có , vài loại lận, chúng ta mở loại nào mới được?”.

      Lâm Y trả lời. “Ta chưa từng đến quán rượu lần nào, làm sao biết được, vẫn là tìm cơ hội ra phố nhìn cái sau”.

      Thanh Miêu cảm thấy có lý, hưng trí tăng vọt, . “Việc này nên chậm trễ, chúng ta bây giờ?”.

      Lâm Y cười. “Em cũng gấp gáp quá đó, chúng ta hai người nữ, mình vào quán rượu ngồi rất xấu hổ, chờ Nhị thiếu gia xong công việc trở về rồi ”.

      Thanh Miêu làm sao chờ nổi, nghĩ muốn tự mình ra phố nhìn trước, lại lo lắng Lâm Y ở nhà mình, khó khăn chờ đến lúc Trương Trọng Vi trở về, vội vàng đón. “Nhị thiếu gia, chúng ta ra phố nhìn quán rượu”.

      Trương Trọng Vi hiểu đầu đuôi, vội nhìn về phía Lâm Y. Lâm Y mở rương lấy tiền, . “Buổi tối chúng ta nấu nướng, ăn ngoài phố ”.

      Trương Trọng Vi hỏi. “Chợ đêm?”.

      Lâm Y hỏi chàng. “Chàng có biết quán rượu nào ở Đông Kinh mà chủ chỉ cho thuê nhà thôi, ra mặt kinh doanh, cho người ta thuê làm nơi buôn bán?”.

      Trương Trọng Vi nhất thời nghe hiểu, cười . “Có rất ít người mở quán rượu còn đặc biệt xây nhà, phần lớn ai chẳng thuê mặt tiền có sẵn?”. Lại hỏi. “Em muốn mở? Chúng ta có kinh nghiệm. Muốn cho thuê tửu lâu? Chúng ta làm gì có nhà”.

      Lâm Y chọt chàng hai cái, . “Chàng mới làm việc có ngày mồm miệng liền biến lanh lợi, mấy ngày nữa chắc là miệng lưỡi trơn tru ngọt xớt”.

      Trương Trọng Vi mỉm cười. “Ta chỉ thôi, nhưng mà có vài cửa hiệu , buôn bán chút ít, chủ quán vẫn giữ độc quyền về rượu, còn đồ nhắm đều là người ngoài”.

      Lâm Y vừa lòng . “Cái này khác Lâm phu nhân hàng xóm là bao, chúng ta phải đến mấy nơi như vậy nhìn cái, thuận tiện ăn cơm chiều”.

      Trương Trọng Vi cười to, chỉ sang cửa đối diện. “Nếu em muốn học hỏi mấy tiệm như thế, cần xa, có ngay tửu quán đối diện”.

      Lâm Y nghiêm túc. “Đừng xem thường tửu quán , chúng ta mới đến Đông Kinh, mọi quen, lại chưa từng buôn bán, tùy tiện liền bỏ nhiều vốn ra phải thượng sách, phải bắt đầu làm ăn nho , tích lũy chút kinh nghiệm rồi sau”.

      Ý tưởng này rất thực tế, Trương Trọng Vi vô cùng đồng ý, vì thế chờ Lâm Y đội mũ trùm xong, cả nhà hướng tửu quán đối diện. Mỗi ngày Lâm Y đều thấy tửu quán này, nhưng chưa bao giờ vào, hôm nay vào trong quan sát, quả nhiên bà bà bán rượu kia quầy có ba bình rượu, hai bình là rượu rẻ tiền, bán theo chén, còn có vò rượu mật đắt tiền, bán theo cút. Bắc Tống đong rượu bằng cút sừng, lớn khác biệt, cút của tửu quán này rất , chừng hai lạng, đại khái vì lui tới đây đều là người nghèo, ít có ai uống nổi.

      Vợ chồng Lâm Y ngồi xuống, cho Thanh Miêu thêm băng ghế, gọi bà bà, kêu tất cả các loại rượu rẻ tiền mỗi loại chén, rượu mật cút, bà ấy hâm nóng rồi bưng lên. Bà bà thấy ba người bọn họ đều gọi rượu, hầu hạ ân cần, Lâm Y mượn cơ hội hỏi. “Bà bà, rượu này đều là trong nhà bà ủ sao?”.

      Bà bà cười . “Quán làm gì ủ rượu được, đều mua từ tiệm rượu gốc về”. Vừa vặn có xe trâu kéo chạy ngang qua, bà ấy thêm. “Đó là rượu do tiệm gốc mang tới”.

      Lâm Y hiểu , giọng thầm với Trương Trọng Vi. “Mở quán như vậy cũng khó, chẳng qua là tìm nơi, mua ít rượu thôi, cần thiết tay nghề chuyên môn gì hết”.

      Trương Trọng Vi gật đầu. “Ừ, mặc dù kiếm nhiều, nhưng có gì mạo hiểm”.

      Thanh Miêu biết uống rượu, nhấp ngụm, nhăn mặt. “Chỉ uống rượu làm sao no bụng, em về múc ít củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương tới?”.

      Lâm Y gật đầu, bảo , lại hỏi Trương Trọng Vi. “Nếu muốn đồ nhắm đâu mua?”.

      chưa dứt, có người cắp theo cái rổ hì hì tiến lại. “Vừa hay nơi này có kẹo thơm mới làm xong, khách quan lấy phần?”.

      Lâm Y hỏi. “ phần bao nhiêu?”.

      Người đó đáp. “ phần tám văn”.

      Lâm Y . “Cũng rẻ nha”.

      Người đó biện bạch. “Trong số những người bán ở tửu quán này, tôi bán là rẻ nhất đấy”.

      Lâm Y chịu tin, phủi tay để . Trương Trọng Vi . “Đồ nhắm trái cây lấp no bụng, mua cũng thế, ta sang cách vách mua mấy chén bánh trứng cút chiên lại đây?”.

      Lâm Y gật đầu, sổ tiền đưa cho chàng, Trương Trọng Vi liền sang cách vách, gọi ba chén, bảo chủ quán bưng tới.

      Cái gọi là bánh trứng cút chiên liên quan gì tới trứng cút, chẳng qua là tượng trưng mùi vị của nó mà thôi, Lâm Y ăn mấy miếng, lại có người bán đồ nhắm tới, chào hàng dưa chua nhà mình muối, bảo rằng phần chỉ cần năm văn. Ngay lúc này Thanh Miêu quay lại, tay bưng củ cải muối cay, tay bưng sùng thảo ngâm tương, . “Năm văn mà rẻ? Củ cải và sùng thảo của ta mỗi thứ chỉ cần ba văn, mua cả hai còn giảm văn nữa”.

      Người bán phục, gắp đũa dưa chua kêu Thanh Miêu ăn thử, Thanh Miêu nếm qua, cũng chịu phục, gắp củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương cho thử. Dưa chua của sau khi muối xong chỉ luộc qua nước lần, mà hai thứ đồ ăn của Thanh Miêu có bỏ thêm dầu, hương vị đương nhiên ngon, nếm thử xong, tự giác thấy tay nghề bằng người ta, cắp rổ mất. Lâm Y chê cười Thanh Miêu. “Em mới tới liền đoạt mất chỗ làm ăn của người ta”.

      Thanh Miêu căm giận bất bình. “Em ra chợ đêm, phần thức ăn mới bán ba văn tiền, thứ dưa chua mùi vị gì của mà dám chào giá năm văn”.

      Trương Trọng Vi . “ phải cắp rổ khắp các tửu lâu tửu quán, thoải mái bằng ngươi, bán đương nhiên đắt hơn chút”.

      Thanh Miêu nghĩ cũng phải, lúc này mới bình phục tâm tình, cười . “ ta lấy công làm lời, em ghen tị làm chi”.

      Mới vừa rồi Thanh Miêu và người bán đồ nhắm đấu tay nghề, các vị khách trong tửu quán đều nhìn thấy, lúc sau liền lục tục có người đến hỏi. “Hai thứ này có bán ?”.

      Ngẫu nhiên đến tửu quán lại có tiền dâng tận cửa, Thanh Miêu mừng rỡ, vội vàng về nhà, múc toàn bộ củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương đến, chào hàng ngay tại chỗ. Lâm Y và Trương Trọng Vi ăn xong bánh trứng cút, Thanh Miêu vẫn chưa chịu về nhà, bảo rằng khó được cơ hội kiếm tiền dễ dàng như vậy, thể buông tha. Lâm Y buồn cười, thương lượng với Trương Trọng Vi. “Dù sao nhà cũng ngay ở đối diện, để nàng lại đây bán xong rồi về?”.

      Trương Trọng Vi gật đầu đồng ý, dặn dò Thanh Miêu hai câu, cùng Lâm Y về nhà trước.

      Chẳng được bao lâu, Thanh Miêu về, nhưng củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương chưa bán hết, Lâm Y hỏi. “Sao vậy, bán được hay có người giành chỗ?”.

      Thanh Miêu lắc đầu, . “Khó trách mấy người bán đồ nhắm lại bán đắt như vậy, ra khách trong tửu quán đều ăn chậm, nửa ngày mới đổi chén, em đứng đó chờ hồi lâu mới bán được hai chén, còn bằng ra chợ đêm tiêu thụ cho nhanh”.

      Trương Trọng Vi mỉm cười. “Bằng người ta sao phải chạy khắp các quán lớn quán , ngươi chỉ ở mỗi chỗ, đương nhiên kiếm được bằng”.

      Thanh Miêu nghe vậy càng thêm uể oải. “Nô tỳ chạy khắp thành nổi đâu, xem ra tiền này kiếm được”.

      Lâm Y . “Ta có biện pháp”.

      Thanh Miêu mừng rỡ hỏi. “Biện pháp gì Nhị thiếu phu nhân mau ”.

      Lâm Y cười. “Chúng ta tự mình mở quán rượu, em bán củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương ngay tại đó, chẳng phải vừa đẹp?”.

      Thanh Miêu hớn hở . “Vậy em làm nhiều mấy món, bày nguyên bàn, nhất định ai cũng thích ăn”.

      Lâm Y khen ngợi gật gù, lại . “Tửu điếm mở ở nhà là tốt nhất, đáng tiếc đối diện quán rồi”.

      Trương Trọng Vi . “Còn nhiều nơi náo nhiệt khác, chờ có thời gian rảnh, ta cùng em ra phố dạo, chọn nơi đông đúc mở quán rượu”.

      Lâm Y lo lắng. “Rời nhà quá xa, cứ cảm thấy lo lắng thế nào, lỡ đâu có lưu manh đến quấy rối sao?”.

      Trương Trọng Vi cười. “Ta tốt xấu gì cũng làm quan, khi khai trương mời vài vị đồng nghiệp đến quán rượu ngồi, còn có lưu manh nào dám đến?”.

      Lâm Y đứng dậy vén váy hành lễ, đùa. “Sau này thiếp còn phải dựa vào Trương biên tu chiếu cố việc làm ăn”.

      Thanh Miêu vừa thấy hai người liếc mắt đưa tình, vội lặng lẽ lui ra ngoài, Lâm Y cười mắng tiếng, hỏi Trương Trọng Vi. “Nghe khẩu khí của chàng, quan hệ với đồng nghiệp được cải thiện rồi?”.

      Trương Trọng Vi cười khổ. “Chuyện ta bất hòa với Lí thái thú, mới nửa ngày truyền khắp, có mấy người bắt đầu mượn sức ta, bọn họ vui vẻ, ta lại buồn rầu”.

      Lâm Y . “Thế mà chàng còn mời đồng nghiệp đến chiếu cố quán rượu, nếu bị Lí thái thú nghi ngờ chàng dựa vào phái khác thế nào?”.

      Trương Trọng Vi đáp. “Những người trong chốn quan trường, dù rằng sau lưng giắt dao, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hòa hợp êm thấm, hai phái có bất đồng chính kiến, ngầm tranh đến ngươi chết ta sống nữa mặt mũi bên ngoài vẫn tiết chế lắm, thường xuyên tụ lại chỗ uống rượu mua vui”.

      Lâm Y . “ như vậy, chờ quán rượu nhà chúng ta khai trương, chàng mời các vị đồng nghiệp đến chính điếm ăn bữa cơm”.

      Trương Trọng Vi ngạc nhiên. “Nương tử, phải em cho ta đến chính điếm sao, nơi đó có thể có kỹ nữ”.

      Lâm Y đánh chàng hai cái, . “Chỉ cho phép chàng uống rượu, kỹ nữ triệu đến cho người khác”. Lại hỏi. “Chẳng lẽ đàn ông các người ai cũng thích kỹ nữ sao? có ngoại lệ nào hết?”.

      Trương Trọng Vi ngẫm nghĩ, đáp. “ là có vị thượng cấp, vừa nạp thiếp, cũng triệu kỹ nữ; còn vị đồng nghiệp, nạp thiếp, chỉ kỹ nữ”.

      Lâm Y kinh hỉ reo lên. “Thực có người như vậy? Còn là thượng cấp của chàng? Cái này chàng nên học theo”.

      Trương Trọng Vi cho là đúng. “Ta vốn là người như thế, cần gì học theo”.

      Lâm Y thấy chàng bắt đầu khoe khoang, cười chọt bên hông chàng, Trương Trọng Vi thuận thế bắt được tay nàng, thấp giọng rầm rì. “ nhiều ngày bận rộn, mấy ngày rồi chúng ta chưa…”.

      Lâm Y đẩy chàng. “Còn chưa tắm rửa nữa”.

      Trương Trọng Vi làm như nghe thấy, miệng ngừng thủ thỉ, tay cũng ngừng hành động, nhanh chóng ôm nàng lăn lên giường, trận vui sướng.

      Ngày hôm sau rời giường, hai người ăn điểm tâm sáng xong, Trương Trọng Vi theo lẽ thường đến Hàn Lâm viện làm việc, Lâm Y tiễn chàng ra cửa, thấy Thanh Miêu ngồi xổm trước nhà, nhìn đối diện ngẩn người, nàng ngạc nhiên hỏi. “Em ngồi đây làm chi?”.

      Thanh Miêu đáp. “Củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương, múc qua đó là có tiền, đáng tiếc em có thời gian chờ bên ấy”.

      Lâm Y . “Ta cho em chủ ý, em múc sang nhờ bà bà bán giúp em, phần năm văn”.

      Thanh Miêu nghi ngờ. “Tuy là hàng xóm, nhưng bà ấy nhất định tốt bụng như vậy”.

      Lâm Y tiếp. “Mỗi phần bán được trích cho bà ấy văn, em thử xem bà ấy có nhiệt tình ?”.

      Thanh Miêu nhảy bật lên, dọa Lâm Y sợ hết hồn. “Nhị thiếu phu nhân là nhiều ý kiến hay, em liền, đều là hàng xóm láng giềng, cũng sợ bà ấy chơi xấu”.

      nàng hành động cực nhanh, lời còn chưa dứt, người bay qua đối diện, Lâm Y nhìn bóng dáng , lắc đầu cười cười vào nhà.

      Trong chốc lát, Lâm phu nhân cách vách đến gõ cửa, hỏi. “Chuyện kết phường mở quán rượu, Lâm phu nhân suy nghĩ xong chưa?”.

      Lúc trước Lâm Y cảm thấy hứng thú với bí quyết mở tiệm của Lâm phu nhân, nhưng tại nàng chỉ muốn cẩn thận bắt đầu từ buôn bán , liền mất hứng thú, vì thế dối. “Quan nhân nhà ta làm quan, chịu cho ta buôn bán”.

      Lâm Y vốn thuận miệng vậy, ngờ Lâm phu nhân liền tin, dây dưa nữa. Nàng khỏi kinh ngạc, ngay cả phố phường dân chúng cũng tin người làm quan ưa buôn bán, chẳng lẽ quan viên ở Bắc Tống cho rằng kinh thương là việc nhục nhã thân phận? Nàng nghĩ đến đó, lại thầm cảm thấy may mắn, may mắn Trương Trọng Vi cố chấp ý niệm đó trong đầu, bằng nhà bọn họ phải lâm cảnh khốn cùng.

      Lâm phu nhân ngồi đối diện nàng, nghe Trương Trọng Vi làm quan, lập tức tỏ vẻ kính trọng. “Ta có mắt thấy thái sơn, thế nhưng đến mời Lâm phu nhân làm buôn bán, chớ trách chớ trách”.

      Lâm Y vội hỏi. “Có gì đâu, Lâm phu nhân đừng nghĩ nhiều”.

      Lâm phu nhân trở nên gượng gạo, dám ngồi lâu, bảo rằng trong nhà có việc, đứng dậy từ . Qua lát, nha hoàn nhà ta Xuân Ny lại gõ cửa, trả cối chày lúc trước mượn, cũng dâng xấp gấm Tứ Xuyên làm lễ tạ ơn. Lễ vật trọng như vậy, giá trị vượt qua cả cối chày, Lâm Y nào dám nhận, vội chối từ. “Đều là hàng xóm, mượn chút đồ còn phải quà cáp tạ ơn, bảo ta để mặt mũi đâu chứ”.

      Xuân Ny lên tiếng sang việc khác. “Lão gia nhà chúng tôi và huynh đệ nhà mẹ đẻ của phu nhân xưa nay bất hòa, nếu Lâm phu nhân nhìn thấy lão gia nhà chúng tôi trở về, ngàn vạn lần đừng nhắc đến huynh đệ nhà mẹ đẻ phu nhân chúng tôi tới đây”.

      Tới tận lúc này Lâm Y mới chính thức hiểu, hóa ra Lâm phu nhân phải muốn mở quán rượu gì cả, chẳng qua là nghe Lâm Y nhắc tới muốn kiếm tiền, liền góp ý qua lại, kiếm cớ tặng phí bịt miệng đến. Lâm Y hiểu sai ý, cứ tưởng Lâm phu nhân muốn mượn sức, từ chối ý tốt của ta, lúc này mới có chuyện ta trực tiếp tặng gấm Tứ Xuyên đến. Lâm Y nghĩ thông, cảm thấy xấp gấm này nhận được, bằng Lâm phu nhân chẳng thể an tâm nổi. Dù sao nàng cũng nghĩ quản chuyện nhà hàng xóm, liền nhận gấm Tứ Xuyên, . “Đa tạ Lâm phu nhân, ta khách sáo nữa”.

      Xuân Ny hoàn thành nhiệm vụ, quay về báo cáo cho Lâm phu nhân biết. Lâm phu nhân dỡ được tảng đá trong lòng, cũng dám lơi lỏng, luôn luôn tặng ít quà cáp sang, khiến Lâm Y rất khó xử, nhận sợ Lâm phu nhân đa tâm, nhận rồi cảm giác như thông đồng cho người ta làm bậy, vì thế bàn với Trương Trọng Vi, cho thuê luôn căn nhà ở, ra ngoài tìm chỗ khác.

      Trương Trọng Vi nghe Lâm Y nguyên do, cũng hiểu nên chuyển nhà, vì thế viết cáo thiếp dán ra ngoài cửa, nhưng lần này bọn họ vận khí tốt, qua mấy ngày vẫn ai đến hỏi. Đành phải tiếp tục ở, chờ cho thuê được mới tính toán chuyển .

      đến cũng lạ, Lâm phu nhân thấy cáo thiếp kia, đến cửa quấy rầy nữa, Lâm Y phỏng đoán đại khái ta nghĩ cả nhà Lâm Y phải chuyển , tất yếu quà cáp bịt miệng nữa, liền yên tĩnh xuống.

      Ngày hôm đó Trương Trọng Vi được nghỉ, ngày rảnh rỗi, dẫn Lâm Y và Thanh Miêu ra phố khảo sát giá thị trường. Chàng muốn chọn ngay nhà, nhưng Lâm Y cố ý muốn xem mấy nhà mới quyết định, vì thế ba người đoạn nghỉ đoạn, nhìn nhà này đến nhà khác.

      Việc này rất có hiệu quả, Lâm Y biết đại khái về khách điếm trong kinh thành : Đông Kinh tổng cộng có bảy mươi hai chính điếm, vừa ủ rượu vừa bán rượu; còn lại gọi là “cước điếm”, chỉ bán rượu ủ rượu, toàn bộ dựa vào chính điếm cung ứng; cước điếm cũng còn gọi là nơi bán trà rượu, hoặc hơn gọi là “phách hộ”, “đả oản đầu”, nhiều tên khác nữa.

      Xem qua rất nhiều cửa tiệm, Lâm Y nhịn được cảm khái, tất cả các điếm quán đó đều mở ra vì đàn ông, tôn chỉ là phục vụ khẩu vị của đàn ông, nàng ngồi trong điếm, thấy khách uống rượu chung quanh ai cũng ôm kỹ nữ, nàng cảm thấy đứng ngồi yên, ngồi lâu lắm muốn rời .

      Nhìn đến cuối cùng, Lâm Y bắt đầu có ý tưởng mở quán rượu cho nữ giới, nàng kể cho Trương Trọng Vi nghe, . “Phụ nữ chúng em ngày thường có nơi nào để , nhất định đều nghẹn chết được, em mở quán rượu cho bọn họ nhàn hạ có thể đến ngồi chơi, tâm , nhất định sinh ý tồi”.

      Nàng vốn tưởng ở Đại Tống ý định này thể nào cũng bị coi là kỳ dị, Trương Trọng Vi hẳn dễ dàng đồng ý, ngờ Trương Trọng Vi lại vui mừng gật đầu. “Em mở quán rượu bình thường, thể xuất đầu lộ diện, còn phải thuê người quản lý, nếu em chỉ bán rượu cho nữ giới, có thể tự mình làm, chẳng phải tiện hơn nhiều sao?”.

      Lâm Y còn chưa nghĩ đến đó, liên tục gật đầu, cười. “Mở tiệm như thế, em và Thanh Miêu hai người có thể ứng phó, chúng ta trước thuê nơi thôi, nếu buôn bán tốt, lại khuếch trương mặt tiền sau, như vậy cũng sợ thiếu vốn”.

      Trương Trọng Vi nhìn quán rượu náo nhiệt ven đường, có chút nghi ngờ. “Em ngẫm lại, nếu mở điếm chỉ dành cho nữ giới, nhất định đưa tới nhiều người vây xem, phụ nữ da mặt mỏng, có thể chịu ngồi?”.

      Lâm Y cũng tự hỏi, . “Nơi mở đúng là vấn đề , thể mở ở đường lớn, phải bí mật chút mới tốt”.

      Trương Trọng Vi . “ ra chỗ náo nhiệt, làm sao có người tới?”.

      Thanh Miêu nghe xong câu đó, xen vào. “Cái gọi là rượu thơm sợ ngõ sâu, hơn nữa, chúng ta mở là quán rượu đầu tiên ở Đông Kinh cho nữ giới, ai cạnh tranh, còn sợ có khách?”.

      Lâm Y lắc đầu, lẩm bẩm . “ thể mở ở nơi náo nhiệt, cũng thể quá hẻo lánh…”.

      Thanh Miêu . “Vừa náo nhiệt vừa hẻo lánh, nơi như thế quả là khó tìm”.

      Chủ tớ hai người đứng ven đường trầm tư suy nghĩ, Trương Trọng Vi vội . “Chúng ta về nhà trước , buôn bán là chuyện lâu dài, gấp gáp được”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 134: Chuẩn bị mở điếm


      Chủ tớ ba người về nhà, tiếp tục thương thảo chuyện mở quán rượu. Phía đông kinh thành nhiều cước điếm, rải rác khắp phố lớn ngõ , trà rượu là thứ quan trọng nhất có chính điếm cung cấp, còn có người môi giới cung cấp thức nhắm, khiến cho việc mở cước điếm trở nên thực dễ dàng. Tuy rằng vị trí mở điếm vẫn chưa có tin tức, nhưng Lâm Y vẫn hưng trí bừng bừng, . “Cước điếm mở là mở được, khó trách đầu đường cuối ngõ chỗ nào cũng có”.

      Trương Trọng Vi bị cảm xúc của nàng cuốn hút, cười. “Tửu điếm của nương tử thể mở ở phố xá sầm uất, tiền thuê mặt tiền cũng có thể tiết kiệm ít”.

      Thanh Miêu ra chỗ cửa sổ, chỉ ra ngoài. “Em thấy nơi này tệ, hay là cải cách phòng hạ đẳng em ở thành mặt tiền cửa hàng?”.

      Trương Trọng Vi nghi ngờ. “Mở ở trong này, làm sao có người đến?”.

      Thanh Miêu . “Ngõ chúng ta ở cũng có ít các nương tử, sao lại có ai đến?”.

      Trương Trọng Vi bác bỏ. “Chỉ có những người thuê phòng thượng đẳng ở đằng trước là dư dả chút, còn lại đều ăn bữa nay lo bữa mai, nào có tiền dư đến uống rượu”.

      Lâm Y cũng đồng ý, . “Chúng ta định chuyển nhà, còn mở điếm ở đây làm chi”.

      Mặc dù nàng ủng hộ đề nghị của Thanh Miêu, nhưng vì thế mà nàng nảy ra được ý tưởng, sao tìm nơi nào rộng chút, đằng trước mở quán rượu, đằng sau nhà mình ở, chẳng phải tiện lắm sao. Nàng kể ý tưởng đó cho Trương Trọng Vi nghe, Trương Trọng Vi cảm thấy rất tốt, . “Vừa hay chúng ta phải chuyển nhà, tìm nơi nào có nhiều quan to quý nhân ở, thuê gian nhà”.

      Chàng là lo vấn đề hút khách, ý tưởng sai, nhưng nơi quan to quý nhân ở, phòng ốc nhất định đắt đỏ, Lâm Y khỏi do dự.

      Trương Trọng Vi mỉm cười. “ em đừng bảo ta xạo, Âu Dương hàn lâm, giờ là Âu Dương phủ doãn, còn có thượng cấp của ta Vương hàn lâm, đều thuê nhà trong ngõ , phòng còn chẳng bằng gian của chúng ta bây giờ nữa”.

      Lâm Y nghi ngờ. “Nếu đều là quan nghèo, chúng ta mở cước điếm ở gần đó, làm gì có ai chịu tiêu tiền?”.

      Trương Trọng Vi . “Bọn họ mặc dù giàu có, nhưng cũng thể là nghèo, chẳng qua có tiền mua nhà mà thôi, phải trách giá nhà ở Đông Kinh cao quá sức chịu đựng”.

      Lâm Y chậm rãi gật gù, . “Phu nhân nhà quan lại, hẳn là phong nhã hơn vợ thương nhân nhiều, ở nhà cũng nhàn nhã có gì để làm, thường thường đến tiệm uống hai chén cũng là có”.

      Trương Trọng Vi tiếp. “Sao mà có việc gì, nghe bọn họ thường xuyên xã giao với nhau, mấy ngày trước còn có đồng nghiệp thay mặt phu nhân hỏi thăm em, chắc là muốn mời em đến chung vui”.

      Lâm Y càng nghe càng hưng phấn. “Chàng bọn họ đều thuê nhà để ở, có chỗ tụ hội, bằng đến cước điếm nhà chúng ta, em tính giá rẻ cho bọn họ”.

      Trương Trọng Vi cẩn trọng, đề nghị. “Nương tử, em vẫn nên tính toán phí tổn trước”.

      Thanh Miêu lập tức trải giấy mài mực, Lâm Y ngồi xuống bàn, bắt đầu ghi lại chi tiết : tiền thuê nhà, trà rượu, bàn ghế và quầy; lò hâm rượu, củi lửa; tách chén uống rượu tám bộ; nhân công.

      Trương Trọng Vi . “Ta thấy chi phí cũng , em cứ tìm hiểu trước giá cả rồi hẵng nhận lời”.

      Câu này có lý, Lâm Y giao nhiệm vụ này cho Thanh Miêu, Thanh Miêu sợ nhất là ở , nghe có việc làm, vô cùng cao hứng, nhét danh sách chi tiết vào tay áo, lập tức phải ra ngõ hỏi thăm giá bàn ghế.

      Lâm Y cũng giao nhiệm vụ cho Trương Trọng Vi, khi chàng làm việc hãy hỏi thăm các đồng nghiệp tin tức chuyện thuê nhà, lại dặn dò chàng được cho người ta biết bọn họ sắp mở quán rượu, miễn cho người khác thấy được thương cơ, nhanh chân chiếm trước.

      Lâm Y giờ cũng là phu nhân nhà quan lại, thể so với lúc ở nông thôn, mọi chuyện đều tự mình ra tay, Trương Trọng Vi cùng, nàng cũng thể chạy khắp nơi, bởi vậy chờ nàng phân công công việc xong, phát bản thân hóa ra lại là người thanh nhàn nhất, mặc dù quen lắm, nhưng cũng đành bó tay, đành phải học hỏi Thanh Miêu tay nghề, ở nhà làm củ cải muối cay và sùng thảo ngâm tương.

      Thanh Miêu ban ngày khắp nơi hỏi thăm giá cả, vơ vét tin tức, buổi tối ra chợ đêm, bán củ cải và sùng thảo Lâm Y làm. Đồ nhắm gửi bán ở tửu quán đối diện cũng tiêu thụ vô cùng tốt, bà bà mỗi ngày phải đến bưng hơn mười mâm, tăng thêm chút thu nhập cho bọn họ.

      Qua hai ba ngày, Thanh Miêu hỏi thăm giá cả đầy đủ hết, báo lại cho Lâm Y biết. lấy tờ danh sách trong lòng ra, đưa cho Lâm Y, cười . “Ít nhiều có Nhị thiếu phu nhân dạy em viết chữ, bằng nhiều thứ như thế, em nhớ hết”.

      Lâm Y mở tờ báo giá ra, trước xem trà rượu thế nào, các chính điếm lớn đều có rượu vàng thô để bán, mỗi cân mười văn tới ba mươi văn.

      Nàng lắc đầu. “Muốn tiếp đãi các vị phu nhân nương tử có uy tín danh dự, thể lấy rượu chất lượng kém như vậy được, nếu sợ đầu tư vốn quá nhiều bị lỗ, chẳng sợ ít chủng loại chút cũng thể lấy rượu quá kém”.

      Thanh Miêu gật đầu, dụng tâm ghi nhớ.

      Lại nhìn giá bàn ghế và quầy, Thanh Miêu cẩn thận, mỗi loại hình thức còn đơn giản vẽ lại, bàn là bàn bát tiên, ghế là ghế đẩu tròn hoặc vuông, quầy khác với tửu quán đối diện là bao.

      Lâm Y cực muốn đặt làm ghế cao ngồi tại quầy, cẩn thận suy nghĩ phen, cảm thấy quá mức khác biệt, chỉ sợ các phu nhân thích, đành thôi. Ghế cao được, quầy nhưng ra có thể thay đổi đôi chút, Bắc Tống có bình kiểu để đựng rượu, Lâm Y muốn đóng loạt kệ ô vuông dựng vào tường đằng sau quầy, dùng để đặt các loại rượu ngon.

      Thanh Miêu nghe ý tưởng của nàng, do dự . “Nhị thiếu phu nhân, kệ ô vuông khó làm, nhưng thiếu phu nhân dựng cả tường rượu, ai mà biết loại nào là loại nào?”.

      Lâm Y . “Ghi tên rượu bên dưới là được, có gì khó đâu?”.

      Thanh Miêu buồn cười . “Nhị thiếu phu nhân, các vị phu nhân nhà chúng ta đều biết chữ, nhưng những phu nhân biết chữ cũng rất nhiều đó”.

      Vấn đề này khó giải quyết, Lâm Y nghĩ nghĩ, . “Bình rượu chỉ là vật trang trí, có thể kích thích khách hàng hỏi là được, phu nhân nào biết chữ, em có thể cho bà ấy biết”.

      Thanh Miêu cười. “Em biết chữ, cái này khó. Sau này chúng ta tuyển người làm, chỉ sợ tìm được ai biết chữ”.

      Lâm Y . “Chuyện nào có đáng gì, bảo bọn họ nhớ kĩ vị trí các bình rượu là được”.

      Thanh Miêu vui mừng . “Vẫn là Nhị thiếu phu nhân có chủ ý”.

      Lâm Y nhìn giá, Thanh Miêu căn cứ nguyên tắc tiết kiệm, chọn đều là rẻ nhất, bàn bát tiên mỗi cái trăm văn, ghế đẩu tròn vuông đều giống nhau, giá bốn mươi văn.

      Lâm Y gõ ngón tay xuống bàn, hỏi. “Người bán cái bàn này là thợ mộc làm ra nó sao?”.

      Thanh Miêu gật đầu. “Đúng vậy, bằng chẳng rẻ như thế”.

      Lâm Y lại hỏi. “Nếu đặt làm, có phải đắt hơn ?”.

      Thanh Miêu lắc đầu. “Cái này em biết, phải hỏi , Nhị thiếu phu nhân muốn đặt làm gì?”.

      Lâm Y đặt bút, vẽ ra cho xem, bàn bát tiên sửa thành hình chữ nhật, để khách có thể ngồi đối diện, tiện chuyện phiếm; ghế đẩu ngồi lâu mỏi, bởi vậy sửa thành ghế có tựa lưng, nhưng ghế dựa ở Bắc Tống đa số đều là ghế gập, phí công lại choáng chỗ, bởi vậy Lâm Y chỉ vẽ mẫu ghế bành hình thức đơn giản.

      Thứ này Thanh Miêu vừa thấy liền biết, nghĩ bụng thợ mộc nhất định làm được, vì thế cuộn bản vẽ lại, chờ nghe ý kiến khác từ Lâm Y rồi lại ra ngoài hỏi.

      Lâm Y tiếp tục xem báo giá, kế tiếp là công cụ hâm nóng rượu, nàng nhớ đến lúc tìm hiểu thông tin ở quán rượu, . “Ta thấy quán rượu dù lớn hay đều có tẩu tẩu chuyên môn hâm rượu, có gì cần chú ý ?”.

      Thanh Miêu đáp. “Rượu lạnh ngon, người ở đây bất luận trời nóng hay lạnh đều phải hâm nóng xong mới bưng rượu lên”.

      Lâm Y lại hỏi. “Em biết hâm nóng rượu ?”.

      Thanh Miêu đáp. “Em , nhưng nghĩ đến chắc là khó, thử vài lần biết”.

      Trương Trọng Vi từ Hàn Lâm viện về, nghe thấy lời này, liên tục lắc đầu. “Hâm nóng rượu phải chú ý nhiều thứ lắm, lạnh quá được, nóng quá cũng được, quán rượu nhà nào có ‘đảo rượu’ tốt, hấp dẫn hơn chút”.

      “Mọi người gọi tẩu tẩu hâm rượu là ‘đảo rượu’ sao?”. Lâm Y tò mò hỏi.

      Trương Trọng Vi gật đầu phải, Lâm Y nghĩ thầm : cả Đông Kinh này, rượu bán trong tất cả cước điếm đều xuất phát từ bảy mươi hai chính điếm ủ rượu, xác thực có gì để cạnh tranh, nếu muốn thắng bậc, chỉ có thể đầu tư vào công phu hâm rượu, rất có lý.

      Nàng đặt bút viết cạnh danh sách trong hạng mục dụng cụ hâm nóng rượu, thêm hai chữ ‘đảo rượu’, tiếp theo lại nhìn giá lò và than củi, dặn Thanh Miêu. “Ta thấy than này đều rẻ, đợi đến lúc mua, em mua trước mỗi loại ít, xem loại nào dùng tốt lại đặt số lượng nhiều thêm”.

      Thanh Miêu gật đầu ghi nhớ, tiến lên che mất hạng mục cuối cùng, ngượng ngùng cười cười. “Li uống rượu và chén đũa em chỉ chọn bộ thô lậu, để em chọn lại lần nữa rồi đưa cho Nhị thiếu phu nhân nhìn”.

      Lâm Y cười. “Được, chọn bộ nào có men xanh trắng ấy, đẹp mà còn dễ dùng nữa”.

      Trương Trọng Vi giữ lại. “Mua ít thôi, đợi khai trương chừng có người mang đồ sứ đến tặng”.

      Thanh Miêu kinh hỉ reo lên. “Làm quan là tốt, còn có người tặng quà nữa”.

      Trương Trọng Vi . “Ta cũng phải quan to gì, nào có ai tặng quà, chẳng qua là đồng nghiệp với nhau bánh ít bánh quy lại thôi, đợi nhà bọn họ có việc vui, chúng ta còn phải tặng lại”.

      Thanh Miêu bụng hưng phấn, bị chàng tạt nước lạnh, dẩu môi lên, Lâm Y nhìn buồn cười, vội đẩy nàng ra ngoài, . “Thừa dịp trời còn chưa tối, mang bản vẽ bàn ghế ra chỗ thợ mộc đầu ngõ cho người ta nhìn xem”.

      Nàng xem Thanh Miêu ra cửa, quay vào hỏi Trương Trọng Vi. “Chàng hỏi thăm chỗ ở thế nào rồi?”.

      Trương Trọng Vi gãi đầu, bộ dáng giống như thất bại, Lâm Y tưởng rằng có kết quả, vội an ủi chàng. “Chi phí em còn chưa tính xong, phòng ở vội”.

      Trương Trọng Vi lại . “ phải có, mà là nhiều quá, biết chọn ở đâu mới tốt”.

      ra đồng nghiệp trong Hàn Lâm viện nghe Trương Trọng Vi muốn tìm chỗ ở, đều trở về hỏi thăm giúp chàng, mấy người cùng gần nhà bọn họ có nhà trống cho thuê, Trương Trọng Vi ngược lại lâm vào khó xử, sợ thuê chỗ này đắc tội chỗ kia.

      Lâm Y khó hiểu, hỏi. “Việc như vậy cũng có thể đắc tội người ta? Có phải chàng nghĩ nhiều quá ?”.

      Trương Trọng Vi cười khổ. “ phải do ta nghĩ nhiều, mà là ta vừa lộ ra ý định muốn thuê chỗ nào mấy người khác lại lén tìm ta xấu người nọ”.

      Lâm Y ban đầu nghĩ đồng nghiệp của chàng hành động thực ấu trĩ, nhưng ngẫm nghĩ mới ngộ ra, hẳn là bọn họ môi giới được cho người ta thuê nhà, có thể lấy được hoa hồng từ chủ cho thuê, bởi vậy mới thân thiện như thế, còn cạnh tranh kịch liệt.

      Nghĩ thông suốt, nàng lại cảm thấy trong lòng chua xót, hỏi Trương Trọng Vi. “Hàn Lâm viện thế nhưng nghèo túng đến mức này?”.

      Trương Trọng Vi . “Trong nhà ít người sao, nhà nhiều người liền khó ”.

      Lâm Y tiếp. “Nếu có tiền thôi, nếu thiếu tiền sao buôn bán đôi chút, giả như ngại việc buôn bán mất mặt, ngầm làm là được mà”.




      Chương 135: Cháy lớn đột ngột


      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Trương Trọng Vi giải thích phen, Lâm Y hiểu được, nhà quan lại muốn làm buôn bán phải vì để ý ánh mắt người đời mà là cho rằng buôn bán là chuyện nhục cho thân phận, hướng tư tưởng lên thanh cao như thế, đương nhiên tình nguyện sống cảnh khốn cùng cũng chấp nhận buôn bán kiếm sống.

      Lâm Y thể hiểu nổi logic của bọn họ, đột nhiên nhớ ra, cái gọi là khác biệt tư tưởng luôn đến từ hai phía, nàng hiểu bọn họ, có phải bọn họ cũng hiểu tư tưởng của nàng ?

      Nàng lo lắng hỏi. “Trọng Vi, phu nhân các đồng nghiệp của chàng, nếu thấy em mở cước điếm, liệu có khinh thường em ?”.

      Chưa đợi Trương Trọng Vi trả lời, nàng tiếp. “Khinh thường em thôi, em tình nguyện bị khinh thường chứ nhất quyết sống cảnh khốn cùng đâu, chỉ là sợ bọn họ vì thế đến chiếu cố việc làm ăn”.

      Trương Trọng Vi an ủi nàng. “Em tuy rằng mở quán rượu, nhưng hộ tịch phải thương nhân, sợ cái gì, hơn nữa…”. Chàng ưỡn ngực lên. “Quan nhân của em, tốt xấu gì cũng làm quan, ai dám xem thường em”.

      Lâm Y cười mắng. “Quả làm mới vài ngày miệng lưỡi trơn tru”.

      chuyện, Thanh Miêu về tới, bẩm báo. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, tình làm thỏa đáng, thợ mộc ngoài ngõ đồng ý giúp chúng ta làm bàn ghế hình thù kì quái đó, giá tương đương lúc trước”.

      Lâm Y thầm oán, chẳng qua là thoáng sửa lại hình dáng, đơn giản hóa thêm chút, có gì mà hình thù kì quái. Trương Trọng Vi quan tâm sinh kế tương lai trong nhà, cầm báo giá xem thoáng qua lát, kinh ngạc . “Bàn ghế rẻ , Thanh Miêu làm việc giỏi lắm”.

      Thanh Miêu khiêm tốn . “Đâu có, thợ mộc vừa nghe Nhị thiếu gia nhà chúng ta làm quan, hỏi cũng hỏi liền chủ động hạ giá”.

      Lâm Y mỉm cười, thợ mộc cũng am hiểu kinh thương ghê, hiểu được hiệu ứng quảng bá, phỏng chừng ta rêu rao ra ngoài rằng có “quan lớn” đến chỗ mua bàn ghế, tăng tiêu thụ.

      Thời gian tối muộn, Thanh Miêu ra đằng sau nấu hai món điểm tâm, bưng lên cho bọn họ ăn, . ” ‘Huynh đệ từ nhà mẹ đẻ’ của Lâm phu nhân lại tới nữa”.

      Trương Trọng Vi hơi nhíu mày. “ đời cũng có kiểu phụ nhân biết chừng mực như thế, là băng hoại văn hóa”.

      Lâm Y cầm đũa khẽ gõ chàng cái, . “Mau ăn thôi, để ý người khác làm chi, chúng ta nhanh chóng chuyển nhà là được”.

      Thanh Miêu vội vã ra chợ đêm bán hàng, ngồi ngay bếp cầm chén lùa nhanh mấy đũa, cắp rổ ra cửa. Trương Trọng Vi và Lâm Y cơm nước xong, chuẩn bị rửa chén để vận động đôi chút, bỗng nghe bên ngoài có tiếng đập cửa, Trương Trọng Vi lầm bầm hai câu, ra ngoài mở cửa.

      Ngoài cửa là người đàn ông lạ hoắc, tuổi lớn, để râu, chắp tay cúi người hành lễ chào Trương Trọng Vi, hỏi. “Vị quan nhân này, tôi là hàng xóm kế bên, họ Cổ, xin hỏi quan nhân có biết nương tử nhà tôi đâu ?”.

      ra là chồng của Lâm phu nhân kia – Cổ lão gia, câu này hỏi thỏa đáng, người ta nghe thấy còn tưởng Trương Trọng Vi và Lâm phu nhân có gian tình, bởi vậy Trương Trọng Vi nổi nóng. “Nương tử nhà ông đâu, ta làm sao biết”.

      Cổ lão gia nhận ra mình nhầm, liên tục xin lỗi, Xuân Ny từ đằng sau xuất , túm lấy ông ta. “Lão gia, phu nhân la cà chuyện phiếm, lập tức về thôi, sao lão gia tin nô tỳ?”.

      Cổ lão gia giận tím mặt. “Trời tối rồi còn chuyện phiếm cái gì, ngươi chỉ biết gạt ta”.

      Xuân Ny vội la lên. “ la cà chuyện phiếm, lão gia mới về, đường xe mệt nhọc, về nhà nghỉ trước , để nô tỳ gọi phu nhân”.

      Cổ lão gia ngẫm nghĩ, gật đầu. “Ta về trước, ngươi mau gọi phu nhân về”.

      Xuân Ny thở phào nhõm, gấp gáp với Trương Trọng Vi ‘ làm phiền’, đưa Cổ lão gia về tận nhà, nhìn thấy ông ta vào đóng cửa, lại nhanh như chớp chạy đến căn nhà thuê của Lâm Y.

      Trương Trọng Vi nhăn mày lắc đầu, vào với Lâm Y. “Cổ lão gia cách vách trở lại”.

      Lâm Y . “Em có nghe thấy, Xuân Ny phải dời Cổ lão gia rồi sao, hẳn là lừa được rồi”.

      Trương Trọng Vi . “Cổ lão gia kia là thương nhân, làm sao hồ đồ đến mức để nha đầu Xuân Ny kia lừa gạt được”.

      Lời còn chưa dứt, chợt nghe cách vách truyền đến tiếng phụ nữ thét chói tai, tiếng đàn ông quát mắng. Trương Trọng Vi định ra nhìn cái, bị Lâm Y giữ lại, cả hai ghé sát vào vách nghe ngóng bao lâu, phát bên ngoài ít người vây xem, mở cửa ra nhìn mới thấy hàng xóm láng giềng chung quanh, ít nhất là tại trong ngõ này, đều vây quanh cửa cách vách coi trò vui, biểu tình mặt mỗi người mỗi khác, đàn ông vui cười hớn hở, phụ nữ tức giận bất bình, có bà tính tình mạnh mẽ, ngay tại đó liền túm lấy quan nhân của mình đánh chửi luôn.

      Lâm Y cảm thấy tò mò, lại nhìn có đông người, thêm nàng cũng nổi bật, liền kéo Trương Trọng Vi cùng ra ngoài xem diễn. Bọn họ ra ngoài mới thấy, Lâm phu nhân và “huynh đệ nhà mẹ đẻ” của ta đều bị Cổ lão gia trói lại. Nửa người của Lâm phu nhân còn chưa mặc xong quần áo, tay áo rũ xuống bên, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực, dưới ánh đèn trắng bóng chói cả mắt, khó trách cánh đàn ông vây xem đều cười đến thô bỉ.

      Trương Trọng Vi vừa thấy, ghét bỏ quay mặt sang chỗ khác, là tiết kiệm công sức cho Lâm Y, nàng trước kéo Trương Trọng Vi về phòng, lại ra nữa, gặp bà bà bán rượu cũng ở đó coi trò náo nhiệt, liền hỏi thăm bà bà. “Sắp sửa báo quan hả bà?”.

      Bà bà bán rượu lắc đầu. “Việc nhà thôi, báo quan làm chi, hơn nữa Lâm phu nhân này cũng phải vợ cả, Cổ lão gia hơn phân nửa là muốn đập cho tên gian phu kia mấy cây”.

      Lâm Y kinh ngạc hỏi. “Lâm phu nhân phải vợ cả? Vậy sao dám xưng mình là phu nhân?”.

      Bà bà bán rượu . “Vợ cả xa ở Tô Châu, nơi này chỉ có mình ta lớn nhất, đương nhiên coi quy củ ra gì”.

      Lâm Y nhìn thoáng vào trong phòng, Cổ lão gia biết kiếm đâu ra cái chày giã gạo, quật tên gian phu kia, khiến kêu gào thảm thiết, nàng khỏi oán giận. “Thời điểm này rồi còn ồn ào như vậy, làm người khác nghỉ ngơi được”.

      Người chung quanh đều cười. “Nhìn xem, tên gian phu đó sung sướng bao nhiêu khẩu vị của Cổ lão gia càng mạnh bấy nhiêu”.

      Lâm Y lắc đầu, bịt lỗ tai về phòng, kể lại tin tức vừa hỏi thăm được cho Trương Trọng Vi nghe, . “Lâm phu nhân cái gì, hóa ra chỉ là đứa thiếp”.

      Mặc dù đóng chặt cửa, vẫn nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết cách vách, làm cho Trương Trọng Vi mất hết cả hứng, chàng buồn bực đá ghế, . “Ngày mai chúng ta lập tức chuyển nhà”.

      Lâm Y dựa vào cạnh chàng, . “Chuyển, lập tức phải chuyển, sáng sớm mai liền chuyển”.

      Hai người , Thanh Miêu thở hồng hộc chạy vào, . “Em ở ngoài chợ đêm bận việc, chợt nghe người ta nhà chúng ta xảy ra chuyện, vội vội vàng vàng chạy về nhìn, hóa ra phải nhà chúng ta, là cách vách”.

      Lâm Y thấy nàng chạy đến mồ hôi rũ rượi, . “Nếu về rồi đừng nữa, nghỉ ngơi cho sớm , ngày mai chúng ta xem phòng ở, chuẩn bị chuyển nhà”.

      Thanh Miêu dạ to, xoay người .

      Lâm Y bưng nước, cùng Trương Trọng Vi rửa tay chân, cũng lên giường ngủ.

      Nửa đêm, hai người ngủ mơ mơ màng màng, chợt nghe tiếng ồn ào bên ngoài, tiếng khóc la vang lên. Trương Trọng Vi bật dậy mặc áo ngoài, chuẩn bị ra nhìn xem, lại phát có mùi khói, chàng quay đầu, ngoài cửa sổ ánh sáng chói lòa, khỏi sợ ngây người, sửng sốt nhớ ra phải gọi tỉnh Lâm Y, hoảng loạn . “Nương tử, mau tỉnh dậy, cháy rồi!”.

      Lâm Y đứng dậy nhìn thấy, cũng ngây dại, Trương Trọng Vi lại đẩy nàng phen, la lên. “Nương tử, bây giờ phải lúc sững sờ, mau chạy nhanh lên”.

      Lâm Y lấy lại tinh thần, vội chạy tới cửa sổ gọi to Thanh Miêu, Thanh Miêu thất kinh chạy ra, . “Nhị thiếu phu nhân, làm sao mà cháy?”.

      Lâm Y trách. “Nào có thời gian để ý này đó, nhanh gói ghém đồ đạc ra”.

      Căn nhà bọn họ thuê hóa ra lại có lợi, đẩy cửa ra là chạy được ngay, hết sức tiện, Trương Trọng Vi người vác rương tiền, Lâm Y và Thanh Miêu hợp lực khiêng rương quần áo, mạch chạy xa sang phía đối diện mới dám dừng lại.

      Thanh Miêu tiếc váy áo của mình, còn có bồn nồi niêu xoong chảo chén đũa linh tinh, định chạy vào đám cháy lần nữa, Lâm Y vội giữ chặt lấy , . “ đáng giá mấy đồng, tội gì mạo hiểm, đợi dàn xếp xong xuôi, chúng ta lại mua mới”.

      Thanh Miêu đau lòng, ngồi ven đường khóc lớn, Lâm Y còn sức khuyên giải, hỏi Trương Trọng Vi. “Đêm hôm khuya khoắc, chúng ta phải chạy đâu bây giờ, tìm khách điếm ở tạm đêm?”.

      Trương Trọng Vi nhìn về phía cũ, cả khu nhà trong ngõ ngập thành biển lửa, rất nhiều nhân viên chữa cháy xách thùng nước chạy hướng đó. Chàng thở dài. “Cũng chỉ có thể như thế”.

      Ba người muốn khiêng tiếp, lại nghe thấy có tiếng gọi mình, quay đầu nhận ra là em trai của Dương thị – Dương Thăng. Dương Thăng mang theo mấy tên gia đinh chạy đến chỗ bọn họ, thở gấp. “Ta vừa nghe khu đông cổng Chu Tước môn cháy, lập tức chạy tới, các cháu có sao ?”.

      Gió lạnh thổi, nhưng vợ chồng Trương Trọng Vi lại cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, cảm kích . “Chúng cháu có việc gì, đa tạ cậu nhớ thương”.

      Dương Thăng thấy rương đồ của bọn họ, hỏi. “Các cháu tính đâu?”.

      Trương Trọng Vi đáp. “Đến khách điếm ở tạm đêm, ngày mai lại tìm chỗ ở khác”.

      Dương Thăng mất hứng. “Nhà ta ngay gần đây, hai cháu , lại muốn tới khách điếm ở, là đạo lý gì?”.

      Trương Trọng Vi vội giải thích. “Bây giờ là nửa đêm, chúng cháu sợ quấy rầy bà ngoại và cậu”.

      Dương Thăng . “Đều là chí thân, gì mà quấy rầy với quấy rầy, mẹ ta ở nhà chờ hai cháu đó, chỉ sợ ngay cả khách phòng cũng sửa soạn xong hết rồi”.

      Trương Trọng Vi nhìn về phía Lâm Y, trưng cầu ý kiến của nàng. Lúc nguy nan có người đưa tay cứu giúp, may mắn. Lâm Y có gì để phản đối, nàng gật đầu, cùng Trương Trọng Vi cúi người tạ ơn.

      Dương Thăng sai gia đinh tiến lên, khiêng rương cho bọn họ, trước trở về báo tin. Lại có gia đinh dẫn ngựa tới, Dương Thăng . “Ra ngoài vội vàng, chuẩn bị kiệu, chỉ dẫn theo mấy con ngựa, các cháu có biết cưỡi ?”.

      Trương Trọng Vi gật đầu, mang theo Lâm Y cùng cưỡi con, Thanh Miêu biết cưỡi, Dương Thăng liền chỉ gã gia đinh. “Viên Lục, ngươi cưỡi chung với nha đầu này”.

      Thanh Miêu nhăn nhó, chịu cưỡi ngựa chung với đàn ông lạ, Dương Thăng đành kêu Viên Lục dắt ngựa cùng bộ với .

      Dương Thăng lên ngựa, cùng vợ chồng Trương Trọng Vi và tôi tớ nhanh chóng phi về nhà họ Dương. Ngưu phu nhân quả nhiên đúng như lời Dương Thăng , ngồi sưởi ấm trong nhà, thấy vợ chồng Trương Trọng Vi vào, vội tiến đến nắm tay bọn họ nhìn xem, liên tục hỏi. “Có bị thương ? Ngạt khói ?”.

      Lâm Y tạ ơn bà quan tâm, . “Mọi người có gì trở ngại, chỉ bị cháy mất váy áo của nha hoàn và dụng cụ phòng bếp”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 136: Nguyên nhân cháy

      Nguồn: freecookiesfortoday.wordpress.com

      Ngưu phu nhân nghe vậy yên tâm, . “Người có việc gì là tốt rồi, quần áo và dụng cụ nhà bếp là chuyện , mất rồi mua lại”.

      Gia đinh khiêng hai rương đồ tiến vào, hỏi Ngưu phu nhân. “Phu nhân, đây là hành lí của Nhị thiếu gia, đặt ở đâu?”.

      Ngưu phu nhân kinh ngạc . “Chỉ có bấy nhiêu?”.

      Lâm Y giải thích. “Chúng cháu mới đến kinh đô, hành lí mang theo nhiều lắm”.

      Ngưu phu nhân thẳng. “Chút gia sản đó làm sao sống nổi, các cháu có tính toán gì ?”.

      Lâm Y thầm nghĩ, vị Ngưu phu nhân này đúng là vẫn như lúc trước, ngại nghèo thích giàu, vì thế lên tiếng. Dương Thăng thấy tình huống trở nên xấu hổ, vội giảng hòa. “Mẹ, đêm khuya rồi, bọn họ lại mới hoảng loạn xong, mau an bài phòng ở, để bọn họ nghỉ tạm ”.

      Ngưu phu nhân nhìn Trương Trọng Vi và Lâm Y, quả mặt đầy vẻ mỏi mệt, đành phải im miệng, gọi nha hoàn, sai dẫn Trương Trọng Vi và Lâm Y đến khách phòng nghỉ ngơi. Vợ chồng Trương Trọng Vi hành lễ chào Ngưu phu nhân và Dương Thăng, lại cảm tạ bọn họ cứu giúp, rồi theo nha hoàn tiến ra sau nhà.

      Nhà này rất lớn, phân làm hai bên, mỗi bên có khu nhà biệt lập và các viện , nha hoàn dẫn bọn họ vào viện bên trái, đẩy cửa chính mở ra, mời bọn họ vào, cúi người thưa. “Nô tỳ Kim Bảo, hai vị muốn ăn chút điểm tâm hay muốn ngủ ngay?”.

      Vợ chồng hai người đều mệt lắm rồi, chỉ . “Chúng ta đói bụng, ngươi , gọi Thanh Miêu đến hầu hạ”.

      Kim Bảo nhún người hành lễ, gọi Thanh Miêu lại đây, chủ tớ ba người tự ngủ lấy đề cập tới.

      Ngày hôm sau, lúc vợ chồng Trương Trọng Vi rời giường, Kim Bảo dẫn theo mấy tiểu nha hoàn đứng chờ bên ngoài. Đợi cửa phòng vừa mở, liền nối đuôi nhau vào, cúi người . “Chúng nô tỳ tới hầu hạ Trương Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân rửa mặt”.

      Lâm Y thầm khen, đúng là nhà có tiền có khác, nha hoàn huấn luyện cũng chỉnh chu.

      Kim Bảo mở hộp ra, dâng lên cho vợ chồng Trương Trọng Vi nhìn. “Đây là bàn chải đánh răng mới mua, chưa từng sử dụng”.

      Trương Trọng Vi và Lâm Y mỗi người lấy cái, lập tức còn có tiểu nha hoàn tiến lên, người cầm bột đánh răng, người dâng chén nước, còn có hai người ôm bình nhổ bằng đồng đứng sau.

      Đánh răng xong, các nha hoàn dọn dẹp dụng cụ, lại dâng nước rửa mặt và đậu tắm có trộn hương liệu lên, mời Trương Trọng Vi và Lâm Y rửa mặt. tiểu nha hoàn tiến lên, quàng lên cổ Trương Trọng Vi khăn mặt, lại giúp chàng cuộn tay áo lên, Trương Trọng Vi vội xua. “Ta tự làm được”. xong cuộn tay áo lên hai ba lượt, vốc nước liền rửa mặt.

      Bên cạnh có nha hoàn cười trộm, biết là chê cười chàng chân chất dân quê hay sợ vợ như sợ cọp. Hai người rửa mặt xong, Kim Bảo lại dâng cái hộp nữa lên cho bọn họ nhìn. “Lược cũng là mới, chưa từng có người sử dụng”.

      Lâm Y . “Bà ngoại là khách khí”.

      xong lấy cái lược ngà voi, trước chải đầu cho Trương Trọng Vi, sau mới ngồi xuống để tiểu nha hoàn búi tóc kiểu “triêu thiên kế”. Kim Bảo mở hộp trang điểm, hỏi. “Trương Nhị thiếu phu nhân muốn trang điểm như thế nào?”.

      Lâm Y hiểu lắm phong cách trang điểm ở Bắc Tống, chỉ . “Thanh nhã chút là được”.

      Kim Bảo lấy phấn hoa, tự mình trang điểm cho nàng, kiểu “đàn vựng trang”. Lâm Y nhìn vào gương, quả nhiên thanh lịch, vừa lòng gật đầu, gọi Thanh Miêu, sai nàng lấy tiền thưởng. Kim Bảo và các nha hoàn vốn tưởng rằng Lâm Y khốn cùng, hề mong đợi gì, lúc này thế nhưng được tiền thưởng, tuy rằng nhiều lắm, vẫn mừng rỡ tạ ơn hết lời.

      Kim Bảo dẫn theo các nha hoàn lui ra, . “Trương Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân đợi lát, phu nhân nhà chúng nô tỳ sửa soạn xong lại đến gọi hai vị”.

      Thanh Miêu nhìn thấy bọn họ xa, lẩm bẩm. “Làm khách nhà giàu đúng mệt, chỉ rửa cái mặt thôi liền mất tiền”.

      Lâm Y trước khi xuyên qua từng làm phục vụ ở nhà hàng, nàng hiểu cảm giác sung sướng khi nhận được tiền boa của khách, bởi vậy . “Đừng thiếu phóng khoáng như vậy, nếu có Ngưu phu nhân cho chúng ta ở, đến trọ khách điếm xài hết bao nhiêu tiền?”.

      Trương Trọng Vi . “Ngươi yên tâm, tiền thưởng nhiêu đó thâm hụt vào tiền may quần áo mới cho ngươi đâu”.

      Thanh Miêu bị chọc ngượng, vội né ra ngoài.

      bao lâu sau, Kim Bảo đến mời vợ chồng Trương Trọng Vi theo đến gian phòng sưởi ấm hôm qua, thỉnh an Ngưu phu nhân.

      Ngưu phu nhân hỏi. “Hôm qua ngủ có ngon ? Bọn nha hoàn hầu hạ tận tâm chứ?”.

      Lâm Y từ đáy lòng. “Khách phòng nhà bà ngoại so với phòng chúng cháu thuê hơn gấp trăm lần”.

      Lời khen này, Ngưu phu nhân nghe rất hưởng thụ, vui tươi hớn hở nở nụ cười, vẫy tay sai người bày cơm, . “Hai đứa nếm thử thức ăn nhà bà ngoại”.

      Lâm Y nhìn bàn, bánh hồ, bánh túc chưng, bạch tràng chiên, canh đầu, khác bên ngoài bán là bao, chỉ tinh xảo hơn, nhưng nàng vẫn khen ngợi hết lời, khiến Ngưu phu nhân cười ngừng. Kim Bảo bưng hai chén mì sợi lên bàn, cười . “Đây là mì thịt băm, phu nhân nghe Trương Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân tới từ Mi Châu, cố ý mời đầu bếp Tứ Xuyên làm”.

      Vợ chồng Lâm Y vội cúi người tạ ơn. “Bà ngoại quan tâm”.

      Ngưu phu nhân mỉm cười gật đầu, nhấc đũa, Trương Trọng Vi thấy Dương Thăng tới, chưa dám ăn, hỏi. “Cậu đến dùng cơm sao?”.

      Ngưu phu nhân trả lời. “Nó là con ngựa hoang, sáng sớm biết chạy đâu rồi”.

      Trương Trọng Vi nghĩ đến việc làm ăn tương lai của nhà mình, liền hỏi nhiều câu. “Cậu làm buôn bán gì vậy?”.

      Ngưu phu nhân cười. “Có buôn bán gì đâu, mở hai tửu lâu phố Ngự, sống tạm mà thôi”.

      Đúng là mở tửu lâu, Trương Trọng Vi và Lâm Y liếc nhau, cùng thầm, trùng hợp sắp tới bọn họ cũng chung con đường.

      Ngưu phu nhân gắp cái bánh hồ cho bọn họ, lại hỏi. “Ta thấy hai đứa chỉ có hai rương gia sản, bổng lộc của biên tu Hàn Lâm viện lại nhiều lắm, ở Đông Kinh sống thế nào?”.

      Bà ấy thế nhưng hiểu biết về bổng lộc của quan viên như vậy, Lâm Y hơi kinh ngạc, đáp. “Chúng cháu muốn kinh doanh chút, chỉ là biết kinh doanh thứ gì mới tốt”.

      Ngưu phu nhân hơi tin tưởng, hỏi. “Trương Nhị lang bây giờ tốt xấu gì cũng làm quan, cháu tình nguyện buông thể diện ra ngoài buôn bán?”.

      Lâm Y . “Thể diện thể diện là gì đâu, cháu chỉ biết thể đói bụng được, bằng vào thành làm chi, còn bằng về quê trồng trọt”.

      Ngưu phu nhân nghe xong câu này, bỏ đũa xuống, vỗ tay khen ngợi. “Cháu mạnh hơn mẹ chồng cháu gấp trăm lần. Nó đúng ngốc nghếch, thà rằng đói bụng cũng chịu buôn bán kiếm tiền, giống hệt cha nó y đúc”.

      ra cha của Dương thị khi còn sống cũng làm quan, phẩm giai dù cao, nhưng vẫn có tư tưởng thanh cao đó, mặc kệ trong nhà nghèo đến đói khát, cũng chịu cho Ngưu phu nhân kinh thương. Thẳng đến khi ông ta mất, Ngưu phu nhân mới có được cơ hội, mượn tiền vốn từ nhà mẹ đẻ, trước sau mở hai cái tửu lâu phố Ngự, trong nhà mới bắt đầu dư dả.

      Ngưu phu nhân đúng là người phụ nữ mạnh mẽ có khả năng, Lâm Y nghe xong câu chuyện, tâm sinh kính nể vô cùng. Lại hồi tưởng thái độ Ngưu phu nhân lúc trước, hóa ra phải bà ấy “ngại người ta nghèo”, mà chỉ là ưa gặp những người sĩ diện khổ thân, cái này mưu mà hợp với quan điểm của Lâm Y.

      Ngưu phu nhân thấy Lâm Y phải kiểu người cổ hủ thanh cao, thái độ chuyển biến trăm tám mươi độ, nắm tay nàng. “Gia sản ít chớ lo, chỉ cần chịu kiếm, nhà của ta trước kia còn nghèo hơn các cháu, cháu nhìn xem tại thế nào?”.

      Trương Trọng Vi thấy hai người tán gẫu thân thiết, rất yên tâm, đứng dậy . “Nhà cháy là đại , cháu đến Hàn Lâm viện xin nghỉ phép ít ngày”.

      Ngưu phu nhân vội . “Chuyện thôi, cần gì cháu tự , kêu đầy tớ đứng ngoài cổng chuyến là được”.

      Trương Trọng Vi còn định chối từ, Ngưu phu nhân . “Cháu gọi ta tiếng ‘bà ngoại’, nên coi nơi này là nhà thân thích, khách khí với ta cái gì”.

      Trương Trọng Vi đành phải nhận, tạ ơn bà rồi . “Vậy cháu đến khu đông cổng Chu Tước môn nhìn cái, hỏi thăm nguyên nhân vụ cháy, lại tìm chỗ ở khác”.

      Ngưu phu nhân nghe xong câu này, cảm thấy vui, . “Người hầu sớm hỏi thăm rồi, cần cháu . Còn nữa, tại hai đứa ở nhà bà ngoại, vội vã tìm nhà thuê làm chi, chẳng lẽ ở nơi này ta có phòng cho cháu ở?”.

      Trương Trọng Vi cái gì Ngưu phu nhân cũng phản đối, nhất thời tay chân luống cuống, Lâm Y cười . “Bà ngoại vẫn là thả chàng ra ngoài chút , bằng chàng chỉ biết buồn đầu trong phòng”.

      Ngưu phu nhân cũng cười. “Nếu thế ta nhờ Trương Nhị lang việc, ra phố tìm cậu cháu , nếu thấy nó hồ nháo, lập tức đánh nó về đây”.

      Trương Trọng Vi nghe chữ “đánh”, liên tục dám. Kim Bảo tiến lên, với Ngưu phu nhân. “Thiếu gia là chuồn êm ra ngoài, mang theo đầy tớ”.

      Ngưu phu nhân dặn. “Sai Viên Lục mang Trương Nhị thiếu gia tìm nó ”.

      Kim Bảo liền vén váy thi lễ với Trương Trọng Vi. “Trương Nhị thiếu gia theo nô tỳ”.

      Trương Trọng Vi nghĩ bụng, Dương Thăng cũng hơn hai mươi rồi, ra ngoài dạo phố thế nào, cần gì sai người đặc biệt tìm. Chàng đầy bụng tình nguyện, bất đắc dĩ Kim Bảo chờ, đành phải đứng dậy theo ra.

      Ngưu phu nhân sai người dọn dẹp bàn, bưng trái cây và nước trà đến, hỏi kỹ Lâm Y muốn buôn bán cái gì. Lâm Y cố ý thử, . “Cháu cũng muốn mở cước điếm, bà ngoại nghĩ thế nào?”.

      Ngưu phu nhân . “Đông Kinh quá nhiều cước điếm rồi, cháu lại có vốn, chen chân vào đám đông đó làm chi?”.

      Lâm Y thầm nghĩ, Ngưu phu nhân có thích nàng mấy nữa vẫn giữ lại vài phần tư tâm, bởi vậy muốn nàng cũng mở cước điếm, cạnh tranh với nhà mình. Nàng giả bộ đồng ý, thỉnh giáo. “Cháu đến Đông Kinh chưa lâu, biết buôn bán gì mới có tiền, còn phải học hỏi từ bà ngoại nhiều”.

      Ngưu phu nhân cẩn thận nghĩ nghĩ, . “Vốn ít, đành phải mở tiệm bán tạp hóa, son phấn chỉ thêu vân vân”.

      Bán son phấn chỉ thêu, chỉ sợ kiếm được bằng Thanh Miêu ra chợ đêm, Lâm Y thầm lắc đầu, ngoài miệng vẫn cảm tạ Ngưu phu nhân phen. Ngưu phu nhân tưởng nàng đồng ý, định dẫn nàng coi mặt tiền cửa hàng, Lâm Y từ chối . “Nhà chúng cháu thuê chẳng lẽ bị đốt như thế là xong? Cũng phải cho ra lẽ, đợi biết ràng lại xem tiệm cũng muộn”.

      Ngưu phu nhân liền gọi Kim Bảo, hỏi. “Ta sai bọn họ hỏi thăm chuyện vụ cháy, có tin tức gì chưa?”.

      Kim Bảo sai người ra ngoài cổng hỏi, qua lúc, có tin tức truyền vào, bảo rằng vụ cháy hôm qua liên quan rất nhiều đến Cổ lão gia. Gã đầy tớ thưa rằng. “Vị Cổ lão gia làm thương nhân dạo, nuôi vợ bé ở khu đông cổng Chu Tước môn, vợ bé ông ta quy củ lắm, thừa dịp ông ta ở, ngoại tình với kẻ khác, lại vận khí kém cỏi, bị ông ta bắt tại trận”.

      Ngưu phu nhân nghe đến đó, với Lâm Y. “Người làm buôn bán luôn phải chạy bên ngoài, khó được về nhà, đành phải lập thêm cái nhà khác ở nơi mình hay lui tới, này cũng bình thường”.
      Hale205, Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 137: Khéo từ ý tốt


      Lâm Y nóng lòng biết nguyên nhân vụ cháy, gật đầu có lệ, hỏi tên đầy tớ kia. “Cổ lão gia bắt gian phu, hàng xóm láng giềng đều có thấy, nhưng làm sao lại nháo thành cháy?”.

      Tên đầy tớ đáp. “Nghe gã gian phu kia chịu đau nổi, bị Cổ lão gia quất mười mấy roi, đồng ý bỏ tiền giải quyết riêng, Cổ lão gia giơ cây đuốc theo lấy tiền, đến ngõ, nhất thời sơ sẩy, bị gã gian phu kia húc phát, cây đuốc văng mất, trúng ngay đống củi khô, đêm hôm khuya khoắt, bọn họ tìm được nước, lửa cứ thế càng lúc càng lớn lên”.

      Ngưu phu nhân luôn miệng “Tội lỗi”, . “Thể loại người đáng chém ngàn đao như thế, nên đánh mấy gậy cho chết luôn”.

      Lâm Y biết bà tới Cổ lão gia hay gã gian phu kia, thể tiếp lời, liền hỏi tên đầy tớ. “Vụ cháy chỉ do vậy, quan phủ mặc kệ quản sao?”.

      Tên đầy tớ đáp. “Làm sao mặc kệ, Cổ lão gia và gã gian phu đều bị gô cổ về quy án rồi”.

      Ngưu phu nhân thở phào. “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”.

      Lâm Y thầm thở dài, gô cổ về quy án thế nào, phòng ốc cháy mất, tiền thuê còn lại ai bù cho, những thứ mất ai bồi thường? Nhất thời khó có thể tìm được chỗ ở thích hợp, may mắn Ngưu phu nhân nhiệt tình tốt bụng, chủ động giữ bọn họ ở lại thêm mấy ngày, bằng mỗi ngày ăn ở tại khách điếm tiêu pha hề .

      Lâm Y nghĩ đến đây, càng cảm kích Ngưu phu nhân hơn, . “Còn phải quấy rầy bà ngoại mấy ngày, đợi tìm được phòng ở, chúng cháu lại dời ra”.

      Ngưu phu nhân . “Vừa mới trách Trương Nhị lang xong, cháu lại nữa, nhà của ta có phòng trống cháu ở, nhất định phải biếu tiền cho kẻ khác?”.

      Lâm Y mấy nguyện ý, tính cách Ngưu phu nhân có chút hỉ nộ vô thường, hôm nay được bà ưu ái, đối xử tốt, ngày khác nếu vô ý chọc giận bà, bị đuổi khỏi nhà, chẳng phải càng chật vật?

      Nàng cân nhắc phải làm sao uyển chuyển cự tuyệt ý tốt này, cúi đầu lên tiếng.

      Ngưu phu nhân tưởng nàng thích ăn nhờ ở đậu, chỉ . “Ta ngăn hẳn khách viện hai cháu ở ra, thông cửa riêng, như vậy là nhà tách biệt, chúng ta hai nhà chỉ là ở cạnh, thế nào?”.

      Lâm Y cảm kích Ngưu phu nhân săn sóc, nhưng cảm kích là chuyện, lí trí lại là chuyện khác, nàng chỉ cười . “Viện của bà ngoại vô cùng tốt, chúng cháu đều muốn ở, đợi kiếm đủ tiền thuê, nhất định gửi bà ngoại”.

      Ngưu phu nhân . “Các cháu và ta là chí thân, tiền thuê tạm hoãn, ngay cả đưa cũng chẳng sao”.

      Hậu đãi như vậy, trong nháy mắt Lâm Y thiếu chút nữa gật đầu, nhưng đột nhiên nhớ ra, nàng tương lai phải mở cước điếm ở nhà, người ta đồng hành là oan gia, nếu bị Ngưu phu nhân thấy nàng chẳng những mở cước điếm, còn mở ngay tại nhà bà ấy, có cảm tưởng như thế nào? Cho dù là thân thích, quan hệ thân mật quá ngược lại hóa mâu thuẫn, Lâm Y nghĩ nghĩ lại, vẫn từ chối Ngưu phu nhân. “ trả nổi tiền thuê, cháu dâu việc gì, nhưng Nhị lang chàng da mặt mỏng, chỉ sợ chịu”.

      Ngưu phu nhân nghe xong câu này, lập tức khổ khuyên nữa, ngược lại khen ngợi. “Trương Nhị lang hiểu được có tiền mặt mũi xem như tốt rồi, giống phụ thân nó, da mặt dày còn hơn tường thành Biện Kinh”.

      Lâm Y nghe bà hình dung về Trương Đống như vậy, muốn cười lại dám, nhịn thực vất vả. Hai người chuyện phiếm giết thời gian, tới giữa trưa, bày cơm, Trương Trọng Vi rốt cuộc lôi được Dương Thăng về. Ngưu phu nhân thấy con trai uống say, có phần cao hứng, nhưng vẫn quở trách. “Suốt ngày chỉ biết đông tây chơi bời, hai tòa tửu lâu nhà chúng ta chưa bao giờ thấy trông coi”.

      Dương Thăng cũng cãi, đĩnh đạc ngồi xuống bàn, nhấc chén đũa. “Hôm nay cơm ngon ghê”. Lại với Trương Trọng Vi. “Cháu trai, chúng ta cùng uống hai li”.

      Ngưu phu nhân thấy Dương Thăng coi lời mình như gió thoảng qua tai, tức giận đến ném đũa. Lâm Y vội vàng khuyên nhủ, nàng nghĩ thầm trong bụng, hóa ra người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang cũng có chuyện phiền não giải quyết được.

      Ngưu phu nhân bị tức, tâm tình tốt, động đũa sơ bỏ, với Lâm Y. “Các cháu ăn từ từ, ta nghỉ ngơi lát”.

      Lâm Y đứng dậy tiễn bà , quay về bàn cơm nhìn liếc qua Dương Thăng, thấy ta thần sắc vẫn tự nhiên, vẫn cùng Trương Trọng Vi uống cạn lại đổ đầy, nàng nhịn được . “Cậu, bà ngoại vui lắm, cậu nhìn xem thử?”.

      Dương Thăng lè lưỡi làm mặt quỷ nhìn nàng, thở hắt ra. “Ta cố ý đó”.

      Lâm Y kinh ngạc ngẩn ra, biết cái gì mới tốt, đành im lặng ăn cơm, đứng dậy ra ngoài, muốn thăm Ngưu phu nhân. Đến trước phòng Ngưu phu nhân, Kim Bảo ngăn nàng lại, . “Trương Nhị thiếu phu nhân, phu nhân ngủ trưa”.

      Lâm Y . “Lát nữa ta đến tìm bà ngoại sau”.

      Buổi sáng Kim Bảo vừa nhận tiền nàng thưởng, liền nhiều hai câu. “Thiếu gia xưa nay như vậy, phu nhân đều bị tức quen rồi, Trương Nhị thiếu phu nhân cần để bụng”.

      Lâm Y nhàng gật đầu, cảm ơn Kim Bảo, mình quay về khách phòng, mới bước vào cửa viện, Thanh Miêu liền ra đón, oán giận . “Nhị thiếu phu nhân, ở đây tốt”.

      Lâm Y cười. “ cần trả tiền thuê, lại có cơm canh ăn, sao mà tốt?”.

      Thanh Miêu bĩu môi . “Phòng bếp của bọn họ chịu cho mượn, em có cách nào làm củ cải muối cay bán được”.

      Lâm Y . “Em vất vả mỗi ngày, khó được rảnh rỗi, nghỉ ngơi hai ngày ”.

      Thanh Miêu vội la lên. “Người bán buôn trong chợ đêm có phân nửa là ở trong ngõ nhà chúng ta, giờ cháy mất, bọn họ nhà để về, khẳng định bán buôn được, em thừa cơ hội này, kinh doanh nhất định tốt lắm”.

      Lâm Y cười. “Em làm việc cũng có lý ghê đó chứ”.

      Thanh Miêu van xin. “Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân với Ngưu phu nhân tiếng , cho em mượn phòng bếp chút thôi, được ?”.

      Lâm Y trả lời. “Cái này tiện mở miệng, nhà giàu có quy củ nhiều, phòng bếp lại là nơi quan trọng, đừng em, ngay cả nha hoàn bình thường trong phủ cũng được vào đâu”.

      Nàng thấy Thanh Miêu uể oải, ngẫm nghĩ, lại . “ biết bọn họ có bếp dùng cho người hầu nhỉ, mượn dùng chút, chắc là được”.

      Thanh Miêu hoan hô, . “Vẫn là Nhị thiếu phu nhân có cách, em hỏi liền”.

      Lâm Y ngạc nhiên. “ được là được sao, em biết tìm ai để mượn ?”.

      Thanh Miêu đáp. “Viên Lục khẳng định biết, em hỏi ”.

      xong, chạy ra ngoài như cơn gió, Lâm Y đứng đó suy nghĩ lúc lâu mới nhớ ra Viên Lục là gia đinh của Dương Thăng, tối hôm qua cùng Thanh Miêu bộ về, nàng nhịn được cười rộ lên : nàng Thanh Miêu này, chẳng lẽ… Bỗng nhiên bả vai bị vỗ cái, ngẩng lên ra là Trương Trọng Vi, nàng sẵng giọng. “Uống nhiều rượu như vậy, say khướt rồi phải , làm em sợ muốn chết”.

      Trương Trọng Vi đúng là uống nhiều, chuyện miệng đầy mùi rượu. “Cậu kiên quyết lôi kéo ta, trái li phải li, ta cũng hết cách, may mắn buổi chiều cần làm việc”.

      Lâm Y đỡ chàng vào nhà, rót trà đưa cho chàng. “Thanh Miêu sai, ở nhà người khác quá nhiều điều bất tiện, muốn nấu chén canh tỉnh rượu cũng được”.

      Trương Trọng Vi đồng ý. “Cầu nha hoàn nhà họ Dương , còn phải cho tiền thưởng”.

      Lâm Y lấy tiền, . “Mấy ngày thôi, thể đến ngay mấy đồng tiền thưởng cũng tiếc, chẳng nấu được cho chàng chén canh tỉnh rượu”.

      Trương Trọng Vi ngăn nàng lại. “Uống nhiều lắm đâu, ta nghỉ lát tốt rồi, cần uống canh tỉnh rượu”.

      Lâm Y hỏi nghiêm túc. “ cần?”.

      Trương Trọng Vi gật đầu. “Ta chẳng qua là cùng ngồi chung, say đâu được, cậu khác, uống rượu buồn, say rối tinh rối mù, mấy nha hoàn khiêng cậu nổi, vẫn là ta khiêng cậu đến phòng ngủ”.

      Lâm Y ngạc nhiên. “Ban ngày ban mặt sao lại uống đến say như thế, cậu có chuyện phiền não?”.

      Trương Trọng Vi vẫy tay, gọi Lâm Y ghé lỗ tai lại, chàng giọng . “Ta chỉ cho em biết thôi, đừng kể người ngoài nghe… Vị cậu này của chúng ta, coi trọng kỹ nữ, muốn cưới về làm vợ, loại tình này làm sao bà ngoại đồng ý, bởi vậy đánh kỹ nữ kia”.

      Lâm Y . “Em thấy nhiều người mua kỹ nữ về làm thiếp, cậu ngọt vài câu, bà ngoại cũng hẳn đồng ý”.

      Trương Trọng Vi lắc đầu. “Nếu muốn làm thiếp làm được ổn thỏa, cậu muốn cưới ta về làm vợ cả”.

      Lâm Y kinh ngạc. “Này cũng quá sức hoang đường”.

      Trương Trọng Vi kể tiếp. “Mấy năm trước cậu muốn cưới kỹ nữ tên Lan Chi, bị bà ngoại biết được, vung tiền ra mua trước, tặng cho người khác làm thiếp. Cậu vốn chết tâm, ai ngờ, lâu sau phát Lan Chi bị vợ cả người kia đuổi , lưu lạc đầu đường, cậu khăng khăng cho rằng mình và Lan Chi có duyên phận, trộm đặt mua tòa nhà, nuôi Lan Chi ở đó”.

      Lâm Y hỏi. “Chuyện này bà ngoại biết ?”.

      Trương Trọng Vi trả lời. “Đương nhiên là ”.

      Lâm Y nghi ngờ hỏi tiếp. “Cậu dám kể cho bà ngoại nghe, vì sao lại kể cho chàng nghe?”.

      Trương Trọng Vi cười khổ. “Còn vì sao nữa, nhờ ta yểm trợ chứ sao”. xong, nhớ ra chuyện, lấy trong tay áo ra đĩnh bạc, đưa cho Lâm Y. “Cậu cho ta, sau này phàm là cậu đến chỗ Lan Chi, đều với bên ngoài rằng rủ ta uống rượu”.

      Lâm Y cứng họng. “Cậu là trưởng bối, có thể nào, có thể nào…”. Nàng nhét đĩnh bạc lại vào tay Trương Trọng Vi, trách cứ. “Bạc này chàng nên nhận”.

      Trương Trọng Vi . “Ta cũng đâu muốn nhận, nhưng cậu say quá, sao nhét lại được. Chỉ có thể chờ cậu tỉnh rồi tính”.

      Uống say mới cho bạc, chẳng lẽ thổ lộ tất tần tật ngay trong nhà ăn? Lâm Y vội la lên. “Đại sảnh nhiều nha hoàn bà tử như vậy, hai người kể chuyện đó, sợ bọn họ nghe được, báo cho Ngưu phu nhân?”.

      Trương Trọng Vi vuốt lưng nàng, . “Nương tử, tuy là mới đưa bạc cho ta, nhưng kể chuyện đường về, cũng có người ngoài nghe thấy”.

      Lâm Y lúc này mới yên lòng, vỗ ngực. “Vậy là tốt rồi, bằng bà ngoại biết chàng nhận bạc bao che cho cậu, nhất định giận điên rồi”.

      Trương Trọng Vi nhét bạc lại vào trong áo, . “Đây là việc nhà bọn họ, chúng ta xen vào, chờ cậu tỉnh, ta trả lại cho cậu”. xong lại thương lượng với Lâm Y. “Nương tử, chúng ta còn tiền thuê nhà ? Nếu có, liền sớm dời ra ngoài ở thôi, bà ngoại dù tốt nhưng rốt cuộc phải nhà mình, cứ tự nhiên”.

      Lâm Y cũng đồng ý dời ra, lại cố tình chọc. “Chàng và Thanh Miêu sao giống tính nhau quá, mới ở chưa được ngày được tự nhiên, em ăn nhờ ở đậu nhà chàng mấy năm trời, còn phải sống tiếp”.

      Trương Trọng Vi khó mà Phương thị phải, vội vàng đứng dậy, thở dài. “Đều là ta phải, ta nhận sai với nương tử”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 138: Giá rượu


      Lâm Y đánh Trương Trọng Vi cái, . “Yên tâm, tiền thuê nhà vẫn phải có”. Lại hỏi. “Vụ cháy lần này đúng là Cổ lão gia và gian phu vô tình gây ra, nghe cả hai bị gô lại rồi, chàng có biết ?”.

      Trương Trọng Vi gật đầu. “ đường về nhà nghe , đều do Cổ lão gia tham tiền, muốn đánh cho ra món hời từ gian phu, mới dẫn đến vụ cháy này”.

      Lâm Y thở dài. “Chúng ta coi như tốt, có thân thích chịu cho ở nhờ, trong tay lại có tiền, những người ăn bữa nay lo bữa mai sống sao nổi đây?”.

      Trương Trọng Vi . “Triều đình an bài rất nhiều người vào ở trong miếu, nghe bình thường nếu phát sinh cháy, triều đình đều phải miễn giảm tiền thuê nhà, lúc này hẳn là cũng ngoại lệ”.

      Lâm Y nghe vậy vui mừng. “ ? Vậy chúng ta chờ thêm mấy ngày, chưa cần gấp gáp tìm nhà, chờ triều đình ban chiếu lệnh rồi quyết định”.

      Đây là cách có lợi nhất, bởi vậy mặc dù Trương Trọng Vi muốn ở lại đây, vẫn đồng ý. Chàng uống say bị mệt, lên giường nằm lát, lúc tỉnh lại là giờ cơm chiều, Lâm Y chê cười chàng. “Chàng thế nhưng nhàn nhã, em đến ngồi trò chuyện với bà ngoại suốt buổi chiều, nghe bà than thở về cậu”.

      Trương Trọng Vi vội hỏi. “Bây giờ bà ngoại làm gì?”.

      Lâm Y biết chàng muốn trả lại bạc, liền giúp chàng nhìn ngó chung quanh, quay về trả lời. “Bà ngoại xem chúng nha hoàn bày cơm, đúng là cơ hội tốt, chàng mau tìm cậu”.

      Trương Trọng Vi vội vàng đến phòng Dương Thăng, đặt bạc lại, xoay người bỏ chạy. Dương Thăng sửng sốt, lúc phục hồi tinh thần lại, Trương Trọng Vi chạy xa, ta ảo não. “Cháu trai này thực là nhát gan, tiền đưa tới tay cũng nhận, khó trách gặp cảnh khốn cùng”.

      ta khó khăn mới tìm được người ngụy trang cho mình, bất đắc dĩ người ta bị thu mua, ăn cơm chiều tỏ ra ỉu xìu. Trương Trọng Vi và Lâm Y biết trong bụng, đều chọc tới ta, Ngưu phu nhân lại biết, còn tưởng con trai bị bệnh, hỏi han ân cần, vội tới vội lui.

      Trương Trọng Vi quan sát hết, về phòng rồi mới với Lâm Y.

      Lâm Y cười. “Sao, chàng nhớ mẹ ruột?”.

      Trương Trọng Vi . “Huyện Tường Phù gần Đông Kinh như vậy, tin tức vụ cháy hôm qua nhất định truyền tới đó rồi, chỉ sợ thím lo lắng”.

      Lâm Y hiến kế. “ như thế, ngày mai chúng ta chuyến, báo bình an cho thúc thúc và thím biết”.

      Trương Trọng Vi cảm kích nàng săn sóc, ôm nàng vào lòng, ôm chặt lúc lâu mới buông ra. Mẫu tử liền tâm, quan hệ mật thiết, Trương Trọng Vi còn nghĩ báo bình an cho Phương thị, người còn chưa , Phương thị tới rồi.

      tiểu nha hoàn nhà họ Dương báo lại. “Trương Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, Nhị lão gia Nhị phu nhân và Đại thiếu gia nhà các vị đến đây, chờ ngoài phòng khách”.

      Lâm Y cười với Trương Trọng Vi. “ là thần giao cách cảm”.

      Trương Trọng Vi cùng nàng ra phòng khách, thỉnh an Trương Lương, Phương thị, lại chào hỏi Trương Bá Lâm, . “Đại ca có công vụ trong người, sao cũng đến đây?”.

      Trương Bá Lâm . “Chúng ta vừa nghe khu đông cổng Chu Tước môn cháy, làm sao ngồi yên nổi, hận thể chạy xuyên đêm đến đây, Đại tẩu cậu hành động tiện, nếu cũng muốn tới”.

      Lúc hai người chuyện, Phương thị kéo Trương Trọng Vi, xem xét chàng từ đầu đến chân, thấy chàng cũng bị thương mới thả lỏng tâm tình, . “Đúng là con trai ta, chạy thực mau”.

      Trương Lương hỏi. “ êm đẹp, sao lại cháy?”.

      Trương Trọng Vi kể lại nguyên nhân, . “Cũng phải có người cố ý phóng hỏa, chỉ là vô tình, coi như chúng con trải qua được kiếp nạn”.

      Phương thị nghe được người phóng hỏa ở ngay cách vách Trương Trọng Vi, buồn bực cực kỳ, căm giận mắng. Ngưu phu nhân tiến vào, thấy bộ dáng bà ta, liền biết bà ta là thân mẫu Trương Trọng Vi, cười đón chào. “ biết khách quý tiến đến, tiếp đón từ xa được”.

      Cả nhà Trương Lương vội chào đáp lễ, Phương thị tâm cảm ơn Ngưu phu nhân. “Ít nhiều có phu nhân hỗ trợ, bằng tôi lại càng lo lắng”.

      Trương Lương cũng . “Trọng Vi cho phu nhân thêm phiền toái rồi”.

      Ngưu phu nhân tiếp đón bọn họ ngồi xuống, cười . “Thân thích trong nhà, khách sáo chuyện gì, cứ việc ở lại đây”.

      Hàn huyên lúc, Ngưu phu nhân đứng dậy xưng. “Mọi người khó khăn đến chuyến, ăn cơm hẵng , ta còn có chút việc vặt, thứ lỗi thể ở lại tiếp”.

      Trương Lương và Phương thị ở trước mặt Ngưu phu nhân bối phận vẫn hơn đầu, vội đứng dậy . “Ngưu phu nhân chớ khách khí, là chúng tôi làm phiền”.

      Ngưu phu nhân cười, dặn dò nha hoàn chuẩn bị cơm, tự ra cửa. Phương thị chờ bà vừa , liền với Trương Trọng Vi. “Các con ở đâu, dẫn ta nhìn cái”.

      Trương Trọng Vi và Lâm Y dẫn bọn họ đến khách viện, Phương thị dạo qua trong viện vòng, nhìn ngó hết trong ngoài, . “Viện này tồi, ta còn sợ Ngưu phu nhân chậm trễ các con, bây giờ an tâm”.

      Trương Trọng Vi mời bọn họ vào chính phòng ngồi, . “Bà ngoại đối đãi chúng con rất tốt, thím yên tâm”.

      Phương thị lập tức . “Vậy các con ở lại thêm mấy ngày, tiết kiệm chút tiền thuê nhà”.

      Trương Trọng Vi có chút xấu hổ, khụ hai tiếng, . “Mẹ, ở lại nhà thân thích thể tự tại bằng nhà mình”.

      Phương thị nhưng ra đồng ý với điều này. “Cũng đúng, rốt cuộc chẳng phải thân thích ruột thịt”. Ngẫm nghĩ, lại . “Nhà chúng ta thuê dư ra mấy gian, hay là các con đến huyện Tường Phù ở”.

      Trương Trọng Vi đoán rằng nhà kia hơn phân nửa là Lí Thư bỏ tiền ra thuê, chàng làm sao mặt dày mày dạn đến chiếm chỗ, vội chối từ. “Mẹ, sáng sớm con phải đến Hàn Lâm viện làm việc, ở huyện Tường Phù hành động tiện”.

      Trương Lương thấy Phương thị càng càng kỳ cục, trách cứ. “Trọng Vi giờ là mệnh quan triều đình, làm sao do bà làm chủ”.

      Phương thị thầm. “Có thế nữa cũng là con trai tôi rứt ruột đẻ ra”.

      Trương Bá Lâm . “Trọng Vi là quan viên, còn sợ có nhà ở?”.

      Vẫn là Trương Bá Lâm có lý lại xuôi tai, Phương thị rốt cuộc yên tĩnh, nghiêng đầu nhìn xem bình hoa trang trí, tán thưởng. “Nhất định là bình men hoa mai của lò nung Định, nhà Ngưu phu nhân là có tiền”.

      Trương Trọng Vi vừa nghe, sợ bà ta lại ra cái gì mà hời với hời linh tinh, vội nháy mắt với Lâm Y, ý bảo nàng chuyển đề tài. Lâm Y hiểu ý, hỏi. “Nghe Đại tẩu giúp thím mở tiệm tạp hóa, làm ăn được ?”.

      Phương thị lúc này mới nhớ ra việc, vội kêu thím Nhâm tiến vào, nhận cái làn trong tay thím Nhâm, mở ra, bên trong là ô mai mơ gừng, mứt mơ xé sợi các thứ, . “Mở cửa hàng gần cổng thành, bán thức ăn vặt, ta mang theo ít đến cho các con, buồn miệng lấy ăn”.

      Lâm Y tạ ơn Phương thị, sai Thanh Miêu nhận cái làn, lấy ít ra đĩa mời khách.

      Trương Lương vuốt râu, cười. “Đại tẩu các con hiếu thảo, mở thư quán cho ta, nhận mười mấy đệ tử, giờ chúng ta sống rất vui vẻ”.

      Lâm Y cao hứng thay bọn họ, cũng cao hứng thay Lí thư, mỉm cười nhìn Trương Trọng Vi. “Xem ra chỉ có chúng con còn chưa khởi sắc, cần phải cố gắng thêm”.

      Phương thị giờ có công việc làm ăn cần chăm sóc, thấy Trương Trọng Vi lông tóc tổn hao gì, an tâm, muốn quay về, Trương Lương cũng nhớ thương mười mấy đệ tử của mình, chỉ . “Các con ở lại nhà thân thích, tiện lắm, chúng ta ăn cơm, ngày khác có rảnh lại đến”.

      Trương Bá Lâm có công vụ trong người, cũng . “Trọng Vi và em dâu có rảnh đến huyện Tường Phù chơi”.

      Trương Trọng Vi cũng cảm thấy ở nhà thân thích đãi khách tiện, liền muốn đưa bọn họ ra ngoài ăn cơm, Phương thị liên tục chối từ. “Các con lúc cần dùng tiền, tiêu phí làm chi đâu”.

      Trương Trọng Vi khổ giữ được, đành phải cùng bọn họ đoạn đường, chàng và Lâm Y tiễn đến tận cổng thành mới quay về. Hôm nay Phương thị lải nhải chuyện nạp thiếp thông phòng, Lâm Y rất cao hứng, thầm nghĩ, rốt cuộc bà ta cũng có việc để làm, mở mang tầm mắt, suốt ngày nhìn chòng chọc vào chuyện nhà con cái nữa, xem ra trước kia là do quá nhàn.

      Mấy ngày ở tại nhà Ngưu phu nhân, Thanh Miêu vẫn ra ngoài hỏi thăm tin tức để chuẩn bị mở cước điếm, Lâm Y sợ bị Ngưu phu nhân phát , phá lệ dặn cẩn thận làm việc, chớ để lộ tin tức. Thanh Miêu cũng hiểu quan hệ cạnh tranh là thế nào, mỗi lần ra ngoài đều cắp theo cái rổ, bảo rằng muốn khảo sát giá củ cải và sùng thảo, quả ai trong nhà họ Dương hoài nghi.

      Ít ngày sau, Thanh Miêu hỏi thăm ràng chi phí mấu chốt nhất của cước điếm – giá rượu, báo lại cho Lâm Y nghe : Rượu ở Đại Tống đại khái phân làm hai loại, rượu mở vào mùa thu, gọi là “tiểu tửu”, giá cao nhất mỗi cân ba mươi văn, thấp nhất mỗi cân năm văn; rượu mở vào mùa hạ, gọi là “đại tửu”, giá cao nhất mỗi cân bốn mươi tám văn, thấp nhất mỗi cân tám văn.

      Thanh Miêu làm việc mấy ngày nay rất có tiến bộ, chẳng những nghe được hầu hết giá cả, còn tự mình vẽ minh họa, có ghi tên rượu và giá cụ thể. Lâm Y rất hài lòng, khen ngợi có thiên phú buôn bán, tương lai mở cước điếm giao cho quản lý.

      Hai người hỏi thăm cặn kẽ giá thị trường, lại choáng váng với danh mục rượu. Lâm Y hỏi Thanh Miêu. “Cái nào là rượu mạnh, cái nào là rượu ?”.

      Thanh Miêu lắc đầu. “Em hỏi rồi, chủ quán chịu , bảo rằng mua uống tất biết”.

      Lâm Y đành phải chờ Trương Trọng Vi về, thỉnh giáo chàng.

      Trương Trọng Vi nhìn danh mục rượu lần, . “Trong số rượu này ta chỉ nếm qua mấy loại, các loại khác cũng biết”.

      Lâm Y đưa bút, chàng ghi lại mùi vị đại khái bên dưới tên từng loại, thêm. “Nhà bà ngoại mở tửu lâu, hẳn là hiểu biết nhiều về rượu, chàng ngại tìm cậu hỏi chút”.

      Trương Trọng Vi gãi đầu, khó xử. “Nương tử biết ta mà, những chuyện như khách sáo đẩy đưa, ta biết”.

      Lâm Y . “Có gì khó, chàng ghé tai lại đây”.

      Trương Trọng Vi nghe lời sáp lại, học mấy chiêu, hô to nương tử thông thái. Chàng lập tức tìm Dương Thăng, giả bộ bị nhục, giận dữ . “Cậu, hôm nay cháu uống rượu với đồng nghiệp, bị người nhạo báng”.

      Dương Thăng ngạc nhiên. “Làm việc bất lực bị nhạo báng thôi, sao uống rượu cũng bị?”.

      Trương Trọng Vi . “Bọn họ tìm chính điếm, mời cháu đến, bày rượu đầy bàn, cháu chỉ nhận ra hai ba loại, bọn họ liền chê cười cháu quê mùa”.

      Nhà họ Dương mở tửu lâu, cháu ngoại lại biết gì về rượu, Dương Thăng cũng cảm thấy mất mặt, lập tức vỗ vai Trương Trọng Vi. “Chuyện nào có đáng gì, ngày mai cháu xin nghỉ , theo cậu đến tửu lâu, bảo đảm cháu biết còn nhiều hơn bọn họ”.
      Hale205Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :